Đau thương đến chết - Quỷ Cổ Nữ

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 10
      ĐÔI MẮT NHÌN LÉN TRONG ĐÊM


      Thời gian như hạt sương xuôi theo thân lá, dường như dừng lại nơi ngọn lá, nhưng lại có thể rơi ngay bất cứ lúc nào.

      Nhất là trong đêm khuya.

      Công ty ngày càng tín nhiệm Mạnh Tư Dao. Mấy ngày liền bận rộn đến tối mịt, muộn đến nỗi xe buýt mi-ni hết chuyến , đành vẫy tắc xi để về nhà.

      chẳng hề phàn nàn, bởi lẽ về nhà sợ phải đối mặt với quạnh hiu, thậm chí là nỗi sợ hãi. Những ngày gần đây chứng sợ hãi khép kín hình như lại trở lại, biết, đó là do tích tụ ít những điều chán chường và lo sợ. Kể từ cái buổi tối kể cho Chung Lâm Nhuận và Lịch Thu nghe những chuyện ly kỳ xảy ra ở núi Vũ di, cho dù hai người bạn cùng thuê nhà ấy an ủi , rằng cần phải tự trách mình về bất cứ điều gì, nhưng sau khi suy ngẫm lại tất cả mọi chuyện, thấy nỗi lòng vợi bớt mà lại càng thấy cắn rứt băn khoăn hơn nữa.

      Tại sao vậy? Khi kể lại chuyện hôm ấy, hồi tưởng lại mọi chuyện, đặc biệt chứng kiến cảnh Kiều Kiều và Lâm Mang nồng nàn đằm thắm, liệu có phải chợt liên tưởng đến cảnh ngộ mình bóng của mình? Liệu có ý ghen tuông - như Tiểu Mạn - thoáng hối hận vì ngày trước non nớt bồng bột ngây thơ, theo đuổi hoàn thiện, để rồi chia tay với Lâm Mang ? ấy nhanh nhẹn thông minh, có tàăng, chuyên môn vững, ít người dự đoán ấy thành danh. Dù sao ấy cũng là ý trung nhân rất xứng đáng; riêng biết vài người bạn nữ thân nhất của mình ít nhiều đều rất mến mộ . Người ta nhìn vào, chắc quá dại dột!

      Bởi thế Tư Dao có phần ân hận. có cơ hội để nối lại tình xưa. Rồi Kiều Kiều gặp bất hạnh, còn lại là người duy nhất có thể cứu bạn...

      Tư Dao nghi hoặc. vắt óc suy nghĩ, trong lúc giữ tay Kiều Kiều, liệu có lúc nào thoáng qua - dù chỉ là gợn, nét rất rất - ý nghĩ bỉ ổi ? Nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi rồi đành thôi, vì muốn tìm hiểu cái cảm giác trượt theo hướng tội ác.

      Khong phải thế. thể là như vậy.

      "Thế ư? hề hổ thẹn với lương tâm chứ?”

      Ai thế nhỉ? Giọng dường như trôi đến từ chốn xa xăm, hình như còn có cả hơi nước mặt hồ Chiêu Dương bay vào cửa sổ phòng Tư Dao nữa.

      nhìn ra cửa sổ, thấy khuôn mặt nhợt nhạt, mớ tóc đèn dài và ướt rủ trán.

      "Kiều Kiều, liệu đến bao giờ cậu mới tha cho mình?" Tư Dao cầu xin.

      "Phải đến khi cậu và mình cùng bước vào giấc mộng". Kiều Kiều lại có ý bỡn cợt.

      "Mình hiểu rồi. Đây chỉ là cơn ác mộng, hoặc là ảo giác. Thực ra cậu tồn tại. Mình vẫn nghĩ mình có gì phải hổ thẹn với lương tâm". Tư Dao rất mong mau tỉnh cơn mê.

      "Có đúng thế ? Nếu đúng là hổ thẹn tại sao cậu lại mơ thấy mình?" Chẳng những lời thoại này còn lặp lại bao nhiêu lần nữa?

      "Mình thể chế ngự được giấc mộng". Tư Dao lẩm bẩm. Kiều Kiều hồi còn sống ăn chẳng hề sắc bén, nhưng lúc này Tư Dao cảm thấy rất lúng túng.

      "Hay tại cậu thể khống chế được cắn rứt và những mặc cảm tội lỗi trong tiềm thức của mình?”

      "Mình cắn rứt gì cả, và càng có cái gọi là tội lỗi". Giọng Tư Dao run run.

      "Tại sao giọng cậu lại run thế? Dao Dao xem, khi gặp Lâm Mang ở núi Vũ Di, ấy còn là chàng trai non nớt năm nào, mà tỏ ra có sức hấp dẫn, rất phong độ và chín chắn. Cậu lại rung động phải ?" GiọngKiều Kiều vẫn như trước.

      "!" Tư Dao nhận thấy mình có ý chối cãi.

      "Dao Dao bắt đầu biết dối mình từ bao giờ vậy? Nhìn vào mắt cậu, mình biết".

      "Nhưng, sau khi biết hai người nhau, mình chủ động dừng lại rồi".

      " cách khác, cậu nén tình cảm của mình; khát vọng của trái tim đâu dễ gì biến mất được? Chờ đến khi cậu có cơ hội - khi mình sảy chân rồi chơi vơi bên vách núi - chỉ cậu mới cứu được mình, nhưng đúng lúc đó cậu dừng lại".

      "Cậu liều rồi!" Giọng Tư Dao run lên, nhưng lần này bật khóc.

      "Cậu nắm nổi tay mình, hay cố ý để mình phải ra ?" Kiều Kiều tỏ ra chút thông cảm.

      "Mình mong cậu hãy , ngay bây giờ!" Tư Dao kêu lên như nổi khùng.

      "Mình cũng muốn nhưng lại thể, vì cậu cứ luôn nhớ đến mình". Kiều Kiều lạnh lùng .

      "Chẳng lẽ... cậu đúng là... là ma?”

      "Ma ở trong lòng cậu có!" Nụ cười khuôn mặt trắng bệch của Kiều Kiều có nét tàn nhẫn.

      "Tại sao cậu lại đến tìm mình? Để trả thù chăng?”

      Kiều Kiều bỗng giơ hai tay, động tác như thể định bóp cổ Tư Dao. Tư Dao sợ hãi kêu lên và lùi lại mấy bước. Kiều Kiều cười khì nhe hàm răng trắng, rất đều và khít: "Kìa, cậu sợ à?" Tay trái của bỗng duỗi thẳng cứng đơ, mặt lộ vẻ kinh hoảng, ánh mắt tuyệt vọng: "Dao Dao hãy nắm chặt, đừng để tớ phải !”

      Cảnh tượng ở thung lũng Tân Thường lại tái , Tư Dao giơ tay ra như bản năng, nhưng lại rụt về ngay như bị điện giật. Vì tay trái của Kiều Kiều tróc hết da thịt, chỉ còn lại xương cốt khô trắng. Tư Dao khóc thét lên lạc cả giọng.

      Rầm rầm... những tiếng đập cửa rất mạnh.

      Tư Dao thầm kêu "tạ ơn trời đất", chạy vụt ra mở cửa. Chung Lâm Nhuận cau mày đứng đó, hỏi: "Tư Dao, có chuyện gì thế? Tôi nghe thấy khóc".

      Tất cả lại diễn ra hệt như cách đây mấy hôm.

      Tư Dao chỉ về phía cửa sổ: " ấy..." Khung cửa vẫn trống , gió từ phía hồ Chiêu Dương lùa vào, mảnh rèm cửa mỏng tang chấp chới bay như cánh bướm lạcầy băn khoăn.

      "Vừa nãy ấy còn..." Tư Dao cũng chẳng biết nên giải thích với Lâm Nhuận việc vừa rồi như thế nào.

      "Là ai?”

      "Kiều Kiều". ra cái tên này chính cũng cho là hết sức vô lý.

      Lâm Nhuận khẽ thở dài. Tư Dao nghĩ chắc là ấy lấy làm tiếc cho mình. Lâm Nhuận nhìn cửa sổ mở, lại nhìn lên bầu trời ngoài đó, rồi giơ tay xem đồng hồ: "Chắc đêm nay thể mưa. Ngoài kia trăng vẫn sáng mờ mờ, tôi vừa đọc tệp hồ sơ vụ án, cũng hơi mệt. Tuy hơi muộn... liệu có thể ra ngoài dạo với tôi ?”

      "Vâng, được ạ". Tư Dao cũng muốn tạm thoát khỏi căn phòng này, nên đồng ý ngay. xong, hơi đỏ mặt.

      Cũng may hình như Lâm Nhuận nhận thấy, quay ra xuống tầng dưới: "Gió hơi mạnh đấy, nên mặc thêm áo khoác".

      Ngôi nhà mà Tư Dao và mấy người cùng thuê nằm trong khu vực tập trung nhiều biệt thự. Khu này gần hồ Chiêu Dương, khắp nơi rợp bóng cây xanh và bãi cỏ, bởi thế còn được mệnh danh là "Ốc đảo quý tộc", là khu dân cư nổi tiếng ở Giang Kinh. Đêm khuya, gần như chẳng thấy bóng người, nhưng bộ quanh hồ cũng chút cảm giác sợ gặp nguy hiểm. Hai người im lặng chừng nửa cây số. Tiếng bước chân của họ giẫm các mảnh cành cây khô rắc rắc nhè . Tư Dao nén được, lên tiếng trước: "Tôi nhìn thấy Kiều Kiều, thế".

      "Mấy hôm trước kể, là nằm mơ, phải ?”

      "Nhưng hôm nay phải, tôi rất tỉnh táo; lúc gõ cửa tôi ra mở ngay, ngoảnh lại nhìn thấy Kiều Kiều đâu nữa". Tư Dao , cảm thấy rất buồn vì Lâm Nhuận làm về ngành luật, chắc chắn suy luận logic: này bị tẩu hoả nhập ma (1) rồi.

      định hỏi là... đời này có ma chứ gì?”

      " chuyện với dễ chịu, tôi chỉ chớm câu, đoán ra vài ba câu tôi định sau đó". Tư Dao chân thành khen, nhưng vẫn thấy hơi ngượng ngùng.

      "Tôi mèo khen mèo dài đuôi câu vậy: tôi từng giật giải quán quân cờ vây và quán quân cờ tướng - giải thiếu niên toàn thành".

      " khỏi cần tự giới thiệu, hồi họ Tử Phóng cho tôi biết rồi. ấy tự tìm hiểu ra".

      "Tử Phóng tài nhỉ!" Lâm Nhuận hơi bực mình. "Tuy nhiên, chưa chắc đồng ý với giải thích của tôi. Tôi cho rằng hề nhìn thấy Kiều Kiều. Cảm giác đó... nếu phải do ngủ mê chắc chắn chỉ là ảo giác!”

      là...”

      "Đúng thế, rất thông minh, hiểu ý tôi là nên khám bệnh xem sao".

      Tư Dao chưng hửng vì thất vọng. Lâm Nhuận thực đáng ngán, dám cho rằng mình có vấn đề thần kinh! Và lại còn trắng ra luôn!

      "Này Nhuận, nếu tôi là khách hàng của , tôi biến luôn. Trước khi ra về, tôi còn lên mách với sếp của nữa kia". Tư Dao phát cáu nhưng lại nguôi ngay. vừa chế nhạo lại vừa trách móc, nhưng đồng thời cũng suy ngẫm về câu của Lâm Nhuận.

      Lâm Nhuận dừng bước, hơi khom người để ánh mắt gặp ánh mắt Tư Dao, rất chân thành: "Tôi coi như khách hàng nên mới bộc trực như thế. Dù đó là ác mộng hay là ảo giác, cũng thể bỗng dưng sinh ra rồi lại tự mất . Nếu việc này cứ tiếp diễn thể lực và tinh thần của suy sụp. Tôi thấy mấy tháng nay trải qua quá nhiều chuyện, dù bất kỳ ai cũng khó chịu đựng nổi".

      Nghe câu "tôi coi như khách hàng thời gian" của , Tư Dao thấy rất ấm áp dễ chịu, : "Cảm ơn thẳng thắn chân thành. Được chuyện với ... hoặc chị Lịch Thu, tôi thấy rất dễ chịu. Tôi nên khám ư?" Tư Dao lo rằng Lâm Nhuận rất nhạy cảm, kéo cả Lịch Thu vào cuộc.

      "Tôi và Lịch Thu đương nhiên phải giúp , rất muốn nghe ; nhưng dù sao chúng tôi có chuyên môn. Các bác sĩ dù trình độ khác nhau, nhưng họ từng được học hành bao năm. Qua công việc, tôi quen bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng, tên là Du Thư Lượng. Báo chí nhiều lần viết bài về ấy. Nếu muốn, tôi có thể giúp chuyện với bác sĩ Lượng...”

      " đừng vội kéo tôi viện. Chẳng lẽ tôi nhìn thấy Kiều Kiều... hoặc... linh hồn của Kiều Kiều sao?”

      "Co tin vào chuyện đó à? Tôi cứ ngỡ phải là người như thế... Vâng, tất nhiên điều này rất khó , hình như là người rất mâu thuẫn? có vẻ mềm yếu, nhưng năng và hành động rất mạnh m đoán, trong công tác chắc cũng rất xuất sắc; trong giao tiếp luôn tươi cười, song nội tâm lại có phần đa sầu đa cảm, chần chừ do dự. Trước đây tôi từng thế, mong đừng chê tôi là nhiều lời". Lâm Nhuận thẳng thắn hết mức!

      "Viên Thuyên thường bảo tôi là "vỏ cứng thân mềm", tôi thấy phải gọi mình là "vỏ mềm thân mềm" mới chuẩn! Tôi vốn hoàn toàn tin vào những chuyện này, nhưng các kiện ở núi Vũ Di tác động khiến tôi thay đổi hẳn". Tư Dao thở dài thườn thượt.

      " đừng khăng khăng bi quan như thế, ai cũng có khả năng cứng cỏi để đứng lên. Tuy nhiên phải rằng, bước đầu tin có ma quỷ này nọ, tức là thừa nhận mình thất bại. Có lẽ nghề luật sư và chuyên môn về luật pháp ảnh hưởng đến tôi, tôi chỉ tin mọi việc xảy ra đời đều có quan hệ nhân quả, có logic của nó. Ví dụ, vụ án ly kỳ đến mấy cũng phải có căn nguyên. Nếu cứ hời hợt cho đó là mê tín hoặc sức mạnh siêu tự nhiên nào đó rồi buông xuôi việc điều tra và suy nghĩ, đó chỉ là cái cớ để lười nhác và né tránh.”

      "Lý luận cao siêu khiếp !" Tư Dao lẩm bẩm, nhưng lại sợ Lâm Nhuận hiểu lầm, bèn thêm: "Tôi đùa đấy! hết sức có lý! Tôi suy nghĩ kỹ điều này".

      " ngờ cũng rất biết phục thiện". Lâm Nhuận có phần đắc ý.

      "Thực ra, những điều đâu phải tôi biết. Tuy nhiên, nhắc nhở, tôi cũng xin gắng sức suy nghĩ theo chiều hướng đúng đắn. Nhuận nên cảm ơn những làn gió ngoài này, chúng làm mát cái đầu tôi, nên tôi mới đồng ý với cách nhìn nhận của !" Tư Dao nghĩ, hít sâu làn khí trong mát và hơi ẩm.

      hít vào bỗng ngừng lại, vì nghe thấy tiếng "bép" như tiếng chân giẫm lên các cành cây khô đường. Gần đây gió mưa thu ngớt, làm gãy ít các cành ; hai người giẫm lên chúng, tất nhiên phát ra những thanh tương tự. Nhưng thanh này lại phát ra phía sau hai người.

      "Sao thế?" Lâm Nhuận nhạy cảm như Tư Dao.

      "Tôi nghe thấy tiếng bước chân. Có người theo chúng ta phải?" Tư Dao , cả hai trong khung cảnh vắng vẻ như thế này, khiến thấyấp thỏm.

      "Sao tôi nghe thấy gì nhỉ?" Ý Lâm Nhuận là "liệu có phải lại có ảo giác ?”

      "Này, đừng ngoái lại, kẻo đánh động đến " nghĩ, là may vì có ở bên.

      Nhưng Lâm Nhuận xoay người lại tay choàng lên vai Tư Dao: "Nào, nhìn ! Làm gì có ai?”

      "Đúng là tôi nghe thấy tiếng chân giẫm vào cành cây khô. thộn ... về những chuyện này nam giới thường lớ ngớ. Con chúng tôi thường hay phải đề phòng cho nên luyện được các giác quan khá nhạy". Tư Dao rất tin ở đôi tai của mình.

      Lâm Nhuận đứng bất động lúc, lắng nghe. Nhưng nghe thấy gì khác ngoài tiếng gió đưa cây lá rì rào.

      "Được! Coi như tôi rất thộn. Nhưng cũng khuya rồi, mai còn phải ra sớm xe buýt, chúng ta về thôi. Và xem xem có thấy cái kẻ bám đuôi kia hay ".

      Họ rảo bước quay trở về, chừng hơn trăm mét Tư Dao lại chậm lại. có cảm giác tiếng động lúc nãy là ở đoạn này. Ở lùm cây bên trái con đường hình như có đôi mắt chăm chú nhìn . Nếu hôm nọ ở ngoài khu nhà chỉ là cảm giác lúc này ràng là rất .

      từng được điều trị tâm lý về chứng bệnh hoảng sợ bị khép kín, trong những của nó là biết chủ động giải quyết số vấn đề; Tư Dao khi có cảm giác bị nhìn lén, mà cứ chỉ lẩn tránh khiến cho tâm lý càng nặng nề thêm; tất nhiên là đem hết lòng can đảm ra để đối mặt với nó.

      Thế là xăm xăm về phía lùm cây ấy.

      Lâm Nhuận theo sát ngay .

      Bỗng nhiên lùm cây rung lên hỗn loạn, "soạt soạt" phát ra tiếng. bóng người từ đó vọt ra, rồi chạy vào mảnh rừng mọc các cây ở phía sau. Lâm Nhuận rất thuộc địa hình ở đây, cho nên cần suy nghĩ, đuổi theo ngay.

      Tiếng bước chân xa dần. Chỉ còn lại Tư Dao mình đứng đó.

      lúng túng, biết nên về hay đứng đây chờ Lâm Nhuận trở lại?

      Nhưng dù quyết định thế nào cũng thể làm được, vì cảm thấy phía sau, trong bóng tối, có đôi mắt chăm chú nhìn mình!

      Kẻ bám đuôi vừa nãy bị lộ, còn đây là kẻ khác, ở hướng khác để theo dõi mình. Kẻ này rất điềm tĩnh, hình như rất nhẫn nại; sau khi rồi y mới từ từ tiếp cận Tư Dao, gây ra những tiếng động khe khẽ nhưng bị nhạy bén nhận ra.

      xoay người về phía những bụi cây bên phải con đường, tức phía bờ hồ, cũng là phía có đôi mắt ấy.

      Có phải mình mua dây buộc mình ? Nếu đúng là có kẻ theo dõi, đương nhiên chẳng có thiện chí gì; Lâm Nhuận có ở đây là cơ hội tốt cho kẻ ác hay sao?

      chờ đợi cái gì nhỉ?

      Tim Tư Dao hình như vì đập quá nhanh nên còn thấy "thình thịch" gì nữa!

      Dù kẻ kia chờ đợi cái gì, nhưng nếu phải đối mặt hành động duy nhất của chỉ có thể là bạo lực.

      Tư Dao bỗng co chân chạy vụt trở lại.

      May mà giày vải gọn , nên có thể vận hết sức chạy như tên bắn. Chạy liền vài phút, thấy hình như có ai đuổi theo, mới hơi trấn tĩnh, dừng lại thở mạnh.

      Nhưng khi quay đầu lại nhìn tim như ngừng đập. Dưới ánh trăng mờ, con đường , bóng đen ung dung bước tới!

      có ý buông tha , thậm chí bỡn cợt con mồi trong tầm tay .

      Vì là dạo nên mang theo máy di động. Mình phải rút kinh nghiệm mới được!

      chạy như bay, đồng thời nghe rất tiếng bước chân dồn dập bám theo. Cũng may lâu nay vẫn duy trì tập luyện, đến câu lạc bộ thể hình nhiều nhưng vẫn thường xuyên tập bộ. Bước chạy tồi. thấp thoáng nhìn thấy bức tường vây của khu nhà kiểu châu u - khu nhà hàng xóm với ; nhưng bước chân kia nghe càng gần, dường như áp sát ngay sau lưng.

      định kêu cứu nghe thấy giọng quen thuộc: "Tư Dao đừng chạy nhanh thế! Tôi đây mà!”

      ra là Quách Tử Phóng.

      "Ôi, sợ chết khiếp! Sao lại đuổi theo tôi?" Tư Dao vừa thở mạnh vừa nhìn Tử Phóng từ đầu đến chân, có phải ta nấp ở bụi cây ? Vóc người na ná, nhưng lấy gì làm chắc.

      "Tôi định hỏi tại sao khuya thế này rồi, lại ra ngoài này chạy tới chạy lui như điên?" Nếu kẻ kia đúng là Tử Phóng, phải công nhận ta là diễn viên cừ!

      " chạy tới chạy lui có! Tôi chạy về nhà còn gì? Tôi cảm thấy... tôi nhìn thấy có người bám theo tôi". Nếu đTử Phóng tại sao ta vẫn thản nhiên nhỉ?

      "Bám theo? Nghe có vẻ như công việc của phóng viên văn nghệ. chửi khéo tôi đấy à?" Tử Phóng trêu lại.

      "Nếu chửi phải chửi thẳng chứ... tôi đấy, thoạt đầu thấy có người theo dõi, Lâm Nhuận đuổi theo , ngay sau đó tôi phát ra bóng đen nữa, thế là tôi đành bỏ chạy".

      Tử Phóng nhìn xung quanh, lắc đầu: "Sao tôi chẳng thấy gì cả?" Rồi nhìn chằm chằm vào Tư Dao: "Cảm giác của nhạy bén, có thể theo tôi học nghề, cam đoan chỉ ba năm là có thể xuất quân, cho nổ những quả bom nặng ký như kiểu scandal tình ái của Bằng - Phi (2)... Này, và Lâm Nhuận dạo đêm khuya à? Thế là tôi đánh hơi thấy chút xíu tin hồng (3) rồi!”

      "Tiếc rằng chúng tôi chẳng phải những người nổi tiếng có gì mà viết? Và dù viết cũng chẳng ai đọc!”

      Họ nghe thấy những tiếng bước chân gấp gáp. Lâm Nhuận chạy đến, nhìn thấy Tử Phóng, hơi kinh ngạc: "Vừa khéo quá nhỉ?”

      Tử Phóng : "Tư Dao rằng đuổi bắt kẻ xấu, có nhìn mặt mũi ?”

      Lâm Nhuận lắc đầu: "Nó chạy mất rồi. rất thuộc khu vực này, có lẽ ở gần đây hoặc là kẻ quan sát rình mò từ lâu. Rất đáng nghi. Mai tôi ra trình báo công an. Tuy chẳng giải quyết được gì nhưng cũng là để đề phòng trước".

      ---------------
      (1) cách quan niệm về tượng cơ thể bị rối loạn chức năng nghiêm trọng.

      (2) Tên chung của đôi vợ chồng diễn viên điện ảnh và ca sĩ Trung Quốc

      (3) Thông tin về tình

    2. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 11
      NGƯỜI LÊNH ĐÊNH


      Hội nghị điện thoại với khách hàng kết thúc gần trưa. Tư Dao thấy trong máy điện thoại có năm tin nhắn để lại. Hai tin là ý kiến của khách hàng về chương trình quảng cáo, ba tin còn lại đều là của Quách Tử Phóng, nội dung y hệt như nhau, giọng cũng có gì khác: "Tư Dao gọi cho tôi ngay. Tôi có phát rất quan trọng". Nơi gọi cũng lắm tiếng ồn: tiếng xe điện ngầm, tiếng rao bán hàng, tiếng hát của Chu Kiệt Luân - chẳng là ở hiệu bách hoá hay hiệu ăn... cả trăm thứ thanh, thể đầy đủ đặc điểm nghiệp vụ "giang hồ bốn phương" của Tử Phóng!

      Tư Dao bực bội bấm máy gọi cho Tử Phóng. Giọng hơi sẵng của ta lập tức vang lên: "A lô, tôi là phóng viên Quách Tử Phóng, chỉ có ba phút, xin nhanh lên cho!”

      "Sao lại lần ra số điện thoại công ty tôi?" Tư Dao nhớ rất mình chưa hề cho ta số điện này.

      "Kìa, Tư Dao. Tìm số tổng đài công ty có gì là khó? Mở trang vàng là có ngay!" Đúng thế, biết số tổng đài chẳng khó tìm ra số máy của Tư Dao.

      " chỉ có ba phút, thế mau lên!" Tư Dao "đáp lễ" Tử Phóng, thấy dễ chịu hơn chút.

      " là... Đúng, tôi có cuộc hẹn, họ đợi tôi ở nhà hàng Starbucks. ngôi sao ca nhạc mới mọc, kỹ thuật rất siêu, trông sáng sủa, biết sáng tác; tôi dự đoán chỉ ba năm nữa ta át giọng Dương Khôn, Hoàng Chinh (1)!”

      " có biết thời gian của tôi còn quý hơn của ?”

      "Thôi được, ta vào đề luôn. Tôi được biết Lâm Nhuận báo công an. Sáng nay công an đến nhà chúng ta xem xét, nhất là cửa sổ ở phòng . Nhưng thấy dấu hiệu gì đáng nghi. Như vậy, có thể là có ảo giác".

      "Ảo giác? Tôi chưa bao giờ có ảo giác cả. Nhưng... nghe ai thế?" Tư Dao nhớ rất mình chưa hề với Tử Phóng về ảo giác. Hay là Lâm Nhuận, hoặc là Lịch Thu?

      " khỏi cần đoán mò, và cũng đừng chối cãi. Tôi vu vơ đâu. Với những tin nghiêm túc, tôi chỉ nghe đồn đại bao giờ cả. Tôi gặp bạn là Thường Uyển, ấy hôm nọ ở hiệu ăn "Luân Hồi" cũng có biểu rất khác thường.”

      " bao sân quá rộng phải?" Tư Dao rất bực mình.

      "Là cư dân của "ốc đảo quý tộc", tôi phải có trách nhiệm về an ninh của mình và mọi người, đúng ?" Có lẽ ưu điểm duy nhất của Tử Phóng là rất khó bị "kích" làm cho nổi nóng.

      Tư Dao câu cuối cùng "Cảm ơn phát quan trọng của ", rồi dập mạnh ống nghe, chấm dứt cuộc chuyện.

      Chuông điện thoại lại réo lên.

      "Sao ngán quá thể...”

      "Tôi, Lâm Mang đây mà! Sao thế?”

      "Lâm Mang? ở đâu tế? Vừa rồi... phải em ". Tư Dao hơi hồi hộp.

      "Còn có thể ở đâu được? ở Thượng Hải". Giọng trầm trầm, hình như có chút căng thẳng.

      " khoẻ ? Cách đây ít lâu, thấy Tiểu Mạn rất ổn". Tư Dao thấy hơi kỳ lạ.

      "Tiểu Mạn? Tiểu Mạn nào? À, nhớ rồi, Thương Tiểu Mạn hay chơi với các em. gặp ở Hội chợ thương mại Thiên Tân. ấy mới chỉ gặp vài lần, nào biết gì mấy. gần đây rất ổn, nên muốn gọi cho em". Lâm Mang cố thể tự nhiên như thường ngày, Tư Dao chưa thấy mình " ổn" bao giờ.

      "Em hiểu, đó là..." Tư Dao rất muốn cho biết, vì việc này là rất " ổn" đối với .

      " phải tìm người để mấy câu, sau khi... sau khi Kiều Kiều qua đời, gần như sụp đổ". Giọng Lâm Mang nghẹn ngào. Chỉ câu bao hàm muôn vàn điều cần . Tư Dao cảm nhận được nỗi khổ sao tả xiết của Lâm Mang. Đúng là hai người nhau sâu nặng. đời này chẳng có gì đau khổ hơn người vĩnh viễn ra !

      " đừng buồn. Em rất hiểu nỗi lòng của ...”

      Lâm Mang thở dài: " nghe năm ngoái cha mẹ em lần lượt qua đời, chắc em cũng phải trải qua rất nhiều dằn vặt...”

      Tiếng thở dài của Lâm Mang khiến bao ý nghĩ vẩn vơ ám ảnh Tư Dao lâu nay lại trỗi dậy. Ôi, mình làm sao thế này? Có phải mình là con người rất "chẳng lành" hay ? Tại sao cha mẹ và bạn thân thiết của mình cứ lần lượt bất hạnh ra ?

      "Ở Thượng Hải có tốt ?" Tư Dao cố gắng sang đề tài khác.

      ". hề tốt". Giọng của Lâm Mang tỏ " bất ổn". " phải tại thành phố này tồi tệ, nhưng cảm thấy thể chịu nổi, sống ở đây được nữa. Khắp thành phố rộng lớn, đâu đâu cũng có dấu chân của Kiều Kiều... Em cũng biết, Kiều Kiều rất thích phố, rất thích shopping; bọn từng đến rất nhiều nơi, cũng vào rất nhiều hiệu ăn. Hồi trước còn nghĩ ấy "vật chất" quá phải, nhưng nay thể cùng được nữa. Giờ đây gần như ra khỏi nhà, vì hễ ra ngoài lại nhớ đKiều Kiều".

      ra, tình có thể khiến thanh niên bỗ bã tuỳ tiện trở nên hiền dịu và nhạy cảm.

      "Thôi đành tin vào câu mà người đời thường : hãy để cho thời gian làm nhạt nhoà tất cả!" Tư Dao chẳng biết nên khuyên nhủ như thế nào.

      " thể chịu nổi, thể chịu đựng nổi nữa. muốn thay đổi môi trường sống... muốn trở về Giang Kinh".

      Ở khu nhà đưa đón khách của sân bay Giang Kinh, từ xa Tư Dao nhìn thấy Lâm Mang. Trong đám đông, luôn rất dễ nhận ra. phải vì cao hơn hẳn người thường, mà là vì vốn có dáng vẻ hiên ngang rạng rỡ rất riêng. Đó là cách cho đẹp cho hay, theo góc độ khác đó là cái dáng "tôi cho rằng mình rất tốt". Ngày trước hai người nhau, Tư Dao thường nặng về cách nhìn thứ hai, còn nhấn mạnh rằng đó là "tôi cho rằng mình lúc nào cũng tốt". Nhưng lúc này Lâm Mang lại là người ủ rũ nhất đám đông. Chiếc xắc du lịch lớn trễ lưng, như muốn đè bẹp thân hình cân đối của .

      Đứng bên Tư Dao, Thường Uyển : "Kìa, gần như nhận ra ấy nữa. Vốn mạnh mẽ tươi tỉnh là thế... tớ cảm thấy có phần thương hại ấy. Phải thấy là đời này vẫn còn những chàng có lương tâm; trong đám tang của Viên Thuyên, Dục Chu khóc lạc cả giọng, ta có tâm".

      Tư Dao : "Đúng là Lâm Mang rạc hẳn . ngờ ấy lại sâu nặng với Kiều Kiều đến thế!”

      "Mình thấy cặp mắt của Tiểu Mạn có vấn đề rồi, dám là trông ấy rất ổn, chẳng có vẻ gì là đau buồn. Hôm nay gặp tận nơi mới thấy Tiểu Mạn nhầm to! Hồi nọ rành rành là cậu ấy có ý châm chích cậu". Thường Uyển nhớ đến chuyện Tiểu Mạn về Lâm Mang.

      "Chẳng nên trách ấy làm gì. Tính Tiểu Mạn xưa nay hơi thẳng ruột ngựa, hay khăng khăng ý; Kiều Kiều lại là bạn chí thân...”

      "Hồi trước tại sao cậu lại thôi ấy? Trót nhìn nhầm à? Trông mà xem, dù ta ủ rũ nhưng vẫn có phong độ, vẫn như chàng hoàng tử nặng trĩu ưu phiền".

      Hai người rảo bước đến đón Lâm Mang. Thấy bên Tư Dao còn có Thường Uyển, Lâm Mang rất ngạc nhiên. Tư Dao vội giải thích: "Tại em, em chưa với trước, em bảo Thường Uyển cùng vì Thường Uyển có xe. Thế tiện hơn, đỡ phải vất vả chuyển ngần này thứ lên tàu điện ngầm".

      Thường Uyển : "Hôm nay em cũng chẳng có việc gì, ngại em bám đuôi Tư Dao chứ? Lâu nay, cuối tuần hai đứa em thường với nhau".

      Lâm Mang vội : "Sao lại thế! Thường Uyển đến, tôi được gặp thêm người bạn, lại càng thêm vui! Rất cảm ơn Thường Uyển giúp cho".

      Tư Dao thu xếp chỗ ở cho Lâm Mang. đồng nghiệp trẻ tuổi ở công ty của muốn tìm người để thuê chung căn hộ. Tuy ở vùng ngoại vi, nhưng cũng rất tiện giao thông.

      " can đảm, dám bỏ Thượng Hải và công việc rất tốt, để về đây "giang hồ"!" Thường Uyển lái xe đường cao tốc, tấm tắc.

      "Tôi cũng vì vào ngõ cụt về tinh thần rồi! thể sống ở Thượng Hải nữa, mọi thứ ở đó chỉ càng làm tăng nỗi nhớ của tôi đối với Kiều Kiều". Khi đến Kiều Kiều, giọng trầm hẳn và nghèn nghẹn.

      Tư Dao nhìn ra ngoài đường, nghe thấy mấy câu này, thấy ngẩn ngơ. Trong những tháng năm tình đời rối ren này đâu dễ thấy chàng trai ra những lời như vậy! Huống chi đây lại là Lâm Mang vốn chỉ quen hời hợt. Đúng, ngày trước mình nhận xét nhầm.

      "Kể cũng tốt, thay đổi môi trường sống, tự ép mình đứng lên. Con người ta chẳng nên cứ sống mãi trong quá khứ. Định lý này của tớ có lẽ cũng hợp với Dao Dao đấy!" Thường Uyển .

      Tư Dao hỏi Lâm Mang: "Em thấy chẳng có mấy hành lý, chẳng lẽ đây là toàn bộ cơ ngơi của ? Các thứ ở Thượng Hải giải quyết chưa?”

      "Ở Thượng Hải mua căn hộ vào lúc giá lên, gần đây các căn hộ cao cấp xuống giá nên chưa muốn bán, vẫn tạm khoá bỏ đó. Về đây vì muốn thay đổi môi trường, đến khi nào tạm nguôi ngoai, có thể đối mặt với cuộc sống vắng bóng Kiều Kiều có lẽ trở lại Thượng Hải".

      tuần bận rộn với công việc trôi qua, cho đến tối thứ sáu Tư Dao mới nhớ ra rằng, kể từ khi giúp Lâm Mang ổn định sinh hoạt chưa liạc với , chưa tìm được việc làm chưa. có biết vài vị trí còn bỏ ngỏ, nhưng xem chừng đều có phần hơi thiệt thòi đối với khả năng của . Ở công ty cũ thuộc nhóm đẳng cấp, đâu có thể lại bắt đầu từ chân giúp việc cho người ta? Nhưng lại nghĩ, chính mình sau khi rời công ty cũ cũng làm lại từ đầu đấy thôi! Chỉ cần có năng lực được trọng dụng.

      " vẫn tìm. Đúng là hơi kén, các bạn học và em bạn bè tìm cách giúp . Cảm ơn em. biết em rất bận, em đừng bận tâm về việc này làm gì".

      Tư Dao thấy hơi chưng hửng: cần mình phải bận tâm? Xem ra cái tật cao ngạo phớt đời của vẫn chưa thay đổi.

      "Nhưng em phải giúp việc này... muốn có người để chuyện... về chuyện Kiều Kiều. Có lẽ, chỉ em mới bằng lòng nghe". Lâm Mang thấy khó , nhưng rồi cũng thẳng: "Tất nhiên nếu em muốn nghe cứ từ chối. nhắc lại việc này nữa".

      Tư Dao ngẩn người trong giây lát, rồi : "Sao em lại muốn? Kiều Kiều là bạn thân của em kia mà! Thế ... định vào lúc nào? Ở đâu?”

      "Ngay bây giờ. Rừng Hoạ My".

      -----------------

      (1) Chu Kiệt Luân, Dương Khôn, Hoàng Chinh v.v... là tên các ca sĩ thời thượng

    3. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 12
      HỒN TRỞ VỀ


      "Rừng Hoạ My" là quán ở ngay cổng đại học Giang Kinh, Tư Dao xuống tắc xi, rồi đứng vẩn vơ hồi ở ngoài cửa. Nơi này có biết bao hồi ức về thời sinh viên, những bữa ăn tràn ngập tiếng cười của "năm tráng sĩ", tình sôi nổi cùng Lâm Mang với bao âu yếm vấn vương, những lần nâng cốc cùng các bạn lời giã biệt khi sắp tốt nghiệp, thảy đều lần lượt lên.

      Đúng thế, chẳng còn chỗ nào thích hợp hơn hẹn gặp ở quán này. Hai người cùng có chung hồi ức về Kiều Kiều, về chính họ, về những tháng năm tuổi trẻ ở trường đại học.

      Lâm Mang chưa đến.

      Vẫn như xưa, thến muộn. Tư Dao nhớ hồi hai người nhau, biết bao nhiêu lần đến muộn giờ, vì thế mà họ giận dỗi nhau ít. Nay nghĩ lại mới thấy những chuyện ấy là đáng kể. Có lẽ đó là do chín chắn hơn xưa.

      chọn bàn kê ở góc quán, vừa uống nước quả vừa ngắm các khách hàng trong quán. Trẻ tuổi hồn nhiên, mỗi bàn có dăm bảy chàng trai reo hò ồn ã; vài năm trước mình cũng như họ, băn khoăn, sầu muộn, thả sức cười vang hết cỡ, cùng thi uống bia với các bạn nam.

      Nhưng hôm nay, khí xung quanh mình dường như loãng , mình thường phải hít thở sâu; có lúc nhằm ngăn cho nước mắt rơi, có lúc là vì thoả hiệp với nỗi sợ hãi, có lúc lại là vì muốn làm nhạt bớt những hồi ức khổ đau.

      "Xin lỗi, đến muộn". Lâm Mang xuất cắt ngang dòng suy nghĩ của Tư Dao.

      "Còn em, cũng vẫn quen với việc phải chờ đợi". Tư Dao câu này hơi có vẻ trẻ con, vội chữa: "Cũng sao cả. Em khá sẵn thời gian, em ngắm đám thanh niên tràn trề sức sống này. khéo chọn địa điểm, em vừa nhớ lại những cảnh tượng Hội du lịch chúng ta cùng ăn uống vui đùa".

      Lâm Mang gọi ngay chai bia. nghiêm chỉnh nhìn Tư Dao: "Chắc Dao Dao khó chịu vì cứ mãi về Kiều Kiều chứ? , nếu là em, e thấy ngán".

      "Cho nên mới chẳng cao thượng bằng em". vẫn gắng làm cho cuộc chuyện được nhõm hơn. "Em cũng , em rất muốn chuyện với về Kiều Kiều, bởi vì... em cũng cần được giúp đỡ, em muốn thoát ra khỏi những bóng đen trong lòng. Em cảm thấy sau việc vừa qua chín chắn hơn nhiều".

      "Tiếc rằng dù thay đổi tốt lên, thuần hơn đến mấy Kiều Kiều cũng bao giờ trở về nữa". Đôi mắt Lâm Mang đỏ hoe.

      Tư Dao ngờ Lâm Mang mau chóng trượt đến chỗ suy sụp như vậy, thấp giọng hỏi: "Em hiểu rồi, mình quá kén chọn công việc nhưng thực ra là vì chẳng còn tâm trí nào để làm việc gì khác nữa, đúng ? Lẽ ra nên gọi cho em sớm hơn mới phải".

      Lâm Mang gật đầu: "Đúng thế, đó là nguyên nhân khiến phải rời Thượng Hải. làm nổi việc gì nữa, đãà phế nhân".

      "Đừng thế. Những kẻ "tự xử" để làm thái giám, mới là phế nhân; phí công học đại học hay sao?" Tư Dao cảm thấy câu đùa này đúng lúc, chỉ muốn tếu táo để cuộc trò chuyện nhõm hơn.

      Khoé miệng Lâm Mang hơi nhích nhích, định cười hay khóc; gần như gục đầu xuống bàn, giấu mặt phía sau chai bia: " rất cảm phục em vẫn có thể giữ được nét hài hước, rất cảm ơn em cố gắng giúp ".

      Tư Dao thầm nghĩ: ấy vẫn rất thông minh, mình chẳng phải phí hoài tâm trí. dịu dàng: "Em hiểu, thể xua nỗi nhớ Kiều Kiều nên rời Thượng Hải, nhưng nếu thay đổi cách nghĩ của mình dù có chuyển chỗ ở bao nhiêu lần cũng chẳng thể phấn chấn lên được". Nhưng lại nghĩ mình làm gì có tư cách để câu này? Chính mình cũng chuyển nhà vì bị sa lầy! Mình cứ như bí thư chi đoàn làm công tác tư tưởng, nhưng những nỗi khúc mắc ám ảnh ghê gớm của mình ai gỡ mối cho đây?

      "Vẫn khác chứ!”

      "Khác ra sao?" Tư Dao cảm thấy câu của chẳng đâu vào đâu.

      bỗng ngẩng phắt lên, Tư Dao hơi chột dạ: nếu nhìn nhầm, trong mắt thoáng tia kinh hãi: "Có khác chứ, khi ở Thượng Hải, Kiều Kiều luôn bám theo ".

      Tư Dao khẽ kêu lên, khiến phục vụ viên bưng món ăn phải giật mình suýt nữa đánh đổ đĩa thịt xé phay trộn xì dầu. Chờ ta khỏi, Tư Dao lại hỏi: " xem, Kiều Kiều bám theo như thế nào?”

      " thời gian sau khi Kiều Kiều ra , rất khổ tâm nhưng mọi việc vẫn tạm bình thường; cũng dần nguôi ngoai, nào ngờ, buổi tối cách đây khoảng hai tuần, ... ..." Lâm Mang bỗng thở gấp gáp, đáng ái ngại, ấy cũng phải hít thở sâu như mình!

      " đừng căng thẳng thế này, uống bia , rồi từ từ xem...”

      "Tối hôm đó... lên mạng QQ, nhận được câu hỏi của Kiều Kiều". Lâm Mang chật vật mới được câu rồi nâng cốc bia uống ngụm lớn.

      Tư Dao bất giác đứng dậy: "Sao? ấy... gì?”

      " ấy ... lên à? Em... đợi mãi". Nỗi sợ hãi lên trong mắt Lâm Mang càng rệt.

      ó là câu mở đầu quen thuộc của Kiều Kiều mỗi khi lên mạng. Đúng là Kiều Kiều". Tư Dao lẩm bẩm như với mình, lại như doạ Lâm Mang; khi nhận ra muộn, Lâm Mang mặt tái nhợt.

      "Đúng, Kiều Kiều thường câu này, em có thể hình dung sợ đến chừng nào!" Lâm Mang hơi hé miệng, nuốt "ực" rất mạnh, cổ họng phập phồng cách bất an.

      " thử nhớ lại xem lúc đó ... có tỉnh táo ? Hay là... vì uống bia hơi nhiều... hoặc là vì lúc đó quá khuya?" Tư Dao nhớ lại, tại sao những lúc đó mình lại đơn giản cho rằng tất cả chỉ là giấc mơ?

      " bia rượu, rất tỉnh táo. Câu đó vẫn còn lưu trong máy tính. lúc nào đó có thể cho em thấy".

      "... cần, em tin ! Sau đó sao?”

      "Sau khi hơi bình tĩnh, đáng bạo hỏi: Kiều Kiều, có phải là Kiều Kiều ? rất nhớ em, em ở đâu? Chắc chắn Tư Dao thể đoán nổi ấy gì". Lần thứ hai Lâm Mang giơ chai bia cạn, định tu.

      Tư Dao bình thản : "Em có thể đoán ra, ấy là... "em ở bên cạnh "!”

      "Choang!" Lâm Mang hoảng loạn làm vỏ chai bia rơi xuống đất vỡ tan.

      "Sao... sao em lại biết?" Chắc Lâm Mang rất hối hận vì hẹn gặp Tư Dao tối nay.

      Tư Dao kể với Lâm Mang về cơn ác mộng tối hôm nọ, rồi : "Có lẽ những chuyện như thế này của chúng ta thể coi là "mộng" nữa, nhưng... tại sao lại có thể như thế được?" Tư Dao nghĩ chắc chắn phải mộng mị gì, nhưng nếu đúng thế phải giải thích theo logic như thế nào đây?

      " cho rằng Kiều Kiều vẫn chưa , vẫn chưa xa rời thế giới này".

      "Kiều Kiều... rất hay về gặp em, ấy xuất ngoài cửa sổ".

      " ư?" Lâm Mang nhìn chằm chằm vào Tư Dao. thở gấp, lắc lắc đầu, cảm thấy sao tưởng tượng nổi.

      "Em nghĩ, chắc ấy với bao nỗi nhớ nhung, và những câu lãng mạn, nhưng với em ... đó là hành hạ, vì ấy nhiều lần căn vặn em tại sao cố cứu ấy". Dù là hay mơ, Tư Dao cũng chẳng biết mình còn phải bị giày vò như thế bao lâu nữa; hễ nghĩ đến, lại thấy đau khổ.

      " thể vô lý như vậy. cũng hiểu em gắng hết sức rồi".

      "Em cũng nghĩ thế, nhưng ấy cứ chịu tin; cả Tiểu Mạn nữa, chỉ trích, bảo em hãy tự vấn lương tâm. Chẳng khác gì cái câu "ranh ngôn": dù phi lý nhưng bị người ta lải nhải mãi, hình như cũng có lý! Huống chi, ở mép vách núi tối hôm đó nhiều việc lại diễn ra quá nhanh, có những chi tiết khó bề nghĩ cho được, đôi khi em cũng ngờ ngợ liệu có phải trong khoảnh khắc ấy em có ý nghĩ ích kỷ hay ". Tư Dao mạch, nêu ra cả những ý nghĩ nằm sâu tận đáy lòng, chính cũng thấy hơi kinh ngạc.

      Lâm Mang còn kinh ngạc hơn: " thể, thể! Người khác có lẽ biết nhưng lẽ nào lại hiểu, em là người con rất tốt mà từng biết, đâu có thể... vì cái gì đó..." bỗng ngừng lại, hình như thoáng hiểu ra, và nhìn Tư Dao, vẻ mặt vẫn thể khó mà tin có thể là như thế.

      Tư Dao nhìn xuống, thở dài, rồi lại đưa mắt nhìn đám sinh viên mỗi lúc huyên náo, nước mắt rơi lã chã. Nếu mình vẫn được sống vô tư như họ tốt biết mấy.

      Về đến trước ngôi biệt thự, cả hai đều im lặng. Nhưng rồi Lâm Mang lên tiếng trước: "Dao Dao ạ, linh cảm, hình như số phận lại đưa hai chúng ta bắc nam đôi ngả lại với nhau, nhưng chúng ta nhất định phải kiềm chế, phải giữ vững khoảng cách... Em hãy thứ lỗi vì câu này".

      Tư Dao : " vậy, em thấy rất mừng, thấy như được giải toả, vì em cũng nghĩ thế. Có lẽ Kiều Kiều ở ngay bên chúng ta, điều chúng ta cần làm là phải an ủi Kiều Kiều để ấy được an nghỉ". Tư Dao cảm thấy mình như đọc lời thoại của các phim kinh dị, dường như tối nay khẳng định tồn tại của hồn ma Kiều Kiều. cũng thấy mừng vì Lâm Mang chủ động đề nghị phải giữ khoảng cách. biết, giữa hai người có thứ từ trường nguy hiểm, hễ bị hút vào chắc rất dở.

      May mà Lâm Mang trở nên rất chín chắn.

      Nhưng nghĩ thế này, liệu có phải là càng nguy hiểm hơn?

      vội vã vẫy tay từ biệt Lâm Mang, rảo bước vào nhà, thẳng vào phòng mình. Chưa kịp bật đèn, mở ngay máy tính rồi ngồi xuống ghế, ngón tay sốt ruộõ gõ mặt bàn.

      Cửa sổ QQ tự động bật ra, có hai tin nhắn của Thường Uyển, chỉ nhìn thoáng, rồi bật phần ghi lời thoại.

      Quả nhiên thấy có lưu tin gần nhất, tối ngày 25 tháng 9, tuần sau khi an táng Viên Thuyên.

      Kiều Kiều: Cậu lên rồi à, mình mong quá.

      Tư Dao: Kiều Kiều?

      Kiều Kiều: Lâu rồi gặp, nhớ cậu quá, nhớ cả ba người các cậu.

      Tư Dao: Ba người?

      Kiều Kiều: Sao trí nhớ kém thế? Viên Thuyên gặp mình rồi.

      Tư Dao: Cậu ở đâu?

      Kiều Kiều: Mình ở ngay bên cậu.

      Quả nhiên là như vậy! Mình ngớ ngẩn, tại sao vẫn cứ cho rằng đó chỉ là mộng mị? phải ngủ mê, càng phải là ảo giác. Kiều Kiều vẫn tồn tại, ít ra là tồn tại trong gian ảo của mạng internet.

      Tuy nghĩ trước việc là như thế, nhưng trong bóng tối Tư Dao vẫn rùng mình. thấy mình thể tiếp tục ngồi trong cái gian khép kín này, phải làm việc gì đó, tìm người trò chuyện, để ra nỗi sợ hãi của mình, về lý do Kiều Kiều vẫn tồn tại. Tìm ai? Chung Lâm Nhuận? ấy mình đừng nghĩ lan man, chỉ là ảo giác, tất cả đều là ảo giác, hãy gặp bác sĩ tâm lý! Bác sĩ tâm lý cho mình biết tại sao Kiều Kiều chết hai tháng rồi mà vẫn chat với mình à? Luật sư Lâm Nhuận thực đáng ngán, suýt nữa khiến mình tưởng rằng mình có vấn đề thần kinh!

      Tư Dao bèn gọi vào máy di động của Lâm Mang: "Em nhìn thấy, nhìn thấy mạng, đúng là lần trước Kiều Kiều phát cho em, đúng ấy, đúng là ấy!”

      Lâm Mang chưa kịp tỏ ra ngạc nhiên tại sao chóng nhận được điện thoại của , nhận ra ngay Tư Dao bức xúc yên, đành an ủi : "Em hãy bình tĩnh, biết, nhìn thấy chúng em rất kinh ngạc; nhưng đừng lo, cứ ngủ . Chúng ta xem xét sau, hỏi các vị cao nhân để lý giải việc này, được chứ?”

      "Trước đây có thử tra xem có phải Kiều Kiều chat , ví dụ, máy tính của ấy...”

      " biết, máy tính của Kiều Kiều vẫn đặt im ắng ở nhà cha mẹ; đến thăm hai bác, nhìn thấy máy tính đặt ở phòng ngủ của Kiều Kiều hồi trước, hề cắm điện. muốn làm phiền thêm, vì biết rằng dù mở ra xem cũng chẳng thể có được dấu hiệu gì, thể có lưu trữ. cài chương trình tìm kiếm QQ, nhận ra thông tin của Kiều Kiều đến từ cổng IP của truyền thông Thượng Hải, lại mời chuyên gia về IP đến xem. Họ phần mềm này chỉ khai thác được đến đây, chỉ xác định được nhà cung cấp mạng là công ty truyền thông Thượng Hải; vì có lẽ Kiều Kiều dùng IP động, nên thể tra ra được vị trí của máy tính... thế, em hiểu rồi chứ?”

      "Căn bản hiểu, có nghĩa là, tuy hình như "Kiều Kiều" tồn tại ở Thượng Hải nhưng biết vị trí cụ thể, cũng biết ấy dùng chức năng đặc biệt gì để gửi lời thoại chat".

      "Đúng. là kỳ lạ. tưởng tượng hồn của ấy đến cửa hiệu internet đóng cửa tắt đèn, rồi thầm phát tin cho . là rùng mình sởn tóc gáy".

      "Lâm Mang! Em... em sợ. Căn phòng này khiến em ngạt thở. cũng biết em vốn có cái bệnh này, gần đây hình như lại càng thêm tồi tệ".

      "Em phải cứng cỏi lên. Hãy thông cảm cho , chỉ có thể ủng hộ em về tinh thần".

      Tư Dao đặt máy điện thoại xuống. Vẫn cảm thấy lồng ngực như bị tảng đá đè nặng, thở rất chật vật. loạng choạng lần bước ra cửa sổ, thò tay mở cửa nhưng lại dừng lại. sợ, sợ rằng mở cửa rồi lại thấy khuôn mặt Kiều Kiều trắng bệch cùng mái tóc ướt đẫm. Nhưng nỗi sợ môi trường khép kín vẫn mạnh hơn, run rẩy mở cửa sổ ra.

      làn gió lạnh táp vào hơi ẩm.

      Lại sắp mưa hay sao?

      cố nhìn ra ngoài, chỉ hít vào hơi sâu.

      tiếng vang, tựa như tiếng gõ cửa. nhận ra đó là tín hiệu của mạng QQ, có cuộc đối thoại mới. Lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa xem hai tin nhắn của Thường Uyển.

      Ngồi trước máy tính, Tư Dao kêu to: "ôi!" Rồi đứng bật dậy khỏi chiếc ghế xoay. Màn hình lên hai chữ Kiều Kiều. câu chào quen thuộc: "Cậu lên rồi à, mình mong quá".

      "Kiều Kiều, cậu ở đâu, có phải cậu vẫn chưa ?" Tư Dao trả lời. buộc mình phải dồn hết can đảm, để làm cho việc này.

      Kiều Kiều: Có phải cậu rất mong mình đ nhanh ?

      : Sao cậu lại thế?

      Kiều Kiều: Cậu giả vờ ngớ ngẩn! Cậu và Lâm Mang cùng ăn, rất ngon miệng phải ? Ở "Rừng Hoạ My" có rất nhiều ký ức về mối tình xưa phải ?

      Lòng can đảm mà Tư Dao vừa gắng có được bỗng chợt tan biến, thở dồn dập, hai tay ôm trước ngực hình như sợ con tim đập dữ dội bị hơi thở quá mạnh đẩy bật ra ngoài lồng ngực. vội bấm số máy của Lâm Mang.

      Kiều Kiều lại bổ sung câu: "Sao cậu gì? Cậu định gọi điện cho Lâm Mang phải ?”

      "Sao cái gì cậu cũng biết? Cậu ở đâu?”

      "Mình ở ngay bên cậu".

    4. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 13
      CÙNG LÃNG QUÊN GIỮA MÀN SƯƠNG KHÓI


      Có lẽ mọi chuyện đêm qua đều giống như trước, chỉ là giấc mộng.

      Có lẽ mọi giấc mộng ngày trước cũng đều giống như tối qua, nỗi sợ hãi cận kề ngay bên cạnh.

      sáng rồi, nhưng trời đẹp, mưa bụi mau hạt ken dày. Cửa sổ phòng mở suốt đêm, mưa tạt vào làm ướt mảng bàn phía dưới.

      Tư Dao ngồi dậy, nhìn máy tính vẫn mở. Những lời của "Kiều Kiều" vẫn còn trong bộ nhớ.

      Đước! Mình triệt để xóa sổ cái thứ "Ảo giác luận" của ta, bớt được cái khoản chi phí khám bác sĩ tâm lý.

      gọi điện cho Lâm Mang: " biết , tối qua em lại nhận được lời thoại của Kiều Kiều!”

      "Hả?" Giọng Lâm mang run run, chắc hẳn lại nhớ đến cảm giác kinh hãi khi hồi trước nhận được lời thoại của Kiều Kiều.

      " ấy vui vì chúng ta gặp gỡ".

      "GÌ thế? Em là... ấy biết chúng ta gặp nhau?" Gọng Lâm Mang càng run hơn nữa.

      "Còn biết chúng ta ngồi ăn ở Rừng Họa My! ấy sai. phải tung hỏa mù để dọa chúng ta, mà ở bên chúng ta !”

      Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Rồi, Mang nặng nề than thở: "Xem ra, dù đến đâu cũng thoát nổi nỗi si mê của ấy. Em cũng biết, nhớ và cũng mong gặp ấy. Nhưng ấy cứ xuất quỷ nhập thần nhưày, sao có thể sống bình thường được, suy sụp. Có lẽ chẳng thể ở lại Giang Kinh nữa".

      Tư Dao nghĩ bụng: chính mình cũng phải đối mặt với những rắc rối này.

      Lâm Mang tự hỏi:



      - Mình nên làm gì đây?

      Tư Dao cố tập tung suy nghĩ, tâm trạng rối bời, vẫn thể làm điều gì, thôi đành phó mặc vậy. tâm : "Vào lúc này, chúng ta nên giãn nhau ra, càng xa càng tốt; tuy em cũng mong chúng ta có thể an ủi nhau nhưng chỉ e là càng thêm sai lầm. Nên nhớ rằng quấy rối người chết là điều hết sức ngu xuẩn. Em cảm thấy chúng ta vô tình làm cho Kiều Kiều thể an nghỉ. Việc gặp mặt như tối qua, phải thôi hẳn. Em thế, có vẻ như rất mế tín phải ?”

      "Bất kì ai, nếu gặp phải những chuyện như chúng ta cũng thể ngờ ngợ. Em vẫn như xưa, rất có lí trí!" Giọng của Lâm Mang rất nặng nề.

      "Mãi về sau này em mới nhận ra rằng mình chẳng hề lý trí, em mắc rất nhiều sai lầm ngu xuẩn".

      " cũng thế... để thử nhớ lại... cho nghiêm túc, chuyện khỏi Giang Kinh đáng cười đúng ? Rồi lại về đây chưa được tuần lẽ". Lâm Mang tự chế nhạo mình chua chát.

      "! Điều này chỉ có thể chứng minh điều... càng chín chắn hơn. Ngày trước em nghĩ nhầm về ".

      " nghĩ thêm...”

      Đặt điện thoại xuống, Tư Dao hết sức buồn rầu. CÓ lúc có nghĩ Kiều Kiều dọa dẫm và giày vò mình là phải, đúng là mình chờ đợi cái gì đó, thậm chí là, bắt đầu từ hôm gặp Lâm Mang trong chuyến núi Vũ Di. Khi trở lại Giang Kinh, thấy xót xa cho , rồi cũng thoáng chút toan tính mong đợi. Dù sao ấy cũng là người mình từng , lúc này cả hai lại lâm vào cảnh ngộ bế tắc na ná như như nhau, khiến cho hai người cùng trở thành hành khách ngồi con thuyền giữa trời mưa gió.

      Tuy sai, có lí trí nhưng trong tình cảnh đồng bệnh xót thương nhau, rất sễ nảy sinh những tình cảm phức tạp; và Lâm Mang cần có khoảng cách, nó là quãng đường dài đằng đẵng - giữa sinh tử của Kiều Kiều.

      Lòng bôn bề bào nỗi niềm, Tư Dao mở cửa xuống tầng dưới định tìm chút gì đó ăn tạm. bình thản tự nhiên bước vào bếp, thấy Chungm Nhật và Lịch Thu trò chuyện. Nhìn thấy Tư Dao, Lịch Thu "ôi" tiếng rồi bước lại, gỡ cặp kính râm, ánh mắt đầy ái ngại: "Tư Dao vẫn gặp ác mộng à, rất xinh tươi sao lại thành ra ủ rũ thế này?”

      Tư Dao thấy ấm lòng, thầm nghĩ: "Lịch Thu chẳng phải con người " ăn thức ăn của nhân gian", ấy rất quan tâm đến mình". Và lại nghĩ: "Liệu có nên cho hai người này biết về việc Kiều Kiều gửi lời thoại QQ đến, và các chuyện Lâm Mang gặp phải hay ? họ gì? Lại là ảo giác? Hay là mình lại nhận dược chút thương hại? chỉ vô ích thôi". bèn cười cười: "Ác mộng bớt nhiều rồi, tại tối qua tôi ra ngoài ăn, bị đau bụng...”

      Lâm Nhuận nhìn thẳng vào Tư Dao : " đừng quên rằng, bát cứ lúc nào cần gì, cố cứ đến gõ cửa phòng tôi... tôi nghĩ, chắc là chị Lịch Thu và Tử Phóng cũng thế. Chúng ta ở cùng số nhà, phả hết sức giúp đỡ nhau".

      Tư Dao cảm động gật đầu, thầm nghĩ: "Chỉ mong đừng khuyên tôi khám bác sĩ tâm lý thôi!".

      Máy di động ở cổ tay đeo bỗng reo lên, Tư Dao nhận ngay ra dố máy của Lâm Mang, vội hỏi luôn: "Sao? Lại có chuyện gì thế?" rồi mới nhớ ra Lâm Nhuận và Lịch Thu ở bên, liếc nhìn, quả nhiên thấy họ ngạc nhiên nhìn mình; đành nhịn đói và bước lên gác.

      " nghĩ ra rồi, quết định khỏi Giang Kinh, ngay hôm nay". Giọng Lâm Mang rất quả quyết.

      "Sao lại nhanh thế? Em... em tán thành, làm thế rất đúng".

      Nhưng cầu, muốn gặp em lần chót, vì lần này chẳng biết đến bao giờ mới lại gặp em, chúng ta ... vẫn là bạn tốt chứ. Giọng vẫn chắc nịch như thế, khiến Tư Dao khó mà thoái thác.

      Huống chi căn cản chẳng muốn thoái thác!

      con đường ven hồ Chiêu Dương, Tư Dao thầm ngủ: Kiều Kiều, giữa mình và Lâm Mang hết sức trong sáng, mình chỉ gặp ấy lần chót, sau đó dính dáng gì nữa. Cậu đừng trách mình, và cũng đừng tìm đến mình nữa.

      Nghĩ đến đây hơi sững người, bèn tắt máy di động. Mình sợ điều gì? Sợ Kiều Kiều gọi điện đến ư? ấy có thể vào mạng QQ, cũng có thể gọi điện thoại chứ gì? Có lẽ đây là lần cuối gặp mặt muốn bị quấy rầy. nghĩ mình có phần nơm nớp đa nghi.

      Quả thực thể tưởng tượng nổi: chết hai tháng trời, lại có thể phát tin QQ cho bạn và người ngày trước? Tư Dao cảm thấy mình sống ở đoạn đường đời đầy chuyện vô lý lại rất mông lung, liệu đến bao giờ mới kết thúc đây?

      Hiệu trà Thanh Hồ chỉ là quán trà đáng để ý trong khu biệt thự cao caaso "ốc đảo quý tộc" này, ngoài ưu thế cận thủy làm bạn với mầu xanh, điều đáng là dân cứ trú ở khu này kết giao với nhau đều chẳng tầm thường, khách vào uống trà nổi tiếng là " rẩ đẳng cấp", cho nên chỉ sau vài năm ngắn ngủi, Thanh Hồ trở thàng điểm đến rất thời thượng ở Giang Kinh, ngang tầm với đường Bách Gia Thôn toàn các quán bar ở ngoại thành phía tây thành phố; những người "thích học làm sang" còn bày đặt ra cái câu "Sớm trà Thanh Hồ thủy, Tối rượu Bách Gia Thôn".

      Lam mang gọi điện lúc ngồi taxi, xe chạy về phí nhà Tư Dao; nếu ý kiến hãy đến hiệu trà để gặp mặt lần chót. Hiệu trà có những hồi ức, có khói bếp quen thuỗc xào nấu quen thuộc , chỉ có hương trà dìu dịu trong lành; có lẽ là nơi rất tốt để người ta có thể tĩnh tâm nhõm đối diện với tại và tương lai.

      Nhưng cũng có thể trái lại. Ai mà biết được?

      Tư Dao bước vào, rồi lên tầng hai, Lâm Mang ngồi đó, tựa vào lan can, ngắm màn sương khói mặt hồ Chiêu Dương dưới bầu trời đầy mây xám, trầm tư nghĩ ngợi. dám làm gián đoạn dòng suy nghĩ, bèn đứng xa xa trong chốc lát, rồi thư thả nhàng bước đến ngồi xuống.

      nhớ mãi cái hồ này, tuy hôm nay là lần đầu tiên nghiêm túc lặng yên ngắm nhìn nó". Chắc Lâm Mang nghĩ mãi rồi nên mới ra cái câu có vẻ "văn hoa" mà ngày trước thường chế nhạo.

      "Hiếm khi thấy đến sớm như thế này!”

      " cố để lại cho em ấn tượng tốt nhất... ấn tượng cuối cùng. cho rằng từ phía ngẫu nhiên, từ nay chúng ta gặp nhau nữa. Đây là tôn trọng đối với Kiều Kiều, và cũng là giải thoát cho cả hai chúng ta". Lâm Mang thẳng thắnluôn.

      "Vâng, em cũng nghĩ thế. Nhưng ... giữa chúng ta... vốn chẳng có gì ràng buộc, sao lại là giải thoát gì vậy?”

      "Em tự dối mình và dối người... hoặc có lẽ, tự mình quá nên chăng?" Ánh mắt Lâm Mang nhìn Tư Dao hơi xa xăm mơ màng.

      rất thông minh. Tư Dao đưa mắt nhìn về phía hồ. Xa xa, trời và nước hòa làm . "Liệu có thể vẹn cả đôi đường ? Trong thâm tâm em cũng có những ý nghĩ, nó cũng là nguyên nhân khiến em vui, nhưng em cũng hiểu tình cảm cần có nâng đỡ của lý tri. cũng biết, em vừa bước ra khỏi sai lầm, em muốn vội vàng đến xoáy nước khác, nhất là khi em cảm thấy aassy... ấy ở ngay bên em".

      Nghe thấy câu cuối cùng của Tư Dao, Lâm Mang bỗng rùng mình. Sau hồi lâu im lặng, : " thấy yên tâm nhiều rồi, vốn tưởng mình hoàn toàn biết mất trong lòng em".

      "Đâu dễ gì mà thế được, đây là mối tình đầu của em".

      " cũng thế".

      Cả hai im lặng, nhưng ai cảm thấy ngượng nghịu, họ thư thả uống trà, để cho mọi chuyện xưa cũng thấm sâu vào lòng như hương trà thanh tao này vậy.

      "Trước khi tốt nghiệp - tức là khi chúng ta chia tay - nếu em có thể lựa chọn lại lần nữa..." Lâm Mang bỗng cười buồn, tự ngắt lời mình. "Vấn đề này quả là có "chất", chắc là tại xem phim tình hơi nhiều, nên mụ đầu rồi!”

      " có lẽ em để có thêm cơ hội". Tư Dao ra ý nghĩ rất của mình.

      Lâm Mang ngẩng phắt đầu, mắt ươn ướt, giọng vang lên, dâng cao, thoạt đầu có phần xúc động: "Nếu thế sau khi tốt nghiệp ở lại Giang Kinh, và có lẽ xây cho chúng ta tổ ấm tình xinh xắn ở ngay bờ hồ này. Đây thực ra cũng chỉ là điều ước nho lóe lên khi uống nước suối dưới vách núi Niết Bàn ở núi Vũ Di..." bỗng như trở về với thế giới thực, cười cười tự chế nhạo mình, rồi hạ thấp giọng :"Thôi, còn những chuyện này làm gì nữa? Vô Duyên! CHuyện qua cả rồi, điều chúng ta cần là tiến về phía trước, điều cần làm là sám hối - Kiều Kiều, có ý nghĩ ấy là sai". rồi đứng lên chìa tay cho Tư Dao: "Nào. đến lúc phải lời từ bi”

      Tư Dao chìa bàn tay giá lạnh ra bắt tay : "Rời khỏi đây dừng ở đâu?”

      "Thâm Quyến hoặc Quảng Châu".

      "Hàng lí thu xếp xong cả chưa? Có cần em đến tiễn ?" Tư Dao trở về với thực.

      "Để có thể khẳng định quết tâm của mình, gửi hành lý ở nhà ga từ trước rồi. mua vé tối nay". Lâm Mang rút ra tấm vé, giơ lên.

      " quết ra à? là con người rất dứt khoát". thầm nghĩ: Mình lại mới nhận ra nét đáng của .

      "Thực ra rất hoang mang, nhưng vẫn phải làm thôi.!”

      Tư Dao ngẩng nhìn trời: "Có điều lúc này mới là buổi trưa, định làm gì cho hết thời gian còn lại?”

      " nghĩ rồi, vào đại học Giang Kinh vòng để nhớ lại những ngày học đại học. Lẽ ra định tối qua vào đó, nhưng khi ăn cơm xong quá muộn".

      Tư Dao hơi sững sờ, cúi đầu nghĩ ngợi, rồi cũng mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lâm Mang: "Em cũng rất lâu vào thăm trường, chúng ta cùng vậy!”

      Cho đến tận khi màn đêm buôn xuống, Tư Dao vẫn ngầm vui xướng vì mình quyết định rất hay. Suốt mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên có có nửa ngày vui vẻ như thế này. Đại học Giang Kinh đẹp như vườn hoa, tinh khôi và thanh tĩnh; mọi nơi mọi chỗ đều có những kỷ niệm nho xinh xinh, đó là những hồi ức tuổi xang trong sáng, khiến có thể tạm thời quên lãng những nỗi lo gần lo xa. Nhất là bên cạnh lại có người bạn trai ngày nào, người đầu tiên, khiến càng cảm thấy trở về chốn xưa lần này hết sức nên thơ.

      Nhưng lại lờ mờ cảm thấy nguy hiểm.

      Rất nguy hiểm.

      Có quá nhều hồi ức đẹp đẽ, nhất là những hồi ức về mối tình đầu, lớp lớp dồn về gợi bao nỗi bồi hồi, khiến mất cảnh giác lúc nào biết, chúng làm nhạt nhòa lý trí của .

      Lúc sâm sẩm tối, Lâm Mang dừng lại trước khu giả sơn Thái Hồ của "Tử Trúc Lâm", đứng đó bất động. Tư Dao cười cười khẽ đẩy : "Sao ngây người ra thế?”

      "Em còn nhớ tên những giả sơn này ?”

      "Là sinh viên đại học Giang Kinh, có ai lại nhớ? "Vong Tình Cốc" đúng chưa?”

      "Có biết tại sao gọi là "Vong Tình Cốc" ?”

      "Biết chứ! bao nhiêu năm trước có nữ sinh viên thất tình, đam quẫn trí, chạy đến đây định đập đầu vào giả sơn tự sát. ta có đập đầu vào nhưng lại chết, rồi bị chấn thương sọ não, thế là quên sạch mọi chuyện quá khứ. Từ đó, các sinh viên thất tình cũng thường đến nơi này".

      "Ngày trước cũng từng đến nơi đâu ngồi suốt đêm cho đến sáng hôm sau. Nhưng rốt cuộc những điều muốn quên chẳng thể quên, thế là chọn tảng đá to xù xì... có điều, đủ can đảm cho nên chẳng thể chấn thương sọ não mà chỉ bị toạc da đầu phải khâu mấy mũi. Tất nhiên vẫn chẳng thể quên những thứ cần quên!" Lâm Mang kể lại với giọng dường như rất nhõm.

      Tư Dao kinh ngạc: "Kìa, đừng nữa em sợ lắm. Sao trước kia kể với em?" ngẩng đầu, đưa tay gạt mớ tóc đen dày trán Lâm Mang. Nhìn thấy rất vết sẹo dài chừng mười phân. thấy rất thương .

      "Em biết rồi, thich cố ý tỏ ra hiên ngang, cũng thích xin ai thương hại".

      "Thảo nào có thời gian chẳng thấy bóng ở trường, ra chữa cho lành vết thương".

      "vết thương đầu,cũng là vết thương lòng".

      "Sao lại rẻ rúng bản thân như thế?”

      " là thế mà, mất cả lý trí".

      Trời tối hẳn mà nhận ra. chỉ mải nghĩ điều này: , chẳng nhẽ luôn luôn là còn lý trí nữa?

      Lâm Mang đừng . Chúng ta hãy làm lại từ đầu!

      Nhưng vẫn thể nên lời. Thực ra khó bề chịu đựng.

      "Lâm Mang..." Hai người bước ra khỏi cổng trường đại học Giang Kinh. đến lúc chia tay chăng?

      "GIờ phải ". Lâm Mang gia tay xem đồng hồ. Liệu có phải bịn rịn nỡ?

      "Cảm ơn em với . rrast vui. thấy chúng ta chín chắn hơn, và càng có lí trí hơn. rát lấy làm mừng".

      Phải, ấy càng lý trí hơn, còn mình suýt nữa xốc nổi. trừng phạt ghê gớm vì xốc nổi khác rất xa những bài ca mượt mà. Tư Dao thầm nghĩ rất may mà ấy giữ được tỉnh táo.

      hôn vào má , từ đây đôi ngả cách biệt.

      Lâm Mang cúi đầu. Kể ra , theo phép lịch , nam giới nên chủ động hô tạm biệt nữ giới mới phải.

      Đôi môi quen thuộc...

      Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để , Lâm mang đừng , chúng ta bắt đầu.

      "Lâm Mang...”

      chợt sững người, lòng Tư Dao bỗng hơi chùng xuống.

      mắt Lâm Mang thoáng nét bất an: "Dao Dao, hiểu sao... cứ cảm thấy... có người nhìn chúng ta".

      Điều kì lạ là Tư Dao cũng cảm thấy như vậy.

      Chẳng nhẽ là ấy - Kiều Kiều?

      Ý nghĩ này bám chặt lấy con tim Tư Dao.

      Lâm Mang nhìn xang gốc cây dương ở bên kia đường, nơi bóng tối có ánh đèn. bóng người rất quen mặc váy trắng lặng yên đứng đó.

      Biết là mình bị nhận ra, ta bèn rảo bước tiến sang, từ xa luôn: "Hai người vẫn còn dám... Tôi quả còn gì để nữa!”

      "Kìa, sao lại là Tiểu Mạn?" Tư Dao hoàn toàn ngờ Thương Tiểu Mạn lại có mặt ở đại học Giang Kinh.

      "Mình làm gấp dự án, nên phải về đây công tác. Sasngnay, vừa về đến sân bay mình gọi điện cho cậu, nhưng cậu tắt máy. Mình đến ở khách sạn khá gần hồ Chiêu Dương, từ đó mình tìm đến nhà cậu, họ cậu vắng, hình như đến hiệu trà Thanh Hồ; mình đến đó thấy hai người thắm thiết bên nhau...”

      "Tức là... cậu theo dõi bọn tôi như thế à?”

      "Đừng căng như vậy. Mình chỉ muốn làm dấu hỏi lớn trong đầu mình bấy lâu, liên quan đến sinh tử của bạn. Cũng may, mình nhọc công vô ích, mình tìm ra câu trả lời" Đôi mắt Tiểu Mạn rực lên nét phấn nộ.

      "Dù cậu nhìn thấy gì, cũng chỉ như cậu tưởng tượng mà thôi. Giữa hai chúng tôi chỉ đơn thuần là ...”

      "Đơn thuần đến mức chỉ là hôn thôi? Còn nắm tay, vuốt ve ... Hai người có thể che dấu được nhưng con mắt tôi nhầm đâu! Sau đây tiến đến đâu, khó mà đoán trước phải ?”

      như Tiểu Mạn tưởng tượng đâu,. Mình có thể giải thích được tất cả..." Tư Dao trào nước mắt.

      "Cậu có nghĩ vụ phải thuyết phục mình, mà là phải giải thích với Kiều Kiều!" Tiểu Mạn thét lên inh ỏi, nước mắt giàn gụa.

      "Tiểu Mạn hãy bình tĩnh nào!" Lâm Mang lên tiếng.

      "Vâng, tôi nh tĩnh bằng . Người vừa chết được hai tháng hẹn hò với người tình cũ! quá bình tĩnh, tôi khâm phục rồi! Được chưa?" Lâm Mang hết nước hết cái. Tư Dao nghĩ, Tiểu Mạn phản ứng thế này cũng là điều dễ hiểu, nhưng vẫn là có phần quá khích.

      "Đây phải hẹn hò gì cả!" Lâm Mang biện bạch, nhưng quả là rất khó.

      "Thế tại sao nằm vùng ở Thượng Hải phồn hoa mà lại quay về với Tư Dao?”

      "Bởi vì... Chỉ có vài câu, khó mà được với em".

      "Nhưng có thể với Tư Dao chứ gì?" Tiểu Mạn hơi bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn rất tức tối.

      Tư Dao rất hối hận, vẫn thấy mình vô tội, nhưng lại chẳng biết phải giải thích với Tiểu Mạn ra sao về những việc mà ta nhìn thấy, đành chờ khi tất cả bình tĩnh trở lại sau vậy. ôn tồn : "Tiểu Mạn nên tin ở mình".

      "Cậu thừa biết, tôi thuộc phái lãng mạn dỉnh cao, luôn luôn tin ở tình cao đẹp, nhưng giờ đây... tôi biết tin ở cái gì nữa, quá phức tạp". Tiểu Mạn hết nhìn Tư Dao lại nhìn Lâm Mang, ngán ngẩm lắc đầu. Tư Dao cũng thấy hoang mang này của bạn phải là có lý.

      "Dù phức tạp đến mấy, mình cũng có thể giải thích. Cậu xem, có phải chuyện này là nguyên nhân để cậu đến Giang Kinh ?”

      Tiểu Mạn thở dài thườn thượt: "Đúng là mình có vì dự án của đơn vị, nhưng chủ yếu là, mình... Cậu đừng cho là mình bịa chuyện linh tinh, tối qua mình... nhận được QQ của Kiều Kiều!”

      Tư Dao kêu "ôi..." rồi liếc nhìn Lâm Mang.

      " ấy... gì?" Lâm Mang khẽ hỏi. "Mình muốn được biết từng câu".

      "Làm bộ quá nhỉ?" Tiểu Mạn nguýt cái, rồi lí nhí: "Kiều Kiều là... rất nhớ gã khốn kiếm Lâm Mang, nhưng... lại là... tìm thấy trái tim Lâm Mang".

      " thế là ý gì?" Có lẽ Tiểu Mạn cho rằng Lâm Mang thừa hiểu nhưng vẫn cố mà hỏi câu này.

      "Lúc đó tôi cũng hiểu là ý gì, nhưng sau khi bớt sợ, tôi bèn hỏi thêm. Kiều Kiều cầu tôi phải về ngay Giang Kinh tìm thấy trái tim của Lâm Mang. Tôi tìm thấy nhưng e rằng đó phải là trái tim mà Kiều Kiều muốn có". Tiểu Mạn hơi thẫn thờ, dường như thấy tiếc nối cho Kiều Kiều.Tiểu Mạn tin hay tùy, tôi mua vé tầu hỏa Thâm Quyến tối nay. Cho nên mọi suy đoán của Tiểu Mạn đều là vô căn cứ. Tôi hoàn toàn hổ thẹn với lương tâm, xin rằng tối nhất định để cho Kiều Kiều ở cõi xa xăm phải buồn tủi". Lâm Mang rất đường hoàng, thẳng thắn, Tiểu Mạn dường nhữ cũng dần bị thuyết phục.

      "Nhưng, là người đứng ngoài quan sát, tôi thấy hai người vẫn quá thân mật phải? Dao Dao ạ, mình có cảm giác rằng Kiều Kiều vẫn ở bên chúng ta". Giọng Tiểu Mạn run run. vẫn hay tin những chuyện ma quái này nọ, bỗng nhận được QQ của Kiều Kiều, chắc chắn rất sửng sốt.

      Tư Dao gật đầu: "Chẳng giấu gì cậu, mình chỉ nhận được QQ của Kiều Kiều mà còn nhìn thấy và chuyện với cậu ý nữa! Mình cứ tưởng đó chỉ là ảo giác, nhưng nghe Lâm Mang kể về chuyện tương tự, mình mới biết thực gia đơn giản là thế". Tư Dao thấy mình cũng bình tĩnh trở lại, càng cảm kích Lâm Mang vì rất lý trí.

      Máy di động đặt trong túi xách của Tiểu Mạn reo chuông, là đoạn nhạc bài hát; Tư Dao nghe thấy quen quen nhưng nhớ ra được tên bài hát hoặc là của ai sáng tác. Tiểu Mạn mở ra nghe, vâng vâng mấy câu, rồi tắt máy. với Tư Dao và Lâm Mang: "Là đồng nghiệp của tôi, chúng tôi có việc phải bàn về mấy dự án; tôi phải đây... Hai người nên liệu sao cho phải, chớ nên mơ hồ!”

      ngồi vào taxi, Tiểu Mạn hình như nhớ ra chuyện gì, nhanh tay hạ cửa kính xuống; "Dao Dao, chúng ta phải nghĩ cách để cho Kiều Kiều được an nghỉ, vĩnh viễn an nghỉ. phải ?”

      Tư Dao và Lâm Mang đứng đó im lặng lát, Lâm Mang cất tiếng trước: " phải rồi, tầu hỏa chẳng thể chờ tôi. Hãy giữ sức khỏe!" Rồi giơ tay vẫy taxi.

      Vâng, em cũng mong hãy giữ gìn.

      Liệu còn có ngày tái ngộ ?

      Khi Tư Dao ra mấy câu này chiếc taxi chở Lâm Mang chạy xa rồi.

      chỉ còn biết tự hỏi mình.

      Câu hỏi ngu xuẩn. Lâm Mang rằng hai người thể gặp lại nhau nữa để cho Kiều Kiều được an ủi kia mà!

      Câu của Tiểu Mạn trước lúc dường như hàm chứa câu trả lời. CHỉ cần tìm cách để cho Kiều Kiều được an nghỉ, vĩnh viễn an nghỉ, cuộc sống mọi người được tươi sáng.

      Nhưng phải làm thế nào Kiều Kiều mới có thể vĩnh viến nghỉ?

      Kiều Kiều, mình rất có lỗi với cậu, ý chí của mình rất yếu ớt, mình rất hay hành động theo cảm tính; cố chấp chẳng ra sao của mình ở Tân Thường Cốc và hang Thập Tịch khiến cậu gặp phải nguy hiểm, mình lại đủ sức mạnh để cứu cậu thoát khỏi bàn tay tử thần; cảm giác mơ màng của mình đối với Lam Mang khiến cậu đường xuống suối vàng vẫn phải băn khoăn.

      Nghĩ đến điều cuối cùng này, Tư dao thất hão huyền nhưng lại rất thực. mình tin vào những thứ ở ngoài logic và thế giới tự nhiên. Nhưng, đâu có thể trách gì mình?

      Kiều Kiều, cậu có thể an nghỉ sao được?

    5. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 14
      Phiên bản Hoàng Dược Sư và Con cóc lõi đời




      Tư Dao vừa cách vô đinh, vừa vắt óc suy nghĩ. dừng lại trước quán Intẻnet cạnh cồng trường, chợt nảy ra ý liền lập tức làm ngày.

      Mở quán Internet ở gần trường đại học đúng là thượng sách, những cậu thanh niên tràn trề sức sống chưa biết nên xả bớt vào đâu, tập nập vào ra như nước chảy; nhất là sau chập tối quán nét “chui” bé tẹo này chật kín người ngồi. May sao Tư Dao vào đúng lúc vừa có máy trống.

      Những hồi ức thời đại học lên mạng ở quán Internet lại trở về với .

      Tư Dao liếc nhìn người con trai ngồi cạnh, ta xem tiểu thuyết mạng, vừa xem vừa cười ngớ ngẩn. hỏi : “Mình muốn nhờ bạn chỉ cho vài trang web, chắc là phiền nhiều chứ?”

      chàng nhìn thấy Tư Dao đẹp ngời ngời, ăn mặc hợp thời trang, tưởng là em Lâm Đại Ngọc từ trời rơi xuống, lập tức phấn chấn ngay :” Bạn hỏi đúng người rồi đấy, biệt hiệu của tôi là “Những trang vàng Internet”, có trang web nổi tiếng nào mà tôi biết”.

      -Thế tốt quá, xin hỏi bạn, tôi có sở thích về các loại chuyện ma quỷ, mê tín dị đoan, nên tìm ở địa chỉ nào?

      ta dung ngón tay gõ gõ lên đầu mấy cái : “ Để tôi quét lượt trong bộ não ngu ngốc này chút , rồi nhập lệnh tìm kiếm… Đây, có kết quả tìm kiếm, vấn đề này chẳng có gì ghê gớm, đáp án rất đơn giản. Nếu bạn chỉ thích loại truyện ma quái những trang như Huyền Dị Quái Đàm của Tân Lãng, Truyện Ma Liên Bồng của Thiên Nhai hoặc Gian Linh Dị của Sưu Hồ, bạn còn có thể thảo luận với các “đại sư” ở đó về dương bát quái, xem tướng đoán số, ngũ hành phong thủy, giải đoán giấc mơ, kiếp trước kiếp sau; bạn chỉ cần nêu đề nghị phần lớn là có người giải đáp cho”.

      - Rất cảm ơn. Tư Dao cũng phải là người mù mờ về mạng nên lập tức bắt đầu truy cập vào trang web “ gian ảo Thiên Nhai”“

      - hỏi gì nữa à? Những trang vàng Internet hơi thất vọng, ta nghĩ biết nên mời em này uống cà phê hay tặc lười mời ăn cơm.

      - Nếu bạn chưa ngay, nếu tôi nghĩ ra điều gì lại hỏi. Tư Dao đánh hơi được thất vọng của ta, nhưng lúc này rất chuyên tâm nên nghĩ ngợi nhiều.

      - Kỳ lạ, quá là kỳ lạ.

      - Sao thế? Ngược lại, Tư Dao thấy ta mới là rất kỳ lạ.

      - Bạn mặc quần áo hàng hiệu, trang điểm tinh tế, đồ trang sức đắt tiền, kiểu tóc thịnh hành, phong thái trang nhã, năng ngọt ngào, từ đầu đến chân tính ra cũng phải vài ngàn tệ, Kiểu sinh viên như thế này ửo trong trường, thường có máy tính xách tay, thoải mái ngồi ký túc xá, còn bạn sao lại vất vưởng ngoài đường, lên mạng công cộng cùng với bọn nghèo kiết xác chúng tôi?

      Tư Dao dù tâm trạng rối bời nhưng suýt nữa vẫn bị sinh viên này làm cho bật cười, liền thuận miệng liều: “ Hết cách rồi, vì thằng con 12 tuổi của tôi chiếm máy để chơi game, tôi đành lang thang ra ngoài đường:.

      ta lập tức đần mặt ra, ngồi đờ đẫn lúc lâu còn Tư Dao đăng ký xong thành viên mạng Thiên Nhai, nhấp chuột vào diễn đàn “Truyện Ma Liên Bồng”, chuẩn bị gửi tin nhắn.

      - Bạn biết đùa, làm tôi ngớ ra mất lúc. ta xem chừng cũng thông minh, cười cười rồi đứng dậy dưa tấm danh thiếp cho Tư Dao: “ làm phiền bạn nữa, tôi cũng chẳng có năng lực gì, chỉ hiểu chút máy tính, nếu con trai bạn lỡ làm hỏng máy tính có thể gọi điện cho tôi”.

      Tư Dao cúi xem tấm danh thiếp. ta tên là Trương Sinh “ Nghiên cứu sinh khoa công nghệ thông tin Viện khoa học tự nhiên, Đại học Giang Kinh”.

      “Kỳ lạ, quá là kỳ lạ…” Câu này lại đến lượt Tư Dao thốt ra. học nghiên cứu sinh về máy tính, dù có máy tính cá nhân, nhưng chẳng lẽ ở Văn phòng khoa hay Phòng máy kè kè máy tính cho dùng hay sao mà phải ra đây lên mạng cùng người “mù” máy tính như tôi?

      Trương Sinh cười : “Tôi chủ yếu dùng máy tính ở văn phòng khoa, tuy nhiên tối thứ bảy là buổi bảo dưỡng hệ thống mạng trong khoa, trước nửa đêm thể nào dùng được nên phải ra đây”.

      chàng này kỳ lạ, xong là quay đầu luôn, giống như chợt còn hứng thú chuyện với đẹp ngời ngời này nữa.

      Có lẽ, điều đó cho thấy là ta thông minh. Lúc này, Tư Dao có thể tập trung suy nghĩ xem nên viết tin gửi lên diễn đành như thế nào.

      Tên nick của là “ ”, chủ đề của bài post lên là “Xin được giúp đỡ : người bạn chết vẫn gửi tin nhắn QQ”:



      “ Xin hỏi các bậc cao nhân diễn đàn, hơn hai tháng trước, người bạn thana thiết của tiểu nữ qua đời vì sực cố bất ngờ nhưng gần đây tôi lại nhận được tin nhắn của muội muội này qua mạng QQ, tôi còn thường xuyên trông thấy ấy, nhưng vì đều là vào lúc đêm khuya nên thể xác định được là thực hay là ảo giác. Trước khi ấy mất, giữa chúng tôi vẫn còn chút hiểu lầm chưa giải tỏa được, liệu có phải vì nguyên nhân này ? Phải làm thế nào để cho linh hồn này được an nghỉ? Tôi rất sợ”.

      Cuộc sống của Tư Dao lại khôi phục được bình lặng.

      Hôm Lâm Mang ra , đêm ấy Kiều Kiều còn xuất ở ngoài cửa sổ phòng , cũng xuất mạng QQ. Có lẽ, từ nay tất cả trở về đúng quỹ đạo của nó.

      Ngày thứ hai vẫn thường bận rộn nhất, khi hết giờ làm về nhà là đêm khuya, lập tức mở máy tính vào trang “Truyện Ma Liên Bồng” của Thiên Nhai, đến trang 3 mới tìm thấy mẩu tin nhắn của mình, chỉ có lèo tèo vài dòng phản hồi



      “Nếu là vì vấn đề Tiền đốt vàng mã, nếu vì vấn đề Tình đốt hình nhân”.

      - Sao lại vì chuyện tình được? LZ và bạn ấy đều là nữ, trừ là GL (LZ: từ chuyên dùng mạng, chỉ người đầu tiên mở chủ đề thảo luận diễn đàn; GL là viết tắt của Girl’s Love- chỉ đồng tính luyến ái của hai nữ).

      -Đề nghị đọc tác phẩm của chủ nghĩa Mark.

      - viện, xin khám ở khoa thần kinh.

      Toàn các thứ linh tinh bát nháo! Tư Dao tức tối đóng trang đó vào, rồi lại giận dữ mở ra, gửi thêm tin nhắn khác:



      - Tôi nghiêm túc xin trợ giúp, các vị cũng nên tử tế hơn chút được ? Mong được cao nhân giúp đỡ.

      ngán ngẩm xuống dưới nhà, chợt nhớ ra chưa chuẩn bị gì cho bữa tối, muộn thế này rồi cũng thể nấu nướng gì. Con mèo Linda thế mà sướng, có thức ăn tổng hợp của mèo, khỏi phải khổ sở vì chế biến này nọ. Thức ăn tổng hợp của người, trước hết phải nghĩ đến mì ăn liền. Hôm nay đến lượt mình ăn.

      Phòng khách bật đèn, trong bếp cũng tối om nhưng Tư Dao vừa xuống dã nhìn thấy ngay bóng đen ngồi trong đó.

      tựa người vào tay vịn cầu thang, chưa dám bước tiếp. Chẳng lẽ lại là ta?

      - Tôi đây mà, đừng sợ. Tiếng Lịch Thu vang lên từ trong bóng tối.

      Tư Dao thở phào : Tôi có thể bật đèn được ?

      - Được, tôi đeo kính râm rồi.

      Tư Dao bật đèn, quả nhiên Lịch Thu đeo cặp kính râm. :



      -Chị Thu ạ, trước đây tôi đọc cuốn tạp chí, viết là những người có làn da quá trắng mắt thường dị ứng với ánh nắng mặt trời, hình như là vì nguyên nhân sắc tố gì đó, tôi lập tức nghĩ ngay đến chị, chị là người trắng nhất trong số những người tôi gặp.

      - Tôi dối , đúng ? Thực ra là rất bất tiện, luôn phải đeo kính râm hoặc kính đổi màu.. lại quên chuyện bữa ăn phải ? Mì ăn liền đâu có dinh dưỡng? Tôi cũng với Lâm Nhuận bao nhiêu lần, dù còn trẻ khỏe nhưng cũng thể lơ là việc ăn uống được. Tối nay tôi làm cơm thập cẩm, vẫn còn nửa chưa dùng đến, ăn , đừng giữ kẽ. Lịch Thu trong thấy gói mì trong tay Tư Dao.

      Tư Dao từ lâu còn cảm giác “ ăn thức ăn của nhân gian” đối với Lịch Thu, chỉ thấy gần gũi và cảm động : Thế lại ăn của chị rồi. Từ này, mỗi lần ăn cơm của chị nấu, tôi vạch lên tường, để cuối năm đếm xem có bao nhiêu vạch, xin cảm ơn chị gấp bội.

      Lịch Thu tươi cười, vẻ đẹp thoát tục khiến Tư Dao cũng phải ngẩn ngơ nhìn. mỹ nhân tuyệt sắc thế này, sao lại khong có lấy người bạn trai? Thậm chí chưa ai nhìn thấy lần nào.

      Có nên hỏi nhỉ? Đó là chuyện riêng tư. Bây giờ nếu có người tò mò về thế giới tình cảm của mình, chắc mình châm biếm mát và lạnh nhạt ngay.

      -Chị uống sữa à? Có phải vẫn chê mình chưa đủ trắng trẻo hay sao? Tư Dao đùa, rồi ra lò vi sóng để hâm cơm.

      -Trước khi ngủ uống chút sữa ngủ ngon, ngày mai có tiết đầu.

      -Chẳng lẽ chị cũng khó ngủ à?

      -Đúng thế, nhất là gần đây, nào gió nào mưa, đôi lúc khó tránh khỏi đêm khuya trằn trọc.

      -Chị có tin những chuyện siêu tự nhiên ?

      - Tôi.. sao thế, sao lại hỏi những câu này? Chắc chắn sau cặp kính đen của Lịch Thu là đôi mắt thăm dò, phỏng đoán.

      -.. có gì, gần đây những loại truyện như vậy thị trường nhiều vô kể. Có lúc tôi liên tưởng đến những điều mình trải qua. Chị cũng biết có nhiều thứ tôi cảm thấy rất , có vẻ gì là ảo giác.

      -thực ra..tôi cũng biết. Về phía mình, tôi rất tin ở trực giác của tôi, tôi là người rất coi trọng ý kiến chủ quan.

      Tư Dao vừa nghiền ngẫm món cơm thập cẩm, vừa nghiền ngẫm những lời của Lịch Thu.

      Ăn cơm xong, Tư Dao lại vào mạng Thiên Nhai, thấy có thêm vài dòng hồi đáp bên dưới tin nhắn xin trợ giúp của mình, trong đó, đoạn do người ký tên là “Con cóc lõi đời” viết : “Đến nhà thờ Thiên chúa giáo, vào phòng sám hối, ra những điều ức chế trong lòng, dù bạn có gì sai, cứ xin chúa tha thứ cho lỗi là được. Bà nội tôi với tôi như vậy. Chữ “bà nội tôi” ở câu cuối khiến Tư Dao vui vui, rang là người bạn mạng này rất chất phác, giản dị.

      đoạn hổi đáp khác lại vô cùng thu hút Tư Dao: Điều mà người bạn của bạn cần, là đối thoại giao lưu tình cảm, dù là QQ may ảo giác của bạn, đều là hư ảo mà thôi. Bạn có thể cảm thấy ấy, nhưng thực tế lại kết nối . Muốn gỡ nút phải tìm người thắt nút, bạn nhất định phải trực tiếp đối thoại với ấy để xóa bỏ mọi hiểu lầm, thậm chí chừng bạn nhận ra rằng “hiểu lầm”, mà bạn tưởng, thực chất lại phải nguyên nhân khiến ấy liên tiếp xuất . Nếu bạn muốn biết làm thế nào để đối thoại trực tiếp với ấy, có thể để lại tin nhắn trong trang này cho tôi, chúng ta Chat với nhau QQ, vì tôi muốn phát tán chuyện mê tín ở đây.

      Ký tên “Phiên bản của Hoàng Dược Sư”

      Vậy là cũng có vào đúng trọng tâm.

      Tư Dao xem lại lượt đoạn hồi của Hoàng Dược Sư, càng xem càng thấy có lý. Việc Kiều Kiều ở trong mạng và ngoài cửa sổ hình như chỉ là do mình tự hù dọa mình, phải là kết nối thực , dù gì với “ ấy” cũng là vô ích. Nhưng còn việc “kết nối thực phải tiến hành như thế nào?

      Mạng chát QQ bật sáng, tên nick người gửi là “Hoàng Dược Sư”

      : Tại sao lại là Phiên bản? (câu đầu tiên Tư Dao hỏi liên quan đến bút danh mạng Thiên Nhai của người này)



      Hoàng Dược Sư: Tôi vừa già vừa quê mùa



      : Khiếm tốn quá mức là kiêu ngạo



      Hoàng Dược Sư: Tôi còn chưa kịp : nét riêng biệt của Phiên bản Hoàng Dược Sư là thực cầu thị.

      : Trước hết xin cảm ơn hồi câm của bạn, và xin hỏi làm thế nào để kết nối với người bạn chết ấy?

      Hoàng Dược Sư: Điểm mấu chốt là giữa bạn và ấy gặp phải chuyện gì?

      : Tôi có thể kể sơ lược chút về bối cảnh



      Hoàng Dược Sư: cần, chuyện riêng tư của bạn tôi muốn biết, đây là nguyên tắc của tôi.

      (Tư Dao khẽ kêu “Tốt quá”)



      : Vậy bạn chỉ dẫn cho tôi như thế nào?

      Hoàng Dược Sư: Tôi cảm nhận rằng bạn rất thông minh, xin cho bạn biết đại thể là thế này. Phần lớn những linh hồn người chết lang thang ở chân trời góc bể mà chủ yếu tập trung ở nơi an tang họ. Những thứ bạn trông thấy chỉ là ảo giác, là những du ấn về họ lưu lại trong não bạn.

      : Hình như tôi được thông minh như bạn , có thể cho biết cụ thể hơn ?

      Hoàng Dược Sư: Đành phải hỏi bạn vấn đề tương đối cụ thể.

      Bạn nhận được tin nhăn của ấy, vậy tra địa chỉ IP chưa? Có phần mềm có thể dùng được.

      : ngờ lại là cao thủ về máy tính, tra rồi, đó là IP động, gửi từ công ty truyền thông Thượng Hải



      Hoàng Dược Sư: Bạn quá khen rồi, ông Đông Tà nếu còn sống, trình độ máy tính nhất định cao hơn tôi. Nếu tin nhắn gửi từ Thượng Hải tôi gần như có thể đoán được người bạn ấy được chon ở Thượng Hải.

      : Khâm phục ING



      Hoàng Dược Sư: Tôi còn có thể đoán rằng, hoặc là bạn có mặt lúc ấy sắp chết, hoặc là bạn nhìn thấy thi thể ta.

      : Tiếp tục khâm phục ING. Cả hai điều này đều đúng với tôi.

      Hoàng Dược Sư: Trước và sau khi chết, linh hồn con người thoát ra, có phần năng lượng xâm nhập vào não ai đó, nằm vùng trong đó. Nếu “chủ nhà” có điểm yếu, ví dụ như trạng rối loạn, nhứo thương người chết vv..năng lượng này gây ra ảo giác, mọi người thường bảo “gặp ma”, chính là do nguyên nhân này. Vì những lần nhìn thấy đều là ảo giác, nên bạn thể nào trực tiếp giao lưu với ta.

      : Hiểu rồi, ý bạn là, tôi nên ra mộ để chuyện với ấy?

      Hoàng Dược Sư: đúng hơn là, bất kỳ nơi nào có kỷ niệm về ta.

      : Có cần thứ gì khác ? Đốt vàng mã, tiền giấy? Cúng bái gì đó?

      Hoàng Dược Sư: Nếu Hoàng Dùng hỏi Hoàng Lão Tà về chuyện này, ông ta đáp thế nào?

      : NO! bắt chẹt tôi, hạ thấp ngôi thứ của tôi.

      Hoàng Dược Sư: Đừng quên tôi là Phiên bản Hoàng Dược Sư.

      : Vừa già vừa quê mùa?

      Hoàng Dược Sư: Chúc thuận buồm xuôi gió.

      chàng này “vừa già vừa quê mùa” này dứt khoát, vừa kết thúc cuộc chát, liền thoát khỏi mạng QQ ngay. Gần như đồng thời, mọt dòng tin khác chuyển đến, chính là “Con cóc lõi đời”.

      : cảm ơn bạn đáp lời, tiếc rằng tôi phải tín đồ Thiên chúa giáo, Chúa để ý đến tôi đau. 5555(huhuhu)



      Con cóc: tôi bảo, Chúa quan tâm đến tất cả mọi người, giống như bà nội thương tất cả cháu trai cháu .

      :Ngoài ra tôi cũng biết phải sám hối thế nào, cảm thấy mình hề phạm tội, rất nhiều chuyện do sai lệch thông tinh, đều là hiểu lầm.

      Con cóc: Bà tôi , con người ai cũng có tội, dù là phạm tội nhưng tránh khỏi chỉ nghĩ cho mình, có lòng đố kỵ, có dục vọng do thích mà sinh ra, gây nên tổn hại bởi sơ suất, những thứ đó đều là tội cả.

      : Bạn là ai vậy? có phải bạn biết tôi ?

      Con cóc: Tôi? Tôi biết bạn, xin bạn đừng vơ vào, chớ nghĩ là tôi bạn. Vì những câu ấy dùng cho tất cả mọi người, kể cả tôi, thậm chí những người có phẩm chất cao thượng mà chúng ta từng biết. có biết tổng thống Mỹ Carter chứ?

      : Tôi học hành kém cỏi nhưng cũng biết



      Con cóc: Ông ta là tín đồ Cơ đốc giáo cực kỳ ngoan đạo, trong thời gian đương nhiệm, có thể coi ông ấy là vị tổng thống quan tâm nhất đến người nghèo từ trước tới nay, sau khi về nghỉ, ông ấy vẫn làm rất nhiều việc công ích. Có rất nhiều người kính phục ông, nhưng ông ấy thừa nhận là mình thường xuyên phải đấu tranh với những dục vọng của chính mình.

      : sám hối có ích chứ?

      Con cóc: Tôi chưa bao giừo gặp phải vấn đề khó khăn như của bạn, nên biết; nhưng bạn cứ thử xem, nào có mất gì đâu!

      : Tôi thử.

      Con cóc: Tôi hiểu, bạn “có bệnh vái tứ phương”, ngay cóc mà cũng tin.

      : Ừ nhỉ, cóc toàn tiết ra chất độc.

      Con cóc: Tự mình bảo vệ mình, nhưng lại thuộc loài có ích, chúng tôi cũng giống bọn ếch xanh, ăn muỗi bảo vệ mùa màng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :