ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN) (104)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 37


      ☆, chương 37


      Trong lòng Đường Việt Manh tức giận, đột nhiên đẩy Trương Ngọc, cái tát đánh lên, ba tiếng thúy vang, “Chẳng lẽ ngươi muốn bá vương ngạnh thượng cung? Ngươi còn dám chạm vào ta, ta cùng ngươi ngọc thạch câu phần!”


      Trương ngọc ngẩn ra, lý trí chậm rãi khôi phục, nhìn nữ tử dưới thân, vẻ mặt phi hồng, con ngươi lóe lửa giận, trong lòng thầm mắng chính mình, Trương Ngọc, ngươi hôm nay làm sao vậy? Bình tĩnh tự cao ngày thường đến tột cùng là nơi nào rồi? Mẫu Đơn là nữ tử trong tâm ngươi, ngươi cư nhiên dục hỏa thiêu hôn đầu óc, hận thể cho mình cái tát, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, lại giúp Đường Việt Manh sửa sang lại tốt quần áo, cúi mắt dám nhìn nàng, ngập ngừng : “Mẫu Đơn, thực xin lỗi, ta. . .”


      Đường Việt Manh thở phào nhõm, trừ bỏ tam quan bất chính , nàng đối với thịt bài xích, thịt nhân vật phản diện, thủ chi hữu câu thôi, lại Trương Ngọc là đồ ăn của nàng, dáng người cũng sai, chẳng qua là ai bị miễn cưỡng nhét vào ngụm thịt cũng thoải mái, ăn thịt là phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà cùng với nước chảy thành sông.


      Trong lòng nàng nhất định, chuyện cũng liền càng kiêng nể gì, ôm gối ngồi giường, nhíu mày nhìn Trương Ngọc, “Ngươi như thế nào xác định ta thích ngươi, muốn gả cho ngươi đâu?”


      Trương Ngọc có chút kinh ngạc, từ trong lòng xuất ra quyển cẩm bạch đưa cho Đường Việt Manh, đúng là chiếu thư ban thưởng, đôi mắt phượng kinh ngạc nhìn nàng, “Lần này nhìn thấy Hoa ngự sử, ta chuẩn bị đem thánh chỉ này cho , sơ bát tháng sau chính là ngày lành khâm thiên giám chọn, chỉ huy sử đại nhân thân tự chủ hôn, huống hồ lúc ta si ngốc, ngươi đối với ta chiếu cố có thêm, sao có thể phải là thích ta? muốn gả cho ta?”


      Đường Việt Manh hiểu được hành động của Trương Ngọc, nam nhân cổ đại, có hoàng đế ban thưởng hơn nữa có môi chước ngôn của cha mẹ, nàng lại là nữ nhân chắc chắn nữa, cũng vì cái thêm thưởng dưỡng thành kia nên nàng mới đối tốt như vậy, là nam nhân nào cũng tưởng nàng thích , huống hồ còn là thiếu niên cẩm y vệ trấn phủ sử đắc chí tự cho bản thân siêu phàm này, hệ thống đại nhân, lão nương bị ngươi đùa chết .


      Chính sắc hỏi: “Ngài năm nay bao nhiêu tuổi?” “Hai mươi lăm, ” Trương Ngọc có chút dụng ý của Đường Việt Manh.


      Đường Việt Manh bỡn cợt cười cười, “Chạm qua nữ sắc chưa?” mặt Trương Ngọc lập tức bay lên màu đỏ khả nghi, có chút tức giận, “Ta chưa đón dâu, làm sao có nữ sắc?” “ thể nào, thanh lâu kỹ viện cái gì cũng chưa qua hả? ” Đường Việt Manh thể tin hỏi, trong mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Trương Ngọc lên khinh thường, vẻ mặt kiêu căng, “Đường đường trấn phủ sử làm sao có thể loại địa phương này?” Trong lòng Đường Việt Manh thầm oán, nguyên lai là cái non a, trách được cầm giữ được.(yuna=Dk…cỏ non xanh tươi ngươi còn thích còn muốn thế nào?)


      Nàng nghĩ nghĩ, có chút tò mò hỏi: “Trương Ngọc, ta muốn hỏi ngươi chút, ngươi làm sao lại cầu Hoàng Thượng ban thưởng đâu? Lấy thân phận của ngươi cùng sủng ái của Hoàng Thượng, nữ tử danh môn vọng tộc đều muốn gả cho ngươi chứ?”


      Vẻ mặt Trương Ngọc ảm ảm, khỏi nhớ tới ngày nào đó Đường Việt Manh đưa cho cái bao tay hình dạng kì quái, xuất thân hàn vi, thuở cha mẹ song vong, dấn thân vào trong quân đều là dựa vào cuộc sống liếm máu đao ngươi lừa ta gạt.


      Nay thân là cẩm y vệ trấn phủ sử, trong triều đình người nào cũng muốn nịnh bợ mượn sức , lại chưa từng có người nào lúc bần cùng nghèo túng giúp đỡ , mà lúc giả ngốc, chỉ có nàng vì tranh luận với người khác, chỉ có nàng vì tự tay làm canh thang, thân thiết kêu Tiểu Bạch, hờn dỗi : Tiểu Bạch ngươi thực bổn, những ngày ở cùng nàng chính là những ngày thư thái nhất trong cuộc đời , nữ tử như vậy cho dù liều mạng sống cũng bảo vệ nàng, nàng là người muốn chung sống cả đời.


      Trong lòng chua xót, mặt lại bộ như có gì, “Bởi vì nàng muốn bao dưỡng ta, cho nên xem tại phân thượng nàng đối ta tệ lắm, bản nhân lòng hoài từ bi, cho nàng được đền bù như mong muốn.”


      Đường Việt Manh bị tức nở nụ cười, chuẩn bị trả lời lại cách mỉa mai, ngoại trướng bỗng truyền đến thanh , “Bẩm trấn phủ sử đại nhân, có mật hàm đưa đến.” Trương Ngọc lắc mình ra ngoài, bên ngoài trận thầm, lúc trở về vẻ mặt ngưng trọng, “Mẫu Đơn, ta phái người suốt đêm hộ tống ngươi hồi kinh, Lý Tiến!” “Có thuộc hạ, ” “Hộ tống tiểu thư Mẫu Đơn hồi kinh, được có sai sót.” “Vâng.”


      Trong lòng Đường Việt Manh dâng lên bất an, vội hỏi: “Phát sinh chuyện gì? Trương Ngọc, được giấu giếm ta.”


      Ánh mắt Trương Ngọc lóe lóe, “ có gì, ta lâm thời nhận được nhiệm vụ chỉ huy sử đại nhân, thể đưa nàng hồi kinh .” Đường Việt Manh là người nào, bản sát ngôn quan sắc là nhất lưu, Trương Ngọc ràng có chuyện gạt nàng, “Tiểu Bạch, cho ta biết.”


      Trương Ngọc thấy thần sắc Đường Việt Manh nghiêm túc như vậy, biết thể gạt được nàng, đành thở dài, “Ninh vương khởi binh phản loạn, công chiếm Nam Xương phủ, nay dẫn binh ra Cửu Giang, Hoa ngự sử bị bắt, giam giữ tại địa lao vương phủ, ta muốn dẫn cẩm y vệ cứu , cho nên thể đưa nàng trở về.”


      Đường Việt Manh sợ hãi, lão cha vừa trốn ra nay lại bị bắt? là vận mệnh nhiều kiển, nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, Ninh vương phản, nay Nam Xương phủ thành đầm rồng hang hổ, trông cậy vào vài vị cẩm y vệ đại nhân này quả thực chính là làm bia ngắm cho Ninh vương gia, đừng là cứu lão cha ra, cho dù là trà trộn hỗn vào phủ cũng hỗn được, Hoa ngự sử tuyệt đối thể có chuyện, nếu nàng khẳng định bị hệ thống đại nhân hủy diệt.


      Suy tư hồi, Đường Việt Manh bình tĩnh hỏi: “Ninh vương nay Cửu Giang, có nghĩa là người nào trong Nam Xương phủ biết Ninh vương tiếp ta là để nửa đường chặn giết, bọn họ còn có thể nghĩ là Vương gia muốn dùng ta để uy hiếp phụ thân?” Trương ngọc chần chờ gật đầu, “Ninh vương vì trấn an mọi người, vẫn chưa ra phụ thân của ngươi là nội gián triều đình phái đến , thị vệ bị ta giết kia hẳn là vụng trộm phụng mệnh.”


      “Vậy là tốt rồi, các ngươi tiếp tục giả trang làm thị vệ của ta, phụng mệnh mang ta hồi Ninh vương phủ, như vậy có thể thần biết quỷ hay lẫn vào Ninh vương phủ.” Đường Việt Manh thâm tư thục lự sau chậm rãi đưa ra ý tưởng này.


      được, ta tuyệt đối để nàng mạo hiểm, ” Trương Ngọc trảm đinh chặt sắt .


      Đường Việt Manh cười lạnh, “Nay sinh tử của phụ thân ta chưa , vị hôn phu của ta cũng muốn chịu chết, như vậy nếu ngươi cho ta , ta lập tức chết trước mặt ngươi, ” nàng biết dùng chiêu này, Trương Ngọc tất thỏa hiệp.


      Trương Ngọc nhìn thần sắc trấn tĩnh của nữ tử trước mắt, hiểu suy tính của nàng người nào có thể hiểu, cũng biết nàng hay giỡn, đành thở dài, “Mẫu Đơn, nàng nhớ kỹ, có chuyện chỉ cần trốn, hết thảy có ta, ta bảo vệ nàng! Nàng yên tâm, ta nhất định đưa nàng cùng Hoa ngự sử bình an ra khỏi Nam Xương phủ, ta còn phải đem chiếu thư ban thưởng tự tay đưa đến tay Hoa ngự sử kia mà.”


      Đường Việt Manh lại biết Trương Ngọc phải làm như vậy hoàn toàn là vì nàng, là cẩm y vệ trấn phủ sử, là Hoàng Thượng tâm phúc sủng nhất tin nhất, căn bản cần vì Ngự Sử mạo hiểm sinh mệnh như thế, trong lòng nàng cảm động, khẽ gật đầu.


      Đoàn người ngày đêm kiêm trình, tới mấy ngày liền đuổi tới Nam Xương phủ, dựa vào gượng mặt khổ bức của Đường Việt Manh, đoàn người thuận thuận lợi lợi lẫn vào vương phủ, Đường Việt Manh bị cầm tù, nhốt trong phòng ở hậu viện vương phủ, có vài tên thị vệ trông coi , cấm bất luận kẻ nào tiến vào, lòng nàng nóng như lửa đốt, cơm nước tư, biết Trương Ngọc dựa theo kế hoạch của nàng có thể thành công hay .


      Buổi tối mấy ngày sau, trong phủ bỗng ánh lửa tận trời, tiếng la nổi lên bốn phía, “Người đâu mau tới! Có kẻ cướp ngục!!! ” Trong lòng Đường Việt Manh kích động thôi, ra nàng cùng Trương Ngọc định tốt kế sách, lẫn vào vương phủ sau, cẩm y vệ chia làm hai đường, đường nơi nơi phóng hỏa hấp dẫn chú ý của thị vệ vương phủ, đường thừa dịp loạn trước địa lao cứu Hoa ngự sử.


      Đường Việt Manh nín thở tĩnh khí nghe tiếng bước chân ồn ào ngoài phòng, thanh kinh hoảng cứu hoả, bỗng nghe được trong viện truyền đến tiếng ngã xuống đất nặng nề, sau đó cửa bị đẩy ra, Trương Ngọc xuất trước cửa, tay cầm Phượng Minh đao, uy phong lẫm lẫm sát khí sắc bén, “Mẫu Đơn, Hoa ngự sử được cứu ra, chúng ta mau.”


      Hai người thừa dịp hắc ám, trong hỗn loạn đường chạy ra vương phủ, tại đại môn vương phủ, nghênh diện gặp phải thống lĩnh thị vệ Ninh vương phủ, người nọ thấy thị vệ mang theo nữ nhi Hoa ngự sử, cảnh tượng vội vàng, khỏi khả nghi, “Ngươi là ai?”


      Trương Ngọc nhìn đội thị vệ từng bước ép sát, tay phải nắm chặt Phượng Minh đao chậm rãi giơ lên trước ngực, đem Đường Việt Manh giấu phía sau , “Mẫu Đơn, tránh ở sau lưng ta.” chậm mà xảy ra nhanh, vài thị vệ cử đao phách về phía Trương Ngọc cùng Đường Việt Manh, thân hình Trương Ngọc chưa chuyển, tay phải khẽ nhích, Phượng Minh đao chém bay mấy thị vệ, dùng sức đẩy ra, chân phải đuổi kịp lượn vòng, lại đá vài thị vệ ngã lăn, ánh đao lên, mấy người nhất thời bị mất mạng.


      Dưới ánh lửa, Trương Ngọc hoành đao mà đứng, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, trong vòng nhất chiêu giết hơn mười người, động tác như quỷ mị, thị vệ còn lại thấy võ nghệ cao cường như thế, khỏi trong lòng run sợ, đều lui về phía sau mấy bước, nhân cơ hội này, Trương Ngọc đánh ra ngoài, thừa dịp mọi người trốn tránh, bắt lấy Đường Việt Manh đẩy ra ngoài cửa, “ mau, ra khỏi thành có người tiếp ứng.” Bọn thị vệ rất nhanh phục hồi lại tinh thần, dưới thống lĩnh đốc xúc đuổi theo hai người.


      Trương Ngọc trải qua đêm chém giết, có chút mỏi mệt, mà Đường Việt Manh dù sao cũng là nhược chất nữ tử, hai người rất nhanh bị thị vệ ở ngoài cửa thành bao vây, Trương Ngọc thét dài tiếng, huy đao nghênh đón, cùng hơn mười thị vệ triền đấu, võ nghệ cao cường, tuy hơi có mệt mỏi nhưng đao trong tay lại bất loạn, tiến thối hữu độ, trong nháy mắt lại giết vài tên thị vệ.


      Thống lĩnh thị cầm đầu hừ lạnh, sắc mặt đại biến, Trương Ngọc giết phần đông thị vệ của , làm cho trong lòng thầm hận, “Người tới, đem hai người này giết cần hỏi, ” vẫy tay ý bảo thị vệ bắn tên.


      Đường Việt Manh thấy sổ mai vũ tiễn phá mà đến, khí tên sắc bén, nàng hề có lực trốn tránh, chỉ có thể nhắm mắt mặc cho số phận.


      Đột nhiên cảm giác được có người mạnh mẽ che ở phía trước, thanh chạm vào nhau tuôn rơi, chính là Trương Ngọc huy động Phượng Minh đao trong tay, ngăn cách vũ tiễn phóng tới.


      Mà vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu, vẻ mặt Trương Ngọc buông lỏng, “Đại quân bình loạn của triều đình đến, Mẫu Đơn, có việc gì .” Đường Việt Manh tìm được đường sống trong chỗ chết, ngơ ngác nhìn lại quả nhiên thấy đại đội binh lính vọt lại đây, vương phủ thị vệ ở sau đều trốn vào trong thành, nàng hưng phấn đến cực điểm, xoay người ôm lấy Trương Ngọc, “Chúng ta được cứu rồi !”


      Bỗng nhìn thấy Trương Ngọc cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm oặt ngã xuống, mũi tên cắm ngay ngực trái , Đường Việt Manh quá sợ hãi, cúi người ôm kêu lên, “Trương Ngọc! Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ! Người mau tới a.” Nước mắt lại nhịn được cuồn cuộn chảy xuống.


      Trương Ngọc ho khan tiếng phun ra búng máu, ánh mắt ấm áp nhìn Đường Việt Manh, cằm để vai nàng, mang theo ý cười giấu được, “Mẫu Đơn, thực xin lỗi, ngươi thể bao dưỡng ta cả đời này rồi, kiếp sau, đến lượt ta bao dưỡng ngươi cả đời…nha.?” Thanh dần dần thấp chìm xuống.


      Đường Việt Manh hoàn toàn ngẩn ngơ, Trương Ngọc chết, vì cứu nàng mà chết, đây là cái kịch tình gì? Là thâm tình nam xứng vì cứu nhân vật phản diện ác độc thong dong chịu chết sao? ! phải thế này! Tuyệt đối thể!


      “Hệ thống đại nhân, ngươi nếu ta có thể đem Tiểu Bạch dưỡng thành tướng quân, ngươi thêm thưởng cho ta, ” Nội tâm Đường Việt Manh rống lớn, chấn đắc lỗ tai hệ thống đại nhân ông ông tác hưởng.


      “Lấy chút thưởng của ngươi mà muốn đổi mạng ? Ngươi cảm thấy bản đại nhân làm mua bán lỗ vốn à?” Thanh lười biếng của hệ thống đại nhân vang lên.


      “Được, vậy nếu ta lấy dương thọ hoàn thành chấp niệm của Hoa Mẫu Đơn… ” Đường Việt Manh đợi hồi, hệ thống đại nhân ngay cả cái hé răng cũng , nàng khẽ cắn môi, “Hơn nữa thêm vào dương thọ hoàn thành chấp niệm của Trần Hương Liên cùng Ngọc Mị Nhi sao? Ta cho ngươi! Ngươi còn lấy giá lão nương chào đầy trời này, lão nương họ Đường, gọi cho ngươi gà bay trứng vỡ, cùng ngươi ngoạn trò xuyên qua này nữa!”


      “Thành giao.”


      Đường Việt Manh như trút được gánh nặng rất nhiều tâm tình lại có chút nên lời, hao tổn tâm cơ lấy vài năm dương thọ, nay nước lại chảy về biển đông, đau lòng chắc chắn là giả , nhưng mà nghĩ đến Trương Ngọc vì nàng ngay cả mạng cũng cần, nàng cũng khinh bỉ chính mình, vật ngoài thân thôi, cùng lắm làm lại từ đầu.


      Ngón tay Trương Ngọc chậm rãi động hai cái, trong lòng Đường Việt Manh mừng rỡ, nhưng vào lúc này, trong đầu lại truyền đến thanh lạnh như băng của hệ thống đại nhân, ” Quyển sách thứ nữ phấn đấu ký hoàn thành nhiệm vụ, nhân vật phản diện khổ bức Hoa Mẫu Đơn thành công thượng vị, nhiệm vụ đóng cửa, ngươi có thể tiến vào nhiệm vụ kế tiếp.”


      Đường Việt Manh thở dài, cúi người bên tai Trương Ngọc vẫn như cũ hôn mê nhàng câu “Bảo trọng, ” liền nháy mắt mất tri giác.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn lôi lôi thân lôi ~~mua~~


      Được rồi, Tiểu Bạch ta liền ăn chay ~~ đều là ta lỗi, che mặt ~~


      Báo trước: hạ loạt, Đường Việt Manh ống vô sỉ vừa nặng khẩu vị hay ho giang hồ rớt ra mở màn, xuyên qua ma giáo phóng túng nữ ~~
      zio, PHUONGLINH87^^, Hotaru_yuki4 others thích bài này.

    2. cherish

      cherish New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      0
      chuyện tình cảm của 2 chị sao mà long đong lận đận quá.

    3. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      Hớ hớ. Nhanh xuyên mà nàng

    4. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 38


      ☆, 38


      Đường Việt Manh chỉ cảm thấy cả người tô tê ma dại dị thường thoải mái, giống như phiêu đãng mây, nàng lười biếng mở mắt, trước mắt là màn gấm trù mạn, noãn hương lượn lờ, nóc nhà là viên dạ minh châu cực lớn tản ra ánh sáng nhu hòa, trong lòng thở dài nhõm, ân, hoàn cảnh sai, phải loại cuộc sống ăn cơm cơ bản phải dựa vào lượm uống nước cơ bản phải dựa vào trời lết thân tàn xin ăn các xóm, xem ra lần này hệ thống đại nhân coi như tử tế.


      Duỗi cái thắt lưng, lại phát thân vô tấc lũ(yuna: trần truồng), hạ thân cũng đúng, Đường Việt Manh kinh nghiệm sa trường, biết đây ràng là di chứng hoan ái, ni mã lần này được lựa chọn, trực tiếp xuyên thành kết quả luôn, trong lòng thầm oán, nàng chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo, ngẩng đầu vừa nhìn, bỗng dưng chống lại đôi con ngươi đen trắng ràng, đôi mắt to khiếp sinh sinh nhìn nàng, giọng kêu: “Thánh sứ.”


      Thánh sứ? Đây là cái gì? Hoàn hảo phải Thánh , nếu nàng nhất định nghĩ bản thân xuyên đến trong tiếu ngạo giang hồ cùng Đông Phương Bất Bại thưởng nam nhân, chắc là người hầu hạ. Cần thiện ý! Ân, phải để bọn họ cảm thấy thiện ý của bản thân mới có thể làm họ đối nàng càng thêm khăng khăng mực, vì thế nàng cố gắng cười ấm áp như gió xuân, nâng mắt nhìn, lại nháy mắt như bị sét đánh, tươi cười cũng cứng ngắc mặt.


      Mỹ thiếu niên vải che thân trước mắt là chuyện gì xảy ra? Vài mỹ thiếu niên thân xích lõa quỳ phía sau là chuyện quái gì thế này? đất còn có hai mỹ thiếu niên nằm ngay đơ thân mảnh vải lại là cái quái gì đâyyy? Chẳng lẽ nàng xuyên qua bà chủ thanh lâu dưỡng đàn tiểu quan?


      Nàng lung tung nhặt quần áo tán loạn giường, cuống quít mặc lại, dù là Đường đại luật sư hướng đến trấn tĩnh tự nhiên, vô liêm sỉ, tay mặc quần áo cũng đều phát run, miễn cưỡng mặc sau, nàng vội vàng bôn về phía gương đồng trong phòng, trong gương là thiếu nữ thanh xuân mười sáu mười bảy, diễm lệ vô song, quyến rũ khuynh thành, ni mã hoàn hảo phải lão phu nhân thích trang điểm phấn son!


      Thư khẩu khí dài, mắt phượng của Đường Việt Manh chậm rãi quét về phía sau, vài mỹ thiếu niên sớm sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run run càng lợi hại “Thánh sứ tha mạng! Thánh sứ tha mạng! ” Đường đại luật sư hướng đến thương hương tiếc ngọc, nhất là đối với nhóm tiểu chính thái thanh tú, huống chi nhóm mỹ thiếu niên trước mắt này tú sắc khả cơm thế, nàng mới luyến tiếc để bọn họ chịu bất cứ kinh hách gì đâu! Giấu giếm dấu vết lau lau nước miếng, “Đứng lên , mặc quần áo vào, ” Đẹp mắt a, mỗi cái đều dáng người cao ngất tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, thánh sứ này đúng là biết chọn người.


      Đám thiếu niên này thấy sắc mặt Đường Việt Manh như thường, có dấu hiệu tức giận gì mới cẩn thận mặc quần áo, nơm nớp lo sợ đứng ở bên, chờ Đường Việt Manh xử lý, “Cái kia… đây là đâu?” Đường Việt Manh như có việc gì hỏi, vài thiếu niên liếc nhau, thiếu niên trong đó run run trả lời: “Hồi thánh sứ, nơi này là tổng đàn thánh giáo.”


      Đường Việt Manh thầm nghĩ thánh giáo là chỗ quái nào? Chuyển mắt thấy hai thiếu niên nằm bên cạnh, được những người khác mặc xiêm y, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nàng liền bước lên phía trước xem xét hơi thở, may mà vẫn còn hô hấp mỏng manh, Đường Việt Manh gấp kêu, “Hai người này làm sao vậy?” Lại thấy tất cả thiếu niên bên cạnh đều cúi đầu, vẻ mặt hoảng sợ, Đường Việt Manh biết phỏng chừng cũng chẳng hỏi ra cái gì, đành phân phó, “Nhanh chút thỉnh đại phu , ” thiếu niên nhanh như chớp chạy ra ngoài.


      Thời gian đại khái chén trà sau, ngay tại thời điểm Đường Việt Manh sắp mất kiên nhẫn, thiếu niên kia rốt cục mang theo đại phu bước vào, bên bên cung kính : “Lý thần y, phiền toái ngài .” Vị đại phu kia râu tóc bạc trắng, đường run rẩy, người mang hòm thuốc rất lớn, tựa hồ đem cả người đều mai bên trong, lời lại trung khí mười phần, to giọng, “Tiểu Mị nhi làm sao vậy? thoải mái hả?”


      Đường Việt Manh vội vàng : “Thần y bá bá, phải ta, là hai người kia.” Đôi mắt Lý thần y đảo qua, lập tức lộ khinh thường, “Tiểu Mị nhi hôm nay sao lại nổi lòng từ bi a? Nếu là ngày xưa, đối với mấy kẻ còn dùng được này ngươi phải giết cho xong chuyện?”


      còn dùng được? Có ý gì? Giết cho xong chuyện? Chẳng lẽ nữ nhân này là thị huyết cuồng ma? Má ơi… Ta rốt cuộc xuyên đến cái hóa khổ bức nào thế? Lý thần y thấy Đường Việt Manh ngẩn ra, cười cười : “Là bị ngươi ngoạn hư thoát , đơn giản chút chính là tinh tẫn người chưa vong.”


      Đường Việt Manh sắp khóc, ngoạn hư thoát ? Đây phải là cái dâm oa đãng phụ cỡ nào mới có thể đạt tới hiệu quả kinh tủng như vậy? Phan Kim Liên còn chưa có đem Tây Môn Khánh ngoạn đến hư thoát ? Bất đắc dĩ mặt lại vẫn như thường, “Thần y bá bá, cứu bọn họ , ” Nghĩ lại chỉa chỉa vài thiếu niên bên cạnh, “Những người này ta đều thích, cám ơn thần y bá bá.” Lý thần y gật đầu, xuất ra mấy ngân châm, phân biệt châm huyệt đạo thiếu niên, “Hôm nay thánh sứ ma giáo Thẩm Mị giết người chớp mắt lại thành Bồ Tát chuyển thế rồi.”


      Nghe được sáu chữ to thánh sứ ma giáo Thẩm Mị, Đường Việt Manh ngây ra như phỗng, đợi đến lúc hai thiếu niên tỉnh dậy, Lý thần y kêu nàng vài tiếng nàng cũng vẫn chưa tỉnh lại khỏi trạng thái hư thoát, Đường Việt Manh cảm thấy ông trời cũng muốn chơi đểu nàng, nàng cư nhiên xuyên vào bản thiên lôi cẩu huyết Mary Sue《 giang hồ liên 》 này, hơn nữa còn thành đệ nhất đãng nữ giang hồ Thẩm Mị!


      Lại Thẩm Mị thân là đệ nhất thánh sứ tà giáo ma giáo, lại trời sinh khúm núm, thích nam sắc, miệt mài vô độ, nhu cầu bất mãn, chung quanh tìm kiếm thiếu niên diện mạo tuấn mỹ trong võ lâm thế gia, phế võ công bọn họ rồi mang đến ma giáo làm nam sủng cho bản thân, sau đó kích khởi giận dữ của nhiều người, bị môn chủ Đường môn của võ lâm đệ nhất thế gia tễ chưởng đánh chết.


      Nữ chủ quyển sách này là đệ nhất võ lâm mỹ nữ Lạc Tiên Nhi, trong sách mặc kệ là nam chủ nam xứng vật hi sinh nước tương tất cả đều quỳ gối dưới váy nàng, trong những người này bao gồm cả môn chủ Đường môn, giáo chủ ma giáo Lăng Ngạo Thiên, hữu hộ pháp ma giáo Diệp Hiên cùng với tả hộ pháp ma giáo Sở Nam, hơn nữa đều là nhất kiến chung tình, quả thực chính là Mary Sue quét ngang giang hồ, Đường Việt Manh sắp khóc ra nước mắt, hệ thống đại nhân quyển sách này rất khổ bức , có thể đổi bản xuyên ?


      “Hệ thống đại nhân, ta muốn ói, rất ghê tởm , đổi nhiệm vụ khác được ?” Đường Việt Manh bắt đầu cò kè mặc cả.


      “Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, Thẩm Mị chính nhân vật phản diện nước tương, nhiệm vụ của ngươi là giúp đệ nhất nhân vật phản diện trong sách hữu hộ pháp ma giáo Diệp Hiên thượng vị.” Hệ thống đại nhân cười tủm tỉm .


      Tảng đá trong lòng Đường Việt Manh hạ xuống, giúp nhân vật phản diện thượng vị a… nàng chỉ cần làm quân sư thôi, này rất đơn giản , dựa theo miêu tả trong sách, tín niệm suốt đời của Diệp Hiên là trở thành giáo chủ ma giáo thống nhất giang hồ, hơn nữa cái kết cuối cùng là thành công thượng vị, tuy lấy được tâm nữ chủ, đợi chút, chẳng lẽ lấy được tâm nữ chủ cũng là điều kiện tiên quyết để thượng vị?


      “Chính xác , ” hệ thống đại nhân cười càng vui vẻ, Đường Việt Manh luôn cảm thấy hệ thống đại nhân này cứ cười là trong lòng nàng lại mao cốt tủng nhiên, truy nữ hài sao? Viết thư tình tặng lễ vật đến cửa sổ nhà nàng xướng nhạc , nàng vẫn cảm thấy mấy thủ đoạn đại này có vẻ dễ làm, nhưng mà nếu nhiệm vụ này đơn giản như thế… hệ thống đại nhân sợ là hảo tâm vậy.


      “Ngươi thực thông minh, ngươi còn nhớ lần trước vì cứu mạng Trương Ngọc, ngươi đều đổi thưởng lúc trước ? tại bản đại nhân đáp ứng ngươi, nếu ngươi có thể hoàn thành chấp niệm của Thẩm Mị, làm cho nam chủ nam xứng đều thích ngươi, ta trả lại mọi thưởng kia.”


      Trong lòng Đường Việt Manh thầm tính toán, trong ngôn tình Mary Sue, chỉ số thông minh của nam chủ nam xứng bên trong ít đến đáng thương, nữ chủ khiêu cái vũ lưng thủ thơ đều có thể làm cho bọn họ thần hồn điên đảo nhất kiến chung tình, nhưng mà tính tình cái nào cũng độc giảo hoạt…nhưng khối thân thể này có thể so với Ngọc Mị Nhi trước kia… Nếu nàng giúp Diệp Hiên lấy được ma giáo cùng Lạc Tiên Nhi, sau đó lại lấy được tình của môn chủ Đường môn, Lăng Ngạo Thiên cùng Sở Nam là có thể lấy lại được mười hai năm dương thọ, “Thành giao.”


      Vẻ mặt ôn hoà dặn vài thiếu niên hảo hảo nghỉ ngơi sau, Đường Việt Manh thần thanh khí sảng bắt đầu dạo chung quanh ma giáo, phía trước là chỗ ở của hữu hộ pháp ma giáo Diệp Hiên, đối với nhân vật phản diện thượng vị nàng phải lấy lòng sắp tới này, Đường Việt Manh vẫn rất muốn gặp lần.


      Đường Việt Manh mới vào sân liền cảm thấy đúng, cả người lạnh sưu sưu , là cái loại lạnh đến trong khung ấy, trong viện là hắc y nam tử, bộ mặt tuấn lãng vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thấy Đường Việt Manh trong mắt lên khinh thường, thản nhiên giống như thấy nàng, người này đúng là Diệp Hiên.


      Đường Việt Manh hướng cố gắng cười tươi như nắng, “Hữu hộ pháp, ” Diệp Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, như trước hờ hững nhìn người bị trói gô phía trước, “Người phản bội ma giáo, giết tha, ” xong cũng thấy động thế nào, mấy người kia thất khiếu đổ máu, thống khổ kêu rên, lăn lộn khắp đất, đại khái khắc chung sau tiếng kêu rên chậm rãi biến mất, những người đó hóa thành bãi máu loãng.


      Đường Việt Manh lạnh từ đầu lạnh đến lòng bàn chân, lại nóng từ lòng bàn chân nóng lên đến đầu, môi run run nên lời, nhanh nắm chặt tay, móng tay thâm kháp vào trong thịt, chỉ mong dựa vào điểm đau đớn này mới có thể nhẫn nhịn thét ra.


      lúc răng nàng va lập cập, cả người phát run, thanh trào phúng vang lên, “Chẳng lẽ thánh sứ ma giáo của chúng ta thương hại? Mặt đều trắng thành như vậy, làm ta thực đau lòng đấy?” nam tử nghiệt thân phi y, đôi mắt hoa đào của trêu tức nhìn nàng, trong lòng còn ôm cơ thiếp thiên kiều bá mị.


      Cơ thiếp kia thấy nam tử nghiệt trêu chọc Thẩm Mị, cũng hùa theo, “Sở Nam đại nhân, nhân gia cũng sợ nga~ ” Lời còn chưa dứt, cơ thiếp kia bỗng ngã xuống đất, đôi mắt đẹp mở lớn nhìn Sở Nam, chết nhắm mắt, là bị đoạn xương gáy! Sở Nam cười sáng lạn như trước, tú mục lưu chuyển, “Tiểu Mị nhi, dùng được lưu làm gì, ngươi đúng ?”


      Đường Việt Manh rốt cuộc nhịn được nữa, nàng cứng ngắc cười, xoay người chạy ra bên ngoài, chạy đến cái thủy đàm(yuna: hồ nước) liền nhổ ra, vẫn phun đến mật vàng mà vẫn ngừng được, “Mị nhi ngươi làm sao vậy?” Thanh thân thiết vang lên, Đường Việt Manh theo tiếng nhìn lại, nam tử lam y mi tú mắt phượng ôn nhuận như ngọc thân thiết nhìn nàng, trong lòng Đường Việt Manh bỗng có cảm giác kỳ quái, đó là thâm thâm quyến luyến cùng chấp niệm, chẳng lẽ người mà ma giáo □ Thẩm Mị này thích là giáo chủ ma giáo?


      muốn tiến lên, nàng bỗng cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị ai đánh quyền, đau đến lui thành đoàn, ôm ngực té đất, nam tử kia thở dài, tiến lên đỡ lấy nàng, “Mị nhi, ngươi xem ngươi lại nghe lời, cho nên độc nhiếp cốt tán lại trước phát tác rồi.”


      “Giáo chủ, thuộc hạ biết sai rồi. . . Khụ khụ. . .” Đường Việt Manh đau đến nên lời, Lăng Ngạo Thiên ôn nhu nhìn nàng, từ trong lòng xuất ra viên thuốc, đưa cho Đường Việt Manh, ôn nhu : “Mị nhi, ta bảo ngươi tiếp cận Diệp Hiên, tìm thời cơ giết , ngươi nhớ chưa?”


      “Thuộc hạ nhớ , ” Đường Việt Manh vội vàng nuốt viên thuốc, thế này mới cảm thấy thoải mái chút.


      “Tốt lắm, ta cho ngươi năm, nếu đến lúc đó nhiếp cốt tán phát tác, cho dù là thần tiên cũng cứu được ngươi đâu.” Đôi con ngươi sáng như nước của Lăng Ngạo Thiên càng nhu hòa, giống như người trước mắt là người trong tâm .


      “Vâng.” Đường Việt Manh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người phát run.


      Đường Việt Manh té trở lại trong phòng mình, “Hệ thống đại nhân! Đưa ta chỗ khác! Thưởng gì ta cũng cần! Ma giáo rất khủng bố! Quả thực chính là địa ngục a… ” Đường Việt Manh để ý hình tượng gào khóc.


      Thanh lạnh như băng của hệ thống vang lên, “Người cùng bản đại nhân ký kết khế ước chấp hành, giết tha!”


      Đường Việt Manh “…”


      Ni mã dù sao đều là chết! Vì thế tiểu vũ trụ của Đường đại luật sư hoàn toàn bạo phát, tiềm chất nhân vật phản diện phúc hắc ngoan độc giảo hoạt vô sỉ trong khung bị kích phát hoàn toàn, Đường đại luật sư ngửa mặt lên trời thét dài, chí lớn kịch liệt, ma giáo có gì đặc biệt hơn người? Lăng Ngạo Thiên! Diệp Hiên! Sở Nam! Xem lão nương làm sao đùa chết các ngươi! Ai nhân vật phản diện phải người gặp người hận, hoa gặp hoa tàn, hoàng hà thấy cũng quẹo vào? Lão nương càng muốn làm Mary Sue người gặp người thích hoa gặp hoa nở, cả người bao phủ siêu cấp quang hoàn của nhân vật phản diện!


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: khả năng mọi người chống lại chương kết cục có nghi vấn, giải thích chút, bài này là tống xuyên, theo quyển sách xuyên thủng mặt khác quyển sách, trừ bỏ Đường Việt Manh, những người khác xuyên qua , trương ngọc cuối cùng vì Đường Việt Manh chắn tên mà chết, Đường Việt Manh vì cứu , dùng chính mình phía trước vài cái nhiệm vụ hoàn thành đạt được thưởng cho đến đổi lấy sống lại, liền là như thế này giọt ~~

      zio, PHUONGLINH87^^, Hotaru_yuki3 others thích bài này.

    5. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 39


      ☆,chương 39


      Đường Việt Manh hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, đầu năm nay nữ nhân ngoan được thưởng, nàng lần trước vì làm nhiệm vụ ngay cả bản mạng dương thọ cũng đưa ra để đổi, nay thể hoàn thành hai cái nhiệm vụ hay ho này, vậy cứ đơn giản bất cứ giá nào! Sớm ngày hoàn thành! Nhanh rời cái địa phương quái quỷ này!


      Đường Việt Manh hướng tới là định mưu trước rồi mới hành động sau, nàng ngồi trong phòng tự hỏi lúc lâu, cẩn thận hồi tưởng lại những gì nguyên chủ khối thân thể này trải qua, càng xem càng mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng càng ngày càng sợ hãi càng ngày càng đau thương, từ đầu nàng đối với nữ chính này cực kì chán ghét: đãng nữ ma giáo, tâm ngoan thủ lạt, tuổi còn thích nam sắc mà làm ra chuyện cướp bóc thương thiên hại lý, cho dù cuối cùng bị môn chủ Đường môn giết cũng đáng.



      Ai lại biết người đáng giận cũng có chỗ đáng thương? ra thân thế Thẩm Mị cực kì đáng thương, toàn bộ chính là thế giới bi thảm, thuở cha mẹ song vong, bị Lăng Ngạo Thiên bắt vào ma giáo, đợi cho Thẩm Mị trưởng thành, đậu khấu mối tình đầu thiếu nữ, hơn nữa Lăng Ngạo Thiên lại ái muội như có như , vì thế Thẩm Mị đối niệm tận xương, cuồng dại tẫn phó.


      Ai nghĩ đến Lăng Ngạo Thiên chỉ coi nàng ta như công cụ, là công cụ giúp diệt trừ thế lực đối địch thống nhất võ lâm, vì thế những năm gần đây Thẩm Mị vẫn bị coi như quân cờ mà đưa cho các nam nhân khác, bất kể chính phái tà phái, hết thảy đều làm đá kê chân cho Lăng Ngạo Thiên để diệt trừ thế lực đối địch, Thẩm Mị lại ngây ngốc cam tâm tình nguyện vì kế hoạch bá nghiệp của .


      Mâu thuẫn của hai người rốt cuộc bùng nổ tại hai năm trước, ra Lăng Ngạo Thiên gặp tình kiếp của - đệ nhất mỹ nhân võ lâm Lạc Tiên Nhi, Lạc Tiên Nhi được hứa gả cho môn chủ Đường môn, nề hà Mary Sue chính là Mary Sue, nàng cùng Lăng Ngạo Thiên nhất kiến chung tình, từ đó về sau triển khai triền triền miên miên, khúc mắc chính tà, Lạc Tiên Nhi muốn phản bội gia tộc cũng muốn ruồng bỏ vị hôn phu, chỉ là trong lòng đối Lăng Ngạo Thiên quá quyến luyến, bởi vậy do dự tiến thối lưỡng nan.


      Lăng Ngạo Thiên liền nghĩ ra độc kế, bảo Thẩm Mị câu dẫn môn chủ Đường môn, hãm hại làm cho Lạc Tiên Nhi khăng khăng mực theo mình, Thẩm Mị biết hết thảy sau rốt cục mất hết can đảm, từ đó tính tình trở nên đại biến, phóng đãng kềm chế được, miệt mài nam sắc, rốt cục lên lộ đường về.


      Đường Việt Manh rung động! Tra nam này quả thực là tra trong tra! thể dùng ‘giết cũng đủ bình phẫn nộ quần chúng’ để mà hình dung, trong mắt nàng quả thực bằng heo chó, chẳng những bắt Thẩm Mị chấp nhận làm những chuyện chịu được như thế, còn sau khi Thẩm Mị muốn bị lại lợi dụng sau, dùng nhiếp cốt tán khống chế nàng ta, bắt nàng ta câu dẫn hữu hộ pháp ma giáo Diệp Hiên để nhân cơ hội trừ bỏ , kết cục của kẻ phản bội Diệp Hiên thế nào nàng kiến thức qua, đây quả thực là bảo Thẩm Mị chịu chết mà!


      Đường Việt Manh phẫn nộ rồi, Lăng Ngạo Thiên! Ngươi cư nhiên dám dụng độc áp chế lão nương! Ngươi đúng là coi lão nương là Thẩm Mị kia, nhậm ngươi khi dễ a, cho ngươi, lão nương chẳng những trợ Diệp Hiên đoạt ngôi vị giáo chủ của ngươi, còn muốn đoạt người trong lòng ngươi, cho ngươi đời này sống so với chết còn khổ sở hơn!


      Nàng tỉnh táo lại, bắt đầu tự hỏi bước hành động kế tiếp thế nào, nay tình thế đối nàng cực kì bất lợi, các đạo nhân mã giang hồ đuổi giết nàng, Lăng Ngạo Thiên áp chế lợi dụng nàng, Diệp Hiên phòng bị nàng, nghiệt Sở Nam kia địch ta chưa phân, phỏng chừng phải người của Lăng Ngạo Thiên chính là người của Diệp Hiên, nay nàng có thể dựa vào cái gì đây? Quyền lợi tiền tài toàn vô, nàng lấy cái gì cá muối xoay người đây?


      Quên ! Việc cấp bách vẫn là nhanh chút thay đổi thân phận xấu hổ này, đãng nữ a muội ngươi! Ai thấy còn phải đường vòng, đây là văn Mary Sue hoành hành, đãng nữ ma giáo cùng Mary Sue PK, thấy thế nào cũng là nàng chết khó coi, bỗng linh cơ vừa động, Mary Sue chỉ có bạch liên hoa mới có thể địch nổi, bạch liên hoa là lợi khí a, hào quang của ngươi vạn trượng ta liền điềm đạm đáng , ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt ta liền biết thời biết thế, ngươi nam chủ nam xứng thông ăn ta đây liền chặn ngang cước nửa đường chặn giết.


      Nghĩ kế sách sau, Đường Việt Manh khỏi thầm đắc ý, nay định hướng xong, còn lại là chuyển biến thế nào, nay thân phận Thẩm Mị rất đặc thù, trong thời gian ngắn lại thay đổi triệt để rất khả nghi, bằng nàng áp dụng đường tắt, như vậy rất nhanh có thể đạt tới mục tiêu, đây mới là có lý có tiết tháo!


      Vì thế ngày thứ hai nàng liền bẩm báo Lăng Ngạo Thiên, mấy ngày gần đây thân thể khoẻ tâm thần bất ổn, hy vọng có thể xin nghỉ mấy ngày Giang Nam giải sầu, Lăng Ngạo Thiên biết tâm tư nàng, cũng vạch trần, ôn nhu như trước, “Mị nhi, đường cẩn thận, thân thể quan trọng hơn, nghỉ ngơi năm rưỡi cũng sao đâu .”


      Đường Việt Manh biết cảnh báo: thời gian của ngươi còn năm thôi đấy, nàng mỉm cười, thần sắc gợn sóng sợ hãi, sóng mắt trong trẻo mà lạnh lùng, thần thái kiêu ngạo, “Thuộc hạ nhất định nhớ kỹ giáo chủ dạy bảo, ” Lăng Ngạo Thiên có chút kinh ngạc, con ngươi đen lại kín như bưng.


      Đường Việt Manh giải tán hậu cung, đưa bọn họ về nhà, đám thiếu niên này lúc đầu thập phần khiếp đảm, đều quỳ xuống đất dám dậy, cho đến lúc Đường Việt Manh đưa giấy thông hành qua ma giáo cho bọn , mới tin là , đám thiếu niên ngạc nhiên rất nhiều lại có chút mê mang, chẳng lẽ nữ này ăn sai dược?


      Vì thế cuối cùng chỉ còn lại người là Hầu Hạ, lúc nghe tên này Đường Việt Manh ác rét lạnh, đây là trong những thiếu niên tuấn tú nhất, chết sống muốn rời khỏi Đường Việt Manh, Hầu Hạ bi thương bi thương giữ chặt tay áo Đường Việt Manh, khiếp sinh sinh nhìn nàng, “Tiểu thư, Hầu Hạ có nhà để về rồi, tiểu thư cần Hầu Hạ nữa sao?”


      Quan hệ của Hầu Hạ cùng Thẩm Mị cũng phải quan hệ nữ vương với nam sủng, trừ bỏ ngẫu nhiên có thân thiết ở ngoài, chức trách của Hầu Hạ càng giống tiểu tỳ nữ bên người Thẩm Mị, cái gì rửa mặt chải đầu trang điểm bưng trà rót nước a, Đường Việt Manh nghĩ nghĩ cũng rời được tri kỉ này, vì thế liền gật đầu đồng ý .


      Mấy ngày sau, Đường Việt Manh mang Hầu Hạ tới Giang Nam, vì tránh tai mắt người khác, Đường Việt Manh phẫn thành thư sinh, Hầu Hạ thành thư đồng, hai người bộ nông dân vào thành, tay trong tay dạo chợ.


      Tuy xuyên qua mấy quyển sách, loại chợ cổ đại này vẫn là lần đầu tiên dạo, Đường Việt Manh tò mò ngóng chung quanh, sau khi phát tên mỗ mỗ công ty tơ lụa mỗ mỗ điếm điểm tâm cùng thiên lôi(yuna: sét đánh) cuồn cuộn tên sau, thành công bị lôi(yuna:sét) đến điếm ăn vặt mười lượng bạc chuỗi kẹo hồ lô, lúc này bị ngũ lôi oanh đỉnh lập tức chạy trối chết, ni mã nàng cư nhiên xuyên đến thế giới thiên lôi cẩu huyết văn cỡ này!


      Lúc Đường Việt Manh chán đến chết chuẩn bị dẹp đường hồi khách sạn, phía trước truyền đến thanh ồn ào ríu ra ríu rít, nàng giương mắt nhìn, cách đó xa là đống người vây quanh, nàng muốn giúp vui, nề hà Hầu Hạ muốn , nàng lay chuyển được, đành phải vui theo sau.


      Trong đám người có thiếu niên quỳ phi ma để tang, vẻ mặt chết lặng, dung nhan tuấn tú, mặt mày sơ trong, tuy thân bạch y cũ nát dơ bẩn, lại khó nén phong hoa tuyệt đại, cư nhiên so với Hầu Hạ còn đẹp hơn vài phần, phía sau là hai khối vải trắng, bên cạnh có khối bài: bán mình táng phụ mẫu, Đường Việt Manh nhất thời trận kinh tủng, loại cảnh tượng cẩu huyết này nàng cư nhiên cũng có thể gặp, chớ phải có cạm bẫy gì đấy chứ? Tiên nhân kế hay là mỹ nam kế?


      Nàng giữ chặt Hầu Hạ đứng yên bên, yên lặng quan sát bốn phía, chỉ thấy chung quanh đều nghị luận, lại thấy có người bỏ tiền mua, giá trị thiếu niên này năm lượng bạc, đủ để nhà chi tiêu mấy tháng, đắt như vậy, lại phải nữ tử, đương nhiên là có người mua.


      Bên cạnh còn có lão giả chậc chậc cảm khái, ra thiếu niên này gặp nạn đói náo loạn, chạy nạn đến đây, cha mẹ đều sinh bệnh nặng, liều mạng kiếm tiền xem bệnh cho cha mẹ chẳng những lưu lại được tánh mạng bọn họ, còn thiếu ra đống nợ nần, nay vì an táng cho cha mẹ, đành phải bán mình táng phụ mẫu.


      Trong lòng Đường Việt Manh có tia động dung, đây là đứa hiếu thuận a, nhưng nàng vẫn yên lặng xem xét, chừng có mưu gì, chính vào lúc này, gã phệ mập mạp tiến vào, ánh mắt dâm tà quét toàn thân thiếu niên, thỉnh thoảng lại lộ ra tươi cười đáng khinh, sau đó gật đầu, ý bảo người phía sau xuất ra năm lượng bạc, ” Thiếu niên hảo tuấn tú, theo thiếu gia về hưởng phúc , thiếu gia ta tuyệt đối hảo hảo thương ngươi.”


      Người chung quanh nhất thời im lặng, mập mạp này ràng là hảo nam phong , thiếu niên này mà rơi xuống trong tay có thể nghĩ được… thiếu niên kia cắn môi nhìn hai cỗ thi thể phía sau, quyết tuyệt chuẩn bị tiếp bạc.


      “Chậm , ” Đường Việt Manh ngăn cản, lúc nàng thấy cái ngoái đầu nhìn lại bao hàm bi ai thương tâm cùng tuyệt vọng, trăm thiện hiếu vì trước của thiếu niên, nàng khỏi nhớ đến cha mẹ mình, trong lòng mềm mại, đành lòng, chỉ là nàng cũng muốn gặp phiền toái, mập mạp kia nhìn qua lại biết lai lịch gì, vì thế nhãn châu chuyển động, tiến lên phen cầm tay thiếu niên kia, kinh hỉ : “Biểu ca! Ngươi cư nhiên ở trong này, làm ta tìm mãi.”


      Thiếu niên kia cho nên nhìn Đường Việt Manh, Đường Việt Manh hướng nháy mắt, sau đó phân phó Hầu Hạ, “Tìm được biểu ca rồi, ôi cậu mợ số khổ của ta, Hầu Hạ, mua quan tài tốt nhất đến đây, xuống mồ vì an.” Quả nhiên tên mập mạp kia thấy Đường Việt Manh là thân thích thiếu niên này, lại thấy nàng mặc áo mũ chỉnh tề, vừa nhìn biết tầm thường, dám tùy tiện chọc nàng, hừ lạnh tiếng liền phẫn nộ rời .


      Hầu Hạ tìm nhà phô quan tài, bảo lão bản dẫn người nâng hai quan tài tốt nhất đến, đem cha mẹ thiếu niên mai vào nghĩa mộ ngoài thành, thiếu niên quỳ gối trước bia mộ, trầm mặc , Đường Việt Manh than , từ trong lòng lấy ra ít bạc vụn đặt bên người thiếu niên, “ cần bi thương, bảo trọng thân thể, ” xong sau liền muốn mang theo Hầu Hạ rời .


      Thiếu niên kia đột nhiên tiến lên vài bước, giữ chặt tay áo Đường Việt Manh, quỳ xuống đụng đầu vài cái, đôi con ngươi sáng hắc bạch phân minh bình tĩnh nhìn nàng, “Thiếu gia, ngài mai táng cha mẹ Tiểu Thất, từ nay về sau sau ngài chính là đại ân nhân của Tiểu Thất! Tiểu Thất làm trâu làm ngựa chỉ cầu có thể báo đáp phần vạn đại ân của thiếu gia.”


      Đường Việt Manh hoảng, vội nâng đứng lên, “Ngươi cần như thế, ta làm vậy chỉ vì mảnh hiếu tâm của ngươi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân đợi, ta chỉ là. . . Chỉ là. . . Nhớ tới cha mẹ ta, ” Mắt Đường Việt Manh đỏ lên, nàng miễn cưỡng cười, xoay người rời .


      Tiểu Thất như trước giữ chặt nàng, bi thương ,”Ngươi là đại ân nhân của ta! Ngươi đâu ta liền đấy, ngươi bảo ta làm cái gì ta làm cái đấy, phụ thân dạy ta, tích thủy chi ân phải dũng tuyền tướng báo.”


      Đường Việt Manh choáng, “Ngươi đừng theo ta, ta muốn xuất gia! Mang theo hai người các ngươi làm gì!”


      Chỉ là chung quy cũng chọi được với cầu tình của Hầu Hạ cùng Tiểu Thất, bởi vậy đợi lúc đến Bạch Y am, phía sau Đường Việt Manh là hai cái con riêng.


      ra tới đây mới là mục đích cuối cùng của Đường Viêt Manh, tính cách đột biến là chuyện có khả năng, vậy sắm vai người lĩnh ngộ niêm hoa tiếu khổ hải vô nhai quay đầu là bờ, trở lại ma giáo sau, ma nữ ma giáo □ngày xưa buông chấp niệm đại triệt hiểu ra, hiểu được tình nam nữ chỉ là công dã tràng hoa trong gương trăng trong nước, từ nay về sau, ma giáo chỉ có Thẩm Mị bạch liên hoa cao ngạo khiết thanh tâm quả dục.
      zio, PHUONGLINH87^^, Hotaru_yuki2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :