ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN) (104)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lovely chii

      lovely chii New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      7
      ờ nhể?! sao a ý cứ hôn tới hôn lui cái nhẫn z ak?!
      mà chị cũng lạ, cái nhẫn tí tẹo kia sao mà phân biệt đk môi vs chả cổ mà kêu ak?!

    2. Sắc Sắc

      Sắc Sắc Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      154
      Truyện hay wa. C main phải là đóng đủ dạng người. Chả bik đâu mới là c. Đọc1 ngày liên tục ko rời nổi luôn

    3. Sắc Sắc

      Sắc Sắc Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      154
      Truyện này thực wa hay. Ko bik c còn mấy kiếp nữa mới xog

    4. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 87

      ☆, 87

      Đường Việt Manh hoàn toàn ngẩn ngơ, dựa theo lý luận nhân vật phản diện mà , giúp loại nhân vật như hoàng tử phản diện thượng vị, khẳng định là phải giúp trở thành người đệ nhất thiên hạ —— Thiên Tử , nhưng nay nàng lại xuyên thành cái nhẫn xoay, phải làm thế nào để giúp phản diện thượng vị đây? Huống hồ hóa này nhìn qua khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, đừng có làm nhân vật phản diện , cho dù bảo làm nước tương cũng chỉ sợ làm đổ cả bình nước tương ấy chứ, có thể hầm đến bây giờ còn chưa bị mọi người ăn xương cốt chừa, quả thực chính là phúc tám đời tổ tiên a…


      cũng phải lại, nàng lúc ấy là trúng cái tà gì a, có việc gì sờ cái nhẫn xoay chết tiệt kia làm cái gì, quả thực chính là muốn ăn đấm a, nghĩ đến đây, Đường Việt Manh liền hận thể đầu đâm chết luôn… Nga… Là đâm chết tứ hoàng tử kia mới đúng(yuna: |||), chừng là vì , nàng mới phải xuyên qua cái thế giới quái quỷ này ấy.

      cần oán nó, ngươi cũng phải bởi vì muốn ăn đấm, là vì ta, đều là vì chấp niệm của ta, dụ dỗ ngươi sờ nhẫn xoay, mới có thể mang ngươi đến đây, hết thảy đều do ta.” giọng nữ u oán kia tiếp tục vang lên, Đường Việt Manh biết bà ta phải quỷ, là chấp niệm của Minh quý phi, bởi vậy cũng khẩn trương nữa, lẳng lặng chờ vị đệ nhất nhân vật phản diện quát tháo hậu cung ngày xưa này lên tiếng.

      “Là ta lo lắng cho nó, nó là đứa cực kì hiếu thuận, thông minh hiếu học, văn võ kiêm tu, hết thảy đều do ta, là ta rất nóng vội, là ta muốn cho nó lên vị trí kia, là ta từ thủ đoạn làm cho nó đối quyền vị chi tranh hoàn toàn lạnh tâm.”

      Minh quý phi dừng chút, ước chừng là nhớ lại chuyện cũ, sau đó thương cảm : “Ta còn nhớ lần, ta cố ý trừng phạt Sở chiêu nghi mang thai, làm cho nàng ta đẻ non, máu tươi đầy đất, đứa đó cầu ta, ta chẳng những buông tay, còn buộc nó phải cứng rắn xem thảm cảnh ấy từ đầu tới cuối, là ta tốt, hết thảy đều là sai của ta, nó như hôm này đều là ta tạo thành .”

      Đường Việt Manh hoàn toàn trầm mặc, nàng hiểu Minh quý phi vì sao phải làm như vậy, nhưng mà cũng dám gật bừa với phương thức dạy con của bà ta, đôi khi nàng khó có thể lý giải phương thức của những nữ nhân trong hoàng cung, hoặc là bảo hộ rất tốt, hoặc chính là để cho các hoàng tử đối diện tàn khốc, tuyệt tình ,thủ đoạn ngoan độc, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

      Nàng cảm thấy, đế vương chân chính hẳn là nhân hoài thiên hạ, phải có thủ đoạn của mình, đế vương thuật chú ý là mượn sức lòng người, biết được nhân tính, hiểu nhân tình, cân bằng nhân thuật mới đùng, chứ cái loại thủ đoạn tư này trừ bỏ làm cho tâm của người trở thành đế vương càng thêm u, tuyệt đối có chỗ nào tốt cả, cho nên rất nhiều đế vương đăng cơ sau tàn nhẫn bạo ngược, chưa chắc phải là loại phát tiết.

      Minh quý phi ô nức nở khóc lên, Đường Việt Manh có chút bất đắc dĩ, sớm biết hôm nay làm gì lúc trước, Minh quý phi xoa xoa nước mắt, “Ta cho nó thân là hoàng tử nhất định phải ngoan độc, nhân từ với địch nhân chính là ngoan lệ với chính mình, ta cho nó trong hậu cung này có rất nhiều người ngày ngày tính kế nhau, cho nó, mọi người chẳng qua là tốt với nó ở mặt ngoài thôi, chứ thực chất trong tâm đều ngày ngày đêm đêm hy vọng mẫu tử chúng ta chết , tại ngẫm lại, đứa này sợ là từ lúc đó bắt đầu phong bế tâm hồn lại, quan tâm bất cứ cái gì nữa.”

      Đường Việt Manh lắc đầu, “Bi thương với chết tâm, ta nghĩ hẳn là biết mình bị thái tử phi hãm hại , biện giải, cũng với Hoàng Thượng hết thảy, chẳng lẽ là vì thích Cam Minh Châu?”

      Minh quý phi oán hận : “Cái tiện nhân kia, ngày đó ta có giết chết nàng ta cùng lão cha của nàng ta, là thất sách.” tới đây thanh trở nên réo rắt thảm thiết, “Ta cũng biết nó có thích tiện nhân kia , tâm tư của nó ta cho tới giờ vẫn nhìn thấu, nó luôn chôn chặt tâm tư dưới đáy lòng, làm cho người ta khó nắm bắt, nhưng ta biết nó thiện lương , muốn khó xử cái tiện nhân kia cùng với thái tử, hết thảy đều tự cam chịu.”

      Đường Việt Manh biết gì, Minh quý phi này là tâm ngoan thủ lạt cũng thực tiểu nhân, nhưng mà rất hợp khẩu vị của nàng, ni mã hư hỏng cũng là hư thiên kinh địa nghĩa, đương nhiên, chưa thêm trang tiểu bạch hoa, năm đó sủng quan hậu cung cũng phải có chút ngón nghề chứ , huống hồ xem bộ dạng thiên tư quốc sắc của tứ hoàng tử thế kia, lão nương hẳn là thuộc loại đại biểu điển hình cho diễm như đào lý tâm như rắn rết, Emma, ngẫm lại cũng đều mang cảm giác gặp tri kỷ a.

      Minh quý phi tựa hồ biết nàng suy nghĩ cái gì, cười lạnh, “Cho dù ta lạc đến kết cục bây giờ, ta cũng hối hận, tiểu nhân hơn xa ngụy quân tử , năm đó ta ngồi vị trí quý phi này, phàm là kẻ uy hiếp đến ta, ta tuyệt đối bỏ qua, ” xong thở dài, “Hết thảy nhân quả cũng là ta gieo gió gặt bão, nay ta chỉ cầu hoàng nhi của ta có thể bị liên lụy, kiện khang mạnh khỏe, vui vẻ mà sống là được rồi.”

      Đường Việt Manh khẽ nhíu mày, “Như thế nào, chấp niệm của ngươi phải muốn cho con ngươi lên ngôi vị hoàng đế hả?” Minh quý phi lắc đầu, “Ta thể mưu hoa thiên hạ này giúp , nay lại thân vô tấc đất, tay binh quyền, có sủng ái của Hoàng Thượng, lại có bất luận thế gia nào trong triều duy trì, làm sao có thể với tới ngôi vị hoàng đế chứ? muốn làm gì cũng phải trong khả năng, huống hồ chí ở triều đình, ta nghĩ thông rồi, chỉ cần ngày của thư thái, cần gì phải câu nệ phủ ở nơi nào?”

      Đường Việt Manh gật gật đầu, “Ngươi thức thời, chỉ là ngươi bảo hộ là được rồi, vì sao phải tha ta xuống nước? Ta và các ngươi dù có dùng tám gậy tre cũng chẳng đánh đến nhau mà.” Kỳ trong lòng nàng rất muốn , liên quan lão nương cái rắm a.

      Minh quý phi nhợt nhạt cười, có thê lương nên lời, “Bởi vì ta sắp phải rời khỏi đây rồi, mười năm trôi qua, oán niệm của ta cũng nên tan thành mây khói , Đường tiểu thư, thực xin lỗi, ta vẫn nghe hệ thống đại nhân ngươi trí tuệ tỉnh táo, giảo hoạt ngoan độc, nhiệm vụ giao ngươi luôn hoàn thành tốt, cho nên ngươi là lựa chọn tốt nhất, bảo hộ , khai đạo , làm cho buông mọi nỗi lòng, sống vui vẻ.”

      Đường Việt Manh hừ tiếng, cầu lão nương làm việc còn bậy lão nương, giảo hoạt ngoan độc là nghĩa xấu , có lẽ trong mắt Minh quý phi, đây là lời ca ngợi, người xấu cũng có ngôn ngữ của người xấu mà, nàng mặc dù rất hề muốn đáp ứng, chỉ là nay tên dây thể bắn, nếu chấp niệm của Minh quý phi được thỏa mãn, nàng cũng đừng mong rời khỏi cái nơi quỷ này, Đường Việt Manh luôn hướng tới kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, “Hảo, lão nương đáp ứng ngươi, nếu ta có thể bảo hộ , ngươi để ta rời đúng ?”

      Minh quý phi cười cười, “Chỉ cần chấp niệm của ta tán , ngươi có thể rời khỏi nơi này, cám ơn ngươi, ngươi nhất định khiến ta thất vọng .”

      “Uy , ngươi còn cho ta biết, làm sao mới có thể tán chấp niệm đâu?” Đường Việt Manh hô mấy lần, có bất luận trả lời nào, “Sát, xả vô nghĩa nửa ngày, phần quan trọng nhất cư nhiên cho lão nương.”

      Minh quý phi rời sau, Đường Việt Manh cảm thấy mình cư nhiên có thể hoạt động, nàng duỗi thắt lưng, chậm rãi đứng dậy, phát mình đứng ở nơi, đây là tòa đình viện nho , giữa vườn mãn kỳ hoa dị thảo, còn có ao , cạnh ao bàn đu dây , ai, về sau đây chính là mảnh thiên địa của nàng rồi, ni mã, xuyên thành cái nhẫn xoay là chuyện thực thống khổ a.

      Nàng ôm gối ngồi cỏ, nhìn ra bên ngoài, có thể quan sát hết thảy, giống như bản thân tự trải nghiệm vậy, ràng trước mắt, nàng thấy Tiểu Lộ Tử cung kính đứng bên, trong tay cầm chén trà , “Điện hạ, nghỉ lát .”

      Tứ hoàng tử lắc đầu, “Tiểu Lộ Tử, ngươi xuống , ta tự làm là được rồi, ” thanh ôn nhuận trong trẻo, đợi cho Tiểu Lộ Tử xuống sau, tứ hoàng tử sờ sờ nhẵn xoay bằng ngọc, “Tiểu Lục, bất tri bất giác ngươi theo ta mười năm rồi .”

      Đường Việt Manh lắc đầu, nàng tiếp thu trí nhớ của , đương nhiên biết, cái nhẫn xoay này là lễ vật sinh nhật mười tuổi của , được Hoàng Thượng cùng Minh quý phi cùng tặng, hơn nữa Hoàng Thượng còn tự tay đeo vào cho , ” Lân Nhi của Trẫm, tự nhiên làm cho trẫm thất vọng.”

      Nàng biết, năm đó tứ hoàng tử vì những lời này, sớm về tối cần cù đọc sách chăm chỉ học võ nghệ, nàng cũng biết năm ấy mười bốn tuổi, được mọi sư phụ dật vu ngôn biểu tán thưởng, được Hoàng Thượng khích lệ là văn võ song toàn, nàng càng biết hôm nay là sinh nhật hai mươi tư tuổi của , mà từ lúc Minh quý phi qua đời sau, còn ai chúc mừng sinh nhật cho nữa, phụ hoàng của cũng thèm liếc lấy cái.

      đến cũng kỳ, cho dù Hoàng Thượng có lãng quên Minh quý phi sau lại thích tứ hoàng tử, cũng đến mức nhìn cái nào chứ? trừ phi có chuyện gì đặc biệt phát sinh, làm cho Hoàng Thượng kiêng kỵ tứ hoàng tử , rốt cuộc là chuyện gì đây? Minh quý phi rơi vào kết cục như thế, là gieo gió gặt bão rốt cục có ý gì? Chẳng lẽ trong câu chuyện có bí mật lớn?

      Đường Việt Manh nghĩ đến đau đầu, tuy phải phải giúp đoạt được ngôi vị hoàng đế, nhưng là muốn bảo vệ , phải là lần nữa đoạt được sủng ái của hoàng đế , đấu đổ thái tử cùng thái tử phi hãm hại , nhưng nàng là cái nhẫn xoay a, Đường Việt Manh nhất thời cảm thấy con đường phía trước xa xôi mịt mù, quên , nghĩ nữa, vẫn là chậm rãi chờ, đợi kỳ tích xuất , đợi hóa này có thể để nhẫn trước ngực rồi sau.

      Tựa hồ là nghe được tiếng kêu gọi của nàng, tứ hoàng tử vươn ngón tay trắng nõn như ngọc, cầm nhẫn xoay, chậm rãi tháo khỏi ngón cái, sau đó đặt trong lòng bàn tay, tinh tế đánh giá, tâm tình Đường Việt Manh kích động, mau đặt ở ngực a, mau a, lão nương chỉ cần có thể đối thoại với ngươi, hoàn thành chấp niệm lão nương ngươi, liền bát tự cũng có thể hất bay a.

      Tứ hoàng tử cầm nhẫn xoay, chậm rãi di động đến trước ngực, Đường Việt Manh bắt đầu nắm chặt tay, chuẩn bị sử dụng ý niệm đối thoại cùng , ai biết tay trái của tứ hoàng tử chuyển đến trước ngực chậm rãi dừng lại, đôi con ngươi sáng như nước kinh ngạc nhìn cái nhẫn, trong mắt tràn đầy đau buồn, tưởng niệm cùng quyến luyến, Đường Việt Manh bỗng có chút hiểu được, trong những ngày giam cầm vắng vẻ đằng đẵng này, tứ hoàng tử coi cái nhẫn xoay này như thân nhân của mình, có lẽ trong lòng , nhẫn xoay này chính là che chở của phụ hoàng mẫu hậu .

      Lòng nàng có chút sầu não, mỹ nhân đáng thương a, nhanh chút đặt nhẫn xoay trước ngực , như vậy lão nương có thể đến an ủi ngươi, hoàn thành chấp niệm lão nương ngươi, mọi người đều vui vẻ.

      lúc nàng y y, tứ hoàng tử vươn ngón tay thon dài nhàng phất nhẫn xoay bằng ngọc, sau đó dừng ở chỗ, Đường Việt Manh chỉ cảm thấy cả người đều phát run, ni mã hóa này thế nhưng từ mặt nàng giáp đến môi lại sờ soạng đến xương quai xanh, tại dừng trước ngực nhuyễn nhu của nàng a!!!!!.

      Dù là Đường Việt Manh da mặt dày khẩu vị nặng, lúc này cũng nét mặt già nua đỏ bừng a, tiếp theo tay tứ hoàng tử lại chậm rãi vuốt ve xuống phía dưới, Đường Việt Manh sắp hộc máu, lại cố tình trốn thoát, “Sờ muội ngươi a, ” Đường đại luật sư sắp bạo , nhưng vào lúc này, tiếng kêu giúp nàng giải vây.

      “Tứ đệ, biệt lai vô dạng ha?” nam tử tuấn tú mặc cẩm bào, đầu buộc kim quan xuất tại cửa, cười dài nhìn tứ hoàng tử.

      NẾU BẠN ĐỌC THẤY CHỖ NÀO SAI CHÍNH TẢ PHIỀN ĐỂ LẠI COMMENT ĐỂ YUNA SỬA^^

    5. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 88

      ☆, 88

      Nam tử cẩm y kim quan kia chậm rãi vào trong viện, phía sau là thiếu phụ dung mạo diễm lệ cùng vài cung nữ thái giám, thiếu phụ mặc váy hoa lê nhiều màu, đầu cài chiếc trâm phượng bát bảo toàn tơ vàng, tẫn hiển phú quý, cử chỉ nhàn nhã cao quý, chỉ là đối với Đường Việt Manh duyệt trăm ngàn phàm nhân mà , mặt mày người thiếu phụ này thoáng tiều tụy đau thương.


      Cử chỉ nam tử kia tiêu sái chỉ có, bên miệng cầu chút ý cười, ánh mắt sáng ngời nhìn tứ hoàng tử, “Tứ đệ, biệt lai vô dạng.”

      Tứ hoàng tử khiêm tốn ôn nhuận như ngọc như trước, nhưng Đường Việt Manh lại nhìn thấy ánh mắt trở nên dị thường trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa hồ mang theo tia cảm tình, cúi người cung kính thi lễ, “Thần đệ bái kiến thái tử cùng thái tử phi, thái tử điện hạ thiên tuế.”

      Thái tử ha ha cười, tiến lên nâng tứ hoàng tử, tươi cười trong sáng ấm áp, “Tứ đệ rất khách khí rồi, ta biết hôm nay là sinh nhật thần đệ, cố ý cùng Minh Châu đến xem ngươi, hy vọng tứ đệ cần cự ta ngoài ngàn dặm a.” Đường Việt Manh đối với cái kiểu cười này rất quen thuộc , ni mã đây là khúc dạo đầu của hồ ly chúc tết gà a, năm đó lúc nàng là Ngọc quý phi, ngày ít nhất cũng phải cười mấy sịch lần, ngươi nha biết cười đừng là hỗn cơm trong hoàng cung a~~~

      Quả nhiên tươi cười của thái tử càng phát ra ấm áp, mà lời như dao đâm thọc chỗ đau của tứ hoàng tử, “Ha ha, phụ hoàng bận rộn quốc , quên mất sinh nhật tứ đệ, nhưng mà ta nhớ lắm a, cả Minh Châu cũng nhớ nữa, xem này, lễ vật ta tặng cho tứ đệ là nàng chuẩn bị đấy , tứ đệ nhìn xem có vừa lòng ?”

      Lời thái tử như tảng đá ném vào mặt hồ, kích khởi tầng tầng gợn sóng, Đường Việt Manh ràng cảm giác được tuy mặt ngoài tứ hoàng tử bình tĩnh vô ba, mà bàn tay cầm nhẫn nắm chặt, “Đa tạ hoàng huynh cùng hoàng tẩu quan tâm, thần đệ kinh sợ.” Nàng thờ ơ lạnh nhạt, phát thái tử phi mặc dù mỉm cười, tươi cười hào phóng, mà răng lại hơi hơi cắn môi.

      Đường Việt Manh càng hưng trí bừng bừng, giống như xem diễn, đôi thanh mai trúc mã bởi vì nữ tử tham vọng quyền lực, mà chia tay, sau đó tân hoan mang theo chiến lợi phẩm đến thăm tình cũ , cố tình tình cũ này lại có biểu tình mắt giả thấy mà lòng đầy căm phẫn, hơn nữa dựa theo bộ dáng giả chết này của tứ hoàng tử, có vẻ là cũng phải khó quên tình cũ với vị Minh Châu kia, thú vị nha…

      Thái tử mỉm cười, từ trong lòng xuất ra hộp gỗ tử đàn khéo léo tinh xảo, mở nắp hộp, bên trong là hoàn bội bạch ngọc đặc sắc tinh xảo, sắc mặt tứ hoàng tử có chút tái nhợt, trong mắt lên tia phẫn nộ dễ thấy, giây lát lại bình tĩnh trở lại, như trước vẫn cười đến vân đạm phong khinh, tiếp nhận hộp gỗ tử đàn, “Cám ơn hoàng huynh cùng hoàng tẩu, thần đệ thực thích.”

      Thái tử cười gật gật đầu, “Tứ đệ thích là tốt rồi, ta còn có chuyện quan trọng, thể lưu lại bồi tứ đệ ôn chuyện , qua đoạn thời gian nữa phụ hoàng muốn dò xét Giang Nam, ta phải ở lại kinh thành, thay người xử lý triều chính, ” xong khẽ vuốt mi, “Ai, việc nhiều a, ta đúng là lao lực quá độ a, nếu tứ đệ có thể giúp ta tốt rồi, chỉ tiếc tứ đệ còn bị cấm chừng, ôi chao, huynh trưởng sai rồi , tứ đệ trăm ngàn đừng để ý nha.”

      Tứ hoàng tử nhợt nhạt cười, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, “Hoàng huynh quá khách khí, thần đệ tài sơ học thiển, ngu dốt chịu nổi, làm sao gánh vác được trọng trách lớn như vậy, hoàng huynh thiên tư thông minh, văn võ song toàn, phụ hoàng đương nhiên giao chuyện triều chính lại cho hoành huynh.” Thái tử cười có chút lãnh ý, gật đầu thèm nhắc lại, đôi mắt lơ đãng đảo qua tứ hoàng tử cùng Cam Minh Châu.

      Đường Việt Manh thầm lắc đầu, tứ hoàng tử này coi như thông minh, có trúng xúi giục của thái tử, chỉ là biết có nghe ra hay là giả nghe ra, ngụ ý của thái tử, là hoàng đế ở đây, thái tử nắm quyền to trong triều.

      Nghĩ đến đây, lòng Đường Việt Manh phát lạnh, đại bất ổn rồi, nếu thái tử kiền cương độc đoán, lại có cha vợ Thừa tướng đại nhân trợ Trụ vi ngược, tính mạng tứ hoàng tử chẳng phải là gặp nguy cơ? Lấy chiêu số hại người trong thâm cung này, nếu phải gặp thích khách cung bị cháy hoặc đến cái kiếp hạ độc thần mã, như vầy mà ngươi còn biết ngại quá đừng ngươi hỗn trong cung a.

      Mắt thấy tứ hoàng tử chắp tay thi lễ ôn kê kia, ý bảo thái tử ngài có việc gì phắn , lòng Đường Việt Manh nóng như lửa đốt, thái tử xuất ở trong này, đây chính là đường sinh cơ trước mắt a, mà hóa tứ hoàng tử này còn nắm chắc, nàng lại thể nhắc nhở , Minh quý phi nương nương, đây là nhi tử ngươi muốn chết, ngươi chớ có trách ta a.

      Bỗng nhiên, Đường Việt Manh cảm thấy mình tựa hồ nghe được tiếng lòng của tứ hoàng tử, “Thái tử, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?” Chẳng lẽ cái nhẫn này mở ra đường tâm linh tương thông rồi? Nàng hưng phấn nhìn lại, quả thực thấy hai tay tứ hoàng tử đặt ở trước ngực, nhẫn xoay dán ngực , nàng biết dùng từ nào để mà diễn tả tâm tình may mắn sau tai nạn này, kịp tổ chức ngôn ngữ nổi cảm tình, liền lập tức hô to tiếng, “Tứ hoàng tử, chậm .”

      ràng cảm giác được tứ hoàng tử run run chút, bên tai truyền đến tiếng hô kinh tủng, “Chẳng lẽ là ban ngày gặp ma?” Đường Việt Manh biết đây là cảm giác trong lòng tứ hoàng tử truyền cho mình, sau đó nhìn thấy tứ hoàng tử tuy đem hết khả năng giả bộ dáng trấn định trước mặt thái tử cùng Cam Minh Châu, dư quang khóe mắt lại ngừng đánh giá bốn phía, trong lòng nàng khỏi buồn cười.

      Nàng thanh ho tiếng, cực lực làm cho thanh của mình nghe qua ôn hòa phiêu miểu, tận lực tiếp cận thanh của tự nhiên, “Tứ hoàng tử, phải sợ, ta phải quỷ, là do mẫu phi ngươi nhờ vả đến giúp ngươi. . . Ân. . . Khụ khụ. . . Sau đây ta giới thân phận của ta, nay có đại họa lâm đầu, ngươi đặt nhẫn xoay ở ngực, nghe ta cho ngươi phải làm như thế nào.”(yuna: tự dưng nhớ đến truyện Aladin và cây đèn thần)

      Đường Việt Manh biết loại chuyện này thực quỷ dị, trước mặt người có thần trí coi như ràng này, đặc biệt là cổ nhân, phải là quái lực loạn thần a, ni mã tứ hoàng tử bị nàng hù chết coi như thuộc loại thần kinh thép, có phúc tổ tiên tám đời rồi, chỉ là nay tình huống khẩn cấp như vậy, nàng cũng kịp tìm ra cái cớ phong thanh nguyệt minh điểu ngữ mùi hoa, cái cớ êm tai nào đó để mà lừa tứ hoàng tử nữa.

      Bởi vậy nàng lập tức nâng Minh quý phi ra, quả nhiên cảm giác được tâm tư tứ hoàng tử trận lắc lư cùng do dự, sau đó mới như hạ quyết tâm hỏi: “Ngươi muốn ta làm thế nào?”

      “Ngươi viết bức thư pháp, nhớ kỹ phải viết chữ’ sửa’ trong ‘tu thân dưỡng tính’, viết xong sau, đưa cho thái tử, thỉnh đưa đến Hoàng Thượng, cung chúc Hoàng Thượng nam tuần mạnh khỏe, nhớ kỹ, nhất định phải lớn tiếng vào.” Đường Việt Manh rất nhanh cho tứ hoàng tử, ngữ khí chân thành tha thiết, tựa hồ đây là lời vàng ngọc chân thành nhất đời.

      Tứ hoàng tử do dự, thanh nữ tử này tới quá đột nhiên, biết là người hay là quỷ quái gì, thực bị kinh sợ , nhưng nữ tử này là được mẫu phi nhờ vả, hơn nữa nghe ý tứ của nàng cũng giống như là muốn hại mình, mắt thấy thái tử phẩy tay áo bỏ , Cam Minh Châu theo sát sau đó, lại thừa dịp thái tử chú ý, ngoái đầu lại lo lắng liếc mình cái.

      Tứ hoàng tử cũng ý thức được chuyện này tất có chuyển cơ, hạ quyết tâm, “Hoàng huynh, thỉnh chờ chút.” Thái tử dừng cước bộ, cười khanh khách xoay người nhìn tứ hoàng tử, “Tứ đệ có gì nhờ vả?”

      Tứ hoàng tử mím môi cười, trở lại trước bàn tứ bảo, múa bút viết nhanh, tự tự như rồng bay phượng múa, viết chữ ‘sửa’, mạnh mẽ hữu lực, loan tường phượng chứ, sau đó tứ hoàng tử cẩn thận cuốn giấy lên, hai tay đưa cho thái tử, “Hoàng huynh, thỉnh trình bức thư này cho phụ hoàng, nhi thần chúc phụ hoàng nam tuần mọi như ý, hết thảy mạnh khỏe.” thanh của đề cao ít, phỏng chừng mọi người trong sân này đều nghe được.

      Sắc mặt Thái tử có chút khó coi, nhưng cũng thể cự tuyệt, đành phải tiếp nhận để vào trong ngực, “Tứ đệ yên tâm, ta nhất định tự tay giao cho phụ hoàng.” xong sau nhìn thoáng qua Cam Minh Châu đứng ở bên, ánh mắt đau thương mật ý, ôn nhu săn sóc nên lời, “Minh Châu, thôi.” Sau đó đệ ánh mắt cho cung nữ tùy thị, cung nữ này tiến lên giúp đỡ thái tử phi, đoàn người rời .

      Đường Việt Manh thở dài nhõm hơi, mặc kệ thế nào, ít nhất cũng có 50% cơ hội bảo trụ mạng của hóa này, nàng thèm gì nữa, giả chết bên, vẫn là nhanh trốn , vạn nhất tứ hoàng tử hỏi nàng là ai, nàng còn chưa biên tốt lời dối nào có vẻ nhất đâu, tổng thể lão nương là người xuyên thời , bị chấp niệm của lão nương ngươi kéo qua quyển sách này, còn xuyên thành cái nhẫn xoay, đừng tứ hoàng tử tin, chính nàng cũng tín ấy chứ.

      Cũng may tứ hoàng tử giống như quên nàng, cầm mai hoàn bội, tinh tế nhìn, bên môi lộ ra chút châm biếm, Tiểu Lộ Tử thấu lại đây, chấn động, “Điện hạ, này phải lễ gặp mặt năm đó quý phi nương nương ban cho Cam Minh Châu sao?” tức đến đỏ hốc mắt, oán hận : ” tiện nhân này, nàng phản bội ngài , cư nhiên còn liên hợp với thái tử hãm hại ngài, nay còn lấy thứ này ra để kích thích ngài, quả thực chính là táng tận lương tâm mà!”

      Tứ hoàng tử cười , ngữ khí thèm để ý, “Chẳng qua là người lạ mà thôi, làm gì phải tức giận, Tiểu Lộ Tử, hoàn bội này thưởng cho ngươi , đồ của mẫu phi ta nàng ta xứng có, nó chỉ xứng với người nên xứng mà thôi.” Những lời này vừa ra, vô hình trung là xem Tiểu Lộ Tử là thân nhân, Tiểu Lộ Tử cùng tứ hoàng tử lớn lên với nhau từ , nghe lời này dị thường cảm động, đỏ hồng mắt, tiếp nhận hoàn bội, “Tạ điện hạ.” “Ngươi xuống .” “Vâng.”

      Tứ hoàng tử tựa hồ lơ đãng đặt tay phải trước ngực, giọng ho khan vài tiếng, lẩm bẩm: “Lúc này được thần minh che chở, cho ta tránh được kiếp, ngày khác ta nhất định thắp hương quỳ lạy, cảm tạ trời xanh.”(yuna*ôm bụng cười lăn lộn*)

      Đường Việt Manh cười nhạt, đúng là mê tín a, thế này thôi mà cũng tưởng là thần với chả quỷ, cũng thế, để tưởng đây là thần minh che chở , đỡ phiền nàng phải giải thích, lại bị hỏi ra đống vấn đề, tốt nhất là về sau đều cho là thần minh che chở , nhưng mà người kia cũng coi như thông minh, cư nhiên đoán ra dụng ý của nàng, nàng bảo trình cho Hoàng Thượng bức thư kia, là để nhắc nhở Hoàng Thượng, trong cung ngài còn có đứa con bị cầm chế đấy, chờ ngài tuần nam cũng đừng có quên nó nhớ, chỉ cần Hoàng Thượng có bất luận tỏ vẻ gì, thái tử cũng dám làm liều, mạng của tứ hoàng tử vẫn được bảo vệ.

      Sau đó lại nghe tứ hoàng tử lầm bầm lầu bầu, “Thần minh muốn ta lớn tiếng đây là vật trình cho phụ hoàng, có phải muốn người chung quanh giám thị ta của phụ hoàng biết ta có vật giao cho thái tử muốn trình cho phụ hoàng, làm cho thái tử dám hủy nó, bắt buộc phải trình lên?” Đường Việt Manh hừ lạnh tiếng, nha tính ngươi thông minh.

      Tứ hoàng tử lại bắt đầu tự hỏi tự đáp, “Chỉ là thần minh bảo ta viết chữ ‘sửa’ này là có ý gì? Tu thân dưỡng tính? Sửa tề trị bình? là khiến người ta trăm tư khó giải.” Đường Việt Manh rốt cục nhịn được nữa, dù sao tại thông lộ tâm linh mở ra, cũng nghe được, liền oán giận vài câu, “Cái gì văn võ song toàn, quả thực chính là cái ngu ngốc, trừ bỏ tầng ý tứ tu thân dưỡng tính này, còn có hàm nghĩa nối lại tình xưa mà cũng biết, vạn nhất Hoàng Thượng cũng ngu như ngươi, tâm huyết của ta đây chẳng phải uổng phí .”

      Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, “Yên tâm , Hoàng Thượng thánh minh, tự nhiên minh bạch hàm nghĩa của ngươi.”(yuna: há há, vỏ quýt dày có móng tay nhọn)

      Đường Việt Manh nhất thời ngây ra như phỗng, “Ngươi như thế nào nghe được lời ta ?” Tứ hoàng tử buồn cười : “ phải ngươi cho ta biết, đặt nhẫn xoay trước ngực, nghe ngươi dạy ta làm như thế nào sao? , ngươi rốt cuộc là ai? Đến từ phương nào?”

      Đường Việt Manh thế này mới phát , tứ hoàng tử sớm nắm nhẫn xoay trong tay, vừa rồi làm bộ như ho khan, thực tế là đặt nhẫn xoay trước ngực mở ra thông đạo tâm linh, hóa này cư nhiên phẫn trư ăn hổ, lầm bầm lầu bầu phía trước đều là giả ngu sung lăng a, khẩu hồ, lão nương quả thực là lật thuyền trong mương, bị người kia thiết kế a!

      NẾU BẠN ĐỌC THẤY CHỖ NÀO SAI CHÍNH TẢ PHIỀN ĐỂ LẠI COMMENT ĐỂ YUNA SỬA^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :