ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN) (104)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 80


      ☆, 80


      Đường Việt Manh xoay người nhìn Tiêu Dương, trong mắt chợt lóe kinh hỉ, rất nhanh rũ mắt, hờ hững : “Cái gì làm rất khá, tôi hiểu ý ?”


      Tiêu Dương gắt gao nhìn chằm chằm , vẫn chưa từng xem kinh hỉ trong mắt , trong lòng gã dâng lên chút khoái cảm chinh phục, người phụ nữ này chậm rãi để ý gã, tâm lý gã đối với người phụ nữ này, là ba phần săn diễm, cộng thêm bảy phân chinh phục, khi mà người mọi mặt đều thuận lợi như gã, cư nhiên bị người phụ nữ khinh thường, khiến cho gã tò mò lớn, hơn nữa người phụ nữ này tà mị cuồng quyến, càng làm cho gã muốn lấy được đến tay.


      Đường Việt Manh như thế nào biết trong lòng gã nghĩ cái gì, phần lớn loại tra hóa này lúc động dục đều như vậy, thần mã đôi mắt thâm trầm a, ngữ khí động lòng người a, cảm tình chân thành tha thiết a, đương nhiên chính là muốn lừa con mồi lên giường thôi, mặt , như trước là bộ lạnh lùng thản nhiên.


      Tiêu Dương thở dài, nắm chặt tay , “Ninh Nhi, chẳng lẽ em hiểu lòng ? biết em để Thẩm Lượng trong lòng, cũng muốn có nhiều liên quan với ta, thực sung sướng khi biết em đối với như vậy.”


      Đường Việt Manh hừ tiếng, “Tiêu Dương, rất tự mình đa tình , tôi muốn có liên quan với ta là vì ta phản bội tôi, liên quan đến nhân tố khác, đương nhiên càng quan hệ tới , mà đến cũng phải , chúng tôi dầu gì cũng từng là vợ chồng, hơn nữa…” thanh Đường Việt Manh thấp xuống, tràn ngập chua xót, “Chúng tôi làm vợ chồng mười năm, ta là người đàn ông đầu tiên của tôi, trong lòng tôi, ta so với thân nhân của tôi còn muốn thân hơn, tuy ta phản bội tôi, nhưng tôi vẫn thể hoàn toàn quên ta, hãy cho tôi chút thời gian.”


      cho em thời gian , em phát tốt hơn gã đó gấp trăm ngàn lần,(yuna: đều tra như nhau thôi, chẳng qua thằng có tiền có quyền thằng ko) khiến em cam tâm tình nguyện (yuna: lại tự tin vãi chưởng).” Tiêu Dương ôn nhu , Đường Việt Manh lại nhạy cảm bắt được tia lệ sắc chợt lóe trong mắt gã, trong lòng hô thống khoái, Emma tổng tài tức giận , hậu quả thực nghiêm trọng a, hy vọng lần tới gặp lại Thẩm Lượng phải là trước mộ địa hoặc là đường đến nghĩa trang~


      “Tiêu Dương, tôi muốn về nhà lần, Tiểu Vỹ có vài tấm ảnh để ở đấy.” Đường Việt Manh khẩn cầu , Tiêu Dương nghĩ nghĩ, “Cũng được, bảo A Tinh cùng với em .” Đường Việt Manh đô miệng, “Cả ngày A Tinh A Tinh, em còn nhớ vừa rồi hẳn là Tiêu Dương em , chẳng lẽ là em nghe nhầm hay là sai rồi?” Tiêu Dương buồn cười, người phụ nữ này làm nũng lên vẫn rất có hương vị , “Ninh Nhi, trong thời gian này bận nhiều chuyện, chờ thời gian nữa mở mội yến hội cho em, giới thiệu em với bạn tốt của .”


      Đường Việt Manh cười gật gật đầu, “Em vẫn biết yến hội hào môn thế nào, nay cư nhiên có cơ hội tận mắt thấy rồi, ” thiết, có thể so với cung yến sao chứ? Đơn giản chỉ là vài cái nhà giàu mới nổi tụ cùng chỗ so tài phú đàm đàn bà mà thôi, còn yến hội đâu, thiếp vàng lên mặt, yến hội vẫn là cái đứa , buông tha nó .


      Thấy Tiêu Dương ý cười doanh nhiên nhìn mình, Đường Việt Manh cắn cắn môi, làm bộ hạ quyết tâm, “Tiêu Dương, có thể gọi Tiêu San đến đây ?” ý cười của Tiêu Dương nhất thời biến mất, đôi mắt đen thâm sâu nhìn , thản nhiên hỏi: “Em muốn gặp Tiêu San? Hay là muốn gặp người đó?”


      Đường Việt Manh biết người đó là chỉ Thẩm Lượng, trong mắt nổi giận đùng đùng nhìn Tiêu Dương, “Như thế nào, hoài nghi em à? hoài nghi em cùng Thẩm Lượng gương vỡ lại lành? em cho biết là lần trước vì em mà khiến em hai người mâu thuẫn, cho nên em muốn nhân dịp này giúp hai người hòa hảo, người hảo tâm lại bị khi là lòng lang dạ thú, như vậy tùy .”


      xong sau nổi giận đùng đùng xoay người bước , lại kịp phòng bị Tiêu Dương kéo vào trong ngực, dùng sức ôm, “Tốt lắm tốt lắm, là hiểu lầm em, làm sao biết tâm tư của em? đồng ý với em là được chứ gì? Em thiện nhân hiểu ý như vậy thực vui vẻ.” Đường Việt Manh quyến rũ cười, ỷ trong lòng gã , trong lòng thầm nghĩ, so với xướng còn dễ nghe hơn, còn phải muốn mượn cơ hội này quan sát cùng Thẩm Lượng có phải còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng , hừ, cho dù tâm như qủy, cũng phải uống nước rửa chân của lão nương.


      Đường Việt Manh trở lại phòng thuê của mình, A Tinh ở đại sảnh, ở trong phòng cố ý ma cọ xát cọ, đợi đến sắc trời tối đen cũng vẫn chưa thu thập xong, A Tinh cũng gấp, chỉ ngừng lật xem ảnh chụp của Tiểu Vỹ, nhìn đến bức dễ thương còn có thể hỏi Đường Việt Manh là chụp ở đâu , hai người hỏi đáp, vui bất diệc nhạc hồ.


      Đường Việt Manh thấy sắc trời tối, vội bật đèn trong phòng, cố ý kéo dài đến bây giờ, chính là vì muốn bật đèn cho Lâm Ngọc ở tầng trệt trông thấy, trong lòng yên lặng cầu nguyện Lâm Ngọc nhất định phải sớm về chút.


      “Manh Manh, ” tiếng kêu khàn khàn vang lên, Đường Việt Manh đột nhiên ngẩng đầu, Lâm Ngọc đứng tại cửa, đôi con ngươi sáng kinh ngạc nhìn , nơi đó mãn hàm tưởng niệm lo lắng oán trách còn có quyến luyến, gầy rất nhiều, lại có đôi mắt càng thêm thuần triệt như nước, làm cho người ta sa vào bên trong.


      Đường Việt Manh vội vàng đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của A Tinh, vài bước làm tiến lên, dùng sức bắt tay Lâm Ngọc, thuận thế nhéo vài cái, trong miệng cảm kích : “Lâm cảnh sát! Là a, tôi còn định có thời gian rảnh đến tặng quà đây, lần gia bạo trước ít nhiều cũng nhờ , tôi mới bị thương, ” Thấy Lâm Ngọc mờ mịt, lại vội vàng nhéo nhéo tay , “Tôi chuyển nhà , tại ở trong biệt thự của Tiêu tổng Tiêu Dương, ngày thường tiện ra ngoài, nếu có chuyện gì cứ tìm A Tinh là được, ta lại với tôi.”


      Lâm Ngọc nhíu mày, rất nhanh liền khôi phục bình thường, là người thông minh, bởi vậy trong lòng hiểu Đường Việt Manh nhất định là xảy ra chuyện gì, liền lập tức mỉm cười, “Mạnh tiểu thư, lần trước bị thương nghiêm trọng, tôi vẫn nhớ , lần này bác ủy hội nhờ tôi đến thăm , nếu có việc gì bác ấy cũng yên tâm .”


      Mạnh tiểu thư? Hóa này cũng đủ thông minh , quả nhiên nghi hoặc mặt A Tinh tiêu hết, lập tức : “Khụ, Lâm cảnh sát ngài nhớ lầm , tôi họ Triệu.” Lâm Ngọc vội vàng bộ bừng tỉnh đại ngộ, “Triệu tiểu thư, ngượng ngùng, tôi nhớ lầm, trong thời gian này tiểu khu có nhiều chuyện lắm, nếu có việc gì cáo từ .” “Hảo, Lâm cảnh sát, tôi tiễn.” Đường Việt Manh cười tủm tỉm .


      Lâm Ngọc trở lại cảnh cục xong liền bắt đầu điều tra người tên Tiêu tổng tài Tiêu Dương này, trong dữ liệu hồ sơ nhảy ra đống ảnh – tổng tài tập đoàn Nhược Dương, người đàn ông ảnh chụp dị thường quen thuộc, hình như gặp qua ở đâu, nghĩ nghĩ, thuận tay liền gọi đến cảnh cục khác, “Lý cục, là tôi-Lâm Ngọc.”


      Bên kia điện thoại liền truyền đến giọng nam sang sảng, “Lâm Ngọc? Là chú a, rốt cục cũng nhớ tới gọi điện thoại cho rồi hả? Chú đúng là đồ vô lương tâm , qua đoạn thời gian liền quên huynh đệ luôn , thế chú ở bên đấy có khỏe ? …” Lâm Ngọc nhẫn nại chờ ta xả xong đống vô nghĩa, rốt cục có cơ hội sáp vào , “Lý cục, giúp tôi tra người, tên là Tiêu Dương- tổng tài tập đoàn Nhược Dương.”


      “Hảo, chú đợi lát, lập tức chuyển tư liệu cho chú.”


      lát sau, Lý cục liền chuyển tư liệu của Tiêu Dương tới, Lâm Ngọc nhìn kỹ, mắt sáng ngời, nguyên lai là gã đó, nguyên bản Lâm Ngọc chỉ nghĩ muốn tra ra biệt thự Tiêu Dương ở đâu, bởi vì theo lời Đường Việt Manh rất có thể bị giam lỏng ở đâu đó, thể tưởng được lại xuất tin này, bỗng nhớ đến Đường Việt Manh cố ý nhắc tới A Tinh, trong lòng khỏi tự hỏi dụng ý của , dần có chủ ý.


      Đường Việt Manh mạo hiểm đưa tin cho Lâm Ngọc, nguyên bản chỉ là muốn cho biết bị Tiêu Dương giam lỏng, để cho hiểu được, cho dù tra ra ở đâu cũng đừng tùy tiện mạo hiểm, nhưng lại biết Lâm Ngọc có thể hiểu được ý , trong lòng lo âu thôi, tâm thần hoảng hốt vài ngày sau, Tiêu Dương sai người bắt đầu chuẩn bị yến hội, Đường Việt Manh cũng chỉ có thể cường đánh tinh thần, dù sao còn trận ác liệt nữa phải đánh.


      Yến hội có rất nhiều tân khách đến, phần lớn là bạn sinh ý của Tiêu Dương, đêm nay Đường Việt Manh mặc theo phong cách tươi mát như nắng, phía sau Tiêu Dương xã giao, cách đối nhân xử thế tự nhiên hào phóng, ngay cả Tiêu Dương cũng thầm tán thưởng thôi, thể tưởng được người gã vẫn tưởng là con rượu cư nhiên lại có khí khái của tiểu thư khuê các như vậy, trong lòng lại càng thích, các tân khách vốn đoán đây chắc là tân hoan của Tiêu Dương, thấy khí độ như thế, lại thấy Tiêu Dương săn sóc tỉ mỉ đối với , cũng dám tự phỏng đoán.


      Yến hội đến nửa, Đường Việt Manh bưng chén rượu đến ban công hít thở khí, khóe mắt thấy có thân ảnh phía sau, hình như là A Tinh, trong lòng cười thầm, xem ra Tiêu Dương quả thực tìm người giám thị , nhưng mà người đưa lên cửa này đúng là đủ chuẩn.


      mới đứng ở ban côn vài phút, thấy người tránh đám đông cẩn thận tới, Đường Việt Manh nâng mâu nhìn lại, quả nhiên là Thẩm Lượng, khẽ nhíu mày, Đường Việt Manh quét gã cái, “ tới đây làm gì?” Thẩm Lượng thấy chung quanh người, lá gan cũng lớn chút, “Ninh Nhi, lâu gặp, em khỏe ?”


      Đường Việt Manh có chút kiên nhẫn, lần nào cũng là câu này, có thể đổi câu mới mẻ chút a, trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, “Tốt lắm, nhọc quan tâm, tìm tôi có việc sao?” Thẩm Lượng thấy thần thái bình tĩnh, cử chỉ tao nhã, tham lam nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của , “Ninh Nhi, chúng ta có tình cảm mười năm, đừng lạnh nhạt với như vậy, chẳng lẽ trước kia chúng ta vui vẻ sao?”


      Trong lòng Đường Việt Manh phiền chán, yên lặng đếm ngược năm bốn ba, thân ảnh màu đỏ mang cái bụng chửa rất lớn đến cây cột cạnh ban công, run rẩy hướng lại đây, “Tốt, Thẩm Lượng, tôi tân tân khổ khổ sinh con cho , lại nhớ mãi quên tiện nhân này, cảm thấy thực xin lỗi tôi a? trai tôi cho vinh hoa phú quý, nuôi cái bà mẹ phế vật của , cảm thấy thực xin lỗi trai tôi a?”


      Thẩm Lượng thấy Tiêu San đem đem lời mỗi ngày mắng chửi mình bô bô tuôn hết ra ở đây, hơn nữa còn là trước mặt Đường Việt Manh để cho gã chút mặt mũi, tức đến mục tí dục liệt, hung tợn đọa chân : “Tôi chính là vẫn nhớ ấy đấy, làm sao? nhìn bộ dạng chanh chua của mình , tôi thực đúng là hay ho mới biết !”


      Tiêu San tức đến đau ngực, dám đánh Thẩm Lượng, liền lập tức cái tát bay qua chỗ Đường Việt Manh, Đường Việt Manh chờ chính là cơ hội này đây, nhìn bàn tay Tiêu San, thừa dịp ta kéo mình, cái lảo đảo làm bộ như bị đẩy xuống, sau đó lăn từ cầu thang lăn xuống, con đường này Đường Việt Manh quan sát vô số lần, thảm rất dày lăn xuống tuyệt đối bị gãy tay hay què chân, lúc rơi xuống, còn cố ý lăn vài vòng, trán đập vào cột, tiếp theo chỉ cần nhắm mắt giả bộ bất tỉnh, liền vạn đại cát.(yuna: ||||||)


      Đây là bước cờ hiểm mà Đường Việt Manh phải thâm tư thục lự kĩ càng, muốn cho Tiêu San đeo ác danh đẩy xuống, biết Tiêu Dương làm gì em này, nhưng nhất định bỏ qua Thẩm Lượng ý đồ câu dẫn , Tiêu San tất bảo vệ Thẩm Lượng, đến lúc đó, em này nhất định trở mặt thành thù.


      Quả thực, phía sau truyền đến tiếng kinh hô của A Tinh, sau đó là người lao xuống ôm vào trong ngực, Đường Việt Manh nhắm mắt lại, nghe được tiếng kêu khẩn trương của Tiêu Dương cùng với tiếng mau gọi bác sĩ, nghe được thanh tân khách đều cáo từ hốt hoảng rời , nghe được Tiêu Dương phẫn nộ hỏi sao lại thế này, nghe được A Tinh thuật lại tiền căn hậu quả lần, sau đó nghe đến thanh quyền đấm cước đá cùng với thanh thảm gào của Thẩm Lượng, đồng thời nghe được tiếng khóc cùng thanh cầu xin của Tiêu San.


      lúc Đường Việt Manh nhắm mắt thưởng thức, tâm tình sung sướng, bỗng tiếng kêu thảm cắt qua màng tai .

    2. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 81

      ☆, 81

      Đường Việt Manh chỉ cảm thấy phía sau mềm nhũn, Tiêu Dương buông , nằm mặt đất giả bộ bất tỉnh, nhãn tình lại mị thành tuyến quan khán việc, trường rối loạn, cũng có người chú ý tới , phỏng chừng cho dù đột nhiên xác chết vùng dậy, cũng có người kỳ quái. Nguyên lai trong lúc các bảo tiêu quần ẩu Thẩm Lượng, Tiêu San khóc hô chắn ở phía trước, bảo tiêu kia kịp dừng thế quyền đấm vào bụng Tiêu San, Tiêu San ôm bụng té mặt đất, đau đến tru lên, hạ thân chậm rãi chảy ra đống máu, mọi người ở trường nháy mắt kinh ngốc, đúng lúc xe cứu thương để đưa Đường Việt Manh đến bệnh viện tới, vì thế bác sĩ nâng hai cái cáng, mỗi người bình dưỡng khí, kéo hết đến bệnh viện. Đường Việt Manh nằm xe cứu thương, cảm giác được Tiêu Dương như kiến bò chảo nóng, hồi sờ sờ , hồi sờ sờ Tiêu San, sau đó thở dài tiếng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu đứt quãng của Tiêu San, tâm tình Đường Việt Manh có chút kém, dự đoán được tình huống của Tiêu San, nguyên bản chỉ là muốn hai em này trở mặt thành thù, đạt thành chấp niệm của Triệu Ninh, lại tưởng được Tiêu San lâm vào cảnh lưu sản nguy hiểm này. Đường Việt Manh tuy vô tình vô sỉ cố tình gây , người lại đủ giảo hoạt gian trá hiểm, là nhân vật phản diện kinh điển, nhưng có giới hạn của mình, hạ ngoan thủ với tiểu hài tử, dù sao trẻ con là vô tội, hai là bao giờ hi sinh người trung thành với mình, tỷ như Tào Ngọc, chưa bao giờ nhẫn tâm lợi dụng . Trong lòng thầm lắc đầu, đây đúng là hữu ý tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm, xem ra phải điều chỉnh kế hoạch, binh hiểm chiêu, nếu Tiêu Dương cũng bỏ qua cho , dù sao cùng Thẩm Lượng cũng coi như gián tiếp tạo thành tình trạng nay của Tiêu San, Tiêu Dương lại là người giận chó đánh mèo, thể lý . Xe cứu thương rốt cục đến bệnh viện, Đường Việt Manh chỉ đơn giản băng cái trán, sau đó kiểm tra toàn thân, thẳng đến xác nhận có việc gì, mới đưa vào phòng săn sóc đặc biệt, ni mã có tiền chính là hảo, Tiêu San lại may mắn như vậy, trực tiếp bị kéo vào phòng cấp cứu. Đường Việt Manh mỹ mỹ ngủ, thẳng đến sáng hôm sau tỉnh lại, hơi hơi mở mắt, đôi mắt hề có tiêu cự nhìn xung quanh, hai tay bị người bắt lấy, bên tai truyền đến thanh của Tiêu Dương, “Ninh Nhi, em tỉnh rồi hả? Có khỏe ?, ” thanh Tiêu Dương mang theo mỏi mệt cùng khàn khàn. Đường Việt Manh kinh hoảng nhìn xung quanh, hất tay Tiêu Dương, tiêu cự loạn duỗi chung quanh, “Tiêu Dương, Tiêu Dương, ở đâu? Vì sao bật đèn? bật đèn a, vì sao chỗ này tối vậy, bật đèn a.” đến sau, trong thanh mang theo tia run run cùng nghẹn khóc. Tiêu Dương quá sợ hãi, gã vội quơ quơ trước mắt Đường Việt Manh, thấy con ngươi đen của căn bản là có phản ứng, chỉ mờ mịt nhìn xa xa, gã liền lập tức la lớn: “Bác sĩ, mau tới đây, ấy làm sao vậy?” Vì thế đám bác sĩ chạy tới, dưới đống dụng cụ kiểm tra, dưới câu trả lời của Đường Việt Manh liên tục kiên trì là cái gì cũng nhìn thấy, bác sĩ trăm tư khó giải, võng mạc cùng thần kinh thị giác của bệnh nhân này đều hoàn hảo tổn hao gì, phỏng chừng là từ lầu ngã xuống, tụ huyết tạm thời áp bách thần kinh, gây ra tượng tạm thời mù. Mặt Tiêu Dương đen lại khi nghe tin tức này, “Vậy khi nào mới có thể hồi phục thị lực?” “ biết, tại ai cũng chính xác được, còn phải xem trình độ tan của tụ máu, có thể là ngày mai cũng có thể là năm sau.” Trong lòng Tiêu Dương thầm mắng, đám phế vật, mặt cũng , chỉ thản nhiên : “Hảo, tôi biết, trước điều trị , về sau chậm rãi sau.” Đường Việt Manh khi nghe Tiêu Dương ấp a ấp úng tin, mặt chút biểu tình, như trước mờ mịt nhìn tiền phương, lâu sau mới nhàng : “Nguyên lai là tôi mù , về sau tôi thể thấy , có phải ?” Sau khi Tiêu Dương khổ sở phải sau, Đường Việt Manh rốt cục gào khóc, “Tôi nhìn thấy! Tôi nhìn thấy! Tôi thành phế vật !” Thanh của bi thương uyển uyển, mang theo lực rung động cực tốt, Tiêu Dương nhịn được ôm , “Tốt lắm, đừng khóc, dẫn em đến các bác sĩ tốt nhất thế giới, mang em ra ngoại quốc trị liệu, nhất định chữa khỏi cho em, Ninh Nhi, nên trách San San, nó cũng là người bị hại, hết thảy đều là lỗi của Thẩm Lượng.” Thanh Tiêu Dương bình tĩnh vô ba, nhưng Đường Việt Manh lại nghe được tia hàn ý, trong lòng thở dài, xem ra Tiêu San lưu sản rồi, nếu Tiêu Dương cũng có thần thái như thế. ỷ trong lòng Tiêu Dương, thần thái điềm đạm đáng , đôi con ngươi sáng như nước hề có tiêu cự nhìn Tiêu Dương, “Tiêu Dương, ghét bỏ em sao?” Tiêu Dương nghĩ đến nay Đường Việt Manh thành như vậy đều là lỗi của Tiêu San, trong lòng có chút áy náy, vội an ủi : “ có việc gì, nhất định chữa khỏi cho em.” Trong lòng Đường Việt Manh cười lạnh, lời tránh nặng tìm này của đúng là dễ nghe a, sao thẳng cmn ra là muốn ở cùng với người mù? Cũng đúng thôi, là tổng tài, tổng tài tuấn nhiều tiền, bên người kiểu gì chả có oanh oanh yến yến vờn quanh, đừng có là người mù, cho dù đối tượng là Tây Thi Chiêu Quân, phỏng chừng cũng là hồng nhan vị lão ân tiên đoạn thôi, nhưng mà tán gã này cũng nằm trong kế hoạch của , cho nên mới lười quản gã đâu. cố ý làm bộ cảm thấy mỹ mãn, “Tiêu Dương, cám ơn đối em tốt như vậy, em trách Tiêu San, ngược lại em còn phải cảm tạ ấy, bởi vì nhờ ấy em mới có thể biết , mới có thể , bởi vì là , em mới có thể lần nữa được , em muốn cảm tạ trời xanh, có được người đàn ông xuất sắc như .”(yuna* chà xát cánh tay*) Đường Việt Manh bên phun lời kịch bên cười đến thắt cả ruột, Emma thần mã quyển tổng tài nào cũng đều có ngược luyến tình thâm chó má, rất ghê tởm , đoạn kịch này là mượn bản quyền trong quyển tổng tài nào đấy, hình như là quyển thiên lôi văn cái gì tổng tài ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn như lúc ban đầu tổng tài, nga, cư nhiên còn nhớ ít lời kịch, ni mã đúng là tam quan đều muốn hỏng mà. Tiêu Dương có chút áy náy, vội dặn dò Đường Việt Manh hảo hảo nghỉ ngơi, sau đó liền vội vàng xem Tiêu San. Lúc Đường Việt Manh nhắm mắt dưỡng thần, mơ hồ cảm giác trong phòng có người, lập tức thấp giọng hỏi: “Là ai?” thanh nhàng trả lời: “Là tôi, ” nguyên lai là A Tinh, tốt, rốt cục đến đây, lão nương chờ hảo vất vả! vội vàng : “A Tinh, có xem Tiểu Vỹ ? Lúc tôi ở đấy, Trương mẹ có đối tốt với nó ? Di, làm sao vậy? Nghe giọng tốt lắm, Tiểu Vỹ có chuyện gì sao?” Thanh A Tinh có chút mệt mỏi, “Triệu Ninh, tôi tới là muốn cho , tình thế quá diệu, biết ? Bởi vì quan hệ của tiểu thư với Thẩm Lượng, cẩn thận va chạm, đứa sinh non, bởi vì thiếu dưỡng khí quá dài, đầu óc đứa bị hao tổn, đời này chỉ có thể si ngốc thôi.” Đường Việt Manh kinh ngạc che miệng lại, A Tinh tiếp tục : “Tiểu thư xuất huyết nhiều, tuy cứu lại được, nhưng là thân thể bị hao tổn, cuộc đời này chỉ sợ thể có con lần nữa, đối với phụ nữ mà , cuộc đời này của tiểu thư xem như bị hủy rồi.” Đường Việt Manh trầm mặc , tuy thực khinh bỉ Tiêu San, nhưng dù sao chuyện cũng liên quan tới , nhiệm vụ của là hoàn thành chấp niệm của Triệu Ninh, bởi vậy khi nghe được kết quả này vui cũng chẳng buồn, có lẽ đối với đây chỉ là câu chuyện xưa của người khác mà thôi. A Tinh rốt cục đến chính , “Tiêu tổng giận chó đánh mèo với Thẩm Lượng, ta . . . ta … tiểu thư thể có con, cũng tuyệt cho phép Thẩm Lượng có con, bởi vậy liền cho gã uống dược chung thân dựng dục, đuổi gã cùng với mẹ gã ra khỏi thành phố này, Thẩm Lượng nay có công tác, người cũng bị đánh thành nửa tàn phế, chỉ có thể dựa vào Lý Lan Chi và Lan Lan lượm ve chai sống qua ngày.” “Đuổi ra ngoài? Tiêu San bỏ được sao?” Đường Việt Manh lắc đầu, tra nam là thảm , nhưng mà cũng chỉ có thể trách mình thôi, ác giả ác báo, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn. “Tiểu thư có chút điên điên khùng khùng, cũng chả cố được.” A Tinh lắc đầu. Đường Việt Manh thở dài, bỗng chung quanh sờ loạn bắt lấy tay A Tinh, “A Tinh, chỗ này có người khác ?” A Tinh lắc đầu, Đường Việt Manh khẩn trương : “A Tinh, tôi van , mau dẫn Tiểu Vỹ , Thẩm Lượng thương tổn Tiêu San, tôi sợ Tiêu Dương giận chó đánh mèo với Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ là con Thẩm Lượng, nếu Tiểu Vỹ có chuyện gì, Thẩm gia liền đoạn tử tuyệt tôn .” Trong lòng A Tinh khổ sở, cho dù Đường Việt Manh , ta cũng mơ hồ đoán được có kết quả này, có lẽ trước kia Tiêu Dương xem mặt mũi của Triệu Ninh mà thương tổn con bé, nhưng mà nay Triệu Ninh bị mù, Tiêu Dương chẳng còn hứng thú với Triệu Ninh, như vậy còn ai che chở Tiểu Vỹ đây? ta nhớ tới Tiểu Vỹ mỗi lần nhìn thấy ta luôn nở rộ nụ cười ngọt ngào, lặng lẽ bên tai ta: “Chú A Tinh, ma ma , chú đối với cháu còn tốt hơn cả ba cháu, về sau cháu gọi chú là A Tinh ba ba nha, chúng ta kéo ngoắc ngoắc nào.” A Tinh bỗng hạ quyết tâm, cả đời ta làm vô số chuyện thương thiên hại lý, lại chưa bao giờ làm chút chuyện cho bản thân mình, nay ta có người vướng bận, có người làm cho ta lòng quý, đó là trân bảo mà ta thiết tha mơ ước, ta tuyệt đối để cho bất luận kẻ nào thương tổn bé, ai cũng thể! “Triệu Ninh, yên tâm, tôi hảo hảo chiếu cố Tiểu Vỹ, chỉ cần để Tiêu Dương mang xuất ngoại trị liệu là được, chuyện còn lại cứ giao cho tôi, ” A Tinh trảm đinh chặt sắt. Đường Việt Manh tự nhiên hiểu ta có ý gì, cảm kích : “Cám ơn , A Tinh ba ba, Tiểu Vỹ với tôi, nó muốn vĩnh viễn gọi như vậy, có chuyện gì hãy tìm người kia, ấy nhất định giúp .” A Tinh biết là cảnh sát kia, hơi vuốt cằm tỏ vẻ hiểu được. đoạn thời gian tiếp theo, Tiêu Dương thấy thân thể Tiêu San tuy dần khỏi hẳn, nhưng vẫn si ngốc ngu ngơ như trước, trong lòng rất sốt ruột, hơn nữa Đường Việt Manh mỗi ngày ở trước mặt gã các loại ta thấy do thương phẫn đáng thương trang vô tội, rốt cục gã quyết định ủy thác toàn bộ chuyện trong công ty cho A Tinh, còn chính gã mang Đường Việt Manh cùng Tiêu San đến nước ngoài chữa bệnh. A Tinh tự nhiên các loại kinh sợ, vội vàng tỏ vẻ bản thân mang tiểu thư cùng Triệu Ninh ra nước ngoài, chuyện công ty bản thân quả thực là gánh vác nổi, cứ như vậy, vài phần nghi hoặc trong lòng Tiêu Dương cũng tan thành mây khói, “A Tinh, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, chuyện hàng ngày cũng xử lý qua, nếu có việc gấp cứ gọi điện hoặc là gửi bưu kiện cho tôi, tôi xử lý , mỗi ngày tôi hỏi cậu chuyện công ty, cậu cần tự coi mình.” A Tinh đành phải gật đầu xưng vâng. Tiêu Dương mang theo Đường Việt Manh cùng Tiêu San đến bệnh viện lớn ở Mỹ, ở đấy bệnh tình Tiêu San dần được khống chế, dần dần có chút thanh tỉnh, nhưng vẫn có chút mơ hồ như trước, Tiêu Dương cũng chỉ có thể tiếp tục trị liệu, mà Đường Việt Manh hề tiến triển, dù sao đối với bất luận chuyện gì hoặc là người nào cũng chỉ có chữ, “no, ” bởi vậy, bác sĩ cũng chỉ có thể lắc đầu, các cơ năng về mắt của bệnh nhân này hoàn toàn có vấn đề, lại luôn khăng khăng nhìn thấy, bác sĩ cũng chỉ có thể Tiêu Dương, tiến hành chậm rãi trị liệu. Tiêu Dương ở Mỹ ba tháng, thời gian đầu mỗi ngày A Tinh đều điện thoại lại đây hỏi, dần dần điện thoại càng ngày càng ít, gã gọi qua, A Tinh cũng chỉ qua loa cho xong, liền vội vàng treo máy, cuối cùng Tiêu Dương rốt cục nhịn được, lưu lại bút tiền cho Đường Việt Manh, để cho tiếp tục trị liệu ở Mỹ, liền mang theo Tiêu San vội vàng về nước. Đường Việt Manh tiếp tục ở Mỹ thảnh thơi thảnh thơi lung lay nửa tháng, tại ngày nào đấy nhận được cú điện thoại xong, lập tức tỏ vẻ hai mắt hồi phục thị lực, cầu lập tức xuất viện, bác sĩ kiểm tra sau, thấy các hạng chỉ tiêu của vẫn như trước chả có gì biến hóa, trăm tư khó giải, nhưng mà lại ra cái nguyên nhân gì đành phải thả Đường Việt Manh xuất viện. ra ngày đấy Đường Việt Manh gặp tình có biến, cái khó ló cái khôn, quyết định trang mù, đây cũng là bước cờ hiểm bất đắc dĩ của . Đường Việt Manh biết tính cách Tiêu Dương, nhìn thấy thảm trạng của Tiêu San, nhất định giận chó đánh mèo người ngoài, nếu chỉ là bị té thương, Tiêu Dương nhất định bỏ qua cho , nhưng nếu có thể trang mù, có lẽ có thể tránh được kiếp nạn, thuận tiện còn có thể hướng dẫn A Tinh ra quyết định, hiểu loại bệnh này chính là nhất gia chi ngôn, chỉ cần chết cắn nhìn thấy, bác sĩ liền vô kế khả thi, chỉ có thể mấy lời kiểu như chậm rãi khang phục linh tinh. Đường Việt Manh xuống sân bay, có mấy người chờ ở đấy, chẳng những có Tiểu Vỹ, A Tinh, còn có Lâm Ngọc cùng đôi lão phu phụ, lão phu nhân thấy Đường Việt Manh, nhịn được khóc tiến lên ôm lấy , lão tiên sinh coi như bình tĩnh, ở bên mỉm cười, trong mắt cũng là nước mắt. Trong lòng Đường Việt Manh bỗng dâng lên sầu não, cái loại tình cảm mãnh liệt như thế này, làm cho vừa khóc vừa ôm lấy lão phu nhân cùng lão tiên sinh kia, “Ba mẹ, là hai người, hai người tha thứ cho con rồi sao?” Ni mã lại là chấp niệm của Triệu Ninh, sớm biết hôm nay làm gì lúc trước làm vậy. Triệu mẹ lau nước mắt, “Hài tử ngốc, ba mẹ sớm tha thứ con, chính là mỗi lần mẹ gọi điện đều là mẹ chồng con tiếp, bà ta con là người Thẩm gia rồi, bảo mẹ đừng có tìm con nữa, nếu phải Lâm cảnh sát gọi điện cho ba mẹ, ba mẹ còn biết con gặp chuyện lớn như vậy, Ninh Nhi, con chịu nhiều ủy khuất như vậy, vì sao cho ba mẹ? Chúng ta tuyệt đối bỏ qua cho cái súc sinh Thẩm Lượng kia!” Đường Việt Manh ô nức nở khóc, trong lòng thầm nghĩ, khóc cái rắm, là bánh bao còn oán cẩu theo, ngại quá, Triệu phu nhân, ta sai rồi, ngài phải bánh bao, ngài là thịt băm. A Tinh đơn giản tình trải qua với Đường Việt Manh, ra trong mấy tháng Tiêu Dương ở đây, ta tìm kiếm căn cứ chính xác về việc Tiêu Dương buôn lậu làm ăn phi pháp trước kia khi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dưới trợ giúp của Lâm Ngọc, trực tiếp vượt qua ô dù địa phương đưa đến cục công an, cục trưởng phi thường coi trọng việc này, lập tức bắt đầu điều tra, dưới trợ giúp của A Tinh, cuối cùng cũng đủ chứng cớ khởi tố Tiêu Dương. “Yên tâm , lúc này ai cũng cứu được gã, Tiêu Dương nhất định bị phán tù chung thân, công ty cũng bị niêm phong, chuyện của A Tinh cầu tình trước pháp luật.” Lâm Ngọc ở bên bổ sung , đôi con mắt sáng ôn nhu nhìn Đường Việt Manh. “Tiêu San đâu?” Đường Việt Manh hỏi. “Tiêu San sau khi tỉnh lại, hận chết Tiêu Dương, mang theo con mình mất, tại cũng biết ở đâu?” A Tinh lắc đầu. Đường Việt Manh thở dài, Lâm Ngọc săn sóc cầm tay , “Manh Manh, có việc gì , hết thảy qua rồi.” Đường Việt Manh bỗng cảm thấy ngón áp út có cái gì, giật mình nhìn lại, ngón áp út tay phải có chiếc nhẫn lòe lòe sáng lên, nâng mâu nhìn con ngươi trầm như hải sáng như ngọc của Lâm Ngọc, “Manh Manh, gả cho nhé’’ Tác giả ra suy nghĩ của mình: đêm nay tăng ca về nhà mã tự quá muộn , kịp sửa chữ sai cùng hồi bình luận, thỉnh thân nhóm thứ lỗi. Cám ơn thân nhóm vẫn duy trì, đưa lên thêm vào phiên ngoại tiểu kịch trường, hy vọng thích: ========================================================== Triệu ba ba ở bên cạnh vừa lòng nhìn Lâm Ngọc, chậm rì rì : “Ninh Nhi, dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang.”(yuna: bảo vật vô giá dễ cầu, tình lang tốt khó kiếm) Đường Việt Manh thở dài, nay chấp niệm của Triệu Ninh đạt thành, Tiểu Vỹ có Triệu phụ Triệu mẫu cùng A Tinh chiếu cố, lại sắp xuyên rồi, còn cái gì tình cái gì kết hôn, hết thảy đều là mây bay a. Khẽ cắn môi, mặc kệ nó, gả gả , nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mặc sử kim tôn đối nguyệt(yuna: đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng suông bóng nguyệt), có thịt ăn chạy nhanh ăn, đừng đợi hết thịt mới bi thiết.(yuna: cho ta bông hoa cúc, ta bao dung toàn bộ thế giới – Trích ‘ bẻ thẳng thành cong’) Vì thế Đường đại luật sư hề rụt rè cũng hề thêm nữa liền gật đầu đáp ứng, lại làm cho người chung quanh mở rộng tầm mắt, nguyên lai đống người ở sân bay thấy người đàn ông cầu hôn, kia vẻ mặt trầm tư, tưởng nghĩ cái chủ ý làm khó dễ gì, lại thể tưởng được thần thái kia quyết tuyệt, trảm đinh chặt sắt , “, khi nào làm giấy chứng nhận kết hôn?” Người vây xem nhất thời bình tĩnh tan cuộc . Dưới đề tâm điệu đảm của Đường Việt Manh, hai người vượt qua mười năm hạnh phúc, Lâm Ngọc cực kì cùng bao dung , đối Tiểu Vỹ như con thân sinh, hai người sống những ngày ngọt ngào bình thản, giống như đại đa số đôi vợ chồng bình thường khác, săn sóc chiếu cố cho nhau, tương cứu trong lúc hoạn nạn. Tại thời điểm mà Đường Việt Manh dần dần nghĩ mình ở thế giới này sống cùng Lâm Ngọc đến bạch đầu giai lão, tại thời điểm sinh nhật thứ mười tám của Tiểu Vỹ, tại thời điểm Tiểu Vỹ thổi tắt ngọn nến lớn tiếng ra “Ba mẹ, con hai người” sau, Đường Việt Manh rốt cục nghe được thanh quen thuộc kia. “Nhiệm vụ hoàn thành, nhân vật phản diện thành công thượng vị, khởi động xuyên qua tiếp theo.”(yuna: bác hệ thống hố cha vãi:)) )

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hết hố nọ rồi đến hố kia, khổ thân chị, biết bao giờ Ngọc cùng chị Đường mới thành đôi đây. Nàng @YunaMeo cho ta hỏi chút là truyện này dự là bao nhiêu chương vậy :)

    4. Lam Nhược Sơ

      Lam Nhược Sơ New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      9
      chậc, lần xuyên này của chị có vẻ lâu hơn những lần trước rồi đây :yoyo2::yoyo2: lại còn xuyên tới HĐ:yoyo5::yoyo5:... lần sau xuyên biết tới đâu :yoyo19::yoyo19:
      củm ơn ss @YunaMeo :th_57::th_57:

    5. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      Ta đếm số chương, cứ làm thui à nàng b.cat, nhưng cũng được nửa truyện rùi đấy ^^. Thanks nàng Lam Nhược Sơ, lần sau vẫn là đại ^^
      lylyB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :