Đau thương đến chết - Quỷ Cổ Nữ

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 25
      Tai nạn thảm khốc ở Đại Lý


      Sau giờ làm, Tư Dao về tới phòng khách ngôi biệt thự và lập tức cảm thấy khí khác thường.

      Ba người Lâm Nhuận, Lịch Thu, Tử Phóng vẻ mặt nghiêm trọng đứng trước ti vi, mắt rời khỏi mục tin tức lúc 7 giờ, cũng quay đầu lại, dường như biết Tư Dao vào.

      Hay là bọn học cố ý quay đầu lại? Tại sao?

      đến trước ti vi, chỉ nhìn thấy dốc núi đầy cỏ dại. nữ phóng viên cầm micro câu cuối cùng : “Phóng viên Thôi Trí Lệ, đài truyền hình Vân Nam đưa tin”.

      Đài truyền hình Vân Nam?

      Tử Phóng bấm điều khiển từ xa, màn hình ti vi nhanh chóng tua ngược lại. ta nhìn Tư Dao “Đoạn tin này tôi ghi lại cho , xem ”.

      Người dẫn chương trình: Khoảng 9h30 sáng nay, tại khu vực Đại Lý ở Vân Nam đxã xảy ra tai nạn lật xe, xin quý vị theo dõi bản tin chi tiết tại trường của phóng viên Thôi Trí Lệ- đài truyền hình Vân Nam.

      Nữ phóng viên : Cảm ơn Trần Vi. Vào lúc 9h28 phút sáng nay, chiếc xe buýt cỡ lớn chở đầy hành khách bị lật rơi xuống núi đường Đại Lý Hổ Khiêu Hiệp, sau đó phát nổ và bốc cháy. Các nhân viên công an, phòng cháy chữa cháy và cứu hộ lập tức có mặt tại trường để cấp cứu. Con số người chết được xác nhận là 65 người. Cho đến thời điểm tại, vẫn chưa phát người nào may mắn sống sót. Sau lưng tôi chính là trường nơi xe rơi xuống núi, cũng là trường cấp cứu của các lực lượng chức năng. Lúc này, các nhân viên cứu hộ vẫn cố gắng tìm kiếm người sống sót.

      Người dẫn chương trình: Trí Lệ, có số lượng đầy đủ về hành khách xe ?

      Nữ phóng viên: chiếc xe này được thuê trọn gói, nhân viên điều hành xe ở công ty du lịch cho biết, đại đa số khách đều là những người đến dự hội nghị Công trình xây dựng giao thông ở Đại Lý, thuê xe tham quan khảo sát đập nước Hổ Khiêu Hiệp, chỉ cần thuê 3 xe buýt cỡ lớn, bởi vậy số lượng khách cụ thể là bao nhiêu . Đây là chiếc xe chạy sau cùng trong số ba xe. Theo tài xế với nhân viên điều hành xe trước khi , xe có 62 người; nhưng vẫn thường có tượng tài xế ‘bắt’ khách giữa đường và báo cáo con số thực cho ban điều hành. Căn cứ vào tình hình thực tế có 65 người chết, chứng tỏ dọc đường xe này có bắt thêm khách.

      Người dẫn chương trình : điều tra ra nguyên nhân tai nạn chưa?

      Nữ phóng viên: Nguyên nhân tai nạn cho đến giờ vẫn còn là số. Tại trường phát thấy bất cứ xe nào khác gây va quệt, chứng tỏ chỉ có chiếc xe gặp nạn. Được biết người điều khiể xe này là tài xế Hạng Vàng, cách đây lâu giành được giải thưởng “10vạn km lái xe tai nạn”. Tai nạn khủng khiếp này xảy ra khiến các nhân viên của công ty du lịch đều cảm thấy khó tin. Tài xế và người điều hành xe vẫn có liên hệ sát sao, nhưng người điều hành này có nắm được thêm tình hình gì , ở vào giai đoạn đầ và là lúc quan trọng để điều tra nguyên nhân gây tai nạn, chắc chắn các cơ quan hữu quan thận trọng xử lý, chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Phóng viên Thôi Trí Lệ, đài truyền hình Vân Nam đưa tin.

      Tư Dao đứng đờ đẫn lúc, đầu như ngổn ngang trăm mối, lại hình như là khoảng trống rỗng. Cuối cùng, ủ rũ buông mình xuống ghế salon, khóc thút thít.

      Tử Phóng chừng như cũng hiểu rằng bây giờ phải là lúc có thể lên tiếng. băn khoăn mấy vòng trong phòng khách, sau đó mới : Trước khi mạng và ti vi phát tin này, tôi lấy được tin ở tòa báo. Trong bản tin chi tiết có tên Thương Tiểu Mạn ở Viện thiết kế. Tôi liền liên tưởng ngay đến bạn . Hôm qua có nhắc đến lần du lịch ở núi Vũ Di, tôi nắm được về tình hình mấy người bạn của , bởi vậy có ấn tượng rất sâu sắc với Tiểu Mạn ở Vũ Hán…Xem ra, mối lo ngại của tôi đúng, Tiểu Mạn xảy ra chuyện rồi.

      Lịch Thu khẽ : Để Dao Dao bình tĩnh chút .

      Tử Phóng : Bình tĩnh đương nhiên là cần thiết, nhưng lần này, kiên trì và bình tĩnh cũng ngăn được bi kịch tiếp tục xảy ra. Điều cần thiết llà phải truy ngược tới căn nguyên. hơi khó nghe, theo ý tôi, ngay sau khi người bạn của Tư Dao là Kiều Kiều chết lẽ ra phải tiến hành điều tra tỷ mỷ về chuyến du lịch đó.

      Lâm Nhuận nhướng mày, lắc đầu : “Câu của hơi thiếu logic. Chỉ dựa vào tia nạn mà tiến hành điều tra về chuyến du lịch chẳng có liên quan gì đến nó? Bất cứ người tỉnh táo nào cũng làm như vậy. Nếu là , thế nào?

      Tử Phóng lập tức phàn nàn : Tôi mắc lừa luật sư đâu, ông giơ thong lọng để tôi chui vào hả ? Tôi muốn là, Tư Dao nên mau chóng hợp tắc với tôi để điều tra về hang Thập Tịch.

      -Để mau chóng viết ra bài báo ly kỳ giật gân hết cỡ chứ gì? Cám dỗ thêm những người to gan nộp mạng à? Tư Dao bỗng cất tiếng : Tôi hiểu, muốn tôi cho biết làm thế nào để đến hang Thập Tịch. Nhưng nghĩ kỹ xem, tới đó làm gì? Nộp mạng à? Hay là với công an vàcác ban ngành khác, để họ phái người điều tra? Phái lô người nộpạng à?

      -Tử Phóng bị truy hỏi cứng lưỡi. người mồm mép như ta mà cũng phải im mất lúc mới được : xem ra Tư Dao hoàn toàn chấp nhận cái giả thuyết kia. tin sâu sắc chút nghi ngờ gì nữa rồi.

      Có lẽ từ đáy lòng, giờ phtú Kiều Kiều ra , tôi tin sâu sắc chút nghi ngờ về lời nguyền ấy rồi. hiểu sao Tư Dao lại cảm thấy có phần nhõ, dù nỗi đau thương hề vơi bớt.

      -Ít ra cũng nên tìm cho được ông già bí mặc áo mưa ấy, có thể điều tra xem ai tung ra bức thư điện tử?

      Quách Tử Phóng cảm thấy chí ít mình cũng đưa ra được đề xuất hợp lý.

      - Sao biết tôi chưa từng tìm kiếm, chưa từng điều tra?

    2. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 26
      số về kẻ bày đặt


      giờ trước đó.

      -Ông chủ của các đâu? Tư Dao vội vã hỏi người thanh niên làm thuê ngồi sau quầy.

      -Đừng ăn cơm ở nhà ăn, chị đợi nhé, nhiều nhất là nửa tiếng nữa ấy quay lại.

      Gọi di động, bảo với ấy có người bạn cũ tên là Tư Dao đến thăm, thể đợi được, mời ấy về ngay.

      Trương Sinh chạy vụt về quán, nét mặt vẫn còn vẻ tin Tư Dao lại có thể từ trời xuống : Đúng là bạn à? Tôi cứ tưởng cậu Đường đọc trộm nhật ký của tôi nên biết tên người tôi ngày dêm mong, rồi đem ra trêu tôi kia đấy.

      -Bạn viết nhật ký à?

      -.

      - đùa thôi, tôi tìm bạn vì có vấn đề về kỹ thuật cần thỉnh giáo. Tư Dao nhìn quán chật ních người.

      -Bạn có cái máy nào lên mạng được mà bị nhiều người nhòm ngó ?

      -Thế theo tôi vào trong “phòng trang nhã”. Trương Sinh ra hiệu cho Tư Dao theo, vừa vừa hỏi “Chưa ăn tối phải , tôi cũng mới ăn nửa, vẫn còn nửa bát mỳ rau cải trắng thịt viên, bạn có thể cùng ăn chút..”

      -Thế bạn ăn quá noi rồi. Tôi còn chưa về nhà đây này, vừa tan tầm là đến đây luôn, vì có việc gấp cần thỉnh giáo. Tư Dao được dẫn vào phòng trang nh. Hóa ra phòng “trang nhã” là phóng bé như cái chuồng chim, chỉ đặt vừa hai máy tính. Đột nhiên Tư Dao thấy rất bức bối, hiểu căn bệnh của mình khá lên chút nào.

      -Đây mà gọi là phòng trang nhã? Trói chân trói tay thế này, tôi thấy còn kém ở ngoài kia- ngoài đó ít ra cũng rộng rãi hơn.

      -Bạn muốn được riêng tư, phải hy sinh chút tự do. Lời tôi chỉ là chân lý, mà còn có nghĩa kép nữa kia. Trương Sinh lộ vẻ đắc ý.

      Viết vào nhật ký của mình ! Tư Dao ngồi xuống trước máy, mở hộp thư 163 của mình.

      -Trời ạ, đúng là có người như bạn : đúng là có người như bạn : dùng ngày sinh của mình làm mật khẩu? Trương Sinh ngạc nhiên kêu lên.

      -Nhìn trộm mật khẩu của tôi à? Đồ khỉ! Tư Dao quả dám tin.

      - Là đồ khỉ, mà còn cho bạn biết à? ngậm miệng chờ bạn khỏi mở xem thư riêng, chẳng phải là quá vui hay sao? Tôi biết bạn thiếu những kiến thức cơ bản về bảo mật mạng, nên tôi nhắc nhở thôi. Mau đổi mật khẩu , nhớ đừng có dùng ngày sinh. Phải dùng số và chữ cái ABC… kết hợp lại phức tạp chút, sau đó để tâm mà nhớ. – Trương Sinh năng hùng hồn, Tư Dao thấy ta có lý nên đành chịu.

      - Nhờ bạn thử xem giúp tôi bức thư này, có thể tra ra thông tin về nguwoif gửi ? Ví dụ người ấy là ai, ở đâu…” Tư Dao lấy ra bức thư quảng cao do Hội du lịch đại học Giang Kinh gửi tới “ lựa chọn đầu tiên cho kỳ nghỉ hè năm nay- Tân Thường Cốc ( New Dress Valley).

      - Trương Sinh chỉ liếc qua : “Đương nhiên có thể”

      - , là do ai gửi?

      - Ở đây, chẳng phải viết ràng rồi ư: Hội du lịch đại học Giang Kinh.

      - vớ vẩn gì vậy? Tôi muốn hỏi người đầu tiên gửi quảng cáo kia cơ mà?

      -Trương Sinh cúi sát nhìn kỹ hơn : “Người này dùng hộp thư 263, bó tay! Ông gửi thư này có thể ở bất cứ quán nét nào toàn cầu đăng ký qua hộp thư 263. Tức là dù tra ra IP, cũng có thể là IP của quán net. Hơn nữa, hộp thư loại này căn bản thể tra ra người đăng ký. Đương nhiên ta biết hộp thư của Hội du lịch của các bạn, nếu có cách gì gửi được, đúng ?

      -Đương nhiên! Vì trang web củaại học Giang Kinh có địa chỉ thư điện tử của Hội Du Lịch. Bạn xem xem có những ai nhận được thư này?

      -Xem này, địa chỉ người nhận thư là địa chỉ của chính người gửi, cho thấy người gửi dùng BCC để gửi thư cho Hội du lịch, cũng chính là “gửi bí mật”, trong danh sách người nhận có còn ai khác hay , thể biết được.

      Tư Dao thất vọng thở dài, còn Trương Sinh đọc hết bài quảng cáo. Xem chừng đó là nơi rất tuyệt, tôi thấy đặc biệt hứng thú với nước suối dưới chân vách núi Niết Bàn. Chắc là lũ cóc trong cái hồ đó cầu gì được nấy, được ăn cả thịt ngỗng.

      “Thiên Nga chứ! Ôi, bạn biết gì, trò quảng cáo này là cái bẫy, cái bẫy chết người”.

      Tiểu sinh muốn được nghe cho tỏ tường.

      Chuyện là thế này: nhóm chúng tôi đến đó, gặp ông già kỳ dị ở núi cảnh cáo rằng chớ vào hang quan tài treo, ai vào đó trở về lâu sau đều chết. Chúng tôi bỏ ngoài tai lời khuyên ấy, cứ vào xem động quan tài, thế rồi Kiều Kiều chết đầu tiên, chính là người mà tôi nhắc tới mạng. Cái chết của ấy khiến tôi rất yên lòng, chỉ vì tôi kéo nổi ấy lên khỏi vách núi mà còn vì tôi ra sức động viên mọi người đến xem cái hang đó. Nếu tôi nằng nặc như thế chưa biết chừng những chuyện này xảy ra.

      Lẽ ra mỗi lần thuật lại chuyện này gánh nặng trong lòng Tư Dao phải vợt bớt mới phải, nhưng cảm giác trút được gánh nặng chỉ thoảng qua, mà gánh nặng lại càng thêm nặng.

      - Tại sao tin lời ông già ấy? Nên thấy rằng ông ấy chẳng có ác ý gì. Sao cái gã Trương Sinh đầu óc trống rỗng này chẳng có được chút đồng cảm với mình nhỉ. Tư Dao nghĩ?

      -Sở dĩ tôi cứ nằng nặc là vì… ra bạn đừng cười, tôi cảm thấy hình như toàn cảnh Tân Thường Cốc đó nom quen quen.

      -Tôi cười, bạn cũng chẳng sai gì. Điều cấp thiết là chúng ta phải giải quyết vấn đề.

      -Chúng ta?

      - Tôi giúp bạn.

      - sao? Bạn giúp nổi tôi đâu…Thế này vậy, nếu tôi gặp vấn đề giống như hôm nay, nhất định tôi đến nhờ bạn giúp, được ?

      -Bước thứ nhất chúng ta phải làm là tìm ông già kia. Trương Sinh phớt lờ câu của Tư Dao, chìm đắm trong suy nghĩ.

      -Bạn biết , chỉ trong vòng hai tháng tôi đến Tân Thường Cốc ba lần. Chuyện này tôi chưa hề kể với bất kỳ ai, sợ họ cười tôi lại tin lời ông già ấy. Nhưng tôi rất sợ…nó , nên muốn tìm ra ông ta, để làm mọi chuyện. Tuy vậy lần nào cũng thể gặp được. Tôi hỏi cả bản làng dưới chân núi, dân vùng đó hình như đều biết ông ta. Quả núi to như vậy, tôi biết làm thế nào để gặp được ông ta.

    3. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 27
      Mười bốn trừ tám


      Ngày hôm sau, tin tức mạng về vụ lật xe ở Đại Lý đưa thêm tin mới: “Vụ tai nạn lật xe ở Đại Lý tìm được thi thể của 71 nạn nhân, người may mắn sống sót”.

      Có người sống sót, vẫn cứ là tin tốt.

      Chẳng mấy chốc, bức ảnh người sống sót được đưa lên mạng. người trung niên toàn thân bị thương nặng, thảm thương đến mức dám nhìn. Cuối buổi chiều, phần tin tức tổng hợp của báo điện tử “Tân Đại chúng buổi chiều” được truyền , đưa tin cụ thể về vụ lật xe.

      Người may mắn sống sót cho biết: “Tai nạn lật xe ở Đại Lý là do con người gây ra”

      Điền Hâm Nguyên là chuyên gia công trình xây dựng giao thông, trẻ trung dồi dào sức lực, đáng lẽ giờ này ngồi trong phòng làm việc thẩm định phương án thi công, nhưng tai nạn đến bất ngờ làm hầu như mất tất cả.

      là người độc nhất may mắn sống sót trong vụ tai nạn lật xe ở Đại Lý, cũng là người duy nhất còn lại, tận mắt chứng kiến vụ lật xe.

      Lúc này Điền Hâm Nguyên đầu quấn đầy băng trắng, chỉ hở đôi mắt đầy những tia máu và đôi môi dập nát. Chân trái của cần phải cưa, toàn thân có hơn 10 chỗ xương dập gẫy, gan và lá lách đều bị chấn thương nặng khác nhau.

      “Hôm qua tôi báo cáo với đội xe, lãnh đạo công ty và cả cơ quan công an. Lúc đó tài xế Khâu chắc chắn gặp phải tìống kiến ông ấy biết phải ứng phó thế nào. Ông chỉ kịp với tôi: “Gay quá, đứa con đó muốn giành vô lăng của tôi, ai có thể ngăn cản được!” Sau đó trong máy truyền thanh của phòng điều vận chúng tôi truyền đến loạt thanh hỗn loạn, cuối cùng là tiếng ấm lớn. Mấy người trong phòng điều vận mặt mũi đều trắng bệch, nghĩ bụng: thế là hết, rang là tiếng nổ!” Nhân viên điều vận Cận Hải- người chuyện với tà xế chiếc xe buýt số 618 trước khi xe rơi và nổ, kể lại cảm giác khi việc xảy ra.

      Điều này đúng như miêu tả của Diềm Hâm Nguyên về tình hình xe lúc đó. Sau khi tình trạng sức khỏe của Nguyên ổn định hơn, kể chi tiết việc với bộ phận tin tức thời .

      Điền Hâm Nguyên và nhóm đồng nghiệp ở Viện thiết kế công trình giao thông đến Đại Lý lần này để tham gia cuộc hội thảo do Bộ giao thông tổ chức từ ngày 24-26/10. Ngày cuối cùng của hội thảo, đơn vị chủ quản tổ chức cho các đại biểu tham quan khảo sát đập nước Hồ Khiêu Hiệp, thuê 3 chiếc xe buýt cỡ lớn của tập đoàn du lịch Điền Trì; Nguyên ngồi ở xe thứ 3 cùng phần lớn đồng nghiệp đến từ Vũ Hán.

      “Đó là đoạn đường vòng quanh núi, tình trạng đường cũng bình thường, phong cảnh bên ngoài rất đẹp. Nhiều người xe quen thân nhau, mọi người cười cười vui vẻ. Lúc đó, Tiểu Hạ (tên họ được thay đổi) của cơ quan tôi ngồi ở hàng ghế đột nhiên nhảy lên”. Khi nhớ lại cảnh này, giọng của Nguyên vẫn như chứa đầy kinh ngạc.

      Nữ kỹ sư trẻ tên là Tiểu Hạ khi đó vừa tiến về phía tài xế vừa kêu to “Dừng xe”, “Dừng xe”, “Quay lại”, “Quay lại”. Vị trưởng phòng của Tiểu Hạ có mặt ở đó lớn tiếng quát hãy thôi , Tiểu Hạ quay lại, nước mắt đầm đìa với ông: “Hãy tin em , giúp em khuyên bác tài, điều này liên quan đến tính mạng của bao nhiêu người”.

      Nguyên nhớ lại nét mặt của Tiểu Hạ khi ấy rất chân thành. “Nhưng lái xe cũng có cái khó của mình, lúc đó xe chạy đường núi quanh co, chiếc xe lớn thế mà đõ đường là rất khó. Đỗ giữa đường nguy hiểm mà quay đầu l thể được. Bác tài là người rất có chừng mực, bảo Tiểu Hạ “Đợi đến điểm đỗ xe của đoạn đường sau dừng lại, xa nữa đâu”

      ngờ Tiểu Hạ đột nhiên lao về phía tài xế. Giữa tài xế và chỗ ngồi của hành khách chỉ có cái thanh chắn, Tiểu Hạ trèo qua đó rất nhanh, giằng lấy vô lăng của bác tài. Bác ngờ Tiểu Hạ đâm bổ đến chỗ mình, đâm ra hoảng loạn, chiếc xe nghiêng ngả. Vài hành khách trong xe lên ngăn Tiểu Hạ, nhưng muộn. Trong lúc 2 người giằng co, vô lăng hoàn toàn điều khiển được, chiếc xe buýt rời khỏi đường, lăn xuống sườn núi.

      “Tôi nhớ trong xe vang lên những tiếng kêu thất thanh. Tôi vội lấy 2 tay ôm chặt đầu. Chiếc xe đột nhiên bị vướng vào vật gì đó cực lớn, chắc là đá núi. Có lẽ vì tôi ngồi ở vị trí bị chấn động mạnh nhất nên tôi bị bắn ra ngoài cửa xe. Vây là đối với tôi, trong cái rủi có cái may, vì ngay sau đó xe phát nổ”. Đôi mắt Nguyên nhòa lệ.

      Tại sao Tiểu Hạ lại chó hành vi khác thường như vậy? Nguyên nhàng độ lượng, hề có ý kiển trách Tiểu Hạ “ ấy làm ở Viện thiết kế 3-4 năm, là kỹ sư trẻ rất có ý thức phấn đấu, là người có tiền đồ xán lạn. Tuy nhiên tôi cũng để ý thấy trong 2 tháng gần đây hình như tâm trạng của ấy mấy ổn định. ấy trẻ trung sôi nổi, có gì là bộc lộ ran gay nên rất nhiều đồng nghiệp cũng nhận thấy điều này. Bây giờ nghĩ lại thấy điều này phải là có môt chút điềm báo”

      đáng tiếc, bi kịch xảy ra. Mong sao chúng ta đều ghi nhớ bài học xương máu, để đề phòng những chuyện tương tự tái diễn.

      Phóng viên bản báo: Cố Hướng Đông Rất lâu sau khi đọc tin này, Tư Dao vẫn đắm chìm trong suy nghĩ. Trong số 14 người đến Tân Thường Cốc, có 8 người chết. Dường như có biểu gì cho thấy tình trạng này dừng lại. Xem ra, phải đợi đến lúc cả 14 người cùng mất mạng mới đặt được dấu chấm hết bi thảm mà hoàn chỉnh! Tại sao Tiểu Mạn lại có hành động điên rồ như vậy? Hoàn toàn giống với con người . chuyện điện thoại với mình, dường như tất cả đều bình thường, cến lúc Tiểu Mạn nhìn thấy cái gì đó chuyện nữa, chuyển sang ngăn cản lái xe, thậm chí còn cướp vô lăng.

      ấy trông thấy thứ gì? Chi e, ai biết được điều ấy.

      Chuông điện thoại bỗng reo vang khiến Tư Dao giật thót.

      “Thường Uyển à? Đồ khỉ ạ! Vậy là cậu cũng gọi điện cho mình, biết mình lo cho cậu thế nào ?” Tư Dao thở phào, hoar a người goi là Thường Uyển.

      Thường Uyển thở dài: “Mình vừa công tác về, gân đây lượng tiêu thụ của bọn mình tốt lắm, áp lực rất lớn. Nhưng lần trước mình để lại tin nhắn cho cậu còn gì? Ngay sau đây mình lại phải công tác nữa”.

      Tiếp theo, 2 người hẹn mà cùng đồng thanh “Tiểu Mạn …”

      Thường Uyển : “Vừa nãy mình xem tất cả “ mạng, mình quá sợ. Phải chuyện với cậu mới thấy khá hơn”.

      những đáng sợ, mà còn kỳ quái nữa”. Tư Dao vẫn dám tin vào những điều vừa đọc được. mạng đầy rẫy những tin rởm và tin tức thổi phồng. “Mình cũng biết có nên tin cái mẩu tin tổng hợp đó ”.

      “Nhưng dù thế nào Tiểu Mạn gặp nạn, đúng hay sao?” Thường Uyển chắc là bật khóc, Tư Dao nghe thấy tiếng sụt sịt.

      “Thường Uyển cậu đừng khóc, mình khóc khô hết nước mắt rồi. Cậu mà như thế làm mình lại muốn khóc theo…” Quả thực măt Tư Dao lại bắt đầu ướt nhòa.

      “Được, mình khóc. khóc, làm thế nào đây? Bên cạnh mình giờ đây ngay chàng nào có thể an ủi mình cũng có”.

      “Kìa, sao lại bi quan thế? Gần đây cậu ổn ? xảy ra việc gì lạ lùng chứ?” Tư Dao cảm thấy hình như rất lâu chuyện trò với Thường Uyển. Thời gian qua, những việc quái dị liên tục xảy ra khiến linh cảm dường như tai họa lớn hơn sắp xảy ra.

      “Mình… vẫn ổn”. Thường Uyển có vẻ hơi do dự.

      Tư Dao lập tức hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì? Cậu nhất định phải với mình!”

      , có, quả thực có gì. Sao Tư Dao lại nhạy cảm thế… ra cậu có thể đoán ra… mình suy nghĩ, người tiếp the là ai?” Cuối cùng Thường Uyển cũng ra suy nghĩ của mình.

      “Sao cậu lại nghĩ lan man như vậy?” Tư Dao cảm thấy sức cống đỡ của mình ngày càng yếu ớt.

      “Cậu đừng dối mình dối người nữa, Tư Dao!”

      Tư Dao cảm thấy rất đau đớn. vẫn cắm điện thoại nhưng thốt nên lời. Vô số cảnh tượng lướt nhanh trong đầu. Cuối cùng cũng hiểu ra, bèn nhàng hỏi: “Có phải cậu cũng hận mình , hận mình hôm đó nằng nặc đòi vào hang Thập Tịch?”

      Thường Uyển im lặng rất lâu, rồi mới giọng nài nỉ: “Dao Dao, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, mình kiềm chế nổi, mình biết… biết nên hận ai, càng biết nên làm thế nào, mình sợ mình rất sợ…” Trong điện thoại lại vọng đến tiếng khóc rấm rứt.

      “Kỳ thực mình trách cậu, nếu mình ở vào địa vị của cậu, mình cũng nghĩ như vậy… Nếu cậu thấy sợ buổi tối đến chỗ mình, ở cùng…”

      cần, cần”. Thường Uyển cắt ngang, từ chối rất dứt khoát: “Dao Dao cũng đừng nghĩ ngợi gì, mình cần được an ủi, cũng cần bình tĩnh chút”.

      Đặt máy xuống, TƯ Dao giống như nhập thiền, từ từ nhấm trái đắng. lần quyết định sai lầm, lần khăng khăng mà lại thiếu lý trí, những cuộc đời tươi đẹp lần lượt vào điểm kết. Còn , những phải đối mặt với uy hiếp của cái chết mà còn phải chịu đựng nỗi khổ khi bạn bè và người thân quay lưng lại. Trong số những người bạn kia, còn có ai hận ?

      có cảm giác sống còn khổ hơn chết.

      Ánh mắt đờ đẫn của dừng lại ở bản tin mạng. Bản tin bên dưới viết điều gì?

      Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên. hy vọng Thường Uyển gọi lại và với : “Dao Dao, vừa rồi mình trot nghĩ lung tung, mình trách cậu đâu. Tất cả những điều bất hạnh đều là trùng hợp ngẫu nhiên. Chúng ta vẫn là bạn thân, tối nay chúng ta cùng ăn nhé…”

      Tuy nhiên, giọng nghe được lại thích thú gì.

      “Cái xem có phải thứ tôi xem ?” Tử Phóng cố làm ra vẻ thâm trầm kín đáo.

      thường tung bài lên như thế này à? Ngữ pháp như đồ giẻ rách!” Tư Dao có tâm trạng nào để vòng vo với ta.

      xem đoạn tin tức tổng hợp đó chưa? Nhất định là xem rồi đúng ? nghỉ , trở về, tôi có quà”

    4. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 28
      Bước tiếp theo


      Tư Dao vừa bước vào cửa trông thấy Tử Phóng ung dung đắc ý nhẩn nha cất bước trong phòng khách.

      “Tư Dao, đến đây mà xem!”. ta chỉ mấy bức ảnh để bàn uống nước.

      Tư Dao tiến lại, ngây người xem lúc. Khi ngẩng lên Tử Phóng nìn thấy mắt xuất hai dòng nước mắt.

      -Tử Phóng, có phải cảm thấy mọi việc xảy ra quanh tôi đều rất hay ? Và là những tin rất có giá trị, đáng để phóng vien tầm cỡ như phải khổ công? Nếu như những cái chết của các bạn tôi, và cả tình cảh khốn cùng của tôi có thể mang lại kích thích cho , mang đến cho cơ hội thăng tiến trong nghiệp, bây giờ tôi nó để , tôi chết hay sống cũng vậy, liên quan gì đến ..

      xong, vơ mấy bức ảnh lại, giận dữ quăng vào người Tử phóng, gì nữa, quay người lên tầng, sập cửa đánh “rầm” tiếng.

      Tử Phóng ngờ Tư Dao đột nhiên lại giận dữ đến vậy, trợn mắt há miệng đứng đó. Vừa đúng lúc Lịch Thu về đến nơi, thấy Tư Dao vừa vừa lên tầng, vội đến trước mặt Tử Phóng vẫn chưa định thần lại được, để mặc Lịch Thu xem ảnh.

      làm phóng viên mà thế à, lẽ nào nghiệp vụ của các dạy môn tâm lý học? Đây là những bức ảnh chụp trường vụ lật xe ở Đại Lý đúng ? Dao Dao quá đau buồn rồi, làm sao lại còn kích thích ấy thêm? Xem này, máu tươi loang lổ, thê thảm tới mức dám nhìn. muốn gì vậy? thể đợi vài ngày để Tư Dao bình tĩnh hơn mới đưa ra được à?” Lịch Thu cũng lộ vẻ tức giận ít thấy ở , bỏ kính râm ra, ánh mắt có nét oán trách.

      Tử phóng lại nghệt ra, chạy nhanh lên cầu thang, đứng ở cửa phòng đóng chặt của Tư Dao, cổ họng lên xuống nhấp nhô chập, nhàng “Tư Dao, tại tôi chẳng ra sao, đừng hiểu lầm, tôi hề cảm thấy kích thích gì, hoặc có ý nghĩ gì khác. Đại khái là tôi..thực tình cái gọi là bản năng nghề nghiệp tác quái. Tôi rất muốn điều tra làm những việc xảy ra xung quanh . Có lẽ cần tôi giúp đỡ, nhưng là người bạn ở cùng nhà, dù chỉ là bạn rất bình thường cũng thể cứ giưưong mắt nhìn vận đen từng bước đến với . giáo Thu, Lâm Nhuận, hai người xem, đúng ?” ta trông thấy Lịch Thu và Lâm Nhuận cũng lên, vội ra hiệu nhờ hai người cùng khuyên giúp.

      Lâm Nhuận vỗ vỗ lên vai Tử Phóng, sang sảng : “Tư Dao! Tử Phóng rất thành đấy. Tôi luôn luôn tin những chuyện thần bí quỷ ma, nhưng gần đây những chuyện gặp phải, có chuyện có thể- cũng có chuyện thể dùng logic thông thường để giải thích được; chỉ dựa vào sức của , hoặc trông chờ vào công an điều tra theo đúng trình tự, đều thể nào có câu trả lời trong thời gian ngắn. Tôi nghĩ kỹ rồi, để ngăn chặn khả năng xấu nhất xảy ra, đúng là phải chạy đua với thời gian. Tử Phóng và tôi đều lòng giúp .”

      Im lặng lúc lâu, rồi cửa mở. Tư Dao mắt đỏ hoe bước ra nắm tay Lịch Thu, cảm kích nhìn Lâm Nhuận, lườm Tử Phóng, rồi : Vậy chúng ta xuống dưới nhà, xem xem nên làm thế nào”.

      Lâm Nhuận và Tử Phóng nhìn nhau, như muốn : này bề ngoài có vẻ nhạy cảm và yếu đuối, nhưng lại có cái đầu lạnh và bình tĩnh.

      Tư Dao nghĩ : việc mình có thể làm lúc này là giữ được bình tĩnh, tỷ mỉ, quyết đoán, giống như Viên Thuyên.

      Tuy nhiên, Viên Thuyên vẫn tránh được cái chết đấy thôi?

      -Tôi thấy hình như Lâm Nhuận có nhiều điều muốn với Dao Dao, chúng tôi nghe có tiện ? Lịch Thu đỡ Tư Dao ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, nhìn Lâm Nhuận.

      Lâm Nhuận : Tư Dao! Vì lo lắng cho an toàn của , nên tôi tự làm việc này. Tôi hệ thống hóa các kiện gần đây, rồi sơ bộ tổng kết..Tôi mong thấy khó chịu..

      Tư Dao cảm động, hiểu rằng ý nghĩ phải giúp đỡ của Lâm Nhuận và Lịch Thu rất chân thành. “Em rất khó chịu, chỉ mong có chiếc khóa để khóa cái bộ não của ta lại mới yên”. Lúc câu này, mắt lại nhìn Tử Phóng.

      Lâm Nhuận cười cười : rất cừ, vẫn có thể có chút hài hước, cứ nên tiếp tục ! khóa được cái đầu, khóa được cái mi tôi vạy, và xin hoan nghênh mọi người bổ sung.

      Tôi thủ làm các đầu mối của những kiện, mới thấy việc này quả là rất phức tạp.

      Điểm thứ nhất nổi bật và nổi bật nhất : mười bốn người, trong đó có Tư Dao chơi vùng thung lũng ở núi Vũ Di, vào hang quan tài treo, trong vòng ba tháng sau đó có tám mười bốn người mất mạng. Phải chăng điều này là ngẫu nhiên?

      Từ đó dẫn đến điểm thứ hai : ông già bí là ai? Ông ta chỉ người nắm con số thống kê hay là người biết nội tình? cách khác, có phải ông ấy là kẻ bày đặt ra tất cả những chuyện này hay ?

      Điểm thứ ba, tên là Kiều Kiều chết. Sau đó những liên tiếp xuất trong giấc mơ của Tư Dao mà còn gửi QQ cho Tư Dao. Ít lâu sau, người bạn thân nhất của Tư Dao là Viên Thuyên qua đời, cũng xuất mạng QQ.

      Điểm thứ tư, mấy lần Tư Dao thấy bị bám theo. Đây tuyệt đối phải là Tư Dao quá nhạy cảm. Tôi cũng trải nghiệm lần. Điều kỳ lạ là, hình như chỉ có người bám theo Tư Dao.

      Điểm thư năm, có kẻ đêm đột nhập vào phòng Tư Dao, dường như tìm kiếm thứ gì. Đó là cao thủ, để lại vết tích gì rệt.

      Điểm thứ sáu, tên là Tiểu Mạn qua đời, làm náo động giới truyền thông, bởi vì xảy ra tai nạn lớn. Cái gì khiến ấy nảy sinh hành động cực đoan như vậy? nên thấy rằng cái chết của ấy là khó hiểu nhất vì lúc sắp chết ấy còn chuyện với Tư Dao rằng ấy nhìn thấy cái gì đó, sau đó chạy lên cướp vô-lăng. Tư Dao liên lạc với người phụ trách điều tra ở Sở công an tỉnh Vân Nam phải ?

      Tư Dao gật đầu: Đương nhiên rồi, đó là tình tiết quan trọng, tôi gọi đến đường dây nóng, họ liên lạc lại với tôi.

      Lâm Nhuận gật đầu tán thành: Tôi vừa liệt kê ra chỉ những điểm nghi vấn đáng kể; vẫn còn nhiều chi tiết chúng ta phải quan tâm, nhưng trước tiên nên quyết đinh xem đâu là trọng tâm cần làm .

      Hoàng Dược Sư: thể tưởng tượng được! Tôi xem mạng :Tôi cũng ngờ. Hôm nay lúc về tới nhà, tôi cảm thấy lòng mình tan nát.

      May mà có người láng giềng tốt bụng cùng tôi phân tích,ạch ra kế hoạch hành động.

      Hoàng Dược Sư:Láng giềng của bạn?

      : người cùng thuê nhà, quên rồi à? Tôi từng với bạn về họ rồi.

      Hoàng Dược Sư: Phải!

      :Chúng tôi quyết định, chàng luật sư đó tiếp tục thăm dò tung tích tên áo đen đột nhập phòng tôi. ấy quen người bên công an, có thể biết vài kết quả điều tra vụ việc. Vị phóng viên giải trí giang hồ phụ trách theo dõi kết quả điều tra vụ lật xe và tìm vài tư liệu liên quan tới Tân Thường Cốc.

      Hoàng Dược Sư:Còn bạn?

      :Tôi phụ trách việc ăn những món ăn chị Lịch thu làm hàng ngày còn lại. Chứ tôi còn có thể làm gì nữa?

      Hoàng Dược Sư: Phải!

      :Hình như bạn hơi ấp úng.

      Hoàng Dược Sư:Tôi muốn xuất phát từ chút xíu ác ý nào đó để suy đoán về người khác. Bạn cũng nên nhận , mình hiểu được bao nhiêu về những người nhiệt tình này?

      :Hiểu nhiều lắm, mấy người này hình như đều rất bí hiểm.

      Hoàng Dược Sư: luật sư có GF (bạn ), đẹp có BF (bạn trai), phóng viên giải trí uống thuốc gì, có vẻ như mãi mãi high (cao kều) :Tôi cũng chẳng hay ho gì : vốn là người rất thích cười, mà ây giờ cả ngày khóc lóc như Lâm Đại Ngọc.

      Hoàng Dược Sư: đối với bọn họ, cũng nên giống như đối với tôi, hiểu sâu đừng tin cách mù quáng.

      :Nhưng tôi rất tin bạn mà.

      Hoàng Dược Sư:Đó là bạn tự nguyện, tôi đương nhiên rất cảm động vì tín nhiệm của bạn. Phải thấy rằng bạn tin cậy tôi, dù tôi xấu bụng, nhưng ở tận bên kia bờ Thái Bình Dương, cũng làm gì nổi bạn. tôi muốn nhấn mạnh rằng những việc xảy ra xung quanh bạn quá kỳ lạ, nếu phải cái gọi là chuyện kinh dị chính là có kẻ ngầm giở trò. Trích dẫn lời của thám tử Hecquin Poiro trong truyện trinh thám của Agatha Christie: hung thủ ở ngay trong số các người. Những gì bạn trải qua hoàn toàn chỉ xảy ra trong và ngoài căn phòng của bnạ, hoặc cách khác, trong và ngoài biệt thự, đúng ?

      :Hình như bạn rất chuyên nghiệp đấy.

      Hoàng Dược Sư:Lý thuyết suông thôi mà, tôi hay xem tiểu thuyết trinh thám.

      : Bạn thế, nhưng tôi vẫn hơi sờ sợ.

      Hoàng Dược Sư:Cứ đề cao giác là được, và đừng nghĩ ai cũng là người xấu. Rốt cuộc vẫn cần sớm tối giúp đỡ nhau. Tuy nhiên, phải luôn nắm số phận trong tay mình, chứ thể hoàn toàn dựa vào người khác.

      : Vậy tôi nên làm thế nào?

      Hoàng Dược Sư:Hãy động não, suy nghĩ vấn đề dưới góc độ khác tỉ mỉ, bỏ qua chi tiết nào.

      : suy nghĩ rất giống Viên Thuyên.

      Hoàng Dược Sư: Viên Thuyên là ai?

      :là bạn thân nhất của tôi, người hồi trước lái xe bị tai nạn giao thông.

      Hoàng Dược Sư:Lão Đông Tà này già rồi, nhớ bạn có mấy người bạn chết?

      :Ba người.

      Hoàng Dược Sư:Bọn họ ngoài việc đến thăm núi Vũ Dir a, còn có điểm gì giống nhau nữa?

      :Để tôi nghĩ xem. Viên Thuyên ra rất đột ngột. Kiều Kiều và Tiểu Mạn có điểm có phải là manh mối : trước khi Kiều Kiều rơi xuống vách núi, cứ lại “Mình buồn ngủ quá”. Còn Tiểu Mạn, lúc gần chết hình như xuất ảo giác gì đó. Đúng, ấy còn kể là mấy hôm đó bị cảm, sức khỏe tốt, tin mạng cũng nhắc đến “tâm trạng ổn định”. Hễ gặp tôi ấy rất hung, hơi tý là nổi trận lôi đình, có lẽ chính là “tâm trạngkhông ổn định”. Có thể coi đây là điểm giống nhau giữa Kiều Kiều và Tiểu Mạn; trước khi chết hai người đều có vấn đề về sức khỏe.

      Hoàng Dược Sư:Đây là cách nhìn rất mới mẻ.

      :Còn nữa: dù rằng trước khi chết Tiểu Mạn nhìn thấy thứ gì, chắc chắn có liên quan đến việc ấy trải qua. Tôi cảm thấy trong cuộc sống của ấy xảy ra vấn đề khá lớn, tôi nhớ ấy từng kể cãi nhau với cha mẹ. Tôi bỗng có ý nghĩ… Hoàng Dược Sư: Lẽ nào…

    5. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 29
      Chuyện ở thành phố Vũ Hán


      Ra khỏi sân bay Thiên Hà- Vũ Hán, song điện thoại rất mạnh, nhạc chuông di động reo vang, Quách Tử Phóng gọi. Mạnh Tư Dao hơi do dự nhưng rồi vẫn nghe.

      ở đâu thế?” Đúng là Tử Phóng hơi thiếu kỹ xảo giao tiếp.

      “Ông chủ của tôi còn hỏi tôi đâu nữa là! Nếu tôi nhầm hôm nay là ngày cuối tuần, dù đâu chơi cũng phải xin phép”. Tư Dao bắt đầu xếp hàng chờ để lên tắc xi.

      “À, tôi sai. Cái mồm đáng ăn tát, được chưa? Vậy tiểu thư ở chỗ nào?”

      “Vũ Hán”

      hỏi về Thương Tiểu Mạn à? Bọn tôi đâu có phân công cho nhiệm vụ này? Về, chớ đòi tôi và luật sư Lâm Nhuận chi lộ phí nghe chưa?”

      “Yên tâm! nay vé máy bay giảm giá ngang vé tàu hỏa, nên tôi có thể tự lo được. Neus có phát gì mới tôi liên lạc với các

      định đến nhà họ Thương à?”

      “Nên là phủ họ Thương hơn! biết , đó là gia đình danh gia vọng tộc!”

      “Thế ư? Danh gia vọng tộc? Có cần tôi kể chuyện thịnh suy của phụ họ Giả trong Hồng Lâu Mộng cho mà nghe ? Chúc gặp nhiều măy mắn!” Giọng Tử Phóng hơi có chút lạnh lùng chế nhạo.

      Cha mẹ Tiểu Mạn đều là nhân vật có vị thế ở thành phố này. Tư Dao từng nghe Tiểu Mạn kể 2 ông bà thường ở căn hộ 3 buồn trong nội thành do ủy ban thành phố cấp, cuối tuần mới về nghỉ ở ngôi biệt thự bên cạnh Đông Hồ vừa mua cách đây 2 năm. Để cho chắc chắn, Tư Dao đến căn hộ ở nội thành trước, thấy nhà im ắng, lại lên tắc xi luôn Đông Hồ.

      Vừa xuống xe, cảm tháy ở trước nhà Tiểu Mạn như có điều gì khang khác, cảm giác khó diễn tả. Nghĩ thêm giây lát hiểu ra ngay: mấy lần trước đến chơi nhà Tiểu Mạn, trước cửa hay có vài chiếc xe đỗ; thường là đồng nghiệp hay cấp dưới của bác trai, hoặc là vài lãnh đạo công ty muốn đến xin ông giải quyết công việc. Nhưng hôm nay nơi này lại vắng tanh vắng ngắt. Có lẽ vì vừa mới xảy ra chuyện đối với Tiểu Mạn. Nhưng, càng vào những lúc như thế này càng có nhiều người đến hỏi thăm an ủi mới đúng chứ? Sao có thể bỏ qua cơ hội xun xoe lấy lòng rất tròn trịa và thể bị “mang tiếng” như thế này?

      Chị giúp việc đứng sau song sắt nhận ra vừa bấm chuông là bạn thân của Tiểu Mạn. Tuy nhớ tên , nhưng chị vẫn nhiệt tình ra mở cửa, xởi lởi chuyện, vẻ mặt chị cũng rầu rầu. Kể cũng phải, gia đình xảy ra chuyện như thế, ai mà tươi tỉnh được?

      “Tôi chán quên mất tên

      “Cứ gọi tôi là Dao Dao”

      đến thăm bác à?”

      “Vâng. Đến thăm 2 chú. Trước đây tôi và Tiểu Mạn thân nhau như chị em. Từ nay tôi năng đến thăm nhiều hơn”. Câu này Tư Dao biết bao nhiêu lần.

      “Bác trai vắng… còn bác chắc phải lâu lâu mới về. Mời ngồi chơi!” Chị ngập ngừng, ánh mắt có ý né tránh khiến Tư Dao càng cảm thấy là lạ.

      “Tiểu mạn xảy ra chuyện như tế, mà chú ấy vẫn có thể như vậy?Dù công tác ở vị trí cao cũng nên nghỉ để làm tang lễ chứ. Hơn nữa hôm nay lại là ngày cuối tuần…”

      Chị ta nhìn ra phía ngoài, nhưng rồi nén được, nên : “Gia đình chỉ xảy ra chuyện lớn về Tiểu Mạn mà bác trai cũng lại… bị giữ để điều tra”

      Tư Dao kinh ngạc. Thế này khác nào gia đình họ Thương sụp đổ?

      Chị giúp việc tiếp: “Chuyện xảy ra tuần trước, ngân hàng của bác trai chi khoản tiền bình thường, nên bị chú ý. Tôi nhớ là Tiểu Mạn trước khi công tác to tiếng với cha mẹ, hình như cũng là vì chuyện này. ngờ cái câu “họa vô đơn chí” ngày trước chẳng hề sai. Sáng nay bác tìm người quen để lo liệu, nghe ngóng tin tức về bác trai. Thực ái ngại quá!”

      Lúc này Tư Dao mới cảm thấy chuyện Vũ Hán này của có lẽ là sai lầm. Có nhớ đến cách úp úp mở mở của Quách Tử Phóng, kể cả cái câu ví von về Hồng Lâu Mộng. ra ta biết cả rồi. tự giễu mình lẩm cẩm. Lúc trước phân công Tử Phóng tiếp tục theo dõi tiến triển của vụ lật xe ở Đại Lý ta đương nhiên phải quan tâm tới những vấn đề về Tiểu Mạn rồi.

      “Thế tôi làm phiền chị nữa. Nhờ chị chuyển lời hỏi thăm của tôi, nhắn giúp rằng sau ít bữa nữa tôi lại đến thăm chú”. Tư Dao quyết định rời khỏi cái nơi lắm rắc rối này.

      “Ai đến chơi thế?” Giọng bà mẹ Tiểu Mạn từ ngoài cửa vọng vào. Tư Dao đành bước ra “Cháu chào !” Nhận ra Tư Dao, bà sững người, nước mắt rơi lã chã.

      Con vừa qua đời ít hôm, chồng lại vướng vào vòng lao tù. mình bà chống đỡ, cõi long nặng nề biết chừng nào! Tư Dao bước lại nắm tay bà, dịu dàng : “Côừng buồn, tất cả rồi ổn thôi ạ!”

      Bà nghẹn ngào: “Cảm ơn cháu Dao Dao, xem ra các bạn của Tiểu Mạn đều tốt, chứ như các ông bạn “chí thân” của chú ấy… Lúc tốt đẹp hồ hởi, lúc chú ấy có chuyện họ coi như quen biết! ngời mình ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn phải học lại bài học thói đời ấm lạnh thất thường”.

      Tư Dao cũng cảm thấy chua xót, hỏi: “ bận rộn thế này, có ai giúp lo mọi việc tang của Tiểu Mạn ? Hay là cháu ở lại để giúp …”

      Mẹ Tiểu Mạn càng xúc động hơn: “Cháu nghĩ chu đáo. Lẽ ra cơ quan của Tiểu Mạn lo toàn bộ để tổ chức lễ truy điệu, nhưng vừa rồi mất liền mười mấy kỹ sư, có số người nhà các nạn nhân hiểu tình, còn trách móc Tiểu Mạn chẳng ra sao cả; Viện thiết kế đành tỏ chức lễ truy điệu chung. cũng hiểu, chú ấy thể dự lễ gì hết, thôi đành tùy họ tổ chức. Người mất rồi, càng làm rầm rộ chỉ càng thêm buồn mà thôi”

      Tư Dao khuyên nhủ “Cũng có thể thông cảm với tâm trạng của người nhà các vị ấy; nhưng họ nên chỉ trích Tiểu Mạn dựa vào số chi tiết… Hành động của Tiểu Mạn hẳn phải có nguyên nhân. Cháu nghe trước đó hình như Tiểu Mạn khong được khỏe, tâm trạng bất ỏn. Cách đây lâu, Tiểu Mạn đến Giang Kinh, tính tình lúc đó cũng rất bình thường”

      “Đúng thế. Dịp trước hiểu tại sao nó bỏ cả ăn uống, suốt ngày buồn bã ủ ê, hơi tý là nổi cáu, sau đó có vào nằm viện ít ngày”. Bà mẹ ngớt thở dài.

      “Cuối cùng có tìm ra là bệnh gì ạ?”

      . cho rằng cái chính là hóa rồ chứ bệnh gì cụ thể cả. đoán điều này liên quan đến Kiều Kiều- bạn của các cháu. Hai đứa rất thân nhau. Sau khi Kiều Kiều ra , nó buồn bã rất lâu. Nguyên nhân là gì , có lẽ người bạn học cũ ấy biết”. Bà dặn chị giúp việc làm vài món ăn, bà muốn giữ Tư Dao ở lại ăn cơm.

      “Bạn học nào ạ?” Tư Dao nhớ nổi mình từng nghe Tiểu Mạn nhắc đến người bạn nào ở Vũ Hán hay .

      “Là cậu Phạm Khải, con trai bác hàng xóm. Là bạn học của nhau từ nhà trẻ cho đến hết trung học, tốt nghiệp thạc sĩ ở đại h Đồng Tế, công tác tại khoa Nội bệnh viên Nhân Tế, công ty của Tiểu mạn đăng ký bảo hiểm ở đó. Mỗi khi khám bệnh, Tiểu Mạn thường tìm cậu ấy… Trước đây từng mong nếu 2 đứa có thể về với nhau tốt”.

      Sau đây mình nên làm gì?

      trong những mục đích của chuyến của Tư Dao là tìm hiểu xem Tiểu Mạn mắc bệnh gì. Cách đây lâu từng nhiều lần có ảo giác, hoặc gọi là “gặp ma”, muốn biết Tiểu Mạn có bị giống như mình . Trong QQ, Tư Dao và Hoàng Dược Sư từng trao đổi xem Tiểu Mạn nhình thấy những gì, sau đó xả ra chuyện Tiểu Mạn có hành động bất thường xe buýt; có lẽ có khả năng Tiểu Mạn cũng gặp ảo giác nên mới thế. Ở chon núi rừng hoang vắng ấy còn có cái gì có thể khiến cho Tiểu Mạn chú ý đến thế được? Nếu đúng là ảo giác có lẽ trước chuyến Đại Lý có dấu hiệu rồi. Chỉ còn cách tìm gặp người cận kề với Tiểu Mạn mới được việc này.

      Nếu mình hỏi ra đúng là tại ảo giác, liệu những cái chết kia có phải cũng là hậu quả của ảo giác ? Ví dụ Viên Thuyên khi lái xe bỗng nhiên có ảo giác? Vì thế xảy ra tai nạn là chuyện đương nhiên.

      Còn Phó Sương Khiết, nghe Mễ Lam là chết đuối ở hồ Chiêu Dương, nhưng trước kia ấy từng là á quân giải bơi lội thanh thiếu niên nghiệp dư khu Phố Đà- Thượng Hải, lẽ ra thể chết đuối ở hồ nước sóng lặng bể yên, song nếu bất chợt có ảo giác sao?

      Người cũ của ấy là Trương Thông, đưng ngây ra giữa đường, bị xe tải đâm chết. nam cầu thủ bóng rổ nhanh nhẹn có đôi chân dài, đâu có thể chậm chạp như vậy? Nhưng nếu bỗng có ảo giác ta đương nhiên thể phát huy được khả năng vốn có.

      Lại còn nam sinh viên làm vệ sinh lau cửa kính bỗng ngã từ tầng cao xuống sân, nếu cũng là vì ảo giác cố này rất dễ lí giải.

      Nếu đúng là như vậy chính “chất độc hại” ở hang Thập Tịch khiến người ta sinh ra ảo giác. Điều này cho thấy tai sao hàng loạt cái chết có vẻ đều là các “ kiện ngẫu nhiên”, bởi vì người ta khong thể dự báo được ảo giác tác động đến con người ra sao cho nên mối nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

      “Thưa , trước đó Tiểu Mạn có gặp ảo giác gì ?” Tư Dao bình tĩnh hỏi bà mẹ.

      Bà ngớ ra: “ rất lâu nó có tâm gì với chú đâu. Nó làm việc gì cũng thầm lặng lẽ, giấu kín, nên cũng biết”.

      “Nhà ta đừng bày vẽ gì nữa, cháu xin phép về ạ. hãy giữ gìn. Cháu mong chú ấy mạnh khỏe, bình an trở vể”. Tư Dao định đến bệnh viện Nhân Tế tìm Phạm Khải.

      “Cháu định tìm Phạm Khải phải ?” bà mẹ Tiểu Mạn hỏi luôn. Lúc này Tư Dao mới thấy bản lĩnh của phụ nữ tài ba chính trường và thương trường; vì nhìn vẻ ngoài hiền từ của bà, vẫn chỉ coi bà như bà mẹ chất phác mà thôi.

      ạ, cháu hiểu phải chịu quá nhiều áp lực. Cháu nghĩ Tiểu Mạn ra rất ràng, còn nhiều điều nghi hoặc. Co cũng biết mấy đứa chúng cháu thân nhau nhưng rồi phải lần lượt ra . đến lúc khong thể làm tình. Cho nên, mong lượng thứ cho cháu…”

      “Kìa cháu, sao lại là lượng thứ? phải cảm ơn cháu mới đúng! Co đủ sức nữa. Mong cháu cứ tìm hiểu để trả lại trong sáng cho Tiểu Mạn, để đám người nhà các nạn nhân viện thiết kế khỏi phải đến nhà này làm ầm ĩ, chỉ trích Tiểu Mạn hết sức khó nghe.” Bà lại khóc.

      Tư Dao choàng tay lên vai bà, nhàng: “Cháu cố gắng hết sức ạ, cứ yên tâm”. Rồi quay ra phía cửa, nhưng bà mẹ lại gọi “Dao Dao! Nếu đến bệnh viện tìm thấy Phạm Khải có địa chỉ và só điện thoại của cha mẹ cậu ấy, cậu ấy cũng thường về nhà”.

      Quả nhiên Tư Dao gặp người bác sĩ trẻ ở nhà cha mẹ . Cả 3 người đều có nhà, đều rất ngạc nhiên trước vị khách mời mà đến này. Chỉ có bà mẹ, vì thấy na ná tầm tuổi Phạm Khải, lại rất xinh xắn, ngỡ là bạn của con trai nên lập tức tỏ ra vui vẻ, chẳng kịp hỏi xem con trai mình có quen , bà vội vào buồng trong để nhường chỗ.

      Phạm Khải người tầm thước, nước da trắng trỏe, đeo cặp kính thanh mảnh, trong trang nhã như mọi người vẫn hình dung về bác sĩ. ngăn bà mẹ nhiệt tình chẳng đâu vào đâu, rồi : “Xin hỏi, là…? Tôi chưa được biết ”. đoán, chắc là người nhà bệnh nhân, đến đây để đưa “phong bì”.

      Tư Dao mình được gia đình Tiểu Mạn giới thiệu đến, là bạn học đại học của Tiểu Mạn, muốn tìm hiểu đôi điều về Tiểu Mạn.

      “Bạn là trong ‘Năm tráng sĩ núi Lang Nha’ phải ?” Phạm Khải ôn tồn , nhưng nét mặt bỗng trở nên u ám.

      Tư Dao gật đầu: “Vâng. Đủ biết… và Tiểu Mạn là bạn rất thân thiết”

      Phạm Khải cũng gật đầu: “Mời vào phòng đọc sách của tôi. Mẹ ơi pha trà giúp con với!”

      Tư Dao theo Phạm Khải bước vào phòng đọc. Những giá sách kê kín tường, có thể cho thấy phần nào tính cách của . Tư Dao nhìn thấy ngay bức ảnh trê đó, chụp hai thiếu niên nam nữ quàng khăn đỏ- bé có khuôn mặt thanh tú, từa tựa như Thương Tiểu Mạn.

      “Nghe và Tiểu Mạn là bạn từ thời thơ ấu”. Tư Dao ngắm kỹ bức ảnh. lại thấy tren bàn và dàn máy nghe nhạc có khá nhiều ảnh 2 người chụp chung, phần lớn là chụp trước tuổi trưởng thành.

      “Tôi thường nghĩ bạn thuở ấu thơ là cách khi mà ta khong ăn được chum nho nhưng lại chịu là nho chua (2)”. Phạm Khải diễn tả. Điều này cho thấy rất am hiểu về sách vở.

      hình dung thú vị! ấy, đúng ?”

      “Trước khi vào đại học, chúng tôi rất gắn bó với nhau. Những cảm giác mơ màng của tuổi trưởng thành chắc chắn là có. Sau khi vào đại học, chúng tôi rất ít gặp nhau, nhưng có buổi tối khuya tôi ngồi lớp học bài chợt thấy rất nhớ Tiểu Mạn, tôi mới hiểu ra rằng mình ấy. Ngay đêm hôm đó tôi gọi điện nhưng họ bảo Tiểu Mạn khiêu vũ rồi”

      Tư Dao biết Tiểu Mạn rất lãng mạn, hồi học đại học có ít bạn trai nhưng Tư Dao im lặng, chỉ : “Tôi gặp vì muốn hỏi về tình hình sức khỏe của Tiểu Mạn gần đây. Bà mẹ Tiểu Mạn , gần như bác sĩ riêng của ấy…”

      Sắc mặt của Phạm Khải càng nặng nề, cúi đầu; Tư Dao thoáng thấy đôi mắt ươn ướt.

      “Biết tin ấy gặp tai nạn, tôi sợ mình tự chủ được nên xin nghỉ phép mấy ngày ở nhà để cố trấn tĩnh. Thực ra cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận được ấy. Hai năm nay tuy chúng tôi chưa phải là tình nhưng tình cảm - theo cách rất thô nháp- tựa như an em, cho nên tôi rất buồn”.

      “Thé tôi mong đừng né tránh câu hổi của tôi”. Tư Dao áng chừng hiểu ý của Phạm Khải.

      “Chắc cũng hiểu, tôi cần tĩnh lặng, khong muốn gợi lại những chuyện xưa”.

      “Sở dĩ tôi muốn hỏi, là vì nhận thấy cái chết của Tiểu Mạn có rất nhiều điều kỳ quặc. Là bạn thân của ấy, tôi chẳng muốn sâu vào những chuyện qua, nhưng lẽ nào chúng ta nên làm số việc vì Tiểu Mạn? người ta đồn đại đủ thứ, nhất là đám người nhà của các kỹ sư cùng lâm nạn”

      “Tôi muốn nghĩ gì nữa… cần biết điều gì?” Phạm Khải hơi nao núng.

      “Tiểu Mạn có bao giờ nhắc đến ảo giác ?”

      Phạm Khải im lặng, im lặng thường hàm chứa nhiều hơn muôn vàn câu .

      , là những ảo giác như thế nào?”

      “Cách đây khoảng 2 tháng, tôi gặp Tiểu Mạn ở bệnh viện. Trông ấy có phần ủ rũ. Chỉ chuyện mấy câu, tôi nhận ra tâm trạng ấy rất ổn định. Tôi khuyên nhủ rất nhiều, Tiểu Mạn khóc và ấy… ấy nhìn thấy người bạn chết”.

      “Kiều Kiều!” Tim Tư Dao đập nhanh.

      “Đúng. Tôi cho rằng vì Tiểu Mạn quá nhớ thương bạn nên mới thế… cũng biết rồi: Tiểu Mạn bề ngoài có vẻ bỗ bã nhưng thực ra ấy rất lãng mạn, cực kỳ lãng mạn, lại rất rất tin ở những chuyện quỉ thần này nọ, ví dụ tình ở kiếp sau, tình duyên vấn vít giữa người trần và người … Vì thế tôi chẳng ngạc nhiên về chuyện ấy có ảo giác, bèn khuyên ấy chịu khó nghỉ ngơi, tôi đưa ấy ít thuốc an thần. ngờ tình hình ngày càng xấu . Trước chuyến Đại Lý lâu, đêm khuya, tôi trực ở bệnh viện Tiểu Mạn bỗng gọi điện cho tôi, giọng rất hoảng sợ, là… người bạn chết ấy chat QQ cho ấy”. đến đây giọng Phạm Khải run lên.

      “Tôi nghĩ, chắc chỉ nghe đơn thuần phía?”

      “Tôi lập tức gọi bác sĩ cùng ca trực, chúng tôi cùng đến ngay nhà Tiểu Mạn, mới thấy rằng phải ấy có ảo giác, mà đúng là bạn Kiều Kiều kia thông tin QQ cho Tiểu Mạn”. Phạm Khải hít sâu hơi.

      “Vậy nên giải thích điều này thế nào? Chắc cho rằng “có ma” chứ?”Địa chỉ phát thông tin là IP động, ở công ty truyền thông Thượng Hải. Tôi hiểu biết có hạn chế nhưng chỉ biết rằng người chết thể chat gì được!”

      “Nếu tôi là mình cũng nhận được QQ của Kiều Kiều nghĩ sao? chỉ có thế, bạn thân khác mất tên là Viên Thuyên- tôi nhìn thấy rành rành trong căn phòng trống trãi của Viên Thuyên máy tính mở, có ai ở đó, mà lại phát được QQ”.

      “Nếu căn cứ vào logic thông thường, càng nghe chuyện càng sao hiểu nổi, nhưng nếu tin rằng ‘có ma’ mọi việc dễ xuôi tai. con ma phát QQ, máy tính mở hay đóng cũng thế thôi, đúng ?” Dường như Phạm Khải cũng rất lúng túng giữa logic và phi logic.

      “Tiểu Mạn lú lẫn đâu, đúng là có những ảo giác kia và Kiều Kiều cũng phát tin . Đây đều là những nhận thức cảm tính bình thường, đúng ạ?” Thực ra là Tư Dao hỏi chính mình điều này; tất cả đều chứng minh rằng nhận thức cảm tính của là rất .

      “Bình thường- đều chỉ là tương đối, tuy thể giải thích nổi kỳ quái của QQ, nhưng các ảo giác xảy ra ngớt rành rành là tượng bệnh lý chứ thể khác. Từ sau kiện QQ kia, các dấu hiệu về chứng ảo giác của Tiểu Mạn ngày càng rệt hơn, thường nhìn thấy Kiều Kiều, điều tôi cực kỳ khó hiểu là ấy rằng Kiều Kiều đòi ấy trả mạng”.

      Tư Dao ngạc nhiên nhìn , dám tin ở đôi tai mình nữa.

      thường cho rằng mục tiêu của Kiều Kiều là chính . Tiểu Mạn rất than với Kiều Kiều, lại luôn bênh vực bạn, tại sao lại bị Kiều Kiều đến đòi trả mạng?

      Phạm Khải tiếp: “Tôi cũng có nên tin Tiểu Mạn hay , bèn nghiêm chỉnh cầu Tiểu Mạn khám ở khoa Thần kinh…” bỗng nhiên ngừng bặt.

      Tư Dao nhận ra trăn trở trong lòng Phạm Khải, chắc có chuyện hệ trọng, cân nhắc xem có nên ra .

      “Còn những chuyện gì nữa cứ cho tôi biết, có thể liên quan đến cái chết của Tiểu Mạn…”

      Phạm Khải thở dài: “Tôi nhận ra có liên quan gì. Đây là những bí mật rất riêng tư, tôi chưa từng với ai, kể cả khi gặp gỡ chú thân sinh ra Tiểu Mạn tôi cũng nén nhắc đến. Thực lòng, tôi cũng biết có nên giữ kín nữa hay ”.

      ,chẳng đến nỗi trời sập đâu mà sợ! Chưa biết chừng nó thông tin rất quan trọng cũng nên”.

      Phạm Khải nghĩ ngợi, rồi : “Thực ra tôi cũng bị sốc rất mạnh, nó làm tan biến những mộng ước phi thực tế của tôi. Cách đây chừng 3 tuần, Tiểu Mạn với tôi là ấy có thai”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :