ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 50 ☆, chương 50 ngày này lại là ngày trăng tròn. Đường Việt Manh ở mình trong tiểu viện ngắm trăng, khỏi cảm khái nhân thế biến ảo vô thường, tháng trước nàng còn có Hầu Hạ cùng Tiểu Thất bầu bạn, dưới ánh trăng cùng Diệp Hiên nghe tiêu phẩm khúc với nhau, nay người mình ở chỗ này chờ kết cục cuối cùng, tuy hết thảy đều ở trong dự kiến, nhưng là loại cảm giác thể nắm đại cục trong tay này làm cho người ta nghẹn khuất, hệ thống đại nhân a, ngài khi nào có thể ban cho ta nhiệm vụ mà ta muốn? Tỷ như làm nữ hoàng dưỡng vài cái nam sủng thần mã ~ Thanh cười nhạt của hệ thống đại nhân vang lên, “Vài cái nhiệm vụ cái nào mà ngươi thoải mái? Ngươi còn có cái gì chưa đủ a?” Đường Việt Manh rầm rì : “Trước giờ luôn luôn là ta hãm hại người khác, lúc này thiếu chút nữa bị thiết kế, cừu này báo phi quân tử, ta nhất định phải cho đời này đều vui, đúng rồi, hệ thống đại nhân, có thể an bài vài hảo nam nhân hay a? Vì sao phải kỳ hoa cực phẩm tiện nam tra nam chính là sắc phôi! Ngươi đối với tâm linh ta như vậy nó bị tổn thương a, cẩn thận có khi ta cả đời này cũng muốn kết hôn nữa~” Hệ thống đại nhân hừ tiếng, “Đương nhiên là có hảo nam nhân, chính là ngươi để ở trong lòng thôi.” Đường Việt Manh cẩn thận hồi tưởng, “Nga, ngươi Trương Ngọc hả, tính nửa .” Hệ thống đại nhân thở dài hơi, “Nếu có người thâm ái người khác, nguyện ý vì bình an của nàng cầu nguyện ông trời, thậm chí nguyện ý buông tha cho tính mạng, chỉ hy vọng đời đời kiếp kiếp có thể ở bên nàng yên lặng bảo hộ nàng, chẳng lẽ người như vậy ngươi còn muốn?” Đường Việt Manh bật cười, “Hệ thống đại nhân, chẳng lẽ ngươi cũng xem loại ngôn tình cẩu huyết cộng thêm kịch huyền huyễn này a, còn đời đời kiếp kiếp? Ta là luật sư lại còn cộng thêm vài cái nhiệm vụ này, có từng gặp mấy cái là hảo nam nhân? Người người đều là ăn trong bát ngó trong nồi, trong miệng còn ngậm khối lốp dự phòng, nam nhân như vậy mà cũng có thể dựa vào có mà trư cũng phải nở nụ cười, bị tra nam lừa đáng sợ, ít làm chút chuyện ngu là được rồi, đáng sợ nhất mới là tin tưởng tra nam, có thuốc nào chữa được , tóm lại là ta chỉ biết câu, nữ nhân độc giữ được địa vị, mệnh ta do ta phải do trời!” Hệ thống đại nhân hoàn toàn còn gì để , đây đúng là người dầu muối vào, vô tình vô sỉ cố tình gây , nhưng mà, vẫn rất là thảo hỉ giọt. “Thánh sứ, giáo chủ thỉnh ngài đến Lạc Tiên đài, ” ngoài cửa có người giọng , Đường Việt Manh bĩu môi, xem, lại “Hảo” nam nhân kìa, lần trước đắc thủ, lần này chắc lại trông mong muốn phiêu lão nương đây. Đường Việt Manh lười biếng vào Lạc Tiên đài, lại phát Lạc Tiên đài to như vậy chỉ có người là Lăng Ngạo Thiên, cũng đúng, ai lúc làm chuyện xấu còn mang tiểu đệ? Lăng Ngạo Thiên mặc lam y, tóc dài dùng gấm lam sắc buộc lên, khi cúi xuống có vài sợi phiêu bên tai, ngón tay trắng nõn tinh tế bưng chén rượu, mồm to uống, đón gió mà đứng y khuyết hữu chỉ, dáng người cao ngất trường thân ngọc lập, dưới trăng dung nhan càng tuấn nhã như ngọc thu thủy vì ba, quả thực là phong hoa tuyệt đại. Đường Việt Manh khỏi trong lòng vừa động, Lăng Ngạo Thiên trừ bỏ độc chút tra chút hỏng chút vô sỉ cộng thêm tiện chút(yuna:….||||), cũng coi như là siêu cấp mỹ nhân, hệ thống đại nhân, nếu có thể để ta tự thượng vị làm giáo chủ, ta nhất định thu nam nhân này làm nam sủng, dạy cho dễ bảo, đáng tiếc a đáng tiếc. Nàng tuy trong bụng nuốt nước miếng, mặt vẫn là bộ dáng bạch liên hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu ngạo, “Giáo chủ đêm khuya gọi thuộc hạ đến là có chuyện gì?” Lăng Ngạo Thiên thấy nàng lãnh đạm như thế, cười khổ tiếng, “Mị Nhi, ngươi hận ta cũng đúng, mọi người đều là ta trầm mê sắc đẹp, tổn hại tình nghĩa huynh đệ, nhưng là Mị Nhi tin tưởng ta, ta kê đơn ngươi, cũng giết Diệp Hiên, Lăng Ngạo Thiên ta tuy tâm ngoan thủ lạt, nhưng loại chuyện này ta vẫn khinh thường làm .” Trong lòng Đường Việt Manh oán thầm, đương nhiên phải ngươi, loại kế sách gian trá này phỏng chừng ngươi cũng nghĩ ra, chẳng qua ngươi coi Thẩm Mị như quân cờ, nhân gia lại đem Lạc Tiên Nhi làm quân cờ, kẻ tám lạng người nửa cân. Nàng chậm rãi cúi đầu, lâu sau : “Ta tin tưởng ngươi.” Lăng Ngạo Thiên nhất thời mừng rỡ như điên, giữ chặt tay áo Đường Việt Manh, “Mị Nhi, ngươi tin tưởng ta?” Dung nhan Lăng Ngạo Thiên gầy rất nhiều, hẳn là chuyện trong ma giáo mấy ngày nay làm cho vị giáo chủ ma giáo luôn gợn sóng sợ hãi xử thay đổi này đại thương nguyên khí, trong lòng Đường Việt Manh kêu cái thích a~ tra nam này cuối cùng cũng có ngày hôm nay, mỉm cười, họa vô đơn chí, “Giáo chủ, thuộc hạ tin tưởng ngươi cũng vô dụng, quan trọng là giáo chúng phải tin tưởng ngươi mới được.” Thấy Lăng Ngạo Thiên có chút suy sụp, Đường Việt Manh ôn nhu : “Giáo chủ, qua đoạn thời gian nữa, chuyện này bị mọi người chậm rãi phai nhạt , ta tin tưởng giáo chủ nhất định làm thánh giáo càng thêm củng cố, ” nhìn thấy ánh mắt vui sướng của Lăng Ngạo Thiên, Đường Việt Manh cười lạnh tiếng, thao túng hỉ nộ ái ố của tra nam này đúng là chuyện vui vẻ. Lăng Ngạo Thiên gắt gao ôm Đường Việt Manh, cằm dán vai nàng, ôn nhu hỏi: “Mị Nhi, ngươi tại còn hận ta ?” Ngữ khí Đường Việt Manh đạm mạc, “Hận như thế nào? hận lại như thế nào? Chẳng lẽ có thể quên toàn bộ chuyện cũ sao?” Lòng Lăng Ngạo Thiên khổ sở, “Mị Nhi, thực xin lỗi, ta thương tổn ngươi, nhưng ta về sau nhất định tuyệt phụ ngươi.” trận tiếng kêu kinh thiên động địa vang lên, ánh lửa tận trời xa xa, Lăng Ngạo Thiên kinh hãi, vội vàng đứng dậy nhìn hạ sơn, vài tên giáo chúng nghiêng ngả lảo đảo vọt lên, cả người loang lổ máu, “Giáo chủ, tốt , cửa chính bị phá rồi! Bọn chúng đánh về phía tổng đàn, giáo chủ, ngài mau chạy .” Lăng Ngạo Thiên chau mày, “Sao lại thế này? Người nào công tới?” “Giáo chủ, là các đại môn phái võ lâm, còn có quan binh, đại đa số người trong giáo rời rồi, nay chỉ còn số ít tử thủ , địch đến tựa hồ đối địa thế trong giáo rất tinh tường, bọn chúng người đông thế mạnh, thế như chẻ tre, giáo chủ, ngài nhanh , còn chậm nữa kịp đâu!” Lăng Ngạo Thiên hừ lạnh tiếng, thần thái thanh ngạo, “Giáo chủ phải cùng tồn vong với thánh giáo , sao có thể sợ chết được?” xoay người nhìn phía Đường Việt Manh, vẻ mặt quyết tuyệt, đột nhiên tiến lên gắt gao ôm nàng, hôn nàng, kề tai : “Mị Nhi, phía sau Lạc Tiên đài nối thẳng xuống dưới núi, ngươi mau , Mị Nhi, tin tưởng ta là tâm , nếu ta có thể may mắn trở về, ta chắc chắn tìm ngươi, cuộc đời này tuyệt phụ ngươi lần nữa!” Đường Việt Manh như trước hờ hững, Lăng Ngạo Thiên thấy nàng như thế, thở dài tiếng, trong mắt lên tia tuyệt vọng, “Mị Nhi, bảo trọng.” Xoay người rời , trong lòng Đường Việt Manh cảm khái: vĩnh biệt , giáo chủ đại nhân phong hoa tuyệt đại, kinh thải tuyệt diễm, sơn thủy có chuyển cũng hẹn gặp, trăm phương ngàn kế thiết cục diện này, tuyệt đối bỏ qua cho ngươi. Xa xa tiếng kêu dần dần đình chỉ, Đường Việt Manh biết ma giáo mất đại thế, nàng ôm gối ngồi tảng đá Lạc Tiên đài, bạch y thắng tuyết, tóc đen nhánh theo thanh phong phi vũ, váy dài tung bay, tựa như gốc thanh liên lăng ba hoảng hốt theo gió mà . đám người từ phía dưới lên, cầm đầu là người mặc thân thanh sam, mặt dính đầy vết máu, thanh khăn che mặt, chỉ có đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn Đường Việt Manh, chậm rãi về phía nàng. Đường Việt Manh đối mỉm cười, “Ngươi ta quen thuộc như vậy, còn che che lấp lấp gì chứ? Mưu kế ngoan độc như vậy cũng đều dùng rồi, còn có cái gì thể để người nhận ra?” Người nọ có chút trầm mặc, trong mắt lên áy náy, chậm rãi tháo thanh khăn xuống, đúng là Diệp Hiên. Đường Việt Manh cắn môi thản nhiên cười, “Hữu hộ pháp? Diệp hộ pháp? Hoặc ta nên gọi ngài là môn chủ? Môn chủ Đường môn? Rốt cuộc là nên xưng hô ngài thế nào đây?” “Đường Húc, “ “Ma giáo Thẩm Mị gặp qua Đường môn chủ Đường Húc, cửu ngưỡng đại danh.” Đường Việt Manh cười càng quyến rũ. “Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, chuẩn bị thôi, ” trong đầu truyền đến thanh lạnh như băng của hệ thống đại nhân. “Hệ thống đại nhân cho ta ít thời gian, ta tuyệt đối bỏ qua cho người thiết kế lão nương, ta muốn làm cho trong lòng vĩnh viễn có cây kim, làm cho lúc ăn cơm nghĩ đến ta ngay cả nuốt trôi, lúc ngủ nghĩ đến ta cũng ngủ yên, Mary cách vách ngay cả lúc làm tình nghĩ đến lão nương cũng lên được, hừ!”(yuna:…..) Hệ thống đại nhân lau mồ hôi lạnh, đây là cái dạng nữ nhân gì a, rất ác độc . Thanh Đường Húc có chút khàn khàn, “Ngươi biết thân phận của ta?” Đường Việt Manh cười kiều mỵ, dùng khinh ngữ chỉ có hai người mới nghe được : “Ta trước kia trăm tư khó giải, nữ tử thế gia như Lạc Tiên Nhi làm sao có thể gặp Lăng Ngạo Thiên? Lại làm sao có thể thành công vào ma giáo? Hữu hộ pháp lại làm sao để bụng đãng nữ ma giáo? Ba phiên cứu giúp, còn cố ý làm ra bộ ái mộ, thẳng đến ngày đó ta bị thiết kế, lúc ngài nắm chắc thời gian mang người đến bắt gian, rồi sau đó ngài sống thấy người chết thấy xác, mười mấy thân tín của ngài đều bị giết xong, ta rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Đường môn môn chủ chính là hữu hộ pháp đại nhân, giáo chủ đáng thương, đến lúc chết cũng biết thân phận của ngài…” Thấy Đường Húc trầm mặc như trước, Đường Việt Manh càng cười đến vui vẻ, chỉ là nước mắt lạnh lẽo theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, Đường Húc bỗng đau lòng, há miệng thở dốc, lại nên lời. “Ngài hao hết khổ tâm thiết kế hết thảy, đầu tiên là gia nhập phân đàn ma giáo, nhẫn phát, chậm rãi bộc lộ tài năng, trở thành hữu hộ pháp ma giáo, thầm bồi dưỡng thế lực của mình, nhưng thế lực ma giáo lại quá lớn, võ lâm chính phái khong có cớ xuất binh, thể chinh phạt được ma giáo, ngươi liền đưa vị hôn thê của người -Lạc Tiên Nhi lên cửa, an bày cơ hội để cho nàng ta gặp Lăng Ngạo Thiên, ngoài dự đoán của ngươi, hai người quả thực nhất kiến chung tình, ngươi liền thầm trợ Lạc Tiên Nhi trốn khỏi Lạc gia, hơn nữa còn có ngươi cố tình kích động, chuyện này bị võ lâm chính phái coi là sỉ nhục, mọi người cùng chung mối thù, cộng đồng thảo phạt ma giáo, rốt cục đạt tới mục đích của ngươi.” “Ngươi thấy Lăng Ngạo Thiên đối ta ái mộ, cố ý tiếp cận ta, làm cho người trong giáo lầm rằng ngươi ta kết đồng tâm, sau đó làm cho Hầu Hạ thiết kế ta, làm cho người trong giáo lầm rằng Lăng Ngạo Thiên gặp sắc động tâm sử dụng thủ đoạn tam lạn, sau đó ngươi cố ý làm bộ như bị Lăng Ngạo Thiên sát hại, kích động các trưởng lão đều rời khỏi ma giáo, Đường môn chủ, ta sai chứ?” Ánh mắt Đường Việt Manh bi thương uyển uyển, thống khổ nên lời, đó là loại thương tâm bị người thiết kế lừa gạt cùng vứt bỏ, Đường Việt Manh từ sau khi trở thành diễn viên Oscar dân gian xong liền hạ bút thành văn, giơ tay nhấc chân như đóa bạch liên hoa thê thê thảm thảm sống động như giấy. mặt nhất quán lãnh khốc của Đường Húc ra tia mềm mại, “Mị Nhi, có việc ngươi đoán được, đêm đấy ta đuổi tới, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được vị trí của ngươi trong lòng ta, cho nên ta mới là người đầu tiên xông lên Lạc Tiên đài sợ loạn quân xúc phạm tới ngươi, Mị Nhi, theo ta , đợi thống nhất giang hồ, ngươi chính là môn chủ phu nhân.” Đường Việt Manh buồn bã cười, “Hiên ca ca, ta biết tâm của ngươi, như vậy ngươi cũng có thể hiểu được tâm của ta chứ? Từ ngày ta biết ngươi luyến tiếc ta, ta tình nguyện hy sinh tính mạng thành toàn ngươi, nay ta lại thành toàn cho ngươi, tương lai ngươi thống nhất giang hồ làm sao có thể có thê tử ma giáo, ta nuốt độc dược, Hiên ca ca, vĩnh biệt .” Trong mắt Đường Húc hốt hoảng, “! Mị Nhi, mau cho ta xem! ta cứu ngươi! Ta tuyệt đối để ngươi xảy ra chuyện!” Người phía sau Đường Húc bỗng lớn tiếng rầm rĩ, “Đây là nữ ma giáo Thẩm Mị ngày xưa, môn chủ, giết nàng!” Đường Húc ngơ ngác đứng, bên tai chỉ hồi tưởng câu, “Hiên ca ca, vì thành toàn ngươi, ta nuốt độc dược, ” bỗng nhiên cảm thấy trong lòng còn gì nữa, ta giết bá nhân nhưng bá nhân vì ta mà chết… Trong lòng Đường Việt Manh muốn vui nở hoa, cho ngươi phúc hắc cho ngươi lừa lão nương, lão nương trước khi cũng cho ngươi có ngày lành, ngươi dám thiết kế lão nương, lão nương liền phản thiết kế lại, cho ngươi trong lòng cắm rễ, vĩnh viễn cũng nhổ ra được~ “Tiểu thư! Các ngươi ai cũng được thương tổn tiểu thư! ” thân ảnh chạy tới, che ở trước người Đường Việt Manh, dung nhan như ngọc tràn đầy quật cường, bộ muốn liều mạng, Đường Việt Manh nhất thời ngây ra như phỗng, “Tiểu Thất, sao ngươi lại tới đây? phải ta bảo ngươi cùng với Hầu Hạ sao?” “Tiểu thư, Tiểu Thất thề, cuộc đời này đối tiểu thư, di rời giống như khí!” Đường Việt Manh muốn ngây dại, nàng chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, tựa hồ có cái gì muốn tràn ra, cười ra khóc ra, chỉ biết kinh ngạc nhìn Tiểu Thất, “Tiểu Thất, ta còn biết ngươi tên là gì a?” “Tiểu thư, ngươi nhớ kỹ, ta gọi là Tạ Ngọc, đường xuống hoàng tuyền, ngươi được quên tên của ta đâu nha… ” Tiểu Thất triển mi cười, mặt mày sơ trong, thanh nhã uyển dương, thoáng như trích tiên. ” Nhiệm vụ quyển Giang hồ liên hoàn thành, nhân vật phản diện Diệp Hiên thượng vị thành công, thưởng thêm vào nhiệm vụ cũng hoàn thành, nhiệm vụ đóng cửa, ngươi có thể tiến vào nhiệm vụ kế tiếp.” Thanh lạnh như băng của hệ thống vang lên, Đường Việt Manh chấn động, “Đường Húc! Đáp ứng ta, được thương tổn phần hào của Tiểu Thất! Nếu ta thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi.” Mắt thấy Đường Húc vẻ mặt đau thương, gật đầu đáp ứng, Đường Việt Manh rốt cục yên tâm ly khai. “Tiểu thư, tiểu thư. . .” Tiểu Thất bi thương la lên , thấy nàng hề phản ứng nữa, lạnh lẽo cười, hèn mọn nhìn Đường Húc, “Mị Nhi, nay Tiểu Thất có thể bảo hộ ngươi rồi, ta mang ngươi , ” xong sau, cười dài, ôm chặt lấy nàng nhảy xuống đỉnh Lạc Tiên đài. “Mị Nhi, ” Đường Húc xông về phía trước trước, chỉ còn thấy mây mù miểu miểu, biết kỷ trà cao hứa, chỉ cảm thấy lòng nháy mắt trống rỗng, có lẽ từ nay về sau cũng còn gì nữa … Tác giả ra suy nghĩ của mình: là bản dẫy kết cục, ta lại hai viết thành đại kết cục ~~ 囧 cái, còn có vài cái dẫy ~~ Cám ơn bèo thân cùng y phong thân lôi, đưa tiểu Manh Manh cùng ca ca môi thơm quả, ba ~ Báo trước: Kế tiếp xuyên thành vong quốc công chúa, nhiệm vụ là hoàn thành phục quốc nghiệp lớn, đem vài cái tra nam dưỡng thành nam sủng, nha ~~
truyện chưa hoàn đâu nàng. Bao h đến phiên ngoại ta edit. Truyện còn nhiều phần đáng mong. Các nàng nhớ comt ta bớt lười^^