1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điên cuồng độc chiếm - Hiểu Phượng Linh Nhi (c67) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43:

      Edit: Nhi

      Beta: Hàn Tuệ Ninh

      Ngoại trừ sáu tháng được tự do ở Brunei, lúc Thước Tiểu Khả được Lãnh Ngạo đưa đến nội thành, nhìn thấy rất nhiều nhà cửa vẫn cảm thấy như nằm mơ. mặc kệ Lãnh Ngạo có dụng ý hay mục đích gì khác, chỉ cần được sống cuộc sống bình thường là cực kì thỏa mãn rồi.

      xem nhà, căn cho là diện tích quá rộng, căn cho là trang hoàng quá xa hoa, cái có vị trí tốt. chung hôm nay có căn nhà nào hợp mắt cả. Lãnh Ngạo ngược lại rất biết kiên nhẫn trước trăm điều bắt bẻ, soi mói của , hào phóng dẫn xem căn nhà khác.

      xem rất lâu, khiến Thước Tiểu Khả vừa ý nhất lại là căn biệt thự nằm ngay giữa khu phố sầm uất náo nhiệt. Căn biệt thự rất yên tĩnh giữa nơi ồn ào này, diện tích lớn , lại còn là vừa mới xây, phong cách thiết kế cũng rất hợp ý .

      Từ trước đến giờ Lãnh Ngạo mua nhà cũng chỉ như mua đồ ăn, huống chi còn là căn nhà mà bảo bối đầu quả tim của thích, nên lập tức cho người lo liệu giấy tờ, còn để Thước Tiểu Khả đứng tên. Vốn còn muốn cho người mua luôn đồ nội thất về, nhưng ngờ Thước Tiểu Khả nghe được lại vô cùng bằng lòng.

      “Ngạo, nếu đây là nhà do em chọn, đồ nội thất và cách trang trí cũng để em chọn luôn được ?” hiếm khi dùng giọng điệu hờn dỗi này chuyện với , Lãnh Ngạo đương nhiên là gật đầu đồng ý.

      Thước Tiểu Khả cũng phải là lần đầu tiên mua sắm. Lúc còn ở Brunei Lăng Thiên từng dạo cùng , tâm tình khi đó là hạnh phúc khó nên lời. Còn lúc này, có Lãnh Ngạo cùng chọn đồ nội thất rực rỡ muôn màu, lại có cảm giác thương xót, vì tự do này là do hèn mọn khẩn cầu và chịu đau đớn xăm hình mới có được. Tính tình của Lãnh Ngạo còn rất cổ quái, lúc này vui có nghĩa là luôn vui, có thể đến khi quay người lại biến thành người khác rồi.

      Thước Tiểu Khả vẫn thích màu trắng như trước, giường trắng, ghế rắng, đèn trắng, những thứ này Lãnh Ngạo đều hào phóng mua cho , nhưng đến khi mua màn cửa, lại trầm mặt xuống.

      “Tôi thích màn cửa màu trắng.” cực kì khinh thường bức màn trắng trước mắt này.

      “Sao lại thích, những thứ khác đều có màu trắng, sao màn cửa này thể là màu trắng chứ?” cảm thấy màu trắng rất thuần khiết sạch , mỗi buổi sáng thức dậy, chỉ cần nhìn thấy màu trắng xinh đẹp này là như nhìn thấy hy vọng tốt đẹp vậy.

      “Ở cùng nhau, ngoại trừ màn cửa thể là màu trắng, những thứ khác đều có thể, đây là cầu thấp nhất của tôi, cũng quá mức chứ.” Sắc mặt Lãnh Ngạo tuy trầm, nhưng giọng cũng quá cứng rắn.

      cầu của quả quá mức, nhưng Thước Tiểu Khả hiểu vì sao lại thích màn cửa màu tối. Lúc còn ở đảo, mọi đồ nội thất và rèm cửa trong các phòng đều có màu tối, mỗi ngày mở mắt rời giường luôn có cảm giác trời sáng rồi. Đối với cố chấp của , cũng dám cãi lời nhiều, vì biết nếu chọc giận được lợi gì, chừng còn bị bắt về lại đảo.

      “Được rồi, rèm cửa cần màu trắng cũng được.” thỏa hiệp, vui nhìn quanh chút, : “Những cái này đều có màu tối, tự chọn .”

      Như dự liệu, Lãnh Ngạo chọn loại màu rất tối, so với rèm cửa đảo còn tối hơn.

      thuận miệng với : “Màu này là tối quá rồi.” nghĩ thầm, giường trắng, đèn trắng, thảm trắng, phối với rèm cửa màu đen thui này quá hợp.

      “Có trắng mới có đen.” Lãnh Ngạo bình thản nhìn : “Màu trắng, giống như thiên sứ thuần khiết, còn màu đen lại giống như ma quỷ, cho nên rèm cửa này là thứ xứng đôi nhất.”

      Chẳng qua chỉ thuận miệng thôi, ngờ lại có câu trả lời ngụy biện như thế, mà biểu tình của lại vô cùng kiên định, đôi mắt thâm trầm, tựa như đời này chỉ có lời ra mới là chân lý.

      Sau khi mua vật dụng xong, được Lãnh Ngạo đưa tới nơi xa lạ. xa lạ vậy thôi, chứ kỳ chưa từng đến đây, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết đây là đâu rồi.

      Đây là trường học, trường đại học.

      Ngồi trong xe, Thước Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tên trường, cảm giác khát khao vô hạn tự dưng nảy sinh. Ở Brunei cũng từng được học mấy tháng, nhưng khi đó là học trung học, còn trước mắt trường đại học, chỉ cần có thể tốt nghiệp ở đây là có thể tìm việc làm.

      Từ cổng trường các sinh viên lục tục ra, nam có nữ có, còn có nhiều đôi nam nữ kề vai cùng nhau, vừa nhìn biết là cặp tình nhân.

      nhớ , tối qua từng có thể học đại học, chẳng lẽ là ở ngôi trường này.

      Lúc muốn mở miệng hỏi Lãnh Ngạo trước: “Em thấy trường này thế nào?”

      tồi, vẫn chưa vào xem nên nhìn thấy .” ăn ngay .

      Lãnh Ngạo chỉ hiểm nở nụ cười, thêm gì, cũng chỉ biết cúi đầu, dám nhìn các sinh viên ra nữa.

      Gần nửa giờ sau Lãnh Ngạo mới rời khỏi thế giới nội tâm của mình. vòng tay qua vai Thước Tiểu Khả, ngắm nghía mấy lọn tóc của : “Đây là trường đại học nổi tiếng nhất của nước A, muốn học ở đây cũng phải là sinh viên bình thường có thể vào được.”

      Thước Tiểu Khả rất tự hiểu lấy mình, dù có thế nào cũng thể đến đây học được, nên hề gì cười : “Em cũng muốn học ở đây, chỉ cần có thể học là được, trường nào cũng thế thôi.”

      Đây là tâm tình của , là cầu thấp nhất.

      sai rồi.” Lãnh Ngạo rất đồng ý với quan điểm của , lắc đầu: “Nếu muốn học, phải học ở trường tốt nhất, nếu phải tốt nhất, còn bằng học.”

      Thước Tiểu Khả nghe hiểu chút: “Chẳng lẽ muốn để em học ở đây?”

      “Đúng vậy.” Lãnh Ngạo tiếp lời rất nhanh: “Vợ của Lãnh Ngạo, nhất định phải học ở trường tốt nhất.”

      “Nhưng em vẫn chưa học xong trung học, có thể vào được ?” Thước Tiểu Khả thè lưỡi, “Cho dù vào được cũng tiến bộ được, thành trò cười cho người khác.”

      Trong xe vang lên tiếng cười khinh thường của Lãnh Ngạo, lúc cười rộ lên có chút khó coi, biểu tình mặt vẫn cực kì cứng ngắc.

      dừng cười : “Chỉ bằng thanh danh, trường học thể thu, vả lại tôi quyên khoản tiền lớn, còn kẻ nào dám chê cười?”

      Lần này Thước Tiểu Khả rốt cuộc cũng tin là mình được học ở đây.

      hỏi: “Khi nào em có thể đến trường?”

      “Thứ hai tuần sau.”

      đếm thầm trong lòng, hôm nay cũng thứ hai, vậy còn đúng tuần nữa.

      Lãnh Ngạo đột nhiên vỗ vỗ đầu : “Chỉ có tuần thôi, thời gian trôi qua rất nhanh, tuần này cũng rất vội vàng rồi.” xong nhìn về phía tài xế ra lệnh: “Lái xe .”

      “Thiếu chủ muốn đâu?”

      giờ là giờ ăn tối.” Lãnh Ngạo nhìn đồng hồ tay : “Ông biết phải đâu rồi đó.”

      __

      Nửa tiếng sau, xe ngừng trước ngôi biệt thự lớn giữa sườn núi, cổng vàng chạm khắc, sáng long lanh, đủ để chứng minh thân phận giàu có và tôn quý của chủ nhân ngôi biệt thự.

      Cửa được hai người giúp việc mở ra, chiếc xe có rèm che chạy vào, ngừng trước bể phun nước. Cột nước trong bể bắn nước tạo thành vô số bọt nước li ti, qua làn nước, Thước Tiểu Khả nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

      Người có thân hình béo mập ngoài ba ruột của ra còn có thể là ai nữa, sau lưng ông có người phụ nữ xinh đẹp, và bốn thanh niên tuấn mỹ bất phàm.

      Thước Tiểu Khả ngồi xong xe nhìn thấy những người đó, cho dù có ngu ngốc cũng biết được đây là đâu. Nhưng hiểu, Lãnh Ngạo nhiều năm cho gặp gia đình như vậy, vì sao lúc này lại cho phép nhận họ, còn cùng ăn cơm nữa?

      Lúc nghĩ mãi ra cửa xe mở, Lãnh Ngạo xuống xe trước, vươn bàn tay vào trong xe, ôn nhu : “Khả Nhi, xuống xe !”

      “Sao lại đưa em đến đây?” phải Thước Tiểu Khả muốn gặp lại gia đình, mà là sợ Lãnh Ngạo, nào có thể tốt như vậy chứ?

      “Nơi này vốn là nhà của em, ở đây có ba, có mẹ, còn có trai em!” Lời của Lãnh Ngạo giống như loại rượu ngon truyền đến từ ngoài xe, “Ngoan! Mau xuống xe , đừng để họ phải chờ lâu sốt ruột.”

      Thước Tiểu Khả cực kì bất đắc dĩ bước xuống xe, chân trước đứng chưa vững, cả người bị Lãnh Ngạo ôm chặt lấy.

      qua bể phun nước, thấy “người nhà” mình đứng thềm đá, ba đứng đầu mỉm cười, gương mặt ông có vẻ còn mập tròn hơn trước.

      “Lãnh tiên sinh, gặp lại cậu là vui, cậu cho người nhà chúng tôi đoàn tụ lại rồi.” Thước Thanh Dương được tự nhiên cười .

      Thước Tiểu Khả cười nhạo trong lòng, người ba này của là dối trá.

      “Ngoài này gió lớn, vào trong rồi .” So với Thước Thanh Dương, người phụ nữ đứng bên cạnh ông có vẻ lòng hơn.

      Cứ như vậy, Thước Thanh Dương trước dẫn đường, Lãnh Ngạo ôm Thước Tiểu Khả, được năm người bao quanh bước lên thềm đá, vào cánh cổng chạm trổ của căn biệt thự.

      Hết chương 43
      Last edited by a moderator: 5/4/15
      lyly, Chrisluongnhu96 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44:

      Edit: Nhi

      Beta: Hàn Tuệ Ninh

      Có lẽ là do mười mấy năm sống cùng nhau, nên lúc Thước Tiểu Khả ngồi xuống ghế sofa cùng với người nhà, cảm thấy thể nào hòa hợp được. Lại thêm Lãnh Ngạo ngồi bên cạnh nữa, căn bản có cách nào mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe mọi người chuyện thôi.

      Ba của cái bụng rất to, mặt mập miệng lớn, vừa nhìn biết là người biết ăn . Còn mẹ ngược lại, bà rất kiệm lời, chỉ im lặng ngồi bên cạnh chồng, nhưng ánh mắt của bà vẫn luôn nhìn chăm chú. Dù sao mẹ con phải cách xa mười sáu năm, đến lúc gặp nhau lại được lời nào, chỉ hiểu trong lòng mà ra.

      Bốn người trai của đều rất cao lớn, đặc biệt là ba và tư, khuôn mặt và dáng dấp của hai người rất giống nhau, thoạt nhìn còn tưởng là em sinh đôi. Bọn họ cũng im lặng lên tiếng giống như mẹ , chỉ ngồi nghe ba và Lãnh Ngạo chuyện.

      “Mười mấy năm nay cả nhà chưa từng được đoàn tụ lần nào, lúc đầu là lão gia cho, nhưng ông cụ dù sao cũng mất nhiều năm rồi mà vẫn để Khả Nhi về nhận người nhà, xử chu đáo. Hôm nay, tôi đưa Khả Nhi đến đây là…” tới đây, Lãnh Ngạo vô thức đặt tay lên mu bàn tay của Thước Tiểu Khả, ánh mắt trầm tiếp: “…để xin lỗi.”

      Hôm nay Lãnh Ngạo cứ như thay đổi thành người khác, lại có thể nhận lỗi trước mặt mọi người như vậy, quả phù hợp với tính tình kiêu ngạo trước giờ của . chỉ có Thước Tiểu Khả chấn động, mà những người nhà họ Thước cũng thụ sủng nhược kinh*, đặc biệt là Thước Thanh Dương. Ông ta cảm thấy như bị con hổ ôm vào lòng, sợ tới mức vội vàng đứng dậy : “Thiếu chủ, lời này Thước Thanh Dương tôi nhận nổi đâu!”

      (*) Thụ sủng nhược kinh: Được kính trọng, sủng ái mà lo sợ.

      “Tính theo bối phận tôi còn phải gọi ông tiếng cha vợ, sao lại nhận được?” Lãnh Ngạo ôm Thước Tiểu Khả lại gần hơn, “Tôi và Khả Nhi là vợ chồng danh chính ngôn thuận, tuy vẫn chưa tổ chức tiệc rượu, nhưng được pháp luật thừa nhận rồi. Chỉ là cân nhắc Khả Nhi vẫn còn tuổi, chờ đến khi ấy học xong đại học rồi làm tiệc rượu cũng muộn.”

      Việc này Thước Thanh Dương từng nghe trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng vợ và con trai ông lúc này mới biết, nên vẻ mặt bọn họ có hơi biến hóa.

      “Lãnh thiếu chủ làm việc vẫn luôn chu toàn như vậy!” Người vợ ngồi bên cạnh ông lúc này mới mở miệng chuyện, “Chỉ mong sau này cậu có thể đưa Khả Nhi về nhà ăn cơm nhiều hơn, để gia đình được tụ họp.”

      lời nào thôi, vừa khiến Thước Thanh Dương toát mồ hôi dầm dề.

      “Yên tâm, nếu tôi để cho cả nhà gặp lại, sau này có thời gian nhất định đưa Khả Nhi về thăm nhà.” Lãnh Ngạo nhiều như vậy nhưng mặt vẫn có biểu tình nào.

      Lúc này, cậu con trai lớn Thước Lai Hoa im lặng vào phòng bếp, muốn xem cơm chiều chuẩn bị xong chưa, mấy phút sau quay lại phòng khách cười : “Đợi lát nữa là có thể dùng cơm được rồi.”

      Thước Thanh Dương lúc này mới nhận ra vẫn chưa giới thiệu mấy trai cho con của mình, ông híp mắt cười : “Khả Nhi, đây là cả của con, Thước Lai Hoa, là phó giáo sư đại học. Còn đây là hai, Thước Lai Đức, là em sinh đôi của cả, hỗ trợ ba việc công ty. Đây là ba Thước Lai Tuấn, cũng ở công ty. Đây là tư Thước Lai Diệp, chỉ lớn hơn con ba tuổi, vẫn còn học đại học, sang năm là tốt nghiệp.”

      Được ba giới thiệu làm Thước Tiểu Khả mở rộng tầm mắt. Vốn tưởng là ba và tư là em sinh đôi, ngờ cả với hai mới là sinh đôi, nhưng hai người bọn họ nhìn giống nhau chút nào. nghi hoặc : “ cả và hai là sinh đôi sao, sao lại giống nhau gì cả?”

      đợi Thước Thanh Dương giải thích, Lãnh Ngạo cười vuốt tóc , cưng chiều : “Sinh đôi có cùng trứng và khác trứng, cùng trứng mới có ngoại hình giống nhau, khác trứng giống.”

      Lúc này Thước Tiểu Khả mới hiểu ra.

      Thước Thanh Dương cũng biết hôm nay Lãnh Ngạo giống ngày thường, nếu là trước kia cậu ta nhất định mở miệng, đâu có giống như bây giờ, hoàn toàn xem mình là con rể của nhà họ Thước, tuyệt đối giống như vua hắc đạo. Nhưng ông dám nghĩ lung tung, thấy cậu ta nhiệt tình với con mình như thế ông nhanh miệng thêm vào: “Mỗi thế hệ của nhà họ Thước đều có đôi song sinh, chừng đến phiên Khả Nhi cũng có thể có thai song sinh đấy.”

      Lời này vừa ra, vẻ mặt Lãnh Ngạo biến đổi lớn, nhíu chặt mày, tức giận liếc mắt nhìn ông ta cái.

      Thước Thanh Dương biết mình sai ở đâu chọc giận , ông lập tức nín thở dám thêm nữa, may mà có con trai cả lên tiếng: “Có thể ăn được rồi, vào phòng ăn thôi!”

      Mọi người đứng dậy, Thước Tiểu Khả vốn muốn ngồi cùng mẹ nhưng lại bị Lãnh Ngạo nghiêm mặt kéo vào trong ngực.

      “Em đừng có lộn xộn ở đây!” cúi người thở ra bên tai .

      Phương Duy nhìn cảnh tượng đó, khóe miệng bà ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại khổ sở nên lời. Con của bà, con cách biệt hơn mười năm vất vả mới được gặp lại, nhưng thể chuyện với nhau nhiều hơn được dù chỉ chút.

      Ánh mắt của Thước Tiểu Khả rất giống bà, đều là mỹ nhân hàng đầu, nhưng khí chất của hai mẹ con hoàn toàn khác nhau. Mỗi lời , mỗi hành động của bà, từng cái nhăn mày từng nụ cười đều có tác phong của tiểu thư khuê các, mà Thước Tiểu Khả bị Lãnh Ngạo nuôi nhốt, tuổi còn nhưng ở bên Lãnh Ngạo lâu nên tính tình có vài phần kiều nũng nịu. Hai mẹ con, người hoàn toàn định hình, người tính cách vẫn chưa ổn định, chừng qua vài năm nữa tốt nghiệp đại học, trải việc đời, có bạn bè, cũng trở nên đoan trang thành thạo giống như mẹ mình.

      Phòng ăn của nhà họ Thước rất lớn, cực kỳ xa hoa, nhưng so với phòng ăn đảo lại bằng. Nhưng vì có tấm rèm cửa màu trắng đính hoa vàng nên Thước Tiểu Khả rất thích, điều này cũng khiến ăn được nhiều hơn. và Lãnh Ngạo ngồi ở vị trí chủ nhà, ba mẹ và trai ngồi phía đối diện, trong thời gian dùng cơm ai mở miệng gì.

      ăn từng ngụm từng ngụm cơm, cũng dám tùy tiện lung tung. Khóe mắt hay đảo qua Lãnh Ngạo ngồi bên cạnh. Hôm nay khác lạ, trước kia chưa bao giờ cho phép mình gặp người nhà, lại càng dùng cơm ở nhà người khác. Nhưng hôm nay bị làm sao vậy? Chẳng lẽ đổi tính rồi sao?

      Lúc khó hiểu trong chén có thêm miếng thịt từ khi nào, giọng thâm tình của Lãnh Ngạo truyền đến: “Khả Nhi, em hơi gầy đấy, ăn nhiều thịt hơn .”

      “À…” cực kỳ nghe lời gắp thịt lên cho vào miệng.

      Lãnh Ngạo mở miệng, khí trong phòng ăn dịu ít. Thước Thanh Dương sợ lại bậy nên vẫn im lặng, ngược lại Phương Duy mỉm cười : “Khả Nhi, đây là nhà mình, con đừng thấy ngại gì cả.”

      Thước Tiểu Khả tuy có ấn tượng tốt với ba, nhưng lại cực kỳ có cảm tình với người mẹ xinh đẹp này, nuốt thịt vào rồi tự gắp ăn những món mình thích.

      Bữa tối thuận lợi kết thúc, lúc Lãnh Ngạo ôm Thước Tiểu Khả rời , Phương Duy nỡ : “Lãnh thiếu chủ, hai mẹ con chúng tôi dễ gì được gặp nhau, có thể để chúng tôi trò chuyện riêng chút được .”

      kìm nén rất lâu rồi mới đánh bạo mở lời, bà nghĩ nếu Lãnh Ngạo đồng ý cho con bé về nhà ăn cơm, hẳn cũng đồng ý cho bọn họ chuyện lát.

      Đôi mắt Lãnh Ngạo trầm trầm, lạnh lẽo khác thường, nhưng sau đó lại cười nhạt : “Giờ cũng trễ rồi, chỉ được mười phút thôi.”

      Thước Tiểu Khả ngờ lại đồng ý, ngơ ngẩn nhìn .

      “Thất thần ở đây làm gì? Còn qua với mẹ em .” Lãnh Ngạo nhìn đồng hồ tay, “ qua phút rồi, em chỉ còn chín phút thôi.”

      Nghe thấy vậy, mới tỉnh ngộ, nhấc chân theo mẹ mình vào trong sảnh.

      Vì thời gian cấp bách, hai mẹ con căn bản kịp ôm nhau mà chỉ mở cửa sổ chuyện.

      “Khả Nhi, ba con là bất đắc dĩ nên mới đưa con cho Lãnh Ngạo. Lúc con vừa hơn năm tháng, Lãnh Ngạo đứa bé có chứng tự bế, biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy con cậu ta lại phá lệ mở miệng chuyện. Lãnh lão gia muốn chữa khỏi bệnh cho cháu trai, nên đả kích công ty của ba con, uy hiếp đe dọa buộc chúng ta phải giao con ra. Vốn ông ta hứa để cho chúng ta gặp con mỗi tháng lần, nhưng biết vì sao lại giữ lời hứa, cứ như vậy đến hôm nay mới được gặp lại nhau.” Bà vừa vừa khóc: “Là miếng thịt do mình sinh ra, là con duy nhất của mình, nếu phải bất đắc dĩ, sao ba mẹ có thể nhẫn tâm bỏ con chứ.”

      “Mẹ!” Thước Tiểu Khả kêu lên tiếng gọi bà trông mong hơn mười năm, Phương Duy kích động ôm chặt con vào lòng.

      “Con biết ba mẹ có nỗi khổ riêng, con trách mọi người.” Thước Tiểu Khả có vẻ bình tĩnh hơn mẹ mình.

      “Lễ tang của Lãnh lão gia mấy năm trước, ba con dám nhận con là do ông ấy dám. Lãnh Ngạo , nếu dám nhận con, khiến cho cả nhà phải chết ngoài đầu đường, cho nên…” đợi Phương Duy hết, Thước Tiểu Khả vươn tay lau nước mắt cho bè, “Mẹ, con hiểu rất Lãnh Ngạo, con trách mẹ và ba đâu.”

      Nếu đến thái độ của người nhà trong lễ tang mấy năm trước, lúc đó còn quá , hiểu chuyện nên oán hận trong lòng. Bây giờ lớn, dần dần cũng hiểu Lãnh Ngạo, ít nhiều gì cũng đoán ra được nguyên nhân. Tuy vẫn có ấn tượng tốt với người ba kia, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba ruột mình, phải đưa mình cũng là bất đắc dĩ, nên tại thái độ của với người nhà thân tình nhiều hơn chút.

      Ngay lúc hai mẹ con vẫn chưa hết lời, Thước Thanh Dương cẩn thận tới : “Lãnh thiếu chủ đến giờ rồi.”

      Thước Tiểu Khả rời khỏi vòng ôm của mẹ, sửa lại tóc và váy áo, lưu luyến rời bước . tới đại sảnh, quay đầu nhìn thoáng qua mẹ mình, bà vẫn là người phụ nữ xinh đẹp, tuy hơn bốn mươi nhưng vẫn mỹ mạo như trước. khỏi nghĩ, đến khi mình bốn mươi tuổi, có phải cũng giống như bà hay ?

      Hết chương 44
      Chrislyly thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45:

      Edit & Beta: Nhi

      Trở lại đảo hơn tám giờ, trời đêm như tấm màn có đính muôn vàn ánh sao, lóng lánh rực rỡ.

      Tắm rửa xong, lúc Thước Tiểu Khả lau người lại vô tình nhìn thấy hai chữ đỏ tươi khiến vô cùng chói mắt mu bàn chân. Ngón tay thon dài vuốt ve lên đó, cảm giác đau đớn khi xăm hình dường như vẫn còn khắc sâu trong lòng.

      Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng của Lãnh Ngạo phản chiếu vào lớp gạch men lạnh lẽo nền đất, tựa như quỷ ảnh u, chậm rãi lay động.

      Thước Tiểu Khả vừa phủ khăn tắm bị bồng lên.

      “Thơm quá!”

      Nghĩ đến cuộc sống bình thường tuần sau, Thước Tiểu Khả hề vùng vẫy. Chuyện như vậy, còn có thể phản kháng cái gì? Hơn nữa, phải cho học đại học rồi sao, còn để cho gặp lại gia đình. Nghĩ đến những ngày tự do về sau, cực kì tự giác bổ nhào vào lòng như con mèo lười .

      “Khả Nhi, hôm nay vui lắm sao?” nhàng đặt lên giường, Lãnh Ngạo lạnh nhạt hỏi.

      “Vui, rất vui.” lời trái lương tâm mà Thước Tiểu Khả mặt đỏ tim đập mạnh. Kỳ cũng tính là dối lòng, hôm nay có vui, chỉ tiếc là niềm vui quá ngắn ngủi, vì biết thể có lòng tốt như vậy được.

      “Vui là được rồi.” Sắc mặt Lãnh Ngạo bỗng nhiên biến đổi, tiếp: “Gia đình em, phiền nhất là người ba kia!”

      Thước Tiểu Khả tuy cũng thích ba mình, nhưng có lẽ vì mẹ ông phải đưa là do nhà họ Lãnh ngầm giở trò, nên oán hận của cũng từ từ biến mất, dù sao đó cũng là ba ruột của .

      Lãnh Ngạo nằm xuống bên cạnh , đắp kín chăn ngắm nghía mái tóc đẹp buông bả vai Thước Tiểu Khả, cầm lọn tóc phất qua khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của .

      “Ngứa quá!” Thước Tiểu Khả hờn dỗi tiếng, muốn đẩy tay ra nhưng bị bất ngờ ôm vào lòng, “Khả Nhi, ba em sau này em có thể mang thai đôi?”

      Lời này khiến Thước Tiểu Khả nhớ đến cuộc chuyện hôm nay trong nhà, lúc giới thiệu cả và hai là sinh đôi, ba mỗi thế hệ của nhà họ Thước đều có cặp song sinh, có thể đến phiên cũng có. Lúc ấy, tâm tình của Lãnh Ngạo vốn tệ lại lập tức sa sầm mặt. cẩn thận suy nghĩ nhưng cũng biết ba mình sai ở đâu. Bây giờ cuối cùng cũng , ra là để ý lời này.

      “Ông ấy sai sao, sao lại tức giận như vậy?” càng nghĩ càng biết có từ nào hợp ý .

      thích có con!” Câu trả lời lạnh băng khiến Thước Tiểu Khả nhịn được rùng mình cái.

      “Trẻ con rất đáng , sao lại thích chứ?” cẩn thận hỏi.

      thích là thích.” Lãnh Ngạo đột nhiên ngậm chặt tai : “Vì muốn em phải chịu đau khi sinh con, nên tôi làm phẫu thuật buộc ga-rô, nên chúng ta vĩnh viễn cũng thể có con được!”

      Thước Tiểu Khả khẽ há miệng thở ra hơi. Tuy cũng thích trẻ con, nhưng nếu phải sinh con cho lại muốn, chuyện này cũng phải là tốt. Nhưng mà qua chuyện này mới thấy mặt khác của , hóa ra tình của với điên cuồng tới mức dung được con của chính bọn họ.

      “Tùy .” Vừa dứt lời, môi bị thứ mềm mại khác chặn lại, sau đó đầu lưỡi dài như lưỡi rắn luồn vào miệng .

      “Khả Nhi, em được chia sẻ tình của mình cho người khác, dù cho đó là con của chúng ta cũng được.” Sau khi Lãnh Ngạo mút miệng , cuối cùng ra câu như vậy.

      cần có con cũng được.” Thước Tiểu Khả cũng muốn phải sinh con cho , nhưng nếu cầu như thế vẫn phải cò kè mặc cả chút, “Ngạo, em cũng có cầu.”

      cầu gì? Chỉ cần hợp lý, tôi làm cho em.”

      nhất định làm được.”

      !”

      “Sau này, lúc làm chuyện đó có thể bình thường chút ?” Thước Tiểu Khả giọng , hai má hồng lên, thấy xấu hổ chết được, hận thể chui đầu trốn vào chăn.

      “Chuyện đó là chuyện gì?” Lãnh Ngạo nhàng xoa xoa phần tròn mềm trước ngực , xúc cảm vẫn tuyệt mĩ như trước.

      “Là… là…” Câu kế tiếp xấu hổ ra nổi.

      Lãnh Ngạo nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của , là đáng . Sao lại hiểu lời chứ? chỉ là muốn trêu chọc chút thôi.

      “Trước kia làm chuyện đó rất bình thường sao?”

      “Ừm.” Thước Tiểu Khả rất muốn , thích dùng thời gian dài như thế hôn chân và nơi tư mật của , vì cảm thấy rất ghê tởm.

      “Nơi này phải .” Ngón tay của Lãnh Ngạo trượt đường xuống dưới, còn lấy chân đá vào chân .

      chân cũng xăm tên rồi, vẫn chưa đủ sao?” Thước Tiểu Khả bĩu môi hỏi.

      “Cũng phải.” Nghĩ đến đôi chân trắng mịn xinh đẹp của có xăm tên , còn có thiết bị theo dõi, về sau hành tung của đều biết , đến mức xuất tình huống bị lão bắt cóc như lúc trước nữa, tâm tình sảng khoái của Lãnh Ngạo dâng trào trong lòng. cảm thấy thế này vẫn chưa đủ, tối nay còn muốn chiếm hữu nhiều lần.

      “Nếu muốn bình thường, em phải tâm rời khỏi tôi!” đột nhiên cảm thấy tranh cãi với rất thú vị.

      Thước Tiểu Khả gật đầu. cũng hiểu , cho dù ngàn lần cam lòng, vạn lần tình nguyện, đời này cũng thể thoát khỏi . Chẳng bằng cứ đàm phán với lần, ngày sau có lẽ theo còn có thể thư thái chút.

      Lãnh Ngạo ngắt mũi : “Bảo bối, từ khi nào học được cách mặc cả rồi hả?”

      mà nghiêng người , sao có thể cho phép vùng vẫy, bàn tay to như cái kìm giữ chặt vai , lời cũng ám muội: “Bảo bối Khả Nhi, hiếm khi em cầu tôi, sao tôi lại đáp ứng được.”

      Trước kia, lòng luôn trống rỗng, luôn cảm thấy rời khỏi mình, tâm tính quả thực rất bình thường. giờ hứa cho cuộc sống bình thường, còn đưa về gặp người nhà, tuy phải lòng muốn làm vậy, còn có mục đích khác thể , nhưng hành động của lại khiến thấy cảm động, lòng cách ngày càng gần, đương nhiên là đáp ứng cho điều muốn. Hơn nữa, người còn có thiết bị theo dõi, lòng còn trống rỗng tâm tính cũng trở nên bình thường, còn có gì thể đáp ứng chứ.

      “Khả Nhi, hôm nay tôi rất vui, tôi muốn em nhớ kỹ đêm này!” xong, Lãnh Ngạo gặm cắn khuôn mặt nhắn của , đường xuống hôn khắp toàn thân . Hôn đến chân và nơi tư mật, cũng chỉ hôn lướt qua, quả biến thái như trước nữa.

      ràng là bình thường hơn trước ít, cũng dịu dàng nhiều nhưng vẫn mang theo vẻ bá đạo ai bì nổi. áp người , hận thể nuốt luôn vào bụng, sau đó từ từ tinh tế thưởng thức.

      Triền miên đêm, điên cuồng đêm, Thước Tiểu Khả tỉnh lại khi trời còn chưa sáng. cánh tay thô to vòng ngang người , hơi thở ấm áp phả gò má. nghiêng đầu sang chỗ khác. Lãnh Ngạo ngủ rất sâu, cảm thấy dáng vẻ lúc ngủ của đẹp hơn trước kia ít. dời cánh tay người sang chỗ khác, sau đó xuống giường.

      Vừa rồi Lãnh Ngạo luật động rất mãnh liệt, nên chỗ đó vẫn còn đau ỉ, nhưng so với cảm giác bị xé rách đau đớn trước đây tốt hơn nhiều rồi.

      đứng trước cửa sổ sát đất, tỉ mỉ nhớ lại từng lời , hành động của thời gian gần đây. Tuy bình thường hơn trước, theo lý nên vui mới đúng, nhưng vì sao sâu trong lòng lại có nỗi sợ hãi khó hiểu. Nhìn ánh trăng, lại nhớ đến người kia, thiên sứ áo trắng mà phải mất mạng: Lăng Thiên.

      từng nghe Lãnh Bà , sau khi người ta chết biến thành sao. nhớ lại những lời này nên ngẩng đầu, nhìn vô số vì sao lấp lánh bầu trời, biết ngôi sao nào mới là Lăng Thiên. Cái chết của có liên quan đến , cũng nhất định có liên quan đến Lãnh Ngạo.

      Tên ma quỷ kia, lúc bình thường, lúc lại bình thường!

      xoay người qua, xuyên qua ánh nắng bình minh nhìn thấy gương mặt thâm trầm.

      Người đàn ông này, vì sao lúc quay về bên cạnh , lại đột nhiên thay đổi, hứa cho học, cho cuộc sống bình thường, còn cho gặp mặt gia đình khi nào muốn?

      Toàn bộ những chuyện này tới quá nhanh, làm khó có thể tưởng tượng được!

      Nếu phải hiểu quá , cảm động vì nhất thời thay đổi, nên thể lơ là được, phải cẩn thận từng ngày.

      Hết chương 45
      Last edited by a moderator: 12/4/15
      Chrislyly thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46:

      Edit: Nhi

      Beta: Hàn Tuệ Ninh

      Còn ba ngày nữa là nhập học nên Thước Tiểu Khả rời khỏi đảo, chính thức vào ở ngôi biệt thự do tự mình chọn. Nhìn những dụng cụ nội thất trong nhà, ban đầu còn cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng vừa nhìn thấy tấm rèm đen kia, tâm tình vốn tệ lại trở nên nặng trĩu.

      Lãnh Ngạo đứng bên cạnh , cảm thấy vui, khoác tay lên vai , lực có hơi mạnh.

      “Biết vì sao tôi thích màu đen ?” nhìn tấm rèm cửa chăm chú, ánh mắt sâu xa trầm.

      Những người thích màu đen tính tình đều có chút bình thường, Thước Tiểu Khả nghĩ thầm trong lòng, đương nhiên dám ra trước mặt .

      Lãnh Ngạo ôm đến gần cửa sổ, trong tầm mắt của họ chỉ còn lại màu đen.

      “Màu đen là màu rất mạnh mẽ, cũng là chúa tể của thế giới sắc màu. Có được màu đen có được tất cả. Thế giới này vốn chỉ có màu đen, thích màu đen kỳ loại bản tính, chỉ có những người giả tạo mới muốn thừa nhận bản thân mình là màu đen, mình thích màu khác chỉ là lấy cớ.” Lãnh Ngạo chạm tay vào tấm màn, rồi đột nhiên dùng sức kéo soạt nó ra, ánh sáng chói chang chiếu vào làm Thước Tiểu Khả híp mắt lại theo phản xạ.

      nghe hiểu những đạo lý , chỉ biết là thích màu đen. Nhưng thừa nhận lời vừa rồi về loại người giả tạo. Cũng giống như , ràng thích , nhưng lại dám ra, vì tự do hèn mọn mà phải khuất phục dưới tay .

      “Em thấy ?” Lãnh Ngạo nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng kiên định: “Chỉ có màu đen mới có thể ngăn cản ánh sáng mặt trời!”

      Thước Tiểu Khả muốn bàn luận cùng cái chủ đề nhàm chán này nữa, quay đầu , đáng thương : “Ngạo, em đói bụng rồi.”

      Lãnh Ngạo nhìn đồng hồ, đúng là đến giờ cơm trưa.

      Thước Tiểu Khả buông tay , chạy ra khỏi phòng ngủ tới phòng bếp. Lúc này mới phát phòng bếp ngay cả ruồi bọ cũng chưa bay vào chứ đừng là có người. mở tủ lạnh ra, bên trong rỗng , như vậy nghĩa là Lãnh Ngạo có ý định ăn cơm ở đây.

      Lúc quay đầu lại Lãnh Ngạo cũng bước xuống lầu, về phía .

      “Ngạo, phòng ăn có gì cả, có phải chúng ta ra ngoài ăn ?” Bữa sáng ăn quá ít nên bây giờ rất đói rồi.

      phải, ăn ở đây.” Lãnh Ngạo lạnh lùng đáp.

      “Nhưng trong tủ lạnh có gì cả, vậy chúng ta ăn cái gì?”

      “Lát nữa có người đưa tới.”

      Lãnh Ngạo chưa dứt lời ngoài cửa có tiếng động, sau đó có vài người mang hộp giữ ấm bước vào, rất nhanh, bàn bày đủ thứ món ăn.

      Lãnh Ngạo cho bọn họ ra ngoài, phòng ăn to như vậy chỉ còn lại và Thước Tiểu Khả.

      Nhìn bàn đầy thức ăn ngon, đều là những món ngày thường hai người thích. Khẩu vị của Lãnh Ngạo từ trước đến giờ rất kén, thích món nào chưa bao giờ ghét, trừ khi nấu quá khó ăn, cho nên Thước Tiểu Khả nhắm mắt lại cũng có thể kể ra đầy đủ những món thích là gì.

      Quá trình dùng cơm rất yên lặng, đôi khi Lãnh Ngạo gắp đồ ăn vào trong chén cho .

      Sau khi ăn xong, Thước Tiểu Khả nhịn được hỏi: “Có ai ở đây nữa hay ?”

      “Chỉ có hai chúng ta thôi, có người khác.”

      “Ngay cả người giúp việc cũng sao?”

      “Có người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp vệ sinh, giặt quần áo.”

      có cả đầu bếp?”

      .”

      “Vậy mỗi ngày đều có người đưa đồ ăn tới à?”

      phải.”

      “Vậy…” Thước Tiểu Khả còn chưa hết Lãnh Ngạo ngắt lời: “Hôm nay trễ rồi nên phải cho người đưa đồ ăn tới, sau này nấu cơm mỗi ngày.”

      Thước Tiểu Khả khó tin trừng to mắt: “ cần làm sao?”

      “Tôi là ông chủ, tôi có thể tự do sắp xếp thời gian của mình.”

      “Mỗi ngày nấu cơm cần, em nấu.” Thước Tiểu Khả hi vọng có thể tự mình làm cơm.

      được, đôi tay này của em dùng để nấu cơm.” Lãnh Ngạo đứng dậy, “Được rồi, cứ quyết định vậy , tôi hi vọng có thể sống cuộc sống vợ chồng bình thường mỗi ngày cùng em.”

      Thước Tiểu Khả cũng muốn nhiều lời thêm, theo lên lầu.

      quen sống đảo, nên ở đây có chút thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ đến ba ngày sau có thể học lại cảm thấy rất đáng.

      ngồi ngây ngốc ở đầu giường, đột nhiên bên hông cảm thấy ấm áp, mùi hương quen thuộc bay vào mũi.

      “Khả Nhi, có quen ngủ giường này ?” Hai tay Lãnh Ngạo vòng qua eo, thở ra bên tai .

      “Tạm được.” Lãnh Ngạo lúc này làm Thước Tiểu Khả cảm thấy sợ hãi.

      linh tinh!” Sau ba chữ đơn giản, Lãnh Ngạo bồng lên, “ thử làm sao biết có quen hay ?”

      Thước Tiểu Khả còn chưa hiểu lời có nghĩa là gì cửa phòng tắm bị đá văng ra, quần áo người qua hai ba lượt bị cởi hết, lúc này mới hiểu muốn làm cái gì.

      Lãnh Ngạo xả đầy nước, hai người cùng nhau vào trong bồn tắm lớn bắt đầu tắm uyên ương. Từ lúc bắt đầu để Thước Tiểu Khả phải tự tắm, đều là xoa lưng bóp vai cho , cưng chiều vô cùng.

      Thước Tiểu Khả hưởng thụ phục vụ của , tắm hồi lại muốn ngủ, tựa đầu vào mép bồn tắm lớn ngủ quên.

      “Có phải là dễ chịu quá mà lại ngủ mất rồi.” Lãnh Ngạo xoa nắn phần tròn mềm trước ngực , khiến cơn buồn ngủ của tan biến.

      phải…” Thước Tiểu Khả vừa mới hai chữ bị lật người lại, sau đó cơn mưa hôn bắt đầu ập xuống.

      Bị hôn lúc tắm là chuyện bình thường, cho nên Thước Tiểu Khả cũng cảm thấy kỳ lạ gì, chỉ duy cảm giác vuốt ve hôm nay của giống như lúc trước.

      Nụ hôn kích thích kết thúc, tầm mắt rơi vào ngón tay , hóa ra chiếc nhẫn hồng lục biến mất, khó trách cảm giác vuốt ve lại thay đổi như vậy.

      “Chiếc nhẫn của đâu?” Nếu nhớ lầm, chiếc nhẫn kia được đeo nhiều năm rồi.

      “Ném bể rồi.” Lãnh Ngạo ôm lên, lấy khăn tắm lau toàn thân .

      “Vì sao?”

      “Vì em.”

      “Gì cơ?” hiểu và chiếc nhẫn bị ném bể của có liên quan gì đến nhau.

      “Chiếc nhẫn đó là ông nội truyền cho tôi, ông muốn tôi có thể ở đảo vĩnh viễn. Bây giờ tôi rời khỏi đó, có mang nó nữa cũng có ý nghĩa gì, còn bằng ném .”

      Lúc này Thước Tiểu Khả mới nhớ lại, chiếc nhẫn đó lúc mười sáu tuổi được ông nội đưa cho.

      “Nhưng mà nó rất quý, cũng cần phải ném hư như vậy.”

      Lãnh Ngạo cười vài tiếng, lau tóc cho xong, muốn nhiều về vấn đề này với nữa nên ôm ra khỏi phòng tắm.

      Đặt ngang lên giường, áp dưới thân, “Khả Nhi, cảm thấy thế nào?”

      có cảm giác tốt bằng chiếc giường đảo.”

      sao.” thầm bên tai : “Sau khi làm cảm giác tốt thôi.”

      Thước Tiểu Khả ngu ngốc, hai người trần truồng nằm giường, ngoài chuyện đó còn làm được gì nữa chứ. cảm thấy tinh lực của Lãnh Ngạo cũng quá dồi dào rồi.

      “Nghiêm túc chút.”

      Sau bốn chữ ngắn gọn, Lãnh Ngạo bắt đầu quá trình dài dằng dặc.

      Buổi chiều này, ánh mặt trời rất chói chang, đáng tiếc lại bị bức màn màu đen ngăn lại. Hơi thở hoan ái trong phòng ngày càng nồng đậm, hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, tựa như hai đứa trẻ sinh đôi thể tách rời.

      Động tác của Lãnh Ngạo bình thường hơn trước kia ít, bớt mãnh liệt mà thâm tình nồng đậm hơn, chẳng qua chuyện này có nghĩa là tâm tính của bình thường.

      Con người , vĩnh viễn chỉ là màu đen.

      Hết chương 46
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47:

      Edit: Nhi

      Beta: Hàn Tuệ Ninh

      Thước Tiểu Khả vốn tưởng rằng Lãnh Ngạo nấu cơm mỗi ngày chỉ là tùy tiện vậy thôi, nhưng ngờ lại làm . Rạng sáng ngày thứ hai, người của đưa nguyên liệu đến, sau đó bắt đầu rửa rau, lật xem sách dạy nấu ăn như bà nội trợ. Vì cho Thước Tiểu Khả đụng tay vào, nên Thước Tiểu Khả rảnh rỗi đành phải đến thư phòng đọc sách.

      bàn học, Lãnh Ngạo để sẵn chiếc túi sách xinh đẹp cho , bên cạnh còn có chồng sách, là sách cần để hai ngày sau học. bước qua, cầm cuốn đầu tiên lên lật vài trang, phát nội dung trong sách có chút thâm sâu khó hiểu. Từ sống đảo, tuy Lãnh Ngạo cũng có mời giáo viên về dạy kèm, nhưng dù sao sống tách biệt lâu như vậy, những thứ được dạy chỉ là lý luận suông mà thôi, bây giờ muốn vào trường học, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn khó mà bắt kịp tiến độ.

      Tâm tình nặng trĩu lật sách xem được lúc, cảm thấy khá muộn nên vào phòng ngủ tắm, sau đó quá buồn chán nên lại bước xuống lầu.

      đứng cầu thang nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp.

      Lần đầu tiên thấy Lãnh Ngạo nấu cơm là lúc chân bị thương phải nằm bệnh viện, khi đó đúng là bị dọa đến nhảy dựng. Sống cùng lâu như vậy mà hề biết biết nấu cháo, huống hồ còn là “vương giả” hắc đạo hô gió gọi mưa nấu cháo cho tiểu nương, ra có ai tin nổi.

      Cho dù tin vẫn bày ra trước mắt, lại còn chỉ lần.

      Nếu lúc ở bệnh viện Lãnh Ngạo chỉ nấu cháo xem như chút lòng thành, lúc này chỉ nấu cháo đơn giản vậy. bếp bày đầy đồ ăn phong phú, lúc rửa lúc cắt, động tác thành thạo nhanh nhẹn, khiến còn có cảm giác thèm ăn.

      Thước Tiểu Khả im lặng đến sau lưng Lãnh Ngạo, muốn nhìn trộm xem xào cái gì, bỗng nhiên xoay người lại, trước ngực đeo tạp dề, tay áo xắn cao, trong tay cầm cái xẻng xào rau, dáng vẻ vô cùng buồn cười.

      “Trong này đầy mùi dầu mỡ, sao em lại vào đây, nhanh ra ngoài cho tôi.” Lãnh Ngạo rảnh tay, chỉ có thể quay đầu lại .

      “Ngạo, vẫn là để người giúp việc nấu cơm , nếu nấu cơm mỗi ngày uất ức cho lắm.” Kỳ là Thước Tiểu Khả muốn căn biệt thự lớn như vậy lại chỉ có hai người bọn họ, nhưng dám thẳng, chỉ có thể mượn lý do như vậy.

      “Nấu cơm cho vợ mình có gì uất ức?” Lãnh Ngạo thấy , đành phải đặt xẻng xuống, rửa sạch tay sau đó áp vào tường, : “ là sợ tôi chịu thiệt thòi, hay là còn có ý khác?”

      Thước Tiểu Khả cúi đầu, bị nhìn thấu ý đồ khiến chột dạ dám nhìn vào .

      “Lãnh Ngạo tôi nhất định làm được.” từ từ nâng cằm lên: “Nấu cơm cho em, tôi cam tâm tình nguyện.”

      Thực đúng là lại , Thước Tiểu Khả bĩu môi: “Vậy em giúp .” liếc nhìn đồ ăn bếp : “Em giúp rửa rau, hoặc là bưng thức ăn cũng được!”

      Lãnh Ngạo ngẫm nghĩ rồi đáp: “Rửa rau cần, tôi cũng làm gần xong rồi, chỉ còn chờ nước sôi nữa thôi. Thế này , em ra ngoài trước, khi nào xong tôi gọi em vào mang đồ ăn lên bàn.”

      “Ừm.” Thước Tiểu Khả có chút mất mát gật đầu. mười bảy tuổi rồi mà chưa từng rửa rau bao giờ, cho dù là lúc ở Brunei mẹ nuôi cũng để đụng tay vào việc nhà, càng đừng là rửa rau nấu cơm.

      Trong đầu đột nhiên lóe lên cái tên “Ngô Sương” của mẹ nuôi, lúc này mới nhớ, từ khi trở lại nước A, Lãnh Ngạo chưa từng về việc của bà ấy.

      Bà chỉ là được Hoắc nhờ chăm sóc cho mình, nên chắc cũng bị liên lụy quá nhiều. Lúc muốn mở miệng hỏi tình hình của Ngô Sương thấy Lãnh Ngạo xoay người bắt đầu xào rau, tiếng “xèo xèo” vang lên ngừng. Thấy chuyên chú như vậy cũng hỏi nữa, đành phải rời khỏi phòng bếp.

      Ngồi xuống bàn cơm, Thước Tiểu Khả nâng cằm lên lạnh nhạt nhìn chằm chằm bóng lưng Lãnh Ngạo.

      Người đàn ông tập trung xào rau kia, trước đó còn là đại ma đầu giết người chớp mắt, ai có thể ngờ bây giờ lại xuống bếp như người đàn ông nội trợ bình thường. Lẽ ra đây phải là chuyện của phụ nữ, nhưng người đàn ông như lại cứ muốn làm. Có lẽ đây chính là cưng chiều của với , nhưng cũng phải lại, lúc tàn nhẫn với cũng rất tuyệt tình.

      Mùi thức ăn bay tới kéo tinh thần của Thước Tiểu Khả quay về, giọng lành lạnh của Lãnh Ngạo cũng vang lên: “Khà Nhi, vào bưng thức ăn ra !”

      vào phòng bếp, lập tức bị mấy món ăn thơm ngào ngạt trong đó hấp dẫn. Có cá, có thịt, có rau xanh, mỗi món đều có màu khác nhau, khiến thèm ăn đến chảy nước miếng.

      Mấy phút sau, tất cả đồ ăn đều được mang lên. Hai người ngồi đối diện nhau, vì bàn đồ ăn này đều do Lãnh Ngạo nấu, nên có mệnh lệnh của , dám động tay vào.

      Lãnh Ngạo chủ động gắp miếng thịt cho , cưng chiều : “Há miệng ra!”

      Thước Tiểu Khả sửng sốt, nhìn thấy vẻ kiên định trong ánh mắt , dám phản kháng, miệng há ra, miếng thịt đỏ tươi kia được đút vào.

      vừa nuốt xuống nghe hỏi: “Ngon ?”

      đáp: “Mùi vị tệ!”

      Miếng thịt đó điều hòa khí trong phòng ăn, cả hai bắt đầu động đũa.

      Trong lúc dùng bữa, Lãnh Ngạo vẫn giữ vị trí chủ động, lúc gắp rau, lúc lại múc canh, hoàn toàn nhìn ra dáng vẻ của ông vua hắc đạo đâu nữa.

      Thước Tiểu Khả còn chưa ăn xong Lãnh Ngạo dừng đũa, lau khóe miệng, chẳng biết qua ngồi bên cạnh từ lúc nào.

      Thước Tiểu Khả ngẩng đầu, đôi mắt tối tăm nhìn thẳng vào , khiến cảm giác như trở lại khoảng thời gian trước đây. Ngụm cơm trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, môi bị chặn lại, đầu lưỡi dài trượt vào tùy ý càn quét khắp mọi ngõ ngách trong khoang miệng.

      Lưỡi bị hút điên cuồng khiến hít thở thông, cũng may là Lãnh Ngạo có chừng mực, nếu tắt thở luôn rồi.

      vỗ vỗ hai má cứng ngắc của , nửa cười nửa : “Cũng phải hôn lần đầu tiên, em căng thẳng như vậy làm gì?”

      Căng thẳng?

      Thước Tiểu Khả nghĩ thầm, bị ác ma hôn như vậy, căng thẳng mới lạ đó.

      Nhưng đương nhiên dám ra, chỉ có thể giả cười : “Em ăn xong rồi, dọn dẹp thôi.”

      cần, lát nữa người giúp việc theo giờ đến làm.” Lãnh Ngạo kéo tay , “, lên lầu, để mừng ngày em đến trường, tôi có món quà cho em!”

      “Người giúp việc theo giờ” mà cũng phải là người giúp việc theo giờ, chỉ là người của mà thôi. Vốn những người này chỉ cần phụ trách việc an toàn của ông chủ là được, ngờ còn phải làm mấy chuyện dành cho phụ nữ này, chắc bọn họ cũng thích thú gì đâu.

      Thước Tiểu Khả biết trong lòng, thậm chí còn biết bọn họ ở ngôi nhà kế bên biệt thự.

      Thước Tiểu Khả bị kéo vào phòng ngủ, Lãnh Ngạo mở tủ đầu giường lấy cái hộp ra đưa cho , : “Mở ra xem .”

      hề có hứng thú với thứ bên trong hộp nhưng vẫn nhận lấy, nhìn ánh mắt sáng quắc của , chỉ có thể miễn cưỡng mở ra xem, bên trong là chiếc di động màu trắng.

      Đây là công cụ cần thiết người ta liên lạc qua lại với nhau, nhưng đối với Thước Tiểu Khả thứ này vô cùng xa lạ, ở bên cạnh Lãnh Ngạo nhiều năm như vậy cũng chưa được tặng di động lần nào.

      “Bây giờ em lớn rồi, lúc học mà có điện thoại rất bất tiện.” Lãnh Ngạo lười biếng dựa vào tủ đầu giường, khóe miệng hơi nhếch lên.

      Thước Tiểu Khả nhìn nhìn điện thoại, biết phải dùng như thế nào.

      Lãnh Ngạo bước lên bước, ôm vào lòng từ phía sau, hai bàn tay to phủ lên tay , dạy cách sử dụng di động.

      Thước Tiểu Khả rất thông minh, chỉ lúc biết cách dùng. nhìn vào sổ địa chỉ, bên trong chỉ có số của Lãnh Ngạo, nên bấm vào dãy số đó.

      Phòng ngủ vang lên tiếng chuông điện thoại du dương, Lãnh Ngạo rút di động ra, màn hình phát sáng.

      “Đây là số di động, chỉ khác số so với số của em, lúc tôi ở bên cạnh em, nếu nhớ tôi có thể gọi điện thoại.”

      “Vì sao trong danh bạ chỉ có số này thôi?” Thước Tiểu Khả nhấn nút tắt, có chút vui.

      Lãnh Ngạo đút di động của mình vào túi, nhập dạy số mới vào điện thoại của : “Đây là số điện thoại bàn ở nhà em, em cũng có thể gọi vào đây.”

      Thước Tiểu Khả nghe lời bấm vào đó, cuộc gọi lập tức được chuyển tiếp, đầu dây bên kia truyền đến giọng thân thiết của người phụ nữ, nhận ra đây là giọng của mẹ.

      “Mẹ, là con, Khả Nhi.”

      “Khả Nhi, được nghe giọng con là tốt quá.” Phương Duy kích động thôi.

      “Lãnh Ngạo tặng cho con cái điện thoại, về sau hai chúng ta có thể thường xuyên liên lạc.” xong, quay đầu nhìn Lãnh Ngạo cái, như hỏi có đúng hay .

      Lãnh Ngạo có ý kiến gì, chỉ vén lọn tóc của đặt lên mũi ngửi.

      Thấy phản đối, Thước Tiểu Khả yên tâm lớn mật chuyện phiếm với mẹ mình, đề tài chỉ xoay quanh chuyện trong nhà. Mẹ với nơi cả làm cũng chính là trường đại học của , còn có tư ở chung trường với nữa.

      Sau khi hàn huyên khoảng hơn mười phút, Lãnh Ngạo bắt đầu cảm thấy bất mãn, thầm bên tai : “Khả Nhi, sau này có thời gian để em gặp người nhà, còn sợ có thời gian chuyện phiếm sao?”

      Thước Tiểu Khả vội vàng lời tạm biệt, cúp điện thoại.

      Lãnh Ngạo rút di động trong tay ra, ôm ngang vào phòng tắm. Rất nhanh phòng tắm truyền đến tiếng nước “ào ào”, còn có loáng thoáng tiếng rên rỉ, ngâm nga.

      Trong ba ngày này, hai người đều rời khỏi biệt thự. Ăn cơm, ngủ, ân ái, mỗi ngày đều có thể so với thần tiên. Đêm dài tĩnh lặng, Thước Tiểu Khả nhìn Lãnh Ngạo ngủ say bên cạnh, mơ hồ có ảo giác.

      Người đàn ông này, sao ta có thể dịu dàng như thế? Mấy ngày nay bỏ qua hết mọi công việc, lúc nào cũng ở bên cạnh , nấu cơm cho , hỏi han ân cần, hoàn toàn giống như ác ma cuồng giết người trước kia.

      trở nên tốt hơn rồi sao? Trở nên bình thường rồi sao?

      Thước Tiểu Khả nắm chặt tay đặt trước ngực, trong lòng ngừng tự hỏi. Ánh trắng dịu dàng ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên quầng sáng nhạt gò má Lãnh Ngạo, khiến ngũ quan càng thêm ràng.

      bỗng nhiên nở nụ cười, thế nào ta cũng giết chết Lăng Thiên, giết chết ánh mặt trời của đời , cho dù về sau trở nên bình thường thế nào, thể tiếp nhận tình của nhanh như vậy, huống chi, là hay giả vẫn còn khó lắm.

      Hết chương 47
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :