Đau thương đến chết - Quỷ Cổ Nữ

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 30
      Cuộc tình bí mật


      Do dự rất lâu, nhưng rồi Tư Dao vẫn bấm chuông nhà cha mẹ Tiểu Mạn. Chị giúp việc thấy Tư Dao , giờ quay lại rất ngạc nhiên nhưng vẫn mời vào nhà.

      Mẹ Tiểu Mạn mặc bộ đồ ngủ ngồi -văng, đối diện với chiếc ti-vi, nghĩ ngợi. Thấy Tư Dao quay lại, bà vừa ngạc nhiên vừa mừng, luôn : “Tối thế này rồi, cháu nghỉ lại đây đêm nay, mai hãy

      Tư Dao đánh bạo có chìa khóa phòng của Tiểu Mạn ạ?”

      Mặt bà chợt biến sắc : Cháu biết chuyện ở căn phòng đó…?

      Tư Dao thầm kinh ngạc, đoán ngay rằng chưa biết chừng căn phòng đó liên quan đến việc cha của Tiểu Mạn bị bắt. Thấy chị giúp việc lui ra, Tư Dao : ạ, cháu biết việc gì khác, chỉ biết rằng đó là căn phòng riêng của Tiểu Mạn ngày trước. Cháu muốn vào để tìm vài thứ…cháu với , trước đó Tiểu Mạn… có bầu và chắc biết trưuớc khi công tác ấy vừa mới nạo thai.

      - Ôi.. Bà mẹ đưa tay bưng miệng, người run rẩy, nhìn chằm chằm vào Tư dao, rồi từ từ nhìn ra khoảng , dường như trở về những hồi ức.

      -Dù sao chuyện cũng qua rồi, đừng nghĩ ngợi buồn phiền. Cháu thấy ở đây có rất nhiều điều lạ lung, tuy là chuyện riêng tư nhưng chưa biết chừng lại liên quan đến vụ lật xe. có biết chuyện đương của Tiểu Mạn ?

      Bà mẹ nhanh chóng trấn tĩnh, lắc đầu : hoàn toàn nghe gần đây nó có người .

      -Tại sao Tiểu Mạn phải bí mật giấu giếm chuyện này? chàng nào mà lại vô trách nhiệm như thế? Cháu nghĩ, nếu cho cháu vào căn hộ của Tiểu Mạn, biết đâu có thể tìm ra đmanh mối gì đó…”

      - Được, với chau. Buổi tối, hai người cùng cũng tiện.

      -Khi nhận nhà mới, họ giao cho ba bộ chìa khóa. Trước khi Tiểu Mạn vào ở, nó cứ đòi cầm cả ba; được, vì lỡ vào được nhà, chẳng có chìa khóa sơ-cua à? mãi nó mới đưa cho giữ bộ.

      Đây là căn hộ ba buồng ở chung cư 8 tầng trong khu vực nhà cao tầng, mẹ Tiểu Mạn mở hai lần cửa, rồi bật đèn. Nhìn phòng khách rộng bày biện rất lộng lẫy, bà thở dài đứng ngẩn ngơ lúc, rồi : Chẳng giấu gì cháu, vì chuyện chú ấy vướng mắc, có lẽ căn hộ này chú phải nộp lại…Chẳng phải vì nhà này có nguồn gốc bất minh, mà chỉ vì muốn làm gánh cho chú ấy. Cho nên nếu cháu đến muộn vài hôm nữa chắc chẳng thể bước vào đây được.

      Tư Dao biết giờ đây lòng bà ngổn ngang trăm mối, nên chẳng gì thêm, rảo bước đến trước cửa phòng ngủ- những thứ thân thiết đáng nhất của con thường hay để ở phòng ngủ. ngoái nhìn bà, bà gật đầu, bằng lòng để cứ tự nhiên. ngây người ngắm bức ảnh nghệ thuật của Tiểu Mạn đặt đàn pi-a-nô.

      Phòng ngủ kê chiếc giường rộng, gối, chăn và ga trải giường màu sáng, kề bên chiếc gối là chú gấu bông Teddy long xù to bằng nửa người, cổ chú gấu đeo chiếc ví xinh xinh hình trái tim.

      cách biểu tình . Những con người lãng mạn bao giờ né tránh thể tình .

      Ý nghĩ này chỉ thoáng lên trong đầu Tư Dao. bắt đầu quan sát kỹ mọi thứ trong căn phòng này mong tìm ra được chút manh mối. bàn phấn và tủ áo chỉ toàn là ảnh của Tiểu Mạn và người thân trong gia đình, thấy ảnh chàng trai nào. mở ngăn kéo bàn phấn, các hộp đựng đồ trang sức rất đẹp khiến lóa mắt, nhưng có dấu hiệu gì chứng tỏ là quà từ người khác giới nào đó.

      thiếu nữ rất lãng mạn như Tiểu Mạn, gần gũi thân thiết với đối phương thậm chí có kết tinh của tình ái, thể có dấu vết của người ấy.

      Lại trở ra phòng đọc sách vậy.

      Ý nghĩa này vừa đến bỗng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc.

      Tiếng bà mẹ Tiểu Mạn.

      Tim Tư Dao như thắt lại ra khỏi phòng ngủ chạy phía có tiếng kêu. Mẹ Tiểu Mạn đứng trong gian phòng đèn sáng trưng, trong đó có giá sách và tủ tài liệu- chắc là phòng đọc sách.

      Bà ngây người bất động, hình như còn chút sức lực. Tư Dao sững sờ. Thấy bà từ tư xoay người lại, mới thở phào ơi..”

      hai tiếng này xong bỗng tắc nghẹn vì kinh hãi sao được nữa.

      Chỉ thấy bàn phía sau lưng bà mẹ, màn hình máy tính sáng! Cửa sổ màn hình mở chính là nội dung chát QQ của Kiều Kiều!

      Đôi chân Tư Dao như nhũn ra, đây lại là ác mộng hay sao?

      - Dao Dao chẳng lẽ tôi ngủ mê? Tại sao máy tính lại bật? Mới…mới hôm qua tôi còn vào đây, máy tính vẫn tắt kia mà. đó là cái gì? Viết những gì thế?

      Trong QQ, Tiểu Mạn chuyện với bạn là Kiều Kiều và Viên Thuyên. Câu cuối cùng của Tiểu Mạn cách đây 10 phút. Trước khi Tư Dao và bà mẹ Tiểu Mạn đến, Tiểu Mạn ở Chat với hai người bạn chết!

      Viên Viên Khuyên Khuyên: Lâu quá gặp Tiểu Mạn, sao hôm nay lại có hứng lên mạng thế này?

      Con bé oái ăm (tên gọi đùa của Thương Tiểu Mạn): Mấy hôm trước mình công tác Đại Lý, vừa mới về, mệt ơi là mệt! Nhưng từ nay có thể được gặp các cậu rồi.

      Kiều kiều: Mình nghe về chuyện của cậu, là long trời lở đất, được đăng tải liên tục, đăng trang nhất các báo.

      Viên Viên Khuyên Khuyên: Khi bọn tớ , chẳng đựoc vẻ vang như thế, bọn tớ ghen tị!

      Con bé oái ắm: Có hay hớm gì người nhà của các đồng nghiệp đến tận cửa nhà tớ chửi bới om sòm!

      Viên Viên Khuyên Khuyên: Hôm nay cậu bỗng chạy lên, chắc phải có việc gì đó?

      Con bé oái ăm: Gớm , Viên Thuyên vẫn rất tinh ranh như mọi ngày!

      Viên Viên Khuyên Khuyên: Thẳng thắn , ta tha cho!

      Con bé oái ăm: Mình đợi cậu ấy.

      Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu ấy?

      Con bé oái ăm: Phải!

      Viên Viên Khuyên Khuyên: , , cậu có nhà ? Nếu có trả lời tớ!

      Con bé oái ăm: Họ đến rồi, mình phải trốn đây!

      Tư Dao vừa đọc vừa cảm thấy rã rời, dường như sắp ngã lăn xuống đất. Nỗi kinh hãi thản nhiên thấm vào từng sợ dây thần kinh, từng thớ thịt của . chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái màn hình sáng, hoàn toàn bất lực.

      Đèn trong phòng bỗng tắt ngấm. Màn hình bỗng lẹt ẹt như tiếng thở than rồi tắt lịm. Bóng tối nhanh chóng tràn ngập căn phòng đọc sách này.

      Mẹ Tiểu Mạn sợ hãi kêu to, bà và Tư Dao cùng đứng sát bên nhau.

      Có phải Tiểu Mạn ở bên chúng tôi ?

      - Tiểu Mạn, con đấy à? Có đúng con ? Con chuyện với mẹ được ? Bà mẹ nghẹn ngào cầu khẩn trong bóng tôi.

      Bỗng đèn lại sáng lên.

      Vừa mới quen với bóng tôi giờ lại phải quen mắt với ánh sáng.

      - Sao Tiểu Mạn lại phải chờ mình đến? Tư Dao lẩm bẩm - Có lẽ đúng như cháu , nó định cho cháu biết chuyện gì đó liên quan đến cái chết của nó. Bà tài, sau phút giây kinh hãi rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

      Tư Dao gật đầu : cho cháu nán lại thêm, cháu muốn tìm kỹ hơn; Nếu có thể được, cho cháu mở máy tình dò xem kho lưu trữ Chat có tin tức gì về người bạn trai của Tiểu Mạn .

      Bà gật đầu.

      Tư Dao lần tìm khắp căn phòng suốt tiếng đồng hồ, vẫn thu được kết quả gì.

      Trong QQ của Tiểu Mạn cũng thấy có cuộc đối thoại lãng mạn nào với bất cứ ai.

      Là ai, mà để lại dấu hiệu gì? Thực khó mà tin nổi. Chẳng lẽ Phạm Khải bịa chuyện? thể. Vì ấy đưa đến bệnh viện và xem bệnh án của Tiểu Mạn, thậm chí còn cho biêt tên của người bác sĩ nạo thai cho Tiểu Mạn. làm tất cả để giúp Tiểu Mạn, làm tất cả để giúp Tiểu Mạn, mà cho gia đình hay biết.

      Vả lại, Phạm Khải đâu cần thiết phải bịa chuyện với mình- người lạ?

      Việc duy nhất có thể làm nay là suy nghĩ thêm cho thấu đáo, tỷ mỉ.

      Ở phòng đọc sách và phòng ngủ đều có dấu hiệu gì. Tiểu Mạn muốn để cho cha mẹ biết mình đương. Bà mẹ cũng có chìa khóa căn hộ này, cho nên Tiểu Mạn gắng hết sức để giấu nhẹm mối quan hệ với người bạn trai.

      Nhưng, người con thường thể ra rất rệt, dù là những mạnh mẽ như Tiểu Mạn cũng thể che giấu nổi nét đắm say của tình . Xét tính cách của Tiểu Mạn lại càng ngoại lệ, dẫu gắng sức che giấu vẫn phải có dấu vết chứ!

      có manh mối gì, có nghĩa là tuyệt đối có.

      Hình ảnh con gấu Teddy ở giường Tiểu Mạn chợt lóe lên trong đầu Tư Dao. Thoạt nhìn, nó chỉ là con gấu đồ chơi bọc nhung, cổ đeo cái ví hình trái tim nhưng nó là vật duy nhất trong phòng ngủ trực tiếp liên quan đến biểu về tình .

      Tiếp tục suy luận thêm, Tư Dao nghĩ hàng ngày Tiểu Mạn ôm chú gấu ấy ngủ, chẳng phải là ngầm thể gần gũi thể xác với người tình bí mất kia hay sao?

      ơi, lại cùng cháu vào phòng ngủ xem sao Tư Dao quan sát tỷ mỉ chú gấu bông, cuối cùng dồn chú ý vào chiếc ví màu đỏ hình trái tim.

      Cái ví có phéc mơ tuya.

      Trong đó có chiếc ví da mi ni.

      Trong ví da có hai bức ảnh nho .

      Nhìn biết ngay là chụp ở ảnh viện, có xử lý ánh sáng, Thương Tiểu Mạn và ta hôn nhau thăm thiết, hạnh phúc tràn trề khuôn mặt, Tư Dao có thể cảm nhận được.

      Nhưng lập tức choáng váng và kinh ngạc đến mức tuyệt vọng.

      Vì chàng trai ôm hôn Tiểu Mạn chính là Lâm Mang!

    2. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 31
      XOÁY NƯỚC


      “Nhất định bắt tôi phải lại à? hãy ngừng ngay cuộc điều tra của mình để tìm hiểu tình hình về Lâm Mang.Chữ Lâm là rừng,chữ Mang là lá nhọn; Người này tốt nghiệp đại học Giang Kinh cách đây 3 năm.Trước đây là trợ lý giám đốc bộ phận thị trường của tập đoàn Thân Hồng-Thượng Hải. Đúng,cũng là phó giám đốc. Được, được,bây giờ rất muộn, cần phải làm việc gì ngay tối nay.Mai bắt đầu, được chứ?”

      Gọi điện cho Quách Tử Phóng xong,Tư Dao nằm vật ngay ra chiếc giường đệm đặt ở phòng khách nhà cha mẹ Tiểu Mạn.Chạy quanh suốt ngày,quá mệt mỏi,nhưng vẫn sao chợp được mắt.

      Bây giờ mới biết mình hiểu về Lâm Mang còn quá ít,hoặc cách khác,sau mấy năm tốt nghiệp, ta thay đổi quá nhiều.

      Ngay mình cũng thế,những thay đổi và biến cố trải qua trong mấy năm đâu chỉ là viết blog ngày mà hết được.

      Mình nghe đồn Lâm Mang sau khi tốt nghiệp phơi phới bước đường đời.Mọi thứ đều rất sáng sủa , nghiệp rực rỡ,tất nhiên chẳng thiếu các hồng nhan cặp kè.

      Kiều Kiều và Lâm Mang ở Thượng Hải nhau,thậm chí Kiều Kiều có bầu.

      Chẳng Lâm Mang và người bạn rất thân của Kiều Kiều là Tiểu Mạn nhau từ khi nào,Tiểu Mạn cũng có bầu,cách đây lâu nạo thai.

      Khi chơi núi Vũ Di,mình và Lâm Mang có dấu hiệu tình xưa ấm lại lúc ấ,và vài tháng sau đó,Tiểu Mạn cạnh khóe chế nhạo mình. ra hẳn ta chỉ bện vực Kiều Kiều mà còn có ý ghen tuông nữa.Tư Dao nhớ lại hôm mình và Lâm Mang vào thăm lại đại học Giang Kinh,Tiểu Mạn bỗng xuất .Như vậy chắc chắn chẳng phải ngẫu nhiên.Nhưng tại sao hai người lại công khai chuyện đương?

      Cách giải thích duy nhất chỉ có thể là,trước chuyến chơi Vũ Di Lâm Mang có quan hệ thân mật với Tiểu Mạn,nhưng vẫn giấu Kiều Kiều.Sau khi Kiều Kiều chẳng may bỏ mạng hai người lại càng dám công khai nhau,vì nhằm tránh bị nghi ngờ này nọ,hoặc ít ra là giảm bớt những mối nghi kỵ trong cả đám bạn với nhau.

      cái xoáy nước thực ghê gớm?

      Nghĩ đến đây Tư Dao bỗng thấy lửa giận bừng bừng chất đầy lồng ngực.Bọn họ vụng trộm dan díu và để cho mình “hiên ngang” gánh chịu mặc cảm tội lỗi?

      ràng kẻ mở đầu gây ra chuỗi kiện tệ hại này chính là Lâm Mang.

      Sau khi Kiều Kiều chết,Lâm Mang quay về Giang Kinh gặp mình ; mình chơi vơi giữ thế giới tình cảm, suýt nữa tính chuyện nối lại tình xưa với ta. Nếu Tiểu Mạn theo dõi,và nếu “Kiều Kiều” ở chốn xa xăm kia xuất hậu quả khó bề tưởng tượng.

      Vậy , Lâm Mang rao lên rằng có “ảo giác” về Kiều Kiều, phải chăng toàn là bịa đặt, để khiến cho mình tin rằng ta rất chung tình và chân thành? điều sao hiểu nổi là,mình cũng nhìn thấy “ bóng ma” của Kiều Kiều và nhận được QQ của ấy!

      điều khó hiểu hơn nữa là, tại sao ta vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh và rất lý trí như vậy trước mặt mình? Còn mình giống như thiếu nữ tình non mới nhú,chưa hiểu đời. Nếu ta muốn giành được tình cảm của mình đâu có khó khăn gì nhưng tại sao ta lại lặng lẽ ra ?

      Nghĩ lại tối hôm đó,nếu mình ra ý muốn rất lý trí- muố ta ở lại- liệu ta có bằng lòng ? Có lẽ bằng lòng. Nhưng khi Tiểu Mạn xuất ta lập tức trở nên căng thẳng,vội vã chào rồi ; chắc là vì bị bắt quả tang nên bẽ mặt, và cũng có thể vì Lâm Mang sợ Tiểu Mạn ra điều gì đó. Chuyện hai người bí mật đương chăng? Cái kim trong bọc ắt có ngày lòi ra, che giấu sao nổi. Trừ phi Tiểu Mạn còn biết những chuyện gì nghiêm trọng hơn, cho nên Lâm Mang mới muốn ấy bộc phát ra.

      ta và ấy che giấu điều gì?

      Trước đây mỗi khi gặp chuyện khó giải quyết,Tiểu Mạn thường gọi điện cho bạn chí thân Viên Thuyên “Viên Thuyên xem,thế này là tại sao”.

      Viên Thuyên cực kỳ thông minh, nay xa.

      Xét về hành vi của ta với Kiều Kiều và Tiểu Mạn, có lẽ là tàn nhẫn. Trước lạm dụng,sau phủi bỏ. Theo cách quen dùng ở phố phường đó là “ăn ở rất có hậu”.

      Nhưng đối với mình lại tàn nhẫn như thế.

      Nhưng cũng có thể còn tàn nhẫn hơn.

      Ý nghĩ này nảy ra,khiến mọi mệt mỏi của bị nỗi sợ hãi gạt sang bên.

      Đối với mình, ta theo đuổi quá mức, luôn giữ khoảng cách, hình như là thứ chiến thuật “muốn bắt con mồi phải vờ thả lỏng trước ”. Khi gặp gỡ mình, những lời của ta, những nỗi đau thương nhớ nhung đối với Kiều Kiều đổi lấy được thông cảm của mình; vừa đúng khi mình bị ảo ảnh và QQ của Kiều Kiều quấy nhiễu, mình càng thêm thương xót ta vì “đồng bệnh”. Sau đó là những hồi ức về mọi chuyện xưa ở đại học khơi dậy khao khát tìm lại những tháng năm tuổi trẻ. Chọn địa điểm gặp gỡ là quán Rừng Họa My ở cổng trường đại học Giang Kinh, phải là mục đích ấy hay sao? ta năng thường là vừa đủ độ, đại loại như “nếu có thể cho em được lựa chọn lại”… để đánh thức mình, tự nhiên mình tăng thêm nỗi vấn vương và mong đợi đối với tình .

      ta luôn là người rất thông minh. Giờ đây nhớ lại mới thấy,từng câu từng hành động của ta trong ngày hôm đó, đều phải coi là tuyệt diệu, tuyệt diệu đến mức mình phải cắn câu.

      ta câu cái gì ?

      Chỉ là tình cảm của mình, muốn nối lại v mình ư? Tại sao phải bỏ cái gần tìm kiếm cái xa? Trong khi thế giới tình cảm của mình là con số , nếu ta chỉ cần “chúng ta hãy trở lại với nhau”, mình do dự mà nhận lời ngay. Tại sao ta lại dan díu mập mờ với cả Kiều Kiều lẫn Tiểu Mạn?

      ta ở nơi nào? Có đúng là ở Thẩm Quyến ?

      ta có bừa phứa , nhưng hai cái chết của Kiều Kiều và Tiểu Mạn liệu có liên quan đến ta ?

      Phải chăng người mà Tiểu Mạn nhìn thấy trước khi chết, chính là ta?

      Nhìn bức ảnh thi thể giập nát ngay trang nhất của tờ báo,lòng ta có đôi chút bâng khuâng. tươi vui trong trẻo nhường ấy rồi. Có lẽ Thương Tiểu Mạn đến chết cũng thể nhận ra rằng thế giới này thuộc về những con người lãng mạn. Tại sao ta bỗng nhiên điên rồ như thế? nhìn thấy cái gì? Chắc là nhìn thấy mình, vì chỉ mình mới có thể khiến ta phát điên.

      “Có biết rằng,vì cái hôn này em phải chờ đợi bảy năm ?” Còn nhớ hôm đó khi ta cố hôn Tiểu Mạn bằng được, những tưởng nổi nóng,nào ngờ lại lim dim đôi mắt, thỏ thẻ ra câu này.

      …xin lỗi… thể tự kiềm chế, nên như thế này mới đúng…Em quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến mất lý trí”. nắm được phần thắng, vui sướng ngẩng cao đầu.

      “Lẽ nào chẳng phải là như thế? khiến người ta mất cả lý trí kia mà!” Ánh mắt rực lửa, đọc quá nhiều tiểu thuyết tình !

      “Nhưng…em là bạn thân nhất của Kiều Kiều. Tuy nhiên sắp chia tay với Kiều Kiều. Chắc em cũng nhận thấy ấy tốt với , ấy “câu rùa đen”…Con người cũng có cái chất lãng mạn rất sâu đậm, muốn cứ giữ mãi thứ tình cảm sẵn có”.

      “Nghe năm đó khi tốt nghiệp thất tình, rồi suýt nữa nghĩ quẩn.Vậy có thể coi là người cùng hội cùng thuyền với em rồi. Định thôi Kiều Kiều, nghĩ kỹ chưa?”

      quyết ý rồi,nhưng… ấy vẫn chưa biết. vẫn cảm thấy thế nào ấy, có lẽ, chúng ta đến với nhau quá nhanh”.

      “Thế cứ từ từ , em có thừa lòng kiên nhẫn”; Mắt long lanh tình tứ, mê hồn.

      “E rằng đủ kiên nhẫn đâu!” lại ôm vào lòng.

      khi Kiều Kiều ra chưa đầy tháng,Tiểu Mạn hẹn trước, đến trước cửa nhà Lâm Mang. ta mừng thầm tối nay hẹn nào đến ở qua đêm.

      “Em đến Thượng Hải bao giờ ,sao nhắn để ra sân bay đón em?”

      ấy có đến tìm ?”

      “Ai cơ?”

      “Kiều Kiều”

      “Em điên à, Kiều Kiều chết tháng nay rồi!”

      “Em điên hay , phải bác sĩ mới kết luận được!”

      Tâm trạng của ràng là bất ổn. vẫn thế, lúc hiền hòa rất mực, lúc lại đùng đùng lên, hệt như tiểu thư đỏng đảnh!

      “Thế em có thể đến hỏi chàng bác sĩ thân với em từ ấy ”. ta tỉnh bơ, và nghĩ sẵn câu xin lỗi.

      “Em nhìn thấy Kiều Kiều mà, em rất sợ, em tưởng an ủi em…” Nước mắt tuôn trào.

      “Kìa, đùa thôi, em đừng khóc. Kiều Kiều , thể trở về. Em đừng nghĩ linh tinh”.

      hiểu sao em cứ cảm thấy, trong cái chết của Kiều Kiều, em phải chịu trách nhiệm, chúng ta phải chịu trách nhiệm. Tại sao sớm với ấy rằng chia tay ấy khiến chúng ta nhau mà cứ như là vụng trộm?”

      “Dịp đó Kiều Kiều được khỏe, nên nỡ nào…”

      quá mềm yếu. Chẳng hiểu sao ngày trước Tư Dao lại buông ra!”

      tin rằng Tư Dao hối hận”. Trước mắt bỗng lên hình ảnh Tư Dao, sao xua tan được.

      “Vừa nhắc đến Tư Dao, mắt sáng lên! Có phải “con cá mất là con cá to” ?”

      Cách đây lâu ta trở về Giang Kinh. Khi Tư Dao như kề bên môi Tiểu Mạn bỗng xuất . Chắc hẳn trong ấy có chút máu điên rồ.

      “Phương tiện giao thông ngày nay quá tiện lợi, để phục vụ em tha hồ theo dõi!” Ở ga xe lửa ta lại gặp Tiểu Mạn.

      định bỏ hẳn em phải ? Em cho nhiều như thế…”

      với em chưa đủ ràng ư: chúng ta kết thúc, phải tiếp tục phiêu lưu, em hãy chú ý sức khỏe”.

      “Tại sao, tại sao lại bỏ em vào lúc này, khi mà cha em bỗng nhiên gặp tai ba vạ gió? có trách nhiệm gì nữa à? Lẽ ra em nên dại dột nạo thai, em nên giống như Kiều Kiều mới đúng…”

      “Sao em lại biết…chuyện về Kiều Kiều?”

      “Trong đám bạn bè có người cực tinh khôn là Viên Thuyên, hiểu chứ? cảm nhận được quan hệ giữa chúng ta!”

      “Có phải em bỗng nhiên nhận ra rằng thực tế cuộc sống hề lãng mạn chút nào?”

      “Em cầu xin gì cả ,chỉ mong có chút lương tâm”.

      “Tàu sắp chuyển bánh rồi!”

      “Khi biết hối hận, có lẽ em thể cho cơ hội nữa đâu!”

      ta lại nhìn bức ảnh báo,rồi đưa tay chùi nước mắt chẳng rơm rớm từ lúc nào- ra mình cũng tạm được coi là “chưa cạn hết lương tâm”. Tiếng chuông ở thang máy vang lên, ta vo tờ báo lại nhét vào xắc du lịch rồi bước ra khỏi thang máy.

      Cuộc sống vẫn phải diễn ra và ta vẫn phải tiếp tục phiêu lưu.

      Hoàng Dược Sư: về rồi à?

      : kiệt sức rồi.

      Hoàng Dược Sư: Tôi cũng cảm thấy bạn rệu rã cả thể xác lẫn tinh thần,vì bạn đánh máy chậm rất nhiều.

      : đúng,cũng may tôi Vũ Hán phát thấy điều vô cùng ghê gớm!

      Hoàng Dược Sư : Mong sao có thể giúp bạn đề phòng bất trắc,tôi rất lo cho an toàn của bạn.

      : muốn biết chi tiết à?

      Hoàng Dược Sư: Đó là chuyện riêng tư của bạn, tôi hỏi sao tiện?

      : Bậc quân tử như , thực nhiều. Tuy phát ấy vô cùng đáng sợ ,nhưng tôi vẫn biết phải làm gì để ngăn chặn tai họa, nhưng ít ra tôi thấy cũng nên tránh xa kẻ ấy.

      Hoàng Dược Sư : Chuyến của bạn vô ích.

      : Vâng. Tôi xin lắng nghe ý kiến của nhiều hơn nữa. chàng phóng viên kia chỉ như con trâu mù húc, điều tra nhầm hướng rồi!

      Bận rộn suốt từ sáng đến trưa giờ mới xong việc, Tư Dao thở phào, cùng hai cộng tác trong dự án sang cửa hiệu xế của công ty để ăn bít-tết.

      Ngồi yên vị rồi, chợt nghĩ lâu gặp Thường Uyển; Lần trước hai người có chút va chạm , hình như Thường Uyển vẫn chưa nguôi phải? muốn mất người bạn tốt này, bèn gọi điện, định hẹn Thường Uyển ăn tối nay.

      Thường Uyển nghe máy nên đành để lại tin nhắn.

      vừa tắt máy chuông lại reo vang. Quách Tử Phóng gọi.

      “Này, phải công nhận : hôm nay gặp may!” Tử Phóng mở đầu độp ngay!

      gọi tôi là gì cũng được, ví dụ, mỹ nhân mù quáng, sayệc, “phòng ” cuối tuần, hay kẻ khó lựa chọn giữa ăn bít-tết và người gầy…đều được, nhưng đừng là tôi gặp may. May mắn quá hiếm khi đến với tôi!” Tư Dao than thở.

      “Quá bi quan! Xông pha trường đời, điều tối kỵ là bi quan. ràng là chưa thấm nhuần bài báo “ phù dung” của tôi”. Chắc là Tử Phóng ngồi ăn mỳ, vì nghe thấy các tiếng “lách cách xì xụp” ở đó.

      “Này, coi chừng đánh rơi di động vào bát! mau lên được ? Tôi chỉ có nửa tiếng để ăn cơm”.

      “Đáng đời chưa? Ai bảo bán sức cho chủ tư bản?Tôi vừa gặp may ,là vì toà sọan vừa phân công tôi Thượng Hải lấy tin về Hội thi ca hát. Nhân đây tôi có thể giúp để làm “phóng viên hữu nghị”, nếu tôi chẳng có lý do gì để Thượng Hải cả. có cần thanh toán lộ phí ?” Tử Phóng dõng dạc.

      ta quá đáng! Nhưng lại thấy ta có lý, dù là nhằm thoả mãn tính tò mò nữa với ta vẫn cứ là “lao động nghĩa vụ”. đành mềm mỏng: “Xin cảm ơn . Xem chừng phải hạng “tú tài ru rú xó nhà”, phải mới biết được chuyện thiên hạ. Tôi cứ ngỡ hành lang thông tin cao tốc ngày nay giúp phóng viên các giải quyết chuyện này rồi! Đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì phải ?”

      “Có lẽ phải rằng trở thành sếp của phóng viên còm này rồi đấy.Chưa có tiến triển, tôi dám gọi điện cho à? chẳng hiểu gì về chuyên môn của bọn tôi cả. Có thể dùng điện thoại, Email hoặc vài kho dữ liệu để thu thập số thông tin, nhưng thông tin cốt lõi vẫn phải do phóng viên trực tiếp phỏng vấn rồi mới tung ra. Dựa vào các vị trước, tôi nắm được số tin quan trọng!”

      nghe đây: tôi phát ra chàng đẹp trai Lâm Mang khi học đại học từng mỹ nhân Mạnh Tư Dao!”

      …” Tư Dao suýt nữa làm lật cái đĩa bít-tết nóng hổi bốc hơi, khiến hai bạn nữ ngồi bên phải bật cười.

      “Đó mà là tin quan trọng của à ?! nên đổi nghề hơn.Nhắng cả lên, để rồi điều tra được cái tin này?” Tư Dao cười nhạt.

      “Tại với tôi tất cả, tôi chưa chỉ trích làm phí giờ của tôi có! Tôi gọi điện hỏi cựu sinh viên đại học Giang Kinh hiểu đại thể về ta: nghe là đẹp trai hơn cả Vương Lực Hồng, Phan Vĩ Bách, Phùng Đức Luân (1), ngày trước thân với , nổi tiếng là đôi kim đồng ngọc nữ(2). Rất ly kỳ đúng ? Về tính cách ta thích chơi trội, có phần hời hợt, là mẫu người rất được ưa chuộng thời nay; nhưng cũng nghe năm đó bị “đá”, ta đau khổ lăm le tự sát!”

      hơi quá rồi!” Tư Dao bận tâm, nghĩ liệu có thế nhỉ?

      “Tin tình báo thú vị là: từ đường dây khác tôi biết được ta rời Thượng Hải vì vướng mắc ở tập đoàn Thân Hồng, thể tiếp tục làm,hoặc cách khác, dù làm tiếp càng rắc rối hơn”.Cuối cùng Tử Phóng cũng tung ra át chủ bài.

      “Có chuyện gì vậy?” Tư Dao bắt đầu chăm chú.

      nhớ tôi vừa gì à: tin chuẩn, vẫn cần các phóng viên phỏng vấn mới có được!”

      “Thôi nhé, tôi ăn mỳ kẻo nguội mất…”

      Tivi ngớt léo nhéo cái thứ phim phục vụ quảng cáo, Tư Dao ngồi ở sa-lông phía trước màn hình mà như nhìưn thấy gì cả.

      Nếu đúng như Tử Phóng Lâm Mang buộc phải khỏi Thượng Hải, có lẽ ta có mặt ở Giang Kinh chẳng hề vì tình cảm gì hết.

      dám đối xử với Kiều Kiều và Tiểu Mạn như thế thể là người có tình! là kẻ vô tình, việc gì cũng dám làm.

      Ngoài việc gây tổn thất cho Kiều Kiều và Tiểu Mạn về thể xác, biết đâu còn có nhiều nhân tố khác nữa liên quan đến ta, rồi dẫn đến cái chết của hai người. Thậm chí, toàn bộ chuyến Tân Thường Cốc là do ta sắp đặt!

      Thực chất ta muốn gì?

      thấy vai mình bị ai đó khẽ chạm.

      chợt bừng tỉnh, ra Chung Lâm Nhuận đứng trước mặt. mảnh khăn len choàng thêm người .

      “Đừng sợ. Tôi đây mà. Thấy ngồi ngủ, tôi sợ bị lạnh…” mỉm cười.

      cười gì thế?” Tư Dao ngỡ là mình ngồi ngủ rơi nước bọt ra mép, vội ngồi thẳng lên.

      có gì. Tôi nghĩ điều, nhưng thấy rất khó ra”.

      “Vì là luật sư…nên ngay phát ngôn cũng là cả vấn đề?” Tư Dao cười cười.

      “Ấy là thành kiến, hình như cánh luật sư chúng tôi chỉ dựa vào cái mồm để kiếống. Nhưng chuyện này đúng là có liên quan đến cái mồm và cái ăn…”

      Tư Dao chợt nghĩ “ ấy định mời mình ăn?” có phần mất tự nhiên, chẳng biết có nên nhận lời hay .

      “Tôi về muộn, vẫn chưa ăn cơm; thấy trong tủ lạnh còn vài món ăn của Lịch Thu, tôi rất muốn xài nhưng lại nghĩ đó là “độc quyền” của ,nên muốn hỏi xem ăn chưa…nếu chưa ăn , tôi ăn mỳ ăn liền vậy”.

      Tư Dao cười thầm mình quá ngố, : “Xin lỗi, đó là của tôi, nên đành mời lại ăn mỳ ăn liền vậy!” Thấy Lâm Nhuận gật đầy có vẻ thất vọng, liền thêm: “Đùa đấy mà! Em định mời Thường Uyển đến sơn trang Mai Lĩnh ăn tối, mới chỉ nhắn tin vào di động nhưng chưa thấy ấy trả lời; cũng ấy có đến , hay là phải mình để rồi phải cố xài cả mâm?”

      Lâm Nhuận cười :” lòe tôi khiến tôi ngớ cả người! Sơn trang Mai Lĩnh rất gần ngay đây, lẽ ra cứ phôn đến văn phòng của tôi, thế là xong; Tôi có thể thanh lý suất ăn của bạn !”

      Đúng! Thế mà mình nghĩ ra! Nhưng lại hoá ra là mình mời ta ăn cơm,còn ra thể thống gì nữa?

      Thấy Tư Dao cứ nghệt ra, Lâm Nhuận lại : “Tôi định báo cáo với đây!”

      “Báo cáo? Nghe sợ ! coi tôi là sếp của à?”

      “Ơ kìa, phải là sếp ư? nghiêm chỉnh nhé: cậu bạn tôi làm ở đơn vị của sở công an rằng, họ phát ra vài kẻ tình nghi về vụ việc đột nhập phòng hồi nọ; đều là dân tỉnh ngoài, quen với địa bàn vùng này, chúng có lịch sử gây án ở các địa phương. Nhưng đến giờ vẫn chưa biết động cơ của chúng là gì. Tôi đoán rằng tiếp theo chúng dò la tình hình của ở công ty cũ công ty mới. Có thể loại trừ động cơ kinh tế”.

      “Ở công ty cũ, tuy tôi là cấp chủ quản tầng giữa nhưng vẫn chưa ở vị trí có thể đưa ra quyết sách, đâu có lắm mối liên quan gì phức tạp? Tôi cứ cảm thấy chuyện này vẫn liên quan đến chuyến Tân Thường Cốc”.

      “Tuy nhiên vẫn nên chuẩn bị về tư tưởng…Bên công an thường bận làm gấp các vụ trọng án cấp bách .Chuyện phiền toái gặp tối hôm đó chưa bị tổn thất về người về của, nên thể coi là trọng án gì cả; Có thể họ rất coi trọng vụ việc nên mới điều tra đến tận hôm nay”.

      Tư Dao cũng hiểu ngụ ý của , im lặng gật đầu.

      Thấy Tư Dao hơi thoáng vẻ thất vọng , định sang chuyện khác nhưng lại cảm thấy chẳng dễ dàng gì: “Hình như Tử Phóng lại công tác rồi, ấy tra ra điều gì chưa?”

      ----------------------------
      (1) Các diễn viên và người mẫu đương thời

      (2) Các thiếu niên đẹp hầu cận thần tiên

    3. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 32
      CHUYẾN CỦA NGƯỜI ĐẸP


      Quách Tử Phóng bước vào hiệu ăn,thấy ở bàn kề nơi góc phòng có giai nhân thuộc nhóm “tân tiến”(1) mặc bộ đồ màu sáng, ngồi uống nước chanh, mắt luôn nhìn ra cửa bên ngoài. đoán có lẽ đó là Trác Dĩnh, bèn rảo bước đến hỏi: “Trác Dĩnh phải ?”

      ta gật đầu, ra hiệu mời ngồi, và : “ là Quách Tử Phóng?”

      Tử Phóng ngắm qua cặp kính râm, làn da trắng ngần, hai bên sống mũi hơi lấm tấm tàn nhang, lớp phấn thoa che gần hết; có khuôn mặt trái xoan rất chuẩn mực, đôi mắt to tròn hơi giống Triệu Vi(2). Tử Phóng thầm nghĩ.

      “Qua điện thoại có biết đôi nét về Lâm Mang, sao email gửi thẳng cho tôi?”

      “Vì tôi muốn để lại bất cứ ghi chép nào”.

      “Hay lắm, rất có bản sắc của công ty Thân Hồng”. Tử Phóng cười chiếu lệ. “Nào, , tôi xin lắng nghe”.

      hãy trả lời tôi trước , sao lại biết số phôn và email của tôi?”

      “Ơ kìa, Thân Hồng là công ty lớn, nơi nào chẳng có dấu chân của các vị? Tôi tra cứu thông tin về Hội chợ thương mại Nam Kinh năm ngoái, thấy ghi tên hai người khi cần liên hệ là Lâm Mang và Trác Dĩnh”. Tử Phóng cảm thấy Trác Dĩnh chẳng phải hạng dễ đối phó, nên vòng vo gì hết.

      “Được. Tôi còn cầu nữa, hôm nay tôi gặp ,mục đích chủ yếu là muốn trao đổi với thông tin mà tôi cần”. Trác Dĩnh ngồi đàm phán, là rất khó nhằn.

      Tử Phóng thầm ngạc nhiên: “Vâng, nếu tôi biết …”

      “Nếu ết điều tra giúp tôi!”

      Ôi, những vị MBA(3)! Tử Phóng nghĩ mà tức. Con người Trác Dĩnh cũng “trình làng” thẳng tuột như bản sơ yếu lý lịch của ta.

      “Được, tôi cứ tạm nhận lời, vấn đề này còn phụ thuộc vào chất lượng của thông tin mà cho tôi biết”. Tử Phóng tỏ ra lỳ lợm.

      “Thế tùy vậy, coi như tôi chưa gì hết, chúng ta ăn xong, đuờng ai người nấy !”

      “Thôi được, thôi được! thắng. Tôi xin nhận lời…nhưng sợ tôi chạy làng à?” Tử Phóng hiểu rằng mình chẳng có năng khiếu làm kinh doanh.

      Trác Dĩnh cười thản nhiên: “ chạy làng hay , cuối cùng tôi vẫn có được thông tin cần thiết. Tôi chỉ đùa vậy thôi. Nhưng đúng là tôi muốn cho biết Lâm Mang ở đâu?”

      ta bay hơi rồi! Nếu có thể tìm thấy tôi thỉnh giáo được ta khối thứ, chẳng phải nhọc sức chạy đến tận Thượng Hải này!”

      “Tôi cũng đoán thế”. Trác Dĩnh bỗng ngừng bặt,những ngón tay búp măng nhè mặt bàn, hình như nghĩ xem nên tiếp ra sao.

      Im lặng lúc. Tử Phóng bắt đầu cảm thấy sốt ruột, bèn : “Hay là,tôi gợi mở điều này với . và Lâm Mang từng nhau, đúng ?”

      “Tôi thích dối, nhưng rất lạ là tại sao lại biết nhỉ?” Trác Dĩnh nhìn chằm chằm vào cặp kính râm của Tử Phóng.

      “Chỉ là phỏng đoán liều của tôi! Tuy hiểu về Lâm Mang nhưng đại khái tôi cũng biết ta háu còn mạnh hơn các mê đồ trang sức! ta dám theo đuổi, giăng lưới vét sạch, bắt cá hai mươi tay cũng mỏi! Hai vị, người phụ trách thị trường , người phụ trách tiêu thụ, cùng có mặt ở vài Hội chợ triển lãm, cùng giang hồ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Huống chi Lâm Mang xưa nay đâu phải Liễu Hạ Huệ(4), lại có hình thức miễn chê, nếu hai vị quấn lấy nhau mới là chuyện lạ! Này, xin hỏi liệu hai người …” Mỗi khi đắc ý, Tử Phóng thường che giấu được nữa.

      “Xin chớ sâu vào các chi tiết. đoán đúng, chúng tôi từng nhau, nhưng rồi tôi nhận ra quan niệm của mình và ta khác nhau quá xa. Tôi cần bến đỗ lâu dài, còn ấy cần những cú sốc hoặc là những mục đích mạnh hơn. Tôi xin chịu cái trò chơi ấy, bèn tuyên bố chia tay , ít ra cũng gọi là rút an toàn bị tổn thương”. Trác Dĩnh tuy có phần ngạo nghễ nhưng phải rất thẳng thắn.

      “Giống nhau cách đáng sợ!” Tử Phóng lập tức nghĩ đến Tư Dao, kêu lên.

      “Cái gì giống nhau? Ai giống ai?”

      “À… có gì .Có cũng nhìn nhận rất giống , nhưng chưa sắc sảo bằng!”

      “Tôi cho biết thông tin quan trọng rồi, đúng chưa?” Trác Dĩnh lạnh lùng nhìn Tử Phóng.

      “Đúng là rất quan trọng. Nhưng còn lâu mới đủ, tôi rất muốn biết tại sao ta lại khỏi Thượng Hải?”

      “Có những điều, dù rất riêng tư, tôi cũng với nhưng có những điều tôi thể cho biết. Nhất là hôm nay tôi nghiệm ra rằng chẳng phải người đáng tin cậy, nên tôi càng thể cho biết”.

      Những nhân vật MBA có khác! Tử Phóng sắp nổi điên: “Thế …”

      “Tôi như tưởng đâu, tôi giúp , nhưng trực tiếp với thôi. Tôi cho hai đầu mối: là hãy đọc lại tờ “Văn Hối Báo” ngày 11 tháng 8. Có vấn đề gì mà hỏi phóng viên. Hai là, hãy nhớ chi tiết lúc nãy tôi , Lâm Mang phải gã râu xanh chính cống, mỗi hành vi của ta đều có tính mục đích rất . Thế thôi! Này, chớ quên thanh toán!” Trác Dĩnh rồi đứng lên, khoác ví đầm, đôi chân giày cao gót bước rất nhanh ra cửa.

      Tử Phóng thấy hơi nóng gáy, cất cao giọng: “Thực ra vẫn nhớ ta, đúng ?”

      Trác Dĩnh dừng bước, quay lại, khẽ mỉm cười: “Thông minh đấy! Đúng là tôi vẫn nhớ, nhớ muốn chết…À, ra tôi vụng , ý tôi là…muốn ta chết !”

      A Tam Hoàng Kim rút lui cách bí hiểm, động đất ở tập đoàn Thân Hồng.

      Tin bản báo: Giám đốc Bộ phận đầu tư tập đoàn Thiên Hồng là Bành Ngọc Sơn- vốn được mệnh danh là A Tam Hoàng Kim- vừa qua đệ đơn lên Hội đồng quản trị xin từ chức, cùng xin từ chức với ông,còn có hai vị chủ quản cao cấp của Bộ phận đầu tư, gây nên biến động nhân lớn nhất trong tập đoàn kể từ mấy năm gần đây.

      Ông Bành Ngọc Sơn trong những người sáng lập ra Thân Hồng, lập nên Bộ phận đầu tư cách đây 12 năm, và nhanh chóng phát triển Bộ phận này thành đơn vị kinh doanh có lãi cao nhất Thân Hồng ,bản thân ông cũng nổi danh là “Núi vàng kiên cố” trong lĩnh vực kinh doanh cổ phiếu và bất động sản. Giới doanh nghiệp cho rằng lợi nhuận của Bộ phận đầu tư liên tục 5 năm đạt mức tăng trưởng 30%. Trước khi ông Bành Ngọc Sơn đột ngột xin từ chức, hề thấy có tin đồn doanh nghiệp nào đó vời được ông ,cho nên kiện này rất ít khả năng chỉ đơn thuần là biến động nhân .

      Đây là mẩu tin duy nhất liên quan đến tập đoàn Thân Hồng đăng “Văn Hồi Báo” số ra ngày 11 tháng 8. hề nhắc đến tên Lâm Mang. ta ở Bộ phận thị trường, chẳng hề dính dáng đến bộ phận đấu tư. Hay là Trác Dĩnh chơi khăm mình?

      cáu kỉnh vò mái tóc vốn bù xù. Nếu ngồi nhờ ở văn phòng của toà báo thân quen chắc phải chửi bới ầm lên! chợt nhớ đến chi tiết thứ hai mà Trác Dĩnh , “ có tính mục đích rất ”. Đặc điểm của Lâm Mang là khôi ngô, có vẻ tay chơi, hấp dẫn phụ nữ, còn Bành Ngọc Sơn là bậc cao niên, sơ yếu lý lịch của ông ta tìm đâu cũng thấy, 54 tuổi,hai con trai đều ở nước ngoài.

      Mình lại vào ngõ cụt rồi.

      ngao ngán nhìn tờ báo, ánh mắt ngẫu nhiên dừng lại ở mấy chữ “hai vị chủ quản cao cấp”. lập tức lên mạng tìm kiếm, mắt bỗng sáng lên.

      Hồi chuông điện thoại đánh thức Tư Dao. bật đèn bàn, cầm máy lên nghe. Giọng gọn sắc của Tử Phóng vang lên : “Tôi đây mà, vẫn khỏe chứ?”

      biết lúc này là mấy giờ ?”

      “Biết rồi, còn quá sớm!”

      quá sớm mà là quá muộn, 1 giờ rưỡi sáng! Có ai gọi điện kiểu này ?” Tư Dao rất bực mình.

      “Tôi chỉ muốn hỏi thăm xem có được an toàn ”. Giọng Tử Phóng đúng là tỏ ra quan tâm.

      “Vâng, xin cảm ơn . Tuy nhiên tôi vẫn thấy sao hiểu nổi”. Tư Dao thấy đầu cứ ong ong, hai mắt sao mở nổi.

      nghe tôi hết , rồi hiểu. Xin điều quan trọng nhất trước, dù ở đâu và vào lúc nào hễ nhìn thấy Lâm Mang miễn chuyện và khỏi cần tiếp cận, hãy gọi 110 báo công an ngay”.

      “Sao lại thế? ta có bất cứ hành vi thô bạo nào, tôi cũng báo công an à?”

      đoán xem tôi ở đâu?”

      “Chắc là nơi dịch vụ từ A đến Z?”

      “Ôi, lúc này mà còn đùa được? Tôi ngồi ở nhà Lâm Mang. Đúng, căn nhà ở Thượng Hải ta mua năm ngoái”.

      vào bằng cách nào? Thế là phạm pháp, biết ?” Tư Dao bắt đầu tỉnh hẳn.

      “Chuyện dài lắm, tôi tóm tắt vậy: ở Thượng Hải, trước và trong khi dan díu với Kiều Kiều, ta còn có vài khác - thậm chí có bà tuổi sồn sồn mà dân Thượng Hải gọi là “thích ăn phở”…”

      “Với tôi , ta chẳng đáng xu, khỏi cần mạt sát ta thêm nữa”.Tư Dao nghe thấy ta nặng lời , hiểu sao lại thấy có phần chối tai, bèn ngắt lời luôn.

      “Tôi nhận ra tâm trạng của vẫn còn phức tạp. biết , tôi chạm trán với người tình cũ của ta, này làm về tiêu thụ. Phải ta râấ khiếp, chỉ mong ta chết mới hả! Chuyện là thế này : trước hết Lâm Mang keo sơn gắn bó với em này, sau đó bỗng ngả vào lòng nữ chủ quản cao cấp, chuyên gia đầu tư ở Bộ phận Tiền tệ của công ty.Vị chuyên gia ấy…đáng tuổi chị tôi, nhưng trông vẫn còn điệu đà ra trò; chị ta bị Lâm Mang mê hoặc đến nỗi dám làm bừa, bị xúi giục, dùng ngay tiền đầu tư của công ty để làm ăn,dự định vớ bẫm rồi cao chạy xa bay. Nào ngờ các căn hộ cao cấp mua bằng tiền ấy đều bị kẹt do chính sách quản lý thay đổi; khi kiếm ra tiền vẫn yên ổn, nhưng khi bắt đầu lỗ vốn tài vụ công ty phát ra vị chủ quản này “thuổng” tiền. Chị ta cũng có đại ca làm hậu thuẫn, chị ta và giám đốc Bộ phận đầu tư Bành Ngọc Sơn lần mò lăn lộn cùng gây dựng giang sơn. Tôi nhấn mạnh nhé, bốn chữ “lần mò lăn lộn” phải hiểu theo nghĩa đen. Gã Ngọc Sơn thừa biết chuyện của ‘nữ tướng quý’ nhưng cứ vờ như biết gì. Cho nên, khi chuyện vỡ lở, cộng với chuyện nội bộ lãnh đạo vốn rất lục đục, sếp họ Bành cũng bị lùa luôn”.

      nhiều nhưng hình như hơi lạc đề, điều này liên quan gì đến cuộc điều tra của chúng ta?”

      có biết bà chị đó có kết cục thế nào ?”

      Tư Dao bỗng ớn lạnh: “Sao? Chẳng lẽ chị ta…”

      “Tự sát! Cứa cổ tay tự sát, chết ngay giường của mình”.

      Tư Dao thấy toàn thân giá lạnh. ra cửa sổ phòng vẫn mở. Từ sau khi lắp thêm khung sắt thường xuyên mở cửa để giảm bớt nỗi sợ hãi gian kín mít. đứng lên, ra khép cửa lại nhưng được câu nào.

      vẫn chư mối liên quan gì trong đó à? Vị nữ chủ quản,Kiều Kiều, Tiểu Mạn, đều chung kết cục”.Tử Phóng tiếp tục thao thao bất tuyệt theo hướng suy nghĩ của mình.

      cần tôi cũng hiểu…nhưng, thế sao? Chẳng lẽ mọi điều đều cho thấy ta là hung thủ à? Kiều Kiều chết ra sao, tôi chứng kiến; cái chết của Tiểu Mạn thể là trực tiếp liên quan đến ta. Và, đầu tiên mà , vẫn sống đấy thôi?”

      “Đó là vì ta sớm rút ra ngoài vòng. Tôi còn chưa hết đâu .Từ các việc , tôi liên tưởng đến việc người cha Tiểu Mạn bị bắt để điều tra. Theo tôi biết, khi Lâm Mang Kiều Kiều đồng thời dan díu với Tiểu Mạn. Tại sao? Cha mẹ của Tiểu Mạn là người có quyền thế. Tối hôm nay tôi gọi biết bao nhiêu cú phôn, chỉ thiếu nước chạy đến Vũ Hán và làm số tình tiết: Ông Thương Đình ăn hối lộ và biển thủ công quỹ chẳng phải mới hai năm nay, nhưng người gần đây gây cho ông rắc rối lớn, lại chính là con cưng Thương Tiểu Mạn…”

      “Này, năng bớt cái giọng chua cay ấy được ? Tiểu Mạn là bạn thân của tôi kia mà”. Tư Dao bỗng lại thấy chói tai.

      ta tự tiện chuyển khoản tiền lớn từ kho bạc trực thuộc Thương Đỉnh, khiến thanh tra tài chính chú ý. Khoản đó được chuyển đến tài khoản của công ty mới nổi lên trong ngạch kinh doanh địa ốc ở Thượng Hải. trong những cổ đông của công ty là ai, đoán xem?”

      cho tôi là đứa con nít, là con bé học sinh ngô nghê chắc? Là Lâm Mang! Gì nữa nào? Mục đích của ta đúng là quá , cực tham lam. Nhưng có nghĩa là ta giết người”.

      “Thực ra tôi cũng vì muốn làm , nên đến lục soát nhà Lâm Mang để tìm chứng cứ. Tôi làm gì để vào được, đoán xem?”

      “Này, tôi bao lần rồi, lúc này là giờ rưỡi sáng, phải là lúc bộ não làm việc tốt nhất”.

      “Thế ngược lại với tôi, các bài viết quái dị rất được truyền tụng của tôi thường được viết vào đêm khuya. biết , đầu tôi chợt sáng lên…đôi khi tôi như có linh cảm, tôi nghĩ đến làm về tiêu thụ kia, tôi vừa ấy “rất khiếp”, nhớ chứ? Tôi đoán rằng khi ta và Lâm Mangắc ta phải có chìa khoá tổ ấm. Khi chia tay, tinh khôn như thế hẳn phải đánh thêm chìa để “làm kỷ niệm”. Quả sai, ấy vẫn giữ chùm chìa khóa đánh thêm, thế là tôi khệnh khạng bước vào!”

      Tư Dao tưởng tượng cảnh chàng Tử Phóng cao lêu đêu “khệnh khạng”,suýt nữa ‘nôn ọe’: “ nhiều rồi, nhưng tôi vẫn chưa hiểu Lâm Mang đáng sợ đến đâu?”

      Tử Phóng ngừng lời,hình như nghĩ ngợi điều gì. Tư Dao lại giục : “ còn biết gì nữa, cứ . Tôi chuẩn bị tư tưởng để nghe khả năng xấu nhất”.

      “Chỉ e dù chuẩn bị kỹ đến đâu, cũng chịu nổi”. Giọng Tử Phóng có vẻ gì là s ý khoa trương. “ thử nghe đoạn lời nhắn vào điện thoại của Lâm Mang”.

      Sau vài tiếng “tút tút”, là giọng nữ quen thuộc: “ Lâm Mang, em đây. Lúc này rất khuya. Mai em đến Thượng Hải công tác. Buổi sáng em ở chi nhánh của Sở đặt tại Thượng Hải, chiều xe đến Vô Tích. Ngày kia còn phải Nam Kinh. Em rất nhớ , em vốn định đến vào tối nay, muốn ôm em, nhưng ở Giang Kinh nhiều việc quá, bận rộn cho đến tận lúc này nên thể kịp lên đường. Mai gặp , rồi cùng ăn trưa được chứ? Lúc đó em cho biết chuyện này. I love you”.

      Bàn tay Tư Dao cầm điện thoại như tê dại , nhưng vẫn giữ được. ngây người, nghe đủ hết từng chữ từng câu. Quách Tử Phóng khoa trương. chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, nhưng ngờ giọng nữ vào máy điện thoại của Lâm Mang lại là giọng người bạn thân nhất của - Viên Thuyên!

      thể nào!

      Nhưng buộc phải tin vào tai mình, đó là giọng của Viên Thuyên.

      Lâm Mang định làm gì vậy? Viên Thuyên khôn ba năm sao lại dại giờ thế này? Lẽ nào cậu nhận ra Lâm Mang chẳng phải là kẻ chịu ‘an phận’? Chẳng lẽ cậu quên rằng cậu và Lưu Dục Chu ước hẹn với nhau, cùng xây tổ ấm tình ? Dục Chu có biết những chuyện này ? Chắc là . Cậu mất rồi, ấy vẫn nguôi thương nhớ, thậm chí định tu. Cậu làm thế này có xứng với ấy ?

      Viên Thuyên, tại sao cậu lại làm như thế?

      “Tư Dao sao thế?”

      “Tôi… sao. Tôi nghĩ Viên Thuyên phải là con như thế. Chồng chưa cưới của ấy từng với tôi rằng, sau khi Kiều Kiều mất,Viên Thuyên thấy nghi ngờ Lâm Mang nên Thượng hải để điều tra. Có lẽ ấy tiếp cận Lâm Mang là thủ đoạn để khiến cho Lâm Mang tin cậy”.

      “Và đương nhiên là, Lâm Mang vốn có tố chất khiến mười mê cả mười, cũng có khả năng Viên Thuyên diễn kịch,giả rồi hoá , coi như lên thuyền cướp biển. Chuyện tương tự như thế này rất nhiều. Tôi chỉ là phóng viên ngành giải trí, chẳng thể bình luận gì về đạo đức tình cảm chung thuỷ của ai. Họ có chân tình hay chẳng thuộc phạm vi của tôi. Nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề an ninh xã hội”.

      “Đến lúc này, mọi việc chỉ mới chứng minh Lâm Mang là gã đĩ bợm. Tham tiền háu luôn gắn với nhau, chẳng có gì là lạ; liên quan gì đến an ninh xã hội ?”

      Tử Phóng cười nhạt: “Trong cái tủ bếp có khoá của ta, tôi phát ra lượng lớn cực lớn thuốc ngủ!”

      (1) Chỉ các viên chức thế hệ mới,có trí thức cao và thu nhập khá
      (2) Diễn viên điện ảnh,ca sĩ
      (3) Thạc sĩ quản trị kinh doanh
      (4) Nhân vật thời Đông Chu Trung Quốc,rất đức độ

    4. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 33
      QUY Y (1)


      Lưu Dục Chu gọi món bánh gối chay, còn dặn kỹ nhà bếp đừng cho mỡ lợn .Thấy Mạnh Tư Dao kinh ngạc nhìn mình, cười: “ Tư Dao đừng lấy làm lạ, tôi bắt đầu ăn chay. Ăn được hai tuần rồi,thấy rất dễ chịu”.

      Tư Dao biết sao,chỉ tiếp tục ngắm Dục Chu. Hình như gầy đáng kể, cái đầu húi cua thay cho mái tóc dài vốn được chăm sóc kỹ, trông người càng thêm hốc hác.

      “Hình như quy Phật còn nghiêm chỉnh hơn cả phật tử”. Tư Dao thấy lòng mình se lại, thấy xót xa cho Dục Chu.

      “Ấy là nhờ tác dụng thần kỳ của nó. Sau khi Viên Thuyên ra ,nhất là sau khi thấy hồn ma- hoặc cách khác là ảo giác của tôi, tôi rất hay tụng kinh. Điều này kéo tôi trở về cuộc sống bình thường, giúp tôi lại có được cái tâm yên bình. Dù sao tôi vẫn phải gắng đối với cuộc sống thường nhật và công việc bận rộn. Nếu tâm yên tôi chẳng thể làm nổi việc gì”. Dục Chu rất chân thành.

      đáng khâm phục, giải quyết được rất tốt”. Tư Dao thầm nghĩ, liệu bao giờ mới có thể tìm lại được yên bình trong tâm? Các việc liên tiếp xảy ra khiến thể nào yên.

      “Tư Dao thể yên bởi mấy người bạn tốt …Chuyện về Tiểu Mạn đồn đại khắp nơi, là đáng sợ!”

      “Tuy tôi chưa từng với nhưng chắc cũng nhận ra, mấy người bạn đó của tôi đều từng đến Tân Thường Cốc; Nghĩ đến lời của ông già đó…Chẳng lẽ sợ vận xấu ấy cũng đến với mình hay sao?” Tư Dao nghĩ bụng, phản bội của Viên Thuyên đối với Dục Chu phải là tàn nhẫn.

      Nhưng ngờ Dục Chu lại mỉm cười: “Sao tôi lại nghĩ ngợi? Nhưng đây là cái hay của người tu hành theo đạo Phật. Mỗi khi u uất buồn rầu tôi lại tụng niệm kinh Phật, lòng tôi lập tức yên ổn ngay.Và, sau khi học Phật pháp, tôi cho rằng cái gọi là “lời nguyền” chẳng qua chỉ là thứ ma tâm(2). Ma tâm làm nhiễu loạn tư duy bình thường, ma tâm khiến người ta nảy sinh những hình ảnh hoang tưởng. Khi ở tình trạng ấy con người thể xảy ra chuyện. Người bị xảy ra chuyện lại tiếp tục đem ma tâm đến cho người khỏe mạnh, hình thành vòng tuần hoàn ác tính”.

      Tư Dao chăm chú lắng nghe, suy ngẫm từng câu của , mỗi câu dường như đều rất có lý. Đó là hành trình diễn biến tâm trạng của chàng trai trải qua cuộc bể dâu. Mình nên với về chuyện Viên Thuyên như thế nào đây? Có cần thiết phải kể với về chuyện của Viên Thuyên và Lâm Mang “ đêm” hay ? Quách Tử Phóng đáng ghét, sao ta cứ khăng khăng bảo mình “phỏng vấn” Dục Chu, bắt mình khơi lại chuyện cũ, trở thành kẻ “buôn chuyện”?

      Chu rất có lý, giúp tôi rất nhiều. về “tâm ma”, có cho rằng trước đây Viên Thuyên cũng bị ảnh hưởng ?” Tư Dao thận trọng lựa lời, sợ đụng chạm đến nỗi đau của Dục Chu.

      “Có chứ! Giờ đây bình tâm nghĩ lại, có thể thấy mọi việc tương đối . Tôi nhớ sau chuyến núi Vũ Di nhiều lần chuyện với tôi về cái chết của Kiều Kiều.Viên Thuyên là người rất hay suy ngẫm, nêu ra rất nhiều “lý luận”. Chẳng giấu gì Tư Dao…” Dục Chu ngần ngừ lát.

      “Tôi biết, mình là người đầu tiên bị nghi ngờ. Giờ nhớ lại, tôi thấy lòng mình lắng dịu nhiều rồi”. Tuy miệng vậy nhưng Tư Dao lại tự nhủ: có thế ?

      sao?Thế rất tốt. Dù sao tôi vẫn chưa bao giờ cho là như thế.Tôi thêm điều này đừng để bụng: Viên Thuyên còn nghi về chuyện bạn trai của Kiều Kiều và Thương Tiểu Mạn là Lâm Mang…Lâm Mang có mặt trong chuyến Vũ Di khiến người ta ngờ ngợ; vì hồi học đại học khi “năm chiến sĩ núi Lang Nha” du lịch ta chưa từng hăng hái tự nguyện cùng để “hộ giá”. Tại sao lần ấy lại , vả lại Kiều Kiều vốn cũng muốn thế.Ngoài ra, tại sao Tiểu Mạn lại nhạy cảm về chuyện giữa và Lâm Mang, Viên Thuyên ngờ rằng ấy cố ý khích bác gây rắc rối cho và Kiều Kiều.

      “Cho nên, ấy vài lần Thượng Hải điều tra về Kiều Kiều trước đây. Hôm nọ tôi chả kể với Tư Dao rồi còn gì. ấy điều tra mấy suôn sẻ, vả lại chuyến nào cũng kết hợp công tác, rất bận bịu. Tôi nhận thấy sau mỗi chuyến Thượng Hải về, tâm trạng ấy đều rất hay”.

      Tư Dao định : “Tất nhiên rồi, vì ấy vừa mới gắn bó với Lâm Mang nên bắt đầu cảm thấy hài lòng với chàng thà Dục Chu và quan hệ có”, nhưng lại thôi và hỏi: “Chắc ấy vì chuyện đó mà trở nên xa cách chứ?”

      Dục Chu chợt biến sắc, hơi thở có phần gấp gáp, nhưng lập tức khép mắt lại, môi mấp máy…Hình như điều hoà tâm trạng: Cuối cùng chậm rãi : “ đúng, trước khi Viên Thuyên ra , tình cảm giữa chúng tôi xuống dốc, ngày cưới cứ hoãn hoãn lại. Thậm chí chúng tôi từng rất căng với nhau. hiểu sao tôi cứ cảm thấy trái tim ấy dần xa tôi. ấy là người rất tỷ mỉ thận trọng, tôi lại chứng cứ gì, đôi lúc đành phải ấm ức mà chịu vậy. Tuy nhiên tôi cho rằng những điều đó chỉ là rất vì khi nghe tin Viên Thuyên ra , tôi hiểu sâu sắc rằng ấy đối với tôi quan trọng biết nhường nào. Đời tô thể thiếu vắng ấy. Nếu Viên Thuyên giờ đây có thể hồi sinh, tôi càng ấy gấp bội”.

      Tư Dao hiểu căn bản đạt được mục đích trong cuộc gặp hôm nay.Nhưng càng thêm tức Quách Tử Phóng, ta chỉ đam mê những tình tiết quái dị lạ lùng; đúng là ta chứng minh được Viên Thuyên ăn ở hai lòng, nhưng rồi sao nữa? vô nghĩa!

      Câu của Dục Chu như vẫn vang bên tai : “Nếu Viên Thuyên có thể hồi sinh…” chợt nảy ra ý ,bèn : “Muốn hỏi Chu điều này, đừng phật ý nhé: gần đây… có nhận được QQ của Viên Thuyên ?”

      “Tối hôm đó tuy biết Tư Dao gặp Viên Thuyên mạng QQ,nhưng nếu chưa tận mắt chứng kiến tôi nhất định thể tin người chết rồi mà vẫn chat được”. Dục Chu dán mắt vào màn hình máy tính đặt bàn của Tư Dao, chầm chậm lắc đầu. bỗng ngoảnh sang : “Này, tại sao ấy gửi tin cho tôi nhỉ? Tôi rất muốn chuyện với ấy, dù chỉ là mạng QQ. Trước đây gặp ảo giác ấy chỉ toàn im lặng lời”.

      “Tôi nghĩ, chắc là ấy muốn điều tốt cho , muốn quấy rầy cuộc sống của . Hoặc là,tại đọc kinh Phật, nên ấy né tránh. Chắc khó tưởng tượng nổi lần đầu nhận được QQ của Kiều Kiều, tôi sợ đến đâu. Cho đến giờ tôi vẫn muốn nhìn thấy QQ của họ, tôi toàn lẩn tránh họ”.

      Dục Chu đứng lên. Chợt nhìn thấy quả cầu pha lê đặt bàn : “Viên Thuyên gửi tặng phải ? Đẹp !”

      Tư Dao vâng.

      “Còn bức ảnh đâu,sao tôi chưa trông thấy?”

      “Mọi tai hoạ đều khởi nguồn từ chuyến Tân Thường Cốc lần đó,tại tôi cứ khăng khăng đòi đến hang Thập Tịch.Chắc Viên Thuyên rất hối hận vì chuyện đó,lẽ ra ấy nên ủng hộ tôi vào xem hang,nên mới gửi cho tôi bức ảnh nhằm nhắc đừng thiếu suy nghĩ như thế nữa.Rồi lần tôi thấy ấm ức, tôi cắt vụn bức ảnh vứt rồi”. Thực ra sáng nay Tư Dao mới cắt vụn bức ảnh, sau khi biết chuyện quan hệ giữa Viên Thuyên và Lâm Mang. hiểu sao cảm thấy mình bị lừa dối ghê gớm. và Viên Thuyên bao năm nay thân nhau như chị em, thế mà ấy lại làm chuyện đó. Tư Dao thấy thất vọng về tình bạn này. Việc đầu tiên nghĩ đến là xé bỏ bức ảnh phong cảnh mà hễ nhìn thấy lại khiến đau đớn. thậm chí định đập luôn quả cầu pha lê, nhưng lại thấy mình quá nóng nảy pha chút xót xa. Bởi thế định lúc khác cất nó . Lúc này các mảnh vụn của bức ảnh vẫn nằm trong cái hộp giấy vụn nhưng chẳng buồn nhìn nữa.

      Dục Chu khẽ thở dài: “Ôi,thế đáng tiếc”.

      “Tại sao ạ?’ “Viên Thuyên tặng ai thứ gì, đều phải là ngẫu hứng.Bức ảnh đó nhất định thể những điều ấy muốn ”.

      “Dù ấy định gì, cũng đành vậy!” Tư Dao khẽ nhún vai, nghĩ bụng tôi biết ấy định gì.Mấy người bạn chơi với nhau hết sức hồn nhiên trong sáng như quả cầu pha lê này nhưng dưới bóng đen của chết chóc, dục vọng và phản bội hoàn toàn mất ý thức kiểm soát, mà nguyên nhân khởi nguồn là chuyến Tân Thường Cốc.

      --------------------------------------------
      (1) Danh từ Phật học = trở về bên Phật
      (2) Tâm trạng rối loạn,sai lầm,lệch lạc

    5. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 34
      LỜI NHẮN ĐỂ LẠI


      : Tại sao lại im lặng?

      Hoàng Dược Sư: Tôi phải suy ngẫm, vì những điều bạn quá phức tạp và đầy kịch tính. Rất cảm ơn bạn tin tôi, cho tôi biết những điều hết sức riêng tư.

      : Tôi ưa kịch tính, rất thích xem các tin giật gân nhưng rất ghét phải trở thành vai chính.

      Hoàng Dược Sư: Vị đại ca phóng viên kia lo lắng phải là có lý. Nhất là đám thuốc ngủ kia, tôi cũng thấy giật mình.

      : Đúng thế. Tôi nghĩ kỹ rồi. Tại sao lúc Kiều Kiều sắp chết cứ nhắc nhắc lại mấy lần “mình rất buồn ngủ”. Tại sao lại bất chợt trượt chân đường? Đoạn đường ấy, dù trong đêm mưa, nếu thận trọng thể nào bị trượt chân xuống dốc.

      Hoàng Dược Sư : Và ,khi bị lăn xuống ấy hầu như hề kêu lên. Nếu ta nghĩ vì ấy uống thuốc ngủ , điều này có thể giải thích xuôi tai.

      : Nhưngng chơi vùng núi, ai lại uống thuốc ngủ bao giờ?

      Hoàng Dược Sư: Ý bạn là Lâm Mang giở thủ đoạn, cho Kiều Kiều uống thuốc ngủ sao?

      : Hôm đó, hai người ấy hầu như toàn ở bên nhau. Món ăn và đồ uống của cả hai, đều do Lâm Mang khoác vai. Lúc ngồi nghỉ, họ cùng ngồi ăn rất thân mật.

      Hoàng Dược Sư: Có lý đấy. đáng sợ.

      : Còn điều này nữa, Tiểu Mạn vốn rất thân với Kiều Kiều, luôn ghét cay ghét đắng những chuyện tệ hại, tại sao lại mắc lừa Lâm Mang?

      Hoàng Dược Sư: Có thể tạm giải thích là, lần nào đó tiếp xúc riêng với Tiểu Mạn, Lâm Mang cho ta uống thuốc ngủ, sau đó lợi dụng ,làm cái chuyện rồi.

      : Ý nghĩ này của mới mẻ. Con đôi khi vẫn thế, được lý trí lắm, khi bị tấn công trở thành tù binh của ái tình.

      Hoàng Dược Sư: Nhất là khi đối phương là chàng quá điển trai.

      : Tôi có giả thiết còn đáng sợ hơn. Lúc nãy tôi nhắc đến vị nữ chủ quản Bộ phận đầu tư của tập đoàn Thân Hồng. Chị ta tự sát ngay giường của mình. Liệu có thể là ‘người tình say đắm’ Lâm Mang cho chị ta uống thuốc ngủ rồi “giúp” chị ta cứa động mạch cổ tay ?

      Hoàng Dược Sư: Đương nhiên có khả năng này. Bên công an thể loại trừ ta là kẻ tình nghi, trừ phi ta chứng minh được ta có mặt ở trường.

      : Nhưng nên biết, Kiều Kiều có thể làm chứng. ta ở với Kiều Kiều suốt đêm,và Kiều Kiều xác nhận.

      Hoàng Dược Sư: Nhưng thực tế Kiều Kiều uống thuốc ngủ, nên thể biết mọi chuyện xảy ra đêm khuya, ví dụ Lâm Mang có ra khỏi nhà hay . Tôi chợt nghĩ đến lần ta gặp bạn hồi nọ, cảm thấy bạn bị phen hú vía.

      : Tôi cũng rất sợ, nếu lần sau thấy ta tôi gọi 110.

      Hoàng Dược Sư: Vậy cái chết của Viên Thuyên có nhiều khả năng liên quan đến ta.

      : Thử cụ thể xem?

      Hoàng Dược Sư: Hôm Viên Thuyên xảy ra chuyện, ấy chỉ ở Thượng Hải buổi sáng. Gặp Lâm Mang vào giờ ăn trưa, buổi chiều lái xe đường cao tốc Thượng Hải - Nam Kinh. Nếu bữa trưa ấy ăn hoặc uống thứ gì có thuốc ngủ, lái xe quá nguy hiểm.

      “Rất có lý. Tư Dao suy luận nhanh ”. Tử Phóng vỗ tay,mắt sáng lên.

      “Tôi được cao nhân trợ giúp mà”. Tư Dao cảm thấy có được suy đoán như thế là việc đáng buồn, chẳng có gì đáng phấn khởi.

      “Tuy nhiên đến lúc này mọi việc mới chỉ dừng ở chỗ suy đoán”. Lâm Nhuận nhấp ngụm cà phê. Khuya rồi còn uống cà phê, chứng tỏ là hạng trùm thức khuya.

      Tử Phóng : “Đúng! Toàn là những tình tiết thuộc “ quá khứ”, chẳng có chứng cứ ràng thể báo công an”.

      Lâm Nhuận : “Nhưng điều đáng là, e rằng chúng ta vĩnh viễn thể có chứng cứ. cách khác, rất có thể dự hoàn toàn trái ngược với những điều chúng ta tưởng tượng. Đương nhiên tôi chỉ phát biểu từ hướng đối lập, chứ tôi căn bản vẫn tán thành các phân tích của Tư Dao”.

      “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Tư Dao đứng trước ngã ba đường. Còn bao chi tiết và số cần phải điều tra mà chẳng biết nên rẽ theo hướng nào đây.

      Lâm Nhuận : “Điều cốt yếu nhất trong cuộc điều tra của chúng ta, phải là lôi được các hành vi sa đoạ và vấn đề kinh tế của Lâm Mang ra ánh sáng, mà là đề phòng các chuyện “ly kỳ” xảy ra đối với Tư Dao. Cho nên chúng ta cần rà soát lại những cái chết kia lượt, đề phòng bi kịch lại tái diễn”.

      Tư Dao nhìn Lâm Nhuận bằng ánh mắt biết ơn. nghĩ, ấy rất có lý chứ như Tử Phóng chỉ mải hứng thú với các tin giật gân và đồn đại.

      Nhưng Tử Phóng vẫn chưa chịu: “ quá chung chung, có thể cụ thể được ?”

      “Về nguyên nhân cái chết của Kiều Kiều, căn bản chẳng còn đất để khai thác, kể cả loại trừ nguyên nhân do tác động của con người, vẫn nên coi đó hoàn toàn chỉ là may. Còn cái chết của Viên Thuyên và Tiểu Mạn…hai người cảm thấy có điểm gì tương tự à?”

      ràng Lâm Nhuận suy nghĩ rất lung, liên tục nhấp cà phê.

      “Tất nhiên họ đều chết vì tai nạn giao thông, nhưng đó chỉ là nhìn bên ngoài”.Tử Phóng vẫn chưa đồng tình.

      “Vụ lật xe ở Đại Lý, vì giới truyền thông quan tâm cho nên rất nhiều chi tiết được nêu ra, còn cố của Viên Thuyên đến giờ chúng ta vẫn chưa suy xét kỹ nên tôi cho rằng chúng ta nên chú ý đặc biệt đến của Viên Thuyên. Vì nếu chúng ta nỗ lực điều tra, chẳng có ai thay chúng ta lần mò diện quá rộng để phân tích nguyên nhân cố cả”.

      Từng câu từng chữ của Lâm Nhuận đều rất đúng với ý nghĩ của Tư Dao. gật đầu: “Tôi thấy đây là hướng đúng. ràng là khâu mà đến nay chúng ta chưa coi trọng”.

      “Tư Dao tán thành, thế tôi nhận trách nhiệm hỏi kết quả điều tra của bên công an, ví dụ, có cho pháp y giải phẫu khám nghiệm …Nếu Tử Phóng có thể điều tra xem Viên Thuyên có điểm gì khác lạ trong sinh hoạt kể cả về quan hệ bạn bè và chồng chưa cưới, quá tốt”.

      Tử Phóng lấy làm ngạc nhiên hỏi: “ Mọi vấn đề xoay quanh Viên Thuyên, để Tư Dao điều tra càng sát hơn và có hiệu quả hơn, đúng ?”

      Lâm Nhuận thấy Tư Dao cũng tỏ ra ngạc nhiên, giải thích: “Vì Tư Dao rất hiểu Viên Thuyên, nên có lẽ chỉ nhìn vấn đề từ góc độ bạn thân. Như thế, có thể chú ý số chi tiết; nhưng Tử Phóng là phóng viên có kinh nghiệm, ai cũng biết trình độ của rồi. điều tra từ những góc độ mới, chưa biết chừng thu hoạch được nhiều hơn. Tư Dao cũng được rỗi rãi đâu, hãy tự nghiên cứu về bất cứ tình tiết nào ở Tân Thường Cốc liên quan đến Viên Thuyên”.

      Tử Phóng cười: “ Tôi có cảm giác chúng ta có thể mở văn phòng thám tử tư được rồi đấy!”

      Tư Dao cũng cười: “ Kể cũng khéo : hai , người là phóng viên, người là luật sư, thành lập văn phòng thám tử tư quá đúng với chuyên môn!”

      Tử Phóng nhìn Lâm Nhuận, có phần hài hước: “ Hình như đúng là quá khéo!”

      Lâm Nhuận hình như nhận ra, quay người lên gác: “ Tôi phải bắt đầu làm việc rồi đây”.

      Tư Dao nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường: 11 giờ rưỡi.

      Lâm Nhuận là “điều tra viên” năng nổ. Chỉ hai ngày sau đặt trước mặt Tư Dao vài tấm ảnh chụp trường vụ tai nạn giao thông của Viên Thuyên. Vì lần trước thấy nhạy cảm của Tư Dao khi xem hồ sơ vụ lật xe ở Đại Lý, nên có phần hồi hộp quan sát phản ứng của .

      Tư Dao ngồi bất động nhìn các tấm ảnh, im lặng rất lâu. Tuy ít hôm nay thấy rất oán hận Viên Thuyên nhưng thâm tâm vẫn muốn tinất cả những chuyện ra gì ấy, vẫn rất nhớ thương người bạn thân xa.

      “Xe mà còn nát đến mức này, đủ biết người thê thảm đến đâu! kinh khủng!” chỉ buông độc câu, mũi hơi cay cay.

      “Theo các tin tức mà tôi hỏi được đây chỉ là vụ tai nạn giao thông thường gặp. giải phẫu tử thi, vì cha mẹ Viên Thuyên cho rằng cần thiết. Nhưng có chi tiết đáng lưu ý: ấy thắt dây an toàn; nếu thắt chưa chắc nguy đến tính mạng”.Lâm Nhuận hạ thấp giọng, thấy Tư Dao cúi đầu buồn bã, khẽ lay lay, vỗ vai .

      Tư Dao bỗng thấy nhõm hơn.

      “Trước mắt chỉ có chừng này, tôi tiếp tục dỏng tai nghe ngóng thêm”.

      “ Ôm cả việc nghe ngóng?”

      ” Khi nào chán làm luật sư, hoặc bị mất việc làm, tôi theo Tử Phóng giang hồ!”

      “ Xin lỗi , rất bận việc, lại bắt phải để tâm vào câu chuyện này”. Tư Dao biết Văn phòng luật sư Thiên Hoa có tiếng là “khu vực cao áp”, rất đông các khách hàng lớn đến với họ, nên làm việc rất căng.

      “Chẳng lẽ tôi mà bận à?” Chẳng biết Tử Phóng bước vào từ lúc nào, vừa cởi áo khoác vừa .

      Tư Dao hơi nhíu mày: “Dù sao tôi cũng gọi là đại ca, sao lại làm nũng như trẻ con thế?”

      Tử Phóng hình như nghe thấy,cứ tiếp tục : “ bạn Viên Thuyên của cũng tài , trời đất ạ! Chỉ riêng hồi học đại học, nào là Hội sinh viên,Nhóm biểu diễn thời trang, Hội du lịch, Hội nhiếp ảnh,Hội thư họa,Ban vừa học vừa làm, Đội ten-nít…đâu đâu cũng có tên ta. bé này lấy đâu ra lắm sức thế?”

      Tư Dao bình thản : “ Ban vừa học vừa làm chỉ là bộ phận của Hội sinh viên, nên có thể bớt mục đích này ; điều tra chán chê mà chỉ được chừng này thôi à ?”

      “Còn nữa chứ: ấy mới làm ba bốn năm mà trở thành nòng cốt của Sở tài chính kế toán, thực là tài ba! ấy làm khá nhiều về kiểm toán,và cả tư vấn, cố vấn nữa, phần lớn lại là các dự án lớn, mà đắc tội với ai, cũng bị sai sót. Những năm qua là cao trào theo đuổi vật chất, rất nhiều cao thủ giới tài chính kế toán sa ngã, mà ấy vẫn trụ vững được, giỏi !”

      “Tôi còn chưa biết cái từ ‘giới tài chính kế toán’ đâu”.cảm thấy Tử Phóng giống như ba hoa về các bài viết về ngành giải trí của ta.

      “Chứng tỏ rất ít ‘thực tế’”. ràng Tử Phóng chẳng khám phá được gì khá hơn, ta lướt nhìn mấy tấm ảnh rồi về phòng mình.

      Lâm Nhuận cầm mấy tấm ảnh lên, với Tư Dao: “Tôi chẳng muốn làm buồn, huống chi số ảnh này hình như chẳng có mấy tác dụng, tôi lại cất nó vậy”.

      Ánh mắt Tư Dao dừng lại ở mấy tấm ảnh. bỗng chắc nịch: “Đừng, cho tôi mượn xem vài hôm ”.

      Kính lúp, kính lúp để đâu nhỉ?

      Tư Dao tìm thấy nó ở ngăn kéo dưới cùng, áp nó vào gần các tấm ảnh.

      tấm chụp ảnh các nhân viên y tế cáng Viên Thuyên máu me bê bết lên xe cứu thương. Chỗ đó là ven đường cách trường xa. Chiếc xe Jeep màu vàng, hở mui, thân xe đeo băng vải đỏ tươi, đó là bảy chữ mày vàng rất nổi. Tư Dao soi kính lúp nhìn chúng.

      “Câu lạc bộ ô tô Khang Uy”

      Tư Dao biết câu lạc bộ các chủ xe hơi thường có hai loại: loại căn cứ vào thương hiệu của xe, có gắn cả biển ghi họ tên của chủ xe; loại thứ hai, là tổ chức gồm các chủ xe của khu vực nào đó, phân biệt thành viên sử dụng xe nhãn hiệu gì, chỉ nhằm để giao lưu, xây dựng quan hệ khách hàng, là thú vui trong sinh hoạt, thậm chí để săn tìm tình ái. ràng câu lạc bộ ô tô này thuộc loại thứ hai.

      Tư Dao lập tức lên mạng quét lượt, và tìm thấy diễn đàn “Câu lạc bộ ô tô Khang Uy”.

      Chủ đề: Những vị nào mục kích vụ tai nạn giao thông ngày 16 tháng 9 đường cao tốc Thượng Hải- Nam Kinh?

      “Thưa các vị đại nhân,tiểu nữ xin hỏi điều. Có vị nào chứng kiến vụ tai nạn xe hơi xảy ra ngày 16 tháng 9 đường cao tốc Thượng Hải-Nam Kinh, nạn nhân là ? Tôi viết bài luận văn về Phân tích các cố giao thông, muốn tìm hiểu tình hình cụ thể về vụ này. Cảm ơn”.

      Tư Dao tung tin này lên diễn đàn, và theo dõi liên tục. Chịu khó miệt mài ắt trời chẳng phụ, chỉ giờ sau có người hồi : Chủ đề : Tôi “Hãy cho tôi biết QQ của bạn, tôi cho bạn biết cụ thể”

      Ký tên Mindy indy?

      Mindy: Chào , tôi rất thích cái tên của bạn.

      : Nên là tên của tôi very very very very Good!

      Mindy: Mọi người thường hay chế nhạo cái tên của tôi.

      : Tôi đùa đấy. Tôi rất cảm ơn nếu chị có thể giúp tôi. Hôm nào đến Thượng Hải tôi xin mời chị ăn kem.

      Mindy: Tại sao bạn lại hỏi về vụ tai nạn đó? Tôi muốn cho bạn biết nhưng lại sợ.

      : Sợ gì? Tôi chỉ muốn điều tra cách rất khách quan.

      Mindy: Tôi sợ vì vụ tai nạn ấy có tượng rất lạ lùng. Tôi báo với cảnh sát nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy hồi .

      : Bà chị tốt bụng cứ cho tôi biết !

      Mindy: Hôm đó tôi cùng “chuẩn LG(chồng)”(1) lái xe cùng chơi mùa thu với các bạn trong câu lạc bộ Khang Uy.Chúng tôi dẫn đầu, chiếc xe Jeep mui trần. Hôm đó khá đẹp trời nên kéo mui cho thoáng. Bỗng tôi nhìn thấy chiếc xe Buick phía trước rất bất ổn: chạy quá nhanh ,hình như người lái uống rượu,nên xe cứ “đánh võng”. LG của tôi xe kia thế nào cũng có chuyện ,bảo tôi hãy DV (quay phim),biết đâu có lúc cần dùng đến nó. ấy bấm còi mãi, nhưng xe kia vẫn có gì thay đổi. Cũng may ấy gợi ý nên tôi mới ghi lại được toàn cảnh cố.

      :Chị có thể truyền cho tôi ?

      Xem đoạn phim đó trong máy tính của Tư Dao, Chung Lâm Nhuận và Quách Tử Phóng đều rất kinh ngạc. Họ trầm trồ khen Tư Dao câu nào mà chỉ chăm chú xem.

      Vì người này ngồi trong xe, nên hình ảnh rung dữ dội; tuy nhiên ống kính vẫn bám sát chiếc xe Buick. Chiếc xe lao nhanh gần như vẽ thành chữ S liên tục, giống như Mindy miêu tả người lái uống rượu rồi lái xe.

      “Chú ý nhìn cái đèn kia, quái lạ?” Tư Dao nhắc mọi người.

      Chỉ thấy đèn cảnh báo của xe sáng lên vài lần, rồi lại tiếp tục sáng vài lần nữa; tắt vài giây rồi lại loé lên. Cứ như thế, nó loé sáng từng đợt, xe lại càng đánh võng khiếp hơn. Hình như Viên Thuyên định tìm cách vào làn đường chạy chậm nhưng vì xe ngoằn ngoèo dữ dội nên rất khó điều khiển, mãi vẫn thể thực nổi. Cuối cùng chiếc xe Buick hoàn toàn thể kiểm soát được nữa, lạng ra khỏi tuyến cao tốc, đâm mạnh vào hàng cột bảo vệ ở ven đường. Tiếp theo là số cảnh ở trường và cấp cứu.

      “Đèn cảnh báo lập lòe kiểu ấy quá kỳ lạ”. Lâm Nhuận tự tay tua ngược đoạn phim để xem lại.

      “Khi xe mất tay lái, ấy bật đèn cảnh báo, là chuyện bình thường; nhưng đèn lại bị ngắt quãng như thế, lại là chuyện bất thường, vì khi bật công-tắc đèn cảnh báo tự đọng sáng liên tục . Trong phút căng thẳng như thế, sao ấy còn đụng đến công-tắc,l úc bật lúc tắt?” Tư Dao .

      Dường như giải thích câu của Lâm Nhuận, dù biết rằng cả hai đều rất thông minh.

      “Bật đèn cảnh báo, đương nhiên là muốn xe phía sau nhìn thấy; đàng sau xe Viên Thuyên chính là xe của người quay phim phải ?” Lâm Nhuận hỏi.

      “Đúng. Họ vẫn theo ở phía sau”.

      “Họ xe gì?”

      “Xe Jeep mui trần”.

      Tư Dao chợt nảy ra ý: “ Viên Thuyên làm mọi việc đều luôn có mục đích. ấy bật đèn cảnh báo theo kiểu rắc rối kỳ lạ như thế, xe sau hiểu ý có tác dụng gì? Viên Thuyên rất thông minh, tất nhiên thừa hiểu điều này. Chỉ có khả năng là, khi thấy xe hở mui chạy phía sau có người quay phim, hi vọng rằng máy quay ghi lại tình trạng tín hiệu đèn; đó là thông tin mà muốn truyền đạt cho những người khác,ví dụ cảnh sát điều tra tai nạn giao thông chẳng hạn…”

      Tử Phóng và Lâm Nhuận nhìn nhau, hết lắc đầu lại gật gật đầu. Tử Phóng : “Quá huyền bí,quá xa vời. Nhưng có lẽ đây là cách giải thích hợp lý nhất”.

      Lâm Nhuận : “ Nếu đúng là Viên Thuyên làm việc gì cũng luôn có mục đích – như vừa , rất có thể cách nháy đèn kỳ lạ ấy hàm chứa thứ tín hiệu gì đó. Thậm chí có lẽ ấy biết mình sắp nguy, trước lúc chết đành gửi lại chút thông tin.Nó có thể khiến cho người điều tra nhận biết, hoặc ấy mong rằng cảnh sát điều tra cảm thấy kỳ lạ, hỏi kỹ các bạn thân thiết của mình, ví dụ Tư Dao chẳng hạn”.

      Tử Phóng lắc đầu: “Thông tin gì mà chỉ là mấy lần đèn nháy bất quy tắc ấy? Ai mà hiểu được nó nghĩa là gì? Cho mọi người biết rằng ấy sắp chết à? “

      Lâm Nhuận hỏi: “ Tư Dao cố nghĩ xem, giữa và Viên Thuyên có dùng ám hiệu gì đặc biệt ? “

      Tư Dao ngẫm nghĩ. Cả hai thân nhau như chị em bao năm qua, đôi khi rất hiểu ý nhau đến mức người này nửa câu người kia có thể nốt, khiến bao người phải trầm trồ! saớ nổi có “ám hiệu” gì ở đây…Và dù đây là ám hiệu cũng chỉ là đèn lập loè, lời chữ viết… ý nghĩ bỗng vụt đến, Tư Dao tua đoạn băng trở lại từ đầu,giấy bút sẵn sàng, với Tử Phóng và Lâm Nhuận: “ Hai đếm giúp tôi xem, mỗi đợt đèn sáng lập lòe mấy lần?”

      Đợt , đèn nháy hai lần. Tư Dao ghi lại số hai. Đợt hai nháy liền tám lầeieef ghi số tám. Đợt ba, nháy lần. Tiếp đó là đèn tắt khá lâu. Tư Dao gạch ngang nét dài.

      Cuối cùng, tờ giấy thể : 281---18---5267---2984 Ba người ngây ra nhìn bốn nhóm chữ số này.

      “Tuy cộng hai nhóm cuối được số có tám chữ số, nhưng tổng hợp tất cả lại vẫn giống với số điện thoại”.Tử Phóng chống tay nâng cái cằm dài lên, suy nghĩ rất căng.

      Lâm Nhuận lẩm bẩm: “Tại sao hai nhóm số đầu tiên chỉ có ba và hai chữ số, hai nhóm sau lại có bốn chữ số?”

      Tử Phóng bồi luôn: “Chẳng lẽ có quy định phải là bốn chữ số à? Đâu có như mã số Tứ Giác?”

      Tư Dao nghệt ra: “Mã số Tứ Giác?(2)”

      Tử Phóng : “Mã số Tứ Giác là cách để tra tự điển, rất ít người dùng. Chắc chắn lớp trẻ như các biết đến. Tôi còn nhớ mang máng, tôi thử nghĩ xem sao… thể,vì 5267 và 2984 thể tổ hợp thành chữ Hán”. giơ ngón tay vạch vạch trong khí, lắc đầu.

      Tư Dao bĩu môi: “ hơn tôi được mấy tuổi? Già lắm hay sao?Tất nhiên tôi có nghe về mã số Tứ Giác,nhưng tin rằng Viên Thuyên hơi đâu mà nhớ cái thứ đồ cổ ấy…” bỗng “à” tiếng, rồi lập tức lên mạng dò tìm hồi , tìm mục “Mã số điện báo”.

      “Gì thế?” Lâm Nhuận cúi xuống nhìn màn hình. “Đúng là mã số điện báo cũng dùng từng nhóm bốn chữ số, hay là…nếu có số …thêm vào cho hai nhóm đầu tiên? Chẳng lẽ Viên Thuyên biết đánh điện báo à?”

      Màn hình cho kết quả bước đầu: có rất nhiều trang web để tra cứu về mã số điện báo. Tư Dao vừa lần giở vừa : “ Tôi nhớ ra rằng mã số điện báo cũng là cách để nhập chữ Hán, nhưng chưa nghe Viên Thuyên có thuộc quy tắc hay , cứ thử dò tìm cầu may vậy”.

      Vì hai nhóm số bên có khả năng là thiếu số , nên Tư Dao tra hai nhóm sau có bốn chữ số trước.

      5267 là chữ “Đến”.

      2984 là chữ “Chết”.

      Tư Dao toàn thân run rẩy. Khỏi cần tra nữa, biết hai nhóm số còn lại tức là hai chữ nào.

      0281 là chữ “Đau”

      1800 là chữ “Thương”.

      Đau thương đến chết.

      đường cao tốc,tại sao…tại sao khi ngồi chiếc ô tô thể kiểm soát được nữa,Viên Thuyên lại dùng đèn nháy để thể bốn chữ này- bốn chữ từng khiến Tư Dao ngớt gặp ác mộng?

      Chắc chắn Viên Thuyên nhìn thấy cái gì đó, nên dẫn đến tình trạng lái xe nguy hiểm bất thường như thế. Phải chăng là ảo giác về bốn chữ “Đau thương đến chết”? Mình cũng từng nhiều lần có ảo giác về bốn chữ này, khốn đốn mất thời gian. Liệu có phải Tiểu Mạn gìăng lấy vô-lăng của người lái xe, cũng vì nhìn thấy bốn chữ này ? Tại sao hễ bốn chữ này xuất , là khiến người ta mất lý trí?

      Lâm Nhuận đặt tay lên vai Tư Dao, giọng trầm trầm: “Tư Dao đừng nên nghĩ quá phức tạp. Chúng ta ít ra cũng có được chút đầu mối rồi”.

      Tử Phóng chú ý đến Tư Dao trầm mặc, phản bác: “Thế mà gọi là đầu mối à? Tuy có được đoạn phim, nhưng tại sao Viên Thuyên lại phát tín hiệu về bốn chữ này, chúng ta vẫn còn mù tịt!”

      đơn giản như vậy đâu. Giả sử ngay lúc này trước mặt mình lên bốn chữ- kể cả rớm máu nữa- mình phát hoảng, nhưng phát điên; mình vẫn ý thức được rằng lái xe phải chú ý an toàn là hết.

      Chắc là Viên Thuyên nhìn thấy cái gì khác…Như trong ảo giác của mình, Kiều Kiều xuất mình khiếp hãi nhất.

      Tư Dao lại mở lại đoạn phim.

      Xe phóng rất kinh khủng…đèn nháy…đâm xe… trường…cấp cứu… Bỗng Tư Dao nhấp vào nút “tạm dừng”.Dường như áp mặt sát màn hình. Rồi “khoanh” vòng sáng vào góc của cảnh phim. khẽ,giọng run run: “Hai nhìn xem,người này…”

      Lâm Nhuận và Tử Phóng ghé nhìn rồi cùng kêu lên: “Chính là ông ta!”

      Cảnh tượng cấp cứu, trong đám người đứng xem, có người mặc chiếc áo mưa sẫm màu, chiếc mũ mưa chóp nhọn sùm sụp đầu, nhìn mặt.

      Ánh nắng hắt bóng người ấy xuống mặt đường.

      (1) vui : chuẩn = dự bị,lăm le.(Thaảo: Chuẩn ý,Chuẩn tướng…)
      (2) Tự điển (hoặc từ điển) Trung Quốc ứng dụng phương thức này,quy định các nhóm nét chữ ở bốn góc chữ Hán ứng với các chữ số từ 0 đến 9,có thể tra chữ Hán rất nhanh

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :