1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐEN ĂN ĐEN - Cư Ni Nhĩ Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 49: Cuộc chiến thứ bốn chín

      Tiết mục lần đầu tiên của Mạc Ninh rất thành công.

      Lúc ra hít bụng khí lớn, Khâu Tuân ở bên cạnh nới lỏng cổ áo, cười ngớt về phía “Cảm giác thế nào? Đại chủ trì!”.

      Mạc Ninh liếc nhìn ta cái.“Chỉ cần tạm thời đưa cho tôi mấy vấn đề quan trọng, tôi thấy tốt hơn nhiều”.

      Khâu Tuân lại cười ha ha.

      Đợi Mạc Ninh thay đồ xong, dặn dò xong mọi chuyện, Khâu Tuân ở phòng tiếp khách đợi Mạc Ninh hơn bốn mươi phút, thời gian lâu như thế cũng khiến Mạc Ninh cảm thấy có lỗi, lúc hai người rời khỏi đài truyền hình, Mạc Ninh vẫn kiên trì .“Dù có như thế nào, cái này cũng là tôi mời ”.

      Khâu Tuân cười mời, mời. ai tranh với ”.

      cho phép lén trả tiền”.

      Khâu Tuấn nhún vai vui vẻ .“Chắc chắn ”.

      Hai người cùng cười vui vẻ.

      Đến Bắc Kinh cũng gần nửa năm, Mạc Ninh quen với thời gian ở đây. Khác với ở thành phố G, thời gian ở đây ràng như thế. Dù sao khi trước lúc cùng đường, rất nhanh nơi này.

      Công việc khiến bận rộn, cũng làm tự tin lên. Nhờ quan hệ của chủ biên Lý, vào đài truyền hình làm việc, lão đại bên kia rất nể mặt , coi trọng kinh nghiệm làm việc lúc trước của , đem bản thảo tiết mục này giao cho , bởi vì tiết mục này vốn có nhóm khán giả nhất định, tăng thêm hay sửa , MạcNinh cũng quá khó khăn.

      “Chờ bọn họ ‘chém gió’ xong, tôi muốn mình là độc nhất vô nhị”. Mạc Ninh chậm rãi lắc ly rượu, nhướn mày với Khâu Tuân.“ ôm hòa đều tự ”.

      Khâu Tuân ăn rất nhiều, mực ngừng dao nĩa, nghe Mạc Ninh xong, cầm khăn tay lau miệng cười .“Tôi xử lý, Dịch Tự… phải tìm Tô Dã Nghi”.

      Mạc Ninh bất đắc dĩ thở dài.“ và Tô Dã Nghi đều có biện pháp? Tôi chắc là… cùng với ấy song kiếm hợp bích cũng chưa thấy hiệu quả”.

      Khâu Tuân gật đầu.“Dịch Tự quả là khó đối phó”.

      “Cho nên Tô Dã Nghi mới là dê vào miệng cọp, cả đời cứ như thế bị lừa bán”.

      Khâu Tuân cười ha ha.“Ai lừa ai còn chưa biết nhé”.

      Mạc Ninh cười .

      Bổi tối trở về, bị kiẹt xe, xe bị chìm trong dòng xe cộ, Khâu Tuân làm như lơ đãng hỏi “Còn muốn thử ?”.

      Mạc Ninh còn phản ứng kịp.“Chuyện gì?”.

      “Còn có thể thử ?”. Khâu Tuân dùng ngữ khí lúc trước hỏi lại lần nữa. Quay đầu nhìn thấy Mạc Ninh nhìn , vừa cười vừa bổ xung.“Còn có thể thử phản ứng của ta ?”.

      Còn có thể thử sao?

      Mạc Ninh hiểu ý của Khâu Tuân, quả cũng thường xuyên hỏi mình.

      muốn nhìn thấy, muốn cho biết mình vẫn sống tốt. Chưa từng chia tay, cách nào nghĩ là “bạn trai cũ” được, thực tế trong lòng vẫn luôn nhớ đến . Mỗi ngày làm việc, bận rộn, phấn đấu… Bắc Kinh rất lớn, vòng cũng phải mất cả tiếng, người đến ngừng, cảm giác đơn cũng theo.

      Buổi tối ngủ đột nhiên tỉnh dậy, hệ thống sưởi ở Bắc Kinh rất tốt, thế nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh. Sau thời gian dài, từ chối gặp Chu Nhất Nặc, cũng muốn gặp Tô Dã Nghi luôn. Đơn giản bọn họ đều có người ở bên, đơn giản bọn họ đều có cánh tay để khoác vào.

      , lại chỉ có mình.

      “Lần đầu tiên thấy hai người tôi cảm thấy thích hợp”. Khâu Tuân từ lâu điều này với . Khi đó Mạc Ninh còn rất thù địch với , hận những điều như thế, hận thương , hận đến tìm … Thế nhưng đến bây giờ, những hận ý đều giảm , bình tâm đứng ở lập trường của để suy nghĩ, tự hỏi vì sao lại giận, tự hỏi vì sao lại tuyệt tình như thế…

      Tình như chiếc gương, luôn phản chiếu bản chất và khuyết điểm. Có người thông minh, khi tình cuồng nhiệt phát ra chuyện này, có người ngu ngốc, đến khi thất tình mới chợt phát ra.

      Mạc Ninh đặt mình vào .

      “Có lẽ nên đổi hướng khác, con đường này sợ thông được”. Phía trước có rất nhiều xe, Khâu Tuân đột nhiên .

      “Đổi thế nào?”. Mạc Ninh tự giễu cười.

      đến chỗ thông thoáng. nhìn tôi, tôi là thanh niên tốt đầy hứa hẹn, rất nhiều ngưỡng mộ tôi đấy nhé”.

      Mạc Ninh bị những lời này chọc cười, hỏi lại.“Vậy Tôn Ninh trở về thế nào?”.

      Nụ cười của Khâu Tuân thu lại “ ấy về”.

      “Sao thế?”.

      “Tôi nhận được thiếp mời kết hôn của ấy, ở Canada, béo lên rất nhiều, nhìn có vẻ rất hạnh phúc”. Biểu và ngữ khí của Khâu Tuân rất lãnh đạm, thế nhưng Mạc Ninh vẫn nhìn ra che dấu cảm xúc.

      Cùng bệnh, cùng hiểu nhau. Tôn Ninh là thanh mai trúc mã của Khâu Tuân, đến cả chuyện cưới xin, cuộc đời như … Thế nhưng hai người giờ chia tay, những điều bị ông trời thu lại cả rồi. Những thứ bọn họ từng trải qua đều như nước chảy mây trôi, thể đến đích, Mạc Ninh vẫn có thể hiểu , Khâu Tuân khoảng thời gian như thế nào.

      còn nhớ lần đó ở đảo Tahiti, khi đó bọn họ chia tay hai năm, Khâu Tuân vẫn bỏ được thói quen gọi tên những vật của mình là “Sunning”.

      Tình , cũng phải bỏ là có thể bỏ.

      “Ai?”. Mạc Ninh vỗ vai .“ thích hợp với biểu chán nản thương cảm như thế”.

      “Đừng… Đừng động thủ với người chuyên tâm lái xe nhé”.

      chết ”.

      , được, chúng ta góp lại thành đôi. Nhưng người tim phổi kia xứng với chúng ta”.

      “Được rồi. là người sâu sắc, lại kiếm được tiền, lại được các mến… Cùng thành đôi, tôi chính là tu ba kiếp”.

      “Tình cảm tốt, chúng ta giờ đến cục dân chính, Khâu Tuân, Mạc Ninh…” vừa , Khâu Tuân còn đưa tay lên vuốt cằm “Hai chữ này nghe cũng rất vợ chồng nhỉ”.

      “Ha ha”. Mạc Ninh cười đến khom người ghế.

      thực tế, Mạc Ninh lúc này là người chỉ đạo của “Nửa giờ với Hàng Phỉ”, cũng có chút ít hiệu quả.

      tuần sau, chi nhánh của Thần Thị ở Bắc Kinh chính thức thành lập, đồng thời, Cố Chuẩn tại nơi công cộng tỏ ý, sáu tháng cuối năm đem mọi chuyện quan trọng tập trung dời đến Bắc Kinh.

      Mạc Ninh là người đầu tiên biết tin tức này, bởi vì mỗi giây phút đều chú ý . Biết tin tức này, càng có nhiều cảm nhận hơn, chỉ kích động và kinh ngạc, mà là hưng phấn… tràn đầy ý chí chiến đấu.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 50: Cuộc chiến thứ năm mươi

      Thần Thị mua tòa nhà bên cạnh đài truyền hình, Cố Chuẩn vẫn thiết kế văn phòng của mình ở tầng mười tám.

      Sau khi báo cáo tình hình, Phạm Mông lui ra ngoài, đóng cửa, bỏ lại Cố Chuẩn mình trong phòng. Trong văn phòng rộng lớn chỉ có tiếng hít thở đều đặn, ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy người làm việc. Mấy ngày nay vội vàng tuyển dụng nhân , bận rộn bố trí công việc, Phạm Mông rất mệt mỏi, nhưng biết , Cố Chuẩn còn mệt mỏi hơn.

      nửa năm chưa nhìn thấy hình ảnh làm việc liều mạng như thế này của Cố Chuẩn. còn nhứo trước khi rời khỏi thành phố G, Cố Chuẩn sắp xếp đường lùi cho , “Tôi đến Bắc Kinh nắm chắc mười phần thắng lợi, nên suy nghĩ kỹ lựa chọn của mình?”.

      Phạm Mông suy nghĩ cả ngày. Mặc dù Cố Chuẩn sắp xếp làm quản lý chi nhánh ở thành phố G, nhưng vẫn chọn cùng đến Bắc Kinh. Nguyên nhân rất đơn giản… Chỉ là muốn theo . Có lẽ ôm hi vọng bé, cũng có thể chỉ là muốn ở cạnh … dù chỉ là đồng nghiệp, hay người thư ký.

      biết tâm tư của , đây là hạnh phúc lớn nhất của . Có lẽ sau này có bạn trai, có chồng, nhưng hối hận khi quyết định thế này. vĩnh viễn cũng cho biết, từng rất thích .

      theo đến Bắc Kinh.

      Bắc Kinh quá lớn, lớn đến mức có thể bao dung mọi thứ, thực tế, từ khi mới bắt đầu bọn họ rất khó khăn. Lúc công ty chọn địa chiểm, Cố Chuẩn kiên quyết muốn đặt trụ sở ở đây, dù nhiều áp lực nhưng vẫn rất kiên quyết. Phạm Mông hiểu , từ khi quyết định đến Bắc Kinh, chuyện quan trọng nhất đối với còn là chuyện công việc nữa.

      Thở dài hơi, trong lòng Phạm Mông thầm cầu nguyện cho .

      Cố Chuẩn thích tầng mười tám phải có lý do, ví dụ như tầm nhìn ở đây rất tốt. gọi Phạm Mông mang cho ly cà phê, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ sát đất, nhìn sang toà nhà đài truyền hình cách đó xa, trước mắt như lên khuôn mặt người nào đó, khuôn mặt với bộ dạng quật cường, cương quyết quay đầu, xoay người…

      Tay tự chủ đưa lên muốn chạm vào.

      Nhưng cuối cùng chỉ có thể nắm chặt lại, sau đó lại buông ra, thong thả bưng cà phê lên, như muốn đem phẫn nỗ nén xuống dưới… nhưng lại thể nào nén được cảm giác muốn được gặp .

      Chu Nhất Nặc đột nhiên muốn ăn nồi cay, vì thế hẹn Mạc Ninh và Tô Dã Nghi đến cửa hàng gần trường, Mạc Ninh là người luôn đúng giờ, vì thế đến sớm. Tô Dã Nghi là người chậm chạp, hai người đối lập nhau ở điểm này, mới nghĩ đến đột nhiên cơn gió thổi đến.

      Tô Dã Nghi cả người mặc như chiếc bánh kem, người đều là lông xù, Mạc Ninh nhìn tháo mũ ra, lộ ra khuôn mặt kịp thở, nhịn được “Cậu mặc bình thường được chút sao?’

      Tô Dã Nghi trừng mắt nhìn .“Đến lúc mình mặc kiểu trưởng thành mấy cậu lại khuyên mình mặc trẻ trung à”.

      Chu Nhất Nặc đem menu đập lên đầu Tô Dã Nghi “ nhảm vừa thôi. Bộ này là Dịch Tự mua cho chứ gì? Ôi… ta đúng là thú vị quá , thảo nào thiết bị ở nhà cậu nhìn chẳng khác gì chỗ chơi của trẻ con cả”.

      Tô Dã Nghi đỏ mặt.“Đâu có, là do mình chọn”.

      Đợi Tô Dã Nghi ngồi xuống, Chu Nhất Nặc đập thêm cái lên đầu , dùng lực đẩy, du côn .“Hai người chết ”.

      Ba người chỉ gọi bát.

      Nồi cay, ba người nhiệt tình ăn uống. Tô Dã Nghi thuận miệng hỏi câu “Sao đột nhiên lại muốn ăn món này?”.

      Chu Nhất Nặc ràng trả lời “Tháng năm tới chị đây lập gia đình, vì sức khoẻ của cục cưng chị đây ăn món cay nữa, cho nên, trong thời gian này, từ lẩu cay, nồi cay, món ăn sống, hai người đều phải hầu chị đây ăn hết”.

      Hai người nghe thế, động tác đều ngừng lại. thể nhìn Chu Nhất Nặc.

      Chu Nhất Nặc cười ha ha.“Sao? Mình cũng hai lăm rồi, sinh con có gì kỳ quái sao?”.

      Mạc Ninh . “Sinh con đúng là chuyện chính khi lập gia đình”.

      Tô Dã Nghi.“Đúng thế, cậu muốn dùng con để trói chặt Chu Xung?”.

      Chu Nhất Nặc lấy tay đẩy đầu bạn “Buộc cái đầu cậu ấy. Muốn buộc là ấy buộc mình, sau khi mình trở lại Bắc Kinh, ít chàng độc thân nam tính đến tìm mình nha”.

      Mạc Ninh giễu cợt .“Mấy hôm trước mình nhìn thấy Chu Xung…”.

      Mặt Chu Nhất Nặc chăm chú.“Nhìn thấy ấy làm sao?”.

      Đến lượt Tô Dã Nghi cười ha ha.“Cậu xem, cậu… thấy gì à à”.

      Mạc Ninh “Ừm ở cùng chỗ với Dịch Tự, cậu đúng là thông minh”.

      Tô Dã Nghi lại bắt đầu nháo Mạc Ninh. Cuối cùng Chu Nhất Nặc lấy đũa gõ lên bát, chăm chú .“Nuôi trẻ con ở Bắc Kinh này rất khó khăn, những năm vừa rồi Chu Xung cũng phá sản rồi, ngoài phòng có thứ gì nữa, kể cả sách hay tranh. Mình nghe người ta , cho con nhà trẻ tốt của trung ương năm cũng mất mười vạn đồng. Cho nên mình nghĩ, vì con của mình, mình phải sinh con ra trước khi tốt nghiệp, như thế khi mình tốt nghiệp rồi mới có thể kiếm tiền nuôi con”.

      Mạc Ninh nghe những lời này xong có chút xúc động, mơ hồ cảm thấy chuyện tạo dựng gia đình như ở trước mắt.

      Tô Dã Nghi mơ mơ hồ hồ, cười hì hì .“Chu Xung phải cũng có công việc sao? ta có tiền à?”.

      Chu Nhất Nặc thở dài.“ ấy thích những thứ đó thôi, tuy bọn mình sống cũng coi là dư dả, nhưng mình cũng hi vọng ấy quá vất vả, từ nay về sau bọn mình cũng chỉ làm nghề giáo thôi mà”.

      Ba người tiếp tục chuyện đến hơn mười giớ mới tạm biệt nhau. Chu Nhất Nặc nhà ở gần đó nên tiễn hai người. Bởi vì gió lớn nên nhanh chóng bị Tô Dã Nghi và Mạc Ninh đuổi về. Mạc Ninh cùng Tô Dã Nghi đến bên đường đợi xe, taxi còn chưa đến, chiếc xe màu đen có rèm cửa đột nhiên chạy về phía hai người.

      Mạc Ninh biết chiếc xe này – Dịch Tự.

      Trong mắt Mạc Ninh và Chu Nhất Nặc Dịch Tự luôn là thần thoại, có điều giờ đây càng ngày khẳng định chuyện có thể hàng phục Tô Dã Nghi cũng là thần thoại.

      Dịch Tự mở cửa xe, khi cơ thể tươi mát kia đập vào mắt, trong ấn tượng của Mạc Ninh, Dịch Tự lúc nào cũng trong sáng và lạnh lùng như ánh trăng, xa thể chạm tới. Cho dù là tại, cũng dám cùng chuyện.

      Khác với lạnh lùng của Cố Chuẩn, Dịch Tự hoàn toàn bận tâm tâm mặt mũi người khác, mực… lạnh băng. Ví dụ như, nếu chuyện với , muốn để ý đến mình tuyệt đối để ý đến, cũng quan tâm chuyện người chuyện với mình có phải bị mất mặt vì thái độ của mình hay .

      Tuy Tô Dã Nghi thường bản thân Dịch Tự phải như thế, nhưng những bí mật của … đại khái cũng chỉ mình Tô Dã Nghi biết.

      Vừa thấy Dịch Tự, Tô Dã Nghi hưng phấn ràng, có đôi khi Mạc Ninh cũng thầm hâm mộ bọn họ, đến nay dù ở chung nhưng tình cảm của bọn họ vẫn giữ được như khi mới nhau.

      “Sao lại đến đây?”.

      “Có việc gần đây, lúc này hình như rất khó gọi xe”. Dịch Tự , giọng cũng khác thời còn học đại học là mấy, giống như tiếng dương cầm ngân nga vậy.

      Mạc Ninh lịch cười với , cũng lễ phép mỉm cười .“Lên xe ”.

      Tô Dã Nghi chính là nàng có tình người, giống như lúc này, ngồi ghế bên cạnh bạn trai, để mình Mạc Ninh ngồi ở phía sau, nghe bọn họ tuỳ tiện chuyện gì đó…

      “Vì sao ăn? ăn ngày mai lại phải bỏ ”.

      “Khó ăn”.

      “Em thấy bình thường mà, dù sao lúc em mua cũng lường trước được hương vị thế nào, em bỏ thêm cà rốt và đậu vào, thịt nữa… ninh nhừ cùng nhau. Em ngửi mùi rất thơm mà”.

      “Lúc bỏ vào tủ lạnh em quên bịt kín lại”.

      “A”. Tô Dã Nghi cả kinh “Trời ạ, em nhớ ra rồi, tại lúc đó em nhận được điện thoại… em mới…”.

      Mạc Ninh bỗng nhiên hi vọng xe này có thể chạy nhanh chút, muốn xuống xe nhanh chút.

      Cuối cùng cũng về đến nhà, Mạc Ninh cố gắng câu “cảm ơn” ràng, Tô Dã Nghi lại kiên trì muốn đưa lên tầng, lại bị ngăn lại, nhét trở lại trong xe, sau đó xua tay chào tạm biệt.

      Đứng ở hành lang nhìn xe rời , Mạc Ninh cũng lên tầng luôn, cứ đứng ở đó, đứng rất lâu mới xoay người rời . ở tầng hai, ở cầu thang có bóng người đứng, dẫm chân để mở đèn cảm ứng, tập trung nhìn, mơ hồ hỏi.“Khâu Tuân?”.

      Giọng người nọ khàn khàn đáp lại “Ừ.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 51: Cuộc chiến thứ năm mốt

      uống rượu ?”. Khâu Tuân tiếng phát ra khàn khàn, nếu Khâu Tuân là phụ nữ, Mạc Ninh nghĩ giọng như vậy chắc là vừa khóc.

      “Làm sao vậy?”.

      “Ở chỗ này chờ hơn nữa ngày, gọi điện thoại cho được. Muốn uống rượu, tìm vòng, bạn bè có ai rảnh cả, nghĩ vẫn là tìm có vẻ tốt hơn”. Khâu Tuân đứng thẳng người, tạm dừng hồi lâu, bỗng nhiên thanh thanh cổ họng : “Dám theo tôi uống say túy lúy ?”.

      Mạc Ninh híp híp mắt, có do dự bao lâu, gật đầu : “Có gì dám?!”.

      Mạc Ninh ở tại tiểu khu bên cạnh đài truyền hình, bên ngoài tiểu khu có vài tòa nhà rất cao tầng, mấy tòa nhà xung quanh có các loại khách sạn và nhà hàng, nhà hàng lúc này rất nhiều khách, có ý đồ thuận tiện cùng mau lẹ, hai người trực tiếp tới khách sạn cách đó xa.

      Kỳ từ khi biết tin Cố Chuẩn đến Bắc Kinh, trong đầu Mạc Ninh rất nhiều lần dự đoán hoàn cảnh khi hai người gặp mặt. Dựa theo hiểu biết của về Cố Chuẩn, nhất định chào hỏi trước với , nghĩ tới khả năng tệ nhất chính là làm như thấy . Nếu thực như vậy, Mạc Ninh ngược lại cảm thấy thực tế, dù sao, còn có cách nào đem thành người bạn bè bình thường.

      có nghĩ tới tình huống xảy ra thực là như vậy.

      thấy .

      Ánh mắt chỉ dừng lại người có vài giây, Mạc Ninh biết ràng. đứng bên cạnh Khâu Tuân, biết trong lòng nghĩ thế nào, có chút chột dạ dám nhìn lần nữa. Thế nhưng phản ứng này cũng là tự nhiên thôi, cách gần nửa năm gặp, đêm khuya trễ như vậy, lại đứng cạnh người đàn ông xa lại, đương nhiên biết việc này tạo ra nhiều hiểu lầm.

      Tựa như có lập trường lôi kéo giải thích với . Lần trước hỏi máy tính ba mươi sáu cách phản ứng sau khi gặp lại đến giờ vì bất ngờ mà chẳng nghĩ được gì. Mạc Ninh còn chưa ổn định lại cảm xúc, Cố Chuẩn cùng đoàn người bên cạnh rời .

      Giọng Khâu Tuân ý tứ hàm xúc từ đỉnh đầu truyền đến: “ cuộc gặp hỏng bét”.

      Mạc Ninh lúc này mới phát vốn dĩ chính mình vẫn cúi đầu. Có chút ảo não khí thế cam đảm của bản thân lại kém nhiều như vậy. Trong tận đáy lòng, lại sợ hãi gặp mặt thử nghĩ tình huống lúc nãy đáng lý ra phải là hăng hái, hào phóng, cởi mở đứng đến trước mặt , cùng nắm tay; Hẳn là khi ngẫu nhiên nhìn thấy , hướng mỉm cười, với xin chào; Hẳn là thời điểm khi thấy dùng cái nụ cười nhàn nhạt, sau đó lạnh nhạt bỏ

      Tóm lại, cũng phải cái bộ dáng uất ức như vừa rồi.

      Tóm lại xong, Mạc Ninh rất nhanh ra quyết định: “ nơi khác uống , chỗ này hôm nay hợp với tôi”.

      Khâu Tuân nhìn xoay người rời , vẻ mặt đấu chuyển, cuối cùng chính là hít hơi dài, cầm lấy ví tiền đút vào túi, đuổi theo.

      Hai người đều lười, lại rượu hưng quá, vì thế vẫn là tìm nhà hàng ở gần đó.

      Sau khi người bán hàng bưng rượu tới, Khâu Tuân ngửa đầu uống ngụm, hai khuỷu tay chống ở bàn, tay cầm cốc rượu, cúi đầu nhìn chất lỏng màu vàng, thở dài dường như : “ ấy trở về tìm tôi”.

      Mạc Ninh tâm tình cũng rất tệ, sau buổi tối ăn cơm cùng Chu Nhất Nặc, Tô Dã Nghị vẫn nâng dậy được cảm xúc của mình, buổi tối sau khi gặp Cố Chuẩn, lòng lâu chưa từng gợn sóng trong cùng ngày bị đẩy xuống đáy vực.

      Rượu là thứ tốt, khi tất yếu có thể gạt người, tỷ như giờ phút này, Mạc Ninh há miệng uống, nghĩ mình cũng cho phép mình say, liền càng cố gắng uống. “ ai?”.

      “Tôn Ninh”.

      Mạc Ninh ngạc nhiên cái, rất nhanh kịp phản ứng: “ ấy phải kết hôn, còn béo, còn sống rất tốt?”.

      ấy kết hôn, béo… Có điều ấy sống cũng tốt”.

      “Như thế nào tốt?”.

      ấy bị chồng ngược đãi”.

      Mạc Ninh kinh sợ, lâu sau mới phản ứng lại kịp lời Khâu Tuân , sau đó : “Giọng của thực bình tĩnh, biết việc này khi nào?”.

      “Hai giờ trước”. Khâu Tuân đem cốc rượu lớn uống hết, “Trước khi đến nhà tôi đem ấy đuổi về nhà. ấy lấy người đàn ông Canada, lúc ấy kết hôn với ta bởi vì nhất thời nhau. Đại khái trước kia tôi rất lơ là ấy… Tóm lại, ít nhất thời điểm ở kết hôn, ấy sống rất tốt”.

      xong lời này, Khâu Tuân lại uống thêm vài chén rượi, uống như trước, thi thoảng câu: “Tôi hình như mấy ngày này chưa có uống như trâu như vậy. Trời lạnh như thế này uống rượu là tuyệt nhất trần đời”. xong liền cùng Mạc Ninh cụng chén.

      Mạc Ninh có chút đăm chiêu nhìn , : “ ấy muốn quay lại?”.

      Khâu Tuân lắc đầu: “ ấy là người con kiêu ngạo”.

      “Người con kiêu ngạo cùng người cùng ấy lâu trước kia nhau ra những bất hạnh của mình… Có lẽ, trước kia ấy thực kiêu ngạo, vài năm gần đây cuộc sống khổ sở cũng làm cho ấy… như thế nào nhỉ, thể hạ thấp phong độ ”. tới đây, Mạc Ninh khỏi liên tưởng đến chính mình. Người con kiêu ngạo, càng dễ dàng bị tổn thương, cho dù là bị người khác làm thương tổn như nhau, tác dụng chậm cũng so với người bình thường tới càng sâu hơn, cần thời gian để hồi phục lâu hơn.

      giống như , tuy rằng cũng lâu lắm, nhưng nghĩ đến tối hôm đó kéo hành lý rời , cảnh tượng Cố Chuẩn lại dứt khoát kiên quyết quay đầu lại, lòng của liền đau đến thắt lại. mặt hối hận bản thân quá cự tuyệt để đường lui cho chính mình, mặt khác chán ghét cái tính khí của chính mình… Tóm lại, từ trước tới nay muốn hoài nghi chính mình bắt mình nhiều lần tự chối bỏ, dường như có như vậy, những đau xót này mới có thể tìm cớ mà dịu xuống.

      Khâu Tuân cười khổ: “Có lẽ thế”.

      tính toán thế nào? Còn ấy đúng hay ?”.

      Mạc Ninh hỏi ra những lời này, Khâu Tuân trầm mặc lâu.

      Chỉ uống mấy cốc rượu. Thấy Khâu Tuân nãy giờ gì, Mạc Ninh nhịn được : “ , nếu còn có tình cảm với ấy… Có lẽ có thể…”.

      “Nếu tôi ”. còn chưa hết, Khâu Tuân ngắt lời , ngẩng đầu nhìn Mạc Ninh vô cùng lạ lẫm. ngẩn người, nghe thấy , “Nếu, tôi cảm tình nồng thắm của mình đối với ấy qua…”. Đắn đo tìm từ trong chốc lát, Khâu Tuân tiếp tục , “Cảm tình của tôi đối với ấy chết từ lúc ấy rời khỏi tôi mà có bất kỳ tin tức gì”.

      “Nhưng mà nhiều năm như vậy vẫn chưa từng quên ấy”.

      “Quên? Vì sao phải quên? ấy là khoảng thời gian tươi đẹp thuần túy nhất trong đời tôi, tôi chưa từng thử quên ấy. Nhưng mà biết ? người như vậy, khi tôi còn thanh xuân lại quan tâm hết mực ấy, nhưng mà có ngày lúc… ấy phải là ấy, khi đó tôi cũng phải là tôi, chúng tôi còn thích hợp…”.

      Mạc Ninh cầm chén rượu, ánh mắt hoài nghi nhìn Khâu Tuân, hơi trào phúng : “ ghét bỏ ấy tại? Hay là tự bỏ phần tình rồi?”.

      Khâu Tuân vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: “ thấy tôi như vậy?”.

      “Rất ràng, nếu ấy kết hôn, có béo lên, bị ngược đãi, có lẽ lại lần nữa tiếp nhận ấy cũng biết chừng”.

      “Mạc Ninh!”.

      Mạc Ninh thản nhiên cười cười, bỗng nhiên câu: “Tôi hay giỡn”.

      Khâu Tuân bị ngữ khí của đâm trúng, nhắm mắt lại, suy nghĩ lại, : “Thẳng thắn mà , tối hôm nay ý niệm lại cùng ấy ở chung chỗ trong đầu tôi cũng lung lay. Tôi nghĩ, có lẽ tôi có thể bù đắp cho nỗi khổ của ấy mấy năm nay… Nhưng mà…”. đến đây liền dừng lại. Bởi vì ta có cách nào cho , đêm nay khi trong đầu bắt đầu sinh ra ý niệm này, cái ý niệm khác trong đầu lại trói chặt .

      Trong lòng có tục khí và cẩu huyết xuất người khác, có lẽ tình cảm đối với người kia sâu bằng đối với Tôn Ninh, nhưng mà, ham muốn ở cùng với người kia ở cùng chỗ lại vượt qua ham muốn cùng với Tôn Ninh ở cùng chỗ.

      Mà người kia giờ phút này ngồi ở trước mặt , hoài nghi thay lòng đổi dạ.

      sâu sắc biết rõi, khi tội danh xác thực, hoàn toàn vứt bỏ . Chính cũng coi thường chính mình, luôn miệng quá nhất người nhưng trong lòng lại thầm nghĩ đến người phụ nữ khác.

      Thêm nửa tuần rượu nữa trôi xuống, Khâu Tuân cười tự giễu, nguyên nhân quả rất đơn giản, biết ràng như vậy, Tôn Ninh còn , chính cũng còn .

      Như thế nào lại làm cho người phụ nữ khác xông vào trong lòng mình? Dưới tác dụng của cồn, ý nghĩ của Khâu Tuân trở nên mạnh dạn và nhiệt tình. nhớ lại mỗi hình ảnh ở chung cùng với . Ở ngay tối đầu tiên, Mạc Ninh đối với hề phòng bị. Bởi vì thời điểm kia vẫn còn là người đàn ông quên được tình cũ, lúc đó chỉ vào dòng chữ vì Tôn Ninh mà vẽ với đoán đúng vậy, sunning đúng là người tôi nhất đời”, lúc đó có thể sắm vai trơ tráo “Lam nhan tri kỷ”, với “Chấp nhận tôi ! cùng vị họ Cố kia thích hợp”, Mạc Ninh rất vĩ đại, vĩ đại làm cho hết thảy trần tục xấu hổ, lại như vậy làm cho người ta tự chủ được.

      Mạc Ninh vẫn đắm chìm vào suy nghĩ của chính mình. Đối với phản ứng của Khâu Tuân thấy rất thông suốt, người đàn ông đáng thương mang mình thương tích của tình . Trong tình huống này, theo lý thuyết nên giữ chặt tay Khâu Tuân cho ta uống thêm nữa, nhưng giờ phút này có tâm tình làm vậy, bởi vì cũng muốn uống, uống đến dài đằng đẵng.

      Cố Chuẩn và Phạm Mông tiễn khách tới cửa, có mấy khách hàng được xe tiếp , còn có vài người còn chờ. Phạm Mông mắt sắc, sớm nhìn ra Cố Chuẩn lo lắng, vì thế thông cảm : “Tôi ở chỗ này được rồi, Cố tổng trước tới đó ”.

      Cố Chuẩn nghiêng đầu nhìn mấy người khách chuyện, quay đầu đối Phạm Mông : “Làm phiền Phạm thư ký”. Cùng lúc đó, thân mình của chuyển, thậm chí còn với ai câu nào, bước .

      Phạm Mông nhìn bóng dáng của Cố Chuẩn, trong lòng vui mừng.

      khách hàng hỏi : “Ơ, Cố tổng như thế nào lại trước ?”.

      Phạm Mông hít vào hơi dài, hào phóng cười, : “Cố tổng bị rơi đồ, trở về lấy”.

      Lúc Cố Chuẩn trở lại khách sạn, Mạc Ninh, Khâu Tuân còn ở đó. Hỏi qua nhân viên phục vụ của khách sạn, phòng cũng có người. cái chớp mắt kia, Cố Chuẩn lại có cảm giác nhõm. Cảm xúc như là vẫn tích tụ ở ngực như rời núi lấp biển tập kích , cả đêm ở đây bận rộn, mệt nhọc, trông thấy , lại thể đem từ bên người đàn ông kia kéo qua, kéo cả ôm chặt vào trong lòng, trói buộc cả đời.

      trở về nhà trọ, vào thang máy, Cố Chuẩn vào nhà luôn. Lấy ra cái chìa khóa, ở cửa ngẩn người hồi lâu, mới vặn ổ khóa. Đẩy cửa vào, cả phòng tối đen, vùng này có nhiều đèn đuốc chiếu sáng, cho nên ban đêm, trong phòng tia ánh sáng.

      Bỗng nhiên vô lực.

      biết mục đích chuyến lần này của mình là cái gì. Khai thác thị trường? Cái này tựa như có bao nhiêu sức hấp dẫn, người phương bắc cũng uống trà sữa, trà lạnh… Nếu muốn mở rộng nhu cầu về sản phẩm mới của người phương bắc, kia chính là nhiệm vụ cực kỳ khó khăn hơn nữa cực kỳ dài và buồn chán, mấu chốt nhất là – loại chuyện này căn bản cần bản thân tham dự. Mặt khác, ở thành phố G còn có cha mẹ , nơi đó càng cần hơn.

      Cảm xúc trong lòng nặng nề đều liên quan đến cái tên – Mạc Ninh. Mạc Ninh, Mạc Ninh, quả thực tên giống như người, làm cho người ta thể an bình. Cố Chuẩn trong bóng tối bằng cảm giác tìm được giường, cả người chậm rãi nằm ngửa lên đó, trợn tròn mắt nhìn trần nhà trong hư , nghĩ rất nhiều chuyện.

      Đôi khi cảm thấy toàn thân bức bách thoát ra được, muốn bóp nát vật gì đó.

      Hôm nay thấy Mạc Ninh đứng ở bên cạnh Khâu Tuân vẻ mặt thận trọng, rốt cục biết cảm giác này nên làm thế nào để thoát ra – lúc ấy nên qua, bóp nát .

      đánh giá sai lực ảnh hưởng của chính mình. Có lẽ là, có thói quen xa cách như vậy, bên người giờ có rất nhiều người bên cạnh. Giống như cái người tên Khâu Tuân kia – nếu như có người khác, cho dù chỉ là mập mờ…

      Như vậy, hành động ngàn dặm xa xôi từ thành phố G đuổi tới Bắc Kinh… Có phải hay có điểm rất buồn cười?

      Lúc Mạc Ninh nhận được điện thoại của Cố Chuẩn còn chưa say, tửu lượng của nhiều người rất tốt nếu biết lừa chính mình cũng rất dễ say, đáng tiếc Mạc Ninh biết điều đó.

      Khâu Tuân say đến nỗi nằm úp sấp ngã vào mặt bàn. chống đầu nhìn đầu tóc hiếm khi mất trật tự của , nghĩ chuyện này đối với ta đả kích thế nào, nhịn được có chút cảm thông với . Nếu đổi lại là , người con hiểu sao rời khỏi mình cùng người đàn ông khác kết hôn, gần bốn năm liên hệ, cũng lại lần nữa tiếp nhận Tôn Ninh. Nguyên nhân rất đơn giản, cam đoan rằng ấy bây giờ phải là ấy của bốn năm trước.

      Người phụ nữ đến bước đường cùng, liền dễ dàng đem ánh mắt phóng tới thân người đàn ông khác, ý đồ tìm được đường lui ở nơi họ. Lúc này, chuông di động vang lên, nhìn dãy số, xa lạ. Từ khi làm biên đạo tới giờ, thường nhận được các cuộc gọi từ số lạ, để làm cho giọng mình có vẻ thanh tỉnh chút, hắng giọng cái, : “Xin chào, tôi là Mạc Ninh. Ai đấy ạ?”.

      “Cố Chuẩn”.

      “Ken két” – nếu như cái này có thể dùng để hình dung tiếng dây cáp bằng kim loại bị đứt gãy, Mạc Ninh cảm thấy cũng có thể dùng từ này để hình dung tiếng rạn nứt trong đầu. cảm thấy đây là ảo giác, lại sợ đây là , vì thế hồi lâu cũng chưa chuyện.

      Đầu bên kia Cố Chuẩn hình như cảm nhận được chần chờ của , lại câu chữ ràng bồi thêm câu: “Là , Cố Chuẩn, tại em ở đâu?”.

      Mạc Ninh cảm thấy ngực mình có cái gì đó nổ tung, thậm chí có chút đau, lấy tay đè chặt lại, bị chất cồn khống chế đầu óc, có chút khống chế được mình nhà hàng mình ngồi.

      Mười phút sau, Mạc Ninh sững sờ nhìn cửa chính của nhà hàng, Cố Chuẩn nghinh phong (đón gió) mà đến.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 52: Cuộc chiến thứ năm hai

      Mạc Ninh đương nhiên quá say, nhưng đầu óc lại hỗn độn, tình cảnh bất ngờ lúc này khiến tư duy của thể hoạt động, Cố Chuẩn tại sao lại tự mình muốn làm thế này. Vì vậy tiếp tục chống đỡ cảm giác trong đầu, đứng sững nhìn .

      Nhìn theo mi nhíu chặt trước mặt mình, nhìn ánh mắt càn quét người Khâu Tuân, nhìn kéo mình… Quả có ý định giãy dụa, thế nhưng lực đạo của Cố Chuẩn lớn đến mức giống như áp tải phạm nhân muốn tìm đường trốn chạy vậy.

      Áo gió của đối lập với áo dệt bằng lụa của , Cố Chuẩn xoa nắm mặt , ngửi thấy toàn mùi rượu. Mắt càng lúc càng sâu, mi nhăn càng lúc càng chặt hơn, hoàn toàn chút dịu dàng hỏi.“Còn tỉnh ?”.

      Mạc Ninh quả rất tỉnh táo, chỉ là cơ thể có chút mất cảm giác, thể tự khống chế. Nhưng muốn thừa nhận mình tỉnh, vì thế nửa giả nửa .“Em vô cùng tỉnh táo, em còn muốn uống nữa”.

      Cố Chuẩn đưa tay ôm lấy , Mạc Ninh già mồm cãi láo, phản kháng kêu lên.“Thả em ra, thả em ra”. Trong lòng lại sớm vì động tác này mà hưng phấn.

      Về phần Khâu Tuân, tự nhiên rơi vào hoàn cảnh đáng thương.

      Cố Chuẩn hiểu , có quá nhiều khí lực chưa phát tiết ra, bằng sao có thể nắm chặt người thỉnh thoảng lại làm loạn lên, nhanh chóng ôm về nhà đây? Đến cửa nhà, Mạc Ninh còn nháo nữa, lợi dụng men say ôm chặt cổ áo gió của , tay thỉnh thoảng xẹt qua cằm và cổ , chỗ da bị cẩn thận chạm vào ngừng run rẩy.

      Bởi vì muốn mở cửa, đặt xuống, hơi thở trầm ổn hơn. Thế nhưng Mạc Ninh hết lần này đến lần khác ở bên cạnh động chân động tay… Điều này làm tay nhịn được run lên, vì thế động tác đưa chìa khóa vào ổ khóa rất đơn giản mà lúc này lại tiến hành rất lâu, đợi cho được chìa khóa vào ổ, Mạc Ninh đột nhiên bất ngờ đưa tay ôm chặt cổ , tập tễnh khẽ hôn lên tai , ở bên tai nức nở. “Em muốn ôm”.

      Cố Chuẩn nhìn thấy vui vẻ giảo hoạt trong lúc này, chỉ thấy chiếc chìa khoá vừa rồi còn ở trong tay kia biết từ khi nào rơi đất, phát ra tiếng “leng keng”.

      thể đợi.

      Mặc dù mất rất nhiều sức mới đưa được từ quán rượu trở về nhưng sức lực của lúc này vẫn như chưa cạn, dùng hết, đưa tay ôm eo , tay vẫn bám vào cổ , cả người bị lôi về phía trước mặt , nhìn mặt bão tố nổi lên, trông thấy khát vọng sâu thẳm trong mắt .

      Loại tình cảnh này làm Mạc Ninh cảm thấy xúc động, phảng phất còn thấy chưa đủ, lại cười quyến rũ, mặt đến gần , thè lưỡi tinh nghịch trêu chọc .

      Cố Chuẩn hung hăng hôn .

      Đầu bị đập mạnh lên cửa, có cảm giác đau nhức, thế nhưng cũng đau bằng cảm giác bị Cố Chuẩn điên cuồng hôn , vì thế rất nhanh quên cảm giác đau, thừa nhận tấn công của .

      Hô hấp của hai người đều rất trầm trọng, Mạc Ninh mượn rượu nổi điên, tay quy củ thăm dò áo người Cố Chuẩn. Trước kia biết điểm mẫn cảm người Cố Chuẩn chính là lỗ tai và bụng, nhưng giờ phút này phát ra, chỗ nào chạm vào cũng thành điểm mẫn cảm của .

      Đến khi Mạc Ninh đưa bàn tay đến điểm nguy hiểm nhất, Cố Chuẩn bắt được tay , nghe thấy “Chậm ”.

      Sau đó cũng buông ra, nghiêng người nhặt chìa khoá lên, dùng tốc độ nhanh nhất để mở cửa, mang theo , xoay người “rầm” tiếng, chân dài duỗi ra đóng sập cửa lại.

      thể đợi bật đèn, thể đợi tìm được sô pha, thể đợi tìm được đến giường… Cố Chuẩn đặt lên cửa, nhanh chóng cởi áo gió của mình, lúc ném áo biết văng vào vật gì mà nghe thấy tiếng “cạch”.

      để ý đến ai.

      Lớp áo lụa mỏng manh của Mạc Ninh tốn quá nhiều sức để cởi xuống, Cố Chuẩn hôn lên mọi nơi người . Nhiệt tình bao la, trái tim Mạc Ninh sớm bùng nổ.

      giúp cởi bỏ quần áo, chút che dấu dục vòng. có thể can đảm thừa nhận, những đêm có Cố Chuẩn, ngoài việc nhớ đến vòng ôm của , còn rất nhớ nhiệt tình của . Nhiêu khi cảm thấy là người của mình, nhưng từ phía sau có thể cảm thấy ràng.

      Cảm nhận được cảm giác của , hận thể đem mình nuốt vào bụng.

      tham lam chiếm hữu này khiến Mạc Ninh ngừng vui mừng, chỉ bá đạo và mãnh liệt của mới có thể khiến có được cảm giác an toàn. Bên trong Cố Chuẩn mặc chiếc áo sơmi màu lam nhạt, nút thắt tinh tế chỉn chu, Mạc Ninh tay chân bận rộn, giúp cởi cục. Cố Chuẩn kéo tay xuống, tự giác cởi cúc áo.

      Vừa cởi được cái, tay của lần nữa bị Mạc Ninh giữ được, thở hồng hộc .“Để em”.

      Cố Chuẩn cụp mắt nhìn , trong bóng tối, ánh mắt sáng lấp lánh, dừng cúc áo của , chăm chú. Cố Chuẩn nhíu mày, giống như chưa nghĩ thông giù đó, cũng quan tâm chuyện cúc áo được cởi xong chưa, môi chặn môi , hôn sâu.

      hồi tình cảm mãnh liệt trong bóng đêm rơi rụng.

      Mạc Ninh lâu được tách ra trong vui sướng cực hạn như thế, chân quấn chặt eo Cố Chuẩn, ôm chặt vai , nghe thấy hỏi.“Lạnh ?”.

      Mạc Ninh gì, cũng muốn động đậy.

      Cố Chuẩn cắn vành tai .“Tỉnh rồi sao?”.

      Những lời này ra Mạc Ninh cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn. quên mất, bản thân mình vừa rồi giả say. Tình huống tại bảo làm sao tiếp tục giả vờ? Chắc hẳn là nên phản ứng.“ ác như thế, người chết cũng phải tỉnh lại, gì đến người say”.

      Cố Chuẩn cười trầm thấp, ở nơi nào đó thầm dùng lực.“Ác thế nào?”.

      Mạc Ninh rên rỉ, ôm bả vai , chút hiền lành dùng lực cào lên.

      “Có thể ác bằng em sao?”. Cố Chuẩn quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt , chăm chú nhìn .“Trả lời ”.

      Mạc Ninh chút yếu thế nhìn .“Cái này tính, bởi vì có trọng tài. Em vĩnh viễn thể ác hơn ”.

      “A”. Cố Chuẩn tiếng động khẽ cong khóe môi, buông , sau đó ôm lấy , cũng tiếp tục đề tài này. Mở đèn trong phòng lên, sau đó hề bỏ sót cảnh tượng hiển trước mắt.

      Mạc Ninh khẽ hô tiếng, có chút bối rối nhắm mắt lại, lộn xộn đất khiến mặt đỏ bừng, hắng giọng.“Bật đèn làm gì?”.

      Cố Chuẩn cất bước về phía trước.“ nhìn thấy đường”.

      Mạc Ninh “…”

      Lúc nghĩ đến Khâu Tuấn Cố Chuẩn tắm. vào phòng tắm trước rồi hỏi có muốn tắm cùng , vừa trải qua trận vận động kinh người khiến toàn thân Mạc Ninh bủn rủn, hiểu Cố Chuẩn lúc này có thừa lực để đối phó với , vì thế chút do dự cự tuyệt .

      “Chúng ta cần chuyện ràng”. Cố Chuẩn bỏ lại những lời này sau đó vào phòng tắm.

      Mạc Ninh nghe những lời đe dọa này xong mực chôn mình trong chăn, nghĩ cách ứng phó với .

      Sau đó đột nhiên như bị điện giật, giờ mới nghĩ đến, quên Khâu Tuân.

      Tiếng nước trong phòng tắm chưa ngừng, Mạc Ninh bọc mình trong chăn đến phòng khác, từ cửa vào vẫn là hình ảnh lộn xộn, giống như vừa trải qua trận đại chiến. Mạc Ninh bỏ qua ngại ngùng, tìm áo khoác của mình, lấy điện thoại gọi cho Khâu Tuân.

      Đầu bên kia rất nhanh bắt máy, Mạc Ninh thả lỏng, đột nhiên nghe thấy giọng lạ lẫm “Xin chào”. đột nhiên lo lắng, vội hỏi.“Xin lỗi, ai vậy ạ?”.

      “Xin chào, đây là nhà hàng XX”.

      “A?”.

      “Có vị tiên sinh say nằm ở đây lâu, say đến bất tỉnh rồi, chúng tôi thể đánh thức được ta, thế nhưng, xin lỗi, chúng tôi phải đóng cửa”.

      xin lỗi, làm phiền, tôi lập tức đến đón ta”.

      Đèn nhà Cố Chuẩn sáng , Mạc Ninh nghe tiếng đồng hồ tường gõ hai tiếng. Trong lòng càng gấp hơn, Khâu Tuân cũng thường uống rượu, từng nghe ta , cơ thể ta thích hợp uống quá nhiều rượu, nếu như gặp , Mạc Ninh đồng ý uống với Khâu Tuân.

      Đáng lẽ trước khi Cố Chuẩn mang phải sắp xếp cẩn thận cho ta.

      Lúc mới đến Bắc Kinh, tâm trạng rất tệ, lại muốn làm phiền Tô Dã Nghi và Chu Nhất Nặc, vì thế thường xuyên phiền muộn, lần vô tình gặp Khâu Tuân, để cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn Khâu Tuân dốc bầu tâm của với , cũng đợi tìm , rất hay tìm những lý do kỳ quái nhưng lại hợp lý đến tìm , cùng chuyện đương lúc xưa của và Tôn Ninh. Giai đoạn khó khăn đó của , Khâu Tuân thành “khuê mật” quan trọng của . có lúc nghĩ, có ngày Khâu Tuân khó xử, nhất định trả lại món nợ ân tình này. Bây giờ thời cơ đến, lại đem người say đến bất tỉnh nhân như ném ở nhà hàng…

      Nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy đau lòng. Lập tức tìm lại quần áo trong đống lộn xộn, dùng tốc đọ nhanh nhất mặc vào. Tiếng nước trong phòng tắm ngừng, Mạc Ninh nghĩ chút cảm thấy nên với Cố Chuẩn tiếng, vì thế đến trước cửa phòng tắm .“Em có việc trước”.

      Cửa vừa mở ra, Cố Chuẩn tóc còn ướt, nhưng ánh mắt lại rất sáng.“ cùng em”.

      cần”. Mạc Ninh thuận miệng , giây sau, ý thức được ngữ khí của mình đúng, dám nhìn mặt Cố Chuẩn, chỉ dám quấn khăn quàng .“Em mình được rồi, cũng quen ta”.

      Cố Chuẩn đứng ở cửa hồi lâu động, đưa mắt nhìn . Lúc tay đóng cánh cửa kia, giống như nghe được tiếng vỡ vụn, sau đó cảm giác đau đớn truyền đến. Lúc tắm cảm thấy rất ấm áp, vừa rồi nhìn thấy nhiệt tình của giống như lúc trước, thế nhưng, chỉ tiếng đóng cửa kia khiến mọi thứ trở nên lạnh lùng. Giờ này phòng khách vẫn sáng đèn, nhưng trong mắt chỉ còn màu đen.

      giống như cần phải giải thích điều gì với , so với trước, hình như càng lúc càng độc lập hơn.

      xuống tầng, Mạc Ninh lúc này mới phát ra Cố Chuẩn ở cùng chỗ với . Trong nháy mắt tư duy của như bị gió thổi tung. Trong lòng phát ra ngọt ngào, nhưng giây sau đó lại buộc bản thân được nghĩ nhiều, bước nhanh về phía nhà hàng nơi Khâu Tuân say bất tỉnh.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 53: Cuộc chiến thứ năm ba

      Khâu Tuân đúng là say túy lúy, Mạc Ninh cho rằng khi mình đến nơi thấy Khâu Tuân say ngã chỏng vó lên, nghĩ tới bộ dạng vẫn bình thường như thế – vẫn nằm gục xuống bàn.

      Bên cạnh có nữ nhân viên phục vụ, vẻ mặt mang đầy cảm giác khó xử. Mạc Ninh qua, lời xin lỗi.“Làm phiền mọi người rồi, tôi là bạn ta, vừa rồi là tôi gọi điện, tôi lập tức dẫn ta ”.

      Nhân viên lập tức biểu vẻ mặt được ân xá.

      Eo Mạc Ninh vẫn mỏi như, nhìn thấy bộ dạng Khâu Tuấn lúc này càng mệt hơn, nhíu mày khẽ .“Đồ xấu xa”. Sau đó, hít sâu hơi về phía Khâu Tuân, đôi tay bị gió thổi lạnh băng còn chưa kịp lại trực tiếp đưa đến đầu Khâu Tuân.

      Người bán hàng nhất định gọi ta, có điều chắc chắn dám thất lễ, Mạc Ninh quen với bộ dạng này của Khâu Tuân, trực tiếp gào lên bên tai .“Họ Khâu, cho phép giả chết”.

      Nghe được tiếng quen thuộc, Khâu Tuân lúc này mới có phần tỉnh táo hơn, mơ hồ hỏi câu.“Morning?”.

      Mạc Ninh cười.“Còn biết tôi là ai, xem ra say đến mức thần trí điên loạn”.

      Khâu Tuân vô thức “ơ” tiếng, tiếp tục nhắm hai mắt, bộ dạng giống như cậu bé.

      “Muốn tôi cõng về sao? Khâu đại gia”.

      “Tôi có thể tự ”. Khâu Tuân .“Tôi biết nhất định quay lại đón tôi”.

      Mạc Ninh “hừ hừ” hai tiếng “Tôi nên chụp bộ dạng này của sau đó tung lên mạng”. Vừa Mạc Ninh vừa đưa tay nhấc Khâu Tuân lên, Khâu Tuân cũng phối hợp, mượn lực đứng lên, cánh tay quàng qua vai Mạc Ninh, thất thểu bước theo .

      Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh thổi đến, Mạc Ninh kéo chặt khăn quàng, có lẽ muốn làm cảm thấy khá hơn, Khâu Tuân thả lỏng tay hơn, nhưng vẫn thể đứng vững, vẫn phải mượn lực của .

      Lúc này gọi xe rất khó, Mạc Ninh lạnh run, đột nhiên hối hận khi để Cố Chuẩn cùng . Trong đầu lúc này bắt đầu nhớ lại tình cảnh hỗn loạn đêm qua, cảm thấy cơ thể so với tâm lý đúng là thành hơn nhiều.

      Khâu Tuân duỗi dài tay, dựa vào phía sau , Mạc Ninh hoảng sợ .“ sao thế?”.

      Khâu Tuân từ sau ôm lấy Mạc Ninh, cả người dựa lên lưng , đầu đặt vai , đôi mắt vẫn nhắm như cũ.“Như thế này có vẻ ấm áp hơn”.

      Mạc Ninh thích tình cảnh thân thiết thế này, vô thức kháng cự, bả vai dùng lực đẩy. Sau lưng còn ai, Khâu Tuân bị đẩy ngã xuống đất. Cuối cùng ai oán mặt đất .“Đúng là đồ độc ác ghê gớm”.

      Mạc Ninh lắc đầu, thở dài, đưa tay ra .“Nhanh lên chút, đừng giở trò”.

      Khâu Tuân vẫn dứt khoát nằm mặt đấu, mở to mắt nhìn trời bao la. Sau khi sau rượu quả mọi giác quan đều mệt mỏi, có lạnh , có nóng cũng chẳng cảm nhận được. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác cảm nhận được kháng cự của Mạc Ninh đối với , ngã đất hoàn toàn cảm thấy đau đơn, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức.

      Đau hơn nữa là đau lòng.

      Rượu có thể giải sầu đúng là lừa người mà. Bởi vì sau khi say rượu xong căn bản thể tự lừa chính mình.

      Khâu Tuân hoàn toàn thể lừa dối bản thân, lúc Mạc Ninh bị Cố Chuẩn dẫn , gục xuống bàn, lại sợ nhìn thấy bộ dáng rời của . Vì thế cứ vậy nằm sấp, nằm yên…

      Tất cả mọi người đến đánh thức đều quan tâm, muốn đợi Mạc Ninh đến.

      Mạc Ninh ngồi xuống kéo cánh tay , la lên.“Này, làm sao vậy?”.

      Khâu Tuân vẫn bất động, an tâm nhắm mắt ngủ.

      muốn bị lạnh chết à? Khâu Tuân”. Mạc Ninh cam rthấy như thế cũng chẳng ăn thua gì, ngữ khí tăng thêm chút. “ phải là vì bạn trước thôi sao, ấy mà thế này sao? Đừng để tôi xem thường , là đàn ông…”.

      Khâu Tuân kéo tay lôi kéo mình, dùng lực kéo ngã xuống, Mạc Ninh lảo đảo, ngã vào ngực Khâu Tuân. Ngón tay Khâu Tuân duỗi ra, làm động tác trẻ con, giọng rất vang lên.“Ngủ lát, ngủ lát trời sáng… Morning… Dear Morning…”.

      Mạc Ninh để ý đến lời mơ của , nhưng lúc cố gắng tránh ra, đột nhiên có đôi tay ấm áp trước bước kéo lên.

      Hung hăng kéo .

      Lại lực kéo mạnh mẽ, Mạc Ninh cảm thấy tay mình muốn đứt rời, cố nén cảm xúc tức giận quay đầu muốn xem ai là cái người vô duyên như thế, sau lưng thần sắc của Cố Chuẩn doa sợ hãi. Nhất thời có chút bối rối, giọng đứt quãng.“, sao lại đến đây?”.

      Cố Chuẩn nhìn , tầm mắt của mực dán lên người đàn ông vẫn nằm đất kia, đáp.“ đến, em định làm thế nào đưa ta về nhà?”. Vừa , Cố Chuẩn vừa cởi khăn quàng cổ bằng lông dê cổ mình, nhanh chóng quàng lên cổ Mạc Ninh, sau đó đứng như thế, từ cao nhìn xuống .“Khâu tiên sinh có thể tự đứng dậy ?”.

      Khâu Tuân gì, lúc này, dù cái gì, đều thể lấn át được. Cho nên lựa chọn thông minh nhất chính là giả chết.

      Khoé miệng Cố Chuẩn cong lên, tay lấy chìa khoá xe từ trong áo khoác ra, đưa cho Mạc Ninh .“Xe dừng ở phía sau, em qua đó lái đến đây”.

      mặt Mạc Ninh lộ ra thần sắc đồng ý, Cố Chuẩn lại chăm chú nhìn , chặn lại lời muốn “Lúc này thể gọi xe, em cũng thể cõng ta được”.

      Suy nghĩ chút, Mạc Ninh nhận lấy chìa khóa xe, mắt còn nhìn người nằm yên đất, xoay người rời .

      Mạc Ninh xa, Cố Chuẩn mới chậm rãi ngồi xổm xuống “Nếu Khâu tiên sinh thể tự đứng lên được, lưng của tôi cũng ngại…”.

      cần”. Khâu Tuân cuối cùng thể nhịn được, mở mắt, mặt chút biểu lộ, hai tay chống xuống, xiêu vẹo đứng lên.

      Hai tay Cố Chuẩn đút vào trong túi, đột nhiên cười .“Khâu tiên sinh cũng thích chơi trò này sao”. Dừng chút, ngữ khí của trầm thấp hơn “Rất hiếm gặp”.

      Đầu Khâu Tuân vẫn còn đau, cơ thể cũng lâng lâng, nhưng trực giác vẫn cảm thấy Cố Chuẩn là người rất khó đối phó, cũng cần tốn công vòng vo chuyện với , làm bộ nghe hiểu ý tứ của “Cảm ơn động viên”.

      Lúc Mạc Ninh lái xe đến, hai người đàn ông đứng yên nhìn nhau. Lái xe đến gần, Mạc Ninh xuống xe, nhìn thấy Khâu Tuân đứng ngay ngắn, có chút kinh ngạc hỏi.“Tỉnh rồi sao?”.

      Khâu Tuân đáp.“ đất rất mát, cũng tỉnh nhiều rồi”.

      Mạc Ninh tức giận .“Ngày mai nếu ốm tên của tôi viết ngược lại”.

      Khâu Tân cười ngây ngô.“ quan tâm tôi ốm”.

      Qua chút, Cố Chuẩn mở cửa bên ghế lái, trực tiếp ngồi xuống. Khâu Tuân mở cửa sau, chân phải đá chân trái lên xe, Mạc Ninh lập tức đỡ ta, vẫn thể để đầu ta bị va được.

      cẩn thận chút được ”. Mạc Ninh tức giận . Đành phải dìu ta lên xe, sau đó ngồi luôn ở ghế sau.

      Khâu Tuân lẩm bẩm .“Nếu say rượu ai muốn trán bị đập vào thành xe chứ”.

      Lời vừa dứt Cố Chuẩn khởi động xe, tốc độ rất nhanh, ghế sau rung lên. Khâu Tuân sung sướng, Mạc Ninh lại cảm thấy thoải mái.

      chỉ sợ phát sinh tình huống gì đó, chăm sóc người say rượu, dù có chú ý đến hình tượng đúng mực hay vẫn nên cẩn thận. cẩn thận này nếu để người thường trông thấy hiểu lầm cũng chẳng sao, sợ là bị người quen trông thấy thôi. lại thể bỏ mặc Khâu Tuân, cũng thể đầu này dỗ dành Khâu Tuân, đầu kia lại giải thích với Cố Chuẩn.

      Huống hồ… Quan hệ của vào Cố Chuẩn còn mập mờ, giải thích thế nào? Dùng thân phận và lập trường gì để giải thích đây?

      Còn nữa, vốn chờ Cố Chuẩn chính miệng với “Về với ” hay là “ em” hay là “gả cho ”, nhưng dưới tình huống hỗn loạn và phức tạp này, sao có thể hi vọng những lời đó đây?

      Nghĩ đến đây, Mạc Ninh cảm thấy đầu đau như búa bổ.

      Làm bộ lơ nhìn kính chiếu hậu, lại nhìn ra biểu của Cố Chuẩn. Bên cạnh Khâu Tuân vẫn ấp úng niệm niệm gì đó, tâm tư Mạc Ninh từ từ nhàng dần.

      Rạng sáng ở Bắc Kinh, đường rất đông đúc. Vì Cố Chuẩn mới tới Bắc Kinh nên phương hướng cũng chưa quen thuộc, nhưng vẫn rất nhanh đến được đích.

      Sau khi xuống xe, Mạc Ninh lấy hết dũng khí gõ cửa kính xe của Cố Chuẩn, tiếng trong gió lọt vào tai Cố Chuẩn “ về trước , ngày mai còn phải làm việc, em tìm ”.

      Ánh mắt Cố Chuẩn trầm xuống, bị đêm che , Mạc Ninh nhìn thấy, nhưng nghe được giọng lạnh lùng và kiên định của .“ ở đây đợi em”.

      Những lời này, Mạc Ninh đột nhiên ý thức được, Cố Chuẩn có lẽ giận , hơn nữa, cơn giận này phải giận bình thường.

      Quả , ý của có thể hiểu. Từ khi đặt lên cánh cửa ở nhà hiểu lòng . phải người có thể thể tình cảm ra ngoài, hoặc là phải là người có thể biểu đạt mến ra ngoài, có thể dùng sức và bá đạo, dùng phương thức mến đối phương của cho biết… để ý , mười phần để ý .

      Cho dù có qua hơn nửa năm, vì trong lòng cũng thế.

      Bọn họ đều giống nhau.

      Khâu Tuân lăn qua lăn lại lâu nữa, vào phòng biết điều hơn. Cầm quần áo vào phòng tắm, mở nước ấm với Mạc Ninh.“ về , tôi có thể tự lo cho mình”.

      Mạc Ninh xác định tỉnh hơn nửa, trong lòng lại nhớ Cố Chuẩn, cũng khác khí, đơn giản dặn dò vài câu sau đó rời .

      Tiếng đóng cửa vang lên, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng, Khâu Tuân áp lực đánh quyền lên tường nhà tắm. Nếu như hôm nay có thể dùng tự để hình dung, chọn từ này – sỉ nhục.

      Sỉ nhục, bởi vì mình lại giả bộ ngây ngô muốn tranh giành, sỉ nhục vì những khi ở bên lúc trước, tự cho rằng là của mình, đợi đến khi kẻ đó đến bây giờ có thể có biện pháp gì đây… sỉ nhục nhất là, để người đàn ông kia thấy bộ dạng ra gì của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :