ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 29 ☆, chương 29 Tiểu Lục thấy Đường Việt Manh lay động, tiến lên phía trước đỡ lấy, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Đường Việt Manh đỡ trán, nhíu mày, thanh trong lòng biến mất, nàng tỉnh táo lại, dễ gọi hỏi: “Tiểu Lục, thiếu niên này là ai?” Tiểu Lục theo ánh mắt của nàng nhìn lại, bừng tỉnh đại ngộ, ghé vào bên tai Đường Việt Manh, lấm la lấm lét : “Tiểu thư, ngươi biết hả, gần đây trong phủ đều thảo luận người này, là nhi tử của tân hoa tượng Trần bá trong phủ, trời sinh câm điếc còn có chút si ngốc, mọi người đều gọi A Ngốc, tại giúp Trần bá làm chút công tác tu bổ, đều uổng phí hảo túi da trời sinh, đáng tiếc trông được mà dùng được, ” xong sau, lại bổ sung câu, “Kỳ nhìn cũng sai, tổng so với biểu thiếu gia cái hóa xem được dùng được kia còn tốt hơn nhiều.” Đường Việt Manh hừ tiếng, tỏ vẻ đồng ý, thầm nghĩ trong lòng lão nương còn tưởng tra đế cùng thất vương gia xuyên đến đây đâu, trong phủ này di nương cay nghiệt, bạch liên hoa, trà xanh biểu, phụ lòng ca sắp đủ để thấu thành bàn mạt chược, lại thêm cái tra đế phúc hắc thất thần mã , lão nương liền treo cổ tự sát đây, ni mã nhất định là gần đây xuyên qua nhiều lôi văn, bị lôi ra ảo giác đây, hệ thống đại nhân này chưa làm qua chuyện tốt nào, họa cái quyển quyển nguyền rủa . Thanh lạnh như băng trong đầu lại vang lên, “Hệ thống hữu tình cảnh cáo, lần sau lại oán thầm bản đại nhân, giết tha.” Ni mã, ngay cả đánh cái bụng cảo cũng cho, Đường Việt Manh lập tức câm miệng . Trầm mặc hồi, ngữ khí hệ thống đại nhân khó được hòa hoãn chút, “Lần trước với ngươi phóng đổ bạch liên hoa thêm thưởng, thiếu niên trước mắt này chính là thưởng thêm.” “Thần mã, hệ thống đại nhân ngươi ngoạn ta phải ? Ngươi đưa cái thiếu niên ngu si như vậy tặng cho ta làm cái gì? có tác dụng lại chả ăn được thịt, còn bằng đưa ta chút vàng bạc châu báu còn có lợi ích thực tế hơn đấy.” Đường Việt Manh muốn đối hệ thống đại nhân ấn theo lẽ thường hận nghiến răng nghiến lợi. “Chúng ta là thưởng dưỡng thành nhân vật, nếu ngươi có thể đem đứa ngốc này dưỡng thành hộ quốc tướng quân, ta thêm thưởng cho ngươi sống lâu năm năm, ngoài ra còn có thể cho ngươi về quê xem thân nhân, điều kiện này thế nào?” Hệ thống đại nhân chậm rì rì . “Dưỡng đứa ngốc này thành hộ quốc tướng quân?” Đường Việt Manh nháy mắt trợn trừng, “Hệ thống đại nhân, ta là luật sư phải lão sư, dạy học giáo dục người khác phải mục tiêu của ta, hại người lừa gạt mới là mục tiêu ta theo đuổi, vạn nhất đem dạy thành Đông Hán công công, ta đây phải dưỡng công cho ngươi?” “Đứa ngốc? chừng kiếp trước là người trong tâm ngươi đấy?” Hệ thống đại nhân như trước chậm rãi . “ bậy, kiếp trước của ta cùng kiếp trước nữa ta chỉ làm hai loại người là kẻ thù hai là người qua đường, làm sao có người trong tâm?” Đường Việt Manh có chút hèn mọn, đây là bỏ qua nhân vật phản diện ác độc cùng phúc hắc rồi đấy. Con mắt vòng vo chuyển, Đường Việt Manh bắt đầu cò kè mặc cả, thiếu niên này tuy nàng dưỡng được thành hộ quốc tướng quân, nhưng cam đoan ăn uống của thành vấn đề, dưỡng mập mạp vẫn được , “Hệ thống đại nhân, hoặc là như vầy , ta cam đoan áo cơm của lo, dạy đọc sách viết chữ, ta cần ngươi thưởng sống lâu, chỉ cần thả ta về quê thăm người thân là được như thế nào?” Đợi nửa ngày thấy hệ thống đại nhân trả lời, Đường Việt Manh tự cố mục đích cười: “Hệ thống đại nhân, ta coi như ngươi đáp ứng rồi đấy nhớ.” Đường Việt Manh hướng thiếu niên kia vẫy tay, tiểu Lục cũng hô tiếng, “A ngốc, tiểu thư gọi ngươi lại đây.” Thiếu niên kia có chút co quắp bất an tới, thấy Đường Việt Manh cao thấp tả hữu tinh tế đánh giá , càng kích động, lung tung xoắn tay. Đường Việt Manh thấy thân vải thô lam y tuy sạch , mặt cũng bổ mãn mụn vá, mặc dù tay che kín kén cùng miệng vết thương tinh tế, móng tay lại được tu bổ chỉnh tề, thầm than tiếng, hoa tượng Trần bá tuy bần cùng, đối con của vẫn tốt lắm , hề chê ngu si. Nhớ tới cha mẹ của nàng cho tới bây giờ đều đối nàng quan tâm đầy đủ, trong lòng đau xót, nàng sợ tiểu Lục nhìn ra, vội vàng thu liễm cảm xúc, ngữ khí cũng tự giác nhu hòa, giương mắt nhìn da thịt trắng nõn như ngọc của thiếu niên, mím môi cười, “Tên A Ngốc này dễ nghe chút nào, như vậy , ta gọi ngươi Tiểu Bạch nha, ” nàng cầm tay phải thiếu niên, ở mặt nhàng viết xuống hai chữ Tiểu Bạch, “Ngươi xem, tên của ngươi viết như thế này, ngươi phải nhớ kỹ.” Nâng mắt nhìn lại, ánh mắt Tiểu Bạch mảnh mờ mịt, Đường Việt Manh thở dài, con đường về nhà phía trước mảnh hắc ám, xoay người nhìn tiểu Lục, “Tiểu Lục, lấy điểm tâm trong lòng ngươi ra đây, đừng tưởng rằng vừa rồi ta phát hành động của ngươi ở phòng bếp.” Tiểu Lục ngượng ngùng từ trong lòng xuất ra bao giấy dầu đưa cho Đường Việt Manh, “Tiểu thư, ta cẩn thận nhặt được thôi mà .” Đường Việt Manh phiên cái xem thường đem bao giấy dầu đưa cho Tiểu Bạch, ” Đói bụng rồi , nhanh chút ăn này.” Tiểu Bạch rất vui vẻ tiếp nhận, mở bao giấy ra nhìn nhìn, ánh mắt lộ vui sướng, nghĩ nghĩ, lấy ra khối điểm tâm nhìn qua cảm giác ngon miệng nhất đưa cho Đường Việt Manh, tay trái làm thế, liều mạng chỉ vào khối điểm tâm đó. “Tiểu thư, ý của là kêu ngươi ăn hả? Ai nha, Tiểu Bạch này mặc dù ngốc, vẫn còn biết tri ân báo đáp, so với đại đa số người trong phủ chúng ta tốt hơn nhiều lắm, nhất là cái biểu thiếu gia bạch nhãn sói kia, ăn của Hoa phủ uống của Hoa phủ , còn đối với ngươi như vậy, mới hẳn là phải cải danh kêu Tiểu Bạch! Tiểu Bạch mắt sói!” Tiểu Lục tức giận bất bình . “Cho nên có vài người ra vẻ đạo mạo còn bằng người tâm trí đầy đủ đâu, ” Đường Việt Manh nhàng bâng quơ trả lời, chậm rãi cầm khối điểm tâm nhấm nháp, nhìn thấy Tiểu Bạch đem bao giấy cẩn thận bao tốt để vào trong ngực, tâm niệm vừa động, “Tiểu Bạch thực hiếu thuận a, muốn mang về cho phụ thân ngươi ăn hả?” Thấy Tiểu Bạch ngây ngốc liên tục gật đầu, Đường Việt Manh thở dài, “Tiểu Bạch, mang ta xem chỗ ngươi cùng phụ thân ngươi ở” Nơi hoa tượng Trần bá ở là hoa viên phía bắc Hoa phủ, nơi đó suốt ngày thấy ánh mặt trời, u ẩm ướt, chung quanh phòng lại đủ loại hoa, trong gió sinh tư lay động, Trần bá ở cửa bận rộn , nhìn thấy nhi tử của trở về, vội vàng qua đón trách cứ lại mang theo vô hạn quan tâm hỏi: “ nơi nào thế? Bảo ngươi đừng chạy loạn, cẩn thận kinh động những người khác trong phủ rồi mà.” Sau lại vừa nhìn, theo nhi tử đúng là tiểu thư trong phủ, Trần bá khỏi hoảng sợ, vội vàng hành lễ : “Tiểu thư, ngài như thế nào đến đây? Nơi này đơn sơ chịu nổi, có phải A Ngốc đắc tội ngài ? quá thông minh, tiểu thư mong ngài lượng giải.” Đường Việt Manh thấy Trần bá tuy là nô bộc hạ tầng trong phủ, lời cử chỉ lại tự nhiên hào phóng kiêu ngạo siểm nịnh, cười lắc đầu, “ có, A Ngốc thực hiếu thuận thiện lương, Trần bá hảo phúc khí, ta chỉ đến xem thôi.” Hay giỡn, Tiểu Bạch này là thưởng thêm vào cho mình, Đường Việt Manh sợ trời sợ đất, vô sỉ vô lại cố tình gây , lại chỉ nhớ nhất thân tình, chỉ cần có thể để nàng xem cha mẹ, cho dù chỉ có giây, nàng cũng đưa Tiểu Bạch này làm Bồ Tát mà cung , đừng là có chút ngốc , cho dù là đầu heo cũng phải hảo hảo hầu hạ chu đáo. Nghĩ đến đây nàng từ trong lòng xuất ra lượng bạc, đánh giá đại khái là cần hai lượng, nghĩ nghĩ khẽ cắn môi, lại xuất ra thêm lượng, đưa cho Trần bá, “Mua vài món quần áo cho A Ngốc , lại mua cái gì để ăn, ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi như vậy thôi.” Trần bá kinh ngạc chi cực, vội vàng từ chối, “Tiểu thư, ngài tại trong phủ cũng là. . . Người vẫn là lưu trữ cho bản thân .” “ quan hệ, cầm , ” Đường Việt Manh đưa bạc cho Trần bá, sau đó mang theo tiểu Lục xoay người rời , lại thấy sâu trong con ngươi của Tiểu Bạch phía sau chợt lóe quang mang trong trẻo mà lạnh lùng khó lường. Đường Việt Manh trở lại trong phòng mình tùy tiện dùng cơm trưa, liền phân phó tiểu Lục mua vài thứ, Tiểu Lục ngạc nhiên : “Tiểu thư, ngươi muốn tơ lụa vải vóc, son bột nước làm cái gì? Cảm thấy đồ trong phủ tốt sao?” Đường Việt Manh lắc đầu, mẫu hệ của nguyên chủ này năm đó cũng là danh môn vọng tộc, nếu làm sao xứng đôi với thị lang đại nhân? Chỉ là sau đó dần dần xuống, bởi vậy hai nhà cũng rất ít qua lại, “Qua mấy ngày nữa ta đến xem cậu cùng mợ.” Tiểu Lục gật gật đầu, lúc trước tiểu thư ngượng ngùng trong túi, vẫn xấu hổ ra ngoài dò hỏi thân thích, nay có bạc, xem cậu mợ vốn là việc dĩ nhiên. Tiểu Lục ra ngoài chén trà công phu liền kinh hoảng trở lại, “Tiểu thư, tiểu thư, ” Đường Việt Manh xem sách, liền buông quyển sách tay, nhíu mày nhìn tiểu Lục, “Như thế nào nhanh như vậy trở lại? Hô to gọi vậy là sao?” “Tiểu thư, biểu thiếu gia cùng nhị tiểu thư đến đây, ” Tiểu Lục xong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chút thay đổi của Đường Việt Manh, cúi đầu : “Tiểu thư nếu muốn gặp bọn họ, Tiểu Lục cho bọn họ, tiểu thư thoải mái tiện gặp khách.” Trong lòng có chút may mắn, may mắn tiểu thư nhớ chuyện lúc trước , nếu là nhớ tới chuyện xấu xa của cái biểu thiếu gia bạch nhãn sói cùng cái nhị tiểu thư tiện nhân kia còn phải lại thắt cổ, chính mình trăm ngàn thể nhắc tới kích thích tiểu thư. Trong lòng Đường Việt Manh lại vui vẻ thôi, nàng ở chỗ hệ thống bị ăn bụng điểu khí, nay có người đưa lên cửa để nàng ngoạn, quả thực là thể bạch ngoạn, “Thỉnh bọn họ tiến vào.” hồi công phu liền nhìn thấy Hoa Sơn Trà phẫn kiều diễm ướt át cùng Phương Trung Hải song song đến, bên còn bên mặt mày đưa tình, nùng tình mật ý vô cùng nên lời, Hoa Sơn Trà nhìn thấy Đường Việt Manh liền ra vẻ thân thiết hô tiếng, “Mẫu Đơn muội muội, thân thể khỏe ?” Đường Việt Manh che miệng kiều cười tiếng, “Nhị tỷ tới rồi, tiểu Lục nhanh châm trà, ” xong sử ánh mắt, tiểu Lục ngầm hiểu đáp ứng tiếng liền . Đường Việt Manh làm họa quốc phi nhiều năm, nay sớm mị vận thiên thành, nàng biết cười thế nào có thể càng thêm mị hoặc, nhìn Phương Trung Hải, khóe mắt hàm xuân mỉm cười, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhìn quanh sinh tình, sóng mắt uyển nhiên, ám đưa thu tình, xưng được với kiều diễm như mẫu đơn sơ trán, quyến rũ như thược dược nở rộ, nhìn đến Phương Trung Hải trợn mắt há hốc mồm, tâm ngứa khó qua. “Vừa rồi phụ thân cho ta biết, ngươi quả là biểu ca của ta, nếu các ngươi với nhau, ta còn tưởng nhị tỷ mang theo nhị tỷ phu đến thăm Mẫu Đơn đâu?” Nhìn thấy sắc mặt Hoa Sơn Trà cùng Phương Trung Hải khẽ biến, Đường Việt Manh càng cười sáng lạn. “Chẳng lẽ tiểu nha đầu này nhớ tới cái gì?” Phương Trung Hải cùng Hoa Sơn Trà cùng là nghĩ như vậy, Phương Trung Hải khỏi thử : “Mẫu Đơn nhớ biểu ca sao?” Đường Việt Manh thản nhiên nhìn , trong mắt khinh thị cùng lạnh nhạt đến ngay cả Hoa Sơn Trà cũng nhìn ra. Hai người khỏi sửng sốt, xem ra Mẫu Đơn quả nhớ biểu ca này, trong lòng Phương Trung Hải bỗng có chút uể oải, Hoa Sơn Trà cũng có chút mất mát, nếu Hoa Mẫu Đơn nhớ , mình hao tổn tâm cơ tranh đến còn có ý tứ gì? Đường Việt Manh chờ chính là cơ hội này, nàng cố ý nhìn ra phía ngoài, “Di, Tiểu Lục như thế nào còn chưa về? Biểu ca ngươi xem được ?” Đợi cho Phương Trung Hải rời , Đường Việt Manh cố ý oán giận với Hoa Sơn Trà, “Nhị tỷ, Mẫu Đơn tuyệt vui vẻ, cái gì biểu ca cái gì chỉ phúc vi hôn, người như vậy ai thích a, văn bất thành võ phải, lớn lên cũng bình thường.” Mắt thấy mất mát trong mắt Hoa Sơn Trà càng sâu, trong lòng Đường Việt Manh cười lạnh, người như Hoa Sơn Trà luôn muốn tranh nam nhân tốt, phải nam nhân tốt nàng ta sao có thể coi trọng? Quả nhiên nghe Hoa Sơn Trà chanh chua hỏi: “Đây chính là vị hôn phu của ngươi, tương lai nghênh thú ngươi vào Phương phủ, ngươi sợ thích người khác, đến lúc đó vắng vẻ ngươi vứt bỏ ngươi, vậy ngươi biến thành người bị chồng ruồng bỏ rồi .” chuyện thực ác độc, sắp đuổi kịp và vượt qua lão tử rồi đấy, trong lòng Đường Việt Manh thầm oán thầm, nàng làm cái bè đào hố nửa ngày chính là chờ Hoa Sơn Trà nhảy vào mà ra lời này, nổi lên cảm tình, ánh mắt của nàng trở nên mờ mịt, hai tay run run dùng sức thu tóc, miệng mở lớn, si ngốc ngơ ngác : “ cần, cần vứt bỏ Mẫu Đơn, Mẫu Đơn sợ a.” Trong lòng Hoa Sơn Trà trầm xuống, chỉ lo đả kích hoa Mẫu Đơn, cư nhiên quên nàng ta thể chịu kích thích, nhưng chậm rồi, Đường Việt Manh tru lên tiếng vang vọng Hoa phủ, đợi cho Tiểu Lục cùng Phương Trung Hải vội vàng chạy vào trong phòng, nhìn thấy chính là Đường Việt Manh cầm cái ghế bên cạnh, dùng sức linh lên ném về phía bàn trang điểm trong phòng, bên đập bên còn phát ra tiếng la a a, “ tốt , tiểu thư lại phát bệnh , nhanh kêu lão gia, nhanh thỉnh Lý đại phu.” Lúc Hoa thị lang đến trong phòng Đường Việt Manh, Lý đại phu phục dược cho nàng, nhìn nữ nhi nằm giường sắc mặt trắng bệch, nghe Lý đại phu liên miên cằn nhằn, “Ai nha, trong phủ này như thế nào còn có người e sợ cho người bên ngoài chết, vội vàng kích thích nhân gia.” Sắc mặt trầm xuống, Hoa thị lang chưa bao giờ đối Hoa Sơn Trà tức giận lúc này là cái tát qua, “Còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Cút!” Đợi cho mọi người trong phòng câm như hến dọc theo góc tường né ra ngoài, Hoa thị lang thở dài đưa tay đặt trán Đường Việt Manh, thương tiếc vén lên sợi tóc ướt đẫm đầu nàng, “Mẫu Đơn, phụ thân ở trong này, phải sợ.” Như là cảm ứng được thanh Hoa thị lang, Đường Việt Manh hơi hơi mở mắt, làm ra bộ dáng suy yếu vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Hoa thị lang sau, trong mắt lóe ra chút bất lực cùng bi thương uyển uyển, lê hoa mang vũ khóc nhào vào trong lòng Hoa thị lang, “Phụ thân, đừng rời khỏi Mẫu Đơn, Mẫu Đơn sợ lắm, nhị tỷ Mẫu Đơn bị người hưu, trở thành người bị chồng ruồng bỏ, nàng còn , Hải lang căn bản cũng muốn ngươi, phụ thân, Hải lang là ai a, vì sao cần Mẫu Đơn? Mẫu Đơn cũng cần , Mẫu Đơn chỉ cần phụ thân, ô ô. . .” Hoa thị lang an ủi vỗ lưng Đường Việt Manh, ôn nhu : “Mẫu Đơn, có việc gì , có Hải lang nào hết, phụ thân để cho người khác khi dễ ngươi, phụ thân lại càng rời khỏi Mẫu Đơn, ” con ngươi sâu thẳm thâm như bể, lúc Mẫu Đơn phát bệnh chỉ là cái đứa , nó căn bản biết Hải lang chỉ sợ là xưng hô của Hoa Sơn Trà đối với Phương Trung Hải, xem ra hai người này mười mươi có tư tình, nghĩ đến đây ánh mắt Hoa thị lang lóe lóe, nhất định phải phái người điều tra ràng, Phương Trung Hải, Hoa Sơn Trà xem hai người các ngươi làm cái hảo gì. cần xem mặt Hoa thị lang, Đường Việt Manh cũng biết lão cha tiện nghi này phỏng chừng tức đến mặt đều phải phát thanh, ai, thứ nữ cùng hôn phu chính nữ có chân, Hoa phủ quăng được cái mặt này đâu, vì bảo trụ mặt mũi Hoa phủ, phỏng chừng Hoa thị lang chuyện gì cũng làm được, Hoa Sơn Trà ngươi tự cầu nhiều phúc , chớ có trách ta, lão nương chẳng qua là thêm cái xưng hô thôi~
ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 30 Chương 30 Đường Việt Manh nằm ở giường giả chết vài ngày, từ ngày nàng trang bệnh té xỉu sau, Hoa thị lang cơ hồ chiều nào cũng đến xem nàng, nghe nàng mềm giọng tiếu ngôn xả vài chuyện loạn thất bát tao, tán gẫu chút kinh sử tử tập, có đôi khi cũng chút việc vặt trong triều, Đường đại luật sư liền giả ngu chút giải thích ngây thơ của bản thân, ngẫu nhiên lộ ra tí tẹo hiểu biết chính xác . Hoa thị lang thấy nữ nhi này mặc dù , so với nam nhi tuổi này còn có kiến thức hơn, mở cờ trong bụng rất nhiều, tự nhiên cảm thấy nữ nhi này ngàn hảo vạn hảo, chỉ là trước kia phát giác thôi. Mọi người là động vật kỳ quái, lúc thích ngươi ngươi ngàn hảo vạn hảo trong mắt cũng đều là sai, lúc thích ngươi, ngươi có ngàn sai vạn sai tại xem ra ngươi đều là tốt, nếu có ai đối với ngươi tốt, phải là khinh thường ánh mắt của , ủng hộ quan điểm của , tóm lại chính là người trong lòng lão tử ngươi cũng dám thích, chán sống hả Bởi vậy dưới tình huống như vậy, Triệu di nương liền thành người tốt nhất để chịu tội thay, để mà thuyết minh đầu sỏ gây nên vì sao Hoa lão cha trước kia sơ sẩy nữ nhi nhu thuận này, Hoa thị lang nhìn thấy bố trí khuê phòng Đường Việt Manh, chỉ dùng cái mũi hừ lạnh tiếng, sáng sớm hôm sau, Triệu di nương liền thí điên thí điên đổi mới bài trí hoàn toàn, Hoa thị lang nhìn thấy cái ăn cùng dược thiện mỗi ngày của Đường Việt Manh, chỉ dùng mắt liếc cái, vì thế ngay cả đầu bếp phòng bếp đều đổi vài người. Cuộc sống tại của Đường Việt Manh kêu cái thư thái, ăn ngon mặc tốt còn có người còn dám xem thường nàng, nhất là sáng sớm nào đấy nàng cư nhiên phát trong vườn có chậu hoa lan đơn sơ, trong lòng có chút kinh hỉ, là Tiểu Bạch đưa tới, tri ân báo đáp, uổng phí nàng đối tốt với , cao hứng bảo tiểu Lục mang rất nhiều đồ ăn cho Tiểu Bạch cùng Trần bá. Đường Việt Manh thâm biết nay hết thảy đều thành lập trụ cột nàng được Hoa thị lang sủng, nàng hướng tới thâm tư thục lự, sủng cái gì đều là mây bay, nhất là nay Hoa thị lang đối nữ nhi này sủng rất nhiều là vì bệnh của nàng, xuất phát từ thương tiếc cùng áy náy, nếu muốn làm cho Hoa thị lang tình thích chính nữ này, phải làm cho cảm giác được nàng tốt, đối Hoa Tâm Liên cùng Hoa Sơn Trà có tâm chán ghét. Cho nên nàng qua vài ngày có thể rời giường sau, quả thực biến thành cái đuôi của Hoa thị lang, mỗi ngày Hoa thị lang lâm triều sau trở lại thư phòng, luôn có thể nhìn thấy mực bàn học được đảo tốt, giấy trắng được áp tốt, sau đó liền nhìn thấy Đường Việt Manh cười dị thường chân chó bưng trà thơm cùng điểm tâm xuất cạnh bàn học, mặt dày mày dạn cùng ăn chung cơm chiều, thời tiết tốt còn tử triền lạn đánh kéo Hoa thị lang hoa viên du ngoạn. Đường đại luật sư có ưu điểm rất lớn, phải là giỏi về nghiền ngẫm tâm tư người khác, mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, Hoa thị lang mặt nhăn mày nhíu nàng phân phó hạ nhân bưng trà đưa nước, Hoa thị lang hừ hừ cái mũi, nàng săn sóc đưa lên áo khoác, bởi vậy tháng sau, ngày nào nhìn thấy nàng, Hoa thị lang cả người thoải mái, giống như thiếu cái gì. Về phần hai cái thứ nữ, Hoa Tâm Liên hoàn hảo, thái độ Hoa thị lang đối nàng ta cùng bình thường khác lớn, Đường Việt Manh cũng gấp, băng dày ba thước, chán ghét đối với người cũng phải sớm chiều là có thể thay đổi , chỉ cần tiến hành theo chất lượng kiên trì bền bỉ vài thập niên như ngày thượng nhãn dược, là có gì làm được. Tình cảnh Hoa Sơn Trà vô cùng ổn, từ lần trước Đường Việt Manh đào cạm bẫy để nàng ta ngã xuống sao, Hoa thị lang đối nàng ta có lòng nghi ngờ rất lớn, thầm lệnh tâm phúc điều tra chuyện của nàng ta cùng Phương Trung Hải, vì thế ngày nào đó tâm phúc ấp úng, ngôn ngữ hàm hồ biểu đạt biểu thiếu gia cùng nhị tiểu thư giao tình ít, tiểu thư Mẫu Đơn trong phòng nhị tiểu thư sau, trở về liền treo cổ tự sát, may mắn hạ nhân nghĩ cách cứu viện đúng lúc, Hoa thị lang mặt trầm như nước, đôi mắt giữ kín như bưng, “Gọi tiểu Lục tới đây, ” do dự hồi, “Nhớ kỹ đừng kinh động Mẫu Đơn.” Tiểu Lục hướng tới gặp Hoa thị lang như chuột thấy mèo, nay địa vị tiểu thư nước lên thuyền lên cũng đến mức nơm nớp lo sợ, nhưng quy củ ở bên, đại khí cũng dám ra, cũng may Hoa thị lang hòa ái dễ gần hỏi ít theo quy luật tỷ như thân thể gần đây, ăn cơm ngủ , dần dần để tâm, trả lời cũng thả lỏng. Đột nhiên thanh Hoa thị lang đột nhiên đề cao quãng tám, quát lạnh tiếng, “Nhị tiểu thư cùng biểu thiếu gia có tư tình ? Lần trước Mẫu Đơn làm sao tự sát? mau.” Những lời này cả kinh tiểu Lục trợn mắt há hốc mồm, mở to mắt ra lời, trong lòng thầm nghĩ, lão gia làm sao mà biết được? Hoa thị lang tung hoành quan trường mấy năm, đa mưu túc trí, mắt thấy biểu tình này của tiểu Lục, biết Hoa Sơn Trà cùng Phương Trung Hải nhất định có tình, vì thế trừng mắt, “Mau chút ra, nếu lôi ra ngoài loạn bổng đánh chết.” Tiểu Lục sợ tới mức than ngã xuống đất, oa tiếng khóc ra, thút thít nghẹn đem chuyện lại lần, từ nhị tiểu thư mỗi lần gặp biểu thiếu gia đều tìm cơ hội tới phòng tiểu thư, cùng biểu thiếu gia chuyện trò vui vẻ, mỗi lần còn có thể đưa cho biểu thiếu gia đồ mình làm, là biểu muội đưa cho biểu ca nhà mình, cần để ý, lại đến biểu thiếu gia dần dần thèm nhìn tiểu thư, mỗi ngày chỉ cùng nhị tiểu thư pha trộn, thường xuyên trong phòng nhị tiểu thư, tiểu thư còn bảo nàng đừng lộ ra, sợ có tổn hại danh dự nhị tiểu thư cùng Hoa phủ. Lần trước, tiểu thư tìm nhị tiểu thư, cư nhiên phát biểu thiếu gia giường nhị tiểu thư làm chuyện đó, nhị tiểu thư uy hiếp tiểu thư được ra ngoài, biểu thiếu gia còn chưa bao giờ thích tiểu thư, vẫn thích là nhị tiểu thư, chán ghét tiểu thư, tiểu thư trở lại trong phòng liền thần thái dị thường, tìm lý do đóng cửa liền treo cổ tự sát. Hoa thị lang thở dài hơi, ủy khuất Mẫu Đơn , đứa này vì vì Hoa phủ bị bao nhiêu ủy khuất, lại còn yên lặng thừa nhận, sợ trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành, sợ danh dự Hoa phủ, bị hủy trong nháy mắt, tâm Hoa thị lang thâm thâm bị đả động , đây mới là nữ nhi của , thông minh trí tuệ hiểu đại thế, vì phụ thân vì Hoa phủ ngay cả mạng mình cũng cố. Thản nhiên nhìn thoáng qua Tiểu Lục, mặt Hoa thị lang chút thay đổi : “Tiểu thư quên việc này, cho ngươi nhắc lại chọc tiểu thư thương tâm, việc hôm nay ta đều có quyết đoán, được cho người thứ hai biết, nếu ta tất nghiêm trị.” Tiểu Lục sợ tới mức liên tục gật đầu, Hoa thị lang vẫy vẫy tay ý bảo Tiểu Lục lui ra, trong lòng chậm rãi có quyết định. Đường Việt Manh nhìn thấy tiểu Lục thần hồn nghèo túng từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt hoảng hốt, hai mắt vô thần, trong lòng hơi hơi động, đột nhiên mở miệng hỏi: “Phụ thân kêu ngươi tới hỏi cái gì đấy?” Tiểu Lục kịp phòng, a tiếng nhảy dựng lên, vẻ mặt kích động vội vàng xua tay, “Vâng, a, phải. . .” Trong lòng Đường Việt Manh hiểu , nhàng cười, cũng cái gì nữa. Trong lòng nàng thầm đắc ý, mình làm bộ như phát bệnh đem lực chú ý của Hoa thị lang dẫn tới gian tình của Hoa Sơn Trà cùng Phương Trung Hải, xem ra có thành công rồi, vậy Hoa thị lang hẳn là phái người điều tra hai người này, cho nên hôm nay mới tìm Tiểu Lục hỏi , sợ là Tiểu Lục đem chuyện của hai người này cho Hoa thị lang, Hoa thị lang nhất định bỏ qua gian phu dâm phụ bôi nhọ môn phong Hoa gia. Hoa thị lang chỉ sợ đem nàng gả cho cái tra nam kia, nhất định tìm cách lui điệu cửa hôn ước này, tâm tư nhanh quay ngược lại, Đường Việt Manh có kế hoạch ác độc, người hữu tình thành thân thuộc, bạch liên hoa cùng Phương Trung Hải cũng rất xứng , cái quen điềm đạm đáng , cái giỏi về ra vẻ đạo mạo, quả nhiên là trai tài sắc. Giai ngẫu như thế, nhất định phải tác hợp hai người này, đến lúc đó bạch liên hoa biết muội muội mình nguyên lai cùng tỷ phu có chân, biết có thể còn trang đáng thương hay , Hoa Sơn Trà biết nam nhân này cưới tỷ tỷ mình, biết còn có thể thông đồng tỷ phu hay , nếu Triệu di nương biết chuyện lưỡng nữ cộng nhất phu này có thể hay bi phẫn đương trường thi thủ thơ, than ôi ! Hu, ô hô ai tai, thán hoa sen cùng trà xanh tề phi, tích hai nàng cùng chung dưa chuột. Hô hô~ Đường Việt Manh có tâm tình tốt, xem ra lâu nữa nàng có thể hoàn thành chấp niệm của Hoa Mẫu Đơn rồi, bỗng dưng nhớ tới kế hoạch dưỡng thành, nàng mấy ngày xem Tiểu Bạch rồi, vạn nhất đói gầy, chẳng phải là thể trở về gặp cha mẹ? Nghĩ đến đây, nàng vội vàng cầm lấy đồ chuẩn bị cho Tiểu Bạch, mình người đến chỗ Tiểu Bạch ở. Trước mái hiên, Tiểu Bạch sửa sang hoa hồng trước phòng, từ rất xa nghe thấy thanh thanh thúy động lòng người, “Tiểu Bạch, ta đến xem ngươi , ” chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Hoa Mẫu Đơn thở hổn hển chạy tới, mặt có chút đỏ ửng, dưới ánh mặt trời dị thường kiều mỵ, trong lòng vừa động, lập tức ngây ngốc cười, quần áo đều là bùn đón qua. Đường Việt Manh nhìn hai tròng mắt trong suốt của Tiểu Bạch, tươi cười hồn nhiên như thế, lại nhớ đến biểu đệ của bản thân, cũng là thực ỷ lại nàng, rất ngây ngốc lại đơn thuần khả ái, trong lòng nàng càng mềm mại, ngữ khí cũng tự giác ôn nhu tựa hồ ra nước, “Tiểu Bạch, nhanh rửa tay, ta cho ngươi thứ này.” Thấy Tiểu Bạch rửa sạch tay xong, Đường Việt Manh cười tủm tỉm từ trong lòng xuất ra bộ bao tay vải thô, ra nàng thấy tay Tiểu Bạch đều là miệng vết thương, liền làm bộ bao tay đại, dựa theo kích thước tay Tiểu Bạch làm ra, cười mang vào cho Tiểu Bạch, rất thích hợp, “Tiểu Bạch, ngươi xem, cái này kêu bao tay, ngươi đeo nó lên về sau chuyển chậu hoa hay cuốc tu bổ hoa cũng bị thương tay nữa .” Thấy Tiểu Bạch cao hứng vui sướng hoa chân múa tay, Đường Việt Manh hít tiếng, “Ngươi cùng Mẫu Đơn cũng coi như đồng mệnh tương liên, từ đều mất mẫu thân, ngươi yên tâm , ta hảo hảo bao dưỡng ngươi, ” Thấy đôi con ngươi đen láy của Tiểu Bạch bao hàm nghi hoặc nhìn nàng, Đường Việt Manh ha ha cười, “Ta bao dưỡng chính là đối với ngươi tốt lắm, bảo hộ ngươi, ai khi dễ ngươi.” Tiểu Bạch cười thực đẹp mắt, Đường Việt Manh đánh giá bỗng nhiên giống như phát tân đại lục, chung quanh người, tay phải của nàng muốn sờ trước ngực Tiểu Bạch(yuna: ta đa~ JQ nghen~), tò mò hỏi: “Tiểu Bạch, tuy ngươi thực gầy, nhưng mà cơ bắp cũng rất sai, giống như luyện qua võ thuật vậy.” Nhìn mặt trắng nõn như ngọc của Tiểu Bạch có tia đỏ ửng khả nghi, tâm tình Đường Việt Manh rất tốt, tiểu ngốc còn biết thẹn thùng, “Tiểu hài tử thẹn thùng cái gì, ta trước đây, ngày mai làm điểm tâm cho ngươi ăn.” Thấy Đường Việt Manh phải , Tiểu Bạch vội vàng kéo tay nàng, liều mạng làm thủ thế, Đường Việt Manh nhìn nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi có phải hỏi ta mấy ngày hôm trước vì sao đến nhìn ngươi? Ai, ngươi cũng biết rồi đấy, ta bị biểu ca tức bệnh, thân thể mấy ngày nay mới tốt, ngươi yên tâm, ta về sau thời gian dài đến nhìn ngươi nữa, đúng rồi, cám ơn ngươi tặng hoa cho ta, ta thực thích.” Vài ngày sau, Đường Việt Manh chán đến chết đọc sách, Tiểu Lục thần thần bí bí hoảng tiến vào, nhìn chung quanh người như tặc : “Tiểu thư, cho ngươi tin tức tốt, biểu thiếu gia bị đánh.” Đường Việt Manh lập tức tinh thần đến đây, “Bị đánh, bị ai đánh ?” “ biết a, ta nhìn lén, bị đánh cho như đầu heo, phỏng chừng tháng cũng có cách nào gặp người rồi, ” Tiểu Lục cố nén ý cười . Đường Việt Manh hưng phấn đến cực điểm, Emma, rốt cuộc này là vị đại hiệp qua đường nào trong lúc vô ý nghe được mình cầu nguyện làm việc mình vẫn muốn làm? Hay là lúc mình mộng du làm ?(yuna: Emma…Đừng tưởng bở chứ) Tác giả ra suy nghĩ của mình: hệ thống đại nhân chính là cái hố cha hóa, cho nên Tiểu Bạch phải ca ca , nhưng là đâu cùng ca ca cũng có chút quan hệ, tạm thời kịch thấu ~~( về phần muốn hay đến điểm đó gì . . . . Là nhóm hiểu được. . . . ) Ta oán niệm: Là nhóm thầm nghĩ ca ca, cũng xem ta kịch tình nội dung, nhân gia vì cấp tiểu Manh Manh thiết kế này đó kịch tình tưởng tâm lực tiều tụy tâm can đảm chiến dốc hết tâm huyết hộc máu ba thước có mộc có ~~~~(>_<)~~~~ Hận là nhóm, ta quyết định hủy bỏ cuối tuần song càng kế hoạch, ngồi xổm góc tường họa quyển quyển nguyền rủa là nhóm này đó tiểu tinh mỗi ngày bị ca ca bổ nhào vào ăn làm mạt tịnh cộng thêm đóng gói mang , rầm rì ~~
ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 31 ☆,chương 31 Trong lòng Đường Việt Manh mừng rỡ, mặt lại biểu lộ ra, chỉ thản nhiên dặn dò Tiểu Lục, “Cho dù ngươi ta vui mừng cũng thể biểu lộ ra để biểu thiếu gia nghi ngờ.” Tiểu Lục gật đầu đáp ứng. Đường Việt Manh thầm đoán, đến tột cùng là ai cùng biểu ca có cừu oán, chẳng lẽ là bởi vì nhị tỷ mình? Chỉ là biết hai người có tư tình trong phủ phỏng chừng chỉ có Hoa thị lang, nàng cùng tiểu Lục, trong lòng hèn mọn, nam nhân thay lòng đổi dạ, ra vẻ đạo mạo như vậy hẳn là đắc tội rất nhiều người, xứng đáng bị đánh. nhắc tới tâm tư mọi người trong phủ, Phương Trung Hải cũng buồn bực thôi, biết chiêu ai chọc ai, vừa từ tửu quán về đường liền bị người dùng túi to chụp xuống trận cuồng tấu(yuna: ăn đấm), cũng từng hoài nghi có phải biểu muội hạ độc thủ , nhưng mà nhất tưởng, Mẫu Đơn chỉ là khuê các tiểu thư, đại môn ra nhị môn mại, làm sao có thể rảnh rỗi tìm người ấu đả ? Hẳn là người khác, nếu là bị tìm ra, tuyệt đối bỏ qua cho kẻ đó. Tháng chín, trong phủ truyền đến tin vui, Hoa thị lang bởi vì chiến tích trác tuyệt, được Ninh vương giới thiệu, được Hoàng Thượng thăng thành Ngự sử, trong thời gian ngắn, chúc giả tập hợp Hoa phủ, mời khách tặng lễ mời khách mượn sức chỗ nào cũng có, Hoa thị lang làm người cẩn thận, biểu điệu thấp như trước, đánh thái cực dấu vết nhất nhất từ chối, mọi người náo loạn mấy ngày, mắt thấy Hoa thị lang đa mưu túc trí du muối tiến, cũng chậm chậm tán . Hoa thị lang, nga , nay hẳn là Hoa ngự sử, tiệc rượu trong phủ mời chư vị thân bằng bạn tốt cảm ơn cũng phải xử lý, bởi vậy mệnh Triệu di nương lo liệu tiệc rượu cùng các hạng công việc trong phủ, đặc biệt ân cần dạy dỗ, nhớ lấy phù hoa, càng thể xa hoa, đầu Triệu di nương điểm(yuna: gật) như trống bỏi, quay người lại phao đến chín từng mây. Lão gia nhà mình nay là người nào? Quan lớn đương triều, được Hoàng Thượng cùng Ninh vương tin cậy. Yến cảm tạ làm keo kiệt chẳng phải để cho người khác chê cười, nhất là hai khuê nữ đợi gả của bà ta, lần này yến hội nếu có thể kết bạn với thanh niên tài tuấn, nữ nhi gả tốt cái gì cũng tốt, vì thế bà ta xuất ra năm trăm lượng bạc , lại vụng trộm xuất ra hai trăm bạc vốn riêng cho quản gia, muốn làm yến hội sao cho vừa lòng. Đường Việt Manh nhận được tin tức yến hội, có chút ngây người, phải dưới lễ giáo phong kiến, nhóm đồng bào nữ tính đại môn ra nhị môn mại, nay làm sao có chuyện nữ nhi có thể tham gia gia yến? Ngẫm lại cũng liền tiêu tan , mất quyền lực thôi, dù sao đây cũng là thế giới mất quyền lực. Chậm , như thế nào còn có Ninh vương giới thiệu? Nay là năm Chính Đức, Đường Việt Manh bỗng nhiên kinh tủng , Ninh vương? Chẳng lẽ là cái Ninh vương Chu Thần Hào phát động phản loạn sau đó bị đại bại kia? Mary cách vách rất quỷ dị , chẳng lẽ văn này từ trạch đấu liền biến thành chính đấu văn? Ngẫm lại liền tiêu tan , giới thiệu mà thôi, hẳn là còn chưa tới bước kết bè kết cánh đấy. Trước dự tiệc, tiểu Lục đem quần áo hoa lệ cùng trang sức quý trọng nhất của Đường Việt Manh ra, chuẩn bị trang điểm, làm cho tiểu thư diễm kinh tứ tọa, hảo hảo hãnh diện, cho mọi người biết ai mới là chính nữ gia đình này, Đường Việt Manh nhìn quần áo cùng trang sức, khẽ nhíu mày, yến cảm tạ của Ngự Sử đại nhân? Nghe Triệu di nương hết sức có khả năng trang hoàng bốn phía, đây là muốn chết à. Vì thế Đường Việt Manh nhìn tiểu Lục đô miệng, cầm quần áo cùng trang sức thả hết vào trong tủ, lấy ra kiện quần áo thiển lam, mặt thi son phấn đạm bạc, tóc đen thùi dùng trâm hoàng kim bách hoa sai vãn lên, đãng hạ dây kết dài, càng có vẻ phù dung trong nước. Khí chất cao quý tú nhã được miêu tả sinh động. Từ lúc tiệc tối bắt đầu, tâm tình Hoa ngự sử liền cực độ khó chịu, loại khó chịu này khi nhìn thấy yến hội cực kì xa xỉ, nhìn thấy Triệu di nương cùng hai nữ nhi trang vận cực kì xinh đẹp, nhìn thấy hai nữ nhi như con bướm trong đám tân khách xuyên hoa vòng thụ, rốt cục lên tới đỉnh phong, trong lòng đối Triệu di nương, Hoa Tâm Liên cùng Hoa Sơn Trà tràn ngập chán ghét. Đương kim hoàng đế vốn nghi kỵ Ninh vương, tuy được tiến cử hiền tài thăng vì Ngự Sử, lại vẫn khom người tự giữ, cẩn thận chặt chẽ, nề hà quyền vị thứ này chính là khoai lang phỏng tay, vô luận ngươi che lấp thế nào, cũng vô pháp hoàn toàn lau cục diện tệ hại nó mang đến. Nay con đàn bà phá sản này chẳng những bốn phía phô trương hơn nữa còn đối với mọi khách khứa vui vẻ ra mặt, Hoàng Thượng nếu biết, chắc chắn ngờ vực vô căn cứ có phải cùng Ninh vương kéo bè kết phái hoặc là thị sủng sinh kiêu, vài kẻ này là ngại cổ đầu quá dài, ước gì sinh điểm tai họa đây. Đường Việt Manh chính là lúc này giống như trận xuân phong hóa mưa đúng lúc đến bên cạnh Hoa ngự sử, làm cho mừng rỡ, nữ nhi của ăn mặc mộc mạc hào phóng, ngắn gọn cao quý, lời cử chỉ kiêu ngạo siểm nịnh. Đây mới hẳn là phong phạm nữ nhi Hoa gia nên có. Đường Việt Manh mắt thấy Hoa lão cha hé ra mặt trầm, mây đen tụ đỉnh, tựa hồ có thể nghe được từng trận tiếng sấm, hai vị tỷ tỷ kia phẫn tươi đẹp quyến rũ, hận thể đem mọi trang sức đều thiếp hết đến người mình, e sợ người khác biết thực lực Hoa phủ, lão cha a, vạn nhất ngươi bị tra ra có cái dấu hiệu tham ô hủ bại gì, hai cái nữ nhi này của ngươi đúng là hề thiếu công lao đâu~ Trong lòng nàng thầm cảm khái, ngươi Hoa Tâm Liên cùng Hoa Sơn Trà hai người này cũng được cho là người nổi bật trong trạch đấu, như thế nào ở phương diện cung đấu này lại gần như về số vậy? Hoa lão cha vừa thăng quan, hơn nữa là Ninh vương giới thiệu , hoàng đế cùng văn võ đại thần đều ngắm Hoa lão cha rất căng, làm việc cao điệu như thế, đến tột cùng là coi Hoàng đế là người chết hay coi văn võ bá quan chung quanh là người chết thế? Loại thời điểm này, phỏng chừng địa vị hai người này trong lòng Hoa ngự sử trầm so với thang máy còn nhanh hơn. Quả nhiên Hoa ngự sử cười tủm tỉm tiêu sái đến bên người nàng, giữ chặt tay nàng chậm rãi đến bàn bên cạnh, bắt đầu giới thiệu cho mỗi người, ” Chính nữ Hoa mỗ Mẫu Đơn, Mẫu Đơn, đây là Mạnh thúc thúc. . . Đây là. . .” Đường Việt Manh quy củ lễ, mặt mang theo mỉm cười khéo léo, tiếu ngữ yến thù, các vị tân khách khỏi chậc chậc khen ngợi, “Ngự Sử đại nhân hảo phúc khí, có nữ nhi nhu thuận lanh lợi, ” làm cho tâm tình Hoa ngự sử rất tốt, làm cho Triệu di nương cùng Hoa Tâm Liên Hoa Sơn Trà tức xanh cả mặt. Yến cảm tạ chấm dứt, tất cả tân khách đều tán , Hoa ngự sử chỉ chừa câu đầu tiên liền phẩy tay áo bỏ , “Đem trong phủ sửa sang lại tốt , tháng sau có quản gia mới đến.” Thiếu chút nữa đem Triệu di nương kinh hách ngất. Lúc Hoa lão phu nhân nhập phủ gà còn có kêu, Hoa Mẫu Đơn bị tiểu Lục từ giường tha lên, như mưa tật gió rào rửa mặt chải đầu, buồn ngủ đứng trong chính đường, vị lão phu nhân đầu đầy tóc bạc, tinh thần quắc thước ngồi ở ghế đánh giá mọi người, thần sắc giận tự uy, Hoa ngự sử khoanh tay đứng bên cạnh, đôi mắt khinh nâng giới thiệu cho mọi người, “Vị này là ruột Hoa phủ, Hoa phủ từ lúc phu nhân qua đời sau, quản lý thất bát, hạ nhân rời rạc, lão gia ta đặc thỉnh lão phu nhân đến chưởng quản gia mấy ngày.” nhìn trong mắt Triệu di nương cùng Hoa Tâm Liên Hoa Sơn Trà chợt lóe oán độc, Hoa lão phu nhân chậm rãi đứng dậy, trong con ngươi hào quang sắc bén, thanh lớn , lại tẫn khí thế, “Lão thân quản lý gia mấy ngày, hy vọng mọi người như xưa cần cù, nếu có kẻ gian xảo nhàn hạ, Hoa phủ tất bất lưu, chủ tử nô bộc, đối xử bình đẳng, tốt lắm, lấy sổ sách đến đây, Triệu di nương ngươi lưu lại, lão thân có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, còn lại tan .” Đường Việt Manh ra chính đường, cơ hồ nghẹn cười đến nội thương, Hoa ngự sử từ chỗ nào tìm được nhân vật lợi hại, trong ngoài đều thẳng chỉ Triệu di nương, xem ra lần này Triệu di nương sợ là phải phun ra ít vốn riêng, suy nghĩ , lại nghe được tiểu Lục bên cạnh giọng : “Tiểu thư, Hoa lão phu nhân này ta nghe lão nhân trong phủ nhắc đến.” “Ân, nghe chút.” Đường Việt Manh cười hỏi. Thấy bộ dáng nồng đậm hứng thú của tiểu thư, tâm bát quái của tiểu Lục hừng hực thiêu đốt , ” Hoa lão phu nhân này là lão gia, năm đó gả cho thị vệ trong cung, sau đó tiến cung làm nhũ mẫu, nghe còn từng quản đương kim Thánh Thượng, sau đó lớn tuổi, Hoàng Thượng ban cho bà ta là nhất phẩm mệnh hạo phu nhân, phong phong cảnh cảnh ở trong nhà cửa hoàng đế ban cho, lão gia thỉnh bà ta đến quản gia, há có đạo lý quản được tốt chứ~” Đường Việt Manh có chút ngoài ý muốn, trong lòng thầm nghi hoặc, lão phu nhân này làm nhũ mẫu hoàng đế, ở trong cung nhiều năm, sợ là đều gian trá thành tinh, Hoa ngự sử thỉnh bà ta đến chẳng lẽ chỉ là vì quản lý gia vụ, hay là còn có chuyện gì? Nghĩ đến đây trong lòng nàng phát lạnh, nếu nhớ lầm, Ninh vương hẳn là năm sau tạo phản, chẳng lẽ lão cha mình cùng Ninh vương có liên hệ gì? Đây chính là chuyện tru diệt cửu tộc! Nhất định phải hảo hảo tìm hiểu ràng, nay nàng là Hoa Mẫu Đơn, vấn đề này liên quan đến mạng của nàng. Buổi chiều, thời tiết mát mẻ, Đường Việt Manh mang theo bao điểm tâm kích động hoa viên gặp Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ở trong hoa viên tùng thổ, nhìn thấy Đường Việt Manh đến đây, hưng phấn ném cái cuốc trong tay, y y nha nha liền nghênh đón, Đường Việt Manh mặt nhăn nhíu, vươn tay chỉa chỉa chỉ tay Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ha ha ngây ngô cười , vội vàng rửa tay. Đường Việt Manh thấy Tiểu Bạch càng ngày càng nghe lời, hai người ở chung lâu ngày, nàng chậm rãi biết Tiểu Bạch mặc dù có chút ngu si, lại phải dại dột bất trị, chỉ là so với những người khác nhận chậm hơn thôi, có lẽ việc người khác nghe lần liền hiểu, mà phải phản phục lại mấy lần mới nghe hiểu được. Chỉ cần phải ngốc bất trị là được rồi, cái này tương đương với đấu chủ, lúc thua chỉ còn cái quần cộc, lại phát bên trong quần cộc còn giấu khối tiền, Đường Việt Manh giống như nhìn thấy con đường tươi sáng hướng nàng ngoắc ngoắc, khỏi nắm tay hạ quyết tâm, nhất định phải đem Tiểu Bạch dưỡng thành hộ quốc tướng quân, hô hô, khai cái vui đùa gì, dưỡng thành cực phẩm gia đinh là thiên thượng rơi xuống cái bánh rồi. “Tiểu Bạch, ngươi nếm thử điểm tâm ta cho ngươi mang, đây là ta bảo tiểu Lục tự tay làm , liên dong cao còn có bánh đậu cao này.” Đường Việt Manh từ trong bao xuất ra khối đưa cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vui vẻ tiếp nhận đặt ở mũi ngửi ngửi, nhưng ăn, cầm trong tay đưa đến bên miệng Đường Việt Manh, mặt cười dị thường sáng lạn, càng có vẻ như minh châu sinh choáng váng, sặc sỡ loá mắt, Đường Việt Manh mím môi cười khẽ, liền cắn ngụm tay Tiểu Bạch. “Ai u, ta tưởng là ai, nguyên lai là đại tiểu thư ruột thịt trong phủ chúng ta, như thế nào cùng Tiểu Bạch si này hỗn cùng chỗ, cũng đúng, cái si cái ngốc, nhưng ra là đôi trời sinh đấy.” Thanh chanh chua vang lên, Đường Việt Manh nhíu mày nhìn lại, đúng là Hoa Sơn Trà mang theo vài nha hoàn sai vặt cao nhìn xuống nàng. Đường Việt Manh mắt lạnh nhìn Hoa Sơn Trà, “Ngươi muốn làm cái gì?” Tiểu Bạch hoang mang nhìn Đường Việt Manh cùng Hoa Sơn Trà, tuy biết phát sinh việc gì, nhưng đứa ngốc cũng có trực giác, trực giác cho , nữ nhân vênh váo tự đắc này bất lợi đối tiểu thư, bước lên phía trước, vươn hai tay che ở trước mặt Đường Việt Manh, bộ hiên ngang lẫm liệt, Đường Việt Manh nhất thời dở khóc dở cười. Hoa Sơn Trà coi như ngã lần, biết Đường Việt Manh chạm vào được, vạn nhất lại phát bệnh, mình nhất định bị phụ thân đánh chết, nhãn châu chuyển động, đối gã sai vặt sử ánh mắt, gã sai vặt kia ngầm hiểu, tiến lên hất bay điểm tâm trong tay Tiểu Bạch, dùng chân giẫm giẫm, “ hảo hảo làm việc, còn dám ở trong này làm biếng à?” Tiểu Bạch ngẩn người, bỗng nhiên nảy sinh ác độc phác lên, dùng sức đẩy gã sai vặt kia lăn mặt đất, hai người đánh nhau, vài gã sai vặt khác thấy thế, lên hỗ trợ, mấy người bắt đầu ra sức đánh Tiểu Bạch. Đường Việt Manh ở bên liều mạng hô bọn họ dừng lại, đáng tiếc có người nào nghe lời của nàng, mắt thấy Tiểu Bạch bị đánh máu tươi chảy ròng, trong lòng Đường Việt Manh giận dữ, nàng đến bên người Hoa Sơn Trà, lạnh lùng nhìn nàng ta, đột nhiên vươn tay, cái tát vang dội vang lên, nhất thời tất cả mọi người ngừng lại, kinh ngạc nhìn Đường Việt Manh. Ánh mắt Đường Việt Manh lạnh như băng, khí thế sắc bén, tự giác toát ra khí độ của Ngọc quý phi, “Làm càn, ngươi thân là tiểu thư Hoa phủ, tùy ý khi dễ hạ nhân si ngốc, ngươi có biết hai chữ ‘hổ thẹn’ viết thế nào ? Hai chữ ‘ thương hại ‘viết thế nào ? Phụ thân ngày thường giáo dục chúng ta, phải thương hại hạ nhân, lão ngô lão cùng với nhân chi lão, ấu ngô ấu, ngươi chẳng lẽ đều quên rồi sao? Ngươi có phải muốn cho ta bẩm báo phụ thân, hành vi của ngươi xứng làm người Hoa phủ?” Hoa Sơn Trà hoàn toàn ngây người, Hoa Mẫu Đơn như vậy nàng ta biết , trong mắt nàng ta cư nhiên chợt lóe sát khí, đúng vậy, nàng nhìn lầm, đó là sát khí, nàng khỏi có chút kinh hãi, lại nghe Đường Việt Manh đem Hoa ngự sử chuyển ra, biết mình hôm nay chiếm được chỗ tốt, hung hăng trừng Đường Việt Manh, “Ngươi chờ đấy, ” xong oán hận rời . Đường Việt Manh muốn tiến lên nâng Tiểu Bạch dậy, thanh vang lên, “Tốt lắm, hổ là chính nữ Hoa phủ, có quyết đoán có trí tuệ, lão thân thực thưởng thức ngươi, ” Đường Việt Manh kinh ngạc xoay người, sát! Hoa lão phu nhân gian trá này biết từ đâu toát ra lúc này cười tủm tỉm nhìn nàng, mãn nhãn giảo hoạt. Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn thanh xuân rosemary thân lôi, ba cái, cuối tuần ta hội song càng giọt ~~