1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐEN ĂN ĐEN - Cư Ni Nhĩ Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 29: Cuộc chiến thứ hai chín

      Cảm giác cùng ăn cơm ấm áp. Loại cảm giác này khiến Mạc Ninh nhớ tới khi mình cùng ba mẹ ăn cơm, còn làm Mạc Ninh khỏi liên tưởng sau này cũng cùng “ai đó” chỗ, đại khái là cũng có cảm giác tốt như lúc này.

      Ý nghĩ trong đầu khiến Mạc Ninh có hơi mỉm cười, miệng lúc này nhàn nhã nhai cơm, nếu bất giác mà nở nụ cười. Sợ ánh mắt Hoàng Kỳ Hoa bắt gặp, vội nhanh chóng cúi đầu, khóe miệng hãy còn nhấc lên.

      Lúc này, Hoàng Kỳ Hoa vì Cố Khải Nguyên chịu ăn thịt bò mà dạy dỗ ông, cho nên để ý. Bà phát , bà cùng có những mối quan tâm sâu sắc nhưng… đối tượng lại khác.

      Sau bữa cơm, Mạc Ninh lên lầu tắm rửa. Hoàng Kỳ Hoa chủ động muốn sấy tóc cho Mạc Ninh, thể từ chối, đành phải đồng ý. Mấy phút sau, mái tóc vốn mềm mại buông thẳng của Mạc Ninh biến thành dải lụa bồng bềnh, Mặc Ninh nhìn mái tóc mình, có chút bất đắc dĩ nhìn Hoàng Kỳ Hoa. Người sau lưng che miệng cười: “Thực đẹp, nếu con sinh ra sớm thêm vài năm nữa, hẳn mê hoặc được khối kẻ”.

      “Dì là…”.

      Hoàng Kỳ Hoa ngồi xuống cạnh Mạc Ninh, trong mắt tràn đầy thương, lấy tay vuốt tóc của , bà thở dài : “Duyên phận thể lý giải nổi. Ngay từ lần đầu nhìn thấy con, muốn định ngay con là bạn của Cố Chuẩn”.

      Mạc Ninh cười cười, phủ định mà cũng gì.

      Hoàng Kỳ Hoa thấy vậy, nhìn chớp mắt. Mạc Ninh cảm thấy được tự nhiên, bối rối vuốt tóc.

      Hoàng Kỳ Hoa đột nhiên đứng dậy, : “ thôi, dì dẫn con xuống dưới lầu”.

      Mạc Ninh có chút do dự: “Con ngủ cùng với dì, con quen…”.

      quen ngủ phòng Cố Chuẩn?”. Hoàng Kỳ Hoa ngắt lời .“Về sau các con kết hôn cũng muốn phân phòng mà ngủ?”.

      Mạc Ninh “…”

      Hoàng Kỳ Hoa: “ thôi, dì vừa với Cố Chuẩn, con vừa rồi cũng có cự tuyệt chứng tỏ là chấp nhận!”.

      Mạc Ninh: “…”

      Mạc Ninh quả là có im lặng. Nhưng vừa rồi cự tuyệt là vì tâm trí khi ấy tỉnh táo cho lắm, sau khi tắm xong, cũng có chút thanh tỉnh. Cùng Cố Chuẩn kết giao tới nay, vẫn thực có cảm giác luyến ái, chỉ khi ở bên cạnh , mới cảm thấy có lẽ mình thích , thậm chí dám dùng từ “” để diễn tả tình cảm của mình đối với .

      biết , nhưng cũng chỉ biết thường biểu đạt, chỉ biết có ý nghĩa với , là người thường nghĩ tới. Nhưng lại biết suy nghĩ gì, biết trong lòng chứa nỗi niềm gì, biết địa vị của trong lòng đến tột cùng là cái gì.

      Mà đáng buồn là, cũng dám hỏi . Hài hòa như bây giờ khiến cho có cảm giác nồng hậu hạnh phúc, thấy đủ, cảm thấy như vậy là tốt lắm rồi.

      Nhưng, càng tiếp xúc, càng để ý tới .

      Nhưng lại nghĩ đến, Cố Chuẩn cũng ở trong phòng, cái cảnh tượng xấu hổ mà tưởng tượng ra cũng có xuất . Hoàng Kỳ Hoa đứng ở cửa nghi hoặc nhìn, Mạc Ninh còn chưa kịp nhìn qua phòng của Cố Chuẩn ra sao, Hoàng Kỳ Hoa liền xoay người gọi to: “Cố Chuẩn!”.

      Cố Khải Nguyên từ trong phòng khách ra, chắp tay sau lưng : “Ở thư phòng”.

      Hoàng Kỳ Hoa hỏi: “Con ở thư phòng làm cái gì?”.

      Cố Khải Nguyên trực tiếp lên lầu, rầm rì : “Chưa gì đối xử như cai ngục!”. Sau đó lại phì phò tiêu sái lên lầu.

      Hoàng Kỳ Hoa ngẩn người tự hỏi, sau làm bộ thở dài : “Lão già này phỏng chừng lại giận lẫy, dì phải dỗ dành ông ta, ‘tên nhóc’ kia giao cho con vậy!”. xong, Hoàng Kỳ Hoa xoay người, lạch bạch chạy lên lầu, miệng ngừng thầm: “Này, lão già, ông làm sao vậy?”.

      Mạc Ninh cười hạnh phúc.

      Lò sưởi phòng khách ấm, Mạc Ninh mặt áo ngủ cũng cảm thấy lạnh, tìm trong phòng khách hộp trà, ấm chén, cẩn thận pha trà. thích uống trà, nhưng ba lại rất thích, đối với trà rất chú ý, ông thậm chí còn đem vài loại trà trồng thử, tiện cho việc thưởng thức. Vì vậy, Mạc Ninh đối với việc pha trà rất thành thạo, am hiểu. Thư phòng ngay lầu , nơi đón ánh sáng đầu tiên lúc hừng đông. bên pha trà, lơ đãng suy nghĩ. Đợi cho lá trà bắt đầu thoát vị, lại bắt đầu khẩn trương đứng lên, sợ trà mất vị, cố ý đem cả khay trà, chậm rãi về phía thư phòng.

      Thoạt nhìn trông rất điềm tĩnh, kỳ là trong lòng rất gấp gáp, đứng trước cửa, Mạc Ninh khẽ gõ cửa.

      Bên trong có tiếng đáp lại. Lại gõ cửa lần nữa, cũng vẫn có tiếng trả lời. Nghĩ đến còn mắc công việc, đành phải nhàng xoay cửa mở, đập vào mắt là ánh đèn vàng yên tĩnh bàn làm việc của Cố Chuẩn. Cố Chuẩn ngồi gục bàn, gối đầu lên tay mà ngủ.

      Mạc Ninh bưng khay ngây người trong chốc lát. cũng tắm qua rồi, mặc quần áo màu trắng bạc, máy tính trước mặt vẫn mở, màn hình còn sáng hẳn, chuyển sang chế độ nghỉ từ bao giờ.

      Mạc Ninh im lặng vào, vốn muốn phát ra tiếng động, cảm giác mềm mại dưới chân làm bất giác cúi đầu, ra là thảm trong thư phòng dày. bưng trà qua, đem sách bàn dời , chậm rãi buông khay trà xuống. tính gọi dậy, nhưng nhìn bộ dáng ngủ an lành của , lại nỡ đánh thức.

      Mạc Ninh có chút động tâm, lấy trong hộp bút ra cây bút, viết giấy: “Khi tỉnh, nếu trà lạnh nên uống”.

      Dán tấm giấy ghi chú lên, Mạc Ninh nhịn được lại lẳng lặng nhìn trong chốc lát, nhìn hồi, liền mỉm cười mà ngay cả bản thân cũng phát giác.

      Khi tỉnh táo, tựa như là biển lớn, thường xuyên đem tới cho phong ba bão táp, nhưng khi ngủ lại như dòng suối chảy êm ả, trong suốt mà ngọt lành. Nhịn xuống thôi thúc dùng tay mình chạm vào ngũ quan mặt , Mạc Ninh xoay người rời .

      Quay trở lại phòng Cố Chuẩn, Mạc Ninh nhìn quanh thăm thú. Nhớ lần trước ghé Cố gia, Hoàng Kỳ Hoa còn cố tình giới thiệu gian phòng này là nơi ngủ.

      Phòng nhiều đồ đạc lắm, nhưng đúng phong cách của Cố Chuẩn, trong phòng có giá sách, chứa toàn sách dày mỏng, ngoài ra còn có rất nhiều tạp chí ra giường màu xanh biển, mềm như nhung, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu. Cảm giác đó vừa mới chạm vào, Mạc Ninh muốn nằm ngay lên giường.

      có thói quen nằm sấp ngủ, nằm sấp xuống giường, muốn ngủ.

      Nhưng sao hôm nay nằm sấp lại có cảm giác thoải mái, khó vào giấc ngủ. đứng dậy tắt đèn, lại nằm lại giường, kéo chăn lại, nhưng vẫn ngủ được.

      Trợn tròn mắt, trong đầu Mạc Ninh ngừng nhớ tới hình ảnh Cố Chuẩn say ngủ. thể nguyên nhân, nhưng hình ảnh ấy làm cho trong lòng bắt đầu sinh ra loại dục vọng mãnh liệt, muốn cùng vĩnh viễn chỗ, muốn vĩnh viễn nhìn bộ dáng khi ngủ, được vì mà pha trà.

      Mà nhất là, ý niệm này muốn ngay lập tức, ngay lập tức thực nó.

      Thở dài hơi, Mạc Ninh trở người. Đúng lúc này, từ cửa truyền tới tiếng bước chân . cả kinh trong lòng, phản ứng đầu tiên là nhắm hai mắt lại.

      cửa truyền đến động tĩnh, chốt cửa được vặn, Mạc Ninh vội dùng sức đem chăn đá xuống dưới chân.

      Cảm quan toàn thân bắt đầu trở nên mẫn cảm. có thể xác định, người đứng ở cửa là Cố Chuẩn. Mười giây trôi qua, hề động, hai mươi giây trôi qua, từng bước, đóng cửa lại, nhưng có bật đèn. Nhịp tim Mạc Ninh đập tăng vọt, ngừng suy đoán lúc này dùng biểu tình gì nhìn .

      ngờ, ngoài dự đoán mà lại khiến ngạc nhiên, kéo chăn cho , kéo lên tận cổ. cật lực cố gắng nén lại hô hấp của bản thân nhưng vẫn kiềm giữ được vài hơi thở phải lên mặt , đúng lúc này Mạc Ninh mở mắt.

      Ánh mắt của mở lớn, bên trong tuy rằng bật đèn, nhưng cũng có những ánh sáng phảng phất phản chiếu vào, lờ mờ đan mặt , nhìn , nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm của .

      Cố Chuẩn muốn đắp chăn cho , sợ đánh thức , mở rộng tấm chăn, khiến tấm chăn trùm hết cả người có lấy kẻ hở, trong tầm mắt lúc này, chỉ nhìn thấy từ cổ trở lên đến khuôn mặt của Mạc Ninh. biết nên phản ứng thế nào, chỉ trừng mắt nhìn, vừa định mở miệng lại bị khóe miệng cười tinh tế của Cố Chuẩn dọa cho sợ, giây tiếp theo, chủ nhân của nụ cười đó cúi xuống hôn .

      Mạc Ninh thích hôn sâu như vậy.

      đưa tay ôm lấy cổ , nhưng mà, tư thế như vậy tiện duỗi người, Cố Chuẩn tay chạy xuống hông , tay luồn dưới cổ. Tấm chăn nháy mắt lại bị kéo xuống, trực tiếp rớt xuống sàn. Mạc Ninh bị bế đứng lên, an vị bên giường, Cố Chuẩn tay đặt phía sau , cố định đầu, tay còn lại chặt chẽ ấn bên hông .

      Hô hấp của hai người dần dần nặng nề hơn. Cố Chuẩn mang theo Mạc Ninh áp lên phía tường phòng, đồ đạc tủ đầu giường bị liên lụy, ngã rớt xuống sàn phát ra tiếng “rầm” lớn nhưng ai để ý tới.

      Bởi vì tay của Cố Chuẩn ngăn cách tường cùng thân thể Mạc Ninh trực tiếp tiếp xúc, nên cảm thấy lạnh, nhưng tư thế này của hai người khiến cảm thấy bất an, trời đất như quay cuồng, căn bản đứng vững, sức lực còn lại trong ý chí của giành cho việc ôm lấy bờ vai Cố Chuẩn. chặt chẽ ôm lấy , để cho ở thế công chiếm, cảm giác thấy chính bản thân mình trôi dần

      Dường như đủ hưởng thụ, Cố Chuẩn dùng sức, siết chặt thắt lưng Mạc Ninh về phía mình, hai người thân thể dán chặt vào nhau, Mạc Ninh nhịn được thoát ra tiếng than ngữ nghĩa.

      Đúng lúc này, Cố Chuẩn đột nhiên chậm rãi buông ra, thấy còn sức lực đứng vững, lại khom người phen ôm lấy , hai bước, đem thả lại giường. thậm chí xoay người nhặt chăn lên, lần nữa đắp lên người cho . Cuối cùng, hôn lên mặt Mạc Ninh, : “Ngủ ngon”.

      Mạc Ninh dù trong lòng có ngàn vạn nghi hoặc nhưng cũng hỏi cái gì, : “Ngủ ngon”.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 30: Cuộc chiến thứ ba mươi

      Thứ hai, lúc làm việc, có chuyện đột ngột xảy ra làm ảnh hưởng đến tâm tình Mạc Ninh, Phó Tịch Nhan đạp cửa xông vào, ném lên bàn tờ báo, tay đập rầm lên mặt bàn, khiến toàn bộ đồng nghiệp chú ý đến. Phó Tịch Nhan thấy số lượng người xem đủ nhiều, thừa nước đục thả câu, lớn tiếng với Mạc Ninh.“ biết bản thảo về Vương thị là của tôi, vậy còn bảo thực tập sinh viết là có ý gì?”.

      Mạc Ninh chưa kịp phản ứng Lý Hàm nhanh bước đến trước mặt Mạc Ninh, mặt lộ vẻ xin lỗi, .“ Nhan, chuyên này Mạc biết gì”.

      Phó Tịch Nhan tiếp tục gây là thực tập sinh dưới quyền ta, viết bản thảo đều phải qua mắt ta, tại sao có thể ta biết?”.

      Lý Hàm vẫn cùng Phó Tịch Nhan giải thích “Là thế này, Phó, nhiệm vụ phỏng vấn hôm qua quá gấp gáp, chủ nhiệm để em tìm , nhưng ở đây…”

      “Lấn chiếm đối với phóng viên là chuyện tối kỵ, là thực tập sinh, biết tôi trách , mấu chốt là, giáo của , là phóng viên của toà soạn này chẳng lẽ cũng biết”. Phó Tịch Nhan châm chọc khiêu khích, ánh mắt sắc bén hoà hảo chuyển qua Mạc Ninh.

      Mạc Ninh vẫn im lặng ngồi ghế, cầm cuốn tạp chí Phó Tịch Nhan ném xuống, mắt khẽ quét qua tin tức, bên hỏi “Lý Hàm, em đem mọi chuyện ra”.

      Lý Hàm còn suy nghĩ, Phó Tịch Nhan chen vào tình quá đơn giản, bản thảo Vương thị vốn là tôi làm, lại cho thực tập sinh của chen vào của tôi là thế nào?”.

      Mạc Ninh mặn nhạt hỏi “Lý Hàm, em ”.

      Phó Tịch Nhan. “”.

      “Tôi muốn mới sáng sớm ồn ào với chị, mặc kệ chị tin hay tin, chuyện chị tôi hoàn toàn biết. Chị kích động như vậy, tôi có cách nào khiến chị tin lời tôi, nếu chị muốn biết tình, xin hãy bình tĩnh chút”. Mạc Ninh trịnh thượng áp đặt , trong lúc đó quần chúng cảm thấy chuyện còn thú vị, tự giác tản mát.

      Lý Hàm chăm chú tường thuật lại lượt, Mạc Ninh nhanh chóng đưa ra kết luận, ánh mắt sắc bén ngẩng đầu nhìn Phó Tịch Nhan.“Xem ra mấu chốt là ở chủ nhiệm, đợi chủ nhiệm đến hỏi chút phải mọi chuyện hay sao?”.

      Phó Tịch Nhan “Chuyện này liên quan đến chủ nhiệm, mặc dù là ta hạ lệnh, nhưng công việc là của tôi, cũng nên với tôi câu, tiền trảm hậu tấu như thế…”

      “Xin lỗi”. Mạc Ninh đứng dậy .

      Phó Tịch Nhan bỗng nghẹn họng, nghĩ Mạc Ninh lại xin lỗi cách dứt khoát như vậy, muốn nhưng lại thôi, cuối cùng oán hận xoay người rời . Mạc Ninh lần nữa ngồi xuống, chưa từng cảm thấy quan hệ của mình và Phó Tịch Nhan tốt đẹp, nhưng nghĩ cùng ta ồn ào như thế này.

      mơ hồ cảm thấy, việc này cũng thể yên.

      Phó Tịch Nhan vừa , Lý Hàm vẫn đứng ở chỗ cũ kéo góc áo, qua nửa ngày, cúi đầu Mạc, em xin lỗi”.

      “Vì sao phải xin lỗi?”.

      “Trước đó cho , làm bị mắng oan, em xin lỗi”.

      “Còn có gì với tôi sao?”. Mạc Ninh dùng ngữ khí đùa giỡn vì muốn làm Lý Hàm cảm thấy thoải mái hơn.

      “Có”. Lý Hàm đáp.

      Mạc Ninh bị đáp án này làm kinh ngạc.

      Mấy phút sau, sau khi xem hết bưu kiện Lý Hàm đưa, Mạc Ninh kinh ngạc đến mức miệng khép lại được. mạng Lý Hàm nhận được thư tố giác Mạc Ninh, từ tối thứ sáu, người gửi thư là cái tên tuỳ tiện đăng ký. Trong thư chỉ có tệp tin, sau khi mở ra có tất cả năm mươi ba trang, tất cả đều là những lời lên án công bằng đối với công ty Hà Nguyên. Trừ lần đó ra, còn nhận được lá thư với file nén, sau khi giải nén, bên trong có đơn từ chức, lệnh cưỡng chế từ chức, còn có chữ ký của mười mấy nhân viên.. Thậm chí còn có thư viết tay của người nhà, chứng minh người chết có quan hệ trực tiếp với công ty Hà Nguyên.

      Mạc Ninh nằm ngửa ra sau ghế, cố gắng suy nghĩ. Nếu công ty Hà Nguyên vì giảm biên chế khiến nhân viên công ty tự sát , như thế, tin này nhất định phải công bố. Công ty Hà Nguyên nếu dùng tiền để bịt miệng, tin này nhất định phải đưa.

      Có điều, những chứng cứ này hiển nhiên là đủ.

      Bị lá thư nặc danh hành hạ liên tục hai ngày, tôi ngày thứ ba, lúc gặp Cố Chuẩn tâm tình mới khá hơn chút. Cố Chuẩn cũng phải người kén ăn, Mạc Ninh đề nghị ăn món Tứ Xuyên, cũng vui vẻ lái xe.

      “Tâm tình tốt?”.

      “Vâng, có tin tốt lắm”. Mạc Ninh .

      “Tin gì?”.

      “Em ở trước mặt càng ngày càng sợ phải che dấu”.

      Cố Chuẩn nở nụ cười, lát sau .“Đây là dấu hiệu tốt”.

      “Có phải là người rất giỏi dấu diếm”.

      Cố Chuẩn thu lại nụ cười.“Thế này phải ?”.

      Mạc Ninh nghiêng đầu nhìn phải, so với trước kia che dấu tinh ranh hơn”. Bởi vì trước kia có lẽ có cảm giác với , nên cần phải che dấu, mà hôm nay, có thể cảm thấy ràng khát vọng của với mình, đêm hôm đó khi ôm lấy , cảm nhận dược . Thế nhưng, có thể môi trường sống ngăn cản khát vọng này, chặn lại bao hành động a?

      Mạc Ninh chìm sâu trong suy nghĩ của mình, trông thấy Cố Chuẩn đột nhiên cầm chặt tay lái, giọng của cũng trầm hơn nhiều.“Em nghĩ nguyên nhân là gì?”.

      Mạc Ninh.“Chuyện gì?”.

      ở trước mặt em hề có gì che dấu”.

      Mạc Ninh nhìn , cảm thấy hình như giận.“Ý của là, em hiểu ?”.

      Cố Chuẩn lập tức đáp lại, lông mày khẽ nhíu.

      Mạc Ninh cười lạnh, tâm tình vừa vui vẻ lên chút tụt xuống, lại nghĩ đến, việc như thế cũng có thể khiến hai người khắc khẩu. Hiển nhiên, ý thức đến tầm quan trọng của nó. tiếp “Hiểu được nhau chính là cần thời gian dài, cái gì cũng với em, em làm sao hiểu nghĩ gì?”.

      “Em tin tưởng sao?”.

      Mạc Ninh hiểu hỏi.“ đến cái gì?”.

      “Tin lời của ?”.

      Mạc Ninh lời cẩu huyết.“Chỉ cần chịu , em đều tin”.

      “Tin hơn mắt nhìn và phán đoán của em với hành vi của sao?”. Cố Chuẩn đề cập vấn đề rất trôi chảy, làm người ta cảm thấy giống như sớm chuẩn bị, chỉ đợi ngày ra mà thôi.

      Mạc Ninh trả lời, ngược lại hỏi.“ có ý gì?”.

      Khoé miệng Cố Chuẩn cong lên, có chút lạnh lùng.“Em hiểu rất ”.

      có thể ”.

      “Xin lỗi, thích ngữ khí đưa ra câu hỏi của em”. Cố Chuẩn vừa , vừa ngoặt nhanh vào khúc quanh ở ngã tư, vì chuyển hướng đột ngột nên vang lên tiếng phanh chói tai khiến người qua đường xung quanh cảm thấy chói tai.

      Mạc Ninh kinh ngạc nhìn Cố Chuẩn, tắt đèn xe, ánh đèn đường chiếu lên mặt ràng, nhìn dáng vẻ của có gì đó quen, giống như người xa lại, giống như chỉ cùng xem vở kịch, kịch xem xong, hai người quay lại thành người xa lạ. giống như, bọn họ chưa bao giờ ở cùng đường, bọn họ cho đến giờ chưa từng nhau, giống như những ngày ngọt ngào lúc trước, tùy lúc có thể biến thành bọt xà phòng, tan dấu vết…

      mất kiểm soát của Cố Chuẩn cũng duy trì lâu, tốc độ xe dần chậm lại, đưa tay vuốt thái dương .“ xin lỗi, hôm nay công việc hơi mệt. Ngày mai phải công tác, vốn muốn cùng em ăn bữa cơm. tại, đưa em về nhà”.

      Trái tim Mạc Ninh có chút đau đớn, tự giễu .“Em là vừa khi quân phạm thượng, chọc giận long nhan sao?”.

      muốn cãi nhau”. Cố Chuẩn ném lại năm chữ.

      “Em cũng muốn, Nhưng em thích hiểu nổi vì sao sắc mặt thay đổi”.

      Ánh mắt Cố Chuẩn trầm xuống.“ rồi, tại rất mệt. Mời em cần gây ”.

      Gây ? Mạc Ninh bị những lời này làm tổn thương. Hôm trước Phó Tịch Nhan cũng cố tình gây , đến giờ vẫn hình dung ra những từ này lại khiến người ta khó chịu thế. Vô dụng nhất chính là, lại muốn khóc.

      vốn nghĩ đêm nay gặp mặt, Cố Chuẩn cho vài đề nghị về công ty Hà Nguyên. Trương Kiệt Chí gần đây được thăng lên làm bộ trưởng bộ tuyên truyền của tỉnh uỷ, gần đây cũng bị nhiều chuyện phiền nhiễu, cả người đều có tinh thần. Tranh chấp với Cố Chuẩn nh ưthế, làm vẫn hoảng hốt, cảm giác này giống như gặp cơn ác mộng, bị doạ sợ chết khiếp, sau đó tỉnh lại mới phát giấc mơ đáng sợ này phải giấc mơ mà là cảm giác hậm hực.

      Cố Chuẩn đưa về nhà, giúp mở cửa xe, ngồi trong xe nhìn lên nhà, cũng quay đầu, lái xe rời .

      Mạc Ninh lần đầu cảm thấy đau lòng, gió đêm thổi tới, dùng sức kéo chặt áo cũng cảm thấy chút hơi ấm. Vào phòng, mở nhiệt độ lên đến tối đa, áo ngoài cũng cơi, trực tiếp nằm lên giường. Nằm sấp nhúc nhích, hồi tượng lại chuyện vừa rồi. Nghĩ đến đầu muốn nổ tung cũng hiểu được vì sao lại cãi nhau.

      Hơn nửa giờ qua , tiếng chuông cửa vang lên, Mạc Ninh tưởng là người đàn ông biến thái đối diện, cũng có ý định để ý đến, vì vậy tiếp tục giả vờ ở nhà. Lại qua mười phút sau, điện thoại của vang lên, nhìn cũng nhìn, trực tiếp mở miệng “Alô” tiếng.

      Đầu kia truyền đến giọng lễ phép.“Xin hỏi, là Mạc Ninh tiểu thư sao?”.

      Mạc Ninh thất vọng “Ừ” tiếng.

      “Xin chào, chúng tôi là cửa hàng đồ ăn, đến giao hàng”.

      “Giao hàng gì?”.

      “Bốn mươi phút trước gọi ạ”.

      Mạc Ninh buông tiếng thở dài.“Nhầm người rồi. Tôi có gọi”. Mạc Ninh xong cúp điện thoại,

      Rất nhanh, điện thoại lần nữa vang lên, Mạc Ninh rất muốn ném cho câu “Có phiền hay ” bên kia lại có giọng ngọt ngào vang lên khiến ngừng lại.“Chúng tôi là Hảo Đương Gia chuyên cung cấp đồ ăn, xin hỏi có phải Mạc Ninh tiểu thư ?”.

      Mạc Ninh “Ừ” tiếng.

      “Là thế này, lúc bảy giờ ba mươi tối, có vị tiên sinh đặt hai phần ăn mang về, trong đó có phần ăn đưa đến nơi của ngài ấy là Hương Uyển, tại phần ăn của đưa đến nơi, có thể ra nhận chút ?”.

      “Tiên sinh? Tiên sinh nào?”. Mạc Ninh hỏi.

      “Chờ chút, tôi kiểm tra”. Bên kia có tiếng gõ bàn phím, sau đó, giọng nữ ngọt ngào lại vang lên.“ xin lỗi, để đợi lâu, vị tiên sinh kia họ Cố”.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 31: Cuộc chiến thứ ba mốt

      Mạc Ninh cũng ăn đồ ăn, gọi điện cho Hảo Đương Gia, hỏi đường đến đó, mười phút sau hạ quyết tâm. Mang theo phần ăn ra khỏi nhà.

      ngày mai còn công tác, muộn như vậy còn đến công ty, chắc hẳn có rất nhiều chuyện cần làm. Hai người cùng ăn… như vậy, cũng phải hay.

      Ra cửa gọi xe, đến toà nhà Vincent, lên tầng mười tám, đứng trước sảnh gọi điện cho Cố Chuẩn, điện thoại đổ chuông chốc lát, bên kia có tiếng “Alô”.

      “Ách… ăn cơm xong rồi sao?”.

      “A, chuẩn bị ăn”.

      “A? mình?”. Mạc Ninh chỉ vì phần ăn gọi cho mình, trong lòng bỗng vui vẻ.

      “Cùng người bạn”. Dừng chút, Cố Chuẩn rất nhanh hỏi.“Em ở đâu?”.

      Vui vẻ biến thành vui, tâm tình Mạc Ninh nhanh chóng u sầu, nhàng “A” tiếng, bàn tay nắm túi đồ ăn tự giác nắm chặt, dùng giọng thoải mái .“Em ở nhà. Em chỉ là muốn xác định có phải đặt đồ ăn cho em, em ăn”.

      Cố Chuẩn im lặng lúc, sau đó mở miệng, giọng của đột nhiên rất ràng.“Là đặt”.

      “Ngày mai mấy giờ bay, có cần…”.

      “Xin lỗi, lái xe, lát nữa gọi lại cho em”.

      “A, được”. Lời còn chưa xong, Mạc Ninh nhanh tay tắt máy, rất sợ chỉ giây thôi cũng có thể phát sinh việc gì đó ngoài ý muốn. Hít sâu hơi, ổn định lại bản thân, ngẩng đầu cẩn thận chạm phải đứng gần đó, tặng Mạc Ninh nụ cười, Mạc Ninh lại cách nào đáp lại ấy nụ cười như thế.

      Lại mang đồ ăn về nhà.

      Cố ý để tài xế dừng xe bên ngoài, muốn suy nghĩ chút. Mạc Ninh bây giờ tin lời Chu Nhất Nặc , tình có thể khiến con người trở nên còn là mình, hỉ nộ vô thường, cũng được, đặc biệt để ý đến ý nghĩ và cái nhìn của người đó, câu của hay biểu lộ lơ đãng cũng có thể khiến cảm thấy biết làm thế nào.

      Chu Nhất Nặc sớm cho biết kết quả, cần phải nhanh chóng giao trái tim cho , trừ phi mang trái tim trao cho mình trước. Tâm lý phòng bị đối với đàn ông quá nặng, vài năm trước cơ hồ có người nào có thể đến gần trái tim . hoàn toàn quan tâm đến những người đàn ông phải của .

      Cho đến khi Cố Chuẩn xuất , ngoại lệ. ra là chuyện đáng sợ như vậy, trong lúc vô tình thôn tính tất cả con người.

      Đêm khuya có gió, bước từng bước chậm. ngừng dẫm phải bóng của chính mình hắt đường, nghĩ, có lẽ chính mình nên thay đổi. , chính xác mà , nên quay lại bộ dạng ban đầu. Như vậy, cũng cần phải khổ tâm nhiều như vậy, có những chờ mong yếu ớt kỳ quái như thế, cũng có những suy nghĩ lung tung thế này.

      đoạn, lại vòng lại thêm lần. Tay tiến vào túi áo khoác, mang theo túi đồ ăn khiến cảm thấy vướng víu, thế nhưng, mặc dù cách hai bước có thúng rác, lại nỡ ném , cữ như thế cầm theo.

      Đêm càng tối, sương cũng xuống nhiều hơn, nỗi lòng theo hoàn cảnh tại cũng bình tĩnh hơn, lúc này mới cất bước về phía nhà mình. Đến dưới tầng, tiếng phanh xe nặng nề đâm vào màng nhĩ , ngay sâu đó, ánh đèn xe chiếu thẳng lên mặt , đưa tay che mắt, phía trước là chiếc xe quen thuộc, trái tim bé của vừa bình tĩnh nháy mắt kích động trở lại.

      ngẩng đầu nhìn cho đến khi Cố Chuẩn bước xuống xe. từ xa dò xét , ánh mắt băn khoăn nhìn túi đồ ăn tay , tâm mắt quét lượt, lại ngẩng đầu, trong mắt có gì đó ràng chạy qua. Mạc Ninh vụng về .“Em xuống tầng vứt rác”.

      Khóe miệng Cố Chuẩn khẽ cong lên, giơ tay lên, dịu dàng phủi sướng mặt , cau mày .“ lạnh”.

      “Đêm gió thường lớn”.

      “Thư ký Phạm vừa gọi cho , ấy gặp em rời khỏi công ty”. Cố Chuẩn mặn nhạt .

      Mạc Ninh xấu hổ rầu rĩ .“Đúng thế, em vừa đến công ty tìm ”. Lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ngất trước mặt cười cười.“ tiếc, ở đó”.

      Cố Chuẩn cúi đầu nhìn , sắc mặt dưới đèn có chút nhợt nhạt, hết lần này đến lần khác vẫn nở nụ cười kiên cường. Khẽ chau mi lại, thở dài, đưa tay ôm lấy .

      Túi đồ ăn rơi xuống đất.

      Đột nhiên bị cảm giác ấm áp xâm chiếm, nhịn được chun chun mũi, cứ như vậy ôm , gắng cọ mũi lên người để giảm bớt vẻ ghen tuông.

      “Thẳng thắn với khó vậy sao?”.

      Mạc Ninh hừ tiếng.“Lời này từng chữ đem trả lại cho ”.

      “Ở bên ngoài lâu lắm hả?”.

      “Rất lâu, rất lạnh”.

      “Như thế này khá hơn ?”.

      Mạc Ninh nhắm mắt lại, tay của chậm rãi tăng thêm lực, cười .“Vâng, rất tốt, rất ấm”. Rất an tâm, rất an tâm, rất thoải mái… Giờ phút này, đột nhiên nhớ đến những lời Chu Nhất Nặc với , vui buồn trong tình người ngoài nhìn , người với người khác nhau quá lớn, tình cũng giống nhau.

      Thoáng chốc tự đánh gục những suy nghĩ của mình trước đó, càng thêm kiên định niềm tin, mặc kệ phía trước có bao nhiêu đau thương, là buồn hay vui, bọn họ nhất định phải cùng nhau trải qua.

      Ba ngày sau khi Cố Chuẩn chính là Trung thu. Hai ngày trước Mạc cha và Mạc mẹ gọi điện đến chúc mừng, vốn muốn khuyên Mạc Ninh trở về, bởi vì muốn làm đề tài nên cuối cùng hai người miễn cưỡng con. Thế nhưng, sáng sớm ngày Trung thu, còn mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, thấy cha mẹ đừng ở ngoài cửa, thiếu chút nữa nghĩ mình nằm mơ.

      Mạc cha chắp tay sau lưng, bộ dạng nghiêm trang, Mạc mẹ ở phía sau hắng giọng.“Cái ông này”.

      Mạc Ninh mãi mới phản ứng lại, nắm tay mẹ “Mẹ, hai… người người…”.

      Mạc mẹ khẽ nhéo lên mặt con , hiền dịu .“Bảo bối, là mẹ con, người này là cha con”.

      Mạc cha tự vào phòng khác, nhìn ngắm xung quanh.

      “Là mẹ muốn đến chỗ con, ông ấy cũng muốn, tạm thời chỉ có thế, cho con biết, cha mẹ ở siêu thị gần đây mua đồ ăn, giữa trưa làm vài món con thích cho con”. Vừa , Mạc mẹ vào bếp, cuối cùng, còn ló ra .“Ninh bảo bối, con nếu mệt có thể ngủ thêm, phòng bếp cứ giao cho mẹ và cha con, mẹ mua chân gà, tất cả đều làm cho con ăn”.

      Trái tim Mạc Ninh ấm áp, sửa lại tóc, về phía Mạc cha, xếp lại đồng tạp chí sô pha, .“Chỗ này của con chỉ có Thiết Quan m, ba, ba chê chứ?”.

      Mạc cha thăm hết các phòng trong nhà con , có chút xem thường .“Cái phòng gì mà có thế này, có quen ?”. Cũng giận Mạc cha thế, phòng của Mạc gia vốn cũng là biệt thự, trước khi lên đại học, và cha mẹ vẫn sống ở nhà tập thể của nhân viên, sau đó, biết Mạc cha lấy tiền từ đâu, tìm người đến xây lại hà, mở rộng rất nhiều, còn cho người thiết kế cái ao trong vườn. Mạc Ninh cũng có phòng rất lớn, lúc nghỉ hè năm ba, Mạc cha mang về chút chó , Mạc Ninh cùng con chó kia cũng ở chung lâu, đối với nó cũng có nhiều tình cảm, Mạc cha và Mạc mẹ lại vô cùng quý con chó kia, coi như con cái, đến đâu cũng mang theo.

      “Sao có thể ghét được?”. Mạc cha ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ bên cạnh .“Đến đây, để ba nhìn con xem nào”.

      Mạc Ninh cười qua. Ngồi xuống, đưa tay sờ lên bụng Mạc cha .“Mỗi ngày chạy bao nhiêu tiệc tùng? Bụng bia thành thế này”.

      Mạc cha cười ha ha.“Nuôi con phải vì ngày này bị con chê bai. Cha của con tại vào giai đoạn về hưu, còn nhiều cơ hội hưởng phúc lợi rượu thịt, để cho cha phóng túng chút a”.

      “Thân thể là quan trong, a, ba và mẹ gần đây rảnh lắm sao?”.

      “Rảnh? Sao có thể rảnh? Mẹ con thời kỳ mãn kinh, mỗi ngày có việc gì miệngc ũng ngừng, còn có thể cùng người ta hùng hổ tranh cãi cả ngày, Dạ Bạch cũng ghét bà ấy”.

      Dạ Bạch chính là con chó , tên là Mạc Ninh đặt, chính là lấy từ tên con ngựa quý nhất của Đường Huyền Tông, Dạ Bạch.

      “Nghe mẹ con con hẹn hò”. Mạc cha đột nhiên hỏi.

      Mạc Ninh kỳ quái hỏi.“Sao mẹ biết a?”.

      “Lần trước Tô Dã Nghi với mẹ con QQ”.

      Biểu tình của Mạc Ninh phút chốc cứng đờ, vừa nghĩ đến Tô Dã Nghi, Mạc Ninh nhịn được hung hăng nguyền rủa, cái gì gọi là cứ tin bọn mình. Lại nghĩ, dù sao cũng chẳng có gì phải dấu diễm, thoải mái thừa nhận.“Vâng, có hèn hò với người”.

      Mạc cha biểu lộ cao thâm.“Đùa giỡn, hay ?”.

      Mạc Ninh do dự trả lời thẳng.“ ạ”.

      Mạc cha nghe những lời này xong, biểu tình thể là vui sướng.

      Mạc mẹ ngược lại rất cao hứng, trong khi ăn cơm ngừng cười , “Dã Nghi gửi cho mẹ xem, tệ tệ, rất được. Khi nào ra mắt cha mẹ đây? Bằng tại gọi cậu ta đến ăn cơm ?”.

      Mạc Ninh trừng mắt nhìn mẹ. nhanh chóng giải thích.“ ấy công tác, mấy ngày nữa mới về”.

      Mạc mẹ cười cười.“ vội, dù sao sớm hay muộn cũng gặp”.

      Mạc Ninh nhanh chóng nhét rau vào miệng, chính là đề phòng hai vị đại gia liên hợp tấn công, tìm hiểu vấn đề. Nhưng cũng là tự mình đa tình, vì sau đó, Mạc mẹ hỏi “Này, ông xem, chúng ta ở nhà, dì giúp việc cho Dạ Bạch ăn gì? cho ăn rau hẹ chứ? Thằng bé dị ứng với rau hẹ a”.

      Mạc cha khẽ nhướn mày, “Chúng ta dặn dặn lại, đến mức đãng trí đâu”.

      cho nó ăn bánh bao chứ? Thằng bé cũng thích bánh bao”.

      biết”.

      “Dạ Bạch đáng thương”.

      “…”

      “Tôi sớm , sao phải mời người đến chăm sóc, bằng đưa đến nhà ông Hứa, vừa hay nhà ông ấy có con mèo lớn, Dạ Bạch có thể làm bạn với nó…”. đến đây, Mạc mẹ đột ngột dừng lại, tầm mắt dời về phía Mạc Ninh, biểu tình chăm chú .“Bảo bối, thiếu chút nữa quên hỏi con”.

      Biểu tình Mạc Ninh nghi ngờ.

      Mạc cha tiếp “Gần đây có tin của Hứa Thư Hoài, chị Hứa đều rất lo lắng, lần này tới chủ yếu là muốn hỏi con chút, còn biết tin gì về nó ?”.

      Mạc mẹ .“Nhất là chị Hứa, cả tháng khuôn mặt u sầu, người gầy hẳn , Hứa cơ thể cũng tốt, bà ấy tiện đến thành phố G, lúc trước cha mẹ cũng hơi bận, bà ấy muốn nhờ cha mẹ giúp mà cũng được, thế nhưng hôm trước đến tìm cha mẹ”.

      Nghe cha mẹ vậy, Mạc Ninh cũng đột nhiên quân tâm đến chuyện. Quả lâu có tin tức của Hứa Thư Hoài, trước đó có cuộc điện thoại vô duyên, có bất cứ tin nào của nữa. trước kia cũng chưa từng biến mất như thế, chỉ là dù ở bất cứ đâu, cũng gọi điện cho , hoặc gửi tin nhắn… Nếu phải trong thời gian này Mạc Ninh bị công việc và chuyện tình cảm làm bề bộn, nhất định chú ý đến chuyện này.

      thể làm gì khác, Mạc Ninh lúc này nhấn số của Hứa Thư Hoài, trong điện thoại truyền đến giọng .“Số máy quý khách vừa gọi tắt máy”. Giống hệt lần trước gọi cho .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 32: Cuộc chiến thứ ba hai

      Ngày hôm sau, Mạc Ninh thẳng đến cục thuế vụ.

      Hứa Thư Hoài lúc trước đưa cho cách thức liên lạc với người ở nơi này, cũng để thuận tiện cho công tác của sớm đem các đồng nghiệp của giới thiệu hết với . Khi đó Hứa Thư Hoài còn : “Về sau khó tránh khỏi gặp phải số đồng nghiệp tiến thủ, nếu ngày nào đó bọn họ thăng quan phát tài, chúng ta có thể dựa hơi họ chút cũng tốt”.

      Nhưng mà hôm nay, những đồng nghiệp này bộ dạng đều thực cẩn thận, đối với vụ việc của Hứa Thư Hoài cũng có nguyện ý nhiều lời, vất vả mới hỏi được tình hình của Hứa Thư Hoài, Mạc Ninh nhớ tới câu kia, lại cảm thấy có chút bi ai. Có chút gì đó, vẫn là thể thành lời.

      Hứa Thư Hoài bởi vì là kẻ khả nghi nhận hối lộ nên bị tạm thời cách ly thẩm tra.

      Sau khi rời khỏi cục thuế vụ, Mạc Ninh lại đến chỗ Hứa Thư Hoài bị tạm giam, quản giáo truyền lời của muốn gặp bất cứ người nào. Mạc Ninh tức giận, nhờ quản giáo chuyển lời: “Nếu hy vọng ba bởi vì ngồi tù mà bệnh tim bột phát, tốt nhất vĩnh viễn đừng gặp tôi nữa”.

      Lúc vị quản giáo trở ra, Hứa Thư Hoài theo phía sau. ta mặc người bộ quần áo tù rộng thùng thình, Mạc Ninh lúc này mới ý thức được gầy rất nhiều, râu mọc lộn xộn mặt, hai mắt thâm quầng suy sụp, vừa thấy Mạc Ninh, nháy mắt cúi gằm mặt xuống.

      Mạc Ninh hết sức kìm chế tức giận, bình tĩnh với : “Bác Hứa và dì Hứa tìm khắp nơi, tết Trung thu bố mẹ em chuyến tới đây, coi như là vì . Gần đây thân thể của bố được tốt”.

      Hứa Thư Hoài cúi đầu, bộ dạng bất cần đời trước kia hoàn toàn thấy, ta giống như con muỗi bị dính điện, còn cách nào ngoài rớt xuống. Mạc Ninh có chút đau lòng, dùng ngữ khí nhàng hơn: “Sau khi lập án cho bố mẹ biết ? hi vọng em thế nào với bọn họ?”.

      Hứa Thư Hoài trầm mặc trong vài phút, sau đó mở miệng, giọng có vị chua chat : “Việc này xử lý tốt, có người tìm đến bố mẹ . chỉ cầu em… Đừng cho bọn họ biết”.

      Mạc Ninh tiếp, biết lúc này cảm xúc của Hứa Thư Hoài rất yếu ớt, thông cảm với chờ cảm xúc của tốt lên. Cũng lâu lắm, Hứa Thư Hoài lại lần nữa mở miệng: “Em gần đây, có khỏe ?”.

      “Ừ, khá tốt”.

      “Nghe em và Cố Chuẩn của Vincent qua lại?”.

      “Đúng vậy”.

      ta đối với em có tốt ?”. Lúc hỏi câu này, Hứa Thư Hoài làm như vô ý ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt Mạc Ninh nhìn, lại nháy mắt cúi đầu.

      Tuy rằng chỉ là lát, Mạc Ninh lại ràng thấy nước mắt trong mắt chưa rút, nghĩ đến cảm tình đối chính mình, Mạc Ninh biết nên ngưng hẳn đề tài này tại đây, trở lại : “Em với hai bác …”.

      cho bọn họ du học” Hứa Thư Hoài ngắt lời của , sau đó đột nhiên đứng lên, xoay người, : “Chúc em hạnh phúc”. Sau đó cũng quay đầu lại rời .

      có nhìn lại, trong đầu bây giờ là hình ảnh Hứa Thư Hoài đơn rời , lâu tiêu tan.

      Lần này chắc là kích lớn nhất từ trước đến giờ đối với Hứa Thư Hoài, đến mức Mạc Ninh trông thấy cũng dám trách cứ tại sao lại lâm vào tình trạng này, dám hỏi có thể bị kết án hay , dám câu đúng hay . Dù sao mười mấy năm tình bạn, Hứa Thư Hoài như tại, cảm thấy áy náy, cảm thấy giống như mắc nợ cái gì.

      Vì thế đành phải đem phần ý xin lỗi của Hứa Thư Hoài chuyển dời đến cha mẹ , trong điện thoại, nhắn nhủ lời của Hứa Thư Hoài, cũng thay thực nghĩa vụ của con cái, đối với cha mẹ hỏi han ân cần, quan tâm gấp đôi. Việc Hứa Thư Hoài bị giam giữ, ai cũng biết.

      Trung thu qua, chính là kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn.

      Trong tòa soạn báo, cả nam lẫn nữ sớm tụ tập thành nhóm bàn bạc với nhau nên chỗ nào du lịch, cuối cùng thống nhất ý kiến là xuống phía nam tìm hòn đảo nào đó, phơi nắng, chơi thoải mái vài ngày. Có người hỏi ý kiến Mạc Ninh, Mạc Ninh vốn có ý muốn ra ngoài, nhưng sau khi xem mấy cái hình ảnh bọn họ đưa cho lại đột nhiên muốn chơi.

      Mong muốn nhất là được cùng với . Tuy rằng biết cũng nhất định có thời gian, Mạc Ninh vẫn là nhịn được gọi sang Mĩ cho .

      “Uhm, quốc khánh sắp đến rồi”. Mạc Ninh khéo léo .

      “Ừ, sau đó?”. Cố Chuẩn bên kia còn có thanh lách cách đánh máy.

      , chừng nào trở về?”.

      . Chuyện lần này có vẻ phiền toái, về cho em biết”. m thanh đánh máy dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”.

      có gì, sắp tới tòa soạn tổ chức du lịch quốc khánh…”. tới đây, Mạc Ninh cảm thấy ngữ khí của mình nghe giống như con dâu , vì thế thay đổi khẩu khí: “Vốn muốn cùng cùng du lịch …”

      Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp của ai đó, có êm tai như Dạ Oanh (chim sơn ca), trực tiếp đánh vào tâm của Mạc Ninh. Bị cười trêu chọc như vậy, Mạc Ninh cảm thấy trong lòng ngứa ngày, lại thể giải quyết được, nửa ngày thông.

      “Cười chưa?”.

      tốt lắm”.

      “Vậy cười cái gì?”.

      “Muốn cười thôi”.

      Mạc Ninh cũng muốn cười, nhưng nhịn xuống, hỏi: “Vậy về chứ?”.

      cố hết sức”. Dừng chút, kia lại có thanh bàn phím, “Định nơi nào chưa?”.

      đến cái đảo ở phía nam tên là đảo Tahiti”. Ý cười vui vẻ, Mạc Ninh bổ sung : “Có lẽ chưa từng nghe qua chỗ này, đây là mấy người đồng nghiệp của em tìm được, cũng có biển, cũng phải giới hạn trong Đông Nam Á, lại tiện nghi và tương đối được… giá cả lại hợp lý”.

      “Đúng là tệ”.

      Kế tiếp, đoàn người của tòa soạn báo thẳng tiến bước vào sân bay, làm thủ tục, tắt điện thoại di động. Mạc Ninh cũng chưa nhìn thấy Cố Chuẩn, cũng thấy gọi điện giải thích, vì cái gì gửi cho tin nhắn. lắm vì sao Trương Kiệt Chí cùng Phó Tịch Nhan tại lại theo đoàn, nhưng nhìn ra được, ánh mắt hai người nhìn đều có chút khoe mẽ, thêm chút trào phúng, ý tứ hàm xúc.

      Mạc Ninh nhàm chán đến mức so đo ý tứ với hai người này, trong lòng lại vẫn có chút buồn bực. Thiếu chút nữa là mang hành lý quay về, nữa.

      Mọi người ở Thâm Quyến chuyển máy bay, bay thẳng đến Sydney. Lại từ Sydney chuyển máy bay, bay thẳng về phía địa điểm chọn.

      Hai ngày đêm sau, tòa soạn báo hàng tới được nơi kêu Tahiti. Hướng dẫn viên du lịch là giái trẻ, tốt nghiệp đại học ngoại ngữ, tiếng lưu loát, nghe ấy còn tinh thông ba ngoại ngữ khác nữa. Ra khỏi sân bay lên xe bus, lúc này là đêm khuya, những người khác đại khái là ngăn được phấn khích, cũng như thế nào an phận. Mạc Ninh lại cảm thấy mệt chết , dựa vào lưng ghế ngồi chợp mắt. Trong mơ hồ, giống như xảy ra chuyện gì đó bất ngờ, xe vang lên trận huyên náo.

      Đến được khách sạn là rạng sáng, Mạc Ninh nhận thẻ phòng, thẳng lên phòng, leo lên giường nặng nề ngủ. Làm giấc mơ đẹp, trong mơ Cố Chuẩn cưỡi đám mây bảy sắc cầu vồng đáp xuống trước mặt , bầu trời, bãi biển làm nền cho , cách xuất của thần kỳ, làm những người cùng kinh ngạc thôi, khiếp sợ nhất là Phó Tịch Nhan cùng Trương Kiệt Chí, biểu tình của bọn họ cũng rực rỡ kém. Mạc Ninh ở trong mơ nhớ tới, rachuyện bất ngờ xe bus chính là Phó Tịch Nhan cùng Trương Kiệt Chí khai ở xe hôn nhau.

      Hơn giờ chiều ngày hôm sau, mọi người được hướng dẫn viên du lịch dẫn đến bờ biển giới thiệu sơ qua, sau đó để lại mọi người tự do hoạt động. Rất nhiều đồng nghiệp của vì muốn nịnh nọt Trương Kiệt Chí, và muốn cùng Phó Tịch Nhan ở chung chỗ, đều kết thành bầy đàn theo hai người bọn họ.

      Cảnh biển ở Đảo Tahiti này rất đẹp, gió rất lớn, ấm áp, ẩm ướt, thổi vào mặt mặt tựa như được bàn tay to cái ấm áp vuốt ve. Mạc Ninh mặt áo tắm, mặc chiếc áo dài mỏng manh, ôm cánh tay dọc bờ cát, gió thổi phồng quần , mái tóc dài cũng phiêu tán trong trung. Mùa này người đến bờ biển du lịch cũng ít người, trừ bỏ người da vàng, người da trắng cũng rất nhiều. Có người thấy , nhiệt tình vẫy tay với nàng, câu “Hello”, Mạc Ninh hết thảy mỉm cười đáp trả.

      bờ biển mọi người phần lớn mặc áo tắm trực tiếp nằm ngửa ở bờ cát, Mạc Ninh cố hết sức nhìn tới bọn họ, bước tiếp, ngẩng đầu lên, phía trước xuất hàng người trần chuồng, có nam có nữ, ai mặc quần áo người.

      Nơi này là khu tắm lõa thể sao? Nghĩ như vậy, Mạc Ninh khỏi đỏ mặt. Xấu hổ chuyển tầm mắt, nâng tay vuốt vuốt tóc, vội vàng xoay người chỗ khác. Kiếm cái ghế nằm, liền ngồi xuống, tìm góc độ thoải mái, nằm ngắm bầu trời xanh biếc vời vợi cùng với những tảng đá lớn lởm chởm đằng xa mọc lên đảo Tahiti này.

      Bên tai truyền đến các thanh ngôn ngữ khác nhau, ánh mặt trời lớn, Mạc Ninh nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ gió hòa cùng ánh nắng. Nằm được lúc, trước mắt đột nhiên thổi qua bóng người, nghiêng đầu nhìn, ra có người vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh .

      Người nọ nhận thấy được ánh mắt của Mạc Ninh, cũng quay đầu lại nhìn , sau lúc lâu, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Hi! Là người Trung Quốc sao?”.

      Mạc Ninh bị bộ dáng người nọ làm cho hoa mắt, nghe được ngôn ngữ quen thuộc, thể mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy”.

      Người nọ vừa nghe tựa hồ cũng cao hứng: “Tôi là người Bắc Kinh, ở đâu?”.

      “Người thành phố J, nhưng tại làm việc ở thành phố G”.

      “Tôi gọi là Khâu Tuân, xin hỏi phương danh?”.

      “Mạc Ninh”.

      “Lần đầu tiên tới chỗ này sao?”. Khâu Tuân tuy rằng là người Bắc Kinh, nghe giọng lại giống giọng Bắc Kinh cho lắm. Diện mạo cũng là góc cạnh ràng, thực tuấn. Màu da đại khái là bị phơi nắng, có chút rám nắng.

      Mạc Ninh gật gật đầu: “Đơn vị tổ chức ”. Tại nơi đất khách quê người, cảm thấy rằng có duyên phận rất lớn mới gặp được đồng hương ngồi ngay cạnh, xem cùng ngắm phong cảnh, cùng đón gió biển thổi.

      Khâu Tuân : “Tôi thường tới chỗ này. Đây là địa phương có rất nhiều điều thú vị”, nghe nội dung lời có lẽ cảm thấy người này thực khiêm tốn, nhưng khi Mạc Ninh nghe ta lời này, lại cảm thấy ta thực khiêm tốn.

      “Tôi chỉ biết nơi này có phong cảnh biển”.

      “Ha ha”. Khâu Tuân cười vang, “ lạ, lạ. Hành trình của mọi người là mấy ngày?”.

      tuần”.

      “Ồ, như vậy”. Khâu Tuân chuyển tầm mắt, khóe miệng vẫn lộ vẻ tươi cười, “Vừa rồi thấy Mạc tiểu thư ở phía trước đột nhiên thu chân, là bị dọa sao?”.

      Mạc Ninh “A” tiếng, nghĩ tới ta cái này. Nhưng là, biết vì sao, nguyên bản là chuyện xấu hổ, tại bối cảnh này, lại thấy xấu hổ, cực tự nhiên trả lời: “Quả thực quen, trước kia tôi chỉ nghe qua, nhìn… vẫn là có chút chấn động. Thẳng thắn mà , tôi là người bảo thủ”.

      Khâu Tuân lại cười to, : “ nhìn ra”.

      “Khâu tiên sinh thường tới chỗ này hay thường du ngoạn khắp nơi?”. Mạc Ninh vòng vo chuyển đề tài.

      “Vâng, có lẽ phải , tôi hầu như ít về nước”.

      Mạc Ninh “Ồ” tiếng, xuất phát từ phép lịch , hỏi chi tiết thêm nữa. Như đoán được thế nào hỏi tiếp, Khâu Tuân tự : “Tôi trước kia là làm IT, nghiệp làm được nhất định môn quy, rất nguyện ý lại cắm rễ, rất phí tinh lực. làm gì, bỏ bê hai năm, khắp các nơi lớn thế giới tìm niềm vui”.

      “Nghe thấy khiến cho người ta cảm thấy hâm mộ”. Mạc Ninh chân thành .

      Khâu Tuân cười cười, còn : “Mạc tiểu thư bảo thủ, có đồng ý nhận lời mời của tôi, ngày mai cùng tôi biển chơi? Tôi mang chơi”.

      Mạc Ninh rơi vào suy nghĩ.

      “Nếu tới nơi này cùng với bạn trai, hoặc là bạn trai hy vọng chơi cùng người đàn ông xa lạ, có thể trực tiếp từ chối tôi”.

      Mạc Ninh ngẩng đầu nhìn , như cũ cười với . Tâm buông lỏng, bị hấp dẫn, gật gật đầu : “Được!”.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 33: Cuộc chiến thứ ba ba

      Sáng sớm thứ hai, Mạc Ninh mặc người bộ đồ ngủ kiểu dáng thể thao, tóc buộc gọn lại, đầu đội mũ. đến bãi biển hẹn trước, Mạc Ninh nhìn thấy Khâu Tuân, ngược lại chỉ trông thấy chiếc du thuyền cao hơn mười thước. Có mấy người đàn ông cao lớn mặc quần đùi thuyền làm công việc sửa chữa.

      Mạc Ninh định vượt qua du thuyền, tầng chót đột nhiên có tiếng hô to truyền đến “Morning”.

      Mạc Ninh ngẩng đầu, mặt trời buổi sáng cũng quá gắt, liếc mắt thấy Khâu Tuân dựa vào lan can, chào hỏi . Bầu trời bao la xanh thẳm, nụ cười của ta như ánh mặt trời, ấm áp rơi xuống. Gặp nụ cười kia, Mạc Ninh thậm chí còn vô thức đưa tay lên che mắt.

      Có điều, ta hình như chỉ mặc chiếc quần ngắn màu xám nhạt, cơ thể tinh tráng làm Mạc Ninh cảm thấy xấu hổ, chỉ đạp lại bằng nụ cười, khẽ .“Chào buổi sáng, Khâu tiên sinh”. Sau đó lại đưa mắt nhìn nơi khác.

      Khâu Tuân vẫn cười ở phía , .“Chờ tôi chút”.

      Mạc Ninh nghe thấy tiếng bước chân thuyền, nghĩ ta muốn xuống. Hít sâu hơi, ôm cánh tay thưởng thức du thuyền trước mắt, trước kia vốn sinh hoạt đất liền, thành phố G tuy ở ven biển, nhưng cũng chưa có cơ hội ngồi du thuyền, lúc này có thể ngồi du thuyền rời bến, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác hưng phấn.

      Dò xét tỉ mỉ chiếc du thuyền này, du thuyền màu trắng, bên có dòng chữ “Sunning” màu xanh lam, đoán rằng từ này nhất định có hàm ý, Khâu Tuân hạ thuyền, thấy Mạc Ninh cẩn thận quan sát du thuyền, ta đưa tay lên, gõ gõ lên thân thuyền bằng gỗ “Du lịch ngày, sợ sao?”.

      Mạc Ninh lúc này mới phát ra ta, tầm mắt dời , phát ta mặc thêm chiếc áo phông màu trắng, cảm tình của Mạc Ninh dành cho người này càng lúc càng tăng, tâm tình buông lỏng, cười .“Chỉ là rời bến, cũng phải thám hiểm, tôi nên sợ cái gì?”.

      Khâu Tuân “Quả là hào kiệt”. Dừng chút, ta hất cằm, chỉ vào du thuyền.“Lên đây , tôi đưa thăm quan”.

      Mạc Ninh vui vẻ về phía trước.

      “Đây chỉ là chiếc du thuyền loại trung, du thuyền du lịch, cho nên đại khái là xa hoa cho lắm”. Khâu Tuấn đến phía trước, Mạc Ninh ngửi thấy có mùi sơn mới. Trùng hợp lúc này, Khâu Tuân quay lại, thấy bộ dáng nhíu mày của , ta cười cười “Du thuyền này tôi mua lại của người ta, sau khi mua phải sơn lại số chỗ, trước đó lâu mới kiểm tra tổng thể, hôm nay mới bắt đầu khai trương”.

      Mạc Ninh mang ánh mắt hiếu kỳ nhìn theo giới thiệu của ta.

      “Đây chỉ là chiếc du thuyền bình thường, giá trị cũng lớn, nhưng thiết bị vẫn rất đầy đủ”. Vừa , hai người đến tầng thấp nhất, Khâu Tuân đến gian phòng phía trước, đứng dựa vào cửa, mở đèn bên trong “Đây là phòng ngủ, nếu qua đêm ở đây cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm nhận ràng dịu dàng của nước biển”.

      Sau đó, Khâu Tuân mang thăm tầng giữa, cuối cùng, ta dẫn đến tầng chót. biết có phải tâm lý hay mà Mạc Ninh cảm thấy này gió biển nhiều hơn bờ rất nhiều.

      “Sao, cũng tệ phải ?”. Khâu Tuân híp mắt, hai tay chống lên lan can, nhìn đường ven biển mênh mông, giọng của ta mặc dù bị gió át nhiều, nhưng vẫn rất ràng.

      Mạc Ninh cũng dựa vào lan can, quần bị gió thổi phồng lên, “Rất tuyệt, những người khác khi nào đến?”.

      có những người khác, chỉ có chúng ta”.

      Mạc Ninh nghi hoặc quay đầu nhìn ta.“Chúng ta?”.

      “Đúng vậy, hai chúng ta”. Dừng chút, ta “Sao, sợ?”.

      “Có chút sợ”.

      “Sợ gì, cũng chỉ là ngắm cảnh biển, quái, cũng có cá mập, hơn nữa…”. đến đây, Khâu Tuân cố tình dừng lại, vui vẻ thành .“ lẽ sợ tôi?”.

      Mạc Ninh cười , từ chối cho ý kiến, trong lòng lại bắt đầu tự hỏi muốn dùng lý do gì để từ chối.

      Khâu Tuân nhìn nửa ngày, đột nhiên “ha ha” cười lớn lên.

      Mạc Ninh bất đắc dĩ, nghi hoặc nhìn ta.

      “Bạn trai rất xuất sắc sao”.

      “Ừ, vô cùng xuất sắc”. Mạc Ninh do dự trả lời.

      Khâu Tuân bày ra bộ dạng để ý, xoay người đổi lại tư thế, dựa vào lan can, khuỷu tay chống ở phía sau, cười .“Mỹ nữ có đầu óc luôn khiến người ta mê muội nhỉ, Có điều, tôi là người có tính nguyên tắc rất cao, thích làm chuyện có đạo đức, cho nên yên tâm, vừa rồi chỉ là đùa với thôi, chỉ với hai chúng ta, thể làm gì với du thuyền này”.

      về phía trước hai bước, Khâu Tuân đến ghế dài nằm xuống, cầm ly nước trái cây bàn, uống ngụm .“Hãy dùng cả trái tim để cảm nhận vẻ đẹp của biển thôi”.

      Khâu Tuân sai, du thuyền chỉ có hai người bọn họ. Ngoại trừ hai người ở phòng điều khiển và lái tàu là người nước ngoài, còn có hai người phục vụ chịu trách nhiệm phục vụ nước quả và điểm tâm. Nghĩ đến chuyện khi nãy Khâu Tuân du thuyền này là mua lại, bắt đầu hoài nghi thân phận của người kia. Giằng co hồi lâu, cho đến khi Khâu Tuân dẫn đến vòng đài ngắm cảnh, mới thu hồi lại tâm tư phức tạp. Nhìn bọt nước bắn tung lên trắng xoá giữa cảnh biển trời canh thẳm, bên tai vang lên tiếng nước, tiếng gió, rất , lấp đầy thíng giác của , mũi ngửi thấy vị mặn của biển, mang theo hơi ẩm, cùng với gió biển từng đợt lướt qua mặt, rất thoải mái. Giữa vùng biển lớn như vậy khiến cả trái tim cũng trở nên im lặng lạ thường.

      “Thiên nhiên là tuyệt diệu, rộng lớn, đem con người chúng ta trở nên vô cùng bé ”. Khâu Tuân đưa ly ước chanh lên, chậm rãi .

      Mạc Ninh cười cười, phía xa có mấy chú chim đen nhánh bay qua, biển rộng và dưới trời xanh, nổi bật, đúng là rất bé , chỉ như vài chấm . cũng bị cảnh sắc này mê hoặc, lúc này lòng càng xúc động, thuận miệng rất đẹp”. động hay tĩnh đều rất đẹp, yên lặng hay ồn ào cũng đẹp…

      Khâu Tuân gật đầu, “Đây chính là lý do tôi rời xa tro bụi của thành thị, rời xa tiếng động ầm ĩ, mỗi ngày đùa chơi giữa sơn thủy nhân gian. thấy, giữa trời đất rộng lớn, mới có thể cảm giác được lúc trước mình có bao nhiêu hạn hẹp, có bao nhiêu cưỡng ép, có bao nhiêu mệt mỏi”.

      Mạc Ninh nhìn về phía ta, lúc này ta nhìn thẳng về phía trước, bộ dạng cảm giác có chút siêu thoát.

      Cảm nhận được ánh mắt của Mạc Ninh, Khâu Tuân thu hồi tầm mắt, nhìn về phía , đồng thời .“Sao, cảm thấy tôi giống lão già ?”.

      “Sao có thể như thế?”.

      “Tang thương, nhìn thấu thế … anyway”. Khâu Tuân lại tự giác tuôn ra từ đơn tiếng có thể hiểu những gì tôi hình dung ?”. Ánh mắt Khâu Tuân đột nhiên mang chút chờ mong.

      Mạc Ninh cười ra tiếng, ngay sau đó Khâu Tuân lộ ra biểu tình khổ sở, như là bị tiếng cười của Mạc Ninh đả kích. Sợ ta hiểu lầm, Mạc Ninh nhanh chóng giải thích “Tôi hiểu ý , nhưng mà, tôi có suy nghĩ đó”.

      “Vậy xem, vừa rồi, khi tôi ngẩn người là suy nghĩ gì?”.

      “Tôi nghĩ, có lẽ trước kia xin lỗi, hi vọng lời của tôi khiến suy nghĩ”.

      sao, cứ ”.

      “Tôi chỉ cảm thấy, có lẽ trước kia từng bị tổn thương”.

      Khâu Tuân nghe xong lời này, sửng sốt chút, lập tức quay đầu, “ha ha” cười chút, .“ sắc bén”.

      Mạc Ninh ngạcnhiên, cho là mình đoán đúng, ai ngờ, giây sau Khâu Tuân lại ,“có điều, cũng chưa chính xác”.

      Mạc Ninh yên lặng nhìn ta, cũng đợi ta tiếp. Thế nhưng Khâu Tuân cũng tiếng, rất nhanh bày ra nụ cười, cởi mở .“, mang Mạc tiểu thư sắc bén câu cá”.

      Cả ngày hôm đó, Mạc Ninh luôn cảm thấy vui vẻ. Cơm trưa được hai đầu bếp chính là hai phục vụ khi trước chế biến, cá Khâu Tuân câu tới, thịt rất mềm, ăn rất ngon, phối hợp với rượu cũng rất hợp. Người thuyền về sau còn đảm đương công việc thợ chụp ảnh. Mạc Ninh cũng tự mình chụp số cảnh đẹp, Khâu Tuân hứa hẹn sau khi về nước gửi cho mạc Ninh quyển album. Hai người chơi đến khi mặt trời ngả về tây mới về điểm xuất phát, cả ngày cười cười , Mạc Ninh rất thoải mái. Khâu Tuân là kiểu người rất biết “chơi”, ta đến nhiều nơi, hiểu nhiều phong thổ, những điển tích hay những kiện văn hoá, trong lúc ngờ, Mạc Ninh đem ta trở thành người bạn tốt ở nơi đất khách quê người, rất có cảm tình.

      Khâu Tuân đưa Mạc Ninh về khách sạn, hai người đều rất vui vẻ vì hành trình hôm nay. đường về, bọn họ gặp Trương Kiệt Chí, , chính xác là Trương Kiệt Chí xuất trước mặt hai người. ta mặc cái quần đùi, người mặc chiếu áo phông kỳ quái, hết lần này đến lần khác giọng điệu chuyện của ta đúng là rất hợp với quần áo ta mặc.“ ra ngoài chơi ngày?”.

      Khâu Tuân nhìn Mạc Ninh, vừa hay thấy nhíu mày, phối hợp .“Vị này là?”.

      Mạc Ninh “Là bạn trai của đồng nghiệp tôi, Trương tiên sinh”.

      Sắc mặt Trương Kiệt Chí lập tức trầm xuống. Khâu Tuân hiểu “A” lên tiếng.

      “Đây là bạn của tôi, Khâu Tuân”. Mạc Ninh lễ phép giới thiệu Khâu Tuân với Trương Kiệt Chí.

      Mặt Trương Kiệt Chí đen.

      Khâu Tuân bật cười, giống như nụ cười này dùng để lý giải cho lời giới thiệu đó, Khâu Tuân còn cố ý vươn tay ra.“Trương tiên sinh, xin chào”.

      Trương Kiệt Chí mang theo khuôn mặt đen xì bắt tay Khâu Tuân, Mạc Ninh phát được hình như Trương Kiệt Chí còn muốn gì đó, vì vậy bắt đầu mở miệnh “Chơi ngày, có chút mệt mỏi, hai người có thể từ từ tâm . Đúng rồi, Khâu Tuân, Trương tiên sinh cũng muốn mua du thuyền đó”. xong, Mạc Ninh nhanh chóng mang theo mũ bước nhanh về khách sạn.

      Vào phòng, nhặt bộ đồ và lao vào phòng tắm, sau khi tắm rửa thoải mái xong, vừa lau tóc vừa đến bên giường, lúc này điện thoại đầu giường vang lên. lúc đầu còn hơi sợ, vốn tưởng điện thoại này chỉ để trang trí, hoàn toàn nghĩ nó kêu lên, qua nhấc máy, “Hello?”.

      “Em trở lại”. Giọng lọt vào tai , chìm mà có lực, có chút vội vàng, có chút sung sướng, còn tràn đầy mệt mỏi. Mạc Ninh chỉ nghe bốn chữ này, vui vẻ cả ngày thoáng chốc bị cướp sạch, trong lòng đột nhiên nổi lên loại cảm giác mà thể lý giải được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :