ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN) (104)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      1vs1 bạn ạ

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      vay nam chinh la ai vay ban co sung ko

    3. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      nc là bạn ngọc ấy. Có sủng bạn ah

    4. Celesta

      Celesta Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      59
      Chết mất! Đọc bộ này mà sảng khoái tinh thần. Vui quá !
      Ủng hộ editor. Tiếp tục nghiệp gian nan bồi bổ tinh thần cho các chị em =D
      vânanh1999 thích bài này.

    5. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 91


      ☆, 91

      Đường Việt Manh có chút bối rối, khỏi thấp mắt, tuy bình thường càu nhàu nàng mắng ôn kê này ít, nhưng nay thấy quan tâm, lại có chút cảm động, hơn nữa trong lòng nàng, tứ hoàng tử này cho nàng cảm giác quen thuộc, giống như từng quen biết, làm cho nàng nhịn được luôn muốn quan tâm , e sợ ai thương tổn .


      “Yên tâm, ta biết dùng pháp lực , ” nàng nghĩ nghĩ quyết định dối, thanh có chút thê lương, “Phụ vào chiếc nhẫn xoay này, làm ta mất hết toàn bộ pháp lực, tại ta chỉ là người thường , chỉ có thể ở bên trong nhẫn xoay, nếu ngươi đánh mất nó, hay là nhẫn xoay nát, ta cũng liền hôi phi yên diệt .” Emma, lời này quá là mang cảm giác , chúng ta đều là châu chấu dây thừng, đây chính là muốn cùng nhau cố gắng , bởi vì chúng ta là minh hữu!

      Tứ hoàng tử bộ bừng tỉnh đại ngộ, xem đến Đường Việt Manh thẳng mắt trợn trắng, “Manh Manh, khó trách ngươi rời khỏi nhẫn xoay, ta còn tưởng là ngươi trốn tránh muốn gặp ta, xem ra là ta hiểu lầm ngươi rồi, vậy phải làm sao mới có thể khiến ngươi khôi phục pháp lực được?”

      Đường Việt Manh xoay người nhìn , “Tứ hoàng tử, đáp ứng ta, rời khỏi hoàng cung sau hãy đặt ta trong thâm sơn, như vậy có thể rời khỏi nhẫn xoay, ta cũng liền tự do .” con ngươi Tứ hoàng tử nặng nề, suy nghĩ cái gì, “Manh Manh, nếu như vậy, ta có thể vĩnh viễn nhìn thấy ngươi, ngươi mãi mãi ở bên ta?”

      Lão nương còn phải về chỗ hệ thống đại nhân tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, làm sao có thể mỗi ngày ở cùng với ngươi? trong lòng nàng nghĩ vậy, mặt lại giả bộ thương cảm, “Pháp lực của ta bị tổn hại, rời nhẫn xoay rồi sợ là phải hóa thành cây cỏ tu luyện lần nữa, chỉ sợ cuộc đời này thể nhìn thấy ngươi.”

      Nàng kịp phòng bị ngã vào cái ôm ấm ấp, lời tứ hoàng tử bi thương vang bên tai, “ ! Manh Manh, tuyệt đối ! ta từng nhìn thấy sách cổ ghi lại, chỉ cần có thể tìm được kỳ hoa dị thảo, là có thể gia tăng linh hồn lực của tinh quái, rời khỏi hoàng cung rồi, ta mang ngươi khắp thiên hạ, tìm kiếm loại dị vật này, đừng sợ, chỉ cần ta ở đây, nhất định để ngươi hóa thành cỏ cây!”

      biết vì sao, Đường Việt Manh tuyệt muốn ; àm tứ hoàng tử thương tâm, nàng lập tức giả ý vui vẻ đáp: “ ra còn có chuyện này, hảo, ngươi chuyện phải giữ lời a.” “Thừa quân thử nặc, tất thủ suốt đời.” Tứ hoàng tử cầm tay nàng, trảm đinh chặt sắt trả lời.

      Trời dần sáng, tứ hoàng tử thấy thân thể Đường Việt Manh càng ngày càng mơ hồ, như muốn tiêu tán , biết mình sợ là phải rời khỏi nơi này, vội vàng : “Manh Manh, đêm nay ta lại đến cùng ngươi, chờ ta.”

      “… Hảo…” Đường Việt Manh nhe răng trợn mắt vẻ mặt đau khổ, cả đêm được ngủ rồi, buồn ngủ quá.

      Tứ hoàng tử từ từ tỉnh lại, trong tay cầm nhẵn xoay bằng ngọc dính sát vào tim, có chút hoảng hốt, chẳng lẽ là bình thường vẫn nhớ tiểu Manh Manh, cho nên mới ngày suy đêm mộng? nếu giải thích thế nào về chuyện quỷ dị như vậy? cư nhiên gặp Manh Manh trong nhẫn xoay?

      nghĩ nghĩ, đặt nhẫn xoay trước ngực, cẩn thận hỏi: “Manh Manh, có ở đấy ?” Sau lúc lâu nghe được Đường Việt Manh trả lời, “Có gì phải làm sao?” “Tối hôm qua ngươi có phải ngã khỏi bàn đu dây ? Sau đó ta đỡ được ngươi? Sau đó chúng ta ngồi bên hồ đàm buổi tối?” thanh Tứ hoàng tử càng cẩn thận.

      Đường Việt Manh nhịn tức, thản nhiên trả lời: “Ừ.” trong lòng Tứ hoàng tử dâng lên chút kinh hỉ, xác định hỏi lại lần, “Manh Manh, sao?” Đường Việt Manh hoàn toàn táo bạo , “ ! so với vàng còn hơn! đừng có chít chít méo mó nữa, ta buổi tối ngủ rồi, mệt chết được ấy, ta cảnh cáo ngươi, được làm phiền ta, lấy nhẫn xoay xuống, ban ngày được ầm ỹ đến ta nữa, nếu buổi tối ta trốn đấy!”

      Tứ hoàng tử mím môi cười, “Manh Manh hảo hảo nghỉ ngơi nha, ” lấy nhẫn xoay xuống, dùng cẩm khăn cẩn thận chà lau lần, sau đó dùng hồng trù bao lại, đặt cạnh gối đầu, ý cười doanh nhiên, có tiểu này bầu bạn tốt.

      Tứ hoàng tử luôn hờ hững, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng hôm nay Tiểu Lộ Tử có cái nhìn mới về vị chủ tử này, bên nhìn tứ hoàng tử tay cầm bút họa, miệng cư mỉm cười, sống động như từ trong tranh bước ra, mặt mày thanh dương uyển hề, Tiểu Lộ Tử thầm , “Điện hạ làm sao vậy, sao cứ cười kì kì thế?”(yuna: người ta mà)

      Tứ hoàng tử nhợt nhạt cười, “Tiểu Lộ Tử, thầm cái gì đấy, mau xem chút, tối chưa?” “Điện hạ, những lời này hôm nay ngài hỏi rất nhiều lần rồi, hay là ngài có chuyện gì hả?” Tiểu Lộ Tử tò mò hỏi.”Ít nhảm, nhanh .” Tứ hoàng tử cười mắng.”Vâng, ” Tiểu Lộ Tử mặt mày hớn hở chạy ra ngoài.

      Tứ hoàng tử rốt cục mong đến trời tối, sớm rửa mặt tốt, đổi kiện cẩm y màu tím lăn lên giường, đặt nhẫn xoay trước ngực, cười ngủ, đêm nay ngủ kêu cái hương mộng chính hàm, vừa cảm giác tỉnh lại là lúc trời sáng.

      Tứ hoàng tử kinh hãi, cầm nhẫn xoay ngơ ngác nhìn, tối hôm qua cư nhiên có đến cái đình viện trong nhẫn xoay, càng có nhìn thấy Manh Manh, trong lòng trận kinh ngạc, bỗng nhiên nghĩ đến, Manh Manh có thể trách thất ước ? vội vàng đặt nhẫn xoay trước ngực, “Manh Manh, ngươi còn ở đấy ?” thanh lười biếng của Đường Việt Manh vang lên, “Tứ hoàng tử có gì phải làm sao?”(yuna: dưa bở ngon ?)

      Thanh Tứ hoàng tử trầm thấp, “Manh Manh, tối hôm qua ta có nhìn thấy ngươi?” “Đúng vậy, ta chờ ngươi hảo lâu, ngươi vẫn tới, ta liền ngủ.” Đường Việt Manh gợn sóng sợ hãi xong, nghe ra cái gì hỉ nộ ái ố.

      “Ta ràng đặt nhẫn xoay trước ngực mà, tại sao có thể như vậy?” Tứ hoàng tử càng cảm thấy kỳ quái, “Đêm nay thử lại xem sao.”

      Thử vài buổi tối, tứ hoàng tử luôn đặt nhẫn xoay trước ngực, e sợ mình lúc ngủ cẩn thận đánh rơi nhẫn xoay, bởi vậy liền mệnh Tiểu Lộ Tử thủ đêm, thấy nhẫn xoay rơi xuống đánh thức , lại vẫn như trước thể tiến vào nhẫn xoay, khỏi có chút lo sợ yên, này đến cùng là làm sao?

      Đường Việt Manh cũng nghĩ đến cùng là vì sao, nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên nhớ tới ngày đó là đêm trăng tròn, chẳng lẽ chỉ có đêm trăng tròn đặt nhẫn xoay trước ngực mới có thể gặp nhau? nàng ý tưởng này cho tứ hoàng tử sau, tứ hoàng tử càng nghĩ càng cảm thấy đúng, khỏi có chút mất mát trong lòng, ban đầu nghĩ mỗi ngày có thể gặp mặt, lại tưởng được ra là mỗi tháng lần, khỏi ngâm: “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.”(yuna: gió vàng, móc ngọc gặp nhau. Hơn biết mấy người đời gần bụi) Đường Việt Manh thở phào nhõm, cảm tạ nhẫn xoay!

      Hai người chuyện, ngoài cửa có thái giám đến, “Tứ hoàng tử, tiếp chỉ, ” tứ hoàng tử vội vàng quỳ xuống, khẩu hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tên thái giám kia đưa cái hộp ra, “Tứ hoàng tử, Hoàng Thượng ban cho ngươi , ” xong, cáo từ mà .

      Trong lòng Tứ hoàng tử vạn phần kích động, ngón tay có chút phát run mở hộp, lại phát bên trong ràng là tờ thư pháp bị xé nát, ảm đạm cầm lấy vài mảnh hợp lại chỗ, đúng là chữ ‘sửa’, quả là bức thư pháp lần trước dâng phụ hoàng.

      Cười khổ tiếng, “Manh Manh, ngươi phải thất vọng với ta rồi, ngươi xem, sợ là phụ hoàng oán hận ta đến cực điểm, vĩnh viễn cũng muốn gặp ta.” thanh Tứ hoàng tử khàn khàn, mang theo sa sút tinh thần.

      Đường Việt Manh lẳng lặng nhìn bức thư pháp, trong lòng thầm suy tư, nếu nàng chán ghét người, nhìn thấy lễ vật đưa sợ là sớm ném tới thùng rác, cho dù là muốn ghê tởm , ném lên mặt còn chưa tính, còn phải ở trong ánh mắt trông mong của xé rách nó, mà hộp này, chế từ vàng ròng 9999, mặt khảm mãn châu ngọc, quý trọng vô cùng, người nào ngốc đến làm như vậy đâu, cho dù là Hoàng Thượng, tọa ủng thiên hạ, cũng vậy a, này phải cho người khác bản thân là kẻ người ngốc tiền nhiều còn gì.

      Nàng nghĩ nghĩ, linh quang chợt lóe, có thể đây là Hoàng Thượng cố ý khảo nghiệm? Muốn nhìn chút tâm tư của đứa con trai này đối với ra sao? xem nó có phải đối lòng đầy oán niệm ?

      Tứ hoàng tử tâm ý tương thông với nàng, đương nhiên nghe được ý của nàng, trong lòng vừa động, vốn trí tuệ thiên tư, đương nhiên nghĩ đến dụng ý Hoàng Thượng làm vậy, nghĩ đến đây, ôm hòm trở lại phòng, xuất ra mảnh , dụng tâm ghép lại.

      Đường Việt Manh khỏi chậc chậc khen ngợi, “Tứ hoàng tử, quả nhiên là người thông minh a, ” tứ hoàng tử ôn hòa cười, “Manh Manh, là ngươi thông minh mới đúng, ta chẳng qua được ngươi dẫn dắt thôi, Manh Manh, có đôi khi ta rất ngạc nhiên, ngươi cơ trí giảo hoạt như vậy, là tiểu sao?” “Đương nhiên rồi, tứ hoàng tử, đây là cơ hội, chúng ta nhất định phải nắm chắc nó.” Đường Việt Manh cùng tứ hoàng tử nhìn nhau cười, như hai con hồ ly.

      Vài ngày tiếp theo, tứ hoàng tử mỗi ngày ngơ ngác ôm đó bức thư pháp, ăn uống, cả người càng tiều tụy, Tiểu Lộ Tử quỳ cầu tứ hoàng tử nhất định phải ăn cơm, lại chỉ thấy cười , như trước lời, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng đau thương.

      Mắt thấy tứ hoàng tử như vậy, người giám thị Hoàng Thượng phái tới nhịn được nữa, ni mã nếu hóa này đói chết, nhân gia phụ tử Liên Tâm, vạn nhất Hoàng Thượng đột phát tâm từ phụ, đến lúc đó ngàn sai vạn sai đều là sai của , vậy phải là bị cả nhà sao trảm hả? vì thế đứng ngồi yên, lập tức bẩm báo Hoàng Thượng huống của tứ hoàng tử.

      Từ Tâm cung

      phu nhân tóc bạc mặc cung trang dùng bữa, phu nhân này đúng là Thái Hậu của Đại Thịnh vương triều, địa vị tôn quý, Hoàng Thượng rất hiếu thuận với bà, người phụ nữ này trải qua vô số tinh phong huyết vũ, đấu tranh tàn khốc trong hậu cung, cắn răng vượt qua, rốt cục đợi đến lúc Hoàng Thượng đăng cơ, mới có thể an vị hưởng thái bình.

      được cung nữ hầu hạ uống canh tổ yến, gặp Hoàng Thượng sải bước tiến vào, khỏi có chút giật mình, “Hôm nay sao sớm vấn an ai gia vậy?” Tinh tế nhất tưởng, “Có chuyện gì sao?”

      Thần sắc Hoàng Thượng có chút phiền chán, muốn lại thôi, Thái Hậu kiên nhẫn hỏi, mới đem chuyện tứ hoàng tử như thế nào dâng thư pháp cho , xé nó lại để vào hộp ngọc ban cho tứ hoàng tử, muốn nhìn chút nó có oán hận , lại ngờ tứ hoàng tử ghép thư pháp lại, cả ngày ôm nó ăn uống lời.

      Thái Hậu thở dài, “Đứa này là thương thấu tâm rồi.” Bà vẫn thích tôn tử này, ngay cả năm đó Minh quý phi sủng quan lục cung, làm người kiêu căng ương ngạnh lại ngoan độc sắc bén, vẫn hiếu thuận cùng tôn kính bà lắm, bà trải qua qua nhiều chuyện như vậy, Minh quý phi tình hay là giả ý với bà bà đương nhiên là nhận ra, bởi vậy đối với tôn tử này vẫn có vài phần thích, chỉ là ngại Hoàng Thượng thịnh nộ, tiện quan tâm nó.

      Thái Hậu hoãn hoãn khẩu khí, khuyên giải: “Nó từ tâm địa thiện lương, văn tài võ lược đều xuất sắc, ngay cả năm đó Minh quý phi tử tội nan thứ, đều gieo gió gặt bão, ngươi giận chó đánh mèo nó nhiều năm như vậy, còn muốn giận chó đánh mèo cả đời nữa sao? Nó là con ngươi.”

      Hoàng Thượng trầm mặc hồi, trước mắt như lên dung nhan thiên tư quốc sắc khuynh quốc khuynh thành của Minh quý phi năm đó, nhiều năm như vậy, mỗi khi nhớ đến vẫn giống như ngay bên cạnh, “Trẫm suy nghĩ.”




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :