Chương 20 “Giang Nam” của Viên Viên Khuyên Khuyên Tắc-xi đến cổng lớn của “tiểu khu Phú Hoa”. Tiểu khu này chủ yếu là chung cư hạng vừa và hạng cao cấp, quanh có tường vây, cổng sắt tự động mở đóng. Tư Dao để lái xe đợi, tới bốt gác bên cạnh cửa sắt. Đúng là Phương Tuấn trực đêm nay. lấy được chìa khóa ở chỗ em họ Dục Chu, Phương Tuấn cũng nhận được điện thoại của Dục Chu từ Thành Đô gọi đến. Vì vậy cần nhiều, giao ngay chìa khóa cửa chống trộm cho Tư Dao. “ kỳ lạ, Dục Chu là định đưa đến vì sợ an toàn, thực ra tiểu khu này cực kỳ an toàn, tôi làm bảo vệ ở đây 2 năm, chưa hề xảy ra vụ việc nào”. Tư Dao nghĩ Phương Tuấn là người trung niên cao to, có ta “hộ tống” chắc chắn là an toàn hơn nhiều. Tư Dao đương nhiên biết tại sao Dục Chu lo lắng, bởi vậy : “Nếu Tuấn có thể đưa em vào hay nhất, Dục Chu khá cẩn thận, sợ lỡ ra có chuyện gì”. Hai người đến trước cửa nhà Dục Chu, mở 2 lần cửa. Máy di động của Phương Tuấn bỗng đổ chuông. Sau khi nghe xong lung túng với Tư Dao: “Đúng là tôi tự vả vào miệng mình, vừa khoác lác với em trị an ở đây rất tốt…Bên khu nhà Thiên Xứng xảy ra chuyện. Có người say rượu gây rối, tôi phải lúc. Em cũng đừng tự ý đâu, đợi tôi xử lý xong việc bên đó quay lại đón. Số di động, em biết rồi, cần gì cứ gọi cho tôi”. xong, tất bật luôn. Người say rượu ấy làm loạn đúng lúc. Tư Dao đẩy cửa bước vào. Ánh sang lờ mờ của đèn hành lang phía sau chỉ chiếu sáng được khoảng dưới chân. Gian sảnh trước mặt đen đặc, u khiến Tư Dao rùng mình. nhớ Dục C sau khi Viên Thuyên chết, căn hộ này có người ở, có hơi người thảo nào có cảm giác u như thế. Có Viên Thuyên vẫn ở đây? sờ soạng bức tường cạnh cửa, cuối cùng chạm được vào công tắc, nhưng đèn sáng. Có lẽ vì lâu rồi Dục Chu đến ở nên ngắt cả át-tô-mát. Phương Tuấn lại mang đèn pin , mình chưa chuẩn bị gì. Tư Dao thấy hối hận, may mà mắt dần thích nghi với bóng tối, có thể lờ mờ trông thấy sàn nhà, mấy cánh cửa phòng khách, nhà vệ sinh và bếp. bóng người, cảm thấy chẳng khác gì đuổi theo cái bóng! Lúc còn sống, Viên Thuyên đưa đến đây vài lần, vẫn còn nhớ cách sắp xếp của căn hộ này. qua bếp, phòng khách, cái giá đặt hoa, qua khoảng tường là đến phòng làm việc. Đúng lúc bắt đầu tự giễu mình quá đa nghi, như “con chim phải tên sợ cành cây cong”, điệu nhạc du dương hơi đượm vẻ ai oán bỗng nhiên lan tỏa trong bóng tối- bài “Giang Nam” của Lâm Tuấn Kiệt! Viên Thuyên rất thích nghe bài “Giang Nam” này! Gió tới đây liền ngưng kết Níu giữ nỗi nhớ nhung của khách Mưa đến đây liền kết thành tơ Vấn vít chúng ta lưu luyến cõi trần Có em ở bên chính là duyên Duyên phận khắc hòn đá tam sinh(1) Được dù chỉ là trong muôn phần mật ngọt Em nguyện xin được chôn ở chốn này Tư Dao theo tiếng hát, mỗi bước cảm thấy nỗi sợ hãi càng tăng them. Khuyên Khuyên Viên Viên Khuyên Khuyên ngày ngày tháng tháng năm năm Đắm đuối mãi nhìn khuôn mặt em Nét dịu dàng khi tức giận Nét dịu dàng pha oán trách Hai ta hiểu thế nào là giày vò , hận, tình, sầu. Đều ngỡ cứ nhau như gió mây vấn vít Tin rằng- ngày là mãi mãi khiến thời gian ngưng kết ở phút giây này. tới cửa làm việc, máu trong người như đột ngột đông cứng lại. Phòng làm việc trống trơn. Đập vào mắt là chiếc máy tính xách tay mở! Tiếng nhạc phát ra từ đó. Hai ta còn chưa hiểu, biểu lộ nồng nàn là thế nào Vẫn nghĩ chết vì tình chỉ là truyền thuyết Em ra đau đớn xiết bao Nỗi đau sâu thẳm Khi mộng bị chôn vùi trong mưa bụi Giang Nam Tim nát tan rồi mới hiểu… “Khi mộng bị chôn vùi trong mưa bụi Giang Nam”, là trùng hợp. Dường như bài hát Viên Thuyên rất thích này dự báo về số phận của ấy- tuổi xanh chìm trong mưa bụi Giang Nam! Phía trước bàn có ghế, có người, nhưng mạng QQ mở, có đối thoại, có những lời Tư Dao gửi cho Viên Thuyên cách đây 1 giờ. “Mình xé nát nó, bây giờ có lẽ ở đỉnh núi rác nào đó, ngạo nghễ nhìn xuống” Lại còn có đoạn đối thoại giữa Kiều Kiều và Viên Thuyên. Viên Viên Khuyên Khuyên: Dao Dao đếm xỉa đến mình, lại còn xé nát bức ảnh mình tặng, 55555 (hu hu hu). Kiều Kiều: Ai bảo cậu hung với Dao Dao như vậy? Viên Viên Khuyên Khuyên: Ai bảo cậu ấy ương như thế. Thôi được, lần sau gặp xin lỗi cậu ấy vậy. Kiều Kiều: Gặp mặt? J Viên Viên Khuyên Khuyên: Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cậu ấy cũng khó tránh khỏi cái chết. Viên Thuyên, cậu ở đây à? có câu trả lời. Thực ra có câu trả lời rồi. quay người chay như bay khỏi phòng làm việc rồi đứng trong phòng khách, cũng tối om như vậy, thở hổn hển. Lúc này, mới để ý thấy quầy bếp ngăn giữa phòng khách và bếp, lọ hoa tươi nở rộ trong bóng đêm. Dục Chu từ hôm xảy ra chuyện ấy đến căn hộ mới này nữa, đương nhiên thể để hoa trong này, hoa ở đâu ra? hơi choáng váng, căng mắt ra chăm chú nhìn hồi lâu vào bóng tối, có phần mệt mỏi, nhưng vẫn thấy lờ mờ bóng đen mảnh khảnh chầm chậm quanh phòng khách. Viên Thuyên, là cậu à? Lòng mong muốn được giao lưu với người bạn chết bị ức chế bởi từng cơn sợ hãi nối tiếp nhau. Tư Dao đứng đờ người đầu trống rỗng. Phải làm gì đó! Tư Dao bật nắp máy di động, bắt đầu tra số của Phương Tuấn, màn hình của máy phát ra ánh sáng mờ mờ. Vòng tròn di chuyển của bóng đen dần, lúc ấy Tư Dao mới phát ra mình đứng giữa tâm phòng, bóng đen càng tiến đến gần hơn. Viên Viên Khuyên Khuyên! Đột nhiên tiếng bước chân ở hành lang vang lên, Tư Dao giật mình, vội xông ra, nhưng cánh cửa lại bị đẩy vào rất mạnh suýt nữa đập vào người . “Tư Dao, đây mà”. Tiếng Phương Tuấn gọi. Tư Dao thở phào, lúc đấy mới nhớ ra chưa gọi được cho Phương Tuấn, may mà nhanh chóng quay về. Nhờ có ánh đèn pin, phòng khách sáng hơn nhiều. Tư Dao nhìn bệ bếp, những bông hoa tươi trong lọ vẫn nở- biết là vì ai. Phương Tuấn hỏi: “Sao em lại đứng chờ trong cảnh “tối lửa tắt đèn” thế này?” rồi đưa tay bật công tắc điện, mới biết át-tô-mát bị ngắt. “Sao Tuấn quay lại nhanh thế?” Tư Dao hơi ngờ ngợ, song lại thấy câu hỏi của mình hơi kỳ quặc. ta về kịp thời, nên vui mừng cảm kích mới phải. “Có người chỉ vì chuyện vặt mà làm nhộn cả lên. đôi vợ chồng trẻ ở khu nhà Thiên Xứng ngày nào cũng tụ tập bạn bè ăn nhậu say sưa, rồi hát karaoke, hôm nay cũng thế, chỉ là chuyện gây ra tiếng ồn, biết ai gọi điện đến. phải đứng dưới quát họ khản cả cổ mới yên”. Phương Tuấn chiếu đèn pin khắp xung quanh rồi thở dài: “Đồ đạc trong nhà này đều phỉ vải kín cả. Chắc Dục Chu lâu đến. Em biết đấy, sau khi vợ chưa cưới chết, chú ấy thể sống ở đây, nghĩ căn hộ này sớm muộn gì cũng phải bán thôi…” Tư Dao gật đầu, hỏi “ có thấy lọ hoa tươi bệ bếp ?” “Đương nhiên”. Phương Tuấn đáp, chợt nghĩ lại cảm thấy ổn; nghĩ kỹ hơn, rồi từ từ há hốc mồm. Viên Thuyên, ra cậu chưa hề ra ; Kiều Kiều vẫn buông tha mình. Hai cậu còn lần lữa , có phải do khăng khăng sai lầm của mình hôm đó ở Tân Thường Cốc ? Nhưng, lúc ấy chẳng phải cậu cũng mực ủng hộ mình là gì, tại sao bây giờ lại chịu tha thứ cho mình? Tư Dao cảm thấy cách nghĩ này buồn cười, từ sống thành chết, lẽ nào chưa đủ để thay đổi cách nghĩ của người? Sao có thể trách Viên Thuyên được? Chẳng lẽ cậu tin cái chết của mình ứng vlời nguyền của ông già bí hiểm đó hay sao? người tinh tế, cực kỳ thông minh như cậu mà cũng tin vào tình cảnh mà người khác cho là hết sức hoang đường: đối thoại và gửi tin nhắt cho người chết, thậm chí truy tìm dấu viết tồn tại của họ đấy thôi!
Chương 21 Vụ án mưu sát 405 mới Vẻ tuyệt vọng của Kiều Kiều lúc sắp chết và cái bóng lại vòng quanh của Viên Thuyên thành “các vị khách thường xuyên” trong lòng Tư Dao. Cả hai như hợp sức, đẩy đến gần mép bờ của suy sụp. cảm thấy hình như có tấm lưới bí mật bủa vậy, vô hình nhưng rất khắc nghiệt, bắt phải giãy giụa, chịu đủ mọi nỗi kinh hoàng và khốn khổ, để rồi cuối cùng cũng thoát khỏi cái chết. Ý nghĩ “khó tránh được cái chết” chỉ do câu của Viên Thuyên viết ra khi Chat, mà còn do vô số ảo giác, những kỳ dị vượt khỏi tầm hiểu biết của trí tuệ, khiến chon gay cả những người lý trí nhất cũng phải phục tùng số mệnh, tất cả đều ‘chú giải” chuẩn nhất, kịp thời nhất cho lời nguyền của ông già bí kia. Mình, Thường Uyển, Tiểu Mạn, Dục Chu, Lâm Mang- đám người từng đến Tân Thường Cốc- lần lượt chết hay sao? là chuyện cực kỳ hoang tưởng. Nhưng Kiều Kiều và Viên Thuyên là minh chứng cho lời dự báo đáng sợ ấy còn gì? Đây phải là lần đầu tiên, Tư Dao nghĩ về Tân Thường Cốc nhưng lần này nghiêm túc suy nghĩ về chuyến đó gắn với cái chết của hai người bạn. Trước đây cự tuyệt hoàn toàn cách nghĩ này, vì sợ gánh nặng vai trầm trọng hơn khiên chẳng còn cách nào khác là tự oán trách mình gay gắt hơn nữa. Hôm nay, thể tiếp tục lảng tránh khả năng này, nhưng đối mặt trực tiếp với nó ra sao? Liệu có thể thay đổi số phận được định đoạt ? Tuy nhiên cho rằng chỉ còn cách đối mặt trực tiếp mới có thể thay đổi số phận “ định”, cho dù h vọng rất mong manh. Giờ đây, mong ước biết bao được ở bên cha mẹ, hai người thân thiết nhất của , để thổ lộ giãi bày cảnh ngộ khốn khổ mà gặp phải. Nhưng cha mẹ ra quá sớm. Còn người bạn thân nhất- viên Thuyên lại ở thế giới khác, hơn nữa còn ở phía đối lập với . Gọi điện cho Thường Uyển mãi được. Mình chỉ có thể dựa vào chính mình, độc lập suy nghĩ. Mình và những người bạn ấy cả thảy 7 người từng đến hàng Thập Tịch, hai người dã ra . Vẫn là thiểu số. Nếu ông già đó đúng, ai vào hang Thập Tịch rốt cuộc đều phả chết, vậy liệu có thể tìm thấy những “dữ liệu” khác để tham khảo ? Làm thế nào để tìm ra những người từng đến đó? nhớ lại từng câu của ông già nọ, nghĩ ra đầu mối nào; cố nghĩ về những ngày trưứoc và sau khi núi Vũ Di. Bỗng nhiên nhứo lại khi ở trong hang, Viên Thuyên nhắc đến số sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh chuẩn bị tập hợp thành nhóm Tân Thường Cốc, liệu bọn họ chưa? Kết cục của họ giờ như thế nào? Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, Tư Dao khẽ kêu lên “Mình lú lẫn mất rồi”, tại sao nghĩ đến điều này sớm hơn? Có khi do luôn giễu cợt hoang đường của cách lý giải này. Thế giới quan của con người thay đổi, dường như muộn còn hơn . Chính vì nhận thức muộn màng về câu “Đau thương đến chết” của ông già bí hiểm ấy nên mới bỏ qua đầu mối rất quan trọng, đầu mối mà trước đây chưa hề liên quan với các việc mà biết. Tư Dao nhớ lại cách đây lâu đến nghĩa trang Chuyên Kiều ở Thượng Hải viếng mộ Kiều Kiều, gặp bé đó. Người chị học mà ấy than khócl à sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh. Ngoài ra, lạ nhất là câu của ta “Em sợ rằng 1,2 tháng nữa mình cũng phải nằm ở đây”. Nguyên nhân gì khiến ta ra những lời dự đoán đầy bi quan ấy? nhớ lại, bé ấy còn câu “Bởi vì em rất đau lòng” Đau thương đến chết! Tư Dao mỗi lúc cảm thấy hơn, trong câu ấy chắc chắn có quan hệ sâu xa huyền bí gì đó. Hình như tên chết là Phó Sương K. May mà cái tên rất đẹp này còn dễ nhớ. Nếu đúng như nghĩ , Phó Sương Khiết là trong số các sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh đến Tân Thường Cốc. Em họ của ta cũng theo đoàn, chắc chắn nghe tin dữ xảy ra với người nào đó trong đoàn nên mới ra lời tuyệt vọng ấy. Làm thế nào tìm được em họ của Phó Sương Khiết? Làm thế nào điều tra ra nguyên nhân cái chết của Phó Sương Khiết đây? Nghe ngóng tin “vỉa hè” mạng là cách nhanh chóng nhất. Tư Dao tìm được diễn đàn “Diệu thủ nhân tâm” BBS của đại học Y số 2 Giang Kinh, tìm những đoạn trong đó có chuỗi ký tự “Phó Sương Khiết”. bất ngờ, chỉ có kết quả. Đây là thông báo của chủ trang web này “Quyết định tiến hành xóa bỏ những bài thảo luận về “Vụ án mưu sát 405 mới”. Tiêu đề của bản thông báo đủ hấp dẫn. nhấp vào dòng chữ đen, toàn văn thông báo như sau: Những người quản trị trang web này và lãnh đạo nhà trường sau khi bàn bạc, thống nhất là nhằm giữ gìn trong sáng của môi trường thảo luận, từ nay, tất cả những ý kiến xoay quanh “Vụ án mưu sát 405 mới” đều bị xóa bỏ. Bất kỳ ý kiến nào có những từ như “Trương Thông”, “Phó Sương Khiết”, “Hoắc Chí Hùng”, “Dương Phàm”, “n Văn Phương” đều bị hệ thống tự động từ chối đưa lên. Đề nghị mọi người tự giác tuân thủ quyết định này, hãy góp sức vì ngày mai tươi đẹp của trang web. Tư Dao xem ngày đăng bài đó, vừa đúng hôm qua. Tại sao phải cấm bàn luận? Phó Sương Khiết có liên quan gì với “Vụ mưu sát 405 mới”? Lẽ nào ấy cũng bị giết hại? rất ân hận vì hôm đó ở nghĩa trang thêm vài câu với em họ Phó Sương Khiết. Sau khi tĩnh trí Tư Dao chỉ nhớ được Phó Sương Khiết lúc còn sống thực tập. biết sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh quá nửa đều thực tập ở 3 bệnh viện trực thuộc. giở quyển “Những trang vàng”, rồi gọi điện đến phòng quản lý sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh (giả vờ lớ ngớ) hỏi : Tôi ở phòng nhân bệnh viện trực thuộc số 2, muốn tìm cách liên hệ với gia đinh nữ sinh viên tên là Phó Sương Khiết, thông tin ở ch chúng tôi đầy đủ. nghe điện lập tức hỏi giọng có vẻ nghi ngờ “Phó Sương Khiết à? Chẳng phải nữ sinh này chết rồi sao?” Sau đó ta hỏi tiếp “Này, chị là ai? Phó Sương Khiết thực tập ở bệnh viên Giang Tân chứ có phải bẹnh viện trực thuộc số 1, 2, 3 đâu? Đề nghị quấy rầy công việc của chúng tôi. Rồi ta lập tức cúp máy, để Tư Dao gì thêm. ‘Cú điện thoại vừa rồi của có liên quan đến công việc ?” Tư Dao tự nhủ, “gay rồi”, nhưng lập tức nhận ra giọng sau lưng phải của giám đốc. “Sao nhà báo Tử Phóng lại có thời gian rảnh rỗi đến thăm công ty này của chúng tôi thế? Chỗ tôi đâu phải nơi lấp lánh ánh sao?” Tư Dao tức cái lối lén lút trêu người của Tử Phóng, tỏ ra khách khí gì hết. “Phóng viên giải trí chúng tôi chuyên theo đuổi các ngôi sao, mà nay là ngôi sao sáng nhất”. Tử phóng bỗ bã, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tư Dao. Sao thư ký lại để cho vào phòng làm việc của chúng tôi nhỉ? Có chuyện gì sao ở nhà? Tư Dao nhìn các đồng nghiệp xung quanh, may mà gần đến giờ ăn trưa, chỉ còn vài người ngồi làm việc. Rất đơn giản: danh thiếp của tôi chính là giấy thông hành tốt nhất. Dù dao tôi cũng là phóng viên của tờ báo lớn, tôi mình có bài viết tuyên truyền cho công ty này, cần bàn bạc với , thế là bọn họ lập tức cho tôi vào. Ở nhà chẳng ngó ngàng đếm xỉa đến tôi, dù tôi o ép hay ngon ngọt dỗ dành đều vô hiệu. Còn ở đây, hợp tác hơn, vì có quá nhiều cái tai dỏng lên. Tôi có thể căn cứ vào thái độ hợp tác của mà điều chỉnh lượng. giảo hoạt! Quái dị! Đương nhiên tôi có gọi ngay ảo vệ đến kéo ra! Rốt cuộc muốn hỏi gì? Tư Dao hiểu đành phải tạm thời hợp tác với ta. Tôi nghĩ cũng như tôi, ngày càng cảm thấy con người và việc xung quanh mình- nhất là những cái chết, những chuyện kỳ quái, bóng đen theo dõi…phức tạp sao hiểu nổi; song cũng cảm thấy chắc chắn phải có trò gì đó, đúng ?” Tử Phóng nén giọng rất thấp. Phải! Có người như ám tôi, là quá đủ để tôi hao tổn tinh thần rồi. Tư Dao lạnh lung trả lời “ muốn gì? Tôi phải thế nào nữa đây?” Chưa vừa lòng với thái độ của Tư Dao, Tử Phóng bèn to hơn “ Điều tra nghiên cứu, làm bản chất việc là thiên chức của cánh nhà báo chúng tôi”. “Thôi được, tôi xin thua, xin chút được ? hơn xem, rốt cuộc tôi có thể làm gì?” Tư Dao cảm thấy mình giống như người vợ biết điều trong cuộc cãi vã, sợ hàng xóm nghe thấy cái “loa phát thanh” của ông chồng. -Trước hết, hãy cho tôi biết vừa gọi điện cho ai? - muốn quản lý tôi chắc? Tư Dao vừa xong, thấy Tử Phóng giơ tay ra hiệu toi, đành hạ giọng “Đựoc ,tôi cho biết : tôi vừa hỏi phòng quản lý sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh. Nguyên nhân ra dài, chúng ta xuống quán nước dưới kia”. - định điệu hổ ly sơn à? Tử Phóng tỏ ý định . - quá thể! Cách đây lâu tôi có đến Thượng Hải.. -Việc này tôi biết. -Sao lại biết? - tiếp , những việc tôi còn chưa biết. Cái thói “tiểu nhân đắc chí” của Tử Phóng khiến người ta tức ách. - Tôi thăm mộ Kiều Kiều- trong những người bạn thân mất đầu tiên hồi mùa hè. Trong nghĩa trang, tôi gặp bé khóc bà chị họ vốn là sinh viên đại học Y số 2 Giang Kinh. bé ấy còn sợ chính mình cũng chết. Lúc đó chúng tôi khong chuyện nhiều. Tôi vừa gọi đến dại học Y số 2 Giang Kinh vì muốn nhân chuyện nữ sinh chết ấy để tìm ra cách liên lạc với bé kia. - Nữ sinh đại học Y Giang Kinh, bé Thượng Hải, chị họ em họ liên quan gì đến ? Tôi chịu hiểu cái lối vắn tắt này của . Tử Phóng lại cao giọng hơn. -Kiều Kiều và Viên Thuyên hồi trước từng đến khu du lịch Tân Thường Cốc, tôi và vài người bạn khác cũng cùng. Ở đó, ông già bí cảnh cáo chúgn tôi nếu vào động quan tài treo, khi ra về bao lâu sau chết. -Nhưng rồi các vẫn cứ ! -Đúng, nếu là , chẳng lẽ à? Nhưng, hình như câu ấy ứng nghiệm. Kiều Kiều và Viên Thuyên phải ra khi còn đầu xanh tuổi trẻ. -Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Hai mắt Tử Phóng sáng lên. -Này, có còn chút tình người nào vậy? Đến lượt Tư Dao cao giọng. Tử Phóng cười cười ngượng nghịu : Đại để là nghe chuyện của người khác thấy thương xót, ít ra tôi cũng giả vờ rơi lệúng ? Tôi vốn định hỏi rốt cuộc đắc tội với ai, giúp phân tích tại sao bị bóng người bám theo; Bây giờ, xem ra chuyện “Tân Thường Cốc” này thú vị đây, tôi phải đổi chủ đề vậy!” - vô duyên! -Đây là đúc kết rất giỏi của nghề phóng viên giải trí, cũng là đúc kết cao về thị hiếu của số đông. tiếp , cái chết của nữ sinh đại học Y số 2 Giang Kinh liên quan gì tới chuyện này? -Tôi nghe tốp sinh viên đại học Y Giang Kinh cũng đến Tân Thường Cốc, nên liên tưởng liệu có phải nữ sinh kia cũng là người trong số đó . Còn nữa, xem cái này … Tư Dao kích hoạt vi tính, cho Tử Phóng xem bản thông báo còn chưa đóng lại. Tử Phóng đọc xong lập tức đứng lên : “Đựoc! Tôi làm việc này : Trong vòng 24 giờ nữa tôi tìm ra cách liên lạc với em họ Sương Khiết, mong rằng ấy vẫn còn sống.” Nhìn theo cái bóng gầy ngẳng như con sáo của ta, Tư Dao thể tức, nhưng đồng thời cũng biết chắc chắn chẳng bao lâu nữa liên lạc được với ở Thượng Hải kia.
Chương 22 Trương Sinh Con cóc: tìm ra kẻ đột nhập vào cửa sổ nhà bạn chưa? :?? Con có: Mục tin tức xã hội báo Buổi Chiều đưa tin, hiểu sao tôi lại đoán chính là bạn. biết có nên làm phiền bạn , nhưng tôi cảm thấy bạn cần được giúp đỡ. Trật tự trị an ở Giang Kinh gần đây tốt lắm. : Chẳng ai có thể giúp được tôi, bạn chẳng qua là ID mạng, tôi chỉ có thể cảm ơn ý tốt của bạn… Bạn ở Giang Kinh phải ? Con cóc: Ừ, tôi vốn cần phải giấu, địa chỉ IP của tôi rất rang. : Tôi hiểu cách xem IP, nó quá chuyên nghiệp, tôi cũng hứng thú. Con cóc: Đôi khi biết chút cũng hại gì; là kiểu tự bảo vệ. mạng vàng thau lẫn lộn, kẻ xấu rất nhiều. : Làm thế nào để chứng minh bạn phải là trong số các kẻ xấu? Con cóc: Chẳng có cách chứng mình, dù bạn gặp tôi. :???!!! Con cóc: Biết tôi còn bộ mặt khác : chủ nhân của quán nét chui. : Cửa hang net ở cổng đại học Giang Kinh? Hóa ra là , Trương Sinh! Con cóc: Chính là tôi. : Tệ ! Thảo nào trả lời tin nhắn ngỏ của tôi… xem trộm những thứ tôi viết diễn đàn đúng ? Con cóc: Chỉ có thể trách bạn có láy chút ý thức giữ an toàn. Sau khi bạn viết tin trong quán net, đăng xuất khỏi mạng Thiên Nhai. Nếu có tôi đóng giúp, người lên mạng tiếp sau có thể giả danh bạn để lừa bịp. Lúc đó càng thê thảm! : Vậy quán nét chui là do mở? là nghiên cứu sinh kia mà? Con cóc: thể vừa làm nghiên cứu sinh vừa mở quán net được à? Tôi cũng phải kiếm tiền để cưới con cóc cái chứ! : Tại sao bây giờ lại tự thú? Con cóc: Tôi muốn giúp bạn. Suy cho cùng bạn và tôi học cùng trường, thậm chí cùng khóa, đương nhiên, tôi học công nghệ thông tin, chuyên môn của chúng ta khác nhau. Ở trường, bạn khá là nổi, dễ hiểu thôi: vì bạn xin đẹp mà. Tôi chỉ dám đứng xa mà ngắm. : Cho nên…Con cóc lõi đời Con cóc: Chính là tại hạ! : Tuy vậy bạn thể giúp được tôi. ai có thể giúp được tôi. Con cóc: Tôi biết, chỉ hoàng tử mới có thể giúp được thiên nga, nhưng thực tàn khốc, nghìn con cóc dễ kiếm, hoàng tử khó tìm. : Tôi có ý như vậy, vì tình hình phức tạp, lại quá nhiều bí Con cóc: Nếu bạn cần giúp đỡ biết phải tìm tôi ở đâu rồi, coi như là lần này tôi tự thú thành công. : Chúc có được cơ hội trở lại làm người. Con cóc: 88 (bye bye) Tư Dao ngồi đờ ra lúc trước màn hình vi tính. ngờ “Con cóc lõi đời” lại là chàng Trương Sinh ba hoa chích chòe ấy. Vậy còn “phiên bản của Hoàng Dược Sư” là ai? Có phải người mình biết ? Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến luôn. Hoàng Dược Sư xuất mạng QQ. : Chúng ta từng gặp nhau chưa? Hoàng Dược Sư: Căn cứ vào thời gian gần 5 năm rồi tôi chưa từng về nước đúng là chưa từng gặp; căn cứ vào việc nay tôi ở Mỹ cách pha trò của bạn đúng là chuyện cười quốc tế. : Xin lỗi, tôi vừa phát ra vị mạng lại là người tôi từng gặp ngoài đời nên hơi đa nghi. Hoàng Dược Sư: Thực ra, muốn biết tôi ở đâu rất dễ, xem IP của tôi là biết. Đây là địa chỉ công ty tôi. : Tôi hiểu cách xem IP, quá chuyên nghiệp, tôi cũng hứng thú. Hoàng Dược Sư: Tìm hiểu để biết chút cũng hại gì; là kiểu tự bảo vệ. mạng vàng thau lẫn lộn, kẻ xấu rất nhiều. : Trời ơi, hệt khuôn đúc! Hoàng Dược Sư: Bạn gì thế? Nghe hiểu. : Người bạn vừa rồi cũng gần như y hệt câu của . Hoàng Dược Sư: Chân lý sợ lặp lại, tôi và người bạn kia nên làm quen với nhau, chung tôi đều nắm vững chân lý. : Hai hôm trước, tôi lại nhìn thấy người bạn chết.
Chương 23 Thất kiếm Tư Dao ngồi bên bàn giấy ở công ty, nhấm nháp tách cà phê nóng đậm hương thơm, nhớ lại những lời Hoàng Dược Sư mạng ngày hôm qua. phân tích của ta rất hợp lý, gần với ý của . Đúng, tất cả những chuyện này phải ngẫu nhiên. Kẻ đột nhập bí , bóng người bán theo ở bồ hồ, người chết lên vừa thực vừa ảo, đều cho thấy có hố bẫy vô hình được đào sẵn. Dù do con người hay do thế lực siêu nhiên bày ra cũng vậy, dù liên quan đến hang Thập Tịnh, hoạc liên quan đến câu “Đau thương đến chết”, vẫn là con mồi bị săn đuổi. Hoàng Dược Sư cảnh báo nên tin bất cứ ai ở bên mình. Chuông điện thoại reo vang. Giọng the thé của Tử Phóng. Tư Dao chợt nghĩ: “Gã này phải đứng hàng đầu trong danh sách những người thể tin được”. Tuy nhiên, tin tức của ta lại chuẩn xác. ta tìm được số điện thoại của bé Mễ Lam ở Thượng Hải. “Chắc khó mà nhịn được gọi điện cho ấy trước, đúng ? Đây là tác phong của phóng viên nhà nghề, đâu có lý gì nổ ‘phát đầu’?” Tư Dao chế nhạo. Tử Phóng cười nhạt: “Kìa, hiểu rồi, thứ lần này chúng ta cần là tin tức chuẩn xác. xem, con nhóc đó làm sao có thể với phóng viên giải trí như tôi?” Tư Dao xuống dưới nhà, dung điện thoại của mình bấm số máy di động mà Tử Phóng vừa cho biết. “Lam Lam phải ? Chỉ là Tư Dao, biết em còn nhớ , chúng ta gặp nhau ở nghĩa trang Chuyên Kiều” “Em trong thự viện, chị đợi chút, em ra ngoài rối chuyện với chị”. Em họ Phó Sương Khiết, tên là Mễ Lam, có bé thấp giọng, lộ vẻ kinh ngạc. lúc sau, giọng của Mễ Lam trở nên hơn: “Được rồi ạ, bây giờ có thể , sao chị lại tìm được em? Hôm ấy chúng ta có trao đổi địa chỉ đâu?” “Bạn chị tìm giúp, chị có việc rất quan trọng cần hỏi em, tìm em được” “Có phải liên quan đến bà chị họ em, liên quan đến những câu em trong nghĩa trang ?” Mễ Lam như cũng muốn tìm người để dốc bầu tâm . “Em thông minh. Chị muốn hỏi em, em từng đến Tân Thường Cốc chưa?” “À, đúng rồi, đúng rồi, sao chị biết?” lúc này Mễ Lam ngạc nhiên vui mừng hay sợ hãi, giọng run run. “Đừng sợ, chị cũng từng đến đó” “Tạ ơn trời đất, chị vẫn khỏe mạnh, có khả năng là…cái chết của họ chỉ là trùng hợp”. Tư Dao do dự lát, rồi vẫn ra tin xấu: “Em biết , hai người bạn đến Tân Thường Cốc cùng với chị, lần lượt chết trong vòng 2,3 tháng”. “Ôi, đúng là như vậy à?” Giọng của Mễ Lam càng run rẩy hơn “Lẽ nào những gì ông ta đều là ?” “Bọn em cũng gạp ông già mặc áo mưa giữa trờ nắng đó à?” “Vâng, chính ông ta là “Đau thương đến chết””. “Bọn em tất cả có bao nhiêu người đến núi Vũ Di?” “Tất cả 7 người, lúc đó bọn em còn đắc ý tự xưng là “Thất kiếm”, trong đó 5 người là sinh viên đại học Y Giang Kinh đều chết, còn lại em và người bạn của em từ Australia về chơi, quay lại Australia rồi. Hai hôm trước em còn trò chuyện với nó qua MSN, hình như nó vẫn ổn”. suy nghĩ của mình trước khi bị lật nhào. Trong 14 người có 7 người chết, vừa đúng nửa. Điều này chứng tỏ điều gì? Bức thư mời dự tiệc của thần chết, có phải là đường chuyển tới? Dao Dao, những điều nghe được từ miệng Mễ Lam giúp ích gì cho ngươi? Chỉ tăng thêm phần lo lắng cho cuộc sống vốn rối lon của ngươi mà thôi! “”Có thể tỉ mỉ hơn , các em nhìn thấy những gì trong hang Thập Tịch” Tư Dao hỏi, mau chóng trấn tĩnh. Trong những ngày hỗn loạn này, Tư Dao học được cách nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng rối ren, phân tích các vấn đề bằng cái đầu “mát”, có lẽ, đây cũng chính là bản năng sinh tồn. “Đương nhiên là quan tài treo, tất cả có 3 cỗ, 1 co treo rất cao” “Có nhìn thấy chữ bằng máu ?” Có nhìn thấy 4 chữ “Đau thương đến chết”. Có thấy ‘ cái hố đỏ lòm, giống như chứa đầy máu ?’ “Có thấy.” Mễ Lam giống như bị buộc phải ra. rang đây là bé “ruột để ngoài da”. “ có ai khác đến hỏi em về việc này chưa? Ví dụ cảnh sát chẳng hạn?” “ có ai cả bởi xả ra vụ sát hại nào. Hơn nữa… ngoài nhóm mấy người chị họ em ra, ngay cả cha mẹ em cũng biết chuyện em Tân Thường Cốc. Họ vẫn tưởng rằng em đến chơi chỗ chị ấy ở Giang Kinh. Bây giờ em càng dám sợ cha mẹ em lo, nhốt em trong nhà mất”. Tư Dao nghĩ, có lẽ giờ nhốt ta ở nhà là việc làm khôn ngoan nhất! hỏi tiếp: “Nhóm bạn của chị họ em, sao lại biết về Tân Thường Cốc?” “Do có bức thư, hình như hội trưởng Hội du lịch đại học Giang Kinh gửu cho bạn ấy. Bạn ấy có người bạn thân là n Văn Phương. Chị Vân Phương ử cùng trong đội văn thể với chị họ em, thế là tập hợp được 7 người”. “Em có biết… chị họ em chết như thế nào ?”
Chương 24 Tín hiệu “Tiểu Mạn, mình nghĩ rồi, việc này nhất đinj phải với cậu, cực kỳ khẩn cấp…Bây giờ cậu ở đâu?Sao tín hiệu kém thế?”. Sau khi gọi điện cho Mễ Lam, Tư Dao càng nghĩ càng thấy ớn lạnh. Lời dự báo lạnh lung của ông già bí kia trở thành thực đối với các nhóm du khách vào hang Thập Tịch. Trong 14 người 7 người chết, 7 người còn lại sao? Phải làm thế nào để làm chủ số phận của mình đây? Chỉ e aiất lực. Việc duy nhất có thể làm, có lẽ là hết sức cẩn thận, đề phòng bất trắc, nhưng là bất trắc làm sao đề phòng được? Trong di động của Tiểu Mạn ầm ĩ huyên náo, giọng ấy cũng đứt quãng. Hình như ấy phải hét to mới nghi được: “Viện thiết kế của mình hội nghị… du lịch, ở Đại lÝ, mỹ mãn rồi, đường Hồ Khiếu Hiệp”. “Tiểu Mạn, gần đây mình làm vài cuộc điều tra. Cậu đúng, lời ông già ấy phải là hù dọa. Những người từng đến động Thập Tịch đều có khả năng chết. Còn nhớ Hội sinh viên ở đại học Y Giang Kinh ? Bọn nó có 7 đứa đến Tân Thường Cốc, 5 đứa chết rồi”. Tiểu Mạn kêu “Chao ôi”… trong điện thoại vọng lại tiếng những người trong xe hỏi han. Tiểu Mạn xin lỗi họ, rồi hỏi “Sao lại có chuyện như thế được? Cậu với Thường Uyển chưa?” Tư Dao gọi ngay cho Thường Uyển và “Mình để lại lời nhắn trong máy cậu ấy. Gần đây cậu ấy cứ như bốc hơi mất rồi, gọi ‘n’ lần điện thoại mà được. Mình đoán cậu ta lại gặp hoàng tử cưỡi bạch mã lần thứ ‘n’ rồi”. Tiểu Mạn ngập ngừng: “Vậy bây giờ cậu hiểu vì sao mình luôn nhắc đến chuyện Tân Thường Cốc rồi chứ?Tuy cậu những điều này chứng tỏ hoài nghi của mình là đúng, nhưng chúng ta có thể làm được gì?” “Mình biết. Chỉ có thể chú ý cẩn thận chút vậy. Giọng của cậu sao có vẻ lạ thế?” “Đừng nhắc đến nữa, mấy ngày gần đây mình mệt mỏi toàn thân, viện khám bệnh cũng kết luận được là bệnh gì, nằm hay ngồi đều khó chịu, mấy hôm trước lịa còn cãi nhau trận với cha mẹ. Phải chạy rông bên ngoài thế này lại càng thêm rối loạn (Chủ nhiệm Dương, đừng nhìn em, em có phản đối việc tham gia hội nghị quan trọng này đâu!). 2 hôm nay bị cảm , bây giờ lại hơi bị say xe, toàn là đường núi, khó chịu”. “Cậu đáng thương…mình cứ tưởng dưới gầm trời này chỉ có mình mình đáng thương” “Con có khóc mẹ mới cho bú, đúng ? Tiếc là lần trước đến Giang Kinh quá vội vàng, kịp tụ tập với cậu và 1;ng Uyển. Khi nào cậu đến Vũ Hán chơi, chúng ta “sa đọa” phen, ôm nhau khóc vàng hồi rồi uống say mèm… Cậu biết , cái nhà hàng ở Hán Khẩu lần trước mình đưa cậu ăn…” Tiểu Mạn thao thao bất tuyệt, tín hiệu điện thoại vẫn còn mà tiếng đột nhiên câm bặt như thể ấy bị ai bịt miệng. “Tiểu Mạn, Tiểu Mạn, cậu còn đấy ? Nghe mình ? Cậu sao thế?” “Mình nhìn thấy…” Tiểu Mạn khẽ lẩm bẩm, giọng càng và càng như vỡ vụn. “Nhìn thấy cái gì?” Tư Dao cảm thấy ổn, như bị mũi kim lạnh buốt đâm vào thịt. cảm giác vừa ớn lạnh, vừa kinh hoàng chạy dọc toàn thân. Trong điện thoại nghe thấy tiếng Tiểu Mạn, nhưng tín hiệu vẫn chưa bị ngắt. Tư Dao có thể nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, tiếng người hô hoán, tiếng còi xe, tiếng tranh cãi, bàn tán, cuối cùng là những tiếng hét chói tai, những tiếng nổ lớn. Sau đó là im bặt, tĩnh mịch như cái chết. Tín hiệu mất hẳn. Con tim Tư Dao như chìm xuống đáy vực thẳm.