1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điên cuồng độc chiếm - Hiểu Phượng Linh Nhi (c67) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48:

      Edit & Beta: Nhi

      Thước Tiểu Khả rốt cuộc cũng đợi được đến ngày học. Lãnh Ngạo tự mình lái xe đưa , mấy chiếc xe ô tô đen theo sau , con đường cái vốn rộng lại trở nên có chút chật chội.

      Tới cổng trường, Thước Tiểu Khả ôm túi sách xuống xe. Lúc bước vào, ngoảnh đầu lại liếc nhìn Lãnh Ngạo cái, nở nụ cười nhạt rồi phất phất tay với .

      Nhìn bóng dáng của người con mình từ từ biến mất, Lãnh Ngạo cũng vội lái xe rời mà rút điếu xì gà ra. Vừa rút được nửa điện thoại vang lên, là Đỗ Uy Lợi gọi tới.

      “Thiếu chủ, tôi có việc cần .” Đỗ Uy Lợi vẫn ngồi trong xe của mình, được ông chủ cho phép, dám tùy tiện xuống xe.

      “Vào đây ngồi .” Lãnh Ngạo bỏ xì gà xuống, nghĩ đến sau này có nhiều người nhìn trộm Khả Nhi của , tâm tình của lại phiền muộn vô cùng.

      Nếu phải ý thức được Khả Nhi trưởng thành, còn là ngây ngốc như trước nữa, tiếp tục nhốt đảo sớm muộn gì cũng gặp rắc rối. Còn bằng giả vờ tốt bụng, để được hòa nhập với xã hội, đoàn tụ với gia đình, như vậy có nhiều lợi thế để uy hiếp ở bên cạnh hơn. Hơn nữa, chân có thiết bị theo dõi, chỉ cần mở điện thoại ra là có thể biết được vị trí của , như vậy đối với hai bên đều có lợi.

      Lúc trầm ngâm, cửa kính xe vang lên tiếng “cốc cốc”, bóng của Đỗ Uy Lợi ánh lên lớp kính. Được Lãnh Ngạo cho phép mới ngồi vào ghế phụ.

      “Có gì mau.” Đôi mắt trầm của Lãnh Ngạo lóe lên cái.

      “Bệnh tình của cha tôi vẫn tốt, vì lần này phải khai thác Poudretteite nên thân thể vừa hồi phục lại trở nặng, tôi phải về nhà chăm sóc ông.” Đỗ Uy Lợi từ trước đến giờ vẫn chuyện rất thẳng thắn, nhưng từ khi tìm được Thước Tiểu Khả ở Brunei rồi hại chết Lăng Thiên, cảm thấy mình như người có tội, còn khí thế như lúc trước nữa.

      “Ý của muốn làm việc cho tôi nữa.” thể phủ nhận, Đỗ Uy Lợi này chỉ biết khai thác mỏ, mà những chuyện khác ta đều làm thuận buồm xuôi gió, đến Lãnh Hổ cũng bằng ta.

      “Bệnh của cha tôi cũng biết .” Đỗ Uy Lợi than thở: “Lần này khai thác thành công Poudretteite, tôi cũng được lợi , đủ để tiêu xài mấy đời rồi, nên tôi muốn bôn ba khai thác khắp nơi nữa, chỉ muốn về nhà chăm sóc cho ông ấy.”

      Lãnh Ngạo hơi khó tin nhìn , người này chính là người kiêu ngạo tự đại như lúc gặp mặt lần đầu tiên sao? Lúc đó ta hăng hái, tài giỏi phi phàm bao nhiêu, bây giờ ta nhụt chí bấy nhiêu.

      “Nghĩ cho kỹ .” Ánh mắt của Lãnh Ngạo vô cùng lạnh lẽo, “Nếu khai thác mỏ, vĩnh viễn được làm công việc này nữa, chỉ có thể ở nhà chăm sóc cha . Nếu tôi phát dối, tôi tha thứ đâu.”

      “Tôi lời giữ lời.” Đỗ Uy Lợi chém đinh chặt sắt trả lời.

      , về sau tôi muốn gặp lại nữa!” Từ trước đến giờ Lãnh Ngạo vẫn luôn có kiên nhẫn với người muốn làm việc cho mình.

      Đỗ Uy Lợi xuống xe, lúc đóng cửa xe, vẻ mặt trầm, tâm tư ngổn ngang. hối hận vì khai thác mỏ cho Lãnh Ngạo, tuy lấy được rất nhiều tiền, nhưng cũng hại người vô tội. Từ khi trở về từ Brunei, thường xuyên lặng lẽ để ý đến Thước Tiểu Khả, phát rất buồn bã. luôn lòng muốn rời khỏi Lãnh Ngạo này rất biết nhẫn, nếu vẫn tiếp tục ở cạnh Lãnh Ngạo, sợ bé đáng thương đó.

      Thở dài hơi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm. ràng là trời xanh quang đãng, nhưng trong mắt lại vô cùng hỗn loạn, trong đầu tràn ngập hình ảnh xinh đẹp của Thước Tiểu Khả.

      Bên kia, Thước Tiểu Khả gặp được cả ở trong trường. Thước Lai Hoa dẫn đến lớp. Hôm nay mặc bộ váy liền thân màu trắng, mái tóc dài buông xuống như thác nước sau lưng, trang điểm, dáng người thướt tha phối với gương mặt xinh đẹp. Lúc xuất trước lớp, có thể toàn bộ nam sinh đều trợn mắt há hốc mồm, trong mắt nữ sinh lóe lên ánh sáng khác thường.

      Ngành học của là kỹ thuật vật lý chuyên nghiệp, hai phần ba lớp là nam, phần còn lại là nữ có vẻ ngoài phổ thông. Có vào học, lớp học sáng lên ít, khi các sinh viên biết là em của phó giáo sư Thước càng kinh hãi hơn nữa.

      Vì Thước Tiểu Khả là sinh viên chuyển trường nên theo lệ thường phải tự giới thiệu trước, sau đó mới được sắp xếp chỗ ngồi. ngồi cùng bàn với nữ sinh mập mạp đeo cái kính đen. kia nhìn dáng vẻ thướt tha mỹ lệ của Thước Tiểu Khả, rồi nhìn lại mình, xấu hổ đến mức muốn chui xuống bàn.

      Tất cả những gì ở đại học đều xa lạ, đều mới mẻ, toàn bộ tinh thần của Thước Tiểu Khả đều tập trung vào việc nghe giảng, nên hề biết ánh mắt của đa số nam sinh đều dừng người mình.

      Học xong tiết, muốn vệ sinh. Vừa ra khỏi phòng học, vì quá xinh đẹp nên đến đâu cũng được nam sinh chú ý. Khi đứng rửa tay trước gương, phát ánh mắt của những bạn nữ sau lưng đều tốt. để tâm, tiếp tục thản nhiên rửa tay.

      Lúc trước học trung học ở Brunei gặp phải tình cảnh này rồi, bạn nam nhiệt tình, bạn nữ đố kỵ, nên để ý đến nữa.

      Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, là Lãnh Ngạo gọi tới, Thước Tiểu Khả lau khô tay rồi nhận điện thoại.

      “Khả Nhi, học xong tiết rồi phải ?” Lãnh Ngạo hỏi.

      “Vừa mới xong.”

      quen chưa?”

      tệ, các bạn rất thân thiện, còn có cả nữa nên cũng quen.”

      “Vậy là tốt rồi.” Lãnh Ngạo nghe thấy các bạn rất thân thiện cảm thấy vui. Trong trường nam sinh ít, Khả Nhi của lại xinh xắn như vậy, những nam sinh đó nhân cơ hội tiếp cận mới lạ. Chẳng qua, sắp xếp cơ sở ngầm trong trường rồi, Khả Nhi tiếp xúc với ai đều biết .

      “Ừm, nữa, tan học rồi với sau.”

      “Tan học tôi đến đón em, đưa em ăn ngon.”

      “Được.”

      Cúp điện thoại, về lớp, bỗng nhiên nhìn thấy tư Thước Lai Diệp. mặc bộ quần áo màu trắng thoải mái, hai tay đút túi, khóe miệng nhếch lên cười vui vẻ.

      tư, sao lại ở đây?” Thước Tiểu Khả đến trước mặt , vô cùng vui mừng.

      cũng học ở trường này mà, hôm qua nghe mẹ và cả hôm nay em học, nên đến gặp em.” Thước Lai Diệp lời nào thôi, vừa là thu hút bao nhiêu cặp mắt nữ sinh ngang qua.

      là hot boy có tiếng trong trường, rất nhiều nữ sinh biết đến , cũng biết có quan hệ với phó giáo sư Thước, đương nhiên cũng biết trai của mỹ nữ mới tới này. Nên lúc thấy bọn họ đứng cùng nhau có ai để bụng, chỉ xem bọn họ là em mà thôi.

      ra tư cũng biết , mấy hôm trước về nhà em thấy câu nào, còn tưởng tính cách hướng nội nữa chứ.” Thước Tiểu Khả tuy mới gặp trai này lần thứ hai, nhưng có lẽ vì tuổi hai người cách nhau bao nhiêu nên rất thích đùa với .

      phải lúc đó có Lãnh Ngạo bên cạnh em sao?” tới đây, Thước Lai Diệp nhìn đồng hồ tay, “Lát nữa có tiết, trước đây, sau khi tan học cùng ăn với cả , lúc đó em mình lại tiếp.”

      được đâu.” Thước Tiểu Khả nghĩ đến Lãnh Ngạo tới đón , có chút do dự.

      trai mời em ăn, sao lại được.” Thước Lai Diệp để thêm, “Được rồi, cứ quyết định vậy , tan học đến tìm em.” xong chạy mất.

      Thước Tiểu Khả bất đắc dĩ, trong lòng tính toán xem nên với Lãnh Ngạo như thế nào.

      Những tiết sau có chút yên, nhắn với Lãnh Ngạo tin là: cả và tư muốn mời em ăn cơm sau khi tan học, em được ?

      biết tự do này dễ dàng có được, nên vô cùng quý trọng nó, làm việc gì cũng phải được Lãnh Ngạo cho phép trước. cách khác, chỉ cần Lãnh Ngạo tức giận trở mặt, người chịu thiệt chỉ có mình mà còn liên lụy đến người nhà nữa.

      Mấy phút sau Lãnh Ngạo nhắn tin trả lời, nội dung là: Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi chỉ muốn ăn cơm cùng em, từ chối bọn họ . Nếu tiện để tôi .

      Thước Tiểu Khả muốn cả và tư có vướng mắc với , nên trả lời: Em với họ.

      Sau đó lại nhắn tin cho Thước Lai Hoa, nội dung đương nhiên là tan học thể dùng cơm với họ được, nhưng cả lại trả lời.

      cứ chờ tin nhắn nhưng có, khi gọi điện thoại đến phát ấy tắt máy mất rồi, muốn gọi cho tư nhưng có số. Lúc này có chút hối hận vì sao lại lưu số di động của .

      liên lạc với họ được, Thước Tiểu Khả cũng vội, đợi tan học rồi với họ sau, nhất quyết thể cãi lời Lãnh Ngạo.

      Cuối cùng cũng đến lúc tan học, đứng trước cửa lớp chờ cả và tư đến.

      đợi bao lâu xuất , Thước Tiểu Khả có chút băn khoăn : “ tư, xin lỗi, em thể ăn với hai người được.”

      Thước Lai Diệp ngạc nhiên, ý thức được nguyên nhân là gì, mất mác : “Có phải Lãnh Ngạo cho em ăn với tụi ?”

      phải phải, là do Lãnh Ngạo hẹn em trước nhưng em quên mất, xin lỗi tư.”

      “Được rồi, nếu Lãnh Ngạo hẹn trước cũng tiện gì.” Thước Lai Diệp ngưng lúc rồi : “ với cả tiếng , em trước , đừng để Lãnh Ngạo chờ lâu, nếu ta giận lên tốt cho chúng ta đâu.”

      Thước Tiểu Khả thở dài nhõm hơi: “Ngày mai , ngày mai em mời hai người ăn.”

      “Mai rồi sau, nhanh .”

      điện thoại của Thước Tiểu Khả vang lên, là Lãnh Ngạo gọi tới, có lẽ là đợi lâu nên thúc giục.

      tạm biệt tư rồi chạy .

      Hết chương 48
      Chris thích bài này.

    2. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Thanks bạn :)
      Sao cảm thấy mấy người cũng k quá bình thường nhỉ?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49:

      Edit: Nhi

      Beta: Hàn Tuệ Ninh

      Chạy đến cổng trường, liếc mắt cái là thấy chiếc xe thể thao phong cách của Lãnh Ngạo, còn ngoài ý muốn nhìn thấy cả ở đó nữa.

      Thước Lai Hoa đứng cạnh xe, bộ dạng vô cùng cung kính hèn mọn, mà người có thể khiến cung kính như vậy ngoài Lãnh Ngạo ra còn có ai nữa? Lãnh Ngạo đeo chiếc kính mát che hết nửa gương mặt, hai tay nắm vô-lăng, hề nhìn cả, nhưng có lẽ cũng có tán gẫu gì đó.

      Thước Tiểu Khả qua, lễ phép : “ cả, vừa rồi em gửi tin nhắn thấy trả lời, gọi điện thoại cũng tắt máy.”

      Thước Lai Hoa trực tiếp đáp lời: “Hôm nay em hẹn với Lãnh Ngạo rồi. Để hôm khác lại mời Lai Diệp.”

      “Em với tư rồi, ngày mai mời hai ăn.”

      cần, với Lai Diệp là đàn ông, lại còn là trai, đương nhiên là tụi mời em.”

      Dù sao cũng chỉ mới nhận em gần đây thôi, nên Thước Lai Hoa vẫn chuyện rất dè dặt cẩn thận, dễ thay đổi như Thước Lai Diệp, cho nên hai em rất khách khí với nhau, hoàn toàn giống em ruột mà chỉ như bạn bè bình thường.

      Lãnh Ngạo kiên nhẫn ngồi trong xe, nể mặt : “Khả Nhi, nhanh lên xe !”

      Thước Tiểu Khả đành phải lên xe trước, lúc Lãnh Ngạo khởi động xe, lại với cả: “, đừng khách khí, cứ quyết định như vậy .”

      Lãnh Ngạo rất nhanh, tới mười lăm phút đến nhà hàng sang trọng. Lãnh Ngạo đưa Thước Tiểu Khả vào trong phòng bao xa hoa, lúc thức ăn được mang lên, Lãnh Ngạo vào toilet rửa tay.

      Thước Tiểu Khả nhàm chán nhìn món ăn đầy bàn, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên học thôi mà Lãnh Ngạo lại xem trọng như vậy, kiên quyết ngày này có ý nghĩa trọng đại nên phải ở riêng thế giới hai người.

      Người phục vụ là chàng trai trẻ tuổi, lúc ta châm trà, đột nhiên nhét vào tay Thước Tiểu Khả mảnh giấy . Thước Tiểu Khả nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nghe thấy ta : “Lão truyền tin cho .” xong ta lập tức rời .

      Lúc này Lãnh Ngạo cũng ra khỏi phòng rửa tay, ngồi vào chỗ mình mà khoác tay lên vai Thước Tiểu Khả, : “Khả Nhi, em khát nước rồi, uống ngụm trà trước .”

      tay Thước Tiểu Khả nắm chặt, tay kia cầm ly trà lên. Lãnh Ngạo ngồi xuống cạnh , si mê nhìn dáng vẻ uống trà đáng quyến rũ của . Thấy đặt ly trà xuống, kìm lòng được vươn ngón tay ra vuốt ve cánh môi hồng nộn thấm nước sáng bóng, khiến nhịn được muốn cắn cái. Khi cúi đầu muốn biến ý nghĩ thành hành động Thước Tiểu Khả che miệng lại : “Em muốn vệ sinh.”

      Nhìn thẹn thùng rời , Lãnh Ngạo cảm thấy buồn cười. người còn chỗ nào chưa nhìn qua nữa đâu, vì sao lúc ăn cơm lại còn muốn bụng đói ăn quàng thế này?

      Trong toilet, Thước Tiểu Khả khóa cửa trước rồi mới mở giấy ra xem. Nội dung giấy rất đơn giản: Tôi là lão , chiều nay gặp ở thư viện trường!

      Xem xong trực tiếp vò giấy ném vào trong bồn cầu, giật nước.

      Lúc ra ngoài, trong chén của chất đầy đồ ăn, Lãnh Ngạo vừa bóc vỏ cua vừa : “Mau tới đây, để thức ăn nguội ăn được nữa.”

      Thước Tiểu Khả nghe lời ăn đồ ăn trong chén, còn có thịt cua gạch của đưa qua. , mấy ngày nay quá mức dịu dàng săn sóc, có chút chịu nổi rồi.

      Nhớ tới Ngô Sương, vẫn còn lo lắng người mẹ nuôi có duyên phận mấy tháng này, nhân lúc này hỏi chút tình hình của bà ấy chắc là sao.

      “Ngạo, sau khi chúng ta rời , làm khó Ngô Sương chứ?” cuối cùng cũng hỏi: “ thế nào nửa năm đó bà ấy cũng chăm sóc em rất tốt, tựa như mẹ ruột vậy.”

      Ý cười của Lãnh Ngạo từ từ lạnh dần, tiếp tục bóc vỏ cua: “ làm khó bà ta.”

      Nghe được câu trả lời của , Thước Tiểu Khả an tâm rồi. Nếu là vì mà bà ấy bị Lãnh Ngạo giết, cả đời này lương tâm của thể thanh thản được.

      “Được rồi, đừng nhắc đến bà ta nữa.” Lãnh Ngạo đút thịt cua vào miệng .

      “Ngạo, mai cần tới đón em, em tự mình về được rồi.” chậm rãi ăn, .

      “Buổi trưa có hẹn với hai trai?”

      “Ừm, để ý chứ, bọn họ là trai em, còn ở cùng trường với nhau.”

      “Đương nhiên có để ý.” Lãnh Ngạo xoa xoa tay, cười: “Đùa em thôi.”

      Tâm tình vướng mắc của Thước Tiểu Khả cuối cùng cũng hạ xuống, nhoẻn miệng cười.

      “Em cũng dễ gì nhận lại người nhà, sao tôi có thể để ý việc em ăn cơm cùng trai.” Lãnh Ngạo vuốt tóc , “Ngày mai mấy em cứ chuyện vui vẻ , cần bận tâm gì cả.”

      Lời này của Lãnh Ngạo, Thước Tiểu Khả đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo. định ăn xong rồi, muốn đưa về trường đột nhiên Lãnh Ngạo kề sát mặt vào mặt , sâu xa : “Khả Nhi, nếu ‘lão ’ ngầm liên hệ với em, em phải với tôi tiếng.”

      Thước Tiểu Khả cười : “Sao ta lại liên hệ với em làm gì?”

      nhất định tiếp tục ở lại Brunei, tại em về nước A, chắc chắn tìm cách liên lạc với em.” Lãnh Ngạo thấy khóe môi vẫn còn vụn thức ăn, cẩn thận cầm khăn lau cho , “Tôi với ta thủy hỏa bất dung, tôi nhất định phải tìm được .”

      “Nếu tìm được… giết ấy sao?” Tim Thước Tiểu Khả đập mạnh trong lồng ngực.

      , nhất định !” Lãnh Ngạo nhíu chặt mày, “ bắt em suốt nửa năm, thù này báo, tôi tên là Lãnh Ngạo.”

      Thấy vẻ mặt căm hận của , Thước Tiểu Khả dám thêm gì nữa, sợ làm lộ chân tướng. Hoắc với là “đánh nhau xong mới thành bạn bè”, đương nhiên muốn ta chết trong tay Lãnh Ngạo.

      Thước Tiểu Khả nhìn nhìn đồng hồ, “ đưa em về trường .”

      “Vẫn còn sớm.”

      “Em muốn đến thư viện xem sách lát, nên phải về trường sớm.”

      “Khả Nhi, em cũng rất chăm chỉ học hành đấy.” Lãnh Ngạo kéo tay qua, cưng chiều cắn đầu ngón tay , “Yên tâm, cho dù bốn năm này em học trường cũng cho em tốt nghiệp.”

      “Em muốn có thể giúp em tốt nghiệp, nhưng em vẫn muốn dựa vào khả năng của mình để cố gắng.” Nhớ lại tờ giấy Hoắc đưa cho , muốn gặp ngay lập tức.

      Lãnh Ngạo buồn cười nhìn , tính tình cũng cố chấp lắm.

      “Được, tôi đưa em về trường.”

      __

      Đây là lần đầu Thước Tiểu Khả tới thư viện. Thư viện của đại học hạng nhất quả nhiên khác với thư viện trường phổ thông. Thư viện của trường trung học ở Brunei chỉ vài bước là hết, chưa bằng phần mười của thư viện này.

      giả vờ xem sách giá, lực chú ý lại tản ra xung quanh. Hoặc hẹn gặp ở đây, hẳn là lấy thân phận sinh viên để vào.

      nghĩ ngợi nhân viên vệ sinh lại gần. ta mặc đồng phục lao công màu xám, đeo khẩu trang, cong lưng, cúi đầu nhìn vệt đen đất.

      lưu tâm, tiếp tục nhìn sách của mình.

      “Tôi là ‘lão ’.” Giọng trầm thấp truyền đến, Thước Tiểu Khả xoay đầu nhìn lại, phát người là nhân viên vệ sinh đứng gần đó.

      đến gần ta, tuy ta đeo khẩu trang che hết nửa mặt, nhưng chỉ cần dựa vào đôi mắt sáng ngời hữu thần và giọng quen thuộc kia cũng có thể chắc chắn ta quả là “lão ”.

      “Đừng để ý đến tôi, tiếp tục đọc sách !”

      Thước Tiểu Khả chuyển mắt sang trang sách, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía Hoắc . Động tác lau sàn của rất thành thục, làm gì có chút khí khái đại ca hắc bang nào.

      “Giết Lãnh Ngạo!”

      Chỉ ba chữ nhưng đủ khiến Thước Tiểu Khả rùng mình toàn thân. Lời này Hoắc quá nhàng rồi, đừng dám giết, cho dù chỉ giết con kiến còn thấy sợ nữa là.

      “Đây là cách duy nhất để thoát khỏi !” Hoắc vẫn tiếp tục lau sàn, đương nhiên ngốc đến mức chỉ lau yên chỗ, bỏ lại câu rồi xoay người sang nơi khác xa.

      “Nhưng tại ấy cũng cho tôi tự do, còn cho tôi học nữa.” Thước Tiểu Khả nhét lại sách lên giá, dịch người đến gần tiếp tục tìm sách đọc.

      “Ngô Sương chết rồi, biết ?”

      Thước Tiểu Khả muốn lật qua trang, nghe thấy câu này, đầu ngón tay lạnh băng, run rẩy cả người.

      Trưa nay chẳng phải tự mình hỏi Lãnh Ngạo rồi sao, làm khó Ngô Sương, nhưng vì sao Hoắc lại cho đáp án khác.

      “Sau khi rời khỏi Brunei, Lãnh Ngạo bắt Ngô Sương, muốn làm bà ta khai ra vị trí của tôi.” Vừa tới đây có mấy sinh viên về hướng này, Hoắc lập tức dừng lại, đợi bọn họ rời rồi mới tiếp: “Ngô Sương chỉ là người tôi tìm tới để chăm sóc , bà ta hề biết gì cả, đương nhiên khai được cái gì. Lãnh Ngạo tra ra được nên giết luôn bà ta.”

      Từng chữ từng chữ của cắt vào tim Thước Tiểu Khả, ngón tay lật sách của lạnh buốt vào tận xương.

      “Giết Lãnh Ngạo, mới chính thức có được tự do.” Hoắc thả tờ giấy xuống sàn, “Đây là độc phấn trí mạng, chỉ có cơ hội hạ độc thôi.”

      Dứt lời, nhấc dụng cụ vệ sinh lên, qua chỗ khác dọn dẹp.

      Thước Tiểu Khả là người thông minh, biết thể tiếp tục theo qua đó nữa, huống hồ cũng rồi, nếu còn qua khiến người khác hoài nghi.

      từ từ ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy kia lên.

      Độc phấn trí mạng bị cầm chặt trong tay. bất đắc dĩ cười, nhớ đến cái chết của Lăng Thiên, của Ngô Sương, oán hận của với Lãnh Ngạo ngày càng chồng chất.

      Hoắc đúng, chỉ cần giết ta mới được tự do . Nhưng cho dù có đúng cũng dám xuống tay hạ độc.

      Càng nghĩ càng xoắn xuýt, càng nghĩ càng loạn, lắc lắc đầu, quyết định tạm thời gác vấn đề này qua bên, bước tính bước vậy.

      Thước Tiểu Khả uể oải ra thư viện, vừa rồi trời vẫn quang đãng mây, lúc này lại bắt đầu mưa. mang theo dù, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ vào học, thể trú mưa ở đây được. May mà mưa cũng lớn, Thước Tiểu Khả che cặp sách đầu, chạy .

      Hết chương 49
      Last edited by a moderator: 1/5/15
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50:

      Edit: Nhi

      Beta: Hàn Tuệ Ninh

      Trong thư phòng tối tăm, toàn bộ rèm cửa đều bị kéo lại, để lọt tia sáng. người đàn ông áo đen ngồi ngay ngắn ghế da, tai đeo tai nghe, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm điểm màu đỏ màn hình máy tính.

      ngồi ở đây rất lâu, đoạn đối thoại được ghi cũng biết nghe nghe lại bao nhiêu lần, nhưng vẫn luôn có cảm giác nghiền. cầm ly rượu đế cao lên, nheo mắt, rồi ngửa đầu uống hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, khóe miệng vẫn còn dính vài giọt rượu, dùng lưỡi liếm vài cái, con ngươi trầm lóe lên tia sáng giảo hoạt.

      Đột nhiên, tay dùng sức, các đốt ngón tay nổi lên, khóe miệng cong độ cong quỷ dị, lạnh lùng hiểm cười.

      __

      Ban đêm, Thước Tiểu Khả lại lần nữa được thưởng thức tay nghề của Lãnh Ngạo. Theo như gần đây thường xuyên xem sách dạy nấu ăn, nghiên cứu kỹ thuật nấu nướng. trêu chọc tới mấy ngày nhất định trở thành đầu bếp hàng đầu cho xem.

      Sau khi ăn xong bữa tối, vẫn ở trong phòng bếp làm món điểm tâm ngọt. Thước Tiểu Khả rút gói giấy kia ra cầm chặt trong tay, biết nên xử lý thứ này như thế nào.

      Đối với cầu của Hoắc , bình tĩnh suy nghĩ lâu, cho dù Lãnh Ngạo này tội thể tha, nhưng cũng thể độc chết được, ngày mai phải tìm cách với ta cho ràng.

      Ân oán của hai người đàn ông phải như có thể hóa giải, chỉ là sinh viên mười bảy tuổi, chuyện giết người này làm được.

      Vừa mới giấu gói giấy xong nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng, nhất định là Lãnh Ngạo lên, hốt hoảng nhảy lên giường, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

      Biết Khả Nhi thích ăn canh ngọt nên Lãnh Ngạo cố ý tìm hiểu cách làm canh ô mai ngân nhĩ tuyết lê, vừa nấu xong là lập tức bưng lên đây.

      “Dậy , ăn điểm tâm.” đặt bát canh xuống, ngồi ở đầu giường xoa xoa hai má mềm mại của .

      Thước Tiểu Khả từ từ mở mắt ra, khuôn mặt dịu dàng như nước kia lập tức ánh vào mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. nửa ngồi dậy, Lãnh Ngạo lót gối giúp rồi bưng bát canh đến, thổi cho nguội bớt mới đút muỗng cho .

      há miệng uống canh, hương vị quả tệ, thơm thơm ngọt ngọt, đúng là hương vị mà thích.

      Uống hết bát canh, Lãnh Ngạo rút khăn tay ra lau miệng cho rồi xuống lầu, tới hai phút sau lại lên. Lúc này, Thước Tiểu Khả ngồi giường, cầm điều khiển từ xa, chăm chú nhìn màn hình tivi.

      Lãnh Ngạo qua, tiện tay đoạt điều khiển trong tay , tắt tivi, rồi nằm bên cạnh hít hà mùi hương say nồng của , vẻ mặt ái muội.

      tháng này, ngoài những ngày thân thể tiện ra, hầu như đêm nào cũng triền miên thân thể , có khi đêm làm vài lần. Cho nên biểu tối nay của Thước Tiểu Khả thấy rất bình thường, bình thường ngược lại là chính bản thân .

      Từ khi gặp Hoắc ở thư viện trường, lòng bắt đầu rối loạn. Cũng may có suy nghĩ, có đầu óc, vì Hoắc từng giúp mình mà để ta dắt mũi.

      Lúc ở Brunei, vì khát vọng tự do nên mới có thể xem Hoắc là người đàn ông tốt, trọng tình nghĩa, nhưng thực ra biết ta và Lãnh Ngạo đều là loại người, máu lạnh vô tình.

      Cánh môi bị dịu dàng chạm vào, vì mới uống canh ngọt nên trong miệng vẫn còn hương vị ngọt ngào, khiến Lãnh Ngạo muốn ngừng mà được, từ khẽ hôn biến thành hôn cuồng nhiệt.

      Váy ngủ trượt xuống như tơ, Thước Tiểu Khả tập mãi thành quen nhiệt tình của . Người đàn ông áp người này, có loại tình cảm nên lời với .

      Nếu hận, hận tay đầy máu tươi, từ lúc còn rất tận mắt nhìn thấy nổ súng giết người. Nhưng cho dù có giết bao nhiêu người, cũng vạn lần nên giết chết Lăng Thiên.

      Nếu , sống cùng lâu như vậy, có bất luận tình cảm gì là thể, nhưng tình cảm này chính là tình sao?

      hận đan xen, khiến Thước Tiểu Khả cực kì mờ mịt. Bị Lãnh Ngạo đường hôn xuống, run rẩy toàn thân, nhưng lại vô cùng hưởng thụ.

      Đột nhiên cơn co rút kéo tới khiến kìm lòng được ngâm khẽ ra tiếng, vòng hai tay qua , tùy rong ruổi thân mình.

      Trong bóng tối, mê ly nhìn khuôn mặt thâm tình trước mắt, còn có đôi mắt quen thuộc kia. tựa như con sư tử cuồng dã trong núi, ăn sạch cam lòng ngừng lại.

      Cơn co rút ngày càng kịch liệt, hai người đồng thời sa vào đám mây của ái dục - cao triều.

      Lãnh Ngạo như đứa trẻ được cho ăn đường, thở sâu hơi bên tai : “Khả Nhi, là mỹ vị, tôi càng ngày càng thể rời khỏi em rồi.”

      __

      Ngày hôm sau, tan học, được trai đưa đến nhà hàng cao cấp ở cạnh trường.

      Bởi vì gặp Hoắc yên nên có tâm nặng nề, lúc dùng cơm cứ mơ mơ màng màng, hại trai chuyện với chuyện của ba mẹ, còn có chuyện của bốn em lúc , nhưng chú tâm lắng nghe.

      “Khả Nhi, tinh thần em nhìn có vẻ hoảng hốt, em sao chứ?” tư Thước Lai Diệp thấy cứ bồn chồn, quan tâm hỏi.

      Thước Tiểu Khả buông đũa, nở nụ cười cứng ngắc đáp lại: “ sao, có lẽ là do tối qua ngủ ngon.”

      “Khả Nhi, mẹ rất nhớ em, hỏi khi nào em có thể về nhà chuyến.” Thước Lai Hòa hỏi.

      “Chuyện này…” Thước Tiểu Khả khó xử, sao lại muốn thường xuyên về nhà chứ, hôm qua chuyện điện thoại với mẹ, mẹ cũng là nhớ .

      Lần gặp mặt trước quá vội vàng, cũng muốn có thể được ở lâu cùng gia đinh. Nhưng chuyện này quyết định được, tuy Lãnh Ngạo đáp ứng cho thường xuyên về nhà, nhưng dám chủ động hỏi khi nào có thể trở về.

      , đừng hỏi em ấy, chuyện này do Lãnh Ngạo quyết đinh.” Vẫn là Thước Diệp Lai nhìn thấu, xoay qua an ủi em , “Khả Nhi, tuy Lãnh Ngạo là người hung ác, nhưng nếu đáp ứng nhất định làm được, em cứ hỏi .”

      “Ừm.” Tâm tư của Thước Tiểu Khả căn bản đặt ở vấn đề này.

      Sau đó ba em cũng gì nữa, im lặng dùng cơm.

      “Thước Lai Diệp! Đúng là rồi!” giọng nữ trong trẻo phá tan yên tĩnh của nhà ăn.

      Thước Lai Diệp nghe có người gọi mình, quay đầu thấy nam nữ đứng phía sau, nữ sinh là bạn học cùng hệ cùng ban của , còn người kia biết.

      “Đỗ Ngưng, cậu cũng tới đây ăn cơm à.” đứng dậy chào tiếng.

      Thước Tiểu Khả ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông phía sau chị kia, ngờ thế giới này khéo như vậy, ở đây cũng có thể gặp được .

      “Đây là cả, em tôi.” Thước Lai Diệp giới thiệu : “Đỗ Ngưng, bạn học của em.”

      Đỗ Ngưng cũng là sinh viên trong trường, đương nhiên nhận ra Thước Lai Hoa và Thước Tiểu Khả, người là phó giáo sư đẹp trai trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là nam thần trong cảm nhận của rất nhiều nữ sinh viên thậm chí là nữ giảng viên. Thanh danh của hai em nhà họ Thước trong trường quá vang dội, giờ lại có thêm , nữ sinh viên mỹ lện được vô sô nam sinh xưng là “Nữ thần băng giá.”

      trai mình, Đỗ Úy Lợi.” giới thiệu người đứng sau lưng.

      Thước Lai Hoa tính tình khẳng khái, với hai em đứng đó: “Nếu đều là người quen cùng ăn với nhau .”

      Đỗ Ngưng cầu còn được, nhưng trai cực kì khó xử, vì gặp lại Thước Tiểu Khả.

      “Ngồi xuống hết , càng đông càng vui mà.” Thước Lai Diệp chủ động kéo hai cái ghế ra.

      Hai người chu đáo như vậy, Đỗ Uy Lợi và em cũng thể ngồi xuống dùng cơm chung.

      Trong năm người, có bốn người đều học chung trường, nên đề tài câu chuyện đương nhiên xoay quanh những việc trong trường, chỉ có Đỗ Úy Lợi im lặng gì, đôi khi ngẫu nhiên ngẩng đầu lên cũng là để nhìn Thước Tiểu Khả ngồi phía đối diện.

      Nhiều ngày gặp, khí sắc của cũng tốt lắm, khuôn mặt trắng hồng vẫn sáng rực như hoa lê, cười cười , mỗi lời mỗi động tác đều đoan trang như danh viện thục nữ.

      Hoàn toàn khác với gặp lần đầu tiên đảo.

      Khi đó xem xét mỏ khoáng, vừa mới bước vào đại sảnh nghe thấy giọng của trẻ, ấy muốn bắt cá. Lúc đó chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng bị vẻ đẹp của làm kinh hãi phải rung động.

      sống rất im lặng, hay lộ mặt, nên căn bản thèm nhìn đến , chỉ xem như tiểu thư bốc đồng. Về sau, mới biết là vị hôn thê được Lãnh Ngạo nuôi nhố nhiều năm. Tiếp xúc thời gian, phát ngang ngược như vẻ bề ngoài, nội tâm kỳ tốt, vừa lương thiện vừa phản nghịch.

      Về sau nữa bị kẻ thù của Lãnh Ngạo bắt , vì tự trách nên đến tiểu quốc Brunei tìm , tận mắt thấy vui vẻ cùng người mình, lại lần nữa được nhìn thấy vẻ xinh đẹp nở rộ của .

      Hóa ra, hề Lãnh Ngạo, chôn ánh mặt trời của mình xuống tận đáy lòng.

      phá hủy tình cảm tốt đẹp của , báo cho Lãnh Ngạo đến bắt về nước A, ánh mặt trời của cũng tan như hạt bụi.

      Bây giờ gặp lại thanh thản ổn định ở bên cạnh Lãnh Ngạo, giống như búp bê có linh hồn, thay đổi hoàn toàn thành người khác.

      “Đỗ tiên sinh, tôi nhận ra rồi.” Thước Tiểu Khả chuyển lời, ánh mắt dừng người Đỗ Uy Lợi.

      Mọi người ngạc nhiên, lắng nghe đoạn sau.

      “Nghe trong những người khai thác đá Poudretteite là người cha vĩ đại của .” Thước Tiểu Khả cũng thẳng ra là có quen biết .

      Đỗ Uy Lợi khách khí : “Đều là chuyện cũ rồi, đề cập tới cũng được.”

      “Sao có thể được chứ?” Thước Tiểu Khả muốn dễ dàng buông tha cho : “Poudretteite là đá quý còn hiếm hơn cả kim cương, vì nó mà uy danh của Đỗ tiên sinh mới lan ra toàn thế giới.”

      Thước Lai Hoa và và Thước Lai Diệp cũng có nghe đến việc này, nhưng bọn họ biết người đó lại à người đàn ông diện mạo xuất chúng trước mắt.

      Đỗ Ngưng thấy trai trả lời, mở miệng: “ trai tôi từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn, đá Puudretteite được khai thác thành công cũng phải là công lao của riêng mình ấy.”

      Thước Tiểu Khả lại muốn gì nữa, nhưng Thước Lai Diệp ngồi bên cạnh dùng khuỷu tay huých cái, nên ngậm miệng, chỉ trừng mắt nhìn Đỗ Uy Lợi.

      hận ta, nếu phải vì ta, giờ vẫn còn hưởng thụ cuộc sống và tình tốt đẹp cùng Lăng Thiên ở Brunei, Lăng Thiên bị nổ chết. Nghe ta đề nghị với Lãnh Ngạo được về nhà để chăm sóc cha, coi như biết tính toán trước, nếu nhất định có kết cục chết thảm như Lãnh Hổ.
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      Chris thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 51:

      Edit & Beta: Nhi

      Buổi chiều chỉ có tiết, sau khi tan học, Thước Tiểu Khả vội vàng chạy đến thư viện. nhìn trái nhìn phải muốn tìm Hoắc , nhưng tìm hồi lâu cũng thấy ai. bỏ cuộc, tiếp tục đợi thêm lúc, nhưng cuối cùng vẫn gặp được ta. Mấy ngày tiếp theo đều tới thư viện, nhưng kết quả vẫn chỉ có . Hoắc cứ như mất tích vậy, còn xuất nữa. Đến thứ Sáu, có chút cấp bách rồi, gói phấn độc kia sớm vứt , nhưng vẫn chưa được với ta chuyện này. Ngày mai là thứ Bảy, nếu vẫn gặp được yên tâm được. Mãi đến khi nhận được điện thoại của Lãnh Ngạo, mới nhận ra sắc trời còn sớm, chắc Lãnh Ngạo đợi ngoài cổng trường rất bực bội rồi.

      Ngồi vào ghế lái phụ, nghe Lãnh Ngạo lạnh lùng hỏi: “Sao trễ như vậy mới ra?”

      “Em đến thư viện đọc sách nên quên mất thời gian.” Thước Tiểu Khả lí nhí đáp.

      “Chăm chỉ đọc sách là tốt, nhưng cũng đừng cố sức quá biết ?” Giọng của Lãnh Ngạo như lông hồng, “Con tốt nghiệp xong cũng cần phải làm.”

      Ý của rất ràng, cho học chỉ là để giết thời gian, nên cũng cần phải cố gắng như thế.

      “Em hiểu rồi.” Thước Tiểu Khả miễn cưỡng đáp, giương mắt nhìn, phát đây phải là đường về biệt thự, kinh ngạc hỏi: “ phải chúng ta về biệt thự sao?”

      “Tôi đưa em về đảo nghỉ cuối tuần.” Đáp án lạnh băng khiến Thước Tiểu Khả cảm thấy vô cùng mất mát.

      vốn muốn với Chủ Nhật cho về nhà, nhưng bây giờ hi vọng tan vỡ rồi.

      Xe chạy đến bến tàu, du thuyền tư nhân xa hoa của Lãnh Ngạo chờ sẵn ở đó, ngồi du thuyền tới giờ là đến đảo.

      Bây giờ là thời gian ăn tối, nên hai người dùng cơm luôn du thuyền.

      boong tàu, hai người vừa ăn vừa ngắm cảnh, hưởng thụ gió sông, thức ăn rất ngon, nhưng Thước Tiểu Khả lại cảm thấy mùi vị gì.

      Ăn xong bữa tối, đứng dựa vào lan can ngắm cảnh, lo lắng trùng trùng, chẳng biết Lãnh Ngạo cầm áo khoác đến sau từ khi nào.

      “Ngoài này gió lớn, khoác vào .” choàng áo cho , ôm lấy từ phía sau, dán gò má lên mái tóc mềm như tơ của .

      “Ngạo, em có thể chỉ ở đảo ngày thôi được , tuần sau em muốn về thăm nhà.” Thước Tiểu Khả kéo sát vạt áo lại.

      “Biết vì sao tôi đưa em về đảo ?” Vì ôm sát nên chỉ có vài lọn tóc của bay theo gió, lướt qua mặt .

      Thước Tiểu Khả lạnh lẽo cười: “ muốn cho em gặp ai sao?”

      “Đến đó biết.” Lãnh Ngạo vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của , “Em phải chuẩn bị tâm lý tốt, có khi gặp xong về sau em muốn về nhà nữa.”

      Thước Tiểu Khả nhíu mày suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn đoán ra muốn gặp ai. Trong lòng có chút bất an nghe thấy Lãnh Ngạo : “Khả Nhi, tôi hỏi em lần nữa, nếu em có cơ hội rời , em có rời khỏi tôi ?”

      lâu hỏi vấn đề này rồi, Thước Tiểu Khả cảm thấy vô cùng buồn bực bất an, biết hẳn là vô cớ hỏi như thế, chẳng lẽ lại có chuyện gì hay xảy ra sao?

      Gió sông thổi qua, vì đứng ngược gió, lại còn đứng đối diện , nên có vài sợi tóc chạm vào môi , hình ảnh có chút quỷ dị.

      Thân thể càng ngày càng bị siết chặt, đôi mắt cũng ngày càng trầm, còn có sợi tóc vương môi kia, nhìn Lãnh Ngạo lúc này cực kỳ giống Vampire xinh đẹp.

      “Tôi hỏi lại lần nữa, em có rời ?”

      Chính xác mà , dám rời . Thử hỏi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chết nhiều người như vậy, nếu còn có can đảm rời khỏi cũng quá máu lạnh rồi. chịu tội sao, nhưng nếu liên lụy người khác phải mất mạng tội của thể tha thứ được nữa.

      Lúc đến đảo là tám giờ. Sau khi đưa lên phòng, Lãnh Ngạo biết bận việc gì đâu mất. Thước Tiểu Khả chẳng muốn hỏi, chỉ biết là vẫn ở đảo thôi, nhưng đảo rất lớn, rốt cuộc ở đâu cũng biết .

      tuần gặp quản gia Lãnh Bà, bà dường như lại càng già thêm.

      Hôm nay là ngày “dì cả” của Thước Tiểu Khả đến thăm, bà dặn phòng bếp làm canh táo đỏ rồi tự mình mang lên cho .

      Nhấp ngụm canh, Thước Tiểu Khả nhớ đến lời Lãnh Ngạo thuyền, tò mò hỏi Lãnh Bà: “Lãnh Bà, mấy ngày nay đảo có chuyện kỳ quái hay việc lạ gì phát sinh hay ?”

      Lãnh Bà cau mày suy nghĩ rồi đáp: “Mấy ngày nay đảo rất yên tĩnh, có chuyện gì kỳ quái cả.”
      Thước Tiểu Khả có chút thất vọng, cúi đầu tiếp tục uống canh. Vài phút sau đưa lại bát cho Lãnh Bà, Lãnh Bà vừa dọn dẹp vừa hỏi: “Khả Nhi, tuần này con nhất định rất vui vẻ đúng ?”

      “Rất vui”. miễn cưỡng gật đầu, được gặp lại mẹ và các trai xa cách nhiều năm, được học, có thể vui sao? Nếu phải có xuất của Hoắc , nhất định miễn cưỡng trả lời như vậy.

      “Vui là tốt rồi”. Tiểu Khả và Lãnh Ngạo đều là bà chứng kiến chúng lớn lên, bọn họ vui bà cũng vui. Lúc rời bà còn : “Khả Nhi, tuy thiếu chủ rất tàn nhẫn, nhưng người tuyệt đối là tâm, con phải sống tốt với cậu ấy”. Tuy bà biết Lãnh Ngạo gián tiếp hại chết mẹ ruột của mình, nhưng bà cũng hiểu tình cảm của Lãnh Ngạo đối với Khả Nhi vượt qua mức bình thường. Khả Nhi là ánh sáng duy nhất trong tuổi thơ đen tối của cậu ấy, là ký thác duy nhất trong tâm hồn cậu.

      Thước Tiểu Khả chỉ cười đáp, nhìn Lãnh Bà đóng cửa phòng rời . Hôm nay là ngày đầu tiên bị hành kinh, mấy năm nay uống biết bao nhiêu thuốc Đông Y nhưng cũng thấy khá hơn chút nào. Cũng may chỉ là bệnh vặt, mỗi lần đến ngày này, Lãnh Ngạo đều cho uống canh bổ máu. Đừng nhìn là đàn ông mà lầm, những chuyện khó của con vẫn chăm sóc vô cùng chu đáo.

      Lúc nãy, trả lời câu hỏi của Lãnh Bà mà chỉ cười, bởi vì hiểu mạng sống của thuộc về . Mẹ từng với , từ khi sinh ra thầy bói xem cho , cả đời này chỉ có người đàn ông mà thôi.

      Thước Tiểu Khả vừa mới nằm xuống trùm chăn tay nắm cửa chuyển động, lúc này vào phòng chỉ có Lãnh Ngạo chứ còn ai khác. Lãnh Ngạo cầm túi chườm nóng màu hồng nhạt trong tay, cho là Thước Tiểu Khả ngủ nên bước nhàng vào.

      Thước Tiểu Khả chậm rãi nhắm mắt lại, tuy nhìn thấy nhưng nghe được làm gì. vào toilet, phút sau lại ra, sau đó hơi thở quen thuộc phản phất ở đầu giường.

      Chăn bị nhắc lên, bàn tay đặt bụng cũng bị lấy ra, sau đó dưới bụng cảm thấy ấm áp vô cùng.

      Thước Tiểu Khả có cách nào giả bộ ngủ được nữa, tỉnh táo mở mắt, ngáp cái : “Ngạo, trở lại rồi, mau ngủ !” Sau đó rũ mắt xuống nhìn bụng dưới của mình, bên được đặt túi chườm, hèn gì lại ấm áp như vậy.

      “Cảm thấy dễ chịu hơn ?”, Lãnh Ngạo đắp lại chăn cho .

      “Tốt hơn nhiều rồi.” Thước Tiểu Khả nghi hoặc, lẽ ra người đàn ông như thể nghĩ chu đáo như vậy mới đúng chứ, hỏi: “Sao biết đến những thứ này ?”

      Lãnh Ngạo lạnh nhạt đáp: “Tháng nào em cũng bị đau khó chịu, uống canh bổ máu cũng có hiệu quả, nửa năm trước tôi vô tình đọc được trong sách, nếu lúc con bị hành kinh được chườm nước nóng vào bụng bớt đau nhiều.”

      Thước Tiểu Khả nghe thấy nửa năm trước, đó là lúc trốn khỏi , lại nhớ đến Lăng Thiên nên tự giác cuối đầu, dám nhìn thẳng vào . thừa nhận, đối với rất tốt, nhưng lại quá vô tình với những người khác.

      ngờ lần đợi là đợi đến nửa năm, cũng may là em trở về, nếu cách này cũng dùng được.” Lãnh Ngạo tiếp tục .

      còn sớm nữa, nhanh ngủ .” Thước Tiểu Khả muốn xoay người bị Lãnh Ngạo giữ khuỷu tay lại.

      “Khả Nhi, kỳ em vẫn có cảm giác với tôi đúng ?” đột nhiên hỏi câu khiến vô cùng khó hiểu. sửng sốt hồi lâu, thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên là có cảm giác rồi, nhưng oán hận nhiều hơn tình thân. dám ra, chỉ có thể chớp mắt nhìn .

      “Nếu có Lăng Thiên, em nhất định tôi, đúng ?” Lại câu đầu đuôi, làm Thước Tiểu Khả biết trả lời thế nào.

      “Trả lời long được ?”

      Xem ra, nếu đêm nay trả lời cũng đừng hồng ngủ.

      Thước Tiểu Khả đúng là nghĩ đến vấn đề này, mà cách hỏi của rất khó trả lời. Nếu gật đầu, vậy thừa nhận mình còn nghĩ đến Lăng Thiên, nếu gật đầu trả lời, buông tha cho .

      Nội tâm Thước Tiểu Khả vùng vẫy xoắn xuýt hồi lâu, mới : “Ngạo, Lăng Thiên chết rồi, nhắc đến ta nữa cũng có ý nghĩa gì, có tình cảm với người chết hay , còn quan trọng nữa.”

      Câu trả lời của khiến cười quái dị vài tiếng, bàn tay chuyển từ khuỷu tay của lên đỉnh đầu.

      “Khả Nhi, trả lời trực tiếp cũng sao, ngày mai em vì sao tôi lại hỏi như vậy.” tiện tay tắt đèn, “Ngủ ngon.”

      Phòng ngủ tối đen, nằm xuống bên cạnh , ôm vào long, ủ ấm cho cơ thể hơi lạnh của .

      Thước Tiểu Khả nghĩ mãi ra, ngày mai ruốt cuộc muốn cho gặp ai?!

      Hết chương 51
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :