1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đen trắng kết hợp - Cư Ni Nhĩ Tư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 5:

      Bảy giờ bốn mươi phút tối ăn cơm. Lúc Tô Dã Nghi muốn mang rau chân vịt bày lên bàn, Dịch Tự cùng Tạ Bân từ phòng ngủ chính ra ngoài, mặt Tạ Bân còn treo nụ cười: “Người chuyên nghiệp vẫn là người chuyên nghiệp, vấn đề máy tính quấy nhiễu tôi nhiều năm nay cuối cùng cũng được giải quyết.”

      Dáng vẻ Dịch Tự ngược lại rất lạnh nhạt, lơ đãng ngẩng đầu lên, Tô Dã Nghi chính trực nhìn thẳng , trong tay còn bưng đĩa rau chân vịt to.

      Bên này Tô Dã Nghi còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, thấy Dịch Tự tới chỗ , Tô Dã Nghi nhìn cẩn thận, thấp thoáng thấy khóe miệng Dịch Tự cong lên vòng cung, thấy điểm vòng cung này, đầu óc Tô Dã Nghi chợt trống rỗng, giống như trước mặt đột nhiên xuất cái vợt lớn, có người mạnh mẽ đánh cái, đánh ra chỗ rất rất xa.

      Nhưng mà, vừa rồi khóe miệng cong lên hình vòng cung này, là cười sao? Là cười với sao? Nhưng lúc Tạ Bân khen đều cười, cho nên, bởi vì nên mới cười sao?

      Lúc Dịch Tự tới gần , cực kỳ nhân tiện cầm lấy món ăn trong tay , cực kỳ tùy ý : “Cứ bưng tay như vậy, nóng sao?”

      tay còn, Tô Dã Nghi mới phục hồi lại tinh thần, rất ngại ngùng gãi gãi đầu cái, giải thích sứt sẹo: “Vừa rồi đột nhiên nghĩ tới chuyện, nhất thời quên để xuống…”

      Tạ Bân vào phòng bếp, có lẽ là giúp Tiếu Mạt Mạt. Phòng ăn nho chỉ còn lại Tô Dã Nghi và Dịch Tự, lúc này, Dịch Tự nhàn nhã ngồi ở góc của bàn ăn, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Dã Nghi : “ ngồi sao?”

      Tô Dã Nghi “A” tiếng, ngây ngốc ngồi xuống đối diện Dịch Tự. Cúi đầu nhìn xuống thấy mình vẫn còn mặc tạp dề, rất nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng dậy, bộ mặt đỏ bừng : “Cái kia, tôi cởi tạp dề trước .”

      Dịch Tự nhìn người giống như bay từ từ biến mất trước mắt , có chút buồn cười.

      Đầu tiên Tô Dã Nghi chạy về phía phòng bếp, ở cửa phòng bếp lại nghe tiếng Tạ Bân và Tiếu Mạt Mạt hai người em em : “Thân ái, vất vả rồi.”, “ xem, tay em bị đứt rồi” sau đó là các loại lời khác, kịp thời thu chân lại, lần nữa chạy trở về phòng ăn, Dịch Tự vẫn ngồi ở vị trí kia như cũ, rất vô tội nhìn , hô hấp của Tô Dã Nghi bị cái vẻ mặt này làm cho hoảng sợ, giống như nếu nhìn nhiều hơn giây nữa ngạt thở mà chết, chỉ đành “Đăng đăng đăng” chạy trở về gác xép của mình, đóng chiếc cửa kéo đẩy, ôm ngực thở “Phốc phốc”.

      Dịch Tự thế nào lại đột nhiên như tảng băng nữa? phải là loại người thích đùa với người khác sao? Nhưng vừa rồi đúng là cười chuyện với nha, chẳng lẽ… nằm mơ? Nghĩ tới vậy, Tô Dã Nghi tới khung cửa sổ nghiêng của gác xép, mở đèn bàn trong gác xép lên, bình tĩnh nhìn cái đèn này, sau khi xác định ánh đèn chiếu vào mắt đau, đó phải là giấc mơ.

      Đây coi như là Dịch Tự… Xem là người quen sao?

      Vẫn coi là tảng băng, chưa từng nghĩ chủ động chuyện với , cũng có chuẩn bị tâm lý như vậy. Nhưng mà bây giờ, và về sau… phải sống chung với như thế nào đây?

      So sánh với vẻ mặt biểu cảm của , khẽ mỉm cười dường như còn có lực sát thương hơn, hoàn toàn thể chống cự được.

      lúc ấy , Chu Nhất Nặc gọi điện thoại đến cho . Tô Dã Nghi lấy được tạp dề ra, quấn mình trong chăn, rất giọng nghe điện thoại: “A lô?”

      Giọng của Chu Nhất Nặc cũng rất hào hùng: “Làm kẻ trộm đấy à! thanh như vậy để làm gì?”

      “Tất cả mọi người ở nhà đấy!”

      Chu Nhất Nặc nhịn được: “Tớ cũng có khuyến khích cậu giết người cướp của, cậu sợ người khác nghe được chuyện gì thể cho ai biết à?”

      Tô Dã Nghi bĩu môi: “Cậu tìm tớ có chuyện gì?”

      “Muốn hỏi cậu ở có quen ? Gần đây nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối lạnh chứ?”

      Trong lòng Tô Dã Nghi ấm áp, : “ lạnh, rất ấm áp.”

      “Dịch Tự đối xử với cậu như thế nào? Cái máy lạnh đó, có ‘Tê tê’ phun khí lạnh cho cậu chết rét chứ?” Giống như cảm thấy mình hình dung rất tốt, sau khi xong Chu Nhất Nặc nhịn được bật cười tiếng. dienndnle,qu.y don

      Tô Dã Nghi nghe được cái tên Dịch Tự này, lại bắt đầu vô dụng khẩn trương, lâu sau mới : “Tớ cho cậu bí mật.”

      Chu Nhất Nặc cười giễu cợt cái: “Nếu như cậu bí mật cũng chỉ là cậu nhặt được trăm đồng ở trong nhà vệ sinh của công ty chứ gì, tớ khuyên cậu đừng có cho tớ biết.” thể trách Chu Nhất Nặc lại như vậy, cho dù là chuyện lớn hay , chỉ cần Tô Dã Nghi cảm thấy quan trọng, thường dùng “ bí mật” để miêu tả. Lúc mới bắt đầu, Mạc Ninh và Chu Nhất Nặc vẫn còn vì “Bí mật” của mà cảm thấy tò mò, sau đó Tô Dã Nghi càng ngày càng thường xuyên sử dụng cái từ “Bí mật” này, hai người liền hết hi vọng đối với , nhân tiện, đối với cái “Bí mật” của cũng cùng nhau hết hi vọng luôn.

      Tô Dã Nghi cũng tự nhiên biết “Bí mật” của mình đáng giá, vội vàng bổ sung thêm câu: “Là Dịch Tự.”

      Giọng điệu Chu Nhất Nặc nghi hoặc “A” lên tiếng: “Phép bí mật như thế nào? Cậu cẩn thận bắt gặp cảnh ta tắm hay là ta cẩn thận bắt gặp cậu?”

      Tô Dã Nghi oán hận : “Cậu đừng ngắt lời tớ có được ?”

      “Được, mời ngài .”

      đến lượt Tô Dã Nghi rồi, lại nửa ngày hệ thống lại được ngôn ngữ, lắp bắp hồi lâu, cũng coi như ra câu đầy đủ: “… Hôm nay Dịch Tự, cười với tớ.” Cho dù là trốn ở trong chăn, lúc ra mấy lời này, Tô Dã Nghi vẫn nhịn được vùi mặt xuống.

      Nghe xong như lời này, Chu Nhất Nặc cười, cười đến lớn tiếng mà vang dội. Tô Dã Nghi bị tiếng cười kia dọa sợ tới mức vội vàng quấn vòng chăn, rất sợ bị người khác nghe thấy. Sau khi Chu Nhất Nặc cười đủ, cũng lắp bắp mà : “Tớ này Tô Dã Nghi, chỉ với cách biểu này của cậu… Chỉ cần Dịch Tự phải con heo, tuyệt đối có thể phát ra cậu thích ta muốn chết. đúng, heo cũng có thể phát ra cậu động dục…”

      Tô Dã Nghi kinh ngạc: “A?”

      “A cái gì mà a? Tớ cho cậu biết, tớ đối với Dịch Tự và đàn ông đều hiểu rất , gặp gỡ được loại con như cậu này, bình thường là tẩu vi thượng sách.” (*)

      Tô Dã Nghi kinh ngạc hơn: “A?”

      “Cậu tiếp tục như vậy nữa, sợ là Dịch Tự rất nhanh lại muốn dọn nhà. Cậu nhớ lần trước gì với tớ sao? ta dọn nhà là bởi vì ‘tomboy thuần khiết’ theo đuổi?”

      Tô Dã Nghi lần này “A” nữa, bị khiếp sợ đến mức còn khả năng ngôn ngữ.

      Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân ở dưới lầu gọi . Tô Dã Nghi vội vàng vài câu đơn giản với Chu Nhất Nặc, sau khi cúp điện thoại, nghĩ đến chẳng mấy chốc Dịch Tự ăn đồ ăn làm, nhịn được có chút cao hứng bừng bừng. Lúc xuống lầu lại nghĩ đến lời vừa rồi của Chu Nhất Nặc, cao hứng bừng bừng lập tức biến thành kinh hồn bạt vía.di@en*dyan(lee^qu.donnn)

      thích Dịch Tự… rất ràng sao? Nếu như dọa Dịch Tự chạy mất làm thế nào?

      Đây hình như là tượng tốt chút nào.

      ra Tô Dã Nghi cũng chưa từng nghĩ muốn cùng với Dịch Tự phát triển xa hơn, lâu dài hơn, lại càng dám nghĩ đến việc Dịch Tự thích mình. ra chỉ rất thích , biết che giấu cảm giác thích đó thế nào thôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Dã Nghi luôn luôn cố gắng thích những người khác, nhưng mà, cứ mỗi người lại bị lấy ra so sánh với Dịch Tự, cuối cùng cũng thua bởi Dịch Tự . Tô Dã Nghi cũng liền thuận theo tự nhiên như vậy.

      Mỗi lần cùng mẹ Tô thảo luận đến vấn đề này, mẹ Tô đều với , thế giới này hoàng tử thủy chung đợi , trước khi gặp hoàng tử, đầu tiên phải làm cho mình trở nên ưu tú, phải xứng với hoàng tử mới phải. Sau mỗi lần tới đề tài này, lời kế tiếp của mẹ Tô là giáo dục Tô Dã Nghi làm việc cho tốt, ngày càng phấn đấu về phía trước, vân vân các loại.

      Tô Dã Nghi cảm thấy lời của mẹ rất chính xác, cũng vẫn làm như vậy ---- để cho mình trở nên ưu tú, ra sức phấn đấu để xứng với nửa tương lại của .

      Con đường xuống lầu đoạn ngắn ngủn, trong đầu Tô Dã Nghi chuyển qua rất nhiều suy nghĩ. Mặc dù nhìn Dịch Tự xa xa, cũng có chút tự nhiên, nhưng muốn thử để cho vẻ mặt mình bình tĩnh chút, rụt rè chút.

      Tạ Bân đứng dậy kéo ghế ra giúp , cười cười ấm áp với Tô Dã Nghi: “Hôm nay vất vả rồi.”

      Tô Dã Nghi thuận tiện ngồi xuống, Tiếu Mạt Mạt cầm chiếc đũa đưa cho , ngay sau đó Tạ Bân cũng đưa cho nước trái cây, sau khi sắp xếp tất cả xong, Tiếu Mạt Mạt tuyên bố: “Bắt đầu nào.”

      Tạ Bân dẫn đầu nâng chén: “Có thể ở chung dưới mái nhà, là duyên phận lớn của gia đình, hy vọng sau chén này, chúng ta chính là chị em với nhau.”

      Bốn cái ly cụng vào nhau “Cạch” tiếng, Tô Dã Nghi thấy chất lỏng màu cam trong chén lắc lư, cảm giác mình cũng dâng trào theo dòng chất lỏng này. Giống như… Giống như người xưa dâng trào kết nghĩa thành em vậy.

      bữa cơm sau đó, Tô Dã Nghi sợ mình quá mất tự nhiên, cố gắng hết sức nhìn về phía Dịch Tự. bàn cơm, Tiếu Mạt Mạt chuyện với , đều chỉ cúi đầu “Ừ”, “A”, “Hả”,… thể nào câu dài. Dịch Tự cũng khác là mấy, dù sao Tô Dã Nghi cũng làm sao nghe được chuyện. Chỉ là, phát , Dịch Tự ghét bỏ món ăn của .

      Mặc dù ăn cá và cánh gà nhiều lắm, thế nhưng đĩa rau chân vịt, Tô Dã Nghi thấy ăn ít. Rau chân vịt xanh xào là trong những món ăn sở trường của , vì để tách được vị chát của rau chân vịt ra, Tô Dã Nghi còn cố ý cho chút đường. Nghĩ tới đồ ăn mình làm được người trong lòng thích, trong lòng Tô Dã Nghi ra được niềm hạnh phúc.

      Lúc ăn cơm được nửa, Tạ Bân giống như là đột nhiên nghĩ ra cái gì: “Đúng rồi, Dịch Tự, cậu và Dã Nghi trước kia học cùng đại học hả?”

      Lúc Tạ Bân câu này, Tô Dã Nghi gặm cái cánh gà, lời vừa ra, trong lòng Tô Dã Nghi giương lên căng thẳng, miệng cắn nữa, cánh gà rơi xuống bát. cầu nguyện ông trời cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy tình cảnh lúng túng này của mình ngẩng đầu thấy Dịch Tự có chút hứng thú nhìn .die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Tô Dã Nghi trong lòng mặt mắng Tạ Bân, mặt cố gắng từ tình trạng khó xử này đấu tranh ra ngoài, cười xấu hổ, dũng cảm nhìn thẳng Dịch Tự, rất bình thường hỏi: “Trước kia học chuyên ngành nào?”

      Dịch Tự thản nhiên đáp: “Kỹ sư phần mềm.”

      Trong lòng Tô Dã Nghi bổ sung câu: mấy năm trước tôi biết rồi. mặt vẫn giả dối “A” tiếng, giống như là mới biết. Sau đó, ở trong lòng yên lặng mong đợi, hỏi tôi mau hỏi tôi mau.

      học chuyên ngành gì thế?”

      Quan trọng là cái vấn đề này, người hỏi cũng phải là Dịch Tự. Tô Dã Nghi chán nản nhìn Tạ Bân tốt bụng, : “Truyền thông.”

      “Chuyên ngành tốt.” Tiếu Mạt Mạt tiếp, “Các người đúng là có duyên, chuyên ngành đại học chênh lệch cách xa vạn dặm như vậy, tính chất công việc cũng hoàn toàn có chút liên hệ nào, nhưng mà, lại cứ làm cùng công ty.”

      Lời của Tiếu Mạt Mạt cũng đáng cười, Tạ Bân nghe thấy lại sâu kín cười tiếng, tiếp: “Rất có duyên… Trời xui đất khiến thế nào hai người lại đến ở dưới mái hiên…”

      Tạ Bân xong cao hứng, Tô Dã Nghi nghe được càng thêm đứng ngồi yên, lại muốn cắt đứt, Dịch Tự đột nhiên buông đũa xuống, rất có lễ phép : “Tôi ăn xong rồi.” Sau đó đứng dậy, thêm cái gì, cũng giải thích thêm cái gì, thẳng vào gian phòng của mình.

      Bầu khí lập tức liền lạnh xuống.

      Qua lúc lâu, Tạ Bân mới ra ngoài hòa giải: “Ha ha, cậu nhóc này có lẽ là muốn trốn rửa bát thôi.”

      Tô Dã Nghi nhìn bóng lưng rời của Dịch Tự, trong lòng có chút hoảng hốt, lại cảm thấy tự nhiên ---- đây mới chân chính là tính cách của Dịch Tự , thích tình cảnh đối thoại như vậy, cũng thích làm bộ làm tịch. cũng biết Tạ Bân hình như cố ý để cho và Dịch Tự quen thuộc với nhau, chỉ là…

      Ai, hoàn toàn cần lo lắng phải sống chung với như thế nào, bởi vì căn bản muốn cùng “Sống chung”. Trong lòng giống như bị người ta dội cho bát giấm, chua chua, chát chát, rất thoải mái.

    2. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 6:

      Mấy ngày đầu ở cùng chỗ, Tô Dã Nghi và Dịch Tự vẫn thay nhau sớm về muộn, hai người rất ít khi nhìn thấy nhau. Chủ nhật là ngày làm việc lớn của Tô Dã Nghi, sáng sớm, mang tất cả đống quần áo bẩn trong tuần qua ném vào trong máy giặt quần áo.

      Cơm trưa là Tiếu Mạt Mạt làm, lúc xuống lầu Tô Dã Nghi quan sát thăm dò động tĩnh của phòng ngủ thứ hai. Tiếu Mạt Mạt bưng thức ăn ra cửa nhìn thấy hành động của Tô Dã Nghi, lau lau tay vào tạp dề, cũng học bộ dạng của Tô Dã Nghi xem phòng ngủ thứ hai…

      Lúc Tô Dã Nghi thu hồi tầm mắt bị Tiếu Mạt Mạt dọa cho giật mình, vỗ ngực mà vẫn chưa hết kinh sợ, Tô Dã Nghi nghe thấy thanh mang ý cười của Tiếu Mạt Mạt: “Sáng sớm Dịch Tự ra ngoài rồi, Tạ Bân gần đây cậu ta dẫn dắt người làm Demo, lần ra ngoài dự tính phải mất đến ngày.”

      Tô Dã Nghi sáng tỏ liền “A” câu, nhịn được có chút ngạc nhiên, vốn dĩ Dịch Tự làm vất vả rồi, thế nào mà chủ nhật lại còn làm bán thời gian?

      nhớ gia cảnh của rất tốt, ba Dịch mở công ty kiến trúc, mẹ Dịch là nhân viên ở cục thuế vụ, mình tới Bắc Kinh kiếm sống, tự thuê phòng ở cũng đủ để Tô Dã Nghi giật mình, nhưng mà lại còn làm thêm.

      người muốn phấn đấu sao?

      Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi khỏi sinh ra loại cảm giác luyến tiếc “Cùng là người lưu lạc nơi chân trời” với Dịch Tự. ra Tô Dã Nghi cần thiết phải tới Bắc Kinh, ba biết mấy người của bộ truyền thông, có thể xin cho vào đơn vị quản lý, làm công việc nhà báo, hưởng đãi ngộ của nhân viên chính phủ. Nhưng lúc đó biết Tô Dã Nghi mắc phải tâm bệnh gì, cứ thế muốn mình tới Bắc Kinh, cảm thấy cuộc sống quá thuận lợi đủ kích thích. Vì vậy, Tô Dã Nghi luôn luôn nghe lời kiên quyết dứt khoát cự tuyệt sắp xếp của ba, mình kéo va li hành lý, ôm theo laptop tới Bắc Kinh…

      “Này, nương, ngây ngô biểu đạt cái gì đây hả?”

      Giọng cưng chiều của Tiếu Mạt Mạt làm Tô Dã Nghi chìm vào trong hồi ức tỉnh lại, lấy lại bình tĩnh, trở về phòng ăn ăn cơm trưa. Trong lòng vẫn nhịn được nghĩ, có phải Dịch Tự quá vất vả rồi hay .

      biết có phải công việc trong tuần này quá mệt mỏi hay , sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Dã Nghi bắt đầu mệt rã rời, cũng bạc đãi mình, vừa leo lên lầu trèo lên giường bắt đầu ngủ khò khò. Khi tỉnh lại, bên ngoài song cửa sổ mảnh tối om. đất, đồng hồ điện tử hiển thị thời gian là sáu giờ mười ba phút, Tô Dã Nghi sờ sờ cái đầu rối bù, nhấn mở đèn bàn, cầm lấy ly nước của mình ở tủ đầu giường, uống ực hơi.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Rời giường mở máy vi tính ra, sau khi lên QQ, Mạc Ninh càng ngừng giật giật , tiếp đó còn gửi đến vẻ mặt phun lửa, Tô Dã Nghi bắn video của , nhìn thấy người trong khung chuyện, ánh mắt vừa tỉnh ngủ còn có chút mông lung.

      “Cả ngày, cậu đâu rồi hả?”

      Mạc Ninh lúc nào cũng xinh đẹp, Tô Dã Nghi từ cái khung cửa sổ phía dưới màn hình nhìn thấy bộ dạng tóc tai rối bời của mình, có chút buồn bực, đưa tay chải chải hai cái. : “Ngủ cả ngày, ngủ khỏi đau đầu.”

      Quả nhiên Mạc Ninh trong video kia nghe vậy cười khúc khích tiếng, khách khí chút nào : “Nên ngủ ít chút , vốn là kẻ ngốc rồi, ngủ nhiều có thể thành đồ đần độn đấy.”

      Tô Dã Nghi trừng mắt nhìn : “Tuần này tớ rất vất vả rồi, cậu đừng có đả kích năng lực của tớ có được .”

      “Được được được, cậu nữa. Nào, cho chị nghe chút, vất vả thế nào?” Bắc Kinh tháng mười là mùa thu, nhưng miền nam vẫn là mảnh ấm áp. Trong video Mạc Ninh mặc áo ngắn tay, bưng đĩa nho lên, từng quả từng quả cho vào trong miệng. Tô Dã Nghi cũng chính bởi khung cảnh như vậy mà thả lỏng chuyện phiếm, lải nhải kể các công việc vụn vặt của chính mình từ đầu tuần tới nay.

      Sau khi tán gẫu xong ngày, là hơn bảy giờ. Tô Dã Nghi có chút đói, tắt video xuống lầu tìm đồ ăn. Đèn trong phòng Tiếu Mạt Mạt tắt, Tô Dã Nghi nhớ buổi trưa tối này và Tạ Bân về nhà, lúc này mới ý thức được trong căn nhà này giờ chỉ còn mình .

      Trong lòng có chút kinh hoàng, cảm thấy trong phòng dày đặc khí. Dưới sợ hãi, Tô Dã Nghi chạy nhanh về phòng, lấy cái đèn trong phòng có thể tách ra được mở ra. Lúc này mới yên tâm kiếm ăn trong tủ lạnh.

      Đều là rau dưa, Tô Dã Nghi muốn nấu cơm. Tùy ý cầm gói mì ăn liền lên, thong thả bước đến phòng bếp, bắc nồi, mở lửa, nấu mì. Bụng có lẽ ngửi thấy mùi vị dầu khói, chịu thua kém bắt đầu bắt đầu òm ọp òm ọp gọi, Tô Dã Nghi đưa tay sờ sờ nó, vừa lật mì ăn liền vừa : “Bụng quý của tao, mày đừng kêu nữa có được hay .”

      Lật mì xong, đóng nắp nồi lại, Tô Dã Nghi tiếp tục vừa xoa bụng vừa : “Tao biết mày rất đói bụng, đừng nóng vội nha, mì rất nhanh nấu xong.”

      “Cái gì? Mày cảm thấy ăn gói mì đủ, còn muốn ăn cái chân giò hun khói?”

      “… Được rồi, vậy tao lại tìm chân giò hun khói.”

      Bởi vì “ cầu” của bụng, Tô Dã Nghi thể làm gì khác hơn là thong thả về phía tủ lạnh, bới tìm kỹ càng ở bên trong. quá mải mê tìm, cả người cũng sắp nhào vào trong tủ lạnh rồi.

      Tìm trong tủ lạnh nửa ngày, vẫn thu hoạch được gì như cũ, đứng dậy, “An ủi” bụng: “Mày xem, phải là tao cho mày thêm đồ ăn, là trong tủ lạnh có,” vừa , Tô Dã Nghi vừa đóng cửa tủ lạnh, tiếp, “Lần sau tao siêu thị…”

      Đúng lúc xoay người, nhìn thấy Dịch Tự khoanh tay đứng trước cửa nhìn mình.

      “A…”

      Tô Dã Nghi muốn kêu, chỉ là tay của so với miệng còn phản ứng nhanh hơn, với lên miệng ngăn chặn tiếng kêu sợ hãi tràn ra khỏi miệng.

      Nhưng mà, vẫn bị dọa sợ .

      Dịch Tự yên lặng nhìn lát, tới chỗ của , vẻ mặt quá mức vô cảm, chỉ hỏi : “ nấu mì à?”

      Tay Tô Dã Nghi vẫn còn che ở miệng, dùng sức gật đầu cái.

      Dịch Tự ở bên cạnh nhìn lui về phía sau, hơi nheo mắt, cách lúc mới : “Hình như nước tràn ra.”

      Tô Dã Nghi giật mình, tốn mấy giây mới tiêu hóa được lời của , sau đó, giống như bay biến mất trước mặt .

      Mì nấu xong rồi, rất thơm. Tô Dã Nghi lại đột nhiên phát đói bụng. Lúc bưng mì ra từ phòng bếp luôn luôn nghĩ, Dịch Tự về từ lúc nào? nghe thấy đoạn “Đối thoại” giữa và bụng rồi sao? cảm thấy buồn cười chứ?

      Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi khóc ra nước mắt. Càng thêm cảm thấy đói bụng, bát mì đặt ở bàn ăn, ngửi thấy mùi hương kia, chút hứng thú cũng có. Hình như Dịch Tự trở về phòng, Tô Dã Nghi biết làm gì, trong lòng rối bời, thế nào cũng để ý thấy như ý muốn.dinendian.lơqid]on

      Cũng biết trải qua bao lâu, cửa của phòng ngủ thứ hai lần nữa mở ra, Dịch Tự ôm mấy cái quần jeans từ gian phòng ra ngoài, trực tiếp vào phòng vệ sinh. Tô Dã Nghi sợ nhìn trộm bị phát , vội vàng vùi đầu vào trong tô mì, nhưng rất nghiêm túc nghe động tĩnh trong phòng vệ sinh.

      tới phút, Dịch Tự lại từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, Tô Dã Nghi nghe : “Tô Dã Nghi.”

      “Hả?” Tô Dã Nghi bị gọi tên ngẩng đầu lên nhìn người đứng ở phía cửa toilet.

      Dịch Tự nhíu mày cái, : “Quần áo trong máy giặt là của sao?”

      Tô Dã Nghi nhớ lại lát, lúc này mới nhớ tới, quần áo giặt buổi sáng vẫn chưa lấy ra phơi. Trong bụng xấu hổ, có chút ngượng ngùng đứng lên, nhanh chóng tới chỗ Dịch Tự, đến gần mới đỏ mặt : “Xin lỗi, tôi… Tôi quên. phải giặt quần áo sao?”

      Dịch Tự gật đầu cái, lại giơ lên mấy cái quần, lần nữa trở về phòng.

      Chờ sau khi Dịch Tự rời , Tô Dã Nghĩ ảo não vỗ vỗ đầu mình, thầm nghĩ, tay trước tay sau vẫn thói xấu như vậy, sao vẫn đổi được đây!

      Vì để cho Dịch Tự mau chóng giặt được quần jeans, Tô Dã Nghi kịp cởi những cái quần áo rối vào nhau, trực tiếp ôm cả đống, ném vào trong giỏ quần áo. Lúc ra khỏi phòng vệ sinh, rất tốt bụng kêu lên tiếng: “Tôi xong rồi, có thể tắm.”

      Ban công của căn nhà nối liền với phòng khách, rất lớn. Cũng là Tô Dã Nghi và Dịch Tự dùng chung. Lúc phơi quần áo, mở đèn lớn ở ban công ra, Tô Dã Nghi thấy bên cây phơi đồ phơi hàng áo sơ mi chỉnh tề, vừa nhìn là biết của Dịch Tự. Có nhiều loại kiểu dáng, phần lớn là áo kẻ ô vuông, màu sắc lấy màu đỏ sậm và các màu khác tương giao làm chủ. Phơi quần áo vào giá, Tô Dã Nghi hạnh phúc nghĩ, quần áo của phơi bên cạnh , giống như người nhà…

      Lại nhịn được dùng móc treo đồ kéo quần áo của hai người lại gần chút.

      Ngửa mặt nhìn quần áo hai người cách nhau quá gần, Tô Dã Nghi mừng rỡ cười hi hi.

      bộ quần áo cuối cùng cũng được phơi xong, lúc này Tô Dã Nghi mới phát ra bóng đêm ngoài cửa sổ rất đẹp, kiến trúc của chung cư này tệ, có cây có núi. Tô Dã Nghi nhịn được chống cùi chỏ, chống mặt thưởng thức cảm đêm nơi xa lát. Cho đến khi cảm thấy lành lạnh, mới thu dọn đồ đạc vào trong nhà. d,0dylq.d

      Có lẽ tâm tình thoải mái rất nhiều, Tô Dã Nghi cuối cùng cũng cảm thấy đói. Lúc định trở lại phòng ăn ăn mì, Dịch Tự lại từ trong phòng vệ sinh ra, lạnh giọng gọi : “Tô Dã Nghi.”

      “Hả?”

      Giọng của Dịch Tự thấp xuống chút: “Trong máy giặt vẫn còn quần áo của .”

      Tô Dã Nghi nghi ngờ hỏi: “Vẫn còn sao?”

      Tô Dã Nghi nhìn cẩn thận, ràng phát mặt Dịch Tự đen lại chút, sau đó ho khan cái: “Tự xem .” Lại xoay người vào phòng.

      Tô Dã Nghi buồn bực, ràng nhét đống quần áo chồng chất vào trong giỏ rồi. Mặc dù nghĩ như vậy, bước chân vẫn tự động bước về phía phòng vệ sinh, máy giặt mở ra, đèn trong phòng vệ sinh của rất sáng, Tô Dã Nghi cúi đầu xem xét, liếc mắt nhìn thấy món đồ quen thuộc ngoan ngoãn nằm ở trong góc.

      Màu vàng nhạt, phía sau có con chim , ngang hông có hoa văn, là quần lót của .

      Khuôn mặt như bị lửa đốt. Tô Dã Nghi hận cả người nhảy vào thùng giặt quần áo kia được, đậy nắp, hoặc là dứt khoát tiêu diệt cái quần lót kia. Vậy mà, cuối cùng chỉ có thể nhanh chóng nhặt nó lên, sau đó mang theo nó trốn về gác xép của mình.

      Vừa vào trong gác, nhịn được, quần lót vàng nhạt bị ném xa, cả người mất trọng lượng lọt vào trong chiếc giường . Kéo chăn, che kín đầu tóc mình, ở trong chăn mạnh mẽ lay động.

      Trong lòng yên lặng mắng mình: Là mày cẩn thận ném quần lót vào ! Là mày kiểm tra lần! Là mày mất mặt xấu hổ! Là mày bị người ghét bỏ!

      Vì vậy đêm hôm đó, rốt cuộc Tô Dã Nghi cũng ăn hết được bát mì ăn liền kia.

      Nửa đêm len lén xuống lầu tắm, Tô Dã Nghi thuận tiện bi kịch phát ra, cuối cùng đêm đó Dịch Tự cũng chưa giặt quần áo.

    3. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 7:

      Ngày thứ hai làm Tô Dã Nghi biết được tin. Chính xác mà , tin tức này phải nghe được, mà là nhìn thấy.

      Dù mỗi ngày thời gian ngủ luôn tám tiếng, sáng sớm mỗi ngày thức dậy Tô Dã Nghi đều mệt mỏi rã rời giống như người thức đêm vậy. Nhưng mà, thứ hai này, khi đến làm việc, vẫn như bình thường đặt túi xuống, mở máy vi tính ra, lúc cầm cái ly định rót nước, nhìn thấy người xa lạ, người xa lạ này vừa xuất , cái liền thức tỉnh .

      Người xa lạ có lẽ cũng vừa mới đứng dậy, thấy Tô Dã Nghi nhìn mình, chậm rãi nở nụ cười, mở miệng : “Chào , đồng nghiệp.”

      Tô Dã Nghi chợt đưa tay lên dụi dụi con mắt, khuôn mặt tươi cười vẫn còn y nguyên.

      phải ảo giác. Tô Dã Nghi lúng túng đáp: “Chào .”

      Mười giờ mở cuộc họp, bố trí nhiệm vụ tuần. Hàn Kha đứng ở trước bàn lớn, rất hài lòng giới thiệu người bên cạnh: “Người này là đồng nghiệp mới tới kênh, Triệu Duyệt. Về sau cậu ấy chủ yếu phụ trách chút hoạt động phỏng vấn tuyên truyền phim, tôi tin rằng mọi người còn xa lạ với cậu ấy, vậy nên tôi cũng đặc biệt , mọi người hoan nghênh .”

      Khắp nơi đều là thanh vỗ tay. Bởi vì đứng ở bên cạnh Hàn Kha, Tô Dã Nghi lúc này mới phát ra, ra Triệu Duyệt rất cao, liếc mắt thấy cao 1m82, ngoại hình trang bị rất đẹp trai, thẳng thắn mà , hoàn toàn giống nghệ sĩ. Nhưng mà, ngược lại rất khiêm tốn, nụ cười cũng rất thân thiện: “Vừa tới Phi Cáp, đối với công việc và đồng nghiệp đều quen thuộc, về sau mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

      Chúc Lỵ thích trêu đùa, tiếp lời câu chuyện: “Chiếu cố là chuyện đương nhiên rồi, ‘Triệu Duyệt tham gia vào mạng Phi Cáp’, riêng cái tin tức sáng giá này, kênh giải trí PV (lượng truy cập) cũng đủ cám dỗ người ta rồi, sau này Triệu tiên sinh vẫn phải chiếu cố chúng tôi nha.” Dứt lời, Chúc Lỵ còn chớp chớp hai mắt với Triệu Duyệt.

      Triệu Duyệt tươi cười phúc độ hơn: “ thành vấn đề.”

      Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa vừa bắt đầu, Chúc Lỵ ngừng báo cáo chuyện bát quái của Triệu Duyệt với mọi người trong tổ. Tô Dã Nghi nghe được chuyện kinh hãi nhất chính là, “Quái thai” Triệu Duyệt từng làm phục vụ tại quán ăn rất nổi tiếng, có lần lúc bưng thức ăn cẩn thận làm đổ toàn bộ nước canh vào trong cổ của khách hàng, sau đó người khách khóc lóc ầm ỹ cầu bồi thường, Triệu Duyệt lòng hoảng hốt chân loạn, trực tiếp lấy chìa khóa đưa cho người khách kia, sau đó vị khách kia nhờ vào chiếc chìa khóa mà lấy chiếc BMW X6 trong nhà để xe.

      Sở dĩ kinh hãi, là bởi vì Tô Dã Nghi rất hi vọng mình là vị khách bị hắt nước canh kia. thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh nhận chiếc chìa khóa xe từ trong tay của Triệu Duyệt. d'đ.l/q&đ

      Đối với việc Triệu Duyệt đến, biểu của Chúc Lỵ vô cùng hưng phấn, Tô Dã Nghi cũng rất hưng phấn, dĩ nhiên, Tô Dã Nghi hưng phấn là bởi vì cuối cùng Chúc Lỵ cũng dời mục tiêu.

      lúc Tô Dã Nghi thở phào nhõm, Phạm Giai sắc bén ném vấn đề qua: “Tới đây, làm mục lựa chọn , Triệu Duyệt mê người hay là Dịch Tự mê người?”

      Chúc Lỵ suy nghĩ ngắn ngủi lát, rất trịnh trọng đáp: “Triệu Duyệt là dùng với nhiều mục đích, mà Dịch Tự là dùng để .”

      Phạm Giai: “Làm như mình là người thông minh vậy, dám trắng ra dễ hiểu chút được ? Suy nghĩ chút bạn học Tô Dã Nghi có khả năng lý giải đấy.”

      Phạm Giai vừa như thế, quả nhiên Chúc Lỵ tới xem Tô Dã Nghi, đưa tay sờ sờ đầu Tô Dã Nghi: “Nhóc con, hiểu ý tứ trong lời của tôi sao?”

      Tô Dã Nghi lườm , bày tỏ giải thích của mình: “ Dịch Tự, nhưng cũng thích Triệu Duyệt.”

      Chúc Lỵ lắc đầu: “, tôi chỉ Dịch Tự.”

      Tô Dã Nghi trừng lớn con mắt, nghĩ rằng Chúc Lỵ nghiêm túc mấy lời này như vậy. Đột nhiên tò mò: “ ta cái gì?”

      cảm thấy người đàn ông thần bí, lãnh khốc, đẹp trai... Cất giấu sức bùng phát tràn đầy… Hơi thở?” tới chỗ này, ánh mắt Chúc Lỵ hướng tới Tô Dã Nghi rất mị hoặc, tiếp: “… Khiến cho muốn ngừng mà được?”

      “…”

      Tô Dã Nghi thầm quyết định ở trong lòng, tuyệt đối cho Chúc Lỵ chuyện và Dịch Tự ở chung chỗ.

      Triệu Duyệt được phân công tới tổ điện ảnh, mà chỗ ngồi của lại được sắp xếp đúng ở sát vách với Tô Dã Nghi. ra chuyện đến đối với kênh là kiện tốt thể nào nghi ngờ được, nhưng mà, đối với Tô Dã Nghi mà , lại thấy đây là chuyện tốt. Trước khi tan sở Tả Đan gọi Tô Dã Nghi vào trong phòng họp , nét mặt của rất phức tạp, Tô Dã Nghi phân tích ra được.

      “Triệu Duyệt tới, thời hạn chuyển thành nhân viên chính thức bị dời lại.”

      Tô Dã Nghi cảm giác như mình bị người ta dùng búa đập xuống đất, đất lạnh, lòng cũng lạnh.

      “Tuần trước vốn là sắp cho chuyển, quá trình cũng lên… cũng biết, tài nguyên trong kênh rất eo hẹp, có lần hai năm còn chưa chắc có thể dư chỗ trống…” Thấy bộ dạng Tô Dã Nghi vẫn cúi đầu, Tả Đan lúc nào cũng lòng dạ sắt đá lại có chút đau lòng, lời vốn có chút gay gắt cũng thể ra.

      Yên lặng hồi lâu, Tô Dã Nghi vẫn cúi đầu như cũ, chỉ là gật đầu cái, : “Tôi biết rồi.”

      Tả Đan thở dài, vỗ vỗ bả vai của : “Nếu như cảm thấy tuyệt vọng, có thể thử việc ở những công ty khác, gửi sơ yếu lí lịch gì đó… Nếu có cần, tôi giới thiệu giúp .”

      “Cám ơn chị Co.” Tô Dã Nghi bỗng nhiên ngẩng đầu. “Tôi công ty khác.”

      Trong mắt ràng ướt nhẹp.

      Quá trình chuyển thành nhân viên chính thức của Tô Dã Nghi cuối cùng vẫn lên, thể báo cáo chuyện vui của mình với ba mẹ, thể khoe khoang với bạn tốt về thành công của mình… còn là công nhân viên trong thời gian thử việc nho , mà cái nhân viên trong thời gian thử việc nho này còn phải đợi hai năm mới có thể có được cơ hội chuyển thành nhân viên chính thức. Vậy mà, lúc Tả Đan khuyên tìm những công ty khác, chút hứng thú. Dĩ nhiên, phải là hết hi vọng tìm đến cơ quan khác, từ lâu Hàn Kha từng qua: “Người từ Phi Cáp ra ngoài, có chuyện hòa đồng tốt”, nhưng mà Tô Dã Nghi bỏ được, về phần bỏ được cái gì, ra.

      Đoạn đường về nhà được rất dài, cả người giống như là hồn bay phách lạc. Sau khi về đến nhà, cũng chào hỏi với Tiếu Mạt Mạt bận rộn trong phòng bếp, leo thẳng lên lầu, quấn mình vào trong chăn, khổ sở khóc.

      Tiếu Mạt Mạt gọi ăn cơm tối, Tô Dã Nghi chỉ buồn buồn ở trong chăn : “Cảm ơn chị Mạt Mạt, em muốn ăn.”

      Tiếu Mạt Mạt cho là lại mắc bệnh lười biếng, cưng chiều : “Ngoan, xuống đây , em xuống dưới, chị và Tạ Bân, còn có cả Dịch Tự cũng đều ăn đấy.”

      Tô Dã Nghi vẫn xuống lầu.

      Tạ Bân thảo luận cái gì đó với Dịch Tự ở ghế sa lon, Tô Dã Nghi sợ mình bị phát , xông vào phòng vệ sinh tạt chút nước lạnh lên mặt, lúc này mới ra ngoài giúp Tiếu Mạt Mạt món ăn cuối cùng.

      Tiếu Mạt Mạt vô cùng tinh mắt, rất nhanh phát ra có cái gì đúng, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, Dã Nghi? thoải mái hả?”

      Tô Dã Nghi sợ nhất lúc vui được người khác quan tâm, bởi vì trong thời điểm hoàn toàn khống chế được cảm xúc của mình, giọng thận trọng của Tiếu Mạt Mạt làm kích động mở ra chút mềm yếu của , nhịn được lại chảy nước mắt, tủi thân kêu: “Chị Mạt Mạt.”

      Phòng khách thanh nào khác quấy nhiễu, thanh tiếng khóc nức nở của Tô Dã Nghi thuận lợi truyền vào tai của Tạ Bân và Dịch Tự, hai người đều quay đầu nhìn lại, Tô Dã Nghi ngồi ở chỗ ngồi trong phòng ăn, mặc dù thanh khóc thành tiếng, thế nhưng loại dáng vẻ uất ức cùng với nước mắt liên tục ngừng ràng tiến vào tầm mắt của hai người. d%đ@l"q/đ

      Thân hình cao lớn của Tạ Bân đứng lên, vừa tới phòng ăn vừa hỏi: “Làm sao vậy?”

      Mặc dù bị phát , Tô Dã Nghi vẫn kiên trì cúi đầu với ý muốn tàng hình.

      Thấy bộ dạng của , Tiếu Mạt Mạt rất lo lắng: “Em cũng biết.” Lại xoa xoa tay tạp dề, xoay người muốn làm gì đó.

      Lúc này, hộp khăn giấy xuất trước mặt Tô Dã Nghi cúi đầu, cùng khăn giấy xuất ở trước mắt, còn có cái tay, màu sắc cùng kiểu dáng tay áo, Tô Dã Nghi chỉ liếc mắt cái nhận ra. Ngay sau đó, trái tim của chợt co rút nhanh hồi, lúc lâu vẫn có động tác.

      Tiếu Mạt Mạt thấy tình cảnh này có chút khó xử, cười nhận lấy khăn giấy trong tay Dịch Tự, : “Hai người ăn cơm trước , Dã Nghi giao cho em.” xong, Tiếu Mạt Mạt đỡ Tô Dã Nghi dậy, chuẩn bị đưa lên lầu.

      Lúc này, Tạ Bân cũng chỉ có thể nhìn động tác của Tiếu Mạt Mạt, gì. Ngược lại Dịch Tự, nhíu mày cái, : “Nếu như tâm tình mình tốt, tốt nhất đừng phiền đến người khác.”

      Ý tứ Dịch Tự chỉ ra Tô Dã Nghi nghe được rất ràng, trái tim lúc này vẫn co rút nhanh giống như là cảnh ngộ trước nay khí lạnh tập kích, trong nháy mắt nhiệt độ xuống dưới 0. rất chậm buông tay Tiếu Mạt Mạt, vì để cho Dịch Tự tiếp tục xem thường, cắn môi : “Chị Mạt Mạt, em sao, chị ăn cơm trước , em lên lầu trước.”

      Tiếu Mạt Mạt vừa định chuyện, Dịch Tự dáng vẻ thư thái nhàng vừa đọc từng chữ: “ cảm thấy mình lên lầu, mọi người còn có tâm trạng ăn cơm ?”

      Tô Dã Nghi chỉ vừa mới đứng dậy, còn chưa bước , lại vội vã thu chân trở lại. mặt ràng còn có nước mắt, xoay đầu lại cười với mọi người, khóe mắt cong cong, thuận tiện đẩy xuống giọt nước mắt sáng trong suốt núp nơi hốc mắt, : “Vậy tôi cũng ăn cơm cùng mọi người.”

      Bộ dáng kia ràng làm cho người ta đau lòng, Tạ Bân liền lộ chút vẻ xúc động, ho khan cái, dáng vẻ làm bộ như có chuyện gì xảy ra, : “Mọi người ăn cơm, ăn cơm .”

      Trong lòng Tiếu Mạt Mạt lại chú ý qua quýt như vậy, ánh mắt băn khoăn của qua lại người Tô Dã Nghi và Dịch Tự trong chốc lát, chỉ trong chốc lát, cười thần bí.

      bữa kia, Tô Dã Nghi ăn quá no.

      Có lẽ là tác dụng của thức ăn, tâm tình của Tô Dã Nghi cũng tốt hơn nhiều, sau khi ăn xong, Tiếu Mạt Mạt cắt trái cây cho mọi người. Tạ Bân trực tiếp đặt Tiếu Mạt Mạt lên đùi hôn cái, gọi thẳng: “Vợ tốt!”

      Tô Dã Nghi ở bên bưng mâm đựng trái cây rất muốn tàng hình. Quan sát lại Dịch Tự, ngược lại rất nhàn nhã ngồi ở chỗ liếc nhìn tờ báo buổi sáng, Tô Dã Nghi bưng mâm trái cây đến trước mặt , rất giọng : “Cảm ơn .”

      Dịch Tự để tờ báo xuống, Tô Dã Nghi đứng ở bên phải , khẽ ngẩng đầu mới nhìn thấy . Đối với lời cảm ơn của , Dịch Tự lại tỏ ra có chút mờ mịt: “Cảm ơn tôi cái gì?”

      Tô Dã Nghi ngượng ngùng : “Nếu như phải như vậy, có lẽ tôi vẫn ăn cơm, tôi vẫn đau khổ.”

      Dịch Tự gật đầu cái, biểu đạt đúng ý tứ của mình, sau đó : “ cần suy nghĩ quá nhiều, đối với tôi có quan trọng như vậy.”

      Sau đó, tiếp tục trở về xem tờ báo.

    4. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 8:

      Tô Dã Nghi phải là người thích lấy mặt nóng của mình dán mông lạnh của người khác. Phần lớn thời gian, sau khi phát có người thể cảm giác chán ghét rất ràng đối với , trốn tránh người kia hết sức có thể.

      Đối với Dịch Tự, loại tâm tình này của Tô Dã Nghi được biểu càng thêm ràng. Trái lại Dịch Tự, vẫn giống như lúc trước, giống như có cái gì xảy ra.

      Hành động này của Tô Dã Nghi nhận được ủng hộ to lớn của Chu Nhất Nặc, Mạc Ninh ở miền nam xa xôi cũng gọi điện thoại tới khuyên : “Chân trời góc bể nơi nào có cỏ thơm.”

      “Dịch Tự chỉ thích hợp để thầm mến thôi, nếu như thầm mến, cậu còn có thể nghĩ ta theo phương diện tốt đẹp. Chỉ khi nào , với loại trình độ của cậu, lo lắng cậu có chịu đựng được hay .” Chu Nhất Nặc dùng giọng nhàn nhã vài lời.

      Nhưng Tô Dã Nghi lời nào, thịt dê trong bát cũng quện đầy tương vừng, miếng trong miệng kêu phần phật, trong lúc nhai lại nghĩ đến lời của Dịch Tự với hôm thứ hai, cùng với vẻ mặt của ngay lúc đó. Trong lòng cảm thấy chát, lắc đầu cái : “Có phải tớ nên dọn hay ?” Có lẽ, dọn ra ngoài làm cho chán ghét, mỗi ngày phải dè chừng cẩn thận, run sợ trong lòng như vậy, biết thoạt nhìn rất ngu dốt, nhưng chỉ là khống chế được bản năng giống như, như vậy khát vọng được thấy, như vậy khát vọng ở cùng chỗ tốt với

      Thấy bộ dạng của như đưa đám, Chu Nhất Nặc trợn mắt nhìn : “Cậu cũng phải vì ta mà mới dọn tới, tội gì vì ta…”

      “Tớ đúng là thế!” Tô Dã Nghi giọng điệu kiên định đáp: “Tớ là vì ấy nên mới dọn tới.” Nếu như có Dịch Tự, có lẽ cho là Tiếu Mạt Mạt là tên lừa gạt, có lẽ thể chuyển tới nhanh như vậy, có lẽ tìm thêm những nơi khác. Nhưng mà, đúng là bởi Dịch Tự cũng có ở đó, dọn tới.

      Chu Nhất Nặc bộ dạng “Chỉ tiếc rèn sắt thành thép” : “Này, cậu thông cảm thông cảm cho tớ , nhóc con. Cậu xem chút, tớ là người rất bận rộn nha! Luận văn đòi gấp, tác phẩm đòi gấp, trong viện còn thường có hoạt động tìm tớ, tớ còn bận rộn theo đuổi thầy Chu…”

      Tô Dã Nghi lên tiếng, cầm lấy bia phía trước cái nồi lẩu, cả chai, “Lầu bầu” tiếng liền rót vào trong miệng.

      dùng hành động thực tế dừng lại lời của Chu Nhất Nặc, Chu Nhất Nặc ngồi đối diện chống mặt nhìn , vẻ mặt chân bị khí nóng trong nồi bốc hơi bay ra che đậy, biết vì sao, Tô Dã Nghi mơ hồ cảm thấy, Chu Nhất Nặc cũng tiện. Vì vậy, rốt cuộc mãi lúc sau mới hỏi: “Thầy giáo Chu, cậu đánh bại rồi sao?”

      “Ha ha, phải hôm nay chuyện của cậu sao? Sao lại chuyển chủ đề sang tớ?”

      Tô Dã Nghi bĩu môi: “Chuyện của tớ chẳng có gì hay.”

      Chu Nhất Nặc lấy đũa gắp miếng thịt dê từ trong nồi ra, đưa tới trong bát của Tô Dã Nghi, : “Triệu Duyệt bắt nạt cậu?”

      Tô Dã Nghi vẫn uống rượu như cũ: “ ta cũng làm.” Cả tuần lễ, Tô Dã Nghi nhìn thấy bóng dáng của ta đâu. Đám Chúc Lỵ đều , thằng cha này chính là nhân vật điển hình chiếm phân trong nhà xí đây mà. Vốn dĩ Tô Dã Nghi đối với Triệu Duyệt có ý kiến gì, nhưng nhìn ta cả tuần đều trốn việc, trong lòng rất bất bình ----- bởi vì ta mà mất cơ hội chuyển thành nhân viên chính thức, nhưng mà, ta lại biết quý trọng chút nào. d'đ/l'0q$đ

      “Nếu , hay là đổi công việc , gần đây trường học của chúng tớ thoải mái nhận người…”

      “Tớ lại phải là trường học của các cậu.”

      Chu Nhất Nặc vỗ đầu : “Gửi thử sơ yếu lý lịch chút chết sao?”

      Tô Dã Nghi tiếp tục uống rượu: “ chết! Nhưng tớ cũng đùa!” Ban đầu, Tô Dã Nghi gửi sơ yếu lý lịch suốt tháng, vất vả mới được Phi Cáp gọi phỏng vấn. Tìm việc làm ở Bắc Kinh, khó khăn.

      Qua ba lần rượu, Tô Dã Nghi đột nhiên nhận được cuộc điện thoại. Lúc này có chút nhức đầu, ý thức cũng tỉnh táo lắm. Sau khi “A lô”, đầu bên kia truyền đến tiếng người: “Tô Dã Nghi.”

      Tô Dã Nghi nhất thời phân biệt được là ai, hỏi thẳng: “Ai thế?”

      “Dịch Tự.”

      Nghe được cái tên này, Tô Dã Nghi say rượu mạnh mẽ nấc cục cái. cỗ mùi rượu bốc lên xộc vào mũi, Tô Dã Nghi thiếu chút nữa phun ra. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, : “Có chuyện gì sao?”

      “Mấy giờ tối về nhà?”

      Tô Dã Nghi vốn định trở về nhà, nghe Dịch Tự hỏi như vậy, nhịn được mà mềm lòng, lặp lại câu: “Có chuyện gì sao?”

      Bên kia Dịch Tự trầm mặc hồi, sau đó nặng nề : “Tôi đánh rơi chìa khóa.”

      Tô Dã Nghi dám cho Chu Nhất Nặc biết phải về nhà đưa chìa khóa mở cửa cho Dịch Tự. Hôm nay là thứ bảy, là ngày “ngủ bên ngoài” theo thường lệ của Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân. Ngoại trừ Tô Dã Nghi, ai có thể mở cửa cho Dịch Tự. Mặc dù Chu Nhất Nặc lờ mờ đoán được nguyên nhân bên trong, Tô Dã Nghi vẫn kiên định bày tỏ, là điện thoại di động của còn pin nên phải về nhà sạc.

      Lo lắng Dịch Tự đợi quá lâu, đường Tô Dã Nghi gấp muốn chết, mặc dù nhức đầu, vẫn quên giục tài xế: “Bác tài, có thể nhanh hơn chút nữa ?”

      Bác tài bất đắc dĩ : “ này… đừng thúc giục nữa có được ? Tôi lái xe, chứ phải là phi thuyền vũ trụ, tôi cũng muốn nhanh đây, nhanh được mà!”

      ra thời gian về đến nhà rất nhanh. Chân lần lượt chạm đất, Tô Dã Nghi chạy vào trong chung cư như điên, xa xa nhìn thấy người đứng dưới lầu, trong lòng gấp hơn, còn chưa kịp ổn định lại nhịp thở hổn hển, vừa nhanh chân chạy tới chỗ cánh cổng, sau khi thở hổn hển “Phù phù” lát, với cái bóng mờ của Dịch Tự đứng: “ Chờ sốt ruột… Rồi…”

      Quẹt mở cửa, Tô Dã Nghi muốn nhấc chân vào trong, mùi rượu lại liều chết đánh úp cổ , cả người choáng váng, thân thể đong đưa, giống như muốn ngã xuống.

      Dịch Tự đứng bên kịp thời đỡ lấy , ngửi thấy mùi rượu người , đuôi lông mày gảy , hỏi: “Uống bao nhiêu rượu?”

      “Ba bốn chai thôi.” Trả lời câu hỏi xong, Tô Dã Nghi đưa chìa khóa tay tới trước mặt Dịch Tự, đứng thẳng người, vuốt trán nhõm cười cái: “Yên tâm, tôi say, chỉ có chút chóng mặt, có thể mở cửa được…”

      Dịch Tự nhận lấy chìa khóa , nghiêm túc nhìn cái, sau khi xác định ánh mắt của hãy còn trong sạch, thẳng về phía thang máy. Tô Dã Nghi say, tửu lượng của tính là đỉnh, ba bốn chai bia vẫn có thể chịu đựng được.

      Lên lầu, theo Dịch Tự vào cửa. khí ấm áp trong nhà phả vào mặt, Tô Dã Nghi cảm thấy nóng, cởi áo khoác, liền tới sô pha.

      Còn chưa đến, mùi rượu vẫn chưa rời khỏi cổ rốt cuộc cũng phun trào mà đến, hơn nữa dễ nhận thấy là ngăn được tình thế này. Vì thế, bàn chân định tới ghế sô pha kịp thời dừng lại, Tô Dã Nghi đổi hướng trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh.

      Dịch Tự khóa chặt cửa chỉ thấy bóng người chạy như bay qua trước mắt, tiếp đó, cửa phòng vệ sinh bị đóng sầm lại, tiếp đó, tiếng nôn mửa từ phía trong truyền tới… Nghe rất khổ sở.

      Tô Dã Nghi rất khổ sở.

      tuần này quả khỏe, cho nên buổi tối uống rượu cũng mất kiểm soát. Có lẽ là đường về đổ gió, xuống xe taxi lại điên cuồng chạy, cảm giác say an phận trong bụng cũng an phận được nữa. Vào giờ phút này, quỳ mặt đất, ôm bồn cầu, khó nhọc ói, ói đến mật cũng muốn ra ngoài, ói đến thân thể và tim đều rất đau. dieznd5anlq//đ

      Cũng biết qua bao lâu, Tô Dã Nghi cứ ngồi co quắp trong phòng vệ sinh như vậy. Trong mê man nghe thấy tiếng gõ cửa, cảm thấy mệt mỏi, để ý. Để tiện cho mình ngủ, lấy cái nắp thùng xuống, dứt khoát nằm ở phía . Da mặt nóng bóng dán lên cái nắp lạnh như băng, Tô Dã Nghi thoải mái khóe miệng tươi cười.

      “Tô Dã Nghi.” Trong mơ hồ nghe thấy tiếng người gọi , thanh rất nặng nề.

      thanh này là thanh trong mơ của Tô Dã Nghi, trong giấc ngủ nhớ hình như mình vội tới đưa chìa khóa cho Dịch Tự, đột nhiên giật mình, bỗng chốc mở mắt, nhìn thấy Dịch Tự đứng trước mắt mình, có lẽ là đột nhiên tỉnh dậy dọa , vẻ mặt có chút kỳ quái. Ngay sau đó câu chữ ràng hỏi: “ tỉnh rồi sao?”

      Tô Dã Nghi muốn đứng lên, phát toàn thân mình chút sức lực để dậy, thể làm gì khác hơn là uất ức lắc đầu.

      tỉnh táo?”

      Tô Dã Nghi gật đầu. “Tôi có say… Chỉ là, còn sức lực.” Mặt của rất đỏ, bởi vì vừa mới ói xong, mắt ướt nhẹp. Bị Dịch Tự đối mắt nhìn như vậy, Tô Dã Nghi cảm thấy mất mặt, vội vàng giả dạng đà điểu cúi đầu xuống.

      Bỗng dưng cái tay đưa đến trước mặt , thanh đỉnh đầu vang lên: “Đứng dậy.”

      Tô Dã Nghi nhanh như chớp đưa tay mình vào trong tay .

      Bởi vì lúc này toàn thân mệt mỏi đến chết lặng, Tô Dã Nghi cũng biết mình từ phòng vệ sinh được Dịch Tự đem ra ngoài như thế nào, hơn nữa, sau khi đứng dậy phát đầu mình còn choáng váng hơn, thế giới trước mắt đều là mảng mơ mơ hồ hồ, lặp lặp lại, đồ dùng trong nhà đều nhảy múa rất sống động trước mặt nhịn được nặng nề nhắm mắt lại, chỉ muốn cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

      Đây là lần thứ hai Tô Dã Nghi uống nhiều rượu như vậy, lần đầu tiên uống là tiệc rượu tốt nghiệp, uống năm chai, ngủ ba ngày mới bớt đau. Lần này tương đối thảm, uống rượu xong còn lăn qua lăn lại lâu như vậy, chỉ cảm thấy linh hồn mình ở đây bị cồn rượu tay cầm tay hành hạ.

      Ý thức của Tô Dã Nghi tan thành mảnh . Tiềm thức tự với mình ngủ dậy có chuyện gì nữa, vì vậy lòng muốn ép buộc mình ngủ, tiếc rằng, càng muốn ngủ lại càng ngủ được. Đầu vô cùng đau nhức, bất đắc dĩ, rút tay đập lên gáy, kia là chơi liều, giống như muốn đập đầu mình ra kẽ hở.

      Đập tới mấy cái, cổ tay liền bị người ta bắt được. Tô Dã Nghi bất tỉnh, cách nào điều khiển thần kinh não suy nghĩ xem người nào vào lúc này bắt được cổ tay của . chỉ muốn mạnh mẽ gắng sức rút tay ra, sức lực của làm gì lớn, người nắm tay của sức lực còn lớn hơn…

      Mơ hồ còn nghe tiếng người buồn bực câu gì đó, Tô Dã Nghi nghe . Tay rút ra được, liền bắt đầu lăn lộn toàn thân, đầu liều mạng chui vào góc sô pha, giống như tằm cưng phá kén vậy, hận thể khoan ghế sa lon ra lỗ hổng. ra , dùng sức chui như vậy, có thể cảm nhận đầu óc mình dễ chịu hơn chút, nhưng mà, còn chưa khoan ghế sa lon ra lỗ, thân thể của lại bị đè xuống…

      Toàn thân giãy giụa, tay và chân đều ra trận, cố gắng từ dùng sức lực của mình từ cái cổ kia để thoát ra.

      Cũng biết vặn vẹo bao lâu, có lẽ năng lượng tiêu hao hết, Tô Dã Nghi cuối cùng cũng mất ý thức như ý nguyện.

    5. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 9:

      Lúc tỉnh lại bị ánh mặt trời rọi vào mắt, Tô Dã Nghi muốn giơ tay lên che, cái chăn từ trong tay trượt ra ngoài, vốn định lật người nhặt, ai ngờ vừa nghiêng người lộn nhào mặt đất.

      Té đau, Tô Dã Nghi mới phát trước đó ngủ ghế sa lon, mới vừa chuyển động chút, đầu óc đần độn lập tức đau, nhắc nhở những chuyện xảy ra tối hôm qua. Cũng may sàn nhà lạnh, Tô Dã Nghi định cứ như vậy nằm ở cái chăn bị trượt xuống, bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra.

      Bởi vì tâm tình buồn bực mới cùng Chu Nhất Nặc ăn lẩu, cũng là bởi vì tâm tình buồn bực mới uống rượu, sau đó hình như Dịch Tự gọi điện thoại cho

      Sau đó, trong chớp mắt, Tô Dã Nghi nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm qua.

      Mạnh mẽ cúi đầu lướt qua, nhìn thấy cái chăn bị cầm trong tay màu trắng thuần khiết, mà điều quan trọng phải là màu trắng thuần khiết, quan trọng chính là ---- chăn này phải là của . Bộ dạng bừng tỉnh sợ hãi, Tô Dã Nghi kịp nhức đầu, giật mình cái, liền lật người từ đất ra, ánh mắt nhìn cái chăn giống như hận được thả nó xuống dưới kính hiển vi vậy…

      Quan sát bốn phía chút, ánh sáng của phòng khách rất ấm áp, bóng người. Tô Dã Nghi yên lòng, thận trọng túm lấy cái chăn đưa lên cánh mũi ngửi cái…

      Khóe miệng nhịn được lên đường cong. Đây là mùi của Dịch Tự, có hương thơm nhàn nhạt, mùi rất sạch thoải mái. Đây quả nhiên là chăn của . Nhân lúc bốn bề vắng lặng, Tô Dã Nghi nhịn được vùi mặt vào trong chăn, bộ dạng như con chó vuốt ve hồi ở chăn, trong lòng cực kỳ vui sướng.

      lát sau, có lẽ cảm thấy cử chỉ hành động của mình có chút tùy tiện, Tô Dã Nghi cuối cùng lưu luyến rời buông tha cho cái chăn đáng thương kia, cứ như vậy ngồi dưới đất, đầu chống gối, nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi ngủ.

      nhớ mình trước lúc ngủ đắp chăn, như vậy, rất có thể là Dịch Tự qua nửa đêm lo lắng cho , quan tâm đưa chăn tới cho . Ghế sa lon như vậy, có lẽ trong lúc đó từng rơi chăn… Dịch Tự có thể nhiều lần thức dậy xem hay ? Có thể bởi vì mà bận rộn cả đêm hay ?

      có thể cho đắp chăn của mình, có phải nghĩa là… ra có ghét ?

      Nghĩ đến loại khả năng này, Tô Dã Nghi lại tự nhiên cười ra, cười cười, lại cười ra thanh “Ha hả”. Cả phòng khách cũng đột nhiên vang lên tiếng cười trong trẻo của .

      Nhận thấy mình cười quá kỳ quái, Tô Dã Nghi kịp thời đưa tay che miệng lại, xoa cái trán đau nhức, đứng dậy, cẩn thận nhặt cái chăn mới vừa bị mình làm rơi xuống thảm lên. Chăn rất lớn rất dày, Tô Dã Nghi mở nó trải ra, giũ giũ, cẩn thận chiết bốn góc lại với nhau, sau trận lặp lặp lại nhiều lần, cái chăn đắp giường lớn như vậy bị gấp thành cái hộp vuông be bé chỉnh tề. hài lòng đặt “hộp vuông be bé” kia ở góc của ghế sa lon, lại cảm thấy đúng, chuyển chuyển lại lát, cuối cùng vỗ vỗ tay, cao hứng ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy cửa của phòng ngủ thứ hai được mở ra.

      Lúc người trong cửa ra, Tô Dã Nghi cứng nhắc giơ tay lên, cứng nhắc lắc lắc bàn tay ở giữa trung, lại cứng nhắc cười cái: “Hi!”

      Dịch Tự chỉ nhìn cái, có biểu cảm gì, cũng lời nào, xoay người vào phòng vệ sinh. lúc lâu sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.d,0dylq.d

      Phòng khách treo chiếc đồng hồ điện tử, Tô Dã Nghi nghiêng đầu xem, kim đồng hồ chỉ mười giờ bốn mươi phút.

      Trong bụng có chút run rẩy, Dịch Tự… Rời giường trễ như thế? phải là mỗi ngày chủ nhật đều bộn bề nhiều việc, sớm về trễ, hành tung bất định sao? Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua … Rất phiền đến ?

      Khả năng này tính ra ràng rất lớn.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Dã Nghi khó tránh khỏi có lỗi, cứ như vậy chân trái đạp chân phải, ngắm đầu ngón chân lát, liên tục suy nghĩ, trước tiên cần với Dịch Tự “Cám ơn” hay là “ xin lỗi.”

      Lúc Dịch Tự từ phòng vệ sinh ra, Tô Dã Nghi cầm cái “hộp vuông be bé” đó đứng bên chờ , cười cười rất có lỗi, Tô Dã Nghi : “Cái đó, tối hôm qua, làm phiền .” Dứt lời, Tô Dã Nghi rất tự nhiên ngẩng đầu xem vẻ mặt của . Bởi vì mới rửa mặt xong, mặt Dịch Tự sạch như có thể bấm ra nước, Tô Dã Nghi nhìn mặt và ánh mắt long lanh của , nhịn được có chút thất thần, vội vàng ổn định lại tâm trạng lúc, để cho ánh mắt của mình thư giãn.

      “Tỉnh rượu?” Dịch Tự đứng lại trước mặt , nhận lấy chăn trong tay .

      mặt Tô Dã Nghi lập tức bay lên mảng hồng hồng lớn, rất nhanh: “Tỉnh rồi.” Lại rất mau bổ sung câu, “Cám ơn.” Bởi vì cúi đầu, trong tầm mắt của Tô Dã Nghi lúc này là vị trí cái eo ếch của Dịch Tự, cánh tay của ở dưới mắt , tay áo màu xám vì chuyển động mà bị kéo lên, Tô Dã Nghi tinh mắt nhìn thấy mảng tím bầm lớn.

      dường như ngay lập tức nắm lấy cái tay kia, ánh mắt trợn tròn đảo quanh, thể tin hỏi: “Đây… Đây… Đây phải là tôi làm đấy chứ?”

      Dịch Tự luôn luôn sóng lớn cũng hoảng sợ giờ phút này mặt xẹt qua tia được tự nhiên, rất nhanh, lại lạnh nhạt rút tay mình về từ trong tay của Tô Dã Nghi, : “ phải.” Sau đó, cũng chờ lời kế tiếp của Tô Dã Nghi, trực tiếp xoay người rời .

      Mặc dù Dịch Tự tỏ vết bầm tím này phải do Tô Dã Nghi làm ra, Tô Dã Nghi vẫn vì vậy mà tự oán trách suốt ba bốn ngày.

      người đường phải rét run vì cái lạnh của tiết trời, mọi người trong kênh kinh ngạc phát --- Triệu Duyệt tới làm. Sáng sớm hôm đó Tô Dã Nghi mặc cái áo lông màu vàng nhạt dày, bắt gặp Triệu Duyệt ở chỗ của Bảo An đại ca, Triệu Duyệt gọi trước: “Đồng nghiệp.”

      Tô Dã Nghi mới đầu còn hiếu kỳ người nào gọi to như vậy, sau khi nghiêng đầu nhìn thấy là Triệu Duyệt mặc áo gió màu đen, nhịn được trong lòng kéo xuống vài vạch đen, người này gọi người ta là phải gọi đặc biệt. định xoay người rời , thanh sau lưng kia lại lần nữa truyền đến: “Gọi đấy, đồng nghiệp mặc áo lông màu vàng.”

      Tô Dã Nghi liếc nhìn mình, giờ mới hiểu được, Triệu Duyệt gọi . dừng lại, Triệu Duyệt hai ba bước tới chỗ , rất có sức sống cười: “Tôi mang thẻ làm việc, Bảo An đại ca cho tôi vào, dẫn tôi .”

      Tô Dã Nghi buồn bực nhìn ta.

      Triệu Duyệt tay chỉ hướng cửa kính, dùng ngôn ngữ môi với Tô Dã Nghi: “Tôi mang thẻ làm việc, vào được, dùng thẻ làm việc của dẫn tôi vào .”

      “A.” Tô Dã Nghi hiểu gật đầu, vừa quẹt thẻ ra vào vừa với Triệu Duyệt: “ chuyện mà lên tiếng để làm gì thế?”

      Triệu Duyệt: “Phốc…”

      Đến bữa trưa, bản thân Tô Dã Nghi cuối cùng cảm nhận được, Triệu Duyệt quả , là quái thai.

      Dùng lời của Triệu Duyệt mà , ta là bởi vì muốn tạo mối quan hệ với đồng nghiệp, vì vậy mời mọi người ăn cơm trưa. Địa điểm ăn cơm là nhà hàng chi phí tương đối cao ở gần công ty. Đồng nghiệp trong tổ cộng thêm Triệu Duyệt tất cả là bốn người, bởi vì Tả Đan mang cơm, mọi người cũng thích ăn cơm cùng , vì vậy vắng mặt. Số người ăn cơm chỉ có bốn. Triệu Duyệt lại tìm cái bàn lớn mười người, mở cái thực đơn, để cho mỗi người chọn thức ăn trước, sau khi Tô Dã Nghi các mỗi người chọn qua đường, Triệu Duyệt lại lớn bút vung lên, “Lả tả” tăng thêm mấy đường.

      Dĩ nhiên, “Mấy đường” chỉ là mọi người theo bản năng mà hiểu thôi.

      Thời điểm món ăn hoản toàn lên bàn, tất cả mọi người trợn tròn mắt. Ngay cả đám Chúc Lỵ kiến thức rộng mặt cũng biến sắc, miệng run run lát, cuối cùng thể được ra lời. Ngược lại Tô Dã Nghi, cứng đầu cứng cổ hỏi câu: “Như thế này là vẫn còn người tới sao?”

      Triệu Duyệt híp mắt cười tiếng: “, là bốn người chúng ta.”

      Tô Dã Nghi mở mắt đảo quanh, nhìn thẳng Triệu Duyệt: “ có bệnh?” xong mới ý thức được mình sai, vội vàng che miệng, biểu mặt ràng vẫn thực có bệnh”.

      Thấy mọi người phản ứng như thế, Triệu Duyệt hình như rất thỏa mãn, ngửa mặt cười tiếng : “Tôi ăn cơm thường thích mỗi món ăn chỉ ăn miếng.”

      Mọi người: “…”

      Mặc dù Triệu Duyệt khoa trương lãng phí như vậy, nhưng ra người đó cũng tồi. Sau thời gian chung đụng ngắn, Tô Dã Nghi phát cũng ghét , ngược lại có chút thích dạng tính cách quái gở che giấu của ta. Vướng mắc bị đoạt công việc trong đầu cũng vô hình trung phai nhạt rất nhiều.dinendian.lơqid]on

      Mùa đông của Bắc Kinh cứ xâm nhập đẹp đẽ như vậy, trời tối càng ngày càng sớm, công việc của Tô Dã Nghi lại càng ngày càng bận rộn. Cuối năm là thời điểm các đạo diễn lớn chúc tuổi thay nhau ra trận, toàn bộ tổ điện ảnh bước vào thời kì làm thêm giờ, Tô Dã Nghi cũng phải ngoại lệ, cũng may chỗ ở cách công ty cũng gần, giống những người khác phải vội vàng ngồi xe tàu điện ngầm như vậy.

      Chẳng qua là, có chạy về nhà ăn cơm nữa. Cũng khoảng thời gian dài chưa nhìn thấy Dịch Tự, thỉnh thoảng công việc có lúc rảnh rỗi, Tô Dã Nghi rất nhớ .

      Tối hôm đó, Tô Dã Nghi làm xong chuyên đề là hơn mười giờ, trong ngành trừ ra còn ai khác. Từ chỗ ngồi đứng dậy, nặng nề ngáp cái, vừa thu dọn đồ đạc vừa tắt máy vi tính, bởi vì đóng vội, thoáng cái quên chọn save, Tô Dã Nghi cầm túi xách trong tay định nhét ví tiền vào, trơ mắt nhìn hệ thống thông báo tắt, lo lắng tiếp tục mở hệ thống ra, mong muốn cứu vãn, kiểm nửa ngày, trước mắt chỉ ra hộp thoại “Mời bạn đăng ký lần nữa.”

      Tô Dã Nghi tê liệt ngã xuống ghế, cảm thấy cả thế giới phủ màu đen.

      Chuyên đề ngày mai nhất định phải đổi mới nội dung, làm xong cái này tốn của mất hai giờ đồng hồ, mà bây giờ, hai giờ này hóa thành…

      Mây bay.

      Do mây bay trước mặt, Tô Dã Nghi ra sức cắn răng, đăng ký hệ thống lần nữa, dẫn hình ảnh ra lần nữa, bắt đầu làm trang.Trước khi đưa vào, mắt xem thời gian ở dưới góc phải, tìm điện thoại gọi cho Tiếu Mạt Mạt, để cho đỡ lo lắng.

      Lúc mau chóng hoàn thành, điện thoại di động reo vang, lấy điện thoại ra bắt máy, có chút bực dọc hỏi: “Ai thế?”

      “Tôi là Dịch Tự.”

      Tay nhấn chuột của Tô Dã Nghi dừng lại, thanh có chút run run: “À? Có, có chuyện gì sao?”

      “Vẫn còn ở công ty?”

      “Ừ.”

      “Có thể trở về nhà ?”

      “À? Ừ, nhanh thôi.”

      “Mười phút sau, gặp ở đại sảnh tầng .”

      Sau khi cúp điện thoại, người Tô Dã Nghi trơ ra như phỗng, suy nghĩ cực kỳ bay bổng, bắt cũng bắt được. cắn cắn đầu lưỡi, phát rất đau, sau đó cuối cùng cũng tin, phải nằm mơ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :