Đau thương đến chết - Quỷ Cổ Nữ

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 5
      ÁC MỘNG CHƯA CÁO CHUNG


      Nhờ uống khá nhiều cà phê nên Tư Dao mới làm việc được cả buổi sáng rất có năng suất, năng hùng hồn ế hoạch quảng bá, tuyên truyền dự án mới trước Hội đồng quản trị, quên hẳn vị trí của mình chỉ là nhân viên văn thư bình thường.

      Phó tổng giám đốc phụ trách thị trường đích thân đề nghị cho Tư Dao trực tiếp báo cáo vượt cấp trước Hội đồng thực là điều bất ngờ. Bỗng nhiên được tin cậy, cơ hội tốt khó gặp, chẳng có lý do gì để nắm bắt; nhất là trong khi cuộc sống của xáo trộn như thế này. Từ khi làm, Tư Dao luôn tự nhắc mình thể để bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến công tác hàng ngày.

      Đồ uống của bữa trưa cũng là cà phê, nếu e rằng ngay tiếng chuông điện thoại di động cũng nghe thấy.

      tin nhắn ra màn hình máy di động, đó là bốn chữ đỏ tươi: "Đau thương đến chết".

      Suýt nữa buông điện thoại rơi xuống mặt bàn, may mà nhanh mắt nhận ra số máy gửi đến là của Thường Uyển, mới yên tâm; lập tức gọi điện trừng phạt.

      "Đồ khỉ Thường Uyển, định hù doạ mình đấy à?"

      Thường Uyển như mếu máo: "Mình đấy, mình bye-bye gã khốn kiếp ấy rồi, rất buồn". Thường Uyển bắt đầu từ hồi trung học, thay người còn nhiều hơn thay di động, nhưng lần nào cũng hết mình, mỗi lần thất tình là lần đau khổ.

      "Dù thế nào cậu cũng đừng dùng bốn chữ ấy thể đau khổ. Cậu làm cho mình sợ quá. Tối nay cùng ăn cơm, mình an ủi cậu".

      * * *

      Lên hết cầu thang xoáy trôn ốc của hiệu ăn "Luân Hồi", từ xa Tư Dao thấy Thường Uyển ngồi cúi đầu, mắt đỏ hoe. Xem ra lần này ấy lại lòng. Ôi, này khó bề cứu vớt!

      Mình nghĩ thế này liệu có quá thạo đời ? Chính mình cũng khắc khoải chờ đợi tình đẹp kia mà? Trong đầu lờ mờ lên bóng hình quen thuộc.

      thể là ta, hãy biến ngay!

      Tư Dao cố xua hình bóng ấy, suốt mấy năm qua, liệu có ai đáng để sâu nặng, có thể chiếm tn trái tim mình? Nghĩ nghĩ lại, cũng chỉ có mối tình đầu. Những năm tháng này tất cả đều in đậm dấu ấn của ham muốn vật chất, tìm tình chân còn khó hơn chuyện xua đuổi những cơn ác mộng kia.

      Thế là mình lại nghĩ đến những cơn ác mộng đáng ghét ấy!

      "Sao vậy, trông cậu còn có vẻ đau khổ hơn cả mình nữa? Nàng Dao Dao luôn tươi như hoa biến đâu mất rồi? Mình đợi cậu đến an ủi đấy!" Thường Uyển trách móc.

      Tư Dao vội : " có gì, chỉ vì áp lực ở công ty căng quá".

      "Cậu đừng dối, lẽ nào..." Thường Uyển trở thành người bạn tâm tình của Tư Dao, đón nhận mọi nỗi buồn vui hờn giận của .

      Tư Dao giấu nữa: "Đúng, cậu ấy lại đến tìm mình. Mình vốn nghĩ, chuyển nhà để thoát khỏi những cơn ác mộng ấy chỉ là hạ sách trong lúc tuyệt vọng; chuyện tối qua khiến mọi hy vọng của mình hoàn toàn tiêu tan. Viên Thuyên thông minh là thế, sao cũng lại ủng hộ và xui mình chuyển nhà? Chuyển nhà làm sao có thể giải quyết được vấn đề?"

      "Vậy cậu định thế nào?" Thường Uyển tuy là bạn tri kỷ, nhưng lại là người có chút chính kiến nào, đây cũng là lý do tại sao luôn thất tình.

      "Còn có thể làm gì được nữa? thể lại chuyển nhà. Mình đành phải liều chịu đựng, mong sao thời gian có thể chữa lành tất cả".

      Thường Uyển cúi đầu nghĩ ngợi: "Điều quan trọng nhất là phải lặp lặp lại với bản thân rằng tất cả phải lỗi của cậu, cậu là người vô tội, những chuyện đó chỉ là trùng hợp của số điều may".

      Tư Dao cảm động gật đầu: "Thôi được, chuyện của cậu ".

      "Đừng nhắc đến nữa, những chàng như thế vẫn rất bát nháo. Đến khi mình điên tiết lên, ta mới chịu khai ra... Cậu đoán xem, y hệt như gã lần trước, rằng "Em là dễ thương, ăn mặc rất mốt, nhưng về chất người chưa đủ... chưa đủ gợi cảm, chưa đa dạng". Có phải đầu bọn họ chập IC ?" Thường Uyển tức trào nước mắt.

      Nhân viên phục vụ đến hỏi Tư Dao muốn uống gì, Tư Dao câm trí nào để say sưa, nên chỉ gọi cốc bia Yến Kinh. Sau đó lặng yên nghe Thường Uyển kể mãi về chuyện thất tình.

      biết cốc bia đặt bên tay từ lúc nào. An ủi Thường Uyển hồi, thấy khát , cầm lên uống ngụm, bỗng cảm thấy rất khác thường.

      Sao bia lại sặc mùi máu tanh nồng?

      cúi nhìn, bia trong cốc lẽ ra màu vàng óng lại thành màu đỏ sẫm!

      hãi hùng kêu lên, cốc bia tuột khỏi tay, đổ nghiêng mặt bàn. Tấm khăn trải bàn trắng tinh cũng loang máu đỏ từ từ hoá thành bốn chữ: "Đau thương đến chết"

      Cổ Tư Dao như bị đôi tay ai đó bóp nghẹt, muốn kêu nhưng ra tiếng, ngay thở cũng rất khó khăn.

      "Dao Dao, cậu sao thế?" Thường Uyển sợ đờ người hồi lâu mới hỏi được câu này.

      "Cậu thấy chưa? Máu..." Tư Dao cố hết sức thành lời.

      "Máu gì?"

      Tư Dao gọi " ơi" rồi ngoảnh đầu tìm người phục vụ vừa mang bia đến, nhưng lại đờ ra kinh hãi.

      bàn ăn gần đó, phục vụ viên cầm chiếc ấm có cái vòi dài rót trà cho khách. Nước trà từ cái vòi dài ấy rót vào chiếc chén rất chính xác (1).

      Điều làm cho Tư Dao dám tin ở mắt mình là màu của nước trà cũng đỏ tươi như máu!

      Nước "trà" ấy bắt đầu tràn ra ngoài miệng chén, lại bắn toé khăn trải bàn trắng tinh còn phục vụ viên giống như nhà thư pháp biểu diễn, thoải mái khua bút, mặt bàn lên bốn chữ: "Đau thương đến chết"

      Nhìn từ phía sau, người ấy nhắn mảnh khảnh, càng nhìn càng thấy quen quen. Tư Dao như ngồi phải bàn chông, lập tức đứng bật dậy, ra phía ấy như bản năng xui khiến. Đột nhiên, người ấy ngoái lại, khuôn mặt trắng bệch, đám tóc đen ướt xoã trán.

      Chính là Kiều Kiều!

      Tư Dao kêu lên tiếng kinh hoàng, quay ngoắt tất tả chạy xuống tầng dưới, tai vẫn nghe thấy Thường Uyển gọi: "Dao Dao, đợi , cậu làm sao vậy?"

      * * *

      Suốt quãng đường, tim Tư Dao đập dồn dập, trong đầu cứ ra cảnh tượng khủng khiếp vừa nhìn thấy, và bốn chữ kến hồn xiêu phách lạc: "Đau thương đến chết"

      Ảo giác, nhất định chỉ là ảo giác. Thường Uyển gọi di động khẳng định mọi chuyện xảy ra trước mắt Tư Dao đều chỉ là những tưởng tượng vô căn cứ. Tại sao lại thế này? Hình như mỗi lần lại càng nghiêm trọng hơn. Chắc là cái chết của Viên Thuyên, bức ảnh phong cảnh gửi kèm theo quả cầu pha lê, Tiểu Mạn đùng đùng "hỏi tội"... tác động khiến rụng rời hồn vía.

      "Ở đây à?" Người lái tắc-xi dừng xe, ngoảnh lại hỏi.

      Lúc này Tư Dao mới bừng tỉnh, "xin lỗi ", nhanh chóng trả tiền rồi xuống xe.

      Tắc-xi vừa chạy , Tư Dao liền cảm thấy hình như trong bụi cây phía dưới gốc cây to bên kia đường có đôi mắt chăm chú nhìn mình.

      vẫn luôn cho rằng "giác quan thứ sáu" của mình rất khá, tin rằng đúng là có người theo dõi. từ từ tới phía đôi mắt thoắt thoắt kia, mới biết là có gì cả. Lại là ảo giác ư? Bụi cây bỗng phát ra tiếng "soạt" khe khẽ.

      vội quay người chạy về phía cổng nhà, tay run run mở khoá, chui tọt vào trong, đóng kín cổng. Đèn hành lang bật, tựa lưng vào cửa, đứng thở gấp trong bóng tối.

      Lúc này Tư Dao cảm thấy hình như chỉ có mình ở trong bóng đêm đặc quánh.

      đứng chôn chân tại chỗ, dám động đậy, cũng biết nên làm gì.

      Mắt rất nhanh quen với bóng tối, trông thấy lờ mờ ở chỗ tiếp giáp giữa phòng ăn và phòng khách bóng đen! Ngoài kia chiếc xe tắc-xi quay đầu, ánh đèn pha loáng qua cửa sổ, thấy ánh lên vệt sáng mờ bên cạnh bóng đen.

      Hình như là con dao!

      Tư Dao thấy giận mình vì tâm trạng rối bời nên khả năng tuỳ cơ ứng biến cũng mất theo. Sau khi hít hơi sâu, liền bật công tắc đèn lên.

      Trong bếp, Lịch Thu mặc chiếc váy đen đứng đó. Tay phải ta cầm con dao , tay trái cầm quả táo gọt được nửa.

      "Là à? Tôi sợ chết khiếp". Tư Dao mềm nhũn người ngồi vật xuống chiếc ghế sa lông phòng khách.

      "Sao vào nhà mà bật đèn?" Lịch Thu hỏi lại, ánh mắt ta hơi khác thường, như nhìn ra được điều gì đó.

      Mối ngờ vực bỗng trỗi dậy trong đầu Tư Dao: "Tôi còn thấy lạ, sao lại gọt táo trong bóng tối thầm như thế?"

      Lịch Thu lạnh nhạt: "Mắt tôi quá nhậy cảm với ánh sáng, đối với tôi, đèn bếp và phòng khách đều quá sáng. Tôi quen làm mọi việc trong bóng tối rồi, gọt táo chỉ là động tác quen tay, tôi cần nhìn cũng làm được".

      Tư Dao vẫn thấy đáng ngờ, nhưng tiện hỏi thêm, đành gượng cười: " vậy à? Thảo nào chỉ toàn mặc váy đen".

      "Còn kính râm của tôi nữa, chắc chắn nhiều hơn số giày dép của ". Lịch Thu tiếp tục gọt táo, quả nhiên, ta cần nhìn tay mà chỉ nhìn vào Tư Dao, vỏ táo cư từng vòng thõng xuống.

      Con mèo Linda của Tư Dao nghe thấy tiếng chủ nhân vào nhà, biết từ đâu chui ra, nhảy vào lòng nằm nũng nịu. Lúc này Tư Dao mới thấy yên tâm hơn.

      Lịch Thu từ từ về phía trước, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tư Dao: "Này, tôi thấy sắc mặt của Tư Dao ổn, có phải là muộn thế này vẫn chưa ăn ? Hay là cứ ăn tạm quả táo này ".

      Từ lúc ở hiệu ăn ra, Tư Dao chưa có hạt cơm nào vào bụng. do dự chút, thấy Lịch Thu rất chân thành, bèn cười : "Vâng, rất cảm ơn, tôi bận bịu đến tận bây giờ chưa ăn cơm. , tôi về đây lâu, bốn người thuê phòng chúng ta ai cũng quá bận, cũng chưa trò chuyện nhiều được. Hay là hôm nào đó, tôi mời mọi người ăn cơm, nhân tiện có thể giao lưu chút; đều là những người cùng trang lứa, chắc chắn có tiếng chung". Trong thâm tâm hiểu mình muốn nhanh chóng thoát khỏi những buồn phiền và hỗn loạn lâu nay, cách tốt nhất là hướng ngoại để lấp đầy những khoảng trống còn lại của cuộc sống.

      Lịch Thu cười bình thản: "Ý hay đấy, nhưng là người mới đến, nên để những người cũ chúng tôi chào mừng mới phải. Hay thế này vậy: ngày mai tôi làm vài món ăn, bảo hai chàng kia mua bia, chúng ta cùng ăn ở nhà, chẳng phải là càng thoải mái và thực tế hơn à?"

      Tư Dao mơ hồ cảm thấy có gì đó ổn, ổn ở đâu nhỉ? cố nghĩ mãi mới nhận ra: "Sao? ... biết nấu ăn à?" Điều này phá vỡ ấn tượng " ăn thức ăn của nhân gian" của mình đối với Lịch Thu phải?

      "Sọi là "biết nấu" gì được? Tôi có là tôi biết nấu cho ngon đâu!" Lịch Thu vừa vừa quay vào bếp, cầm ra quả táo khác, chỉ vài đường dao gọt xong vỏ táo.

      * * *

      Mở nước nóng đầy bồn tắm, hơi bốc lên ngùn ngụt, chưa tắm nhưng Tư Dao cảm thấy toàn thân dễ chịu, mỗi thớ thịt đều được thả lỏng, trong lòng cũng thấy bình thản.

      Cảm giác như thế này đến hơi chậm, hơi ít, nên sớm nghĩ cách để điều chỉnh như thế này mới phải.

      Đương nhiên vẫn còn nhớ phải nỗ lực rất nhiều dưới giúp đỡ của các bác sĩ để khắc phục được nỗi sợ hãi khi ở trong buồng tắm hẹp. thấy tự hào về điều này và càng vững tin mãi mãi làm chủ vận mệnh của mình.

      nằm xuống chỗ dốc của bồn tắm, ngâm mình trong nước nóng, hai mắt khép lại.

      Mọi nỗi u uất, sợ hãi, lo lắng rồi qua , thể để những mặt trái của việc qua choán hết toàn bộ cuộc sống, tất cả cuối cùng vào đúng quỹ đạo. Lúc mới chuyển công ty, chẳng từng lo rằng những bước khởi đầu làm lại nghiệp rất gian nan hay sao. Bắt đầu làm từ chân thư ký quèn của công ty mới, cũng chỉ trong vài tuần ngắn ngủi nhiều lần được phó tổng giám đốc phụ trách thị trường khen ngợi, cho nhảy cóc vượt qua nhóm ý tưởng quyết sách của phòng quảng cáo, trực tiếp giao cho mình phụ trách kế hoạch tuyên truyền của hai dự án.

      Kiều Kiều, Viên Thuyên, các cậu khỏi cuộc sống của mình, hãy để cho mình được tự do, hãy nhớ rằng mình đau đớn thế nào vì cái chết của hai cậu.

      Đau thương đến chết

      Bốn chữ này hiểu từ đâu chợt ra, Tư Dao đột nhiên mở to mắt, nhổm người nhìn xung quanh: phòng tắm nho chẳng có gì khác thường, rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có giọt nước rơi ra từ cái vòi chưa vặn chặt, rơi xuống nước trong bồn tắm, kêu "tách" tiếng.

      thở phào, lại nằm xuống ngâm mình trong nước, cảm thấy nhạy cảm vô căn cứ.

      Nhưng có thể chỉ toàn trách mình ?

      Đúng là có những việc làm sai, vẫn còn có thể sửa chữa lại, có thể yên ổn; s những lựa chọn sai lầm phải hối hận suốt đời, có lẽ chuyến ấy là ví dụ.

      sao quên được cái đêm mưa mịt mùng ấy, cái vùng rừng núi còn tối đen hơn cả bóng đêm, mấy khuôn mặt đầy sợ hãi và mệt mỏi dưới ánh đèn pin, nước rơi từ vách đá, những giọt máu tí tách xuống mặt nước đỏ thẫm.

      tiếng "tách".

      Tư Dao lại sợ hãi mở to mắt ra nhìn, thấy hối hận tại sao vừa rồi vặn chặt cái vòi chết tiệt vào.

      Lại tiếng "tách".

      giọt rơi xuống trước mặt , lan ra mặt nước trong bồn tắm. dường như có thể khẳng định đây phải là nước bình thường.

      Lại tiếng "tách".

      giọt máu!

      Nước ấm ở quanh người bỗng như lạnh ngắt, rét run cầm cập, co ro áp đến gần vòi, giọt nước đọng ở miệng vòi chính là giọt máu. giơ tay quệt rồi đưa lên ngửi, mùi tanh nhức mũi.

      Tư Dao chưa kịp kêu lên nắm gì đó từ trần rơi xuống bồn tắm, tiếng "tõm" vang lên, nước trong bồn phút chốc nhuốm đỏ máu tươi.

      Sau tiếng "Ôi" kinh hoàng, Tư Dao thấy con mèo Linda ướt đầm từ bồn tắm ngoi ra, nhảy xuống đất, lắc mạnh toàn thân, rũ cho nước bắn ra, kêu meo meo.

      "Linda! Mày nhảy vào từ khi nào thế?" Tư Dao phát cáu với con mèo. Trong bồn tắm chỉ có bọt sữa nổi lên, chứ hề có vết tích gì của máu. Hoá ra vì mình ngủ thiếp , tất cả vừa rồi chỉ là ảo mộng mà thôi.

      Cửa nhà tắm vang lên tiếng gõ "cộc cộc", tiếng Lịch Thu vọng vào: "Tư Dao, sao chứ?"

      * * *

      Tại sao lại như thế?

      Tư Dao dám tắt đèn, nằm giường, vẫn nghĩ đến ảo giác khủng khiếp vừa rồi trong bồn tắm. Cảnh tượng đó dù giống như cảnh Kiều Kiều đứng ngoài cửa sổ, nhưng cũng tạo thành chuỗi ác mộng liên hoàn quấy nhiễu . Tại sao lại là Linda? Vì nó là "người thân" duy nhất của mình đời hay sao?

      Phải chăng mình là sinh vật xúi quẩy? Tại sao những người ở bên cạnh mình cứ lần lượt ra ?

      nhớ đến cha mẹ năm ngoái mất vì bệnh tật khi còn chưa đến tuổi 60, có thể là tại lao động trí óc quá nhọc nhằn, nhưng còn từ mùa hè năm nay Kiều Kiều và Viên Thuyên cũng lần lượt ra , khiến nghi ngờ về chính mình: hay là đều tại mình?

      Nghĩ đến Kiều Kiều, bất giác ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, bỗng sởn tóc gáy.

      Kiều Kiều lại xuất , đứng ngoài cửa sổ!

      thể! Đây phải là !

      "Cậu nghĩ lại , có phải đêm hôm ấy cậu cố hết sức ? Có mình chắc chắn phải chết ?" Kiều Kiều hỏi thẳng.

      "Mình có gì phải hổ thẹn với lòng". Tư Dao đáp uể oải, nhạt nhoà.

      "Vậy tại sao cậu lại sợ phải đối mặt với mình? Vì lòng cậu có điều gì thầm kín đúng ? Mỗi lần cậu nhớ đến tình đẹp đó, hình ảnh của ấy lại ngập tràn tâm trí đúng ? Mình thực giúp cậu, giúp cậu khai thác tiềm thức".

      "Cậu muốn đạt được cái gì?"

      " lời giải thích khiến cho mình thoả mãn, mình muốn chết uổng như thế".

      "Mình rất đau buồn vì cái chết của cậu, mà cậu lại đối xử như thế với mình sao?"

      " ra cậu cũng nhất thiết phải đau buồn, chúng ta sớm muộn gặp nhau ở thế giới bên kia bởi vì ai có thể thoát khỏi sắp đặt của số phận". Kiều Kiều vừa vừa vươn cánh tay trái ra phía trước, giống như cầu cứu, lại giống như kéo Tư Dao vào địa ngục.

      "!" Tư Dao hét lên.

      tiếng "rầm" vang lên, cửa phòng bỗng bật mở. Bước chân gấp gáp của Lâm Nhuận đến phía sau Tư Dao, nhìn ra ngoài khung cửa trống , hồ nghi hiểu có chuyện gì. Lịch Thu cũng chạy tới, dừng ở cửa ra vào.

      Lâm Nhuận bước lên phía trước, quan sát kỹ Tư Dao, thở dài : "Tư Dao, lúc nãy nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của em, xảy ra chuyện gì thế? Gần đây tình hình trị an ở Giang Kinh tốt lắm, chúng ta phải quan tâm, hỗ trợ nhau. đánh liều xông vào, mong em tha lỗi".

      "Cám ơn hai người, có chuyện gì đâu, tại con mèo làm em sợ". Tư Dao vẫn chưa định thần, cảm thấy rất mệt, mong mọi chuyện dừng ở đâLịch Thu hỏi: "Tư Dao xem, đêm nay ở nhà mình được ? Có cần tôi sang ở cùng ?"

      Tất cả những chuyện này nhất định phải kết thúc!

      "Nếu có chuyện gì khó khăn trong sinh hoạt, nhất định phải với chúng tôi, tốt hơn là chỉ mình mình hay". Lịch Thu lại .

      Tư Dao bỗng nắm lấy cánh tay của Lịch Thu: "Nếu hai người ngại đêm khuya, xin hãy ngồi lại đây, đúng là tôi... trong cảnh bế tắc, được ra có lẽ tốt hơn".

      ------------------

      (1) cách biểu diễn rót trà ở Trung Quốc và vài nước trong khu vực, ấm có vòi rất dài, đứng khá xa rót "vồng" đúng vào chén.

    2. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 6
      NHỮNG VỊ KHÁCH CỦA U CỐC


      Tất cả đều bắt đầu từ bức thư điện tử nhìn có vẻ bình thường nhưng lại bí hiểm khôn lường ấy!

      Sau khi tốt nghiệp Đại học Giang Kinh (gọi tắt là Giang Đại), Tư Dao vẫn thường xuyên liên lạc và gặp gỡ với những người còn lại của "Năm tráng sĩ núi Lang Nha", vẫn giữ quan hệ với Hội du lịch của trường. Năm quen thân nhau, đều là những thành viên tích cực ở Hội du lịch này; Viên Thuyên còn làm Hội trưởng hai năm. Năm người kết bạn với nhau, họ những đến nhiều điểm du lịch nổi tiếng như Hoàng Sơn, Quế Lâm, mà xa hơn nữa họ còn tới Đôn Hoàng và Tây Tạng, khám phá phong cảnh vùng biên ải. Những kỷ niệm quý giá và trải nghiệm cùng nhau đâu có thể lãng quên. Bởi thế sau khi ra trường, họ vẫn để địa chỉ email danh sách hộp thư của Hội du lịch, mỗi khi Hội có tin gì họ đều nhận được rất sớm; họ thường tranh thủ tham gia các hoạt động của Hiệp hội để được khoác lên mình trang phục giản dị thời sinh viên, quay về trường cũ ôn lại cuộc sống ngày xưa.

      ngày tháng 6 năm nay, trong hộp thư của Tư Dao xuất bức thư của Hội du lịch trường gửi đến, tiêu đề là "Chuyến đầu tiên của kỳ nghỉ hè năm nay là đến Tân Thường Cốc (1) (New Dress Valley)". Bắt mắt nhất là nhóm ảnh chụ phong cảnh rất nét, đúng là sơn thuỷ hữu tình. Chỉ thoáng nhìn, Tư Dao ngẩn người, chỉ vì phong cảnh trong ảnh quá đẹp chẳng khác gì tiên cảnh, mà còn rất ngạc nhiên vì cảnh sơn thuỷ đó dường như từng trông thấy ở đâu rồi!

      Trông thấy ở đâu rồi nhỉ?

      Câu mở đầu của bức thư là:

      "Có phải bạn từng thấy cảnh đẹp trong ảnh?"

      Đúng, khá lắm! Có thể câu quảng cáo này của các vị thành công!

      Nội dung tiếp theo:

      "Nếu bạn lặng yên nhìn rời mắt, điều đó với chúng tôi rằng bạn là người thích nằm mơ.

      Cảnh đẹp thế này chỉ xuất trong giấc mơ của bạn.

      Nhưng đây phải là mơ, cũng phải cảnh giả được tạo nên bằng đồ hoạ vi tính, đây đích thực là điểm du lịch nổi tiếng tới đây . Ở miền tây bắc của núi Vũ Di non xanh nước biếc, ở phía nam của núi Hoàng Cương du khách luôn tấp nập, có kho báu đẹp mê hồn chưa được biết đến để cho bạn thực giấc mơ đẹp khám phá thiên nhiên.

      Cảnh sơn thuỷ đẹp gì sánh nổi, có những bức Thạch khắc (2) bay bổng nên thơ trải vách núi, có hang quan tài treo huyền bí xa xăm, và còn có rất nhiều niềm vui bất ngờ khó bề tưởng tượng, đều chờ đón bạn đến. Suối Cửu Khúc ở khu giải trí núi Vũ Di đẹp gì tả nổi, nhưng so với miền đất tuyệt vời mà người dân nơi đây gọi là "Tân Thường Cốc" này vẫn có phần thua kém. (Vì các thảm thực vật đủ màu trong thung lũng cực kỳ phong phú, các loài hoa đua nhau nở, các thảm cỏ đổi máu. Nhìn ra xa, cả thung lũng tựa như mỗi ngày đều thay áo mới, nên mới có tên "Tân Thường Cốc".)

      Những bậc đá thiên tạo dẫn lên núi, càng làm tăng thêm hứng thú du lịch thám hiểm nơi hoang dã, chỉ cần dựa vào bản đồ được gửi kèm theo đây là có thể đến thăm các điểm chủ yếu của thung lũng; từ "đỉnh Kim Lôi", vách "Niết Bàn" tuyệt đối thể bỏ qua (tương truyền rằng nếu uống ngụm nước suối dưới vách núi Niết Bàn, rồi thầm ước điều, chắc chắn thành thực), cho đến "hang Thập Tịch" có những quan tài treo của người thượng cổ (".

      Sau đó là đoạn giới thiệu bằng tiếng , cho thấy chủ nhân quảng cáo cũng chú ý thu hút du khách nước ngoài.

      Ngoài bản đồ ra, email còn có file đính kèm các thông tin về chuyến bay, chuyến tàu và chuyến ô tô. Giang Kinh là thành phố lớn, Tư Dao rất dễ dàng tìm được tour du lịch khả thi.

      Loại thông tin du lịch thế này Tư Dao thường xuyên nhận được nhưng đa phần đều chỉ lướt qua, còn bức email này lại khiến thấy nao nao.

      Từng cảnh các bức ảnh hình như đều có ấn tượng. Có lẽ đây chính là cảnh sơn thuỷ hoàn mỹ trong trí tưởng tượng của .

      "Năm tráng sĩ" dường như cùng lúc online mạng QQ, Tư Dao liền gõ ra ba chữ "Tân Thường Cốc".

      Gần như cùng lúc, loạt các dòng tin nhắn liên tiếp ra trước mắt Tư Dao.

      " xem quảng cáo về Tân Thường Cốc chưa?"

      " chơi Tân Thường Cốc rất tuyệt đấy!"

      "Tân Thường Cốc quá đẹp!"

      Câu cuối cùng là của Kiều Kiều, ấy vẫn như xưa, luôn chậm chút so với mọi người. "Tiếc rằng có đường lên núi".

      mạng yên lặng lúc, Tư Dao vừa nghĩ ra từ hay hay lời của Viên Thuyên truyền đến "Lỗ Tấn tiên sinh từng ..."

      Tư Dao kêu lên "Đáng ghét", câu thoại của Viên Thuyên lại tiếp luôn: " , mình hiểu cậu nghĩ gì, mình nhanh hơn cậu. ;) "

      "Năm tráng sĩ" ai cũng thông minh, đều biết câu danh ngôn của Lỗ Tấn mà Viên Thuyên dẫn ra: "Mặt đất vốn có đường, người ta mãi, thành đường thôi".

      Tư Dao rất mong có thể xúc tiến chuyến tập thể này của "Năm tráng sĩ", biết Viên Thuyên trong giai đoạn " thắm thiết", thậm chí còn đến chuyện cưới xin; có trời biết còn mấy cơ hội năm người được du lịch cùng nhau nữa, cho nên phát câu "Nhìn kỹ lại , đẹp say lòng người".

      mạng lại lặng yên lúc nữa, Kiều Kiều "Nhìn rất đẹp nhưng mà mình vẫn hơi PAPA (sờ sợ)".

      * * *

      "!" Kiều Kiều kinh ngạc kêu lên, nắm chặt tay Lâm Mang.

      Tư Dao cười : "Thế nào, chỉ là "nhìn rất đẹp" chứ?"

      9 giờ sáng, thể là trong mơ; nhưng đúng là chỉ nằm mơ mới có thể thấy cảnh đẹp tuyệt vời thế này.

      Ngoài "Năm tráng sĩ" ra, bạn trai Viên Thuyên là Lưu Dục Chu và bạn học cùng trường với năm là Lâm Mang cũng tham gia chuyến du lịch. Khi Tư Dao trông thấy Lâm Mang và Kiều Kiều đồng thời xuất ở khách sạn, rất kinh ngạc, lòng rộn lên bao nỗi niềm.

      Ở trường đại học, Lâm Mang là người của Tư Dao trong năm rưỡi. Khi Tư Dao lên năm thứ ba, ngày càng chín chắn hơn, nên cảm thấy Lâm Mang còn có tính xốc nổi thường thấy ở nhiều chàng trai. Bên , có cảm giác an toàn, chắc chắn. Là luôn vui tươi, có nội tâm phong phú, hay nghĩ ngợi và nhạy cảm, khao khát tình đẹp và phải thực tế. Điều kiện mọi mặt của Lâm Mang có thể coi là số , nhưng cái tật "hão huyền" - thích khoe tài khôn vặt, thích so đọ với người, hay " tấc đến giời" của Lâm Mang khiến Tư Dao băn khoăn. Trước khi tốt nghiệp, Tư Dao trăn trở rất nhiều, cuối cùng lời chia tay với . Nghe lần thất tình ấy là cơn sóng rất lớn đối với con thuyền luôn "thuận buồm xuôi gió" Lâm Mang. Thoạt đầu biệt tăm ít hôm, khiến Tư Dao còn tưởng xảy ra chuyện gì, sau đó liên tục nhiều ngày ngồi uống say bí tỉ để chia tay với các bạn học, rất bê tha nhếch nhác. Sau khi tốt nghiệp rời Giang Kinh, cũng buồn lời tạm biệt với Tư Dao.

      Sau đó ba năm, tình cờ có tin về Lâm Mang, rằng thành đạt thế nào, đẹp cặp kè ra sao... Tư Dao chỉ cười, biết vậy.

      Lần gặp gỡ này, Lâm Mang là vì bạn thân Kiều Kiều mời cùng. Tư Dao nghĩ, ta và Kiều Kiều ở cùng phòng khách sạn, có vẻ phải là nhau, vì vậy vẫn cứ cười với như thường, mãi đến khi cảm thấy ánh mắt và vẻ mặt của Kiều Kiều khang khác, mới mình vô tình gây nên rắc rối, nên vội phanh lại ngay.

      Nhưng có phải là quá muộn rồi ?

      Lúc này bảy người đứng ngắm cảnh đẹp, hết thảy đều im lặng. Hai hôm trước họ du ngoạn ở núi Hoàng Cương và suối Cửu Khúc,ảm nhận được vẻ đẹp gì tả nổi. Giờ họ mới tin bức email đó hề khoa trương, so với suối Cửu Khúc vẻ đẹp của Tân Thường Cốc này khiến người ta kinh ngạc, trầm trồ ngợi ca nó là tuyệt mỹ!

      Theo bản đồ, qua ngọn núi giống như tấm bình phong (núi "Nam Bình"), họ thấy ngay Tân Thường Cốc. Bên ngoài vách núi cao phía xa xa, thác nước trải xuống như bức rèm ngọc, chắc chắn đó là vách núi Niết Bàn, nghe mặt bên kia của vách núi có Thạch khắc; dưới thác nước chắc là "khe Ngấn Sa". Chân thác nước và khe Ngấn Sa bị mảng rừng thông rậm rạp tốt tươi che khuất, có lẽ là "Thuỷ tùng lâm - nước lớn nhất Trung Quốc" mà bản đồ đánh dấu. Sau rừng thông là sương mù lãng đãng bay, quanh năm bao phủ lưng chừng vách núi bên kia, dần dần chuyển thành mây mỏng bồng bềnh trôi quanh vách núi, nơi chân núi, tất cả hệt như bức tranh thuỷ mặc rất nên thơ khiến tâm hồn trở nên tinh khiết.

      "Ôi!" Kiều Kiều lại trầm trồ, ánh mắt nhìn Lâm Mang chứa chan trìu mến.

      Đúng thế, cảnh sắc của thung lũng này đẹp như bức tranh thuỷ mặc, nhưng màu sắc lại đơn điệu như tranh. Dưới màn sương mỏng và mây mù là muôn loài hoa khoe sắc với những màu xanh đậm nhạt khác nhau; những cây cao chọc trời, những nhánh lan non mướt bò đá, những vách núi đỏ thẫm, những dây leo xanh sẫm... dệt nên bức tranh thiên nhiên diễm lệ.

      Viên Thuyên đứng kia chọn được tư thế, chiếc máy ảnh kỹ thuật số trong tay người - Dục Chu ngớt "tách tách".

      Thường Uyển quan sát Viên Thuyên hồi lâu rồi hỏi: "Viên Thuyên, đây có phải là lần cuối cùng cậu chơi với các "tráng sĩ" chúng mình ? Khi nào mở tiệc rượu? Mình chờ làm phù dâu cho cậu đấy!"

      Viên Thuyên khẽ "xuỳ" tiếng: "Chỉ linh tinh! Bi quan thế? Sao lại là lần cuối cùng? Dù kết hôn rồi, chúng ta vẫn có thể cùng chơi giống như thế này".

      Thường Uyển nhìn sang Tư Dao: "Mình và Dao Dao rất hiểu cậu, cậu và Dục Chu gần đây đắm trong ngọt ngào, chỉ e đến lúc đó chẳng thiết gì bọn mình nữa. Dao Dao mau ủng hộ tớ với!"

      Tư Dao nhận ra ánh mắt của Thường Uyển, cũng nghe thấy mấy câu đó, mà chìm đắm trong ngỡ ngàng và nghi hoặc. ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Tân Thường Cốc, sức mạnh của thiên nhiên muôn màu. nghi hoặc của dần dần càng , cảm thấy mình từng đến nơi này, từng nhìn thấy cảnh sắc này.

      "Sao lại có thể thế này?" Tiểu Mạn nâng chiếc ống nhòm của Nga - báu vật của - nhìn kỹ đỉnh núi xa xa, vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa tìm đường có thể leo lên. Nhưng cảm nhận của Tư Dao lại rất khác.

      Trong "năm tráng sĩ", và Kiều Kiều học khoa học tự nhiên, đương nhiên phải phụ trách việc định vị và tìm đường. Lâm Mang và Dục Chu muốn giúp, nhưng bị Tiểu Mạn - thường thích làm việc theo ý riêng - từ chối.

      "Có lẽ mình nhìn thấy trong mơ". Tư Dao vẫn chưa có được câu giải thích mà có thể thoả mãn.

      "Ừ, có thế chứ!" Mấy người cùng đồng thanh. Con người ta hay có thứ cảm giác kỳ lạ: lần đầu nhìn thấy nơi mình chưa từng đến lại ngỡ hình như nó từng xuất trong mơ.

      "Tấm bản đồ in rất ràng, mình nghĩ chúng ta lo lệch hướng cơ bản. Tuy nhiên khi vào trong núi, địa hình phức tạp, nhiều lúc chỉ có thể dựa vào cảm giác mà thôi, cho nên mọi người phải chuẩn bị tư tưởng, có khả năng bị lòng vòng. Chúng ta khám phá vùng núi rừng còn trinh nguyên phải thế! Mình còn ngờ rằng chúng ta là tốp du khách duy nhất ở đây". Tiểu Mạn vừa xem bản đồ rất tỉ mỉ, vừa xoay xoay la bàn.

      Viên Thuyên : "Hội trưởng Hội du lịch đại học Y Giang Kinh trường ta chẳng còn ai có ý định đến đây nữa. ta gửi bức email đó đến cho tụi nữ sinh đại học Y Giang Kinh, nghe vài đứa nhóc lăm le muốn , biết họ chưa".

      Tiểu Mạn gấp bản đồ lại: " thôi! Tranh thủ hết các điểm chủ yếu trong ngày".

      "Được! Đặc biệt là hang quan tài treo, nhất định phải , xem nó bí hiểm đến mức nào". Tư Dao bước sát theo Tiểu Mạn.

      Kiều Kiều : "Được ngắm phong cảnh đẹp thế này, mình thấy chuyến này bõ công. cái hang đặt quan tài thời xa xưa có gì hay mà xem? Các cậu định làm nhà khảo cổ à?" Mấy nhận ra Kiều Kiều có ý ngược với Tư Dao.

      Tư Dao càng thêm quyết ý tránh xa hai người Kiều Kiều và Lâm Mang, nhưng vì rất muốn xem hang quan tài treo, nên đành phản bác: "Sao lại bõ công gì được? Những tour du lịch bình thường đều thể có cơ hội được nhìn quan tài treo ở cự ly gần, phải đứng xa mà nhìn. Cái hang này vẫn còn bỏ ngỏ, chứng tỏ chưa bị đưa vào bảo tồn, nếu năm sau đến e rằng muốn xem cũng được nữa!"

      Lâm Mang " thức thời", nên thêm: "Dao Dao có lý, quan tài treo là thứ bí hiểm, được xem lần thực đơn giản!" Kiều Kiều bất mãn nguýt ta cái.

      Viên Thuyên cười: "Kiều Kiều, hay là đến đó cậu ngồi ngoài cửa hang, để bọn mình vào xem, bọn mình "gần gũi thân mật" với quan tài trong hang?" Viên Thuyên dẫn lời trong bức thư quảng cáo.

      Cả nhóm vừa rảo bước vừa chuyện, rất nhanh, tới chân thác nước ở vách Niết Bàn. Những bụi nước li ti hôn lên mặt, lên trán vô cùng dễ chịu, khiến mọi người đều tỉnh táo hẳn lên. Trước khi trở thành dòng chảy của khe Ngấn Sa, nước từ thác chảy vào cái hồ xanh biếc, sâu, trong vắt nhìn tận đáy, dù khát nhưng nhìn thấy cũng kìm được ý muốn thử uống ngụm xem sao.

      Tư Dao say mê nhìn làn nước, nghĩ bụng: nếu lòng người trong sạch thế này tốt biết bao!

      "Các cậu nhớ : thư quảng cáo rằng nếu uống ngụm nước suối rồi thầm ước điều, sau này điều ước thành thực". Tính Thường Uyển cứ hay nhớ những điều cần nhớ.

      Tiểu Mạn buồn quay đầu lại: "Cậu chỉ hay xem phim Hàn Quốc có bọn nhóc xinh xinh ấy làm trò! Năm nay cậu mười mấy tuổi hay sao mà còn tin những trò đùa ấy?"

      Mọi người đều bật cười. Tư Dao lấy làm lạ, khi học đại học Tiểu Mạn gần như đọc hết mọi cuốn truyện tình thị trường sách, cũng rất thích mải miết theo đuổi tình , chất lãng mạn như có từ trong máu thịt; Thường Uyển cũng được ta "hun đúc" rất nhiều. Sao hôm nay Tiểu Mạn lại tỏ ra "trần tục" như thế?"

      Thường Uyển "hứ" tiếng, làu bàu: "Năm nay mình mới 16 tuổi thôi, cậu tin khôngời hay, thà cứ tin còn hơn là tin, ai mà chẳng thế!" rồi ngồi xuống trước tiên, vốc nước uống.

      Tư Dao cũng vốc nước lên, trong lòng bàn tay ra khuôn mặt mờ mờ, và chỉ sau thoáng, nước theo kẽ các ngón tay chảy xuống hết. Mình vẫn luôn kiếm tìm hạnh phúc, nhưng tại sao hạnh phúc - cũng giống như nước ở trong tay - có thể gặp mà giữ nổi? Cũng như năm ấy chỉ vì muốn có tình hoàn hảo nên mình đánh mất Lâm Mang, để hôm nay phải thân mình. nên nghĩ thế. Xem ra Lâm Mang và Kiều Kiều rất hạnh phúc. Mình còn có thể ước điều gì đây? Tại sao tới tận hôm nay, mình muốn điều gì mà cũng chẳng ? Cha mẹ kính qua đời, mấy lần đến đích, trước mắt còn thứ gì có thể nắm được? Rốt cuộc mình muốn có được thứ gì? tình khắc cốt ghi tâm, bền chặt vĩnh viễn chăng?

      Tiểu Mạn đó chỉ là chuyện đùa cho vui, mình bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin những trò đó?

      Nhưng mình hy vọng có được tình , có lẽ cần phải khắc cốt ghi tâm, chỉ cần có thể ở bên nhau mãi mãi. Viên Thuyên và Thường Uyển luôn mình kỹ tính quá nên khó tìm được bạn trai.

      Có lẽ, mình mới là người cần có nhiều tình .

      Bỗng cảm nhận có ánh mắt nóng bỏng... ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Lâm Mang nhìn mình chăm chú. Vừa gặp ánh mắt của , lập tức cúi đầu, uống vốc nước ở trong tay.

      "Có vài người hình như ước xong rồi nhỉ?" Tiếng Tiểu Mạn lạnh lùng vang lên khiến Tư Dao hơi chột dạ. chợt nhớ ra, ở đại học, Tiểu Mạn cũng từng nhìn Lâm Mang bằng ánh mắt ngưỡng mộ, từng nhìn với ánh mắt ghen tỵ.

      "Hay là thôi ước gì nữa, để khỏi phải thất vọng quá lớn".

      * * *

      Mọi người sau Tiểu Mạn, chiếu theo bản đồ xuyên núi, đường dù chưa được mở nhưng cũng quá khó tìm lối để , vả lại họ đều có nhiều kinh nghiệm đường rừng, biết cách tránh những chỗ hiểm trở; bản đồ cũng rất ràng tường tận, cho nên họ khá thuận lợi. Đến khoảng ba giờ chiều họ thưởng ngoạn được phần lớn các thắng cảnh mà bản đồ đánh dấu. Sau khi xuống khỏi Kim Lôi Phong, chỉ còn lại hai điểm chưa là thạch khắc ở vách Niết Bàn và quan tài treo ở hang Thập Tịch.

      "Làm gì có thạch khắc nào nhỉ?" Tiểu Mạn buông ống nhòm xuống, rồi lại chăm chú nhìn bản đồ. "Bản đồ chỉ dẫn là đứng Bộ Nhai Lương có thể nhìn thạch khắc vách Niết Bàn bằng mắt thường, chúng ta ràng đứng Bộ Nhai Lương, nhằm đúng phương hướng. Chú thích của bản đồ cũng rất ràng: Bộ Nhai Lương là đoạn đường đá bằng phẳng dài khoảng 30m, rộng khoảng 1m, giống như chiếc cầu nối liền hai sườn núi. địa hình hiếm có như thế này chẳng lẽ lại sai? Vách Niết Bàn cách đây xa lắm, nhưng đừng là mắt thường, ngay cả dùng ống nhòm có hệ số phóng đại cao như của mình cũng nhìn thấy vết tích gì".

      Lúc này đúng là mọi người đứng cây cầu đá tự nhiên bắc ngang qua hai sườn núi, mặt cầu hẹp khiến người ta tim đập chân run. Phía trước mặt xa, chính là sau lưng của vách Niết Bàn, nhưng vách núi ngoài cỏ mọc rậm rì chẳng có dấu tích gì của thạch khắc cả.

      "Có lẽ kích cỡ của chữ khắc hơi , hoặc là nhà quảng cáo đánh máy sai!" Thường Uyển rất tự nhiên, vừa xoa nắn bắp chân bị căng mỏi.

      Tư Dao lắc đầu: "Chắc phải như vậy, người gửi email chuẩn bị rất đầy đủ, rất tỉ mỉ, đến lúc này vẫn chưa phát ra chỗ nào chưa chuẩn, đặc biệt là bản đồ phức tạp như vậy mà hề sai, phải Tiểu Mạn?"

      Tiểu Mạn mắt vẫn rời bản đồ: "Đúng như vậy, tấm bản đồ này vẽ rất chuyên nghiệp, nhưng... điểm đến cuối cùng là hang Thập Tịch hình như có vấn đề; dựa vào linh cảm về phương hướng đường của mình, nếu như đúng theo bản đồ, có lẽ đến mép vách núi... Đương nhiên cũng rất khó , tóm lại vì đây là trong núi sâu, chưa biết chừng chúng ta bị vòng thúng".

      Khó khăn bắt đầu thấy .

      Nhìn bản đồ hang Thập Tịch cách Bộ Nhai Lương xa,ng bảy người liên tục tiếng đồng hồ vẫn nhìn thấy hang động nào, trái lại - đúng như Tiểu Mạn dự đoán - họ quay về bên vách Niết Bàn!

      Tiếng thác nước đổ xuống ầm vang dưới chân bọn họ, nhìn ra xa, khe Ngấn Sa uốn lượn chảy qua mấy ngọn núi, biết kết thúc ở đâu. Trong núi còn sáng sủa như lúc trưa, lại thêm nhiều bóng râm cùng sương mù lãng đãng bay lên.

      "Về, quay về thôi! như ngựa vía thế này, mình sắp chết mệt rồi đây!" ràng Kiều Kiều có hứng thú "gần gũi thân mật" với quan tài treo. –Thường Uyển cũng phụ hoạ theo.

      "Hai cậu thộn quá, hồi trước bảo các cậu nên tham gia câu lại bộ thể hình nghe, giờ thấy mình thiếu rèn luyện chưa?" Viên Thuyên chút nể nang.

      Thấy nét mặt Thường Uyển lộ vẻ đồng tình, Tư Dao chậm rãi : " là điểm cuối cùng rồi, sao cố nốt cho trọn vẹn? Quan tài treo rất thú vị, các cậu nhìn thấy chắc chắn thất vọng đâu. Tiểu Mạn nhìn kỹ lại bản đồ xem. Hay là để Lâm Mang giúp cậu xem, mình nhớ trước đây ấy tìm đường rất "có nghề". Vừa xong, Tư Dao chợt nhận ra mình " hớ".

      Quả nhiên, Lâm Mang chút khiêm nhường: "Được. ra em vẫn nhớ trước đây chúng ta..."

      "Em chẳng nhớ gì cả, già rồi, trí nhớ ngày càng kém". Tư Dao nhận thấy ánh mắt khó chịu của Kiều Kiều, đành cố tự giễu mình để "chữa cháy", cũng thấy mình vô duyên.

      Tiểu Mạn lắc đầu : "Mình thấy bí rồi, ràng là theo đúng bản đồ, giờ chẳng còn khái niệm gì nữa. Nếu Lâm Mang nhận ra đường, em xin trao quyền ngay".

      Viên Thuyên bỗng chỉ tay, : "Nhìn kìa, có người ngồi đằng kia!"

      -----------------

      (1) Thung lũng Áo Mới

      (2) Chữ Hán (thư pháp) hoặc bích hoạ cổ xưa vách núi

      (3) chôn, chỉ đặt lên hốc đá hoặc treo "hong gió"; cách an táng người chết. Còn gọi là Phong táng.
      Last edited: 20/9/14

    3. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 7
      BỎ LỠ NIẾT BÀN


      tảng đá cao cách bọn họ hơn mét là tượng người ngồi bất động! đúng ra là pho tượng. Bởi vì người đó ngồi quá lặng im, nên người tinh tế nhất nhóm là Viên Thuyên cũng phải căng mắt mới nhận ra được.

      Người ấy mặc chiếc áo mưa sẫm màu, điều làm cho mọi người ngạc nhiên hơn là trong lúc trời nắng thế này ông ta vẫn sùm sụp chiếc mũ áo mưa chóp nhọn đầu, khiến ai nhìn mặt.

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, già nửa ngày trời mới gặp người lạ, lại ăn mặc như thế, ai cũng thấy sửng sốt. Kiều Kiều bất giác lùi về sau mấy bước, nắm chặt tay Lâm Mang.

      Bỗng Viên Thuyên kéo Tiểu Mạn, bảo: " với mình!" Dục Chu cũng bước nhanh lên theo, ba người đến sau lưng người mặc áo mưa, Viên Thuyên hỏi to: "Phiền ông có thể chỉ đường giúp ?"

      Người ấy ngoái lại, dường như lẩm bẩm gì đó.

      Viên Thuyên nghe chưa , hỏi lại: "Ông có thể to hơn chút được ạ?"

      Người đó đột nhiên gầm lên, giọng vang như sấm: "Quay lại !"

      "Gì ạ?" Viên Thuyên dám tin nhận được câu trả lời như thế này.

      Cuối cùng người đó quay nửa người về phía Viên Thuyên, cả khuôn mặt vẫn bị khuất sau chiếc mũ áo mưa, chỉ có thể cảm giác đây là ông già. Ông ta chậm rãi, giọng khàn khàn cực kỳ già nua, khiến người nghe có cảm giác như tim mình bị chà xát.

      "Lẽ nào ta chưa đủ to hay sao? Quay lại!"

      "Tại sao ạ? " Tiểu Mạn hình như cũng thấy sợ ông già, nắm lấy tay Viên Thuyên.

      "Biết đây là chỗ nào ? " Ông ta hỏi.

      "Vách Niết Bàn à". Viên Thuyên vẫn nao núng, nhìn chằm chằm vào mắt ông già.

      "Biết thế nào là "Niết Bàn" ? "

      Viên Thuyên cười nhạt, rồi : "Cháu biết ông cho rằng bọn cháu đều hiểu văn hoá, nhưng ít ra cháu cũng biết đại khái Niết Bàn có nghĩa là tái sinh. Hiểu được nó, là rất quan trọng hay sao? "

      Ông già cười nhạt: "Bây giờ các người quay lại, chính là từ chỗ chết mà được sống lại, đến lượt xem có quan trọng hay ?"

      Cả bọn đều hít sâu hơi khí lạnh. Ông ta gì thế nhỉ?

      "Kỳ lạ , ông còn chưa biết chúng cháu muốn đâ có thể đến sống chết gì vậy? " Viên Thuyên vẫn chưa chịu thôi.

      " núi này, thứ hấp dẫn mọi người và cũng khó tìm nhất là hang quan tài.

      Ta sống núi này nhiều năm, bị người ta hỏi nhiều nhất là hang quan tài, ta nghĩ các người cũng ngoại lệ"

      "Ông đến hang Thập Tịch phải ? Lẽ nào từng có nhiều người tìm rồi? " Lúc này Tư Dao hết sợ lên mấy bước hỏi.

      "Hang Thập Tịch? Các người nghe ở đâu ra cái tên thanh nhã thế? Người đến tìm nó cũng nhiều, năm nay, các người là tốp đầu tiên." Ông già quay lại ngồi đối diện với thung lũng sâu.

      "Hang đó thu hút nhiều người như thế, tại sao có người đến xem? Rất gần điểm du lịch chính thức ở núi Vũ Di, tại sao vẫn chưa được khai thác?" Viên Thuyên ràng nghĩ ngợi xa hơn.

      "Vì rất ít người biết đến thung lũng này, rất ít người biết đến hang đó."

      "Vậy tại sao những người từng vào cái lại quảng bá về nơi đẹp thế này?"

      "Vì những người từng vào hang đó, còn ai sống sót." Ông ta rất bình thản, như thuật lại hết sức bình thường.

      Cả bọn kinh hãi, gió thổi tới, ai cũng cảm thấy lành lạnh.

      "Ông là ai? Xin lỗi phải hỏi câu này, vì cháu thấy ông tiếng phổ thông rất chuẩn, giống dân địa phương sống lâu năm trong thung lũng sâu này." Viên Thuyên : Cả bọn đều thầm khen sắc sảo, rất biết quan sát và suy nghĩ thấu đáo.

      "Từ xa quê, đến già ta mới về. Ta sinh ra ở đây, thời thanh niên phiêu bạt bên ngoài, sau khi nghỉ hưu lại về đây. Ta biết câu hỏi của ra là "sao có thể tin lời ông ? " Ta ép phải tin bất cứ kết luận nào, nhưng ta cũng cần thiết phải dối. Doạ các người sợ, ta có được lợi gì đâu! Những người từng vào hang quan tài, cuối cùng đều chết, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Trong thôn nơi ta sống, từ xa xưa người ta kháo nhau như vậy. Ta cũng từng chứng kiến người quen trong thôn sau khi vào hang trở về đều chết mà chẳng tại sao."

      " chết như thế nào ạ? "

      "Đau thương đến chết." Ông ta nhấn vào từng ch

      "Gì ạ?!"

      "Lần đầu tiên ta nghe được bốn chữ này từ miệng thầy giáo tiểu học trong thôn. Hơn chục năm trước, ông ấy là thanh niên từ nơi khác đến, tin chuyện ma quái, nghe dân thôn khuyên nhủ, cứ vào động quan tài, tháng sau chết. Bác sĩ huyện phủ tạng ông ta bị suy kiệt. Trước lúc chết hai mắt ông ta nhìn trừng trừng cứ như là gặp ma giữa ban ngày rồi thốt ra bốn chữ "Đau thương đến chết". Sau khi ta nghỉ hưu, suốt ngày khắp vùng núi này, mới biết bốn chữ ấy quả là rất bình thường.

      "Rất bình thường như thế nào ạ?" Viên Thuyên truy hỏi.

      "Rốt cuộc các người có quay lại ?" Ông già hỏi lại cách hăm doạ.

      "Chuyện ông kể hình như quá ư ly kỳ". Tư Dao . "Nhưng lại khiến cháu cảm thấy hang quan tài càng bí hiểm hơn".

      "Ta phải thế nào nữa các người mới quay lại?" Ông già xoay người lại như là sắp gầm lên, nhưng lập tức ôn hoà: "Ta cho các người biết đường vào hang quan tài. Nếu hôm nay các người nhất định muốn , tốt nhất là hãy bảo với người thân, bạn bè, chuẩn bị trong vòng nửa năm, thu xếp hậu ; bởi vì cuối cùng các người phải... đau thương đến chết".

      xong ông già đứng lên, vóc người cao gầy nhưng lưng vẫn còn thẳng.

      Ông ta luôn xuống núi, Tư Dao bỗng gọi với theo: "Ông ơi, đợi !"

      Ông già dừng bước nhưng quay đầu lại: "Ta biết là người tin ta nhất, ta tin thay đổi ý định".

      "Cháu chỉ muốn hỏi ông, giờ mặt trời rực rỡ, sao ông lại mặc áo mưa?"

      "Dù bây giờ trời nắng, nhưng buổi tối thể có mưa hay sao?"

      "Cảm ơn ông, ông nhé!" Tư Dao cười cười.

      Đợi ông già xa, Kiều Kiều kêu lên: "Chẳng cần biết ông ấy hay , mình cũng vào chỗ chết đâu!"

      Tư Dao bật cười: "Điều ông ta đương nhiên thể là , ai lại tin những lời hão huyền ấy? Huống hồ, mình nhận ra là ông ta dối: sáng nay dự báo thời tiết thông báo ràng trời nắng trong hai ngày, thế mà ông ta lại "lẽ nào buổi tối thể có mưa". Chẳng qua là ông ấy cố ý vẻ bí hiểm mà thôi!"

      Tiểu Mạn : "Với mình hay cũng chẳng sao, vả lại cũng rất khó tìm cái hang ấy. Hơn nữa nếu tìm ra, rồi tối mịt mới về gay go!"

      Viên Thuyên "hứ" tiếng, : "Cậu cứ thẳng ra là cậu quá sợ rồi! Còn cậu Thường Uyển, liệu có phải "đánh trống thu quân" ?"

      "Đừng kéo mình vào cuộc nữa, mình mệt rồi, rất muốn về Trung tâm lữ hành tắm gội, thế có gì là sai?"

      Tư Dao bảo: " đến tận đây rồi cố tìm xem sao, trước khi trời tối nếu vẫn chưa tìm thấy chúng ta quay về, được ? Nghe ông ta như vậy, mình lại càng thấy hứng thú. Dục Chu, Lâm Mang nghĩ sao?"

      Dục Chu nhìn Viên Thuyên, cười: "Bà chủ gia đình chúng ta ở đây, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi".

      Lâm Mang : " cho rằng lời ông ta , em biết đấy, chỉ tin những thứ mắt nhìn thấy, còn những thuyết đại loại như cầm tinh con gì, thuộc chùm sao nào, nhóm máu gì... đều bận tâm".

      Tiểu Mạn vốn rất tin những thuyết này nên "xuỳ" tiếng.

      Kiều Kiều tỏ ra ngán ngẩm, lừ mắt nhìn Lâm Mang. Tư Dao cười : "Thôi nào, Kiều Kiều cứ với mình, đến đó mình vào hang; như Viên Thuyên , cậu có thể đứng ngoài mà ngắm cảnh, chỉ cần bị khỉ bắt về làm vợ là được!"

      Tiểu Mạn vừa tức vừa buồn cười: "Này, Tư Dao trông cũng ẻo lả như Kiều Kiều, mà lại to gan nhỉ?"

      Tư Dao : "Thế chỉ có thể trách mẹ tôi thôi, bà ấy cũng ẻo lả nhưng lại to gan, việc gì cũng dám làm. Tiếc rằng mẹ mình còn nữa, nếu , bà cũng xông xáo xem hang quan tài ngay!"

      "Vậy cứ quyết định thế , chúng ta tìm thêm hồi nữa, để xem xem ai đau thương đến đâu, có thể chết vì đau thương ?" Viên Thuyên quyết định. Tính vẫn hay năng thẳng thắn và rất bức xúc với cái câu "Đau thương đến chết".

      Tiểu Mạn lại chăm chú xem bản đồ hồi, rồi : "Hết cách rồi, đành liều vậy, về hướng đông, hướng mà ông già đó vừa xuống núi".

      Bảy người lại tiếp khoảng nửa tiếng, nhìn thấy nhiều cảnh rất đẹp và lạ mắt, nhưng vẫn chưa thấy cái hang nà luôn im lặng đường lúc này bỗng : "Mình càng nghĩ càng cảm thấy nếu cứ thế này, chắc chắn tìm được cái hang đó. Chúng ta nên quay về vách Niết Bàn, chỗ vừa nãy gặp ông già kỳ lạ đó, tìm kỹ ở xung quanh xem sao vì tấm bản đồ hày hầu như có gì nhầm lẫn, tại sao lại tin chắc vào nó? Nếu tìm được chúng ta quay về".

      Viên Thuyên gật đầu: "May quá, mình cũng nghĩ thế".

      Tư Dao cười: "Bạn tri có khác, chút hiểu!"

      Tiểu Mạn và Kiều Kiều dù vừa ý nhưng phải phục tùng đa số, cả bọn lại quay về vách Niết Bàn.

      Bảy người tìm kỹ xung quanh, thậm chí nằm nhoài ra mép vách đá nhìn xuống dưới, mà vẫn tìm thấy hang quan tài.

      Viên Thuyên bỗng kêu lên: "Mọi người nhìn kìa!"

      Tất cả xúm lại, thấy Viên Thuyên chỉ vách núi trước mặt.

      "Gì cơ? Bọn mình chẳng nhìn thấy gì cả!" Thường Uyển hỏi.

      "Đau thương đến chết". Viên Thuyên dường như cố gắng kìm nén nỗi kinh hoàng.

      "Đâu có gì? Chúng ta tìm thấy hang quan tài đó đâu?" Dục Chu cũng cảm thấy kỳ lạ.

      Tư Dao "ôi" tiếng: "Lẽ nào là như vậy? Mình hiểu ý Viên Thuyên rồi, cậu là những đám dây leo ở bên dưới vách núi trước mặt chứ gì?"

      Viên Thuyên gật đầu: "Đúng, mọi người nhìn xem, những đám song mây đó mọc dày đặc, dường như theo quy luật gì, nhưng nếu để ý chút, chỗ vách núi bị chúng che khuất, nhìn từ xuống, có phải có bốn chữ ?"

      "Đau thương đến chết!" Tiểu Mạn suýt đánh rơi chiếc ống nhòm xuống dưới thung lũng.

      Vùng nham thạch này ở núi Vũ Di là điển hình của "địa mạo Đan Hà" (1), còn chất đá ở vách núi trước mặt lại càng đỏ gắt hơn. Lúc này dưới ánh hoàng hôn, bốn chữ Hán viết theo thể Tân Nguỵ (2) nằm giữa đám song mây như được viết bằng máu tươi, nhìn khiếp hãi.

      "Xem ra, ông già đó hù doạ bọn mình đâu. Chưa biết chừng nó chính là thạch khắc". Giọng Thường Uyển run run.

      "Sao thế Thường Uyển? Chỉ thế mà sợ rồi à? Trời tối đâu!" Tư Dao cũng rất kinh ngạc, trở nên cảnh giác nhưng lòng hiếu kỳ còn lớn hơn, vì cảm nhận hình như thấy cở đâu rồi, dù quang cảnh trước mắt có màu đỏ son kỳ lạ và rất đặc biệt.

      Mình nhìn thấy ở đâu nhỉ? Tư Dao cảm giác như trong ký ức của mình có khoảng trống.

      Kiều Kiều gần như khẩn cầu: "Về thôi, ông già ấy lừa bọn mình đâu. Mình muốn bị đau thương đến chết!"

      Tư Dao chỉ ráng chiều ở chân trời: "Vậy lý do gì mà ông ta mặc áo mưa? Cũng rất đúng sao? Những câu vớ vẩn vô lý ấy, là thứ thông tin vỉa hè thứ thiệt!"

      "Kìa, Dao Dao, sao cậu lại ương gàn thế nhỉ?" Kiều Kiều mặt sa sầm tỏ ra rất bực tức.

      Lâm Mang với vẻ hả hê khoái trá: " ấy vốn vẫn thế, chẳng lẽ em biết à?" Kiều Kiều tức tối nghiến răng.

      "Bởi vì... mình nhận ra hình như mình từng thấy cảnh này ở đâu đó rồi, quả là rất kỳ lạ". Tư Dao biết lý do này có đủ sức thuyết phục .

      Tiểu Mạn : "Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là trời sắp tối rồi, chúng ta vẫn chưa thấy bóng dáng hang quan tài, chẳng lẽ cứ tìm kiểu vu vơ thế này à?"

      Khi mấy người tranh luận, Viên Thuyên đứng bên tảng đá cao, hết nhìn xuống dưới lại nhìn ra xa. bỗng khẽ kêu lên, chỉ vào vách núi trước mặt: " , mình cũng mấy ủng hộ việc tiếp tục cho đến tối; nhưng mình cảm thấy chúng ta có thể lập tức tìm thấy cái hang đó. Các cậu nhìn về phía kia, nhìn vách núi kia, có nhận ra điều gì ? Có gì khác thường ?"

      Vách núi trước mặt tắm trong ánh chiều tà đỏ rực.

      Tư Dao cũng kêu lên: "Đau thương đến chết!"

      Thường Uyển hoảng sợ hỏi: "Cậu gì?"

      Tiểu Mạn gật đầu: "Mình cũng nhận ra rồi, nhìn mà xem, giữa vách núi trước mặt, có vài mảng đá đỏ khác thường nhô ra, bị ánh dương chiếu vào, đỏ như màu máu, nếu nhìn liên hoàn mạch, các mảng đá đỏ sẫm này mờ mờ tạo thành bốn chữ - "Đau thương đến chết". Khớp lại được bốn chữ này, thể là thư pháp gì nhưng cũng là kỳ lạ!"

      Nghe Tiểu Mạn , mọi người cũng đều nhìn thấy . Ai cũng lặng yên suy nghĩ xem tất cả những thứ này nghĩa là gì.

      "Mình nghĩ, đây chẳng qua là cảnh quan nhân tạo thôi, làm gì có đó đau đớn đến nỗi muốn chết, làm ra trò này". Tư Dao cũng thấy hơi thấp thỏm. "Nhưng sao lại là có thể lập tức tìm thấy hang Thập Tịch?"

      Viên Thuyên chỉ xuống dưới thung lũng : "Các cậu nhìn kỹ mà xem, nhìn tổng thế mấy chữ này đều bề thế rất thoáng, duy chỉ có chữ "chết", các nét ngang, phảy, móc câu ở bên phải dường như chen sát nhau, chỉ về hướng ở vách núi. Chính ở chỗ kia... đứng đây có thể thấy thấp thoáng phía của khe Ngấn Sa. Mình nghĩ, hình như rất có lý đấy: hồi trước mình xem ảnh chuyên đề, quan tài treo ở vùng núi Vũ Di này chủ yếu là quan tài hình thuyền, và đều đặt gần nước, hình như có nghĩa là thuyền chở thi thể, theo dòng nước trôi đến Thiên quốc (3), cho nên rất có khả năng nơi ấy chính là vị trí của hang quan tài."

      Tiểu Mạn hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu có ý gì?"

      Viên Thuyên đáp: "Mình còn phải tra xét them . Nào, ai vẫn muốn xem hang quan tài?"

      Tư Dao giơ tay chút do dự, Lâm Mang hơi ngần ngừ rồi cũng giơ tay, Kiều Kiều cố gắng kéo tay ta xuống nhưng ăn thua. Dục Chu nhìn Viên Thuyên, sẵn sàng tỏ ra nhất trí cao độ với người vợ chưa cưới.

      "Dao Dao hứng thú chứ?" Viên Thuyên lại hỏi lần nữa.

      Tư Dao gật đầu, bỗng Lâm Mang : "Vẫn còn cách, nếu các đều muốn , đừng nên tự ép mình; tôi có thể với Dao Dao, bây giờ mấy người cứ về trước , có lẽ xuống đến chân núi trước khi trời tối đấy"

      Kiều Kiều kêu lên: " đừng đùa thế được ?"

      Lâm Mang thản nhiên : " là người lớn, chịu trách nhiệm về hành vi của mình".

      Kiều Kiều bắt đầu rơm rớm nước mắt.

      Tiểu Mạn tặc tặc lưỡi châm biếm. Lòng Tư Dao lại chùng xuống: sao Tiểu Mạn cứ nhìn mình rời mắt thế?

      Viên Thuyên chau mày, thở dài: "Thế này vậy, chúng ta cứ thử lần cuối xem suy đoán của mình ra sao, nếu thấy thôi, xuống núi ngay; còn nếu thấy vào xem, chứ mình kiên quyết tán thành hành động riêng rẽ".

      Tiểu Mạn cười nhạt: "Viên Thuyên chỉ toàn hỗ trợ Dao Dao".

      Viên Thuyên quay lại : "Vì mình cũng giống cậu ấy, rất tò mò!"

      ----------------

      (1) Danxia Landform.

      (2) Th vào thời Nguỵ, thế kỷ thứ 5 sau Công nguyên.

      (3) Miền đất lý tưởng, theo tưởng tượng.
      Last edited: 20/9/14

    4. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 8
      HANG THẬP TỊCH - QUAN TÀI TREO - VÀ MÁU


      Trời sập tối nhanh hơn cả bước chân người.

      Ánh sáng đèn pin xua nổi bóng tối, mà còn khiến nó càng thêm nặng nề. Nhất là phải xuyên qua núi rừng rộng lớn, người ta càng thấm thía thế nào gọi là "lần mò" và "dò dẫm trong đêm tối".

      Kiều Kiều rất tức Lâm Mang. Thể lực kém nhưng suốt chặng đường nhờ có Lâm Mang dìu đỡ nên mọi người mới phải chờ đợi . Tư Dao ngớt ngó nhìn bóng tối bao quanh bốn bề. chợt thấy sờ sợ. phải vì sợ bóng tối, mà vì nghĩ lại về cố chấp của mình. Khu rừng rậm này nếu có mãnh thú sao? Nếu gặp kẻ xấu phải làm gì?

      Xung quanh những tiếng sột soạt ngớt vọng đến. Tư Dao càng nghĩ càng khiếp hãi. Linh cảm chẳng lành mỗi lúc nhiều hơn. vài lần định nên quay về song lại sợ mọi người cho rằng mình tính khí thất thường. Hơn nữa tính hiếu kỳ vẫn mạnh hơn cả vì thế tiếp tục dấn bước trong nỗi thấp thỏm.

      May sao, như phán đoán của Tiểu Mạn, hướng căn bản đúng là vòng về; và nếu Viên Thuyên tính toán nhầm , xem xong hang Thập Tịch rồi trở về đường quanh co quá nhiều.

      "Mình cảm thấy sắp đến rồi!" Tiểu Mạn .

      "Mọi người đều theo kịp cả đấy chứ?" Viên Thuyên cất tiếng hỏi.

      "Chờ chút, chúng tôi lên ngay đây. Hình như Kiều Kiều được khoẻ". Lâm Mang vọng lên từ chỗ xa mấy.

      Tư Dao càng thấy áy náy hơn, bèn gọi: "Kiều Kiều, cậu có sao ?”

      "Vẫn ổn! Tư Dao phải gió ạ, nếu cậu sớm thương tôi hay biết mấy!" Kiều Kiều phụng phịu pha chút oán trách.

      đầu là Lưu Dục Chu, lên tiếng: "Mọi người phải đặc biệt cẩn thận: phía trước là đoạn khá dốc, phải hết sức chú ý từng chỗ đặt chân, giẫm vào các nhánh dây nhợ ở các kẽ đá, chắc ăn hơn, tôi ngờ rằng cái hang ấần vách núi".

      Leo núi ở quãng này vào ban đêm sao mà chật vật, khiến người ta thấy ánh sáng ban ngày cần biết bao. Cũng may, họ ra khỏi thảm thực vật ken dày lớp lớp dưới, lúc này có thể nhờ vào chút ánh sáng bầu trời, tầm mắt thoáng hơn lúc nãy.

      "Tôi nhìn thấy cửa hang phải!" Dục Chu phấn chấn kêu lên.

      Lúc này Tư Dao mới thấy yên tâm. Vất vả như thế cũng bõ công, khi nào nhìn thấy những cỗ quan tài treo bí hiểm, chắc mọi người lượng thứ cho cố chấp của mình! ngẩng nhìn. Thảo nào đứng xa thể nhìn thấy cửa hang, ra dây leo chằng chịt dày đặc rủ xuống che kín cửa hang; nếu ánh chớp sáng loà nhoáng lên dù có đứng ngay trước cửa hang cũng khó bề nhận ra.

      Ánh chớp ấy tại sao lại sáng đến như vậy?

      chuỗi những tiếng sấm ầm ầm dồn dập vọng đến, rồi tiếng nổ "ùng" vang trời!

      Mưa như trút nước!

      Tư Dao sững sờ, linh cảm chẳng lành bỗng khiến tim thắt lại.

      Cũng như mọi người, nghĩ ngay đến ông già nọ - ông già mặc áo mưa giữa lúc trời nắng.

      Ông ta sai. Dự đoán của ông ta thậm chí trái hẳn với dự báo thời tiết.

      Còn những điều ông ta về hang quan tài sao? Những ai bước vào hang, nhất định phải đau thương đến chết, liệu có chính xác ?

      Tư Dao gắng bước lên vài bước, đến cửa hang; Viên Thuyên đứng đó, cả hai nhìn nhau im lặng. Hai thân nhau bao năm, đều rất hiểu bạn mình nghĩ gì: liệu trong hang có những điều kỳ dị ? Dục Chu gạt mớ dây leo buông rủ, soi đèn pin vào trong hang. Ánh đèn chẳng khác gì bị hút vào hố đen trong vũ trụ.

      "Có lẽ, nếu có quan tài treo , nó phải ở sâu trong hang". Dục Chu đoán vậy.

      Viên Thuyên : "Nơi này khác với các hang quan tài ở vách núi, ở những chỗ đó quan tài đặt quá sâu".

      Tiểu Mạn và Thường Uyển cũng bước tới, đứng dưới mưa cả năm người đều ướt như chuột lột.

      "Định vào à?" Tiểu Mạn hỏi. Có vẻ như dần dần càng thấy tin lời ông già mặc áo mưa.

      "Tôi hiểu nổi ngoài dã thú hoặc kẻ xấu ra, trong hang đặt quan tài treo còn có gì khác mà sợ?" Tư Dao hiểu , nếu tối nay hnhìn thấy quan tài treo cả đời thể yên.

      Viên Thuyên hỏi Dục Chu: " Chu có mang theo chiếc gậy ấy ?”

      hiểu ý, gật đầu: "Có! nhờ người sửa lại, có thể dùng nó như chiếc dùi cui cảnh sát; xử lý vài người hoặc dã thú thông thường, vấn đề gì".

      Tư Dao nghĩ ngợi: "Đúng! Viên Thuyên là bạn chí thân của mình, mọi việc đều phải dựa vào mình". Mọi nỗi buồn ngày càng nặng nề bấy lâu nay, hẫng hụt trong tình cảm, những mối lo vẩn vơ ở công ty... phút chốc dường như tan biến. cười : "Thế chúng ta còn đứng mãi đây làm gì? Cứ vào , ít ra cũng có thể tránh mưa". rồi chiếu đèn pin, gạt đám dây leo đan kín tưởng như gió cũng thể lọt, và bước vào trước tiên.

      "Cẩn thận đấy!" Viên Thuyên bước theo ngay.

      Cái hang khá rộng, nền cũng tạm coi là bằng phẳng, chỉ hiềm ngập nước. Tư Dao thận trọng thăm dò xem nông sâu ra sao, bước chừng vài mét, hình như đây là cái ao.

      "Dặn mọi người phía sau, nếu muốn vào hang bị ướt giày leo núi hoặc giày thể thao, tốt nhất là cởi giày ra. Nước sâu đến đầu gối, đáy là đá cuội, đau chân đâu! Nước rất trong, na ná như nước suối". cúi xuống đưa tay vục nước, nhấp thử ngụm. "Uống cũng dễ chịu, hơi ngòn ngọt, nó là nước khoáng chính cống đây!”

      Viên Thuyên và Dục Chu soi đèn pin đan nhau cùng quan sát, chỉ thấy vách hang nhô ra các mỏm đá to đủ mọi hình thù; tựa như các hang động thường gặp.

      "Chao ôi!" Tiếng reo kinh ngạc và mừng rỡ của Tư Dao. Nhưng chẳng ai nhìn thấy bóng .

      Cả hai vội bì bõm lội tới, vòng qua vách thấy Tư Dao đứng chôn chân dưới nước ngẩng nhìn lên. Cả hai cũng nhìn theo và cùng kêu to.

      Phía cao bỗng thoáng rộng hẳn ra, ánh đèn pin sáng quắc cho thấy nóc hang cao đến vài chục mét, nở rộng ít ra cũng đến hai chục mét. Ba cỗ quan tài treo từ nóc buông xuống, hai cỗ khá to gần mặt đất hơn, là kiểu quan tài thuyền (1) điển hình; cỗ thứ ba hơn, hình khối hộp chữ nhật thường thấy, trông đen xỉn, được treo rất cao cách nóc hang chừng chục mét.

      Nhìn kỹ, họ thấy hai cỗ quan tài to kia được treo hai thanh xà ngang bằng đá nhô ra từ vách hang; cỗ quan tài c nhất được treo bằng dây chão rất lớn thả từ nóc hang xuống. Dây chão ấy bằng kim loại hay thứ gì khác nhìn .

      Tư Dao rất hào hứng nhưng cũng có phần kinh hãi: vì toàn cảnh quan tài treo này trông quen quen.

      Tiểu Mạn và Thường Uyển ngoài cửa hang gọi vào: "Trong đó có gì hay ?”

      Viên Thuyên giấu nổi niềm vui, đáp luôn: "Chẳng có gì hay, chỉ thấy vài cỗ quan tài treo thôi. Chẳng đáng để các vị chiếu cố vào xem đâu!" rất hiểu tính mấy người bạn thân này, ngấm ngầm khích họ mới là thượng sách.

      "Đừng dối nhau, cả ba vào lâu như thế, chắc chắn phải có chuyện rất thú vị!" Rành rành là Tiểu Mạn "trúng kế". Đúng thế, tiếng lội nước vang lên.

      "Liệu Kiều Kiều và chàng Lâm Mang có vào ?" Viên Thuyên hỏi Tiểu Mạn và Thường Uyển rất ngạc nhiên vì lần đầu nhìn thấy quan tài treo.

      Trầm trồ hồi lâu, Thường Uyển mới : "Thôi nào! Hai người ấy xoắn lấy nhau. Kiều Kiều dám vào, Lâm Mang mắt rời cửa hang, là Kiều Kiều cứ đợi; ấy rất muốn vào".

      Tiểu Mạn cười khẩy: " đơn giản đâu! Tôi thấy ấy mắt rời Tư Dao có. Này Tư Dao, có phải ngày trước cậu và ấy cắt đứt ?”

      Tư Dao đáp: "Tất nhiên! thực thi chính sách "ba ": thư từ, điện thoại, gặp gỡ, được coi là triệt để rồi chứ? Chỉ chưa đào tận gốc trốc tận rễ mà thôi!" Ai nấy đều bật cười.

      "Xem chừng có những chàng trơ trẽn, cứ muốn người ta phải trắng ra, rồi mới thấy tiếc nuối. Dục Chu đừng nghĩ là ám chỉ mình". Tiểu Mạn tỏ ý bất bình.

      Dục Chu định phản bác, nhưng chợt nghe thấy tiếng lội nước ở phía cửa hang, Viên Thuyên bóp vào tay , bèn im lặng.

      "Vậy là Kiều Kiều vẫn vào! Rất đáng khen đấy!" Viên Thuyên cười .

      Kiều Kiều kinh ngạc nhìn ba cỗ quan tài treo, tấm tắc: "Ôi! Rất đáng để vào đây!" chiếu đèn pin vào cỗ quan tài : "Nó được treo cao !”

      cảm thấy có giọt nước từ quan tài rơi xuống, trúng vào mũi.

      Trong hang ẩm ướt, nước rỏ xuống là chuyện bình thường, Kiều Kiều chẳng bận tâm.

      L giọt nữa rơi lên trán.

      thấy là lạ, hình như giống như nước bình thường, nó hơi dinh dính. quệt đầu ngón tay lên trán rồi giơ ra trước ánh đèn pin: đốm màu đỏ tươi!

      xoa tay lên mũi và soi nhìn lòng bàn tay: vệt đỏ tươi.

      Kiều Kiều kinh hãi thét lên, chiếc đèn pin rơi luôn xuống nước.

      "Máu... máu...”

      "Kiều Kiều sao thế? Bị xước da ở đâu?" Tư Dao hỏi.

      "! Mà là máu rơi từ quan tài xuống".

      Các ánh đèn pin đều lia lên cỗ quan tài treo cao nhất. Đúng thế, bên ngoài cỗ quan tài đen hình như có vệt dính đọng.

      Viên Thuyên rọi đèn lần lên theo vệt đó, tìm chỗ bắt đầu rỉ ra, đó là khe nắp quan tài; bên hình như dây chão cũng có vết thấm ướt "máu".

      Chiếu đèn lên cao nữa. Trời ơi!

      "Vệt máu" từ cái móc sắt to tướng chìa ra từ vách hang để buộc sợi chão, rồi loang vào vách hang; thoạt đầu chỉ là đường, loang mãi đến chỗ cách mặt nền chừng 20 mét hợp thành bốn chữ đại tự theo lối Hành - Thảo (2) màu đỏ thẫm.

      Đau thương đến chết



      Nét cuối cùng của chữ "chết" tiếp tục loang xuống đến mỏm đá hình cái mũi nhô ra, cách mặt nền chừng ba mét. Thỉnh thoảng "giọt máu" rơi xuống vũng nước phía dưới, lắng nghe có thể thấy tiếng tí tách...

      Đến gần hơn, họ nhìn thấy vũng nước rộng chừng mét, nằm ở vị trí cao hơn nền hang chừng nửa mét, nó là cái "ao máu" ! Cúi xuống ngửi, thấy mùi tanh tanh.

      Tư Dao run run nhúng tay trái vào "ao máu" rồi rút ra, cả bàn tay "nhuốm máu"!

      Chính lúc rút tay ra ao máu đó rùng rùng khá mạnh, "bóng đen" vọt lên quấn lấy cổ tay phải của cầm đèn pin. hoảng hốt kêu len và vội vẩy tay, con rắn nước thân to bằng ngón tay cái, chuồi nhanh khỏi tay trườn vào ao nước mà mọi người đứng. Mọi người thi nhau hét inh ỏi, vì cái ao máu, bàn tay nhuốm máu hay vì con rắn kia. Lâm Mang vội hùng hồn lên tiếng: "Mọi người đừng nháo nhác lên, đừng sợ, rắn nước thường có nọc độc; nó cắn Tư Dao cũng cắn ai cả. Thôi, chẳng đứng đây lâu làm gì nữa, ta rút ra ngoài cửa hang, cố gắng bình tĩnh !”

      "ước dính tay Dao Dao và Kiều Kiều phải là máu à?" Viên Thuyên hỏi.

      "Thấy tanh tanh, dinh dính, nhưng mình dám nếm thử". Tư Dao vẫn còn run rẩy.

      "Đừng nếm làm gì". Kiều Kiều cũng thấy sợ nhưng vẫn xoay mình lại, móc trong túi ra lọ thuốc nho , dốc cho sạch, tay bám vào cánh tay Tư Dao, tay kia múc "nước máu". "Mình phải đem về, nhờ người xét nghiệm xem có những thành phần gì".

      Mọi người lần ra cửa hang, vẫn ổn cả. Họ vội rảo bước ra ngoài. Mưa vẫn như trút nước, chớp sáng sấm rền bất tận, nên họ đành lùi vào trong cửa hang.

      "Ta nên làm gì? Chờ mưa tạnh hay là cứ xuống núi ngay bây giờ?" Tiểu Mạn có phần ngán ngẩm. ý nhưng ai cũng hiểu rằng, nếu còn nán lại trong hang chẳng biết còn chuyện gì khác nữa; nhưng nếu xuống núi ngay mưa to đường trơn, rất khó khăn.

      Kiều Kiều : "Mình chịu dám ở lại thêm nữa, cứ khỏi đây rồi tìm chỗ khác trú mưa cũng được. Vả lại, này quá cao, gió thổi mạnh, rét quá...”

      "Được, thế xuống núi. Nếu tìm được chỗ tử tế hơn để trú mưa quá hay". Viên Thuyên lom khom lần bước xuống dốc trước tiên, và gọi ngay: "Mọi người phải cẩn thận, đá trơn lắm. Nhưng cũng chẳng còn lối nào khác, đành dò dẫm mà xuống vậy, coi chừng bị trượt chân!”

      "Lẽ ra chẳng nên đến xem cái hang này mới phải!" Kiều Kiều oán trách.

      "Lúc này thế cũng vô ích thôi. Về, cứ bắt Tư Dao và Viên Thuyên chiêu đãi chầu là được!" Thường Uyển xong, cũng dò dẫm bước theo Tiểu Mạn.

      Tư Dao buồn bã nhìn cảnh gió mưa, có phần áy náy; với Kiều Kiều giọng năn nỉ: "Đúng là tại mình. Cậu đừng trách móc nữa. Về rồi, mình xin mời cậu ăn".

      Kiều Kiều phì cười: "Biết lỗi rồi sửa mới là ngoan! Khỉ , mình cũng có chân kia mà, cũng là tại mình! muốn , thế rồi lại , sao trách cậu được?" hơi bực mình nhìn sang Lâm Mang.

      Lâm Mang có ý xin lỗi: "Được, Kiều Kiều. biết lỗi rồi. Về đến Thượng Hải ngày nào cũng mời cơm... và nấu cơm cho em ăn cũng được".

      Tư Dao cảm thấy hai người đó bắt đầu đến lúc chớt nhả, nên tránh hơn, bèn quay ngoắt người bước xuống luôn.

      Đoạn này độ dốc rất khiếp, mọi người đều rất thận trọng dần dần lần xuống. Tiếp đó là rẻo đường rất hẹp, trận mưa to khiến nó hết sức lầy lội; cũng may, khi lên núi họ qua lối này; nó hơi thoai thoải, cần phải chân tay bám như đoạn dốc vừa nãy.

      Thế là có thể coi như bị giam núi. Tư Dao nghĩ, có đúng là mình quyết định sai lầm hay ? Những lời của ông già bí hiểm nọ, đều là ? Nếu những câu tiên đoán ấy đều ứng nghiệm, mình chỉ lời xin lỗi là xí xoá được cả hay sao?

      Quá ư hão huyền! Này Tư Dao ạ, chớ nên vướng vào thứ suy luận vu vơ ấy!

      Mưa ngớt rồi lại mưa tiếp. Đoạn đường tiếp theo gặp trở ngại mấy. Lâm Mang rảo bước lên phía , vừa vừa với Dục Chu mấy câu về công việc. bật đèn pin chiếu trở lại phía sau, rồi bỗng thất thanh: "Kiều Kiều đâu? thấy Kiều Kiều đâu cả!" lập tức chạy trở lại.

      ------------------

      (1) Khoét thân cây to, rồi đặt tử thi vào.

      (2) Thể chữ Hán gần với thể Thảo thư, các nét hầu như dính liền.

    5. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 9
      RƠI


      Nghe tiếng Lâm Mang gọi, Tư Dao chột dạ. linh cảm chẳng lành bỗng ập đến. Quay người lại thấy Tiểu Mạn và Thường Uyển cũng vừa lên, vội hỏi ngay: "Hai người có thấy Kiều Kiều ?”

      "! Bọn mình cuối cùng mà!" Nét mặt Tiểu Mạn đượm vẻ lo lắng. "Hay là nó bị rớt lại?”

      Viên Thuyên to: "Lâm Mang đừng chạy thế kia, hai bên đường thoai thoải nhưng nếu trượt chân xuống gay đấy!”

      Lâm Mang ràng là nghe thấy tiếng Viên Thuyên. vừa chạy vừa gọi: "Kiều Kiều ơi! Kiều Kiều!”

      ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Tư Dao: "Suốt dọc đường Kiều Kiều tỏ ra đuối sức. Bị tụt hậu phải gọi để mọi người chờ mới đúng chứ..." kịp nghĩ nhiều nữa, cũng lia đèn pin quay trở lại tìm bạn.

      Tiếng gọi "Kiều Kiều..." mỗi lúc xa, trong đêm tối. Hoàn toàn thấy bóng Lâm Mang đâu nữa. Thấy mải miết chạy về phía trước, Tư Dao bước chậm lại, chú ý quan sát tìm kiếm hai bên đường. Như Viên Thuyên vừa , quãng đường này hẹp lại quá lầy lội, rất có thể Kiều Kiều bị trượt chân xuống dốc dưới kia. Tuy dốc lắm nhưng nếu phải bò từ dưới lên cũng chẳng dễ gì.

      chừng ba trăm mét, Tư Dao chợt nhận ra mái dốc bên đường có những vết hằn lộn xộn. Lia đèn xuôi theo, thấy hình như mảng cỏ cũng có vết nhàu nát bết lại. Nhìn xa hơn nưã... hít vào hơi sâu: mái dốc này rất dài và lại khá dốc. Rọi đèn pin thể nhìn cuối dốc. gọi "Kiều Kiều ơi..." nhưng tiếng gọi dường như lọt thỏm trong tiếng gió mưa và rừng cây rú rít, đương nhiên thấy hồi .

      khom người, thận trọng lần xuống mái dốc. Tiểu Mạn và Thường Uyển cũng đến kịp, hỏi vọng xuống: " tìm thấy chưa?" Tư Dao vừa tìm dấu chân vừa đáp: "Quanh đây có vẻ đáng nghi, các cậu hoặc là xuống với mình hoặc là tiếp, nhìn xem có chỗ nào có vết trượt ngã ".

      Tiểu Mạn cân nhắc lát rồi : "Bọn mình quá lên để tìm, nếu cậu thấy gì phải gọi nhé!”

      "Nhưng đừng xa, gió mưa khiếp quá, nghe thấy đâu!" Tư Dao gọi với lên.

      "Thế bọn mình xuống theo cậu vậy". Thường Uyển định lần xuống dốc.

      "Được!... Ối..." Tư Dao trượt chân, và thế là lăn tuột ngay xuống xa vài chục mét. Cũng may vì có ý đề phòng nên gắng dùng đèn pin và tay cày bám mặt dốc; rồi dừng lại được. Phải bám chặt mặt đất, lẩm bẩm "sợ chết khiếp!”

      Đúng lúc này nghe thấy giọng quen thuộc: "Mọi người cứu tôi với!" nhưng tiếng rất , hình như vọng lại từ khá xa. Chính là Kiều Kiều!

      "Kiều Kiều ơi!" Tư Dao cố hét to.

      "Mình ở đây..." Tiếng từ cuối dốc vọng lên, áng chừng phải cách vài chục mét.

      Tiếng gọi của Tư Dao vọng lên đường, Tiểu Mạn hỏi luôn: "Đúng Kiều Kiều phải ?”

      "Đúng! Mình nghe thấy tiếng Kiều Kiều. Các cậu xuống đây giúp mìnhPhải cẩn thận đấy!" Tư Dao .

      "Mau lên, mình sắp nguy rồi!" Giọng Kiều Kiều rất yếu.

      Tư Dao chợt sững sờ: cậu ấy bị chấn thương hay sao? Bèn vội gọi: "Cậu hãy cố chịu đựng, mình xuống ngay đây!”

      Tư Dao vừa tự nhủ phải rất thận trọng vừa lần xuống dưới. nghĩ thầm: "Kiều Kiều hãy cố trụ cho vững..." Rồi gọi to: "Mình đến rất gần cậu, sắp tới ngay bây giờ!”

      "Dao Dao hãy cẩn thận, cuối dốc này là vách núi dựng đứng!" Tiếng Kiều Kiều rất gần.

      Tư Dao chợt bàng hoàng: chẳng lẽ...

      Đúng thế, trước mặt cảnh tượng đáng sợ sao tưởng tượng nổi: cuối dốc là vách đá gần như thẳng đứng, nửa người của Kiều Kiều cố áp chặt vào vách đá, hai chân chơi vơi giữa khoảng phía dưới, hai tay cố bám chặt vào vấu đá bên ; nhưng hai bàn chân dò mãi vẫn thể tìm được điểm tỳ cho chắc. Vách đá này dựng đứng và quá trơn.

      "Kiều Kiều yên trí, mình kéo cậu lên!" Nhưng Tư Dao biết việc này đâu có dễ! Nếu có chỗ bám bên , chẳng những thể kéo bạn lên mà chính cũng rất dễ bị trượt xuống dưới kia.

      "Tạ ơn trời đất, Dao Dao đến! Hai tay mình rã rời rồi". Dưới ánh đèn pin, thấy ánh mắt Kiều Kiều hy vọng.

      Bao năm nay tuy cùng đam mê du lịch nhưng Tư Dao và các bạn chỉ quen đến các điểm du lịch, chứ chưa leo núi bao giờ. Mọi người đều chưa được huấn luyện về cấp cứu tình huống nguy hiểm, và tất nhiên là hề có kinh nghiệm. Lần đầu gặp tình huống như thế này, hết sức lúng túng.

      Tư Dao cố trấn an, rồi nhìn quanh lượt: mép vách đá có vài bụi cây và cây con, bèn tay nắm chặt thân cây rồi chìa tay kia cho Kiều Kiều. Nhưng lại hỏi: "Mình mình có đủ sức hay , hay là cậu cố giữ thêm lát, chờ Tiểu Mạn và Thường Uyển đến, được ?”

      "Mình sắp tuột tay đến nơi, cứ kéo mình ! Mình cố nổi phút nữa đâu!" Giọng Kiều Kiều như mếo máo nài nỉ. tia chớp loé sáng, khuôn mặt Kiều Kiều trắng bệch, những mảng tóc ướt tả tơi mặt, đôi mắt đờ đẫn dư̖ hết cả khát vọng sinh tồn.

      "Để mình thử xem". Tư Dao nắm lấy cổ tay trái của Kiều Kiều nhưng cổ tay quá trơn, toàn thân Kiều Kiều hơi nhúc nhích, Tư Dao gắng hết sức mới nắm chặt được tay bạn, nhưng ở tư thế quá thấp nên thể kéo nổi bạn lên. rất mong Tiểu Mạn và Thường Uyển đến kịp để cùng kéo, nên vội gọi to: "Tiểu Mạn, mình ở đây! Kiều Kiều nguy ngập, hai cậu mau lại giúp mình với!”

      Tiểu Mạn ừ tiếng, nghe chừng đến khá gần. Nhưng Tư Dao cảm thấy tay Kiều Kiều run dữ dội. Tay của cả hai đều quá trơn. Tư Dao thấy tay mình mỗi lúc chuồi . rất lo sợ nhưng dám thể ra nét mặt. cố vận sức nhưng vẫn thể thắng nổi trọng lực.

      "Tại sao cậu lại bị rơi xuống đây?”

      "Mình sơ ý... hiểu sao bỗng thấy chóng mặt, đường vấp ngã, rồi lăn xuống dốc, trượt xuống tận đây. Dao Dao... nắm chặt tay tớ . Tớ mệt quá, buồn ngủ quá... tớ chịu nổi nữa".

      "Kìa, cậu cố lên... được ngủ lúc này! Tay cậu quá trơn, cậu dùng cả hai tay nắm tay tớ được ?”

      Tay phải của Kiều Kiều bám vào mỏm đá run bần bật. sắp phải buông tay ra đến nơi.

      "Nguy rồi... mình sắp kiệt sức... mệt quá, buồn ngủ quá...”

      "Cậu cố lên!”

      Lại ánh chớp. Tư Dao kinh ngạc nhận ra đôi mắt đờ đẫn của Kiều Kiều lúc này ánh lên nét kinh hoàng, vẻ mặt cũng biến dạng vì sợ hãi. "Mình phải chết, đúng ?" Kiều Kiều .

      "Cậu vớ vẩn gì thế?" Tư Dao kêu lên.

      "Mình nhìn... nhìn thấy...!”

      "Ai?" Tư Dao ngoái lại nhìn, chỉ thấy lờ mờ bóng Tiểu Mạn và Thường Uyển. Rồi vội quay lại tiếp tục cố nắm tay bạn.

      Giọng Kiều Kiều càng dần: "Mình quá mệt, rất buồn ngủ... Tư Dao nắm chặt nữa ...”

      Tư Dao bỗng trào nước mắt, tay Kiều Kiều càng run mạnh hơn, bàn tay phải rời mỏm đá. Tư Dao bỗng thấy lực kéo tay mình nặng ghê gớm, tay Kiều Kiều lại càng trơn hơn.

      Mình sắp bị mất Kiều Kiều!

      "Kiều Kiều cố lên. Tiểu Mạn sắp đến ng đây mà!”

      "Sao Dao Dao nắm chặt tay mình?" Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt Kiều Kiều đầy vẻ ảo não, mờ nhoà, tuyệt vọng; những lọn tóc đen dài ướt sũng, rối bời phủ khuôn mặt cách bất lực.

      Khi Tiểu Mạn và Thường Uyển đến sát sau lưng Tư Dao tay Kiều Kiều tuột khỏi tay Tư Dao. rơi xuống thung lũng sâu dưới kia như chiếc lá rụng. Những tiếng kêu thét xé lòng của ba vang lên trong tiếng gió mưa.

      Kiều Kiều vĩnh viễn thể trả lời họ nữa.

      Mưa vẫn rơi.

      Nước mưa và nước mắt đều mằn mặn, hoà vào nhau khiến Tư Dao sao chịu nổi nữa. Bọn họ xuống núi, những tiếng khóc thút thít bị tiếng gió mưa lấn át; nhưng nếu im lặng lại càng buồn khổ hơn. Cõi lòng Lâm Mang như trống rỗng. đờ đẫn, miệng mấp máy gọi tên "Kiều Kiều"; dường như có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Thỉnh thoảng chợt nhìn thấy tình cảnh ấy, lòng Tư Dao lại quặn đau như dao cắt.

      "Dao Dao đừng nên thế này, phải lỗi ở cậu!" Viên Thuyên nhớ nổi mình an ủi Tư Dao câu này bao nhiêu lần.

      "Nếu tôi khăng khăng đòi xem hang quan tài ngay buổi tối, nếu sức tôi khá hơn nữa..." Tư Dao nghẹn ngào .

      Tiểu Mạn cố kìm nén, nhưng rồi nén nổi nữa, vừa khóc vừa hỏi: "Kiều Kiều rằng "Sao Dao Dao nắm chặt tay mình?" nghĩa là gì?”

      Viên Thuyên vội chặn ngang: "Kiều Kiều vào lúc tuyệt vọng, cậu cho rằng nghĩa là gì? Nếu Dao Dao đủ sức nắm chặt, chẳng để bạn mình phải như thế. Cậu cũng chứng kiến tình hình lúc đó, nếu là cậu, cậu có dám chắc nắm nổi ?”

      Tiểu Mạn liếc nhìn Lâm Mang như người mất hồn, thở dài, rồi im lặng.

      Lâm Mang bỗng dừng bước, đầu gục xuống. Lúc này mọi người về đến chỗ ban ngày qua: Bộ Nhai Lương - cây cầu đá chơi vơi nối liền hai vách núi.

      Tư Dao bỗng dưng nghĩ, nếu nhảy từ này xuống chắc chắn tan xương nát thịt.

      "Lâm Mang chớ nghĩ chuyện dại dột!" Viên Thuyên cảnh cáo. Còn Lưu Dục Chu sát ngay sau Lâm Mang, chỉ lo ta có hành động gì khác thường...

      Lâm Mang ngẩng nhìn trời, thở dài. Bỗng làn chớp xẹt ngang, đầunh dường như bị giữ chặt cứng, miệng ú ớ mấy tiếng. Mọi người cùng ngẩng nhìn. Ai cũng há hốc miệng trong các ánh chớp đến liền sau đó. Dưới các ánh chớp nhoang nhoáng ấy họ nhìn thấy vách núi Niết Bàn trước mặt lên bốn chữ đại tự đỏ sẫm theo lối Thảo Thư.

      Đau thương đến chết!

      Cuối mỗi nét chữ hình như đều có máu xuống.

      Nhưng đây lại là chữ khắc vách núi!

      Mắt ai nấy đều bị ngợp bởi bốn chữ "Đau thương đến chết" này.

      Sau chuỗi sấm rền vang, Viên Thuyên nghiêm giọng : "Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :