Đau thương đến chết - Quỷ Cổ Nữ

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 44
      TẤM ẢNH NGÀY XƯA


      "Những chuyện tôi biết, chỉ có thế". Bà Đỗ Dung rất lâu, vẫn có vẻ cảnh giác nhìn Du Thư Lượng.

      Bác sỹ Lượng mỉm cười: "Bác đừng ngại gì, bác cứ làm như cháu hỏi cung bác vậy hay sao?”

      Bà Dung bật cười, nhưng rồi lại căng thẳng ngay: "Dao Dao có biết những tin tức mà các nghe ngóng được ?”

      " giờ chưa biết, nhưng có lẽ trước sau gì cũng nên với ấy... Về sau, bác biết tin gì về Đậu Hoán Chi à? Bác tiếp xúc với ông ta, nhưng chắc rằng, ông ta là người ghét phân minh, chắc rất hiểu ngày đó bác có lòng cứu vãn cuộc hôn nhân của họ, ông ta rất kính trọng bác, thể ra bằng hình thức nào đó mới đúng...”

      Bà Dung há miệng, lại mím lại, rồi : ", tuyệt đối . nay chú ấy sống chết ra sao tôi hề biết. Những người quen chú ấy hồi đó, đều cho rằng chú ấy chết. Chú ấy rất giỏi mọi bề nhưng về tinh thần có lẽ hơi yếu mềm; nếu cứ kiên trì để trở thành chuyên gia thần kinh như tốt quá, chú ấy đến nỗi tự hủy cả tương lai của mình".

      "Cho nên, cũng vì chuyện kia, vì bất bình thay cho ông ta, nên bác mới... ít qua lại với bà em Đỗ Nhược. Và cuối cùng mấy thân mật với Tư Dao?' "Dao Dao rất tốt, nhưng nó quá nặng lòng với cha mẹ, ngày trước ông bố rất chiều nó.. hồi ấy có thể coi đó là gia đình hạnh phúc. Đến nay đôi lúc nghĩ lại tôi cũng thấy mình hơi quá đáng – ý tôi về việc tôi đến đưa đám tang cha mẹ Tư Dao. Nó rất hận tôi về chuyện này. Nhưng tính tôi là thế biết làm sao được? Tôi có tuổi rồi, đâu dễ gì mà thay đổi được?”

      Du Thư L ngẫm nghĩ câu chuyện về Đậu Hoán Chi, bỗng gai người: nếu người mặc áo mưa chính là nhân vật ban đầu tung ra bức thư điện tử để dụ Tư Dao và các bạn vào hang Thập Tịch, liệu ông ta có phải Đậu Hoán Chi ? Có khá nhiều chi tiết phù hợp: người già, mặc áo mưa, chuẩn tiếng phổ thông, có oán thù với người nhà . Nếu đúng là thế, nhân vật mặc áo mưa là người trả thù, tước đoạt hạnh phúc của . Bà Đỗ Nhược và chồng qua đời, ông ta nhằm vào con của họ.

      "Cháu muốn hỏi bác câu cuối cùng: bác có nhớ bà Đỗ Nhược kết hôn lần thứ hai là vào tháng nào ?”

      Bà Dung ngớ ra, nhưng lập tức cười cười: " khéo vòng vo nhỉ? Sao hỏi thẳng luôn? Hai người lấy nhau sau năm mới sinh Dao Dao. Nó là người họ Mạnh, thể sai đâu!”

      Bà này cũng sắc sảo đấy, Thư Lượng ngẫm nghĩ, rồi đứng lên chào ra về. đưa tấm danh thiếp cho bà Dung, bằng giọng trầm ngâm: " giờ, tìm được ông Đậu Hoán Chi là cơ hội duy nhất để chữa khỏi cho Tư Dao, vì ông ta từng dày công nghiên cứu cách điều trị bệnh truyền nhiễm quái ác này bằng phương thức đông tây y kết hợp. Ai cũng mong Tư Dao bình phục, cả bác và cháu cùng nỗ lực; hy vọng ông Hoán Chi vẫn còn sống, để ra tay cứu chữa cho Dao Dao"/ Bà Đỗ Dung lại sững sờ, câu này rất đúng với tâm trạng của bà: tại sao mình sớm nghĩ ra nhỉ? Xem chừng, đôi khi lòng cảm thông lại làm hỏng việc.

      " có chút tiến triển nào". Ba người qua điện thoại, giọng Tử Phóng xem ra có phần chán nản. "Chúng ta đều tra cứu chương trình tìm kiếm Bách Độ, chương trình Google và các mục các kho dữ liệu liên quan đến y học, nhưng tìm thấy Đậu Hoán Chi”

      Thư Lượng : "Nhưng dù ông ta còn sống, em cũng chuyển nghề rồi". thuật lại câu chuyện do bà Đỗ Dung kể rồi : "Tôi phân tích tỷ mỷ, nhận ra mấy điều thế này: là, ông Đậu Hoán Chi vốn là người Thôn quái dị, nhưng tư tưởng và hành động đều khác với dân thôn đó, hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của ông già mặc áo mưa. Tôi còn nhớ Tư Dao kể ấy gặp thanh niên ở Thôn quái dị, là ông già đó có quan hệ sâu xa với thôn ấy nhưng lạ khác với những người dân bình thường. Đậu Hoán Chi chính là nhân vật như thế. Hai là ông ta có cá tính rất rệt, có tình mãnh liệt. Ba là, con người như thế rất dễ có oán hận sâu sắc, dễ trở nên cực đoan. Bốn là, chắc ông ta rất hận Đỗ Nhược, cho rằng nếu bà ấy làm cho ông ta bị phân tâm, chưa biết chừng ông đủ thời gian nghiên cứu ra thuốc đặc trị "đau thương đến chết". Tóm lại, rất đáng ngờ Đậu Hoán Chi chính là ông già mặc áo mưa.

      Chương Vân Côn : "Ý là sau cú sốc kia, ông ta suy sụp tinh thần, rồi sau nhiều năm bèn quay lại trả thù! Nếu thế tại sao sớm ra tay nhằm ngay vào đối tượng mà ông ta căm ghét - tức là cha mẹ của Tư Dao, mà phải chờ sau khi họ chết mới nhằm vào Tư Dao?”

      Thư Lượng : "Tôi , tôi chỉ đoán thế thôi. Nếu đúng là ông ta, ông ta phải biết cha mẹ Tư Dao đau đớn nhất, dù chết cũng yên tâm – là con quý của họ gặp bất hạnh. Tôi cho rằng ông ta theo dõi Tư Dao, nắm vững các tình hình cụ thể, sau đó gửi thư điện tử cho ấy và các bạn, dụ họ vào hang quan tài treo.

      "Trong hang đó, ông ta bố trí virus và côn trùng hút máu, du khách vào đó đều thể thoát. Loại virus đó rất đặc biệt, có thời gian ngủ yên tương đối dài, và còn tùy vào thể lực của từng người nữa. Khi nó phát tác, cơ tim bị tổn thương rất nhanh, cuối cùng đột tử vì chứng rối loạn nhịp tim".

      "Vậy tiếp theo đây chúng ta nên làm gì?" Tử Phóng có phần hoang mang.

      "Vì giờ chưa có được nhiều đầu mối, nên rất khó tra cứu về người ấy; nhưng tôi cảm giác chẳng bao lâu nữa có thêm tin tức về ông ta... Tôi ngờ rằng ông Hoán Chi và bà Đỗ Dung - chị của bà mẹ Tư Dao - vẫn còn chút liên hệ, bởi vì ngày trước bà Dung tỏ ra rất thông cảm với ông Chi, cho rằng em mình làm những chuyện đáng hổ thẹn và ích kỷ. Bởi vậy Hoán Chi hại bà Dung, trái lại, kính trọng bà. Chắc hai còn nhớ cái vụ hút chết khi bọn Đắc Quảng chiếm khu nhà, bà Dung mình nhận được cú điện thoại nặc danh... Người lạ nào có thể biết số điện của bà Dung? Tất nhiên là người mặc áo mưa – ông Đậu Hoán Chi! Rất có thể ông ta bỏ nhiều thời gian để quan sát từng hành động của Tư Dao,ên mới nhiều lần kịp thời ra tay cứu thoát hiểm”

      "Nhưng vấn đề là nếu ông ta rắp tâm giết hại Tư Dao những lần Đắc Quảng sắp hại được Tư Dao, tại sao ông ta còn bí mật ra tay cứu ?" Vân Côn hỏi.

      Tử Phóng luôn: "Vấn đề này chúng ta cũng phân tích từ lâu: vì ông ta muốn hưởng thụ cái khoái cảm tự tay giết hại Tư Dao!”

      "Đó cũng là khả năng. Còn khả năng nữa: có lẽ chính ông ta cũng tự mâu thuẫn, hiểu mình làm thế là sai, nhưng vẫn đổi ý, vẫn quyết làm bằng được; đồng thời, từ trong tiềm thức ông ta cũng mong tất cả được hóa giải. Tôi cho rằng điều này giải thích: tại sao khi các du khách sắp tìm ra hang quan tài, người mặc áo mưa lại khuyên họ hãy quay về; kể cả khi soạn bức thư điện tử, ghi chú các điểm thắng cảnh bản đồ nhưng lại cố ý ghi nhầm vị trí của hang quan tài. Thực ra cũng là vì ông ta thực chất vẫn muốn mọi người tìm thấy cái hang đó". Du Thư Lượng vừa vừa thầm cảm khái: chẳng có đúng là các hành vi của Đậu Hoán Chi hay , nhưng nếu năm xưa ông ta được bác sỹ tâm lý trợ giúp đến nơi, có lẽ cuộc đời ông ấy sáng sủa hơn rất nhiều.

      Cuộc điện thoại ba bên kết thúc, Tử Phóng lại lên mạng. ngồi nghệt ra trước màn hình. Mình có thể lục tìm thế nào nữa đây? Hai con mọt Trương Sinh và Điền Xuyên còn bó tay nữa là! Cũng tra cứu tư liệu về núi Vũ Di, các đồng nghiệp báo giới ở đó cũng tận tâm, còn lại chỉ là mình đích thân đến đó.

      " Tử Phóng sướng đấy!" đồng nghiệp bước lại khẽ .

      "Chú mày lại còn trêu tức đại ca này hả? Chỉ vớ vẩn!" Tử Phóng lừ mắt, nhưng nhận ra ngay ông bạn có ý gì. Lịch Thu mặc chiếc áo gió màu đen, được thư ký chỉ dẫn, bước đến gần bàn làm việc của , khiến bao người phải trầm trồ nhớn nhác.

      "Ôi, cơn gió nào...album ảnh à?" Tử Phóng nhìn thấy mấy quyển album tay Lịch Thu.

      "Chẳng phải cần nó à?" đẩy chúng đến trước mặt Tử Phóng. "Hãy tạ ơn bà mẹ tôi ! Mẹ tôi gửi chuyển phát nhanh đến đây".

      "Vâng, cảm ơn, cảm ơn". Tử Phóng vội lật giở, để tìm ảnh chụp chung của ông Lý Bá Thụy và Viên Thuyên. " thông cảm nhé vì đây là nút thắt cuối cùng liên quan đến tập đoàn Đắc Quảng – cũng tức là, tại sao Viên Thuyên lại biết những bí mật kia?”

      "Bí mật của Đắc Quảng thực chất là gì? Ông nhà báo tầm cỡ có tin tức gì mới , sao lâu nay tổ chức cuộc họp?”

      "Gần đây quá bận về Dạ hội mùa Xuân, em xem, về nhà được nữa... Đúng là quên béng, cả nhà chúng ta vắng, chỉ còn em "phòng , mình bóng"...”

      Lịch Thu cảm thấy những ánh mắt chĩa về mình càng nhiều hơn, phát cáu: "Này, ông Tử Phóng...”

      "Thôi được, thôi được. Tại tôi năng bỗ bã..." hạ thấp giọng. "Sở công an giữ bí mật khiếp quá. Vụ việc liên quan đến phạm vi rộng hơn chúng ta tưởng tượng. Theo tin tôi được biết đến giờ, chiếc chìa khóa mà Tư Dao tìm thấy đúng là chìa khóa mở két bảo hiểm đặt trong Ngân hàng Thụy Sỹ, công an bố trí người lấy. Bên trong chứa rất nhiều tài liệu liên quan đến chứng cứ phạm tội của tập đoàn Đắc Quảng. Nghe có cả băng hình, băng ghi , có cả sổ sách tài vụ... có thể đó là những tài liệu bị thiếu, đặt trong "mật thất". Có khả năng số quan tham cũng dính vào vụ này, vì thế họ cần điều tra sâu hơn, trước mắt cần bảo mật . Tôi tin rằng chỉ ít lâu nữa họ cho điều tra lại vụ việc của em và gia đình bà chị . Đến lúc đó, trong nội bộ Đắc Quảng chắc có vị "tuấn kiệt thức thời" (1) đứng ra khai báo ".

      Tử Phóng vừa vừa giở các tấm ảnh, giở nhanh như máy. Lịch Thu thấy chối quá: "Này, từ từ thôi được ? Kẻo hỏng hết bây giờ!”

      "Bệnh nghề nghiệp mà! Có biết phóng viên siêu hạng như tôi mỗi ngày phải đọc bao nhiêu thứ ? Nếu cứ tỉ mẩn gọt giũa còn làm nổi việc gì nữa?" giở vèo vèo, xong cả ba tập album, nghĩ ngợi giây lát rồi : "Trường của nghỉ hè chưa? nếu rỗi rãi với tôi vào thăm Dao Dao. Tôi gặp Viên Thuyên hai lần, nhưng bây giờ chỉ nhớ thấp thoáng, e nhận ra, nhưng Dao Dao phải nhận ra".

      Lâm Nhuận vừa ra về, khuôn mặt Tư Dao vẫn còn đọng lại nụ cười ngọt ngào. Thấy Tử Phóng và Lịch Thu bước vào, tươi cườứng dậy: "Ôi quý hóa quá, giờ làm mà chị lại đến thăm tôi".

      Lịch Thu : "Trường bọn tôi bắt đầu nghỉ hè từ hôm nay, từ giờ tôi có thể thường xuyên vào thăm được rồi".

      Tư Dao than thở: "Ở trong này buồn ơi là buồn, cảm thấy mình rất khỏe rồi nhưng bác sỹ Tạ Tốn cứ cho ra viện. và chị như người nhà, hãy xin giúp tôi với?”

      Tử Phóng biết, trong thời gian ngắn Tư Dao chưa thể ra viện, nhất là khi chưa tìm thấy ông Đậu Hoán Chi. : "Em nên nhớ, là người nhà trực hệ, còn Lịch Thu nhiều nhất cũng chỉ là chi nhánh mà thôi. Hôm nay bọn tôi có việc phân công em đây: em hãy xem mấy tập ảnh này, có ảnh Viên Thuyên ? Nếu có, tức là có ngay đáp án - chắc chắn ông Lý Bá Thụy khi còn sống cho Viên Thuyên biết bí mật”

      Tư Dao ngồi xuống giở xem từng tấm ảnh, khác hẳn với cách xem của Tử Phóng. Lịch Thu lặng lẽ nhìn . đáng mến, và mạnh mẽ nhường này, sống lại sắp xa rời , bất công. Giống như em mình... Mắt rơm rớm...Cũng may, đeo kính râm.

      "Đúng rồi". Tư Dao kêu lên.

      Tử Phóng đắc ý : "Tôi bảo mà, Viên Thuyên nhất định quen ông Lý Bá Thụy”

      " phải Viên Thuyên, mà là ông ta – ông ta quen ông Thụy”

      Lịch Thu và Tử Phóng nhìn vào, thấy tấm ảnh hơi lạ: hai người đàn ông ngồi chiếc ghế dài như kiểu ghế ở công viên, người là Lý Bá Thụy, còn người kia có khuôn mặt đầy các vết nhăn ngang dọc với bộ râu nhuốm bạc.

      Tuy mới chỉ nhìn thấy phần khuôn mặt, còn phần nhiều chỉ nhìn thấy bóng ông ta thấp thoáng, nhưng Tư Dao vẫn nhận ra: người ngồi bên cạnh Lý Bá Thụy chính là ông già mặc áo mưa.

      - - - - - - - -

      Chú thích: (1) theo ý của câu châm ngôn "Người thức thời, ấy là bậc tuấn kiệt.”

    2. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 45
      BƯỚC CHÂN PHỤC THÙ


      “Chắc chắn các vị thể tưởng tượng nổi, sau khi chúng ta thu hẹp phạm vi tìm kiếm hai cao thủ máy tính phát ra đối tượng đầy nghi vấn có thể là Đậu Hoán Chi khi Dao Dao xem tập an-bum của ông Thụy nhận ra bức ảnh ông già và ông Thụy chụp chung.”

      “Có lẽ tôi nên điểm qua về quan hệ giữa Lý Bá Thụy và hai người mặc áo mưa: Dao Dao biết gia đình ông Thụy từng đến du ngon Tân Thường Cốc, điều này cho thấy quan hệ giữa ông Thụy và ông già kia thực bình thường, rất có thể ông già kia biết bí mật của ông Thụy. Nếu bức email mà Hội du lịch đại học Giang Kinh nhận được là do ông già đó gửi đến, cũng có thể ông ta bằng cách nào đó, cho Viên Thuyên biết số bí mật. Vì ông ta có mưu, nên mới xuất đầu lộ diện, và coi Viên Thuyên là cái loa phát thanh – vạch trần tập đoàn Đắc Quảng, chỉ nguyên nhân khiến cả nhà ông Thụy bị chết. Nhưng khi Viên Thuyên vào được tường kép, máu tham nổi lên dữ dội. Sau khi căn bản hiểu về Đắc Quảng, quyết định cứ gác lại . Điều này giải thích tại sao Tư Dao lại phát ra tấm ảnh kia trong bụng con sóc – rất có thể là đó là do người mặc áo mưa làm, mục đích là làm cho chúng ta phải chú ý đến cả nhà ông Thụy mà làm tiếp cái việc Viên Thuyên chưa hoàn thành. Chúng ta lại càng có lý do để tin rằng, ông Thụy – với biệt tài thiết kế lắp đặt – chính là người thiết kế và tạo nên ‘cỗ máy’ quan tài treo”.

      “Thế rồi chúng tôi đặt trọng tâm tìm kiếm ở Philadelphia bang Pennsylvania (Mỹ), cũng là nơi ở của ông Thụy. Lịch Thu cũng nhận ra địa điểm chụp bức ảnh đó là ở công viên gần trường đại học Pennsylvania ở bang Philadelphia”

      “Trường đại học đó có trung tâm nghiên cứu nhiễm sắc thể gen, chúng tôi nhận ra tên của nhà khoa học: Wiliam Doe; có vẻ như tên Tây, nhưng có lẽ Doe là phiên của chữ ‘Đậu’? Trang web về ông ta chỉ giới thiệu số nghiên cứu đơn giản, đăng ảnh. Chúng tôi bèn gọi điện sang trung tâm đó hỏi, quả nhiên vị giáo sư ấy là người Trung Quốc, xin nghỉ phép nửa năm, hình như là về Trung Quốc giảng bài, đến mùa xuân, lúc khai giảng mới trở lại.”

      “Họ lại tìm kiếm và thấy từ năm 1987, đại ca này đăng các bài nghiên cứu rất sâu, phần lớn là về phân tử gen, anbumin gì gì đó. Năm 2000, sản phẩm gen của ông ta được đăng ký phát minh độc quyền, được ứng dụng rộng rãi trong giới y học; cách khác, ông ta là triệu phú thứ thiệt!” Tử Phóng lèo trong cuộc điện thoại tay ba, rất hăng.

      Vân Côn : “Vậy rất có thể virus ấy là biến thể của virus Ke-sa-ji, vợ tôi đánh bạo suy luận rằng, vệc tác động vào tổ chức gen để tạo ra chủng loại virus mới, chẳng phải là chuyện viễn tưởng. Chưa biết chừng ông Wiliam Doe này có cái biệt tài ấy!”

      Du Thư Lượng : “Thế gần như có thể khẳng định Wiliam Doe chính là người mặc áo mưa, người mặc áo mưa chính là Đậu Hoán Chi. Theo giả thiết của u Dương Sảnh rất có thể Đậu Hoán Chi sống trong môi trường nghiên cứu thuận lợi ở Mỹ, làm kết cấu của virus gây hại cho dân Thôn quái dị, đồng thời tổng hợp được độc tố, thông qua lũ côn trùng cắn người để truyền cho du khách vào hang quan tài treo… kinh khủng! Mong sao ông ta vẫn còn chút lương tâm, mong sao bà Đỗ Dung có thể liên lạc được với ông ta, khuyên ông ta giải cứu cho Tư Dao…Nhưng vấn đề là nếu ông ta có cách giải cứu”.

      Bà Đỗ Dung biết, chính người ấy là Đậu Hoán Chi. Ông ta đến đây vài lần nhưng chỉ thoáng ở ngoài cửa.

      Bà hiểu ông ấy muốn chuyện với bà. Ông ấy khác xưa. Nếu bác sĩ Du Thư Lượng suy đoán nhầm, ông ấy đúng là đổi khác cách đáng sợ. Bà hề lấy làm lạ, từ lâu bà nhận ra trong tính cách của ông ta có yếu tố rất điên cuồng. Đồng thời bà cũng biết con người ngày xưa bà thông cảm với ông ta, nhắc nhở em …ông ta vẫn ghi nhận, vì thế mới xuất ở cửa nhà bà, tuy chỉ là giây lát.

      Hai chai sữa tươi đặt ngay ngắn tấm thảm chùi chân đặt nơi cửa.

      Người đưa sữa mặc áo đồng phục của công ty quay người bước nhanh xuống cầu thang. Nhưng muộn, cửa bật mở.

      “Hoán Chi, sao chú lại tránh mặt tôi? Tránh mặt tất cả mọi người?” Giọng của bà Dung vẫn uy nghiêm như ngày nào.

      Người nhân viên ấy dừng bước. Ông ta biết mình bị lộ, nhưng vội vàng tháo chạy. Lưng vẫn quay về phía bà Dung, ông ta bình thản : “Chị ạ, em có nghĩa vụ phải gặp bất cứ ai, em vài lần đưa sữa cho chị, nhằm tỏ ý biết ơn chị suốt bao năm qua. Ngày ấy chỉ có chị luôn luôn thông cảm với em, nghe em giải bày, và động viên em hãy can đảm tiếp tục sống, nếu có chị động viên, em thành nắm xương khô từ lâu rồi!”

      Có thể nhận thấy ông ta rất bình tĩnh, điên rồ chút nào.

      “Chú vẫn ổn là tốt rồi, coi như chịó lần tích đức. Này chú , có phải con bé ốm, virus viêm cơ tim…là do chú làm ?”

      “Đám người thông minh ấy có kết luận rồi, khỏi cần em phải ký tên đóng dấu làm gì!”

      “Vậy chú định làm gì? Trả thù à? Đỗ Nhược và người chồng họ Mạnh chết, sao chú lại trút giận lên đầu người vô tội…Trời ạ, chẳng lẽ…vợ chồng Đỗ Nhược cũng là do chú hại ư?”

      “Có rất nhiều ngả đề truyền virus, chứ nhất thiết phải vào hang Thập Tịch”. Ông ta lạnh lùng .

      quá quắt! Sao chú lại tha cho Tư Dao?” Bà Dung có phần phẫn nộ, thậm chí bà nghĩ phải báo công an.

      “Em sai lầm…lẽ ra nên cho con họ chết trước, sau đó để cho họ đau thương đến chết mới phải! Nhưng cho cùng, em vẫn là nhà khoa học mặc dù 25 năm trước nhà khoa học hóa điên. Em vẫn muốn làm thí nghiệm, xem xem virus mà mình mới khai thác được nguy hại đối với con người ra sao, diễn biến bệnh tình thế nào. Chị cũng biết rồi, em hận cái thế giới này, em hận cái nhược điểm thâm căn cố đế của bản tính con người: tham lam, đầy dục vọng, trụy lạc, cạn tình; em muốn thứ virus này khiến cho mọi người ý thức được thế nào là đau thương đến chết! Hoặc cách khác, cái chết của mỗi con người đều là chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân bởi vì, sống đời ai cũng có những lựa chọn khiến người khác phải đau lòng, đây là trò ác của thượng đế khi tạo ra loài người. “

      “Tôi lại hỏi, vậy Dao Dao có tội tình gì mà nó phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình?”

      “Nó là báu vật của bố mẹ nó, là nguồn vui của bố mẹ nó. Nhiều năm trước em đứng xa quan sát họ, họ đúng là gia đình hạnh phúc, thể hạnh phúc hơn nữa…nhưng lẽ ra cái gia đình hạnh phúc ấy phải thuộc về em! Em mất người chị ruột, em mất mối tình đầu, cũng là tình duy nhất, em mất gia đình!”

      “Bây giờ vậy cũng chẳng ích gì, chú hại sinh mạng của cả đám thanh niên để được hả giận, chú quá ích kỷ và đáng sợ. Ngày ấy tôi khuyên chú hãy can đảm mà sống, chứ muốn chú lại biến thành thế này!” Bà Đỗ Dung vốn quen chửi mắng thẳng thừng, bà thếới Hoán Chi là rất lựa lời rồi.

      kẻ chết lần như em, còn có thể thay đổi gì nữa đây? Em biết, chị định khuyên em hãy cứu con bé ấy. Chị đừng khuyên làm gì, vô ích thôi. Cũng giống như ngày trước dù chị khuyên Đỗ Nhược thế nào, ấy vẫn đổi ý; thậm chí đến chết ấy vẫn thoáng chút cắn rứt”. Hoán Chi lớn tiếng.

      Bà Dung cảm thấy có phần tuyệt vọng, trái tim của con người này chết, người còn trái tim, bị cảm hóa.

      Nhưng mà Tư Dao đáng thương! thể để nó phải đau thương mà chết!

      Bà cố hồi tưởng … và bỗng nhớ đến chuyện xa xưa. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng, nếu được báo công an, hoặc bà bị kẻ điên rồ này giết chết.

      “Kìa, ai bảo là Đỗ Nhược hối hận, cắn rứt? Tôi còn nhớ…hồi Dao Dao lên ba tuổi, Nhược đưa nó đến Vũ Di, ấy với tôi nhưng vì chị em tôi đều ở Giang Kinh nên tôi biết về ấy. Chũ nghĩ mà xem, nó Vũ Di để làm gì? Lẽ nào để ngắm cảnh non xanh nước biếc? Tôi đoán rằng ấy muốn gặp chú để xin lỗi, vì có lần ấy hỏi tôi rằng, sau khi chú mất tích, chú có liên lạc gì với tôi ”.

      Đậu Hoán Chi lần đầu tiên quay người lại, cả hai nhìn thẳng vào nhau: “Chị …có đấy? Hay là chị bịa ra, vì muốn em cứu con bé kia?”

      “Tôi có thói quen dối. Chú biết còn gì!” Bà Dung cảm thấy hình như Hoán Chi bị lay động. Nhưng chưa lấy gì làm chắc. Liệu con người này còn có thể bị lay động hay ?

      “Chẳng lẽ lại như thế …” Giọng gai gai thô nháp của ông ta hơi run run. “Em biết, chị vẫn cố thuyết phục em cứu con bé ấy. Nhưng dù em muốn cứu , cũng bất lực mà thôi…Hễ nhiễm phải virus ấy hết đường cứu!”

    3. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 46
      SINH TỬ BÊN NHAU


      “Em muốn làm thế lần nữa à?” Bác sĩ Du Thư Lượng nhìn Tư Dao nằm giường bệnh. Sắc mặt của trông vẫn khá. Cách đây năm phút, bác sĩ Tạ Tốn vừa cho biết bệnh tình của vẫn chưa chuyển biến.

      “Bác sĩ Lượng biết , mấy hôm nay em rất buồn, nằm nghĩ ngợi lan man, em thấy sau hai lần thôi miên hôm nọ, em đấp thoáng nhớ ra vài điều. Em nhớ rằng hồi chắc chắn mình từng đến Tân Thường Cốc. Cho nên em mới có cảm giác vùng ấy quen quen…”

      Thư Lượng ngẫm nghĩ, nếu Đậu Hoán Chi đúng là chồng cũ của Đỗ Nhược, chắc bà ấy phải biết Tân Thường Cốc. Hay là Đỗ Nhược từng đưa Tư Dao đến Tân Thường Cốc? Bà ấy và Hoán Chi ly hôn, Tư Dao và Hoán Chi liên quan gì về huyết thống, bà Đỗ Nhược đến Tân Thường Cốc để làm gì?

      “Nếu Lượng thấy khó xử… thôi cũng được ạ! Thực ra cũng chẳng có gì gấp. Em chỉ muốn sớm bye-bye với cái chứng sợ hãi gian khép kín mà thôi”.

      Thư Lượng vội : “ phải thế, rất muốn giúp em, để em sớm từ biệt nó. Để chuẩn bị chút, chúng ta bắt đầu ngay”.

      Thung lũng tuyệt đẹp, thác nước đổ, hang quan tài treo u.

      Con đường núi quanh co uốn lượn, đến những nơi chưa từng biết đến.

      Tê ngứa, đau buốt, rất nhiều rất nhiều con bọ đốt làn da mịn.

      Nức nở, kêu khóc. Mẹ ơi, mẹ ơi….

      Mẹ cũng bị hành hạ như thế.

      Căn nhà , kín mít, mẹ có ở bên. Mẹ ơi, con sợ lắm, mẹ ở đâu? Con ra như thế nào? Con có ra nổi ? thể, vì căn nhà này toàn bằng sắt.

      Tôi nóng quá, nóng đến nỗi nghẹt thở. Lửa cháy, tôi nhìn thấy ánh lửa ở ngoài cửa sổ chấn song sắt.

      Du Thư Lượng rồi, Tư Dao vẫn còn chìm trong hồi ức rất lâu. Tại sao mình lại có mặt ở Tân Thường Cốc? Tại sao mình lại trải qua những cực hình y hệt như ông Cố Trân? Hồi đó còn quá , nên có lời giải đáp. Mẹ sao, liệu mẹ có trả lời được ? Khi mình trưởng thành rồi, tại sao mẹ bao giờ nhắc đến điều đó với mình?

      bóng người mà luôn khắc khoải nhớ nhung, xuất ở cửa buồng.

      Lâm Nhuận bước đến bên giường Tư Dao, nhè đặt tay lên má : “Sao trông em cứ như là vừa mới tập chạy trở về, lắm mồ hôi thế này? Em phải giữ sức chứ?”

      “Bác sĩ Lượng vừa nãy thôi miên cho em, em chủ động đề nghị. Em nhớ ra rồi, mẹ em từng đưa em đến chơi Tân Thường Cốc, hồi đó em còn rất bé. Thảo nào cứ thấy phong cảnh ở đó quen quen. Emớ ra các cảnh bị hành xác y hệt ông Cố Trân từng trải qua: bị sâu bọ hút máu, bị nhốt trong căn nhà bằng sắt mấy ngày, rồi bị lửa nung, sau đó mưa…Chắc mẹ em cũng bị nhốt ỏ căn nhà khác”.

      “Đó là căn nguyên của chứng sợ bị khép kín à?”

      “Chẳng còn cách giải thích nào có lý hơn thế. Hình như lần đó bị sốc quá mạnh, tiềm thức của em chôn vùi nó, cho nên lại mắc chứng sợ bị khép kín”.

      “Thực ra người dân Thôn quái dị làm việc gì?”

      “Em chuyện với ông Trân, ông ấy cho rằng có lẽ đó là cách để họ ngăn chặn những người khác khỏi bị ‘đau thương đến chết’!”

      “Nhưng chẳng có chút căn cứ khoa học gì cả! Những việc làm của họ quá là khác thường, nếu thể khống chế được lửa cháy, chết người à?”

      “Em vẫn nhớ là ông già mặc áo mưa đó có thể dự báo thời tiết, ông ta vốn có gốc rễ sâu xa với Thôn quái dị, dân thôn ấy cũng biết dự báo thời tiết cũng nên! Vì thế họ chọn ngày có mưa để mà nổi lửa, chắc chắn khống chế được đám cháy”.

      Lâm Nhuận tỏ ra rất quan tâm: “Chắc mấy hôm nay em vẫn chẳng nghỉ ngơi, vẫn nghĩ ngợi nhiều quá, nên giữ gìn hơn, nghĩ nhiều cũng rất mệt”.

      “Mệt hay cũng thế thôi, sớm muộn gì em cũng chết…” Tư Dao thản nhiên, dường như chẳng mấy bận tâm.

      “Em muốn lấy mảnh vải đỏ (1) băng miệng em lại chắc? Toàn vớ vẩn thôi!”

      “Các hùa vào với nhau để giấu em, giấu tình trạng bệnh tật, nhưng em chẳng thể tự dối mình dối người!”

      “Nào có ai giấu gì em? Chưa có kết luận chắc chắn kia mà!”

      “Kết luận? Cần bao nhiêu người nữa ra , mới có thể kết luận?”

      “Em khác với họ, em được chăm sóc sớm, viêm cơ tim chủ yếu là nghỉ ngơi tự khỏi. Những người trước kia đều được kịp thời điều trị và chăm sóc”

      an ủi em, em biết. Nhưng có nhớ rằng các việc mà người mặc áo mưa ấy định làm, có việc gì là làm nổi? Ông ta muốn giết muốn hành hạ em, lẽ nào lại thành công?”

      “Em lại linh tinh rồi! Tại sao ông ta phải nhằm vào em?”

      “Ông ta dụ mọi người đến Tân Thường Cốc, hang Thập Tịch – đều là những nơi hồi em từng đến. Tại sao? Ông ta bám riết em biết mệt mỏi, cứ như mèo vờn chuột. Tại sao? Em tin chắc mình làm điều gì phật ý ông ta, vậy ông ta có thù oán gì đó với bố mẹ em; giờ đây em thấy thắc mắc, tại sao bố mẹ em mới ngoài 50 mà năm ngoái phải lần lượt qua đời vì bệnh tim?”

      em kể với , mẹ em mắc bệnh tim từ hồi còn trẻ!”

      “Nhưng bố em sao? Ông ấy rất ham thể dục thể thao…”

      “Em ạ, những chuyện này hãy để bên công an họ xử lý. Nghe họ bắt đầu truy nã ông già mặc áo mưa, họ dùng ngay tấm ảnh có được trong an-bum ảnh của ông Lý Bá Thụy. Nếu ông ta còn ở Giang Kinh, vẫn có cơ hội tìm ra ông ta!”

      “Tìm ra à? Ông ta định làm việc gì, cũng đều thực được. Ông ta chịu giao cho linh đan thần dược chắc?”

      “Kìa, Dao Dao! Sao em lại trở nên bi quan thế này?” Đôi mắt Lâm Nhuận rực sáng, sưởi ấm lòng . “Em có nhớ từng thế này: ngay từ dầu em rất hấp dẫn , vì em luôn hết sức lạc quan, có lòng ham sống mãnh liệt, em rất mạnh mẽ - mặc dù em luôn bị ác mộng đeo bám, các bạn thân lần lượt ra . Còn , em biết rồi: thực chất người yếu đuối! có thể tưởng tượng rằng, nếu em là người khác – người yếu đuối như – sau bao phen khiếp hãi như thế, chắc gục ngã, đầu hàng số phận, ‘đau thương đến chết’ từ lâu rồi! Chỉ có em mới dám gan góc bóc vở từng màn tối che khuất , mới vĩnh viễn tin ở ngày mai…”

      “Kìa, đừng nữa…” Tư Dao bỗng xúc động ôm chầm lấy Lâm Nhuận, trào hai hàng lệ vui sướng pha lẫn buồn tủi. “ lại diễn thuyết hùng hồn cứ như là bí thư chi đoàn…Em đâu có mạnh mẽ đến thế, thực ra em là đứa con rất hay khóc, nếu , và các chị em sống nổi đến hôm nay”.

      “Em lại thế rồi! Chính em quyết định vận mện của mình…nhưng, đúng là em cũng hay khóc !” Lâm Nhuận lau nước mắt cho nàng.

      “Tại sao vẫn còn giấu em…” Nước mắt nàng lại tuôn trào nhiều hơn nữa.

      nào có giấu gì em…”

      bắt đầu có tượng rối loạn nhịp tim, đúng ? Trong máu cũng bắt đầu phát ra virus ấy, đúng ?”

      “Sao…sao em biết?”

      quan tâm đến em từng giờ từng phút, em cũng từng giờ tút nhớ . Em lén ra khỏi bệnh viện, gặp bác sĩ Phàn thường khám bệnh cho . Ông ấy cho em biết. đừng quên, em vẫn là bạn chính thức của !”

      “Em phải là người vợ của mới đúng!” hôn nàng.

      “Tại em làm bị vạ lây…” Tư Dao khóc nức nở. Nếu cũng ‘đau thương đến chết’, đúng là tại nguyên nhân này.

      “Nào, băng đỏ! bưng miệng em lại!” hôn lên môi nàng. “ có chân, tự ! Chứ đâu phải tại em? suy nghĩ rồi, hôm đó ở ngoài hang Thập Tịch nghe thấy em vùng vẫy…nếu lại cho vạn cơ hội như thế vẫn chạy vào cả vạn lần!”

      “Em biết, mọi người đều rất thương hại em, nhưng họ đâu có biết thực ra em lại hết sức may mắn!”

      luôn có cảm giác rằng ông trời hay chiều ý người, chúng ta cùng nâng đỡ nhau, nhất định vượt người, chúng ta cùng nâng đỡ nhau, nhất định vượt qua bước gian nan này. và em phải vững vàng. Tâm trạng lạc quan có thể giúp chúng ta bình phục!”

      “Được! chớ có hối hận đấy nhé!” Tư Dao cũng rất biết, điều ấy đâu có dễ! Chết rồi, lại sống lại – là có , nhưng chỉ có trong truyện cổ tích, trong truyền thuyết mà thôi. Có lẽ, tất cả chỉ là truyền thuyết dân gian; đôi trai nhau thắm thiết, rồi họ được ở bên nhau mãi mãi, vì họ chết cùng lúc!

      Chung Lâm Nhuận rời buồng bệnh của Tư Dao, sang buồng bệnh khác ở cùng tầng này. lái xe của gia đình họ Chung đặt các vật dụng sinh hoạt nóc tủ nơi đầu giường và chiếc tủ bếp gắn tường – Lâm Nhuận chủ động xin được chuyển đến bệnh viện số 7 của thành phố, để được chính thức điều trị và chăm sóc.

      (1). Tượng trưng ‘lệnh cấm’

    4. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 47
      CHẾT VÌ VỠ TIM(1)


      Công ty khai thác các chế phẩm sinh học “Trầm Luân” đặt tại nơi sầm uất thực ra chỉ là cửa hàng , trong các quầy tủ bày làm phép số thuốc bổ. Đậu Hoán Chi mở cửa, rảo bước vào rồi đóng ngay cửa lại. Sau quầy hàng còn có cửa , lão mở khóa bước vào, rồi cũng đóng lại luôn.

      Lão bật đènĐây là phòng thí nghiệm rộng rãi và rất sạch , đặt các thiết bị tiên tiến của nước ngoài, máy ly tâm siêu tốc, máy đo sắc phổ chất lỏng, máy phân tích men đa chức năng, máy tổng hợp DNA… đều là thiết bị mới nhất trong mấy năm gần đây.

      Lão mở két sắt lấy ra chiếc máy tính xách tay, đọc các ghi chép mấy hôm vừa rồi, chợt cảm thấy gai lạnh.

      cảm giác mà nhiều năm qua thấy có.

      Tay run run mở tủ lạnh lão lấy ra ống nghiệm nho .

      Trong đó là máu.

      Cách đây lâu, lão cải trang thành y tá trong viện lén đến lấy mẫu máu của Tư Dao lúc hôn mê.

      Tư Dao là vật thí nghiệm. Đây là phần trong toàn bộ kế hoạch của lão. Cho đến giờ, kế hoạch thực rất suôn sẻ.

      Năm xưa thế giới này chứa ta, nay ta trở lại làm chúa tể cái thế giới này.

      Bản thân lão cũng nhớ mình có cảm giác ngông cuồng cao ngạo từ khi nào, cảm giác này ngừng củng cố lòng tin của lão; mọi hành vi của mình tuy điên rồ nhưng vẫn rất hợp tình hợp lý.

      Người chị chết, Đỗ Nhược bạc tình khiến Đậu Hoán Chi cảm nhận sâu sắc câu cửa miệng của các vị cao niên trong thôn: ngươi thuộc về thế giới bên ngoài, ra đó ngươi chỉ có thể ‘đau thương đến chết’. Nếu nỗi đau có thể đo được chiều sâu, ‘đến chết’ cũng phải là quá. Khi người chị qua đời, Hoán Chi ý thức được thất bại của mình; giữa cõi đất trời mình chỉ là hạt bụi bất lực, đành nhìn người chị thân duy nhất ra , rồi người thân thiết bỏ . mình bóng, Hoán Chi khóc đến nghẹn thở tức ngực, Hoán Chi thậm chí muốn nhìn thấy những ánh mắt thông cảm của mọi người, vì đó là thương hại dành cho kẻ yếu – chẳng khác gì đối với con mèo con chó lạc đường về, hoặc con chim gãy cánh. Thông cảm đấy, nhưng giúp được gì. Cái cảm giác đó như mũi dao dần cắm sâu vào trái tim vốn sắp nát tan của Hoán Chi.

      Chỉ Hoán Chi mới biết trái tim này kiêu ngạo nhường nào, và cũng tràn ngập thương nhường nào.

      Chỉ mới biết Đỗ Nhược là quan trọng với đến đâu; sau khi mất nàng, lại nhìn càng hơn, càng hơn nữa.

      càng nặng lòng, nỗi hận càng sâu. Từ Đỗ Nhược rời xa , luôn theo dõi nàng, phá rối các cuộc hẹn hò với kẻ chen ngang kia, thậm chí định đến đập phá đám cưới của họ. Lãnh đạo nhà trường và công an can thiệp, trở thành đối tượng bị giám sát.

      Nếu có người chị vợ là Đỗ Dung luôn luôn thông cảm với , động viên hãy cứng rắn đứng lên tìm cuộc sống mới, chắc trở thành kẻ bỏ trong xã hội.

      Đương nhiên, với con người mà trái tim chết, “cuộc sống mới” thực ra chỉ là cách dễ nghe hơn “kiếp sống vật vờ” mà thôi. cần có thăng bằng để cho lòng tự trọng bị phá hủy, lòng thương bị tàn phá bị ruồng bỏ có được thăng bằng. Con thuyền mất bánh lái trôi vào dòng chảy xiết của phục thù.

      Khi mà gần như thể nào tồn tại ở Giang Kinh nữa, nhớ đến câu của vị cao niên trong thôn: nếu cháu gặp trắc trở, hãy trở về, nơi này mãi mãi là nhà của cháy.

      Nhưng lúc này lùi về còn khó hơn cả bước về phía trước.

      Xin nghỉ công tác ở Giang Kinh, trở về với non xanh nước biếc ở quê nhà đương nhiên là niềm an ủi cho tâm hồn, tránh xa đô thị ồn ã tất nhiên là nghỉ ngơi dành cho tinh thần. Nhưng, ngần ấy năm mải miết vươn lên cho phép lại chìm xuống, cuộc sống nơi thôn dã đủ thỏa mãn tham vọng của , và càng thể cho phép thực kế hoạch trả thù.

      giấu tên để báo cáo tình hình dịch bệnh với Trung tâm phòng chống dịch bệnh của tỉnh, nên khoảng cách đối với thôn của mình; những kiến thức y học chính thống mà được trang bị khiến thể thỏa hiệp với tập quán hủ lậu “thay máu” trong lịch sử và văn hóa của thôn. Trở về thôn, như vừa quen vừa lạ. Mọi thứ ở quê hương là nơi gửi gắm tình cảm tốt đẹp, giúp có được thăng bằng, nhưng thể trở thành khởi đầu của cuộc sống mới.

      sống đơn độc trong vùng thung lũng bí hiểm kia và từ đó cái thung lũng vô danh có tên mới: Tân Thường Cốc – cái thung lũng khiến đau đớn, hang Thập Tịch khiến vỡ mộng, vách Niết Bàn – là tuyệt vọng của đối với cuộc sống mới.

      Hai năm trôi qua ở núi Vũ Di non xanh nước biếcnhưng nhàn rỗi phút nào.

      Ngày nào cũng mặc chiếc áo mưa lùng thùng – theo tục lệ của thôn cũ, áo mưa chính là áo tang, sau khi chị qua đời, nguyện mãi mãi để tang chị.

      Nỗi hận bao giờ nguôi. Càng độc càng hận sâu. Hận Đỗ Nhược, hận kẻ chen ngang kia, hận cái thói yếu đuối và tham lam của bản tính con người.

      dần hiểu nỗi sợ hãi của các bô lão trong thôn đối với bên ngoài và xu thế khép kín của văn hóa nội bộ thôn.

      khép kín đáng tôn trọng, nó là cách tự vệ sau bao phen khốn đốn, đương nhiên là thế.

      Cho nên, sau khi tài liệu quan trọng – tức là tập bản đồ do các bậc cao niên vẽ tay – bị chuyển ra Giang Kinh Hoán Chi vạch kế hoạch tỉ mỉ, để “ cần gươm đao” cũng lấy được nó từ két sắt của Diêu Tố Vân.

      Diêu Tố Vân chân chất, cùng người chồng ham chơi bời kia hình như vẫn tập dượt cho tấn bi kịch ‘đau thương đến chết’ khác, cho Hoán Chi biết thêm tài liệu để cười nhạo bản tính con người. Vợ chồng họ minh chứng thêm rằng, chương trình hành động lần này mà Hoán chi trù tính từ nhiều năm, thực ra là nhằm cứu vớt loài người.

      Nhiều năm về trước, khi khỏi Giang Kinh, Hoán Chi bán tất cả mọi thứ mình có, gần như dùng toàn bộ số tiền ấy để mua sách chuyên môn, nhất là các tác phẩm trong và ngoài nước viết về vi sinh vật học phân tử. Trong sách chỉ có hoàng kim và mỹ nhân (2), mà còn có cả những gợi mở về phục thù nữa. Hoán Chi dần hình thành kế hoạch khá ràng, bèn “hạ sơn” bắt tay vào thực .

      Hoán Chi trốn sang Mỹ, dựa vào các thủ đoạn gian lận để có được danh nghĩa hợp pháp. Sau đó thi đỗ nghiên cứu sinh với thành tích cao, trở thành tiến sĩ, làm trợ giảng, phó giáo sư, giáo sư, rồi đứng vững trong lĩnh vực vi sinh vật phân tử, có phòng thí nghiệm riêng và nhân viên của mình, có sáng chế độc quyền, thành đạt cả về nghiệp lẫn tiền bạc.

      Nhưng Hoán Chi bao giờ quên ý nghĩa của việc mình tiếp tục sống.

      Chí phục thù là động lực khiến Hoán Chi phát triển nhanh, vì thế thức trắng bao đêm dài, các đồng nghiệp đều sao hiểu nổi lấy đâu ra tinh lực và kiên nhẫn để luôn luôn tiến lên đỉnh cao trong học tập và công việc.

      Khoa học tiến mạnh, có thể tác động vào tận nhiễm sắc thể của con người, nhưng vẫn thể làm thay đổi những nét thấp kém trong bản tính con người. Mọi nét thấp kém trong bản tính con người đều gây nguy hại cho người khác, chúng cần phải chịu hậu quả, hậu quả nặng nề; có thế mới bảo đảm để tái phạm sai lầm và gây tổn thương.

      Đỗ Nhược và thằng cha họ Mạnh kia phải gánh chịu hậu quả, họ phải mất hết mọi thứ kể cả đứa con quí Mạnh Tư Dao – độ thanh xuân và cũng xinh đẹp như Đỗ Nhược ngày nào.

      Cái thế giới này cần phải nghe thấy tiếng của ta, nó là lời tuyên bố vang dội mạnh như sấm sét: bất cứ ai, nếu buông thả bản tính thấp hèn phải hứng chịu hủy diệt.

      Đây là trái đất trước khi có con thuyền cứu vớt của Nô-ê, là đế quốc La Mã trước thời kỳ thiên tai chiến loạn, bản tính thối nát sa đọa, tất cả lật nhào.

      Đó là nguyên nhân chủ yếu để Hoán Chi “chế tạo” ra loại virus kia. Phục thù, nếu chỉ vì nhằm vào cả nhà Đỗ Nhược cần Hoán Chi phải dùng đến kỹ thuật vi sinh vật phân tử. Hoán Chi “chế tạo” virus là vì muốn cứu vớt nhân loại. Chúa cứu thế và Người kết liễu luôn luôn là thể thống nhất của mâu thuẫn rất hoàn hảo.

      Trước khi rời Giang Kinh, Hoán Chi chiết suất được độc tố của virus dịch bệnh tại Thôn quái dị, cất giữ trong hầm lạnh đặc biệt của nhà trường. Hoán Chi biết , việc quản lý nghiên cứu khoa học của nhà trường rất luộm thuộm, nếu biết nó là độc tố của loại virus nào đó người ta cũng tùy tiện vứt , vẫn cứ bảo quản lâu dài làm tư liệu, để khỏi bị “rách việc”.

      Mười năm sau Hoán Chi về nước, vào đại học Giang Kinh lấy lại cái chất độc ấy. Sau ngần ấy năm, việc quản lý phòng thí nghiệm lại còn có nhiều lỗ hổng hơn xưa. Dùng độc tố ấy làm nền, sử dụng những virus Ke-sa-ji bình thường rất sẵn có, Hoán Chi dồn tâm huyết nghiên cứu suốt chục năm, cuối cùng sản xuất ra loại virus được “cải tạo”, đặt tên là virus DBH – viết tắt từ “Death from a broken heart” (Chết vỡ tim; Đau thương đến chết). Những con chuột thí nghiệm bịễm virus này, sau ít lâu có số phát điên, số còn lại đều chết vì rối loạn nhịp tim.

      Đây đúng là bức tranh minh họa rất chuẩn cho “Cái chết đau thương”.

      Rối loạn thần kinh cộng với rối loạnh nhịp tim, hai tầng đau khổ tâm lý và sinh lý, là đỉnh điểm của tàn phá con người. Hoán Chi trải qua cảm giác này, khi người chị qua đời, tình cảm và nghiệp – hai bề đều tổn thất; mọi thứ có bất chợt mất trắng, rơi xuống tận đáy sâu. Hoán Chi phải chịu nổi đau khổ như thế. Mình làm điều gì sai trái. Cái thế giới này đảo điên rồi, đam mê và khát vọng khám phá bị coi là xấu, buông thả và ích kỷ lại được người đời khoan dung.

      Tuy thể chứng minh bằng thí nghiệm ở động vật, nhưng Hoán Chi tin chắc rằng, trước khi chết cá thể phát điên hẳn là phải nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ. Những người ở Thôn quái dị trước khi chết nhìn thấy gì? Người lặng lẽ gục xuống chết luôn, người khóc than bất chợt tắt thở… vĩnh viễn công trình nghiên cứu nào có thể cho kết luận trước khi chết họ nhìn thấy những gì.

      Những virus tồn tại ở Thôn quái dị và hang quan tài treo, có mấy sức sống, chu kỳ hoạt động lại quá xa nhau, hàng chục năm mới phát tác lần. Trong các loại côn trùng để “thay máu”, cá biệt có loại mang rất nhiều virus này, vì thế mới lây nhiễm trong dân thôn. Còn thứ virus mà Hoán Chi “phục chế” được trong phòng this nghiệm, có thể tung ra tràn lan bất cứ lúc nào.

      Khi tung loại virus này ra quy mô lớn, cũng là Hoán Chi đồng thời sắm hai vai Chúa cứu thế và Người kết liễu.

      Đương nhiên, trước khi phát tán virus này diện rộng, Hoán Chi còn rất nhiều việc phải làm, ví dụ, cần nắm được quy mô dịch bệnh do virus “Đau thương đến chết” lây lan trong cộng đồng… Ở cái thôn quê hương, virus tồn tại dai dẳng lâu, nhưng triệu chứng nhiễm bệnh ra sao, lây lan ở môi trường đông người ra sao, có tác dụng thần kỳ 100% “Đau thương đến chết” …đều chưa . Phải nắm được các vấn đề này mới có thể phát tán cách chắc chắn và nhịp nhàng để hoàn thành kế hoạch của mình.

      Quá trình nghiên cứu này còn là cuộc c đầy ngụ ý sâu xa; thiên hạ vẫn là “trò chơi cuộc đời” đấy thôi? Cái lối nhận thức méo mó về cuộc sống gây ra bao nhiêu bi kịch? dẫn đến bao nhiêu chuyện suy đồi cho bầu khí xã hội? Bây giờ ta phải đứng ra chấn chỉnh và kiểm sót trò chơi này, những kẻ mải miết ăn chơi ở chốn đời thường bụi bặm các người phải sắm vai! Cuối cùng chỉ có ta mới biết kết cục của trò chơi – có người thắng, chỉ có đau thương đến chết mà thôi.

      Mạnh Tư Dao là mục tiêu hết sức lý tưởng. Có lẽ vì Hoán Chi rất “quan tâm” đến Đỗ Nhược, nên từ 5 năm trước bắt đầu tìm hiểu Tư Dao. Bằng cẩn trọng của nhà khoa học, lão kiên nhẫn theo dõi và điều tra, tìm hiểu toàn bộ cuộc sống của . có những người bạn tràn trề nhựa sống, họ sống giữa đô thị đông đúc, mỗi người đều có điểm yếu của mình; ngoài tình bạn ra, họ cũng có nghi ngờ, đố kỵ, và phản trắc. May sao, này lại đam mê du lịch, lão cho ta lĩnh hội chút cái chốn đau thương ấy. Hồi lão cùng Đỗ Nhược nhau hai người từng đắm mình giữa cảnh sắc trải ra vô tận này. Những tiếng cười vui, những nụ hôn say đắm như vẫn còn đọng lại giữa cây cỏ hoa lá khắp vùng núi.

      Địa điểm bắt đầu trò chơi là “hang Thập Tịch” do lão đặt tên. Tuy hang này là ổ virus nhiều lần phát bệnh “chết đau thương”, nhưng lão quan sát và phán đoán, phải quanh năm đều có virus tồn tại. Lão đem virus DBH “đau thương đến chết” mình sản xuất cấy vào giống đỉa Nam Mỹ, thả chúng sinh sống trong vũng nước ở hang Thập Tịch. Sở dĩ lão chọn đỉa, vì đỉa hút máu là con đường lý tưởng để lây truyền virus, và đặc biệt là vết cắn của chúng luôn để lại hình trái tim vỡ.

      Lão làm thí nghiệm chuột. Sau khi bị cấy virus DBH này, chúng đột tử vì rối loạn nhịp tim; giải phẫu khám nghiệm, thấy cơ tim bị thương tổn nặng, có nhiều vết rạn.

      Đây cũng là ‘biểu tượng’ lão thiết kế cho trò chơi này, để kỷ niệm kiện “vỡ tim” của lão; tan nát cõi lòng, là trạng thái tình cảm mà loài người thường rất hay gặp.

      Biết Tư Dao và đám bạn kia sau khi ốt nghiệp vẫn thường liên lạc với Hội du lịch của đại học Giang Kinh, lão bèn truyền cho Hội này tờ quảng cáo du lịch Tân Thường Cốc. Quả nhiên, Tư Dao và đám bạn rủ nhau luôn. Nhóm “Thất kiếm” của đại học Y Giang Kinh kéo đến, khiến lão thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn “vui vẻ tiếp nhận”. Cũng hay, lão có thêm vật thí nghiệm nhưng cũng lúng túng, vì lão cần quan sát kỹ diễn biến bệnh tật sau khi nhiễm virus, nếu đông “đối tượng” khó mà làm được đầy đủ. Cũng may, phần lớn “Thất kiếm” đều ở Giang Kinh.

      Các sinh viên trẻ tuổi tinh lực dồi dào, phát bệnh tương đối sớm, có lẽ là vì phản ứng miễn dịch mất thăng bằng. Lão bỏ rất nhiều công sức để sưu tầm hồ sơ bệnh án của những người miễn bệnh. Hễ thấy ai khám bệnh kêu ca mệt mỏi hoặc bị ngoại tâm thu, lão đều rất lưu ý, vì lão biết rằng khi phát bệnh người đó nhanh chóng đột tử. Thế rồi, lão chứng kiến Trương Thông và Phó Sương Khiết đột tử, trước đó cả hai đều từng đến phòng y tế của trường để kiểm tra vì rối loạn nhịp tim.

      Trương Thông thực đáng thương, sau khi bị người Phó Sương Khiết “cho ra rìa”, chắc đau xót đến cùng cực, dẫn đến rối loạn nhịp tim rồi đột tử. Còn Sương Khiết, chắc cũng vì xúc động sau cái chết của Trương Thông nên tâm trạng rất bất ổn, dẫn đến rối loạn nhịp tim. Nếu sớm biết thế này lúc trước lão làm bừa! Trò chơi “Đau thương đến chết” tóm được hai người phải đau thương mà chết, đáng buồn và cũng đáng cười!

      Trong quá trình quan sát đám bạn bè của Tư Dao, Viên Thuyên khiến lão thấy rất hào hứng. cực kỳ thông minh, nhưng cũng hơi có tham vọng. Sao khi phát ra đặc trưng tính cách của , lão bèn thiết kế ra trò chơi nằm trong trò chơi.

      Hồi ở Philadelphia, lão từng quen với Lý Bá Thụy là kiến trúc sư Hoa kiều. Chơi với ông Thụy, là vì muốn nhờ ông “cải tạo” lại hang quan tài treo – nơi ai dám vào. Lão biết, thực ra hang đó chẳng có gì đáng sợ, cũng hề có “lời nguyền” nào cả; chỉ có đặc điểm cách số năm, hang này lại xuất số sâu bọút máu, có mang virus. Cải tạo hang, là vì lão muốn treo quan tài của người chị ruột lên tận đỉnh hang, quan tài treo càng cao người chết càng gần thiên đường hơn. Lão cũng chẳng mình tin cái quan niệm có từ lâu đời này khi nào. Lão chỉ biết, mình nắm được, thậm chí kiểm soát thao túng được cõi đời tại, còn sau khi chết lão vẫn mơ hồ; lão chỉ nghĩ rằng chị mình sau khi chết phải được hưởng đãi ngộ cao nhất.

      Ông Lý Bá Thụy giúp Đậu Hoán Chi thiết kế “cỗ máy” treo quan tài và hai người trở thành bạn thân. Ông Thụy quanh năm thấp thỏm, luôn cảm thấy có kẻ định hại mình, ông kể với lão việc mà mình lo lắng nhất trong đời. Sau khi trở thành cổ đông của tập đoàn Đắc Quảng, ông phát thấy Đắc Quảng dùng rất nhiều thủ đoạn phi pháp để ngừng phất lên trong thị trường địa ốc. Ông để tâm thu thập các chứng cứ phạm tội của Đắc Quảng, nhưng rồi ông chợt nảy tham vọng – dùng nó để uy hiếp lãnh đạo tập đoàn Đắc Quảng, hòng trở thành cổ đông lớn hơn nữa. Chung Thục Minh tuy bề ngoài vẫn hiền hòa nhưng có ý định khử ông Thụy. Ông Thụy, sau khi bộc lộ tham vọng, thấy hối hận nhưng muộn, ông vội cho bạn thân Đậu Hoán Chi biết số bí mật kể cả bí mật về bức “tường kép”. Ông Thụy rất tin tưởng Hoán Chi, trước tiên vì ông biết Hoán Chi còn giàu hơn mình; ông cũng biết mọi phương diện của Hoán Chi ở Mỹ, và cũng với luật sư của mình rằng lo Hoán Chi bán đứng ông.

      Sau khi cả nhà ông Thụy bị hại, Hoán Chi đoán ngay rằng Đắc Quảng là thủ phạm. Vậy kế hoạch của lão càng nên tăng tốc, đời này có lắm chúng sinh đáng chết, có lắm chúng sinh mang đủ loại dục vọng rồi trượt xuống vực sâu, và có vô số chúng snh chịu khốn khổ đủ cả đường! Ta phải trừng phạt, dẫn dắt và giải cứu! Vì có kế hoạch của riêng mình nên lão chưa muốn hành động sớm – phanh phui tập đoàn Đăc Quảng. Lão chịu khó chời thời cơ; cần phải mượn sức của người khác để chơi trò chơi đặc sắc!

      Viên Thuyên là ứng viên quá hay nhất là khi lão biết vị hôn phu lắt léo đầy dã tâm.

      Lão giấu tên, khéo léo cung cấ cho Viên Thuyên vài thông tin về Lý Bá Thụy, kể cả về số tiền kia. Đúng là thiết kế hoàn hảo, để cho bản tính tham lam, đớn hèn, cạn tình của con người ra đầy đủ.

      Lão phải thất vọng. Quả nhiên Viên Thuyên “ngắm” vào số tiền ấy. Có điều, lão ngờ, rất khôn ngoan cẩn thận Viên Thuyên khi vào “tường kép” lại đồng thời phát ra bản vẽ thiết kế hang quan tài. Thế là cỗ quan tài treo của bà chị lão biến thành nơi cất giấu tiền bạc của Viên Thuyên. Tiếp đó, bộc lộ càng kích thích lão; những điều này quan trọng đối với “ nghiệp” mà lão làm: bản tính con người, “cái ác” mãi mãi chiếm ưu thế. Những điều này càng củng cố tín điều của lão: trong số hoàn cảnh nào đó, những người trông có vẻ như vô tội, thực ra, chết là đáng đời!

      Lão vẫn ngừng quan sát những thanh niên nhiễm vius.

      Viên Thuyên khám bệnh, được kết luận “nghi viêm cơ tim”. Lão biết ta chẳng thọ được mấy ngày nữa, lão cũng theo Thượng Hải, định ghi chép chính xác về tượng bệnh lý và khung cảnh tử vong, cũng muốn biết ta có đến Thượng Hải gặp Lâm Mang để ‘vui thú’ hay – bởi lẽ, trong khi quan sát diễn biến bệnh tật, lão đặc biệt chú ý cái diễn biến của con người khi bị cám dỗ. Nhưng bất ngờ, ở Thượng Hải, Viên Thuyên chỉ cùng ăn trưa với Lâm Mang rồi vội vã phóng xe Nam Kinh. Lão cũng thuê tắc-xi bám theo. Quả nhiên, đường cao tốc Thượng Hải – Nam Kinh, Viên Thuyên bất chợt rối loạn nhịp tim, chiếc xe chạy ngoằn ngoèo hồi lâu. Chắc là ta xuất ảo giác gì đó, hoặc trước đó nhìn thấy lão ngồi trong xe, nên mới dùng đèn cảnh bảo của xe để đánh tín hiệu mã số điện báo “Đau thương đến chết”.

      Lão còn cho rằng, khi bị rối loạn nhịp tim, rất có thể Viên Thuyên trông thấy bốn chữ “Đau thương đến chết”; vì trong tiềm thức ta sẵn lo âu về số phận của mình, lo rằng lời nguyền kia thành .

      Sau khi Viên Thuyên chết lâu, lão lại phát ra Thương Tiểu Mạn ở Vũ Hán cũng bắt đầu trục trặc. Nhưng vấn đề tim mạch của bị chìm bởi chuyện có thai và sảy thai. Nhân thấy Tiểu Mạn công tác Giang Kinh và Đại Lý, lão cũng bám theo. Đại Lý, Tiểu Mạn ngồi xe buýt nhìn thấy lão ở trong chiếc tắc-xi, ta bỗng bị rối loạn nhịp tim kém theo chứng rối loạn tâm thần, chạy lên giằng vô-lăng của tài xế, dẫn đến tai nạn lật xe. Điều này chứng minh rằng rối loạn nhịp tim bất chợt cũng kèm theo rối loạn tâm thần. Tiểu Mạn nhìn thấy gì? Lão biết nhưng chắc chắn phải là cái gì đó rất đáng sợ. Lúc đó ta sợ cái gì nhất? Hồn ma của Kiều Kiều? hay “đau thương đến chết”? Hoặc có lẽ, sợ vì “thần chết” là mình cũng nên!

      Thương Tiểu Mạn là con bé có tội. Trước tiên nó nẫng bạn trai của bạn thân là Kiều Kiều, rồi lại “tham gia” vụ án kinh tế có thể đẩy bố nó vào tù.

      Tuy bản chất ta có lẽ vẫn là lương thiện, nhưng dục vọng và ích kỷ điều khiển hành vi, khẳng định hủy diệt của ta. Đâu có thể ta hoàn toàn vô tội? Lúc ta sắp chết xuất ảo giác khiến ta kinh hãi, nhưng ta vẫn chịu chấp nhận phán xét của số phận, còn định cướp vô-lăng của tài xế hòng xoay chuyển định mệnh! Rốt cuộc, khiến bao người phải chết theo!

      Có bao nhiêu nạn nhân phải đau thương đến chết vì chuyện đó?

      Nhưng cũng phải thêm rằng, có phải số nạn nhân ấy đều trong sạch hay ? Phải chăng trong đời bọn họ cũng từng khiến người khác phải đau thương đến chết?

      Lại còn hai gã Lâm Mang và Lưu Dục Chu trong nhóm người đến Tân Thường Cốc, đều có cái mẽ khôi ngô đường hoàng nhưng trong đó là tâm hồn cực kỳ bẩn thỉu. Chính cái trò chơi này khiến chúng phải lộ ra bản chất xấu xa, cả hai chết đều đáng đời.

      Sau khi Lâm Mang, Dục Chu chết, các đối tượng quan sát thu hẹp vào ba người Tư Dao, Thường Uyển và Lâm Nhuận. Trò chơi tiếp diễn, khi Tư Dao mơ hồ đầu mối nữa lão cài tấm ảnh cả nhà Lý Bá Thụy vào trong bụng con sóc, “chuyển phát nhanh” cho Tư Dao. Tấm ảnh đó do chính tay lão chụp cho họ.

      Quả nhiên Tư Dao thấy ngờ ngợ. trong sáng này bắt đầu theo dõi Lịch Thu suy sụp tinh thần vì thương nhớ người em chết. Lịch Thu là yếu mềm, yếu mềm cũng là nhược điểm của con người. Còn Thường Uyển, ta m quá nhiều nhược điểm của các : nhút nhát, ủy mị, chuộng hư vinh, lúc nào cũng muốn “ rất nhiều”, thậm chí quá lớ ngớ rồi trở thành kẻ tiếp tay cho Lâm Mang! Có lẽ đến chết ta cũng hiểu: thể cầu mà được, cũng phải cứ là cho lắm rồi lần mò ra tình .

      Rất nhiều khi, chỉ là chữ duy nhất tấm bia mộ.

      Thường Uyển ngủ bị giết, lão cảm thấy có phần kì lạ. Tại sao Tư Dao lại có thể sống đến lúc này? Tại sao quá trình diễn biến bệnh tật của ta lại dài như thế? Nào là chôn sống, nào là nổ trong hầm phòng , rồi bọn Đắc Quảng vào chiếm ngôi nhà…mấy lần lão đều đến cứu Tư Dao và lúc gay cấn nhất, chỉ vì lão muốn xem xem bao giờ ta tự chết? Có phải chết vì bệnh tim ? Tư Dao là con chuột thí nghiệm mà lão tâm đắc nhất, lão cần quan sát đến cùng. Sau đó lão thấy Tư Dao bắt đầu viện. Đúng là ta mắc chứng viêm cơ tim; đau thương đến chết chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, ta đâu phải siêu nhân? Lão vẫn rất hào hứng nên trà trộn vào bệnh viện rút ít máu của Tư Dao đem về phân tích.

      Đúng thế, máu của ta có virus, và cũng bị viêm cơ tim. Việc lão phải làm tiếp theo là khoái trá ngắm xem đoạn kết của đời ta diễn biến ra sao.

      Nhưng lão phải thẳng thắn công nhận rằng mình có phần thán phục có vẻ như mảnh mai yếu mềm này. ta cũng nhạy cảm và cứng cỏi như mẹ. từ đâu ra, ta còn có lòng can đảm ham sống mãnh liệt, thậm chí có thể gan góc ráng chịu. Người bình thường, sau mấy lần kinh sợ như thế giương cờ trắng đầu hàng từ lâu, nhưng ta lại coi như mình hoàn thành sứ mệnh – có lẽ với ta sinh tồn chính là sứ mệnh!

      Nhưng chấm dứt của sứ mệnh này là bất khả kháng.

      Điều khiến lão cảm tháy kinh ngạc là Chung Lâm Nhuận. ta thừa biết cái lời nguyền “Đau thương đến chết” của hang Thập Tịch mà vẫn cứ vào để cứu Tư Dao. Và, đáng kinh ngạc hơn nữa: ta là “thái tử” của tập đoàn Đắc Quảng – có thể sở hữu đủ thứ đời – mà lại xung phong làm vật thí nghiệm của lão.

      Có lẽ, tình còn phức tạp bộn bề hơn cả kỹ thuật vi sinh vật phân tử.

      Có lẽ, lão chưa nhìn nhận thấu đư lão vẫn tưởng.

      Khi mọi việc tiến hành suông sẻ lại xuất tình thế bất ngờ. Nếu chuyện bà Đỗ Dung là đúng, Đỗ Nhược dẫn đứa con Tân Thường Cốc để làm gì?

      Muốn gặp ta chăng? Hôn nhân ngày ấy đổ vỡ, vì cả hai bên đều bình tĩnh nên coi nhau như kẻ thù, oán hận rất sâu; ta dù sau đó có hối hận cũng có lý do gì để dẫn Mạnh Tư Dao hề là huyết thống của ta, đến gặp ta.

      Lão hơi lo sợ, sợ giả thiết…nếu nó đứng vững.

      Lão rút vài cc máu trong ống nghiệm đựng máu của Tư Dao. Lại lấy sơ-ranh cắm kim tiêm, chọc vào tĩnh mạch ở cẳng tay lão.

      Đêm rất khuya, lão ngồi trong phòng thí nghiệm trống trả, ngây như khúc gỗ, bất động liền hai giờ đồng hồ.

      Kết quả nhiều lần xét nghiệm DNA, Mạnh Tư Dao là con đẻ của lão.

      1. Nguyên văn tiếng : Death from a broken heart.

      2. Mượn ý câu châm ngôn có từ thời Tống: “Trong sách có lầu son gác tía, có mỹ nhân…”; cổ vũ việc học tập, ca ngợi sức mạnh của tri thức.

    5. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 48
      LUÂN HỒI


      Nó là con mình?

      Chẳng lẽ đúng là cái lần đó… Thảo nào mà Đỗ Nhược dẫn con đến Tân Thường Cốc để tìm mình, muốn để con được gặp bố, bố được con. Tiếc thay, lỡ hết cả.

      Đây lại là trò ác của ông trời?

      Hay là trừng phạt đối với ta?

      Lão chợt nhận ra trái tim mình vẫn chưa chết. Khi biết Tư Dao là con mình, lão hối hận chỉ muốn chết cho xong.

      Đây là điều tàn khốc nhất, cũng là báo ứng sát nhát và đích đáng nhất.

      Có lẽ mình cũng nên lấy làm mừng, vì nhiều lần cứu được Tư Dao thoát khỏi bọn Đắc Quảng, thoát khỏi tay Lưu Dục Chu, nên cho đến nay nó vẫn còn sống.

      Nhưng đây chẳng phải lại là càng tàn nhẫn gấp bội hay sao?

      Mình tự tay giết chết con mình?

      Mình thiết kế trò chơi, cho rằng trong toàn bộ câu chuyện, mình chỉ là người ngoài cuộc, người điều khiển, thể nào ngờ mình lại trở thành vai cực kỳ đáng buồn trong đó.

      Kết cục của mình là gì?

      Liệu có phải là luân hồi đau thương đến chết ?

      Lão rống lên tiếng dài, như con thú bị thươ. Năm xưa ở Tân Thường Cốc, mỗi khi nghĩ đến nỗi khổ đau, lão vẫn thường rống lên như thế.

      Lão vẫn ngồi đó. Tắt đèn, ngồi trong bóng tối. Cũng như xưa, lão vẫn sợ ánh sáng, vì con tim lão tối đen.

      Có lẽ, mình cần có lần lột xác.

      đời có nỗi đau nào lớn hơn thế này.

      Nàng chỉ còn có thể thở rất yếu ớt.

      hãy hứa với em, nếu em trước , đừng đau xót”. Tư Dao thấy mình ra mỗi tiếng sao mà khó nhọc thế này.

      đau xót, vì với em trong cùng ngày”. Lâm Nhuận ngồi bên giường , cả hai đều mặc quần áo bệnh nhân. Sao vậy? Vì cũng nằm viện ư? Bảo hiểm y tết của đơn vị ở bệnh viện trực thuộc số 1 của đại học Y Giang Kinh, sao lại đến nằm viện này?

      “Em đừng dại mồm dại miệng, phải có hi vọng chứ! Chưa biết chừng, chuyện thần kỳ đến!” Nhưng Tư Dao biết, chuyện thần kỳ thể đến với nàng.

      Ánh mắt Lâm Nhuận vẫn rực sáng ngọn lửa tình ; “Em đừng vớ vẩn, chúng ta đều sao cả, em chỉ mệt mà thôi!”

      “Em cảm thấy nếu em nhắm mắt lại rất khó mà mở ra được. Hãy dể em được ngắm nhiều hơn…”

      Lâm Nhuận òa khóc, nước mắt lã chã rơi ướt cả bàn tay Tư Dao.

      Tư Dao cũng nước mắt đầm đìa, nàng nhìn lên, chỉ thấy bóng Lâm Nhuận nhạt nhòa. Dần dần bóng ấy biến mất. Ôi, chính là ông ta, ông già mặc áo mưa!

      Đúng thế, đúng là ông già mặc áo mưa khóc, chỉ khác là ông ta mặc bộ quần áo của hộ lý.

      Tư Dao bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Thấy tỉnh lại, ông già vọi chạy nhanh ra ngoài.

      “Ông đứng lại! Ông , tại sao ông lại làm như thế? Tôi có oán thù gì với ông?”

      Nhưng ông ta chạy xa.

      “Mong đừng báo công an”, Đậu Hoán Chi bước thẳng vào phòng làm việc của Chương Vân Côn. “Tôi biết là ai, cũng biết tôi là ai. giờ mục tiêu của chúng ta là , tức là cứu sống Mạnh Tư Dao”.

      ra ông đúng là Đậu Hoán chi, đúng là người mặc áo mưa! Nếu chúng tôi đoán nhầm, ông tìm cách giết hại Tư Dao và các bạn của ấy, đúng ? Điều gì khiến ông thay đổi ý định?” Vân Côn bỗng nôn nóng muốn sỉ nhục Đậu Hoán Chi, may mà lý trí vẫn luôn trợ lực cho .

      “Nó là con tôi…”

      thể! ấy sinh vào tháng bảy…”

      “Tôi biết, mẹ của Tư Dao kết hôn sau năm mới sinh con. Sau khi mẹ nó lấy chồng, tôi chính thức bắt đầu các chuyện trả thù. Hành động đầu tiên rất điên cuồng, rất hèn hạ mông muội, rất động vật…chắc hiểu ý tôi.”

      “Ông phạm tội, tội xâm hại mẹ ấy!”

      đừng quên, bà ấy từng là vợ tôi”.

      “Vâng, tôi quên rằng chuyện pháp luật với ông, tức là đàn gảy tai trâu! Ông giết hại bao nhiêu người vô tội rồi?”

      Phải, có lẽ mình điên rồi. Nhưng mình đâu có làm gì sai? Trong bọn người nhiễm virus DBH, có kẻ tham lam, có kẻ đầy thú tính, có kẻ ác độc, thậm chí rồ dại; riêng mấy kẻ đó đủ phản ánh những cái xấu xa của bản tính con người dù mẽ ngoài hào nhoáng, dù vô tình hay hữu ý đều làm hại người khác mà hầu như chút cắn rứt!

      có ai vô tội cả, chúng ta đều có tội!...Nếu cứ tranh luận suông thế này lỡ mất việc cứu chữa cho Tư Dao!”

      “Nếu ông có thuốc đặc hiệu gì đưa ra , sao phải gặp tôi làm gì?”

      “Vì tôi dám chắc ông muốn giúp nó. Ông cũng thừa biết, thể có thuốc đặc hiệu với virus, nhất là đối với virus thế hệ mới. có cách gì diệt trừ, ngăn chặn bệnh tật. bao giờ có thuốc đặc hiệu!”

      “Cho nên ông muốn tiếp tục nghiên cứu cách điều trị cho bà chị ông ngày trước chứ gì?”

      “Đúng! Phải phối hợp đông tây y. Năm xưa tôi thử điều chế loại thuốc hỗn hợp đông dược và tây dược, tiếc rằng chưa thành công chị tôi qua đời, gia đình tôi tan vỡ, tất cả trở thành công cốc”.

      “Vậy ông muốn tôi giúp ông điều gì…ngoại trừ việc báo công an?”

      “Chủ yếu là hai vấn đề. Năm xưa khi tôi nghiên cứu cách chữa, ghi chép rất nhiều và cất trong cái hòm, đặt trong phòng thí nghiệm của đại học Y Giang Kinh nhưng lần này trở về lại tìm thấy nó. Nếu bị vứt gay. Nhưng tôi được biết, các thứ tư liệu cũ – chẳng có ích hay – đều được cất vào gian hồ sơ ở tầng hầm khu nhà hành chính cũ. Bà già trông nom ở đó rất nghiêm. phải tôi có cách để lọt vào nhưng vì mải nghiên cứu nên muốn sinh lôi thôi. Vậy tôi muốn mời kèm tôi vào đó đểục tìm.”

      “Ngoài ra, tôi mong tìm giúp vài sinh viên y biết làm các thí nghiệm – tốt nhất là biết cách tổng hợp dược liệu và thí nghiệm động vật – tôi xin trả lương cao, nhờ họ giúp trong kỳ nghỉ đông này. Mọi thiết bị máy móc, phòng ốc tôi có đầy đủ”.

      Vân Côn gật đầu: “Hai vấn đề này quá khó. Bây giờ có thể ngay đến phòng lưu trữ hồ sơ!”

      Tư Dao thấy mình tuyệt đối nhìn nhầm, ông già đó chính là người mặc áo mưa. Tại sao ông ta vào thăm ? Lại còn khóc nữa? Phải chăng ông ta thực là người tốt, thoạt đầu khuyên mọi người đừng vào hang, sau này lại thường ngầm bảo về mình?

      Nhưng tại sao ông ta phải lén lút như thế?

      Lâm Nhuận bước vào. Tư Dao thấy mặc quần áo như thường ngày, có phần yên tâm, định kể với về giấc mơ lúc nãy hai người đều mặc quần áo bệnh nhân, nhưng lại thôi, nghĩ rằng chẳng lành.

      “Bác sĩ cho rằng cần nằm viện à?”

      cần. Ông bấy bảo vì mới ở giai đoạn đầu, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thỏa đáng ổn thôi. Cho nên mới sẵn giờ để ngày nào cũng vào với em”. Lâm Nhuận cho biết buồng nằm chỉ cách buồng đầy trăm mét.

      “Em mong hãy vào nằm viện, có bác sĩ theo dõi vẫn hơn là ở ngoài mình”.

      “Nhưng nếu thế mất tự do quá, chẳng thể hàng ngày vào với em”.

      Tư Dao mỉm cười nắm chặt tay , tạm quên cả chuyện người mặc áo mưa vừa vào lúc nãy.

      Để làm gì chứ? Nếu ông ta định giết mình dễ như trở bàn tay, nhưng nếu định cứu mình quá khó.

      Hãy tận hưởng những giây phút ở bên người mình .

      Từ sau khi đến Giang Kinh, Đậu Hoán Chi sắp đặt các thiết bị ổn định, lão chưa từng cho ai vào phòng thí nghiệm này. Cho nên bất chợt có thêm cả chục nghiên cứu sinh và sinh viên, lão thấy là lạ, mặc dù phòng thí nghiệm của lão ở Mỹ thường xuyên có đến hai chục nghiên cứu sinh và kỹ thuật viên làm việc cho lão.

      Lão nhanh chóng gạt các mối lo ngại vẩn vơ sang bên, mải miết chỉnh lý các tư liệu ngày xưa.

      Bao hồi ức về 25 năm trước như những cơn ác mộng lại tràn về như dòng thác lũ.

      Những hy vọng mong manh, nỗi lo sợ thất bại, nỗi khiếp hãi vì sợ bị mất…như muôn vàn mũi tên găm vào tim lão.

      có chuyện thất bại, ta chưa bao giờ thất bại.

      Những kẻ làm cho ta thất bại, ví dụ gã đàn ông của Đỗ Nhược, bị ta đánh bại bằng phương thức khác.

      Ta cực ghét bị mất, ta thể bị mất, thể đánh mất người thân duy nhất đời này.

      Ngày trước chị là người thân duy nhất, nhưng ta phụ chị ấy, cứu nổi chị ấy khỏi bàn tay tử thần, từ đó ta trở thành tông đồ của tử thần.

      Số phận trớ trêu, lại nảy ra vòng luân hồi trái khoáy? Sau 25 năm, xinh đẹp nằm giường bệnh ấy lại là người thân duy nhất của ta! Ta dã đạo diễn vở bi kịch mà chính mình sắm vai, và ta lại phải đàm phán với tử thần.

      Mấy nạn nhân nhiễm virus DBH hồi trước, từ sau khi bị rối loạn nhịp tim đến lúc đột tử, người sớm nhất là ba ngày, lâu nhất cũng chỉ ba tuần.

      Thời gian biến thành kẻ tiếp tay cho tử thần.

      Chính ta đặt mình vào tình thế tuyệt đường lui, phải quyết chiến với kẻ địch quá mạnh.

      Kết quả của cuộc chiến này phải là kẻ dũng thắng, 25 năm trước ta chính là tên tù binh.

      gần nửa đêm, chỉ còn mình lão ngồi trong phòng thí nghiệm. Lão làm việc liên tục 24 giờ, chịu áp lực tinh thần nặng nề, dồn hết tâm trí và sức lực, những sợi tóc nhám bạc của lão rụng lả tả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :