ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN) (104)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 65


      ☆, 65


      Đường Việt Manh cảm thấy lòng đều hốt hoảng đến phát điên, nàng thất hồn lạc phách vào phòng, ôm gối ngồi giường suy tư, dù nàng muôn cơ trí vạn tâm tư, nay lại thể nghĩ ra được biện pháp hữu dụng nào, Đường Việt Manh khỏi lắc đầu cười khổ, quả thực Tào Ngọc là uy hiếp của nàng, biện pháp tốt nhất chỉ có mặc kệ chết thôi.


      Nhớ tới những chuyện diễn ra năm qua, nàng lo lắng hết thảy nàng trăm nhẫn thành cương, nàng có thể tính kế Thanh Minh Tuyền, thái tử cùng tướng quốc đại nhân, lại duy độc thể bỏ qua thiếu niên trung thành và tận tâm này, thậm chí ngay cả chút lợi dụng nàng cũng chưa từng nghĩ tới, đơn giản là bởi sâu trong nội tâm nàng coi như người thân mà đối đãi.


      Ngày mất nước, là liều chết bảo hộ nàng, đường áp giải, là chiếu cố cùng cẩn thận che chở nàng, mỗi chỗ gập ghềnh mỗi nơi thấp trũng đều là giữ chặt tay nàng đỡ lấy để nàng khỏi ngã, những ngày bị cầm tù cũng là tiết kiệm phần ăn của vì nàng, ngày đông nàng bị rét lạnh, bị sinh bệnh cũng là dùng thân thể của sưởi ấm cho nàng, nếu , chỉ sợ nàng sớm chết rất nhiều lần! Quá đủ rồi! Đường Việt Manh đột nhiên đứng lên, mệnh ta do ta do trời, ai dám làm lão nương sống tốt, lão nương khiến cho cả đời sống tốt!


      Nàng gọi cung nữ Tiểu Lục bên người, đây là họ hàng xa mà nàng ngàn chọn vạn tuyển trong hoàng thất Mộ Dung, dùng làm hầu hạ, kỳ chính là tâm phúc của bản thân, trung tâm đáng tin cậy, “Tiểu Lục, bí mật Minh Tuyền cung bảo Lý thị vệ báo cho tướng quốc đại nhân đến đây chuyến, ta có việc quan trọng tìm .” “Vâng, công chúa.”


      Lúc Lâm Hạo đến Mộ Dung Hiên liền hoảng sợ, sắc mặt Đường Việt Manh tái nhợt gương mặt tràn đầy nước mắt, trong trí nhớ của , công chúa vong quốc này tuy nhu nhược , nhưng sâu trong mắt luôn là kiên cường, nay kiên cường này giống như sụp đổ hoàn toàn, thay thế chính là sâu tuyệt vọng.


      Bình lui người hầu, Lâm Hạo tiến lên đau lòng ôm Đường Việt Manh, “Sao lại tiều tụy như vậy ? phát sinh chuyện gì?”


      Đường Việt Manh ôm Lâm Hạo, oa tiếng liền khóc ra, nàng đối loại kỹ năng bi khóc này hướng tới đương nhiên là hạ bút thành văn, lê hoa mang vũ nửa nửa giả điềm đạm đáng ta thấy do thương đều đủ hết, nhưng đây là lần đầu tiên trong những lần xuyên qua nàng khóc lại mang theo vài phần chân tình, nghĩ đến biết Tào Ngọc phải chịu tra tấn gì, nàng lại càng thêm khổ sở, “Lâm Hạo, để ta hảo hảo nhìn chàng lần cuối, có lẽ về sau thể nhìn thấy được nữa rồi.”


      Lâm Hạo kinh ngạc hỏi: “Cái gì mà ‘ thể nhìn thấy’? cho ta biết đến tột cùng là làm sao vậy?” Đường Việt Manh ô nức nở chuyện Tào Ngọc bị thái tử bắt hết ra, “Thái tử nhất định là muốn thông qua Tào Ngọc biết nơi chôn tài bảo ở đâu, nhất định bức chết Tào Ngọc mất, ta phải tìm thái tử, có lẽ về sau ta thể gặp lại chàng nữa rồi.”


      Con ngươi Lâm Hạo có chút thâm trầm, sâu kín hỏi: “ chỉ là tiểu hộ vệ, nàng sao phải để ý như vậy? Vì tiếc ngỗ nghịch thái tử? Chẳng lẽ trong lòng nàng có ?”(yuna:ni mã mau cứu người ta xếp huynh vào hàng ngũ tra nam a!!!!!)


      Ni mã biết ngay là ngươi hỏi như vậy, đều nữ nhân hay ăn dấm chua, nam nhân ăn lên cũng thể lý, nàng hung hăng trừng Lâm Hạo, “Cái gì kêu trong lòng có ? Trong lòng ta có ai chẳng lẽ chàng còn biết?” Ánh mắt nàng nhìn cửa sổ xa xăm, khắp người được ánh sáng của Mary Hoàng Hậu bi thiên mẫn nhân bao phủ, “Lâm Hạo, chàng biết, khi thành bị phá là cứu ta, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, huống chi, là ta liên lụy , ta làm sao có thể để người khác chịu tội thay ta, hết thảy mọi chuyện là vì ta, bởi vậy hãy để ta kết thúc nó thôi.”


      Lâm Hạo cảm động, nữ nhân thích là người thiện lương như vậy, giống như mẫu hậu của , “Yên Nhi, nếu là ta, nàng làm sao?” Đường Việt Manh bi thiết lắc đầu, “Nếu là chàng, ta cầu thái tử, ta biết chàng nhất định muốn ta tìm , sinh bất đồng khâm, tử đồng huyệt, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta và chàng tuyệt chia lìa.” Lời này là quá nhức trứng a,(yuna*gật*đồng ý*) ni mã nam nhân đều ăn lời kiểu này, cứ phải nghe nữ nhân khẩu thị tâm phi mới thỏa mãn a, ni mã cái này hay sao hay sao?


      Phượng nhãn Lâm Hạo như bể, thâm tình nhìn Đường Việt Manh, giống như uông hồ sâu thấy đáy, “Yên Nhi, ta biết tâm của nàng, nàng thiện lương như vậy, làm sao có thể thấy chết mà cứu được? Nàng yên tâm, ta cứu Tào Ngọc, nàng an tâm chờ , cần phải đâu hết.”


      Tốt! Rốt cục mắc câu! Lão nương chờ chính là những lời này của ngươi, “, ta thể để chàng mạo hiểm, chàng hiểu đâu, ta thà chết cũng muốn nhìn thấy chàng xảy ra chuyện, ” nước mắt Đường Việt Manh giọt giọt theo má rơi xuống, trong mắt tràn đầy thảm thiết réo rắt.


      “Ngốc tử, ta có chuyện gì, thái tử muốn làm khó ta còn chưa có đơn giản vậy, nàng yên tâm, được tùy tiện ra ngoài.” Lâm Hạo điểm điểm mũi Đường Việt Manh, lau nước mắt giàn dụa của nàng, ôn nhu hôn nàng, liền xoay người rời .(yuna: thực ra là xưng hô ngươi – ta nhưng mà chuối ta cho chuối cả nải)


      Lâm Hạo là người trí tuệ, bản thân ra mặt, lại sai sử tâm phúc của mình là tổng quản trong cung góp lời với hoàng đế, Mộ Dung công chúa cơm nước tư mỗi ngày mệt mỏi, trong lòng hoàng đế Việt quốc đại kỳ,(yuna:tò mò) vội tuyên người điều tra ràng, mới biết ra là thái tử sai người bắt thị vệ của nàng, lúc này hoàng đế Việt quốc lung lạc Đường Việt Manh, đương nhiên muốn có chuyện may xảy ra, mới lập tức hạ chỉ lệnh thái tử đưa Tào Ngọc về Mộ Dung Hiên.


      Lúc Đường Việt Manh nhìn thấy Tào Ngọc cơ hồ muốn ngất, may mắn Tiểu Lục đỡ nàng, người trước mắt này làm sao có thể là thiếu niên hộ vệ thanh tuấn minh lệ trước kia, vết thương đầy người huyết nhục mơ hồ, hai mắt nhắm nghiền hô hấp mỏng manh, trước ngực là mảnh cháy đen, đúng là bị thép nóng thiêu cháy, Đường Việt Manh phải dùng sức giữ chặt lấy Tiểu Lục mới có thể đứng vững, nàng cắn chặt răng hít sâu ngụm, bình tĩnh tâm thần, “Tiểu Lục, lấy chậu nước ấm đến đây, nhanh tuyên ngự y, nhớ kỹ, phải là ngự y tốt nhất trong cung.” “Vâng.”


      Thấy Tiểu Lục ra ngoài, Đường Việt Manh dùng khăn mặt tẩm nước ấm, cởi bỏ xiêm y Tào Ngọc, nhàng lau giúp , quần áo hăn dính máu dán chặt vào người, bởi vậy Đường Việt Manh chỉ có thể dùng nước chậm rãi tẩm ướt, người Tào Ngọc che kín tiên thương côn thương đao thương bị phỏng cùng đủ các loại vết thương, thanh hồng loang lổ vô cùng thê thảm, có thể thấy được mấy ngày nay chịu tra tấn cỡ nào.


      Đường Việt Manh rốt cuộc nhịn được, nước mắt giọt giọt rơi mặt Tào Ngọc, môi Tào Ngọc hơi hơi mở ra, Đường Việt Manh đưa tai tới gần, nghe thấy mỏng manh : “Công chúa, thần có việc gì.” Đường Việt Manh cảm thấy trong lòng hừng hực lửa giận, nàng cắn chặt răng, mềm tiếp tục chà lau cho Tào Ngọc, trong lòng thầm thề, hết thảy hôm nay, ngày khác ta chắc chắn đòi lại gấp trăm lần!(yuna: cờ hó, băm chết thằng cha thái tử!!!!! Phải dùng thập đại khổ hình mới có thể làm ta nguôi giận được!!!!!!!)


      Ngự y mang hòm thuốc nghiêng ngả lảo đảo vào, nhìn thấy Tào Ngọc khỏi hít ngụm khí lạnh, vội vàng bắt mạch, lâu sau mới thở dài, “Vị hộ vệ này có thể sống đến bây giờ cũng coi như kỳ tích, may công lực cao thâm, mới có thể bảo vệ được tâm mạch, thương thế bên ngoài còn đỡ, mà nội thương bên trong… ta chỉ có thể kê chút dược để chậm rãi điều trị, hết thảy phải xem ý trời thôi…Haizzz….” Đường Việt Manh nhịn xuống bi thương, mặt chút thay đổi : “Làm phiền ngự y .”


      Trong mấy tháng tiếp theo, mỗi ngày Đường Việt Manh đều cẩn thận chiếu cố Tào Ngọc, sắc thuốc bôi dược cho , thuốc bổ Hoàng Thượng cùng thái tử ban cho nàng đều dùng toàn bộ hầm thành thuốc cho Tào Ngọc dưỡng thân thể, cũng may Tào Ngọc tuổi trẻ công lực lại thâm hậu, thân thể được chậm rãi điều trị xong cũng dần dần khang phục, cuối cùng đến ngày chậm rãi giãn gân cốt trong sân, luyện thử bộ quyền pháp, cảm thấy công lực cũng khôi phục được mấy thành.


      Ngoái đầu nhìn lại, thấy Đường Việt Manh ngồi tảng đá, đôi mắt sáng của nàng chớp nhìn , bỗng làm nhớ đến lúc bị thương, nước mắt của nàng rơi người , trong lòng khỏi nóng lên, vội cúi đầu, Đường Việt Manh thấy như thế, cười, ý bảo theo nàng về phòng, có chuyện cần thương nghị với .


      “Công chúa, có chuyện gì phân phó thần làm sao?” Đường Việt Manh suy tư hồi, “Tào Ngọc, ta muốn ngươi về Mộ Dung quốc.” Tào Ngọc chấn động, “Về Mộ Dung quốc? ! Thần rời khỏi công chúa! ” Hốc mắt Tào Ngọc có chút hồng, “Công chúa, người ngại thần vô dụng, thể bảo hộ công chúa, ngược lại liên lụy công chúa sao?”


      Đường Việt Manh lắc đầu cười : “Đừng có nghĩ vớ vẩn, tiểu Ngọc của ta là người ta quan tâm nhất, nếu , ta sớm chết ngày Mộ Dung quốc bị phá rồi, cho dù ta phụ tẫn người trong thiên hạ này, ta cũng phụ người duy nhất là .” xong, Đường Việt Manh khỏi nhớ lại những ngày kinh khủng đó, những ngày mà phải nhẫn đến mức tận cùng, lại luôn luôn có người rời như khí bồi ở bên cạnh nàng.


      kịp phòng bị rơi vào cái ôm ấm áp,(yuna:-*hét*I love you ơi~~~) Tào Ngọc tú mục liễm diễm nhìn nàng, “Công chúa, thần từng , di dễ rời như khí, thần tuyệt đối rời khỏi công chúa.” Trong lòng là hơi thở tươi mát dễ ngửi làm muốn buông tay, Đường Việt Manh nhịn được ôm lấy , “Tào Ngọc, nghe ta , đây là cơ hội, ta muốn ngươi giả bệnh rời khỏi Việt quốc này, về Mộ Dung quốc sau đó thông tri Ngưu tướng quân – Mộ Dung Ngưu, lệnh cho liên hệ với nghĩa quân khắp nơi, chuẩn bị nghiệp lớn phục quốc.”


      “Giả bệnh?”


      “Đúng, ta để ngự y bắt mạch lại cho ngươi, ngươi chỉ cần dùng nội lực thay đổi nhịp đập tâm mạch, hay đại loại thế, tóm lại là phải giả bệnh, làm cho ngự y tưởng ngươi sống được bao lâu, sau đó ta cầu thái tử, cho ngươi về Mộ Dung quốc, Tào Ngọc, thái tử cho rằng ngươi thành phế nhân, nhất định phòng bị ngươi, ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội này, như vậy mới có thể thành công.” Kề tai với Tào Ngọc về kế hoạch của mình, Đường Việt Manh thầm nghĩ trong lòng, đàn hóa này dám đâm dao sau lưng lão nương, lão nương liền phản lợi dụng, vô luận loại dao nào, lão nương đều biến nó thành đá kê chân.”Vâng, công chúa, thần hiểu được.”(yuna: ai…cùng là cảnh JQ mà ta chỉ cảm thấy xúc động khi chị nữ chính ở cùng với Ngọc, còn lại đều là tra tra a…..)


      Ngự y đại nhân trong ánh mắt bi thương của Đường Việt Manh, tái khám cho Tào Ngọc, làm cho cực kì khó hiểu là người mới hai ngày trước dần dần khỏi lên nay cư nhiên sắp chết, cẩn thận bắt mạch, lại phát mạch đập Tào Ngọc lộn xộn hỗn loạn nhảy lên, bỗng Tào Ngọc kịch liệt ho khan, sau đó phun ra búng máu, ngự y đại nhân rốt cục chẩn đoán chính xác, hóa này xem ra sống được mấy ngày nữa rồi.


      Đường Việt Manh tiễn bước ngự y đại nhân sau, lẳng lặng chờ đợi hai ngày, đánh giá tin tức sai biệt lắm rơi vào trong tai thái từ rồi, vì thế bi bi thiết thiết thỉnh thái tử lại đây, Việt Lượng vào liếc mắt cái liền thấy Đường Việt Manh như cha chết mẹ chết bên kia, trong lòng cũng có chút áy náy, bởi vậy ánh mắt lóe ra dám nhìn thẳng Đường Việt Manh.


      Ánh mắt Đường Việt Manh thống khổ vẻ mặt bi thương uyển uyển, kinh ngạc nhìn Việt Lượng, bỗng khóc thút thít nghẹn ngào lên, cái loại tư thái kiều hoa sau mưa này làm cho Việt Lượng thương tiếc thôi, nhịn được tiến lên ôm Đường Việt Manh, “Yên Nhi, sao lại khóc thương tâm vậy? cho ta biết, ta nhất định giúp ngươi đạt thành tâm nguyện.”


      “Thái tử điện hạ, Tào Ngọc chọc tới ngươi, cho dù chết cũng xứng, chỉ là dù sao cũng theo ta nhiều năm rồi, nay thỉnh cầu ta muốn được về Mộ Dung quốc, cho dù chết cũng muốn chết ở cố hương, để được mai táng cùng với thân nhân, thỉnh thái tử thành toàn.” Đường Việt Manh ỷ trong lòng Việt Lượng, khóc lê hoa mang vũ thanh hà ngưng lộ, Việt Lượng có chút đau lòng, thầm nghĩ đến lời ngự y hồi bẩm, Tào Ngọc này sắp thăng thiên, cũng chả sống được mấy ngày nữa, thôi bằng thuận theo tâm nguyện Yên nhi, cũng để nàng hết giận vậy.


      lau nước mắt nơi khóe mắt Đường Việt Manh, sủng nịch : “Được, chỉ cần là Yên nhi muốn ta đều cho nàng.”


      đôi con ngươi đen tuyền của Đường Việt Manh bình tĩnh nhìn Việt Lượng, “Thái tử, ta muốn làm gì ngươi cũng đều cho sao?”


      “Đương nhiên, bản thái tử đối ngươi như chí bảo, ngươi muốn cái gì ta đều thỏa mãn ngươi.” Việt Lượng mỉm cười .


      Sóng mắt Đường Việt Manh lưu chuyển, quyến rũ đốn sinh, “Vậy ta muốn làm thái tử phi sao?”


      Việt Lượng cười ha ha, “Ngươi là người bản thái tử , vị trí thái tử phi này đương nhiên là của ngươi.”


      Thanh Đường Việt Manh biến thấp, “Vậy ta muốn làm hoàng hậu Việt quốc sao?”


      Việt Lượng nhíu mày cười, “Phụ vương sau trăm tuổi giang sơn này đều là của ta, ngôi vị hoàng hậu này đương nhiên cũng là của ngươi.”


      “Ta muốn ngươi thề, ” Đường Việt Manh còn nghiêm túc , ánh mắt thuần triệt như nước, hừ, nếu muốn để người khác tin tưởng lời dối của ngươi, ngươi phải để tin tưởng ngươi hữu dụng với , là ngươi muốn lấy được thứ gì đó từ , như vậy mới nghi ngờ ngươi.


      “Bản thái tử thề, nếu vi phạm, bị thiên lôi đánh chết.” Trong lòng Việt Lượng vừa động, chẳng lẽ Mộ Dung Yên quyết định bí mật cho ? Chỉ là vì sao đột nhiên như vậy? Chẳng lẽ có trá?


      Đường Việt Manh hơi hơi hấp khẩu khí, tựa hồ mang theo quyết tâm rất lớn, nàng cắn cắn môi, “Việt Lượng, ta có bí mật muốn cho ngươi, kỳ ngày đó thành Mộ Dung quốc bị phá là lúc, phụ hoàng có chôn bút tài phú khuynh quốc, đây là tích lũy mấy đời của Mộ Dung quốc, phụ hoàng vốn muốn dùng để phục quốc, ai ngờ…” Khẩu khí nàng tạm dừng nửa khắc, đau thương thở dài, “Việt Lượng, ta cùng ngươi cả đời, cho nên cũng cần phải giấu ngươi, bút tài phú đó thực ra là chôn dưới hoàng lăng Việt quốc.”


      Tia nghi hoặc trong lòng Việt Lượng hoàn toàn tiêu thất, có người lấy phần mộ tổ tiên ra mà giỡn, xem ra vong quốc công chúa này đối mảnh cuồng dại, cười cười, thầm nghĩ, như vậy, đợi cho đến lúc bản thái tử đăng cơ ngại phong nàng cái phi vị, để cho nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời vậy.


      Việt Lượng rời sau, Tào Ngọc ra khỏi phòng, “Công chúa, tin bí mật tài bảo người sao?”


      Đường Việt Manh xuy cười tiếng, “Ta cho tài bảo chôn dưới hoàng lăng Mộ Dung quốc, có lý do tin, ta xem mấy ngày nữa tìm lý do tới Mộ Dung quốc , dã tâm người này rất lớn, sợ là sớm muốn thủ nhi đại chi rồi.”(yuna: thay thế ngôi vua)


      “Dưới hoàng lăng?” Tào Ngọc hoảng sợ, “Công chúa, ngươi đùa đấy chứ? Vạn nhất Việt Lượng đào hoàng lăng làm sao đây?”


      Vẻ mặt Đường Việt Manh kiên nhẫn, “Quốc gia đều vong , có năng lực bảo vệ hoàng lăng được bao lâu? Đừng có là dưới hoàng lăng, lấy giả dối của Việt Lượng, làm sao mà gạt được ? Ta dưới hoàng lăng Mộ Dung, chính là có vài dụng ý.”


      “Thứ nhất là làm cho Việt Lượng nghi ngờ, ngoan ngoãn đưa lên cửa, khi bước chân vào hoàng lăng, trở thành tù nhân của ta, thứ hai là ta muốn làm cho con dân Mộ Dung quốc biết, bì chi bất tồn mao chi yên phụ,(yuna: da chẳng còn lông bám vào đâu) ngay cả hoàng lăng Mộ Dung quốc cũng bị Việt quốc đào lên, sống chết của bọn họ Việt quốc tuyệt đối để trong lòng, để cho bọn họ hiểu được chỉ có phản kháng mới có đường sống, thứ ba là bắt được Việt Lượng sau, chúng ta mới có thể chiếm cứ điểm cao nhất của đạo đức và đàm điều kiện cùng với hoàng đế Việt quốc.


      Tào Ngọc nghe đến trợn mắt há hốc mồm, công chúa cư nhiên mưu tính sâu xa như thế, Đường Việt Manh hừ lạnh tiếng, “Mấy năm nay ta thận trọng, chịu nhục, chính là vì cơ hội hôm nay, ngươi nhất định phải trước khi Việt Lượng đến, trở lại Mộ Dung quốc, đem tin tức này báo cho Ngưu tướng quân Mộ Dung Ngưu biết.”


      Đường Việt Manh lấy khối ngọc bài khỏi cổ, “Đây là tín vật của ta, cho nhất định phải bắt sống Việt Lượng, sau đó…” Nàng cúi người bên tai Tào Ngọc nhất ngũ nhất thập xong kế hoạch, Tào Ngọc càng nghe thần sắc càng ngưng trọng, “Thần tuân chỉ.”


      “Hừ, hoàng đế Việt quốc nhất định phái đại quân Mộ Dung quốc bình loạn trước, đến lúc đó biên cảnh Việt quốc thành nơi táng thân của bọn chúng, có câu thế này: đàm tiếu gian, cường lỗ hôi phi yên diệt.”(yuna: lúc cười, giặc mạnh tro bay khói hết) Đến lúc đó lão nương cosplay đội khăn chu lang cùng Gia Cát tiên sinh phen , chỉ là biết mua quạt lông chim ở đâu.(yuna”:Haha)


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn Tiểu Vỹ thân lôi, ba cái ~


      Hôm nay tăng ca quá muộn , vội vàng mã chương, kịp sửa chữ sai, ngày mai hội sửa lại, thỉnh mọi người thứ lỗi ~~

      zio, PHUONGLINH87^^, Diệp Diệp3 others thích bài này.

    2. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 66

      ☆, 66


      Ngày hôm sau Tào Ngọc liền thu thập đồ chuẩn bị về Mộ Dung quốc, Đường Việt Manh làm bộ sinh ly tử biệt, liều mạng tắc các loại đồ ăn cùng ngân lượng vào trong bao quần áo của Tào Ngọc, vì thế mọi người ta thán rất nhiều, cũng thầm cảm khái vận mệnh của Tào Ngọc, sắp chết rồi, cho nên mới khiến chủ tử áy náy, để cho trước khi chết có thể ăn uống tốt chút, về phần ngân phiếu này, mua cái quan tài gỗ lim, chọn cái nơi tốt để mà chôn hẳn là vẫn đủ nhỉ.


      Đường Việt Manh mặc mọi người hồ đoán lung tung, nàng tiễn Tào Ngọc đến ngoài cửa cung, mắt thấy người vây xem dần tản , mới thân thiết : “ đường đừng trì hoãn, nhanh tìm Mộ Dung tướng quân, để sớm sắp đặt kế hoạch, nhớ kỹ, binh quý thần tốc, khắc cũng thể chậm trễ, bắt thái tử sau nhất định phải tốc chiến tốc thắng, ta chờ tin tức tốt của ngươi.”


      Tào Ngọc dùng sức gật đầu, ánh mắt có chút bi thương, “Công chúa, lúc thần ở bên người nhất định phải cẩn thận, thần đây, công chúa bảo trọng.” Đường Việt Manh vẫy vẫy tay, ý bảo hiểu được, Tào Ngọc lưu luyến rời rời .


      Tào Ngọc rời sau vài ngày, đến ngày Lâm Hạo đột nhiên vào Mộ Dung Hiên, thần sắc có chút ngưng trọng, Đường Việt Manh thấy thế, lập tức bình lui người hầu, khẩn trương hỏi: “Lâm Hạo, có chuyện gì vậy?”


      Lâm Hạo bình tĩnh nhìn Đường Việt Manh, chau mày, “Yên Nhi, hôm nay ta tới là có chuyện quan trọng báo cho biết ngươi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng , tối này vào lúc canh ba ta mệnh tử sĩ phóng hỏa trong cung, thừa dịp loạn ta dẫn ngươi rời khỏi đây, ngươi tạm thời trước tránh ở tướng quốc phủ, đợi tiếng gió qua , ta đưa ngươi đến Tần quốc.”


      Đường Việt Manh có chút giật mình, “Vì sao phải đưa ta ra khỏi cung? được! Chuyện này rất nguy hiểm, ta để ngươi mạo hiểm mình.”


      “Đứa ngốc, mạng của ta tính cái gì, chỉ cần ngươi có việc gì, cho dù ta chết cũng nhắm mắt.” Ngữ khí Lâm Hạo tuy ôn nhu, trong mắt lộ ra thương cảm.


      “Rốt cuộc là chuyện? Ngươi cho ta biết, ta đâu hết.” Đường Việt Manh trả lời trảm đinh chặt sắt.


      Lâm Hạo thở dài, “Yên Nhi, hôm nay lâm triều, thái tử thỉnh chỉ Hoàng Thượng, xin thay Việt quốc tuần tra Mộ Dung quốc, Hoàng Thượng đồng ý, vài ngày nữa xuất phát.”


      Đường Việt Manh thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên bởi vì tài tử điểu vi thực vong, tốc độ hóa thái tử kia vì tài bảo khuynh quốc hận thể bay qua Mộ Dung quốc này, trong miệng lại tò mò hỏi: “Hoàng Thượng quan tâm Mộ Dung quốc là chuyện tốt a, vì sao ta phải ra khỏi cung?”


      Lâm Hạo rùng mình, trong lòng thở dài, nữ tử thiện lương như Yên Nhi làm sao hiểu lòng người hiểm ác, liền tận tình khuyên nhủ: “Yên Nhi, ngươi ngẫm lại thái tử vì sao sớm muộn cố tình lúc này lại muốn dò xét Mộ Dung quốc ? Ta sợ là biết được chỗ giấu tài phú của Mộ Dung quốc từ trong miệng Tào Ngọc rồi, Yên Nhi, ngươi có bí mật đó cho Tào Ngọc ?”(yuna:lạy ca, cứ mỗi lần ca khen tỷ í thiện lương là ta lại nổi da gà lắm lắm đó ca a)


      Trong lòng Đường Việt Manh vô cùng thán phục, Emma, nam nhân này quả thực chính là nhân gian tuyệt sắc a, chẳng những khuynh quốc khuynh thành còn kinh thải tuyệt diễm, tâm kế cỡ này thông minh cỡ này thực có thể ngang ngửa với lão nương a, ni mã nhất định phải thu vào hậu cung, ban ngày là quân sư quạt mo của lão nương, ban đêm làm ấm giường cho lão nương, meo meo .(yuna: *Oa* mặc niệm cho , Ngọc ơi)


      mặt lại lộ ra bộ dáng thất hồn lạc phách, “ , , Tào Ngọc phản bội ta, .” Tào Ngọc a, có lỗi , phải để ngươi chịu tiếng xấu thay người khác rồi.


      Lâm Hạo đành lòng, liền vội vàng an ủi : “Thái tử vốn hiểm giảo hoạt, nhất định là kê đơn mê hoặc thần trí Tào Ngọc, mới có thể lấy được tin tức này, ta lo khi thái tử có được tài phú, ngươi nhất định gặp nguy hiểm, ta chỉ sợ đó là họa sát thân.” Đường Việt Manh đối với cơ trí thông minh của Lâm Hạo bội phục sát đất, càng kiên định tâm thu vào hậu cung.


      “Ta đào tẩu , Lâm Hạo, ngươi là người duy nhất ta trong cuộc đời này, ta thà chết cũng liên lụy ngươi, dẫn thổ chi tân cũng vẫn là vương thổ, kẻ mất nước như ta có thể trốn đâu? Nơi nơi đều tai vách mạch rừng, vạn nhất bị Hoàng Thượng biết ngươi bao che ta, chẳng lẽ ngươi muốn bị tịch thu tài sản sao trảm cả nhà sao? Cho dù ngươi lẻ loi mình, vậy còn bằng hữu của ngươi sao thân tín của ngươi sao những người kì vọng vào ngươi sao? Ngươi có từng nghĩ tới kết cục của bọn họ ?” Đường Việt Manh lời chính nghĩa, hay giỡn, lão nương vất vả mới đợi được cơ hội này, làm sao có thể lâm trận bỏ chạy được kia chứ!


      Sắc mặt Lâm Hạo nặng nề, suy tư lâu sau bỗng nhiên cười , “Yên Nhi đúng, vậy từng bước xem từng bước, cần lo lắng, ta bảo vệ ngươi.” Đường Việt Manh cười gật gật đầu, nếu nàng biết suy nghĩ trong lòng Lâm Hạo là phái tử sĩ nửa đường chặn giết thái tử, nàng cười ra được nữa đâu.


      đoạn thời gian tiếp theo, Đường Việt Manh sống ngày bằng năm, vì để tránh hiềm nghi, Lâm Hạo cũng tiện đến thăm Mộ Dung Hiên, vì thế nàng chỉ có thể sống ngày hoàn toàn bị phong bế tin tức, chỉ có thể mỗi ngày tính toán xem kế hoạch tiến triển như thế nào, vào ngày lúc nàng tính toán đến đầu váng mắt hóa, yên bất an, hoàng đế Việt quốc sai người đến Mộ Dung Hiên tuyên nàng yết kiến, Đường Việt Manh hận thể ngửa mặt lên trời thét dài, lão nương thành công!


      Đường Việt Manh vẫn như trước bộ cẩn thận ta thấy do thương, theo nội thị chậm rãi đến gần ngự thư phòng của hoàng đế Việt quốc, đợi nàng nhìn thấy hoàng đế Việt quốc nhất thời hoảng sợ, nháy mắt ra thân bạch mao, hãn, cách lần gặp mặt lần trước mới nửa năm, vị hoàng đế này cư nhiên như già hơn mười tuổi, trán thêm tóc trắng, trong mắt mãn hàm tơ máu, giống như mấy ngày ngủ, trái phải là tướng quốc đại nhân cùng vài đại thần, cư nhiên còn có cả Thanh Minh Tuyền cùng với Tiêu Đằng.


      Đường Việt Manh quỳ xuống hành lễ, “Vấn an Hoàng Thượng.” Trong mắt hoàng đế Việt quốc lên ánh sáng từ ái cùng hòa ái, toàn bộ đại điện nháy mắt như là có tiếng chuông thánh đường ngân vang, mọi người được bao phủ trong mảnh bạch quang tường hòa, Đường Việt Manh như mộc xuân phong, trong lòng cười lạnh , hừ, có chuyện cầu lão nương mẹ ra , bày ra cái sắc mặt giáo hoàng này cho ai xem a.


      “Mau đứng lên , Mộ Dung công chúa là thượng tân của Việt quốc, cần khách khí, mấy ngày gần đây ăn ngon ? Ở thế nào?…” Lải nhải lẩm bẩm cỡ thời gian uống chén trà xong, thần sắc Đường Việt Manh thay đổi, trong mắt là mãn hàm ngưỡng mộ, nghe đống vô nghĩa xong, rốt cục ngươi cũng xả đến chính đề a, “Công chúa a, trẫm đưa công chúa về Mộ Dung quốc, biết ý công chúa thế nào?”


      Vẻ mặt Đường Việt Manh kinh hỉ, “Hoàng Thượng nguyện ý? Vậy thần thiếp vô cùng cảm kích.” Trong lòng đắc ý đến cực điểm, xem ra thái tử bị bắt rồi.”Hảo, vậy thỉnh công chúa thu thập hành lý, ngày mai khởi hành.”


      Đường Việt Manh sở liệu phi hư,(yun: như dự đoán) ngày đó Tào Ngọc ra roi thúc ngựa sau đó theo đường thủy chạy về Mộ Dung quốc sau, tại ngoài thành Mộ Dung quốc đô tìm được nơi nghĩa quân hoạt động, thông qua bọn họ tìm được Ngưu tướng quân Mộ Dung Ngưu mỹ mạo cùng trí tuệ nhất thể trong truyền thuyết, Mộ Dung tướng quân thấy Tào Ngọc cầm ngọc bài của Mộ Dung Yên, hai tay đều run run lên, nước mũi phen lệ phen, “Công chúa cư nhiên còn sống… công chúa cư nhiên còn sống! Trời diệt Mộ Dung quốc ta, công chúa ở nơi nào?”


      Tào Ngọc thở dài, đem chuyện Đường Việt Manh bị bắt sau, như thế nào bị áp giải đến đô thành Việt quốc, đường như thế nào nhận hết tra tấn, trong cửu tử nhất sinh, ít nhiều nhờ công chúa nhạy bén, mới có thể sống sót, công chúa như thế nào kiên trinh bất khuất, vì kháng cự hoàng đế Việt quốc bức hôn, thà đâm cột trụ chết cũng nguyện khuất phục, như thế nào thiết kế làm cho hoàng đế phong nàng thành nghĩa nữ, lại như thế nào xúi giục quan hệ giữa hoàng đế cùng thái tử, chỉ nghe đến đây thôi Mộ Dung tướng quân cùng thủ lĩnh nghĩa quân chung quanh cũng thổn thức thôi, “Đây mới là công chúa của Mộ Dung quốc chúng ta, cũng là nữ đế tương lai của chúng ta, chúng ta nhất định phải cứu công chúa ra!”


      Nghĩa quân này vốn là binh lính Mộ Dung quốc hoặc là quân Cần Vương khắp cả nước, đối gia tộc Mộ Dung thề sống chết nguyện trung thành, nay thấy công chúa còn sống, chẳng những trí dũng song toàn lại còn có khí phách quân lâm thiên hạ như thế, liền lập tức phấn chấn lòng người, đám nghĩa quân thương nghị làm sao đến Việt quốc cứu công chúa ra, thậm chí rất nhiều người kích động đề xuất muốn chiến.


      Tào Ngọc cùng Mộ Dung tướng quân vội vàng ngăn cản, ra kế hoạch của Đường Việt Manh, sau đó các vị nghĩa quân lại càng thêm kích động, dựa theo kế hoạch đều về căn cứ của mình tung lời đồn bốn phía, cái gì Việt quốc phái thái tử đến đào hoàng lăng Mộ Dung quốc, đào hoàng lăng sau sát thành diệt tộc, cái này khiến cho dân chúng Mộ Dung quốc lâm vào khủng hoảng.


      Mộ Dung quốc mất nước hơn năm, trong lòng dân chúng vốn đối cố quốc niệm niệm tha, hơn nữa Việt quốc đóng binh sau lập sưu cao thuế nặng lại còn cường nam thưởng nữ, kích khởi phẫn nộ của dân chúng, vì thế lời đồn truyền đoạn thời gian sau, mọi người lại thấy thái tử Việt quốc quả thực nghênh ngang đến đây, sau đó còn lén lút bôn chạy đén hoàng lăng Mộ Dung quốc, còn mỹ kỳ danh viết là bái tế.


      Bái tế cái than bùn, ai chẳng biết ý túy ông ở bái tế, mà là đào móc hoàng lăng, sau đó sát thành diệt tộc đâu, hành động này như tảng đá ném vào mặt hồ, vì thế rất nhiều nam tử báo danh tham gia nghĩa quân, ni mã dù sao cũng phải chết, bằng liều mạng.


      Nghĩa quân nhanh chóng lớn mạnh, ba vạn nghĩa quân thừa sức đối phó ngon ơ với Việt Lượng chỉ dẫn theo năm ngàn binh mã, nhất là binh mã này còn bị vây ở dưới hoàng lăng Mộ Dung quốc, bị cắt đứt nguồn nước nửa chết nửa sống, đây quả thực là úng trung tróc miết: bắt ba ba trong hũ, hề tốn sức mà bắt lấy Việt Lượng cách dễ như trở bàn tay.


      Bắt lấy Việt Lượng sau Tào Ngọc dựa theo cẩm nang diệu kế của Đường Việt Manh, đem năm ngàn nghĩa quân đổi trang phục với binh lính Việt quốc, uy hiếp Việt Lượng phía trước giả vờ như có gì xảy ra, thừa dịp nguyệt hắc phong cao, thủ vệ đô thành phòng bị, dùng kế mở cửa thành, ba vạn nghĩa quân tràn vào, được trợ giúp của dân trong thành, nhanh chóng chiếm lĩnh đô thành, binh lính đều đầu hàng hơn nữa còn có thêm dân chúng gia nhập báo danh tòng quân, nghĩa quân nhanh chóng mở rộng đến mười vạn người, dưới chỉ huy của Tào Ngọc, nghĩa quân tiếp tục sử dụng Việt Lượng để uy hiếp, công chiếm lãnh thổ đô thành phụ cận của Mộ Dung quốc, quân Việt quốc sợ ném chuột vỡ đồ, nghĩa quân liền nhanh chóng chiếm lĩnh hơn phân nửa Mộ Dung quốc.


      Tướng quân Mộ Dung cùng thủ lĩnh các nghĩa quân khác thị vị công chúa Mộ Dung quốc này thành tân đế, đây quả thực chính là ‘ngồi trong trướng bày mưu tính kế quyết thắng ngoài ngàn dặm’, đây mới là quân vương loạn thế cần, có quyết đoán có trí mưu có mưu thuật, có thể nhẫn chuyện thiên hạ thể nhẫn, làm chuyện thiên hạ thể làm, vì thế lại dưới kế tiếp theo của Đường Việt Manh, Tào Ngọc viết phong thư hàm cho hoàng đế Việt quốc, cầu ở biên cảnh dùng thái tử đổi công chúa.


      Hoàng đế Việt quốc nhận được thư hàm sau tay đều phát run, Việt Lượng thế nhưng lại đào hoàng lăng Mộ Dung quốc! Hoàng đế Việt quốc hơi cân nhắc liền hiểu được duyên cớ vì sao, sợ là vì bút tài bảo khuynh quốc đó, nhi tử sủng từ đến lớn này thế nhưng lại khẩn cấp muốn mau chết đến thế, thương tâm rất nhiều nhưng vẫn nhớ tới sinh tử của Việt Lượng, cũng tinh tế cân nhắc rất nhiều, quyết định dùng Đường Việt Manh để đổi Việt Lượng.


      Mắt thấy Đường Việt Manh ra khỏi đại điện xong, sắc mặt hoàng đế Việt quốc lập tức trở nên xanh mét, nhìn quanh bốn phía, ngữ khí sắc bén, “Ai nguyện ý dẫn tinh binh hộ tống công chúa về Mộ Dung quốc, hàm cầu trao đổi ở biên cảnh Mộ Dung quốc cùng với Việt quốc, khi trao đổi sau, lập tức xuất kỳ bất ý giết chết tiện nhân này, thừa dịp quân đội Mộ Dung quốc chưa phản ứng, từ phía nam chiếm lĩnh Mộ Dung quốc!”


      Trong lòng Lâm Hạo phát lạnh, lập tức tiến lên chờ lệnh, “Thần nguyện ý lãnh binh.” Hoàng đế Việt quốc vừa lòng gật gật đầu, “Hảo, có Lâm khanh lãnh binh quả như nguyện trẫm, khanh yên tâm, trẫm ở biên cảnh bày hai mươi vạn tinh binh, khi giết tiện tỳ kia xong, lập tức tiếp ứng ngươi cùng với thái tử, thẳng tiến phía nam.” “Vâng, thần lĩnh chỉ.”


      “Chậm , ” tiếng gọi to duyên dáng vang lên, bóng người lượn lờ na na ra, mị nhãn như tơ nhìn Lâm Hạo, trong mắt lên đạo hàn mang, nhưng rất nhanh lại trở nên trăm mị như tơ, “Phụ hoàng, nữ nhi lo lắng an nguy của ca ca, muốn cùng Tiêu tướng quân lãnh binh cùng, Tiêu tướng quân biết địa hình cùng binh mã của Mộ Dung quốc, chắc chắn trở thành trợ giúp tốt cho chúng ta.”


      Hoàng đế Việt quốc trầm ngâm hồi, “Chuẩn tấu.”


      Lâm Hạo nhìn Thanh Minh Tuyền càng cười kiều mị cùng sắc mặt vui vẻ của Tiêu Đằng, trong lòng trầm xuống, tính mạng Yên nhi gặp nguy.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: rối rắm trung, rốt cuộc là cùng tiểu ngọc 1V1 vẫn là hơn nữa tướng quốc đại nhân hết thảy thu nhập hậu cung ~~~~ rối rắm a ~~~


      Cám ơn thư chiêu thân lôi, đưa lên tướng quốc đại nhân mỹ nam hôn cái, ba ~


      độc giả Mộ Dung ngưu ngưu thân cầu tại thư trung nhân vật sắm vai, ta liền viết vị truyền kỳ nhân vật Mộ Dung ngưu ngưu tướng quân, che mặt, còn có hay thân tưởng nhân vật sắm vai a ~~~


      Thân nhóm, có bán Manh Manh vật cái, lăn lộn cầu bao dưỡng

      zio, PHUONGLINH87^^, Diệp Diệp4 others thích bài này.

    3. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 67


      Chương 67 :

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      zio, PHUONGLINH87^^, Diệp Diệp6 others thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Đọc truyện này hay chớ lại còn có nàng @YunaMeo năng động, mỗi lần đăng ít nhất 5 chương, đọc phê đê mê luôn :yoyo40: Thank nàng nhiều nha :yoyo45: Cơ mà nàng ơi, mấy cái pic nàng tăng cỡ chữ được nàng, ta hỏng laptop chưa sửa đc nên chỉ vào bằng điện thoại nên đọc khổ quá :yoyo42::yoyo42:

    5. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      chỉ vậy thui. Hơn nữa bị mất chữ
      shizuokaB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :