Đau thương đến chết - Quỷ Cổ Nữ

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 24
      GIAN TỒN TẠI


      Kỹ thuật điêu khắc tinh vi, cùng màu sơn y như thật là hai yếu tố rất thích hợp để tạo nên những mô hình siêu nhỏ bằng gỗ khéo léo tuyệt vời. Một người thợ chuyên về đồ thủy tinh đã giúp Tư Dao nhấc ngôi nhà bé xíu ra khỏi quả cầu pha lê. Cho đến giờ, vẫn còn nhớ ánh mắt cực kỳ thán phục gần như sùng bái của ta. Đặt trong quả cầu pha lê, giữa những "bông tuyết" và "cây ́i" thì ngôi nhà này chẳng thấy bắt mắt; nhưng lúc này đặt lòng bàn tay , nó nghiễm nhiên trở thành một báu vật hiếm có nhất đời. Ít ra là người thợ trẻ tuổi ấy đã nói thế! ta còn nói đùa rằng, nếu vì bản tính nhát gan thì ta đã nảy ra ý ̣nh "gian tà"" phải "có ý gian tà" với , mà là "có ý" với ngôi nhà bé xíu này!”

      " nói hơi quá thì phải? làm về đồ mỹ nghệ, những thứ như thế này còn lạ gì?”

      "Tôi đã nhìn thấy rất nhiều thứ hay, nhưng cái này lại có chỗ độc đáo của nó. Một bàn tay vàng chế tác cực điêu luyện, lại rất có ý thức về chọn vật liệu nữa. Các đồ mỹ nghệ đặt trong quả cầu pha lê, thường dùng nguyên liệu bằng gỗ, chủ yếu là vì phải tính đến độ bền. Nhưng nghệ nhân đặt ngôi nhà trong quả cầu này lại dám dùng gỗ để chạm trổ. Gỗ này thuộc nhóm gỗ hồng đàn chỉ ở châu Phi mới có, chất gỗ cực mịn và chắc. thử ngửi mà xem, sẽ thấy mùi đàn hương, đúng chưa? Nước sơn của nó cũng rất đăc biệt, là thứ sơn tổng hợp có thể tồn tại trong bất cứ môi trường nào; nghe nói nó là sản phẩm do một phòng thí nghiệm của một trường đại học ở Mỹ chế tạo, vì quy trình rất phức tạp nên mỗi năm chỉ sản xuất được vài thùng. Tại sao tôi lại biết? có nhìn thấy hai chữ RS bé bằng con kiến ở đáy ngôi nhà ? Dân nhà nghề chúng tôi thoáng nhìn là nhận ra nó là tên một phòng thí nghiệm được viết tắt".

      Tư Dao thầm nghĩ Viên Thuyên tài tình đến thế, thật sao tưởng tượng nổi. Nhưng màu của mái nhà, tường nhà thì lại khác với thực tế. Theo Tử Phóng suy đoán thì sau khi gia ̀nh ông Lý Bá Thụy gặp nạn, công ty ̣a ốc đã cho làm lại màu của mái nhà, tường nhà, nhằm "tránh tà". Các màu sắc của mô hình này giống hệt màu sắc ngôi nhà của Lý Bá Thụy ngày trước, trong bức ảnh đăng trang web của công ty ̣a ốc. Lý Bá Thụy là một kiến trúc sư danh tiếng thế giới, tất nhiên có thể mời các cao thủ làm giúp cái mô hình này.

      Nhưng ông ta đã chết từ một năm nay, mình cũng chưa từng nghe nói Viên Thuyên có quen ông ấy. Vậy Viên Thuyên kiếm đâu ra quả cầu pha lê này? Và tại sao lại "của người phúc ta" đem tặng lại cho mình?

      Cách giải thích duy nhất vẫn là, Viên Thuyên nói với mình rằng tất cả đều liên quan đến ngôi nhà này.

      Sự thật về chuỗi ký tự mà Điền Xuyên cho biết – là tên của một văn bản đồ họa kiến trúc, dường như cũng có liên quan đến ngôi nhà này.

      Tư Dao lại ngắm nhìn mô hình từ khắp các phía, cũng chẳng rõ mình ̣nh làm cái gì. Đầu mối thật sự nằm trong ngôi nhà bé xíu này cũng nên.

      Toàn bộ mô hình là một chỉnh thể, có cửa ra vào và cửa sổ có thể đóng mở, tuy thể biết bên trong chứa có gì , trừ phi phải dỡ hẳn nó ra. Cũng có thể có gì cả, thì tức là phí hoài một thứ đồ mỹ nghệ rất đặc sắc.

      Vậy mình nên thế nào? Lại thử gọi điện cho Lâm Nhuận, may ra ấy có nhà và sẽ cho mình một vài gợi ý.

      Đã qua một ngày gọi điện nhiều lần mà thấy ai nhấc máy, đã gửi hàng chục bức email mà cũng thấy hồi , Tư Dao cầm điện thoại lên, chẳng hy vọng gì liên lạc được với Lâm Nhuận nhưng thật bất ngờ, người nghe lại là bà mẹ Lâm Nhuận.

      "Tạ ơn trời đất, Dao Dao vẫn khỏe! Sao cháu gọi sớm về đây?”

      Tư Dao nghĩ, cháu đã gọi hai ngày rồi mà chẳng thấy ai nhấc máy!

      "Thưa bác, vì lo cháu bị hãm hại nên công an đã giữ cháu lại để bảo vệ, cháu lo Lâm Nhuận và hai bác sốt ruột...”

      "Lâm Nhuận biết tin cháu gặp nạn, cứ đùng đùng đòi về Giang Kinh tìm cháu nhưng chân thì vẫn chưa khỏi hẳn...Chúng tôi phải ́ ngăn, suýt nữa thì phải trói nó lại! Nhưng nó ương quá thể, cho đến ba hôm nay nó đều chống nạng lẻn khỏi nhà, chuẩn bị Giang Kinh. Hai lần tàu hỏa, một lần ô tô, đã vài trăm cây số rồi, chúng tôiết đuổi theo bắt quay lại. Cháu thông cảm nhé, hai bác chỉ có mình Lâm Nhuận...”

      Tư Dao thấy ấm lòng nhưng cũng băn khoăn, ấy nặng tình nhường ấy, liệu mình có phúc để được hưởng ? Mắt rơm rớm, đã bao năm nay chưa từng có cảm giác hạnh phúc sâu sắc thế này.

      "Dạ, cháu rất hiểu tấm lòng của hai bác là bậc cha mẹ. Lúc này ấy ngủ phải ạ?”

      "Chúng tôi vừa phải đưa Lâm Nhuận đến nhà ông chú rồi. Đó là một vùng quê khó mà chạy xa được, lại có vài người em họ canh giữ Lâm Nhuận nữa...”

      Mường tượng cái cảnh Lâm Nhuận bị giam lỏng, Tư Dao thấy thương thương nhưng cũng thấy buồn cười. thực lòng muốn trở lại cái chốn Giang Kinh đầy rắc rối này; ấy bị thương nặng, thể chịu đựng thêm bất cứ nguy hiểm nào nữa.

      Nghe Tư Dao nói rõ mục ́ch, Trương Sinh nghĩ ngợi rồi nói: "Điều này phải là quá khó. Khoa của bọn tôi có một thiết bị quét ba chiều, một vị đàn chuyên về đồ họa vi tính đã cải tiến, bổ sung một số linh kiện, chắc có thể quét tất cả các chi tiết từ ngoài vào trong, rồi nhập vào máy tính. Bạn cần nó để làm gì?”

      Tư Dao mở cái hộp cầm tay, khéo léo nhấc mô hình ngôi nhà ra: " có nhận ra cái này ?”

      Trương Sinh ngẩn người, chăm chú quan sát, rồi kinh ngạc đưa tay chỉnh lại cặp kính: "Nó.. nó chính là ngôi nhà mà mấy người ở! Nhưng hình như có điểm hơi khác”

      "Màu sắc của mái nhà, của bức tường thì khác nhưng nó lại giống như bức ảnh đăng mạng. còn nhớ quả cầu pha lê đặt bàn của tôi, bên trong có những bông tuyết ?”

      "Hôm đó đến nhà bạn, tôi chỉ mải ngắm bạn, nên đâu có nhìn thấy thứ gì khác". Thấy Tư Dao giơ nắm đấm, Tư Dao vội trở lại nghiêm chỉnh: "Đừng, đừng... kẻo r̉ng mất! Tôi có nhớ... nó là ngôi nhà trong quả cầu đó à? Sao bạn lại nhấc được ra? Đập vỡ quả cầu à?”

      "Làm thế thì vứt! Tôi đã nhờ một cao thủ nhấc được nó ra. Quả cầu đó, trước khi Viên Thuyên gửi EMS cho tôi, gọi là quà mừng nhân dịp dọn về nhà mới; đến nay mới biết nó và chuỗi mã số viết phong bì chính là đầu mối ấy để lại cho tôi”

      "Những ký tự ấy là tên của văn bản đồ họa kiến trúc, còn đây là mô hình căn nhà... thì rõ ràng đầu mối ấy chính là nhà cửa. Tôi đã nói thừa thì phải?”

      " đã biết cái bí mật này rồi, thì mối nguy hiểm của sẽ càng tăng! Đã thấy hối hận vì quen tôi chưa?”

      Trương Sinh cười cười: "Bao giờ tôi bị bắt, rồi bị gái đẹp và tiền bạc cám dỗ, trở thành tên phản bội, tôi sẽ cung khai bạn ra!”

      Sau khoảng nửa giờ, Trương Sinh dùng máy quét đa chiều soi xét toàn bộ ngôi nhà từ ngoài vào trong. Máy quét này được kết nối với một "con rệp" nhỏ bằng nửa hạt đỗ – đó là sáng kiến của vị sư huynh của Trương Sinh. Nó là một thứ "mắt đọc" có thể chui vào cửa mô hình, dạo khắp ngõ ngách, rọi tia thám sát và tín hiệu về máy quét, rồi nhập vào máy tính.

      Tư Dao trầm trồ thán phục cái máy quét tài tình này. Trương Sinh nói: "Vị sư huynh của tôi được gợi ý từ loại máy ảnh siêu mini, đã sáng tạo ra "con rệp" này, ấy chuẩn bị đăng ký phát minh độc quyền". Trương Sinh ngồi lại trước màn hình, ghép các bản vẽ vừa quét được, mô hình đa chiều của ngôi nhà nhỏ hiện lên màn hình.

      "Ngôi nhà bé tẹo mà lại có kết cấu phức tạp đến thế này!" Tư Dao nhìn vô số các đường nét đan xen màn hình, tán thưởng.

      "Để tôi thử nói nhé: đây là cửa vào, đây là phòng khách nhỏ ở sát nó, tiến vào trong là gặp cầu thang, tiêp theo, bên trái là bếp, bên phải là phòng khách lớn. lên hết cầu thang, thì bên trái là phòng khách, quá về bên phải là nhà tắm. tiếp nữa, bước lên ba bậc thềm thì là căn phòng kiểu như gác xép mà bạn ở". Trương Sinh di chuyển mũi tên của con chuột, nhích nhích cái bản vẽ đa chiều. "Lạ lùng, quá lạ lùng!”

      Tư Dao ngạc nhiên: "Có chuyện gì mà sửng sốt khiếp thế?”

      "Bạn nhìn đây, theo kết quả mà "Con rệp" thu thập được, thì bức tường ở căn phòng của bạn có một lỗ hổng lớn, hoặc là bị rỗng!”

      "Thế sao được? Cho đến sáng nay tường vách ở phòng tôi chưa hề bị tróc một tẹo sơn nào, sao lại có lỗ hổng gì được?”

      "Để tôi nhìn lại xem sao... Đúng thế, phía sau bức tường này là rỗng. Thảo nào mà giữa bức tường này và bức tường gian tắm có một khoảng trống khá lớn, dài đến hai mét. Tôi chưa hề học về kiến trúc bao giờ nhưng vẫn cho rằng điều này là thể chấp nhận! Quá kém cỏi! Một kiến trúc sư được đào tạo hẳn hoi, rất giàu kinh nghiệm như ông Lý Bá Thụy thể mắc sai lầm sơ đẳng này".

      "Ý là...”

      "Khoảng trống này do ông Thụy thiết kế có dụng ý!”

      "Khoảng trống... ý nói là giữa phòng tôi và nhà tắm là bức tường kép?”

      "Đúng thế! Tường kép. Tôi ̣nh nói cái từ này! Giữa phòng bạn ở và nhà tắm là bức tường kép. Căn cứ vào bản vẽ này thì lối vào cái khoảng trống đó ở ngay bức tường trong căn phòng của bạn".

    2. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 25
      ĐÊM MAN RỢ


      Một ngày trôi qua, việc khám phá vụ nổ ở "cư xá Thông Giang" vẫn chưa có bước tiến nào đáng kể. Vụ nổ này được gọi là "sự ́", các phương tiện truyền thông đều nói thế. Đồng Thụ cũng muốn đánh động kẻ xấu còn giấu mặt. đã bắt đầu tổ chức điều tra hết sức kín đáo. Phân tích hiện trường cho thấy, có kẻ đã làm nghẽn ống dẫn gas của bếp gas, và dỡ khớp nối ống khói thoát lên cao, khiến cho phần lớn hơi gas bị khuếch tán; mặt khác, đường ống dẫn gas của hầm phòng đã lâu năm được tu sửa, cũng bị chúng phá hỏng, khiến cho nồng độ khí CO đột ngột tăng mạnh, đó là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến vụ nổ. Tuy cả hai nguyên nhân này đều có thể dẫn đến sự ́ thật sự, nhưng trực giác và phán đoán tổng hợp từ các vụ việc trước đó đã mách bảo Đồng Thụ, đây là vụ ́ ý giết người nhằm vào Tư Dao. Bọn tội phạm rất kiên nhẫn, bố trí chặt chẽ, phân công nhau hợp lý, nắm rất rõ mọi tình hình của "cư xá Thông Giang", chúng muốn gây án đạt hiệu quả cao.

      Một điều kích thích ý chí chiến đấu của là, thủ đoạn gây án của chúng cực kỳ tàn nhẫn, coi rẻ mạng người.

      Nhưng tại sao lại là Mạnh Tư Dao?

      Một viên chức bình thường, một gái đơn độc, cuộc sống có những tình tiết đặc biệt lạ lùng, có các quan hệ xã hội phức tạp; nếu coi vụ ́ ý sát hại cách đây hơn một tháng chỉ là "bệnh xã hội thông thường do dục vọng tranh đoạt tình ái" giữa đám bạn bè, thì hai vụ mưu đồ giết hại gần đây dương như lại chứa đựng động cơ phức tạp hơn.

      Thực rất khó khăn khi bọn hung thủ xảo quyệt hề để lại một dấu vết; chỉ còn cách bắt đầu từ những thông tin có thể nắm được, ví dụ những người gần gũi với Mạnh Tư Dao.

      Qua trao đổi với , Đồng Thụ đã căn bản loại trừ Quách Tử Phóng và Lịch Thu. chàng tiến sỹ Trương Sinh ngồ ngộ kia cũng "có chất" tội phạm. chàng người của Tư Dao, vì giúp đỡ mà bị kẻ xấu đâm xe gãy xương sườn xương đùi, phải chữa trị, là một luật sư rất có uy tín của văn phòng luật sư Thiên Hoa. Nghe nói, khi văn phòng ấy tuyển nhân viên thì cầu tiên quyết là nhân thân phải tuyệt đối trong sạch. ta đã từng cùng Tư Dao nhìn thấy đám tiền khổng lồ, nếu ̣nh tham thì có quá nhiều cơ hội. ta đã trải qua thử thách, hiện tại ở xa tít tắp, càng có động cơ gây án.

      "Tại sao sớm cho tôi biết còn có một bà bác ở Giang Kinh?" Sau khi đọc rất nhiều tư liệu liên quan đến Tư Dao, Đồng Thụ chú ý đến chi tiết này. Sáng nay đã gọi điện hỏi .

      "Bà ấy cứ như là có thù oán gì cha mẹ tôi. Xưa nay hai nhà chúng tôi rất ít quan hệ với nhau. Khi cha mẹ tôi chết, bà ấy cũng đến viếng, thật quá đáng". Tư Dao vội vã kết thúc cuộc nói chuyện, hình như muốn nhắc đến người này.

      Cũng có gì lạ, họ hàng mà đã khúc mắc, thì chẳng bằng người qua đường.

      Có những người thân hòa thuận thì vẫn là tốt; miễn là đừng có ngẫu nhiên gặp bất hạnh như cháu gái bên nhà ngoại của Lý Bá Thụy.

      Liệu vụ Tư Dao gặp nguy hiểm có liên quan đến đắm tàu của cả nhà Lý Bá Thụy ? Nếu cả hai vụ đều là ́ ý giết người thì thủ đoạn đều tàn độc như nhau, tức là lạm sát người vô tội, bố trí hết sức chặt chẽ và tạo dựng hiện trường giả.

      Nếu đúng là chúng ̣nh hại Tư Dao thì một khi biết tin đã thoát hiểm, chắc chắn chúng sẽ chịu bỏ qua. Hiện giờ đã bố trí hai cảnh sát bảo vệ ta nhưng việc này thể duy trì mãi.

      Phải khẩn trương phá án.

      Nhưng tình hình trị an ở Giang Kinh đứng trước nhiều thử thách ngày càng gay gắt. Đồng Thụ là một nòng ́t của đội cảnh sát hình sự, phải tham gia vào đủ các loại vụ án, ít phen cảm thấy rất khó mà phân thân để làm được việc.

      bật máy bộ đàm, gọi một chàng "vệ sỹ" của Tư Dao ngồi xe cảnh sát đỗ ở ngoài ngôi nhà; "Cậu Kim! Tình hình ở đó thế nào?”

      "Báo cáo Thụ, cho đến giờ tất cả vẫn bình yên, ngay cả một con "gâu gâu" cũng thấy lai vãng”

      "Hai cậu nên thay phiên nhau mà chợp mắt. Hãy chịu khó nhé!" Đồng Thụ biết, việc làm "vệ sỹ" thực là tẻ nhạt nhưng trách nhiệm lại lớn, bèn dặn dò: "Này, nếu thấy gì khả nghi phải báo cho tôi ngay!”

      Chính vào lúc này chuông điện thoại ở bàn bên cạnh vang lên. Nhân viên trực máy đã tiếp nhận điện thoại báo cảnh sát, nghe xong liền nói: "Báo cáo Thụ, có tin báo về vụ Dolantin" (1) Vụ thất thoát Dolantin hiện là vụ án lớn, hội đủ các tội buôn lậu có vũ khí, trộm cắp, cướp của, giết người. Bọn tội phạm đã năm được một lượng lớn thuốc giảm đau Dolantin có chất gây nghiện để tuồn ra thị trường chợ đen, trục lợi bất chính.

      "Đầu mối là gì?”

      "Một kho hàng”

      "Kho chứa Dolantin? Ghi lại ̣a chỉ và tra xem ai đã gọi điện. Trừ những người có nhiệm vụ, tất cả xuất phát!”

      "Còn hai vệ sỹ thì sao?" Câu nói vui vui, chỉ hai cảnh sát đêm nay phải canh gác ngôi nhà Tư Dao ở.

      "Hai cậu ấy là ngoại lệ, cứ ở nguyên vị trí".

      Ở bên ngoài ngôi nhà, cảnh sát Kim phụ trách bảo vệ lại nhận được tin của Đồng Thụ gọi bằng máy bộ đàm: "Cậu Kim có nghe rõ ?”

      Cảnh sát Kim ngáp dài: "Có!”

      "Các cậu vẫn vấn đề gì chứ?”

      Cảnh sát Dương bước tới trả lời: "Đã có tiến triển, hai con mèo hoang vừa qua!”

      "Thôi nào, các cậu nghe tôi nói đây...”

      Nhưng một tiếng nổ lớn truyền ra từ máy bộ đàm, tưởng như có thể ỡ cả máy.

      Hai người kinh ngạc nhìn nhau, dám tin ở tai mình nữa "Một vụ nổ!”

      Trước đó, qua điện thoại riêng của cảnh sát, họ đã biết có một lực lượng lớn cảnh sát đến cảng sông Thanh An để vây bắt Dolantin, chẳng lẽ có kẻ dám liều lĩnh tấn công cảnh sát?

      Hay là có chuyện gì khác?

      m thanh trong máy bộ đàm quá hỗn loạn. Lát sau, có người gọi trong máy vô tuyến: "Số 306 xảy ra vụ nổ, có thương vong. Sơ bộ nhận ̣nh có kẻ gây nổ; chú ý phong tỏa ba ngả đường ra vào cảng Thanh An, rất cần chi viện".

      Xe 306 là xe cảnh sát mà Đồng Thụ thường dùng!

      " Đồng thế nào rôi?" Hai người đồng thanh gọi vào máy bộ đàm, hi vọng có người nghe thấy.

      "Cậu Kim đấy à? Đồng... còn nữa. Có kẻ giả danh báo tin vụ "Dolantin", đã dụ ấy vào một nhà kho bỏ hoang...”

      Sống mũi cay cay, nước mắt trào ra, họ cùng nhìn nhau, cùng một tâm tư: khỏi cần bàn nữa, phải đến ngay cảng Thanh An tham gia phong tỏa vây bắt đối tượng "Chiếc xe phóng ra khỏi khu "ốc đảo quý tộc" yên tĩnh. Màn đêm ngày càng thêm tăm tối.

      - - - - - - - - - - - -

      Chú thích:

      (1) Pethidine Hydrochlorid

    3. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 26
      GIẾT NHẦM


      Tư Dao nhè gõ vào tường. Trong đêm thanh vắng, tiếng cộp cộp vang lên khiến hơi rờn rợn.

      rất lâu bị như hôm nay, rất khuya rồi mà sao ngủ được. Tất nhiên,”rất lâu” chỉ là tương đối, thực ra mới chỉ vài tuần lễ gần đây.

      Việc tìm khoảng trống trong tường, chỉ có Trương Sinh biết, ngoài ra với bất cứ ai. biết, vì mình mà bạn bè xung quanh phải gánh chịu rất nhiều. Lâm Nhuận bị xe đâm, nhà Diêu Tố Vân bị đột nhập, gần đây Trương Sinh và Điền Xuyên suýt nữa gặp nạn, Điền Xuyên còn bị mất cả ‘gia sản’ quý báu vốn rất lèo tèo. giống như lời thoại của số bộ phim truyền hình “đôi khi, biết quá nhiều lại là hay”, hoặc là “ngươi biết nhiều quá rồi đấy”!

      Tư Dao rất mong được h đỡ, nhưng thể để họ trở thành mục tiêu của kẻ ác.

      Đồng thời linh cảm, nếu bức tường kép là có , dù trong đó cất giấu cái gì, vẫn là rất quan trọng, có thể nó là mấu chốt để đưa ra những điều bí hiểm ra ánh sáng. Mọi người xung quanh đều rất đáng tin cậy nhưng liệu có nên cho họ biết hay ?

      Tư Dao viện lý do bảo Thường Uyển xuống tầng dưới ngủ ở căn phòng của Lâm Nhuận, như vậy, mới có thể tập trung nghiên cứu bức tường.

      gần như gõ hết mọi điểm, quan sát kỹ từng tấc bề mặt bức tường nhưng vẫn chưa cảm thấy chỗ nào có thể là điểm đột phá. điều rất khó hiểu là, dù gõ ở điểm nào tiếng ‘cộp cộp’ nghe cũng như nhau. Lẽ ra, nếu trong tường có khoảng trống thanh khác ,nó kêu ‘bồm bộp’ gì đó…tức là cảm giác rỗng.

      cúi xuống nhìn kỹ nơi tiếp giáp giữa tường và sàn nhà.

      còn nhớ, cấu tạo mô hình kia cho biết khoảng rỗng đó nằm giữa bức tuờng này và từong nhà tắm, hay là ‘lối vào’ của nó nằm ở mặt tường nhà tắm? Sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thường uyển, Tư Dao chỉ gõ mặt tường của gian nhà tắm. lại bóc cả lớp giấy dán tuờng nhà tắm nhưng vẫn phát thấy điểm nào khả nghi.

      Nếu ngày mai Thường Uyển hỏi đến chuyện này, đành là con mèo Linda cào rách, đành phải bóc hẳn , mai kia dán lại.

      Vài gìơ trôi qua, những điều nghĩ đến đều làm thử. thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, đành thất vọng lên giường nằm.

      Có lẽ mai phải nghỉ làm sớm, rồi đến tổ sửa chữa nội bộ công ty hỏi mượn cây khoan bê tông, đem về thử khoan vài mũi xem sao.

      Điện thoại di động bỗng reo chuông.

      Tư Dao ngồi dậy, thấy tim bỗng đập nhanh. Ai mà lại gọi cho mình vào lúc khuya khoắt thế này?

      Màn hình hiển thị số máy trông hơi quen quen… “A lô…”

      Người gọi rất nhanh,cắt ngang lời : “ Tư Dao,tôi…Cố Trân đây mà!”

      “Chào bác Trân,bác ở đâu thế ạ?”

      ”Tôi có nhiều thời gian,ta nhanh…” Ông Trân kịp thở “Tôi ở thị trấn Hoa Tây núi Vũ Di…Lẽ ra tôi nên đến thôn quái dị, nên nhìn những thứ đó…Tôi nguy hiểm, khỏi đây hay …: Bỗng nhiên,hình như ông bị bịt miệng,chỉ còn nghe thấy tiếng ú ớ,chứ lời nào nữa.

      “Bác Trân,bác Trân?” Tư Dao gọi to,nhưng điện thoại bị ngắt.

      Gió lạnh tọt vào khe cửa sổ khép hờ khiến chân tay lạnh buốt.

      Mình phải làm gì đây?

      lập tức gọi điện đến số máy khẩn cấp của công an thành phố Vũ Di báo cáo ở thị trấn Hoa Tây có thể xảy ra án mạng. Đây là điều duy nhất có thể làm lúc này. Hồi duy nhất mà nhận được là đội cảnh sát hình xuất phát ngay.

      Thế là lại thêm người giúp mình phải giãy giụa trong cạm bẫy hiểm nguy.

      đêm dài khủng khiếp.

      Sáng sớm, chuông đồng hồ báo thức khiến Tư Dao tỉnh giấc.Tim còn đập gấp hơn cả nhịp chuông reo vang.

      Ông Cố Trân giờ ra sao rồi?

      lại gọi điện đến công an Vũ Di. Chờ hồi mới gặp được công an trực đêm qua. , sau cú phôn gọi đêm qua, cảnh sát đến ngay thị trấn Hoa Tây nhưng thấy có tượng gì khác thường. Ở đó có hai khsch sạn ,nhưng đều thấy đăng ký tên Cố Trân. Thuê bao gọi cho Tư Dao đúng là số máy của ông Trân.Nếu cần điều tra tiếp phải liên hệ với công an Phúc Châu.

      Đặt điện thoại xuống, Tư Dao thẫn thờ. ngơ ngác biết sau đây mình nên làm gì.

      Tiếng gõ cửa ‘ ngán gì ai’ vang lên, sau đó là tiếng gọi cũng ‘ ngán gì ai’ của Tử Phóng. “Này này, hai bà ngủ tài quá nhỉ, dậy để còn làm chứ!”

      ta cũng đúng.

      Tư Dao “vâng”, rồi đánh răng rửa mặt.Tử Phóng vừa xuống cầu thang vừa : “Hôm nay chúng ta phải hết sức cẩn thận, có lẽ hai vệ sĩ phải nhận nhiệm vụ mới, rút từ nửa đêm rồi.Chúng ta nên tự lo cho nhau!”

      Tư Dao ngẩn người, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó bất ổn.

      Lạu thấy gịong thanh mảnh của gọi chập trước cửa phòng Lâm Nhuận, đánh thức ‘tài xế’ Thường Uyển.Chỉ lát sau lại lên gác : “Dao Dao! Tôi thấy Thường Uyển trả lời gì cả, chắc là ấy giận tôi, xuống gọi ấy vậy!”

      Tư Dao đáp: “Có cần gấp vội như thế ?”,và rảo bước xuống, đến trước cửa phòng Lâm Nhuận gọi to: “Thường Uyển ơi, đêm qua có ngủ ngon giấc ?” Vẫn im lặng. Con mèda giơ móng,miệng kêu ‘meo meo’,như muốn giúp gọi cửa.

      Tử Phóng : “Hơi kỳ lạ đấy, tôi dậy từ sớm thấy con Linda cứ quanh quẩn ở cửa phòng Lâm Nhuận,meo meo mãi…”

      Tư Dao đập cửa mạnh,gọi to: “Uyển ơi, cậu có sao thế? Cậu mở cửa !”

      Bên trong vẫn động tĩnh gì.

      Tử Phóng như chợt nghĩ ra điều gì đó, chạy vội ra cửa phòng khách,thét toáng lên : “Gay rồi!” lại chạy đến bên Tư Dao lớn tiếng : “Thường Uyển…Hệ thống ca-mê-ra bị ai đó phá hỏng!”

      Lòng Tư Dao bỗng nặng trĩu: "Chúng ta phải phá cửa!”

      Máu, lênh láng khắp sàn độ tuổi xanh rạng rỡ,hình như vẫn say giấc mộng đẹp, nhưng con dao găm cắm nơi ngực .

      Tư Dao những tưởng mình cứng rắn lên sau bao tai nạn hãi hùng,nhưng đứng trước sàn nhà loang máu và cái thi thể bất động , ghìm được bật khóc nức nở,người rũ xuông..Lịch Thu nghe thấy tiếng động chạy vào kịp đỡ Tư Dao,hai người ôm nhau mà khóc Tử Phóng cũng như người thiền định,đầu hơi ngẩng lên,miệng hờ hờ há..

      Tư Dao lấy hết can đảm, ngừng khóc, đôi mắt mở to, nhìn theo hướng ánh mắt của Tử Phóng, rồi vô cùng đau khổ nhắm nghiền mắt lai.

      Chắc là mình lại gặp ác mộng?

      Tất cả,chỉ có thể xuất trong cơn ác mộng!

      bức tường vốn sáng trơn, có bốn chữ lớn,đỏ sậm.

      ”Đau thương đến chết”

      Hình như là viết bằng máu.

      Có lẽ, nó được viết bằng máu .

      Máu của người chết.Máu của Thường Uyển.

      Rồi Tử Phóng cũng định thần trấn tĩnh trở lại. định cầm điện thoại ở phòng Lâm Nhuận ,nhưng chợt nhớ ra là cần bảo vệ trương.. bèn quay người chạy ra phòng khách. Nước mắt Tư Dao vẫn tuôn trào nhưng vẫn nhớ ra điều, bèn gọi : "Đừng gọi cho 110. Tôi có số điện của Đồng Thụ ,gọi thẳng cho ấy nhanh hơn".

      Tư Dao run run lấy di động ra, chọn số của Đồng Thụ .

      thấy nghe máy Phần ghi nhắn rằng có thể gọi cho các cảnh sát trực ban.

      Tuy chỉ quen với Đồng Thụ nhưng tin rằng các chiến sĩ khác cũng biết mình là đối tượng trong diện được bảo vệ.Điện thoại đượcối, giọng nam trả lời : "Đây là tổ 2 đội cảnh sát hình !”

      "Tôi là Mạnh Tư Dao,muốn gặp đội phó Đồng Thụ để trình báo ạ!”

      "Trình báo? là Tư Dao à? Kể từ nay......" Giọng nghẹn ngạo " thể có dịp chuyện với Thụ nữa. ây..tối qua bị bọn tội phạm ám hại,xe cảnh sát bị nổ, Thụ bị thương nặng, cấp cứu có kết qua.. ấy hi sinh".

      Tư Dao choáng váng,chóng mặt dữ dôi.

      Tất cả xảy ra sao mà bất ngờ,trùng hợp và thảm khốc thế này..

      Tại sao?

      " có cần báo việc gì khẩn cấp ? Toàn đội chúng tôi khẩn trương dốc sức truy lùng hung thủ...Vì việc liên quan đến vụ án lớn ,gần đây báo chí cũng hay nhắc tới, là vụ Dolatin; phải huy động cả hai đồng chí được phân công bảo vệ ,cùng trinh sát phá án cho nên...”

      “Tôi có ý thắc mắc điều đó,mà là... ở chỗ tôi cũng có vụ án mạng..." Tư Dao tắt di động, suy sụp, gục xuống.

      Tại trường, pháp y sơ bộ nhận định con dao găm đâm vào tim, mũi dao thọc đúng vào động mạch chủ cho nên máu chảy khắp sàn nhà.Bốn chữ "Đau thương đến chết " tường được viết bằng máu, xem xét nhóm máu, rất có thể đó chính là máu của Thường Uyển Nhân viên kỹ thuật của công ty cung cấp hệ thống cảnh báo an ninh và hệ thống ghi hình giám sát cũng bị triệu tập đến , ta kinh ngạc phát ra rằng,toàn hệ thống bị thao túng : kẻ đột nhập,trước hết gắn thiết bị đặc biệt để chuyển các tín hiệu hình ảnh tĩnh về hệ thống máy tính kiểm soát của công ty an ninh,vậy công ty an ninh vẫn yên trí rằng các hình ảnh này là hình ảnh thực tế an ninh của khu nhà; sau đó cắt toàn bộ hệ thống cảnh báo của khu nhà.Vào nhà rồi, cài đặt lại các trình của hệ thống.Vậy là trước khi ngủ, Quách Tử Phóng vẫn ‘khóa trái’ cửa vào nhà bằng mật mã mọi ngày, nhưng thực tế hệ thống bị vô hiệu hóa. Về hệ thống ca-mê-ra giám sát, trước khi đột nhập, kẻ đó xịt ‘khói sương mù’ làm mờ ống kính, sau đó gỡ bỏ ống kính khuất ở chỗ kín, vì thế, để lại bất cứ dấu vết gì băng ghi hình.

      Tên giết người là kẻ rất lọc lõi, ngay mở khóa cũng để lại dấu vết phá dỡ, vẫn là dùng các công cụ mở khóa mà các cảnh sát giàu kinh nghiệm biết. vào bằng cửa chính, sau khi giết Thường Uyển, lại ra theo cửa đó, để lại bất cứ dấu giày và vân tay nào.

      “Trước đây nạn nhân có mâu thuẫn với ai ?”

      Tư Dao thẫn thờ , : “Ý là, liệu ai là kẻ có động cơ giết hại Thường Uyển? Tôi biết rằng, động cơ ấy … chúng vốn chỉ định giết tôi”.

      “Sao lại vậy?”

      ”Những ngày vừa rồi,tôi đều ngủ ở căn phòng này…cho nên…tôi làm liên lụy đến Thường Uyển”.Tư Dao thể nén mình được nữa, khóc thảm thiết, suýt nữa ngất lịm.

      muốn mình “đau thương đến chết” ? hoàn toàn có thể đạt được mục đích.

      “Năm tráng sĩ núi Lang Nha” bốn người chết. Họ đều là các bạn rất thân thiết từ hồi đại học, người nọ theo người kia ra . Tại sao lại còn mình mình? Dù là kẻ nào ra tay tàn nhẫn, sắp đặt cái lời nguyền “Đau thương đến chết”, có phải mục đích của là muốn mình chết phải ?

      Mình chuyên đem lại điều gở.

      Ý nghĩ này bỗng trỗi dậy, quẩn quanh mãi trong đầu .

      Hầu như mọi người xung quanh đều phải khổ vì mình, có những người trực tiếp hoặc gián tiếp vì mình mà phải xuống địa ngục.

      Có lẽ tồn tại của mình là sai lầm quá lớn.

      Phải, mình nên sống đời này nữa.

      Bỗng nhiên những tiếng ồn ào vọng vào,hình như cảnh sát ngăn cản ai đó. giọng nam hiền hậu lớn tiếng : “Tôi là người ở trong căn nhà này,sao lại cho tôi vào?”

      Giọng vẫn ngày đêm mong nhớ.

      Cửa đột ngột bị đẩy ra, người vóc cao lớn xộc vào, hai cảnh sát phía sau có vẻ như sẵn sàng tóm ngay người ấy.

      “Lâm Nhuận!” Tư Dao bỗng giàn giụa nước mắt, lao đến ôm chầm lấy . Cả hai đều lặng im hồi lâu, dường như mọi người xung quanh đều câm lặng, còn tồn tại nữa. Nước mắt Tư Dao càng tuôn trào. Sợ hãi, xót thương, xen lẫn nhớ nhung và cả thoả mãn vì tình nữa.

      , có phải em là hung tinh, là kẻ chuyên đem lại điều gở,khiến người khác bị vạ lây ? Đây là câu hỏi rất thiểu năng, nhưng quả là em thể trả lời nổi!”

      “Em đừng nghĩ ngợi lan man”. Lâm Nhuận chỉ trả lời được như thế, khiến Tư Dao thấy hơi bất ngờ. ấy xưa nay luôn có thể an ủi với sức thuyết phục mạnh mẽ, mấy chữ này thể gỡ nổi gánh nặng tâm tư trong . Điều khiến ngạc nhiên hơn,là đôi vai và toàn thân cũng run run. Giọng của cũng có chút bất lực.

      Lâm Nhuận thân thiết của thể nào khiếp sợ và bất lực trước khung cảnh này mới đúng.

      “Gần như tất cả các bạn và những người giúp đỡ em đều bị đe dọa với mức độ khác nhau… giờ còn nhà phong tục học, ông ấy tìm hiểu giúp em,nhưng rồi cũng thoát nổi số phận ác nghiệt.Có lẽ cũng nên dặn dò cha mẹ chuẩn bị lo liệu hậu cho …” Lâm Nhuận thở dài thườn thượt.

      như biến thành người khác, người xa lạ, bao giờ có thể khích lệ trái tim mềm yếu nhưng cũng rất can trường của .

      “Chân …” Dù nữa ấy cũng vì mình mà trở thành mục tiêu của “Đau thương đến chết” và cách đây hơn tháng cũng suýt nữa bỏ mạng.

      khá hơn nhiều rồi,nhưng lại vẫn hơi bị tập tễnh”

      “Thế chẳng nên cùng em !” Tư Dao có phần thất vọng.

      đâu?”

      núi Vũ Di, tìm nhà phong tục học.Bác ấy mất tích rất ỳ lạ,công an biết đâu mà lần nữa.Em cũng biết thêm điều gì,nhưng thể cứ im lặng như thế này.Em phải tìm bác ấy.Em quyết định phải liều,dù có bị đe doạ đến đâu cũng phải tìm ra cậu thiếu niên tên là Trần Kỳ Lân,phải hỏi dân ở thôn quái dị xem thực ra “Đau thương đến chết” là chuyện gì,người mặc áo mưa ấy là ai?Hoặc hỏi xem có nguồn cơn sâu xa gì đối với họ ? chuyến này,có lẽ những kẻ định hại em thấy nhõm,vì chúng có thể đồng hành với em,và giết em dọc đường”.Tư Dao nhìn Lâm Nhuận, hiểu rằng nếu muốn ấy cùng với mình đúng là cầu rất quá đáng,nhưng muốn nghe đòi với ,dù chỉ là thể ý nguyện.

      ”Em điên à? Ngay cái lúc này …lại vào chốn nguy hiểm ..chân …chắc cũng thể cùng em được”.kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt Tư Dao.

      Tư Dao càng thêm thất vọng. người đàn ông từng đem lại cho mùa xuân,từng khiến ngưỡng vọng,giờ đây lại như con nai bị thương,dễ giật mình và khiếp nhược.

      Có phải tại mình đòi hỏi quá cao? Là người của mình ,nhưng ấy có nghĩa vụ phải theo mình nhảy vào chốn nước sôi lửa bỏng.Vả lại,hai tháng qua ấy cũng mất mát rất nhiều vì mình,nhưu thế còn chưa đủ mãnh liệt hay sao?Bất cứ ai cũng thế thôi,sau khi bị tổn hại và đau đớn nặng nề,ai mà chẳng gìn giữ cho mình kín kẽ hơn?

      Tư Dai bèn dịu dàng : “Kìa,!Dù muốn, em cũng nỡ để đâu!”

      mong em cũng đừng , cảm thấy là công cốc, chỉ là chuốc lấy rủi ro!”

      ”Nhưng em thể ngồi yên chờ chết, thể để cho vị chuyên gia phong tục học ấy lặng lẽ biến mất…Đôi lúc em nghĩ tại sao..tại sao em đột ngột ra có lẽ rất nhiều người gặp nạn nữa.Cho nên em cũng muốn bất cứ lại với mình.Có lẽ nếu em gặp bất hạnh mọi điều khốn khổ đến với những người xung quanh em nữa”.

    4. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 27
      THÔN CHẾT


      Ở thị trấn Hoa Tây có đến vài chục cửa hàng cửa hiệu, cũng như mọi ngày, buổi sáng hầu như có hoạt động buôn bán gì. Vào giữa trưa, khung cảnh mới bắt đầu nhộn nhịp.

      Tư Dao lần lượt vào từng cư xá, khách sạn và cả các hiệu tạp hóa, chìa ra bức ảnh ông ́ Trân mà in ra từ mạng, hi vọng họ nhớ ra những động tĩnh kỳ lạ gì đó vào nửa đêm hôm kia chăng. Người ở đơn vị du lịch , hôm qua công an cũng đến hỏi, họ cũng chỉ trả lời như lúc này khi với rằng biết gì hết.

      Sau khi khắp thị trấn, Tư Dao mệt nhoài, đành vào khách sạn nghỉ ngơi, định sớm mai đến Thôn quái dị. Khi làm thủ tục đăng ký thanh niên nom ngái ngủ từ trong bước ra. Chị nhân viên đứng sau quầy tiếp tân cười đon đả: " ngủ đẫy chưa? Lại sắp à?”

      Tư Dao chợt nghĩ ngợi. Khi ta trở vào, bèn hỏi chị: "Thợ ngủ ngày cày đêm à?”

      "Mấy chú này hay tạm trú ở khách sạn, thư̖ận chuyển hàng địa phương đến khu du lịch, nhưng dịp này vắng khách du lịch nên họ chỉ mải cờ bạc suốt đêm. Tôi để họ làm ồn, ảnh hưởng đến khách ở đây, nên bắt họ ra cái lều ngoài kia mà hò hét, ban ngày họ lại ngủ”

      Tư Dao vội chạy theo hỏi ngay: " ơi cho tôi hỏi mấy câu, các ... khi chơi bài đêm qua có thấy động tĩnh gì, hoặc có nghe thấy ai đánh nhau gì đó ?”

      "Đánh nhau à? Bọn tôi đánh bạc ngày nào chẳng đánh nhau?" ta nhìn Tư Dao từ đầu đến chân, trong đầu nghĩ ngợi đủ thứ. "Nhưng tôi rất nghiêm chỉnh, rất ôn hòa".

      Tư Dao chìa bức ảnh ông ́ Trân ra nghiêm nghị hỏi: "Đêm qua ông này gọi điện cho tôi, là gặp nguy hiểm, sau đó thấy tin gì nữa. Nếu có thể giúp tôi, tức là cứu mạng người...”

      ta thở dài: "Có lẽ tôi làm cho phát hoảng. Tôi vốn rất sợ chuyện nghiêm túc... để tôi nghĩ ... Nếu sợ, tôi dẫn đến gặp ... thằng bé 14 tuổi, mồ côi cha mẹ, sống lang thang ở vùng này, cũng thường đến đánh bài ở chỗ bọn tôi. Tờ mờ sáng nay, nó run như cầy sấy mò đến cái lán của bọn tôi, rồi nằm vật ra ngủ, người vẫn run rẩy và toàn ngủ mê vớ vẩn và hú hét...Bọn tôi hỏi vì sao, nhưng nó cứ ngậm miệng”

      "Này em nhìn thấy những gì? cho chị biết , được ?" Tư Dao hỏi thằng bé gầy ngẳng như que củi. Có vẻ như nó tin Tư Dao, cứ lắc đầu quầy quậy.

      "Có phải người ấy giống ông này ?" Tư Dao chìa bức ảnh ra.

      Thằng bé chợt giật mình, gật đầu: " chắc lắm, nhưng cũng hơi hơi giống". Tư Dao định hỏi tiếp, : "Chị phải cho em tiền!”

      Tư Dao đưa ra tờ 100 đồng, rồi bảo: "Chị cần cứu người này, em hãy giúp chị với!”

      Thằng bé cầm tờ tiền giơ lên soi, thấy đúng là tiền , liền lắp bắp bằng tiếng phổ thông: "Em bám theo ông, định cướp của ông ta cái túi khi ông ta gọi di động; Cũng may em mà em chưa xốc tới, vì bỗng có một tốp người nói rằng bủa vây rồi quật ông ta lăn ra rồi trói lại. Chúng đánh đập, chỉ trói bỏ đấy rồi lùi lại..." Thằng bé lại run bắn người. Chắcâu chuyện sau đó rất kinh khủng.

      Người thanh niên dẫn Tư Dao đến lên tiếng: "Mày nên kể ra thế có lẽ còn dễ chịu hơn!”

      Sau một lúc lâu thằng bé mới nói tiếp: "Vì trời tối nên em nhìn rõ, chỉ thấy ông ta lăn lộn mặt đất, hình như người có một thứ gì đó. Nhưng đáng sợ nhất là tiếng kêu của ông ta. Ông ấy bị nhét giẻ vào mồm, nhưng chắc là vì người bị đau khiếp quá nên mới rú lên, tiếng rú rất đau đớn phát ra từ ̉ họng... Vì ban đêm yên tĩnh nên em nghe thấy rất rõ, nó là tiếng rú cực kỳ đau đớn khốn khổ, muốn chết xong muốn sống chẳng được, em nghe thấy cũng suýt chết ngất! Em dám động đậy vì sợ bọn kia nghe thấy, đành ngồi co rúm sau thân cây, hai tay bịt tai lại mà vẫn nghe thấy tiếng rú ấy". Thằng bé ngừng lại thở hổn hển.

      "Rồi sao nữa, ông ấy còn sống ? Hiện ở đâu?”

      "Ông ta cứ lăn lộn rất lâu, rồi bất động. Em cũng biết ông ấy sống hay chết. Bọn người kia vác đến một tấm ván, đặt ông ấy lên đó, phủ mảnh vải lên rồi khiêng . Bọn chúng rất lâu rồi em mới dám lò dò ra, bước đến chỗ lúc này người ấy lăn lộn xem sao. Em ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, hình như mặt đất có rất nhiều máu chảy. Nhưng sáng nay em lại đến chỗ đó xem thì hề thấy gì. Hình như chỗ đất đó đã bị xới lên xúc rất nhiều đất”

      để lại dấu vết, để công an hết cách điều tra. Tư Dao thầm nghĩ.

      Mình đã đến muộn, lại thêm một người bỏ mạng vì mình "Em có nhìn rõ bọn ấy trông thế nào ?”

      "Trông đều bình thường, trời tối, nhìn rõ, nhưng họ đều mặc áo mưa lùng thùng, đầu đội mũ mưa nhòn nhọn".

      Tư Dao mới được nửa đường, trời lại sắp tối và bắt đầu nghi ngờ sự lựa chọn của mình. Ca đây hơn một tháng đã thề bao giờ đặt chân lên đây nữa, thế mà giờ đây lại dấn bước về phía bóng tối trải ra vô tận. Đã đặt phòng ở khách sạn, tại sao mình lại vội vã ngay trong tối nay? Có lẽ vì vẫn còn một tia hy vọng ông ́ Trân chưa chết, mình sẽ đến kịp thời để cứu ông ta. Cứu thế nào đây? Chỉ bằng sức trói gà chặt của mình liệu có thể đối phó được với sự hung hăng mà kẻ quái dị kia đã thể hiện ra ? Nếu bọn người ấy phải là dân Thôn quái dị, thì mình sẽ đâu để tìm đây?

      Tư Dao ́ gắng để ý đến những bộ hài ́t và những tấm bia ở bên đường, chiếu đèn pin dấn bước.

      Có lẽ tương lai của sẽ giống như con đường giữa rừng cây này, chẳng rõ bao giờ mới thấy ánh sáng Khác với lần trước đến Thôn quái dị, lần này có cảm giác độc chưa từng thấy. chỉ vì "Năm tráng sỹ núi Lang Nha" nay còn sót lại một mình Tư Dao, người bạn thân cuối cùng Thường Uyển vừa chết thể thảm trong ngôi nhà ở mà còn vì Lâm Nhuận, sau khi điều trị trở về gần như biến thành một con người khác.

      Có lẽ, từ sâu trong tiềm thức, đã thật sự "vượt qua ngoài sự sống chết" hay nói đúng hơn là ... còn thiết sống nữa Đôi chân bắt đầu rã rời, ý nghĩ này của còn đáng sợ hơn cả những bộ xương khô nằm hai bên đường. Khi con người ta đã cạn hết khát vọng sống thì đất trời biến thành lao tù.

      Chống đỡ vật lộn vì cái gì? Vì bản thân chăng? Những ai đã vào hang quan tài, như đã hẹn nhau đều đã ra , tại sao vẫn may mắn còn sống ? Là vì người khác chăng? Cha mẹ đã qua đời, các bạn thân đã ra , người thì suy sụp.

      Tư Dao dừng lại, khóc nấc lên.

      Rất lâu, mãi mới hơi bình tĩnh lại nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi tuyệt vọng. chỉ rõ một điều, đến Thôn quái dị rồi, dù ông ́ Trân có còn sống hay , thì coi như cũng dứt khoát được một mối băn khoăn. Rồi sẽ cần phải nhọc lòng tất bật, hao tâm tốn trí để lo thân nữa. sẽ bình thản đón nhận cái chết. Như thế sẽ là tốt cho mọi người.

      Khi đến Thôn quái dị thì đêm đã rất khuya. Trong màn đêm dày đặc, Tư Dao còn thấy e sợ gì nữa. Hẳn là ông ́ Trân lành ít dữ nhiều, còn chẳng còn ngại ngần gì, cùng lắm là bọn chúng sẽ hại ta như hại ông ấy, bắt sống chẳng được, chết xong! Cảm nhận của lúc này là như vậy!

      gần như suy nghĩ gì nữa, đưa tay lên đập mạnh vào cánh ̉ng của ngôi nhà đầu thôn. nhớ rõ bé ở ngôi nhà này là bạn của Trần Kỳ Lân, còn mẹ ta đã từng rất hằn học với mình.

      Thật là kỳ lạ, đập cửa ầm ầm mà bên trong hề có ai lên tiếng.

      Hay là cả nhà đã vắng? Dịp này sắp Tết, họ thăm họ hàng bạn bè chăng?

      lại đến gõ cửa một ngôi nhà cách đó xa. Cánh cửa nhà này treo hai cái vòng đồng (1), mạnh tay đập chúng vào miếng đồng gắn ở cửa. Trong đêm thanh vắng, kim loại va đập phát ra những tiếng inh tai nhưng cũng có chút hồi .

      gõ cửa năm nhà, đều thấy động tĩnh gì. Kể cả một tiếng chó sủa cũng ?

      Nỗi sợ hãi lại đến với Tư Dao. Sao lại thế này? đẩy mạnh, cánh ̉ng mở ngay ra.

      Thì ra là ̉ng khóa. Chắc đây là miền đất thái bình "đêm ngủ phải cài cửa" còn sót lại cũng nên (2)!

      Liệu còn có nguyên nhân gì khác ?

      "Có ai ở nhà ?" Tư Dao bước vào sân, gọi to.

      Đêm lặng ngắt, chỉ có tiếng của vang lên.

      Sao tiếng của mà cũng đáng sợ thế này, nhất là khi hề có ai đáp lại.

      lia đpin soi khắp quanh sân. Đây là một ngôi nhà rất bình thường ở thôn quê. hết sân, lại gõ vào cửa nhà. Vẫn một tiếng trả lời.

      Cửa cũng vậy, đẩy là cửa mở ngay.

      Vào rồi lại thấy hối hận.

      Trong nhà nồng nặc mùi thum thủm, hiểu sao tim bắt đầu đập thình thịch, tay cầm đèn pin cũng run run.

      Ngay sau cửa bếp là gian bếp, một nồi cháo còn mở hé vung. bàn ăn gần đó là các thức ăn còn thừa, Có lẽ mùi om om thối bốc ra từ đây.

      Họ ra khỏi nhà mà cũng thu dọn bát ̃a!

      một cái bàn khác có một tờ giấy, vẽ một con chó; nét bút non nớt, còn vẽ dở dang, cây bút chì đặt tờ giấy. Hình như đứa trẻ này cũng vội vã khỏi nhà Có vẻ như cả gia ̀nh này vì một việc gấp nào đó đã hấp tấp ra .

      Càng bước vào sâu, mùi khó chịu càng thêm nồng nặc.

      Cuối cùng, trong gian có vẻ như phòng ngủ, Tư Dao thấy một xác chết.

      Đèn pin rơi ngay xuống đất, kinh hãi hét lên.

      vì tiếng hét ấy mà hết sợ, huống chi, biết sẽ chẳng ai nghe mình kêu Cả cái thôn này đã chết.

      Nhưng có lẽ phải xác chết. soi kỹ thấy máu me, thương tích... có lẽ người ấy ngủ say, nằm nền đất lạnh.

      lấy hết can đảm, nhặt chiếc đèn pin lên. Đó là xác của một thiếu niên, mắt vẫn mở trừng trừng, nhưng mặt đã bắt đầu rữa nát, những con ròi ngọ ngoạy đó ta chính là Trần Kỳ Lân – chàng trai "phản nghịch" lần trước cứu Tư Dao!

      ta đã chết như thế nào?

      Đau thương đến chết?

      Người nhà ta đâu? Dù các người cho rằng đây là đứa con "lạc loài", nhưng khi ta từ giã cõi đời thì các người cũng thể phủi tay bỏ mặc như thế này! Cũng rất có thể vì ta chết nên các người đã vội bỏ .

      Các người sẽ đâu?

      Tư Dao nghĩ ngay đến những cái xác chôn cất, phơi ở hai bên đường.

      Hệt như thế.

      rùng mình, chạy vội ra ngoài sân, rồi quay lại ngôi nhà bạn gái của Trần Kỳ Lân ở đầu thôn. ̉ng cũng khóa, đẩy cánh cửa, rồi chạy thẳng vào trong nhà.

      Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, luôn hy vọng giả thiết của mình sai, đúng logic. Nhưng vẫn nhìn thấy xác gái đó, tuổi hoa mơn mởn đã ra .

      Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?

      Tư Dao lại vào mấy nhà khác, nhà nào cũng vườn nhà trống với những dấu hiệu ra rất vội vã. phải nhà nào cũng có xác chết, nhưng đã nhìn thấy cả thảy năm xác chết. Mỗi lần nhìn thấy một sinh mạng héo tàn, lòng càng thêm trĩu nặng.

      đã sai lầm quá lớn. Đến lúc này vẫn chưa thấy bóng ông ́ Trân. Chuyến của thật vô ích. Cái mà nhận được chỉ là một nỗi ân hận tại sao sớm tỉnh ngộ?

      Đây là một cái thôn chết thật sự, chỉ toàn người chết, kể cả bản thân .

      Giá mà cũng nằm nền đất giá lạnh kia, thì mọi nỗi ưu phiền sẽ hết, những người mến , những kẻ tìm mọi cách để hại ... đều phải vướng bận gì nữa Kẻ ̣nh giết đâu rồi? Ở đây có vệ sỹ, có ngả nào thần kỳ để chạy trốn, quyết sẽ chạy trốn.

      Tư Dao đến gần xác Trần Kỳ Lân, cầm chiếc chăn giường đắp lên cho ta. Nhớ đến nét cười ngồ ngộ của ta, lại khóc rấm rứt.

      đứng khóc rất lâu. Rồi nảy ra ý nghĩ muốn tìm người để thổ lộ. Có lẽ nên tìm gặp Du Thư Lượng. Ít hôm trước vì trăm mối ngổn ngang nên đã lỡ hẹn một lần.

      Bỗng có một tiếng động rất khẽ bên ngoài cửa sổ.

      Tim như ngừng đập.

      Thôn quái dị im lặng đến phát sợ như cõi chết, nhưng vẫn chỉ mong thà chỉ có một mình mình ở đây.

      Côước đến bên cửa sổ, ngoài kia vẫn chỉ là tĩnh mịch.

      Có lẽ mình nên rời khỏi đây bước ra ngoài thì trước mặt bỗng lóe sáng.

      Ánh lửa. Trong khoảnh khắc, một đám lửa dữ dội bao trùm lên ngôi nhà nhỏ.

      Khói ngạt thở, có lẫn mùi xăng. Có kẻ đã chủ tâm giúp thực hiện nguyện vọng chấm dứt cuộc đời. Tất cả, rất giống như một bản sao cơn ác mộng mà vẫn gặp phải, trơ trọi trong một căn nhà nhỏ, đám lửa thiêu đốt... có lẽ đây chính là số phận dành cho .

      Nhưng biết mình vẫn chưa chống trả lần cuối cùng.

      Nếu chạy ra cửa trước thì phải vượt qua biển lửa, thể được. Vả lại, sau biển lửa ấy chắc chắn có mối nguy hiểm rình rập. lập tức chạy vào căn phòng có cái xác của Trần Kỳ Lân, ̣nh nhảy qua cửa sổ.

      Nhưng ngoài đó cũng là lửa cháy.

      Và cả bóng người nữa!

      kêu lên, nhìn thấy bóng người đó lao qua đám lửa, bám lên cửa sổ, nhảy xuống ngã xoài xuống đất.

      ̣nh giơ đèn pin đập hắn thì bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc và thân thiết: "Dao Dao, đây!”

      thể là sự thật!

      Nhưng đúng là Lâm Nhuận, người mà ngỡ ngàng là đã đầu hàng trước số phận.

      cảm nhận sâu sắc, đối với , quan trọng biết nhường nào!

      "Sao lại đến đây?”

      "Để lát nữa hãy nói, chúng ta chạy ra đã!" kêu lên, nhổm dậy dìu Tư Dao: "Chân vẫn bất ổn, đành nhờ em vậy, nhà này có ống nước ?”

      "Để em vào bếp xem sao!" Tư Dao lớn tiếng.

      "Mau nhúng ướt áo ngoài của em, rồi mở vòi, mở hết cỡ. Chúng ta sẽ vượt tường phía sau, góc tường ấy có một rãnh thoát nước, sẽ đỡ hơn".

      Tư Dao vội chạy vào bếp mở vòi nước hết cỡ, nghiêng người vào cho ướt, tiện thể hứng luôn một chậu nước hắ vào người Lâm Nhuận.

      Hai người trèo qua cửa sổ, chạy qua đám lửa, rồi trèo qua bức tường sân sau. Vượt qua bức tường đất họ lăn xuống rãnh nước, coi như đã giập được lửa bám mình.

      Lâm Nhuận luôn miệng nhắc Tư Dao phải ngay. Hai người dìu nhau loạng choạng tiến ra phía đầu thôn. Lúc này Tư Dao mới nhìn lại. Tất cả mọi căn nhà trong thôn đều chìm trong biển lửa.

      bám chặt Lâm Nhuận, nước mắt tuôn trào, dường như muốn giập tắt tất cả cái biển lửa này.

      Dù sao, cũng đã được an toàn, đã có thêm sức mạnh, thấy sợ sệt gì nữa. lại có thể chờ đợi những điều tốt đẹp, đó là tình .

      "Em biết, sẽ để cho em phải một mình chịu khổ".

      "Vẫn ́ nói cứng nhỉ? biết, em đã rất thất vọng về , đã thầm mắng nhiếc ít đâu!”

      "Em đâu có thể nghiệt ngã như thế? bị đau còn chưa khỏi hẳn đã về ngay Giang Kinh, em thật sự hết sức cảm động rồi!”

      "Hãy hứa với , đừng nên đơn độc lặn lội như thế, vô cùng lo lắng băn khoăn”

      "Vâng, em xin nghe. Bài học lần này... chỉ là sợ hãi, xác chết, chứ có gì khác!”

      - - - - - - - - - - - - -

      Chú thích

      (1) Giật, đập vòng để gọi cửa

      (2) Nguyên văn viết dí dỏm. Trích một câu ̉ văn "Đêm ngủ cần cài cửa, thấy của rơi đường cũng ai thèm nhặt", tả cảnh thái bình sung túc, con người rất có nhân cách

    5. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 28
      LỐI QUANH CO D
      N ĐẾN CHỖ TỐI TĂM

      Lặng lẽ ngồi nghe Tư Dao kể, Du Thư Lượng lim dim mắt ngẫm nghĩ: Những chuyện mà gái này trải qua, thực ai tưởng tượng nổi, nhất là vụ nổ ở "cư xá Thông Giang", vụ chôn sống ở ven hồ Chiêu Dương và vụ giết hại ở khu "ốc đảo quý tộc" Lục Ô – đều là các vụ án chấn đ Giang Kinh mà các phương tiện truyền thông ngớt nhấn mạnh. Nếu được nghe chính kể lại thì thể tin, một gái ẻo lả ngồi đây lại là nhân vật chính – người trong cuộc, là người bị hại của ngần ấy vụ án lớn.

      "Em rất mong được bác sỹ Lượng giúp đỡ. Em luôn cảm thấy mình là người đem đến nỗi bất hạnh cho những người xung quanh, và thường có ý nghĩ thiết sống nữa. Nếu vì em còn có bao nhiêu điều khúc mắc chưa được giải đáp, nếu em còn có người thương mình, thì em đã suy sụp từ lâu. Em biết, đây là những ý nghĩ lành mạnh. nói , em nên làm gì?”

      Thư Lượng giật mình. Xem ra, vấn đề tâm lý của Tư Dao phức tạp hơn tưởng rất nhiều, cũng may ấy là người thông minh và có lý trí, có thể chủ động nhận thức vấn đề của bản thân. Kể từ khi bắt đầu điều trị cho Tư Dao, đã lập một đề cương về mọi sự kiện mà trải qua, đưa hồ sơ vào bệnh án. cảm thấy các sự kiện này thực mơ hồ khó hiểu, rất có thể chúng là nguyên nhân chủ yếu gây ra các vấn đề tâm lý và thần kinh của . Muốn giúp giải quyết vấn đề tâm lý, có lẽ phải bắt đầu từ việc hỗ trợ giải tỏa những mối nghi hoặc này.

      "Hẳn là những người gần gũi em đã gặp bất hạnh thật, nhưng em đã biết trước rằng kẻ gây ra nỗi bất hạnh cho họ ban đầu phải là em, đối tượng bị nhằm vào cũng phải là em, đúng ?”

      "Đây là điều mà em sợ nhất. Em luôn cảm thấy tất cả đều là nhằm vào mình em, cái chết của mọi người, là vì em làm liên lụy đến họ. Ví dụ, người bạn thân đã ở sát bên em gần đây, bị giết khi ngủ – lại vừa khéo trùng hợp với chuyện đêm hôm đó chúng em đổi phòng ngủ cho nhau. Tức là bạn ấy đã chết thay cho em". Tư Dao lại thút thít khóc.

      "Vậy ư? Đó rõ ràng là một vụ giết người. Tại sao cảnh sát kết luận, có thể bạn ấy đã bị kẻ thù của mình sát hại? Nói cách khác, mục tiêu của chúng phải là em".

      "Hung thủ đã rắp tâm tính toán, chúng phá hỏng hệ thống giám sát an ninh. Đồng thời, ngay đêm hôm đó, sỹ quan cảnh sát phụ trách các vụ án liên quan đến em lại bị ám sát. Hai cảnh sát được cử đến bảo vệ em cũng bị điều . Liên hệ với các lần em gặp nguy hiểm trước đó, bên cảnh sát kết luận bọn xấu đã nhằm vào em. Chỉ có một điều lạ là, ý kiến của cán bộ pháp y của họ thống nhất. Có người cho rằng bạn em bị đâm chết. Có người lại kết luận rất kỳ cục rằng, có lẽ ấy đã chết trước khi bị hại, bị đột tử vì một chứng bệnh nào đó. Tiếc rằng em hiểu những lý lẽ thuộc chuyên môn pháp y của họ".

      Có lẽ tất cả đều đơn giản như những biểu hiện bên ngoài, hoặc có thể dùng bốn chữ "Đau thương đến chết" để mà khái quát.

      Cách tốt nhất để giúp gái này, có lẽ phải là ngồi đây để nói chuyện suông. ấy rất thông minh, rất hiểu mọi lý lẽ thông thường và tất nhiên phải là người có chủ kiến thì cách thiết thực hơn cả là giúp ấy gỡ bỏ những gánh nặng tâm lý.

      Thư Lượng rất tin tưởng ý tưởng này, óc hiện lên tên của một người.

      "Tôi nghĩ thế này... tôi sẽ liên hệ với một người bạn thân, ấy là giáo sư giải phẫu bệnh lý học ở Giang Kinh. Gần đây ấy vẫn giảng chuyên đề về đột tử...Chúng tôi sẽ tìm cách thuyết phục bên công an để giải phẫu tử thi của Thường Uyển. Tôi còn đoán rằng bên công an cũng liên hệ với ấy cũng nên. ấy là chuyên gia về lĩnh vực này, rất có thể sẽ làm rõ nguyên nhân tử vong của ấy".

      Ra khỏi bệnh viện, Tư Dao đến công ty nữa. đã xin nghỉ cả ngày hôm nay. Trở về nhà, thấy Lâm Nhuận đâu. chàng say mê công việc, chân chưa khỏi hẳn đã lại làm rồi. Cũng vì căn phòng vừa mới xảy ra vụ án mạng nên muốn ngủ ở đó, đến ở nhà một đồng nghiệp để có thể bộ đến văn phòng luật sư Thiên Hoa. Tuy đã đột ngột xuất hiện ở Thôn quái dị cùng xông pha chốn hiểm nguy, song trở về Giang Kinh rồi vẫn cảm thấy giữa hai người có một khoảng trống, có lẽ chưa phải là khoảng trống thể vượt qua nhưng nó vẫn là một sự xa cách. Nguyên nhân cụ thể là gì thì thể diễn tả được; có thể là do thái độ của hai bên, có thể là do những trải nghiệm của ngày càng kỳ dị mà muốn chia sẻ cùng đã lấn át tất cả, rồi nảy sinh nỗi nghi kỵ đâu.

      Chẳng hạn, chuyện về bức tường kép, đến giờ vẫn chỉ có và Trương Sinh biết.

      Mình thật đần độn, mãi vẫn tìm ra lối vào của cái khoảng trống ấy.

      Tử Phóng và Lịch Thu đều làm. Tư Dao lại thử gõ gõ bức tường, vẫn là công ́c. đành ra khỏi phòng, lại lại trong ngôi nhà trống vắng.

      Con mèo Linda quẩn quanh bên chân .

      Linda! Cả nhà chỉ có ta và mi!

      chơi đùa với con mèo... rồi chợt nghĩ, giống mèo có khả năng bẩm sinh thăm dò các lỗ hổng kia mà? Linda, nếu mi hiểu lời ta nói thì hay biết mấy! Ngươi có thể tìm giúp ta bức tường kép ? Mi là " mèo" chỉ ham chơi, hay mò ra ngoài đánh bạn với các "công tử mèo", lúc ở nhà, mi cũng chẳng chịu ngồi yên trong phòng. Nghe Lịch Thu nói, mi rất ham lần mò ở dưới tầng hầm...

      chợt nghĩ, tại sao nó lại hay xuống tầng hầm? Dưới đó chẳng có gì ăn được, cũng chưa từng thấy có chuột. Chị Lịch Thu xuống đó để ngắm các bức tranh của Lịch Sở, còn nó,́ xuống đó làm gì?

      Có lẽ mình nên xuống đó xem xem có thứ gì mà hấp dẫn con Linda đến thế.

      Tư Dao xuống tầng hầm. Con Linda có vẻ như hiểu được ý chủ nhân, nó nhắng nhít tiên phong, rất nhanh nhẹn chạy tót ngay vào tầng hầm.

      Tư Dao bật đèn, rồi quan sát cái nơi mà rất ít khi đặt chân vào. Vì vốn mắc chứng sợ hãi gian khép kín, nên từ ngày dọn đến nhà này đương nhiên ́ gắng tối đa để vào cái chốn rất ức chế này. Mọi thứ đều có gì thay đổi. Những bức tranh sơn dầu của Lịch Sở vẫn bày ở đây, hề vương bụi, chắc Lịch Thu thường xuyên xuống lau chùi. Nền nhà cũng rất sạch sẽ, có dấu vết của thức ăn mèo hoặc các đồ chơi gì cả.

      "Dưới này có gì hết, thì nó xuống đây làm gì?" Tư Dao ngẩn ngơ hỏi, hình như mong nó sẽ cho câu trả lời ưng ý.

      Con mèo để ý, chỉ chạy đến bên một cái hộp sắt khá to hơi nhô ra ở một bức tường, kêu lên "meo meo". Tư Dao có lần nghe Quách Tử Phóng nói chiếc hộp có đủ các loại công tắc, nhìn mà hoa cả mắt.

      "Đồ ngớ ngẩn ạ, nào có gì đâu? Mi ̣nh ăn dây điện à?" mở nắp hộp, nhìn đám công tắc rối tinh rối mù, lắc đầu. chỉ nhìn thấy đáng chú ý là một cái bảng tinh thể lỏng dài, bên cạnh có những chữ số nhỏ xíu và nút nhấn, na ná như một cái máy tính bỏ túi.

      Điều kỳ lạ là khi vừa mở nắp hộp ra, con mèo Linda cứ nhảy cẫng lên, rất hăng hái.

      Tại sao nhỉ?

      Tư Dao nghĩ ngợi, rồi thử gõ gõ vào chỗ tường bên dưới cái hộp và lắng nghe. phải tiếng "̣p ̣p" nhàm chán mà là tiếng "bộp bộp"!

      Phía sau cái hộp này là khoảng trống!

      Nhưng tự cười mình. Vì rất nhiều đầu dây dẫn của ngôi nhà sẽ tập trung ở dưới cái hộp này rồi luồn lên, tng nhiên trong đó phải có khoảng trống nhất ̣nh cho nên trong này bị rỗng là đương nhiên, có gì lạ.

      Nhưng lại nghĩ, phía sau cái hộp là khoảng trống. Nếu khoảng trống này kéo dài lên , thì gặp đúng bức tường giữa căn phòng của và nhà tắm tầng hai có nghĩa là nơi đó chính là "bức tường kép".

      Mình phải tìm cách khám phá xem sao!

      Khi xây dựng ngôi nhà và lắp đặt, tất nhiên người ta phải lôi các đầu dây dẫn ra đã, rồi mới đấu nối vào hộp. Nhìn kỹ, thấy đúng là có các đinh vít bắt cái hộp vào tường.

      Mình có thể xem phía sau cái hộp ra sao...

      lấy các dụng cụ và đèn pin, cầm tuốc nơ vít vặn các đinh vít. Đúng thế, có thể gỡ cái hộp ra. Thấy một khoảng trống cao bằng nửa người, đủ để một người khom lưng chui lọt. Tư Dao lách vào. Con mèo Linda mong như thế, cũng nhảy tót vào "tường kép".

      Thì ra đây là "thế giới đào nguyên (1)" mà Linda khát vọng bấy lâu!

      Soi đèn pin, Tư Dao thấy chẳng có gì khác với mình hình dung: vài chục sợi dây điện các loại đấu vào cái hộp, men theo tường bò lên rồi rẽ ra các ngả. chỉ ngạc nhiên rằng khoảng trống này rất rộng. thấy có thứ gì bất thường, chỉ có một số thanh gỗ để đỡ. Khoảng trống này ngừng thông suốt lên . Ở chỗ gần với sàn tầng 1 đã bị bịt kín bởi các tấm ván gỗ.

      Con mèo Linda lại hào hứng kêu lên.

      Nó tìm thấy cái gì chăng?

      Tư Dao chiếu đèn về hướng nó kêu, ngẩn người.

      Con Linda ngoạm một cái túi, nhìn kỹ, thì ra đó là cái túi đựng cá khô. Thảo nào nó cứ đắm đuối với nơi này.

      Nhưng tại sao ở đây lại có cá khô?

      Lẽ nào... là dấu hiệu con người có mặt ở đây?

      Càng nghĩ càng thấy sợ, nỗi sợ hãi đến mỗi lúc một nhiều, đã thấy hơi khó thở, tim đập loạn lên.

      Phải rời khỏi đây!

      biết cái tật cũ của mình: Nỗi sợ hãi gian khép kín lại "tái phát".

      chật vật bò trở lại tầng hầm, lúc này mới thấy dễ chịu hơn.

      Cá khô ở đâu ra?

      thể dừng ở đây. hít thở thật sâu, rồi lại bò vào. Soi đèn nhìn thật kỹ bên trong, vẫn thấy có gì lạ.

      Cuốn sách "Tường giải các bản vẽ kiến trúc – phần biệt thự" in cuối năm ngoái là tài liệu lưu hành nội bộ, chưa phát hành nhưng đã có Diêu Tố Vân là "tay trong" nên Tư Dao lúc này ngồi trong thư viện giở ra xem, càng xem càng cảm thấy lạ.

      Các bản vẽ thể hiện, khoảng trống sau hộp đấu dây dẫn của hầu hết các khu nhà đều rất hẹp, và chúng phải thông suốt lên tận nóc nhà, tiện cho việc đấu dây vào các phòng, hầu như có ai đặt ván bịt kín giữa chừng tuyến chạy dây này.

      Đương nhiên là các thiết kế xây dựng có thể rất đa dạng, có thể, đây là phong cách riêng của ông Lý Bá Thụy. Nhưng cũng có thể đây là một cách che giấu "bức tường kép". Tuy nhiên, mô hình ngôi nhà trong quả cầu pha lê đã cho thấy ở tầng hai có "tường kép",mình đã thử gõ và nghe, thấy vẫn rất "chắc", cũng tìm thấy lối vào ở tường trong phòng và tường nhà tắm. Hay là lối vào nằm ở tầng hai?

      Thế thì nó nằm ở đâu?

      Liệu có phải câu trả lời nằm ở chỗ khác, tức là một bản vẽ xây dựng mà các mã số viết chiếc phong bì ? Viên Thuyên cũng thật là... cậu làm thế này thì mình biết đâu mà tìm cái bản vẽ ấy?

      Đêm đến đoán chừng mọi người cùng nhà đã ngủ, Tư Dao lại xuống tầng hầm.

      mang theo các dụng cụ, tháo tấm ván ở lưng cái hộp sắt ra rồi lại chui vào khoảng trống sau tường. soi đèn pin quan sát một lượt, tuy thấy rất khác với các bản vẽ đã thể hiện trong cuốn "Tường giả bản vẽ kiến trúc" nhưng vẫn nhận biết được gì thêm.

      chán ngán ̣nh bò trở ra. soi đèn nhìn kỹ phần nền, tuy biết rằng sẽ chỉ là vô ích, vì lần trước quan sát kỹ rồi.

      nền xi-măng có một vùng lõm hình chữ nhật, rộng chừng một mét, dài chừng hai mét, rất nông, thể làm cho người ta bị vấp; nếu nhìn kỹ thì chẳng thể nhận ra.

      Chắc là khi thi công đã láng xi-măng kỹ.

      Nhưng có lẽ đúng. Hồi trước đến xem nhà để thuê mình đã ưng ngay. Một trong những nguyên nhân là vì cả ngôi nhà này được làm rất chi nuột nà, khắp trong ngoài có chi tiết nào cẩu thả. Về sau Tư Dao mới rõ, chính vị kiến trúc sư đã giám sát thi công nên mới có được ngôi nhà mỹ mãn như thế.

      Cho nên, thấy thật khó tin chỗ nền này lại là một sơ suất ngẫu nhiên. Và dù do láng xi-măng cẩu thả, thì tại sao lại trở thành một vùng lõm hình chữ nhật nghiêm chỉnh? Có cảm giác như, khi láng xi-măng chưa thật khô, người ta đã dùng một khối chữ nhật ấn xuống nền Vết lõm này là ́ ý để lại, nhằm...

      chiếu đèn pin lên cao, quả nhiên nhận ra một miếng gỗ chính giữa có kích thước na ná như vùng lõm dưới nền.

      Hai chi tiết này hẳn phải có mối liên quan.

      Rất nhiều ý nghĩ lướt nhanh trong đầu . Tư Dao gắng tĩnh trí suy nghĩ một lượt: giả sử rằng mảng tường ở phòng của là "tường kép" như sơ đồ mô hình đã thể hiện; miếng gỗ bịt kia, nếu là một khối gỗ dựng đứng kéo dài lên tận tầng hai, thì nó vừa đủ lấp đầy khoảng trống giữa bức tường của phòng và tường nhà tắm.

      Nói cách khác, mảng tường đó có khoảng trống là vì mọi ngày đã bị "một khối gỗ" lùa vào lấp kín, cho nên "gõ thăm dò" mà nhận ra. Chắc phải có một thứ thiết bị gì đó "kéo" nó xuống, thì mới thể hiện rõ khoảng trống.

      Ý nghĩ này liệu có quá xa vời ?

      Kể từ khi vào hang Thập Tịch nhận biết về quan tài treo có thể lên xuống, lại biết về quả cầu pha lê chứa mô hình ngôi nhà tinh vi...Tư Dao cho rằng cái gọi là "tài tình như chuyện thần thoại" có thể xuất hiện ở bất cứ thời đại nào.

      Huống chi, chuyện ở đây dường như chẳng khó làm. Chỉ cần một cái công tắc gì đó để điều khiển lên xuống.

      lại chiếu đèn pin lên. Đa số các loại dây điện đều luồn qua khe hẹp giữa vách và các tấm ván, trong đó có ba sợi khá to ròng xuống đấu vào hộp sắt trung tâm, gần cái bảng tinh thể lỏng.

      Cái "màn hình" này dùng để làm gì nhỉ?

      Trước đó mình nghĩ là nó liên quan đến hệ thống an ninh, nhưng xưa nay chưa thấy Quách Tử Phóng "đảm trách an ninh" xuống tầng hầm điều khiển cái này bao giờ.

      Các chữ số và chữ cái này để làm gì?

      lại nhìn vào cái bảng tinh thể lỏng, thử ấn vào nút ON (mở), cũng như máy tính cầm tay, nó hiện lên số 0 nhấp nháy.

      nhấn thêm vài ký tự khác, rồi nhấn nút "trở lại". Màn hình hiện lên hàng chữ ERROR (sai). Cứ bấm mò kiểu này thì khó mà có kết quả. nhìn thật kỹ, thấy ở sát màn hình có chữ ACỐ TRNION.

      trở lên nhà, mở máy tính tra cứu ACỐ TRNION, thì ra nó là một nhãn hiệu Mỹ chuyên chế tạo các công cụ bảng điều khiển máy móc. Người sử dụng có thể tùy ý cài đặt mật mã thao tác, sau đó có thể điều khiển thiết bị.

      Chẳng lẽ đây là một thứ máy vận hành bí mật?

      lại chạy xuống tầng hầm, ngây ra nhìn cái bảng tinh thể lỏng.

      Mật mã thao tác là gì?

      nảy ra một ý, rồi bấm chuỗi ký tự mà Viên Thuyên viết chiếc phong bì LW586136697400C.

      Dx đã phân tích rằng rất có thể nó là tên tự sinh của một file văn bản thiế xây dựng "nhà máy Louvre”

      Tư Dao và Trương Sinh đã bàn, chưa biết chừng nó chính là tên văn bản của bản thiết kế ngôi nhà này.

      hòng gì đưa vào chuỗi ký tự đó để tìm thấy bản vẽ máy tính ấy, nhưng có lẽ trực tiếp ứng dụng nó vào đây mới là thiết thực Đây là một cách thử nghiệm mạnh dạn, sau khi đã cân nhắc.

      Tư Dao nghe thấy một thanh "vo vo" nhè nhẹ tựa như tiếng đàn ong rời tổ phát ra. chui tọt vào khoảng tường rỗng, quả nhiên nhìn thấy khối gỗ lớn từ từ hạ xuống.

      Dường như có thể khẳng ̣nh, nếu bây giờ lên gác gõ gõ vào tường, thì sẽ có cảm giác "rỗng”

      "Bộp bộp" là thanh phát ra lúc này. "Tường kép ở sát ngay đây. Nhưng vào trong đó bằng lối nào?

      Bức tường trắng tinh một vết lạ.

      đẩy bức tường, biết đâu sẽ xuất hiện một cái cửa thì sao?

      thể! Sao lại có cửa? Chẳng lẽ máy quét ba chiều đã cho kết quả sai?

      lại nhìn vào bản vẽ tổng hợp mà Trương Sinh đã cho . Bức tường này rõ ràng là có hốc thủng. Trong bản vẽ, chỉ có cửa, mà còn có nhiều đường ngang dọc đan nhau, thế là gì vậy? lại nhìn bản vẽ căn phòng mà Lịch Thu ở rồi chợt "à" một tiếng.

      Cùng là các đường thẳng ngang dọc, nhưng lại thể sàn nhà. Điều này dễ hiểu; các đường dựng đứng, thể hiện vết ghép giữa các mảnh ván.

      Khi "con rệp" bò vào quét trong lòng mô hình, phản hồi vào máy quét ba chiều, thì nó luôn quét theo mặt bằng; khớp các hình ảnh để "dựng" thành căn phòng ra sao, cần phải căn cứ vào cấu tạo bên ngoài của "căn phòng" mà suy luận, sắp đặt. Trương Sinh đã mắc một sai lầm nho nhỏ, coi sàn là tường, và coi tường là sàn. Vì diện tích của sàn và tường xấp xỉ nhau, vì thế lâu nay nhận ra chỗ sai sót này.

      Vậy thì sàn phải có cửa hoặc chỗ lõm.

      Nói cách khác, lối vào sẽ nằm ở sàn.

      Dựa vào bản vẽ thấy nó sẽ nằm dưới cái giường. Tư Dao chui xuống gầm giường, chiếu đèn pin xem sao. Giữa các mảnh ván lát sàn thường được dán keo. lấy dao thử nạy ván ra.

      Tất cả hệt như bản vẽ nằm trong máy tính.

      Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh ván... rất dễ dàng bị nạy lên. Chúng được dán keo, điều này là bình thường. Dưới các mảnh ván là một tấm gỗ to.

      Nhấc các mảnh ván lát sàn ra, thấy tấm gỗ này được khớp vào một cái khuôn bằng gỗ. Tư Dao mạnh tay nạy tấm gỗ này lên.

      Phía dưới là một khoảng trống đủ cho một người khom lưng ngồi xuống.

      Thì ra đây là lối thông đến bức tường kép!

      Tim đập nhanh. Chưa rõ điều gì chờ đợi .

      - - - - - - - - - - - -

      Chú thích (1) Chốn tươi đẹp, thoát tục. Ý nói "miền đất xa lạ”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :