1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đen trắng kết hợp - Cư Ni Nhĩ Tư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 10:

      Sau khi làm xong công việc, tốc độ xuống lầu của Tô Dã Nghi quả phải dùng nhanh như chớp để hình dung. Khoảng trong thang máy của cao ốc Phi Cáp dọa người, Tô Dã Nghi nhìn chính mình mặt kính bóng loáng trong thang máy, đầu tiên nhìn thấy với ánh mắt đen láy như vậy, phía dưới còn có quầng thâm đen giống nhau, lại nhìn mặt bởi vì khẩn trương mà đỏ lên như mặt của Quan Công. (*)

      (*) Quan Công: là vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đóng góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị. Ông được người đời biết đến với hình tượng mặt đỏ, râu dài, tay cầm cây ‘thanh long yển nguyệt’và cưỡi ngựa xích thố.

      Mặt Quan Công.

      Đối với loại phản ứng sinh lý bình thường này của mình, Tô Dã Nghi thường xuyên cảm thấy chán nản. Trai đẹp thấy cũng ít rồi, trong kênh cũng thường xuyên đỏ mặt chút, đỏ mặt trước nam minh tinh, các loại tao nhã, tuấn lãng, cao quý… Dù sao tóm lại, cũng được xem là nhân trung long phượng (rồng phượng trong biển người), Tô Dã Nghi còn chưa phát mình thể khống chế với những người như vậy.

      Lấy việc người người trong kênh đều thích Triệu Duyệt ra mà , Tô Dã Nghi nhìn , chút phản ứng khác thường cũng có.

      Chẳng lẽ Dịch Tự là… người đàn ông duyên phận định trước của ?

      “Đinh”, thang máy đến tầng , tạm thời cắt đứt loại suy nghĩ như sợi liễu tung bay của Tô Dã Nghi. ra khỏi thang máy, đưa tay vỗ vỗ mặt, điều chỉnh sắc mặt, đưa mắt nhìn lại ánh sáng mờ nhạt của mấy chiếc bóng đèn ở đại sảnh, nhìn lần hai lần cũng trông thấy bóng người.

      Sau đó lại tìm vòng trong đại sảnh, sau khi xác định Dịch Tự có ở đây, buồn bực thở dài, cúi đầu chán nản tới ghế sô pha ở nơi tiếp đón, cả người xụi lơ nằm ở phía , ngửa đầu nhìn đèn treo trần nhà đại sảnh.

      ra trần nhà còn có chiếc đèn treo đẹp đẽ và tráng lệ như vậy? Tới Phi Cáp mấy tháng thế này, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Dã Nghi phát trong đại sảnh có thứ đồ như vậy. tại nhìn ngọn đèn kia, đột nhiên cảm thấy nó rất có cảm tình, Tô Dã Nghi cũng vẫn cười híp mắt nhìn như vậy…

      Sau đó, tinh thần từ từ bay xa.

      Đột nhiên có cái bóng xuất trong tầm mắt của . bị dọa sợ hết hồn, cẩn thận nhìn cái bóng kia lát, cảm thấy quen thuộc lắm…

      “Cái bóng” này mặt biểu cảm cúi đầu nhìn lát, sau đó quay đầu .

      Sau khi ý thức được người kia là ai, Tô Dã Nghi chợt lật người. Dịch Tự hai tay đút túi về phía trước rồi, nhìn bóng lưng phía trước quay đầu lại của , nghe : “ định qua đêm ở chỗ này sao?”

      Giễu cợt! Nhất định là giễu cợt! Tô Dã Nghi tức giận xách túi đứng dậy từ ghế sô pha, sải bước theo.

      Vừa ra khỏi cao ốc mới phát , đêm là đen mịt mù, Tô Dã Nghi hề nghi ngờ nhiệt độ bây giờ xuống dưới 0. Lật khăn quàng cổ quấn quanh cằm, Tô Dã Nghi cũng học bộ dạng của Dịch Tự tay để vào trong túi áo. Dịch Tự bước rất lớn, để bị rớt lại phía sau, Tô Dã Nghi luôn chạy chậm, cứ như vậy, cũng lạnh.d,0dylq.d

      cũng làm thêm giờ sao?” Tô Dã Nghi phải cảm ơn nhiệt độ thời tiết này, che giấu gương mặt “bốc hơi” của , cũng áp chế trái tim đập nhanh của xuống chút.

      “Ừ.”

      “Là chị Mạt Mạt cho biết tôi cũng ở công ty hả?”

      “Ừ.”

      Mặc dù đoán được đáp án, trong lòng Tô Dã Nghi vẫn phảng phất chút mất mát, nhưng mà mất mát này rất nhanh bị che giấu , lại đột nhiên cảm thấy yên lặng đến rất quỷ dị, vì vậy rất thuận theo tự nhiên kéo ra đề tài: “ ra tôi vốn cần tan ca trễ như vậy, tôi làm xong trang, nhất thời quên nhấn ‘Save’, liền…”

      đến đây, Tô Dã Nghi được nữa, chán nản nhắm mắt lại, có loại cảm giác muốn rút lại kích động của mình.

      Tại sao muốn chuyện ngu xuẩn của mình với như thế!
      tiếp tục?” Bỗng dưng, Dịch tự quăng lại câu như vậy, giọng gợn sóng chút xao động.

      Tô Dã Nghi cúi gằm đầu rầu rĩ : “ tiếp tục.”

      Dịch Tự tiếp nữa.

      Lại lát, sau khi Tô Dã Nghi tay trái siết tay phải sắp toát mồ hôi, cuối cùng nhịn được lên tiếng lần nữa: “Đúng rồi, bình thường công việc chủ yếu của là gì?”

      “Lập trình.”

      “Bình thường rất vất vả hả?” Hỏi xong câu này Tô Dã Nghi lại hối hận, hận thể đánh chính mình, câu hỏi chó má gì thế này!

      “Ừ.”

      Tô Dã Nghi vẫn buồn phiền bĩu môi, lúc qua ngã tư, gió lớn từ con phố vắng vẻ thổi tới, Tô Dã Nghi bị thổi trúng làm cả người run rẩy, tay đút trong túi rút ra, ôm lấy cả cánh tay.

      “Lạnh quá.”

      Sau khi kìm được phun ra câu như vậy mà cũng nhận được lời nào, Tô Dã Nghi tiếp tục tập trung suy nghĩ, phải hỏi vấn đề “Có trình độ”, tốt nhất là loại có thể khiến cho thao thao bất tuyệt đường về đến nhà.

      suy nghĩ say sưa, Tô Dã Nghi đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu có chút nặng, giương mắt nhìn lên , lông viền mũ phủ lên trán . Sau khi giơ tay lên sờ đầu, lúc này mới phát ra có chiếc mũ lông đội đầu mình.

      Nhưng hoàn toàn đội mũ, chẳng lẽ là gió thổi hay sao? Ừm, có lẽ thế.

      Nghĩ lại chút, ràng gió thổi từ phía bắc tới, sao lại thổi tới cái mũ? Chẳng lẽ là…

      Vầng sáng thoáng qua trong đầu, sau khi đoán trước được việc xảy ra trong nháy mắt, tim của Tô Dã Nghi lại bắt đầu nhảy dựng lên. Phạm vi xoay đầu của rất , rất nhanh liếc trộm người bên cạnh cái --- ánh mắt người phía sau vẫn như cũ bình tĩnh nhìn con đường phía trước, giống như hoàn toàn chú ý đến hành động của Tô Dã Nghi.

      Sau khi liếc trộm cực nhanh, Tô Dã Nghi dám ngẩng đầu lên nữa, cũng dám chuyện nữa. Nhiệt độ cao mặt giống như trong nháy mắt lan truyền tới toàn thân, mới vừa rồi còn cảm thấy lạnh, giờ phút này lại cảm thấy cả người nóng lên.

      đội cái mũ cho sao? sợ lạnh hả?

      Suy nghĩ của Tô Dã Nghi nhịn được tầm thường bổ sung hình ảnh Dịch Tự vung tay lên, bộ dạng giúp đội mũ.

      định chỗ nào?”

      Đột nhiên, Tô Dã Nghi vẫn cười khúc khích nghe được câu như thế, lúc ngẩng đầu tim loạn nhịp đập mạnh, lúc này mới phát trong lúc vô tình vào ngõ khác so với Dịch Tự. Vì vậy đành phải chạy chậm tới, rất có lỗi nhìn : “ xin lỗi.”

      Dịch Tự tiếp, Tô Dã Nghi cũng vốn dĩ bởi vì đội cho cái mũ mà ngượng ngùng, lúc này lại sai đường, càng thêm ngóc đầu lên được. Lo lắng mình lại hướng khác so với , Tô Dã Nghi luôn liều mạng nhìn chằm chằm chân của Dịch Tự…

      Thấy đôi chân kia dừng lại, cũng dừng lại, đôi chân kia tiếp, cũng tiếp. Bước chân lớn bằng , liền chạy chậm chút, dọc đường cứ như vậy, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy trong lòng hoảng sợ, rồi lại có loại ngọt ngào khác thường.

      Công việc bận rộn kéo dài.

      Mùa thu của Bắc Kinh mới đến, Tô Dã Nghi vô cùng mong đợi trận tuyết rơi mùa đông đầu tiên của năm nay. Gần đây đề tài thảo luận của các đồng nghiệp trong tổ cũng liên quan tới mùa đông --- mua quần áo mùa đông, trượt tuyết, lò sưởi, ăn lẩu.

      Ngày thứ sáu này, trong tổ hiếm khi có được ngày phải làm thêm giờ. Chúc Lỵ đề nghị buổi tối nhóm cùng ăn lẩu, tổng cộng năm bảy người trong nhóm , người nào cũng tỏ ý tán thành.

      Cách công ty xa có cửa hàng Hỏa Oa mùi vị tệ, nhân viên của Phi Cáp đều được hưởng ưu đãi giảm giá 10%. Vì vậy, cuối tuần tất cả mọi người đều thích vào đây ăn chơi sa đọa. Theo lời của Chúc Lỵ mà : “Tới chỗ này giống như là tới căn tin của công ty chúng ta vậy.”

      Ngày hôm nay cũng ngoại lệ, khắp nơi đều là nhân viên của Phi Cáp. Tô Dã Nghi cũng biết những người thuộc các ngành khác của công ty, nhưng liếc mắt cái, thấy cổ mọi người đều đeo thẻ làm việc. Hơn nữa cũng thấy Chúc Lỵ chào hỏi với rất nhiều người.

      Chúc Lỵ quen biết nhiều người có gì kỳ lạ, Tô Dã Nghi phát , ngay cả Triệu Duyệt vừa mới tới công ty lâu lại có thể có người quen biết. Kỳ lạ hơn chính là, Triệu Duyệt vừa thấy người nọ, nét mặt và hành động lập tức thay đổi.

      đó gọi là Trần Bách Mộng, tổ quảng cáo. Là đồng nghiệp nổi tiếng nha, người theo đuổi ta rất nhiều.” Chúc Lỵ rất nhanh giải thích nghi ngờ của mọi người, mọi người sôi nổi nhìn Triệu Duyệt ở bên kia, chuyện với gọi là Trần Bách Mộng đó, có lẽ là chuyện gì đó hài hước, khuôn mặt ưa nhìn của treo lên nụ cười.d’đ/l/q'd

      Phạm Giai đưa thực đơn cho Chúc Lỵ, : “Trần Bách Mộng là nhân vật lớn, tôi cũng có nghe qua.”

      Ngay cả đồng nghiệp Lục Tiểu Mẫn rất ít khi tham gia vào các hoạt động trong tổ cũng : “Tôi cũng nghe qua.”

      Tô Dã Nghi mờ mịt nhìn mọi người: “Tại sao tôi chưa từng nghe qua?”

      Phạm Giai cười: “Nhóc con à, chưa từng nghe qua nhiều việc ở đây! Đừng hỏi mấy câu vớ vẩn!”

      Lục Tiểu Mẫn để cho Tô Dã Nghi dọn bát đũa xong, trọng nghĩa khí : “Là người phụ nữ rất ghê gớm, biết càng ít càng tốt.”

      Chúc Lỵ là cao thủ gọi thức ăn trong tổ, chỉ trong thời gian mọi người chuyện mấy câu, chọn xong thực đơn. Dùng chiếc đũa gõ vào cái bát, kêu: “Attention!” (Chú ý!)

      Mọi người nhìn .

      Chúc Lỵ thần bí : “Tôi hỏi thăm được Dịch Tự ở chỗ nào rồi!”

      Tô Dã Nghi chột dạ run lên cái.

      Phạm Giai: “Ở đâu vậy?”

      Chúc Lỵ: “Thông Châu.”

      Tô Dã Nghi lại run lên cái, Thông Châu… Tốt rồi.

      Lục Tiểu Mẫn là người có bạn trai, cũng phải là người háo sắc, hào hứng ràng cao: “ định chuyển tới Thông Châu sao?”

      Chúc Lỵ khinh thường nhíu mày: “Mỗi ngày phải ngồi nửa giờ xe đưa đón, tôi có bệnh mới chuyển chỗ ở.”

      “Vậy mấy cái này có ý nghĩa gì?”

      Chúc Lỵ muốn giải thích, Triệu Duyệt tới trễ chợt kéo ra chiếc ghế bên cạnh , ngồi vào trong hàng ngũ. Lúc này vẻ mặt của hơi chán nản, so với khuôn mặt tươi cười hớn hở mới vừa rồi kia hoàn toàn khác biệt. Tô Dã Nghi vì để chuyển đề tài của Chúc Lỵ, vội vàng hỏi câu: “ làm sao vậy?”

      Triệu Duyệt mang chút tự giễu : “ sao cả, bị người phụ nữ từ chối N + 1 lần.”

      Mọi người: “Hả?”

      Buổi tối hôm đó, tâm tình của Triệu Duyệt ràng tốt. ra ít khi tâm tình tốt, ít nhất Tô Dã Nghi cũng nhìn thấy giống như đưa đám như vậy. gọi rất nhiều rượu, tuyên bố mọi người uống cùng . Mặc dù như vậy, ra người uống chỉ có mình . Thời gian chung đụng… nhiều thế này, mọi người đều con người của Triệu Duyệt, mặc dù người đàn ông, mọi người lại luôn luôn bỏ qua điểm này, chỉ kém chưa xưng hô chị em với mà thôi. Thấy sa sút như vậy, lần đầu tiên Chúc Lỵ sử dụng biện pháp: “Triệu Duyệt, uống hết rượu như vậy rất thú vị nha!”

      “Vậy xem thế nào mới thú vị?”

      Ánh mắt Chúc Lỵ sáng lên: “Chơi chút trò chơi thú vị .”

      Triệu Duyệt: “Được, nghe theo .”

      Chúc Lỵ vận động ngắm nhìn trong nháy mắt, mắt đảo qua, hưng phấn : “Vài người thế này, chơi vui nha! Các người chờ chút, tôi kéo thêm mấy người.”

      Tô Dã Nghi tự lo cho mình, vớt nấm Kim Châm từ trong nồi lẩu ra ăn, ăn đến cực kỳ kinh khủng. Qua mấy phút, Phạm Giai đột nhiên : “Ôi trời ơi, chuyện này… phải chứ?”

      Tô Dã Nghi ăn xong nấm Kim Châm bắt đầu ăn đậu hũ theo ánh mắt khiếp sợ của Phạm Giai quay đầu nhìn.

      miếng đậu hũ trắng thiếu chút nữa phun ra.

      Người bên cạnh Chúc Lỵ đó mặt đen muốn chết, cả người tỏa ra khí lạnh, phải Dịch Tự là ai?

    2. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 11:

      Chúc Lỵ đặc biệt hào hứng, thời điểm đường tới mãnh liệt nháy mắt với Tô Dã Nghi. Dĩ nhiên, Tô Dã Nghi trong mắt trong lòng chỉ có Dịch Tự thể nào tiếp thu được ánh mắt của Chúc Lỵ. Gần tới trước cái bàn, bên cạnh Dịch Tự có người đàn ông lớn tiếng : “Chỗ như vậy đủ khả năng để chơi trò chơi nha!”

      “Vậy cậu có sáng kiến cho cái có đủ khả năng hay chưa?” Chúc Lỵ ràng là biết người đàn ông kia, cử chỉ lời có vẻ rất thân thiết.

      “Tới KTV đối diện , tìm phòng bao có phong cách, chọn mấy két rượu.”

      Mọi người đồng thanh hô: “Được.”

      Tô Dã Nghi rất muốn được, bởi vì đậu hũ trắng thích còn chưa ăn xong. Nhưng mà, Phạm Giai đợi ăn xong, trực tiếp chặn ngang túm .

      Đến nơi Tô Dã Nghi mới phát , người lại nhiều hơn lượt, ngay cả vị mỹ nữ Trần Bách Mộng đó cũng tới. Mặc dù Tô Dã Nghi phải là người quái gở, nhưng cho tới nay đều thích bản thân mình ở giữa những nơi náo nhiệt, mà theo thói quen che giấu mình trong đám đông. Có lúc, nhìn người khác chơi đùa điên cuồng, bản thân cũng có thể cảm động lây.

      Cả cái phòng bao ước chừng cũng phải hai ba mươi người, Phạm Giai kéo Tô Dã Nghi và Lục Tiểu Mẫn ngồi xuống ở góc , Triệu Duyệt rất nhanh nhảy tót tới bên cạnh Trần Bách Mộng. Chúc Lỵ ngồi ở trung tâm bàn trà, vỗ tay cái ý bảo mọi người im lặng.

      Ở công ty Chúc Lỵ nhất định rất nổi tiếng, chỉ bày tỏ câu như vậy, tất cả mọi người yên tĩnh lại. Chúc Lỵ liếc mắt nhìn mọi người, cười thần bí: “Tôi tin mọi người đều lạ lẫm với trò chơi này…”

      Có người hỏi: “ hay mạo hiểm?”

      Tròng mắt của Chúc Lỵ xoay chuyển cái: “Ách! Coi như là loại .”

      Lại có người hỏi: “Cái này nhàm chán lắm, thú vị.”

      Chúc Lỵ vỗ tay: “Cho nên, muốn chơi là phải chơi chocó ý nghĩa, mọi người đều là người lớn, tôi cũng những cái khác, trò chơi như thế này, mỗi người câu ‘Tôi chưa từng như thế nào’, sau đó những người tham gia, ai làm chuyện mà người kia , phải uống ly rượu. cho trước, trò chơi này khá hay ở chỗ thể dối, nếu như dối… Tôi nguyền rủa nặng chút, cả đời độc thân?”

      Có người cười: “Cái đấy cũng gọi là nặng?”

      “Vậy cái nào mới nặng?”

      “Đàn ông dối, cả đời bất lực, về phần phụ nữ …”

      Phạm Giai giọng lẩm bẩm câu: “Người này bỉ ổi.” Cái này vừa dứt lời, ngay sau đó Phạm Giai ngẩng đầu lên vừa lớn tiếng bổ sung câu, “Phụ nữ cả đời có cao trào.”

      Tô Dã Nghi rất muốn che mặt của mình.

      Trò chơi người lớn luôn luôn kích thích tâm tình bị đè nén của nam nữ, chỉ là đề nghị đơn giản như vậy, tất cả mọi người đều hào hứng bừng bừng. Chúc Lỵ là người đề xuất, câu đầu tiên: “Tôi chưa từng nịnh bợ.”

      Gương mặt Tô Dã Nghi hoảng sợ nhìn Chúc Lỵ, nghĩ tới ra tiêu chuẩn rộng rãi như vậy, cho là có người trải qua chuyện như vậy, ai ngờ, chỉ trong chốc lát, Phạm Giai bên cạnh liền rót đầy ly rượu từ trong đám đông bàn, cầm lấy ly, ngửa đầu nuốt xuống.

      Cho đến khi Phạm Giai uống rượu xong, Tô Dã Nghi vẫn duy trì bộ dạng khiếp sợ như cũ nhìn , giống như biết vậy. dizen;dan/le*quy''don//

      Bị Tô Dã Nghi nhìn chằm chằm được tự nhiên, Phạm Giai rất bực mình câu: “Nhìn tôi làm gì, nhiều người uống rượu như vậy, nhìn người khác !”

      Tô Dã Nghi cứng nhắc chuyển đầu về phía những người khác, quả ít người ở đây uống rượu lượt, trong đó phụ nữ chiếm số đông, đàn ông cũng ít.

      Tô Dã Nghi khỏi xúc động trong lòng, ra tất cả mọi người miệng lưỡi lại tốt như vậy!

      Vòng thứ hai, đến lượt người ngồi chung chỗ với Dịch Tự, vừa rồi Chúc Lỵ mới dùng sức dụ dỗ người đàn ông kia, mặt của ta bụ bẫm, khi cười lên mắt híp lại thành đường may. Tô Dã Nghi nhìn ta, lại nhìn Dịch Tự bên cạnh chút, đột nhiên cảm thấy khác biệt giữa người với người có thể là rất lớn. Bạn nam Tiểu Mập Mạp sau hồi im lặng suy nghĩ, đột nhiên cười xấu xa: “Tôi chưa từng hôn người cùng giới.”

      Cái vấn đề này qua, có thanh thổn thức lớn, sau đó, có mấy người lặng lẽ bưng ly rượu lên. Chúc Lỵ bộ dạng vui mừng hả hê nhìn mọi người ngồi rót rượu.

      Đúng lúc này, Phạm Giai đột nhiên đứng lên: “ vòng này tới tôi .”

      Tô Dã Nghi nâng mặt nhìn , nghe : “Tôi thầm mến trong số những người ngồi đây.”

      Lúc câu hỏi của Phạm Giai được ra, Tô Dã Nghi trước tiên nghĩ tới bản thân mình. Bởi vì đối với , cái từ “Thầm mến” này rất nhạy cảm, cái từ nhạy cảm này vừa phát ra, ánh mắt của tự chủ nhàng hướng tới trước mặt Dịch Tự. Ánh đèn trong gian phòng mơ mơ hồ hồ, mặt của Dịch Tự trong đó cũng có chút mơ hồ, Tô Dã Nghi thấy . Mặc dù thấy , cũng có thể cảm nhận được rất thẳng thắn tiếp thu quan sát, điều này làm cho Tô Dã Nghi cho dù cách xa mấy mét cũng phát bệnh cũ ---- tim đập nhanh hơn, đủ sức hô hấp.

      Những lời này của Phạm Giai ngoại trừ tạo ảnh hưởng đối với Tô Dã Nghi, cũng tạo ảnh hưởng giống nhau với rất nhiều người ở đây. Người đứng mũi chịu sào bị tác động chính là Chúc Lỵ. Phạm Giai ra câu này cũng chính là muốn chĩa vào Chúc Lỵ, chuyện của có nhiều người biết. Mặc dù đây phải là chuyện lớn gì, Phạm Giai cũng có chút toan tính, nhưng lại nhịn được muốn trả miếng bằng cách này. Nhưng trả như vậy, trái lại dẫn tới rất nhiều kích động.

      Chúc Lỵ rất thẳng thắn bưng ly rượu lên, thẳng thắn đưa đến giữa môi, ngược lại tuyệt đối che giấu.

      Sau đó là Triệu Duyệt, rất sợ người khác biết mình có tình ý với Trần Bách Mộng, tiến tới bưng ly rượu lên mạnh mẽ uống xuống. Còn có mấy người Tô Dã Nghi quen cũng bưng rượu lên, Tô Dã Nghi căng thẳng nhìn mấy người đó, trong lòng vẫn đấu tranh kịch liệt…

      muốn chuyện thầm mến của bị người khác phát , nhưng cũng sợ sức mạnh của lời nguyền rủa đó. cũng muốn sau này có hạnh phúc tình dục. Nhưng mà nếu như uống rượu, Chúc Lỵ và Phạm Giai nhất định phát , các phát , khẳng định Dịch Tự cũng phát , ghét Chúc Lỵ như vậy, ghét nàng tomboy biết tên họ kia như vậy, khó tránh khỏi ghét

      Nhưng muốn cả đời có cái đó nha…

      sợ hãi với lời nguyền rủa cao hơn sợ hãi với thực tế, lúc có người định đứng lên bắt đầu vòng kế tiếp, Tô Dã Nghi đột nhiên xông ra từ bên cạnh Phạm Giai, bưng ly rượu từ bàn trà lên, ngửa đầu uống xuống.

      Có mấy người đàn ông kêu to “Tốt”, Tô Dã Nghi dám nhìn bọn họ, bởi vì dám nhìn Dịch Tự. Uống rượu xong, cúi đầu ngoan ngoãn trở về vị trí cũ, quả nhiên, Phạm Giai xông tới chất vấn đầu tiên: “ thầm mến người nào?”

      Lục Tiểu Mẫn tiếp: “Chẳng lẽ muốn làm tình địch với Chúc Lỵ?”

      Tô Dã Nghi cúi đầu ngượng ngùng phủ nhận: “ phải ta phải ta!”

      Lúc này, Triệu Duyệt luôn luôn ngồi bên cạnh Trần Bách Mộng đột nhiên tới, chen vào bên Lục Tiểu Mẫn, bà tám : “Dã Nghi, người thích… ra là tôi ? Là tôi hả?”

      Tô Dã Nghi kinh ngạc ngẩng đầu, Triệu Duyệt nhìn dáng vẻ đỏ mặt bừng bừng của , dường như càng thêm kiên định, khóe mắt khẽ cong, cười đến xán lạn: “Quả nhiên là tôi! sao, mặc dù tôi thích người khác, nhưng tôi làm tổn thương, trước khi tìm được người , tôi cho phép lặng lẽ thích tôi.”

      Tô Dã Nghi: “…”

      Lục Tiểu Mẫn bị Triệu Duyệt chen vào dường như tỉnh ngộ : “ trách được nha, trách được kẻ ngu ngốc này bị đoạt mất công việc cũng oán hối với , ra là… Có tình khác nha.”

      Phạm Giai nghe thấy vỗ đầu Tô Dã Nghi phát: “Sao lại với chúng tôi!”

      Lúc Tô Dã Nghi định mở miệng giải thích, vừa khéo có người phụ nữ phía đối diện đứng lên rất dũng cảm câu: “Đến tôi đến tôi, tôi làm ở nơi nào khác ngoài cơ quan.”

      Lực chú ý của mọi người rất nhanh bị những lời này thu hút tới, chuyện Tô Dã Nghi thầm mến Triệu Duyệt cũng cứ như vậy được đậy lại. Chỉ là, sau đó mọi người cái gì, Tô Dã Nghi cũng nghe . 80% lực chú ý của đặt vào Dịch Tự phía bên kia ---- nghe ngóng tình hình của , lén nhìn biểu của ---- mặc dù hoàn toàn tham gia trò chơi, thậm chí câu cũng , biểu dư thừa cũng có.

      Sau mấy vòng, có mấy hạng mục Tô Dã Nghi phải uống rượu, Phạm Giai nhắc nhở , cũng suy nghĩ nhiều, bưng rượu uống. Cho tới khi càng về sau, cũng biết rốt cuộc mình uống bao nhiêu ly, đầu choáng váng, tuần lễ mệt mỏi cộng với say rượu thúc giục chiến đấu trong mắt, lại sau nữa, chống đỡ được vẻ buồn ngủ, vùi người ở góc ghế sa lon mềm mại, mơ mơ màng màng ngủ mất. d'đ,l;q/đ

      Khi tỉnh lại, mọi người vẫn chơi, trong gian phòng tràn ngập mùi rượu. Sau khi tỉnh lại đầu Tô Dã Nghi có chút đau, miễn cưỡng trở lại bình thường, hình ảnh đầu tiên nhảy vào cái đầu hỗn độn của là Dịch Tự. Nhớ tới việc ngồi đối diện , Tô Dã Nghi khỏi chăm chú nhìn phía đối diện, làm kinh hãi chính là, chỗ đó có Dịch Tự, ngược lại Tiểu Mập Mạp trước đó lại ở đây. Tô Dã Nghi nóng lòng điên cuồng nhìn lướt qua gian phòng, phát người chơi lúc này thiếu rất nhiều, hơn nữa, Dịch Tự cũng ở trong phòng.

      đâu rồi?

      Lục Tiểu Mẫn ở bên nhận ra động tĩnh của Tô Dã Nghi, sáp lại gần ngửi ngửi: “Tỉnh rồi hả?”

      “Hơi hơi… Còn những người kia đâu?” Tô Dã Nghi cố gắng để cho câu hỏi của mình hết sức tự nhiên.

      “Về nhà.”

      “Đều về nhà rồi?”

      Nghe Tô Dã Nghi hỏi như thế, Lục Tiểu Mẫn xoay đầu lại, nhìn nghi ngờ, bỗng nhiên bộ mặt đầy thông cảm : “Lúc ngủ, Triệu Duyệt đưa Trần Bách Mộng về nhà rồi.”

      Lục Tiểu Mẫn như vậy, Tô Dã Nghi mới phát Triệu Duyệt cũng ở đây.

      Nhưng mà, rốt cuộc Dịch Tự đâu vậy?

      ra Dịch Tự sớm rồi. Bởi vì , hào hứng của Chúc Lỵ cũng giảm rất nhiều, sau khi Tô Dã Nghi tỉnh lại lâu, mọi người liền giải tán ai về nhà nấy luôn. Ở cửa KTV, nhóm người thuê xe thuê xe, lái xe lái xe. Trong lòng Tô Dã Nghi vẫn nghĩ đến Dịch Tự, sau khi vẫy tay tạm biệt đám Chúc Lỵ, vội vàng cất bước chạy về nhà.

      Lúc này là hơn mười giờ đêm, cho cùng Tô Dã Nghi cũng uống nhiều rượu. Chạy nhanh, bụng bắt đầu quằn quại, giống như lần trước ăn lẩu say rượu, loại cảm giác này luôn khiến cho muốn ói. Lúc về đến nhà, bắt đầu mệt rã rời muốn ngất, ngồi thang máy lên lầu, sau khi mở cửa chống trộm mất hơn mười phút, mở cửa xong, mắt mệt mỏi gần như mở ra, chỉ đành vội vàng đóng cửa, vịn vào chỗ góc tường tối đen trước cửa chợp mắt lát.

      Lúc sắp ngủ say, bởi vì trọng lực, đầu mạnh mẽ rơi xuống, mơ mơ màng màng tỉnh lại. nhịn được lại muốn ói, chỉ đành mò mẫm tường tới phía phòng vệ sinh, vất vả đụng đến cửa, muốn mở cửa vào, gáy chợt lạnh, tiếp theo, cỗ sức lực mạnh bạo giữ lấy đầu , kéo xoay người , cùng lúc đó, đỉnh đầu có thanh trầm trầm : “Đó là phòng của tôi.”

    3. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      hương 12:

      Thực ra Tô Dã Nghi bị cỗ sức lực này xoay chuyển làm choáng váng đầu óc, ánh mắt mơ hồ, rất muốn tập trung nhìn người trước mắt, tiếc rằng càng muốn nhìn đầu càng đau.

      Cũng lâu lắm, cỗ sức lực kia đột nhiên biến mất gáy , đầu của Tô Dã Nghi cũng vô cùng tự nhiên vì quán tính mà nghiêng về phía trước.

      Đụng phải vật có chút mềm, lại có chút cứng rắn, mùi thơm dễ chịu của thực vật xông vào mũi, Tô Dã Nghi hít mũi cái, rất thỏa mãn mỉm cười, hai tay mở ra rất tự nhiên, ôm lấy cái vật tỏa ra mùi thơm này. Sau đó, hình như lẩm bẩm kêu câu: “Đôi chim bồ câu.”

      “Đôi chim bổ câu” là thú nhồi bông bảy mươi lăm xăng ti mét mà công ty của Tô Dã Nghi phát, là đôi chim bồ câu xám trắng đan vào nhau. Tô Dã Nghi đặt nó thảm trải sàn, lúc ngủ lăn xuống giường, tình cờ dùng cả tay và chân chiếm lấy con chim bồ câu kia, có lúc còn có thể ôm chim bồ câu lăn qua lăn lại.

      Bởi vì lí do nhức đầu, Tô Dã Nghi ôm “Đôi chim bồ câu” rất chặt, loại chặt chẽ này bị “Đôi chim bồ câu” chống cự. Trước khi ý thức theo chiều hướng trống rỗng, Tô Dã Nghi mơ hồ nghe được “Đôi chim bồ câu” kia rất chán nản câu: “Buông tôi ra.”

      Buông nó ra? Nhưng Tô Dã Nghi nỡ, hôm nay “Đôi chim bồ câu” rất thơm.

      Nửa đêm tỉnh lại.

      Tô Dã Nghi lim dim xoa đôi mắt buồn ngủ, gương mặt dịu dàng dần dần rọi vào trong mắt. Ổn định con mắt, gọi: “Chị Mạt Mạt.”

      Tiếu Mạt Mạt cưng chiều vuốt vuốt tóc của Tô Dã Nghi, thanh ôn tồn : “Ngoan, lên lầu ngủ, ngủ ở đây lạnh.”

      Tô Dã Nghi “Dạ” câu, vén chăn đứng dậy, phát cái chăn bị nắm chặt trong tay ràng là cái chăn lần trước. Trong lòng hoảng hốt, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, rất nghi ngờ nhớ lại những gì xảy ra trước khi ngủ chút, thế nhưng chút ấn tượng cũng có.

      “Sao vậy? Sao bộ dạng lại uất ức thế?” Bởi vì là nửa đêm, Tiếu Mạt Mạt chú ý đến việc trong phòng còn hai người kia, thanh chuyện rất .

      Tô Dã Nghi chuyển ánh mắt nghi ngờ về phía Tiếu Mạt Mạt: “Chị Mạt Mạt, chị có biết sao em lại ngủ ở đây ?”

      Tiếu Mạt Mạt nghe vậy muốn bật cười, miễn cưỡng nhịn được, vỗ vỗ bả vai của : “Phải là Dịch Tự.”

      Tô Dã Nghi trừng lớn con mắt, há hốc mồm.

      Sau nửa đêm lại là đêm ngủ. Lúc thức dậy là hơn bảy giờ, gặp phải hai người Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân định ra khỏi cửa. Lúc này Tiếu Mạt Mạt đeo khăn quàng cổ cho Tạ Bân, nhìn thấy Tô Dã Nghi xuống lầu, cất giọng : “Dậy rồi sao? Sáng sớm chị hâm ít cháo, hạt lúa mạch. Uống chút rồi .”

      “A.” Ánh mắt của Tô Dã Nghi lại theo quán tính lướt qua phía phòng ngủ thứ hai.

      bao lâu, hai người Tiếu Tạ chuẩn bị xong, Tiếu Mạt Mạt dặn dò Tô Dã Nghi, : “Tuần này bọn chị chuyến tới Thiên Tân, có đồ chơi hay cái gì muốn ăn muốn chị mua hộ ?”

      Tô Dã Nghi chưa từng Thiên Tân, cũng biết nơi đó có đặc sản gì, cũng muốn làm phiền bọn họ. Vì thế : “Cảm ơn, chị chơi vui vẻ là được rồi.”

      Tạ Bân thúc giục Tiếu Mạt Mạt: “Được rồi được rồi, đừng có mỗi lần đều đối xử với Tô Dã Nghi giống như đối xử với em nữa, người ta cũng so được với em bao nhiêu đâu.”

      Đôi mắt thanh tú của Tiếu Mạt Mạt lườm nguýt: “ nhiều chuyện.”

      Tạ Bân: “Chọn cho bọn họ bánh quai chèo gì đó, hoặc là lần sau dứt khoát kéo bọn họ cùng , dù sao trong xe cũng ngồi được.”

      Nghe Tạ Bân như vậy, vẻ mặt của Tiếu Mạt Mạt ngừng lại, lát sau, cười: “Đúng vậy, sao chị lại nghĩ tới, hai người có thể cùng…”

      Rất nhanh đoán được ý nghĩ của Tiếu Mạt Mạt, Tạ Bân vội vàng cắt ngang : “Dịch Tự ra ngoài từ sáng sớm.”

      Tô Dã Nghi vểnh tai, nghe thấy Tiếu Mạt Mạt hỏi: “Sao lại ra ngoài sớm như vậy?”

      Hình như Tạ Bân thở dài : “Lại nhận thêm việc chứ sao, thằng nhóc này… là liều mạng.”

      Tô Dã Nghi thở dài trong lòng, đúng thế, liều mạng dốc sức như vậy, thân thể chịu nổi sao? d/đ$l'q;đ

      Sau đó nghe thấy Tạ Bân thúc giục: “Đừng lôi thôi nữa, mau mau ra ngoài thôi, cứ như thế này em lại cằn nhằn kẹt xe.”

      Tô Dã Nghi lời tạm biệt với hai người.

      Trong căn nhà lớn như thế chỉ còn mình .

      Tô Dã Nghi rất thích hoàn cảnh này, sau khi húp soàn soạt cháo xong, “Đăng đăng đăng” lên lầu gọi điện thoại cho Chu Nhất Nặc, muốn Chu Nhất Nặc kéo ra ngoài. Gọi ba bốn lần, lần Chu Nhất Nặc cũng nhận.

      có người nào nhận, Tô Dã Nghi chán nản nằm ở thảm, kéo rèm cửa sổ nghiêng ra, nhìn thấy thời tiết bên ngoài rất đẹp, trong lòng ngừng than thở, thời tiết đẹp như vậy mà lại chỉ có thể ở nhà. Đưa tay kéo đôi chim bồ câu lại, ôm vào trong lòng, nhéo nhéo cánh của nó…

      Nhanh như chớp nhớ lại chút chuyện ngắn của tối hôm qua.

      Tối hôm qua ôm đôi chim bồ câu, ôm rất chặt, đôi chim bồ câu còn giãy dụa, đôi chim bồ câu còn bảo buông nó ra…

      Tô Dã Nghi lăn lộn như con cá chép, từ thảm ngồi ngay ngắn lại, tia chớp ngừng đánh đánh trong đầu , chỉ nhớ chút hình ảnh sứt sẹo…

      Chẳng lẽ, ra tối hôm qua ôm… Dịch Tự?

      Tô Dã Nghi bi ai nhắm mắt lại, lại lần nữa trở về co quắp mặt thảm, hai mắt có ánh sáng nhìn trần nhà, độc thoại cách cứng nhắc: “Mình ôm ấy? Ôm ấy! Ôm ấy… Mình lại có thể ôm ấy…”

      Sau khoảng thời gian đó, ôm đôi chim bồ câu “Đông đông đông” lăn lộn buổi chiều.

      Buổi tối hôm đó, Dịch Tự trở về rất muộn, Tô Dã Nghi nằm ở sàn nhà bên ngoài phòng của , nắm lan can gác xép lén nhìn . Sau khi đổi giày vào nhà, trước tiên tháo khăn, lại cởi áo khoác ra, lại… đột nhiên ho khan tiếng, chợt đưa tay lên che lại, mặc dù sau đó Tô Dã Nghi nghe thấy ho khan nữa, nhưng lại nhìn thấy đường trở về phòng bởi vì ho khan mà bả vai run run.

      Tô Dã Nghi có chút đau lòng.

      Mấy ngày nay nhiệt độ ở Bắc Kinh xuống dưới 0, mỗi lần Dịch Tự ra ngoài là đều cả ngày, có lẽ bận rộn có thời gian ăn cơm, có lẽ công việc ở ngoài trời… bị ốm.

      Sau khi Dịch Tự vào nhà, Tô Dã Nghi cũng thu hồi ánh mắt, xoay người, cứ như vậy ngồi ở sàn nhà, ôm đầu gối tựa vào lan can, trong lòng nghĩ, sao lại tự chăm sóc mình như vậy?

      Sau khoảng thời gian suy tư dài ngắn, Tô Dã Nghi cuối cùng chế ngự được xấu hổ trong lòng bởi vì ôm , quả quyết vọt xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Dịch Tự từ trong phòng ra ngoài, trong tay mang theo quần áo, hình như là chuẩn bị tắm giặt. Tô Dã Nghi đứng tại chỗ hít sâu cái, xê dịch bước, cứ từng bước như vậy, hô hấp vừa mới điều hòa tốt lại lập tức rối loạn, hề dám bước bước thứ hai.

      Dịch Tự hiển nhiên là nhìn thấy , khẽ cau mày, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

      Tô Dã Nghi bất động tại chỗ: “Cái đó, về muộn như vậy sao?”

      “Ừ.” Đáp đơn giản xong, Dịch Tự đưa tay muốn vào phòng vệ sinh.

      Tô Dã Nghi ngăn cản trước khi vào, giọng đột nhiên lưu loát hỏi: “Sáng ngày mai có nhà ?” Gương mặt lại kìm nén tới mức đỏ bừng.

      Dịch Tự nhìn , chỉ trực tiếp mở cửa, thuận tiện đáp câu: “Có thể.”

      Chỉ là hai chữ như vậy, Tô Dã Nghi lại giống như có được cổ vũ. mặt còn chưa kịp hết đỏ, vừa cười ra, bừng sáng trở thành đóa hoa hồng đỏ rực.

      Sau khi trở về phòng, Tô Dã Nghi lên mạng tìm kiếm lần, tìm ra tất cả món ăn có thể trị cảm cúm ho khan, sau đó dùng bút đưa vào danh sách, cẩn thận đặt chiếc tủ ở đầu giường. Trước khi ngủ còn đặt ba cái đồng hồ báo thức, lúc này mới yên tâm ngủ.

      Đối với Tô Dã Nghi mà , trong lòng có chuyện, ra để đồng hồ báo thức là đủ.

      Bảy giờ sáng chủ nhật, Tô Dã Nghi có dây dưa giây đồng hồ nào, nhanh nhẹn chuẩn bị cho mình tốt, khoác chiếc áo khoác dày, lại trùm khăn quàng cổ lên, xách túi mua đồ ra ngoài. dizenđan/le;quy\don

      Tô Dã Nghi định làm cho Dịch Tự món sò huyết Tứ Xuyên hấp tuyết lê, còn nghĩ, nếu như buổi tối Dịch Tự ăn ở nhà, hầm canh đường phèn tuyết lê cho . Cách làm sò huyết Tứ Xuyên tìm được mạng, canh đường phèn tuyết lê là thói quen của mẹ Tô, trước kia lúc ở nhà, Tô Dã Nghi ho khan, uống canh đường phèn tuyết lê của mẹ Tô là chắc chắn đỡ.

      Sau khi mua xong tất cả nguyên liệu, nghĩ đến việc Dịch Tự gần đây vất vả, Tô Dã Nghi lại nhịn được muốn mua chút nguyên liệu nấu ăn bồi bổ thân thể. Lúc dạo ở khu thủy sản, Tô Dã Nghi thích ăn cá nhịn được mà hỏi giá tiền bán cá, mới vừa có ý định mua, lại nghĩ đến Dịch Tự mang bệnh, vì vậy rất chắc chắn hỏi ông chủ bán cá: “Ho khan… Có thể ăn cá ?”

      Chủ hàng bán cá là ông chú, có lẽ bị vẻ mặt xoắn xuýt của Tô Dã Nghi làm cho bối rối, lâu sau mới đáp: “ thể.”

      Cuối cùng Tô Dã Nghi mua cá, mặc dù… khoảng thời gian chưa ăn cá mình làm.

      dạo ở siêu thị hơn giờ, Tô Dã Nghi ôm túi đồ lớn về nhà. Về đến nhà lại bắt đầu ngừng băm băm chặt chặt, vừa dọn dẹp tất cả xong, đem hết đồ làm bếp của Tiếu Mạt Mạt ra.

      Bận rộn như vậy, Tô Dã Nghi hoàn toàn cảm thấy khổ cực, lúc rửa rau chân vịt nghĩ tới bộ dạng của Dịch Tự lúc ăn, nhớ là thích ăn rau chân vịt; lúc lấy hạt lê trắng nghĩ tới bộ dạng của Dịch Tự lúc ăn lê, hi vọng ho khan của chuyển biến tốt, lúc xắt thức ăn tự chủ mà liên tưởng rất nhiều…

      Rất có lòng tham muốn, thích như vậy, cũng thích tốt biết bao nhiêu.

      Như vậy, có lẽ bọn họ kết hôn, là người vợ hiền lành, có thể làm chồng, bọn họ còn có bé cưng đáng , ngại bản thân mình vất vả, mỗi ngày có thể tự tay nấu cơm vì người nhà mình thương, có thể nhìn bọn họ hài lòng ăn cơm làm, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc…

      Chẳng qua, tại cũng rất hạnh phúc, thậm chí hạnh phúc đến mức giọng ngâm nga hát ở trong phòng bếp.

      Lúc hơn mười giờ, sò huyết Tứ Xuyên hấp tuyết lê gần xong. Tô Dã Nghi mở cửa phòng bếp ra, rón ra rón rén tới phòng khách, nghe ngóng thanh lát, cuối cùng chuẩn bị tâm lý tốt trong lòng, cất bước về phía phòng của Dịch Tự. Đến trước cửa, lại hạ quyết tâm lâu mới gõ cửa.

      Tay còn chưa đụng tới cửa, cửa mở ra.

      Tô Dã Nghi đứng ở cửa, Dịch Tự có chút giật mình, nhưng mà, giật mình này rất ngắn ngủi. Bởi vì Tô Dã Nghi mở miệng hỏi : “Tôi làm chút đồ ăn, chúng ta cùng nhau…”

      Dịch Tự đưa tay lên che miệng ho khan, : “Tôi muốn ra ngoài, ăn .”

      Bởi vì Dịch Tự phải ra ngoài, Tô Dã Nghi cũng tự giác lui ra bên, Dịch Tự câu kia rất nhàng, Tô Dã Nghi nghe thấy lại giống như đối diện với vực sâu. Cúi đầu, tay siết chặt đường viền túi áo tạp dề, nhìn thấy bước chân của Dịch Tự ra cửa có dừng lại giây nào, sau đó nữa, nghe thấy tiếng đóng cửa.

      ra đó là loại cảm giác gì.

      Trái tim giống như rơi xuống vách đá, mà nằm ở vách núi cao và dốc, muốn đưa tay bắt lấy, làm sao cũng bắt được, chỉ có thể mặc cho nó ngừng rớt xuống…

      Cũng biết đứng ở vách tường của Dịch Tự bao lâu, nghĩ đến phòng bếp còn hấp lê, Tô Dã Nghi chỉ đành thất vọng cúi đầu tới phòng bếp.

      bệ để món ăn làm xong, màu đỏ là cà rốt, màu xanh lá cây là rau chân vịt, màu đen là nấm mèo…

    4. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 13:

      Đồ ăn đầy bàn, Tô Dã Nghi cũng ăn, dùng túi ni – lon bọc lại toàn bộ, nhét vào trong tủ lạnh. Buổi chiều nằm ở thảm phơi nắng ngoài cửa sổ nghiêng, vừa phơi nắng vừa nghe nhạc.

      Mạc Ninh gọi video với , mới bò dậy, nhận video, vẻ mặt vẫn mất tinh thần.

      Mạc Ninh ăn cái gì đó, thấy tình trạng của Tô Dã Nghi rất ràng, trêu chọc: “Sao bộ dạng lại như vừa bị chà đạp thế?”

      “Tâm tình tốt.”

      Mạc Ninh mỉm cười: “Cũng viết ở mặt rồi.”

      “Cậu mau hỏi tớ tại sao .”

      Mạc Ninh: “Được, hỏi cậu.”

      Mạc Ninh hiếm khi phối hợp, Tô Dã Nghi lại ngừng lại, nghĩ ngợi hồi lâu, lắp ba lắp bắp : “Là thế này, tớ có người bạn, bạn nữ… ấy rất thích người, nhưng… Nhưng người kia hề thích ấy.” tới đây, Tô Dã Nghi tự chủ được cúi đầu xuống. “ ấy rất vui, rất thất vọng, rất biết phải làm sao.”

      “Tại sao người này lại phải vui?”

      “Bởi vì cái người trong lòng kia thích ấy.”

      ấy hi vọng người kia cũng thích ấy sao?”

      ấy…” Tô Dã Nghi tiếp tục . Lúc này trong đầu nghĩ, là hi vọng Dịch Tự thích sao?

      Bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là như vậy…

      Mạc Ninh ở bên kia cười cười: “Thế nào? Bạn tốt của cậu có ý nghĩ gì?”

      “Bạn tốt của tớ… Ý nghĩ của bạn tớ làm sao tớ biết.” Tô Dã Nghi bĩu môi, “Nhưng mà, làm thế nào ấy mới có loại hi vọng này?”

      Đầu bên kia Mạc Ninh thở dài, buông kem ly ở trong tay xuống, rất nghiêm túc liếc mắt nhìn Tô Dã Nghi, lúc này mới : “Tô Dã Nghi, cậu hãy nghiêm túc nghe tớ đây.”

      Tô Dã Nghi nâng mặt lên làm ra dáng vẻ nghiêm túc.

      “Dịch Tự thích hợp với cậu.”

      Trong lòng Tô Dã Nghi cả kinh, định phủ nhận theo trực giác: “…” Mạc Ninh ném ánh mắt sắc bén qua. Tô Dã Nghi lập tức dừng câu , ngược lại nở nụ cười tự giễu: “Đoán được dễ dàng như vậy sao.”

      “Cuộc sống trước đây của ta quá thuận buồm xuôi gió, từ được con tâng bốc, mắt nhìn nhất định là vô cùng cao, có thể chẳng phải ta nông cạn, người ta thích có lẽ rất giản dị, nhưng mà, cho dù ta thích loại con như thế nào, đối với cậu mà , đều là giày vò, bởi vì tỷ lệ ta thích cậu là rất .”

      Tô Dã Nghi nghe những lời này, chỉ cảm thấy đau khổ trong lòng, nhịn được muốn rơi lệ.

      “Người đàn ông chín chắn là người xử vì suy nghĩ của người khác, tổn thương người khác ta cũng chú ý nặng . Đối với ta, dứt khoát như vậy có lẽ cũng phải là chuyện xấu, bởi vì bớt được rất nhiều phiền toái, nhưng đối với cậu mà , nhất định là bị tổn thương rất mệt mỏi. Tớ vẫn cảm thấy, cậu nên tìm người lớn tuổi hơn, chín chắn, có thể chiếu cố con người của cậu, như vậy, cậu ít phải chịu khổ.”

      Sau đó Mạc Ninh với Tô Dã Nghi rất nhiều, Tô Dã Nghi mực tán thành.

      Cuối cùng Mạc Ninh dạy cách: “ mong đợi ở ta, cũng có mất mát.”

      Tô Dã Nghi yên lặng tôn thờ những lời này làm chủ nghĩa.
      Lúc tối muộn, Chu Nhất Nặc gọi điện thoại lại cho , rằng cả ngày đều ở đó leo núi, điện thoại nhét vào trong ba lô, nghe thấy. Sợ lo lắng, Tô Dã Nghi tùy tiện chuyện với , cứ như vậy giấu diếm.

      Đói bụng đến mức đau dạ dày Tô Dã Nghi mới xuống lầu, lấy thức ăn buổi trưa vất vả làm ném vào trong lò vi sóng, mình “gào thét gào thét” ăn cơm tối. Vừa nhai thức ăn vừa nhắc lại câu kia trong đầu, cần mong đợi, cần mong đợi.

      Dịch Tự trở lại sớm.

      Tô Dã Nghi ngồi ở trong phòng ăn, ép buộc để cho bình tĩnh, bình tĩnh nhìn thấy vào trong nhà, bình tĩnh chào hỏi với : “Hi!”

      Dịch Tự khẽ gật đầu với , thẳng vào gian phòng.

      Tô Dã Nghi nắm chiếc đũa trong tay, chiếc đũa kẹp miếng nấm mèo, chuẩn bị đưa vào trong miệng, đột nhiên nghe tiếng Dịch Tự ho khan, nấm mèo nhảy ra khỏi đũa của , rơi xuống bàn cơm. Tiếng ho khan này càng ngày càng nghiêm trọng, Tô Dã Nghi ở trong phòng ăn cùng càng ngày càng ngồi yên. d'đ/l;q/đ

      Cuối cùng Tô Dã Nghi cũng ăn bữa tối thịnh soạn này.

      Thậm chí còn chưa kịp thu dọn bát đũa, cứ như vậy vô cùng lo lắng xông lên gác xép , cầm tiền, quấn lấy chiếc áo khoác rồi ra ngoài.

      Tiệm thuốc hai mươi tư giờ cách chung cư đoạn đường, là chỗ lần trước Tiếu Mạt Mạt hay mua thuốc, Tô Dã Nghi miễn cưỡng nhớ lại đoạn đường nhớ kia. Buổi tối hơn chín giờ rất lạnh, đèn đường thưa thớt chiếu con đường ở chung cư, Tô Dã Nghi thấy hơi thở thở ra rất nhanh bị khí lạnh của mưa bụi chiếm lấy, lạnh đến run lẩy bẩy, tay cứ nhét trong túi áo, kéo cái mũ lên lao nhanh.

      Tìm tìm kiếm kiếm hồi lâu, cuối cùng trời cũng phụ người có lòng, lạc đường. Buổi tối còn rất nhiều người ở trong hiệu thuốc, có bác lớn tuổi là nhân viên phục vụ tới hỏi: “ muốn mua gì?”

      Tô Dã Nghi thẳng: “Siro viêm phế quản cấp tính.”

      Bác rất nhiệt tình: “Ho khan rất kịch liệt sao?”

      Tô Dã Nghi gật đầu.

      “Kê đơn chút thuốc tiêu viêm .”

      Tô Dã Nghi vẫn gật đầu.

      “Kê đơn lại chút thuốc tiêu viêm, kết hợp ăn uống.”

      Tô Dã Nghi vẫn gật đầu.

      Cuối cùng, Tô Dã Nghi ôm túi thuốc lớn về nhà. Xuống dưới lầu, lấy chìa khóa định quẹt thẻ ra vào, tìm kiếm trong túi quần áo hồi lâu cũng tìm thấy chìa khóa. Nhất thời nhớ lại chút, mới nhớ ra mình nôn nóng ra ngoài mang theo chìa khóa.

      Vì vậy quả quyết nhấn chuông cửa.

      Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân thứ tư mới có thể trở về, lúc này trong nhà chỉ có Dịch Tự. Tô Dã Nghi tưởng rằng phải chờ rất lâu, ngờ Dịch Tự ra đón rất nhanh, bởi vì ho khan, thanh của khàn khàn: “Ai thế?”

      “Là tôi, Tô Dã Nghi, xin lỗi, tôi quên mang chìa khóa.”

      Vào thang máy, trước cửa nhà, vẫn là Dịch Tự mở cửa.

      Thấy là , Dịch Tự bởi vì mà đến mở cửa chống trộm, cảnh tượng này khiến trong lòng Tô Dã Nghi nổi sóng mang theo chút suy nghĩ khó hiểu. Lúc ở nhà, hình ảnh như vậy thường xuyên xuất . Ba mở cửa vì mẹ, mẹ mở cửa vì ba, ba mẹ mở cửa vì … Cách mấy cái song sắt này, nhìn bóng dáng Dịch Tự nghiêng người tới mở cái cửa , tham lam suy nghĩ rất nhiều.

      Lúc cửa mở ra, Dịch Tự rất tùy ý lướt qua Tô Dã Nghi cái, sợ bị phát , mang túi bảo vệ môi trường của tiệm thuốc ra đằng sau mu bàn tay, trong lòng hồi phục tâm tư, cười hì hì : “Buổi tối ra ngoài dạo lát.”

      Dịch Tự giơ tay che tiếng ho khan, đợi sau khi Tô Dã Nghi vào nhà đóng cửa lại.

      Sau khi vào nhà, Tô Dã Nghi rất nhanh nhảy tót vào phòng bếp, lấy miếng lê còn thừa trong tủ lạnh ra, gọt vỏ cẩn thận, bỏ hạt, cắt thành miếng , đặt vào trong chiếc nồi đun nước sôi, bỏ thêm chút đường phèn, từ từ hầm lửa.

      Lại cẩn thận cầm thuốc vừa mới mua vào trong phòng bếp, tìm ra từng loại thuốc theo tờ hướng dẫn, nhìn sót chữ.

      Nửa giờ sau, Tô Dã Nghi chuẩn bị tốt lí do, tìm cái khay, đặt canh đường phèn tuyết lê và thuốc ho khan vào, từng bước suy nghĩ đến cửa phòng của Dịch Tự.

      Sau khi tới nơi, hít hơi sâu, thuộc lòng vài câu “ cần mong đợi, có mất mát”, sau đó gõ cửa.

      Dịch Tự mở cửa rất nhanh.

      Hiển nhiên là bị trận địa của Tô Dã Nghi làm cho kinh sợ, nhất thời thể tiếp thu những gì nhìn thấy trước mắt. Nhân lúc này, Tô Dã Nghi mỉm cười : “Đây là lê trắng ban ngày tôi mua còn dư, giữa mùa đông, tôi sợ cảm, ninh cho mình chút canh đường phèn tuyết lê, tôi uống phần, phần còn lại này đổ rất đáng tiếc, hi vọng ghét bỏ… Nếu như thích uống có thể bỏ .”

      “Còn những thứ này là thuốc ho khan, đây đều là trước kia tôi mua khi bị cảm cúm ho khan, vừa rồi thấy ho, tôi nghĩ, dù sao tôi cũng để ở kia, uống lại quá hạn, trước hết hãy uống chút …”

      Dịch Tự thu lại ánh mắt dừng ở khay, ngược lại dời về phía mặt của Tô Dã Nghi, ánh mắt trong veo của cứ như thế rơi mặt Tô Dã Nghi, làm cho toàn bộ bản thảo suy nghĩ hồi lâu trong đầu mạnh mẽ tiêu tan hết. ngơ ngác nhìn lại , cảm giác nếu tiếp rất giống con ngốc, vì thế đưa khay vào trong tay Dịch Tự cách cứng nhắc, dường như lầm bầm : “ trước… uống thuốc trước .” Dứt lời, xoay người rời , ở lâu thêm giây nào. d0đ;l[q/đ

      Ngay lúc định xoay người lên cầu thang, nghe thấy sau lưng truyền đến câu : “Cảm ơn.”

      Sóng này thông qua khí truyền vào màng nhĩ của Tô Dã Nghi, rất nhanh tiến vào khu vực trái tim của , khiến cho nhịp tim của tăng lên mãnh liệt, nhưng vẫn rất miễn cưỡng quay đầu, gãi đầu cái, lơ đãng nhìn về phía Dịch Tự, cười : “ cần khách sáo, mọi người ở cùng nơi, nên chăm sóc lẫn nhau.” Tiếp theo quả quyết quay đầu, “Đăng đăng đăng” leo lên lầu, mở cửa phòng, mạnh mẽ thả mình ở sàn, mơ hồ suy nghĩ rất nhiều chuyện…

      Bỗng nhiên giống như bị sét đánh nhớ ra chuyện.

      Lần nữa “Đăng đăng đăng” xuống lầu, lúc này tương đối bình tĩnh, chủ yếu là bởi vì lo lắng.

      Trước đó sợ Dịch Tự phát là thuốc mới mua, cố ý lấy ra bản hướng dẫn dùng thuốc trong đó, lại còn tự cho là mình thông minh, lấy mấy viên trong mỗi hộp để ngụy tạo thuốc dùng còn dư lại… Vừa rồi quá vội vàng, quên cho Dịch Tự cách sử dụng.

      Ở cửa phòng của Dịch Tự, gõ cửa.

      Lúc này Tô Dã Nghi phải đợi ở cửa chút, lúc Dịch Tự ra, thẳng vào vấn đề: “Cái đó… Tôi quên cách dùng thuốc cho , lấy ra đây, tôi chỉ cho.”

      Dịch Tự gật đầu cái, xoay người lại lấy thuốc. Việc này đáng, ánh mắt Tô Dã Nghi nhìn theo bóng lưng của , giả bộ như vô ý lướt nhìn phòng của . Cái lướt mắt này gấp gáp, Tô Dã Nghi nhìn qua liền hưng phấn, thứ đặt ở bàn học của Dịch Tự, bên cạnh máy tính, nắp bị mở ra… Chẳng phải là canh tuyết lê hầm sao?

      Chẳng lẽ, vừa rồi Dịch Tự uống canh?

      cứ vậy mà uống ngay hả? Cứ như vậy tin tưởng ? sợ đầu độc sao…

      Nghĩ nghĩ lại, suy nghĩ của Tô Dã Nghi bắt đầu theo hướng quỷ dị, mặc dù như thế, khóe mắt và đuôi lông mày của vẫn lộ ra vẻ vui mừng.

      Dịch Tự cầm thuốc tới lần nữa, đưa tới trước mặt Tô Dã Nghi, : “Những thứ này?”

      Mạnh mẽ thu hồi tầm mắt ở gương mặt thanh tú của Dịch Tự, Tô Dã Nghi gật đầu cái, chìa tay nhận lấy, cầm vỉ trong đó : “Ừ, loại thuốc màu xanh lá cây là thuốc thanh nhiệt, ngày uống ba lần, mỗi lần năm viên.”

      “Ừ.”

      Lại lấy vỉ, tiếp: “Loại thuốc này là tiêu viêm, ngày hai lần, mỗi lần ba viên.”

      “Ừ.”

      Tiếp tục giải thích: “Loại này là bao con nhộng trị ho, ngày ba lần, mỗi lần hai viên là được, uống nước đường trước..., hiệu quả uống tiếp cái này.”

      “Còn có cái này, cái này là thuốc thanh lọc cổ họng, ngày ba lần, mỗi lần viên là được, thuốc có tác dụng lớn, chỉ là để cho cổ họng thoải mái hơn, hiệu quả so với uống nước đường hơn kém là mấy.”

      Chờ Tô Dã Nghi xong tất cả, Dịch Tự mới ho khan cái, thấp giọng : “Ừm, những cái này tấm nhôm cũng có viết.”

      Tô Dã Nghi thể tin hỏi: “Viết?”

      Dịch Tự nhận lấy thuốc trong tay , lật mặt đối diện ý muốn cho xem.

      Tô Dã Nghi có chút uể oải: “Những cái này đều viết?”

      Dịch Tự gật đầu.

      Tô Dã Nghi càng uể oải hơn: “Vậy… Vậy có việc gì rồi. nghỉ ngơi trước .” Dứt lời, rất quả quyết xoay người, rất quả quyết lên lầu, rất quả quyết mở cửa, rất quả quyết ném mình vào trong chăn đệm dưới đất, trong lòng ngừng gào khóc: tấm nhôm cũng ghi cách sử dụng gì đó, quá đáng ghét!

    5. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 14:

      Những ngày cuối năm trôi qua vô cùng nhanh. Khoảng thời gian gần đây Hàn Kha rất ít khi lộ mặt, khó có lần tham gia hội nghị thường kỳ, vậy mà lại giữ mình Tô Dã Nghi ở lại.

      Tô Dã Nghi đứng ở trong phòng làm việc của , vô cùng kính cẩn nhìn Tổng giám Hàn của , tâm tư tính rời , lúc này tự hỏi --- cuối cùng làm sai chuyện gì đáng để bị giữ lại mình?

      Hàn Kha cười là chuyện bình thường. Dùng lời của Chúc Lỵ mà là: “Hàn lão đại cười tiếng, chuyện tốt đều chạy mất.”

      tại Hàn Kha phía đối diện mỉm cười với Tô Dã Nghi.

      Phải nhận nụ cười này, trong lòng Tô Dã Nghi cực kỳ thận trọng, hồi lâu mới phun ra câu: “Tìm tôi, có chuyện gì sao?”

      Hàn Kha gật đầu: “Cuối năm bận rộn, cơ hội biểu rất nhiều. Tôi biết , khoảng thời gian trước Triệu Duyệt vào làm trong tổ các , đoạt mất bảng tên được chuyển thành nhân viên chính thức của , trong lòng có rất nhiều lời oán hận…”

      Tô Dã Nghi cướp lời: “Tôi có lời oán hận.”

      xem xem, cũng để cho tôi xong, còn bảo là có lời oán hận?”

      Tô Dã Nghi: “…”

      Thấy sáng vẻ uất ức của Tô Dã Nghi, Hàn Kha lại cười lần nữa, tiếp: “ cơ hội tốt đấy.”

      Tô Dã Nghi ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Sao cơ?”

      “Mấy ngày nữa với sau.”

      “…”

      “Hôm nay gọi tới chủ yếu là muốn , mấy ngày nay nên biểu tốt chút, chờ đến lúc trách nhiệm nặng nề đặt vai , các đồng nghiệp khác mới có ý kiến.”

      Nghe Hàn Kha như vậy, trong lòng Tô Dã Nghi nhịn được dâng lên cỗ tình cảm xúc động.

      Tiếp đó, ánh mắt của xuyên qua Hàn Kha, rồi xuyên qua cửa sát đất sau lưng Hàn Kha, tới hình ảnh sáng lạng màu sắc rực rỡ bên rìa, hình ảnh rực rỡ bên rìa này trong mặc chiến bào (áo mặc ra trận thời xưa) màu đen, giống như chiến thần, ngẩng đầu đứng trong cả đám đồng nghiệp, quan sát chúng sinh. d.đ^l;q.đ~lam.

      Lời của Hàn Kha làm Tô Dã Nghi cực kỳ phấn khởi. đột nhiên cố gắng chăm chỉ vùng lên, ngăn chặn tất cả các hoạt động nhàn rỗi của mình, bỏ tất cả các đoàn tán gẫu. Thói quen của Chúc Lỵ là kêu mọi người ở trong đám ăn cơm trưa, kêu Tô Dã Nghi hồi lâu mà được đáp lại, đứng dậy, tới chỗ ngồi của Tô Dã Nghi ở phía sau. Nhìn chằm chằm màn hình máy tính của Tô Dã Nghi lâu, phát bất cứ khác thường nào, Chúc Lỵ nhịn được đẩy cái, thở dài : “Cắt cái trang thôi mà cũng có thể tập trung tinh thần như vậy, chẳng lẽ hôm nay lão tổng tới kiểm tra?”

      Tô Dã Nghi bị Chúc Lỵ làm cho giật mình, nghe giọng điệu của như vậy, bất bình phản bác: “Là bản thân tôi muốn vươn lên.”

      Chúc Lỵ bị lời của chọc cười “Ha ha”, cười lúc lâu mới trêu đùa : “ em muốn vươn lên này, em có muốn ăn cơm cùng nhóm người của chị sa đọa này ?”

      Nghe được hai chữ “Cơm trưa” Tô Dã Nghi mới cảm thấy đói, duỗi thắt lưng đứng dậy, liếc thấy chỗ ngồi bên cạnh có ai, khỏi : “Triệu Duyệt lại bắt đầu trốn việc rồi hả?”

      “Ngày nào đó ta trốn việc lại phát biểu cảm nhận .”

      Đối với hành động đột nhiên nổi hứng vươn lên của Tô Dã Nghi, đồng nghiệp trong tổ hề coi trọng. Mặc dù trước kia Tô Dã Nghi phải là đồng chí lười biếng sa sút, nhưng so với diễn biến công việc và thái độ trước đó của Tô Dã Nghi mà , ngày này của Tô Dã Nghi đúng là cực kỳ khác thường.

      Quả so với heo mẹ lên cây còn khác thường hơn.

      Trái lại, Tô Dã Nghi tỏ ra thích thú. Buổi chiều sau khi tan làm, Chu Nhất Nặc gọi điện thoại cho , đúng lúc bận bịu, chuyện cực kỳ qua quýt, Chu Nhất Nặc giận đến mức hét to vào trong điện thoại: “Cậu nghiêm túc nghe điện thoại cho bà đây!!!”

      Tô Dã Nghi bị dọa sợ đến mức đánh rơi điện thoại xuống đùi, tay run run nhặt lên, rất giọng đáp lại: “Tớ nghiêm túc nghe, nghiêm túc nghe.”

      “Chưa từng thấy cậu liều mạng như vậy, cậu ôm mộng tài trí mưu lược kiệt xuất đấy à?”

      Tô Dã Nghi bĩu môi: “ có tài trí mưu lược kiệt xuất gì hết, nguyện vọng của tớ rất bé… Tớ muốn sớm trở thành nhân viên chính thức, thoát khỏi xiềng xích của nhân việc thử việc sớm chút.”

      Có lẽ là giọng điệu chuyện của Tô Dã Nghi quá thẳng thắn, cũng quá nghiêm túc. Chu Nhất Nặc lúc, lúc mở miệng giọng lại dịu rất nhiều: “Vậy tớ làm chậm trễ việc nghiêm chỉnh của cậu nữa. Gọi điện thoại tới là muốn hỏi cậu, Nguyên Đán được nghỉ mấy ngày?”

      Tô Dã Nghi nhìn trời, ý nghĩ xoay chuyển vài lần mới chuyển tới Nguyên Đán, suy nghĩ mấy giây, đáp: “Nghỉ theo luật định thôi.”

      “Có sắp xếp chưa?”

      “Chưa.”

      Vân Nam với tớ .”

      Nghe đến Vân Nam, trong nháy mắt Tô Dã Nghi liền hưng phấn: “Vân Nam?”

      “Ừ, cậu xin nghỉ hai ngày, chúng ta ngồi máy bay . Đúng dịp tớ qua bên kia lựa chọn đề tài, nếu có thể, trả giúp cậu cái vé máy bay.”

      Tô Dã Nghi hưng phấn đến mức giọng đều lắp bắp: “… Có ?”

      Chu Nhất Nặc trách mắng : “Cậu chỉ có tí tiền đồ như vậy! Được rồi được rồi, cậu chăm chỉ làm việc ! Đợi lát nữa tớ hỏi Mạc Ninh thu xếp thế nào, thu xếp chúng ta gặp nhau ở Vân Nam.”

      Tô Dã Nghi gật mạnh đầu, gật hồi mới nghĩ đến Chu Nhất Nặc ở đầu dây điện thoại bên kia nhìn thấy được, vì thế nhấn mạnh bổ sung thêm câu: “Ừ!!!”

      Vân Nam là điểm đến du lịch mà ba người Tô Dã Nghi, Mạc Ninh và Chu Nhất Nặc định trước vào năm ba trung học, khi đó ba người cùng quyết định thi nghiên cứu sinh, vốn định cùng thi đậu, tốt nghiệp du lịch Vân Nam. là, kết quả thi nghiên cứu sinh vừa ra, ba người cực kỳ suy sụp, hai người Tô Mạc suy sụp là bởi vì thi nghiên cứu sinh thất bại, Chu Nhất Nặc suy sụp là bởi vì chỉ có mình thi đậu, rất đơn.

      Vì thế chuyến du lịch ba người này cứ bị trì hoãn như vậy. Thực ra, Tô Dã Nghi vẫn rất muốn rất muốn cùng bạn tốt nhất hoặc là người cùng tới Vân Nam. có nguyên nhân nào đặc biệt, chỉ là thích nơi đó.

      Nhận điện thoại của Chu Nhất Nặc xong, trong lòng có mong muốn được Vân Nam, Tô Dã Nghi càng có thêm tinh thần làm việc. Thời gian tan làm qua , trong tổ, trong kênh, trong ngành rất nhanh hết, lại vẫn vùi đầu làm việc khổ cực. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng làm việc chỉ nghe thấy thanh đôm đốp đôm đốp gõ bàn phím và xột xoạt xột xoạt nhấn chuột của .

      Tô Dã Nghi xem mấy trang vừa mới làm xong, máy vi tính đột nhiên bị chết máy, mà còn là cái loại chết nhúc nhích này, Tô Dã Nghi kéo chuột qua qua lại lại muốn cứu vãn, diezn/dan;le^quy/don thế nhưng màn hình máy tính vẫn nằm cứng đơ, rốt cuộc cũng nhúc nhích. Hai mắt Tô Dã Nghi đỏ lên nhìn trang mình mới cực khổ làm xong, chỉ muốn đập cái máy vi tính trận.

      Cuối cùng chỉ có thể buồn bã mở lại, trước khi mở lại nhìn thấy góc phải phía dưới đồng hồ báo giờ chính xác là mười giờ rưỡi. Tô Dã Nghi có chút may mắn, may mà quá muộn, còn có cơ hội cứu chữa.

      Nhưng mà, hình như ông trời đặc biệt chọn ngày hôm nay để đối đầu với Tô Dã Nghi. Sau khi mở lại máy vi tính, góc phải phía dưới hệ thống liên tục ra mục “Internet bị chế ngự”. Vô số lần nhẫn nhịn sử dụng thao tác khởi động lại mà có kết quả, Tô Dã Nghi bực mình gọi điện thoại cho Chúc Lỵ xin chỉ dẫn.

      Chúc Lỵ tỏ ra biết làm thế nào, bảo hỏi Phạm Giai, gọi điện thoại cho Phạm Giai, Phạm Giai lại bảo hỏi bộ phận kỹ thuật.

      Loại đề nghị này hề có tác dụng, bởi vì đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật sớm tan làm về nhà rồi. Ngoại trừ điện thoại công việc của bọn họ, Tô Dã Nghi cũng có bất kỳ cách thức liên lạc riêng nào với họ.

      Sau khi suy nghĩ xoay chuyển liên hồi cả nghìn lần, Tô Dã Nghi nghĩ tới Dịch Tự.

      Cấp cứu quan trọng hơn, nghĩ nhiều, cũng tính toán nhiều như vậy, trực tiếp kéo số của .

      Sau khi điện thoại được kết nối, bắt đầu khẩn trương, vịn vào cái bàn đứng lên, qua lại xung quanh bàn làm việc. Đợi lúc, Dịch Tự nhận điện thoại: “A lô.”

      Tô Dã Nghi vội vàng : “Tôi là Tô Dã Nghi.”

      “Ừ.”

      “Tôi… Máy vi tính của tôi có chút vấn đề.”

      Dịch Tự lặng im hồi, trả lời: “Vấn đề gì?”

      lên được mạng.”

      “Trong vùng đó liên tục báo cố gì?”

      “Chế ngự.”

      SEP là cái gì?”

      “… Hả?”

      “Symantec Endpoint Protection, mở ra nhìn chưa?”

      là phát Tiếng đúng chuẩn, Tô Dã Nghi thầm suy nghĩ. Nhưng nghe hiểu câu Tiếng kia cái gì, vì vậy thể làm gì khác hơn là che mặt : “Cuộc thi cái gì… Tôi nghe hiểu.”

      Dịch Tự ở đó điềm tĩnh im lặng trong chốc lát, chợt : “Ở góc phải phía dưới thanh công cụ máy tính của có kí hiệu mũi tên ?”

      Tô Dã Nghi híp mắt tìm hồi lâu, cực kỳ chắc chắn : “Hình như… có.”

      “Màu vàng.”

      Cái đầu mối này vừa ra, Tô Dã Nghi lập tức phát mũi tên màu vàng nấp d'đ\l/q!đ ở vạch phân cách của thanh công cụ, lúc này hưng phấn quả quyết đáp: “Có!!!” Vừa xong, Tô Dã Nghi cũng bị chính giọng oang oang của mình làm cho khiếp sợ. Vì vậy, che mặt lần nữa.

      mở nó ra.”

      Tô Dã Nghi làm theo những gì , đồng thời báo cáo: “Mở ra rồi.”

      “Phía viết cái gì?”

      “Tiếng .”

      “…”

      muốn hỏi tôi nội dung của chữ Tiếng trước mặt là cái gì sao?”

      “… Ừ.”

      Tô Dã Nghi vốn dĩ muốn đọc lên câu Tiếng kia, trước khi đọc lại nghĩ đến vừa rồi Dịch Tự phát Tiếng rất êm tai, mà

      quyết định thôi. Hay là cứ phiên dịch đơn giản lần, trả lời: “Viết là ‘Máy tính của bạn được bảo vệ, có bất kỳ đe dọa nào’.”

      Đầu dây bên kia lại có tiếng động, lát sau, Tô Dã Nghi mới nghe Dịch Tự trầm giọng : “Thứ tự chỗ ngồi của là số bao nhiêu?”

      Bởi vì thường xuyên bị hỏi vấn đề này, Tô Dã Nghi đáp rất nhanh rất xuôi: “D2018.”

      Tô Dã Nghi nghĩ tới là, giờ này mà Dịch Tự vẫn còn ở công ty. Cho nên, lúc bóng dáng của Dịch Tự xuất trước cửa lớn của phòng làm việc, Tô Dã Nghi vui mừng tới mức cực kỳ bất ngờ, nhưng cũng cực kỳ chân thực.

      đứng ở chỗ ngồi bên cạnh, xa xa nhìn bước chân của bước kiên định về phía , trong lòng như đặt cái trống, có người ra sức gõ nó “Thùng thùng thùng”.

      Tô Dã Nghi cảm thấy vô cùng biến thái, vào buổi đêm lo lắng bận rộn như vậy, lại có thể mang theo ánh mắt thưởng thức và thích mà nhìn Dịch Tự, nhìn cái áo khoác dài đẹp của , nhìn cái cổ áo sơ mi đẹp của , nhìn cái cổ đẹp của , nhìn khuôn mặt đẹp của , nhìn đôi mắt đẹp của

      Lúc Dịch Tự tới mang theo loại hơi thở trong lành, Tô Dã Nghi thu hồi ánh mắt, nghe hỏi: “Đây là chỗ ngồi của ?”

      Tô Dã Nghi gật đầu, ra chỗ ngồi của rất ngăn nắp, nhưng biết như thế nào, vẫn là nhanh tay nhanh mắt giấu con lắc còn lớn bằng con rối vào trong túi.

      Dịch Tự hơi nghiêng người trước chỗ ngồi của , tay nhấn lên con chuột vừa mới dùng lúc nãy, Tô Dã Nghi đứng ở bên cạnh , gò má của ở trước mắt , đường cong hoàn mỹ kia được ánh sáng của màn hình chiếu vào, thoạt nhìn giống như ngọc thạch, lúc này, Tô Dã Nghi nghĩ đến từ rất thích hợp --- phấn trang ngọc trác (trắng ngần), có lòng dạ suy nghĩ cái thành ngữ này có thể dùng để hình dung người đàn ông trưởng thành hay , nhưng liền nghĩ như vậy để hình dung mặt của Dịch Tự.

      “Được rồi.”

      thanh vừa dứt, gò má trước mắt của Tô Dã Nghi cũng thuận tiện biến mất. kinh nghi (ngạc nhiên và nghi ngờ) hỏi câu: “Được… Được rồi? Nhanh như vậy sao?”

      Dịch Tự đứng thẳng người, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình, gật đầu : “Lần sau lại xuất vấn đề tương tự như vậy, nhớ hủy chọn mục ‘Cấm tất cả thỏa thuận IP truyền vào truyền ra’.”

      Tô Dã Nghi “A…” tiếng, mãi sau mới muộn màng bổ sung câu: “Cảm ơn.”

      Dịch Tự ngẩng đầu, ánh mắt nhìn phòng làm việc lớn băn khoăn trong chốc lát, : “Chỉ có mình ?”

      “Ừ.”

      “Công việc cũng còn rất nhiều?”

      Tô Dã Nghi nghiêm túc suy nghĩ chút, đáp: “Hơn nửa giờ nữa là có thể làm xong, tôi chỉ cần về đầu mục tìm vài bug (lỗi kỹ thuật) là được rồi.”

      Dịch Tự ngưng mày gật đầu, tay thu vào trong túi áo khoác, : “ trước.”

      Trong lòng Tô Dã Nghi lên chút mất mát nhàn nhạt, giọng : “Được.”

      Sau khi Dịch Tự nghiêng người rời , Tô Dã Nghi dường như thở phào nhõm ngồi xuống ghế, nhịn được nhìn theo bóng lưng của , vừa đúng lúc Dịch Tự dừng lại. Tô Dã Nghi hốt hoảng quay đầu trở lại, tưởng rằng nhìn trộm bị phát , lại nghe thấy giọng của ràng : “Tan làm cùng trở về.”

      Cũng chờ Tô Dã Nghi trả lời, lại cất bước về phía trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :