1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điên cuồng độc chiếm - Hiểu Phượng Linh Nhi (c67) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      bộ này m đọc qua vài chương cv, khẩu vị nặng đây nhưng mà mềnh thích kkk
      Thanks for edit :)

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5:

      Edit: Nhi

      Bọn họ đứng cao, cúi người xuống nhìn thấy vài người nằm đất, máu chảy khắp nơi, mọi người xung quanh đột nhiên nghe tiếng nổ mạnh, bị dọa sợ đến hồn vía lên mây.

      “Chuyện gì thế này? Sao đột nhiên lại nổ vậy?” Sống đảo từ , Thước Tiểu Khả chưa từng gặp qua tình cảnh hỗn loạn thế này. Tiếng thét hoảng loạn chói tai, thanh chạy trối chết, những bóng đen nho kia chạy tán loạn khắp nơi như kiến bò chảo nóng. So với những người này cũng khá hơn chút nào, tim đập thình thịch trong lồng ngực, sững sờ nhìn Lãnh Ngạo.

      Khóe miệng Lãnh Ngạo nhếch lên. Thước Tiểu Khả ở cạnh nhiều năm như vậy cũng rất ít khi thấy cười, nếu gặp được tuyệt đối phải chuyện gì tốt.

      “Khả nhi, tôi dẫn em xem kịch vui.” Lãnh Ngạo thu lại nụ cười, kéo tay , xoay người rời .

      Tiếng nổ vang lên trong công viên tưởng niệm của Lãnh gia, cửa trước cửa sau đóng lại, người bên trong được ra, người bên ngoài cũng vào được. Đám tân khách tán loạn kia thấy cửa đóng chặt kêu loạn ngừng.

      Lãnh Hổ cầm súng, bắn chỉ thiên ba phát. Đám người nghe tiếng súng dừng chân lại, giật mình đứng nguyên tại chỗ. (chỉ thiên: hướng lên trời)

      “Hôm nay là tang lễ của Lãnh lão gia, mà có người còn dám phá rối.” đút súng vào bên hông, con ngươi tối tăm quét nhìn bốn phía, “Vì để tìm ra người này chỉ có thể tạm thời làm phiền mọi người.”

      Vừa dứt lời, Lãnh Ngạo cũng mang Thước Tiểu Khả xuống thềm đá, chậm rãi về phía Lãnh Hổ.

      Lúc này, thủ hạ của Lãnh Ngạo bao vây công viên tưởng niệm lại, người nào cũng cầm súng trong tay, vẻ mặt hung tợn, hai tròng mắt sáng như mắt sói.

      Mấy người khách bị thương nằm dưới đất từ từ bò dậy, thủ hạ của Lãnh Ngạo chạy tới xem xét vết thương của họ sau đó báo cáo với Lãnh Hổ: “ Hổ, uy lực của bom cũng mạnh lắm, có ai chết, mười người bị thương nhưng chỉ là vết thương .”

      Lãnh Hổ nhìn thiếu chủ bên cạnh, thấy đôi mắt sâu thấy đáy của Lãnh Ngạo chợt lóe hiểu ý.

      ta bước lên phía trước vài bước, cất cao giọng: “Nếu ai phát hung thủ, có can đảm lên, bất cứ cầu hợp lý nào của người đó thiếu chủ cũng đáp ứng. Hung thủ khi bị bắt được, tuyệt đối có kết cục tốt.”

      Mặc dù chỉ là vụ nổ nho nhưng cũng phá hỏng tâm tình của Lãnh Ngạo. Rất ràng, hung thủ cũng muốn nổ chết người, chỉ muốn cho Lãnh thiếu chủ cảnh cáo mà thôi.

      Im lặng hồi lâu, cuối cùng nhóm người ra từ trong đám đông.

      đầu là người đàn ông trung niên mập mạp khoảng hơn bốn mươi tuổi, ông ta mang theo nhóm người kia đến trước mặt Lãnh Hổ.

      ra là ông chủ Thước.” Lãnh Hổ cười : “Chẳng lẽ ông biết hung thủ là ai sao?”

      Nghe thấy ba từ “ông chủ Thước” của Lãnh Hổ, hai mắt Thước Tiểu Khả sáng lên, nhìn người đàn ông mập này lúc lâu, nghĩ thầm ông ấy cũng họ Thước, trùng hợp như thế, có khi nào là cha ruột mình hay ?

      “Chúng tôi biết, nhưng chúng tôi có thể dùng mạng bảo đảm là phải chúng tôi làm.” Người đàn ông mập ngẩng đầu lên, vẻ mặt trung thành.

      Lời này vừa ra, Lãnh Ngạo vẫn im lặng đột nhiên vỗ tay: “Xem ra cũng chỉ có ông chủ Thước là thức thời.”

      Thước Tiểu Khả vốn cho rằng tới bên cạnh người đàn ông đó, nhưng vẫn nhúc nhích, chỉ với Lãnh Hổ, “Xem camera giám sát.”

      Lãnh Hổ nhận được chỉ thị, lập tức xoay người xem máy quay.

      Công viên tưởng niệm của Lãnh gia người đông nghịt, nhân khí coi như có nhưng dù nhân khí có cao hơn nữa công viên vẫn bị hơi mù bao phủ. (nhân khí: mình nghĩ là hơi người, k biết sửa lại thành gì nên để nguyên, ai có từ nào hợp lý mình nha)

      Lãnh Ngạo nâng cằm Thước Tiểu Khả lên, giọng : “Khả nhi, phải em vẫn muốn thấy người nhà sao? Vậy bây giờ tôi cho em biết.” nhấc tay rồi tiếp: “Người đàn ông này là cha của em, người phụ nữ đứng sau ông ta là mẹ em, đứng cạnh mẹ em là bốn thiếu niên, chính là trai ruột của em.”

      Thước Tiểu Khả kìm nén được mừng rỡ khôn xiết trong lòng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông mập và năm người đứng sau lưng ông.

      ra có người nhà, cha, mẹ, còn có bốn trai.

      rất muốn lập tức chạy tới đó nhào vào lòng cha mẹ, trách họ sao lại cần , sao lại cho làm vị hôn thê của người bình thường như vậy. Nhưng ý tưởng này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, vẫn ngoan ngoãn đứng bên người Lãnh Ngạo, bình tĩnh hỏi: “Ngạo, em có thể chuyện với họ lát ?”

      “Dĩ nhiên có thể!” lúc Thước Tiểu Khả tràn đầy hi vọng lại : “Nhưng mà, người nhà em có muốn chuyện với em hay , tôi cũng biết.” ( này chuyên môn cho ngta lên thiên đường r đạp xuống địa ngục lắm nha)

      Thước Tiểu Khả biết ý của Lãnh Ngạo là gì, quay qua nhìn người đàn ông và năm người phía sau. Từ khi biết họ là người nhà mình, bọn họ chưa bao giờ nhìn qua lần, vẻ mặt lạnh nhạt cùng, có chút cảm giác thân tình nào.

      Lãnh Ngạo ngoắc ngón tay, thủ hạ liền với người đàn ông mập: “Thước tiểu thư muốn chuyện cùng các người, biết có được ?”

      Người đàn ông nghe vậy đầu càng cúi thấp hơn, “Thước tiểu thư là vị hôn thê của thiếu chủ, chúng tôi tuy là người thân của ấy nhưng cũng tám năm gặp, đừng chuyện, đây đều là chúng tôi trèo cao.”

      Lời của ông cũng là thay mặt cho lời của năm người phía sau, lượng cũng thấp, Thước Tiểu Khả nghe từng chữ từng chữ rất ràng.

      “Khả nhi, nghe được ?” Ánh mắt sắc bén của Lãnh Ngạo nhìn , khóe mắt cũng nhìn về phía người đàn ông mập, híp mắt, nhếch môi, dường như cảm thấy rất hài lòng về biểu của ông.

      Hi vọng của Thước Tiểu Khả tan vỡ, ra Ngạo và quản gia đúng, thân tình đời này đều là giả.

      Nếu người nhà lạnh nhạt với như vậy, cần gì phải tự mình đa tình đây.

      “Nghe được.” đề cao giọng, “Em là vị hôn thê của ngài, người thân duy nhất của em cũng chỉ có ngài.”

      cũng có tự ái và kiêu ngạo của mình, cho dù lời phải chủ ý của nhưng cũng muốn chịu thua kém trước nhiều người như vậy.

      khí trong công viên tưởng niệm của Lãnh gia vốn đè nén, chuyện này vừa diễn ra, khí xung quanh lại càng thích hợp. Đám tân khách cúi đầu kia sớm nghe thiếu chủ Lãnh gia nuôi tiểu nương hơn nhiều tuổi, cưng chiều bé lên tận trời, hôm nay thấy quả nhiên phải giả. Nhưng làm bọn họ ngạc nhiên hơn là bé này lại là con của ông chủ tập toàn Thước thị, tương lai còn có thể là vợ của bá chủ hắc đạo.

      “Thiếu chủ.” Lãnh Hổ gọi tiếng để lực chú ý của mọi người rời khỏi Thước Tiểu Khả.

      Lãnh Ngạo vừa vuốt mái tóc dài của Thước Tiểu Khả, vừa nhanh chậm : “Bắt đầu bắt người .”

      Ra lệnh tiếng, Lãnh Hổ mang theo thủ hạ vào giữa đám người mặc đồ đen.

      tới mười lăm phút đồng hồ ta ra, hộ vệ sau lưng còn mang theo người.

      “Thiếu chủ, chính là !” Lãnh Hổ đá mạnh người đó cái, người này liền quỳ xuống đất.

      Đừng nhìn Lãnh Ngạo chỉ mới mười tám tuổi, sóng to gió lớn gì cũng trải qua vô số lần, chuyện ngoài ý muốn ở công viên tưởng niệm lần này căn bản để vào mắt, chủ yếu muốn thông qua chuyện này để hiểu chuyện mà thôi.

      kéo tay Thước Tiểu Khả, thẳng ra cửa lớn, vừa vừa : “Lãnh Hổ, móc mắt ta!”

      Thước Tiểu Khả câu mặc cho dắt , chưa được mấy bước nghe tiếng kêu thảm thiết sau lưng.

      nhắm mắt lại, cắn môi, tận lực để tiếng kêu thảm thiết này ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Nhưng dù sao vẫn chỉ là đứa bé, đứa trẻ tám tuổi hiểu kết cục khi bị móc mắt là như thế nào.

      Cái gọi là sống bằng chết, chính là như vậy.

      Cho đến khi ngồi vào trong xe, cửa xe “Oanh” tiếng đóng lại, mới ràng đây là tang lễ tràn đầy mong đợi.

      có kỳ tích, chỉ có ác tích!
      lyly, luongnhu96, sesshomarin7 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6:

      Edit: Nhi

      Sau tang lễ, Thước Tiểu Khả lại trở về đảo , tiếp tục cuộc sống như trước kia. Mặt trời mọc dậy, mặt trời lặn ngủ, học, luyện piano, cuộc sống ngột ngạt mà buồn tẻ.

      Lãnh Ngạo lại như bận bịu việc gì, thường xuyên ở bên , nhìn học, nhìn chơi đàn dương cầm, dường như thế giới của chỉ có , mà tâm hồn yếu ớt, ánh mắt đờ đẫn, ai biết nghĩ gì.

      __

      Tám năm sau.

      Trời xanh sóng biếc, trời chim giang cánh nghịch ngợm hắt nước sông, chốc lát sau lại bay về vòng ôm của bầu trời. Đáng lẽ phong cảnh tốt đẹp hài hòa như thế tình cảnh sông cũng phải tệ. Nhưng suy đoán dù sao cũng là suy đoán, mặt sông lúc này, mười lăm tuổi tóc đen dài mình lái du thuyền . (loại giống như ca nô nhưng lớn hơn ca nô 1 chút)

      Sắc mặt kinh hoảng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau, ra sông chỉ có ca nô của mà cách đó trăm mét cũng có vô số chiếc thuyền đuổi theo.

      tăng tốc, gió sông thổi mạnh qua gò má, tóc đen tán loạn, vẻ nở rộ kia còn kiều mị hơn cả hoa Thược Dược.

      Mặc dù tăng tốc độ du thuyền lên cao nhất nhưng cũng ngăn được những chiếc thuyền phía sau ngày càng rút ngắn khoảng cách.

      phút, hai phút, ba phút…

      Nước sông gợn lên từng tầng, vô số du thuyền từ từ đến gần , dùng tốc độ nhanh nhất vây chặt lại.

      Thấy tình thế ổn, hoàn toàn bỏ cuộc, buông tay, nặng nề dựa vào phía sau, thở hổn hển.

      “Tiểu thư, xin theo chúng tôi trở về, thiếu chủ vẫn chờ người.” chiếc thuyền đến gần sát , người áo đen mặt thay đổi .

      đứng dậy, vì đứng ngược gió nên mái tóc che khuất toàn bộ khuôn mặt nhắn, thấy được vẻ mặt của , chỉ thấy hai tay bên hông nắm chặt lại hồi mới từ từ buông ra. Cùng lúc đó, ca nô của người đàn ông áo đen cũng tiếp cận, áo đen nhảy lên, sau đó đứng vững chiếc thuyền của .

      Bất đắc dĩ mới dịch chuyển thân thể, lại ngồi xuống, nhìn người đàn ông áo đen khởi động du thuyền thích của mình.

      mười lăm tuổi này chính là Thước Tiểu Khả. như bảy, tám năm trước, trổ mã làm rung động lòng người, làn da trắng noãn tỳ vết, hai mắt to tròn sáng ngời lại có chút u buồn, còn có dáng người kia, trước thẳng sau vểnh, cao mét sáu lăm, mái tóc đen tuyền, chỉ riêng bóng lưng đủ khiến người ta phải điên cuồng ảo tưởng. (xin lỗi mình cũng hiểu “trước thẳng sau vểnh” là gì, QT dịch là “trước trọc sau vểnh”. ==”)

      Gần đây thích lái du thuyền , tập thời gian lái thành thạo như cá gặp nước. Hôm nay cũng biết bị trúng tà gì, cứ lái như vậy, đột nhiên lại muốn xa hơn chút, tốt nhất là rời khỏi đảo này càng xa càng tốt. Ý định của đương nhiên thành công, hộ vệ áo đen luôn luôn bảo vệ bốn phía, thấy du thuyền của đột nhiên tăng tốc cũng lập tức lên du thuyền bắt đầu hành động.

      mặt sông lại bắt đầu có động tĩnh, những chiếc thuyền như trận gió lướt qua, giữa trung chim chóc hoảng sợ đập cánh bay .

      Lúc Lãnh Ngạo nhận được tin bảo bối của chạy trốn, giận buồn bực, khoan thai tiếp tục hút xì gà, như có chuyện gì với Lãnh Hổ: “ ấy chạy xa.”

      vừa hút xì gà vừa ngồi xuống, nhả vòng khói : “Quặng mỏ chỗ đó, cậu phải bận rộn thời gian rồi.”

      Lãnh Hổ đáp: “Xin thiếu chủ yên tâm, chuyện giết người tôi cũng từng làm rồi, khai thác kim cương làm khó được tôi.”

      Hai mắt Lãnh Ngạo híp lại, tiếp tục nhả khói, “Khai thác mỏ còn khó khăn hơn việc giết người nhiều.”

      “Thiếu chủ phải.” Lãnh Hổ biết mình mạnh miệng, rúc cổ lại.

      hộ vệ áo đen gõ cửa, Lãnh Hổ ra mở, sau khi nghe ta báo cáo gật đầu.

      Lãnh Ngạo biết phía dưới xảy ra chuyện, chỉnh lại tây trang : “Đưa ấy về phòng ngủ.”

      __

      Phòng ngủ trong lời Lãnh Ngạo cũng phải là căn phòng của Thước Tiểu Khả tám năm trước, mà là căn phòng của bọn họ.

      Phòng lớn đến dọa người, nhưng rất u ám, drap trải giường màu đen, rèm cửa sổ màu đen, thảm đen,… ngay cả ánh đèn cũng u ám, cho dù là buổi tối mở đèn cũng thể chiếu sáng cả căn phòng.

      Lúc này Thước Tiểu Khả bị đưa tới căn phòng, muốn mở tay nắm cửa nhưng cách nào mở được, cũng vội, ngược lại chạy vào phòng tắm.

      Lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cùng lúc đó cửa phòng được mở ra.

      Lúc thoa sữa tắm đột nhiên cửa phòng tắm bị đá văng ra, sợ đến mức quay đầu lại, hai tay che ngực, cúi đầu xuống.

      “Thân thể em có chỗ nào tôi chưa xem qua đâu.” Lãnh Ngạo vừa cởi nút áo sơ mi, vừa về phía . (ôi chu choa, tới rồi, máu biến thái bắt đầu rục rịch)

      Nước vòi sen chảy xuống mặt Thước Tiểu Khả làm ướt cả khuôn mặt , nhưng vẫn có cách nào che giấu được dung mạo xinh đẹp.

      Lãnh Ngạo cởi áo sơ mi, lộ ra nửa thân mỹ lệ, cơ ngực tráng kiện, giữa ngực có ít lông. (ngất) ném áo sơ mi, bắt đầu cởi quần. Thước Tiểu Khả nhắm mắt, nhớ lại đêm kia.

      Đó là nửa năm trước, theo luyện piano xong rót cho ly sữa tươi, giọng bên tai : “Khả nhi trưởng thành rồi, càng ngày càng đẹp.”

      uống vài ngụm sữa, trong miệng tràn ngập mùi sữa thơm, khóe môi còn dính ít, vừa định lau nhưng ngờ bị giành trước bước.

      trực tiếp lấy tay quệt qua khóe môi , sau đó để lên mũi hít vào, cuối cùng mới chuyển qua môi, đưa lưỡi liếm, vừa liếm vừa : “Mùi vị rất tốt.”

      “Ngạo, em mệt rồi.” để ly xuống chậm rãi đứng dậy, còn chưa đứng vững bị đè lên đàn dương cầm.

      tay chống phím đàn trắng đen, tiếng đàn phát ra thanh rất hài hòa, ban đêm nghe thấy có cảm giác kinh hãi.

      tay khác rất tự nhiên chạm vào mặt , vén tóc trán lên, tà tà : “Mười lăm năm, tôi chờ mười lăm năm rồi.”

      sớm nghe Lãnh Bà về chuyện giường chiếu nam nữ, lần này lại nghe câu khó hiểu thầm cảm thấy ổn, tự biết đêm nay tránh được.

      Cảm giác được bàn tay mặt dời xuống ngực, cách lớp áo mỏng truyền nhiệt độ ấm áp vào, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo như mùa đông.

      từ từ cúi người, khóe môi gợi lên, : “Khả nhi, tôi muốn em.” xong, môi hoàn toàn phủ xuống môi , hai cánh môi dính sát tia gió lọt vào.

      Lúc mới bắt đầu là hôn khẽ, sau cùng là mãnh liệt, mùi sữa thơm trong khoang miệng bị hút sạch đến khô khốc, có cách nào ngăn cản thế tiến công của .

      Lúc cho là ở trong phòng đàn này mà muốn mình đột nhiên thân thể bị bế lên.

      Phòng ngủ của đối diện phòng tập đàn, bị ôm đến giường, giống như cây đàn cứng ngắc, bên dưới vô cùng mềm mại, nhưng cảm giác thoải mái này cũng làm vui sướng nổi.

      Đừng nhìn ở đây mười mấy năm, ở đảo, trải qua cuộc sống công chúa xa hoa, nhưng trong lòng khổ ai biết. Người nhà ruột thịt muốn , lại có người nhìn như tuấn mỹ nhưng còn đáng sợ hơn ma quỷ ở bên cạnh, ngoại trừ đau khổ cũng có được chút tự do.

      Mười mấy năm nhẫn nhục sống cho qua ngày, trong lòng dần dần sinh ra ý niệm chạy trốn, nhưng nơi này là đảo giữa sông, hộ vệ bốn phía, căn bản có cách nào trốn được.

      Chẳng biết từ lúc nào, quần áo người bị xé thành từng mảnh, da thịt bóng loáng như ngọc cứ như vậy ra trong khí. biết ngày này sớm muộn cũng tới nhưng ngờ lại tới nhanh như vậy, chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.

      lẳng lặng nằm giường, được thưởng thức như tác phẩm nghệ thuật trân quý.

      Lãnh Ngạo dù sao cũng phải người bình thường, cách giống như người bình thường.

      Khúc dạo đầu của rất kỳ quái cũng rất đặc biệt, đầu tiên là nhắm mắt lại, hai tay phối hợp, miệng lẩm bẩm như khấn thần linh cầu phúc. ( biến thái)

      nhúc nhích nhìn môi của mấp máy, bộ dáng thành kính quỳ lạy nhưng biết trong miệng cái gì.

      nghĩ nhiều muốn lật người rời khỏi đây, nhưng cũng biết trốn được mùng trốn được mười lăm, ngày này dù sao cũng phải tới, bằng bây giờ cứ phối hợp cho tốt.

      Nếu như thuận theo có thể đổi được yên bình, cũng đổi được vô số mạng người, cũng coi như đáng giá.

      Ma quỷ tuấn mỹ trước mắt này là kiếp nạn của , vừa sinh ra cuốn lấy sống chết thả. có nhà, mất người thân, biến thành con búp bê có linh hồn.

      Giữa đêm tối, đôi mắt bỗng nhiên mở ra, đảo qua người , nhìn cũng mở to mắt có chút vui, đưa tay phủ lên mắt : “Nhắm mắt lại, hưởng thụ tốt .”

      Đôi mắt nhắm chặt, trước mắt chỉ có bóng tối, thấy được mặt , chỉ cảm giác được bàn tay ấm áp của vuốt ve người mình.

      tưởng rằng sờ ngực , dù sao nơi đó cũng đầy đặn, nhưng dưới bàn chân lại truyền đến cảm giác nhột nhạt kỳ lạ.

      Chân bị nâng lên, nụ hôn của thuận thế rơi xuống bàn chân, đầu tiên là nhàng liếm, sau đó đầu lưỡi dời đến đầu ngón chân.

      có thể cảm nhận được ràng gặm cắn từng đầu ngón chân, từ vô lực đến có lực, từ có lực đến dùng sức. Nếu đầu ngón chân của phụ nữ nối liền đến tim, bị cắn mấy cái như vậy làm toàn thân tê dại, từng mạch máu người tăng vọt, mỗi dây thần kinh cũng nhiệt huyết sôi trào.

      Trong bóng tối truyền đến giọng đáng sợ của : “Lần đầu tiên nhìn thấy em, bàn chân em rơi xuống mặt tôi, từ đó về sau tôi liền nhớ em mãi quên!” (mình là muốn edit thành “chân em đập vào mặt tôi”, haha)

      Có ý gì?

      hoang mang, nhưng lại thể hỏi.

      mong đợi tiếp, ngờ sau câu kia ngồi dậy.

      chân bị liếm sạch , chân còn lại cũng buông tha lặp lại hành động vừa rồi, tựa như đó là mỹ vị nhân gian.

      hi vọng thất bại, trong lòng lạnh lẽo.

      “Đôi chân này đẹp!” Phút trước còn than thở, giây sau biến thành đe dọa: “Nhưng, nếu em dám rời khỏi tôi, tôi khiến em phải mất đôi chân này.”

      Tâm lạnh lẽo bị đẩy tới vực sâu. dám phản kháng, cũng dám phản bác, ngón tay bấu chặt lấy drap giường, nước mắt trượt xuống gò má.

      Hết chương 6.
      Last edited by a moderator: 4/6/15
      Thanhtran, bornthisway011091, lyly8 others thích bài này.

    4. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      này phải loại biến thái bình thường a......tks nàg

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cấm con nít dưới 18 tuổi. : ">

      ___

      Chương 7: (H)

      Edit: Nhi

      Bàn chân trắng nõn mịn màng, ngón chân sơn màu hồng phấn nhàn nhạt, trắng và hồng nhạt kết hợp vô cùng xinh đẹp. Nhưng thứ gì xinh đẹp cũng thường là thứ đáng sợ nhất, khi làm sai có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.

      luôn nghĩ tới câu kia của , nếu như ngày rời khỏi , làm mất đôi chân hoàn mỹ này sao?

      vẫn vướng mắc vấn đề kia bàn tay ấm áp của dời đến đùi.

      Chân thon dài trắng nõn, so với bàn chân đầy đặn hơn, nhưng cũng phải như người bình thường, có nhiều tham niệm với nơi này, chỉ vuốt ve dưới qua lại rồi sau đó cả người đè lên người .

      Đầu lưỡi khéo léo của phác họa vòng môi , bàn tay ngừng xoa nắn bầu ngực căng tròn, lực đạo trong tay gia tăng, sau đó đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng, trong nháy mắt môi bị lấp kín làm thể mở mắt ra, thấy mái tóc bù xù lay động trước mắt.

      “Ngạo, em muốn, em chỉ mới mười lăm tuổi!” Cảm nhận được phấn khích của , ngẩng đầu lên bắt đầu giãy giụa. tự cười nhạo mình, cái gì mà thuận theo để đổi lấy yên bình, đổi lấy vô số mạng người cũng đáng? Nhưng đến thời khắc mấu chốt lại sợ hãi.

      nghe được lời kháng cự của , con ngươi lóe ra chút tinh quang, rời khỏi môi , nhìn chằm chằm.

      Khóe mắt vẫn còn lóng lánh nước, ánh mắt hoảng sợ. ở cạnh nhiều năm như vậy rốt cuộc vẫn thể tiếp nhận . cũng ngốc, nhẫn nhiều năm, sao lại cảm giác được? chỉ là giả ngốc, chờ lớn lên, rồi ngày hoàn toàn có được .

      xoay đầu qua, hơi giận : “Em quên thân phận của mình rồi sao?”

      muốn lắc đầu nhưng bị ngón tay giữ chặt cách nào nhúc nhích, chỉ có thể thống khổ : “Em là vị hôn thê của .”

      “Nếu quên đừng phản kháng tôi!”

      Trong đêm tối quỷ mị, tiếng vang vọng bên tai , giống như chai rượu ngon hoặc là ly độc dược, uống cũng được, mà uống cũng được, chỉ có thể nhếch miệng : “Em phản kháng, chỉ cảm thấy chuyện này tới quá sớm mà thôi.”

      sớm.” Giọng thâm tình dịu dàng, “ sớm chút nào, nếu như phải đợi thêm nữa già mất rồi.” (khúc này ngọt quá nên đổi thành “” nha :3)

      lớn hơn mười tuổi, hai mươi lăm tuổi vốn có ham muốn về phương diện kia. Nhìn qua rất mạnh mẽ nhưng ngoài ra chưa từng có phụ nữ khác. Nguyên nhân rất đơn giản, đợi , những người phụ nữ khác có cơ hội đến gần . Nên nếu phải đợi thêm mấy năm nữa cũng gần ba mươi tuổi rồi.

      còn muốn thêm gì nữa nhưng chưa kịp môi bị chặn lại, sau đó là hồi mãnh liệt nhưng có chừng mực.

      Trong miệng đều là nước miếng quấn quít, người kia luôn chiếm ưu thế mạnh mẽ, cho đến khi quấn mút được đầu lưỡi kia mới hài lòng thỏa mãn. (đoạn này chém hơi nhiều =D)

      Đầu vùi vào giữa hai luồng căng tròn trước ngực , nghe mùi hương đặc biệt nơi đó, nồng tựa như mật.

      Mười lăm tuổi có bộ ngực xinh đẹp đầy đặn, đó là kiêu ngạo của *, nên chỉ xinh đẹp mà còn gợi cảm kiều diễm. Quan trọng nhất, trở thành bảo bối thể thiếu bên cạnh . (*bản tiếng Trung là “tư bản, tư cách”, mình thấy kì quá nên chỉnh sửa lại 1 tí, xin thông cảm)

      Hai đỉnh phấn hồng được nước miếng của thấm ướt, cũng bị trêu chọc đến phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. kỳ quái, ràng thể tiếp nhận người này, nhưng sao lại bị lửa tình của nhen nhóm, nằm dưới thân thở dốc như vậy?

      Cảm giác được bàn tay hạ xuống vuốt ve bên dưới. Rất tốt, nơi đó sớm ướt đẫm, làm đầu ngón tay đặc sánh ánh nước, lại thấy gì mà đưa đầu ngón tay đến trước mặt , đưa lưỡi liếm vài cái, ý vị sâu xa : “Khả nhi, đây là mùi vị người em, rất ngọt!”

      Nhìn vẻ mặt mê say của , ghê tởm tột độ, ràng là người con trai tuấn nhất, nội tâm lại u quái gở như vậy.

      Liếm xong đầu ngón tay, mở hai chân ra vùi đầu vào đó, thè lưỡi trực tiếp liếm mút dịch ướt của . Mỗi lần hút, lòng lại nhảy lên chút, ngoại trừ cảm giác nhột còn có cảm giác rất kỳ lạ, rất , làm cảm giác như bồng bềnh mây.

      nhịn được tiếng rên rỉ nữa. Ngâm lên.

      Khúc dạo đầu xem như chuẩn bị đủ, chuyện chính cũng phải làm.

      ngẩng đầu lên, mắt chợt lóe, thân thể lại nằm đè lên người . Nghe thấy thanh trầm thấp tuyệt vời của , cánh môi mở ra, nuốt lấy toàn bộ thanh đó.

      Trong miệng có vị chua, biết đó là mùi vị bên dưới, ràng tốt nhưng sao cứ là nó rất ngọt đây?

      kịp nghĩ nhiều, bên dưới có vật cứng từ từ xâm nhập. Có lẽ vì là lần đầu tiên nên vào có chút chậm, chạm phải tầng chắn kia càng chậm hơn.

      Hai tay tự chủ vòng lên thắt lưng , cảm thấy bên dưới bị chậm rãi xé rách, móng tay bấu chặt vào da thịt , đến khi tiến vào móng tay để lại rất nhiều vết hồng.

      Lãnh Bà cũng từng lần đầu tiên của người con rất đau, quả là vậy. Cái loại đau đớn này giống như vết thương bị té ngã bình thường, thể là đau như thế nào, như lướt qua nhưng lại dư để lại rất ràng.

      Môi của vẫn phủ môi , động tác tiến công chậm chạp nhưng chưa từng ngừng lại, từ chậm đến nhanh, từ nhanh đến vội, đâm vào rất sâu. Mỗi lần xâm nhập làm vừa đau vừa có loại khoái cảm khó hiểu.

      Sau khi động tình được lúc, lại rời khỏi môi , nâng hai chân lên cao, thế tiến công vẫn giảm, đầu lưỡi của lại chuyển qua bàn chân và bắp đùi trắng nõn non mềm.

      Tư thế này giữ lúc rất lâu, cuối cùng điên cuồng đâm vào, phía dưới chấn động mạnh cái rồi mới ngừng lại.

      cho là như vậy mình có thể an ổn ngủ, nhưng ngờ lại lặp lại khúc dạo đầu kia, si mê bắt đầu hôn chân . Trong mắt , chân như khối thịt tươi, càng cắn càng thơm, càng cắn càng có lực.

      Đêm, dưới sức lực quái dị của càng trở nên rất dài.

      Lần đầu tiên của , ký ức vẫn còn rất mới mẻ. nhớ đêm hôm đó, trở thành phụ nữ cách vừa đau đớn vừa ngọt ngào.

      Đêm đó muốn ba lần, mỗi lần bắt đầu và kết thúc đều liếm chân mà chưa từng có cảm giác chán ghét, ngược lại càng ngày càng trầm mê.

      Từ sau đêm nửa năm trước đó, còn ngủ ở phòng mình nữa mà quanh minh chính đại chuyển đến ngủ cùng phòng với .

      Thân mật tiếp xúc lần lại lần. Nếu như trước đó người có linh hồn, vậy sau này chỉ mất linh hồn mà còn mất luôn cả đơn thuần vốn có.

      chỉ mới mười lăm tuổi!

      Ký ức thống khổ tràn vào đầu, nước nóng và Lãnh Ngạo thong thả mà nguy hiểm tới gần kéo trở về thực tế, lúc lấy lại tinh thần phát Lãnh Ngạo đứng trước mặt mình, con ngươi tối tăm nhìn ra hỉ nộ. (hỉ: vui, nộ: giận. Để hỉ nộ hay hơn, khí thế hơn =D)

      Thân hình rất hoàn hảo, cơ bụng cường tráng, mặc quần áo hoa lệ vào đúng là lãng phí vóc người tuyệt hảo của .

      “Khả nhi, du thuyền chơi vui ?” nâng cằm lên, nghiền ngẫm hỏi.

      Thước Tiểu Khả hiểu ý cười tiếng, nhếch miệng : “Rất kích thích, chưa bao giờ kích thích như vậy!” vĩnh viễn quên được cảm giác được lướt sông, tự do, bị cản trở, rất thoải mái!

      Có lẽ lâu được nếm thử tư vị tự do này, trong mắt đó chính là kích thích!

      “Như vậy có muốn cảm giác kích thích hơn hay !” Lời vừa ra, Lãnh Ngạo đột nhiên xoay người lại, đè lên vách tường lạnh như băng.
      Cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, nửa bên mặt, gò má Thước Tiểu Khả dán vào tường, nhịn đau, lời nào.

      Lãnh Ngạo gỡ vòi hoa sen xuống, hung hăng phun nước vào tóc , tóc vốn ướt, bị giội lần nữa mặt mũi đều ướt đẫm, tiếng nước rào rào theo tóc, theo trán chảy xuống.

      “Tại sao chuyện?” Thân thể của dính sát vào lưng . Thứ cực đại bên dưới vừa vặn chạm vào cái mông vểnh lên của .

      Nửa mặt của Thước Tiểu Khả bị đè nên vặn vẹo, nửa mặt còn lại vẫn kiều diễm như hoa.

      Từ sau khi ông nội qua đời, trước mặt người khác luôn cưng chiều , nhưng khi chỉ có hai người liền biến thành người khác.

      Lúc còn , chỉ thích vuốt ve, hôn thân thể , nhưng từ nửa năm trước như phát điên chiếm đoạt .

      Từ đó về sau, luôn thích bắt đầu từ bàn chân, từ xuống dưới liếm khắp toàn thân , vừa liếm vừa những lời hết sức kỳ quái. Mặc dù những lời đó là bày tỏ tình cảm với người mình , nhưng từ miệng ra ý nghĩa cũng thay đổi.

      Rốt cuộc tình của với là gì, nhất thời , dù sao từ lúc sinh ra phải quấn quít cùng rồi.

      “Em cũng sao, làm em vui vẻ kích thích là được!”

      Sau lời nguy hiểm đó, thứ to lớn kia liền trực tiếp vào, hai tay như gọng kiềm siết chặt hông , ngừng luật động.

      Phòng tắm lúc này tràn ngập tình cảm nồng đậm. Ham muốn, xen lẫn tiếng nước chảy ào ào, vừa tuyệt vời lại vừa ghê tởm.

      Sau đợt tiến công mãnh liệt như dời sông lấp biển, Lãnh Ngạo ôm chặt, cằm tựa vào tóc , thở dốc ngừng.

      “Khả nhi, kích thích ?” thở hổn hển hỏi.

      Thước Tiểu Khả sớm bị hành hạ đến kiệt sức, làm gì còn sức để trả lời nữa.

      “Nếu đủ, có muốn thêm vài lần nữa hay ?” vuốt tóc , động tác dịu dàng vô cùng lại hề tương xứng với lời .

      , , rất kích thích, rất kích thích!” bị buộc rốt cuộc cũng phải mở miệng.

      Thấy chịu , cười hài lòng, nhưng nụ cười trong nháy mắt đông lại. tự tay lấy khăn tắm, mở ra, nhàng lau tóc cho .

      chỉ lau tóc cho lần, nên động tác vô cùng quen thuộc.

      Mái tóc đen dài được động tác cưng chiều của Lãnh Ngạo làm lay động, Thước Tiểu Khả cũng thoáng thả lỏng, dán chặt vào vách tường như trước nữa.

      biết qua bao lâu, tóc nửa ướt nửa khô, lại lấy xuống cái khăn tắm khác lớn hơn, xoay người lại dựa lưng vào vách tường, sau đó bọc lại cơ thể lung linh hấp dẫn ngừng run rẩy của , ôm đến giường lớn cuối phòng.

      Sau chuyện du thuyền buổi sáng, vừa nãy lại bị giày vò, Thước Tiểu Khả mệt mỏi vô cùng, mắt vừa muốn nhắm lại nghe : “Muốn ngủ?”

      gật đầu.

      “Ngủ có thể, nhưng em trả lời cho tôi vấn đề trước.” nghiêng người, tay chống đầu, tay khác thưởng thức lọn tóc trán .

      “Hỏi .” Giọng của lười biếng mười phần.

      “Tôi nhớ tôi từng với em, nếu em dám can đảm rời khỏi tôi, tôi khiến em phải mất đôi chân này.” vừa , chân vừa cọ vào bắp chân , từ từ trượt xuống dưới lòng bàn chân.

      Bị lời của dọa đến rợn tóc gáy, toàn thân run lên, vẻ lười biếng biến mất hoàn toàn.

      nhớ lần đầu tiên chiếm đoạt từng qua câu này, lúc đó nghe nhưng cũng để ý, nhưng bây giờ nghe lại, tuyệt đối giống như giỡn. Hôm nay đúng là dùng du thuyền chạy trốn, chẳng lẽ làm mất hai chân này sao?

      Nhìn ý cười của từ từ tràn ra, kinh sợ.

      Hết chương 7

      __

      Mặt đỏ tim đập. Ôi lần đầu edit H của con. Bạn Nhi nhớ kỹ chương này. Cảm giác khác lúc đọc H hoàn toàn. Rất kích thích nhaaa. :))))))))
      lynnnng, lyly, luongnhu969 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :