ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN) (104)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Thế là chị cũng được nửa quãng đường đến với nhau rồi à :yoyo19:
      Nàng vất vả rồi, ta vẫn ngóng đợi từng chương đó nha~~:yoyo14::yoyo14:

    2. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      Rốt cuộc chị với men chính chừng nào mới có chính văn cho riêng mình đây><?

    3. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      Bài mới nè, các nàng, đường còn dài, đường còn dài ngại bước chân~~~
      lylyHình Ưu thích bài này.

    4. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 82

      ☆, 82

      lầu 24, đầu tóc bù xù kinh ngạc nhìn đèn điện như ngọc dưới đường, người đến người đường cái như nước chảy, gió đêm thổi bay làn váy , phất bay tóc dài của , lộ ra dung mạo thanh tú, trong ánh mắt là tuyệt vọng làm cho người hít thở thông, “Triệu Dương, bảy năm tình cảm, lại ngay từ đầu chúng ta là sai lầm, ha ha, sai lầm? sai lầm lớn nhất của tôi chính là gặp , nếu có kiếp sau, hãy để tôi đừng gặp lại nữa!”

      ====================================================


      Lúc Đường Việt Manh hỗn loạn tỉnh lại, mở to mắt đánh giá bốn phía, trời là vòng trăng sáng lóe ra, cách gần như vậy, gió đêm gào thét thổi người, bên tai là từng trận tiếng gió, vừa nhìn về phía trước, nhất thời kinh ra thân mồ hôi lạnh, má ơi! Đây là tầng thượng cao nhất a!!!Lại liếc phía dưới cái, ô tô chạy như kiến!

      sợ tới mức cả người run run, hai cái đùi run run rẩy rẩy lui về phía sau, hai tay dùng sức bắt lấy lan can bên cạnh, cả người như dây leo gắt gao triền lan can, run lên vài lần, mới miễn cưỡng đặt được chân về mặt đất, tại Đường Việt Manh sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa ngồi xuống đất liền chết lặng run run nửa ngày cũng dậy được.

      Ni mã đây là có bệnh a hay là biểu diễn tạp kỹ a, từ cao như vậy mà ngã xuống là muốn thành lòng đỏ lòng trắng trứng gà hay là bánh bột ngô đôn trứng a~~~ Mary cách vách vì cái mao gì mỗi lần xuyên đến nguyên chủ phải nửa chết nửa sống chính là đường lao tới lăn tìm chết a, những cái người muốn sống này vì sao cho tuổi thọ a, chẳng lẽ biết câu cửa miệng : chết tử tế bằng vẫn còn sống a, mỗi ngày lao tới lăn vượt mọi khó khăn gian khổ đường xuyên qua, còn phải là vì thưởng cho dương thọ ít đến đáng thương này! là người so với người tức chết a!

      “Ngươi đến tột cùng là vì sao muốn chết a?” Mặc kệ thế nào, xuyên vào trong thân thể này, vô luận làm sao cũng phải khách tùy chủ, huống chi còn phải hoàn thành chấp niệm hay ho này.

      Nguyên chủ tên Mạt Lị Hương này ngốc lăng suy nghĩ nửa ngày, lại bắt đầu khóc lên, khóc thẳng đến Đường Việt Manh đau đầu hoa mắt, mới ô nức nở lên, “Tôi cùng Triệu Dương biết nhau khi học đại học, ấy nhất kiến chung tình với tôi, theo đuổi rất lâu tôi mới nhận lời, tại bảy năm , ấy đối với tôi tốt lắm, tôi vui ấy khuyên giải an ủi tôi, tôi vui vẻ ấy ở cùng tôi, tôi sinh bệnh…”

      “Được rồi, trọng điểm , ” Đường Việt Manh kiên nhẫn đánh gãy, có kiên nhẫn nghe Mạt Lị Hương liên miên cằn nhằn đống vô nghĩa, trong cảm nhận của , trôi qua liền trôi qua, vừa thể làm rạng rỡ cho tại cũng thể thêm vinh dự cho ngày mai, như vậy, đắm chìm trong quá khứ dùng cái rắm!

      Mạt Lị Hương nức nở tiếng, tựa hồ có chút thầm oán Đường Việt Manh lãnh huyết vô tình, tiếp tục kể ra: “ ấy có bạn học nữ, quen từ thời đại học, bọn họ vẫn là hảo bằng hữu , bởi vì là thuộc kiểu hồng nhan tri kỷ này, cho nên tôi cũng từng nghi ngờ, Triệu Dương kia thích ấy, nhưng ấy tuyệt đối thích ta, người ấy là tôi, bởi vì tốt nghiệp sau chúng tôi kết hôn .”

      “Nhưng là tôi dần dần cảm thấy thích hợp, tin nhắn của Triệu Dương với ta ngày càng ái muội, chỉ cần ta gọi cú điện thoại ấy vội vàng qua, cho dù tôi vui thậm chí sinh bệnh cũng cản được ấy, chẳng sợ khuya khoắt chỉ cần ta mình thoải mái, ấy cũng tới, chúng tôi liền cãi nhau, ta lòng ta tôi hẹp hòi, ta ôn nhu hào phóng, phân phải trái như tôi, ô ô…”

      Mạt Lị Hương thấy Đường Việt Manh nhíu mày, vội ngừng khóc kể , “Rốt cục đến ngày tôi hỏi ta, có phải ta rồi ? ta trầm mặc trả lời, lại chịu trách nhiệm kết hôn với tôi. Tôi tức quá tìm ta chuyện, nhưng ta lại châm chọc tôi, tôi quản được người , tìm ta có ích gì đâu, từ lúc học đại học ta thích người tôi rồi, ta với tôi là cạnh tranh công bằng, chẳng qua lúc bắt đầu là bị tôi giành trước, nhiều năm như vậy ta ngừng thay đổi chính mình, cho nên mới có thể làm cho Triệu Dương ta, mà tôi cái gì cũng hiểu, tôi biết bất cứ chuyện gì của Triệu Dương, cho dù mất ta cũng xứng đáng.”

      Đường Việt Manh hừ hừ cái mũi, có vài người chính là như vậy, xảy ra chuyện tìm kẻ đầu sỏ là gã đàn ông bội bạc lại tìm tình nhân của ta để chuyện, chịu nhục là chuẩn cmnr, nhịn được đánh gãy lời của Mạt Lị Hương, “ có từng chuyện với Triệu Dương, hỏi nguyên nhân ta bội tình bạc nghĩa ?”

      Mạt Lị Hương có chút mờ mịt, “Tôi dám hỏi, tôi tưởng ta vẫn là của tôi, nhưng là ta thuộc về ta rồi, bạn bè của ta đều thích tôi, tôi yếu ớt, săn sóc ta, vì thế tôi học nấu cơm, thu thập gia vụ, hết sức săn sóc ta, nhưng vẫn vãn hồi được, ta chia tay với tôi, chuyển đến chỗ ta ở” ‘Vậy chúc mừng , loại tra nam này cần cũng vậy, tại bị tổn hại cũng tốt, đỡ phải kết hôn sau mang cái bụng to ngất ngưởng tự dưỡng , sau đó tiểu tam đánh tới cửa, đến lúc đó chẳng phải muốn nhảy sông, ” Đường Việt Manh lạnh lùng , biết vì sao, ba người này làm cho nhớ tới chuyện xưa Đông Kinh Tình mà thích xem nhất, ngẫm lại Lỵ Hương dám dám hận, ngẫm lại Mạt Lỵ hương bi thương bất hạnh giận tranh này, đều là Lỵ Hương, sao lại có khác biệt lớn như vậy?

      Mất ?

      Mạt Lỵ Hương biết Đường Việt Manh châm chọc mình, đối với linh hồn đột nhiên vào thân thể mình này có loại cảm giác thân thiết hiểu, cảm thấy người này nhất định giúp mình, hại mình, Mạt Lỵ Hương nghĩ nghĩ tiếp: “Nhưng là ta ngay từ đầu chúng tôi là sai lầm, ta muốn ở bên ta , bọn họ du lịch chụp ảnh thân mật, ta muốn bổ lại quãng thời gian lãng phí kia, vậy tôi đây tính cái gì? Cuối năm bọn họ đính hôn, thậm chí ta còn cho tôi cùng mọi bằng hữu, bỏ qua cùng cứu lại + thời gian cùng kiên trì = tình thực vô địch.”

      Đường Việt Manh rốt cục nhịn được muốn phun tào, chỉ vì đôi cẩu nam nữ trung nhị trang bức tiểu văn nghệ tươi mát thêm đần độn này, liền ngu ngốc muốn tự sát? ra nay sinh mệnh rẻ vậy, cổ nhân còn : con kiến còn sống tạm bợ, tự bản thân biết thương tiếc lấy chẳng lẽ còn trông mong người khác tới thương hộ? cho là thế giới này nơi nơi đều là thánh mẫu Mary Sue thánh phụ Âu Thần a… lui bước mà , còn sống cũng quý trọng bản thân bảo vệ người thân, sau khi lương tâm phát đạn xuyên vào tim rồi, vậy bái bai nhất sương tình nguyện , tắm rửa ngủ .

      tại tôi nên làm gì bây giờ? giúp tôi đúng ?” Mạt Lị Hương nhịn được cầu xin, biết vì sao, chuyện với người này, trong lòng liền có cỗ dũng khí, có thể coi rẻ hết thảy.

      “Cha mẹ đâu?” Đường Việt Manh nhịn được hỏi, “Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, tôi vì Triệu Dương mới ở lại đây, ai ngờ…” Mạt Lỵ Hương đau xót, nhịn được lại muốn khóc.

      Đường Việt Manh đối với cái chấp niệm Mạt Lỵ Hương này còn gì để mà , chấp niệm của này phải sâu vậy chứ, cứ quấn quýt lấy ngừng lải nhải lẩm bẩm, “Tốt lắm, nghỉ ngơi , chuyện tiếp theo tôi giúp .”

      Đường Việt Manh chậm rãi trở về lầu 10 nhà Mạt Lỵ Hương, trang hoàng rất sai, phòng cũng đủ lớn, mở tủ lạnh càn quét hết đồ ăn cùng đồ ăn vặt bên trong, có bữa cơm no đủ sau, mỹ mỹ tắm cái, nằm giường mềm buồn ngủ, trong lòng mỹ tư tư nghĩ, đây mới là cuộc sống đại tốt đẹp a, thực biết quý trọng.

      Vừa tỉnh lại, trời sáng choang, Đường Việt Manh duỗi cái thắt lưng, rửa mặt cộng thêm ăn bữa sáng xong, nghĩ tốt kế hoạch, loại tình cảm trẻ con này có cái gì hảo ngoạn, nhưng dù sao cũng phải đuổi kịp thời đại thôi, nhân gia có thể vi bác tú ân , cũng có gian phát u oán, đầu năm nay bình đài Internet ngàn vạn, ai cũng chậm trễ ai.

      Đường Việt Manh mở ra facebook cá nhân, nghĩ nghĩ, đổi cái tên: bách hợp rừng cũng có mùa xuân, đăng ảnh bách hợp trong mưa, bắt đầu viết nhật ký, “Hôm nay là ngày thứ mười , nhớ nhớ , điên cuồng nhớ .” Viết xong sau, Đường Việt Manh đóng máy tính, siêu thị bắt đầu điên cuồng mua đồ, dù sao Mạt Lỵ Hương coi như có tiền.

      Kế tiếp vài ngày sau, Đường Việt Manh y theo hồ lô họa biều, mỗi ngày đánh chút lời u oán status facebook, nhớ lại ngọt ngào trước kia, hơn nữa còn những lời ngày xưa Triệu Dương với Mạt Lỵ Hương, cái ghê tởm gì cũng đều lượm hết ra , thậm chí ít chuyện giữa hai người cũng phóng đại gấp mười lần ra, dù sao cũng có bằng chứng, chẳng ai tra được, mỗi ngày đánh xong còn quên nhớ nhớ thương thương câu, “Em tôn trọng lựa chọn của , cũng khâm phục kiên trì bền bỉ thâm tình của ấy, em oán ai cả, và em lựa chọn buông tay, bởi vì em chỉ còn tự tôn.”(yuna*ôm bụng, cười lăn*)

      xem lượt view ghi lại, có bằng hữu của Mạt Lỵ Hương, có bằng hữu chung của Mạt Lỵ Hương và Triệu Dương, đều là cổ vũ, có vài khuê mật của Mạt Lỵ Hương ngấm ngầm hại người mắng tra nam tiện nữ, còn có mấy cái ID là nặc danh, Đường đại luật sư tra qua, quả nhiên là địa chỉ của tra nam tiện nữ kia, trong lòng cười thầm, đây là có tật giật mình hay là xem người khác chê cười bản thân đây? vô luận là thế nào, cũng đều đủ để ghê tởm hai người kia.

      Đứng dưới ánh mặt trời, Đường Việt Manh hít sâu ngụm, khí tươi mát, cảnh sắc di nhân, nhân sinh tốt đẹp, rốt cuộc cũng bị xuyên đến thế giới ngươi lừa ta gạt hay là thế giới chiến tranh sát phạt, mặc dù có tồn tại vài tra tra thiên lôi cẩu huyết, nhưng cũng ảnh hưởng tâm tình tốt của .

      Mạt Lỵ Hương, đời có nhiều chuyện để làm như vậy, vì sao cứ cố tình lựa chọn trầm mê trong tình cảm, thể tự kềm chế a… vì thế Đường đại luật sư thu thập hành lí, tiêu dao tự tại tới trấn Giang Nam du sơn ngoạn thủy.

      Trấn Giang Nam thực đẹp a, Đường Việt Manh sửa sang quần áo, mặc váy trắng dài đặc hữu của trấn Giang Nam, cầm cái ô giấy, nhất thời cỗ hơi thở nồng đậm nữ nhị thanh niên văn nghệ đập vào mặt mà đến.

      Chụp mấy tấm ảnh, Đường Việt Manh vừa lòng gật gật đầu, trở lại khách sạn post lên trang cá nhân, trong ảnh chụp mặc váy trắng, tao nhã thong dong, ánh mắt mảnh an hòa, xứng với tiêu đề bên , từ hôm nay trở , em quên , em xóa dấu vết của chúng ta đá tam sinh, bờ đối diện làm bạn, ai cùng em uống bát canh Mạnh Bà….

      Emma hiệu quả này tốt quá , vì thế vài ngày sau, Đường Việt Manh mỗi ngày mở nhật ký liền có đống bằng hữu chạy sang nhắn tin, quả nhiên có ngày, thu được tin nhắn tra nam để lại, “Thấy em như vậy an tâm rồi, hy vọng em về sau sống tốt hơn, cũng an lòng.”

      Đường Việt Manh xì tiếng cười, rốt cục đợi được tin này, thực đúng là dễ a, lập tức tạo nick mới, giả mạo bạn đại học Triệu Dương thả tin này ra ngoài, còn bỏ thêm câu đánh giá, “Vốn tưởng rằng tình cảm đại học cứ như vậy chết non, làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, nay xem ra vẫn là quan tâm người trước, người mà, sao có thể quên mối tình đầu của mình dễ dàng như vậy được?”

      Nhìn tin này nhanh chóng được phát lên facebook của tiểu tam, Đường Việt Manh nhịn được cười ha hả, ai nha, trò này thú vị nha.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn bèo thân lôi, đưa lên tiểu Ngọc Hương hôn quả, người nào ngọc tùy tiện chọn a ~~

      Gần nhất tại thiên nhai nhìn vài cái tiểu tam thiếp, trong lòng phẫn hận thôi, đáng thương bạn trước đáng buồn bạn trước, cho nên viết này bạn trước nghịch tập dẫy, trung gian bao hàm vài cái ngắn, như thế nào ứng đối các loại bất đồng tra nam cùng tiểu tam, hy vọng mọi người thích ~~

      NẾU BẠN ĐỌC THẤY CHỖ NÀO SAI CHÍNH TẢ PHIỀN ĐỂ LẠI COMMENT ĐỂ YUNA SỬA^^
      lyly, PHUONGLINH87^^, gaubonganvung2 others thích bài này.

    5. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 83


      ☆, 83

      Đường Việt Manh tại trấn Giang Nam thảnh thơi thảnh thơi vài ngày, mỗi ngày đều du sơn ngoạn thủy, thưởng thức đồ ăn đặc sắc của địa phương, cuộc sống kêu cái dễ chịu, bên du ngoạn bên còn quên giáo huấn Mạt Lỵ Hương, “ xem đời này còn bao nhiêu chuyện chờ làm? Công tác của thể giá trị của chưa? hiếu kính cha mẹ, báo đáp công ơn dưỡng dục của họ chưa? nếm tẫn mỹ thực thiên hạ chưa? được du lịch khắp thế giới chưa?”


      “Nếu chưa, tại phát , tình ái chẳng qua chỉ là gia vị, đàn ông chẳng qua là đồ ăn, như ăn cơm ấy, cho dù có thêm gia vị cũng chẳng qua là để ăn ngon hơn thôi, hơn, mà ăn cơm cũng chỉ để no cái bụng.” Đường Việt Manh hừ tiếng tiếp tục giáo dục, “Người trẻ tuổi, ai có thời điểm loli gặp phải hai cái tra, chỉ là cái tra mà gặp phải có chút ghê tởm thôi, huống hồ, nồi nào úp vung nấy, để cho gã tai họa cái tiểu tam ngốc kia , hẳn là nên cười mới đúng chứ, “

      Bộ dáng cái hiểu cái của Mạt Lỵ Hương lấy lòng Đường Việt Manh lớn, cười an ủi : “Yên tâm, tôi giúp ghê tởm bọn họ , đầu năm nay, so tiện ai so được với tôi? So vô tình vô sỉ cố tình gây là sở trường của tôi đó~”

      Vì thế Đường đại luật sư lừa dối Mạt Lỵ Hương buông lòng thành công, hai người tiếp tục tiêu dao tự tại, đợi đến lúc về nhà, chấp niệm của Mạt Lỵ Hương cũng trở nên sáng sủa lên, Đường Việt Manh ràng cảm thấy chấp niệm của này đối với Triệu Dương giảm giảm rất nhiều, cái này coi như thành công bước đầu .

      Trở về sau chuyện thứ nhất làm là, Đường đại luật sư sửa sang tốt ảnh chụp, chọn mấy tấm ăn ảnh nhất , nhanh chóng post lên facebook, sau đó viết nhật ký ngày dài, ý tứ đại khái là , mình đường du lịch lĩnh ngộ ra chân lý nhân sinh, tình ái đều là mây bay, nhân sinh vĩnh hằng cùng hồn nhiên mới là thay đổi , đừng hỏi nhân sinh vĩnh hằng có quan hệ gì với hồn nhiên, năm đó xem qua đản đồng văn thanh xuân, cứ lặp lại nhấn mạnh hai cái từ này, xem qua sau trứng cũng đau, quỷ mới biết được ý tứ nó là cái thần mã gì.

      Lúc này tốc độ tra nam Triệu Dương hồi lại nhanh hơn rât nhiều, vừa mới post lên, bao lâu, hóa này nhắn lại , “Có lẽ phải cuộc du lịch, phong cảnh mới là tốt nhất.” Đường Việt Manh nhất thời dâng lên cảm giác thất bại, nghẹn nửa ngày mới nghĩ ra được từ ngữ văn nghệ, tra tra hạ bút thành văn, đúng là trời sinh văn nghệ hóa, trang bức bị sét đánh a.

      Căn cứ vào tiêu chuẩn nữ tính kiểu mới, “Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, giết được ngựa gỗ, phiên được tường vây, mở được hảo xe, mua được hảo phòng, càng đấu qua tiểu tam, đánh thắng được lưu manh.” Đường Việt Manh xuất ra bản lĩnh sát ngựa gỗ giữ nhà.

      thuần thục đăng kí vài nick, lấy thân phận bạn hữu của Triệu Dương hồi tin nhắn, “Bạn hữu chịu đựng, người xưa , thế gian nào có thuốc hối hận có thể cho ngươi ăn lần lại lần, nào có nước vong tình có thể cho ngươi quên mọi chuyện cũ trước kia, nhưng tôi vẫn muốn , người mới sao bằng cố nhân? Cậu nha xứng đáng.”

      Đăng tốt sau, Đường Việt Manh cười ha ha, loại trò chơi trung nhị lôi chuyện cũ ngày xưa ra dằn vặt nhau này rất thú vị , đỡ phải phí sức, loại tiểu mưu kế tùy tay là có thể nhặt ra, tin nhắn lần trước hóa này nhắn cho bị chuyển qua kích thích tiểu tam, phỏng chừng hai hóa này nhất định nháo mâu thuẫn, cho dù tiểu tam thông minh nhẫn phát, tra nam vẫn vụng trộm theo dõi nhật ký bạn trước, lần này chỉ là chút thành ý thôi.

      nghĩ nghĩ, y theo tốc độ lần này của Triệu Dương mà xem, chỉ sợ tra này có sợ hãi a, phỏng chừng tiểu tam đùa lợi thế em tin tưởng phải người như thế nọ kia, thực phù hợp đánh giá của tra nam đối với nàng, thiện lương ôn nhu rộng lượng thông cảm, Emma, cũng biết ghen cùng tức tích cóp cát thành kim tự tháp này, đến ngày bùng nổ, tra Triệu Dương này có thể chịu được hay ta?

      Vài ngày sau, Đường Việt Manh quả nhiên phát nick của tiểu tam đến xem face của , còn giả mù sa mưa nhắn lại, “Biết ổn, các bằng hữu đều cao hứng.” Emma, đưa lên cửa a, lập tức thêm tiểu tam làm bạn tốt, làm bộ biết thân phận của ta, tiểu tam cũng giả vờ giả vịt, mình là bằng hữu chung của Mạt Lỵ Hương và Triệu Dương, hai người tán gẫu nóng bỏng.

      Tại dưới Đường Việt Manh nửa nửa giả thân thiện, vài ngày sau hai người liền xưng chị gọi em, Đường Việt Manh bắt đầu có chút rụt rè, sau đó dưới giật dây của tiểu tam, bắt đầu giấu diếm, từ từ chuyện lúc trước của cùng Triệu Dương, lúc trước Triệu Dương quan tâm thế nào, cái tiện nhân tiểu tam kia chẳng qua là hàng đưa lên cửa cần tiền, đau khổ cầu xin đừng chia tay, tại có bằng hữu cho , tại Triệu Dương thực hối hận, sau đó thở dài tiếng, thêm gì nữa, lưu lại vô hạn mơ màng cho tiểu tam.

      Quả nhiên vài ngày sau nhận được cuộc tám gậy tre đánh đến của bằng hữu Lý Mộc, mời tham gia họp lớp, Lý Mộc là bạn Triệu Dương, gã này vẫn cảm thấy Mạt Lỵ Hương yếu ớt, tiểu tam mới là lương xứng với Triệu Dương, vẫn có chút oán thầm với Mạt Lỵ Hương, cảm thấy chính là tử triền lạn đánh, mới khiến cho Triệu Dương và tiểu tam thể đến với nhau.

      Đường Việt Manh ăn mặc tịnh lệ, trước khi còn quên cấp nhắn cho tiểu tam, mình chỗ nào tham gia họp lớp, tối hôm nay thể bồi nàng chuyện phiếm vân vân, sau đó chậm rì rì lung lay đến.

      Trong bữa tiệc đều là bạn bè của Mạt Lỵ Hương và Triệu Dương, mọi người thấy Mạt Lỵ Hương thần thái sáng láng, cử chỉ tự nhiên hào phóng, làm sao có nửa điểm giống bị vứt đâu, khỏi có chút tin tưởng chân tướng giống như viết status, buông tay, trắng ra chính là quăng Triệu Dương.

      Con người là động vật kì quái, ngoài miệng đồng tình kì thực trong lòng là khinh bỉ thậm chí giậu đổ bìm leo còn giẫm thêm cước, ngoài miệng cậu làm như thế là được kì thực lại bội phục trong lòng: ni mã người phụ nữ này đủ ngoan độc, thậm chí hành động cũng là ủng hộ, ai mà muốn chọc người vô tình độc ác như vậy? Vì thế khi mà Mạt Lỵ Hương còn trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ cùng đồng tình, tiểu tam liền thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ và đồng tình.

      Lý Mộc cũng đối Đường Việt Manh tò mò, theo lời Triệu Dương biết Mạt Lỵ Hương yếu ớt , kiểu đại tiểu thư tí là phát giận tí lại khóc, mà người phụ nữ trước mắt này có tươi cười động lòng người, năng hài hước, làm cho người ta nhịn được muốn tiến đến chuyện. Đường Việt Manh đương nhiên biết ý đồ của Lý Mộc, đơn giản chính là được Triệu Dương nhờ vả, mở cái họp lớp xem nay là cái dạng gì, cùng ngoạn càn khôn đại na di a, đây căn bản chính là sở trường của rồi.

      Quả nhiên họp lớp bắt đầu được hồi, Triệu Dương cũng tới, gã chào hỏi bằng hữu xong liền bên Đường Việt Manh, ánh mắt phức tạp nhìn , “Mạt Lỵ Hương, em gần đây có khỏe ?”

      Đường Việt Manh cười kêu cái sáng lạn nhe, “Tốt lắm a, mấy hôm trước tôi mới du lịch, phong cảnh tốt lắm, tôi thực vui vẻ.”

      “Mạt Lỵ Hương, em có thể quên là tốt rồi, cũng yên tâm, ” Triệu Dương cúi đầu .

      Đường Việt Manh cười , sóng mắt lưu chuyển, trăm mị tẫn hiển, “Tôi nhiều việc mà, ” nhất thời nghẹn Triệu Dương sửng sốt, nên lời, Đường Việt Manh cười cười, “Triệu Dương, gần đây khỏe ? Tôi muốn với …” cố ý dừng chút, khiến tâm Triệu Dương ngứa nan tao, sau đó vũ khúc vang lên, Đường Việt Manh ngoái đầu nhìn lại cười, “Tôi khiêu vũ trước, ” sau đó kéo Lý Mộc chờ lâu bắt đầu khiêu vũ.

      Triệu dương buồn bực nhìn hai người khiêu vũ vô cùng hài hòa giữa sân, tươi cười mặt Đường Việt Manh thoạt nhìn chói mắt như vậy, gã vẫn luôn nghĩ đến câu kia của Đường Việt Manh, rốt cuộc ấy muốn gì với mình? Đáng tiếc thẳng đến yến hội chấm dứt, Lý Mộc đưa Đường Việt Manh về nhà, cũng đợi được những lời này.

      Đường Việt Manh về đến nhà liền tắt nguồn, cười tủm tỉm gặp chu công, tiểu tam áp dụng chính sách lấy lùi để tiến nhiều năm như vậy, dùng sách lược lấy tiến làm lùi , phát ảnh lên face cùng tham gia họp lớp để dẫn tra nam tới, thêm nick tiểu tam, đại đàm cảm tình là vì dẫn tiểu tam lại, nay đại công cáo thành, công thành lui thân thôi~

      Đường Việt Manh đặt vé máy bay ra nước ngoài, chuẩn bị xem cha mẹ, thuận tiện chơi mấy tháng, để cho bọn họ nghi kỵ nhau trào phúng nhau chửi rủa nhau thôi, lão nương tạm thời phụng bồi .

      Những ngày ở nước ngoài dị thường thư thái, Đường Việt Manh mang theo chấp niệm Mạt Lỵ Hương mỗi ngày phơi nắng phơi nắng uống uống cafe bồi cha mẹ chuyện phiếm, cực kì thích ý, ở nước ngoài kết giao rất nhiều bằng hữu, trong đó có mấy người ưu tú bắt đầu theo đuổi , vì thế lúc cùng cha mẹ Mạt Lỵ Hương thăm hoa viên huân y thảo, liền cố ý tìm người theo đuổi dáng cao ngất, tướng mạo tuấn lãng chụp ảnh chung, sau đó mở status post lên.

      face cơ hồ bị nhắn lại oanh tạc đến tấc đất bất lưu, có rất nhiều bằng hữu quan tâm nhắn lại, cũng có mấy cái là nhắn lại của Triệu Dương, “Em ở đâu? Vì sao tiếp điện thoại của ?” “Lần trước em muốn với cái gì?” Đường Việt Manh toàn bộ nhìn, chỉ thả ảnh chụp ở trang viên huân y thảo lên, để lại câu hàm hàm hồ hồ, “Nhiều năm như vậy, rốt cục hiểu được, người em vẫn chờ cư nhiên là …”

      Hai tháng sau, với cha mẹ Mạt Lỵ Hương muốn về nước thu thập vài thứ, sau vĩnh viễn ở cùng với bọn họ, liền trở về, mở ra di động tắt mấy tháng, phía nhảy ra nhiều tin tức, rất nhiều là của Triệu Dương , “ muốn gặp em, làm ơn hồi cho .” Đường Việt Manh cười tủm tỉm hồi điện thoại, Triệu Dương kích động vạn phần chút nghi ngờ, hai người ước định địa điểm gặp mặt.

      Đường Việt Manh cũng nhắn lại cho nick của tiểu tam, “Mình về nước , hôm nay gặp lại người cũ , chờ mình hết bận gặp cậu, mình có rất nhiều muốn chia sẻ với cậu.” tùy tay ghi lại nhật ký chuyện với tiểu tam, đóng thành tệp để trong túi xách, liền đến điểm hẹn.

      Trong quán cafe, Đường Việt Manh nhìn thấy Triệu Dương kích động vạn phần, mặn nhạt hàn huyên vài câu, cùng Triệu Dương lại liên miên cằn nhằn văn nghệ phen, trong lòng yên lặng tính thời gian sai biệt lắm , mới lớn tiếng : “Triệu Dương, hỏi tôi lần trước muốn với cái gì, kỳ tôi muốn cho …”

      Thấy Triệu Dương mở lớn mắt, Đường Việt Manh chậm rãi : “Tôi xem ảnh chụp của hai người, cảm thấy với đó thực xứng đôi, tôi thực cảm động, tôi chúc phúc cho hai người, hy vọng tôi có thể trở thành bằng hữu của hai người.” Nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Triệu Dương, lại nghiêm túc tiếp: “Tôi có quen bạn tốt mạng, ấy là bằng hữu của , tôi muốn gặp ấy, có thể giúp tôi xem ấy là ai ?” xong đưa tập nhật ký chuyện của tiểu tam qua.

      Triệu Dương kinh ngạc tiếp nhận ghi lại cuộc chuyện, càng nhìn sắc mặt càng khó xem, gã nghiến răng nghiến lợi : “Hảo thông mình, nguyên lai luôn luôn gạt tôi!”

      Bỗng nhiên, mặc đồ màu đỏ vọt lại đây, theo phía sau là Lý Mộc, dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Triệu Dương cùng tiểu tam, tiểu tam kích động, giải thích với Triệu Dương: “Dương, phải tin tưởng em, là ta hãm hại em! Em vô tội !”

      Triệu Dương hung hăng vứt tờ ghi lại chuyện vào mặt ta, “ lừa tôi hảo khổ, nguyên lai ôn nhu của đại lượng của bao dung của đều là ngụy trang, ở mặt ngoài giả rộng lượng, sau lưng lại xúi giục quan hệ của tôi và Mạt Lỵ, thực ác độc!”

      Lý Mộc nhặt lên ghi lại chuyện xem xong, khinh bỉ nhìn tiểu tam, “Uổng tôi còn tốt cho , còn nghĩ cho , giúp xem Triệu Dương và Mạt Lỵ Hương có nối lại tình xưa hay , ra tất cả đều là tính kế hết, tôi đúng là mắt mù rồi…” tình phía sau Đường Việt Manh mới rảnh quản đâu, kiêu căng liếc hai hóa này cái, xoay người tiêu sái rời .

      Lúc nghe Lý Mộc báo Triệu Dương chia tay, Đường Việt Manh về nhà cha mẹ ở nước ngoài.

      ngồi ghế, đắc ý rung chân, Bỏ qua cùng cứu lại + thời gian cùng kiên trì = tình thực vô địch? là cười chết, bị mấy kế ly gián bị đả bại? Khi nào tình thực vô địch biến thành rau cải trắng, mãn đường cái đều có rồi? khó trách tại mọi người đều có tâm tình bán thuốc phiện nữa mà đổi nghề bán cải trắng , ra cái loại cảm tình vô sỉ chịu nổi kích này cũng coi như tình ?, khó trách tra nam tiểu tam bay đầy trời, Emma, tình vẫn là đứa , buông tha nó .

      Thở dài hơi, nhiệm vụ hoàn thành, cũng coi như thành công cứu vớt Mạt Lỵ đáng thương này, mà lại sắp phải xuyên đến thế giới khác rồi, nhưng tin cho dù rời , này cũng có thể sống khoái hoạt, phụ nữ mà, chỉ cần tự lập , vô luận sống thế nào, cũng đều hạnh phúc vô ngu.

      NẾU BẠN ĐỌC THẤY CHỖ NÀO SAI CHÍNH TẢ PHIỀN ĐỂ LẠI COMMENT ĐỂ YUNA SỬA^^
      lyly, PHUONGLINH87^^, Trinhsnow4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :