ta tuần về việc đầu tiên vào xem có thêm truyện chưa! hix. đợi chờ mong ngóng tiếp vậy. nàng ơi cố lên
Hôm nay có chương mới nè các nàng~^^~ ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 51 ☆, chương 51 Mộ Dung Yên đứng tường thành, hồng y chao liệng, phía sau là đại hỏa hừng hực thiêu đốt, làm nổi bật hồng y như máu tiên diễm của nàng, tiếng kêu rên tiếng binh khí khảm vào xương thịt, mỗi thanh chấn lỗ tai của nàng, chấn vào lòng của nàng. Nàng dùng sức lau giọt lệ cuối cùng, ánh mắt quyết tuyệt nhìn nam tử thân khôi giáp ánh mắt lạnh nhạt trước mắt, ngày xưa là người bên gối, hôm nay lại là đao phủ công phá quốc gia của nàng sát hại phụ hoàng của nàng, mười bốn gả vì quân phụ(yuna: gả làm vợ), ân tình ba năm , nay thành công dã tràng, “Tiêu Đằng, vì sao? Vì sao làm như vậy? Mộ Dung gia ta có từng bạc đãi ngươi? Phụ hoàng cùng ta có từng bạc đãi ngươi?” Tiêu Đằng cười lạnh tiếng, “Công chúa, ngươi đối ta tốt ta đương nhiên đều nhớ , chỉ là Minh Tuyền là người trong lòng ta, vì nàng, ta cũng chỉ có thể thực xin lỗi Hoàng Thượng cùng ngươi.” Mộ Dung yên cay đắng nhắm mắt, trong lòng mảnh hoang vu, Thanh Minh Suối, nàng nhớ dung nhan quyến rũ như hoa đó, dung nhan khuynh quốc khuynh thành đó, nữ tử vưu vật trăm phát mị thái kia, đó là con tin Việt quốc chiến bại sau hiến cho Mộ Dung quốc, là đệ nhất mỹ nhân Việt quốc, cũng là công chúa tuổi nhất Việt quốc, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, phụ hoàng liền mất tâm, để ý đại thần phản đối nạp nàng ta thành phi tử, mẫu hậu nàng qua đời nhiều năm, nay nàng lại lần nữa nhìn thấy phụ hoàng sủng nữ nhân như thế. Đối với Thanh Minh Tuyền, tình cảm của nàng thực phức tạp, có căm hận cũng có thương tiếc, cuối cùng thương tiếc nhiều hơn căm hận, dưới ngừng kỳ hảo(yuna: làm thân) của Thanh Minh Tuyền, nàng cùng mỹ nhân rắn rết này thành bằng hữu, ở trong cung khắp nơi chiếu cố nàng ta, thẳng đến lúc nàng ta câu dẫn phò mã của nàng, đại tướng quân Mộ Dung quốc – Tiêu Đằng, mà cuối cùng vì ôm mỹ nhân về, phản bội Mộ Dung quốc, dẫn binh mã Việt quốc công hãm kinh thành. Trong lòng đau xót, nàng dùng sức cắn môi, cắn đến máu tràn ra, trong miệng mảnh tanh, phụ hoàng của nàng hoàng huynh của nàng ngã dưới đao binh mã Việt quốc, nay đại thế mất, ba trăm năm cơ nghiệp của Mộ Dung quốc, nay đều bị hủy trong tay nàng, là nàng tin nhầm rắn rết là nàng gửi gắm nhầm phu quân, là nàng đưa phụ hoàng cùng huynh trưởng lên đường hoàng tuyền, là nàng đặt Mộ Dung quốc dưới gót sắt Việt quốc, là nàng làm cho dân chúng Mộ Dung quốc lang bạc kỳ hồ mất gia viên, hết thảy đều là lỗi của nàng nàng! Mất hết can đảm, Mộ Dung Yên cười lạnh tiếng, ánh mắt như đao nhìn về phía Tiêu Đằng, “Ngươi lòng muông dạ thú uổng mang thân kiếp người, ta đời này kiếp này làm gì được ngươi, kiếp sau nhất định phải khiến ngươi trả lại hết thảy, cho dù thành quỷ ta cũng bỏ qua cho ngươi.” xong nàng kiên quyết nhảy khỏi tường thành, lấy tử tuẫn quốc là lựa chọn tốt nhất, bên cạnh đột nhiên có bóng người chợt lóe, ra là hộ vệ Tào Ngọc vẫn thủ hộ bên cạnh nàng thấy thần sắc công chúa đúng, sớm có chuẩn bị, thấy nàng mắng ra câu kia liền chuẩn bị nhảy thành tuẫn quốc, lập tức bước lên phía trước cứu nàng, hai người trận quay cuồng, dọc theo cầu thang tường thành lăn xuống. . . ========================== Đường Việt Manh mỹ tư tư cùng hệ thống đại nhân cò kè mặc cả, “Hệ thống đại nhân, hoàn thành nhiệm vụ quyển giang hồ liên này cộng với thêm thưởng, ta có mười hai năm dương thọ , bằng ngươi lấy con số may mắn là mười tám cho phát tài, như thế nào?”(yuna:=. Thấy hệ thống đại nhân lâu gì, Đường Việt Manh rất có tâm nhãn tiếp, “Vậy mười sáu , cho nó tròn.” Hệ thống đại nhân rốt cục lạnh lạnh trả lời: “Nếu ngươi hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp, ta cho ngươi mười sáu năm dương thọ.” “Hảo, thành giao! Ta có thể tự lựa chọn nhiệm vụ ?” “Có thể, chỗ ta có quyển sách Mộ Dung Yên truyền kỳ, kể về chuyện xưa của công chúa Mộ Dung quốc- Mộ Dung yên, nha cái tác giả kia cư nhiên hố! Đào hầm lấp ! Nguyền rủa nàng ăn mì ăn liền chỉ có bao gia vị!” Đường Việt Manh hừ tiếng, “Cư nhiên hố cả hệ thống đại nhân, là hố cha a~ ” bỗng nhiên có chút vui sướng, “Ân, công chúa, chẳng lẽ ngươi là muốn cho ta làm nhân vật phản diện công chúa này thượng vị thành nữ hoàng?” “Ân, “ Đường Việt Manh càng vui vẻ, “Có thể bao mấy nam sủng ?” “Đương nhiên có thể, hệ thống đại nhân cũng phải lão phu tử phong kiến, chỉ cần ngươi trở thành nữ hoàng, huân tố vô kỵ.” Đường Việt Manh rốt cục hưng phấn , đây là lần đầu tiên nàng xuyên qua tới nay mong đợi nhiệm vụ này như vậy, vài cái nhiệm vụ trước kia đều là tiểu nhân vật quan trọng gì, làm sao có thể thực được lý tưởng to lớn của Đường đại luật sư, mà lần này xuyên hả? Công chúa thôi, cách nữ hoàng cũng chỉ có mấy bước, chỉ cần nàng giống hệ thống đại nhân học ngoan độc chút, ai dám cùng nàng cướp đoạt vị trí giết tha ai dám cản trở nàng thượng vị giết tha ai dám phản đối nàng dưỡng nam sủng giết tha! Nàng liền nhất định có thể sống cuộc sống hạnh phúc~ Thời điểm Đường Việt Manh tỉnh lại bỗng trước mắt thiên toàn địa chuyển, ánh lửa tận trời, thiếu niên mặc quần áo hộ vệ ôm nàng lăn từ cầu thang tường thành lăn xuống, lúc nàng đau đến nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên, xương cốt cả người như gãy hết, thiếu niên kia nhanh ôm chặt lấy nàng, con ngươi hắc diệu thạch bàn kiên định nàng chăm chú, “Công chúa, Hoàng Thượng tuy tuẫn quốc, Mộ Dung quốc còn ở đây, dân chúng Mộ Dung quốc vẫn còn ở đây, chỉ cần ngài còn sống, tất có hi vọng phục quốc!” Gì? Phục quốc? Công chúa này cư nhiên là công chúa vong quốc! Hệ thống đại nhân, biết ngay ngươi có tâm tốt như vậy, ni mã dưới loại tình huống này, bảo mệnh quan trọng hơn, thời điểm chuẩn bị chạy trốn, xa xa lại nghe được từng trận la lên, “Hoàng Thượng có chỉ, được thương tổn tính mạng hoàng tộc Mộ Dung quốc.” Tâm niệm Đường Việt Manh vừa động, xem ra hoàng đế này còn rất biết cách làm người, muốn làm chút chính sách dụ dỗ, để cho nhóm di lão di thiếu Mộ Dung quốc này có thể quy phục , bất chiến mà khuất nhân chi binh(yuna: chiến mà khuất phục người), nàng nhìn lại, tay phải của vị thiếu niên hộ vệ bên người kia nhanh cầm chặt loan đao che ở trước nàng, bộ muốn liều mạng, trong lòng nàng khẩn trương, trăm ngàn đừng chống cự, nếu dưới thiên quân vạn mã ở đây, hai người chỉ có chết thảm hại hơn mà thôi, núi xanh còn đó, sợ gì có củi đun, việc cấp bách trước mắt là phải sống sót. Nghĩ đến đây, nàng lại quen dùng đem thủ đoạn té xỉu ra, lặng yên tiếng động ngã lưng thiếu niên, Tào Ngọc hoảng sợ, vội vàng xoay người ôm lấy Đường Việt Manh, loan đao tay phải sớm rơi mặt đất, vài tiếng sát sát đồng loạt vang lên, mấy lưỡi đao đặt cổ , hai người bị bắt sống. Tiếp theo là chuyện của sử học gia, sách sử ghi lại, công nguyên năm 341, đại quân Việt quốc công phá đô thành Mộ Dung quốc, Mộ Dung quốc vong, từ nay về sau quần hùng thiên hạ cắt cứ, lịch sử xưng là mười sáu quốc. Ngay tại thời điểm sử học gia múa bút viết nhanh, Đường Việt Manh bị đám binh lính áp giải về Thanh thành Việt quốc, theo nàng trừ bỏ hộ vệ Tào Ngọc như hình với bóng bên người bảo hộ, còn có đám hoàng tộc Mộ Dung quốc gặp rủi ro, chậm rãi xếp thành hàng dài, người áp giải đúng là phò mã ngày xưa của Mộ Dung quốc, đại tướng quân Tiêu Đằng, đương nhiên bên người còn có vị ái phi khuynh quốc khuynh thành của Hoàng Thượng Mộ Dung quốc ngày xưa – Thanh Minh Tuyền. Tiêu Đằng tự nhiên ngồi lưng ngựa, Thanh Minh Tuyền có noãn kiệu thay bộ, công chúa vong quốc đáng thương là Đường Việt Manh cùng đám hoàng tộc Mộ Dung quốc bị dây thừng trói cùng chỗ, dựa vào hai chân gian nan về phía trước, dọc theo đường ba bữa đủ, trèo non lội suối, còn có binh lính vô cớ quát mắng, giơ roi da uy hiếp mau chóng chạy, những người này sống cẩm y ngọc thực quen rồi, làm sao chịu được đối đãi như vậy, nên dọc theo đường người chết vô số. ngày này, Thanh Minh Suối được Tiêu Đằng bầu bạn, xuống xe hít thở khí, xa xa trông thấy Đường Việt Manh khom người ngồi khối đá, quần áo tả tơi tóc tán loạn, vẻ mặt dơ bẩn, công chúa tôn quý nhất Mộ Dung quốc này nay rơi vào tình cảnh như thế, nàng ta liền đối với Tiêu Đằng kiều mỵ cười, “Đằng, lấy chút lương khô cho nàng , như thế nào cũng từng là người bên gối của ngươi, đêm vợ chồng trăm ngày ân.” Tiêu Đằng chán ghét liếc Đường Việt Manh cái, từ trong lòng cởi xuống lương khô, vứt xuống đất, trong lòng Đường Việt Manh oán thầm, ni mã làm trò hảo tâm , phò mã phản bội Mộ Dung quốc, khiến cho hoàng tộc Mộ Dung quốc muốn giận chó đánh mèo mình, mỗi ngày đều mặt lạnh đối mình, nay nếu mình nhận lương khô này, bọn họ còn dùng nước miếng chết đuối chính mình trạc cột sống trạc trạc đến chết, nhưng là tiếp nhận, tiện nữ nhân này nhất định xúi giục Tiêu Đằng đối mình bất lợi. Nghĩ đến đây, Đường Việt Manh chút hoang mang nhặt lên lương khô, mở ra xuất lương khô phân cho những người khác, thản nhiên : ” Phò mã ngày xưa ban tặng, mọi người còn tạ ơn.”(yuna: chết chưa~) Mọi người nghe đến đây trong lòng đều dựng thẳng ngón cái, đều tiếp nhận lương khô, cố ý lớn tiếng lời cảm tạ, “Tạ ân đức phò mã, ” Sắc mặt Tiêu Đằng trận xanh trận trắng, có hỏa lại phát được, thân phận này cho dù vật đổi sao dời cũng đổi biến. Việt quốc là quốc gia nhiều núi, càng tiếp cận Thanh thành, đường núi càng gập ghềnh, hơn nữa cọng thêm mấy ngày nay mưa dầm liên miên, đường núi ẩm ướt trơn trượt, làm cho đường càng khó , may mắn có Tào Ngọc yên lặng ở bên, mỗi lần đều giữ chặt nàng leo lên núi, cho dù binh lính Việt quốc đánh chửi □, cũng tuyệt đối ly khai Đường Việt Manh nửa bước, dần dần những binh lính này đều khâm phục trung tâm của , cũng quản nữa. Đường Việt Manh yên lặng cắn răng chịu đựng, nàng phải sống, chỉ có sống đến Thanh thành, nàng mới mới có thể có đường sinh cơ, chỉ cần để cho nàng bắt lấy đường sinh cơ, nàng nhất định có thể Đông Sơn tái khởi, nếu có chí nhất định thành, đập nồi dìm thuyền, bách nhị tần quan chung chúc sở(yuna: trời phụ người có lòng), đến lúc đó nàng giết chết đôi gian phu dâm phụ này! Mary cách vách muốn chọn chết lão nương a? Lão nương hướng đến trừng mắt tất báo đấy. ngày này rốt cục đến Thanh thành, Đường Việt Manh tạm thời bị xử lý cầm tù ở lãnh cung, nhìn lãnh cung trước mắt, nàng quả thực khóc ra nước mắt, nàng xuyên mấy quyển sách cũng chưa từng gặp qua nơi hay ho như thế này, ngay cả chỗ ở của Tiểu Bạch trước kia cũng sạch hơn nhiều. Này ràng chính là sân phế khí, tường đổ rách nát tan hoang, cỏ dại trong viện mọc cao bằng đầu người, cửa chính tàn phá, cửa sổ theo gió rung động phát ra tiếng chuông gió, từng trận gió lạnh kiêng nể gì tiến vào bên trong, trong phòng gần như trống rỗng, chỉ có cái giường, Đường Việt Manh muốn trợn mắt há hốc mồm, Tào Ngọc cũng là trầm mặc , yên lặng sửa sang từ bên trong sửa đến cỏ dại ngoài viện, cởi áo khoác đặt giường, “Canh giờ còn sớm , công chúa thỉnh nghỉ tạm , thần ở bên ngoài thủ công chúa, công chúa chớ sợ.” xong Tào Ngọc xoay người liền rời khỏi, Đường Việt Manh cảm động nhìn , “Ai, cái kia. . . Cám ơn ngươi.” Cước bộ Tào Ngọc ngừng chút, lâu sau xoay người hành lễ, mặt thanh tú tuấn dật mang theo tia ngượng ngùng cùng sợ hãi, “Công chúa khách khí , đây là bổn phận của thần.” Đêm canh ba, Đường Việt Manh lăn qua lộn lại ngủ được, đây là giường sao là giường sao? Hệ thống đại nhân ngươi hơi quá đáng, ngươi muốn đùa chết lão nương a, quả thực thể nhịn được nữa, trong đầu vang lên thanh của hệ thống đại nhân. “Hệ thống đại nhân, ngươi xuyên thành công chúa mà?” “Vong quốc công chúa cũng là công chúa.” “Vậy nữ hoàng đâu?” “Chỉ cần ngươi cố gắng, trở thành nữ hoàng.” “Ta tại bị chúng bạn xa lánh, bên người có người nào, làm sao phục quốc?” “Ngươi có mưu lược có thủ đoạn, lại vô tình vô sỉ cố tình gây , ngươi sợ cái gì? Binh mã hả? Cứ thành lập là có, huống chi ngươi có ưu thế hơn so với người khác, ngươi phải có cái hộ vệ sao, ít nhất có cái binh lính rồi. . .” “Vậy nam sủng đâu? Ni mã đều là tra nam a.” “Đem tra nam dưỡng thành nam sủng, muốn ngoạn liền ngoạn muốn giết liền giết, chẳng phải cũng có lạc thú hay sao?” “Mary…” “Người phỉ báng hệ thống đại nhân, giết tha.” “Hệ thống đại nhân ngoạn tay hảo bài, tiểu nữ tử bội phục đến cực điểm, ngũ thể đầu địa luôn.” Lời nịnh nọt tức khắc vang lên. Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn y phong thân, võng tình thân cùng 尭 tranh mặc quân thân lôi, đưa lên cẩm sắt cùng tiểu Manh Manh môi thơm quả, mua~~
ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 52 ☆,chương 52 Đường Việt Manh trải qua tin dữ mang tính đả kích hủy diệt của hệ thống đại nhân sau, dù là nàng tâm vững như thiết(yuna: sắt) kiên cường như tiểu cường, cũng trằn trọc buổi tối, thẳng đến bình minh mới mơ màng ngủ, còn mơ vài ác mộng, thẳng đến cuối cùng bị đói tỉnh, mới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lăn từ giường xuống. Ngoài cửa Tào Ngọc nghe được tiếng vang trong phòng, vội vàng đẩy cửa vào, nhìn thấy Đường Việt Manh ngồi dưới đất, mãn nhãn mờ mịt, khỏi có chút đau lòng, cúi mâu liễm mọi cảm xúc, tiến lên nâng Đường Việt Manh dậy, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng hàm chứa quan tâm, “Công chúa, bị ngã thương chứ?” Mặt già của Đường Việt Manh đỏ bừng, nàng lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nằm mơ bị lăn khỏi giường, còn bị người bắt tại trận, quả thực chính là mặt mũi cùng áo lót bên trong cùng với chăn đều bị quăng hết mà, thầm lấy lại bình tĩnh, nàng bi thương : “Ta mộng quân địch công phá quốc gia, phụ hoàng cùng hoàng huynh đều trở thành vong hồn dưới đao, ta muốn theo bọn họ, sau đó liền tỉnh.” Trong mắt Tào Ngọc lên đau lòng, đỡ lấy tay Đường Việt Manh hơi có chút run run, “Công chúa, đừng thương tâm quá độ, bị thương thân thể, như vậy khiến những người quan tâm công chúa đau lòng.” Đường Việt Manh bắt giữ được ý nhạy cảm trong lời của Tào Ngọc, cười thầm trong lòng, xem ra tâm tư vị thiếu niên hộ vệ này đối với vong quốc công chúa này đáng giá nghiền ngẫm a, này phải là trung khuyển thôi, lão nương thích nhất trung khuyển , có tiền đồ, vạn nhất tương lai lão nương có thể phục quốc, nhất định phong thưởng ngươi. Nàng đỡ tay Tào Ngọc chậm rãi đứng dậy, “Dẫn ta ra ngoài sân nhìn xem.” Tào Ngọc gật gật đầu, đỡ nàng chậm rãi ra ngoài. Thời điểm nàng đến sân, hai con mắt muốn trừng thành ngọc lưu ly, lả tả hào quang, này vẫn là phế ốc khắp nơi là ngói vụn cỏ dại mọc cao ngày hôm qua sao? Chỉ thấy toàn bộ cỏ dại cùng bụi gai bị nhổ , tường viện trọn trọn nhất tề, toàn bộ bàn ghế đá trong sân phế khí được chà lau sạch , phía bàn còn có chén cháo thơm ngào ngạt, cư nhiên còn có cả khối bánh bột ngô. Đường Việt Manh kinh ngạc nhìn Tào Ngọc, hộ vệ này của nàng quả thực chính là tuyệt thế hảo nam nhân, lên được phòng khác xuống được phòng bếp đánh thắng được thị vệ càng đấu được lưu manh, chỉ là dựa theo thái độ hờ hững của hoàng đế Việt quốc đối với nàng, làm sao hảo tâm mệnh lệnh người trong cung đưa đồ ăn tới đây? Nghĩ đến đây, đôi mắt Đường Việt Manh vừa chuyển, đột nhiên đặt câu hỏi: “Tào Ngọc, ngươi đưa cho bọn thị vệ thủ ngoài cửa bao nhiêu bạc?” Tào Ngọc kịp tự hỏi, thành thành hồi đáp: “Ta dùng ngọc bội bên người đổi túi gạo cùng ít bánh bột ngô.” Thấy Đường Việt Manh trầm mặc nhìn , đứng hình lúc mới tỉnh ngộ tự mình sai, mặt trướng đỏ bừng, ấp úng : “Khối ngọc bội đó cũng là vật vô dụng, đổi vài thứ cũng thế .” Đường Việt Manh thở dài, tiến lên đổ cháo ra hai bát, đem bánh bột ngô phân thành hai, đưa cho Tào Ngọc, “Ngươi cũng chưa ăn đúng ? Cùng ăn , ” Tào Ngọc vội xua tay : “ cần, công chúa, thần ăn qua rồi, đây đều là vì chuẩn bị cho công chúa, ” Đường Việt Manh cười cười, “Được rồi, đừng có từ chối , ăn no mới có khí lực bảo hộ ta đúng ? Vạn nhất ngươi có chuyện gì, ta còn có thể dựa vào ai?” Mắt Tào Ngọc có chút phiếm hồng, con ngươi sáng như nước kinh ngạc nhìn Đường Việt Manh, lâu sau tiếp nhận bánh bột ngô, miệng lớn ăn, trong lòng cũng là vô cùng ấm áp. Chính như Đường Việt Manh sở liệu, vài ngày tiếp theo, hoàng đế Việt quốc tựa hồ cố ý quên nàng, trừ bỏ thủ vệ mỗi ngày thay ca ở cửa, ai cho bọn họ giọt nước cùng hạt gạo, xem ra hoàng đế này tuy ngại mặt mũi minh quân muốn xuống tay giết vong quốc công chúa Mộ Dung quốc là nàng đây, nhưng là ba bữa đưa, quần áo đệm chăn đều đề cập, nàng trong loại hoàn cảnh giá lạnh ác liệt này cũng chỉ có thể đông chết hoặc là đói chết, đến lúc đó thông truyền với bên ngoài là nàng bạo bệnh mà chết, lí do cỡ nào hoàn mỹ a. là ác độc a, ni mã chừng biện pháp này là hai cái tra nam tiện nữ Tiêu Đằng cùng Thanh Minh Tuyền kia nghĩ ra, nàng mà chết còn người nào biết gièm pha của bọn họ, bọn họ có thể song túc song phi, mắt thấy lương thực Tào Ngọc dùng ngọc bội đổi lấy dần dần còn, Đường Việt Manh rốt cục nhịn được nữa, lão nương còn ra tay có mà chết đói, ngươi bất nhân lão nương đây cũng liền bất cứ thủ đoạn nào , hoặc là bị đói chết hoặc là bị diệt khẩu, nếu dựa theo loại biểu làm kĩ nữ còn muốn lập đền thờ này của hoàng đế Việt quốc, có lẽ có thể thành công. “Tào Ngọc, ngươi có khinh công ?” Đường Việt Manh nghiêm túc hỏi, Tào Ngọc kinh ngạc gật gật đầu, “Công chúa, thần biết ít khinh công, nhưng là thị vệ trong cung quá đông, thần thể khiến công chúa mạo hiểm.” Đường Việt Manh gật gật đầu, người kia tưởng là nàng muốn trốn khỏi cung đây, nàng cũng ngốc mà chạy, loại chuyện này nàng làm được, nàng ở bên tai Tào Ngọc khinh ngữ vài câu, Tào Ngọc kinh ngạc gật gật đầu, lĩnh mệnh mà . Quả nhiên mấy ngày sau, quản trong cung mang theo rất nhiều đồ ăn cùng quần áo chăn đệm đến đây, tùy thân còn có hai cung nữ, “Công chúa điện hạ, Việt quốc chiêu đãi có chỗ chu toàn, mong ngài bao dung, thần phụng mệnh Hoàng Thượng đến thăm công chúa, Hoàng Thượng bận rộn quốc , ngày khác có nhàn rỗi chắc chắn tiếp kiến công chúa.” Đường Việt Manh bộ cảm động đến rơi nước mắt, “Tạ ơn thánh ân Hoàng Thượng, ” thầm nghĩ trong lòng, ni mã chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi cho là muốn chiếm được hảo thanh danh đơn giản vậy sao? ra là Đường Việt Manh dặn dò Tào Ngọc tránh thị vệ trông coi, vụng trộm trà trộn vào trong cung, gặp qua tiểu cung nữ cùng thái giám nào, giả tiếng làm bộ như hai cung nhân đối thoại, tinh tế miêu tả Hoàng Thượng như thế nào khắt khe với vong quốc công chúa, muốn cho nàng đói chết đông chết, sau đó cảm khái vài câu Hoàng Thượng tuy là minh quân, cũng hơn gì cái dạng này, dung được người mất nước. Quả thực mới mấy ngày, lời đồn truyền khắp trong cung, dần dần rơi vào tai đại thần trong triều, các đại thần tiến gián, Hoàng Thượng hạ chỉ ưu đãi đối với hoàng tộc Việt quốc, nay truyền ra loại chuyện này, đối với nhân đức của Hoàng Thượng có ảnh hưởng lớn, hoàng đế Việt quốc vô cùng tức giận, nề hà tin tức truyền ra rồi, lại thể giết người diệt khẩu, bất đắc dĩ chỉ có thể dụ dỗ cho xong việc. Tào Ngọc đối mưu kế của Đường Việt Manh khâm thán thôi, trong lòng mơ hồ cảm thấy công chúa bắt đầu còn đơn giản nữa rồi. Tác giả ra suy nghĩ của mình: đêm nay muốn tăng ca đến hai ba điểm, kịp mã tự càng nhiều, chỉ có thể trước phóng điểm ấy cam đoan ngày càng , thân nhóm có lỗi, ngày mai hội thượng dày chương, bình luận cũng muốn ngày mai hồi phục , có lỗi ~~ Cám ơn diệp phiêu linh thân lôi, đưa lên tiểu Manh Manh cùng Tào Ngọc môi thơm quả ~~ ba ~~
ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 53 ☆,chương 53 Mắt đen lúng liếng của Đường Việt Manh đánh giá hai cung nữ, bộ mặt thanh tú, cử chỉ nhu thuận, trong lòng oán thầm, vừa thấy là biết ngay có kinh nghiệm, thân phận vong quốc công chúa như nàng, đều là bị vứt ở trong này cho tự sinh tự diệt, làm sao được dùng cung nữ như vậy? Cho dù muốn dùng cũng phải dùng cung nữ thô sử khuôn mặt xấu xí hành vi đáng khinh mới đúng, đây hẳn là Tiêu Đằng cùng Thanh Minh Tuyền phái tới giám thị nàng . Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, khóe miệng lộ ra mỉm cười giảo hoạt, thấy hai gã cung nữ quỳ xuống hành lễ, “Nô tỳ Tiểu Hồng Tiểu Lục vấn an công chúa,” Bước lên phía trước nâng dậy, nước mắt lưng tròng : “ cần hành lễ, mọi người là ngang hàng , ngươi ta có chủ tớ chi phân, đều là tình đồng tỷ muội, hy vọng chúng ta về sau có thể sống hòa thuận.” Tiểu thuyết xuyên qua đâu phải chỉ đọc ? Loại lời này hạ bút thành văn luôn, quả nhiên thấy hai cung nữ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn bệnh thần kinh nhìn nàng, hận thể lập tức đá cửa mà chạy, trong ánh mắt che giấu được hèn mọn cùng khinh thị, khỏi thầm bật cười trong lòng, bọn họ nhất định cho rằng nàng bị đả kích tinh thần thần chí hoảng hốt , phỏng chừng nàng về sau thành điển hình đại biểu hồng nhan bạc mệnh nước mất nhà tan, thân thế phiêu linh chịu khổ vứt bỏ, tốt, làm cho địch nhân khinh thị ngươi chính là yếu tố đầu tiên để nhân vật phản diện thượng vị. Vài ngày tiếp theo, dưới bốn con mắt giám thị, Đường Việt Manh mỗi ngày bế môn tư quá tụng kinh niệm phật thanh tâm quả dục, nàng mỗi ngày chỉ yên lặng ngồi ở giữa sân, nhìn bốn góc thiên tường viện yên lặng ngẩn người, ngẫu nhiên dùng ánh mắt cảm kích nhìn Tiểu Hồng Tiểu Lục, thào tự hoàng đế Việt quốc ban đại ân đại đức, khó xử nàng là cái người mất nước này, vì thế ánh mắt Tiểu Hồng Tiểu Lục càng phát ra xem thường. Tào Ngọc biết công chúa nhà mình tuyệt đối phải bộ dáng này, hơi nghiền ngẫm liền lập tức hiểu dụng ý của Đường Việt Manh, vì thế cũng theo Đường Việt Manh biểu diễn, chỉ là trời sinh trung hậu thành , lời rất ghê tởm vẫn là nên lời, chỉ có thể ở bên cạnh Đường Việt Manh gật đầu gật đầu vẫn là gật đầu, trông mong nhìn Đường Việt Manh đoạn lớn lại đoạn lớn ghê tởm, thao thao bất tuyệt mà ra. ======================= Thanh Minh Tuyền ỷ trong lòng Tiêu Đằng, mắt thấy vẻ mặt rầu rĩ vui, trong lòng biết suy nghĩ cái gì, vừa mới công hãm đô thành Mộ Dung quốc, các châu phủ khác vẫn còn thề sống chết chống cự đại quân Việt quốc, nay đúng là lúc dùng người, giang sơn của phụ hoàng mình còn chưa củng cố, nàng còn chưa thể ném quân cờ này được. Nghĩ đến đây, nàng kiều mỵ cười, môi đỏ mọng như hoa hôn môi Tiêu Đằng, thẳng đến sắc mặt dần trở nên bình tĩnh, “Đằng, ngươi khẩn trương cái gì? Phụ hoàng , chỉ cần thế cục Mộ Dung quốc hơi bình định, liền lập tức chỉ hôn cho chúng ta, huống hồ ta sớm là người của ngươi, sớm hay muộn có cái gì khác nhau?” Tiêu Đằng ôm Thanh Minh Tuyền, vẫn luô bị bộ dáng này của nàng giây sát, năm đó chính là nàng đối quyến rũ cười, làm cho nháy mắt mất thần, cái gì Mộ Dung quốc cái gì công chúa cái gì phò mã cái gì đại tướng quân, cũng bằng khuynh quốc tiếu của nữ nhân trước mắt này, “Minh Tuyền, Hoàng Thượng có phải muốn cho ta trở thành phu quân của ngươi?” Thanh Minh Tuyền điểm điểm trán , “ bậy bạ gì đó? Phụ hoàng đối với ngươi thực nể trọng, việc hôn nhân của ngươi ta là định chắc rồi, chỉ là ngươi dù sao lúc trước cũng là phò mã Mộ Dung quốc, phụ hoàng cần thời gian.” “Nữ nhân kia sắp chết đói rồi, Hoàng Thượng lại phát tâm từ bi gì chứ?” Tiêu Đằng kiên nhẫn lẩm bẩm câu, chỉ cần nữ nhân kia chết, bao giờ phải nhớ tới chuyện cũ nữa, có thể cùng Minh Tuyền công chúa song túc song tê khoái hoạt tự tại. “Còn phải đại thần trong triều có phê bình kín đáo, phụ hoàng thể như thế, được rồi, đừng nóng giận nữa, ta phái Tiểu Hồng giám thị cái nữ nhân kia, vài ngày nữa nàng hẳn là trở về bẩm báo với ta.” “Nô tỳ vấn an công chúa, ” Tiểu Hồng tiến vào từ bên ngoài, cung kính quỳ xuống, càng nhãn tình Minh Tuyền chưa động, chỉ thản nhiên hỏi: “Mấy ngày nay nữ nhân kia thế nào?” Tiểu Hồng nhất ngũ nhất thập đem biểu của Đường Việt Manh ra. Tiêu Đằng lộ ra chút thần sắc cho là đúng, nữ nhân này vẫn luôn ngu xuẩn như vậy, còn nhớ ngày đó lúc mang binh đánh vào kinh thành, nàng ta vẫn còn đầy cõi lòng thiên chân hỏi vì sao lại phản bội Mộ Dung quốc cùng phụ hoàng của nàng ta? Bởi vì ngươi rất ngu xuẩn a, nay nàng ta cư nhiên xuẩn đến mức cho là hoàng đế Việt quốc cùng Thanh Minh Tuyền đối xử tử tế với nàng ta, còn tràn ngập tâm mang ơn, nữ nhân này đến tột cùng là có bao nhiêu ngu xuẩn đây? Nghĩ đến đây, Tiêu Đằng bỗng cảm thấy cực kì chán ghét đối với Mộ Dung Yên, thành thân ba năm rồi mà nàng ta cho tới bây giờ vẫn hiểu khát vọng của , chỉ biết đối gì nghe nấy, mỗi lần nhìn thấy thái độ tiểu nữ nhi này của nàng, đều thâm phiền chán, nữ nhân này trừ bỏ cả đầu là nhi nữ tình trường còn có thể làm cái gì? Thanh Minh Tuyền lại bất đồng, nàng giống như ánh trăng, chiếu sáng cuộc đời của , nhất cử nhất động của nàng đều hấp dẫn ánh mắt , do dự qua bàng hoàng qua, lại dưới ánh mắt quyến rũ ôn nhu tiếu ngữ của nàng hóa thành vòng chỉ nhu, dần dần vì nàng cam tâm tình nguyện làm ra chuyện phản bội gia quốc, có lẽ cuộc đời này còn mặt mũi bái kiến liệt tổ liệt tông, nhưng chỉ cần vì nữ nhân này, hối hận. Thanh Minh Tuyền lại suy tư, lâu sau cười, “Vị bên gối ngày xưa kia của ngươi cư nhiên lại học được giấu tài, ta trước kia sao phát nàng cũng có thủ đoạn này đây?” Tiêu Đằng lơ đễnh, nghĩ ngôn hành của Mộ Dung Yên ngày xưa, thiên chân hồn nhiên như vậy, lắc đầu, “Nàng ta làm sao có thể có loại tâm tư này?” Trong lòng lại có câu ra, nàng nếu có loại tâm tư này? Làm sao có thể biết chuyện ngươi ta? Thanh Minh Tuyền liếc mắt, ngữ khí có chút ghen tuông, “Như thế nào? Còn muốn ngày vợ chồng trăm ngày ân a? Ta cho ngươi, ngươi là của ta, cho phép ngươi tốn tâm tư cho bất kì ai, nếu bản công chúa cần ngươi , ” Lời của nàng tuy nghiêm khắc, sóng mắt lại uyển chuyển, lộ ra tia quyến rũ, bên miệng cầu chút ý cười tựa tiếu phi tiếu, quả là trăm phát mị thái, khuynh quốc khuynh thành. Tiêu Đằng lập tức nhuyễn, trong mắt là cực nóng mãnh liệt, “Hết thảy đều là công chúa làm chủ.” Thanh Minh Tuyền che miệng cười, mị hoặc thiên thành, “ khi như vậy, ngươi ta ngày khác bái phỏng vị công chúa tôn quý nhất ngày xưa này .” Đường Việt Manh thấy hai người Tiều Hồng Tiểu Lục mỗi ngày mắt mày lại đưa tình, cách ba ngày năm ngày biến mất thấy, trong lòng sớm có chủ ý, xem ra bọn họ đem hành động của nàng báo cho đôi gian phu dâm phụ kia biết, phỏng chừng lâu sau, nàng có thể gặp cảnh tượng cóc ba chân có đôi có cặp đây, ngẫm lại nàng liền ác hàn, nàng nên xưng hô vị Thanh quốc công chúa kia thế nào đây? Mẫu phi? Lão thân mật chồng trước? Quan hệ này tuy có chút loạn, lại có vẻ thú vị, lần trước nàng xa xa tướng vọng, đối với vị Minh Tuyền công chúa kia từng kinh hồng thoáng nhìn biết, nữ nhân này tuyệt đối phải ngọn đèn cạn, muốn dung mạo có dung mạo, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, đối phó nam nhân có thể ngụy trang, lần này lão nương xem như gặp được đối thủ rồi, biết cùng nàng ta so ai càng vô tình càng vô sỉ đây? Tào Ngọc ở bên yên lặng nhìn Đường Việt Manh, thấy nàng hồi nhíu mi hồi thở dài, khỏi an ủi: “Công chúa vì hai người Tiểu Hồng Tiểu Lục mà phiền nhiễu như vậy, bằng đuổi các nàng thôi.” Đường Việt Manh lắc đầu, “, hai người kia là quân cờ rất trọng yếu, bọn họ là đá kê chân để ta tiếp cận Thanh Tuyền.” Tào Ngọc kinh ngạc thôi, “Cái gì? công chúa muốn tiếp cận nữ nhân kia? Công chúa vạn vạn thể! Nữ nhân kia lòng như rắn rết, ngài trăm ngàn lần thể , thần thể trơ mắt nhìn ngài mạo hiểm được!” Đường Việt Manh cười đến bí hiểm, “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta vào Việt quốc đối với tất cả thế cục triều đình cùng tình hình trong cung đều biết, chỉ có nắm giữ loại quan hệ vi diệu này mới có thể nắm toàn cục trong tay, Thanh Minh Tuyền là công chúa Việt quốc, là đối tượng các loại thế lực trong cung cùng triều đình đều muốn mượn sức, chỉ có bên cạnh nàng ta, ta mới có thể lấy được thứ ta muốn.” “Nhưng là công chúa, ta sợ nàng hại ngươi?” Tào Ngọc gấp đến mặt đỏ tai hồng, đây là công chúa liều chết phải bảo vệ, tuyệt đối cho phép bất luận kẻ nào khi dễ nàng. Đường Việt Manh thản nhiên cười, “Tào Ngọc, ngươi đối ta tốt ta đều biết, ngươi yên tâm, ta hảo hảo bảo hộ chính mình, chờ ta lấy được tín nhiệm của Thanh Minh Tuyền sau, ta lấy cho ngươi chức vụ thị vệ trong cung, đến lúc ngươi có thể xuất nhập trong cung này, ta còn rất nhiều chuyện cần nhờ ngươi hoàn thành đấy.” Tào Ngọc bán tín bán nghi gật gật đầu, Đường Việt Manh thầm cắn răng, nước mất nhà tan, nay chỉ có thể nhẫn, lão nương đầy đủ sắm vai tốt nhân vật vong quốc công chúa này, làm bản thân thấp đến trong bụi bặm, cho các ngươi coi lão nương như bùn mà dẫm nát dưới chân, cho các ngươi tự cao tự đại, cho các ngươi thả lỏng cảnh giác, chỉ cần để lão nương bắt lấy tia cơ hội, lão nương thượng vị, đến lúc đó hết thảy đều bị lão nương nắm trong tay, tra nam tiện nữ các ngươi chờ chết . Mấy ngày sau, Thanh quốc công chúa Thanh Minh Tuyền dắt tiền nhiệm phò mã của Mộ Dung quốc Tiêu Đằng xuất trước mặt Đường Việt Manh, liếc thấy hai người đến, thần sắc Tào Ngọc đại biến, bay nhanh đứng dậy che ở trước mặt Đường Việt Manh, trợn mắt nhìn Tiêu Đằng, “Ngươi tới làm cái gì? Ngươi còn ngại thương tổn công chúa chưa đủ sao? Ngươi cái đồ vô sỉ này.” Đường Việt Manh kéo kéo tay áo Tào Ngọc, có chút trách cứ : “Tào Ngọc, thể đối Tiêu tướng quân vô lý như vậy, người tới đều là khách, ” xong sau, thi lễ đối với Tiêu Đằng, “Tào Ngọc hiểu cấp bậc lễ nghĩa, chậm trễ . . . Nga, là ta sơ sót, nay xưng hô ngài thế nào đây? Tiêu tướng quân? Tiêu đại nhân hay là Tiêu phò mã?” Lão nương trước đâm cho tra nam ngươi châm rồi sau. Những lời này chính là trạc trúng nỗi đau trong lòng Tiêu Đằng, vào kinh thành lâu, hoàng đế Việt quốc chỉ đơn giản khen vài câu, cho cái hư chức(yuna: có danh có quyền), về phần ban thưởng đáp ứng trước kia hề thấy nhắc tới, lạnh lùng nhìn Đường Việt Manh, chẳng lẽ nữ nhân này trào phúng ? Lại phát ánh mắt nàng ta xem cũng xem , tựa hồ là khí, đôi diệu mục mang chút trách cứ lại mang chút sủng nịch nhìn Tào Ngọc, nhất thời trong lòng có chút thoải mái, hừ lạnh tiếng trả lời. Đường Việt Manh hướng đến sát ngôn quan sắc, thấy thần sắc Tiêu Đằng như thế, trong lòng sớm hiểu được tra nam này như nàng sở liệu, bị hoàng đế Việt quốc vắng vẻ từ bỏ, hừ, cũng ngẫm lại, nam nhân vì sắc đẹp phao gia khí quốc, cho dù võ so với Trương Lương siêu hơn, lại có ai dám dùng? là người ngu xuẩn, loại đạo lý thỏ khôn chết chó săn phanh này cũng ? thanh mềm yếu tận xương vang lên, “Mộ Dung công chúa, biệt lai vô dạng a.” Đường Việt Manh chậm rãi xoay người, chống lại đôi con ngươi sáng đàm thủy, khóe mắt thượng chọn dẫn theo chút hoa đào, mâu quang liễm diễm, giơ tay nhấc chân là phong tình vạn chủng, trong lòng Đường Việt Manh bỗng trầm xuống, trực giác cho nàng, nữ nhân dung mạo khuynh quốc trước mắt này, phỏng chừng, giá trị vũ lực cùng độ vô tình vô thẹn cố tình gây cũng thấp, gặp đối thủ mạnh mẽ, đó chính là ngộ sỉ tắc sỉ(yuna: vô sỉ), ngộ tiện càng tiện, ngươi dám ngầm cào X tay lão nương liền đá X chân Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn kk thân, thũng đà chủ thân lôi, ân, đưa lên tiểu ngọc ngọc ( Ngọc Lăng đại nhân, trương ngọc đại nhân, Tiểu Thất đại nhân, Tào Ngọc đại nhân tùy ý a ) môi thơm quả, ba ~~