1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điên cuồng độc chiếm - Hiểu Phượng Linh Nhi (c67) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55:

      Edit & Beta: Nhi

      Chiếc sofa thể chứa cả hai người, nên Thước Tiểu Khả phải ngồi đùi của Lãnh Ngạo, môi lưỡi quấn giao, phòng ngủ vang lên từng tiếng thở gấp đứt quãng. Có thể là do tư thế này có chút khó chịu, nên Lãnh Ngạo đột nhiên lật người áp Thước Tiểu Khả dưới thân, gặm cắn hồi mới ôm lên, rồi lại ném vào giường lớn đàn hồi.

      Lúc muốn lấn người lên, Thước Tiểu Khả chặn môi lại nhàng : “ vẫn chưa tắm, em quen với mùi hương gió bụi này.”

      Lúc này Lãnh Ngạo mới nhận ra chạy về vội vàng nên chưa tắm, để cả người bẩn giao hoan với quả có chút ổn. Dù trong lòng tức giận, nhưng chuyện hoan ái thể vội, hai bên đều “thân tịnh tâm tĩnh” mới có thể hưởng thụ được tư vị tuyệt mĩ.

      “Bảo bối, chờ tôi!” xong xoay người vào phòng tắm.

      Cùng lúc đó, Lãnh Bà gõ cửa phòng, Thước Tiểu Khả đói bụng mấy giờ liền nên ăn như hổ đói, ăn xong tuyệt để ý hình tượng lấy tay lau miệng, với Lãnh Bà: “Ăn ngon !”

      Lãnh Bà tự biết đêm khuya, tiện ở lâu, bà cười yếu ớt rồi bưng bát rời .

      lúc sau, Lãnh Ngạo để cả người trần truồng bước ra, Thước Tiểu Khả vì mới ăn xong nên cũng chạy vào rửa mặt súc miệng.

      ngẩng đầu, trong tấm kính trước mặt chẳng biết từ khi nào xuất gương mặt trầm, híp mắt, kề sát mũi vào cổ .

      “Hương vị người em, tôi nghe vĩnh viễn đủ.” Lãnh Ngạo ôm sát lấy từ phía sau.

      vừa hôn vừa chuyển vào phòng ngủ, tấm drap trải giường trắng lún xuống, mùi hương kiều diễm tràn ngập trong căn phòng.

      __

      Vì đêm qua bị ép buộc nên đến sáng Thước Tiểu Khả ngủ quên, lúc tỉnh lại trễ giờ, hốt hoảng rời giường, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt chạy xuống lầu, hấp tấp với Lãnh Bà: “Con muộn học rồi, con ăn sáng.”

      Còn chưa xong nghe tiếng báo đập xuống ghế, giọng quen thuộc của Lãnh Ngạo biết truyền từ đâu tới: “Ngoan ngoãn ăn cho xong bữa sáng !”

      Thước Tiểu Khả líu lưỡi, lúc tỉnh lại thấy Lãnh Ngạo nằm bên cạnh, cho là ra ngoài rồi, ngờ còn ngồi ở phòng khách đọc báo.

      “Trước cổng trường có bán đồ ăn sáng, em đến đó tùy tiện mua thứ là được rồi.” còn chưa kịp bước ra lại nghe Lãnh Ngạo : “Hôm nay cần học, tôi xin phép cho em rồi.”

      Lúc này Thước Tiểu Khả mới ngoan ngoãn vào nhà ăn, kéo ghế ngồi xuống an tâm ăn sáng.

      Lãnh Ngạo cũng vào, vừa vừa : “Đỗ Uy Lợi chuyển sang phòng bệnh thường, nên tôi xin phép cho em, lát nữa chúng ta cùng đến bệnh viện.”

      Thước Tiểu Khả ăn bánh sandwich thiếu chút nữa bị nghẹn, Lãnh Ngạo đến sau lưng , vỗ lưng : “Sao vậy, lời của tôi khiến em nghẹn đến thế à.”

      Thước Tiểu Khả uống vào ngụm sữa : “ phải, phải!”

      Lãnh Ngạo vòng qua, ngồi cạnh bình thản : “ thế nào Đỗ Uy Lợi cũng cứu mạng em, nếu đến bệnh viện thăm cũng quá biết điều rồi .”

      Ăn xong bữa sáng hơn tám giờ , Thước Tiểu Khả lại lề mề trong phòng ngủ chừng giờ sau mới cùng với Lãnh Ngạo đến bệnh viện .

      Đỗ Ngưng ở đó từ sớm , cũng xin phép nghỉ học , mấy ngày này chỉ dành để chăm sóc cho trai .

      Thước Tiểu Khả và Lãnh Ngạo cùng bước vào phòng bệnh , Đỗ Uy Lợi vẫn nghiêng người ngủ say , vì muốn đánh thức nên họ gọi Đỗ Ngưng ra ngoài hành lang chuyện .

      Đỗ Ngưng cúôi cùng cũng được nhìn gần người đàn ông thần bí của Thước Tiểu Khả , ta quá mức lạnh lùng , chỉ đối mặt với ta lát cũng đủ bị ta dọa sợ .

      Thước Tiểu Khả nắm tay hỏi tình hình của Đỗ Uy Lợi , Đỗ Ngưng bị ánh mắt hàn bức người của Lãng Ngạo làm run lên , : “ Vết thương của ấy cũng nặng lắm , bác sĩ miệng vết thương thay thuốc thường xuyên là được , nằm viện nửa tháng là có thể về nhà .”

      Thước Tiểu Khả nghe vậy an tâm , nhìn nhìn người ngủ say giường bệnh rồi lại hỏi : “ ấy ngủ bao lâu rồi ?”

      ngủ hơn giờ .”

      “ Vậy em chờ ấy thức dậy mấy câu rồi .” Nếu trước kia có thành kiến sâu với Đỗ Uy Lợi , qua chuyện này muốn tính toán với nữa . sai , đầu sỏ vẫn là người tên Lãnh Ngạo tình bất định đứng bên cạnh mình , chẳng qua chỉ là theo lệnh làm việc thôi , mọi chuyện cũng là thân bất do kỷ .

      Đỗ Ngưng cười nhạt vào phòng , Thước Tiểu Khả quay đầu với Lãnh Ngạo: “ Lát nữa Đỗ Uy Lợi tirng lại , em chuyện riêng với ta lúc được ?”

      “ Được .” Lãnh Ngạo trả lời gọn gàng dứt khoát .

      Thước Tiểu Khả ngờ em đồng ý dễ dàng như vậy , được tự nhiên chu môi , bỗng nhiên eo bị kéo cái làm dánh vào lồng ngực của , nghe tiếng tim đập của .

      “ Tôi cũng muốn chuyện cùng ta chút , cho nên em cần cảm thấy tôi tốt bụng .”

      ra là thế , Thước Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn đường viền cằm góc cạnh của , ánh mắt tối lại , ngực trầm xuống cái .

      Đỗ Ngưng ra khỏi phòng , giọng : “ Tiểu Khả , trai tôi dậy rồi , em có thể vào thăm ấy .” Lúc cũng dám nhìn Lãnh Ngạo . cũng cảm thấy ta quá mức ngạo mạn , cho dù chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn cũng cảm thấy sợ hãi.

      Thước Tiểu Khả rời khỏi vòng ôm của Lãnh Ngạo , cẩn thận vào phòng bệnh. Đỗ Ngưng cũng quấy rầy bọn họ nữa , thức thời đóng cửa lại , sau đó cúi đầu né tránh tầm mắt của Lãnh Ngạo

      giường bệnh Đỗ Uy Lợi sắc mặt tái nhợt nằm đó , chỉ qua đêm mà dường như già rất nhiều .

      “ Đỗ tiên sinh , cám ơn cứu tôi mạng .” Thước Tiểu Khả ngồi ở đầu giường , ánh mắt nhu hòa , còn vẻ khinh thường như trước đây nữa .

      “ Đừng khách khí , đây cũng coi như là lập công chuộc tội , lương tâm tôi dễ chịu hơn chút .” Vì lưng Đỗ Uy bị thương nên chỉ có thể nằm nghiêng , nửa mặt dán vào gối , chuyện rất tiện .

      “ Được , chuyện trước đây cần đến nữa .” Thước Tiểu Khả thấy có vẻ khát nước , tốt bụng đưa ly nước có ống hút ở đầu giường đến trước mặt : “ Uống chút .”

      Đỗ Uy Lợi rất phối hợp hút vài hơi , : “ Được tha thứ , về sau lúc ăn tôi thấy có mùi vị hơn rồi .”

      Ly nước được uống cạn , Thước Tiểu Khả vốn định rót thêm ít nữa nhưng mở lời : “ Tôi hết khát rồi , cám ơn !”

      đặt ly nữa lên đầu giường , “ dưỡng thương cho tốt , khi nào rảnh tôi đến thăm .”

      định xoay người nghe gọi lại : “ Tiểu Khả , chờ chút !”

      “ Còn có chuyện gì sao ?”

      giờ ở cùng Lãnh Ngạo có vui vẻ ?” Tuy Đỗ Uy Lợi bị thương nhưng đôi mắt lại rất sáng , tia sáng đó đảo gục Thước Tiểu Khả , thay đổi ít so với lần họ gặp nhau đầu tiên , khi đó như thiếu nữ hồn nhiên mà xa cách , bây giờ hòa nhập với thế giới này , càng có thêm loại hương vị thục nữ .

      “ Vẫn có thể chịu được .” Thước Tiểu Khả hoàn toàn muốn nhắc đến vấn đề này , “ Tôi nghĩ thóang rồi , tình chẳng qua là hư ảo , tôi muốn đối mặt với thực , tiếp nhận chuyện có cách nào thay đổi , như vậy tất cả mọi người đều được bình an , phải sao ?”

      Đỗ Uy Lợi đồng ý gật đầu . “ Lãnh Ngạo cũng đến đây phải ?”

      “ Có đến , lát nữa ấy cũng vào chuyện riêng với .” Thước Tiểu Khả nhìn nhìn đồng hồ , “ Tôi ra cho ấy vào đây .”

      Hôm nay mặc bộ váy liền thân dài , làn váy xòe rộng , mỗi lần bước làn váy cũng lay động theo , đẹp đến nên lời .

      Đỗ Uy Lợi nhìn bóng dáng nhắn từ từ biến mất , vẻ mặt buồn bã , vì nhận ra thiếu nữ xinh đẹp đó mất rồi . Chỉ tiếc phải là người có thể có được , thuộc về Lãng Ngạo cường đại kia .
      Last edited by a moderator: 12/5/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 56:

      Edit & Beta: Nhi

      Thước Tiểu Khả vừa ra là Lãnh Ngạo vào, bước chân của cẩn thận như Thước Tiểu Khả mà rất nặng nề. biết là cố ý hay vô tình, mà lúc đến gần Đỗ Uy Lợi, gót giầy gõ mạnh lên sàn nhà, cũng lớn tiếng ho vài cái.

      Đỗ Uy Lợi hiểu rất tính tình của ta, tuy cứu mạng Thước Tiểu Khả, nhưng ta cũng tức giận vì chuyện này.

      bóng đen cao lớn bao phủ lên người Đỗ Uy Lợi, giọng rét lạnh vang lên: “Đỗ Uy Lợi, trước kia tôi từng cảnh cáo , chẳng lẽ lại quên nhanh như vậy?”

      Trí nhớ Đỗ Uy Lợi có kém cũng dám quên lời ta từng với mình, lúc khai thác mỏ đảo, vì đánh Thước Tiểu Khả mà bị Lãnh Ngạo cảnh cáo, thể dòm ngó nữ nhân của ta. Lúc ấy chưa tiếp xúc với Thước Tiểu Khả, biết mặt đáng của nên sảng khoái đáp ứng, bây giờ nghĩ lại, ra quá trình người được quyết định bởi thời gian mà là do cảm giác. Cảm giác này mấy ngày nay vẫn luôn dày vò tâm can , khiến nó vỡ vụn ra rồi.

      “Tôi quên.” trầm tư rất lâu mới đáp lại.

      “Vậy sao vẫn còn quấn lấy Khả Nhi?” Lãnh Ngạo lạnh lùng trừng mắt hỏi.

      “Tôi quấn lấy ấy.” Đỗ Uy Lợi giải thích: “Em tôi học cùng trường với Thước Tiểu Khả, quan hệ của hai người cũng tệ, chỉ là vô tình gặp lại lúc tôi đến đón em thôi.”

      Lãnh Ngạo vừa nghe vừa từ từ đến gần, đứng ở đầu giường trừng mắt nhìn xuống ta, đột nhiên rút cây súng từ bên hông ra, áp miệng súng lạnh lẽo lên trán Đỗ Uy Lợi.

      “Tốt nhất lời , nếu tôi cũng ngại lấy mạng ngay tại đây.” Từng chữ đanh thép của thoát ra từ kẽ răng tựa như dùng hết hơi sức.

      Đỗ Uy Lợi sớm để ý đến sinh tử rồi, cười lạnh tiếng: “Tốt xấu gì tôi cũng cứu mạng của Thước Tiểu Khả, nếu sợ Thước Tiểu Khả hận mình cứ việc nổ súng .”

      Lãnh Ngạo nghe vậy, cũng lập tức thu súng lại, con ngươi giảo hoạt lóe lên, nhếch khóe miệng, suy ngẫm lời của Đỗ Uy Lợi.

      Mấy ngày gần đây, với Khả Nhi rất dễ mới ở chung hòa bình được với nhau, sao có thể vì nguyên nhân liên quan mà bị hủy được. Tuy cầu xa vời là Khả Nhi lập tức mình, nhưng chỉ cần rời khỏi cảm thấy thấy thỏa mãn rồi. Huống hồ, người nằm giường bệnh trước mắt này hoàn toàn đủ trở thành mối uy hiếp, tùy tiện hù dọa chút là được.

      “Đây là cảnh cáo, về sau tôi muốn gặp lại Khả Nhi nữa.” Dứt lời, Lãnh Ngạo xoay súng vòng, lúc thu về còn quên thổi họng súng.

      Ngoài phòng bệnh, Thước Tiểu Khả tò mò biết Lãnh Ngạo gì với Đỗ Uy Lợi, đợi vài phút mà vẫn thấy ra, có chút buồn bực.

      Cũng may Đỗ Ngưng trở lại, bên cạnh chị ta còn có thêm người nữa, là tư Thước Lai Diệp của .

      “Khả Nhi, đến thăm Đỗ Uy Lợi.” Thước Lai Diệp chưa đến gần mở lời với , “Vừa rồi mẹ lại nhớ em, muốn hôm nay em về nhà chuyến.”

      “Lãnh Ngạo ở trong phòng.” Thước Tiểu Khả chỉ chỉ tay vào, “Chờ ấy ra hỏi ấy .”

      “Khả Nhi.” Thước Lai Diệp biết đứa em ruột này có nhiều chuyện thể tự mình quyết định, tuy tại cũng được tự do, nhưng chuyện về thăm nhà lại được tự chủ.

      “Có việc gì cứ .” Thước Tiểu Khả thấy có vẻ muốn lại thôi, dứt khoát hỏi thẳng.

      Thước Tiểu Khả chưa nhắc đến chữ với Đỗ Ngưng về chuyện em mình, nhìn cái, lúc định Đỗ Ngưng thức thời mở miệng: “Suýt nữa quên mất, bác sĩ em có rảnh đến văn phòng ông ta chuyến.” xong nháy mắt mấy cái với hai người rồi chạy .

      Ấn tượng của Thước Tiểu Khả với chị ta cũng tệ, nhìn theo bóng lưng của Đỗ Ngưng cười : “, Đỗ Ngưng là tốt, phải đối xử tốt với chị ấy đấy.”

      Thước Lai Diệp chỉ cười nhạt trước lời của , hỏi thẳng: “Khả Nhi, về sau em có dự định gì ?”

      Thước Tiểu Khả hiểu ý , cau mày: “Sao lại hỏi em cái này?”

      “Lãnh Ngạo là người rất nguy hiểm, em cam tâm tình nguyện ở cạnh ta mãi sao?” Từ sau khi nhận lại em , Thước Lai Diệp sớm muốn hỏi vấn đề này rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội thôi. Hôm nay vừa lúc, bằng hỏi luôn.

      “…” Thước Tiểu Khả biết cách trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ mở miệng chữ “Sau này…” rồi lại biết gì nữa.

      “Bất kể em định như thế nào, các cũng tận lực giúp đỡ em.” Trong bốn em, Thước Lai Diệp tiếp xúc với em nhiều nhất, cũng rất gan dạ sáng suốt, đây là em duy nhất của , giúp bằng bất cứ giá nào.

      Thước Tiểu Khả buồn bã cúi đầu, tựa như suy nghĩ về vấn đề này.

      “Nếu muốn ở cạnh Lãnh Ngạo nữa em cứ việc thẳng, chúng giúp em.” Thước Lai Diệp thêm câu.

      Thước Tiểu Khả ngẩng đầu, nhìn chăm chú người trai có vẻ chững chạc, nhưng thực tế lại đơn thuần biết gì của mình, dám những chuyện trước đây với , nếu biết đến cái chết của Lăng Thiên, thử hỏi còn dám như vậy nữa ?

      “Khả Nhi, em sợ gì chứ?” Thước Lai Diệp bước lên cầm tay , tiếp: “Mấy ngày nay thấy rồi, em hoàn toàn thích ở cùng với Lãnh Ngạo.”

      , chuyện này đừng hỏi nhiều nữa.”

      “Em là em duy nhất của , tuy thất lạc hơn mười năm nhưng huyết thống thể chia lìa, có chuyện gì khó xử giúp em.”

      , phải biết, đối nghịch với Lãnh Ngạo cũng có nghĩa là tự hại mình, còn có thể liên lụy đến cả nhà nữa.”

      Thước Lai Diệp đương nhiên hiểu chuyện này, nhưng vẫn thể trơ mắt nhìn em mình phải chịu đau khổ được.

      “Nhưng em hạnh phúc!”

      cần lo cho em, em vẫn có thể chịu đựng được.” xong, Thước Tiểu Khả mới nhận ra những lời này hôm nay lần thứ hai, lần đầu là vừa rồi với Đỗ Uy Lợi.

      “Em thích ở cạnh Lãnh Ngạo nữa cứ can đảm ra, cần phải…” Còn chưa hết cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, Lãnh Ngạo xuất ở cửa, dường như nghe được cuộc chuyện của hai an hem, đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm hai tay nắm chặt của bọn họ.

      “Hai người hào hứng, chuyện mãi hết!” Vẻ mặt như sương giá, có thể đóng băng hết hai người bọn họ.

      Thấy vẫn nhìn vào tay mình, Thước Tiểu Khả vội vàng rút tay về, đến cạnh : “Ngạo, em muốn về nhà thăm mẹ, có được ?”

      “Được, đương nhiên được!” Giọng điệu của Lãnh Ngạo là lạ, ràng là đáp ứng, nhưng sao lại cảm thấy vui, cực kỳ vui.

      Thước Tiểu Khả cũng biết vừa rồi nghe được ít nhiều lời của hai người, thăm dò : “Ngạo, hẹn hò với em của Đỗ Uy Lợi đấy, cho nên chúng ta cứ trước !”

      “Vậy sao?” Lãnh Ngạo ra vẻ như lúc này mới biết, hơi cao giọng: “Hóa ra còn có tầng quan hệ này, nếu hai người bọn họ kết hôn chúng ta phải kết thân gia với Đỗ Uy Lợi rồi.”

      thôi.” Lúc này Thước Tiểu Khả chỉ muốn lập tức quay về nhà.

      Lãnh Ngạo bị thúc giục cuối cùng cũng nhấc chân lên, lúc rời , đôi mắt nguy hiểm của vẫn dừng người Thước Lai Diệp. Khi ngang qua, vỗ mạnh vai ta : “Phàm là những thứ gây cản trở tôi và Khả Nhi, bất kể là ai cũng có kết cục tốt, hiểu chưa?”
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 57:

      Edit & Beta: Nhi

      khí trong xe rất quái lạ, có thể là do những lời Thước Lai Diệp với Thước Tiểu Khả vừa rồi, nên đến giờ Lãnh Ngạo vẫn còn xụ mặt. Thước Tiểu Khả cũng biết trai chọc giận , đến mí mắt cũng dám nâng, càng đừng là nhìn cái.

      Lúc xe chạy về đến nhà họ Thước, sắc mặt Lãnh Ngạo khó coi như vừa nãy nữa, xoay người ôm Thước Tiểu Khả vào lòng, giọng điệu tức tối: “Khả Nhi, tư kia của em đúng là ăn gan báo.”

      “Ngạo, đừng nóng giận, tư chỉ linh tinh mà thôi, có ý gì khác đâu.” Thước Tiểu Khả tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của , cẩn thận đáp lời.

      ta muốn em rời khỏi tôi, còn có ý gì khác?” Lãnh Ngạo lập tức phản bác.

      ấy chỉ hỏi em có hạnh phúc khi ở bên thôi mà, đâu có gì khác?” Thước Lai Diệp thế nào cũng là trai ruột của , đương nhiên muốn giúp , cho dù đen cũng phải thành trắng.

      “Đừng nhắc tới ta nữa.” Lãnh Ngạo ngẩng đầu lên, “Nếu còn có lần sau, cho dù có là trai em cũng được.”

      Lãnh Ngạo cuối cùng cũng tha cho tư, Thước Tiểu Khả thở phào hơi.

      Xe chạy vào khuôn viên nhà họ Thước, đây là lần thứ hai Lãnh Ngạo về nhà cùng Thước Tiểu Khả. Giống như lần đầu tiên, sau khi nhận được tin, Thước Thanh Dương và Phương Duy tự mình ra cửa đón hai người họ. Nhưng khác là lần này có mấy trai, ngoại trừ Thước Lai Diệp, hẳn là những người khác vẫn chưa tan tầm.

      giờ sau, mấy trai lục tục về nhà, Thước Lai Diệp là về trễ nhất, vì màn vui trong bệnh viện nên lúc ăn cơm Lãnh Ngạo nhìn lấy lần.

      Tóm lại, bữa cơm này Thước Tiểu Khả ăn mà cảm thấy mùi vị gì.

      Khi trở lại biệt thự, Thước Tiểu Khả nghe Lãnh Ngạo ngày mai thứ Bảy muốn về đảo. Cho dù cực kỳ vui, nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

      Lúc này, ở trong phòng tắm rửa mặt, Lãnh Ngạo đột nhiên thình lình đẩy cửa ra, ôm lấy từ phía sau : “Chẳng lẽ em muốn biết ai ám sát em sao?”

      Thước Tiểu Khả nhìn Lãnh Ngạo trong gương, đôi mắt như sói, tuy là dán vào lưng mình nhưng cũng thể che được bản tính hung tàn đó, bĩu môi : “Nước A này, ngoại trừ Hoắc còn ai dám đối nghịch với nữa chứ. giờ ta bị bắt, dư đảng của ta tất nhiên xuống tay với người thân cận nhất.”

      “Ha ha ha!” Lãnh Ngạo đột nhiên cất tiếng cười to, nhưng chỉ cười vài tiếng lại nghiêm mặt trở lại, mu bàn tay khẽ vuốt ve đôi má mềm mại của Thước Tiểu Khả, thầm : “ hổ là người phụ nữ của Lãnh Ngạo, rất thông minh!”

      Kỳ Thước Tiểu Khả chỉ là lung tung mà thôi, nghe thấy khen ngợi mình, đột nhiên quay đầu lại hỏi: “ bắt luôn dư đảng của Hoắc chứ?”

      “Những thứ này trừ, sớm muộn gì cũng thành tai họa.”

      xử trí bọn họ như thế nào?”

      Lãnh Ngạo vén lớp tóc trán lên, ôn nhu : “Vừa khen em thông minh, sao bây giờ lại ngờ nghệch rồi?”

      muốn giết bọn họ?” Thước Tiểu Khả vẫn ôm chút may mắn trong lòng.

      “Tất cả đều phải chết.” Lãnh Ngạo vô cùng kiên định ra năm chữ này, vẻ mặt cuồng vọng cũng đủ chứng minh uy lực của .

      “Vậy còn Hoắc sao?” Lúc trước Thước Tiểu Khả dám hỏi , nhưng bây giờ lại cực kỳ tự nhiên mở lời: “ ta có cần phải chết hay ?”

      “Có.” chữ chém đinh chặt sắt, vô cùng đơn giản, mang theo lực uy hiếp mười phần.

      Thước Tiểu Khả bỗng nhiên cảm thấy toàn thân rét run, cho dù người đàn ông bên cạnh này ôm vào vòng tay ấm áp, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến nổi da gà.

      “Sao vậy, Khả Nhi?” Thấy run rẩy, Lãnh Ngạo càng ôm chặt hơn, tựa cằm đỉnh đầu , nhìn sắc mặt tái nhợt của trong gương.

      Thước Tiểu Khả tự biết thể thay đổi quyết định của , cho dù có khóc nước mắt nước mũi cầu xin cũng chỉ là tự tìm mất mặt mà thôi. Cho nên cầu của rất đơn giản, chính là mắt thấy tâm phiền. Nhưng vì sao muốn ngày mai trở lại đảo, chẳng lẽ muốn nhìn cảnh Hoắc bị giết sao?

      , !

      Nếu như vậy quá tàn nhẫn, muốn đối mặt.

      “Ngạo, ngày mai em có thể cần trở lại đảo được ?” yếu ớt hỏi.

      được!” So với Thước Tiểu Khả, gương mặt của Lãnh Ngạo trầm đến đáng sợ.

      Thước Tiểu Khả muốn tránh ra khỏi người , nhưng lại ôm rất chặt, đừng là vùng vẫy, ngay cả muốn nhúc nhích cũng có sức, chỉ có thể bất lực hỏi: “ muốn em tận mắt nhìn thấy giết Hoắc sao?”

      “Đúng.” Cánh môi của Lãnh Ngạo nhàng in nụ hôn đầu : “Khả Nhi, sợ cái gì? Em cũng phải chưa từng thấy cảnh tôi giết người.”

      Mí mắt Thước Tiểu Khả từ từ rũ xuống, đôi tay to của lọt vào tầm mắt .

      sai, từng thấy cảnh giết người. Lúc mười tuổi, ầm ĩ đòi học bơi, thừa dịp mấy hộ vệ chú ý, trốn đến bờ sông, nào ngờ chân lại bị rút gân làm thiếu chút nữa chết đuối. Vì việc đó mà mấy hộ vệ phụ trách trông chừng đều bị nổ súng giết chết.

      còn nhớ ngày đó trời mưa rất lớn, những người vốn sống khỏe mạnh lại theo từng tiếng súng mà ngã vào vũng máu, còn bị buộc đứng cách đó xa, tận mắt nhìn giết người.

      Hôm đó, trời chỉ mưa như trút nước mà còn lạnh vô cùng, cho dù vẫn là mùa thu, nhưng lại thấy lạnh chịu nổi, so với mùa đông còn lạnh hơn gấp nhiều lần.

      Khi đó mới mười tuổi, hiểu vì sao muốn nhìn giết người, cho đến mấy năm sau dần dần lộ ra tâm địa lang sói, lúc này mới hiểu, là muốn phải ngoan ngoãn nghe lời.

      “Hoắc thế nào cũng từng giúp em.” lẩm bẩm , sợ mình bậy lại chọc giận , nhưng cho dù có cẩn thận Lãnh Ngạo cũng vui.

      bắt cóc em, sau đó cho em tự do, lại còn để em và Lăng Thiên gặp nhau, cái này gọi là giúp?” Bàn tay của Lãnh Ngạo từ từ đưa lên cổ , chất vấn: “ còn muốn mượn tay em độc chết tôi, dư đảng của suýt nữa giết được em, loại người này làm sao tôi có thể buông tha?”

      muốn giết cũng được, nhưng đừng bắt em phải chứng kiến, được ?” Thước Tiểu Khả dùng ánh mắt hèn mọn cầu khẩn.

      Đầu ngón tay dùng chút lực, Lãnh Ngạo cọ mũi mình vào mũi , hai người có thể nghe được ràng từng tiếng hít thở của nhau.

      “Khả Nhi, cầu xin vô ích, chuyện tôi quyết định thay đổi.” Con ngươi trong mắt càng ngày càng trầm.

      Tâm Thước Tiểu Khả hoàn toàn lạnh lẽo, cổ bị hơi siết chặt, tựa như con rối gỗ, có biểu tình, cơ hồ chỉ dùng sức chút là có thể bóp chết được .

      Lãnh Ngạo buông tay ra, ho khan hít thở dồn dập, môi còn chưa kịp thích ứng bị dùng môi đè lại.

      Trong phòng tắm, trước tấm kính thủy tinh trong suốt, Lãnh Ngạo như phát cuồng hôn lên mặt, cổ, ngực, lên từng tấc da thịt của Thước Tiểu Khả. Thước Tiểu Khả bị điên cuồng cắn như vậy, sắc mặt còn trắng xanh nữa mà dần dần đỏ ửng.

      Váy ngủ người bị rút , trượt dọc theo da thịt trơn nhẵn rơi xuống đất. Lãnh Ngạo lại càng thêm càn rỡ hung ác hôn khắp người .

      “Khả Nhi, Khả Nhi…” Cùng với tiếng thở dốc, Lãnh Ngạo thỉnh thoảng lại kêu tên , vừa ôn nhu lại vừa thô bạo.

      Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, hương vị tình dục lan ra khắp phòng tắm.

      __

      Đêm dài yên tĩnh, Thước Tiểu Khả hề buồn ngủ, vì Lãnh Ngạo vẫn ôm nên thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm yên nhúc nhích.

      Tấm rèm bên cửa sổ bị gió thổi ra khe hẹp, ánh trăng chiếu vào qua khe hở giúp nhìn gương mặt của Lãnh Ngạo hơn. ngủ rất sâu, rất ngon, hai tay quấn chặt lấy , giống như đứa trẻ có cảm giác an toàn.

      Thước Tiểu Khả khỏi nhíu mi, ràng là hắc đạo vương, giết người chỉ như giẫm con kiến, vì sao lúc ngủ lại trông như đứa trẻ con?

      khẽ lắc đầu, đột nhiên thấy da đầu bị đau, ra tay của Lãnh Ngạo quấn chặt lọn tóc của . Chỉ động tác làm Lãnh Ngạo thức giấc.

      “Khả Nhi, ngủ được sao?” Đây là câu đầu tiên sau khi tỉnh lại.

      “Ngạo, ngón tay túm tóc em, đau quá.” Thước Tiểu Khả ngụ ý muốn ta buông ra.

      Lãnh Ngạo sao có thể buông dễ dàng như vậy, chỉ buông mà ngược lại còn lấn người lên, cọ cọ bên tai , “Nếu ngủ được, vậy chúng ta lại vận động chút.”

      Vừa rồi chỉ làm với hơn giờ, sao có thể thỏa mãn được? Thước Tiểu Khả nhịn được đổi ý, sao thành thành ngủ , mà lại tạo cơ hội cho vậy.

      “Ngạo, em mệt rồi.” Chữ cuối cùng còn chưa kịp bị chặn lại, áp lên người , hai tay tựa như hai cây cột kiên cố đóng chặt thân thể lại, khiến thể động đậy.

      Hứng thú của đàn ông khi khơi dậy có mấy con trâu cũng kéo lại được, huống chi là người có ham muốn chiếm hữu điên cuồng như Lãnh Ngạo. Trải qua vô số lần hoan ái, nhất cử nhất động của Thước Tiểu Khả đều thoát được ánh mắt , cũng rất quen thuộc thân thể , chỉ cần nhàng áp lên là có thể khiến ngoan ngoãn giơ tay chịu trói.

      Đầu lưỡi liếm mút bộ ngực mềm mại của , Thước Tiểu Khả mềm thành vũng nước, ngâm lên. Lúc toàn thân co rút lại, động thân cái tiến vào, sau đó từ nông đến sâu, rồi đến điên cuồng, dùng sức đâm vào người .

      biết có phải cơn kích tình của lên cao quá hay , mà sau vài lần va chạm lực chú ý của lại chuyển qua bàn chân , hai chữ đỏ tươi lập tức kích thích .

      thân thể có dấu ấn của , cho nên là của , chỉ của mình . đời này ai có ý định cướp khỏi , chỉ có con đường chết.

      ôn nhu hôn lên hai chữ đỏ tươi kia, đường tiến lên phía trước, cánh môi ướt át chuyển qua nơi tư mật của . lát sau lại điên cuồng ra vào.

      đêm này, Lãnh Ngạo điên cuồng độc chiếm Thước Tiểu Khả, bão tố ngày mai vẫn giảm mà càng ngày càng nghiêm trọng.

      Hết chương 57
      Last edited by a moderator: 22/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58:

      Edit & Beta: Nhi

      Hòn đảo đối với Thước Tiểu Khả mà vừa quen thuộc vừa e ngại. lớn lên ở đây từ , tuy cuộc sống như công chúa áo đến vươn tay cơm đến há mồn, nhưng vì bệnh tâm lý ham muốn chiếm hữu của Lãnh Ngạo mà hoàn toàn bị phong bế trong gian. May mà Lãnh Ngạo vẫn còn cho mời giáo viên đến dạy kèm học, được nhìn thấy thế giới bên ngoài qua TV và sách vở, tâm tính mới có thể phát triển bình thường.

      Du thuyền tư nhân của Lãnh Ngạo cập bờ, Thước Tiểu Khả lại lần nữa nhìn thấy hòn đảo quen thuộc, sợ hãi cũng theo đó mà trào dâng trong lòng. Trước kia ở đây cũng thấy lo lắng hãi hùng, nhưng lần này khác, cảm thấy như đưa thân vào địa ngục.

      Thời tiết hôm nay cũng tốt, mây đen phủ kín bầu trời, như là sắp có mưa lớn. Nhiệt độ khí giảm xuống tạo nên cảm giác áp lực vô cùng nặng nề.

      Bởi vì đêm qua ngủ ngon, nên lúc này Thước Tiểu Khả rất buồn ngủ. Lãnh Ngạo tiếp tục quấn lấy nữa, nằm ra giường ngủ thiếp .

      Buổi tối nằm mơ còn có ý nghĩa gì đó, nhưng giờ là ban ngày, ngủ cũng được sâu, đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng xuất đủ loại hình ảnh quỷ dị, lòng như bị tảng đá đè nặng, muốn kêu cũng thể kêu ra tiếng.

      Cảm giác này làm ngủ ngon, tỉnh lại chỉ thấy choáng váng, còn tỉnh táo bằng trước khi ngủ nữa.

      Cả buổi sáng có việc gì làm, rúc mình trong phòng đọc sách, nghe nhạc, muốn làm mình tỉnh táo chút. Nhưng bất luận chuyên tâm đọc sách nghe nhạc thế nào cũng tập trung được, trong đầu toàn là Hoắc và dư đảng của ta.

      Mãi đến khi Lãnh Bà gõ cửa muốn xuống ăn trưa, mới bỏ sách chậm rãi xuống lầu. Đồ ăn đều được mang lên, nhưng thấy Lãnh Ngạo đâu, chuyện này càng làm Thước Tiểu Khả thêm bất an. biết muốn cho Hoắc chết cách nào mà phải chuẩn bị cả buổi sáng.

      hoảng loạn ăn cơm, bàn toàn là cao lương mĩ vị, nhưng ăn biết ngon, chén cơm ăn gần nửa giờ mà vẫn chẳng vơi được bao nhiêu.

      biết Lãnh Ngạo xuất từ khi nào, như u linh thần bí đứng cạnh Thước Tiểu Khả, thấy ăn ít, đồ ăn vẫn còn đầy bàn, tâm tình vốn vui vẻ của thoáng chốc hạ xuống ngàn bậc.

      “Khả Nhi, đồ ăn hợp miệng sao?” đặt hai tay lên vai , “Nếu vậy đầu bếp còn tác dụng gì, bằng ném hết xuống sông cho cá ăn.”

      Thước Tiểu Khả ngẩng đầu, tim đập thình thịch, hai tay vô lực, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn cơm phát ra tiếng vang thanh thúy. sợ nhìn thấy vẻ mặt khủng bố của nên dám quay đầu lại, việc duy nhất có thể làm là cố ăn cho xong bữa.

      “Xem xem, bất cẩn như vậy, cầm đũa cũng chắc.” Lãnh Ngạo bước lên, ngồi xuống bên cạnh , nhìn Lãnh Bà lạnh lùng : “Đổi đôi khác cho Khả Nhi, đồ ăn cũng nguội rồi, hâm nóng .”

      Lãnh Bà hiểu ý, bà chỉ thị mấy người giúp việc lên dọn đồ ăn bàn mang .

      Phòng ăn này được bài trí rất u, đừng là rèm cửa, ngay cả bàn ăn, tủ kệ, tất cả đều thuần màu đen. Dù là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt bên ngoài nhưng ở trong phòng thể cảm giác được. Cho nên bất luận là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối cũng đều phải bật đèn. Ánh đèn cũng là loại đèn tối, dù có mở hết toàn bộ đèn vẻ u ám trong phòng cũng xua được.

      “Khả Nhi, cứ ăn từ từ , chiều nay tôi đại khai sát giới, giết thêm vài đầu bếp cũng sao.” Lãnh Ngạo vừa vừa cười nhạt, khóe miệng cong lên độ cong hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức chút khiếm khuyết. Người đàn ông tuấn mỹ bất phàm như vậy, ràng là cười, nhưng uy hiếp vẫn mạnh mẽ vô cùng.

      Thước Tiểu Khả vẫn luôn cúi đầu, dám thở mạnh, chỉ có thể yếu ớt trả lời: “Được.”

      Rất nhanh, đồ ăn được hâm nóng mang lên bàn, Lãnh Bà tự mình cầm hai cặp đũa mới tinh và thìa đưa đến cho hai người. khí khác thường, Thước Tiểu Khả lại bắt đầu gian nan ăn cơm trưa. ăn từng ngụm từng ngụm, có mấy hạt cơm dính vào khóe miệng cũng nhận ra.

      Lãnh Ngạo nhìn tướng ăn đáng của , lắc lắc đầu : “Tôi em ăn nhưng cũng cần ăn nhanh như vậy.” xong gắp cái chân gà lớn vào chén , “Gần đây em gầy rồi, ăn nhiều thịt chút.”

      Thước Tiểu Khả ngừng xúc cơm, cẩn thận cầm chân gà lên, định ăn lại : “Đợi chút.”

      ngẩn người, Lãnh Ngạo rút ra tờ khăn giấy lau khóe miệng cho : “Xem em kìa, thành con mèo đốm luôn rồi.”

      Chỉ lát sau thu tay, cười cười : “Nhanh ăn .”

      Thước Tiểu Khả nhả nhặn ăn chân gà. Kỳ trù nghệ của đầu bếp rất tốt, chỉ là tâm tình hôm nay của quá tệ, ăn thứ gì cũng thấy ngon. Bị Lãnh Ngạo bức bách nên chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười, khổ sở ăn cho xong, nếu mấy sinh mệnh vô tội mà bị giết chết.

      Lãnh Ngạo ăn xong trước , vừa lau miệng vừa híp mắt nhìn nhất cử nhất động của Thước Tiểu Khả. Lúc này cũng ăn được kha khá rồi, uống nước canh. Tay cầm thìa, chu môi thổi cho bớt nóng. Môi hồng, má non mềm, bộ dáng kia khiến cảm thấy rất “ngon miệng”.

      Cho dù thức ăn có ngon hơn nữa cũng thể bằng .

      “Ăn no rồi, cảm thấy tốt hơn đúng ?” Lãnh Ngạo đột nhiên đứng dậy bên cạnh Thước Tiểu Khả.

      “Rất tốt!” Thước Tiểu Khả liếm liếm môi, ra vẻ như ăn rất ngon, “Ăn no rồi lại muốn ngủ thêm giấc nữa.”

      muốn duỗi người Lãnh Ngạo bá đạo ôm vào ngực, thầm vào tai , hơi thở ấm áp sượt qua khiến hơi ngứa.

      “Đừng ngủ nhanh như vậy, có vài người đói bụng mấy ngày rồi, nếu xem chút rất đáng tiếc.” Từng lời từng chữ của tựa như độc dược ăn mòn tim Thước Tiểu Khả, thông minh như đương nhiên lập tức hiểu lời . quay đầu lại nhìn vào đôi mắt u của .

      “Có phải muốn bỏ đói Hoắc đến chết hay ?” ngờ là lại dùng cách này, tuy hai tay dính máu tươi nhưng thủ đoạn tàn bạo này cũng chỉ có mới nghĩ ra được.

      “Chẳng lẽ em muốn tôi nổ súng giết . hay dùng đao đâm chết , cho ta chết đuối?” Mấy kiểu chết Lãnh Ngạo ra toàn là thủ đoạn của ma quỷ, nhưng đối với nó chỉ bình thường như bữa cơm mà thôi.

      Thước Tiểu Khả dù sao cũng chỉ mới là tiểu nương mười bảy tuổi, nghe như vậy sao có thể bình tĩnh được, che miệng, cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn.

      “Khả Nhi, làm người phụ nữ của Lãnh Ngạo thể mềm lòng như vậy được.” xong đưa khăn tay qua cho .

      Thước Tiểu Khả nhận khăn tay chạy vào toilet, vừa đóng cửa là lập tức nôn ra. Tiếng nôn của rất vang, Lãnh Ngạo đứng bên ngoài nghe thấy khỏi nhíu chặt chân mày, hình như có chút đau lòng.

      Lãnh Bà cũng nghe được, Khả Nhi là bà nhìn lớn lên, nếu chịu đau đớn bà cũng thấy tan nát cõi lòng.

      “Thiếu chủ, thân thể Khả Nhi thoải mái, vẫn nên để ấy lên lầu nghỉ ngơi thôi.” Bà đến bên cạnh Lãnh Ngạo, chuyện của Hoắc bà cũng có biết chút, bà cũng muốn Khả Nhi bị đưa nhìn cảnh giết người.

      Lãnh Ngạo vốn cảm thấy khó chịu, bị Lãnh Bà vậy càng vui hơn. xoay người, trừng mắt nhìn bà : “Lãnh Bà, nếu phải nể mặt bà làm việc ở nhà họ Lãnh mấy thập niên, tôi sớm ném bà xuống sông rồi.”

      Lãnh Bà cũng biết lấy can đảm từ đâu ra, bà thỏa hiệp : “Thiếu chủ, Khả Nhi cứ nôn như vậy rất bất thường, tôi chỉ quan tâm bé thôi.”

      “Tôi là chồng của ấy,” Lãnh Ngạo hiển nhiên vẫn có chút xúc động với , quay đầu nhìn cánh cửa toilet.

      Thước Tiểu Khả vẫn tiếp tục nôn, Lãnh Ngạo càng nghe càng đau lòng, qua, gõ cửa hỏi: “Khả Nhi, em sao chứ?”

      Trong toilet truyền đến tiếng nước “ào ào”, giọng mỏng manh cũng vọng ra: “ sao, em sao.”

      “Vậy mở cửa ra cho tôi vào.” Lãnh Ngạo vừa xong, vài giây sau cửa toilet mở ra, liếc mắt nhìn Thước Tiểu Khả rửa mặt.

      “Tôi giúp em.” bá đạo giật khăn mặt trong tay , nâng cằm lên, sau đó ôn nhu lau môi, lau hai gò má của .

      “Làm người phụ nữ của Lãnh Ngạo, lá gan thể như vậy.” vừa lau vừa nhàng : “Tôi cũng đành lòng để em chịu khổ, nhưng loại người như Hoắc , nếu để em tận mắt nhìn thấy ta chết, tôi cam lòng.”

      Vẻ mặt Thước Tiểu Khả đờ đẫn, ánh mắt vô hồn, nghe thấy ba chữ cuối cùng của mới lấy lại chút phản ứng.

      cam lòng?

      cam lòng cái gì chứ? phải ngoan ngoãn ở cạnh rồi sao? rốt cuộc là muốn thế nào?

      Lãnh Ngaọ thấy có chút cảm xúc, gương mặt tái nhợt lại đẹp đến kỳ lạ, thoa phấn, miệng dụ hoặc, sóng mũi thẳng tắp, cón có làn da mịn màng nữa.

      động tình, áp đầu vào vai, bàn tay to vuốt ve mái tóc , ngừng rì rầm: “Khả Nhi, phải sợ, được sợ gì cả. Tôi em còn kịp, nhất định hại em, ngược lại, tôi muốn chứng minh cho em thấy tôi em đến mức nào!”

      Cái cằm nhọn hoắt đặt đầu vai của , Thước Tiểu Khả tựa như đứa trẻ xinh đẹp, mở to đôi mắt trong suốt, chớp chớp vài cái, lại biết nghĩ gì.

      Thấy có động tĩnh, Lãnh Ngạo thêm: “Bảo bối, chúng ta thôi!”
      Last edited by a moderator: 22/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59:

      Edit & Beta: Nhi

      Căn nhà gỗ sâu trong rừng vẫn được vô số đóa hoa bao phủ như ngôi nhà của bảy chú lùn trong thế giới cổ tích Bạch Tuyết, xinh đẹp diễm lệ giữa vùng xanh biếc. Nhưng đây chỉ là bề ngoài, bên trong căn nhà tối tăm u ám bao nhiêu chỉ có Thước Tiểu Khả mới biết được. bị Lãnh Ngạo kéo mạnh , chỉ mất mười mấy phút đến gần căn nhà gỗ này.

      Cách căn nhà gần trong gang tấc, Thước Tiểu Khả dám vào trong lần nữa, vì hiểu , khi đẩy cánh cửa gỗ kia ra phải nhìn cảnh tượng mà muốn thấy.

      đột nhiên dừng bước, vẻ mặt căng thẳng đứng yên đó, quyết tâm muốn vào. Nhưng được như mong muốn, Lãnh Ngạo chỉ dùng sức kéo chút là dù có đứng vững cũng vô dụng. Nhưng lại làm vậy, ngược lại ôn nhu xoay người, đôi mắt chứa ý cười.

      “Khả Nhi, sao lại ?” Giọng ôn hòa cách khó hiểu.

      Thước Tiểu Khả sợ hãi : “Ngạo, em muốn vào đó.”

      phiến lá rơi từ xuống, xiêu vẹo vướng ngay vào tóc . Lãnh Ngạo cưng chiều gỡ chiếc lá ra, cầm tay mân mê lúc.

      “Yên tâm, lâu lắm đâu, nhìn cái là được.” Ánh mắt mê hoặc, cười khẽ vứt chiếc lá, tiếp tục dắt tay Thước Tiểu Khả về phía trước. Lần này Thước Tiểu Khả chỉ như tượng gỗ, ngoan ngoãn nâng chân theo .

      Cửa gỗ nặng nề được hộ vệ mở ra, tiếng “két” vang lên vô cùng chói tai.

      Giống như lần đầu tiên tới, trước mắt tối đen nhìn thấy gì, vài giây sau mới dần dần thích ứng được. Lọt vào tầm mắt là lồng sắt lạnh giá. Trong lồng, Hoắc quần áo tả tơi, đầu tóc bù xù, hai chân dựa vào lan can. đường nghe Lãnh Ngạo qua, từ lần Thước Tiểu Khả gặp ta, Hoắc chưa được cho ăn gì, ngay cả ngụm nước cũng có. khẽ đếm ngón tay, tới hôm nay cũng tròn tuần rồi.

      Thước Tiểu Khả cũng có thường thức, biết người ăn uống chỉ chịu đến cực hạn là bảy tám ngày, Hoắc có sắc đá đến đâu cũng chỉ là người thường, thể xảy ra kỳ tích gì được.

      “Mở lồng ra!” Lãnh Ngạo ra lệnh tiếng, hộ vệ lập tức mở cửa lồng sắt.

      Hoắc hề nhúc nhích, chính xác mà ta bị bỏ đói mấy ngày, hoàn toàn còn hơi sức gì, có lẽ sớm tắt thở cũng chừng.

      “Kéo ta ra ngoài!” Lãnh Ngạo ra lệnh lần nữa, tới phút sau Hoắc bị hộ vệ kéo ra khỏi lồng.

      Lúc này Thước Tiểu Khả mới nhìn dáng vẻ của , gầy như củi khô, bụng hóp lại, da dẻ biến thành màu vàng bệnh tật, mắt hõm sâu, mệt mỏi vô cùng, thân thể còn cảm giác.

      vẫn nhúc nhích nằm nền đất lạnh, còn thở, bị bỏ đói đến chết.

      Chỉ liếc mắt cái, Thước Tiểu Khả cảm thấy toàn thân mềm nhũn, tựa như người chết mới chính là . chớp mắt, hôn mê bất tỉnh.

      __

      Hòn đảo còn vẻ yên tĩnh, hai cánh trực thăng lóe sáng, bay thẳng lên bầu trời xanh.

      Mấy phút sau, bệnh viện cũng nháo loạn, hình như cấp cứu cho bệnh nhân quan trọng nào đó.

      Trong phòng bệnh VIP, Thước Tiểu Khả hai mắt nhắm nghiền, nửa gương mặt ấn vào nệm, chỉ lộ ra đôi mắt, trán còn vương vài sợi tóc. Bác sĩ mặc áo blouse trắng xem mạch cho , Lãnh Ngạo nhìn chằm chằm ông ta như hổ rình mồi, chấp nhận chút qua loa.

      Nhìn Thước Tiểu Khả vẫn mê man, Lãnh Ngạo ít nhiều cũng có chút áy náy, nhưng hối hận. Bảo bối của trước mặt đám hộ vệ rất ngang ngược nhưng trước mặt lại nhu nhược như vậy. Lúc ở Brunei dám để ý nguy hiểm mà cứu Hoắc chứng tỏ là người ngoài mềm trong cứng, nội tâm rất mạnh mẽ. Làm người phụ nữ của nhất định thể yếu đuối được, thể cứ nhìn người chết tí là ngất , cho nên phải “khai phá” cho .

      Ý nghĩ này đối với người bình thường mà chính là bệnh thần kinh, nhưng với Lãnh Ngạo lại là lẽ đương nhiên.

      Mấy phút sau, bác sĩ xem mạch xong, ông sợ làm ồn bệnh nhân nên dẫn Lãnh Ngạo ra ngoài phòng bệnh.

      “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?” Lãnh Ngạo biết phải bị bệnh nặng gì, chỉ là do sợ hãi quá độ, nhưng ngủ lâu như vậy cũng có chút lo lắng.

      “Vợ của mang thai.” Giọng bác sĩ rất lạnh nhạt.

      thể nào, tôi làm phẫu thuật buộc Ga-rô*, sao ấy có thể mang thai?” Lãnh Ngạo rất bất ngờ, nhưng lại tin, nếu Khả Nhi mang thai đứa bé đó chính là của .

      (*) Phẫu thuật buộc ga-rô, còn gọi là thắt ống dẫn tinh: cách đình sản cho nam giới. Phẫu thuật này chỉ ngăn tinh trùng chứ ảnh hưởng gì đến đời sống vợ chồng.

      “Dựa theo kinh nghiệm mấy chục năm của tôi vợ quả có dấu hiệu mang thai, đương nhiên vẫn phải siêu rồi mới có kết luận.” Bác sĩ giải thích.

      Lãnh Ngạo thoáng bình ổn cảm xúc lại, nghĩ bác sĩ cũng có lúc sai lầm, siêu xong rồi lại sau, tại quan trọng nhất là chăm sóc cho Thước Tiểu Khả.

      Lúc và bác sĩ chuyện xong, Thước Tiểu Khả cũng thức dậy, nghe thông báo vội vàng vào phòng bệnh.

      Thước Tiểu Khả vừa mở mắt ra nghe thấy mùi thuốc nhàn nhạt, phát mình ở trong căn phòng trắng toát, có vài y tá qua lại trước mặt. nhận ra đây là bệnh viện.

      Vài giây sau thấy Lãnh Ngạo vào, vẫn áo đen quần đen đổi, sắc mặt lạnh lùng, còn có đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia nữa, hoàn toàn hợp với mày trắng xóa của căn phòng.

      “Khả Nhi, em tỉnh dậy rồi, tốt.” Lãnh Ngạo ngồi ở đầu giường, nắm bàn tay yếu ớt của , hận thể nắm chắc toàn bộ vào tay mình.

      Ánh mắt Thước Tiểu Khả vẫn có chút mê man, cảnh tượng Hoắc chết thảm lóe lên trong đầu . hất mặt, muốn chuyện với Lãnh Ngạo.

      Thấy rút tay về, Lãnh Ngạo cũng tức giận, chỉ : “Khả Nhi, nghỉ ngơi cho khỏe !”

      --

      Mấy ngày sau, kết quả siêu của Thước Tiểu Khả có, chẩn đoán chính xác mang thai hai tuần. Lãnh Ngạo cực kì khó hiểu, ràng buộc ga-rô rồi, theo lý thể có con được, nhưng hành tung của Khả Nhi cũng nắm chắc, hề qua lại với bất cứ người đàn ông nào khác, nên đứa con này hẳn là của .

      nghi hoặc hỏi bác sĩ làm phẫu thuật cho mình.

      Sau khi kiểm tra, bác sĩ trả lời thế này: Ống dẫn tinh phát dục rất kì lạ trong cơ thể vẫn còn ống dẫn nữa mà chưa bị phát , phẫu thuật buộc ga-rô chỉ có thể xử lý ống bình thường kia thôi, cho nên mang thai là tượng bình thường.

      Đáp án này khiến Lãnh Ngạo biết phải gì. Sở dĩ làm phẫu thuật mặt là vì muốn có con, mặt khác là muốn Khả Nhi phải chịu đau đớn khi sinh nở. ngờ trời chiều lòng người, nảy sinh nhiều chuyện như vậy.

      Qua mấy ngày suy nghĩ tường tận, định là cần đứa con này. Vừa nghĩ thấy trẻ con rất ồn ào, chen vào vướng bận giữa và Khả Nhi. Thứ hai là cảm thấy Khả Nhi vẫn còn tuổi, nên mang thai tốt hơn.

      Mà lúc này Thước Tiểu Khả cũng biết mình mang thai. có chút khó tin, nghe bác sĩ thông báo xong, cảm thấy Lãnh Ngạo đúng là đặc biệt, thế giới cũng chẳng có bao nhiêu người giống như . có thể mang thai, chứng tỏ đứa trẻ trong bụng có duyên với họ. Tuy muốn sinh con cho Lãnh Ngạo, nhưng nếu kết cục định, sinh mệnh bé trong bụng mọc rễ nảy mầm, phải sinh nó ra thôi. còn đoán, chừng sau khi có con, Lãnh Ngạo làm cha thay đổi tâm tính.

      Trong phòng bệnh, Lãnh Bà biết Thước Tiểu Khả mang thai nên đến thăm .

      “Lãnh Bà, bà xem sinh con có đau ?” Thước Tiểu Khả vỗ lên bụng, ngây thơ hỏi.

      “Trong nỗi đau đớn lại có niềm vui.” Lãnh Bà cả đời lấy chồng càng đừng là sinh con. Nhưng trước kia bà chăm sóc mẹ của Lãnh Ngạo, tận mắt nhìn bà sinh hạ thiếu chủ, nên bà dựa theo lúc ấy mà trả lời.

      “Sao bà biết được?” Thước Tiểu Khả cười xấu xa hỏi.

      “Lúc phu nhân sinh thiếu chủ như vậy.”

      Nhắc tới mẹ của Lãnh Ngạo, Thước Tiểu Khả cảm thấy rất xa lạ, lúc bắt đầu hiểu chuyện biết bà sớm qua đời. Khi đó dám hỏi nhiều, nhưng giờ cũng sắp làm mẹ, lòng hiếu kỳ càng nhiều hơn.

      “Phu nhân nhất định rất đẹp phải ?”

      “Rất đẹp.” Lãnh Bà nghe , phụ nữ có thai mà tâm tình tốt cũng có ích cho thai nhi, nên bà nhiều lời chút: “Lúc thiếu gia vừa nhìn thấy phu nhân, người sâu đậm, để ý phu nhân có hôn ước mà cố chấp cưới về, may mà quan hệ của họ sau khi kết hôn cũng tệ, hai năm sau thiếu chủ ra đời.”

      Bà chỉ có thể những thứ này, những chuyện tiếp theo bà tuyệt đối thể .

      “Hóa ra hôn nhân chỉ là bên tình nguyện cũng có thể hanh phúc.” Thước Tiểu Khả ngầm thở dài, nhưng chỉ dám nhủ thầm trong lòng. Đàn ông nhà họ Lãnh có phải đều bá đạo như vậy , ba của Lãnh Ngạo là thế, Lãnh Ngạo cũng giống như vậy. Quả nhiên cha nào con nấy.

      “Phu nhân là mất như thế nào?”

      Lãnh Bà ngẩn ra, bà nghĩ nghĩ rồi : “Bệnh mất.”

      “Vậy ba của Lãnh Ngạo qua đời như thế nào?” Thước Tiểu Khả cũng biết hôm nay làm sao, vấn đề vốn dám hỏi giờ lại muốn biết kỹ càng.

      “Sau khi phu nhân mất, ông ấy tương tư thành bệnh, lâu sau cũng theo bà.” Lãnh Bà chỉ có thể trả lời như vậy, tuy là dối nhưng dù sao cũng là lời dối thiện ý, ông trời trách bà.

      “Aiz….” Thước Tiểu Khả than thở, đôi vợ chồng ưu tú sao lại đoản mệnh như thế chứ. Thế vô thường, nhất định phải sinh con ra, sau đó tự mình nuôi con, hưởng thụ niềm vui được làm mẹ.

      “Khả Nhi mang thai, ít than thở mới tốt cho thai nhi.” Lãnh Bà nhìn thiếu nữ như hoa trước mắt, bé mới mười bảy tuổi, bị Lãnh Ngạo nuôi nhốt lâu ngày, khi đơn thuần ngây thơ, khi tâm tư nặng nề, khi lanh lợi như nhuận, khi tùy hứng kiêu ngạo. Rất khó khăn mới được tự do, được sông cuộc sống bình thường, tâm tính được điều chỉnh chút ít, nay mang thai lại bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm. Cho nên bà phải thường xuyên khuyên bảo con bé mới được.

      “Cảm ơn, Lãnh Bà!”

      Hai người vừa vừa cười, mà bên kia Lãnh Ngạo vẫn xoắn xuýt chuyện sinh con, đứa con này muốn, nhưng biết phải mở miệng với Khả Nhi như thế nào.

      Hết chương 59
      Last edited by a moderator: 24/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :