ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN) (104)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Thông báo tới Editor
      l
      - Khi edit xong 1 bộ truyện hãy vào topic Hỗ trợ thành viên
      - Báo số chương truyện hoàn thành để được cộng thưởng ruby

    2. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ok, xong t gửi
      Last edited: 14/9/14

    3. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 68

      ☆, 68

      Triệu Ninh cầm khăn lau màu trắng, đờ đẫn chà lau sàn, lần hai lần ba lần, lau đến sàn nhà nhiễm bụi, mẹ chồng Lý Lan Chi ngồi bên sofa cau mày, bên soi mói nhìn sàn, than thở: “Ngu chết được, cái gì cũng biết làm, nhanh cái tay lên, lát nữa còn phải nấu cơm đấy, tối hôm nay Thẩm Lượng về ăn cơm, nhớ làm nhiều món chút, đúng rồi, sườn kho tàu cùng canh đậu hũ đầu cá Lan Lan thích nhất định phải có đấy nhớ.”

      Triệu Ninh dùng sức lau sàn, giọt nước mắt rơi đất, cuống quít lau , lại ngăn được nước mắt càng rơi càng nhiều, giọt hai giọt, mỗi giọt đều làm lòng đau đớn, thoáng chốc bỗng hốt hoảng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi. Buổi sáng lúc đưa con Tiểu Vỹ nhà trẻ nhận được điện thoại của Thẩm Lượng, tối nay về nhà ăn cơm, hơn nữa có chuyện rất trọng yếu muốn với , Triệu Ninh cực kỳ cao hứng, mấy tháng qua Thẩm Lượng luôn bận, rất nhiều ngày rồi vẫn về nhà, dám hỏi vì sao, cũng dám oán giận, mỗi lần muốn gọi điện thoại, lại bị mẹ chồng Lý Lan Chi kiên nhẫn mắng, “Con tôi có nhiều chuyện quan trọng , phải kiếm tiền nuôi cùng với đứa con bồi tiền hóa vô dụng kia của , có việc gì đừng có phiền nó.” Triệu Ninh chỉ có thể nuốt nước mắt vào bụng, mười năm hôn nhân, sớm biến thành con người khác(yuna: thành con osin ha), thậm chí quên bản thân lúc trước vốn là người thế nào, Triệu Ninh là sinh viên trường đại học ngoại ngữ trọng điểm trong cả nước, năm đó tốt nghiệp xong liền nhận được công tác ở nước ngoài, trong mắt cha mẹ cùng thân thích đó là mảnh tiền đồ rộng mở, nhưng tất cả đều thay đổi khi gặp Thẩm Lượng. Triệu Ninh đối Thẩm Lượng có thể là nhất kiến chung tình nhị kiến khuynh tâm, vĩnh viễn nhớ lần đầu tiên gặp Thẩm Lượng mặc sơ mi trắng, gương mặt thanh tú nhã nhặn, năng khôi hài, khí chất tự nhiên hào phóng, hai người quen nhau sau, Triệu Ninh mới biết Thẩm Lượng đến từ nông thôn, cha mất sớm, mẹ mình nuôi lớn, sau đó tới thành thị xa lạ này phấn đấu, ngừng vươn lên. Loại quyết tâm vượt khó này sâu đả động tâm Triệu Ninh, để ý cha mẹ phản đối, dứt khoát kiên quyết gả cho tiểu tử Thẩm Lượng thân xu, hai người kết hôn sau, Triệu Ninh thậm chí buông tha cho tiền đồ tốt đẹp của mình, ở nhà làm phu nhân đa năng, toàn lực ủng hộ Thẩm Lượng, Thẩm Lượng cần quan tâm đến chút chuyện trong nhà, thả toàn bộ tâm tư vào việc làm, rốt cục vài năm sau kết tinh tình của hai người là con Tiểu Vỹ cất tiếng khóc chào đời, Thẩm Lượng sau đó thăng cấp, chẳng những mua được phòng mua được xe, còn làm quản lí của công ty đa quốc gia, cuộc sống hai người ngừng khấm khá lên. Khi cuộc sống dần ổn định, Thẩm Lượng liền đón mẹ mình lên đây, cả đời lão phu nhân chỉ vì đứa con trai này, nay thấy Thẩm Lượng có tiền đồ như thế, cao hứng cả ngày khen con trai mình chỉ trời mới có, thế gian đâu ai bằng, cho nên đối với con dâu làm bà chủ gia đình này càng xem càng vừa mắt, bên ngoài đối đãi với như con , mà ngầm đủ chanh chua xoi mói, còn hết sức vu oan trước mặt Thẩm Lượng là cái gì lười lại còn tham ăn, chất phác ngu dại như dân nhà quê, cái ghê tởm gì cũng có thể lượm để mà . Nhất là sau khi Triệu Ninh sinh con sau, lão phu nhân thấy chặt đứt hương khói Thẩm gia,(yuna: bên Trung quốc chỉ cho sinh con thôi) lại càng thêm coi Triệu Ninh là người, ngay cả bảo mẫu nhà hàng xóm cũng có đãi ngộ tốt hơn so với , Triệu Ninh ngẫu nhiên cũng chỉ oán giận vài câu, bị lão phu nhân mắng là bất hiếu, nháo đến trước mặt Thẩm Lượng, đương nhiên là có được chỗ tốt, thậm chí Thẩm Lượng cũng càng ngày càng bất mãn đối với nàng dâu bất hiếu này, mấy tháng cũng về nhà, có trở về cũng chỉ trò chuyện với Lý Lan Chi, đối với người vợ là Triệu Ninh cùng con Tiểu Vỹ này, coi như thấy, phỏng chừng con chuột con gián trong nhà cũng có địa vị hơn nhiều so với hai mẹ con này. Triệu Ninh quen chịu đựng, từ phản kháng trước kia cho đến gì và cuối cùng là trầm mặc như bây giờ, mười năm, thói quen là thứ đáng sợ, quen cái nhà này, quen với lạnh nhạt của chồng, quen chỉ có con chuyện với , quen bà bà mọi cách làm khó dễ, quen hết thảy đều lấy chồng cùng con làm trung tâm, là đáng sợ. Hơi hơi thở dài, Triệu Ninh lại nghĩ tới tối nay chồng về nhà ăn cơm, tâm tình khỏi vui sướng , đưa con đến nhà trẻ xong, liền chuẩn bị chợ mua ít đồ về nấu ăn, phí sinh hoạt hàng tháng Thẩm Lượng cấp cho cao, chỉ ba ngàn nguyên, tại thành phố lớn như thế này, chỉ có ba ngàn nguyên để gánh ăn ở của cả gia đình, còn có phí nhà trẻ của con , căn bản là đủ, ngày qua ngày thực khó khăn, thậm chí thỉnh thoảng muốn mua chút đồ ăn vặt cho con cũng phải tính toàn nửa ngày, thấy ánh mắt tội nghiệp của Tiểu Vỹ, lòng Triệu Ninh nhịn được chua xót. thỉnh thoảng mở miệng sợ hãi cầu tăng phí sinh hoạt, lại bị lão phu nhân mắng cho như xối nước vào mặt, “ tưởng tiền của con trai tôi với tôi là từ trời rơi xuống chắc? Bản thân ăn trắng mặc trơn chớ, thế lại còn là con gà mái biết đẻ trứng.” Mỗi lần đều đến Triệu Ninh nước mắt lưng tròng, dám hó hé thêm chữ nào nữa, lão phu nhân chửi quen rồi, Triệu Ninh chỉ có thể kiệt lực im lặng để thỏa mãn bà ta. Triệu Ninh nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định chợ rau xa chút, đồ ăn ở đấy rẻ lại mới, cũng có thể tiết kiệm tiền xe, mua đồ xong ra khỏi chợ, tuy vẫn còn nhiều xe nhưng vì tiếc tiền nên vẫn bộ về, thời tiết tháng sáu dù chưa đến mức nóng như lửa, nhưng cũng cực kỳ oi bức, lúc Triệu Ninh đến ngã tư đường, lại dừng cước bộ trước nhà hàng. Đây là nhà hàng cơm Tây nhất lưu, khi vừa mới kết hôn cùng Thẩm Lượng, Thẩm Lượng mang tới đây ăn để kỷ niệm ngày hai người kết hôn, nơi này cách điệu lại lịch tao nhã, bố cục đơn giản lại mất hoa lệ, Triệu Ninh rất thích ở đây, khi đó hai người cơ hồ tiêu hết tháng tiền lương của Thẩm Lượng, Triệu Ninh đau lòng thẳng chậc lưỡi, Thẩm Lượng lại chỉ ôn nhu cười : “Về sau ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm đều mang em đến, nếu em già được nữa cõng em tới đây.” Cửa sổ thủy tinh của quán cơm tây chiếu ra thân ảnh của Triệu Ninh, cơ thể mập mạp, mặc quần áo giá rẻ quá hạn, càng khiến dáng người biến dạng, dung mạo tiều tụy, tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dính vào hai bên má, Triệu Ninh có chút tự ti, xoay , lúc này lại nhìn thấy bên cửa sổ có thân ảnh thon thả tao nhã, khuôn mặt khéo léo bằng bàn tay, ngũ quan xinh xắn, tóc đỏ cuộn sóng thả sau lưng, quần áo hợp thời trang, bên môi là tươi cười quyến rũ. Triệu Ninh tự biết xấu hổ cúi đầu, lại kinh ngạc phát người đàn ông ngồi bên cạnh ta là chồng của – Thẩm Lượng, nháy mắt ngây ra như phỗng, trong đầu bỗng trống rỗng, Thẩm Lượng thân thiết ôm người đàn bà kia, thân mật hôn ta , cho dù là heo cũng nhìn ra được mối quan hệ của hai người này, Triệu Ninh rốt cuộc lừa được chính mình nữa, nước mắt chậm rãi rơi xuống.(yuna: sao phải rơi? Về nhà liên lạc luật sư ra xử lý lũ tiện nhân này) Hành động của Triệu Ninh khiến cho hai người trong cửa sổ chú ý, Thẩm Lượng ngẩng đầu phát là Triệu Ninh, biểu tình mặt lập tức mất tự nhiên, còn người đàn bà kia thấy là Triệu Ninh, ngẩn người, tựa hồ mãi mới nhận ra , trong nháy mắt con ngươi tràn ngập ý chí chiến đấu cùng hèn mọn, tại bên cạnh Thẩm Lượng cười càn rỡ, khẩu hình tựa hồ là muốn , “Nhìn xem kia có phải nam nhân bà của ?” Triệu Ninh nhìn ánh mắt dần khinh thường của Thẩm Lượng, rốt cuộc nhịn được nữa, ném đồ ăn xuống đất, liền xoay người chạy . Triệu Ninh bên lau sàn bên nhớ lại chuyện vừa rồi, lại nhịn được đau thương, Thẩm Lượng cần rồi, ta người đàn bà khác, người đàn bà kia còn ưu tú như vậy… Nghĩ đến ánh mắt tức giận hèn mọn của Thẩm Lượng, Triệu Ninh lo sợ, liệu có phải lúc trở về ấy cần nữa? ấy muốn rời khỏi ? Muốn ly hôn với ? Triệu Ninh lại nhịn được khóc lên. “Khóc! Khóc cái gì mà khóc, muốn rủa chết tôi phải ? là cái đồ sao chổi! Đồ gà biết đẻ trứng! Còn mau mang quần áo giặt sạch ! ” Lý Lan Chi lớn tiếng quát, Triệu Ninh mộc mộc ngơ ngác vào phòng giặt quần áo, buổi sáng vì tiết kiệm tiền nên chưa ăn gì cả, hơn nữa vừa rồi còn bị chịu kích thích, vì thế bước chân lảo đảo trước mắt Triệu Ninh nhất đen liền ngất xỉu. ========================================= Lúc Đường Việt Manh tỉnh lại, phát bản thân dựa vào máy giặt tự động bên cạnh, máy còn ngừng quay ro ro , tiếng thiết bị quen thuộc làm nháy mắt tỉnh táo lại, cơ hồ là nhảy dựng lên, hai tay run run vuốt ve máy giặt, cảm thụ xúc cảm lạnh lạnh của thiết bị đại, rốt cục lệ nóng doanh tròng, đây là máy giặt! Chẳng lẽ trở lại xã hội rồi? Sau khi trải qua nhiều năm xuyên qua như vậy, hệ thống đại nhân rốt cục phát lòng từ bi, thả về nhà? Hệ thống đại nhân vạn tuế! đánh giá bốn phía, bồn cầu tự hoại, vòi tắm hoa sen, cảm giác quen thuộc này, “Mẹ! Manh Manh về rồi, ” trong lòng thầm mặc niệm câu, Đường Việt Manh hưng phấn chạy ra ngoài, biết có phải bởi vì xa nhà quá lâu hay là do hưng phấn quá độ, Đường đại luật sư cư nhiên phát bố trí nơi này hoàn toàn khác với nhà mình. Đại sảnh có lão phu nhân ngồi, lạnh lùng nhìn , Đường Việt Manh khỏi giật mình, dừng cước bộ cao thấp đánh giá lão phu nhân ấn tượng khắc sâu này phen, tướng mạo khắc bản, đôi mắt hờ hững lạnh như băng nhìn . Dưới tình huống chuyện gì phát sinh, Đường đại luật sư hướng đến co được dãn được lập tức cúi đầu, kính cẩn nghe lão phu nhân như liên hoàn pháo nhục mạ, cái gì có mẹ sinh mà có cha dạy, cái gì gà đẻ được trứng, Đường đại luật sư nghe đến thẳng nhíu mày, ni mã cái hóa này từ đâu ra vậy, so với bà ta, lão nương nhà Tần Thế Mỹ vẫn còn văn hóa chán. “Hệ thống đại nhân, , lần này lão nương có phải lại xuyên hay ?” Đường Việt Manh trấn tĩnh hỏi, mới tin là bản thân đường về nhà chẳng may bị lỗi kĩ thuật rơi nhầm vào đây đâu. “Lần này gặp may đấy, bản đại nhân quyết định cho phúc lợi, bởi vậy đưa đến văn ngôn tình đại để hoàn thành nhiệm vụ nhân vật phản diện thượng vị này, có thể tận tình hưởng thụ xã hội văn minh đại a, ” hệ thống đại nhân chậm rì rì . Đường Việt Manh thiết tiếng, chậm rãi nhận trí nhớ nguyên chủ, sát, đúng là quyển đô thị ngôn tình thiên lôi cẩu huyết a– lại lần nữa chính là, tra nam thay lòng đổi dạ bên ngoài tầm hoan, tiểu tam mang thai kiêu ngạo bức cung, bà bà chanh chua ác độc, còn có cái ca ca bao che khuyết điểm của tiểu tam, ni mã vừa vặn đủ gom thành bàn mạt chược . Ni mã chẳng lẽ chỉ cần phải là nhân vật phản diện chim sẻ có thể biến phượng hoàng, tiểu tam có thể thành chính thất? là tiểu tam vạn lần cũng vẫn là tiểu tam, cho dù thượng vị, cũng chỉ là tiểu tam khoác da chính thất mà thôi. Đường Việt Manh bỗng kinh tủng, bởi vì cái kết của quyển sách này cực kì cẩu huyết, chính thất Triệu Ninh dưới bức bách của tra nam, bà bà cùng tất cả mọi người, thậm chí phụ mẫu cũng hiểu , cho rằng cố tình gây , bị bức tuyệt vọng đến cực điểm, thậm chí hạ độc người nhà, rồi sau đó tất cả bị đưa đến bệnh viện, tra nam dưới kêu gọi thâm tình của tiểu tam, có việc gì tỉnh, thuốc diệt chuột biến thành canh thập toàn đại bổ(yuna:thế éo nào….), Triệu Ninh và con Tiểu Vỹ cùng với Lý Lan Chi đời nhà ma, chính thất này chẳng những vì tiểu tam dọn sạch hết chướng ngại, còn bị mọi người vĩnh viễn phỉ nhổ. Làm sao nữ nhân tranh với đời lại có kết cục đáng buồn đáng thương đáng bất hạnh đến đáng giận cỡ này a…Quả nhiên, nữ nhân a nữ nhân, bi kịch của các đúng là do các tự viết ra, nay lão nương xuyên qua rồi, nhất định giúp hoàn thành chấp niệm, để cho đám người đó biết thần mã cái gì kêu ác độc thần mã cái gì kêu vô sỉ thần mã cái gì kêu nhân vật phản diện thượng vị thần mã cái gì kêu cò kè mặc cả! “Hệ thống đại nhân, nhiệm vụ phục quốc lần trước thực gian khổ , thế tôi lại còn bị ngài lừa vố, bởi vậy ngài nhất định phải thêm năm năm nữa cho tôi a~” “Ta phi, mơ hả! ! ! !” “! Thuốc diệt chuột độc chết được bọn họ đúng ? thế lão nương luyện hóa lại phen, bảo đảm có người sống. Chúng ta HE dưới phủ!” Đường Việt Manh lười biếng . Nữ nhân này quả thực là quá vô sỉ rồi, chào giá đầy trời mà vẫn còn muốn kéo giá thành xuống nữa! “Thành giao.” Hệ thống đại nhân lại có cảm giác đầu gối trúng đạn. Tác giả ra suy nghĩ của mình: xuyên qua ngôn thế giới ngược tra nam, được rồi, ta chưa từng viết qua ngôn văn, vạn nhất mọi người đọc giống cổ ngôn, vậy đối ~~
      zio, PHUONGLINH87^^, Diệp Diệp2 others thích bài này.

    4. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 69

      ☆, 69



      Đường Việt Manh kiên nhẫn nghe ô ngôn uế ngữ của Lý Lan Chi, cái gì có mẹ sinh mà cha dạy, cái gì gà đẻ được trứng, chỉ biết nuôi bồi tiền hóa linh tinh , tức giận rồi, Đường đại luật sư tại Mộ Dung quốc làm nữ hoàng năm năm, chỉ có mắng người khác chứ làm gì đến lượt bị người khác đè đầu cưỡi cổ thế này, nhất là được sống cuộc sống hạnh phúc mỗi ngày quân lâm thiên hạ khí phách sườn lậu, mắt thấy tiểu Ngọc Ngọc thành đại tướng quân, thời điểm hai người muốn cấu kết làm bậy song túc song phi, meo meo , lại xuyên!

      Đường Việt Manh yên lặng vuốt cái trán đau đến muốn nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên, sát ! tay đầy máu? Xuyên qua té xỉu cạnh máy giặt rồi, còn có thể bi kịch hơn được nữa ? Trong khi đó cấp độ nhục mạ của Lý Lan Chi lại bắt đầu thăng cấp , trong lòng Đường Việt Manh thầm suy tư, rốt cục nghĩ ra được kế hoạch ác độc, cái thằng con thiếu đạo đức kia của bà muốn ly hôn với lão nương, lão nương còn lo có chứng cớ đây, vậy cho bà già nhà chạy tới đưa vậy. Đường đại luật sư nhìn lão phu nhân loạn mắng giơ chân, nhàng bâng quơ đến câu, “Bà cắt trứng thế nào, còn phải khắc phu, nếu bà là ở cổ đại, sớm bị mẹ bà thiêu chết rồi .” Lão phu nhân vừa nghe con dâu yếu đuối này cư nhiên dám cãi lại, trong lòng liền giận dữ, còn nghe ta ra lời cay nghiệt như thế, liền hổn hển chạy về phía Đường Việt Manh nhắm ngay cái tát, Đường Việt Manh chờ chính là cơ hội này đây, cắn nát môi, máu tươi nhất thời ồ ồ chảy ra, sau đó nhân cơ hội lấy tay vẽ loạn máu lên mặt, vò tóc rối tung, lăn vòng đất, bộ dạng muốn bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thảm thê, sau đó mở tung cửa, lớn tiếng khóc thét lên: “Bà bà, con cũng dám nữa , về sau rửa bát con cẩn thận , bao giờ dám đánh vỡ nữa, ô ô… Bà bà, mẹ đừng đánh con… ” Đường Việt Manh hé ra mặt sưng đỏ, tràn đầy máu tươi môi vỡ ra tóc tán loạn ánh mắt hoảng sợ, tiếng khóc tuyệt vọng của vang lên chỉ trong chốc lát tụ họp đám lão phu nhân cùng nhóm phụ nhân, người người đứng trước cửa chỉ trỏ. “Ai nha, chỉ là đánh vỡ cái bát thôi mà đánh con dâu thành như vậy, lão phu nhân này ác quá a, quá đáng giận rồi, đây là ác bà bà của xã hội cũ a.” “Bà bà nhà này chuyên môn khi dễ con dâu, ngày thường đánh mắng, con dâu này cũng thực là hiền lành mà.” Người chuyện là bà lầu, thường xuyên nghe thấy Lý Lan Chi mắng mỏ Triệu Ninh, bởi vậy liền lòng đầy căm phẫn ra làm chứng. Đường Việt Manh cười thầm, cho bà ngụy trang nhá, cùng lão nương so vô sỉ so diễn trò, bà còn kém lắm, lão nương ta hôm nay xé nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bà, bắt đầu lời, chỉ dùng đôi mắt sưng đỏ bi thương uyển uyển thê lương bi ai nhìn mọi người, làm cho mọi người càng xem càng đau lòng, Lý Lan Chi căm tức, lớn tiếng la hét, “Con dâu nhà tôi, tôi muốn dạy thế nào dạy thế đó, các bà quản được à?” xong sau lên đẩy Đường Việt Manh vào nhà, ý đồ đóng cửa. Hành vi xem mọi người trong mắt này này của Lý Lan Chi, rốt cục kích dậy công phẫn, lão phu nhân là nòng cốt ủy hội của tiểu khu ra đẩy Lý Lan Chi phen, “ tại là xã hội mới rồi, bà tưởng đây là xã hộ cũ hay sao? tại rất nhiều thời điểm mâu thuẫn bà tức đều là con dâu có việc gì tìm việc, bà lại khen ngược, có con dâu hiền lành như vậy, còn ngược đãi nó.” Trong lòng Đường Việt Manh có chút lo lắng, xả nhiều vô nghĩa vậy làm gì a, lão nương muốn là báo công an a báo công an , có cảnh sát có giấy bị gây thương tích của bệnh viện, như vậy lão nương diễn trò a lãng phí tình cảm a , nghĩ nghĩ, lấy tay lau vết máu mặt, lộ ra cái trán sưng đỏ phát xanh, rốt cục uổng lòng người khi có người chú ý tới , “Báo công an , tôi thấy con dâu này bị thương khá nặng đấy.” Emma, đại thúc quỳ trước bác, bác quả thực là minh thần võ a, Đường Việt Manh mỹ tư tư thấy vị đại thúc kia rút điện thoại bấm bấm số gọi công an, Lý Lan Chi rốt cục có chút hoảng, vội vàng gọi điện thoại cho con trai Thẩm Lượng, lại ngờ Thẩm Lượng tắt máy, Đường Việt Manh mặt ngoài thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười rút thành đoàn, hóa kia ăn uống no đủ lăn giường vận động, làm sao quản bà chết hay sống a. trận tiếng bước chân truyền đến, liền có hai cảnh sát tới, đầu là người đàn ông chừng ba mươi, mày kiếm mắt sáng, mặt mày tuấn lãng dáng người cao ngất, mặc thân cảnh phục càng khiến ta trông khí bừng bừng, Đường Việt Manh thầm nghĩ trong lòng, tốc độ cảnh sát trong sách này nhanh phết , xem ra tác giả này rất quốc gia ha, xem bộ dáng bác ủy hội có vẻ là quen biết cảnh sát này, vội bước lên giữ chặt ta, thao thao bất tuyệt tình trải qua lần, Đường Việt Manh khỏi cảm kích lòng nhiệt tình của bác này, vốn thân cũng chẳng quen, lại vì mà xuất đầu đến như thễ, tấm lòng khiến người ta cảm động. “Lâm cảnh sát, chuyện là như thế, có gặp qua mẹ chồng nào vậy chưa? Con dâu này hiền lành hiếu thuận là thế, vậy mà bà ta lại vì cái bát vỡ mà đánh chảy cả máu thế kia, quả thực là quá mất nhân tính rồi, ” bác ủy hội xong sau, khỏi thầm vui sướng từ mình hình dung chính xác đến cực điểm, còn quên hung hăng trừng Lý Lan Chi, Lý Lan Chi còn chưa tính ngu lắm, nay con trai ở đây, cảnh sát lại đến rồi, trong lòng bà ta vẫn nhớ kĩ câu, dân cùng quan đấu, bởi vậy sửa bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh, ngượng ngùng cười đứng ở bên. Lâm cảnh sát nhìn lướt qua Đường Việt Manh tội nghiệp cùng Lý Lan Chi cẩn thận, cơ bản hiểu được chuyện gì phát sinh, nhíu mày nhìn Đường Việt Manh, “Bị thương nặng ? Có muốn bệnh viện kiểm tra ?” Đường Việt Manh rốt cục mong được những lời này, lệ nóng doanh tròng a, mặt lại lộ ra biểu tình sợ hãi, khiếp sợ nhìn Lý Lan Chi. Lâm cảnh sát tinh tế nhìn nhìn cái trán bị ứ thương Đường Việt Manh, phóng hoãn ngữ khí, “ có việc gì , thôi, tôi mang bệnh viện, tiểu Lưu, điền tốt tờ tường trình, sau đó mang vị lão phu nhân này cục cảnh sát làm ghi chép.” Lý Lan Chi vừa nghe liền thể đứng im được nữa , cái gì? cục cảnh sát? Bà ta khẩn trương đứng lên, bắt đầu khóc lóc om sòm, “Trời ạ, bà bà mới giáo huấn con dâu có vài câu, liền bị bắt ngồi tù a, các người muốn làm gì làm. Tôi cục cảnh sát đâu!” Tiểu Lưu là nữ cảnh sát mới vào, còn ở trong giai đoạn nhiệt huyết với nghề, vốn thấy bộ dáng Đường Việt Manh tức giận thôi, nay còn gặp lão phu nhân này chơi xấu khóc lóc om sòm như thế, liền càng thêm tức giận, “Bà đừng có vô lại nữa, đánh người phải có lý do, nếu bệnh viện kiểm tra ra vết thương do bị bà đánh người con dâu bà, chúng tôi có thể truy cứu hình bà về tội cố ý gây thương tích, cục cảnh sát chúng tôi cũng lập án ngay lập tức.” Đúng lúc này, người đàn ông từ trong đám người chạy vào, Đường Việt Manh nhìn lại, a, tra nam cư nhiên trở lại, ra là Thẩm Lượng ăn uống no khai phòng lăn giường thích đủ sau, mới nhớ tới phải sớm về ngả bài với mụ vợ kia, dù sao ta cũng thấy được rồi, vậy chuyện sau cũng đơn giản. thể tưởng được gã vừa mới tới dưới lầu nhà mình, thấy cái xe cảnh sát ở đấy, sau đó là đám người vây quanh cửa nhà gã, chỉ chỉ trỏ trỏ, gã biết có chuyện gì, còn tưởng bà già nhà gã có gì ngoài ý muốn, liền vội vàng chạy vào, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Lý Lan Chi thấy con trai về, liền như bắt được cây rơm cứu mạng mà bắt lấy tay áo gã, “Con a, mẹ muốn ngồi tù đâu, mẹ chẳng qua chỉ dạy cái con đĩ kia vài câu, cho nó cái tát thôi, bọn họ muốn tới bắt mẹ, đây là cái thế đạo gì a, bà bà còn thể giáo huấn con dâu sao?” Thẩm Lượng dù sao cũng là người từng trải, gã biết cảnh sát thể tùy tiện bắt người, nhất định là mẹ gã hiểu lầm cái gì, bởi vậy liền vội an, “Mẹ, có con ở đây, có việc gì , ” xong nhìn về phía Đường Việt Manh, thấy bộ dáng chật vật chịu nổi của , liền càng cảm thấy chán ghét, nhíu mày, “Vị cảnh sát này, rốt cuộc là làm sao vậy? Khi nào cảnh sát cũng quan tâm tới việc vặt của gia đình người ta rồi?” Tiểu Lưu thấy gã trở về chẳng những quan tâm vợ mình, thấy vết thương người ta còn hờ hững như thế, trong lòng liền càng tức giận, đây là cái loại đàn ông gì vậy?”Vị tiên sinh này, mẹ của đánh vợ , chúng tôi muốn đưa phu nhân bệnh viện kiểm tra thương tích, nếu cấu thành vết thương , và vợ muốn khởi tố, phải dựa theo án hình để mà xử lý đấy .” Thẩm Lượng hừ tiếng, “Chẳng qua là vết thương thôi, cái gì bệnh viện kiểm tra thương tích, chuyện trong nhà tôi tôi xử lý, nhọc hai vị quan tâm , ” xong sau, lạnh lùng nhìn Đường Việt Manh, “Triệu Ninh, bị thương có chút thôi có làm sao, đúng là càng ngày càng yếu ớt, lại còn làm mẹ tôi vui nữa chứ, mau tới xin lỗi mẹ .” Trong lòng Đường Việt Manh chửi ầm lên, ni mã cái tra này quả thực là táng tận lương tâm, việc hôm nay làm sao có thể cứ như vậy liền xong được? Tương lai ra tòa ly hôn mà có bằng chứng bạo lực gia đình này ở đây, đối lão nương tuyệt đối là có lợi, nhất định thể làm cho chuyện sắp thành lại bại được! lập tức đỡ trán, cắn môi làm bộ cố chống đỡ, cả người là lung lay sắp đổ, bộ điềm báo xuất huyết não. Tiểu Lưu vội vàng đỡ lấy Đường Việt Manh, “ làm sao vậy?” đôi cánh tay hữu lực gắt gao đỡ lấy nàng, Lâm cảnh sát sắc bén nhìn Thẩm Lượng, trầm giọng : “Đến bệnh viện trước, .” Thẩm Lượng liếc cũng liếc Đường Việt Manh lấy cái, chỉ theo tiểu Lan cùng Lý Lan Chi ra ngoài, còn vừa vừa : “Mẹ, có việc gì , con lập tức thỉnh luật sư, luật sư tốt nhất!” Trong lòng Đường Việt Manh thở dài, Triệu Ninh a Triệu Ninh, đây là chồng của , đây là người chồng mà săn sóc tỉ mỉ, là người chồng mà liều lĩnh muốn theo, rốt cuộc cược gì vậy? “ ta trước kia đối tôi tốt lắm , giúp tôi đổ nước, mang tôi bờ sông tản bộ, còn cùng ngắm cảnh đêm với tôi, ” thanh sâu trong đáy lòng nghẹn ngào , Đường Việt Manh biết đó là chấp niệm của Triệu Ninh, lạnh lùng cười, “Bất cứ đàn ông nào ban đầu đều có thể đối xử tốt với , với đàn ông mà , đồ rẻ mạt nhất chính là đồ có được dễ dàng nhất.” Lâm cảnh sát đưa Đường Việt Manh đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho , lúc ông ta hỏi vài vấn đề, Đường Việt Manh lập tức đáp rất trôi chảy, là bị mẹ chồng đánh, bác sĩ là người kinh nghiệm sa trường, Đường Việt Manh ám chỉ thế nào ông ta làm sao hiểu, lập tức viết đơn, vết thương do bạo lực gia đình. Đến đây Đường Việt Manh rốt cục thở phào nhõm, muốn ly hôn với lão nương phải , nay nhân chứng vật chứng lão nương bị bạo lực gia đình đều ở đây, có cảnh sát ghi lại, có giấy nghiệm thương của bệnh viện, có bác ủy hội xác minh, nhưng chưa đủ đâu, lão nương tôi còn muốn chậm rãi tìm chứng cớ bên ngoài của , cho dù lão nương tôi thể lau ra khỏi hộ khẩu, cũng phải xẻo của tuyệt bút tiền, hừ, xem lão nương ta như thế nào chậm rãi đùa chết các người, đám tiện hóa này! nghĩ đến xuất thần, mặt khỏi hoảng hốt, Lâm cảnh sát tưởng vẫn lo lắng chuyện sau này, trong lòng hơi thở dài, Thẩm Lượng vô tình, Lý Lan Chi cay nghiệt thế nào đều xem trong mắt, trong lòng khỏi đồng tình đối với người phụ nữ đáng thương như , lấy ra tờ giấy, viết mấy chữ đưa cho Đường Việt Manh, “Về sau có chuyện gì khó xử tới tìm tôi, có thể giúp được tôi nhất định giúp.” Đường Việt Manh có chút kinh ngạc nhận tờ giấy, phía là vài chữ tinh tế, “Lâm Ngọc, dãy số: “ Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn thanh sắc cánh chim thân, chén chén vui vẻ 1 011 thân lôi, đưa lên Ngọc Lăng đại nhân môi thơm quả, ba ~~


    5. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 70


      ☆, 70
      Đường Việt Manh có chút kinh ngạc, Lâm Ngọc này là cảnh sát sai, ngẫm lại lúc trước khi mới chân ướt chân ráo bắt đầu làm luật sư, mỗi lần gặp vụ ly hôn ra tòa, nhất là thời điểm nữ tính thuộc về bên yếu thế, liền lòng đầy căm phẫn, dõng dạc, hận thể diệt tẫn nam tử thay lòng đổi dạ trong thiên hạ, còn bị tiền bối cười, khi đó mang đôi mắt lạnh xem tra nam, là oán phụ tràn ngập nhiệt huyết báo thù.

      Nhưng là về sau chậm rãi bình tĩnh, đến cuối cùng là lạnh nhạt , biết bắt đầu từ lúc nào, là từ lúc giúp chính thất thắng kiện, giúp họ chiếm được đại bộ phận gia sản của phụ lòng nam, rồi sau đó bị vài câu lời ngon tiếng ngọt của phụ lòng nam dụ dỗ, liền phục hôn phục hôn(yuna:kết hôn lại), hối hận hối hận, ngược lại tự trách mình vì chút thù lao mà chia rẽ nhân duyên tốt đẹp, là tự mình đa tình a. khỏi tự giễu cười cười, rất nhiều người Đường đại luật sư là người vô tình vô sỉ cố tình gây , có tâm đồng tình, còn kém chưa bốn chữ ‘ có nhân tính’ này, kỳ chỉ là xem thấu con người, nhất là phụ nữ, nếu ngay cả bản thân cũng buông tha cho chính mình, khinh thường bản thân, ủy khuất bản thân, vậy có thuốc nào cứu được , thế giới này ai cũng có người cứu thế, người đó chính là tinh thần bất khuất vĩnh viễn bỏ rơi chính mình của bản thân, người mà tự cứu được mình, chẳng ai cứu được người đó hết. Nghĩ đến đây, bất động thanh sắc nhìn Lâm Ngọc, nhìn thấy ta cầm tờ nghiệm thương của , còn nghiêm túc xem, người này tuổi ít, hẳn là phải mới nhập ngũ, thể tưởng được người nhìn quen nhiều việc vặt gia đình như ta lại có thể có trách nhiệm như vậy, là hảo cảnh sát hiếm có a. Lâm Ngọc bên xem giấy nghiệm thương, bên lộ dấu vết đánh giá người phụ nữ trước mắt, người phụ nữ này ba mươi, mặt chật vật tiều tụy có thể mơ hồ nhìn ra vài nét xinh đẹp ngày xưa, trong mắt có hoảng hốt, nhìn qua hẳn là kiểu phụ nữ hiền lành dịu dàng, trong lòng khỏi có chút đồng tình. tốt nghiệp trường cảnh sát bằng ưu, luôn luôn công tác trong cục hình cảnh, bởi vì cố gắng công tác liên tiếp phá được án lớn, cho nên vẫn được trọng dụng trong đội, chỉ tiếc năm ngoái bị trọng thương, cho dù thương thế trị tốt nhưng cứ đến những ngày mưa lại đau xót khó nhịn, thể tiếp tục công tác, cho nên chỉ có thể bị điều đến khu này làm công tác tuyên truyền Đảng, bởi vậy bác ủy hội khá thân với . Bình thường có chuyện gì ra mặt giải quyết mấy chuyện nhà lặt vặt kiểu này, chỉ là hôm nay là lần đầu tiểu Lưu ra ngoài công tác, những người khác trong sở lại đều có việc, thấy lo lắng cho tiểu Lưu, liền theo, thể tưởng được lại gặp chuyện bạo lực gia đình thế này, nghĩ, bỗng nhiên lại nghe được thanh cực kì hợp cảnh vang lên, “Thầm …” Mặt Đường Việt Manh đỏ bừng, tuy da mặt dày lại vô sỉ vô địch, nhưng loại chuyện trước mặt người lạ bụng đói lại xướng quốc tế ca kháng nghị này làm muốn lật bàn, đúng là nét mặt già nua đều mất hết , nhưng mà cũng chẳng thể trách , vị con dâu thiên hạ đệ nhất dịu ngoan -Triệu Ninh này chẳng những vì tiết kiệm tiền ăn bữa sáng, ni mã phỏng chừng cơm tối hôm qua cũng chưa ăn , biết con Tiểu Vỹ của ta bị nuôi thành bộ dạng gì nữa, chắc cũng là xanh xao vàng vọt , là uổng làm mẹ a. Lâm Ngọc mỉm cười, cố ý làm bộ như nghe thấy, chào từ biệt với bác sĩ sau, hai người ra bệnh viện, Lâm Ngọc nhìn trời, cười : “Sắp trưa rồi, tôi hơi đói bụng, bằng trước ăn chút gì rồi lại đến cục cảnh sát làm ghi chép, thế nào?” Đường Việt Manh nhất thời mở cờ trong bụng, trong lòng đối với thận trọng cùng thông cảm của người đàn ông này cảm kích thôi, ràng là muốn mua đồ cho ăn, nhưng vì mặt mũi cùng lòng tự trọng nho của , lại thành bản thân đói bụng, kỳ thực sao cả, lòng tự trọng của về số zero mất rồi. Đường Việt Manh lập tức gật đầu như trống bỏi, “Tốt, Lâm cảnh sát, muốn thế nào cho tốt là được.” Khóe miệng Lâm Ngọc rút rút, “Vị phu nhân này, …” Đường Việt Manh lập tức tiếp lời : “Tôi họ Triệu, gọi tôi Triệu Ninh được rồi.” “Nga, Triệu Ninh phu nhân, muốn ăn gì?” Người phụ nữ này cũng coi như lan tâm tuệ chất. Trong lòng Đường Việt Manh lại khen người đàn ông này, sai, có chủ nghĩa nam tử, tôn trọng nữ tính, thêm điểm, quét bốn phía, hương vị đồ ăn quán cơm ven đường đương nhiên so được với cung yến trong Mộ Dung quốc, đôi mắt quay lại, bỗng phát quán KFC, mở cờ trong bụng, lâu được ăn hamburger cùng coca , tuy trước kia cảm thấy đồ ăn này tốt cho sức khỏe, nhưng tại khó mà giải thích cho bộ dáng thèm khát chảy nước miếng này của ?”Hay là ăn KFC được ?” Khóe miệng Lâm Ngọc lại rút rút, KFC? Hình như từ mấy sịch năm trước vào đây rồi , vẫn thích loại đồ ăn ngấy ngấy đầy dầu mỡ này, nhưng người phụ nữ trước mắt lại có hứng thú, cứ tưởng chọn ăn fastfood linh tinh gì đó cơ, nhưng mà ra rồi, chẳng lẽ lại sửa lại, vì thế miễn cưỡng cười cười, gật đầu : “Hảo.” Phục vụ KFC tưởng mình hoa mắt , thanh niên cảnh sát tuấn suất khí cùng bác quần áo nếp uốn tóc tán loạn đến, thần thái bác này lại tự nhiên giống đào phạm linh tinh gì, bỗng nhiên ta bừng tỉnh đại ngộ, nhất định là sở thu dụng , vị cảnh sát này đúng là người tốt a, mang theo người sở thu dụng đến ăn KFC. Đường Việt Manh nhìn ánh mắt giật mình cùng khinh bỉ của phục vụ, hơi điểm hai gói khoai tây chiên bự tổ chảng cùng cốc coca lớn, ăn phải gọi là như hổ đói coi ai ra gì kinh thiên động địa, khoai tây chiên, ta rốt cục được ăn mi , ai, tuy kém sơn trân hải vị trong Mộ Dung cung, nhưng lại có tư vị khác. Đường Việt Manh rốt cục cảm thấy bụng hơi no, hít sâu hơi, ngẩng đầu nhìn bàn, mới phát hai gói khoai tây chiên bự tổ chảng cùng cốc coca lớn bị chén hết , mỹ mỹ uống thêm hớp coca, duỗi cái thắt lưng, thỏa mãn thở dài, thần thái cư nhiên có tiêu sái cùng sáng chói như nắng nên lời. Lâm Ngọc ngồi đối diện thấy bộ dáng vùi đầu khổ ăn, bắt đầu có trợn mắt há hốc mồm, nhưng dần dần lại đồng tình với , tự chủ lắc đầu, hẳn là người phụ nữ này ở nhà phải nhận hết ngược đãi, làm sao lại có đàn ông như vậy? Bởi vì công tác bận rộn Lâm Ngọc chưa cưới vợ, nhưng theo quan điểm của , phụ nữ là để thương , nếu lấy về vì để ngược đãi vì nối dõi tông đường vì thay mình thực chức trách hầu hạ cha mẹ, lấy vợ về làm gì? Thấy Đường Việt Manh rốt cục dừng lại, Lâm Ngọc đưa cho giấy ăn, giọng hỏi: “Ăn ngon ? Hay là đóng gói mang về nhé? ” thấy Đường Việt Manh trả lời, chỉ ngưng thần nhìn , cười cười, hỏi phục vụ muốn mang về, lại bỏ thêm ít đồ ăn, mới xoay người đưa cho Đường Việt Manh.(yuna: đàn ông ga lăng+ tinh tế*hú*) Nhãn châu Đường Việt Manh chuyển động, vị cảnh sát này thực tốt a, bằng mình lại nhập diễn thâm chút, khiến ta đối mình tràn ngập đồng tình, về sau chừng có chuyện lại có thể nhờ ta hỗ trợ, tại cái gì cũng có, nhiều nhân mạch liền nhiều con đường sống. Ra khỏi cửa KFC, Đường Việt Manh bắt đầu yên lặng khóc lóc nỉ non, biết khóc thế nào cùng cười thế nào là đẹp nhất, nhưng mà nay lấy cái bộ dáng bác thế này, cái gì lê hoa mang vũ thanh hà ngưng lộ chẳng dính xu với , vì thế cắn môi yên lặng rơi lệ, đôi mắt buông xuống, lông mi khẽ run, ra lại có vài phần ta thấy do thương, trong lòng lại thầm nghĩ, ni mã là béo giấy có tiền đồ, về sau nhất định phải giảm béo, gầy được còn bằng tìm chết, hừ. Lâm Ngọc thấy Đường Việt Manh đứng bên đường, yên lặng rơi lệ, trong lòng có chút mềm mại, khỏi ôn nhu : “Sao lại khóc? sợ hãi à, sao, chúng tôi làm tốt công tác với mẹ chồng và chồng , bọn họ về sau bắt nạt nữa đâu.” Trong lòng Đường Việt Manh thầm oán, cẩu đổi được ăn phân, mặt lại lộ ra cảm kích, “Lâm cảnh sát, là người tốt, chưa từng có người… ai đối tốt với tôi như vậy, cám ơn .” Lâm Ngọc đâu phải người chưa trải qua sóng to gió lớn, dạng người gì mà chưa gặp, chỉ là biết vì sao, người phụ nữ này lại làm cho rất đồng tình, khoát tay, ngữ khí càng nhu hòa, “Việc thôi, đừng khách khí, về sau có chuyện gì tới tìm tôi.” Đường Việt Manh lau nước mắt, mặt lộ ra mỉm cười tái nhợt suy yếu, “Ân, Lâm cảnh sát, tôi muốn cục công an , cũng muốn tố Lý Lan Chi, mặc kệ thế nào bà ấy cũng là mẹ chồng tôi, tôi muốn làm cho bọn họ vui.” Bây giờ còn chưa phải lúc lật mặt, dù sao mới chỉ có chứng cớ gia bạo, có khởi tố cũng chỉ là chuyện , cho dù tố Lý Lan Chi cũng chỉ bị giáo dục vài câu, phạt chút tiền là xong, chịu thiệt còn phải đâu, nếu chọc giận Thẩm Lượng, kết quả là bị đuổi ra, đến lúc ly hôn xu cũng được chia. Đường Việt Manh càng tràn ngập phẫn hận đối với Triệu Ninh, đàn ông đời này chết sạch rồi chắc? Cái con chim bay cá nhảy như Thẩm Lượng mà ta cũng coi như bảo vật, kết hôn được mười năm, phòng ở đứng tên Lý Lan Chi, thẻ tiền lương Thẩm Lượng để ở đâu ta biết, ngân hàng nhà gửi tiền ở đâu biết, trừ bỏ ba ngàn hàng tháng chi tiêu, cái gì liên quan đến tiền ta cũng biết, còn bằng nữ nhân cổ đại, ít nhất nhân gia còn có vốn riêng, có tiền tiêu hàng tháng, Triệu Ninh tính cái gì, bảo mẫu miễn phí cộng nô tỳ lương, là Mary cách vách ngu xuẩn. Nếu mình ta cũng thôi, nhưng ta còn con , đây là chấp niệm của Triệu Ninh, nhất định phải chiếu cố tốt con , Đường Việt Manh hừ lạnh tiếng, nhất định phải hảo hảo mưu tính, trở nên xinh đẹp, khắc phục khó khăn, thuận ta sống nghịch ta chết. ( hệ thống đại nhân: ni mã tưởng mình vẫn là nữ hoàng phỏng. ) Lâm Ngọc cũng biết khó xử, làm bà chủ gia đình như vậy, đến vạn bất đắc dĩ là ly hôn, nhớ trước kia từng xử lý án tử, là bà chủ gia đình bị ngừng gia bạo, vẫn như trước chịu ly hôn, cuối cùng thể nhịn được nữa, giết chồng mình. thở dài, bi này bất hạnh giận này bất tranh, “Được, hiểu rồi, tôi ghi lại tốt, đến lúc đó chỉ cần kí tên lên là được rồi.” “Cám ơn , Lâm cảnh sát, ” lần này Đường Việt Manh là thực có lòng cảm kích. Đường Việt Manh về nhà, Thẩm Lượng cùng Lý Lan Chi và Tiểu Vỹ trở về, Thẩm Lượng bảo Lý Lan Chi và Lan Lan mang Tiểu Vỹ ra ngoài tản bộ, sau đó với Đường Việt Manh: “Chúng ta vào đây hảo hảo chuyện.” Đường Việt Manh biết tra này chuẩn bị chuyện ly hôn với mình, cũng liền yên lặng đứng dậy vào trong phòng với Thẩm Lượng. Thẩm Lượng chán ghét liếc Đường Việt Manh cái, thanh thanh cổ họng, mở miệng : “Chuyện hôm nay cũng thấy rồi, tôi cũng muốn giấu diếm nữa, tôi cùng ấy tình đầu ý hợp lượng hai hàng, ấy là người phụ nữ chân chính và cũng là duy nhất của tôi, tôi và dù sao còn tình cảm , cám ơn nhiều năm chiếu cố tôi như vậy, hảo tụ hảo tán, tôi bồi thường cho , nhưng cũng biết trong nhà chi tiêu nhiều, tôi cũng có tích tụ gì, nhưng tôi gửi năm vạn nguyên trong ngân hàng cho , nữ nhi cũng của , tiền nuôi nấng hàng tháng là ngàn nguyên.”(yuna: có bác nào nhớ bên tiền chi tiêu cho Triệu Ninh cùng con chị ấy là tháng ba ngàn nguyên còn đủ. Ok. Đủ hiểu rồi chứ) Đường Việt Manh muốn hoàn toàn ăn xong, đại ca, ni mã quỳ trước , lời vô liêm sỉ như vậy cũng có thể ra mồm được, có cảm tình, có cảm tình kết cái gì hôn lăn cái gì giường? Con là từ đâu chui ra? tại vợ già bị chửi thành nam nhân bà , liền còn tình cảm, bởi vì mỹ mạo thanh xuân qua, cho nên dùng năm vạn nguyên là có thể ném vợ cùng con như rác vậy sao? Đường Việt Manh phẫn nộ rồi, nhưng mặt vẫn là bộ dáng dịu ngoan như trước, muốn ly hôn? có cửa đâu, đợi lão nương nắm quyền chủ động cùng chứng cớ trong tay, con mẹ chờ chết . Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn tiểu phải tiên, bèo thân lôi, đưa lên cẩm sắt hôn cái, ba ~~

      zio, PHUONGLINH87^^, Diệp Diệp3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :