1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đen Trắng - Triêu Tiểu Thành

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngoại truyện thứ nhất :Chuyện mang thai


      ngày mới lại đến.

      Ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra gần đây Kỷ Dĩ Ninh thay đổi, thay đổi cách ràng, vui vẻ hơn, cũng can đảm hơn trước rất nhiều.

      Nguyên nhân do đâu ư? Chúng ta đành phải mượn câu văn của Quỳnh Dao để tổng kết vậy, Đường Dịch khổ sở dồn mọi tâm sức mới thốt ra được câu " em" kinh người, khiến trái tim thiếu nữ đa cảm của Kỷ Dĩ Ninh bị kích động, thổn thức thôi.

      Tất nhiên, có bị kích động tới mức nào Kỷ Dĩ Ninh cũng vẫn là Kỷ Dĩ Ninh, biểu bên ngoài vĩnh viễn vẻ ý nhị, kín đáo, cùng lắm cũng chỉ là nụ cười rực rỡ thêm chút, gương mặt vui vẻ hơn chút. Còn mấy chuyện giống như vừa thấy chồng về tới nhà liền vội vã chạy ra ngọt ngào : "Ông xã... Nhớ mình muốn chết..." có chờ trăm năm nữa cũng đừng mong nhìn thấy ở Kỷ Dĩ Ninh.

      Nhưng chỉ cần cuộc sống như thế này cũng đủ khiến Duờng Dịch hài lòng rồi. Vì thế, tháng ngày cứ trôi, Đường Dịch vừa cố gắng duy trì trạng thái tâm lý tốt nhất cho Kỷ Dĩ Ninh, vừa tiếc thủ đoạn uy hiếp vị bác sĩ họ Thiệu, ngại dùng cả vũ lực để kích thích hết tiềm năng y học của ta trong thời gian ngắn nhất.

      Gần đây, Kỷ Dĩ Ninh quấn lấy Đường Dịch nhiều hơn, càng lúc càng muốn rời ra, khiến nỗi lo lắng trong cũng theo đó mà lớn mãi lên. Kỷ Dĩ Ninh phải người ôm ấp trong mình thứ tình cảm võ hiệp như Tô Tiểu Miêu, cũng có được thứ tinh thần đặc trưng rất khác người kiểu: "Oa! Nhớ lại năm đó tay trong tay cùng Đưòng Kình vượt mưa bom, băng bão đạn thây lãng mạn muốn chết..." của Tô Tiểu Miêu, nên vừa nghĩ tới cuộc sống của Đường Dịch luôn nguy ngập bốn phía như vậy là tinh thần nghệ sĩ của Kỷ Dĩ Ninh lại trỗi dậy, lộ ra vẻ mặt ngập ngừng muốn lại thôi, cần bao nhiêu ngây thơ đều thiếu phân lượng, chọc trúng vào thú tâm vẫn thường giữa đêm bộc phát mấy lần mà Đường Dịch phải khổ sở giấu kín dưới lớp áo sơ mi bọc kín trong bộ âu phục phẳng phiu.

      Kỷ Dĩ Ninh lo lắng chuyện gì, đương nhiên Đường Dịch biết. thông minh như vậy, làm sao có thể để Kỷ Dĩ Ninh ngày ngày phải lo lắng, đề phòng cho mình được? Vì thế, tuy ra nhưng chỉ cần là người có chút lưu tâm tới công việc làm ăn của Đường gia nhận thấy Đường Địch bắt đầu giới hạn công việc của mình, hoạt động tài chính cũng đa dạng hơn trước, phân tán rủi ro, còn liều mình làm nhiều chuyện nguy hiểm nữa.

      Và cái người "có chút lưu tâm" này, ai khác chính là Đường Thần Duệ.

      Tiền của Đường Dịch... đối với các ngân hàng đầu tư mà đúng là sức quyến rũ của nó lớn vô cùng!

      Đường Thần Duệ biết Đường Dịch nắm trong tay bao nhiêu vốn lưu động, nhưng hiển nhiên là bạn Đường có thể làm phân tích cụ thể như sau: Thế này nhé, Hoa Kỳ trở thành siêu cường quốc số như thế nào? Đều là nhờ buôn bán vũ khí trong Thế chiến thứ hai! Mà mặt hàng kinh doanh chủ yếu của Đường gia là cái gì? Là vũ khí! Cho nên, tài lực của Đường Dịch cũng phải ngang ngửa "tiểu Hoa Kỳ"!

      Cho nên tối nay Đường Dịch thể về nhà, có chút việc đột xuất, cần đàm phán với đại diện của ngân hàng đầu tư.

      Mà ngân hàng này, đương nhiên chính là Ngân hàng đầu tư Đường Thịnh của Đường Thần Duệ rồi. Đường Thần Duệ có thể kéo Đường Dịch vào tình thế bắt buộc này, nên mỗi lần Khiêm Nhân thấy vẻ mặt Đường Thần Duệ nhìn chằm chằm Đường Dịch cả người đều cứng đờ sợ hãi. Khiêm Nhân phục sát đất bạn họ Đường này: can đảm quá , thể tin được đời này lại có người dám công khai ánh mắt thèm thuồng như vậy với Đường Dịch.

      Ăn cơm chiều xong, hai người cùng sóng bước vào khách sạn, vừa vừa thấp giọng trò chuyện.

      Đường Thần Duệ thẳng thắn : "Đứng lập trường của Đưàmg Thịnh, nhận được đầu tư của tất nhiên là quá tốt rồi, mặt khác...”

      Vừa định mở miệng tiếp, bỗng thấy Đường Dịch thèm câu nào bỏ mặc lại đó, mình thẳng về phía bên trái.

      Bên trái đại sảnh khách sạn, bóng dáng lẻ loi của Kỷ Dĩ Ninh lọt vào tầm mắt của mọi người.

      “ …… “

      Trong lòng Đường Thần Duệ cảm thấy buồn bực, Đường Dịch lại lần nữa bỏ mặc này!

      Kỷ Dĩ Ninh mặc chiếc váy xuân màu lam nhạt, trong sáng tinh khôi, rất ít khi đột nhiên chạy tới khách sạn tìm như thế này, nên tối nay vừa nhìn thấy , Đường Dịch khỏi phấn chấn trong lòng.

      "Sao tự nhiên em lại tới đây?"

      "Vâng, em có chuyện này muốn nghe, nên mới tới đây..."

      Đường Dịch vội vàng cởi áo ngoài khoác lên người , "Ai đưa em tới đây?" muộn thế này rồi, lái xe trong nhà biết nhắc mặc thêm áo sao!

      Kỷ Dĩ Ninh vừa trả lời: "Là bác sĩ Thiệu đưa em tới", vừa chỉ tay về phía khu nghỉ ngơi trong khách sạn. Quả nhiên, Đường Dịch thấy Thiệu Kỳ Hiên nâng tách cà phê lên, ngẩng đầu chào .

      Đường Dịch ngẫm nghĩ, hỏi: "Em đến bệnh viện à? Trong người có chỗ nào khó chịu sao?"

      Kỷ Dĩ Ninh chỉ lắc đầu, gì.

      Nép vào lòng , nhàng buông vài lời.


      <table border="0" cellspacing="0" cellpadding="0']
      <tbody>
      <tr>
      <td valign="top']</td>
      </tr>
      </tbody>
      </table>
      Đường Dịch ngây người mất mấy giây.

      Sau đó, đột nhiên ôm chặt lấy , nhấc lên xoay tròn vòng, tươi cười vui vẻ.

      Dĩ Ninh bị phản ứng nhiệt tình của dọa cho phen hoảng hồn, vội vã ôm chặt lấy bả vai , đỏ mặt : “ Có người nhìn đó…. “

      Trong số “ có người “ trân trân đứng nhìn đó, tất nhiên là có cả bạn Đường Thần Duệ vốn thong dong, nhàn nhã kia rồi.

      Bạn Đường nhìn biểu của người kia lúc rồi sờ sờ cằm ngẫm nghĩ đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa, xoay người với Khiêm Nhân: "Chúc mừng, Đường gia các lại sắp có thêm tiểu thiếu gìa rồi nhé..."

      " Hả? Sao cơ?" Khiêm Nhân gãi đầu thắc mắc: "Sao lại biết? “

      bạn họ Đường liền chỉ tay về phía Đường Dịch cách đó xa, " cé nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của ta xem, ràng là dấu hiệu nhận biết của bệnh "sắp được lên chức bố” chứ còn gì nữa..."

      Khiêm Nhân ngỡ ngàng, thể kinh sợ người đàn ông trước mặt: "Thần thiếu gia, quá đáng sợ!"

      Đúng vậy, Kỷ Dĩ Ninh mang thai rồi.

      Buổi chiều, sau khi có xác nhận của bệnh viện, Kỷ Dĩ nhịn được ôm chầm lấyThiệu Kỳ Hiên mà nức nở, khiến bác sỹ Thiệu cũng cay cay sống mũi, nước mắt bất ngờ tuôn ào ào. người nghĩ T_T, rốt cuộc mình cũng mang cốt nhục của Đường Dịch rồi, người kia lại khóc thầm nghĩ, hu hu hu, rốt cuộc tôi giữ được cái mạng của mình khỏi bàn tay của Đường Dịch rồi…

      Nghe xong tin này, Đường Dịch chẳng thiết gì nữa bỏ luôn đám người phía sau, ôm lấy Kỷ Dĩ Ninh vào thang máy lên phòng trong khách sạn.

      Quẹt thẻ vào phòng, Đường Dịch cẩn thận đặt nằm lên giường rồi ngồi bên, dịu dàng nắm lấy bàn tay .

      "Mang thai vất vả lắm đấy, nếu em có chỗ nào khó chịu nhất định phải với ngay, biết ? Tuyệt đối cho em giấu chịu đựng mình. "

      Kỷ Dĩ Ninh đỏ mặt, ấp úng: “ lo lắng cho con mình sao..."

      "Lo chứ." dịu dàng cười với , "Nhưng trước khi lo lắng cho con, phải đảm bảo là em gặp vấn đề gì ."

      Giống như trước kia Đường Dịch từng thủ thỉ với Dĩ Ninh, dù là người gặp trước đây, hay có thể gặp trong tương lai cũng chẳng có ai có thể so sánh với . Trong lòng mỗi người đều có người quan trọng nhất, Kỷ Dĩ Ninh chính là người quan trọng nhất trong lòng Đường Dịch.

      Trong mắt Dĩ Ninh đột nhiên ánh lên tia chua xót.

      Vốn tưởng rằng đời này của rồi lẳng lặng trôi theo suy vong của gia tộc, vốn tưởng rằng từ nay về sau cả đời chẳng còn thấy được thứ gì ấm áp hơn nhiệt độ của chính cơ thể mình, vậy mà cuối cùng lại được thương đến thế, được vòng tay che chở đến vậy.

      “Sao nào?" Đường Dịch mỉm cười, vuốt ve gương mặt : “Sao em lại khóc chứ?"

      “ Nếu em giữ được đứa bé này..." Làm sao dám nhìn mặt nữa đây?

      Đường Dịch đưa tay chặn môi .

      "Dĩ Ninh à, phải thỏa thuận rồi sao, chúng ta cứ tiến dần từng bước thôi, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra nữa, cũng hối hận."

      Trước tình cảm chân thành, thẳng thắn của , Dĩ Ninh như được an ủi nhiều. Chỉ biết ôm lấy , giao trọn tương lai của mình cho .

      Người ta vẫn lòng dạ phụ nữ như kim rơi đáy bể, phụ nữ khi mang thai lại càng thấy ràng.

      Minh chứng ràng nhất chính là Tô Tiểu Miêu tiểu thư, ba giờ sáng bỗng nhiên bật dậy đòi nghe kể chuyện kháng chiến ngày trước, nửa đêm nếu ngủ được nhất định đòi ăn ô mai dứa hay bánh bông lan nhân táo, rồi sáng sớm sáu giờ lại nổi hứng muốn ngồi vẽ tranh. Nếu Đường Kình chịu nghe theo, liền ôm bụng than thở, kêu đau ngớt. Đường Kình hết cách, chẳng biết làm thế nào, đành mặc kệ, cứ thế chiều theo ý . Nhưng Tiểu Miêu vẫn chưa thỏa mãn, ba giờ sáng nhất định phải là Đường Kình kể chuyện mới chịu nghe, bánh bông lan nhất định phải tự tay Đường Kình làm mới ăn, sáng sớm vẽ tranh phải có Đường Kình đứng bên bụng mới đau.

      Tiểu Miêu cứ vui vẻ dính chặt lấy Đường Kình như vậy, mà ở công ty có chuyện gì người ta cũng chạy tới tìm Đường tiên sinh, khiến cho đau đầu, kiệt sức. Chưa tới ba tháng, còn chưa thấy bụng của Tiểu Miêu nhô lên Đường Kình sụt mất cả chục ki-lô-gam.

      cũng hoàn toàn hề hay biết vị Tô tiểu thư có thù tất báo kia đứng sau lưng thầm cười đến lạnh gáy, gai người : “ Đường Kình chết tiệt kia, ai bảo lần trước dám hung dữ với tôi chứ ! Ai bảo lần trước dám làm tôi khóc ! Từ tới giờ chưa có ai dám khinh dễ, bắt nạt tôi đâu nhé, nếu tranh thủ mười tháng mang thai này nghiêm túc chấn chính tôi phải là Tô Tiểu Miêu ! “

      Nếu đem ra so sánh với Đường Kình, hạnh phúc của Đường Dịch lớn gấp biết bao nhiêu lần mà kể, quả là cao cao tại thượng.

      Ba tháng đầu mang thai, ngoại trừ những lúc có dấu hiệu ốm nghén ra, Kỷ Dĩ Ninh có biểu gì khác thường. Nhưng su khi thấy qua "bệnh trạng" của Tô Tiểu Miêu, Đường Dịch thầm hứa với lòng sao có thể bạc đãi Dĩ Ninh chứ, vậy nên buổi tối, lúc tâm huyết sục sôi trong lòng, Đường Dịch ôm Dĩ Ninh, hỏi: "Em có muôn nghe kể chuyện kháng chiến ngày xưa ?"

      Kỷ Dĩ Nỉnh đơ người mấy phút, lúc sau mồ hôi ròng ròng, xoay người đặt tay lên trán Đường Dịch, giọng hỏi:

      bị sốt sao?"

      biết đầu óc chàng này hỏng ở chỗ nào rồi, sao lại có thể học theo Tô Tiểu Miêu chứ =.=, mà cũng thèm nghĩ cho kỹ xem Kỷ Dĩ Ninh là ai chứ, lịch sử Trung Quốc và lịch sử thế giới thuộc làu làu rồi.

      Từ lúc mang thai, chút thay đổi duy nhất ở Kỷ Dĩ Ninh có lẽ là đột nhiên rất thích Đường Dịch mua sắm cùng mình. Cùng tới hiệu sách, mua các loại sách báo dành cho người sắp làm mẹ; hay đến cửa hàng bán đồ dùng cho trẻ, mua quần áo trẻ con và những món đồ chơi xinh xắn. Thấy vui vẻ như vậy, tâm tình Đường Dịch cũng tăng vọt như đường đồ thị "up", ham muốn mua sắm cứ thế trỗi dậy. Kỷ Dì Ninh xem xem chút là Đường Dịch liền vơ ngay, buồn xem giá cả, khiến ông chủ tiệm sách và tiệm đồ dùng vừa nhìn thấy Kỷ Dĩ Ninh là lại cười tươi như hoa.

      Phụ nữ mang thai cần đặc biệt chú ý tới tâm tình, cả ngày cứ ru rú trong nhà đọc sách cũng khó trách có điều nhàm chán. Đường Dịch liền dành thời gian, tìm lúc thích hợp đưa Kỷ Dĩ Ninh tới vài bữa tiệc riêng tư, để thư giãn chút.

      "Trước khi dự tiệc nên đưa ấy mua vài bộ lễ phục hay cái gì đó, phụ nữ mà, việc mua sắm luôn luôn khiến họ thư thái, vui vẻ và hạnh phúc..."

      Kết thúc buổi đàm phán hợp tác với Đường Dịch, Đường Thần Duệ vừa bước khỏi phòng vừa vô tình buông câu như vậy, Đường Dịch ngẫm thấy cũng đúng; vì thế trời vừa chạng vạng thấy lái xe về đón Kỷ Dĩ Ninh rồi tiện đường rẽ vào mua quần áo chuẩn bị cho bữa tiệc tối.

      Kỷ Dĩ Ninh vốn thấy có nhiều lễ phục lắm rồi, chẳng cần mua thêm làm gì, nhưng ngẫm nghĩ lại, người dự tiệc đều là bạn bè của Đường Dịch, quần áo tươm tất chút có lẽ cũng là cách thể lịch , vì thế bèn ngoan ngoãn chiều theo ý .

      Chọn chiếc đầm vàng nhàng, Đường Dịch đưa cho Dĩ Ninh, mỉm cười vuốt ve gương mặt , "Em thử xem"

      Kỷ Dĩ Ninh gật gật đầu, theo gót mấy nhằn viên cửa hàng vào phòng thử đồ.

      Quản lý và các nữ nhân viên cửa hàng đều nhất mực tán thưởng: “ Ai đa, con mắt Dịch thiếu gia cũng tinh tường quá… “

      Đường Dịch tay nhét túi quần nhàn nhã chọn vài mòn trang sức, nghe tiếng quay đầu lại, vừa vặn trông thỷy Kỷ Dĩ Ninh bước ra, Đường Dịch nhìn đăm đăm chớp mắt, trong chốc lát, dục hỏa cũng dần dần bốc cao trong đáy mắt.

      Đâu đó, giọng trăm năm đổi của Triệu Trung Tường trong chương trình Thế giới động vật phổ cập kiến thức cho bạn xem truyền hình lại vang lên: "Mùa xuân vừa đến, loài vật cũng tới kỳ động dục...”

      Đường Dịch hiển nhiên cũng nằm trong số các “ loài vật" đó.

      Vừa nhìn thấy Kỷ Dĩ Ninh, Đường Dịch cảm thấy cổ họng mình càng lúc càng khô rát

      Cố gắng xua vô lễ của nửa thân dưới, Đường Dịch vội vàng ho khan tiếng, thu hồi tất cả những ảo tưởng hoa mộng nên có lại tận lực gắng gỏi coi như chưa từng có gì xảy ra.

      Kỷ Dĩ Ninh có chút bẽn lẽn : "Đẹp ?" Dù mới mang thai ba tháng, vòng eo cũng chưa có thay đổi gì đáng kể nhưng áp lực tâm lý vẫn khiến Dĩ Ninh có cảm giác mình mập lên ít.

      "Rất đẹp."

      Đường Dịch tiếng được tiếng mất đua tay sửa sang lại thắt lưng bên hông .

      Kỷ Dĩ Ninh vẫn hồn nhiên biết người đàn ông bên cạnh bắt đầu rơi vào tình trạng "báo động đỏ" vô cùng nguy hiểm, vậy còn thở dài hơi nhõm, rồi bỗng nhiên áp sát bên tai , thấp giọng thầm: "Bộ đồ này đắt lắm đó … “

      Bàn tay Đường Dịch sửa sang thắt lưng bên hông Dĩ Ninh đột nhiên cứng đơ.

      Trong lòng thầm nguyền rủa cái tên nhiều lời kia.

      Đường Thần Duệ chết tiệt!

      đúng là điên nên mới nghe lời tên kia xúi bẩy đưa Kỷ Dĩ Ninh mua đồ.

      Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn hay biết rằng, từ khi mang thai, trông đầy đặn hơn trước rất nhiều, khoác bộ lễ phục này lên khiêu khích người ta quá đỗi. Hơn nữa, vừa nãy nhàng kề sát mặt thầm, hơi thở mang theo mùi hương đặc trưng của quấn lấy Đường Dịch, thực giống như muốn chọc tức cái đầu rối tung của chàng họ Đường rồi.

      Đàn ông đúng là thứ sinh vật dễ bị kích động mà...

      Đường Dịch bỗng tóm lấy tay .

      " với ."

      Quăng lại tấm thẻ vàng quầy thanh toán, màng cầm lại tiền thừa, Đường Dịch nắm tay Kỷ Dĩ Ninh kéo thẳng ra ngoài.

      "Này …?"

      Kỷ Dĩ Ninh bị kéo , cuối cùng bị bế thốc lên đưa vào trong xe, rồi cũng vào xe, bấm khóa, chiêc xe bỗng chốc trở thành khoảng kín mít, người ngoài nhìn vào được.

      Đường Dịch bế đặt lên đùi mình, nâng tay ve vuốt bờ môi, khàn khàn cất tiếng...

      "Em có biết... phải nhịn bao lâu rồi ?"

      Ba tháng, đúng là quá dài mà.

      Người ta vẫn tay phải và người em của đàn ông chính là cặp bằng hữu, em tốt nhất, gắn bó nhất, nhưng vị Dịch thiếu gia nhà họ Đường này từ khi biết trải nghiệm đời chẳng bao giờ phải phiền tới cánh tay phải. Khi còn độc thân, phụ nữ vây quanh nhiều kể siết tới khi lấy Kỷ Dĩ Ninh rồi, cứ theo cái tính cách ấy buổi tối vẫn như cá gặp nước. Mãi đến ba tháng trước, được tin Dĩ Ninh mang thai Đường Dịch mới bắt đầu phải nếm trải những tháng ngày khổ sở.

      Cứ thử nghĩ xem mỗi đêm phải gian nan thế nào là hiểu, Kỷ Dĩ Ninh mặc đổ ngủ mỏng manh tựa vào lòng thủ thỉ, giọng mềm, ngọt, có khi tâm hồn nghệ sĩ của nổi lên liền ôm lấy "Đường Dịch em nhớ lắm". Đối với người đàn ông thân thể khỏe mạnh, tâm sinh lý hoàn toàn bình thường mà loại khiêu khích này tác dụng lớn tới thế nào chứ? Thế mà cuối cùng Đưòng Dịch chỉ có thể chật vật lăn qua lộn lại tự tưởng tượng và tự giải quyết; trong tưởng tượng cũng giở ít thủ đoạn, thậm chí còn tường tượng Kỷ Dĩ Ninh là mỹ nhân ngư bơi qua bơi lại, nhưng tưởng tượng vậy có khác gì tình nguyện uống rượu độc để giải khát hay chứ? Cho nên, khát lại càng khát hơn, cũng đâu phải thằng nhóc ba tuổi ranh chứ, trông cậy vào tưởng tượng có thể có tác dụng gì đây?                                  .

      Rốt cuộc Kỷ Dĩ Ninh cũng hiểu muốn gì.

      Hơi thở lập tức trở nên rối loạn, hiểu tại sao cũng chẳng thốt được tiếng "Đừng mà".

      Kỳ thực cũng rất muốn có ...

      Rất muốn được thân mật với , như thể chỉ khi đó mới có thể chắc chắn rằng, là của . Người ta vẫn trong chuyện tình cảm, phụ nữ luôn là kẻ tham lam quả ngoa. Đối với Đường Dịch, Dĩ Ninh cũng ôm ấp thứ lòng tham vô cùng lớn, gắt gao muốn xác nhận tồn tại của từng giây, từng phút.

      Đường Dịch dịu dàng hôn lên xương quai xanh của , bày cho cơ hội cuối cùng.

      "Bây giờ em vẫn còn có thể từ chối ..."

      vòng tay qua cổ , lắc lắc đầu, cúi mặt : "Miễn là nhàng chút..."

      Đường Dịch nhất thời nở nụ cười.

      Hiểu rổi, nhất định dịu dàng với .

      Vừa lúc hai người triền miên dây dưa trong xe, đột nhiên di động của Đường Dịch cất tiếng kêu inh ỏi.

      Tên lắp, cung giương, Đường Dịch sao còn quản được nhiều chuyện đến vậy chứ, muốn kêu cứ việc kêu, miễn tiếp.

      Điện thoại tự động chuyển cuộc gọi nhỡ sang hộp thư thoại, tiếng của Thiệu Kỳ Hiên đột ngột vang lên: "Đường Dịch! Tôi cảnh cáo thêm lần nữa! Lúc Kỷ Dĩ Ninh mang thai cấm giở cái trò kia với ấy. ấy quá yếu! Nhắc lại lần nữa ! Dĩ Ninh quá yếu! Tôi là bác sĩ, cái này tôi lừa đâu! phải nghe tôi! Vì đứa bé! phải kiên trì nhẫn nhịn! Nhắc thêm lần nữa! Phải bỉết nhẫn nhịn!"

      Đường Dịch: “ ……. “

      Bác sĩ cảnh cáo như vậy rồi, còn có thể gì đây? Đối với Kỷ Dĩ Ninh, đứa bé trong bụng vẫn là quan trong nhất, còn cái dục vọng hèn kém này của , đành chỉ có thể tự mình xử lý lấy mà thôi...

      Nhưng Đường Dịch biết, chính lúc phải đau khổ ngừng lại cách xa ngàn mét có hai kẻ xấu xa hí hửng.

      Vị bác sĩ họ Thiệu kia chống nạnh cười ha ha: "Lão tử bị nhà đe dọa bấy lâu nay, tới giờ cũng có thể cho trận rồi, hừ, cứ để chết nghẹn cả mười tháng luôn ?" rồi liền xoay người nhìn người còn lại, bác sĩ Thiệu khỏi cảm kích, nước mắt tuôn ào ạt: "Thần Thần à, chỉ có là tốt nhất! bày cho tôi cách hay ho này, dùng uy phong của bác sĩ mà dọa được Đường Dịch trận..."

      "Đừng khách khí làm gì." Bạn Đường cười tươi như hoa, trưng ra nét mặt lương thiện: "Có thể giúp đỡ người khác cũng coi như là niềm vui mà..."

      Bác sĩ Thiệu ngây thơ hoàn toàn hay biết rằng chính người trước mặt này là kẻ ra câu đẩy mình vào hố lửa, mà cứ tiếp tục sụt sịt cảm động mãi: "Xem này, Thần Thần của chúng ta đó, đúng là đồng chí, chiến hữu tốt mà, lại còn rất lương thiện nữa!"

      biết rằng mới đó mà chỉ xoay người cái, vẻ tao nhã mặt bạn Đường biến thành mảng thâm trầm u: Đường Dịch, ai bảo bàn chuyện công mà dám chạy tán chứ! Mười tháng đấy nhé, tôi tin bị nghẹn chết..

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngoại truyện thứ hai : Chuyện bảo bối (1)


      Mang thai là thử thách, chỉ với người phụ nữ mà với cả đàn ông nữa.

      Mười tháng đó... đúng là khổ cực như sống ở Nam Nê Loan [1] vậy.

      Để đảm bảo bản thân làm ra mấy chuyện " bằng cầm thú", Đường Dịch dám ở cạnh Kỷ Dĩ Ninh quá nhiều, thường thường rảnh rỗi là tới tìm Đường Thần Duệ để giết thời gian, khiến bạn Đường đáng thương buồn mãi thôi. ràng là thời gian riêng tư rất quý báu, do you know?

      Đường Thần Duệ vốn là người rất ngại những chuyện phiền toái, lại đều là đàn ông với nhau, chuyện cũng cần phải quá nề hà, kiêng nể, vì vậy bạn Đường rất thẳng thắn mà gợi ý cho Đường Dịch, sao thử dùng cách khác với Kỷ Dĩ Ninh xem, chẳng hạn như là "abc" tâm tình qua địện thoại chẳng hạn. Dù sao Đường Dịch cũng chẳng phải mấy cậu nam sinh ngây thơ, ngày trước lúc độc thân còn chuyện gì chưa thử qua chứ, là cao thủ trong cao thủ đó, Đường Thần Duệ thấy, ta có chừng đó kỹ xảo mà chẳng mang ra dùng, là hoài của, đáng tiếc quá!

      mắt Đường Dịch lạnh lùng quét qua.

      Còn xúi dùng điện thoại ư? biết đùa. Lần trước mới ôm Kỷ Dĩ Ninh vào xe làm lần khiến chết khiếp, bị ám ảnh tâm lý cả tháng trời, đến mức thà ngồi xe bus chứ nhất quyết chịu bước chân lên chiếc xe thể thao của . Nếu còn định dùng điện thoại nữa, chắc cả đời này Kỷ Dĩ Ninh chẳng dám nhận điện thoại của nữa mất.

      Đường Thần Duệ luôn có niềm thích cùng lòng kiên nhẫn tốt với với những chuyện kỳ quái thế này, nên khi nhìn thấy gương mặt trông cũng xinh đẹp của Đường Dịch, liền nhất thời nảy ra gợi ý.

      Sau khi săm soi, đánh giá gương mặt xinh đẹp trước mắt, Đường Thẩn Duệ lại cất cao giọng điệu hoa lệ: “Dịch à, cậu xinh đẹp thế này..."

      Đường Dịch chừng này tuổi, chưa từng có ai dám ngang nhiên trêu chọc như vậy, vì thế bạn Đường vừa mói thốt được ra mấy chữ, thấy đòn giáng xuống, tối tăm mặt mày.

      "Cậu muốn chết à?"

      Bạn Đường nhún nhún vai. Được rồi, được rồi, lấy bạo chế bạo, là dân lành, chịu thua rồi.

      Miễn cưỡng nuốt lời gợi ý "có thể tìm đàn ông xuống, bạn Đường đành buông tay, thở dài: "Đường Dịch à, cậu chẳng đáng gì cả..."

      ràng ta muốn tìm mình giết thời gian, thế mà chút hài hước cũng có, đời này còn gì thú vị nữa đây..

      Cuối cùng, vẫn là Đường Kình có thể đưa ra gợi ý mang tính xây đựng hơn, ấy đưa cho Đường Dịch bộ sách đóng bìa cứng.

      Là bàn về đánh lâu dài của Mao Chủ tịch.

      Đường Dịch nhận sách, ngây người vài phút, rồi mới mở sách ra xem qua, thấy Đường Kình còn kẹp thêm tấm thẻ trong sách. Đường Dịch cầm lên đọc, nét chữ cứng cáp mà thanh tú của Đường Kình lập tức đập thẳng vào mắt...

      "Cuốn sách này của Chủ tịch có tính ứng dụng rất cao trong thực tế em thử thực hành ba tháng rồi, hiệu quả rất tốt, hôm nay tặng lại cho , em mình hãy cùng nhau cố gắng nhé!"

      Đường Dịch : “ …. “, có  vẻ     bị Đường Kình dọa cho thành ra ngây ngốc rồi…

      Có lẽ Đường Kình hình như bị Tô Tiểu Miêu chỉnh đến điên luôn rồi.

      Cứ như vậy, Đường Dịch cùng Đường Thần Duệ vui vẻ trêu đùa nhau, cùng Đường Kình nỗ lực học tập, thời gian chầm chậm trôi qua.

      Kỷ Dĩ Ninh trải qua đủ loại giày vò trong thời gian mang còn sinh non, lại thêm chuyện khó sinh nữa, rốt cuộc tiểu bảo bối cũng chào đời bình an.

      Ngay lúc đó, trong lòng Đường Dịch đưa ra quyết định : sinh đứa là đủ lắm rồi! Chỉ đứa này thôi, sau này tuyệt đối cần thêm nữa!

      Cứ như vậy, bốn năm trôi qua. (Quả là thời gian thấm thoắt thoi đưa.)

      Chúng ta hãy cùng theo dấu chân thời gian, tìm tới bốn năm sau.

      Giáng Sinh, ngày Hai mươi bốn tháng Chạp, giữa mùa đông lạnh giá.

      Sáng sớm mới sáu giờ, phòng ngủ Đường gia vang lên trận đập cửa liên hồi, cùng tiếng gọi thanh thoát, ngây thơ.

      "Mẹ ơi, mẹ ơi"

      có phản ứng, cậu bạn trầm mặc lát, rồi lại đưa tay tiếp tục đập cửa.

      "Bố à, mau mở cửa mà, con biết mẹ ở trong đó."

      “ ….. “

      Trong phòng ngủ, Đường Dịch âu sầu mở mắt.

      Ngoài kia trời còn tối đen, Đường Dịch nhàng day day hai bên huyệt thái dương đau nhức, với tay cầm đổng hồ báo thức đầu giường xem giờ, nhịn được, khóe miệng khẽ run lên.

      Giờ là mấy giờ chứ…. Thằng nhóc này sáng nào cũng đập cửa sớm như vậy làm gì? Nó biết buồn ngủ sao? có thói quen ngủ nướng hả?

      Kỷ Dĩ Ninh vốn ngủ sâu giấc, nghe thấy tiếng đập cửa cũng dần tỉnh lại, lập tức muốn thoát khỏi vòng tay của Đường Dịch, “ Em xem con thế nào. “

      Đường Dịch lại càng ôm chặt Kỷ Dĩ Ninh vào ngực, giọng ngái ngủ tiếng được tiếng mất : “ Cứ kệ nó . “

      Kỷ Dĩ Ninh bật cười: ‘Bảo bối đứng ngoài gọi đấy, đau lòng sao?”

      Quả đau lòng chút nào.

      Đương nhiên, này trăm ngàn lần thế ra rồi.„

      Đường Dịch đành lập lờ nước đôi, qua loa vài tiếng, nhưng thực ra trong lòng vô cùng thất vọng.

      Cứ nhớ lại năm đó, trước mặt Đường Dịch, Kỷ Dĩ Ninh luôn là vô cùng bẽn lẽn, ngượng ngùng, luôn cảm giác như khoảng cách giữa mình và Đường Dich là rất lớn. Nhưng từ khi tiểu bảo bối kia ra đời, chỉ cần Đường Dịch dám có chút thái độ hung dữ dọa bảo bối của khóc, bao nhiêu kính sợ của Kỷ Dĩ Ninh dành cho tan biến ngay lập tức, cuối cùng ngay cả chút cũng còn, chẳng màng hình tượng ôn nhu gì hết, liền ôm lấy bảo bối ngang nhiên chống lại , còn gằn từng tiếng mà cảnh cáo : " cho làm thế với thằng bé!". Vậy là kéo gần cái khoảng cách giữa và Đường Dịch lại.

      Tấm lòng vĩ đại của những bà mẹ, hình nhu đều vậy cả.

      Đường Dịch ôm chặt , đổi kiểu dỗ dành: " xót con, nhung còn xót em hơn. Đêm qua chúng ta ngủ muộn vậy mà… “

      “ … “

      Kỷ Dĩ Ninh cứng họng, mặt bỗng hồng lên, " phải đều do làm loạn sao..."

      Đường Dịch thừa thắng xông lên: "Cho nên, em cần bận tâm đến thằng bé, quản gia và những người khác lo cho nó mà."

      Đúng lúc Đường Dịch khấp khỏi vui mừng giọng trẻ con lanh lảnh vang lên ngoài cửa:

      "Bố à, có người vĩ đại từng câu như thế này."

      Đường Dịch bình tĩnh, quyết thèm để ý tới nó.

      "Người vĩ đại đó có câu thế này, ngày khởi đầu từ sáng sớm, là đàn ông phải nên dậy sớm."

      Đường Dịch tiếp tục bình tĩnh, thèm quan tâm tới nó.

      "Bố à, người vĩ đại ấy chính là bố đó."

      “ …… “

      Rốt cuộc Đường Dịch cũng giữ nổi bình tĩnh nữa.

      Đường Duẫn Ngân! Lúc trước bố dạy con dậy sớm vì ngày nào con cũng ôm mẹ ngủ ngon lành! Bây giờ con ngủ mình rồi, ai còn muốn bắt con dậy sớm làm gì chứ? Hai chuyện hoàn toàn khác nhau, con có hiểu vậy hả?

      Phải rồi, bạn đáng của chúng ta tên là Đường Duẫn Ngân.

      Nhắc đến cái tên của vị tiểu thiếu gia này, còn có câu chuyện như sau...

      Năm đó Kỷ Dĩ Ninh trải qua biết bao khó nhọc mới hạ sinh an toàn, tối hôm đứa bé chào đời, Kỷ Dĩ Ninh kìm lòng được mà bật khóc trước mặt Đường Dịch, hoàn cảnh lúc ấy quả thực rất cảm động, mọi người có mặt đều xúc động kìm được nước mắt.

      Kỷ Dĩ Ninh là người rất truyền thống, với đứa này chẳng khác gì báu vật trời ban, vì thế liền lập tức cầu: "Đường Dịch, mình đặt tên đứa bé này là Đường Thiên Tứ [2] nhé..."

      “ …….. “

      Bốn bề bỗng chốc im ắng...

      Đường Thiên Tứ...

      Đường Dịch bỗng có cảm giác như toàn bộ linh hồn mình, từ đầu tới đuôi vừa hứng trận sét. Kỷ Dĩ Ninh, tâm hồn nghệ sĩ của em đâu rồi? Kiến thức triết học uyên thâm của em đâu rồi? Cái phong cách nông dân này hợp với em chút nào hết...

      Kỷ Dĩ Ninh nước mắt lưng tròng, nhìn truy vấn: '"Được ? Hả? Được vậy ?"

      “ …. “

      vừa trải qua cơn vượt cạn khó khăn, lại thêm khó sinh tưởng qua được, Đường Dịch dám kích động thêm nữa.

      bạn Đường Thần Duệ được thể ra tay cứu nguy rất đúng lúc; tích cực khen ngợi: "Tên hay lắm! Dĩ Ninh đúng đó! Tên này đúng là nhân trung long phụng, là rồng phượng giữa loài người mà!"

      Biến !
      <table border="0" cellspacing="0" cellpadding="0']
      <tbody>
      <tr>
      <td valign="top']</td>
      </tr>
      </tbody>
      </table>
      phải cậu cũng họ Đường sao? Tên hay như vậy sao để dành sau này đặt cho con cậu ?

      Đường Dịch nuốt nổi những cái tên từ thời Quốc dân của thế kỷ trước như vậy, vừa nghĩ chuyện tiểu thiếu gia nhà họ Đường mang cái tên "Đường Thiên Tứ" là khóe miệng Đường Dịch lại nhịn được mà co giật liên hồi.

      Cuối  cùng, để làm yên lòng Dĩ Ninh: "Đặt tên là chuyện rất phức tạp, muốn nhờ ai thông thạo chút xem giùm, chúng ta cần vội nhé."

      như vậy, Kỷ Dĩ Ninh cũng chỉ biết bán tín bán nghi, nhắc lại nữa.

      Cuối cùng, cái "người thông thạo" đương nhiên là chẳng có rồi, Đường Dịch tùy tiện tìm người giả mạo, đặt cho con cái tên văn nhã hơn chút. Lấy chữ "Duẫn" tức là thành tín, và chữ "Ngân" là vết tích, hàm ý đứa bé này chính là kết tinh tình chân thành của hai người họ.

      Kỷ Dĩ Ninh nở nụ cười, đẩy cái: " ra mở cửa , thẳng bé kiên nhẫn lắm đó, cứ để vậy nó làm ầm mãi đấy."

      Đường Dịch vô cùng buồn bực, đành nhấc người khỏi giường.

      Cúí người xuống hôn lên trán vợ, "Tối hôm qua khiến em mệt rồi, em ngủ tiếp ."

      Kỷ Dĩ Ninh nhìn , giọng nhắc nhở: " đừng có đọa con đấy… “  Từ khi có tiểu bảo bối này, điều Đường Dịch âu sầu nhất chính là cậu nhóc cứ bám lấy Kỷ Dĩ Ninh, khí thế của Đường Dịch mạnh mẽ thế nào chứ, người lớn còn chẳng có mấy người chịu nổi, huống hồ là đứa bé, bạn đáng thương kia hẳn bị Đường Dịch dọa phát khiếp mất.

      Đường Dịch cười cười khoác áo ngủ, lơ đễnh : "Con mình yếu đuối như em tưởng đâu."

      Tâm lý và sức chịu đựng của Đường Duẫn Ngân rất tốt, Đường Dịch đâu còn lạ gì nữa. Bốn năm nay, ban đầu Đường Dịch còn có thể dọa được nó, nhưng dần dà tiểu hỗn đản kia như thể tự động sinh ra kháng thể vậy, gần như miễn dịch được rồi. buổi tối, Đường Dịch vô tình nhìn thấy thằng bé xem sách trước khi ngủ, liền lại gần nhìn thử xem con đọc sách gì.

      Tuyển chọn các tác phẩm của Mao Chủ tịch bản bìa cứng.

      Bạn này còn đặt bút đánh dấu vào dòng: "Địch tiến ta lùi, địch ở ta quấy, địch mệt ta đánh, địch lui ta lùng. Đây là trọng điểm, nhớ lấy nhớ lấy."

      “ …. “

      Đường Dịch bỗng thấy đau đầu.
      Ngoại truyện thứ ba :Chuyện tiểu bảo bối (2)

       
      Cuối cùng cánh cửa phòng ngủ cũng bật mở.

      Bạn Đường Duẫn Ngân ở ngoài cửa cùng Đường Dịch đứng trong phòng nhíu mày nhìn nhau lượt từ xuống dưới, động tác, nét mặt đều giống nhau như khuôn đúc.

      Gương mặt Đường Duẫn Ngân từ lộ ra nét xinh đẹp hơn người, mới bốn tuổi, nhưng bao nhiêu tư chất cần có có đủ cả rồi, chẳng khó khăn gì cũng có thể đoán được, thời gian bồi đắp, đứa nhóc này lâu nữa đâu rồi cũng trở thành phần tử "hại nước hại dân".

      Mặc dù bây giờ khí thế và tư sắc còn thua xa Đường Dịch, nhưng khí chất bình đạm bắt đầu hé lộ, dù bạn vội vã muốn gặp mẹ nhưng vẫn quên chào bố mình câu: "Chúc bố buổi sáng tốt lành."

      “ ….. “

      Đời này có ai lại ra tay đánh kẻ tươi cười bao giờ chứ?

      Đường Dịch vốn định rằng nếu đứa nhóc này giở chứng càn quấy tốt, có thể lấy cớ "Mẹ con còn ngủ" để quang minh chính đại đuổi nó về. Ai mà ngờ được đứa bé này lại ngoan ngoan vậy chứ, Đường Dịch buồn bực vô cùng.

      Ngọn lửa buồn bực trong lòng chỉ còn biết trút xuồng đám ngưòi liên quan, Đường Dịch liếc vị quản gia và ba giúp việc đứng sau lưng Đường Duẫn Ngân, khóe miệng giật giật: " phải dặn các trông nó cẩn thận sao? Sao lại để nó sáng sớm sáu giờ tới đập cửa ầm ĩ như vậy!"

      Vị quản gia lau mồ hôi ròng ròng sau gáy, thành : "Chúng tôi gắng hết sức trông coi thiếu gia, nhưng năm giờ cậu ấy dậy rồi."

      Cậu nhóc giương mắt nhìn bố mình, kiêu ngạo nghếch cằm về phía Đường Dịch, ý tứ mặt: con nhịn hơn tiếng mới đến gõ cửa, như vậy là nể mặt bố lắm rồi đó...

      Đường Dịch : “ …. “

      "Duẫn Ngân à." Tiếng Kỷ Dĩ Ninh truyền từ trong phòng ra: "Vào đây với mẹ nào."

      Bạn hẳn chờ câu này từ lâu lắm rồi, liền chạy ùa vào như ánh chớp. Đường Dịch đau đầu, thầm ca thán, thế giới riêng tư của hai người sáng nay coi như tiêu tùng rồi, đành chỉ biết đóng cửa, để cậu nhóc vào phòng.

      Cậu nhóc hiển nhiên rất quý mẹ, trước mặt Kỷ Dĩ Ninh hề thấy bộ dạng thâm trầm ban nãy của nó đâu nữa, soạt soạt mấy cái thấy nó leo lên giường, nhào vào lòng Kỷ Dĩ Ninh, bắt đầu thủ thỉ: "Mẹ à, cả đêm qua con nhớ mẹ lắm, con mẹ vô cùng!"

      “ …. “

      Đường Dịch nghe xong câu ấy, khóe miệng liền run rẩy thôi.

      Mấy câu này, là tên hỗn đản nào dạy cho thằng bé chứ?

      ra cũng chẳng thể trách sao Đường Dịch lại âu sầu đến thế.

      Nhớ lại năm đó, kết hôn với Kỷ Dĩ Ninh, phải tiến từng bước , tình cảm dồn nén sau ba năm mới khiến thốt ra được câu " em", còn Kỷ Dĩ Nính cũng chính vì câu này của mà cảm động yên. Vậy mới thấy ba chữ này đáng giá chừng nào!

      Thế mà, giờ sao chứ, thằng nhóc Đường Duẫn Ngân này, ngày nào cũng lại ít nhất ba lần, rải khắp sáng, trưa, chiều, hơn nữa lời ra còn vô cùng ngon ngọt chẳng có mảy may ngượng ngùng, chỉ cần là chuyện khiến Kỷ Dĩ Ninh vui vẻ nó đều ngại, đúng là cao thủ tán tỉnh.

      Kỷ Dĩ Ninh suốt ngày bị vây trong những tói ngon tiéng ngọt của Đường Duẫn Ngân, vậy nên buổi tối, Đường Dịch ôm đưa tình câu; " em", Dĩ Nính nghe xong cũng chẳng thấy có chút kích động hay cảm động gì, chỉ đẩy bờ vai , nhìn cười cười: "Sao cũng bắt chước con rồi?.,."

      Cứ như vậy chắc Đường Dịch bị đả kích đến chết mất...

      Lại lúc này, những lời ngon tiếng ngọt của Đường Duẫn Ngân vừa buông ra, khiến Kỷ Dĩ Ninh bị dụ dỗ, vô cùng vui mừng ôm lấy gương mặt nhắn của cậu nhóc mà âu yếm hôn, "Mẹ cũng Duẫn Ngân lắm. “

      Được hôn cái... trong lòng bạn vô cùng kích động, vội vàng kéo chăn đắp cho mẹ, miệng ngừng : "Mẹ cẩn thận đấy, sáng sớm trời rất lạnh, chênh lệch thời tiết ngày và đêm rất dễ ảnh hướng đến cơ thể, cẩn thận tránh cảm lạnh mẹ ạ!"

      Đường Duẫn Ngân rất thành thạo mấy chuyện chăm lo cho người khác, vị tiểu thiếu gia này lớn lên trong nhà họ Đường, được người dưới ân cần săn sóc, mưa dầm thấm lâu, bây giờ chỉ thuận miệng đưa đẩy ra được câu như thế này.

      Đường Dịch đứng bên cửa, nhẫn nại nhìn hai mẹ con thâm tình ôm nhau giường, nhịn nổi nữa, liền ho khan tiếng rồi bước tới, túm lấy cổ áo Đường Duẫn Ngân như túm gà con.

      "Mẹ con còn phải ngủ thêm lúc nữa, đừng quấy mẹ nữa."

      Đường Duẫn Ngân ràng tâm tư rất kín kẽ, lập tức bám lấy Kỷ Dĩ Ninh rời: "Con ngủ cùng mẹ luôn, hôm nay con dậy sớm, giờ cũng muốn ngủ thêm lúc nữa..."

      Cớ cũng hay nhỉ!

      Đường Dịch thèm để ý tới nó, định xách cổ nó đưa ra ngoài, bạn khó chịu: "A, lại bèn dùng vũ lực trấn áp, bố ràng là dùng lý lẽ của đám cường đạo mà!"

      Bạn liền sống chết ôm lấy mẹ: "Mẹ , con cũng ở đây..."

      Cậu nhóc bốn tuổi cũng khá nặng rồi, lại cứ nhích tới nhích lui co kéo người Kỷ Dĩ Ninh, sau đó may đạp chân vào nơi nhạy cảm người ...

      Dĩ Ninh bị đau nhíu mày chút

      Hai bên lớn cùng quay lại nhìn .

      Bạn Đường ràng bị dọa xanh mặt, lập tức ôm lấy mẹ: "Mẹ à, con làm mẹ đau sao?"

      Sắc mặt Đường Dịch trầm xuống.

      Đường Duẫn Ngân cũng nhận ra, lúc này bố nó đúng là nổi giận rồi, Đường Duẫn Ngân có trầm ổn đến mấy cũng chi là đứa trẻ bốn tuổi, hiển nhiên chưa đủ khả năng đối mặt với Đường Dịch như thế này, nó e ngại bố lâu, vì thế bàn tay muốn dang ra ôm mẹ bỗng bị sắc mặt của Đường Dịch dọa cho sợ tới mức cứng đơ, khuôn mặt nhắn cúi thấp xuống.

      Kỷ Dĩ Ninh đành lòng, ôm lấy bảo bối , hôn vài cái, "Mẹ sao đâu, con ra ngoài ăn sáng trước ! Lát nữa mẹ ra với con."

      Bạn gật gật đầu, hôn lên má Dĩ Ninh, cẩn thận rón rén vòng qua người Đường Dịch, rồi sợ hãi ù té chạy.

      Cửa phòng vừa mới khép lại, Kỷ Dĩ Ninh liền nhịn trách móc Đường Dịch.

      "Có ai vô lý như ? ràng là tối hôm qua làm đau em, vậy mà giờ còn đổ lỗi cho thằng bé..."

      Đường Dịch cúi người xuống, nở nụ cười, " làm đau em thế nào vậy?"

      Mặt Kỷ Dĩ Ninh bỗng hồng lên. hỏi cứ hỏi thôi, lại còn sờ mó linh tinh!

      được phen hoảng hồn, cuống cuồng chặn tay lại, làm bộ ngồi dậy, " được, em muốn tắm."

      Ánh mắt nóng bỏng của Đường Dịch nhìn chằm chằm vào lúc, trong lòng khỏi có chút mờ ám: ấy thích tắm vào sáng sớm, vậy cũng tốt, xúc cảm mãnh liệt trong phòng tắm, vậy là có thể như vậy, như vậy, như vậy rồi...

      Tam động bằng hành động, cứ vào thôi, còn ngại ngần gì nữa...

      Cứ như vậy, bạn Đường Duẫn Ngân ngồi dưới lầu chờ tới khi ông mặt trời lên tới chính ngọ mới thấy ba mẹ ra khỏi phòng.

      Bạn ấm ức : "Mẹ à, mẹ xuống ngay với con, con còn làm trứng tình cho mẹ đây này.:."

      Cái gọi là " lát" của mẹ là ba tiếng bốn mươi lăm phút... Cả tình lẫn trứng rán của thằng bé đều nguội ngơ nguội ngắt mất rồi...

      Thằng bé thôi, vừa nhắc tới lại càng khiến Kỷ Dĩ Ninh cảm thấy xấu hổ. Trước kia, tuy ý chí của cũng chẳng kiên định được như Đảng viên nhưng ít nhiều vẫn còn giữ được tự chủ, nên lúc nào muốn , còn bây giờ chi cần Đường Dịch trêu đùa chút là liền chịu được.

      Vậy nên mỗi lần cùng Đường Dịch làm xong chuyện đó, Kỷ Dĩ Ninh đều có phần chột dạ: người ta đều phụ nữ ba mươi như sói như hổ, lẽ cũng đến mức như hổ đói rồi sao?

      Tất nhiên Đường Dịch nhìn thấu diễn biến tâm lý phức tạp ấy của , nhưng cũng chỉ làm như hay biết. càng rối rắm như vậy càng được lợi, đâu có phải kẻ ngốc mà tự nhiên phá hỏng mối lợi của mình chứ.

      Dặn dò quản gia dọn bữa sáng cho Kỷ Dĩ Ninh, Đường Dịch tới bên sofa ngồi xuống, bế tiểu bảo bối đặt lên đùi mình.

      Bây giờ ăn uống no nê, dục hỏa cũng được khơi thông rồi, tất nhiên bao nhiêu lương tâm, đạo đức cũng dắt tay nhau trở về, vì thế mà kiên nhẫn đáng kinh ngạc.

      "Con xem cái gì vậy?"

      "Dạ, Luân lý Hy Lạp cổ ạ."

      "Đọc có hiểu ?"

      "Chẳng hiểu gì hết ạ..."

      "Cũng bình thường thôi." Lúc đọc cuốn này cũng phải xem vài lần mới hiểu...

      Bạn thực bi thương, "Nhưng mẹ đọc rất dễ dàng." Thằng bé hiểu cái gì đều hỏi mẹ, mẹ chỉ thuận miệng giải thích vài câu mà câu nào cũng hết triết lý này đến triết lý kia.

      môi Đường Dịch có chút ý cười.

      nhớ mỗi tối đều ôm thằng bé rồi kể chuyện cho nó nghe, có lần Đường Dịch vô tình nghe được giọng điệu mềm mại nhàng của ân cần giảng giải cho con trai: "Nguyên lý của trí tuệ ở thời Hy Lạp cổ đại chính là bảo tồn ánh sáng, Duẫn Ngân con xem, cho dù có là chuyện tình phức tạp đến đâu chăng nữa, khởi nguồn của nó cũng đều vô cùng đơn giản. Cho nên Duẫn Ngân à, bất kể tương lai dù con có bước đến đấu, cũng đều phải nhớ , tận đáy lòng con phải luôn giữ lấy nền tảng giản dị, mộc mạc ấy."

      Đường Dịch nhớ , lúc đó nở nụ cười. Kỷ Dĩ Ninh vĩnh viễn mang mình hơi thở nhàng, thiện lương khiến Đường Dịch có ảo giác tất cả những thăng trầm, đua chen thế gian này vĩnh viễn thể ghi dấu mình , mà bản thân khi ở cạnh cũng có thể tránh xa đưoc chúng, tìm được chốn an lành giữa cuộc đời xô bồ này.

      Nay có người mẹ dốc lòng dạy con như Kỷ Dĩ Ninh, nhiều năm về sau, Đường Duẫn Ngân có thể có được những gì tốt đẹp nhất bằng chính thực lực của mình.

      Nghĩ đến đó, Đường Dịch liền mỉm cười vuốt ve gương mặt nhắn của con trai.

      cần so sánh với mẹ con, mẹ con là người có hai rồi."

      Đêm nay là đêm Giáng sinh, vì thế buổi tối Đường Dịch, Kỷ Dĩ Ninh và con trai cùng trang trí cây thông Noel trong vườn. Cậu nhóc với được tới cây Noel, Đường Dịch liền bế con lên để treo đồ trang trí.

      Cả nhà đứng trong vườn, Kỷ Dĩ Ninh nhìn cảnh sắc trước mắt, khỏi nhớ tới buổi tối của nhiều năm trước.

      Tối đó cũng giống như tối hôm nay, ánh trăng hư ảo, bầu trời rộng lớn xa xăm, hương hoa hải đường thanh tịnh. Đường Dịch đứng sau , vòng tay ôm : " cần em."

      Lúc ấy chỉ cảm thấy người đàn ông này ngoan độc thâm trầm nhưng tuyệt mỹ, như ngọn lửa đỏ, như thuôc độc, như loài á phiện. Bây giờ nghĩ tới, lại muốn cười rộ lên. Tất cả những gì qua tựa như bữa tiệc xa hoa bị phép thuật đóng băng để lại phía sau, năm tháng chảy trôi, vẻ đẹp xa hoa đến giờ biết vơi mất mấy phần.

      cúi đầu sờ vào miếng ngọc thạch màu nâu sẫm. Miếng ngọc này từ trước tới giờ vẫn rời khỏi .

      " nghĩ gì vậy?"

      Bỗng nhìèn bị ôm từ phía sau, hơi quay đầu lại hỏi , “Duẫn Ngân đâu?“

      " bóc quà Giáng Sinh, nó chơi minh rất vui vẻ." nở nụ cười.

      "Em nhận được thiệp mời sau lễ mừng năm mới em muốn London tham gia hội của sinh viên ở Cambridge, có thể cùng em ?"

      " Ừ, nhất định.“

      “Duẫn Ngân cũng phải cùng, được muốn. “

      “ Ừ…" Đường Dịch trả lời cách miễn cưỡng...

      "Em gặp lại Ưng Trí được mất hứng."

      "Đương nhiên là mất hứng!"

      “ ….. “

      Nhưng có thể ngăn cản."

      “ …. “

      Kỷ Dĩ Ninh bối rối trong chốc lát, sau đó gọi tiếng. "Đường Dịch. “

      " Ừ ?"

      "Gặp , là quá tốt."

      "... cũng vậy."
      HẾT

      <div>

      <hr align="left" size="1" width="33%" />


      [1] Nam Nê Loarv: là thôn thuộc tinh Thiểm Tây, được coi là vùng nghèo nhất Trung Quốc do bình quân thu nhập đẩu ngtiòi quả thấp.

      [2] Thiên Tứ: có nghĩa là trời ban. Đây là tên nghe khá quê mùa và cổ lo.




    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :