1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điên cuồng độc chiếm - Hiểu Phượng Linh Nhi (c67) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38:

      Edit & Beta: Nhi

      Lãnh Ngạo vươn lưỡi liếm như thường ngày, mà là dùng tay tách hai phiến hoa ra, như muốn kiểm tra có gì khác thường hay .

      Thước Tiểu Khả cảm thấy nơi tư mật bị chạm vào, biết muốn làm gì? Nghĩ thầm phòng tối như vậy, thấy mới là lạ.

      Vừa nghĩ xong ngón tay rời khỏi đó, nghiêng đầu thấy lấy “cây gậy” gì đó trong túi áo ngủ ra.

      “Ngạo, thứ tay là cái gì vậy?” Thước Tiểu Khả đột nhiên nhảy lên khỏi giường.

      “Chỉ là cái đèn pin mà thôi, có gì phải sợ?” đè vai , ra lệnh: “Nằm xuống.”

      Nghe là đèn pin, Thước Tiểu Khả an tâm lại, bị buộc nằm xuống.

      Ngón tay Lãnh Ngạo lại tách hai cánh hoa ra, bật đèn pin, soi thẳng vào dũng đạo của .

      “Ngạo, rốt cục làm gì vậy?” Thước Tiểu Khả cảm thấy hành động này của còn đáng sợ hơn cả dùng lưỡi liếm và trực tiếp tiến vào.

      “Mấy tháng em rời khỏi tôi đều ở cùng Lăng Thiên, tôi muốn kiểm tra xem nơi này của em có hương vị của người đàn ông khác .” xong, kề sát mũi vào đó.

      “Em với ấy có gì cả, có gì mà.” Nghĩ đến chuyện Lăng Thiên phải chết, tim của Thước Tiểu Khả liền đau đớn khôn nguôi, “tứ phân ngũ liệt” kia rốt cuộc là kiểu chết thống khổ đến mức nào.

      “Hình như là có mùi vị của người đàn ông khác, bên trong cũng rất sạch .” Lãnh Ngạo tắt đèn pin, tiện tay ném , sau đó lập tức lấn lên xoa nắn bộ ngực mềm mại của Thước Tiểu Khả.

      Đầu ngón tay ngừng khiêu khích đỉnh hồng, mãi đến khi nghe tiếng Thước Tiểu Khả kìm lòng được rên lên, mới thầm: “Em có biết, mấy tháng nay em ở cạnh tôi, tôi vượt qua như thế nào ?”

      “Tôi giết rất nhiều người, Lãnh Hổ, còn vài tên cận vệ của em nữa, tất cả đều chết dưới súng của tôi.” tới đây, động tác ôn nhu khiêu khích liền biến thành thô bạo, như là cảnh cáo, như là uy hiếp.

      “Em muốn biết Lăng Thiên chết như thế nào ?” Môi ngậm chặt đỉnh hồng trước ngực , tiếp tục bắt đầu nhàng khiêu khích.

      Trong cơn tê dại lại nghe được cái tên “Lăng Thiên”, Thước Tiểu Khả giống như bị điện giật, toàn thân run rẩy.

      ta bị khí ga nổ chết trong lúc ngủ ở nhà mình.” Đầu lưỡi như hút mỹ vị, mùi vị rất tuyệt.

      “Còn có tên Hoắc kia, tôi cũng bỏ qua .” Ôn nhu liếm mút biến thành gặm cắn thô bạo.

      Trong cơn run rẩy, đầu óc Thước Tiểu Khả vẫn tràn ngập gương mặt của Lăng Thiên, nụ cười như ánh mặt trời chợt biến thành máu chảy đầm đìa. Đồng thời, hạ thể của bị vật cứng xâm nhập, sau đó thô lỗ ra vào.

      biết rất tức giận.

      Ngoài lần đầu tiên bị Lãnh Ngạo chiếm đoạt khiến đau đớn, vô số lần hoan ái khác, đều rất nhàng tiến vào, cho dù trước đó có bao nhiêu động tác quái dị, biến thái, cũng để phải chịu đau.

      thống khổ rên lên, thẳng người, nhưng thế tiến công điên cuồng kia vẫn giảm, gương mặt vặn vẹo của tỏ quyền sở hữu của với .

      cúi đầu, hé miệng, nuốt đôi môi vào trong miệng mình, có hôn, có gặm cắn, chỉ ngậm vào trong miệng như vậy, thứ cực đại bên dưới vẫn ra vào mãnh liệt ngừng.

      cảm thấy hít thở khó khăn như bị thiếu dưỡng khí, ngoài ra đầu óc còn bị choáng váng đến muốn mê man.

      Thân thể bị lật lại, vô lực nằm úp sấp, ngồi lên lưng , hề thương tiếc tiếp tục vòng tiến công mới.

      đêm này, mỗi lần Lãnh Ngạo tiến vào đều điên cuồng, dường như muốn nuốt luôn Thước Tiểu Khả vào trong bụng mới cảm thấy thỏa mãn.

      __

      Lúc Thước Tiểu Khả tỉnh lại là buổi chiều ngày hôm sau, sờ sờ đệm chăn bên cạnh, trống trơn, lại nghe tiếng “loảng xoảng” dưới chân truyền đến.

      ngồi dậy nhìn, vì biết chân mình bị sợi xích sắt dài kia khóa lại. Từ trước đến nay, luôn lời giữ lời, muốn xích vài ngày là phải bị xích vài ngày.

      Xích xích , dù sao hòn đảo này cũng chơi chán rồi.

      Cửa bị đẩy ra, phải là Lãnh Bà, mà là Lãnh Ngạo.

      “Dậy rồi?” đóng cửa, đôi mắt vẫn dừng sợi xích.

      Lúc này Thước Tiểu Khả mới ngồi dậy, sợi xích dưới chân cũng lung lay theo, phát ra thanh sắc nhọn chói tai.

      “Vẫn chưa quen mang theo nó sao?” Lãnh Ngạo ngồi xuống cạnh , giọng thân thiết, hề có ý châm biếm.

      “Hơi quen rồi.” Thước Tiểu Khả muốn nhìn mặt , quay đầu nhìn màn cửa.

      Lãnh Ngạo thích tối, nên rèm phòng ngủ bao giờ được kéo ra, màu sắc của tấm rèm cũng là màu tối. Ở đây làm có cảm giác như ở địa ngục.

      Lãnh Ngạo nâng cổ chân lên, đó quấn mấy vòng xích sắt, và cái khóa lớn.

      “Khả
      Nhi, em xem, sợi xích sắt này rất xứng với chân em.” dường như nhận ra mình sai, lập tức chữa lại: “À… tôi sai rồi, dây xích này phải làm từ sắt.”

      Thứ này được làm từ cái gì, Thước Tiểu Khả hề muốn quan tâm.

      “Tôi đặc biệt sai người làm nó từ bạch kim cho em, hiệu quả rất tốt, phối hợp với màu da trắng mịn của em như bức tranh hoàn mỹ vậy.” Lãnh Ngạo vừa vừa vuốt ve cổ chân .

      Thước Tiểu Khả để ý đến , đứng dậy tới phòng tắm.

      Phòng ngủ yên tĩnh vang vọng tiếng dây xích leng keng, Thước Tiểu Khả nghe thấy nó như thấy tiếng sấm, còn vào tai Lãnh Ngạo lại thành bản hòa tuyệt đẹp.

      Dây xích rất dài, chiều dài của nó được đo lường chuyên biệt, nên khoảng cách từ giường đến phòng tắm vẫn đủ.

      Thước Tiểu Khả vừa bước vào phòng tắm, Lãnh Ngạo gọi lại.

      “Chờ .”

      cho rằng muốn tắm “uyên ương”.

      Lãnh Ngạo ngồi xổm xuống cạnh chân , cẩn thận quan sát cổ chân. mới vài bước mà phần da thịt chỗ khóa xích bị ma sát ra mấy đường hồng hồng.

      luôn thích đôi chân của , nên rút khăn lụa trong túi áo ra, dịch khóa xích lên chút, quấn khăn vào cổ chân rồi lại dịch khóa xích xuống. Như vậy khỏa xích ma sát vào da được nữa.

      Lúc Thước Tiểu Khả từ trong phòng tắm ra, Lãnh Ngạo chuẩn bị xong cơm trưa phong phú cho , phải phần mà là hai phần. Càng khiến bất ngờ là cho tự tay dùng cơm mà phải để đút.

      Ăn xong bữa cơm trưa kỳ lạ, gọi cuộc điện thoại, hình như là bảo ai đó lên.

      Lãnh Ngạo tự mình mở cửa phòng, vào là ông lão hơn năm mươi tuổi.

      Lúc Thước Tiểu Khả buồn bực hiểu vì sao Lãnh Ngạo lại gọi người này đến đây, xoay người với : “Khả Nhi, tôi mời sư phụ thôi miên đến cho em.”

      Thôi miên?

      kinh sợ, vì sao phải làm như vậy?

      “Thước tiểu thư yên tâm, thôi miên làm bị thương, mà còn có ích với cơ thể của nữa.” Ông lão từ từ đến gần.

      “Khả Nhi, ngoan, nằm lên giường .” Lãnh Ngạo vừa vừa tự ôm đến bên giường, để nằm lại tư thế ngủ ban nãy.

      Lúc này, ông lão cũng ngồi ở đầu giường, sau khi đủ thứ kỳ quái khiến Thước Tiểu Khả từ từ nhắm mắt lại.

      Thước Tiểu Khả cảm thấy cơ thể mình bắt đầu bồng bềnh, dường như trôi vào hang động sáng lóa. biết trôi bao lâu, nghe thấy có người hỏi mình.

      “Sau khi bị bắt đến Brunei, Hoắc làm gì với ?”

      ta nhốt tôi trong căn nhà, mỗi ngày ta đều dẫn những khác nhau về nhà hoan ái, trong đó có người là kẻ thù của ta. Lúc đó nổ súng vào ta, tôi cứu ấy, sau đó tôi cầu ta cho tôi tự do, ta đồng ý.”

      vậy, vì là ân nhân cứu mạng của Hoắc nên ta mới thả , chấm dứt giao dịch?”

      “Đúng vậy, kỳ ta là người tốt, tuy ta mang rất nhiều phụ nữ về nhà, nhưng ta chưa từng bắt buộc phụ nữ lên giường với mình.”

      “Còn Lăng Thiên kia làm gì với ?”

      “Chúng tôi là vô tình gặp lại nhau, ấy thổ lộ với tôi, ấy từ lần đầu tiên gặp tôi ấy bị tôi hấp dẫn, là ở Brunei có ai biết chúng tôi ở bên nhau.”

      vậy, hai người là cặp?”

      “Ở cùng ấy, tôi mới hiểu được cái gì là tự do , tình .”

      “Quan hệ của hai người phát triển tới mức nào rồi?”

      “Chúng tôi thường nắm tay nhau dạo phố, ấy rất thích vỗ đầu tôi, lúc hôn tôi ấy còn bị đỏ mặt, nhưng ấy chưa từng đòi hỏi gì quá đáng, quan hệ của chúng tôi rất trong sạch.”

      có biết Hoắc ở đâu ?”

      “Tôi biết. Lúc Hoắc thả tôi , ta chúng tôi thể gặp lại nữa, nên tôi biết ta ở đâu, chỉ biết ta rời khỏi Brunei rồi.”

      Lãnh Ngạo tiên sinh ?”

      ta là người tâm lý có vấn đề, cho tôi tự do, cho tôi có cuộc sống bình thường, tôi ta.”



      Ngay lúc Thước Tiểu Khả trả lời câu hỏi cuối cùng, vẻ mặt của Lãnh Ngạo đứng bên cạnh có biến hóa mãnh liệt.

      Nghe mấy tháng đó có quan hệ thân mật với người đàn ông khác, cảm thấy rất hài lòng. Nhưng sau lại biết hề , gương mặt như bị kết băng, cứng ngắc vô cùng.

      muốn nghe những lời này từ miệng nữa, quát tiếng với ông lão: “Đủ rồi, cần hỏi tiếp nữa, cho ấy tỉnh dậy .”

      Thước Tiểu Khả từ từ tỉnh lại sau cơn du hồn. hoàn toàn biết gì về chuyện thôi miên, chỉ cảm thấy toàn thân được thả lỏng, tinh thần tốt hơn rất nhiều.

      Lúc hoàn toàn mở mắt ra, thấy ông lão thôi miên kia nữa, mà thấy vẻ mặt tình bất định của Lãnh Ngạo.
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      lyly, luongnhu96Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39:

      Edit: Nhi

      Beta: Hàn Tuệ Ninh

      “Nghỉ ngơi cho tốt , vài ngày nữa là sinh nhật mười bảy tuổi của em, tôi cho em món quà kinh hỉ!” Lãnh Ngạo ngồi ở đầu giường, nắm chặt hai tay . xong, cúi xuống đặt nụ hôn lên trán rồi rời .

      Sinh nhật mười bảy tuổi?

      Lúc này Thước Tiểu Khả mới nhớ ra mấy ngày nữa là sinh nhật . Sinh nhật mỗi năm, Lãnh Ngạo đều tặng quà cho , năm nào cũng thế làm vô cảm luôn rồi, có gì đáng để kinh hỉ?

      Cứ như vậy, bị nhốt trong phòng ngủ tròn ba ngày. Trong ba ngày này, Lãnh Ngạo đều tự mình mang cơm lên cho , sau đó tự đút cơm, coi như trẻ con ba tuổi. Ban đêm lại yên ổn như vậy.

      Bị nhốt đến đêm thứ ba, Lãnh Ngạo xuất phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

      Lúc này, Thước Tiểu Khả vẫn ngủ say, đợi đến lúc bị hôn đến tỉnh lại thấy gương mặt tươi cười.

      “Khả Nhi, hai ngày trước tôi có chút thô bạo, đó là vì em nghe lời, xem như trừng phạt.” Lời triền miên như lời tâm tình, “Nhưng dù sao em cũng phải cố ý chạy trốn, tiểu tử họ Lăng kia cũng chết, tôi cũng hết giận, tối nay kích thích chút, thế nào?”

      Thước Tiểu Khả vốn còn mơ hồ, nghe thấy hai chữ “kích thích”, nhịn được run lẩy bẩy: “Ngạo, em còn có thể phản kháng sao? Cho dù có cũng phản kháng được, phải ?”

      “Xem ra, bị xích mấy ngày cũng vô ích.”

      “Em chỉ có thỉnh cầu thôi, đừng xích em nữa được ?” Thước Tiểu Khả biết muốn cho hiểu tự do chỉ là giấc mơ ngu ngốc, nên cầu của giờ rất đơn giản.

      Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng noãn của : “ thành vấn đề, cho dù em muốn tự do, tôi cũng cho.”

      Thước Tiểu Khả vừa nghe thấy hai chữ “tự do” khỏi trừng to mắt, lát sau, lại cảm thấy đây là chuyện có khả năng, chỉ đùa với thôi.

      phải suông, là .” Lãnh Ngạo nhìn thấu suy nghĩ .

      Thước Tiểu Khả đột nhiên đứng dậy, như đứa trẻ ba tuổi được ăn đường, ngây ngốc hỏi: “ gạt em? cho em tự do?”

      “Đại ác như Hoắc còn có thể cho em tự do, sao tôi lại thể?” Lãnh Ngạo như vương tử thâm tình vuốt ve tóc , khóe miệng nhếch lên, căn bản thể nhìn ra là ma quỷ giết người vô số.

      Nhìn nụ cười trong bóng tối của , Thước Tiểu Khả nhéo nhéo đùi mình, đau , phải là mơ.

      “Nhưng…” Lãnh Ngạo kéo chữ “nhưng” ra rất dài.

      Thước Tiểu Khả biết nào có lòng tốt mà cho tự do như vậy, nhất định là có cầu gì rất vô lý, nhưng lại dám hỏi, chỉ có thể mở to hai mắt chờ hết.

      “Đáp ứng với tôi, từ nay về sau em rời nữa, cho dù phải em có chủ ý chạy trốn, nhưng khi có cơ hội cũng phải liên lạc về, được như lần này nữa, hiểu chưa?”

      Lời của rất ràng, trách sau khi bị Hoắc bắt đến Brunei, được tự do lại chịu liên hệ với , mà còn đương với Lăng Thiên.

      Qua hành trình Brunei, còn có cái chết của Lăng Thiên, nếu Thước Tiểu Khả vẫn còn biết ngoan ngoãn nữa quá ngu ngốc rồi. Mấy đêm liên tục mơ thấy gương mặt đầy máu của Lăng Thiên, răng nanh trắng hếu, đầu lưỡi dài đỏ tươi, trách hại chết , còn có thành quỷ cũng tha cho .

      nghĩ, về sau dám dễ dàng đáp lại tình cảm của ai, cứ thanh thản ổn định, ngây ngốc bên người tên ma quỷ này .

      “Hiểu rồi.” gật gật đầu.

      , người đàn ông của em là ai?” vén tóc ra sau lưng, sau đó nắm lấy tay , tựa như muốn bắt được lòng mới thấy thỏa mãn, đương nhiên chỉ như vậy vĩnh viễn đủ, còn cần chính miệng trả lời vấn đề của mình.

      “Lãnh Ngạo.”

      ta là gì?” vấn đề khác, nhưng đáp án vẫn giống nhau.

      “Là người đàn ông, là vị hôn phu của em.”

      Ba chữ “vị hôn phu” vừa thốt lên, cánh môi Thước Tiểu Khả bị ngón tay chặn lại: “Đáp án hoàn toàn đúng.”

      Thước Tiểu Khả nghĩ nghĩ, là do ba từ “vị hôn phu” kia sao, nhưng đâu có sai?

      phải vị hôn phu sao?”

      phải, là chồng hợp pháp.” Dứt lời, Lãnh Ngạo xoay người, mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy hai hồ sơ màu đỏ đưa cho .

      Thước Tiểu Khả nhận lấy, mở ra, năm chữ “Giấy chứng nhận kết hôn” đập vào mắt khiến ngớ người ra lúc lâu.

      Nước A, tròn mười sáu tuổi là có thể kết hôn, bằng vào năng lực của Lãnh Ngạo, hoàn toàn có thể lấy được giấy hôn chứng mà cần có đồng ý của gia đình nhà vợ.

      là ai? Là vua hắc đạo của nước A, ngay cả chính phủ cũng phải kiêng kỵ, thêm việc khai thác thành công đá Poudretteite quý hiếm hơn kim cương nữa. Tin tức này được công bố vào ba tháng trước, làm chấn động toàn bộ thế giới, thương nhân liên hệ muốn mua Poudretteite nhiều vô số kể. Mà đá Poudretteite ngoài việc có thể làm trang sức, nó còn có thể dùng cho quân . Lãnh Ngạo thông minh quyên nửa số đá khai thác được cho chính phủ, nửa còn lại tiêu thụ. Đừng xem thường nửa này, nó đủ khiến trở thành người giàu có nhất thế giới rồi. Thông qua việc quyên tặng, địa vị của ở nước A nay còn cao hơn, cũng buôn lâu thuốc phiện, việc kinh doanh giải trí, mua bán súng đạn đều là hợp pháp, nên chính phủ cũng im lặng để giữ vị trí bá chủ hắc đạo.

      Nhìn hai tập hồ sơ màu
      Nhìn hai tập hồ sơ màu đỏ, Thước Tiểu Khả bật cười, ra ngày hôm qua trở thành vợ hợp pháp của rồi.

      lại xem. Lãnh Ngạo là gì?” Lấy lại hai bản hồ sơ, Lãnh Ngạo lại tự luyến lần nữa.

      “Là người đàn ông, là chồng của em.”

      “Rất tốt.”

      “Tôi hỏi em, vì sao em muốn tự do?”

      Vấn đề này là hỏi khó Thước Tiểu Khả, khỏi tự hỏi dưới đáy lòng mình, vì sao lại muốn tự do?

      “Thế nào? trả lời được?” Lãnh Ngạo cười cười: “Nếu được, tôi cho em tự do.”

      Thước Tiểu Khả hơi nóng nảy, hi vọng dễ tìm thấy này thể mất như vậy được.

      “Vì muốn được giống như người bình thường.”

      “Bình thường như thế nào?” Lãnh Ngạo đúng là hỏi dứt.

      “Đến trường học, sau đó đương, công tác, kết hôn sinh con.” Thước Tiểu Khả tuy sống nhiều năm đảo, nhưng nhờ có Lãnh Bà, có TV, có sách, mà biết thế giới bên ngoài là như thế nào, lại được sống trong cuộc sống tự do bốn tháng ở Brunei khiến càng thêm khát vọng tự do hơn trước.

      đương, công tác, kết hôn, sinh con.” Lãnh Ngạo nhàng lặp lại những lời này, vẻ mặt có chút biến hóa nho .

      “Những năm này có tự do, ngoài việc học, làm việc, sinh con ra, cũng và kết hôn rồi.”

      Thước Tiểu Khả phát , phải những lời bình thường này với là mệt chết , mỗi câu đều có thế bẻ cong được.

      “Ngạo, em đáp ứng với rời rồi, thể dứt khoát chút được sao?” Lá gan to hơn chút, bắt đầu làm nũng trước mặt .

      thành vấn đề, “Lành Ngạo *nhất cổ tác khí* : Để xem em có thể tiếp nhận được quà sinh nhật của tôi hay .”

      (*) Nhất cổ tác khí: ngừng nỗ lực cho đén phút cuối. Bắt nguồn từ chuyện kể về thuật dụng binh của vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Chữ “cổ” có nghĩa là trống trận, “tác khí” là tinh thần hăng hái.

      Thước Tiểu Khả nhớ lại, từng cho món quà sinh nhật “ kinh hi”. (ngạc nhiên vui mừng)

      “Có thể nhận được.” hề suy nghĩ thốt ra.

      “Vẫn chưa biết là quà gì, trực tiếp đáp ứng?” Lãnh Ngạo hỏi lại.

      hối hận.”

      “Tốt, rất tốt.” Lãnh Ngạo đặt tay lên vai vén dây áo ngủ mỏng manh ra, cả vai bên kia cũng vậy. Vì có dây nên áo ngủ từ từ trượt xuống bên hông, lộ ra nửa người hoàn mỹ, cực kỳ dụ hoặc.

      “Cơ thế em kích thích ánh mắt người khác. “ quỳ trước người , vùi đầu vào hai bầu mềm mại: “ xin lỗi, Khả Nhi, vài đêm trước tôi có chút thô bạo, nhưng đêm nay như vậy nữa.”

      “Chỉ cần em rời , người đàn ông khác, tôi se thương, cưng chiều em.” tham lam hít hà mùi thơm người , từ lúc sáu tháng tuổi có mùi hương này, sau này lớn lên hương vị có chút nhạt , nhưng vẫn say mê nó như cũ, tựa như thích của với thân thể vậy.

      Lãnh Ngạo người này, lúc tâm tình tốt cưng chiều lên tận trời, lúc tâm tình tốt dùng hết sức hành hạ thậm chí tiếc giết người vô tội. Thủ đoạn của Thước Tiểu Khả sớm biết , nên với thâm tình khác thường đêm nat, cũng bị mê hoặc. Nhưng vẫn bị hai chữ “tự do” trong miệng hấp dẫn, mà cho dù hai chữ này cũng có cách nào phản kháng, còn bằng cứ đón ý hùa với như trước.

      Lăng Thiên, xin lỗi , là do em lúc trước hại , lúc nhận ra tất cả đều trễ, cho dù có nhiều, có hối hận nhiều hơn cũng vô ích, kết quả vẫn cứ phải thành thành ở lại bên cạnh Lãnh Ngạo, cho dù ngày sau có lấy được tự do, cũng thể rời khỏi . Cho nên, đừng trách , chỉ có thể trách là do Lãnh Ngạo này quá đáng sợ.

      Nhắm mắt lại, Thước Tiểu Khả mò mẫm tìm được bàn tay của Lãnh Ngạo, đặt tay lên môi : “Ngạo, phải muốn kích thích sao? Em thỏa mãn , hơn nữa em cam tâm tình nguyện.

      Vẫn đắm chìm trong mùi thơm dụ hoặc của , nghe thấy vạy, Lành Ngạo chậm rãi ngẩng đầu lên, nở nụ cười quỷ dị.

      si mê thân thể của , hận thể vò nát nó rồi nuốt vào trong bụng.

      Nếu khát vọng tự do như thế, cứ cho , cũng thể rời khỏi được. Hơn nữa, muốn tự do, phải xem có chịu được phần đau đớn kia ?

      Đau, rốt cuộc đó là gì? Lãnh Ngạo lắm, chỉ biết, rời khỏi nửa năm khiến tim vô cùng đau đớn, nghĩ đến biết có ăn no mặc ấm, có được ngủ ngon, có sống tốt, có bị ức hiếp hay , tim lại đau, nghĩ đến vĩnh viễn rời khỏi , tim đau nhức điên cuồng!

      Tóm lại, nỗi đau đối với tựa như bị chém đao, so với chết còn khó chịu hơn!
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      lyly, luongnhu96Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40:

      Edit: Nhi

      Beta: Hàn Tuệ Ninh

      Khóa xích chân Thước Tiểu Khả cuối cùng cũng được Lãnh Ngạo mở ra. Tư thế hoan ái đêm nay của bọn họ như trước, người ngồi giường, người quỳ như nhận lỗi.

      Lãnh Ngạo mút vào đỉnh phấn hồng “ngon miệng”, lại chuyển qua gương mặt của Thước Tiểu Khả. Trán, chóp mũi, thậm chí cả hàng mi long lanh cũng khiến say mê. Đặc biệt là đôi môi lúc đóng lúc mở, hơi thở như lan kia, khi chạm vào, vĩnh viễn đều cảm thấy hôn đủ.

      Nhưng lúc dời đến bên vai, vết sẹo mờ mờ kia khiến nụ hôn của Lãnh Ngạo càng dịu dàng hơn. Cánh môi ấm áp nhàng vuốt ve vết sẹo của .

      “Bị đạn bắn trúng, nhất định rất đau đúng ?”

      “Đau, đau mới là lạ.” cau mày, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương.

      “Chịu đỡ đạn cho người đàn ông liên quan gì, cũng chỉ vì tự do?” tiếp tục vuốt ve, “Cũng được, chỉ cần có thể chịu được đau đớn, có được tự do.”

      Thước Tiểu Khả nghĩ thầm, cơn đau bị đạn bắn cũng trải qua rồi, còn có cơn đau nào chịu nổi nữa chứ? Nếu cả đời này thể rời khỏi , chi bằng cứ tiếp nhận nỗi đau mang lại .

      Từ vai dời đường xuống dưới, thấy ngồi im như cọc gỗ, nhàng cắn lên cái cổ phấn trắng của , : “ phải muốn thỏa mãn tôi sao? phải cam tâm tình nguyện sao?”

      Thước Tiểu Khả bị như vậy mới lấy lại tinh thần.

      Ngón tay trắng nõn vẽ hoa trước ngực , sau đó cởi bỏ từng chiếc từng chiếc cúc, lộ ra lồng ngực khỏe mạnh. Trước ngực có mấy sợi lông đen, nhiều lắm, có thể đếm được ba sợi.

      “Tiểu Khả, tôi còn nhớ trước đây, lúc em nhìn thấy lông trước ngực tôi, em lấy tay kéo.”

      Thước Tiểu Khả sửng sốt, còn có chuyện này sao. người đàn ông có ngực chỉ có thể là hai mươi tuổi. Lúc hai mươi tuổi, mới có mười tuổi thôi.

      Suy nghĩ hồi, muốn nhớ lại chuyện năm mười tuổi, chỉ tiếc là qua nhiều năm như vậy, chút ấn tượng cũng có, đặc biệt là chuyện kéo lông ngực của .

      “Có ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nhớ ?” Lãnh Ngạo nhắc nhở.

      “Chuyện trước đây đều quên hết rồi.”

      “Tôi rất nhớ đoạn thời gian đó.” Lãnh Ngạo nhớ lại chuyện cũ, “Lúc em còn , em rất thích theo tôi, nhưng trưởng thành thay đổi rồi.”

      Thước Tiểu Khả nhìn , mặt thoáng hồng lên, bình thường đều hay nghiêm mặt, rất ít khi nhìn thấy bộ dáng “đáng ” này của .

      “Có thể kéo nó giống như trước đây ?” Lãnh Ngạo hỏi.

      “Cái gì?” Thước Tiểu Khả lúng túng, lúc trước là hiểu chuyện, bây giờ lớn như vậy rồi, còn muốn kéo lông ngực của , phải là quá ngây thơ rồi chứ.

      “Kéo nó như trước đây .”

      Lãnh Ngạo lại thúc giục lần nữa, chỉ đành phải vươn tay, nhàng kéo vài sợi lông trước ngực .

      tuy hận , nhưng vẫn muốn bị đau, cho nên lực đạo rất .

      chậm nhưng xảy ra nhanh. Lãnh Ngạo nở nụ cười, xoay đầu lại, ấn xuống môi nụ hôn.

      Nụ hôn d∞đ∞l∞q∞đ của rất đột ngột, lúc xoắn xuýt có nên kéo làm đau hay môi bị chặn lại, sau đó nụ hôn quay cuồng ùn ùn kéo đến.

      “Khả Nhi, em đúng là tiểu tinh mê người, cắn em quá sung sướng!” Lãnh Ngạo thở hào hển, nhìn Tiểu Khả bị áp dưới thân.

      Hoan ái cùng phải mới lần lần hai, ngoài màn dạo đầu kỳ lạ ra, Thước Tiểu Khả phát Lãnh Ngạo kỳ chút khuynh hướng ngược và chịu ngược cường độ thấp, cũng may chỉ là cường độ thấp, vẫn còn có thể chịu được.

      đêm này, quả cực kỳ kích thích, bốn phía phòng ngủ tràn ngập vị dục tình nồng đậm.

      Ngày hôm sau vừa mở mắt, chân nhấc lên còn nghe tiếng loảng xoảng leng keng, Thước Tiểu Khả liền biết Lãnh Ngạo tháo xích ra rồi.

      nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, mở cửa ra, rốt cuộc cũng được hít thở khí mới mẻ nhiều ngày được ra ngoài.

      Xuống lầu, phát các người giúp việc vội vàng luôn chân luôn tay, ngay cả Lãnh Bà cũng ngừng chỉ huy công việc cho bọn họ.

      Thước Tiểu Khả đến bên cạnh Lãnh Bà, hỏi: “Lãnh Bà, ở đây sắp đón ai đến chơi sao?”

      “Thước tiểu thư, chẳng lẽ quên ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của rồi sao?” Lãnh Bà gặp vài ngày, biết bị thiếu chủ nhốt trong phòng, bây giờ tốt rồi, rốt cuộc cũng được thả ra.

      “Sinh nhật mấy năm trước cũng thấy đại sảnh được trang trí như vậy.” Vừa nhắc tới sinh nhật, liền nhớ tới món quà mà Lãnh Ngạo . Rốt cuộc đó là gì mà thần bí như vậy?

      “Thiếu chủ năm nay giống, vừa tân hôn nên muốn tổ chức tiệc sinh nhật lớn hơn chút.”

      “Chẳng lẽ có mời khách sao?”

      “Mời, còn mời ít khách nữa.”

      Thước Tiểu Khả càng khó hiểu hơn, ở đây mười mấy năm, biết Lãnh Ngạo chưa bao giờ cho người ngoài đặt chân đến đây, nên vài năm nay ngoài trừ lượng lớn người giúp việc, hộ vệ và các giáo viên dạy kèm, chưa từng gặp người khách nào.

      “Mời những khách nào đến vậy?”

      Lãnh Bà nghĩ nghĩ rồi : “Có người nhà, còn có những nhân vật lớn uy tín của nước A.”

      Người nhà?

      Thước Tiểu Khả cười khúc khích, cha mẹ chưa từng gặp mặt, và bốn người trai kia cũng gọi là người nhà sao?

      “Lãnh Bà, bà mau làm .” muốn quấn lấy quản gia nữa, vì còn có chuyện quan trọng phải làm.

      __

      Thước Tiểu Khả vào trong rừng, trong đó có cánh đồng hoa, rất thích nơi đó. Trước đây mỗi khi vui hay vui, đều tới đó hái hoa.

      Hôm nay hái những nhành hoa cho là đẹp nhất xuống, sau đó đến bờ sông, thả hoa xuống nước.

      Thả hoa là tục lệ thể niềm thương tiếc với bạn bè thân mất của nước A. Rất khó mới được ra khỏi phòng, chuyện Thước Tiểu Khả muốn làm nhất là chuyện này.

      mang theo cái rổ lớn, trong rổ là những bông hoa mà thích nhất, có màu đỏ, có màu tím, có màu trắng, rất thích chúng, nghĩ Lăng Thiên nhất định cũng rất thích.

      Ngón tay nhàng cầm bông hoa lên, sau đó thả xuống sông, gió sông thổi , đưa những đóa hoa bay nhàng khoảng xa rồi mới chạm xuống mặt nước, được dòng nước đưa càng xa hơn.

      Hoa trong rổ ít , hoa mặt sông ngày càng nhiều. Thước Tiểu Khả ngồi tảng đá cạnh bờ sông nhìn cánh hoa trôi dập dềnh theo dòng nước.

      “Tiểu Khả, con làm gì vậy?” Chẳng biết từ lúc nào Lãnh Bà xuất sau lưng .

      Thước Tiểu Khả cũng quay đầu, mở miệng : “Rải hoa.”

      Lãnh Bà đến gần, ngồi xuống bên cạnh : “Mấy tháng trước, con ở Brunei có khỏe ?”

      “Vốn là rất khỏe, nếu phải là Ngạo xuất , càng vui vẻ hạnh phúc hơn!”

      Lãnh Bà nhìn bà chăm sóc từ , đôi mắt u buồn kia, gương mặt tràn đầy sầu muộn kia, hề tương xứng với độ tuổi của bé chút nào.

      “Lãnh Bà, bà xem, rải hoa xuống sông như thế này, người bạn mất có thể nhận được hay ?”

      “Có, nhất định là có rồi.” Lãnh Bà nhớ tới chuyện chính, vỗ vỗ mặt : “Lễ phục cho buổi tiệc ngày mai được đưa đến, có thể thử rồi.”

      muốn thử, có ý nghĩa gì cả!” Khả Nhi hất mặt nhìn ra sông, hoa rải trôi rất xa rồi.

      “Nghe lời nào, nếu thiếu chủ tức giận.”

      ấy từ trước đến nay đều làm tiệc sinh nhật đảo, sao lần này lại thay đổi.” Khả Nhi nhớ , sinh nhật hàng năm của , Lãnh Ngạo chỉ cho phép hai người bọn họ ở cùng nhau.

      “Bởi vì Khả Nhi lớn rồi.” Lãnh Bà vén lại mái tóc bị gió thổi rối tung của , “ thôi, thiếu chủ sắp quay lại rồi, đừng tùy hứng nữa!”.

      “Được rồi.” đặt rổ xuống, theo Lãnh Bà rời khỏi bờ sông.

      đường về, gặp Đỗ Uy Lợi.

      Vì Đỗ Uy Lợi có thể tìm được Thước Tiểu Khả trong kỳ hạn, chỉ được miễn tội chết, mà còn được Lãnh Ngạo tin tưởng, từ khi trở về từ Brunei, ta vẫn theo Lãnh Ngạo làm việc.

      Vốn Thước Tiểu Khả vẫn có chút thiện cảm với , nhưng vì tìm được ở Brunei, lại còn chụp ảnh của và Lăng Thiên, hại Lăng Thiên phải chết oan uổng, nên bây giờ vô cùng ghét ta, thậm chí còn oán hận ta nữa.

      đến trước mặt ta, châm chọc khiêu khích : “Đỗ tiên sinh, bây giờ cũng tốt quá nhỉ!”

      Đỗ Uy Lợi mặt đổi sắc, cũng đáp lời.

      “Phải cẩn thận đấy, đừng để có kết cục giống như Lãnh Hổ!” Thước Tiểu Khả trợn mắt nhìn ta, cười khinh thường rồi quay người rời .

      Về đến phòng, Thước Tiểu Khả nhìn thấy mấy bộ lễ phục Lãnh Ngạo đo và đặt may cho , có màu trắng, hồng phấn, màu tím, nhưng chọn tới chọn lui vẫn thấy thích màu trắng nhất. mặc lễ phục màu trắng lên người, dựng cao cổ áo, búi tóc lên, trông rất giống công chúa Bạch Tuyết được bảy chú lùn bảo vệ trong truyện cổ tích.

      Lúc đắm chìm trong thế giới đồng thoại*, hộp gấm màu đỏ xuất trước mắt , sau đó giọng thâm trầm của Lãnh Ngạo truyền đến: “Mở ra xem !”

      (*) Truyện đồng thoại: Truyện thiếu nhi.

      Thước Tiểu Khả cần nghĩ cũng biết trong hộp có thứ gì, chẳng qua chỉ là trang sức kim cương các loại thôi, châu báu như vậy có rất nhiều rồi, có thêm nữa cũng hiếm lạ gì. Nhưng vẫn có chút hứng thú mở hộp gấm ra.

      Vừa mở ra, trong phòng tản ra ánh sáng tầm thường.

      “Đây phải là nhẫn kim cương, mà là nhẫn hồng khuê độc nhất vô nhị thế giới, cũng là nhẫn cưới của em.” Lãnh Ngạo xoay người qua, nâng cằm lên để nhìn thẳng vào , tình ý sâu xa : “Ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của em, đeo nó lên, để tất cả đều biết em là người phụ nữ của Lãnh Ngạo.”

      Thước Tiểu Khả nghĩ thầm, ra tổ chức tiệc sinh nhật lớn cho là vì mục đích này.

      giây sau, Lãnh Ngạo đeo nhẫn cho , viên đá quý màu hồng chói mắt đính ngón tay trắng nõn, vô cùng rực rỡ.

      Đặt ngón tay đeo nhẫn của lên miệng hôn, Lãnh Ngạo cảm thấy tim đập nhanh khác thường, nhưng lại hiểu rất , biết trái tim này đập nhanh là vì , cũng biết, Khả Nhi của trưởng thành, nếu hòn đảo này thể giam được , vậy cứ cho tự do , dù sao nhất cử nhất động của cũng thể thoát khỏi hai mắt được.

      Hết chương 40
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lylyChris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41:

      Edit: Nhi

      Beta: Hàn Tuệ Ninh

      Hòn đảo này từ trước đến nay chưa từng náo nhiệt như vậy.

      Sóng dập dềnh mặt nước, rất nhiều du thuyền tư nhân neo đậu ở đó. Từ du thuyền bước xuống, phụ nữ trang điểm khéo léo, đàn ông giàu có phong độ, phần lớn đều là kết bạn cùng nhau. đường từ bờ sông đến tòa nhà chính, các tân khách nối liền dứt, tiếng chuyện rì rầm, mà trong đại sảnh tổ chức tiệc lại càng ồn ào hơn.

      cầu thang hoa lệ xuất đôi nam nữ, các tân khách trong sảnh đều hẹn mà cùng ngừng bàn luận, ngước mắt lên nhìn chăm chú.

      Ngày thường, Lãnh Ngạo thích mặc trang phục màu đen, hôm nay lại mặc lễ phục màu trắng hiếm thấy, mà còn là Tuxedo*, nên nhìn có vẻ đặc biệt có tinh thần hơn. Mái tóc đen bóng như tỏa sáng, đôi mắt tà mị nhìn lượt các tân khách đứng bên dưới.

      (*) Tuxedo là loại Vest, có ve áo, hoặc viền túi, hàng cúc được may bằng vải lụa hoặc vải satin. Có loại vạt dài, đuôi tôm, có loạt vạt ngắn như áo Vest thông thường. Được mặc trong các kiện trang trọng.

      Thước Tiểu Khả ngày thường cũng thích màu trắng, nên hôm nay vẫn mặc màu trắng như cũ. đầu có cài cái vương miện long lanh, cổ áo dựng thẳng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mỹ lệ khác thường, rất giống công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích. ngón tay đeo chiếc nhẫn đính đá quý hiếm có, chiếc nhẫn sít chặt với ngón tay, dường như muốn giam cầm cả cuộc đời vậy.

      Đôi nam nữ vừa xuất trở thành tiêu điểm, nam cần phải , đó là nhân vật mà giới hắc đạo, bạch đảo ở nước A vừa nghe tin sợ mất mật, còn nữ lại chưa từng lộ mặt, nghe đó là người từ được Lãnh Ngạo nuôi dưỡng, dung mạo phi phàm, hôm nay xuất khiến cho người ta phải kinh diễm phen.

      “Ngạo, sao lại mời nhiều người như vậy?” Thước Tiểu Khả hỏi vấn đề này rất nhiều lần.

      “Chuyên tâm chút, có rất nhiều người nhìn em xuống lầu đấy.” Lãnh Ngạo trả lời, mà càng siết chặt đôi tay khoác tay hơn.

      Lúc hai người đến giữa đại sảnh là lúc y hương tấn ảnh*, ăn uống linh đình.

      (*) Y hương tấn ảnh: Là 1 thành ngữ, y = y phục, hương = hương hoa, tấn = mái tóc, ảnh = bóng dáng, miêu tả lộng lẫy của phục sức người, cũng có ý chỉ phụ nữ hoặc những thứ hay thấy ở lễ hội xa hoa.

      ràng đây là sinh nhật mười bảy tuổi của mình, nhưng Thước Tiểu Khả lại cảm thấy mình như tên hề đứng giữa bữa tiệc, nhìn đám tân khách nở nụ cười dối trá với mình.

      Lãnh Ngạo vẫn luôn đứng cạnh như vương tử, khiến cảm thấy vô cùng quen.

      Theo tính tình của Lãnh Ngạo, chưa bao giờ cười nhiều như bây giờ, lại còn tiếp rượu của khách, có thể hôm nay hoàn toàn là người xa lạ.
      giơ ly rượu lên, vô cùng tự hào với từng người: “Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của vợ Thước Tiểu Khả, hoan nghênh chư vị khách quý đến dự.” Chỉ câu ngắn gọn tỏ là của .

      cũng chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng dưới vô số ánh mắt hâm mộ.

      Bữa tiệc diễn ra được nửa, Thước Tiểu Khả cảm thấy khỏe.

      “Có phải quá nhiều người nên cảm thấy khó thở ?” Lãnh Ngạo nắm tay , thân thiết hỏi.

      “Ngột ngạt quá, em muốn ra ngoài hít thở khí chút.”

      “Tôi cùng em.”

      Lúc hai người ra ngoài, trời chạng vạng tối, vì hôm nay khách đến quá nhiều, nên để an toàn, bọn họ đến đâu đều có vệ sĩ theo đến đó.

      khí cạnh bờ sông thoáng mát, nhưng vì có quá nhiều du thuyền nên khí trong lành cũng bị ô nhiễm theo rồi.

      “Vừa rồi có nhìn thấy ba em ?” Lãnh Ngạo kéo đến băng ghế dài.

      “Em nhớ gương mặt ông ấy, cho dù ông ấy có đứng trước mặt, em cũng nhận ra.” Ở tang lễ của ông nội mười năm trước, từng gặp qua người được gọi là “ba”, trong trí nhớ của ông hơi béo, nhưng thời gian quá lâu, bây giờ hình dáng cụ thể của ông thế nào Thước Tiểu Khả cũng nhớ nữa.

      “Lát nữa cho em gặp riêng bọn họ, chịu ?”

      cần.” Thước Tiểu Khả ngẩng đầu, “Dù sao cũng sống cùng nhau, cho dù gặp cũng có tình cảm gì, còn bằng gặp.”

      Lãnh Ngạo cười cười: “ ra em cũng rất tàn nhẫn.”

      Hai người thêm gì, có vệ sĩ bước lên gì đó bên tai Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo lập tức đứng dậy : “Khả Nhi, về thôi.”

      “Em muốn ngồi thêm lát nữa.” Thước Tiểu Khả thích chỗ đông người, “ trước tiếp đãi khách .”

      Lãnh Ngạo sờ sờ đầu , ngoắc ngón tay, vệ sĩ đứng đó xa cầm áo khoác ngoài về phía .

      khoác áo lên người , : “Ở đây gió lớn, đừng ngồi lâu. À, em cũng nên chuẩn bị cho quà sinh nhật của mình.”

      Nhắc tới quà sinh nhật, lòng hiếu kỳ của Thước Tiểu Khả lại dâng lên, rốt cuộc là chuẩn bị cho quà gì?

      Nhìn xa, cũng bình ổn tâm tình lại ngồi ngắm cảnh sông.

      biết qua bao lâu, người đàn ông béo lớn tuổi về phía .

      “Thước tiểu thư, còn nhớ tôi ?” Người đàn ông béo đứng cạnh , vì ông là khách được mời đến, chỉ trò chuyện thôi nên các vệ sĩ cũng ngăn cản, nhưng ánh mắt của họ vẫn luôn chú ý từng hành động của ông ta.

      Thước Tiểu Khả xoay người nhìn ông ta, bụng to, đầu trọc, có ấn tượng tốt gì, khinh thường hỏi: “Ông là ai?”

      “Là ba của con.” Người đàn ông cố ý nhấn mạnh: “Là ba ruột của con.”

      Thước Tiểu Khả vừa nghe thấy năm chữ đó xoay mặt nhìn ông ta nữa, hất cằm : “Ông , đừng làm phiền tôi!”

      “Khả Nhi, ba biết con nhất định là hận ba, nhưng ba cũng
      có cách nào.” Người đàn ông tiếp tục giải thích.

      Thước Tiểu Khả khoác tay: “ cần giải thích, là lỗi của các người, phải lỗi của các người cũng được, Thước Tiểu Khả tôi căn bản có người thân, ông hiểu chưa?”

      “Khả Nhi, mẹ con rất nhớ con, mỗi ngày đều nhớ.”

      cần những điều này với tôi.” Thước Tiểu Khả căm giận đứng lên: “Ông nhanh , tôi gọi vệ sĩ.”

      Tâm tình khó được tốt lên chút lại bị ông ta làm loạn.

      Người đàn ông béo rời . Thước Tiểu Khả quay đầu nhìn bóng lưng mập mạp của ông ta, trong lòng biết , nếu phải được Lãnh Ngạo cho phép, sao ông ta lại dám đến đây nhận chứ.

      Lãnh Ngạo, rốt cuộc muốn làm gì?

      Nếu đây phải sinh nhật muốn quay lại đó, nhưng vì Lãnh Ngạo gọi, thể về được.

      Tiệc sinh nhật giống như những bữa tiệc thấy trong TV, ước nguyện, cắt bánh kem, mở sâm panh, bên cạnh có người tựa như bạch mã hoàng tử.

      lại nhìn thấy người đàn ông tự nhận là ba lần nữa, cũng tin ông ta , loại tình thân này cần có thời gian để gây dựng, có cách nào tiếp nhận đây chính là ba mình được.

      Sau khi bữa tiệc náo nhiệt kết thúc là công việc dọn dẹp của người giúp việc. Thước Tiểu Khả mệt đến mức mềm nhũn hai chân, hận thể tắm nước nóng rồi lăn lên giường ngủ giấc.

      Vừa mới bước vào phòng ngủ, trước mắt tối đen, sau lưng là vòng ôm quen thuộc của Lãnh Ngạo.

      “Khả Nhi, có hài lòng với tiệc sinh nhật này ?”

      “Cũng được.” Kỳ thực muốn là rất chán, nhưng cần gì phải với như vậy chứ.

      “Nhắm mắt lại .” Lãnh Ngạo thần bí .

      muốn làm gì?” Căn phòng vốn rất tối rồi, còn cần phải nhắm mắt nữa sao.

      “Nghe lời.”

      Thước Tiểu Khả hết cách, chỉ có thể nghe lời nhắm hai mắt lại.

      “Tốt, thôi.” Lãnh Ngạo sợ vấp ngã, dìu .

      Vừa được vài bước, Thước Tiểu Khả bất an lén mở mắt ra: “ đưa em đâu vậy?”

      Lãnh Ngạo thấy nghe lời, rút rải băng chuẩn bị trước từ trong túi ra, quái dị : “Xem ra phải bịt mắt em lại thôi.”

      là làm, vài giây sau, mắt Thước Tiểu Khả bị khăn bịt kín, mọi thứ đều tối đen, khiến vô cùng sợ hãi.

      Trong cảnh tối tăm đó, được Lãnh Ngạo dìu xuống lầu hai.

      Nỗi sợ của càng tăng thêm, lầu hai là thư phòng của Lãnh Ngạo, phòng y tế, còn có phòng giải trí và phòng tập thể thao. rốt cuộc là muốn dẫn đâu?

      Chợt nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, trước mắt lóe lên ánh sáng mờ mờ mà lúc này Lãnh Ngạo lại rời , chưa đến phút sau trở lại, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa.

      Lãnh Ngạo tháo khăn mắt ra, ánh sáng vốn mờ mờ lại trở nên chói mắt. Sau khi nhìn xung quanh phòng, Thước Tiểu Khả sợ tới mức lui lại sau mấy bước.

      Đây phải là thư phòng của Lãnh Ngạo, phải phòng tập thể thao, mà là phòng y tế. Trong này có giường, còn có vài dụng cụ chữa bệnh đơn giản. Nếu phải bị thương nặng hoàn toàn có thể phẫu thuật ở đây.

      nhìn Lãnh Ngạo, thay áo blouse trắng, nhìn rất có vẻ giống bác sĩ, chắc lúc nãy rời là để thay áo.

      “Ngạo, đưa em đến đây làm gì?” bị thương, cần phải đến đây mà.

      Lãnh Ngạo mặc áo blouse trắng nhìn rất giống vị bác sĩ hiền lành, khiến Thước Tiểu Khả nhịn được nghĩ đến Lăng Thiên.

      “Đưa quà sinh nhật cho em!” Lãnh Ngạo từ từ đến gần .

      vô thức lui về phía cửa, xoay người muốn mở cửa, nhưng cửa khóa, thể mở được.

      “Khả Nhi, nghe lời, qua đây.” Lãnh Ngạo vươn tay về phía .

      Lưng dựa sát vào cửa, Thước Tiểu Khả mở to mắt nhìn nở nụ cười thiên sứ từ từ đến gần mình.

      “Ngạo, rốt cuộc muốn đưa quà gì cho em?” Giọng của lớn, vì biết có la lớn cũng ai đến mở cửa cho .

      “Đêm nay đẹp!” vuốt ve gương mặt , “Nếu hoan ái ở đây đêm, cảm giác nhất định đặc biệt.”

      Thước Tiểu Khả nhìn xung quanh, đầu giường màu trắng treo bóng đèn tròn, trong ngăn tủ là kéo và băng gạc chuyên dụng cho giải phẫu.

      Ngón tay từ gò má trượt xuống đến ngực, sau khi xoa nắn ở đó vài cái xốc váy lên, duỗi tay vào trong quần lót.

      “Khả Nhi, phải sợ, tôi muốn em nhỡ kỹ chỗ này.”

      Thước Tiểu Khả bị ép sát vào cửa, Lãnh Ngạo cứ đứng như vậy muốn lần lại lần, chẳng lẽ đây là quà sinh nhật muốn tặng cho ?’

      Vậy đúng là quá bình thường rồi.

      Có thể trước đây đều làm chuyện này trong phòng, bây giờ đổi sang nơi khác, lại còn là căn phòng trắng sáng, nên Lãnh Ngạo đặc biệt thấy kích thích và hưng phấn hơn. Sau khi gầm lên tiếng, mềm trong lòng Thước Tiểu Khả, miệng ngừng hô: “Khả Nhi, Khả Nhi, Khả Nhi…”
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      lyly, luongnhu96Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42:

      Edit: Nhi

      Beta: Hàn Tuệ Ninh

      Bị Lãnh Ngạo giày vò đến gần chết Thước Tiểu Khả mới được ôm lên giường phẫu thuật trắng. Đợi đến lúc hơi tỉnh táo lại, biết từ lúc nào trong tay Lãnh Ngạo có bốn cái còng, lưu loát còng hai tay hai chân lại cố định vào cột giường.

      ngừng giãy dụa, vùng vẫy kêu to: “Ngạo, thả, thả em ra!”

      Lãnh Ngạo ngồi đầu giường, kề sát vào , ngón tay xoa xoa hai gò má . Làn da vẫn trắng bóng như thế, nhưng như vậy mới khiến cảm thấy sợ hãi, sợ lại đánh mất .

      “Thế nào, cần quà sinh nhật nữa sao, muốn được tự do nữa sao?” Giọng khàn khàn vang vọng trong căn phòng trống, tịch mịch.

      “Đương nhiên muốn, nhưng thể là quà gì sao?” Lúc cứu Hoắc , ngay cả chết cũng sợ, đương nhiên cũng sợ đau, chỉ muốn hỏi ràng thôi.

      Lãnh Ngạo mỉm cười, đứng dậy, vài giây sau, lúc quay trở lại tay cái khay sắt. tâm tình tốt giới thiệu những thứ trong khay với .

      “Đây là băng gạc, đây là máy cắt, đây là sáp mỡ, đây là máy phun sương, thứ này là máy chuyển mực, còn đây…” Lúc định giới thiệu con chip lại ngừng, suy nghĩ chút, cảm thấy vẫn thể cho biết, vì con chip này là thiết bị theo dõi, muốn cấy nó vào trong da nên thể thẳng ra được. ho cái, : “Tôi muốn xăm hình lên chân em, để người em vĩnh viễn có ấn ký của tôi.”

      Thước Tiểu Khả nghe thấy là hình xăm còn bối rối như lúc nảy nữa. bị đạn bắn còn có thể chịu được, bị đau lúc xăm hình có là gì đâu?

      “Em cần phải chuẩn bị cho tốt, lúc xăm dùng thuốc tê, rất đau.” Lãnh Ngạo thêm câu.

      Thước Tiểu Khả từ từ bình tĩnh lại: “Vậy bắt đầu .”

      Lãnh Ngạo thấy phối hợp như vậy hôn lên mặt chút, sau đó mở cửa phòng, bác sĩ nam hơn bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng bước vào.

      ngoài việc xăm hình cho , còn phải cấy chip vào da nữa, việc phẫu thuật chuyên nghiệp này phải mời bác sĩ chuyên môn phụ trách, chứ thể làm được.

      Thước Tiểu Khả nằm giường chuẩn bị tốt tâm lý, cắn răng, nhịn đau, tuyệt đối hề biết, ngoài hình xăm, da còn được cấy thiết bị theo dõi nữa, nên cho là thứ ánh sáng nóng chui vào da kia là hình xăm. Đạn xuyên vào vai chỉ trong giây ngắn ngủi, còn cái đau này lại kéo dài, làn da bị đâm vào đau đớn, nếu phải hai tay bị khóa nhất định đau đến mức nhảy dựng.

      biết qua bao lâu, đến lúc đau muốn ngất lịm nghe thấy tiếng tán thưởng của Lãnh Ngạo: “Quá hoàn mỹ, là quá hoàn mỹ!”

      mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bác sĩ rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Lúc Thước Tiểu Khả tỉnh lại còn ở trong phòng y tế nữa, mà là ở trong căn phòng ngủ u kia. chân vẫn còn nhói đau, rất muốn biết rốt cuộc Lãnh Ngạo xăm vào chân cái gì nên lập tức ngồi dậy.

      Nhưng chân được băng bó lại khiến phải thất vọng. Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Lãnh Bà bưng đồ ăn đến. thấy khó hiểu, vì sao phải là Lãnh Ngạo, nên liền hỏi: “Lãnh Bà, sao lại là bà?”

      “Thiếu chủ có việc phải rời đảo vài ngày, người dặn dò bà chăm sóc cho con.” Lãnh Bà đặt đồ ăn lên đầu giường, sau đó nghiêng đầu nhìn chân , than thở : “Tiểu Khả, đau ?”

      đau, đau chút nào.” Thước Tiểu Khả trả lời, mắt lấp lánh ánh nước.

      cần phải gạt bà.” Lãnh Bà nắm lấy tay , “Nhất định là rất đau đúng ?”

      Giọng dịu dàng của bà khiến Thước Tiểu Khả nén cảm xúc trong lòng được nữa, nghẹn ngào khóc nức nở.

      Lãnh Bà nhàng vuốt lưng , trấn an : “Khóc con, cứ khóc lớn lên .”

      Thước Tiểu Khả lâu được mặc sức khóc như vậy rồi, dốc hết tất cả phiền muộn, ủy khuất và thống khổ mười mấy năm nay khóc ra.

      biết khóc bao lâu mới bình phục tâm tình lại, rời khỏi vòng ôm của Lãnh Bà, lau nước mắt : “Lãnh Bà, con khóc có phải xấu xí lắm ?”

      Lãnh Bà mỉm cười: “ đâu, xấu xí chút nào.”

      “Lãnh Bà, Ngạo chỉ cần con chịu được bị đau lúc xăm hình, cho con tự do. Bây giờ con làm được, có phải sau này con cần ở đây nữa rồi ?” Nghĩ đến cuộc sống tự do về sau, lại nín khóc mỉm cười.

      “Thiếu chủ từ trước đến nay luôn lời giữ lời, bà tin là chờ thêm vài ngày nữa gỡ băng rồi, con được học như bình thường, cần phải ở đây nữa.” Lãnh Bà nghe lời rốt cuộc cũng hiểu mọi chuyện, thầm nghĩ sao thiếu chủ có thể dễ dàng cho bé được tự do, có lẽ là thiếu chủ tự có cách của mình, bà cũng tiện nghĩ nhiều.

      Thước Tiểu Khả được lời của Lãnh Bà đảm bảo, tâm tình tốt lên rất nhiều, nhìn đồ ăn đầu giường : “Lãnh Bà, con đói rồi.”

      Lúc này Lãnh Bà mới nhớ đến công việc của mình, bà bưng chén cơm lên : “Vẫn còn nóng, con mau ăn , ăn no rồi mới có sức mà rời khỏi đây.”

      Thước Tiểu Khả nhận chén, cầm đũa lên ăn từng ngụm từng ngụm, vừa ăn vừa ngẩng đầu mỉm cười.

      __

      Buổi tối hai ngày sau, Lãnh Ngạo trở lại.

      Lúc trở về, Thước Tiểu Khả vẫn ngủ, ngồi đầu giường ngắm gương mặt say ngủ của hồi mới tắm rửa.

      Từ phòng tắm ra, Thước Tiểu Khả vẫn ngủ yên giường, tầm mắt dời xuống dừng đôi chân của .

      gỡ băng gạc ra, hai chữ kia ánh vào mắt khiến cảm thấy hưng phấn lần nữa. nhàng vuốt ve hai chữ đó, đen đỏ kết hợp, rất hoàn mỹ.

      giường lật người, lờ mờ cảm giác được có người bên cạnh nên lim dim mở mắt ra, nhìn thấy Lãnh Ngạo im lặng ngồi ở góc giường.

      đứng dậy, rụt rụt chân, dưới ngọn đèn mờ, nhìn thấy hai chữ đen đỏ to da chân: Lãnh Ngạo.

      Hóa ra là xăm hai chữ này vào chân , thầm cảm thấy nực cười, cũng cảm thấy tức giận.

      hiếm khi cười nhưng lại bị Lãnh Ngạo nhìn thấy được, chậm rãi đến bên người , nâng cằm lên giận dữ : “Cười cái gì? Đây chính là tôi tự tay xăm cho em, chẳng lẽ hai chữ này tốt sao?” nhớ lại lúc tự tay xăm hai chữ này cho , tâm tình của phấn khởi đến khó hình dung, vì về sau thân thể vĩnh viễn mang theo ấn ký của , thể xóa .

      Nuốt ngụm nước bọt, Thước Tiểu Khả trả lời: “ phải, chỉ là cảm thấy hai chữ này xăm chân, có chút kì lạ.”

      “Có gì kì lạ? Như vậy em mới có thể nhớ là được rời .” Dứt lời, nâng chân lên ngắm nghía, lẩm bẩm : “Quả tác phẩm hoàn mỹ.”

      Nhìn ánh mắt vô cùng tự hào của , còn có lời kiêu ngạo đó nữa, Thước Tiểu Khả thể nên lời cảm giác trong lòng lúc này. Lãnh Ngạo cũng quá tự kỷ rồi, tự xăm tên mình lên chân , lại còn cảm thấy vinh quang nữa.

      muốn thu chân lại nhưng bị giữ chặt, dứt khoát nhúc nhích nữa, mặc kệ ánh mắt quan sát chân mình.

      “Ngạo, chuyện đáp ứng em tính nữa sao?” Lúc mở miệng hỏi, giọng đè xuống thấp, lí nhí như tiếng muỗi kêu, đảo mắt liếc nhìn cái rồi thu lại.

      “Sao lại ?” Ánh mắt của Lãnh Ngạo vẫn dừng chân , “ có gì Lãnh Ngạo tính cả.”

      “Vậy định sắp xếp thế nào?” Giọng của Thước Tiểu Khả bắt đầu lớn lên.

      “Trong thành phố có rất nhiều nhà, sáng mai dẫn em xem, thích cái nào về sau ở đó.”

      sao?” Hai mắt sáng rực lên, đáy lòng hưng phấn thôi.

      “Đương nhiên .” Lãnh Ngạo cười đùa: “ chỉ như vậy, tôi cũng liên hệ với trường đại học, em có thể đến đó học, còn học cả lái xe nữa, sau này tự mình lái xe đến trường.”

      Thước Tiểu Khả càng ngày càng nghi ngờ, biết có phải tai mình có vấn đề hay . ngoáy ngoáy tai mấy cái, sau đó lại nghe Lãnh Ngạo tiếp: “Tôi lời giữ lời. Ngày mai em có thể rời khỏi đây được rồi.”

      an tâm thu tay lại, vui đến mức biết phải làm sao mới tốt, chỉ biết vặn xoắn góc chăn ngừng.

      Chân rốt cuộc cũng được buông ra, nhưng tay lại bị nắm chặt.

      “Có phải là vui quá mức rồi ?”

      Thước Tiểu Khả mở to mắt gật đầu, sau lại thấy đúng nên lắc lắc đầu.

      “Ở cạnh tôi mười mấy năm, từ khi nào biết dối rồi.” Khác với khi nãy, đôi mắt của Lãnh Ngạo đột nhiên thâm trầm.

      Thước Tiểu Khả ổn định tâm tình lại, tự trong lòng: Ngàn vạn lần được vui mừng quá sớm, sao có thể tốt như vậy được chứ, nhất định là có mục đích riêng.

      đột nhiên nghĩ tới những chuyện làm trước đây, cắt gân chân của , còn xăm hình lên chân , còn có rất nhiều chuyện khác nữa, tất cả đều chứng minh là người hai, là đại ác ma dễ chọc.

      Đột nhiên bị kéo lại trong lòng, cảm nhận được hơi ấm khác thường của lần nữa, nghe thấy : “ có tự do, đương nhiên tôi cũng cho em nhận lại người nhà.”

      còn hoài nghi lời nữa, mà dựa sát vào lòng hỏi: “Là người đàn ông béo kia sao?”

      “Ừm, đừng thấy ba em mập như vậy mà lầm, mẹ em đúng là đại mỹ nhân, còn có bốn trai của em nữa, tất cả đều mỹ nam hiếm thấy.”

      “Nhưng mười mấy năm sống cùng nhau, biết lúc nhận lại còn có cảm giác hay .”

      “Dù sao cũng là người thân, nếu năm đó ở đám tang ông nội tôi cho phép em nhận bọn họ, bây giờ cũng có cơ hội gặp mặt.”

      Thước Tiểu Khả cũng có tức giận với người đàn ông là ba kia, nhưng trong lòng vẫn khát vọng có gia đình. Đương nhiên cũng cảm thấy khó hiểu với chuyển biến đột ngột của Lãnh Ngạo, nhưng cũng nghĩ nhiều.

      Qua đêm nay, quan hệ của hai người dịu rất nhiều.

      Lãnh Ngạo ôm chặt trong lòng, sau hồi ôm hôn vuốt ve mãnh liệt, mới cởi áo ngủ của ra, ôn nhu mà bá đạo chiếm giữ lấy .

      Hết chương 42
      Last edited by a moderator: 2/4/15
      lyly, Chrisluongnhu96 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :