1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điên cuồng độc chiếm - Hiểu Phượng Linh Nhi (c67) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60:

      Edit & Beta: Nhi

      Ở bệnh viện mấy ngày, tinh thần của Thước Tiểu Khả tốt lên rất nhiều. Mấy ngày nay đều là Lãnh Bà chăm sóc , ba và các cũng đến thăm vài lần, lần nào cũng vội vội vàng vàng chút chuyện xong lại .

      Chuyện mang thai này, vì ba và các đều là đàn ông nên thể chia sẻ được cảm giác mang thai mười tháng với , chỉ có mẹ , người sinh năm đứa con mới có thể hiểu được nỗi khổ làm phụ nữ. Cho nên mấy ngày này bà cũng thường xuyên đến bệnh viện thăm con .

      Thời tiết hôm nay rất đẹp, Phương Duy tới được lúc lâu, theo bà còn có Đỗ Ngưng và Thước Lai Diệp.

      Đỗ Ngưng vốn thích chuyện, phòng bệnh yên tĩnh nhờ có mà trở nên náo nhiệt hơn. Cũng may là Lãnh Ngạo vừa có việc phải rời , nếu nhất định tức giận.

      “Tiểu Khả, em còn tuổi như vậy, nhất định phải sinh đứa con này ra sao?” Giọng của Đỗ Ngưng lanh lảnh nhưng cũng rất nhu hòa.

      Thước Tiểu Khả vừa uống chút canh gà vừa gật đầu.

      “Vậy em có tiếp tục học ?” Đỗ Ngưng lại hỏi.

      “Đương nhiên là vẫn học.” Vấn đề này đúng là Thước Tiểu Khả chưa nghĩ tới, cũng chưa hỏi qua Lãnh Ngạo, chẳng qua cũng tự có quyết định của mình.

      Ở nước A, mười bảy tuổi là tuổi kết hôn sinh con, cho nên ít nữ sinh vừa học đại học vừa mang thai, đến ngày sinh nghỉ ngơi mấy tháng sau đó trở lại tiếp tục học. Cho nên tính toán như vậy trong lòng cũng có gì đáng trách.

      Lúc Đỗ Ngưng còn muốn tiếp Thước Lai Diệp vui đẩy vai : “Đỗ Ngưng, em có yên hay , cứ hỏi mãi ngừng.”

      Kỳ thực Đỗ Ngưng cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, bị bạn trai như thế, nhanh chóng phản bác: “ phải chỉ hỏi vài việc thôi sao?”

      “Em ấy phải nghỉ ngơi.” Thước Lai Diệp chặn lời : “Chúng ta về , để mẹ ở lại riêng vài lời với Khả Nhi.”

      Lúc này Đỗ Ngưng mới nhớ tới Phương Duy cũng ở đây, chỉ lo chuyện với Thước Tiểu Khả mà bỏ quên mất mẹ chồng tương lai rồi.

      Phương Duy rất có kiên nhẫn, bà chỉ lẳng lặng ngồi đó nghe ba người trẻ tuổi cãi nhau. Thấy con trai như vậy bà mới đứng lên giải vây: “ cần lo cho mẹ, các con có việc cứ cùng Khả Nhi .”

      , đừng hung dữ với chị Đỗ Ngưng như vậy, cẩn thận chị ấy bỏ đó.” Thước Tiểu Khả bắt đầu bênh vực kẻ yếu.

      Đỗ Ngưng được hai người ủng hộ, vênh váo tự đắc đùa với Thước Lai Diệp: “Mẹ và em đều đứng về phía em rồi, để xem về sau còn dám ăn hiếp em hay .”

      Thước Lai Diệp cũng giở tính tình trẻ con ra, cười : “ chưa từng bắt nạt em lần nào hết có được ?”

      “Sao lại chứ, mới vừa rồi tính sao?” Đỗ Ngưng chịu bỏ qua.

      Thước Lai Diệp lại , chỉ có thể mềm lòng, xoa đầu dịu dàng : “Được rồi, ồn ào quá, chuyện riêng của hai chúng ta cũng đừng tự làm mất mặt trước mặt mẹ và em .”

      “Như vậy mới được chứ!” Đỗ Ngưng cũng giọng theo.

      Thước Tiểu Khả ngồi giường bệnh nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình mà cảm khái. Đây mới là thứ muốn, hai người cùng cãi nhau, cùng ngọt ngọt ngào ngào. Trước kia khi ở cạnh Lăng Thiên cũng giống như vậy, ân ân ái ái, hưởng thụ những điều tốt đẹp và hạnh phúc của tình .

      Phòng bệnh tuy ồn ào nhưng lại vô cùng vui vẻ, cũng rất hâm mộ. biết Lãnh Ngạo lo cho nên đường quay trở lại.

      Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Lãnh Ngạo lạnh mặt đứng ngay cửa. Vì đến bất ngờ nên Đỗ Ngưng và Thước Lai Diệp đùa giỡn cũng lập tức yên tĩnh lại.

      “Sao nữa?” Lãnh Ngạo đút hai tay vào túi, chậm rãi bước vào: “Tiếp tục .”

      Đỗ Ngưng và Thước Lai Diệp sao lại hiểu lời , hai người còn chưa kịp giải thích Thước Tiểu Khả cướp lời: “Ngạo, bọn họ là đến thăm em, em rất vui. phải có việc à, sao lại trở về rồi?”

      “Nếu tôi về, ở đây biến thành cái chợ.” Lãnh Ngạo tức giận trừng mắt nhìn hai người, sau đó mới đến bên cạnh Thước Tiểu Khả, “Nằm xuống , bác sĩ em phải nghỉ ngơi cho tốt.”

      Câu sau đương nhiên là cho mấy người kia nghe.

      Phương Duy cũng biết nơi này thể ở lâu, bà kéo tay Đỗ Ngưng và Thước Lai Diệp : “Chúng ta thôi, để cho Khả Nhi nghỉ ngơi.”

      Thước Lai Diệp rất biết điều, lập tức nhấc chân ra ngoài, nhưng Đỗ Ngưng hiển nhiên là biết chuyện của Lãnh Ngạo, trước khi còn lẻn vào giường với Thước Tiểu Khả: “Khả Nhi, chị đây, đến lúc sinh con nhất định phải báo cho chị đấy.”

      Thước Tiểu Khả dịu dàng cười, yên lặng gật đầu.

      Đỗ Ngưng tựa hồ có chuyện hết, thấy gật đầu lại tiếp tục : “Khả Nhi, chị thích em sinh con hơn, em còn trẻ như vậy, vài năm sau hai mẹ con đứng cạnh nhau nhất định giống đôi chị em xinh đẹp…”

      vừa vừa cười, hồn nhiên biết sắc mặt của Lãnh Ngạo trầm đến cực điểm.

      “Có yên .” tiếng gầm giận dữ cắt đứt lời , phòng bệnh chìm vào bầu khí khác thường

      “Hung dữ cái gì chứ, đường đường là đàn ông mà bụng dạ lại hẹp hòi như vậy!” Đỗ Ngưng nhịn lâu, trong mắt , người đàn ông của Thước Tiểu Khả tuy vẻ ngoài tệ, nhưng lại thể ở chung được. Từ lần trước ta đến bệnh viện gặp trai , luôn nhịn rồi, nhưng hôm nay lửa giận cũng bộc phát.

      Thước Lai Diệp và Phương Duy thấy tình hình ổn lập tức kéo Đỗ Ngưng rời .

      Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, im lặng đến mức Thước Tiểu Khả có thể nghe tiếng hít thở giận dữ của Lãnh Ngạo. Lúc này cũng dám nhiều, hiểu rất tính tình của , chỉ cần ai chuyện lâu với tức giận hoàn toàn để ý đến cảm thụ của .

      dám thở mạnh nằm xuống giường ngủ, nhưng có người đàn ông đứng bên cạnh như vậy sao ngủ được đây? chỉ có thể nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận động tĩnh chung quanh.

      Mấy phút sau, cảm thấy Lãnh Ngạo từ từ vào, nhàng xốc chăn lên, xoa xoa đầu , sau đó dém chăn lại như cũ, rồi còn tiếng động nào nữa. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của bên cạnh mình. Chẳng lẽ định nhìn ngủ sao?

      Ba người vừa ra khỏi phòng bệnh lại ồn ào ngừng, đặc biệt là Đỗ Ngưng ôm bụng tức.

      “Lai Diệp, bác , chồng của Thước Tiểu Khả rốt cuộc là làm sao vậy, dáng vẻ tệ nhưng lại khó ở chung quá đó.”

      Thước Lai Diệp nghe vậy tâm tình cũng tốt, đen mặt : “Em nghe đến Lãnh Ngạo bao giờ chưa?” Đây là lần đầu tiên nhắc đến tên của Lãnh Ngạo trước mặt bạn .

      Đỗ Ngưng có nhiều hơn nữa, có dốt nát nữa cũng thể biết đến ông vua hắc đạo Lãnh Ngạo của nước A. Nghe đồn ta là phú khả địch quốc, hung tàn thô bạo, hôm nay vừa gặp quả nhiên sai.

      Thấy vẻ mặt nghi ngờ của , Thước Lai Diệp thêm: “Xem ra trai em chưa gì với em rồi.”

      Nhắc tới trai mới nhớ, mấy tháng trước ông chủ khai thác mỏ, còn kêu thêm ba vào việc khai thác đá Poudretteite hiếm có nữa chứ, mà đá quý đó lại là của Lãnh Ngạo. Nếu đoán sai, người thuê trai chính là ta.

      Sau khi biết thân phận của ta, nhịn được trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ ổn. trai và ba còn dám trêu chọc đến người này, sao lại đắc tội ta chứ. giờ chỉ hy vọng Thước Tiểu Khả tốt cho mình trước mặt ta thôi.

      “Sợ rồi sao?” Thước Lai Diệp cố ý hỏi.

      “Sợ.” Đỗ Ngưng vội vàng quay đầu kéo tay Phương Duy: “Bác , chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”

      ___

      Phòng bệnh im ắng, Thước Tiểu Khả vẫn giả bộ ngủ, còn Lãnh Ngạo ngồi ở đầu giường, si mê nhìn hai gò má ửng hồng của .

      lúc sau, Lãnh Ngạo mím môi, chậm rãi : “Khả Nhi, tôi biết em ngủ, nhưng em cần mở mắt cũng được, cứ để tôi nghĩ là em ngủ say rồi , như vậy tôi mới có thể bình ổn cùng em.”

      Thước Tiểu Khả tuy nhắm chặt hai mắt nhưng lại hơi hơi nhíu mày.

      “Khả Nhi, chúng ta cần đứa con ngày được ?” Giọng của lạnh nhạt như nước, nếu là , cũng cảm thấy câu này rất kỳ quái, huống chi là Khả Nhi. hiểu, vì sao ham muốn chiếm hữu điên cuồng của lại chấp nhận được con của chính mình.

      “Em cũng biết, tôi thích trẻ con, lúc em được sáu tháng tuổi, trong mắt tôi em căn bản phải trẻ con mà là nguồn ấm duy nhất trong lòng tôi. Về sau em dần trưởng thành lên, tôi càng hi vọng thế giới này chỉ còn lại tôi và em, ai được phép cản trở giữa chúng ta. Cho nên, đứa bé này thể sinh ra, chính xác là, tôi muốn đứa con chen vào cuộc sống của mình.” Lời tựa như tỏ tình, ràng là muốn bỏ con, nhưng lại đến tình ý miên man như vậy.

      “Khả Nhi, phải là tôi tàn nhẫn, thai nhi chỉ mới hai tuần, vẫn chưa thành hình, tại phá thai vẫn còn kịp.” tiếp tục rì rầm : “Đứa bé ra đời, tôi chỉ cảm thấy em càng cách xa tôi thôi, cho nên đứa bé này nên có tốt hơn.”

      tới đây, ngừng lại quan sát vẻ mặt của Thước Tiểu Khả. Lông mi hơi run rẩy, sau đó giọt nước mắt chảy dọc theo má thấm vào gối, tạo thành vệt nước mặt. như vậy, chỉ xinh đẹp mà còn rất đau buồn, có dũng khí tiếp nữa.

      vốn là muốn tiền trảm hậu tấu*, gạt làm phẫu thuật phá thai, sau đó mới với đứa trẻ mất rồi. Vừa rồi định với bác sĩ chuyện phẫu thuật sinh non, nhưng chưa kịp gặt bác sĩ chùn chân lại.

      (*) Tiền trảm hậu tấu: Làm trước thông báo sau.

      khắp hoa viên bệnh viện, hút rất nhiều xì gà, sau khi im lặng suy nghĩ cảm thấy kế này ổn, vẫn nên thẳng ràng với Khả Nhi. Có đôi khi cũng muốn giống như người bình thường, nhìn vợ và con cái vây quanh mình, nhà hòa thuận vui vẻ. Nhưng nghĩ đến cảnh mẹ giết cha năm xưa, lại cảm thấy tâm phiền ý loạn. dường như trở về năm năm tuổi, trở về là đứa trẻ có chứng tự bế, lạnh nhạt với tất cả mọi chuyện.

      Hết chương 60
      Last edited: 22/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61:

      Edit & Beta: Nhi

      đưa tay qua lau nước mắt cho , nhưng ngờ hành động này chỉ làm nước mắt chảy càng nhiều hơn.

      “Khả Nhi, em cứ suy nghĩ .” rút tay về, đứng dậy, xoay người rời .

      Tay còn chưa kịp đặt lên cửa Thước Tiểu Khả bật ngồi dậy, dùng hết sức lực toàn thân hét lớn: “Lãnh Ngạo!”

      Nhiều năm nay, chưa bao giờ gọi cả họ lẫn tên , chỉ gọi tên thôi, nhưng lúc này thực phát hỏa rồi.

      Lãnh Ngạo quay đầu, giường Thước Tiểu Khả tức giận đến tột độ, nước mắt ban đầu còn nữa.

      “Đây là cốt nhục của , nỡ nhẫn tâm sao?” ngẩng đầu chất vấn, những gì mình muốn. cũng thích sinh con cho , nhưng đứa con này đến với dưới tình huống đặc biệt, chứng tỏ nó có duyên với .

      “Tôi thích trẻ con.” Lãnh Ngạo chỉ có thể dùng lý do này để giải thích.

      “Nhưng đây là con của , phải của người khác. thích con của người khác cũng thôi, nhưng sao con của chính mình cũng thích chứ?” Thước Tiểu Khả chỉ tay vào bụng, tuy vẫn còn bằng phẳng nhưng bên trong hạt giống nảy mầm rồi.

      Từ đến lớn, chưa bao giờ dám chống đối trước mặt Lãnh Ngạo, nhưng lần này vì con cái gì cũng dám làm.

      Lãnh Ngạo biết phải giải thích với thế nào, chỉ có thể trấn an : “Em mau nằm xuống, đừng để cảm lạnh.” Lúc này là nghĩ cho , hoàn toàn để ý tới đứa con trong bụng.

      Vừa rồi Thước Tiểu Khả cũng là tức giận quá mức nên mới có sức lực như vậy, cũng biết hóa ra có dũng khí để mắng Lãnh Ngạo như hôm nay. Có thể , kiềm nén oán hận lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội phát tiết rồi.

      Lãnh Ngạo nhàng đè nằm lên giường, đắp kín chăn, giọng : “Nghỉ ngơi cho tốt.” xong xoay người rời .

      “Rầm” tiếng, cửa phòng đóng lại, Thước Tiểu Khả cũng mở mắt ra, đôi mắt mê man như bị phủ tầng sương mù, trong lòng cũng vô cùng rối rắm.

      Lãnh Ngạo, vì sao con của chúng ta cũng bỏ qua. Vì sao? Vì sao?

      Lãnh Ngạo rồi, phân phó Lãnh Bà vào chăm sóc Khả Nhi, sau đó trở về đảo.

      Lãnh Bà vừa đến nghe thấy tiếng nức nở trong chăn, bà tự nhủ ổn, nhàng xốc chăn lên, Thước Tiểu Khả cuộn mình nằm trong đó.

      Sau khi hỏi kỹ, biết được nguyên do việc, bà khỏi thở dài ra tiếng: “Thiếu chủ quá hồ đồ rồi, được, bà phải lập tức trở lại, dù có liều cái mạng già này bà cũng thể để cậu ấy phá thai được!”

      Sau khi bà rời , Thước Tiểu Khả cũng khóc nữa, nhưng cảm xúc vẫn rất tệ. Nhiều năm như vậy, như con mèo ngoan ngoãn ở bên cạnh , dám phản kháng, dám cự tuyệt, trong lòng nhận định cả đời rời khỏi . Nhưng vì sao chấp nhận được đứa con này chứ? Nếu là như thế, thể tiếp tục yếu đuối được.

      __

      Đảo.

      Lãnh Ngạo vừa về đến nhốt mình trong thư phòng, nắng trưa chói chang, nhưng vì tấm rèm cửa dày nên hề ảnh hưởng đến căn phòng, ngược lại bên trong còn là thế giới băng tuyết lạnh giá.

      ghế sofa bằng da , Lãnh Ngạo mệt mỏi nằm đó, nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh nước mắt của Thước Triều Khả. Có khi nghĩ, nếu có thể khiến quên chuyện năm năm tuổi tốt, quên mình từng bị lẻ loi độc, trong lòng chỉ còn nhớ mình Thước Tiểu Khả.

      Nhớ nhớ lại, bật cười, quên , chỉ nhớ mỗi tương lai của và Thước Tiểu Khả, điều này có thể sao?

      Nghiêng người, lại nhớ đến mẹ mình, người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ. hận bà, hận bà phá hủy tất cả, nếu bà giết cha vẫn đứa trẻ bình thường, biến thành tâm tính như nay.

      Lúc nhắm mắt trầm tư có tiếng gõ cửa vang lên.

      Lãnh Ngạo cau mày, nghĩ thầm phải dặn rồi sao, được cho phép ai được quấy nhiễu . Người nào muốn sống nữa mà lớn gan như vậy?

      "Thiếu chủ, tôi là Lãnh Bà, tôi có chuyện quan trọng muốn với cậu, có thể mở cửa cho tôi được ?" Ngoài cửa vọng vào giọng vội vàng.

      Lãnh Ngạo tâm phiền ý loạn, vẫn đứng dậy mở cửa nhưng cho Lãnh Bà vào phòng.

      "Lãnh Bà, có phải bà muốn sống nữa rồi ?" Ánh mắt sắc bén, chút khách khí với cả người chăm sóc mình lớn lên.

      "Thiếu chủ, tôi chỉ muốn ..."

      Lãnh Bà còn chưa hếy bị cắt ngang: "Cầu tình cho đứa con trong bụng Khả Nhi?"

      Lãnh Bà có chút chờ mong gật đầu.

      "Nếu vậy cần nữa." muốn đóng cửa bị Lãnh Bà ngăn lại.

      Lãnh Bà làm việc đảo mấy chục năm, từ lúc ba mươi tuổi cho đến tận bây giờ, có thể tận trung hết trách nhiệm, dâng hơn nửa đời người cho nhà họ Lãnh. Lúc trước, bà dám nhiều với những việc riêng của Lãnh Ngạo, nhưng cậu muốn bỏ con, thế này phải chặt đứt hậu đại cho nhà họ Lãnh sao? Trước khi lão gia lâm chung, nguyện vọng duy nhất của ông là muốn Kha Nhi và Lãnh Ngạo ở cùng nhau, nối dõi tông đường cho nhà họ Lãnh, bà cũng thể để cậu làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được.

      "Phịch" tiếng, bà quỳ xuống.

      "Thiếu chủ, nhà họ Lãnh thể vô hậu, trước khi lão gia lâm chung nắm tay cậu và Kha Nhi, đó là hi vọng hai người có thể sớm sinh quý tử." Giờ đây bà để ý đến sống chết nữa, chỉ cần cậu hồi tâm chuyển ý dù có chết bà cũng sợ

      "Lãnh Bà, có phải tôi quá nhân từ với bà nên lá gan bà càng lúc càng lớn hay , còn dám vô lễ với tôi." Lãnh Ngạo hoàn toàn thờ ơ với bà, ngay cả liếc nhìn cũng muốn.

      "Thiếu chủ, cậu và Khả Nhi đều do tôi nhìn lớn lên, cậu Khả Nhi, sợ mất con bé, chuyện này có gì đáng trách, nhưng đứa con đó là cốt nhục của cậu. Khả Nhi rất thương đứa này, chỉ cần sinh con ra con bé cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh cậu. Cậu thể thông minh đời, hồ đồ nhất thời như vậy được." Lãnh Bà vô cùng kích động, từng chữ từng chữ đâm vào trái tim của Lãnh Ngạo.

      Vẻ mặt hờ hững của Lãnh Ngạo có chút biến hoá, cuối cùng nhìn xuống Lãnh Bà quỳ dưới chân:" Đứng lên , vào rồi tiếp."

      đến trước cửa sổ sát đất, làm chuyện mà trước nay chưa từng làm, sau khi suy nghĩ hồi lâu, duỗi tay kéo tấm rèn dày kia ra. Đương nhiên chỉ kéo chút, nhưng đủ để ánh mặt trời chiếu xuyên vào rồi. Lãnh Bà đứng sau nhìn thấy tất cả, nghĩ lại những lúc ở cùng Khả Nhi mấy ngày nay, kỳ thực cũng thay đổi ít. Nếu phải do hành động này đúng là nhận ra.

      Đừng xem thường động tác này, đều là do công thuyết phục của Lãnh Bà.

      " Lãnh Bà, tôi cho bà mười phút." câu đơn giản ngắn gọn, xong, cúi đầu nhìn đồng hồ cổ tay.

      " Sau khi Khả Nhi biết mình mang thai, con bé còn chống đối nữa mà vô cùng quý trọng sinh mệnh dễ gì có được này, chứng tỏ con bé có cảm tình với cậu. Nếu cậu quyết tâm phá bỏ nó chỉ làm Khả Nhi thêm hận cậu thôi. Thiếu chủ là người thông minh, đứa con này sinh ra cản trở tình cảm của hai người mà chỉ làm Khả Nhi càng thêm dựa dẫm vào cậu." Lãnh Bà tranh thủ thời gian, tốc độ rất nhanh, đừng nhìn bà thường ngày trầm mặc mà lầm, bà rất biết cách quan sát, tâm tư kín đáo," Phá bỏ đứa con này, thiếu chủ thiệt thòi lớn. Khả Nhi muốn sống cùng cậu nhưng nếu có con chẳng khác nào hủy mất trái tim của con bé. Nếu người sợ trẻ con ồn ào có thể giao cho chúng tôi. Hơn nữa, đại nghiệp của nhà họ Lãnh quá lớn, thể có người kế thừa."

      tới mười phút bà xong. Bà hết những gì nên , có nữa cũng vô ích thời gian còn lại bằng để bình tĩnh suy nghĩ.

      Quả nhiên, Lãnh Ngạo trầm mặc, ánh mắt nhìn về phương xa.

      Mấy phút sau, thở dài :" Những đạo lý này tôi cũng biết, nhưng nghĩ đến việc cha chết, mẹ ác độc, tôi liền cảm thấy tốt nhất đừng nên sinh con ra. Tôi cũng biết tôi dùng thủ đoạn để đoạt được Khả Nhi, tôi muốn con mình sau này cũng giống vậy."

      " Cậu lo lắng chuyện này sao ? Chỉ cần về sau cậu đối xử tốt với Khả Nhi tuyệt đối xảy ra chuyện này."

      " Lúc cha cưới mè, ai nghĩ tới ông ấy gặp phải chuyện may, nhưng kết quả thế nào?" biết vì sao, cảm xúc của Lãnh Hạo đột nhiên trở nên kích động.

      Lãnh Bà gì, ra đây là tâm ma của . Đương nhiên bà cũng có thể hiểu được, đứa trẻ năm tuổi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn nhất đời, có mấy ai chấp nhận được đây?

      " Tôi biết trước kia tôi thương tổn Khả Nhi, nhưng tôi cũng có cách nào. Tôi chỉ sợ mất ấy, hơn, có nữa chuyện cũng rồi, Khả Nhi thể quên những việc đó được, tình cảm của ấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi." Lãnh Ngạo thoáng thấy bình ổn tâm tình, hết những lời trong lòng mình ra.

      " Những việc cậu làm với Khả Nhi là , trừ phi có thể khiến Khả Nhi quên chuyện quá khứ, sau đó hai người bắt đầu lại lần nữa." Lãnh Bà chẳng qua chỉ thuận miệng nhưng lại khiến Lãnh Ngạo đột ngột quay đầu. Khoé miệng nhàng cong lên, biết nghĩ tới chuyện gì mà ánh mắt sáng như tuyết:

      " Xem ra tại chỉ còn cách này thôi."

      Lãnh Bà hiểu ý , nhưng nhìn vẻ mặt có lẽ là thay đổi ý định, tảng đá trong lòng bà hạ xuống, xem ra đứa bé được an toàn rồi.

      " Ra ngoài , đứa bé tạm thời giữ lại." Lãnh Ngạo vẫy vẫy tay, hình như có chút buồn ngủ.

      Lãnh Bà rời như cơn gió, chuyện quan trọng giờ là đến bệnh viện thông báo cho Khả Nhi, Lãnh Ngạo muốn đứa con này.

      Trong thư phòng, Lãnh Ngạo rút xì gà ra, nhớ lại hành vi trước đây của mình, vẫn cố chấp thấy mình làm sai, có sai là để cho Tiểu Khả gặp Lăng Thiên. Nhưng gặp gặp, cũng giết , coi như đối tốt với Khả Nhi hơn nữa giữa bọn họ cũng bị bức tường ngăn cách, đây đương nhiên phải chuyện tốt. giờ biện pháp duy nhất là để Khả Nhi mất hết trí nhớ lúc trước, hai người lần nữa bắt đầu.
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62:

      Edit & Beta: Nhi

      Tám tháng sau, hoa đào trồng mấy tháng trước đảo nở rộ, hồng phấn tươi đẹp, nhìn từ xa, hòn đảo trông tựa như Đảo Đào Hoa mỹ lệ.

      Trong rừng truyền đến tiếng cười của , trong thế giới ngập màu hồng đó có thiếu nữ mang thai, đứng dưới tàng cây đào, gương mặt còn hồng hào hơn cả hoa, ngũ quan xinh đẹp nổi bật, thanh tú hơn suối. Tuy bụng to tiện, nhưng vì dáng người cao gầy nên vẫn có vẻ linh hoạt nhàng, thấy thế nào cũng giống người sắp sinh.

      cười ngọt ngào với hoa đào, mặc bộ đầm bầu hồng nhạt, gương mặt trắng nõn càng thêm xinh đẹp, rất có hương vị “Ngọc diện hoa đào tương ánh hồng”. (Gương mặt ngọc và hoa đào tôn nhau cùng ánh sắc hồng)

      Có lẽ là ngắm quá mức nhập tâm nên nhận thấy tình huống chung quanh, đột nhiên xoay người, nhận ra người mới ở cùng mình thấy đâu nữa, hoảng sợ tìm quanh bốn phía, hô to: “Lãnh Ngạo, ở đâu, sao em nhìn thấy ?”

      Kêu lúc lâu vẫn thấy Lãnh Ngạo, sắc mặt của càng thêm khó coi. Lúc bắt đầu kinh hoảng gốc hoa đầu trước mắt bỗng nhiên nhoáng lên cái, xoay người nhìn thấy người mình muốn tìm, nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên.

      “Cho em!” giọng nam trầm thấp từ tính vang lên.

      vui vẻ nhận lấy, có chút tủi thân : “ hái hoa cũng chịu tiếng, đột nhiên biến đâu mất tiêu, em sợ lắm biết .”

      “Khả Nhi, xin lỗi, sau này như vậy nữa, làm em lo lắng rồi.” Lãnh Ngạo ôm hai vai , hai người cùng dạo bước trong rừng hoa đào, thỉnh thoảng có vài cánh hoa rơi xuống lả tả, cảnh sắc đẹp vô cùng.

      lúc sau hai người mới rời khỏi rừng hoa, trở về phòng ngủ.

      Dọc đường Lãnh Ngạo luôn quan tâm đầy đủ với Thước Tiểu Khả, chỉ sợ mang thai tiện, mãi đến khi đặt lên giường mới thở ra hơi.

      “Nghỉ ngơi !” vừa định xoay người bị Thước Tiểu Khả ôm eo, làm nũng : “Ngạo, đừng , em sợ, đừng rời khỏi em!”

      Lãnh Ngạo nghe thấy giọng hờn dỗi của trong lòng trào dâng ấm áp, tại dựa dẫm vào như vậy, khiến cảm thấy những việc mình làm vì đều xứng đáng.

      xoay người ngồi xuống đầu giường, : “ ở đây với em, an tâm ngủ !”

      Thước Tiểu Khả thấy ở lại an lòng ít, nằm xuống, vỗ vỗ bụng : “Ngạo, thích con hay con trai?” Ở nước A, phụ nữ có thai có thể siêu giới tính thai nhi, nhưng bọn họ muốn như vậy, vì họ thấy biết trước hết thú vị, vẫn để niềm vui này lại đến ngày sinh nở tốt hơn.

      “Con hay con trai đều thích.” Lãnh Ngạo cũng vươn tay vuốt bụng , cảm nhận máy thai trong bụng.

      “Ngạo, ngày mai mua đồ dùng em bé với em nhé.” Kỳ Lãnh Ngạo mua rất nhiều rồi, nhưng Thước Tiểu Khả vẫn cảm thấy đủ.

      “Được, cùng em, mau ngủ .”

      Lần này, Thước Tiểu Khả mới thỏa mãn nhắm mắt lại, tay đặt bụng, tay kia vẫn cầm chặt tay Lãnh Ngạo , mấy phút sau rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ.

      Lãnh Ngạo nhìn gương mặt khi ngủ như trẻ con của , đáy mắt ấm áp, vẫn ngồi yên dám động, Khả Nhi vừa mới ngủ, sợ mình thoáng động cái làm thức giấc. Từ sau khi mang thai, rất dễ tỉnh ngủ, cho nên phải vô cùng cẩn thận.

      Khoảng nửa giờ sau, thấy ngủ say mới nhàng cầm tay đặt vào trong chăn, lo lắng nhìn vài lần rồi mới rời .

      Ngày hôm sau, Lãnh Ngạo đưa Thước Tiểu Khả vào trong trung tâm mua sắm trong nội thành phồn hoa. Bọn họ dạo mấy cửa hàng đồ dùng trẻ em cao cấp, lực chú ý đều đặt lên hết hàng hóa, thấy thích cái gì trực tiếp mua cần nhìn nhãn hiệu, sau đó đưa hết cho hộ vệ phía sau lưng.

      Thước Tiểu Khả mang thai hơn tám tháng, tuy dáng người mập lắm, lúc đường cũng linh hoạt, nhưng trung tâm thể so bằng đảo, hoàn cảnh phức tạp, cho nên Lãnh Ngạo vẫn giữ chặt eo , để rời khỏi tầm mắt mình bước.

      Nhìn thấy đôi giầy đáng , hai mắt Thước Tiểu Khả sáng lên, dùng giọng điệu trẻ con : “Ngạo, xem! Đôi giầy này đẹp biết bao nhiêu!”

      “Rất đẹp, nhưng màu sắc quá sặc sỡ, nếu sinh con trai mang được.” Lãnh Ngạo cũng thích màu sắc quá sáng.

      Thước Tiểu Khả chu miệng : “ sao, mua hai đôi màu đỏ và màu xanh là được!” xong lập tức cầm đôi giầy xanh lên đến quầy thu ngân.

      Sau khi mua hai đôi giầy, thấy hộ vệ cầm quá nhiều đồ, Thước Tiểu Khả đành lòng nhìn bọn họ mệt nhọc như vậy nên nũng nịu với Lãnh Ngạo: “Mình mua cũng đủ rồi cho bọn họ trở về !”

      Lãnh Ngạo ôm Thước Tiểu Khả, đoàn hộ vệ theo sau, chậm rãi rời khỏi cửa hàng. Lúc xuống cầu thang cuốn lại gặp phải ba người, ba người này vẫn nhìn Thước Tiểu Khả nhưng Thước Tiểu Khả chỉ khách khí nhìn thoáng qua, hoàn toàn quen bọn họ.

      Lãnh Ngạo cũng phát ra, phóng ánh mắt nguy hiểm về phía ba người kia khiến bọn họ sợ tới mức xanh mặt, dám nhìn Thước Tiểu Khả nữa, mãi khi xuống đến nơi họ mới dám thở dốc hơi, bắt đầu chuyện.

      “Sao Khả Nhi lại nhận ra chúng ta?” Đỗ Ngưng hỏi.

      “Chắc là bị Lãnh Ngạo uy hiếp.” Thước Lai Diệp trả lời, biết Lãnh Ngạo sao có thể cho em tự do được chứ.

      “Aiz, mấy tháng trước Lãnh Ngạo đưa Khả Nhi về thăm nhà, còn tưởng là về sau có thể thường xuyên gặp con bé, ngờ con bé mang thai cậu ta lại trở về bộ mặt , nhốt nó luôn đảo, chúng ta cũng thể gặp được nữa.” Phong Duy mấy tháng gặp được con, bà vô cùng buồn bã, hôm nay vô tình gặp được nhưng lại thể nhận nhau, bà cũng biết phải làm sao. “ giờ con bé sắp sinh rồi, mà bà ngoại này lại thể chăm sóc cho cháu mình được.”

      “Mẹ, mẹ đừng buồn nữa.” Lãnh Ngạo Khả Nhi quá mức, Thước Lai Diệp biết trong lòng, chỉ là hiểu được, nếu Lãnh Ngạo cho Khả Nhi tự do, cũng cho em nhận lại người nhà, tại sao lúc Khả Nhi mang thai lại đột nhiên thu hồi tất cả. Nếu là vì muốn tốt cho đứa con trong bụng cũng đến mức ngay cả người nhà cũng cho gặp. Mà nhìn dáng vẻ của Khả Nhi lại khác khi trước rất nhiều, tựa như nhận ra người nhà vậy.

      “Sao có thể buồn chứ?” Phương Duy than thở: “Nếu mẹ gặp được Khả Nhi nữa coi như tâm mẹ chết, nhưng vì sao Lãnh Ngạo lại cho con bé về nhà làm gì, tình cảm rất khó xây dựng được lại tan biến, mà lúc Khả Nhi nhìn thấy chúng ta cũng có biểu tình gì. Mẹ rất lo lắng cho nó.”

      Hai mẹ con đều đau khổ trong lòng, Đỗ Ngưng đứng bên cạnh vì biết nguyên nhân, bạn trai cũng nhiều với , nên chỉ có thể giương mắt nhìn.

      ____

      Sau khi về đảo, Lãnh Ngạo lại đưa về phòng y tế, vì đứa con trong bụng nên Lãnh Ngạo mua về tất cả dụng cụ kiểm tra thời gian mang thai, cao hơn nữa còn mời bác sĩ sản khoa đến khám thai nhi định kì cho Thước Tiểu Khả. Lúc khám thai, nhìn có vẻ rất hưng phấn, bởi vì bác sĩ hôm nay phải làm siêu , cha mẹ có thể thấy tình hình của thai nhi trong bụng.

      Trong phòng y tế, Thước Tiểu Khả nằm gường, bên cạnh có bác sĩ nữ khoảng năm sáu chục tuổi tập trung vừa nhìn màn hình siêu , vừa cầm dụng cụ dời tới dời bụng Thước Tiểu Khả.

      Lãnh Ngạo thấy vợ mình bị bác sĩ ‘lần mò’, thầm mừng vì mình mời bác sĩ nữ đến, theo như tính tình , sao có thể cho phép bác sĩ nam đến gần vợ mình chứ? Cho dù là trị liệu bình thường cũng được.

      “Bác sĩ, thai nhi có bình thường ?” Thước Tiểu Khả lo nhất là con bị dị dạng gì đó.

      “Rất bình thường.” Bác sĩ với mấy lần rồi, con chưa sinh ra, mẹ cứ lo lắng phập phồng như vậy.

      Bác sĩ nhìn lúc rồi hỏi: “Lãnh tiên sinh muốn biết giới tính của thai nhi sao?”

      muốn , tôi và vợ tôi muốn để bất ngờ này lại đến ngày sinh.” Lãnh Ngạo nhìn màn hình siêu , đáng tiếc phải bác sĩ, nhìn hiểu gì cả. Vì thế bước lên trước bước, chỉ vào màn hình hỏi: “Đây là mặt của con sao?”

      “Đúng vậy.” Bác sĩ bắt đầu giải thích: “Đây là tứ chi, tại em bé gặm ngón tay đó.”

      Nghe bác sĩ vậy, Lãnh Ngạo càng nhìn chăm chú hơn, nhưng phải lúc lâu mới thấy được dáng vẻ mơ hồ của con.

      Thước Tiểu Khả nằm giường cực kì hâm mộ Lãnh Ngạo, có thể nhìn con ở khoảng cách gần như vậy, tuy chỉ là hình ảnh nhưng so với vẫn tốt hơn.

      “Bác sĩ, tôi có thể xem được ?” vui hỏi.

      Bác sĩ cười cười: “Nếu như cùng xem sao siêu thai được nữa?”

      Thước Tiểu Khả nghe vậy vô cùng tức giận, mấy giây sau nghe bác sĩ : “ sao đâu, những ảnh này được chụp lại, lúc nữa thấy thôi.”

      Nghe vậy mới hết giận.

      Kiểm tra xong, quả nhiên được nhìn ảnh siêu , ngũ quan rất mơ hồ, con nằm cuộn tay chân có vẻ rất an nhàn. càng xem càng kích động, càng xem càng vui, cuối cùng lại vui đến khóc.

      “Khả Nhi, khóc cái gì?” Lãnh Ngạo cũng rối loạn theo, ràng vừa rồi còn vui như vậy sao bây giờ lại khóc rồi.

      có gì.” Thước Tiểu Khải lau nước mắt : “Chỉ là cảm thấy được làm mẹ rất vĩ đại!”

      “Khả Nhi, sau này để em chịu khổ như vậy nữa.” Lãnh Ngạo rồi ôm vào lòng.

      “Em sợ khổ, chỉ sợ rời khỏi em.” Thước Tiểu Khả ướt nước mắt : “ Ngạo, có phải rời khỏi em và con hay ?”

      “Ngốc, sao có thể rời khỏi hai mẹ con em được chứ?”

      Trong phòng ngủ tràn ngập lời tâm tình kéo dài của đôi nam nữ.

      Hết chương 62
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 63:

      Edit & Beta: Nhi

      Phụ nữ có thai thích nhất là ngủ, hơn tám giờ nhưng Thước Tiểu Khả vẫn ngủ rất say. Lãnh Ngạo nhàng đóng cửa rời khỏi phòng. Vừa đến đầu cầu thang có ng báo tin cho , sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ lúc lâu rồi : “Gọi Lãnh Bà đến thư phòng.”

      Lát sau, Lãnh Bà gõ cửa thư phòng Lãnh Ngạo.

      Lãnh Ngạo ngồi trước cửa sổ quay lưng về phía bà, rèm cửa được kéo ra toàn bộ, cảnh sắc bên ngoài rất tươi đẹp. Lãnh Bà đứng cạnh cửa hồi lâu mà thấy thiếu chủ xoay người hay câu nào, bà lại dám chủ động lên tiếng hỏi, chỉ có thể cúi đầu, cẩn thận đứng đó.

      Qua chừng nửa giờ sau, cái đầu lưng ghế mới khẽ cử động, chiếc ghế giám đốc xoay cái, Lãnh Ngạo toát ra khí tức tàn ác toàn thân, ánh mắt lệ, đến bên người Lãnh Bà.

      tay tập hồ sơ màu xám, đứng trước mặt Lãnh Bà, gì mà chỉ đưa cho bà xem.

      Lãnh Bà nhanh chóng mở tập hồ sơ ra, là tấm hình, người trong hình là nhà thôi miên nổi danh của nước A: Kim Ân Xán. Nhà thôi miên ở nước này rất nhiều, đa phần đều ngang tài ngang sức nhau, nhưng tối đa cũng chỉ là thôi miên khiến người ta lòng mà thôi. Nhưng Kim Ân Xán này khác, ông ta tới bốn mươi tuổi, ngoài kỹ năng thôi miên cơ bản, ông còn có thể thôi miên trí nhớ, dưới bàn tay kỳ diệu của ông, người bị thôi miên có thể quên , đến khi tỉnh lại nảy sinh cảm giác dựa dẫm mãnh liệt với người đầu tiên nhìn thấy. Đương nhiên chi phí thôi miên trí nhớ của ông ta rất lớn, phải nhà bình thường nào cũng có thể trả được.

      “Thiếu chủ, cậu đưa tôi tấm hình này để làm gì?” Lãnh Bà nhìn ngang, nhìn trái nhìn phải cũng thấy tấm ảnh có gì khác thường, chẳng qua chỉ là hình chụp thôi, trong hình Kim Ân Xán tươi cười rất chói mắt.

      “Bà nhìn mặt sau dưới đèn xem.” Lãnh Ngạo lạnh lùng .

      Lãnh Bà làm theo, phát ra có hàng chữ, nội dung là: Thôi miên trí nhớ có di chứng, bị bệnh ngốc, nặng phải chết.

      Lãnh Bà bị hàng chữ này làm sợ đến biến sắc, mấy tháng trước, thiếu chủ mời Kim Ân Xán đến thôi miên trí nhớ cho Khả Nhi, ông ta ràng có di chứng, sao mới lâu ngược lại rồi.

      “Thiếu chủ, Kim Ân Xán này có ý gì?”

      Lãnh Ngạo vẫn lời nào, Lãnh Bà thế nào cũng phục vụ trong thế gia hắc đạo mấy chục năm, bà nghĩ chút lập tức có đáp án: “Chẳng lẽ ông ta muốn moi tiền thiếu chủ?”

      Lãnh Ngạo chỉ im lặng gật đầu.

      Lãnh Bà khó hiểu hỏi: “Ông ta biết bối cảnh của thiếu chủ sao?” Ở nước A, có ai nghe thấy đại danh “Lãnh Ngạo” mà sợ mất mật chạy trốn chứ, nhưng đại sư thôi miên này lại có thể dũng cảm “động thủ đầu thái tuế”.

      “Ông ta muốn bao nhiêu tiền?” Lãnh Bà nghĩ về sau Khả Nhi có thể bị si ngốc hoặc là bị chết, bà sợ hãi dám nghĩ tiếp, rất khó khăn mới làm con bé thương thiếu chủ, sao có thể để ông ta phá hoại được.

      “Ông ta cần tiền!” Lãnh Ngạo rốt cuộc cũng lên tiếng, đồng thời đến trước bàn làm việc, nắm tay thành quyền đặt lên bàn.

      “Chẳng lẽ ông ta muốn Poudretteite?” Lãnh Bà cũng ngốc.

      “Đúng.” Lãnh Ngạo đấm hai tay lên bàn tiếp: “Kỳ có cho ông ta hết cũng vấn đề gì, nhưng có lần đầu có lần hai, ai biết ông ta có giấu thủ đoạn gì đến lúc đó lại mang ra dọa dẫm hay .”

      Thiếu chủ rất có đạo lý, Lãnh Bà nghĩ thầm.

      “Nếu là như thế giết ông ta được, mà giết, vậy phải chịu bị ông ta nắm mũi dắt .”

      “Đúng.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Lấy chiêu phản chiêu.”

      “Trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy.” Lãnh Bà vẫn nghĩ mãi ra: “Tôi chỉ hiểu sao ông ta lại có can đảm như vậy.”

      “Tham lam là loại bản tính, vì đây là loại đá quý hi hữu nhất thế giới, nên chỉ cần có cơ hội, ông ta bộc lộ bản tính ra hoàn toàn.”

      “Còn có khả năng nữa, có thể ông ta chỉ hù dọa chứ căn bản chẳng có di chứng gì, ông ta chỉ muốn Poudretteite mà thôi?”

      “Thiếu chủ, người muốn phản chiêu như thế nào?”

      “Tôi cần bà hỗ trợ, những người khác tôi tin được.” Lúc này Lãnh Ngạo mới ra mục đích cuối cùng.

      “Cậu cứ việc chỉ .”

      “Rất đơn giản.” Lãnh Ngạo vẫy tay gọi bà lại gần, sau đó khẽ bên tai chút, bà nghe xong gật đầu liên tục.

      __

      Lãnh Ngạo trở lại phòng ngủ, Thước Tiểu Khả vì muốn vệ sinh nên thức dậy, vệ sinh rồi nhân tiện tắm luôn.

      Vừa tắm xong, cơ thể tản ra mùi sữa thơm nhàn nhạt, Lãnh Ngạo nghe thấy mà muốn mất hồn. đợi đến bên người, Thước Tiểu Khả chủ động về phía . Hai bàn tay mềm mại xỏ vào mái tóc sau gáy của , làm nũng : “Ngạo, sao trễ như vậy mới về.”

      đến thư phòng xử lý chút việc nên quên thời gian, sau này như vậy nữa.”

      Thước Tiểu Khả cong môi lên, hình như có chút vui, vừa muốn cúi đầu cằm bị giữ lại, ngón tay ấm áp vuốt ve môi đào nhắn của .

      “Bảo bối, sai rồi, đừng buồn được ?”

      Vừa rồi Thước Tiểu Khả chỉ giả vờ giận chọc chút thôi, ngờ lại tưởng là . chủ động hôn môi , khẽ: “Ngốc, em đùa thôi.”

      Chữ cuối cùng còn chưa môi bị ngậm chặt, tiếp đó là nụ hôn ùn ùn kéo đến.

      Áo ngủ rộng rãi trượt xuống dọc theo làn da mịn màng, cái bụng to của Thước Tiểu Khả lộ ra, bàn tay Lãnh Ngạo ngừng vuốt ve nơi đó, lúc này cảm thấy cực kì hạnh phúc, vì cả hai mẹ con đều được ôm vào lòng.

      Bởi vì thân thể của Khả Nhi nên lúc hoan ái thể dùng lực quá mạnh, Lãnh Ngạo tiến vào rất cẩn thận, sợ bị thương đến con, đến khi tiến vào nhịp điệu cũng rất thong thả. Đối với chuyện này, có gì bất mãn, ngược lại còn cảm thấy vừa lòng.

      lúc sau, lật người Thước Tiểu Khả lại, tiến vào từ phía sau. Tư thế này giữ lâu hơn, lực cũng mạnh hơn, nhưng vẫn rất có chừng mực.

      Sau khi hoan ái, Thước Tiểu Khả đổ mồ hôi đầm đìa, Lãnh Ngạo lại ôm vào phòng tắm, tắm uyên ương.

      Tắm xong, Thước Tiểu Khả vô cùng buồn ngủ, Lãnh Ngạo ôm lên giường, mấy phút sau, bé dưới thân chìm vào giấc ngủ say.

      Ánh mắt đong đầy vẻ chiều, vuốt tóc , nằm cạnh , đắp kín chăn cho .

      Đêm dài yên tĩnh, lại nghĩ đến nhà thôi miên đáng sợ kia. nghiêng người nhìn bảo bối bên cạnh, thầm thề, hạnh phúc dễ có được này nhất định buông tay. để trở thành si ngốc, lại càng để rời khỏi mình, người chết chỉ có thể là tên thôi miên tự cho là thông minh kia, còn những người biết nội tình cũng thể lưu lại, vậy mới có thể đảm bảo Khả Nhi vĩnh viễn ở cạnh được.

      Hết chương 63
      Last edited by a moderator: 7/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 64:

      Edit & Beta: Nhi

      Từ sau khi Lãnh Bà đáp ứng Lãnh Ngạo, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng khó khăn, bà lúc lo Kim Ân Xán kia gây bất lợi cho Khả Nhi, lúc lại lo mình làm tròn được nhiệm vụ. Mấy ngày đêm rồi bà vẫn trằn trọc trở mình, nhớ lại cảnh tám tháng trước Khả Nhi bị thôi miên.

      Thiếu chủ dùng khoản tiền lớn mời đại sư thôi miên nổi danh của nước A, thậm chí là toàn thế giới, Kim Ân Xán. Rốt cuộc là dùng bao nhiêu tiền biết, chỉ biết phí tổn này phải gia đình giàu có nào cũng chịu được.

      Ngày thôi miên chỉ có thiếu chủ và Khả Nhi, bà ở ngoài canh chừng, đề phòng có gì ngoài ý muốn. Lúc ấy bà rất lo cho Khả Nhi nên có nghe lén lúc. Khi thôi miên, Kim Ân Xán rất ít, dù sao cũng là chuyên gia, bao lâu Khả Nhi rơi vào trạng thái ngủ, sau đó trong phòng rất yên lặng, đôi khi xuất vài thanh. Khoảng nửa giờ sau, cửa phòng mở ra, bà nhìn thấy Khả Nhi vẫn an tĩnh nằm giường chưa tỉnh lại.

      Thiếu chủ hỏi đại sư: “Khi nào vợ tôi tỉnh dậy?”

      Đại sư : “ giờ sau. Tỉnh lại rồi có kinh hỉ.”

      Thiếu chủ hỏi cẩn thận: “Có lưu lại di chứng gì ?”

      Đại sư đáp: “, tuyệt đối . Sau này ấy rất dựa dẫm, ỷ lại, chỉ rời giây cũng cảm thấy thống khổ.” Sau đó thiếu chủ tự mình đưa Kim Ân Xán xuống lầu, còn bà vẫn ở lại với Khả Nhi, chờ Khả Nhi tỉnh. Bà biết thiếu chủ hung tàn, trơ mắt nhìn mẹ ruột tự sát cũng cứu, giết bác sĩ Lăng Thiên, bỏ đói Hoắc đến chết. Nhưng cho dù như vậy, bà có thể làm gì được? là chủ, bà là hạ nhân, lại làm việc cho nhà họ Lãnh nhiều năm như vậy, bà cũng thể nhìn nhà họ Lãnh vô hậu. Chuyện xảy ra cũng xảy ra, nếu Khả Nhi có thể quên thay đổi được , sau đó sinh con, vui vẻ vô tư lự sống đảo, hỏi chuyện bên ngoài, cứ như vậy đến bạc đầu, đó coi như là kết quả tốt nhất.

      Thước Tiểu Khả ngủ chiếc giường trắng tuyết như nàng công chúa, tóc đen xõa ra xung quanh, hai tay đặt sát người, gương mặt lúc ngủ an tường yên bình.

      lúc sau thiếu chủ trở lại, ngồi cạnh Khả Nhi nhúc nhích, sau đó với bà: “Khả Nhi sắp tỉnh rồi, bà làm chút điểm tâm cho ấy .”

      xuống lầu, phân phó phòng bếp làm cháo khoai lang, nửa giờ sau, lúc bà trở lên lầu cũng vừa lúc Khả Nhi thức dậy.

      Kim Ân Xán hề sai, Khả Nhi tỉnh dậy người đầu tiên nhìn thấy chính là Lãnh Ngạo, ánh mắt con bé như đứa trẻ mất phương hướng, bà nghe thiếu chủ : “Khả Nhi, em dậy rồi.”

      Khả Nhi đáp lại: “ là ai? Đây là đâu?”

      Thiếu chủ ôn nhu trả lời: “ là chồng em, đây là nhà của chúng ta, em cẩn thận bị đụng vào đầu nên chuyện trước kia còn nhớ . sao đâu, tỉnh là tốt rồi, còn có đứa con trong bụng em nữa.”

      Nhắc tới con, Khả Nhi cúi đầu nhìn bụng mình, ngây ngốc hỏi: “Thật sự là con của chúng ta sao?”

      “Phải, hiện tại con chỉ mới một tháng thôi, hơn tám tháng sau con sẽ ra ngoài gặp chúng ta.”

      Khả Nhi hiểu ý, ngẩng đầu cười rồi nhìn chằm chằm Lãnh Ngạo, ngón tay trắng noãn đặt lên gương mặt góc cạnh của .

      thật điển trai.” Ngón tay ngừng vuốt ve ngũ quan Lãnh Ngạo, nói một câu khiến Lãnh Ngạo kìm được cười ra tiếng.

      “Cười cái gì?” Khả Nhi vui, “Có gì buồn cười chứ?”

      “Cười em trẻ con, sau này sinh con rồi, hai đứa bé sẽ vòng quanh bên cạnh , nhất ̣nh sẽ vui đến chết.” Lãnh Ngạo vừa dứt lời, Khả Nhi đã đặt ngón tay chặn môi lại, nói: “ cho nói chữ ‘chết’, em còn nhớ gì cả, chỉ nhớ từ này về sau rời khỏi , cũng để chết.”

      “Được được được.” Lãnh Ngạo cưng chiều vỗ gò má hồng hồng của , sang sảng cười: “Sẽ rời khỏi em.”

      Lúc này Khả Nhi mới bỏ qua, chuyển tay sang bụng: “Đói bụng.”

      Lãnh Bà đứng ngoài cửa nghe vậy thì lập tức tới, nói với Lãnh Ngạo: “Đây là cháo khoai lang, rất kích thích ăn uống, nhanh cho Khả Nhi ăn .”

      Lãnh Ngạo nhận lấy, ý bảo bà ra ngoài.

      Lãnh Bà chưa tới cửa đã nghe tiếng làm nũng của dâu nhỏ.

      “Há miệng nào, a.”

      “Được, cùng ăn chung .”

      |A, ăn một miếng, ăn một miếng.”



      Lãnh Bà quay đầu nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, vui mừng đến quên đóng cửa phòng. Đây mới là kết quả mà bà muốn thấy, Thước Tiểu Khả đã quên quá khứ, quên hẳn bác sĩ Lăng, quên thiếu chủ đã từng giết người. Mà thiếu chủ vì được tiếp nhận nên cải biến tất cả, còn máu lạnh, chỉ nghĩ đến hợp hảo cùng trăm năm.

      Chuyện của Kim Ân Xán thiếu chủ cũng là có chút bất đắc dĩ, kẻ bất nhân trước là ông ta, chỉ tự bảo vệ mình mà thôi.

      Hồi ức ngừng lại, Lãnh Bà ngồi dậy từ giường, nếu ngủ được thì đừng ngủ nữa, bà đến bên cửa sổ hóng gió, có lẽ một chút sẽ buồn ngủ chăng?

      Ngày mai bà phải gặp Kim Ân Xán, vô luận thế nào cũng phải hoàn thành chuyện thiếu chủ giao phó, coi như báo đáp ơn tri ngộ mấy chục năm của nhà họ Lãnh.

      -

      Phòng làm việc của Kim Ân Xán ở khu náo nhiệt phồn hoa, mà là ngoài vùng ngoại ô hẻo lánh, đó là một căn nhà hai tầng màu trắng.

      Lãnh Bà thở sâu một hơi, gõ cửa nhà, người mở cửa là ông ta.

      Kim Ân Xán tự cho là thông minh, nghĩ rằng bà đến để thay Lãnh Ngạo truyền lời, nên ông mở cửa nói: “Ông chủ nhà bà đã suy xét như thế nào rồi?”

      Lãnh Bà cười lạnh lùng: “Kim đại sư nói gì vậy?”

      “Chẳng lẽ ông chủ nói với bà sao?” Kim Ân Xán rất bình tĩnh.

      “Ông chủ bảo tôi tới đây truyền lời gì cả, tôi chỉ muốn gặp riêng Kim đại sư mà thôi.” Lãnh Bà còn điềm tĩnh hơn cả ông ta.

      Kim Ân Xán hồ nghi nhưng biểu hiện ra mặt, ông chỉ nhàn nhạt hỏi: “Bà tìm tôi có chuyện gì?”

      “Bởi vì tôi biết quá nhiều chuyện Thước tiểu thư bị thôi miên, nên ông chủ cho tôi chút tiền đã đuổi tôi rồi.” Lãnh Bà nói từng chữ: “Nhưng tôi cam lòng, nên đến đây tìm ông.”

      Kim Ân Xán cười ha ha: “Nếu ông chủ đã bỏ bà, bà tìm tôi thì có ích gì?”

      “Chính vì tôi biết quá nhiều nên tôi mới tìm đến ông.” Lãnh Bà bước lại gần ông ta “Kim đại sư, ngài là đại sư thôi miên số một số hai thế giới, chuyện xảo trá gì cũng có thể làm, tôi đương nhiên là muốn học tập ngài.” Ý của bà đã lộ ra rồi.

      Đừng nhìn Kim đại sư chỉ tới bốn mươi tuổi mà lầm, ông ta cũng đã trải qua sóng to gió lớn, ông sẽ bị một bà lão hù dọa như vậy. Kim Ân Xán thản nhiên ngồi xuống, nhếch miệng hỏi: “Hừm, tôi làm chuyện trơ tráo gì chứ, tôi biết mà bà lại biết, bằng nói một chút thử xem?”

      “Làm nhà thôi miên, có đạo đức nghề nghiệp, thu tiền của người nhà xong lại dùng ly do di chứng vơ vét tài sản của họ.” Lãnh Bà đến bên cạnh ông ta, nhẹ hỏi: “Kim đại sư, ông nói xem?”

      “Đúng là ăn nói lung tung!” Kim Ân Xán chán ghét hất mặt, muốn nhìn bà ta.

      Lãnh Bà muốn ép ông ta nổi giận, đổi giọng nói: “Ông muốn gì ở ông chủ tôi thì tôi cũng muốn thứ đó ở ông, ông tự cân nhắc . Tôi cam lòng bị đuổi việc như vậy, nhưng ông chủ tôi là loại giết người chớp mắt, tôi đòi được gì ở đó nên chỉ có thể đến đây gặp ông thôi.” Nói xong bà xoay người rời .

      Kim Ân Xán nhìn bóng lưng của bà, trong mắt chỉ có giễu cợt.

      Bà quản gia này cũng dám uy hiếp ông, quá biết tự lượng sức mình.

      Đột nhiên di động của ông vang lên, ông nhận máy, sau khi nghe thì vui mừng đứng lên.

      Cúp điện thoại, vẻ giễu cợt vừa rồi đã biến mất, chuyển thành kinh hỉ, hóa ra là Lãnh Ngạo nói trong điện thoại, Poudretteite chỉ là vật ngoài thân, ông muốn thì cứ lấy, chỉ cần làm cho Khả Nhi hết di chứng là được rồi!

      Ông híp mắt cười gian, quăng lời uy hiếp của Lãnh Bà ra sau đầu.

      Hết chương 64
      Last edited by a moderator: 4/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :