1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐEN ĂN ĐEN - Cư Ni Nhĩ Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 39: Cuộc chiến thứ ba chín

      Ngày ngọt ngào đó của Mạc Ninh dừng lại vì cuộc điện thoại của Cố Chuẩn. Lúc ấy ở bên cạnh , mặc dù biết nội dung nhưng Mạc Ninh cũng có nghe được nguyên nhân.Vincent xảy ra cố an toàn.

      Sau khi nghe điện thoại, Cố Chuẩn cởi mở vui vẻ còn, lừa được bản thân ngày, coi như thế giới này chỉ còn , bọn họ cũng ngày bị ai quấy rầy cuộc sống, Mạc Ninh cảm thấy rất thoả mãn. Vô cùng thông cảm .“Đặt vé ngày mai , em và cùng về”.

      Cố Chuẩn nhíu mày, Mạc Ninh cho là muốn gì đó, nhưng cuối cùng vẫn .

      Hai người trở về khách sạn là đêm tối, lúc bãi biển, Mạc Ninh nắm tay , biết giờ phát này cũng cần an ủi, nêu gì, chỉ làm hành động thích nhất là tốt rồi.

      Lúc đến cửa khách sạn, Cố Chuẩn đột nhiên .“Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, em cần trở về vội”.

      Mạc Ninh biết thế nên cũng sớm chuẩn bị lời để đối lại .“ cho rằng em về là vì sao? Vincent vẫn thuộc tuyến của em, bên đó xảy ra vấn đề em cũng phải về điều tra”.

      “Trà lạnh của bọn cũng có vấn đề”. Biểu của Cố Chuẩn rất chân thành.

      Mạc Ninh nở nụ cười, vừa muốn mở miệng giải thích lời mình vừa , cách đó xa đột nhiên có tiếng gọi truyền đến “Morning”. Là Khâu Tuấn cười nhàng xuất trước mặt hai người, trong tay ta còn ôm cái thuyền buồm thuật to, quần áo màu sắc sặc sỡ, nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Cố Chuẩn nhìn Khâu Tuấn, Mạc Ninh nhanh chóng giới thiệu.“Ách, đây là người bạn em quen ở đây, Khâu Tuấn”.

      Khâu Tuấn cũng chăm chăm nhìn Cố Chuẩn, hơn nửa ngày mới đột nhiên nhớ đến gì đó, “A, tôi biết Cố tiên sinh”. Lại ý tứ cười cười “Khả năng nhận ra tôi…” Gãi gãi đầu, ta tiếp “Anyway, gặp được vui”. Khâu Tuấn đưa tay.

      Cố Chuẩn lễ phép nở nụ cười, bắt tay Khâu Tuấn.

      Ánh mắt Khâu Tuấn dời về phía Mạc Ninh, lại là ấm áp vui vẻ, bãi biển có khá nhiều đèn, ánh sáng cũng ít. Mạc Ninh bị nụ cười mờ ám của ta làm cho xấu hổ, chỉ hừ hừ hai tiếng kéo tay Cố Chuẩn “Khâu tiên sinh, đây là bạn trai tôi”.

      Khâu Tuấn lộ ra ngạc nhiên ngắn ngủi. Có điều thời gian rất ngắn, mặt lại khôi phục nụ cười, gật đầu “Rất xứng”.

      “Cảm ơn”. Cố Chuẩn .

      Nhận thức được mình còn lý do gì để ở lại, Khâu Tuấn đưa tay lên chỉ thuyền buồn “Qua bên kia , cái thuyền này hơi xấu. Nếu hai vị có hứng, ngày mai có thể cùng tôi ra biển”.

      “Được”. Mạc Ninh .

      Đưa mắt nhìn Khâu Tuấn rời , Mạc Ninh quay đầu lại, ánh mắt chạm phải tầm mắt mới thu lại của Cố Chuẩn. Trong lòng vô cùng hi vọng Cố Chuẩn chú ý đến việc mình cùng người đàn ông khác quen biết, nhưng tâm tình của lúc này vốn tốt, để tránh rắc rối, Mạc Ninh chuyện Khâu Tuấn với nữa.

      Đêm ngày thứ ba hai người về đến thành phố G, Cố Chuẩn đưa về nhà. Bởi vì hành lý khá nhiều nên Cố Chuẩn đưa lên tầng. hai ngày đêm Mạc Ninh khá mệt mỏi, mí mắt đều muốn cụp xuống. Chỉ có điều, loại mệt mỏi này tại thang máy lên đến phòng biến mất trong nháy mắt.

      bóng lưng màu xám… lưng hơi cúi thấp ghé vào cửa nhà .

      “Kia là phòng em mà?”.

      Mạc Ninh sợ hãi nhìn Cố Chuẩn, gật đầu, nhíu mày, nhanh khỏi thang máy, đến sau lưng người đàn ông kia.“Tiên sinh, ngài nhìn gì đấy?”.

      Người đàn ông bị giật mình, run rẩy xoay người lại.

      ra là người đàn ông bỉ ổi đối diện. Mạc Ninh đau đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, “ có đồ vật gì đánh rơi trước cửa nhà tôi sao?”.

      Người đàn ông kia mạnh mẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn ra xa, lập tức thấy Cố Chuẩn ở phía sau Mạc Ninh, con mắt trợn tròn lên, lập tức “Tôi… Tôi chỉ… đến mượn gì đó. Tôi… tôi về trước”.

      Sau đó, ta dùng tốc độ đáng sợ biến khỏi tầm mắt hai người.

      Cố Chuẩn nhìn theo, có chút lắc đầu nhìn về nơi người đàn ông chạy , lông mày nhíu lại.

      ta ở phía đối diện?”.

      Mạc Ninh đến trước cửa nhà mình, vừa mở khóa vừa . “Vâng, hay qua nhà em mượn đồ”.

      Cố Chuẩn trầm ngâm hồi lâu, cho đến tận khi vào trong nhà, nhận hành lý tay “Đưa em , lái xe còn đợi bên dưới, về trước ”.

      Cố Chuẩn buông tay, ngược lại giữ chặt hành lý tay, trầm giọng hỏi/“Dọn nhà được ”.

      Mạc Ninh “A” lên tiếng, ngẩng đầu nhìn “Chuyển… dọn nhà?”.

      “Ừ. Chỗ ở cách tòa soạn của em xa”.

      Mạc Ninh xấu hổ cười “Ở nhà ?”.

      được sao?”.

      tiện lắm”. Sợ Cố Chuẩn hiểu lầm, Mạc Ninh nhanh chóng bổ súng.“Ý của em là…”. Ở chung gì chứ, hay. Mạc Ninh cuối cùng thể đem những lời này ra.

      Cố Chuẩn chăm chú nhìn mặt , hơn nửa ngày mới chậm rãi buông tay ra, đặt hành lý xuống, bàn tay nâng lên, chạm lên đầu , giúp vuốt thẳng lọn tóc rối bời “Nghỉ ngơi tốt”. Sau đó hôn lên trán , xoay người rời .

      Môi của lạnh, Mạc Ninh nghĩ.

      Trà lạnh của Vincent xảy ra cố , có ba phụ nữ sau khi uống trà lạnh đột nhiên xuất phản ứng tiêu chảy, bệnh viện kiểm tra được thông báo là ngộ độc thức ăn. Mà ngày hôm đó họ cũng chỉ uống loại trà thuộc tập đoàn Vincent có tên trà lạnh.“Magic tea”.

      Sau khi trở về thành phố G Cố Chuẩn lập tức đến chỗ xảy ra cố, tự mình đến gặp ba người bị hại, cũng quyết định thu hồi toàn bộ sản phẩn “Magic tea” bán ra, yên cầu nhân viên kỹ thuật đến cùng bộ vệ sinh an toàn thực phẩm kiểm tra kỹ càng.

      “Giải quyết mọi chuyện rất khả, đúng là công ty lớn có khác”. Sáng sớm hôm sau Mạc Ninh có mặt ở phòng chủ biên Lý, chăm chú nghe ông cho ý kiến.

      “Tin tức này đăng hay đăng?”. Mạc Ninh .

      “Trước mắt, đợi kết quả kiểm tra , tạm thời cần hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ là, xảy ra cố như thế, mặc kệ thế nào, hình tượng của Vincent nhất định bị tổn hại, người tiêu thụ cũng phải kẻ ngốc, bọn họ hoàn toàn có thể cho rằng Vincent che dấu …”

      “Cho nên, Magic tea là sản phẩm nguy hiểm?”. Mạc Ninh câu vạch trần.

      Lý chủ biên gật đầu “Thanh danh ở nước ngoài của Vincent rất tốt, bọn họ chuyên làm những sản phẩm tiêu dùng hàng ngày, Cố Chuẩn kết hợp với thị trường Trung Quốc, nghiên cứu phát triểu sản phẩm trà, chuyện này chắc chắn có khảo sát thực tế, nhưng tất nhiên vẫn ảnh hưởng đến uy tín của tập đoàn, nếu như tôi đoán nhầm, Magic tea rất có thể sinh , chính xác mà chết non”.

      Mạc Ninh lo lắng nhất chính là chuyện này. Ngành sản xuất thực phẩm trong nước bị viện giám sát quản lý rất nghiêm, khi thực phẩm xảy ra vấn đề an toàn, mặc kệ đúng hay sai, danh tiếng của công ty với thực phẩm đó bị ảnh hưởng. “Magic tea” là tay Cố Chuẩn nghiên cứu phát triển, biết vất vả bao nhiêu, thậm chí còn đoán được nguyên nhân nhất định phải đưa “Magic tea” ra ngoài thị trường…

      Bởi biết điều này, cũng có thể dự đoán được chuyện này đả kích đến thế nào.

      cần quá lo lắng, nếu Cố Chuẩn có năng lực đối phó với những chuyện này, ta cũng có tư cách mang “Magic tea” xa hơn”. Lý chủ biên giống như an ủi.

      Mạc Ninh giả bộ cười thoải mái.

      Ngây người ở toà soạn ngày, mạng ngừng cập nhật những thông tin mới về Vincent Trung Quốc, vô tình cũng nắm được chút thông tin về trạng thái của Cố Chuẩn, Mạc Ninh biết bận rộn nhiều việc, cũng dám quấy rầy . Toà soạn đa phần nghỉ phép, bản thảo cũng viết xong, Mạc Ninh mình nhàm chán trong văn phòng lớn, nằm ngửa ghế, cuối cùng đưa tay nhắn tin nhắn.

      Buổi tối có thời gian rảnh ?

      Buổi chiều lúc giao bản thảo bộ dạng Lý Hàm như muốn nhưng lại thôi, Mạc Ninh nghe chủ biên Lý hình như dạo này ấy có quen bạn trai, thực tập phỏng vấn rất cần tích cực nhưng cũng liều mạng như trước.

      Cho đến khi tan làm, Mạc Ninh vẫn nhận được hồi của Cố Chuẩn. Ra khỏi toà soạn, gọi cuộc điện thoại, vẫn là báo bận. Mạc Ninh thở dài, trong lòng cảm giác nặng nề, có tâm trí làm chuyện khác, tâm trạng cũng nâng cao lên được.

      Cuối cùng vẫn là gọi xe đến Vincent.

      Phạm Mông cũng ở công ty.

      Ngược lại ở tầng mười tám vô tình gặp Tạ Linh. Tạ Linh nhận ra trước, vui vẻ gọi “Mạc Ninh tiểu thư”. Lúc này thành phố G rất lạnh, Mạc Ninh mặc áp khoác rất dày, thế nhưng Tạ Linh lại chỉ mặc bộ váy màu lam nhạt rất mỏng, tóc dài buông xoã, bộ dạng giỏi giang.

      Mạc Ninh lễ phép chào lại.“Tạ Tổng”.

      “Tìm Cố Chuẩn?”.

      “Vâng”.

      ta vừa lên máy bay tổng bộ rồi”.

      Trong lòng Mạc Ninh xuất cảm giác thoải mái, nhưng biểu ra mặt, ra thế”.

      vui sao?”. Tạ Linh đôi giày rất cao, đứng với Mạc Ninh cao hơn chút, vốn có khí phách hơn người, cho nên có phần lấn át Mạc Ninh.“ biết ta Mỹ sao?”.

      Mạc Ninh nghĩ tới ta có thể nhìn ra cảm xúc của mình, lại muốn đối phương có thể đoán ra. Dù sao đúng là vui, còn phải bởi Tạ Linh. Nghe ta thế, Mạc Ninh nhịn được muốn tìm người phát tiết, vội cầm pháo nã đạn.“Tạ Tổng phải quá tò mò sao”.

      Tạ Linh thu hồi nụ cười.“ phải tôi hỏi nhiều, cũng biết ít”.

      “Cảm ơn nhắc nhở, tôi xin nhận, còn có việc…”.

      “Vậy là muốn chuyện cùng tôi?”. Tạ Linh chặn lời .“ gặp chuyện bỏ chạy như , sao có thể giúp đỡ gì cho Cố Chuẩn đây? ta xảy ra chuyện, hình như chỉ khoanh tay đứng nhìn lo lắng suông phải”.

      Mạc Ninh bị lời của ta khiêu khích mạnh mẽ, nhướn mày .“Tạ tổng nhiều như thế, mục đích là gì đây? Sợ người khác biết ái mộ bạn trai tôi sao?”.

      Tạ Linh cao giọng cười “ đúng là, tôi ước gì toàn bộ thế giới này biết tôi ấy. Từ bốn năm trước, lần đầu gặp ấy tôi rồi”.

      Nghe những lời này, Mạc Ninh đột nhiên cảm thấy vô cùng kính nể Tạ Linh, biết sống trong hoàn cảnh nào mới có được da mặt dày như thế? Đột nhiên cảm thấy bản thân may mắn, khẽ cười “Bốn năm trước thể thay đổi gì, bốn năm sau… Tạ tổng nên khờ dại như thế. Tôi có việc, tôi trước”.

      Lần này Tạ Linh ngăn lại, hai tay khoanh lại đứng nguyên tại nhìn bóng lưng Mạc Ninh rời , cười.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 40: Cuộc chiến thứ bốn mươi

      Hơn mười giờ khuya, Mạc Ninh nhận được tin nhắn của Cố Chuẩn

      Ba chữ: ngủ chưa?

      Mạc Ninh đáp: Chưa ngủ.

      Sau đó, điện thoại của gọi tới, Mạc Ninh bắt buộc chính mình cần ở phía sau giận dỗi với cái gì, hết sức điềm đạm : “Alo?”.

      tình quá đột ngột, vừa mới nhận được điện thoại riêng gọi tới. nhận được điện thoại của em, có lỗi”.

      Mạc Ninh trong lòng ấm áp, oán giận bỗng dưng biến mất thấy tăm tích, tiếp lời: “Việc này quan trọng lắm, cần xin lỗi em. tình xử lý sao rồi?”.

      tại đường tới công ty”.

      “Hy vọng kết quả quá tệ”.

      “Yên tâm, với , kết quả tệ nhất cũng chỉ đơn giản là sản phẩm bị ngừng lại, việc này lo lắng”. Ngữ khí của Cố Chuẩn thực trầm ổn, tính trước mọi việc.

      Mạc Ninh suy nghĩ nửa ngày nghĩ ra nên với cái gì, dứt khoát đáp câu cẩu huyết: “Em tin ”.

      Cố Chuẩn ở bên kia trầm mặc trong chốc lát: “ mau chóng đem chuyện này xử lý xong”.

      được quá vất vả”.

      “Ừ”.

      được nhịn đói muộn quá”.

      “Được”.

      được…”.

      “Ba ngày sau trở về”. Cố Chuẩn ngắt lời , dùng câu hoàn toàn sát ý , bởi vì kỳ điều muốn là, rất muốn .

      Sau khi ngắt điện thoại, tầm mắt Cố Chuẩn hướng ra ngoài cửa sổ.

      Mùa đông New York, ngoài đường đầy những người qua đường mặc áo khoác dài lui tới, chỗ này là ngã tư đường, rộng lắm, bởi vì đèn đỏ nên đường rất chật chội. Nhà cao tầng hai bên đường che khuất phần lớn ánh nắng tự nhiên, tại vạch kẻ đường dành cho người bộ phía trước những người Mỹ vừa băng nhanh qua đường vừa bó chặt áo khoác, gió lạnh thổi qua làm rối loạn mái tóc dài của mấy đội mũ. Chỉ là nhìn cảnh phố xá này, Cố Chuẩn cảm giác được lạnh lẽo. Đảo Tahiti ánh mặt trời đẹp, làm cho quên lúc này đúng là mùa đông ở Bắc bán cầu. Cũng làm cho quên, lúc này bận rộn.

      Lâu rồi nghiêm túc chuyện tình cảm, thói quen trước bất kỳ ai hành tung và ý định của chính mình. thực ra có chút thích ứng được lúc cho bạn công việc của mình, lúc trước bởi vì Cố Khải Nguyên cũng thích nghe được tin tức của liên quan đến Vincent, nên trước mặt bố mẹ cũng bao giờ nhắc đến công việc của mình.

      Nghĩ tới khuôn mặt của luôn sắc bén bởi vì lo lắng cho mình mà nhăn mặt nhíu mày, ở bên kia đại dương lo lắng chờ điện thoại của , lại bỗng nhiên cảm thấy, nên thử ra. Tối thiểu, đem tin tức tốt cho biết.

      “Magic tea” là cố ngoài ý muốn, báo cáo điều ra của nhóm kiểm soát chất lượng có kết quả, “Magic tea” có vấn đề gì về chất lượng, chính là, mùa đông phải là lúc thích hợp uống trà thảo dược. Ba kia đem trà thảo dược cùng ăn với lẩu, biết là đồ trong lẩu cùng với thành phần thảo dược trong trà sinh thành phản ứng hoá học, kết quả tạo ra tác nhân có thể gây tiêu chảy, vì vậy phải vào bệnh viện.

      Đây là , nhưng này để công bố được. Mọi người nghĩ rằng, nếu trong trà có thành phần an toàn, như vậy mọi người bất luận ở thời điểm nào uống cũng vẫn có nguy cơ sảy ra chuyện như trước, bọn họ làm gì mạo hiểm đem chính mình khiêu chiến với thực phẩm có nguy cơ gây độc đâu.

      Đây là vấn đề giải thích ràng lắm.

      Hơn nữa mấu chốt chính là, Tập đoàn Vincent cũng chấp nhận giải thích như vậy. Chỉ cần bọn họ muốn, họ bỏ qua toàn bộ thị trường Trung Quốc. Ban đầu, bởi vì nguyên nhân chủng tộc và thể chất, người châu Á và người u Mĩ sử dụng hàng tiêu dùng hằng ngày có khác biệt rất lớn. Những thứ người u châu thích sử dụng cũng thích hợp cho người châu Á sử dụng, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới muốn mở rông thị trường tại châu Á, mặc dù Trung Quốc là khối thịt béo ai cũng muốn tranh giành, nhưng đối với tập đoàn Vincent việc thâm nhập thị trường hàng tiêu dùng mà , có hay thị trường này đều có ý nghĩa quá lớn lao gì, dù sao bọn họ dựa vào nơi này mà thiếu lợi nhuận. Nhất là Cố Chuẩn mang Vincent đến Trung Quốc, lại ngừng đem sản phẩm của Vincent Trung Quốc hóa, bọn họ thích chuyển biến như vậy, theo cách của bọn họ chính là: “Cảm giác này cũng tương tự như, tôi bán nhãn hiệu Vincent cho , tự sản xuất ra sản phẩm của mình, nhưng mà khi có cố, chịu tiếng xấu toàn bộ cho người khác là Vincent”.

      Trong những năm gần đây, Cố Chuẩn vẫn dốc sức làm cho Vincent Trung Quốc nội địa hóa sản phẩm, cẩn thận bảo vệ nhãn hiệu này, mãi cho đến mùa hè năm nay mới cho “Magic tea” tung ra thị trường. Nhưng là, người tính bằng trời tính, cố này đúng là tối mẫn cảm trong ngành công nghiệp thực phẩm.

      Tại ghế phụ trợ lý Joanna quay đầu đến công ty .

      Cố Chuẩn gật đầu, mở cửa xe, vừa bước xuống đất, cơn gió lớn liền hướng đánh úp lại, Joanna mắng câu thô tục, Cố Chuẩn nghe được, lại biết ấy cụ thể là cái gì.

      ra rất lạnh.

      Vô cùng nhớ ánh mặt trời của đảo Tahiti, càng muốn nhớ tới cảm giác tại nơi đó được ôm trong ánh mặt trời ấm áp.

      Mạc Ninh bị áp lực vì chưa có bản thảo về Vincent. Kỳ thực phải làm việc theo cảm tình riêng, từ trước đến nay đều thích viết bản thảo khi chưa có kết luận xác đáng, sở trường của là tin tức dài kỳ, hơn nữa thích làm chuyên đề tin tức. Cái mà viết ra bản thảo, chưa bao giờ có bất kỳ con số hoặc tên công ty mơ hồ xuất . Mặc kệ là tin tức phê bình hay tán dương, cho tới bây giờ đều chỉ mặt gọi tên. Cái thích là tin tức chân , về phương diện khác, rất ghét dùng “ doanh nghiệp nổi tiếng”,” doanh nhân nổi tiếng” những từ này đều là muốn tránh né trách nhiệm.

      nổi tiếng trong giới cũng phần là vì điều này, từng lần bởi vì bài viết mà được người ta đặt cho cái danh hiệu “Nữ phóng viên to gan, sắc bén nhất thành phố G”.

      Chủ nhiệm kinh doanh đưa cho thông tin về việc của Vincent, nhưng toàn bộ dùng “ doanh nghiệp nổi tiếng nước ngoài” thay thế cho Vincent, đưa ra tin tức . Đây phải là vì tránh rủi ro, chỉ là vì muốn bảo trì tin tức như các tòa soạn khác. Bởi vì là tập đoàn lớn, vì thế chưa đến tuần bản tin địa phương đưa ra nhiều thông tin hơn mọi tạp chí, chủ nhiệm muốn bản thảo muốn phát điên rồi, sáng sớm liền lôi kéo Mạc Ninh : “Nếu bởi vì quan hệ cá nhân mà muốn viết, tôi có thể đem bản thảo này đưa cho người khác”.

      Mạc Ninh với ấy: “Tôi đợi đến khi có kết luận chính xác và đưa ra tin tức chân thực, đầy đủ nhất”.

      “Thời gian đợi người”. Chủ nhiệm khóc ra nước mắt, vươn bàn tay đáng thương, “Tôi chỉ muốn cái tin tức năm trăm chữ, năm trăm chữ thôi”.

      tại kết quả còn chưa ràng, đưa tin trước tốt?”.

      Thị trường truyền thông tại thành phố G tỉ lệ cạnh tranh vô cùng khốc liệt, vả lại thủ đoạn cạnh tranh cực kỳ công bằng. Chủ nhiệm cũng là còn cách nào, dứt khoát thẳng: “Tin tức này nhất định phải đăng”.

      “Nếu tôi lấy tin tức độc nhất vô nhị ba ngàn chữ để đổi lấy cái tin năm trăm chữ này?”.

      “Xác định là độc nhất vô nhị?”.

      “Xác định”.

      “Khi nào có?”.

      “Trong tháng”. Mạc Ninh kiên định .

      “Được, thành giao”.

      Mạc Ninh gật đầu.

      Sau khi xác định giao dịch, chủ nhiệm tin tức thở dài : “Vậy tin tức này trước hết tạm gác lại. Có điều, bên kia Cố Chuẩn nếu giải quyết xong, cần phải là người đầu tiên lấy được tin tức đầy đủ nhất”.

      Mạc Ninh bất đắc dĩ lại gật đầu.

      Thời điểm tan tầm siêu thị chuyến, biết nấu cơm, liền nhanh chóng tiện thể mua cho mình bánh sủi cảo đông lạnh, cũng mua rất nhiều thịt bò, thịt lợn, khô mực cùng mấy thứ linh tinh về nhà ăn. Lên xe taxi quay về, nhận được điện thoại của Chu Nhất Nặc, giống như nhận được than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. nhận được điện thoại cái liền nhịn được muốn tâm với ấy. Chẳng qua, Chu Nhất Nặc đợi Mạc Ninh xong, đùng đùng đoàng đoàng hơi dài lớn.

      “Tớ cùng Chu Xung nhau. Nghe được , chúng tớ là nhau. Hai bên đều tình nguyện. ấy đuổi theo tới Tây Tạng, tớ nghĩ tới ấy lại chấp nhất như vậy, thẳng thắn mà , tớ chưa từng nghĩ tới trừ bỏ hổ thẹn cùng trách nhiệm ở ngoài, ấy đối với tớ còn có cái tình cảm gì khác, nhưng thực tế, ấy tớ hơn so với tớ trong tưởng tượng của tớ, , chính xác mà , ấy rất rất tớ. Ít nhất từ trước tời giờ chưa từng có bất kỳ nào làm cho ấy nhớ mãi quên như đối với tớ. Vì thế tớ tha thứ cho ấy, hai năm vừa qua với tớ mà là rất tra tấn, nhưng ở Lhasa tớ nhìn thấy mây núi trùng điệp, trời xanh vời vợi làm cho người ta chỉ nghĩ muốn bay lên khoảng xanh bao la đó, tớ bỗng nhiên cảm thấy tớ cả đời này thể yếu ớt như vậy. Tớ thể bỏ qua người mà tớ thương, tớ cho phép ấy thương tớ, tớ lại càng cho phép ấy vất vả để tớ, tớ mang hai năm bi thương, ủy khuất mình sống qua. Tớ nghĩ, chúng tớ có vô số vô số cái hai năm, đủ để bù đắp hết những thương tích này”.

      Chu Nhất Nặc chuyện đến nghẹn ngào, lại vẫn như cũ cố chấp đọc nhấn từng chữ. Cảm xúc Mạc Ninh vừa dâng lên muốn hết tâm của chính mình nhưng bị tình cảm dào dạt của Chu Nhất Nặc thoáng chốc xuống. Chu Nhất Nặc quá sâu sắc, vì thế Mạc Ninh cũng dám tin tưởng ấy dùng cách này để tuyên bố hạnh phúc của chình mình.

      Chu Nhất Nặc tiếp tục : “Chúng mình trở về Bắc Kinh, ấy kiêm thêm chức giáo sư, tớ bắt đầu từ chức trợ giảng nho , chúng tớ tính cứ như vậy đem thanh xuân cùng giờ cống hiến cho nghiệp giáo dục”.

      Chu Nhất Nặc là người như vậy, chỉ cần ít thời gian đưa ra quyết định, sau đó lại dùng thời gian rất lâu để thực nó. Mạc Ninh cũng gì dư thừa, chỉ : “Tớ nghe cậu , cảm thấy thực hạnh phúc, thực thỏa mãn”.

      Chu Nhất Nặc cười ha ha, đột nhiên : “Này, Chu Xung! Mạc Ninh nghe, mau em, miễn cho ấy cảm thấy em mớ!”.

      Mạc Ninh mỉm cười mở ra, sau đó nghe thấy đầu bên kia cái giọng nam : “Đừng nháo”.

      Chu Nhất Nặc sẵng giọng: “ hai ơi! Cho chút mặt mũi được ? tại đầu bên kia điện thoại là chị em tốt nhất đời của em, đem ấy làm người ngoài hay là vẫn coi em là người ?”.

      Sợ Chu Xung xấu hổ, Mạc Ninh nhanh: “Ách… Kia cái gì, Chu tiên sinh, đừng để ý ấy, ấy trúng gió rồi, chuyện của hai người… Tôi hiểu”.

      Chu Nhất Nặc hình như ở đầu bên kia làm cái gì mờ ám đối vơi Chu Xung, có thanh đùa giỡn, sau đó Mạc Ninh thực ràng nghe được giọng : “ Chu Nhất Nặc, rất ”.

      Mạc Ninh nghe được tim của mình đập, rất nhanh, thế nhưng là bởi vì người chưa từng gặp mặt đối với bạn thân của mình thổ lộ mà tim đập nhanh hơn.

      Sau đó Chu Nhất Nặc hi hi ha ha còn cái gì đó nữa, Mạc Ninh có nghe vào nội dung, vì miên man suy nghĩ, nếu Cố Chuẩn với em, rất ”, thế nào? Sau đó nghĩ, nhất định rất hạnh phúc tiến lên ôm lấy , hôn , sau đó đáp lại rằng cũng rất . Nhưng là, nghĩ nghĩ, mà bắt đầu mất mát, rất hiểu , vĩnh viễn như vậy đối với .

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 41: Cuộc chiến thứ bốn mốt

      Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Hoa Long – Tạ Linh là nhân vật nổi danh trong nước tham gia chuyên mục “ chuyện phiếm về kinh tế”, tin tức còn chưa phát sóng được lan truyền rộng rãi internet.

      Hôm chương trình được phát sóng, Mạc Ninh đắp mặt nạ, trước khi đắp mặt nạ cùng Cố Chuẩn chuyện điện thoại, còn chưa có kết quả xử lý chính thức, cố gắng hết sức, Mạc Ninh nghe được thái độ của cũng mấy khả quan, giống như rất để ý.

      TV, Tạ Linh mặc bộ váu vàng nhạt, tôn lên ngũ quan ưu tú, ngồi bên cạnh người dẫn chương trình, sáng chói khác nào minh tinh màn bạc. Nụ cười của có vẻ linh hoạt vừa vặn, lại cũng khiến người khác cảm thấy quá gần gũi, dù cách màn hình TV, khí thế cường đại vẫn ngừng đánh tới.

      Mạc Ninh nhớ lần đầu gặp , mặc áo choàng tắm xuất trước cửa phòng Cố Chuẩn, lúc này chỉ có suy nghĩ, suy nghĩ kỳ quái bất an nổi lên.

      Đến khi Mạc Ninh trực tiếp nhìn thấy cảnh “Magic tea” được đưa ra bàn luận, lúc này nỗi bất an khi trước bỗng trở thành nỗi bất an lớn.

      Tạ Linh cũng làm như mấy người mẫu quảng cáo “Magic tea”, trà này tốt thế này thế kia, chỉ đơn giản sử dụng loại trà này trong chuyên mục tham gia được phát toàn quốc. Mạc Ninh biết thế nào, chỉ biết được hành vi hôm nay của chủ tịch Tạ Linh đưa đến tiếng vang lớn.

      thực tế, chưa cần hết đêm, mạng bắt đầu truyền tin, tin tức về Tạ Linh và Vincent, cùng với “Magic tea”, cùng với Cố Chuẩn, rất nhanh trở thành chủ đề nóng.

      Thảo luận này làm Mạc Ninh rất phiền lòng, tiện tay đóng máy tính, ôm gối, nặng nề quạy lại giường.

      Đối với bài phỏng vấn độc nhất vô nhị càng khiến Mạc Ninh lo lắng. Suy nghĩ kỹ về tiêu đề, ý tưởng nào vừa xuất cũng bị chính đập tan. Mạc Ninh lo lắng cái nhìn của Lý Hàm, cũng bắt đầu lo lắng. Chiều thứ sáu, cuối cùng nhịn được nữa, đem phong thư đưa tới tay Mạc Ninh, thừa dịp văn phòng có ai hạ giọng .“Chị Mạc Ninh, cái này… chị đọc kỹ ”.

      Mạc Ninh nhìn thoáng qua thần sắc của Lý Hàm, lại cúi đầu nhìn những thứ trong phong bì, bức thư nặc danh. Mạc Ninh nghi hoặc mở ra, rút từ bên trong ra tập giấy dày, xấp được đóng dấu, tờ thứ nhất có tiêu đề.“ về vụ tự sát của nhân viên công ty Hà Nguyên”.

      Mạc Ninh vừa nhìn thấy tiêu để của bản thô trong lòng tránh được khẽ rùng mình, phong bì này so với bức thư điện tử lúc trước được xem khác là bao, điều khác biệt duy nhất chính là tại trang cuối cùng có thêm gần năm mươi chữ ký bằng tay cùng dấu đỏ.

      Thứ này khiến ai nhìn thấy cũng khỏi giật mình.

      “Nhận được khi nào?”.

      Lý Hàn nuốt nước miếng.“Nhận được hai tuần rồi”.

      Mạc Ninh gật đầu.

      “Em điều tra qua, có tất cả bốn mươi chín chữ ký, đó đều là nhân viên thuộc phòng thị trường của công ty Hà Nguyên, bỏ ba người từ chức còn lại bốn mươi sáu người vẫn làm việc. Vì muốn giữ bí mật nên em liên lạc với bất kỳ người nào”.

      Mạc Ninh cúi đầu hít hơi sâu, im lặng hồi lâu.

      Lý Hàm khó hiểu .“Lá thư này có dấu bưu điện, là trực tiếp đặt ở hòm thư của chị”.

      “Cho ai xem qua chưa? Chủ biên Lý?”.

      Lý Hàm lắc đầu “ có”.

      Quả Mạc Ninh hứa với chủ nhiệm nộp bản thảo đặc biệt, chính thức đưa công ty Hà Nguyên ra ánh sáng, nhưng tài liệu đủ, nội dung cũng nhiều lắm, công ty Hà Nguyên căn cơ lại quá cứng nhắc, bản thảo này muốn đăng, trừ khi phải nắm chắc mười phần. Những tin tức tiêu cực Mạc Ninh làm nhiều, nhưng đây là tin tức chấn động, phần lớn có thể khiến xôn xao dư luận. Làm được nhất định nổi tiếng, những thứ khác càng cần phải cẩn thận hơn, đây cũng là nguyên nhân khiến Mạc Ninh muốn vội vàng đưa tin này.

      Buổi tôi mang theo lá thư kia về nhà, Mạc Ninh vẫn do dự biết nên làm gì với bản thảo này.

      Vào thang máy, suy nghĩ của mực bị bản thảo nắm giữ, ra khỏi cửa thang máy kia chú ý đến cửa phòng đối diện mở hé. Vừa tra khóa vào ổ, cạch cái, lực mạnh đẩy ngã về phía trước, muốn hô lên tiếng lại bị người ta bịt miệng lại.

      Trong đầu Mạc Ninh chợt hiểu, ý thức được mình vừa bị người ta tập kích, vô thức dãy dụa lại phát đối phương cố tình cướp tập tài liệu tay, thời tiết lạnh nên trong hành lang rất vắng, chỉ có tiếng gió thổi tới, cổ Mạc Ninh quàng khăn, lại vẫn cảm nhận được tiếng thở hổn hển ẩm ướt nong nóng của người đằng sau.

      “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích”. Sau lưng có tiếng trầm thấp truyền đến, giọng hơi khàn khàn, là đàn ông.

      Nghe như cố ý giả giọng , trong lòng Mạc Ninh vô cùng sợ hãi, lại ép buộc đại não vận động, cơ thể phía sau cọ sát vào người , tay bịt miệng , tay khống chế cánh tay định mở cửa của , Mạc Ninh quanh co hỏi.“ muốn làm gì?”.

      Người nọ ho khan tiếng, khí tức cũng ổn.“ được phép hô lên, được phép gì, tôi cần tiền”.

      Mạc Ninh cảm giác được mồ hôi mình chảy sau lưng áo, nhiệt độ vốn rất thấp nhưng người nọ ở sau lưng túm chặt lấy khiến cảm thấy hô hấp khó khăn.

      Người nọ ở sau lưng bỗng dưng nhúc nhích bước chân, cằn cọ sát vào gáy , phát được ta nhìn đông nhìn tây, có lẽ cân nhắc bước tiếp theo nên làm gì, xem ra người đàn ông này cũng chuẩn bị kỹ. Thời gian cũng lâu, lực tay của người nọ càng thêm mạnh, hô hấp của Mạc Ninh càng thêm khó khăn, cảm thấy mình có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.

      Sau đó, người đàn ông hình như muốn đưa đâu đó, tay đưa tay ra sau lưng khiến cho cả người bị cuốn lại, ánh mắt Mạc Ninh nhìn vào cánh cửa phòng đối diện ở rộng, chợt hiểu ra, Mạc Ninh dùng chút sức lực cuối cùng cố .“ là người đàn ông ở đối diện? muốn bắt cóc tôi sao?”.

      vừa xong, người đàn ông phía sau càng hoảng sợ, động tác càng mạnh hơn, Mạc Ninh thoát được, chỉ biết dùng giày cao gót ngừng đạp lên chân ta. Tuy đạp nát được chân nhưng cũng có chút đắc ý, người đàn ông bị đau, thoáng cái buông Mạc Ninh ra. Mạc Ninh thoát ra được, hô hấp cũng kịp, vội vàng xoay người, nhấc chân hung hăng đá cho ta phát, chân còn chưa kịp thu hồi vội xách túi, tực tiếp nhảy qua ta bước về phía cầu thang, nhanh chóng chạy xuống phía dưới.

      sợ phải chết, căn bản thấy cầu thang bên dưới, chỉ là theo quán tính nhấc chân, chạy xuống, nhấc chân chạy xuống.. trong ngực nghẹn lại, thở được, đưa tay vuốt vuốt ngực mình, vẫn ngừng chạy thục mạng…

      Chạy lúc lâu, đến nơi bằng phẳng, bởi vì theo quán tính, ngã nhào xuống, rất đau, lại kịp nhìn lại, vẫn tiếp tục chạy, tiếp tục chạy.

      Ra đến cổng, ngăn chiếc xe lại.

      Lái xe bấm đèn tính tiền, nhìn vào gương chiếu hậu thấy thở hồng hộc, hỏi.“Tiểu thư, rất gấp sao? đâu?”.

      Mạc Ninh lúc này khóc, hung hăng cởi khăn quàng cổ, vẫn cảm thấy thở nổi, mở cửa kính xe, đón được cơn gió lạnh thổi qua.

      Lái xe cho rằng đây là người vừa cãi nhau xong, nhưng được như ý, rất thông cảm nhiều, chỉ nhàng hỏi.“ đâu?”.

      “Tùy tiện”. Mạc Ninh , nước mắt càng lúc càng rơi nhiều, từng giọt từng giọt.

      Lái sư lắc đầu .“Đưa đến bệnh viện nhé”.

      Mạc Ninh gì, lái xe cũng gì, khởi động xe.

      Nước mắt rơi lâu, Mạc Ninh lấy điện thoại ra, nhấn số của Cố Chuẩn. Lúc này New York là sáng sớm, Mạc Ninh cũng ôm hi vọng Cố Chuẩn nhấc máy, chỉ là muốn gọi cho , mặc dù đáp lại chỉ có tiếng máy bận.

      Ngoài ý muốn chính là Cố Chuẩn nhận điện rất nhanh, ngữ khí của rất nhàng.“Alo?”.

      Mạc Ninh “A” tiếng, nhịn được, vội đưa tay che mũi, khóc lên. nghĩ lại mà vẫn hoảng sợ, rất sợ, rất sợ. có thể cảm nhận được người mình đổ rất nhiều mồ hôi, bị gió thổi qua, cảm giác rất lạnh.

      Ngữ khí của Cố Chuẩn thay đổi rất nhanh.“Em sao thế?”.

      Mạc Ninh ai oán lâu mới “Em… em bị… em bị người đàn ông ở nhà đối diện… tấn công”.

      Mạc Ninh nhìn thấy, Cố Chuẩn ở bên kia đột nhiên dừng bước, lông mày nhíu lại, đồng như nheo lại. Nếu như dùng từ để miêu tả biểu lúc này của , chỉ có thể là…bão tố.

      Mạc Ninh ở khách sạn nghỉ ngơi cả đêm, trong khi đó Cố Chuẩn và cũng cúp điện thoại. Cho đến khi nằm ở giường lớn ở khách sạn, còn có thể nghe được tiếng Cố Chuẩn với .“Ngủ ngon”.

      Cú điện thoại này mực duy trì liên tục đến khi Cố Chuẩn bước chân lên máy bay về nước.

      thực tế, vẫn chưa có kết quả xử lý cố trà “Magic tea” của Vincent.

      Giữ trưa chủ nhật, Mạc Ninh còn cuộn mình trong khách sạn, xem tập tài liệu kia, chuông cửa đột nhiên vang lên, lúc đầu còn nghỉ là người phụ vụ mang đồ ăn đến, dép lê ra mở cửa, tầm mắt mơ hồ vừa nhìn ra cửa, ánh mắt đột nhiên sáng lên, người đàn ông ở cửa ra vào nhìn từ xuống dưới, lông mày lúc này mới buông ra, sau khắc, đưa tay ôm lấy .

      ra, lo lắng cho ai đó có thể điên cuồng đến như vậy.

      Mạc Ninh bị ôm đến thở nổi, đẩy đẩy , .“Sao về rồi?”.

      Cố Chuẩn buông ra, ngược lại ôm ngang người , chân phải khẽ nhấc lên, đóng cửa lại, đem nhàng đặt lên giường lớn của khách sạn, đột nhiên nghiêng người, hai tay chống xuống giường, bao phủ người , cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt , cổ của có vết xanh tím, nét mặt của lên chút đau lòng, sau đó đưa bàn tay ấm áp chạm lên chỗ bị tím kia.“Đau ?”.

      Mạc Ninh được quan tâm vô cùng cảm động, cười cười, nắm lấy tay .“ đau”.

      Cố Chuẩn từ khi nhận được điện thoại của Mạc Ninh bắt đầu hoảng hốt nghĩ, nếu như cuộc điện thoại kia phải Mạc Ninh gọi tới, mà là người xa lạ nào đó tìm được điện thoại của , gọi điện thông báo tin dữ của cho bị chính suy nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ, hận là thể dùng giây bay đến bên cạnh .

      ra rất sợ mất .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 42: Cuộc chiến thứ bốn hai

      Theo lẽ thường Mạc Ninh bị Cố Chuẩn dẫn về nhà. Lúc đầu Mạc Ninh còn cố gắng phản kháng, Cố Chuẩn chỉ buông câu.“Nếu như ngay lần đầu tiên khi muốn em chuyển nhà em nghe lời , vậy em có xảy ra chuyện ngoài ý muốn này ”.

      Những lời này của Cố Chuẩn đối với Mạc Ninh mà rất có tính uy hiếp, chỉ sợ thế, vì vậy đành phải ngoan ngoan nghe theo lời , buổi tối trở về nhà trọ thu thập đồ dùng.

      Cố Chuẩn ôm cánh tay tựa vào cửa ra vào, cứ như thế nhìn thu dọn, hơn nửa ngày Mạc Ninh mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn , mày khẽ nâng “ giúp em?”.

      Cố Chuẩn nhàn nhã cười.“ làm”.

      Mạc Ninh trừng mắt nhìn , nghĩ đến giống như xem kịch hay, nhàng cân nhắc, nhìn trái nhìn phải, híp mắt nóil“ có phải thấy em bộ dạng hiền lành nên động tâm ?”.

      Cố Chuẩn cười lớn lên.

      Quần áo Mạc Ninh nhiều, Cố Chuẩn phải chuyển đến ba lần mới chuyển hết. Cuối cùng, Mạc Ninh ôm món đồ Tô Dã Nghi gửi cho lưu luyến rời khỏi phòng trọ. ra đến cửa, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía cửa nhà đối diện, trong lòng ngừng dâng lên cảm giác kỳ quái, Cố Chuẩn phát được tâm tình của , đưa tay quàng qua vai côl“Cảnh sát giải quyết chuyện em lo lắng”.

      Ngẩng đầu nhìn, Mạc Ninh lắc đầu, cười cười nóil“Em ở đây hai năm”.

      Cố Chuẩn nhìn , tầm mắt cố định tại cách đó xa, tầm mắt thu lại, trầm giọng nóil“So với cả đời mà , hai năm là quá ngắn”.

      Đến nhà Cố Chuẩn, lại lần nữa bận rộn thu dọn. Mạc Ninh chưa bao giờ nghĩ ở cùng với , bởi vậy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt. là, cứ như vậy bị tính kế, cuối cùng lại thuận theo tự nhiên. Phòng ở của Cố Chuẩn rất rộng, phòng khách cũng lớn, thư phòng cũng lớn, kết hợp với ban công hình bán nguyệt, còn có buồng vệ sinh độc lập. Mạc Ninh vừa vào phòng sách phát hình như mình nơi này từ rất lâu.

      “Phòng ngủ thay đổi sao?”. Mạc Ninh đem thùng sách của mình kéo vào thư phòng, thoáng cái sách được xếp lên giá, thích thú đem thùng của mình đặt bên cạnh chiếc rương màu đen.

      Cố Chuẩn giúp xách hai vali quần áo vào phòng ngủ, nghe được câu hỏi của , trả lời “Đúng”.

      Mạc Ninh đứng cạnh giá sách tò mòl“Đây là cái rương lần trước ở Tahiti sao?”.

      “Cái nào?”.

      “Bên cạnh giá sách”.

      “Hình như thế”. Qua vài giây, giọng của truyền đến từ phòng khácl“Muốn ăn gì ? gọi người mang đến”.

      Hai người đặt ít thức ăn, nhanh tiêu diệt hết. Sau khi ăn Mạc Ninh sợ Cố Chuẩn tay chân luống cuống, đem đuổi ra khỏi phòng ngủ, chính mình cẩn thận thu dọn lại. Thu dọn quần áo, Cố Chuẩn quả thể giúp gì, đành phải cầm quần áo đến phòng tắm tắm rửa.

      Thu dọn nhanh chóng, Mạc Ninh lại cảm thấy hiếu kỳ với thứ ở thư phòng, vì thế bỏ quần áo đấy, thẳng vào thư phòng.

      Tiếng nước truyền đến, ra Cố Chuẩn tắm ở thư phòng. Kính mờ khiến có thể nhìn được bóng người bên trong, Mạc Ninh thấy thế, nghịch ngợm huýt giól“Thoạt nhìn đúng là vóc dáng Cố tiên sinh rất đẹp nha, công việc bận rộn thế mà cũng tập thể hình sao?”.

      Tiêng nước ngừng, Cố Chuẩn giống như sớm nhận ra dấu vết của , giọng chút cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng nướcl“Cần đến gần nhìn ?”.

      Khóe miệng Mạc Ninh khẽ cong lên, chút cũng thẹn thùng nóil“Được, đừng chạy đấy”.

      “Cửa khóa”.

      “Lưu manh”. Mạc Ninh ném lại hai chữ, quay đầu nhìn cái rương màu đen. biết vì sao, mơ hồ cảm thấy bên trong nhất định có gì đó bí mật.

      Đương nhiên, chính thế mới muốn biết.

      Mạc Ninh loay hoay, kéo lên kéo xuống xái khóa, bên trong quả nhiên có thứ khiến ngờ đến.

      chiếc áo choàng tắm màu trắng. Bởi vì chủ nhân mặc nên mới bị tống vào đây, trống ngực Mạc Ninh đập nhanh hơn, cầm lấy rải ra mặt đất, mở rộng ra, chỗ vạt áo có vệt máu khô biến thành màu đen làm mặt nóng bừng, như điện giật, vội quảng áo vào trong rương. bắt đầu ảo nảo, làm sao lại tiện tay lấy áo ra rồi?

      Cố Chuẩn lại giữ chiếc áo này sao?

      Quả Mạc Ninh cũng muốn giữ lại, nhưng vẫn muốn giặt sạch , nhưng vẫn chưa làm, vì để cho mình nhắm mắt làm ngơ, cầm áo tắm ném đến góc bí mật, lần này dọn nhà, hình như quên đến góc bí mật cầm áo tắm theo.

      Thôi bỏ , Mạc Ninh nghĩ lung tung.

      ra lúc này tâm tình trở lại bãi biển đêm đó. Loại tâm tư này khiến Mạc Ninh mất cảm giác với xung quanh, vì thế cả khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại cũng biết.

      Cho đến khi Cố Chuẩn nhàng mở miệng.“Nhớ lại rất vui sao?”.

      Đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên khi giật mình Mạc Ninh hoảng sợ khẽ kêu lên tiếng, vỗ ngực đập thình thịch, khuôn mặt tràn đầy trong lòng. Có chút dám nhìn thẳng, có điều, khi nhìn thấy bộ đồ ngủ khêu gợi Cố Chuẩn mặc, nhiệt ở trong người ngừng lan toả toàn thân, ánh mắt của bắt đầu trốn tránh, miệng đắng lưỡi khô.

      Cố Chuẩn nhìn thấy thùng bị mở, tự nhiên cũng nhìn vào chiếc áo choàng tắm màu trắng, lại nhìn biểu của Mạc NInh, nhịn được cười lên, đến gần , tay dùng khăn lau tóc, đột nhiên cúi người, mặt để sát vào mặt Mạc Ninh .“Nghĩ đến chuyện tốt đẹp sao? Chia sẻ với chút ?”.

      Lúc này Mạc Ninh có chút khó khăn, nghĩ thầm, nếu cứ thế che dấu hiệu quả vì thế dứt khoát đứng thẳng đối diện với chính mình, quay mặt lại, nhìn thấy tắm rửa sạch , ánh mắt sáng trong, cùng với nụ cười nhu hoà, càng thêm khô nóng, đơn giản ném câu.“ biết sao?”.

      “Biết gì?”. Cố Chuẩn cầm khăn tay quàng qua cổ, mặt càng gần hơn, hô hấp dừng ở mũi Mạc Ninh.

      Mạc Ninh cũng trốn, mặc cho vây lấy mình, bởi vì cũng thích như thế. Nhanh chóng lướt qua môi , nhếch mi .“Em muốn hôn ”.

      Biểu lộ của Cố Chuẩn dừng lại, giống như ngờ với thẳng thắn của Mạc Ninh, Mạc Ninh thừa dịp chưa phản ứng kịp lần nữa tập kích môi , phải hôn, chỉ là cái chạm ngắn ngủi, quả muốn chọc Cố Chuẩn bốc hỏa lên.

      thực tế, Cố Chuẩn phải người dễ trêu đùa.

      Đúng lúc Mạc Ninh định đánh lén lần thứ ba, Cố Chuẩn quẳng khăn mặt tay, bước kéo éo , chế trụ cho người lộn xộn, hôn sâu. Mạc Ninh “ô” tiếng, lùi khỏi môi , thản nhiên cười .“ đúng là kiềm chế được trước hấp dẫn”.

      Cố Chuẩn cũng cười, dùng lực bế lên, tiện tay đặt lên bàn sách, mở rộng hai chân kẹp ở giữ, ôm chặt lấy , lần nữa hôn sâu.

      Mặc dù trong thư phòng có hệ thống sưởi, nhưng bàn vẫn có cảm giác mát mát, cả người Mạc Ninh nóng lên, thình lình bị đặt xuống nơi mát mẻ, cả người cảm thấy có cảm giác khó chịu khó nên lời, tay Cố Chuẩn cũng khá lạnh, cách lớp quần áo rộng thùng thình của , nhàng chuyển động, tay di chuyển đến đâu, mồ hôi như chảy đến đó.

      Nụ hôn của lan tràn rất nhanh, Mạc Ninh phối hợp ngửa đầu, mặc cho cởi từng nút áo người , sau đó, tại thư phòng rộng rãi này, nửa người của chỉ còn chiếc bra tơ lụa màu đen.

      Từ năm ba đại học sau khi biết đến Lace Mạc Ninh rất thích, từ đó về sau nội y của toàn là Lace, chính cũng biết xấu hổ cảm thấy mặc nội y Lace rất quyến rũ, hô hấp của Cố Chuẩn quá nặng, Mạc Ninh phục, ôm cổ , tay trượt lưng , keo cổ áo kéo quần áo của xuống.

      Hai người rơi vào trận chiến cởi quần áo.

      Thư phòng mở đèn lớn, chỉ mở chiếc đèn treo tường , ánh sáng vỗ về hai cơ thể trẻ tuổi, tràn ngập cảnh đẹp. Loại cảnh đẹp này đều rất tự nhiên, thoáng chốc trở thành dục vọng vô cùng, vì thế Cố Chuẩn càng dùng sức ghé thăm cơ thể , Mạc Ninh càng lúc sức làm loạn lưng . Trong lúc nhất thời, thư phòng tràn ngập hương vị hoan ái cùng tiếng thở gấp gáp của hai người, kết hợp với tiếng cơ thể chạm vào nhau.

      Thời khắc hưng phấn qua , Mạc Ninh nằm bàn sách, tay còn ôm vai Cố Chuẩn, trong mũi ngửu thấy mùi của sách, trước mặt của mảng mơ hồ.

      Cố Chuẩn ôm vào phòng tắm, sợ thấm ướt khó duy trì, để tắm dưới vòi sen, mở vòi tắm, cẩn thận giúp tắm. Mạc Ninh quả cũng cảm thấy mệt quá như thế, chỉ là hưởng thụ chăm sóc của , vì thế đành mặt dày giả bộ như mệt chết được, để người đàn ông chiếm hết tiện nghi của mình hầu hạ.

      Tắm rửa xong, Cố Chuẩn dùng chiếc khăn tắm lớn bao quanh , lại ôm ra thư phòng. Lúc nằm trong ngực Cố Chuẩn, Mạc Ninh cẩn thận nhìn lướt qua bàn sách, khủng cảnh kinh dị, quần áo của bị ném đầy đất, nhìn thế nào cũng thấy mập mờ, nhìn kiểu nào cũng thấy kịch liệt.

      Mạc Ninh nhịn được trêu.“Cuối cùng là ai thể chống lại hấp dẫn a”.

      Cố Chuẩn ôm vào phòng ngủ, mở khăn tắm ra, còn chưa kịp nhìn thấy quần áo, đem nhét vào trong chăn. Điều chỉnh nhiệt độ trong phòng tốt, cùng chui vào chăn, bá đạo ôm cơ thể Mạc Ninh vào trong lòng, nhắm mắt hôn lên trán .“Ngủ , hấp dẫn”.

      Trong lòng Mạc Ninh ngọt ngào thôi, đầu chôn dưới cổ , mơ hồ cười toét miệng.

      Nhưng sao lại ngủ được.

      Lần đầu tiên nằm trong lòng người đàn ông như thế, người đàn ông này lại là người mình . Tim Mạc Ninh đập nhanh đến mức có dấu hiệu ngừng lại, tuy khinh bỉ hành vi này nhưng nhịn được hỏi .“ ngủ chưa?”.

      Cố Chuẩn buồn bực đáp.“Tim của em đập rất nhanh”.

      Mạc Ninh đánh lên ngực .“Tim em đập nhanh liên quan gì đến chuyện ngủ hay chưa?”.

      lây bệnh”.

      ”. Mạc Ninh .“Em mới phát ra, còn rất có khả năng dỗ ngon dỗ ngọt”.

      Cố Chuẩn như nghĩ hoặc hỏi.“ dỗ ngon dỗ ngọt?”.

      Mạc Ninh thở dài.“Em rất áp lực”.

      xin lỗi, làm em áp lực. Lần sau dịu dàng”. cái hôn rơi lên trán Mạc Ninh, vô cùng dịu dàng.

      Mạc Ninh lại đánh lên ngực tỏ vẻ kháng nghị .“Em hỏi , sao lại muốn giữ lại áo choàng tắm kia?”.

      Cố Chuẩn .“ đoán em thích”.

      Mạc Ninh phản ứng rất nhanh.“ sớm tính toán để em nhìn thấy?”.

      “Sắp xếp cái này… quá khách khí ”.

      “Có thể làm như thế, vì em thích nên mới giữ lại?”.

      Cố Chuẩn trầm giọng cười, vòng tay ôm chặt hơn, vô cùng chiều .“ bé ngốc”.

      Mạc Ninh phục, tiếp tục đánh lên ngực , vừa muốn mở miệng, Cố Chuẩn buồn bực chặn lại.“Vũ khí của em rất sắc bén. Em tuyên chiến với sao?”.

      Mạc Ninh cũng e ngại uy hiếp của , mỉm cười .“Dù sao cũng ngủ được, tái chiến cũng có sao?”.

      ?”.

      ”.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 43: Cuộc chiến thứ bốn ba

      Ngày thứ ba sau khi cố Chuẩn về nước, tổng bộ Vincent gửi kết quả xử lý.

      Cũng đêm đó, Mạc Ninh dự thính toàn bộ cuộc trò chuyện của tổng bộ và Cố Chuẩn.

      Cố Chuẩn nhận điện thoại xong ra ban công đứng lâu, đứng bao lâu, Mạc Ninh dứng nhìn bóng lưng bấy lâu. có thể ôm để cổ vũ tinh thần khi Cổ Khải Nguyên nằm viện, bởi việc đó liên quan đến tình thân, dù sao cũng vẫn là về tình cảm. cũng biết điểm này cố Chuẩn giống mình, những chuyện liên quan đến công việc tiếp nhận bất cứ an ủi hay lời khuyên nào từ .

      Quả , Cố Chuẩn cũng bị đả kích quá lớn như Mạc Ninh tưởng tượng, kết quả về “Magic tea” đều nằm trong dự toán của . chỉ theo thói quen đứng ban công, nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nhau, xuyên qua những tòa nhà, tầm mắt của xa hơn, nhìn lên bầu trời, ý nghĩ cảm thấy thoáng đãng hơn.

      Đứng đủ rồi, xem đủ rồi, nghĩ đủ rồi, quyết định của cũng có, thở dài hơi, xoay người, đột nhiên trông thấy Mạc Ninh ôm cánh tay đứng trong thư phòng, đèn sáng , chiếu lên nét mặt , chứa lo lắng.

      Cố Chuẩn nhếch môi cười, trong lòng bị thứ gì đó thể gọi tên ra nhét đầy, rất thỏa mãn, cực kỳ thỏa mãn. Hôm sau, tin tức giật gân về “Magic tea” được thông báo thu mua với giá cao ở thành phố G được đưa ra. Bởi vì trước đó lâu xảy ra vấn đề về an toàn thực phẩm, lại thêm chuyện chủ tịch Hoa Long – Tạ Linh cố ý sử dụng trường hợp vô tình làm chỗ dựa cho “Magic tea”, người quảng cáo cho “Magic tea” cũng là đại minh tinh, vì chuyện này mà cũng bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió. Trong lúc nhất thời, mọi chú ý ở thành phố G này đều đặt lên mọi thông tin về “Magic tea”.

      Chủ nghiệm ban kinh tế lúc này thể tìm đến Mạc Ninh, rất chân thành .“Lúc này đưa ra bản thảo chúng ta tổn thất rất lớn. xem, cỏ thể nhờ cậy… xem bên trong mọi chuyện thế nào phải sao?”.

      “Chuyện thu mua ‘Magic tea’ tôi cũng lắm”.

      “Đấy phải chuyện quan trọng, bắt được bài về Cố Chuẩn là được rồi”. Dừng chút, chủ nhiệm tiếp.“Nghe ‘Tuần san kinh tế’ có được bản thảo trang nhất, nghe là do Trương Kiệt Chí viết, là thông tin độc nhất vô nhị”.

      Mạc Ninh nghi hoặc “Về ai?”.

      “Người thu mua”.

      Mạc Ninh trầm mặc suy nghĩ.

      Chủ nhiệm bất mãn:“Nếu có điều khó , vậy bản thảo này giao cho Phó Tịch Nhan , tôi lại thể trông cậy vào bài hoành tráng, nhưng cũng có thể từ chỗ Trương Kiệt Chí lấy được chút thông tin góc cạnh nào đó…”. Lời đến đây, chủ nhiệm phát sắc mặt Mạc Ninh bắt đầu kém , vì vậy ho khan tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề.“Bản thảo lần trước hứa với tôi còn chưa đưa chủ đề. Cũng hơn tuần lễ rồi, còn chưa động tĩnh gì sao?”.

      “Vincent vẫn để tôi làm, về phần bản thảo đặc biệt… Trước thứ hai tôi nhất định giao”.

      Cố Chuẩn mấy ngày này đều tăng ca đến khuya. Đối với cố Chuẩn mà , tăng ca như thế là chuyện bình thường, nhưng với Mạc Ninh mà , đây đúng là dày vò. Bởi vì cố Chuẩn về nhà, lại cứ như thế mực đợi chờ.

      Có đôi khi nghĩ, ở chung cũng làm cho có thể nhìn thấy nhiều hơn, ngược lại khiến cho với thêm lo nghĩ hơn. Từ đó lên, cũng thích sống chung.

      thậm chí bắt đầu chán ghét cảm giác về nhà sớm, bởi vì càng về nhà sớm, thời gian đợi càng dài hơn. Hơn nữa, lại là cảm giác chờ đợi mà có kết quả, Cố Chuẩn có khi về rất khuya, đến mức chịu được ngủ mất, có khi lo lắng gọi điện cho lại được báo là về.

      Vì thế, bắt đầu phát tiết tinh lực thừa công việc, tập trung vào bản thảo về công ty Hà Nguyên.

      Cố gắng liên lạc với những người cỏ tên bản danh sách ký tên, toàn bộ đều bị từ chối. ngừng bị từ chối, đối phương thậm chí còn đề cập gì đến phàn nàn của minh về công ty. Mạc Ninh đành phải tìm ba người tạm thời rời khỏi công ty. Chỉ liên lạc được với người phụ nữ, thoạt nhìn tuổi còn trẻ. Mạc Ninh hẹn ta hơn bảy giờ, ta đến còn sớm hơn Mạc Ninh.

      ta tên Nhạc Dung. Ba năm trước vào Hà Nguyên làm việc, ngay từ đầu làm ở phòng thị trường, điều lệ ở phòng thị trường rất nghiêm khắc, công nhân viên tiến vào phải trả qua ba tháng làm việc tại cơ sở, cực khổ làm công tác bán hàng… sau ba tháng, theo biểu mà quyết định thu nhận hay sa thải. Nhạc Dung năm đó tiến vào công ty chính là nhân viên xuất sắc nhất, vì vậy sau ba tháng, trực tiếp được nhận vào tổng bộ.

      “Tôi vẫn cho là khi làm ở cơ sở rất cực khổ, thế nhưng khi tiến vào công ty mới biết cơ sờ chính là thiên đường. Công việc của chúng tôi mỗi tuần đều có thể khiến cho những người ở cơ sở thổ huyết”. Nhạc Dung nhíu mày lại, mắt đỏ lên, Mạc Ninh có chút đành lòng tiếp tục hỏi chủ đề này.

      “Chị Vương Lộ là tổ trưởng của chúng tôi, cũng là tự mình lên, đối với chúng tôi, tâm lý của ấy tốt hơn nhiều. Chị ấy rất hiền lành, đưa áp lực cho chúng tôi chị ấy cũng gánh vác trách nhiệm, tổ chúng tôi là tổ trực tiếp liên lạc với khách mua, mồi ngày đều thể ngừng chuyện với người này người kia, đây cũng chỉ là phần công việc của chúng tôi, phần này cũng đủ khiến chúng tôi phiền rồi… Chị Lộ mỗi lúc trời tối đều tăng ca đến hơn mười giờ…Bọn tôi đều ngờ tới… chị ấy lại có thể nghĩ quẩn như thế…”. Nhạc Dung vừa nước mắt vừa rơi, Mạc Ninh biết điều chờ đợi tâm tình ấy tốt hơn. “Trình tự từ chức của mọi người hình như rất phức tạp?”.

      “Công nhân viên bình thường đều ký hợp đồng ba năm, nếu vi phạm hợp đồng tiền phạt rất lớn. Để vào được phòng tiêu thụ rất vất vả, chưa từng nghĩ đến tiếp tục làm nữa, lại thêm việc công ty Hà Nguyên là công ty lớn, lúc ký kết, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nghỉ việc”.

      Mạc Ninh gật đầu, mi cũng nhăn lại sâu hơn. Kế tiếp lại biết được nhiều chuyện may mà Vương Lộ gặp phải, càng biết nhiều càng hiểu , Mạc Ninh cảm thấy bản thảo này nhất định phải đăng.

      Sau khi phỏng vấn Nhạc Dung xong, Mạc Ninh tiễn về, đưa tay nhìn đồng hồ, tám giờ. Kéo chặt áo khoác quay lại nhà hàng, gọi chút điểm tâm ngọt, người nhàm chán vừa ăn điểm tâm vừa xem lại những điều vừa phỏng vấn Nhạc Dung.

      Tám giờ rưỡi, cố Chuẩn gọi điện đến, mở miệng là giọng quen thuộc “Hôm nay tăng…”.

      Mạc Ninh chặn lời .“Ngày nào tăng ca hay gọi cho em”.

      Có thể nghe được giọng của Mạc Ninh có chút khó chịu, Cố Chuẩn trầm mặc lúc hỏi “Em ở đâu?”.

      “Ăn cơm bên ngoài”. Mạc Ninh vô thức đưa chén đến bên môi, lúc này mới ý thức chén còn nước, nhàm chán buông chén, tâm tình càng lúc càng tệ.

      “Có hẹn?”.

      mình”.

      Cố Chuẩn tiếp tục trầm mặc, Mạc Ninh nghe được bên kia có tiếng click chuột, nhắm mắt lại, khẽ .“ làm việc trước , em có thể tự chăm sóc mình”.

      “Mai em có rảnh ?”. Cố Chuẩn ở đầu kia chậm rãi mở ra website, di con chuột đến bức hình, bờ môi chậm rãi cong lên.

      “Buổi tối sao?”.

      “Ừ”.

      “Muốn hẹn em?”. Mạc Ninh trong tình trạng thuốc nào chưa được bỗng nhiên lại thấy tốt hơn.

      Khi Mạc Ninh về nhà tâm tình tốt hơn, mặc dù cố Chuẩn vì cuộc hẹn ngày mai mà đêm nay về nhà, mặc dù Mạc Ninh cũng tự giận bản thân sao lại có thể lụy tình như thế, mặc dù giờ là cuối thu, thời tiết lạnh thấm vào người, tâm tình vẫn rất khá.

      Buổi tối tắm rửa xong, kiểm tra thư chút, sửa sang lại nội dung tư liệu về Nhạc Dung, an tâm bò lên giường, ở giường tìm kiếm hương vị của Cố Chuẩn, ngọt ngào thiếp . say trong mộng đột nhiên bị tiếng điện thoại đánh thức.

      Mở đèn bàn, Mạc Ninh nhấc điện thoại, còn chưa mở miệng trong điện thoại nhảy ra giọng vô cùng hương phấn “Bảo bối Ninh”.

      Mạc Ninh ngu ngơ hồi mới nhận ra người gọi đến là ai, cầm điện thoại lên nhìn nhìn, mười hai giờ lẻ ba phút, nhắm mắt lại, nặng nề nằm lại lên gối .“Sao thế mẹ?”.

      Bên kia Mạc mẹ vẫn ngừng “ha ha” cười .“Hôm nay là ngày mười tám tháng mười nha”.

      Mạc Ninh “Vâng” tiếng “Ngày gì đặc biệt sao?”.

      “Đương nhiên. Ngày này hai mươi bốn năm trước, đêm gió tuyết, mẹ… sinh ra con”.

      Trong nháy mắt Mạc Ninh tinh lại. Mười tám tháng mười, chính là sinh nhật tròn hai mươi bốn của .

      Sau đó, Mạc cha Mạc mẹ cùng ghé vào điện thoại lời chúc phúc, hai người đều chúc Mạc Ninh sớm mang con rể quý về nhà, sau đó hai người vì tranh nhau mà xảy ra khắc khẩu.

      Lúc Mạc Ninh cúp điện thoại, ữong lòng tràn ngập hạnh phúc. Trong điện thoại ngừng nhảy lên những tin nhắn gửi đến, Có Tô Dã Nghi, có Chu Nhất Nặc, có những bạn học thời trung học, còn cỏ người tỏ tình với nữa…

      Đều là trời đêm mùa thu, Mạc Ninh chưa kịp đọc kỹ từng tín, điện thoại lần nữa vang lên, là Cố Chuẩn.

      “Có người cướp lần đầu của rồi”. Cố Chuẩn giả bộ ủy khuất hỏi “La ai?”.

      Mạc Ninh cười khanh khách .“Là cha mẹ em”.

      Cố Chuẩn nhanh chóng thay đổi ngữ khí.“Bác trai bác minh thần võ”.

      “Đến khi gặp , gọi cha vợ mẹ vợ”.

      “Chiếm tiện nghi”.

      “Sinh nhật vui vẻ”. Cố Chuẩn đột nhiên trịnh trọng .

      “Em rất vui”. Mạc Ninh cũng chăm chú trở lại, hai người trầm mặc lúc. Mạc Ninh đột nhiên nghĩ đến lúc này cũng khuya, ân cần hỏi thăm,“Còn chưa xong sao?”.

      Cố Chuẩn “Ừ” tiếng “Nhanh thôi”.

      cần quá vất vả”. xong cảm thấy những lời này quá nhiều, lại thêm câu.“Em cần cơ thể khỏe mạnh, lúc khó thở lúc lại đau chỗ này chỗ kia”.

      “A? Dùng tốt sao?”. Ngữ nghĩa của câu lộn xộn, mập mờ hỏi, giọng lại nhàng vui vẻ.

      “Ờ”.

      “Buổi tối có thời gian làm kiểm tra nhé, Mạc tiểu thư”.

      “Lưu manh”.

      Cố Chuẩn thấp giọng cười, giống như rất hạnh phúc.

      Nghe tiếng cười của , Mạc Ninh cảm thấy rất thành công, biết vì sao bận rộn, cũng hoàn toàn hiểu được rất bận rộn, thể nhưng độ lượng như thế, thể mãi thông cảm với , vì thế thể tránh khỏi nhiều khi bận rộn là buồn bực lo lắng, vậy nhưng lại có thể hiểu hết cảm giác của , biết tất cả và lập tức có thể trấn an , dùng phương thức khiến chỉ có thể tiếp nhận.

      như vậy làm cho muốn ngừng mà thể ngừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :