ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN) (104)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 40


      ☆, chương 40


      Đường Việt Manh diễn trò phải diễn nguyên bộ, lần này du ngoạn Giang Nam làm sao có thể gió êm sóng lặng thế? heo heo cũng tin, sợ là phía sau nàng có mấy đạo nhân mã đuổi theo rồi, người của giáo chủ, người của tả hữu hộ pháp cùng người của danh môn chính phái, phỏng chừng ít nhất cũng có thể thấu thành mấy bàn mạt chược đấy.


      Vì thế nàng làm bộ tham xem kỳ cảnh gió núi ở Bạch Y am vài ngày, lại làm bộ ngày nào đấy xảo ngộ nghe được chủ trì tụng kinh, giả bộ lăng lăng đứng cạnh cửa sổ chủ trì suốt năm canh giờ, cuối cùng nhốt mình trong phật đường, ba ngày ba đêm ra ngoài, rốt cục, tại ngày ánh nắng tươi sáng, đại triệt hiểu ra, Đường Việt Manh giống như bạch liên hoa trọng sinh xuất trước mặt Hầu Hạ cùng Tiểu Thất lòng nóng như lửa đốt chờ đợi bên ngoài.


      Giờ khắc này Đường Việt Manh phải người, nàng là bạch liên hoa! Thánh mẫu! Cứu thế chủ, nháy mắt tránh mù mắt Hầu Hạ, theo Thẩm Mị nhiều năm, biết nàng là nữ nhân chỉ nhất sóng mắt lưu chuyển là có thể mị hoặc thiên thành, toàn thân tràn ngập năm chữ to: ta muốn câu dẫn ngươi, lại chưa từng thấy nữ tử bình tĩnh đạm bạc trước mắt này, thân bạch y càng trong trẻo mà lạnh lùng cao ngạo, ai nha~ đây phải bạch y mà là trang phục ni Bạch Y am mặc.


      Trong vẻ mặt ngốc lăng của Hầu Hạ cùng Tiểu Thất, Đường Việt Manh lượn lờ na na vào phòng chủ trì, nhìn thấy chủ trì mặt mũi hiền lành sau, Đường Việt Manh bùm tiếng quỳ mặt đất, hai tay tạo thành chữ thập, ánh mắt thành kính, “Sư thái, ta đại triệt hiểu ra, hồng trần vạn trượng chẳng qua là vật trống rỗng, tiểu nữ tử muốn quy y phật môn.”


      Chủ trì hoảng sợ! Ngươi tiểu nương nũng nịu như ngươi có việc gì lại thấu về phía phật môn là muốn cướp bát cơm của chúng ta sao? Chủ trì rất khôn khéo, từ lúc Đường Việt Manh đến Bạch Y am, người dâng hương du túc nhiều chưa từng có, loại người thị phi này vẫn là nhanh chút đưa ra bên ngoài hơn , bà thở dài tiếng, từ ái vuốt tóc Đường Việt Manh, thương tiếc : “Ta biết ngươi hướng thiện, chỉ là chấp niệm quá sâu, vẫn là thôi.”


      Đường Việt Manh cảm kích trong lòng liên thanh niệm Phật, chủ trì ngươi là Thái thượng, đỡ ta phải vô nghĩa, cố ý hoảng hốt chút, sau đó hiểu : “Tiểu nữ tử hiểu được, ta trước sát sinh nhiều, nghiệp chướng nặng nề, từ nay về sau ta lòng hướng thiện, hy vọng tương lai sư thái có thể thu ta nhập môn.”


      Bởi vì kinh màn này, cho nên khi Đường Việt Manh còn chưa về ma giáo, tin tức cũng truyền mọi người đều biết, vì thế đám người cười hì hì chờ chế giễu, xem vị đệ nhất đãng nữ ma giáo này từ Giang Nam mang về bao nhiêu mỹ thiếu niên, nhìn xem nàng có thể trang thanh tâm quả dục giả vờ giả vịt bao lâu.


      Vì thế Tiểu Thất theo sau Đường Việt Manh phụ mong đợi của mọi người trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu, người này vừa ra, lập tức kéo các mỹ nam của ma giáo xuống ngựa, tất cả mọi người đều Thẩm Mị nhiều diễm phúc, mang về mỹ nhân địch trăm, chỉ là suy nhược như vậy, mọi người đều đặt cược rốt cuộc là tháng hay nửa tháng sau bị ngoạn phế đây, càng kỳ quái hơn là thậm chí có người cược buổi tối.


      Làm cho mọi người phá nhãn là, Đường Việt Manh trở lại ma giáo sau chẳng những hiệp ngoạn Tiểu Thất, ngay cả cuộc sống dâm đãng vô sỉ ngày xưa cũng hoàn toàn buông bỏ, mỗi ngày chỉ ngốc trong phòng tụng kinh niệm phật, có nữa chỉ là đọc đọc sách dưỡng dưỡng hoa, cùng Hầu Hạ Tiểu Thất đánh đàn, chơi cờ linh tinh, làm mọi người ma giáo cảm thấy chán đến chết, hơn nữa cuộc sống như vậy còn giằng co những mấy tháng.


      ngày nào đấy người trong ma giáo bắt đầu giăng đèn kết hoa mở đại tiệc, Hầu Hạ thần thần bí bí trở về cho Đường Việt Manh tin tức thám thính được, hôm nay đệ nhất mỹ nữ võ lâm Lạc Tiên Nhi mà giáo chủ nhất đến ma giáo, giáo chủ vô cùng vui sướng, hạ lệnh ma giáo đêm nay mở thịnh yến đón gió tẩy trần cho Lạc Tiên Nhi, mệnh mọi người phải cùng tham dự.


      Đường Việt Manh nghe được sau trong lòng vô cùng an ủi, quả nhiên kịch tình bắt đầu triển khai rồi, dựa theo miêu tả trong sách đêm nay Lạc Tiên Nhi diễm kinh tứ tọa, khúc nghê thường vũ y trực tiếp giây sát Lăng Ngạo Thiên cùng hai đại hộ pháp Diệp Hiên cùng Sở Nam, cái Thẩm Mị ngốc kia phục, năng lỗ mãng với Lạc Tiên Nhi, chẳng những làm giáo chủ đương trường trở mặt, cho cái tát, còn làm cho Diệp Hiên cùng Sở Nam đối Thẩm Mị càng thêm chán ghét, đối Lạc Tiên Nhi trực tiếp từ đau sinh thương, đêm nay để nàng kiến thức chút Mary Sue xuất trướng , là rất chờ mong a~


      Tổng đàn của Ma giáo – Lạc Tiên đài tọa lạc tại giữa núi Phong Lôi, phong cảnh nơi này xinh đẹp tuyệt trần, truyền thuyết vào đêm minh nguyệt sao thưa, có người từng gặp tiên tử lâm phàm ở đây, bởi vậy gọi là Lạc Tiên đài.


      Nơi này giăng đèn kết hoa nến đỏ cao chiếu, đèn đuốc sáng trưng làm nổi bật chung quanh, càng khiến Lạc Tiên Nhi thân tử y bên người Lăng Ngạo Thiên kiều diễm như hoa, tươi đẹp động lòng người, hổ là đệ nhất mỹ nhân võ lâm, chọc người trong ma giáo đều điên đảo, ngay cả Diệp Hiên hướng đến lãnh khốc cũng khỏi nhìn nhiều vài lần.


      Ngay tại thời điểm mọi người chậc chậc khen ngợi, thiếu nữ váy dài màu trắng như đạp gió mà đến, tóc đen thùi chỉ dùng ngọc bích trâm đơn giản vãn đầu, mặt chưa thi son phấn, càng làm nàng mắt ngọc mày ngài, thanh lệ tuyệt luân, vẻ mặt nàng đạm mạc, ánh mắt lạnh như băng, bạch y thắng tuyết ngọc cốt băng cơ, quả là lãnh đến mức tận cùng cũng diễm đến mức tận cùng.


      Mọi người kinh hô, nếu Lạc Tiên Nhi là danh hoa khuynh quốc, thiếu nữ này chính là bạch liên lâm thủy, Lạc Tiên Nhi đẹp đẹp nhưng vẫn chỉ là người trần thế, mà thiếu nữ này lại thoáng như dao trì tiên tử buông xuống phàm trần, ngay cả Lăng Ngạo Thiên cùng Diệp Hiên cũng ngẩn ngơ, thiếu nữ có dung nhan quen thuộc này là ai?


      Khóe mắt Đường Việt Manh sớm lướt toàn trường, đối với tình hình này vẫn có vẻ vừa lòng , bạch liên hoa xuất trướng đương nhiên giống bình thường, tuy hơi kệch cỡm ghê tởm chút, nhưng phong phạm cao quý lãnh diễm trực tiếp giây sát Mary Sue đến cặn bã cũng chừa, năm đó nàng làm họa quốc phi vài năm cũng phải làm đâu, bưng cái giá vẫn là có vài phần hương vị cao quý thoát tục giọt.


      Nàng chậm rãi đến chỗ ngồi trung ương, thi lễ, giơ tay nhấc chân cao nhã thiên thành, “Thẩm Mị bái kiến giáo chủ, ” Mọi người ngây ra như phỗng, Thẩm Mị? Đây cư nhiên là Thẩm Mị quần áo bại lộ diễm tục hồng xanh ngày xưa? Là Thẩm Mị ngôn hành cử chỉ phóng đãng ngày xưa? Là Thẩm Mị thân khúm núm khắp nơi câu dẫn nam nhân kia?


      Lăng Ngạo Thiên cũng giật mình, cho đến lúc Đường Việt Manh nhập tọa, mới có chút hoảng hốt : “Đứng lên .”


      Người trong ma giáo dù sao cũng trải nhiều, khúc nhạc đệm nho này nháy mắt liền trôi qua, trừ bỏ ngẫu nhiên xem trộm Lạc Tiên Nhi cùng Đường Việt Manh, mọi người đều ăn uống linh đình, vui bất diệc nhạc hồ.


      Rượu qua ba tuần thực qua ngũ vị, Lạc Tiên Nhi bên tai Lăng Ngạo Thiên vài câu, Lăng Ngạo Thiên gật đầu cười cười, đứng dậy : “Chư vị, tiếp thep Tiên nhi vì mọi người múa khúc.”


      Trong lòng Đường Việt Manh thầm oán, còn danh môn chi nữ võ lâm thế gia cơ, dưới loại trường hợp đại chúng này, còn khiêu vũ trợ hứng cho nhiều nam nhân sắc lang như vậy xem, vô sỉ, đúng là con cẩu rong huyết phá hư thế giới.


      Nghê thường vũ y của Lạc Tiên Nhi là độc nhất vô nhị, nàng ta vốn có khinh công, bởi vậy múa càng như Triệu Phi Yến múa trong tay người, kỹ thuật nhảy chỉ có phong hoa tuyệt đại để mà hình dung, mặt Lăng Ngạo Thiên tự chủ được ra si mê, Sở Nam cũng lộ ra biểu tình kinh diễm, chỉ có vẻ mặt Diệp Hiên hờ hững, biết nghĩ cái gì.


      khúc kết thúc, tất cả mọi người đều như ở trong mộng mới tỉnh, vỗ tay như sấm, Lạc Tiên Nhi bám vào bên tai Lăng Ngạo Thiên thầm vài câu, Lăng Ngạo Thiên cười gật đầu, ” Kỹ thuật nhảy của Thánh sứ xuất chúng, bằng cũng đến khúc trợ hứng ?” Sở Nam vỗ tay xưng diệu, “Trăm nghe bằng thấy, bằng cũng để mọi người kiến thức chút?”


      Trong lòng Đường Việt Manh giận dữ, đây ràng là Lạc Tiên Nhi xúi giục, nàng ta sợ là sớm biết Thẩm Mị là bé mồ côi, từ ở trong ma giáo, trừ bỏ đả đả sát sát chính là hắc hắc hưu hưu, đây quả thực là cho Thẩm Mị cái tát, khó trách Thẩm Mị giận tím mặt, năng lỗ mãng, đổi là ai bị đến chỗ yếu vui vẻ được chứ!


      Ca hát khiêu vũ cái gì tuyệt đối phải là cường hạng của Đường Việt Manh, đây quả thực là lấy trứng chọi súng, nàng nghĩ nghĩ, chậm rãi đứng dậy đến dưới đài, lẳng lặng đứng , gió xuy phất quần áo màu trắng của nàng, nhược như lăng ba tiên tử.


      Ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng quét toàn trường, thanh mềm mại uyển chuyển lại mang tia độ ấm, “Thánh giáo phải tửu quán, thánh sứ cũng phải hoa khôi, làm chư vị thất vọng rồi, giáo chủ, Thẩm Mị thoải mái, cáo lui.” Lúc xoay người rời , ánh mắt dấu vết quét qua mọi người.


      Quả nhiên thần thái mặt mọi người dị thường phấn khích, sắc mặt Lạc Tiên Nhi lúc đỏ lúc trắng, Lăng Ngạo Thiên có chút suy nghĩ nhìn nàng, ánh mắt Diệp Hiên nặng nề biết nghĩ cái gì, Sở Nam cảm thấy thú vị, trong lòng Đường Việt Manh cười lạnh, là người đều hiếu kỳ , nhất là nam nhân, yếu tố thứ nhất bạch liên hoa chuẩn bị, bất kỳ lúc nào bất cứ chỗ nào, cho dù kỹ bằng người, cũng phải có tất sát kỹ lãnh diễm cao quý.


      Vài ngày tiếp theo, Lạc Tiên Nhi hoàn toàn sa sút tinh thần, cả ngày trừ bỏ cùng Lăng Ngạo Thiên ở trong phòng ngấy oai, cũng câu dẫn nhóm nam xứng, Đường Việt Manh cảm thấy nhàm chán, ngày nghe Tiểu Thất cùng Hầu Hạ nghị luận phu nhân chưa qua cửa của giáo chủ dạo hoa viên, Đường Việt Manh giật mình, cầm quyển kinh Phật lấy cớ muốn tìm nơi thanh tịnh đọc sách, vứt Hầu Hạ quyệt miệng cùng Tiểu Thất đơn ở lại trong phòng ra ngoài, hay giỡn, làm chuyện xấu còn mang người hầu, là ngại muốn chết hay là chết nhanh hả.


      Đường Việt Manh nhớ cảnh này trong sách rất ràng, Lạc Tiên Nhi ở hoa viên ca khúc, khiến Diệp Hiên càng ái mộ, cuối cùng dưới ảnh hưởng của Lạc Tiên Nhi, đối Thẩm Mị càng oán hận, cuối cùng khoanh tay đứng nhìn Thẩm Mị chết dưới tay thủ hạ của môn chủ Đường môn, hừ! Đường Việt Manh ác độc cười, đó là bởi vì ngươi đụng tới lão nương thôi…


      Đường Việt Manh lặng lẽ trong bụi cỏ, nương theo che giấu tới gần Lạc Tiên Nhi đứng dưới gốc cây tử vi, chỉ thấy nàng nga tiếng, kiều mỵ khả nhân, xa xa truyền đến thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Diệp Hiên, tựa hồ phân phó thủ hạ, Lạc Tiên Nhi thanh thanh cổ họng, chuẩn bị hát.


      Đường Việt Manh che miệng cười thầm, bắt con ếch vừa mới còn vui vẻ trong hồ nước, đường vòng cung ném tới người Lạc Tiên Nhi, vì thế thanh tự nhiên của Lạc Tiên Nhi liền biến thành tiếng kêu cứu cực kỳ bi thảm, “Cứu mạng a! Người mau tới a! Có ếch a!”(yuna: đáng đời. Há há…)


      Đường Việt Manh sắp cười đau cả bụng, nàng lắc mình từ đường bên cạnh lẻn đến Thủy Nguyệt đình, nghiêm chỉnh ngồi, đọc kinh Phật, lỗ tai lại quên thám thính động tĩnh bên cạnh.


      Võ nghệ của Thẩm Mị cao thâm bởi vậy thính lực cũng tốt lắm, Đường Việt Manh quả thực nghe được tiếng bước chân của Diệp Hiên trôi qua, thầm đắc ý, bỗng nghe được thanh của Lý thần y vang lên, “Tiên nhi nương làm sao vậy, cần nhanh ? Mau để lão phu nhìn xem.”


      Đường Việt Manh muốn ngụm lão huyết phun tào, ni mã quả thực bàn tay vàng so với thiên đại, ngay cả Lý thần y cái loại lão gia mau xuống mồ này cũng thể chống cự được quang hoàn Mary Sue, bỗng nghe tiếng bước chân Diệp Hiên vang lên, về phía hồ?
      PHUONGLINH87^^, Hotaru_yuki, B.Cat2 others thích bài này.

    2. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 41


      ☆,chương 41


      Võ công của nguyên chủ khối thân thể này vẫn thực sai , Đường Việt Manh nghiêng tai nghe, tiếng hít thở cùng tiếng cước bộ nhanh nhẹn, đúng là Diệp Hiên, nàng đối với Diệp Hiên vẫn có chút sợ hãi, người này tâm ngoan thủ lạt võ công sâu lường được, ngay cả Lăng Ngạo Thiên cũng có vài phần kiêng kị , chứ đừng cái thánh sứ ma giáo nho là nàng đây.


      Diệp Hiên quật khởi quả thực có thể dùng truyền kỳ để tự thuật, trước kia là tiểu lâu la của phân đàn ma giáo, đánh tạp chạy chân mà thôi, ai nghĩ được sau lập công lớn, từng bước quật khởi, dần dần làm đến vị trí hữu hộ pháp ma giáo này, trở thành người chạm có thể bỏng tay trong ma giáo.


      Trong lòng Đường Việt Manh khẩn trương, mặt lại hiển lộ, như trước yên lặng đọc kinh Phật, vì thế Diệp Hiên vào đình nhìn thấy chính là màn thế này, bạch y thiếu nữ lâm thủy mà ngồi hai tay ôm gối, nghiêm túc nhìn kinh Phật, da thịt nàng thắng tuyết ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, tựa hồ toàn bộ lực chú ý đều bản kinh Phật nho kia, thế giới vạn vật đều quan hệ với nàng, miệng còn thào tự : “Nhân sinh đời như thân ở trong bụi gai, tâm bất động, nhân bất vọng động, bất động tắc vô thương, tâm động tắc nhân vọng động, thương thân này đau cốt này.”


      Trong lòng Diệp Hiên động, cư nhiên muốn quấy rầy, chỉ yên lặng đứng bên, ngữ cũng phát nghe Đường Việt Manh đọc, khóe mắt Đường Việt Manh sớm nhìn thấy Diệp Hiên, trong lòng nàng hừ lạnh, cũng thèm nhìn.


      Nàng đại khái hiểu loại tính cách của Diệp Hiên, chính là loại tổng tài nam ích kỷ lạnh nhạt tà mị cuồng quyến quyền lực tối thượng trong ngôn tình cẩu huyết, thích là cái loại bạch liên hoa tươi mát lãnh ngạo thị tiền tài danh lợi như cặn bã, tên gọi tắt là bạch liên hoa thực nhân gian khói lửa. Trong lòng thầm than, nhiệm vụ này đúng là khảo nghiệm năng lực hành động của diễn viên Oscar, sắm vai bạch liên hoa còn phải suy diễn đủ chủng loại bất đồng.


      “Ngươi đọc kinh Phật sao?” Thanh lạnh lùng của Diệp Hiên vang lên, Đường Việt Manh ngay cả đầu cũng lười nâng, chỉ thản nhiên hồi câu, “Hữu hộ pháp có gì chỉ giáo?” Diệp Hiên bị kiềm hãm, lời kế tiếp lại biết nên thế nào, Đường Việt Manh ngay cả liếc cũng liếc cái, đứng dậy liền rời , lưu lại bóng dáng bạch liên hoa cao quý lãnh diễm cùng câu oán thầm trong lòng, với tiện nhân làm cái mao gì.


      Tiếp đoạn thời gian sau, Đường Việt Manh như trước ngủ đông ra, đầy đủ sắm vai hình tượng bạch liên hoa đại triệt hiểu ra cao quý lãnh diễm, bổn ý của nàng cũng người Lạc Tiên Nhi, y theo nàng xem, Lạc Tiên Nhi chẳng qua là nữ nhân mắc bệnh Mary Sue hư vinh kiêu ngạo có chút tâm cơ muốn mọi nam nhân đều quỳ dưới váy cộng thêm trung nhị tiểu văn nghệ tươi mát.


      Đường đại luật sư là người nào? Chuyện thích nhất chính là nữ nhân cùng nữ nhân đấu đến chết sống lại, tiện nghi đám tra nam, làm cho nam nhân kiêng nể gì khi dễ nữ nhân, đây là chuyện nàng thể tha thứ nhất, nay việc nàng muốn làm, là muốn xoát bạo nam xứng giết chết giáo chủ, cái Mary Sue kia chọc đến nàng, nàng tự nhiên ngoạn mưu quỷ kế gì đối nàng ta.


      Việc cấp bách là bước đầu tiên phải có được chú ý của Diệp Hiên, đương nhiên nàng mới trông cậy vào loại hóa này coi trọng nàng, chỉ cần chán ghét nàng, đối nàng có thước hảo cảm, có thể để cho nàng trở thành phụ tá đắc lực của , cộng đồng hoàn thành nghiệp lớn nhân vật phản diện thượng vị, vậy cũng tính đạt thành nhiệm vụ rồi, về phần cái thêm thưởng kia, mặc số phận , chưa ba vị chủ khó chơi, cái môn chủ Đường môn thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia cũng chả biết đâu mà tìm, đoàn loạn ma.


      Tạo đầy đủ phong phạm cao quý lãnh diễm sau, Đường Việt Manh xuất phát hướng giai đoạn thứ hai của bạch liên hoa, phải là thánh mẫu, vì thế Lý thần y liền tao ương , phát thánh sứ ngày xưa cho tới bây giờ chưa bước vào dược lư trong vòng mười thước, nay thường xuyên chạy đến đây, còn mỹ kỳ danh viết chia sẻ trọng trách với .


      Vì thế mọi người ma giáo liền phát khí tươi mát tuyệt đẹp của dược lư, bởi vì bên trong có Thẩm Mị trong trẻo mà lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lộ ra vài tia ấm áp, nàng dùng con ngươi bi thiên mẫn nhân nhìn ngươi, sóng mắt nhược thủy, đối với người bị thương nhiễm bệnh ở ma giáo mà , phải là ánh sáng mặt trời chiếu vào trái tim, lại như uông thanh tuyền dễ chịu lòng người.


      Trừ bỏ hỗ trợ, Đường Việt Manh còn cần cù và thà theo Lý thần y học tập y đạo, xem bệnh cho người nhà giáo chúng ma giáo, đối dân chúng chung quanh ma giáo bố y thi dược, dần dần mọi người cải biến cái nhìn đối với ma giáo đãng nữ thân bạch y vẻ mặt trong trẻo mà lạnh lùng lại tâm địa Bồ Tát này.


      Lúc Đường Việt Manh nghe được danh hào ma giáo đãng nữ ngày xưa cư nhiên được thay thế bằng tên thánh nữ ma giáo này, nàng rốt cục như trút được gánh nặng thở dài hơi, ni mã uổng phí lão nương làm đủ tư thái, trọng yếu câu đầy đủ là tâm lý học, người lúc bị bệnh là lúc phòng tuyến tâm lý yếu nhất , hơi chút kỳ hảo liền làm ít công to.


      Chỉ là Tiểu Thất lại nhiều hơn việc, đó là mỗi sáng sớm cùng Đường Việt Manh lên núi hái thuốc, Hầu Hạ nấu nướng điểm tâm cho ba người, bởi vậy trọng trách này liền dừng ở người Tiểu Thất, Hầu Hạ thậm chí uy hiếp : “Tiện nghi ngươi , mỹ bồi tiểu thư hái thuốc này lại ở người ngươi, ngươi cần phải hảo hảo hầu hạ , trăm ngàn cho phép chậm trễ, nếu cho ăn đồ ta nấu.”


      Đường Việt Manh luôn cười , Hầu Hạ cùng Tiểu Thất tựa như thân nhân của nàng, ba người chung sống phòng, nàng nhìn quen hai người đấu võ mồm, ngẫu nhiên cũng Hầu Hạ vài câu, sau đó thấy Tiểu Thất vui vẻ chịu đựng, cũng liền cười mà qua, Hầu Hạ cũng càng ngày càng vui vẻ, trước kia Thẩm Mị tuy đối có chừng mực, nhưng cũng là ăn bữa hôm lo bữa mai, biết ngày nào bị nàng ghét bỏ giết chết, nay thái độ Thẩm Mị tuy lãnh đạm, nhưng đối cùng Tiểu Thất vô cùng tốt , thậm chí có chút dung túng, bởi vậy càng ngày càng cảm thấy ngày thư thái.


      khí trong núi tươi mát, Tiểu Thất cõng dược lâu theo sau Đường Việt Manh, nghe thanh êm tai của nàng, tinh tế miêu tả cây dược thảo là cây nào, công hiệu thế nào, nhìn dương quang nhu hòa chiếu vào sườn mặt nàng, càng mềm mại đáng , khỏi thất thần, liền bị Đường Việt Manh nhéo lỗ tai, làm bộ như tức giận thầm oán vài câu.


      “Tiểu Thất, ta biết có ngày ta có những ngày thế này, năm đó nếu ta biết có ngày như vậy, làm sao đau khổ chấp nhất, thế cho nên hối hận cả đời, ” Đường Việt Manh than tiếng, chậm rãi ra chuyện cũ thương tâm của Thẩm Mị, biết vì sao, nàng đối với Tiểu Thất cảm thấy thực an tâm, tựa hồ là thân nhân của nàng, hai người quen biết lâu, lâu đến chính nàng cũng quên là vì sao.


      Tiểu Thất trầm mặc hồi, an ủi nàng: “Tiểu thư, người có rất nhiều , vui quên , chỉ cần hôm nay sống vui vẻ tốt rồi.” Đường Việt Manh gật gật đầu, nàng thực thích điểm này của Tiểu Thất, trời sinh đạm bạc, tựa hồ nhìn thấu thế gian vạn vật.


      “Ngươi vì sao gọi là Tiểu Thất?” Đường Việt Manh tò mò hỏi.


      Thần sắc Tiểu Thất có chút ảm đạm, ánh mắt đau thương, “Bởi vì ta có ba ca ca cùng ba tỷ tỷ, lúc còn quê hương, trong nhà giàu có huynh đệ tỷ muội gian hữu , từng thực hạnh phúc, chỉ tiếc…”


      Đường Việt Manh có chút áy náy, nàng lại nhắc tới tâm thương tâm của , vội vàng sang chuyện khác, “Tiểu Thất, đừng thương tâm , gặp nhau là hữu duyên, ta vẫn đem ngươi như đệ đệ mà đối đãi, ngươi yên tâm, về sau ta mang ngươi rời khỏi ma giáo, sau đó thú dâu hiền cho ngươi, cho ngươi nửa đời cuộc sống vô ngu.”


      lâu sau mới nghe được thanh rầu rĩ của Tiểu Thất truyền đến, “ cần, ta chỉ muốn cùng tiểu thư vĩnh viễn ở với nhau, còn có Hầu Hạ.”


      Đường Việt Manh cười ha ha, “Còn nghĩ nhảm.”


      Tiểu Thất than thở câu, “Ta lớn hơn ngươi ba tuổi đấy.” Đường Việt Manh cười xoa xoa tóc , “Tốt lắm, nhanh chút , nếu Hầu Hạ lại dài dòng .” Sau khi trở về quả nhiên Hầu Hạ bắt đầu lải nhải lẩm bẩm hai người vì sao về trễ như vậy, Đường Việt Manh cùng Tiểu Thất lòng hữu linh tê, nhìn nhau cười.


      Đường Việt Manh theo Lý thần y học y có hai nguyên nhân, là vì chuyển biến thân phận trước mắt của nàng, hai là muốn tìm được giải dược nhiếp cốt tán, nàng biết Lăng Ngạo Thiên bỏ qua cho nàng, nhất định muốn nàng phải giết Diệp Hiên, cho nên nàng phải trước khi độc tính phát tác tìm ra giải dược, chỉ tiếc bóng gió qua Lý thần y, nhiếp cốt tán là độc dược môn độc của Lăng Ngạo Thiên, trừ bỏ người nào có giải dược.


      ngày này lúc Lăng Ngạo Thiên phái người tìm nàng thư phòng thương nghị vụ trong giáo, Đường Việt Manh hít sâu hơi, nên đến luôn phải đến, vậy từng bước xem từng bước .


      Lăng Ngạo Thiên ở trong thư phòng chuẩn bị họa bức họa của Lạc Tiên Nhi, thấy Đường Việt Manh đến, khỏi ngừng bút trong tay, “Thuộc hạ Thẩm Mị bái kiến giáo chủ, ” Con ngươi Đường Việt Manh trong trẻo mà lạnh lùng vẻ mặt cao quý ngữ khí mang theo tia ấm áp, trong lòng lại thầm khen ngợi, tra nam này đúng là đẹp mắt, thân lam y càng thanh tú tuấn nhã, cái loại ngạo khí ung dung nhã nhặn lại hỗn tạp bễ nghễ thiên hạ này, là có lực hấp dẫn trí mạng, khó trách Thẩm Mị cùng Lạc Tiên Nhi đều đối quyến luyến thâm thâm.


      Nàng hành lễ sau liền lẳng lặng đứng ở bên, mặc cho Lăng Ngạo Thiên nhìn từ xuống dưới, mới nửa năm, Thẩm Mị trước mắt tựa hồ thoát thai hoán cốt, dung mạo lãnh diễm khuynh thành, lại có khí chất , đó là phúc hữu thi thư cao quý tự hoa, cũng có thanh ngạo khám phá thế gian vạn vật, hai loại khí chất này nhu cùng chỗ, lại mị hoặc ngoài dự đoán, làm cho người ta nhất thời đui mù.


      Lăng Ngạo Thiên thanh ho tiếng, “Mị Nhi, ngươi gần đây khám phá hồng trần?”


      Đường Việt Manh lạnh lùng, “Giáo chủ, hồng trần vốn có gì, có gì khám phá cùng nhìn ra .” Lăng Ngạo Thiên ha ha cười, “Ngươi cứ xem , chỉ là đừng quên ngươi còn ba tháng, là hồn quy thiên ngoại a.”


      Trong lòng Đường Việt Manh có chút khẩn trương, nay cục diện này trừ bỏ đổ phen có biện pháp khác, thản nhiên trả lời: “Thẩm Mị ngày xưa nghiệp chướng nặng nề, nay lại càng vì chính mình tái phạm sát nghiệt, sinh cũng thế tử cũng thế, đơn giản sớm ngày giải thoát.”


      Ánh mắt Lăng Ngạo Thiên lạnh lùng, bỗng ra tay như điện bắt lấy mạch môn của Đường Việt Manh, tay phải cao giơ lên, “Ngươi cư nhiên dám cãi mệnh lệnh của ta? Ngươi vì Diệp Hiên cư nhiên ngay cả mạng mình cũng cần, ân?” Ngay cả chính cũng chưa phát giác, trong giọng cư nhiên dẫn theo tia ghen tuông.


      Đường Việt Manh vô ngôn, chỉ nhắm mắt chờ chết, Lăng Ngạo Thiên nhìn gương mặt thanh lệ tuyệt luân sở sở động lòng người, trong lòng mềm mại, làm sao cũng động thủ được, đột nhiên nghĩ đến kế, buông mạch môn của Đường Việt Manh, ôn nhu cười, “Mị Nhi, ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng luyến tiếc giết ngươi, nhưng mà ngươi biết ta là người giận chó đánh mèo, vạn nhất giận chó đánh mèo đến Hầu Hạ cùng Tiểu Thất. . .”


      đôi mắt sáng của Đường Việt Manh đột nhiên mở, bình tĩnh nhìn Lăng Ngạo Thiên, trong mắt lên thể tin chán ghét cuối cùng thở dài tiếng, “Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải thề được thương tổn Tiểu Thất cùng Hầu Hạ.”


      Thấy Lăng Ngạo Thiên gật đầu, trong lòng Đường Việt Manh thở phào nhõm, nàng biết nàng rốt cục đổ thắng, Lăng Ngạo Thiên nhất định bắt nàng giết Diệp Hiên, nếu nàng tùy tiện đáp ứng, tất hoài nghi nàng vì muốn lạt mềm buộc chặt lúc trước cố ý ngụy trang, chỉ có nàng làm bộ như để ý tính mạng hiên ngang lẫm liệt muốn tái phạm sát nghiệt, Lăng Ngạo Thiên mới có thể tin nàng còn là đãng nữ ma giáo ngày xưa.


      Nàng cũng liệu định Lăng Ngạo Thiên dùng tính mạng của Tiểu Thất cùng Hầu Hạ áp chế, bởi vậy cũng liền biết thời biết thế ngụm đáp ứng, như vậy về sau lúc nàng tiếp cận Diệp Hiên, khiến cho Lăng Ngạo Thiên có nghi kỵ cùng sát tâm.


      “Giáo chủ còn chuyện gì, thuộc hạ cáo lui , ” Đường Việt Manh muốn lui ra, lại bị Lăng Ngạo Thiên gọi lại, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, “Mị Nhi, nếu ta gặp được nguy hiểm, ngươi có. . .”


      Ta quản ngươi tìm chết ! Trong lòng Đường Việt Manh mắng câu, mặt lại như trước trong trẻo mà lạnh lùng đạm mạc, “Vạn vật cả đời, Phật tổ từ bi.” xong sau liền xoay người rời , mang theo tia lưu luyến cùng quyến luyến .


      Lăng Ngạo Thiên có chút thất thần, bỗng nhớ tới ngày xưa Thẩm Mị vì thậm chí nguyện ý chết, nay trong mắt nàng, cùng a miêu a cẩu khác nhau, tâm thần nhất loạn, viết như bay, bức họa thiếu nữ họa thành, nữ tử trong họa bạch y thắng tử nhạt như vân vụ ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, y khuyết như bạch liên lâm thủy, chỉ có thể xa xem mà thể tiết độc.


      Đường Việt Manh ra ngoài cửa, trong lòng thầm khinh bỉ, lúc nàng rời thoáng nhìn vẻ mặt ảm đạm của Lăng Ngạo Thiên, nam nhân này hướng đến kiêu căng, nay Thẩm Mị vẫn đối cuồng dại cư nhiên bị coi như có gì, chiếm được chung quy là tốt nhất, xem ra biểu hôm nay nàng phiêu tra nam này lưu lại ám ảnh trong lòng , hừ, chuyện nam nữ chẳng qua là mèo vờn chuột, ngươi truy ta !
      zio, PHUONGLINH87^^, Hotaru_yuki3 others thích bài này.

    3. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 42



      ☆, chương 42


      ngày Lý thần y phát giác việc, phải là dược lư của bỗng nhiên trở thành trọng địa trong giáo, vì sao như vậy, bởi vì ngoài dược lư xuyên xuất hữu hộ pháp tư thế oai hùng ôm tỳ bà nửa che mặt, trong dược lư thỉnh thoảng thoáng xuất giáo chủ thị sát sinh bệnh hoặc giáo chúng bị thương, Lý thần y lệ rơi đầy mặt, chẳng lẽ tâm huyết nhiều năm của rốt cục uổng phí, dược lư rốt cục trở thành địa phương giáo chủ cùng hữu hộ pháp quan tâm, đại nghiệp của rốt cục được người coi trọng.


      Đường Việt Manh cười nhạt, tại nàng xem, hai cái tiện nhân này chỉ vậy thôi, lạt mềm buộc chặt sao? Nàng đều ngoạn thừa, đây là trước cửa quan Công muốn chết trước hay chết sau?


      Đường Việt Manh lấy bất biến ứng vạn biến, nàng ra vào dược lư như trước bộ trong trẻo mà lạnh lùng, bưng phong phạm bạch liên hoa cao quý lãnh diễm, đối với Diệp Hiên cùng Lăng Ngạo Thiên, phải là như có gì, ngay cả con uông tinh bị thương so với bọn còn được nàng ôn nhu hơn nhiều, dẫn tới tâm tình Diệp Hiên cùng Lăng Ngạo Thiên cực kì khó chịu, càng phát ra tâm tư muốn hoàn toàn chinh phục.


      ngày này lúc Lăng Ngạo Thiên luyện công tay trái bị thương, trong lòng mừng rỡ, vội vàng đến dược lư, hy vọng Đường Việt Manh có thể trị liệu, Đường Việt Manh như trước bày ra bộ dáng lãnh chết, thản nhiên : “Giáo chủ bị thương là đại , vẫn là Lý thần y tự mình đến trị liệu tốt hơn.”


      Ai nghĩ đến Lý thần y thực tinh quái, sớm phát giáo chủ cùng hữu hộ pháp ý ở lời, mà ở người lãnh mỹ nhân trong dược lư của , lập tức đỡ trán làm ra bộ dáng chẩn chữa bệnh nhân quá nhiều váng đầu não hoa, ý bảo muốn ra ngoài nghỉ ngơi, Đường Việt Manh đành phải lại đây băng bó cho giáo chủ đại nhân.


      Lăng Ngạo Thiên lẳng lặng nhìn Đường Việt Manh trước mắt còn nghiêm túc bôi thuốc, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, da thịt trắng nõn như ngọc mơ hồ lộ ra vầng sáng như minh châu, mi buông xuống, nồng đậm tiêm dài, động lòng người nên lời, trong lòng vừa động, chậm rãi vươn tay muốn vuốt ve gương mặt của nàng, chính vào lúc này, Lạc Tiên Nhi lại vọt vào, “Ngạo Thiên, ngươi bị thương à? Có nghiêm trọng ?” Thấy Đường Việt Manh bôi thuốc, vội vàng phen đoạt lấy, “Cám ơn thánh sứ , vẫn là ta đến .”


      Đường Việt Manh ước gì có người tiếp nhận khoai lang phỏng tay này, vội vàng đem dược cho Lạc Tiên Nhi, thối lui đến bên, thấy mặt Lăng Ngạo Thiên có chút kiên nhẫn, trong lòng thầm thở dài, chiếm được mới là tốt nhất, lấy đến tay dù là ngọc cũng thành đá đáng đồng, chỉ chữ tiện.


      Trong nháy mắt mùa đông tới, phòng Đường Việt Manh sớm được Hầu Hạ dùng thán hỏa đốt ấm dào dạt , nàng ghét vị khói trong phòng, muốn giữa vườn ngắt lấy mấy cành hoa mai, còn chưa ra miệng, Tiểu Thất liền xung phong nhận việc đưa ra mấy cành hoa mai cắm ở trong bình, “Tiểu thư nhất định thích vị khói lửa, Tiểu Thất hái mấy đóa hoa mai đặt ở trong phòng, hương vị này tiểu thư nhất định thích.”


      Đường Việt Manh bật cười, “ đúng là nghĩ đến, này có tính vô thân vô màu phượng song phi cánh, lòng hữu linh tê nhất điểm thông hả, ” xong sau nhìn đến trong con ngươi đen thâm thâm của Tiểu Thất lộ ra vui mừng, có chút hối hận mình cái gì loạn thất bát tao, “Nhanh chút , tiểu quỷ này.” Nhìn bộ dáng mỹ tư tư của Tiểu Thất, bất đắc dĩ lắc đầu.


      Tiểu Thất cái canh giờ còn chưa trở về, Đường Việt Manh có chút lo lắng muốn xem, lại nhìn thấy Hầu Hạ lòng như lửa đốt chạy vào, “Tiểu thư, tốt , Tiểu Thất xảy ra chuyện.”


      Đường Việt Manh hoảng sợ, vội vàng bảo Hầu Hạ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nguyên lai Tiểu Thất ở Thủy Nguyệt đình chiết hoa mai, vừa vặn gặp Lạc Tiên Nhi, Lạc Tiên Nhi nhờ Tiểu Thất hỗ trợ hái hoa, Tiểu Thất hái được nhành hoa đưa cho Lạc Tiên Nhi, lúc đưa cho nàng ta cẩn thận rơi vào nước, vì thế liền bị Lạc Tiên Nhi bắt được nhược điểm, Tiểu Thất bất kính, muốn giáo chủ xử phạt .


      Đường Việt Manh tức giận, này ràng là Mary Sue này tìm tra, cố ý muốn thông qua xử phạt Tiểu Thất cho nàng hạ mã uy, xem ra nàng ta phát tâm tư Lăng Ngạo Thiên, thở dài, nàng muốn là địch cùng Lạc Tiên Nhi, chỉ là nàng ta khi dễ đến đầu mình, thể để yên được, huống chi Tiểu Thất cùng Hầu Hạ là người nàng để tâm nhất.


      Lúc nàng đuổi tới hoa viên, Tiểu Thất quỳ gối đất tuyết, cả người ướt đẫm, ánh mắt quật cường như trước, Đường Việt Manh có chút đau lòng, bước lên phía trước hướng Lăng Ngạo Thiên cùng Lạc Tiên Nhi cầu tha thứ, “Giáo chủ, Tiểu Thất tuổi hiểu chuyện, mong giáo chủ thứ tội.”


      Lăng Ngạo Thiên chuyện, Lạc Tiên Nhi từ cao nhìn xuống nàng, “ cố ý ném hoa của ta vào trong nước, nếu nhặt được trả lại cho ta, ta tha thứ cho .”


      Lạc Tiên Nhi cũng phải người ác độc, nàng lần trước trong dược lư nhìn thấy thái độ Lăng Ngạo Thiên đối với Đường Việt Manh, trong lòng có chút bất an mơ hồ, bởi vậy mới tìm cơ hội cố ý khó xử Tiểu Thất, bổn ý của nàng cũng muốn chịu xử phạt, chỉ là muốn nhìn chút thái độ của Lăng Ngạo Thiên đối nàng cùng đối Thẩm Mị đến cùng có gì bất đồng, hơn nữa nếu Thẩm Mị bởi vì sợ hãi quan tâm hạ nhân, nàng có thể cầu tình cho Tiểu Thất, vậy tương đương cho thánh nữ ma giáo cái tát, xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa của nàng ta.


      Đường Việt Manh làm sao biết tâm tư của Lạc Tiên Nhi, trong lòng hừ lạnh, muốn ngoạn đúng , vậy lão nương liền cùng ngươi ngoạn, cho ngươi ngoạn vui vẻ tận hứng, ngươi muốn nhìn lão nương xấu mặt, lão nương khiến ngươi đâm lao phải theo lao, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm thuở của nhân vật phản diện thượng vị, nàng lạnh lùng cười, vẻ mặt càng thanh ngạo, tiến lên nâng Tiểu Thất, “Tiểu Thất tuy là hạ nhân, lại cùng ta tình đồng tỷ đệ, đệ đệ phạm sai lầm, ta là tỷ tỷ liền giúp hoàn lại.”


      xong sau, nàng xoay người nhảy vào trong nước, bùm tiếng, nước lạnh như băng đến xương nháy mắt vây quanh nàng, bên tai truyền đến tiếng kêu thảm của Tiểu Thất, “Tiểu thư, ” cùng với tiếng kêu sợ hãi của Lạc Tiên Nhi cùng thanh gầm lên của Lăng Ngạo Thiên, “Người tới, nhanh chút cứu Mị nhi lên, ” Trong lòng Đường Việt Manh thầm mắng thôi, Thẩm Mị cái võ công chó má này của ngươi là học thế nào đấy, thần công hộ thể trong truyền thuyết đâu, Mary cách vách nước này là đông chết lão nương .


      đạo thanh ảnh lên, Đường Việt Manh cảm thấy bản thân rơi vào lồng ngực ấm áp, nàng giương mắt nhìn lên, đối diện là đôi con ngươi lo lắng của Diệp Hiên, “Mị Nhi, ngươi thế nào?” Đường Việt Manh cả người run run , ni mã như thế nào vô nghĩa nhiều thế, lão nương sắp đông chết rồi đây này .


      Lúc này thêm phen hỏa, biết hiệu quả như thế nào? Nàng ngoan nhẫn tâm, nhịn xuống cảm giác ghê tởm, cẩn thận hồi tưởng hồng lần đại giang nam bắc hoa mai lạc trung được xưng kỹ năng tất sát thủy tổ của tiểu bạch hoa năm đó, vươn hai tay ôm cổ Diệp Hiên, ràng cảm giác cả người chấn động, hai mắt cũng thâm thúy lên.


      Trong lòng Đường Việt Manh cười thầm, đôi mắt cũng là sương mù bi thương uyển uyển, vẻ mặt trong trẻo mà lạnh lùng cao ngạo ngày xưa thấy , nay là vẻ mặt lộ ra độc vô y điềm đạm đáng , môi đào hơi hơi mở ra, hàm hàm hồ hồ chuyện, Diệp Hiên nhàng đưa lỗ tai lên, “Ta rất khổ sở, ta. . .” Trong lòng bỗng trận đau lòng, ôm chặt Đường Việt Manh , ngữ khí lộ ra nhu hòa chính cũng phát , “Yên tâm , có việc gì , có ta ở đây có việc gì .”


      Diễn trò xong, Đường Việt Manh cảm thấy thân thể chậm rãi thoải mái, nàng cuộn mình , thần trí có chút mơ hồ, cũng liền mơ màng ngủ, trong mơ mơ màng màng cảm giác được Diệp Hiên mang nàng về nhà, phân phó nha hoàn thay quần áo, sau đó cực kỳ ôn nhu lau mồ hôi uy dược cho nàng, vì thế nàng liền làm bộ như thực ngoan mồm to uống thuốc, càng chọc Diệp Hiên thương tiếc thôi.


      Lúc nàng choáng váng đầu liền cùng Diệp Hiên thiên nam địa bắc dắt mê sảng, hơi thanh tỉnh liền nhất điểm đau thương nhìn Diệp Hiên, “Hữu hộ pháp, cần lo cho ta, nếu giáo chủ trách tội ngươi.” Mệt mỏi liền nặng nề ngủ, tóm lại bảy phần ba phần giả, chọc Diệp Hiên để bụng, canh giữ bên người Đường Việt Manh chịu rời .


      Lúc Đường Việt Manh tỉnh lại, phát Diệp Hiên như trước canh giữ trước giường mình, trong lòng thầm lấy làm kỳ, chẳng lẽ tiện nhân này có chút để bụng? Cuối cùng cũng uổng phí lão nương cả ngày bưng phong phạm bạch liên hoa cao quý, khổ bức mọi người mau mệt thành cẩu, là con mẹ nó bán tâm bạch phấn cầm cải trắng bán tiền, mặt lại chút biểu tình, đôi con ngươi hắc bạch phân minh sáng như nước trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Diệp Hiên.


      Diệp Hiên thấy Đường Việt Manh tỉnh lại, trong lòng có chút vui mừng muốn tiến lên nâng nàng, lại thấy nàng phòng bị nhìn , động tác bị kiềm hãm, hai tay làm sao cũng duỗi ra được, lâu sau bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi khỏe chưa ?”


      Đường Việt Manh nhíu mày suy tư, tựa hồ suy nghĩ lúc trước phát sinh chuyện gì, làm đủ tư thái sau, nàng bừng tỉnh đại ngộ hơi hơi cắn môi, mặt bay lên chút ngượng ngùng, lê xoáy bên môi , mỉm cười cái cực khinh cực đạm lại thanh nhã như nước như sen nở rộ, “Đa tạ đại ân của hữu hộ pháp, Thẩm Mị vô cùng cảm kích.”


      Diệp Hiên chỉ cảm thấy Đường Việt Manh cười như xuân hoa sơ trán băng tiêu tuyết dung, choáng váng thanh lệ như minh châu thể nhìn gần, tuy phải chưa gần nữ sắc, cảnh tượng như vậy cũng là lần đầu gặp được, tâm thần nhất loạn, tự kìm hãm được tiến lên cầm tay Đường Việt Manh, ôn nhu : “Lần sau được như vậy, có ta ở đây, làm sao để người khác khi dễ ngươi?”


      Trong lòng Đường Việt Manh thầm oán thầm, so với xướng còn dễ nghe, quả nhiên là nam nhân, cho dù là khối băng sơn nam cực, ngon ngọt như , mặt lại biến sắc, rút tay, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra cỗ bạch liên hoa cao quý lãnh diễm, ngữ khí uyển chuyển nhu hòa như trước, lại mang tia độ ấm, “Hữu hộ pháp thỉnh tự trọng, Thẩm Mị thích người khác giỡn.”


      Diệp Hiên chỉ tức giận, ngược lại cảm thấy bộ dáng Đường Việt Manh tức giận cực kì khả ái, trong miệng khỏi ngâm : “Trạc thanh liên mà , chỉ có thể xa xem mà thể tiết độc nửa phần, là ta tốt, ngươi cần tức giận, ” Đường Việt Manh cười nhạt, thần mã ngoạn ý.


      Chính vào lúc này, giáo chúng bên ngoài tiến vào bẩm báo, “Hữu hộ pháp, giáo chủ đến thăm thánh sứ.”


      Nhãn châu Đường Việt Manh chuyển động, bắt lấy tay áo Diệp Hiên, ánh mắt đau thương, “Diệp Hiên, ta muốn nhìn thấy .”


      “Được, thấy thấy, ” Diệp Hiên nhàng nắm tay nàng, an ủi vỗ , trong lòng Đường Việt Manh vừa lòng, muốn chính là hiệu quả này. Diệp Hiên muốn bảo cấp dưới từ chối, nghĩ đến Lăng Ngạo Thiên vào đây.


      Quả thực thời điểm Lăng Ngạo Thiên vào nhìn thấy là ánh mắt Diệp Hiên ôn nhu nắm tay Đường Việt Manh, đôi mi thanh tú hơi h nhíu, rất nhanh liền khôi phục, mắt phượng liễm diễm, dịu dàng thắm thiết tiến lên hỏi: “Mị Nhi đỡ chưa ?”


      Trong lòng Đường Việt Manh cười thầm, nam nhân chính là có bệnh chung này, cho dù mình cần cũng cho người khác lượm , nếu liền bào mộ tổ tiên nhà , mặt nàng y nguyên trong trẻo mà lạnh lùng đạm mạc, “Đa tạ giáo chủ, hữu hộ pháp thay Thẩm Mị y trị.”


      Lúc đến ba chữ hữu hộ pháp, ngữ khí cố ý phóng hoãn, tại hai người nghe tới, là mềm mại đáng cùng ôn nhu nên lời, nhất thời tâm tình hai người giống nhau, Diệp Hiên có chút kinh hỉ, Lăng Ngạo Thiên lại đem tâm tư muốn giết Diệp Hiên nâng cao hơn bước.


      “Khụ khụ. . .” Sở Nam phía sau Lăng Ngạo Thiên thấy khí trước mắt có chút vi diệu, vội vàng ra giảng hòa, “Mị Nhi có việc gì là tốt rồi, giáo chủ vừa rồi thập phần lo lắng, Lạc Tiên Nhi cũng vẫn oán giận đều là nàng tốt.”


      Đường Việt Manh thầm nghĩ, ni mã người tẩy bạch cho Mary Sue rốt cục xuất , nàng hơi hơi nhắm mắt, mi tinh mịn nùng trưởng nhàng rung động, như cánh điệp chớp lên, “Lạc tiểu thư là khách quý của giáo chủ, cho dù là muốn sao trời cũng là đương nhiên, Tiểu Thất hiểu quy củ, thuộc hạ thay cam tâm tình nguyện chịu phạt, ” câu đầu tiên khinh phiêu phiêu lại đem hỏa dẫn đến người Lạc Tiên Nhi, trong mắt hoa đào của Sở Nam lên tia nghiền ngẫm, bị Đường Việt Manh liếc cái trừng về, buồn cười nhìn nàng ngữ.


      Đường Việt Manh xong sau, vẻ mặt mệt mỏi yếu đuối càng dẫn tới Diệp Hiên đau lòng, “Mị Nhi thân thể ngươi vừa khỏe, nghỉ ngơi lát , chúng ta trước rời .” Mắt thấy ba người phải , Đường Việt Manh rũ mắt, cắn môi đỏ mọng, càng thêm điềm đạm đáng , “Diệp Hiên, ngươi có thể ở lại với ta chút được ?”


      Gặp Diệp Hiên ôn nhu gật gật đầu, Lăng Ngạo Thiên mặt thay đổi phẩy tay áo bỏ , vẻ mặt Sở Nam bất khả tư nghị, trong lòng Đường Việt Manh cười lạnh, về sau, Lăng Ngạo Thiên đối Diệp Hiên sợ là càng thêm ghen ghét, Diệp Hiên cảm giác được Lăng Ngạo Thiên từng bước ép sát, phản kháng phải là ngu xuẩn, mâu thuẫn hai người trở nên gay gắt, trai cò tranh chấp ngư ông lợi, hơn nữa có nàng chậm rãi xúi giục, Lăng Ngạo Thiên, ngươi về sau nhất định ngủ ngon đâu.


      Hừ, nữ nhân tội gì cùng nữ nhân đấu đến ngươi chết ta sống, nữ nhân là phải dựa vào chinh phục nam nhân để chinh phục thế giới, nữ nhân xấu nam nhân thương, những lời này cổ kim thông dụng, ngươi hiền lương thục đức thâu tâm đào phế, coi ngươi như khí, ngươi tiêu ngạo thế tà mị cuồng quyến, coi ngươi như châu ngọc trong lòng độc nhất vô nhị, kết luận, đám tiện nam nhân.

      zio, PHUONGLINH87^^, Hotaru_yuki3 others thích bài này.

    4. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVDDC – CHƯƠNG 43


      ☆, chương 43


      Lăng Ngạo Thiên cùng Sở Nam rời , Đường Việt Manh thấy Diệp Hiên chậm rãi đến bên cạnh, hàn băng ngàn năm mặt hàm chứa tia cười cực đạm cực nhu hòa, “Mị Nhi, có việc gì , ta ở cùng ngươi.”


      Đường Việt Manh nửa điểm cũng tin tưởng Diệp Hiên đối nàng động tình, bực kiêu hùng hướng đến coi nữ nhân chẳng qua là dệt hoa gấm này, có quyền thế lại đến mấy mỹ nữ, nhân sinh mới kêu viên mãn, thời điểm quyền thế chưa ổn nhân gia đều bề bộn nhiều việc , ai có rảnh mỗi ngày ở trong này chít chít méo mó tư tình nhi nữ, nhiều nhất có chút biểu như có như , như vậy hoặc là có chút hảo cảm hoặc là có mưu đồ khác.


      Mục đích Đường Việt Manh tiếp cận Diệp Hiên là thứ nhất vì kích thích Lăng Ngạo Thiên làm cho đối nàng để bụng, nàng còn có mưu đồ khác, thứ hai vì làm cho Diệp Hiên hiểu được Lăng Ngạo Thiên muốn đối động sát khí, nếu muốn sống cách tốt nhất là cùng nàng kết thành đồng minh, nàng giúp thượng vị, hoàn thành mục tiêu của hệ thống đại nhân, đối với giúp có được tâm nữ nhân, nàng nửa điểm cũng để ở trong lòng, quyền thế nơi tay, mỹ nữ ta có, Diệp Hiên trở thành giáo chủ nhất thống thiên hạ, thích ai mà dễ như trở bàn tay, làm sao đến phiên nàng mặn ăn cải củ đạm quan tâm.


      Nàng sớm nghĩ tốt kế sách, nổi cảm tình, trong con ngươi trẻo mà lạnh lùng chậm rãi chảy xuống vài giọt lệ, Diệp Hiên ngẩn ra, muốn hỏi làm sao vậy? Lại nhìn đến ánh mắt quyết tuyệt của Đường Việt Manh, “Hữu hộ pháp, Thẩm Mị có chuyện mong ngươi đáp ứng, ” Ánh mắt Diệp Hiên nhu hòa, “Có chuyện gì cứ đừng ngại.”


      Đường Việt Manh do dự hồi, chậm rãi : “Hữu hộ pháp ngươi là người tốt, cuộc đời này Thẩm Mị có gì vướng bận, chỉ có Hầu Hạ cùng Tiểu Thất, ta xem bọn họ như thân nhân, ta cầu hữu hộ pháp có thể hộ bọn họ chu toàn, Thẩm Mị kiếp này vô lấy hồi báo, kiếp sau nguyện ý kết cỏ ngậm vành báo đáp.”


      Đôi mắt Diệp Hiên thâm trầm, “Chẳng lẽ Mị Nhi thể hộ bọn họ chu toàn? Hay là có người áp chế ngươi?”


      Đường Việt Manh cũng đáp lời, chỉ thản nhiên : “Thẩm Mị thuở số khổ, nay lễ Phật trong lòng, càng thêm để tánh mạng trong lòng, hữu hộ pháp đáp ứng sao, đáp ứng Thẩm Mị cũng vô kế khả thi, Thẩm Mị cáo từ.” xong nàng liền giãy dụa đứng dậy, lại bị Diệp Hiên phen ôm vào trong ngực, “Ngươi vừa mới tốt chút, cần kích động, ta đáp ứng ngươi là được, nhưng ngươi phải cho ta vì sao?”


      Đường Việt Manh rũ mắt, vẻ mặt hờ hững, câu, Diệp Hiên xem trong mắt thở dài, “Ngươi ta cũng biết, có người muốn dùng mạng ngươi uy hiếp nhưng được, liền dùng mạng của Hầu Hạ cùng Tiểu Thất để áp chế ngươi, muốn ngươi lấy mạng ta?” xong sau vừa lòng nhìn thấy tia kinh ngạc lên đáy mắt Đường Việt Manh.


      Trong lòng Đường Việt Manh cười lạnh tiếng, ngươi nếu ở bên người Lăng Ngạo Thiên cùng ta xếp cơ sở ngầm còn làm hữu hộ pháp cái mông, lão nương năm đó làm Ngọc phi, đều là cơ sở ngầm mãn hoàng cung, sớm ràng ngươi tiếp cận lão nương có sở đồ khác, xem ra phỏng chừng là vì biết dụng tâm của Lăng Ngạo Thiên, muốn tiếp cận lão nương để thử đây, ánh mắt lại chậm rãi trở nên thống khổ, “Nguyên lai ngươi đều biết, quả nhiên là hữu hộ pháp ma giáo, cái gì cũng lừa được ngươi.”


      Diệp Hiên thở dài, “Ngươi tình nguyện hy sinh tánh mạng chính mình cũng muốn hại ta, ta thực cảm động, Mị Nhi, nếu ngươi nguyện ý, ta bảo vệ ngươi, Hầu Hạ cùng Tiểu Thất ngươi cũng cần cố kỵ, có ta ở đây, ai cũng gây thương tổn bọn họ nửa phần, chỉ là ta muốn nghe ngươi cho ta biết rốt cuộc chuyện là như thế nào?”


      Đường Việt Manh hơi hơi cắn môi, do dự hồi lâu, liền đem Lăng Ngạo Thiên như thế nào cho nàng ăn nhiếp cốt tán áp chế nàng tiếp cận Diệp Hiên, như thế nào kế bất thành lại dùng mệnh Hầu Hạ cùng Tiểu Thất áp chế nàng, “Ta ngày xưa phạm sát nghiệt rất nặng, cái gọi là khổ hải khôn cùng quay đầu lại là bờ, chỉ là khổ hải này có thể quay đầu được sao? Ta có thể chân chính rời ma giáo này sao?” Dứt lời thương tâm khóc lên, lê hoa mang vũ ta thấy do thương.


      Trong lòng Diệp Hiên vừa động, vốn đối tâm Thẩm Mị chuyển biến còn nghi ngờ, bởi vậy tiếp cận nàng cũng muốn nhìn chút nàng có ý đồ gì? Nay càng tiếp cận nàng lại càng ngày càng phát nàng cùng Thẩm Mị lúc trước như hai người, nữ tử trước mắt này năng cao hoa khí chất thanh nhã giơ tay nhấc chân có cỗ thong dong cao quý cùng sinh câu, nhất là mâu quang lưu chuyển tuy kiêu ngạo, lại có chứa mị hoặc cùng quyến rũ nên lời , vài loại khí chất này hỗn hợp với nhau, khiến thể dời mắt.


      thương tiếc lau nước mắt mặt Đường Việt Manh, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng, “Mị Nhi, ngươi yên tâm, có ta ở đây, cho phép thương tổn ngươi, ngươi tạm thời báo cho biết tiếp cận được ta, bình thường ta cũng biểu lộ ra mảnh quyến luyến đối với ngươi, ngươi hội báo cho , ta đối với ngươi còn có chút đề phòng, làm cho hoãn chút thời gian, cho ngươi giải dược năm , năm sau, ta chắc chắn cho ngươi hậu cố chi ưu.”


      Đường Việt Manh nghe hiểu được ý của , người này chỉ sợ sớm có tâm đoạt quyền, chỉ cần đợi cánh chim đầy đủ, phỏng chừng năm sau sợ là muốn liều chết nhất bác, nay xem ra Diệp Hiên đối nàng buông lỏng, chỉ là khổ nhục kế của như vậy mới chỉ thành công nửa thôi, nàng hướng tới là người tâm ngoan độc, nếu muốn thành công phải đường tầm thường, hoặc nhẫn hoặc liều chết nhất bác, trong lòng cũng nghĩ tốt đường lui, vạn nhất Diệp Hiên đem chuyện này báo cho Lăng Ngạo Thiên biết , nàng cũng có thể bản thân là vì tiếp cận Diệp Hiên mới ra hạ sách này, dù sao đường nào cũng chả ăn mệt.


      Tại dưới Đường Việt Manh kiên trì, Diệp Hiên rốt cục đồng ý đưa nàng trở về, cũng tự mình dẫn vài nha hoàn hộ tống nàng, thực làm cho mọi người trong ma giáo giật mình phen, chuyện xảy ra trong hoa viên , ngắn ngủn ngày liền truyền mỗi người ma giáo đều biết, vì thế đều đoán, chẳng lẽ hữu hộ pháp ma giáo quyền thế huân thiên chạm tay có thể bỏng mê luyến thánh nữ ma giáo lạnh như băng này, lời đồn này lâu sau liền rơi vào tay Lăng Ngạo Thiên, sắc mặt lại trầm vài phần.


      Đường Việt Manh trở lại trong phòng nằm ở giường liền nhìn thấy Hầu Hạ bên lau nước mắt bên thêm củi vào lửa cho nàng, tả xem hữu xem Tiểu Thất như thế nào ở đây, vội vàng hỏi: “Tiểu Thất đâu?”


      Hầu Hạ há miệng thở dốc, nhưng lời nào, Đường Việt Manh tức giận , “ mau, được giấu giếm ta, nếu ta liền đuổi ngươi ra ngoài.”


      Hầu Hạ thấy Đường Việt Manh tức giận liền dám giấu diếm, vội vàng trả lời: “Tiểu Thất, Tiểu Thất bị giáo chủ phái người mang rồi.”


      Đường Việt Manh giật mình bật khỏi giường, ngay cả áo choàng đều quên khoác, mặc cho Hầu Hạ ở phía sau la lên, đường lảo đảo chạy về phía thư phòng Lăng Ngạo Thiên.


      Lúc nàng đến thư phòng , Lăng Ngạo Thiên như trước múa bút viết nhanh, thấy nàng đột nhiên xâm nhập, thế bút trong tay ngừng nửa phần, đôi con ngươi đen lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc Đường Việt Manh bất đổi, hành lễ sau thản nhiên : “Giáo chủ, Thẩm Mị đến lĩnh gã sai vặt hiểu chuyện của ta về, trở về xong ta hảo hảo giáo huấn .”


      Lăng Ngạo Thiên buông bút trong tay, đến bên người Đường Việt Manh, khẽ vuốt gương mặt của nàng, “Mị Nhi, thân thể của ngươi thế nào?”


      Ánh mắt Đường Việt Manh càng trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Thuộc hạ có việc gì, giáo dục lao động chủ thanh, nếu có việc gì, ta muốn mang theo Tiểu Thất trước cáo lui.”


      Ánh mắt Lăng Ngạo Thiên trở nên trầm, tràn ngập nguy hiểm nhìn Đường Việt Manh, “Như thế nào, trong cảm nhận của ngươi , bản giáo chủ kém cái tiện nô sao?”


      Đường Việt Manh như trước trầm mặc , con ngươi thanh ngạo như có gì để bàn nhìn , Lăng Ngạo Thiên rốt cục chịu nổi, đột nhiên đẩy Đường Việt Manh lên nghiên bàn, chận lại, cúi người hôn nàng, ác độc dùng sức mút vào, đầu lưỡi mở hàm Đường Việt Manh , tiến quân thần tốc.


      Trong lòng Đường Việt Manh cười nhạt, cùng lão nương ngoạn bá vương ngạnh thượng cung a, nàng cũng giãy dụa, chỉ bình tĩnh nhìn Lăng Ngạo Thiên, Lăng Ngạo Thiên dưới cái nhìn trong trẻo mà lạnh lùng của nàng, bỗng cảm thấy cỗ hỏa dưới đáy lòng biến mất tăm, chậm rãi buông Đường Việt Manh, văn thải võ công của vốn siêu quần, dung mạo lại phong hoa tuyệt đại, làm người rất cao ngạo, nữ tử trong chốn võ lâm ái mộ vô số kể, thương nhung nhớ lại nhiều đếm xuể, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Lạc Tiên Nhi cũng đối khó chia lìa, cố tình lại gặp gỡ người đầu tiên đối lạnh nhạt nhìn, làm cho thiếu chút nữa làm ra chuyện miễn cưỡng.


      “Mị Nhi, vừa rồi ta kìm lòng đậu, ngươi oán ta ?” Lăng Ngạo Thiên ôm lấy Đường Việt Manh, cằm để vai nàng.


      Đường Việt Manh nhìn chớp mắt, thần sắc vân đạm phong khinh chút biến hóa, thanh uyển chuyển du dương cũng mang tia cảm tình, chậm rãi : “Bồ đề bản phi thụ, gương sáng cũng phải đài, vốn vật, nơi đâu chọc bụi bậm?” Hừ, đúng coi mình là cải trắng a, trong mắt lão nương, ngươi chính là bụi bậm, tên thường gọi: Rác.


      Lăng Ngạo Thiên nháy mắt cảm thấy bị dội cho chậu nước lạnh vào trời đông, lạnh từ đầu lạnh đến trong lòng.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: tan tầm về nhà mười điểm hơn, này chương đuổi vội vàng, có chữ sai còn thỉnh thứ lỗi, ngày mai hội sửa chữa lại đây ~~
      zio, PHUONGLINH87^^, Hotaru_yuki3 others thích bài này.

    5. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 44


      ☆, chương 44


      Lăng Ngạo Thiên thấy vẻ mặt Đường Việt Manh như vậy, trong lòng vừa lại vừa hận, càng dậy tâm chinh phục, từ trước đến nay đối với nữ nhân luôn có tự tin, chỉ cần hoa chút công phu tự nhiên có được dễ như trở bàn tay, mà nay thấy Đường Việt Manh như vậy , trong thời gian ngắn lại ra có cách nào.


      Đường Việt Manh thấy có chút uể oải, trong lòng thầm nghĩ, bạch liên hoa cao quý lãnh diễm này quả nhiên hữu dụng, nhưng mà cũng phải ngẫu nhiên lộ chút ôn nhu, lạt mềm buộc chặt mới là thượng sách, nếu luôn là bộ dáng lạnh lùng , tiện nhân này cảm thấy vô vị.


      Nghĩ đến đây nàng thở dài, nga mi vi chọn bạc môi khinh mân, ràng bộ trong trẻo lạnh lùng đến cực điểm, lại ra vài phần mị hoặc cùng quyến rũ, động lòng người nên lời , Lăng Ngạo Thiên nhất thời ngẩn ngơ, ngay cả duyệt nữ nhân vô số, cũng chưa từng gặp qua nữ nhân nào thanh cao lạnh nhạt quyến rũ kiều diễm như thế , nhất là nữ nhân này còn là người ngày xưa tận xương nay lại coi như nhìn thấy, trong lòng vừa động, ôm lấy Đường Việt Manh muốn buông, cúi người khinh ngữ bên tai nàng , “Mị Nhi, tội gì đối ta như thế?”


      Đường Việt Manh muốn trả lời, dư quang khóe mắt lại thoáng nhìn ngoài cửa sổ có hoàng ảnh(yuna: người mặc quần áo màu vàng) thoáng , trong lòng thầm nghĩ, nơi này là thư phòng Lăng Ngạo Thiên, cũng là trọng địa trong giáo, có cho phép của bất luận kẻ nào cũng vào được đây, có thể tự nhiên ra vào như vậy, sợ là chỉ có Lạc Tiên Nhi, tâm niệm nhanh quay ngược lại, lãnh diễm mặt càng thâm, lê xoáy bên môi , mỉm cười thành đóa hoa sen cực thanh cực đạm, làm cho Lăng Ngạo Thiên trong thời gian ngắn càng mất hồn.


      “Giáo chủ, Thẩm Mị nay nay muốn rửa sạch tội nghiệt, làm bạn với thanh đăng cổ phật, ngài tội gì từng bước tướng bức đâu?” Đường Việt Manh lạnh lùng .


      “Mị Nhi, ta rời được ngươi, ngươi làm sao có thể đối ta như thế? Ngươi ta ngày xưa ý quyến nùng mật, bao nhiêu chuyện cũ lúc trước, ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm quên hết sao?” Lăng Ngạo Thiên giống như nhớ lại, nùng tình mật ý tẫn hết bên trong.


      so với xướng còn dễ nghe hơn, lão nương cùng ngươi quen, dựa theo những chuyện mà tra nam xấu xa ngươi làm, chết nghìn lần vạn lần cũng đủ, ánh mắt lại vẫn lạnh nhạt như trước, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lăng Ngạo Thiên, “Chuyện cũ ta sớm quên , nay ngài có giai nhân trong ngực, Lạc tiểu thư lại là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, ngài còn có cái gì chưa đủ?”


      Lăng Ngạo Thiên bị biểu tình này của nàng giây sát, khỏi hôn bên môi nàng, “Đứa ngốc, trách được đối ta lãnh đạm như thế, chẳng lẽ ngươi ghen tị sao? Trong lòng ta, nàng làm sao có thể so được với ngươi? mỹ nhân đầu gỗ, ngay cả giường cũng thực khiến ta vô vị, năng cử chỉ cao nhã mị diễm của Mị Nhi nàng ta làm sao so được?”


      Đường Việt Manh hoàn toàn còn gì để mà , vô vị muội ngươi a, Mary cách vách này ràng là ngươi ngoạn ngấy , nay còn tìm đủ mọi cớ, quả thực đối với nam nhân mà , lúc thương ngươi, ngươi ngượng ngùng là thuần khiết, tận tình là cởi mở, chất phác là văn tĩnh, hoạt bát là quyến rũ xinh đẹp, lúc hết thương, ngượng ngùng là vô vị, tận tình là phóng đãng, chất phác là ngốc xuẩn, hoạt bát là tuân thủ nữ tắc, a phi!


      Đạo hoàng ảnh ngoài cửa chạy vào, sắc mặt trắng bệch, lệ rơi đầy mặt, cả người run run chỉ vào Lăng Ngạo Thiên, “Lăng Ngạo Thiên, ngươi nham hiểm, ta ruồng bỏ hết thảy, mà ngươi cư nhiên đối đãi ta như vậy! Ngươi nhất định bị thiên lôi đánh! Còn có ngươi, ngươi tiện nữ nhân hồ ly tinh! Đãng nữ ai cũng có thể làm chồng này, ngươi cho là tình thích ngươi hả? Loại nữ nhân như ngươi ai cũng thích!” Lạc Tiên Nhi xuất thân danh môn vọng tộc, lời rất ác độc mắng ra được, lăn qua lộn lại chỉ có vài câu này thôi cũng vượt quá giới hạn của nàng ta.


      Ba cái cái tát hung hăng hạ xuống mặt Lạc Tiên Nhi, vẻ mặt Lăng Ngạo Thiên hàn sương, “Tiên nhi, có lần tiếp theo đâu, làm nữ nhân của ta, lại tranh giành tình nhân như vậy, ngươi cho ngươi là ai?” Lạc Tiên Nhi ngẩn người, che mặt lớn tiếng khóc chạy ra ngoài, Lăng Ngạo Thiên bất vi sở động, chỉ trở lại khẽ vuốt tóc Đường Việt Manh , “Mị Nhi, đừng nóng giận.”


      Trong lòng Đường Việt Manh thở dài, khỏi tiếc cho Lạc Tiên Nhi, nữ nhân vì sao phải khó xử nữ nhân! ràng nhận bộ mặt bộ mặt vô sỉ của tiện nam, lại còn mắng chửi nàng, đối với nam nhân bạc hạnh vô tình mà , nữ nhân buông tha mọi thứ với giống như sáng nay chưa ăn điểm tâm, hề áp lực, mà ngươi tự nhận là buông tha cho thứ ngươi quý trọng nhất, lại vốn chẳng có quan hệ gì với , chỉ cần có được thứ quý giá nhất của ngươi tốt rồi.


      Đường Việt Manh lạnh lùng nhìn thoáng qua Lăng Ngạo Thiên, “Giáo chủ, có việc gì ta có thể mang Tiểu Thất về được rồi chứ?” Lăng Ngạo Thiên gật đầu, “Người tới, nâng noãn kiệu đến, đưa thánh sứ cùng Tiểu Thất trở về.”


      Lạc Tiên Nhi đường chạy như điên, trước mắt mảnh mê mang, đại tuyết đầy trời như nhau tâm tình của nàng, tan nát cõi lòng muốn chết, nàng vạn vạn đoán được bản thân từ bỏ vị hôn phu buông tha cho toàn bộ gia tộc, để đổi lấy kết cục hôm nay, lòng nàng thực hận, hận Lăng Ngạo Thiên vô tình, hận Thẩm Mị hoành đao đoạt ái .


      Nay rốt cuộc trở về được nữa, nàng ủy thân cho giáo chủ ma giáo, còn có mặt mũi nào gặp cha mẹ, vị hôn phu kia tuy chưa thấy mặt, nhưng vẫn nghe cha mẹ là nhân trung long phượng, là nàng buông tha hạnh phúc thuộc về nàng, nay nàng chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nếu ma giáo cũng thể dung nàng, trời đất bao la này, nàng còn có thể đâu?


      Lạc Tiên Nhi ngồi ở tảng đá dưới tàng cây khóc nức nở, dưới mảnh thiên địa trắng xoá, phi y nam tử di thế độc lập, dung nhan tuấn tú , mắt liễm diễm như hoa đào ôn nhu nhìn nàng, mãn hàm quan tâm cùng ái mộ, khỏi trong lòng vừa động, “Sở Nam, ngươi sao lại ở đây?”


      Sở Nam cũng trả lời, chỉ chân thành nhìn Lạc Tiên Nhi, “Tiên nhi, tại sao ở trong đây mình khóc, có người khi dễ ngươi sao? Vì sao giáo chủ ở cùng ngươi?”


      Lạc Tiên Nhi nghe đến đó, càng khóc lợi hại, cả người run run thể ức chế, Sở Nam đoán ra được chuyện là làm sao, thở dài, an ủi vỗ vai Lạc Tiên Nhi, “Giáo chủ làm người thế nào ngươi ta cũng biết, nhất định là có tân hoan khác rồi, ngươi yên tâm, nam nhân tuy thích vấn hoa, nhưng trong lòng vẫn là thích ngươi.”


      Lạc Tiên Nhi kéo tay áo Sở Nam, giống như giữ chặt lấy gốc rơm cứu mạng, ánh mắt bi thương uyển uyển tội nghiệp nhìn , nhìn đến trong lòng càng mềm mại, “Sở Nam, ta nhìn ra được, Ngạo Thiên động chân tình rồi, cư nhiên thích cái tiện nhân Thẩm Mị kia.”


      Sở Nam thương tiếc nhìn Lạc Tiên Nhi, khúc nghê thường vũ y lần đó sau, liền đối nàng nhất kiến chung tình, chỉ là ngại mặt mũi giáo chủ thể biểu đạt, nay thấy nàng khóc thương tâm, nhịn được ôm vào trong ngực, xuất ra khăn tay lau nước mắt giàn dụa của nàng, “Tốt lắm, đừng khóc , Thẩm Mị làm sao so được với ngươi? Ngươi yên tâm, giáo chủ chỉ là nhất thời mới mẻ, qua được bao lâu cũng vứt sau đầu thôi.”


      vậy chăng?” Lạc Tiên Nhi nâng lên gương mặt ta thấy do thương, thấy mặt mày Sở Nam ôn nhu như nước, ngôn ngữ lại nhu hòa thân thiết, trong lòng ấm áp, cư nhiên đỏ mặt.


      ============================


      Đường Việt Manh mang theo Tiểu Thất về phòng sau, cước bộ sắp xong, Tiểu Thất hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Đường Việt Manh, ôm nàng đến giường, Hầu Hạ nấu tốt canh gừng, cuống quít thịnh bát đầy cho cho Đường Việt Manh, kết quả là Đường Việt Manh uống ngụm nửa cái bát, mới cảm thấy cả người ấm áp lên, Hầu Hạ thấy thế, vội vàng phòng bếp đun chút nước ấm.


      Tay chân Đường Việt Manh lạnh như băng, run run, đôi mắt Tiểu Thất hơi hơi phiếm hồng, cầm tay Đường Việt Manh dùng sức xoa xoa sưởi ấm cho nàng, “Tiểu thư, đều là Tiểu Thất tốt, là Tiểu Thất liên lụy ngươi.” Đường Việt Manh khoát tay, “ ngốc gì vậy, ngươi có việc gì là tốt rồi, ngươi cùng Hầu Hạ là người ta quan tâm nhất , ta để các ngươi xảy ra chuyện .”


      Tiểu Thất buông mắt, mặt bỗng lên kiên cường, “Tiểu thư, chúng ta rời khỏi ma giáo được ? Mọi người ở đây đều đối với tiểu thư tốt, Tiểu Thất thực lo lắng cho tiểu thư.”


      Đường Việt Manh có chút đau thương, lắc đầu, “Tiểu Thất, nơi này phải nơi ngươi ta muốn rời là rời được, ma giáo hướng đến tâm ngoan thủ lạt, hình phạt đối với người phản bội lãnh khốc cỡ nào ta tận mắt nhìn thấy, ta muốn mạo hiểm như vậy, cũng để ngươi mạo hiểm.”


      đôi con ngươi hắc diệu thạch bàn của Tiểu Thất kiên định nhìn Đường Việt Manh, “Tiểu Thất sợ, Tiểu Thất bảo hộ tiểu thư, cho dù liều mạng Tiểu Thất cũng làm cho tiểu thư bị thương tổn, Tiểu Thất mang theo tiểu thư rời khỏi nơi này.”


      Đường Việt Manh cười tiếng, tựa hồ Tiểu Thất chuyện cười, vươn tay nhéo da thịt trắng nõn như ngọc của , “Tốt lắm, đừng đùa nữa, ngươi yên tâm , tương lai ta nhất định rời khỏi nơi này.” Thần sắc Tiểu Thất như trước lạnh lùng, mạnh mẽ ôm Đường Việt Manh vào trong ngực, “Tiểu thư, ta nhất định mang ngươi rời khỏi nơi này.”


      Đường Việt Manh khẽ nhíu mày, nghĩ đến có thể là Tiểu Thất bị dọa, bởi vậy thần kinh có chút buộc chặt, nàng cười đẩy Tiểu Thất ra, gật gật đầu, “Được, ta tin tưởng ngươi, nếu có ngày ngươi có thể bảo hộ ta, ta nhất định theo ngươi.”


      “Nhất ngôn định, ” Trong mắt Tiểu Thất lên hào quang, cười càng vui vẻ.


      “Tiểu quỷ này.”


      Đường Việt Manh nghỉ ngơi mấy ngày, cảm giác thân thể chậm rãi khang phục, Diệp Hiên đến xem nàng vài lần, mỗi lần đều gióng trống khua chiêng biểu quan tâm đối với nàng, Đường Việt Manh biết diễn trò, cũng liền diễn theo , ít nhất như vậy làm cho Lăng Ngạo Thiên biết, nàng có nhục sứ mệnh, chừng còn có thể ban cho nàng giải dược. Lăng Ngạo Thiên mỗi ngày đều đưa rất nhiều thứ, các loại trang sức đồ ăn đều có, Đường Việt Manh như trước lạnh lùng thản nhiên đem đồ của đóng gói trở về, chọc Lăng Ngạo Thiên càng để bụng, cũng đưa càng ngày càng nhiều.


      ngày này ánh nắng tươi sáng, Đường Việt Manh ra ngoài tản bộ, trong lòng nàng có chuyện nên mang Hầu Hạ cùng Tiểu Thất, mình người chợp mắt trong hoa viên u tĩnh, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng bước chân, nâng mâu nhìn lại, thân ảnh phấn sắc vội vàng chạy về bên này, thần sắc kích động nhìn chung quanh, đúng là Lạc Tiên Nhi, nhãn châu Đường Việt Manh chuyển động, Lạc Tiên Nhi mang người hầu cùng nha hoàn, chạy đến cái nơi chim đẻ trứng này, nhất định là có chuyện gì, khinh công nàng rất tốt, vì thế liền lập tức nhảy đến trong núi giả che giấu bản thân.


      Nín thở tĩnh khí, nàng nghe Lạc Tiên Nhi lo lắng ở phía trước tảng đá tới lui, thời gian ước chừng chén trà , thanh nam tửvang lên, “Tiên nhi, ” xong là trận thanh tất tất tác tác vành tai và tóc mai chạm vào nhau, triền miên hôn môi , Đường Việt Manh nhất thời ngây ra như phỗng, nam tử kia chính là hữu hộ pháp ma giáo Sở Nam.


      Trong lòng Đường Việt Manh thể ngăn chặn được cười ha hả, Lăng Ngạo Thiên a Lăng Ngạo Thiên, thể tưởng được mấy ngày thấy, ngươi sắp tiến hóa từ hướng tra nam thành lục y thiên sứ rồi, đáng mừng a, uổng phí khổ tâm của lão nương~


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn ngọc lưu ly thân, nhiều nhiều thân lôi, đưa lên môi thơm quả, Diệp Hiên môi thơm hoặc là Tiểu Thất giọt tùy tiện chọn a, mua~

      PHUONGLINH87^^, Hotaru_yuki, B.Cat2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :