CHƯƠNG 49 MÃI Chiếc đệm trải giường trắng tinh, người y tá mặc bộ đồ trắng tinh đứng bên giường, mọi người đều cúi đầu. linh cảm đáng sợ. “Lâm Nhuận đâu?” Người y tá khẽ lắc đầu. phụ nữ kiều diễm đứng đó, khuôn mặt đẫm lệ - bà Ưng Chỉ Hoành, mẹ của Chung Lâm Nhuận, ! Chắc mình ngủ mê. Căn buồng bệnh này sao lại giống bệnh viện số 7 được? “ Nhuận hãy tỉnh lại, chờ em với, chúng ta hẹn là…” “Kìa em, em lại nằm mơ à?” Khuôn mặt tươi cười của Lâm Nhuận kề ngay bên nàng. Tư Dao bỗng giật mình tỉnh lại, đúng là nằm mơ, giấc mơ rất gở, muốn kể cho Lâm Nhuận biết. “Khó mà tránh được, cả ngày rãnh rỗi toàn đọc tiểu thuyết, ngủ mê mới là lạ!” Tư Dao ngắm nhìn Lâm Nhuận, sắc mặt nom vẫn khá. mặc âu phục chỉnh tề, chắc vừa mới hết giờ làm việc. Trông đầy vẻ tự tin và phấn chấn. cũng thấy vui lây. “Nào, chúng ta xuống dưới kia dạo” Lâm Nhuận kéo tay Tư Dao. “Lâm Nhuận lạ , sao cứ chịu nghe lời bác sĩ?” Bác sĩ vừa khỏi, bà Ưng Chỉ Hoành xót xa trách móc: “Con ốm đau thế này, nên lại nhiều, dùng thuốc mãi đến giờ mà nhịp tim vẫn chưa ổn định…” “Mẹ cứ yên tâm, con sao đâu mà!” Vừa nãy vì sợ bị bác sĩ mắng, Lâm Nhuận kjp thay quần áo, cứ thế chui vào chăn nằm. gượng tỏ ra phấn chấn, ở bên Tư Dao rất lâu, lúc này mồ hôi mới túa ra. “Mẹ mất cha con rồi, mẹ muốn lại mất con”. Bà nhìn con trai mỗi ngày càng tiều tụy, nước mắt tuôn trào. “Mẹ đừng bi quan như thế, con kịp thời khám, nên tiên lượng rất khá”. Lâm Nhuận hít sâu hơi, thấy ngực đau ghê gớm. “Tại sao con lạ cứ đóng bộ chỉnh tề để gặp Tư Dao? Chẳng lẽ bé khong biết con nằm ở buồng cùng tầng à?” “Vẫn chưa biết ạ. Con muốn động viên Tư dao, muốn ấy phải xót xa cho con, cho nên con giấu ấy. Tư Dao cũng như con, cần phải lạc quan; nếu ấy biết con cũng ốm dở chắc rầu rĩ, ảnh hưởng đến quá trình bình phục”. “Con là…con bị ấy bắt mất hồn vía rồi! Con phải giữ gìn nghỉ ngơi chứ! Chú con chắc cũng đến Giang Kinh, rồi vào thăm con”. “Cả con trai chú ấy cũng đến chứ?” “Tất nhiên rồi”. “Hay quá. Con có việc muốn nhờ nó”. “Bác sĩ Phàn phải ạ? Em là Tư Dao – bạn của Lâm Nhuận”. Bác sĩ Phàn cầm ống nghe, ông hơi ngần ngừ, vẫn cảm thấy ân hận vì lần trước cho Tư Dao biết về bệnh tình của Lâm Nhuận. “A lô, Lâm Nhuận có ở chỗ tôi!” “Vâng, em biết ạ. Em mong bác sĩ viết cho ấy giấy chứng nhận gì đó, để công ty đừng cử ấy công tác nữa… Là vì thấy ấy là có vụ án rất quan trọng, phải công tác bất cứ lúc nào”. “…chẳng lẽ ấy rồi à?” “Chưa ! Nhưng ấy nhắc trước với em, nếu hôm nào ấy vào được, tức là công tác”. “ ấy… tình trạng vẫất , tuy có rối loạn nhịp tim nhưng chỉ cần đừng để bị quá sức, làm việc nhàng thôi, vẫn được”. “Nhưng em, bác sĩ bảo phải nằm viện để theo dõi…” “Tình hình của , tôi biết, từng bị ngất”. “Nhưng chẳng lẽ phải chờ ấy bị ngất , mới là đáng kể à? E rằng quá muộn!” Tư Dao thầm trách: ông là vô cảm! biết, muốn thuyết phục được vị bác sĩ danh tiếng này phải báo Lâm Nhuận đến thuyết phục. Chắc chắn ông ta chịu nghe. Nhưng, tại sao ấy chưa đến nhỉ? Máy di động reo chuông, Lâm Nhuận nhắn tin: “ đường, vài hôm nữa về”. Ôi, cái chàng này dám coi sức khỏe như trò đùa! Tư Dao vội gọi điện ngay cho , nhưng bên kia tắt máy. Chắc là ở máy bay. ngày sau đó, Tư Dao lại gọi điện mấy lần đều gặp được Lâm Nhuận. Cho đến sâm sẩm tối, lại nhận được tin nhắn của phát lúc khá muộn, là ở Thanh Đảo, yên ổn cả, phải tiếp khách rất nhiều. cho biết tên khách sạn và số phòng. bèn gọi ngay đến khách sạn, đúng là tối qua Lâm Nhuận đến, và đặt phòng ở đó. Thôi đành chờ ấy về, mình xạc cho trận. cảm thấy khí có vẻ hơi khác thường. Có lẽ vì Lâm Nhuận gọi điện, mà chỉ nhắn tin. Có vẻ giống với tác phong của . thường chỉ mong từng giờ từng phút được nghe giọng của kia mà. cố tìm lý do giúp … có lẽ vụ án đó rất nhạy cảm, từng câu của đều bị giám sát cũng nên. (Tại bọn người đáng ghét Đắc Quảng làm cho cứ phải nghĩ ngợi lan man!) Quách Tử Phóng và Lịch Thu vào thăm, khiến càng thêm nghi ngờ. Họ vẫn cười như mọi lần nhưng vẻ mặt rất tự nhiên. Có lẽ, vị “người nhà” Tử Phóng này biết thêm nhiều thông tin xấu về bệnh trạng của . “Trước khi công tác, Nhuận có với người bao lâu ?” Tử Phóng lắc đầu: “Tôi có hỏi, ấy bảo là tình hình phức tạp, khách hàng đông, khó mà trước hôm nào về”. “Chắc phải biết Lâm Nhuận đến vùng nào chứ?” “Tất nhiên. Thanh Đảo!” Tư Dao thấy hơi yên tâm: “Gọi hết cả hơi mà chẳng gặp được. Vụ việc quá bề bộn như thế, lẽ ra nên từ chối phăng mới phải! ấy chẳng lo giữ sức gì cả!” Lịch Thu lại đeo kính lên, ánh mắt sau cặp kính, nhưng Tư Dao cảm thấy có phần là lạ, nhưng nhận ra được là thế nào. Sau khi hai người ra, Tư Dao vẫn ngờ ngợ ánh mắt của Lịch Thu, nhìn thấy nên chẳng có điều gì lạ lùng. Hay là giác quan thứ sáu của mình… ngần ngừ, rồi bước ra theo, khẽ với y tác rằng chỉ xuống dưới dạo. Nhìn xa xa, ngoài cửa bệnh viện, thấy hai người . Lịch Thu bỗng dừng lại, cúi đầu, lấy ra mảnh khăn giấy, lau mặt. Lich Thu khó hay sao? Tử Phóng nhè vỗ vai Lịch Thu, mấy câu an ủi gì đó. Tư Dao chợt có linh cảm chẳng lành. “Đây là Văn phòng luật sư Thiên Hoa, xin hỏi, chị muốn được luật sư nào tư vấn ạ?” Giọng nhân viên thường trực. “Luật sư Chung Lâm Nhuận. Tôi là khách cũ của ấy”. Tư Dao đứng ở gian nhà chính của bệnh viện, gọi di động. “Xin chờ chút…rất xin lỗi chị, ấy làm ở đây nữa”. “Thế ư? ấy đâu? Tôi muốn liên lạc với ấy…” “Rất xin lỗi, ấy… mất…cách đây hai ngày”. Mọi vật trước mắt Tư Dao đều nhạt nhòa, mọi người vội vã ra vào cổng bệnh viện…hội tụ lại thành bốn chữ lớn đỏ tươi. Đau thương đến chết chỉ nhì bóng người mặc áo mưa lùng thùng. “Mau lên, bệnh nhân bị ngất! Cấp cứu…” y tá ngang qua nhìn thấy Tư Dao ngã gục, lập tức kêu lên. Các nhân viên cấp cứu chạy đến. Người y tá ấy chết lặng. Tim của Tư Dao ngừng đập.
CHƯƠNG 50 ĐAU THƯƠNG ĐẾN CHẾT Năm ngày liền, lão chỉ ngủ chừng bảy tám tiếng đồng hồ, đều là ngủ gật những khi thể nào gượng được nữa. Hệt như tình cảnh 25 năm về trước. May mà lão cũng xa lạ với cung cách làm việc cường độ cao. Hồi làm ở Trung tâm nghiên cứu, Hoán Chi từng nổi tiếng là người ham công việc, thành tựu vượt trội đâu phải bỗng dưng mà có được! Nhưng làm việc gian khổ kéo dài nhiều năm cũng gặm nhấm sức khỏe của lão, trông lão già nua hơnười cùng tầm tuổi. Lão mắc chứng tiểu đường và huyết áp cao, và cả bệnh trầm cảm nữa. Lão dùng thuốc suốt ngày. Nhưng bao năm qua lão vẫn bận tâm, là người chết lần rồi, lão mất cảm giác đau. Sống, tuy đau khổ đấy nhưng lão còn có mục đích. Cho đến hôm nay lão nhận ra rằng, mục đích của lão, kế hoạch của lão chỉ làm cho lão càng thêm đau khổ; và đúng và lúc này lão lại khôi phục cảm giác đau. Lão mệt rũ người, đôi mắt nhòa lệ. Lão hủy hoại sống của đứa con . Những hành vi ngu xuẩn và cực đoan. Lão cũng nhớ mình còn hủy hoại sống của con cái người khác – các bạn của con lão, các sinh viên đại học Y Giang Kinh. Lão dường như tuyệt vọng. Nếu vị chúa tể cai quản vũ trụ xử công bằng, cũng cho con lão có được cơ hội. Có lẽ đến lúc mình nên nhìn vào mặt con . Mấy hôm nay, nghĩ đến Tư Dao lão mới nhận ra rằng đứa con rất giống lão, nhạy cảm, có trí tuệ, và nhất là nét cá tính cứng cỏi đến mức gần như cố chấp. Phải vào thăm con, dù là nhìn lén cũng được. Nửa năm qua bao phen lão bí mật theo dõi Tư Dao, nhưng đều mang tâm trạng ai oán, với ý định giết chót. Đây đúng là bỡn cợt của Đấng sáng tạo khi tạo ra loài người: vào lúc này lão chỉ cầu được trìu mến nhìn đứa con chưa bao giờ nhận lão là cha. Như kẻ mất hết tri giác, lão ra khỏi phòng thí nghiệm, về hướng bệnh viện. Lão giữa đường đông nghẹt xe cộ, như giữa chốn người; các tài xế bấm còi nguyền rủ, lão cũng hoàn toàn nhận ra. Lão suy kiệt toàn thân. Chỉ còn ý niệm mạnh mẽ muốn gặp con , nâng đôi chân lão bước . Bước đén cửa chính của khu buồng bệnh, lão nhìn thấy con như bông hoa héo khô, đổ sụp xuống đất. Lão kinh hãi đờ đẫn, rồi nghe thấy người y ta gọi to. Lão bước lại, đặt bàn tay run run lên ngực con . Trái tim non trẻ ấy ngừng đập. Tất cả đều giống như 25 năm về trước. Đây là vòng luân hồi lạnh lùng mà lão tạo ra. Lão cảm thấy dường như máu ở não rút hết, ngực lão bỗng đau dữ dội. Trong túi lão có thuốc. Nhưng lão lấy ra. Trong đời, đây là tiên lão chấp nhận số phận. VĨ THANH “Có thể tạm giải thích… có lẽ nên khẳng định cách giải thích này: những điều Tư Dao trải qua hồi thơ ấu cứu sống ấy”. Chương Vân Côn giải thích với Quách Tử Phóng, Lịch Thu, Trương Sinh và Điền Xuyên – họ như trút được gánh nặng. “Thôn quái dị vốn có tập quán “thay máu”, tức là dùng các côn trùng để hút máu bệnh nhân, họ cho rằng làm thế có thể hút hết các chất độc trong máu. Virus ‘Đau thương đến chết này’ tồn tại lâu dài trong thiên nhiên, các loại trùng bọ là vật trung gian truyền nhiễm. Tôi suy đoán rằng trong cơ thể lũ trùng bọ dùng để “thay máu” ấy luôn mang virus này, với số lượng cực ít. Khi người ta bị những con bọ mang ít virus ấy đốt, người bị nhiễm số virus, vì thế mà sinh ra kháng thể; có lẽ có tác dụng tương tự như vắc-xin phòng chống dịch bệnh. Khi bị nhiễm virus dịch bệnh từ bên ngoài, kháng thể sẵn có chống lại xâm nhập ngoại lai. Người dân Thôn quái dị thường dùng biện pháp cho bọ đốt để phòng dịch bệnh, chắc là vì họ cũng quan sát thấy tượng này. Hồi Tư Dao từng bị dân thôn đó thực ‘thay máu’ – có vẻ như hành hạ con người, nhưng chính cái việc làm bừa thô bạo ấy bảo vệ được tính mạng Tư Dao ngày nay ”. “Ý là Tư Dao bị virus hoành hành? ấy được chẩn đoán là viêm cơ tim kia mà?” “Đúng là ấy có bị viêm cơ tim, nhưng ràng là do virus gây ra. Nên coi đó là viêm cơ tim cấp tính, chứ phải viêm do virus. Nguyên nhân của chứng bệnh thuộc thể này còn chưa mấy, riêng với Tư Dao, có thể là do bị sợ hãi, mệt nhọc kéo dài, nên sức đề kháng giảm sút, rối loạn chức năng tim mạch, rồi dẫn đến cơ tim có phản ứng viêm. giờ ấy tạm thời qua cơn nguy hiểm, nhưng cơ tim bị viêm rất nặng, có tượng sốc, ngừng đập, các bác sĩ cấp cứu nghĩ ấy khó mà qua được, may nhờ tiêm thuốc trợ tim và nhiều đợt xung điện, cứu vãn kịp thời”. Tử Phóng nghĩ ngợi, rồi : “Nhưng mà…. Thôn quái dị có cách ‘miễn dịch’ thô bạo kiểu ấy, sao dân thôn vẫn bị chết nhỉ?” “Chỉ dựa vào ‘vắc-xin dân dã’ hệ số rủi ro rất. Chắc gì các con bọ ấy mang ít virus? Và, nếu có mang virus chưa chắc ‘cấy’ thành công và cơ thể người; và dù có ‘cấy’ được, mức độ tiếp nhận của từng người rất khác nhau. Điều này giải thích tại sao bà mẹ Tư Dao cũng được dân quái thôn bắt buộc ‘khử độc’, bị bọ đốt, mà vẫn được ‘cấy thành công’, cho nên sau này bị Đậu Hoán Chi hại”. Mọi người đều thấy ngậm ngùi. Tử Phóng : “Nếu sớm biết thế này, nên bảo ấy cứ phớt lờ, khỏi phải chịu giày vò oan như vậy!” Vẻ mặt Vân Côn vẫn nghiêm túc: “Mấy hôm nay tôi và vài nhà khoa học trò chuyện với nhau, mọi người đều thấy hú vía: rất may, Tư Dao và các chị miệt mài tìm hiểu điều tra, những làm sáng tỏ các việc bí mà còn ngăn chặn được đại dịch bùng phát. Đậu Hoán Chi dùng virus ‘Chết đau thương’ vài chục năm mới gây bệnh lần quy mô ở quê, cải tạo tổng hợp được số lượng lớn virus; y dự định, sau khi theo dõi điều tra số ít nạn nhân kia, nắm được quy luật gây bệnh, phát tán trà lan vào cộng đồng người, tức là gây ra đại dịch. Loại virus mới này có khả năng tồn tại, sinh sôi thành số lượng lớn trong cơ thể. Ngoài Tư Dao coi như sẵn ‘vắc-xin’ trong người, các nạn nhân kia – gồm hai nhóm thanh niên mùa hè năm ngoái chơi Tân Thường Cốc, và thanh niên Thôn quái dị từng vào hang quan tài – đều ai thoát chết. Trong các nạn nhân, có nam sinh viên đại học Y Giang Kinh, người của cậu ta gần đây cũng đột tử; nạn nhân – nữ sinh viên khác, người hồi ta còn sống là tiến sĩ – học tại chức, công tác tại bệnh viện trực thuộc số1, cách đây hai hôm cũng đột tử trong giờ làm việc. Đủ thấy, nếu loại virus này bị phát tán ở thành phố lớn như Giang Kinh, hậu quả là thể tưởng tượng nổi”. Trương Sinh hỏi: “ ra, vô tình, bọn tôi cũng làm ‘người tốt việc tốt’. Liệu bao giờ ấy hồi tỉnh?” Bác sĩ Tạ Tốn ngồi bên cạnh lắc đầu: “Các chỉ số chức năng đều tương đối ổn định, tôi cho rằng trạng thái hôn mê lúc này của ấy chỉ là tự điều chỉnh của cơ thể mà thôi. Cũng chưa r tình trạng kéo dài bao lâu”. Mọi người lao xao bàn tán. Lịch Thu vẫn nặng trĩu lo âu, bước đến bên giường, đưa tay vuốt lên khôn mặt võ vàng của Tư Dao, khẽ : “Dao Dao hãy tỉnh lại ! Rồi về nhà, chị nấu cho em các món tẩm bổ”. Bất chợt, hồi chuông điện thoại di động reo vang. Tạ Tốn cau mày: “Ơ kìa, lúc nãy tôi dặn các vị, phòng theo dõi bệnh nhân nặng có rất nhiều thiết bị y tế, phải tắt di động kẻo sóng làm sai lệch các thông số!” Mọi người ngó nghiêng, xem máy của mình. Thực ra ai cũng rất nghiêm chỉnh chấp hành, máy của họ đều tắt. Tiếng chuông lại reo, phát ra từ trong cái tủ con ở đầu giường. Máy của Tư Dao. Tử Phóng bước đến cầm máy ra, nhìn xem. Hơi ngỡ ngàng. khẽ đọc: “Dao Dao! Uống nước suối dưới chân vách Niết Bàn, ước điều, nhất định được thỏa nguyện. Em đoán xem ước điều gì? Bây giờ quan trọng nữa, vì được thỏa lòng rồi!” Đó là tin nhắn gửi từ máy của Chung Lâm Nhuận. Lịch Thu gỡ cặp kính ra, lau nước mắt giàn giụa Mạnh Tư Dao vẫn hôn mê giường bệnh. Mọi người đều chưa nhận ra giọt lệ từ khóe mắt của lăn xuống, đọng lại nơi tóc mai. END.