Đau thương đến chết - Quỷ Cổ Nữ

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 14
      PHỤC KÍCH


      Những bông hoa tuyết ngoài cửa sổ lại bay vào, trông mềm mại, nhưng có lúc bị gió quất mạnh vào lại bất thình lình táp lên mặt, lạnh cóng và vô tình.

      Tư Dao đứng trước cửa nhìn cảnh tuyết rơi hồi, cảm thấy có phần chán ngán, biết phải làm thế nào. tự trách mình - thực ra có ra có rất nhiều việc phải làm, trạng thái tập trung này chỉ có thể quy cho nguyên nhân Lâm Nhuận vắng bóng.

      "Học sinh Chung Lâm Nhuận, em lại bỏ học rồi... giáo rất nhớ em.. rất muốn phạt em chép sách." Tư Dao cầm điện thoại, nhìn quyển từ điển luật học dày cộp của Lâm Nhuận giá sách, cười ngớ ngẩn.

      Đầu dây bên kia Lâm Nhuận cười vang, : " đừng quên hôm nay là thứ bảy, trường được nghỉ học".

      "Nhưng giáo muốn mở lớp phụ đạo cho học sinh chậm tiến như em... khá hơn chưa?”

      "Vẫn phải khen vị bác sỹ đông y mà cha mẹ mời đến, ông ấy thực tài giỏi, cảm thấy tiến triển cực nhanh, đại khái là lâu nữa có thể quay lại lớp học!”

      Tư Dao cười "Tốt quá! Ở Giang Kinh có tuyết, sớm quay về được là tốt nhất, chúng ta có thể chơi tuyết... Em chủ yếu muốn bắt nạt vì chân cẳng còn yếu, thấy xấu chơi chưa?”

      Lâm Nhuận lại cười: "Hình như tâm trạng của em rất tốt, xem ra gần đây có tin xấu nào?”

      " muốn biết chuyện của chị Lịch Thu ? Và, em phát ra rằng việc em đến ở căn nhà này hình như phải tình cờ”

      "Đương nhiên phải tình cờ, đó là do ông trời tác hợp, nếu trong biển người mênh mông này, biết đâu để tìm em?”

      Tư Dao cười ngọt ngào, đúng, nên gọi đó là duyên phận.

      kể cho Lâm Nhuận nghe chuyện về Lịch Thu, Lâm Nhuận nghe xong lúc lâu thấy gì. Đến khi Tư Dao hỏi có phải nghe hay , mới : "Chỉ vì rất xúc động, ra Lịch Thu là người rất nặng tình nghĩa”

      "Hãy tìm cho ấy chàng ở chỗ , em cảm thấy ấy cần phải ra khỏi tình trạng này. Em, nếu ngẫu nhiên gặp , biết em thế nào nữa!”

      "Dao Dao ngớ ngẩn quá, em là người con cứng cỏi nhất mà từng gặp, , em vẫn có thể vượt qua mọi cửa ải khó khăn”

      " thử phân tích xem, suy đoán của em và chị Lịch Thu có phải rất có lý : em đến ngôi nhà này, dường như là do thế lực vô hình sắp xếp. Cả nhà Lý Bá Thụy – Tân Thường Cốc – Đau thương đến chết – ngôi nhà – em và Viên Thuyên – Tân Thường Cốc – Đau thương đến chết – ngôi nhà. Có lẽ đây phải là tình cờ?”

      Ở đầu dây bên kia Lâm Nhuận lẩm bẩm: "Hình như đúng là đơn giản như thế, có cảm giác tất cả đều được sắp xếp rồi”

      "Quả là ý kiến của mọi người đều giống nhau! Bây giờ đáng buồn nhất là các đầu mối còn ít, mấy hôm trước lấy được tấm ảnh này coi như là hé mở thêm chút ít nhưng qua giải thích của Lịch Thu, em lại cảm nhận rằng dù ảnh do ai gửi tới, dường cố đánh lạc hướng để em nghi ngờ chị Lịch Thu. Nghĩ đến đây, em thấy tức ách. Kẻ nào rỗi hơi, bày ra trò đùa chết người như thế này? cản phá em tìm hiểu về Đau thương đến chết”

      "Đương nhiên là có kẻ muốn cho em biết !”

      "Em luôn nghĩ đó là ông già mặc áo mưa”

      "Nhưng ông ta xuất quỷ nhập thần như vậy, dường như em ở ngoài sáng còn ông ta ở trong bóng tối, muốn tìm ra ông ta chỉ uổng công thôi”

      " nhắc nhở rất đúng, em cũng muốn nghiên cứu về thôn quái dị trong núi Vũ Di, em tin rằng thôn quái dị và người mặc áo mưa có quan hệ với nhau”

      "Em thực tin vào lời của cậu nhóc đó à? Có vẻ đáng tin lắm”

      "Về nhạy cảm của dân thôn đối với Đau thương đến chết và hang quan tài đúng là rất cực đoan. Em gần như có thể khẳng định, nếu cậu thanh niên Trần Kỳ Lân đó cứu em chắc chắn xác em bị bỏ hoang núi, trở thành bộ xương trong đám xương phơi ngoài trời kia rồi. Bây giờ nhớ lại càng thấy sợ”

      Những bộ xương kia và bia đá tên đó đủ bí hiểm và đáng sợ rồi, huống hồ là cái thôn có tên, em định nghiên cứu thế nào? hỏi Tử Phóng chưa?”

      "Hỏi rồi, ấy bảo lưu ý, nhưng đây ràng là chẳng có nổi manh mối nào. Em muốn tìm người bạn cùng đại học, ấy học cao học chuyên ngành Địa chí học, vừa tốt nghiệp, làm ở thư viện thành phố. Em và ấy vốn cũng thân, chỉ ở cùng ký túc xá, gặp nhau vài câu mà thôi. Mấy hôm trước em cố tìm tòi, nhớ ra chuyên ngành này ở đại học Giang Kinh, mới gọi điện cho ấy. Đồng thời, em còn định tự nghiên cứu về vụ án xảy ra đối với gia đình bà dì Lịch Thu, để loại trừ bớt bất kỳ nguyên nhân chết lạ lùng nào”

      "Hôm nay đến tìm ấy à?”

      "Vâng, hẹn gặp vào giờ làm buổi chiều của ấy”

      "Được... em phải cẩn thận... là, em đừng về nhà muộn”

      " yên tâm , hôm nay là thứ bảy, sáu giờ thư viện đóng cửa rồi.”

      Bởi lẽ, công việc suốt ngày phải làm bạn với các thư tịch cổ, nên Tố Vân thích trang điểm đậm, viền mắt kẻ đậm và tô son môi đỏ tươi; hoàn toàn khớp với cái thư viện rất đậm khí học thuật này, nhưng cũng đến mức quá lẳng lơ. Nhìn thấy Tư Dao ôm cặp tài liệu đến, Tố Vân trầm trồ: "Dao Dao ngày càng xinh hơn!" Sau đó quan tâm hỏi: "Hình như cậu có vẻ hơi mệt, có phải vì công việc bận quá ? Cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Công tác của mình dù hơi buồn tẻ nhưng lại vất vả”

      Tư Dao cảm ơn Tố Vân quan tâm, rồi kể tóm tắt về những điều mắt thấy tai nghe núi Vũ Di, chỉ nhắc đến việc bị dân thôn truy sát.

      "Hình như cái thôn này từ cổ xưa có tên, cậu rất thạo về lĩnh vực này, liệu có khả năng đó ? Đó là vì nguyên nhân gì?”

      "Nghe có vẻ rất kỳ lạ, mình có thể xem thôn này thuộc huyện nào, từ đó tra ra số tư liệu lịch sử, xem có ghi chép gì đặc biệt . Những thôn tên trong lịch sử, phải là tuyệt nhiên có; có thể vì cách biệt với thế giới bên ngoài, mà cũng có thể vì dân địa phương đó có phong tục đặc thù nào đó, trong thời gian dài hình thành điểm văn hóa phát triển chậm, khép kín, muốn hòa nhập với thế giới bên ngoài, trở thành "thôn vô danh". Ở nhiều vùng đất xa xôi, nhất là khu dân tộc thiểu số, thường có những thôn và làng bản vô danh kiểu như vậy; gọi là "" chỉ có nghĩa là thế giới bên ngoài biết đến, còn cư dân sống trong làng trong thôn đó lại xem nơi ấy rất thiêng liêng. Những điều này chỉ là suy đoán, mình rất sẵn lòng tiến hành vài nghiên cứu". Tố Vân tỏ ra rất hứng thú với chuyên môn của mình "Cậu tài ba, cậu như vậy khá phù hợp đấy. Thôn này có rất nhiều điểm quái dị, hết sức bí , nhưng có điểm rất nét, đó là tuyệt đối hoan nghênh người ngoài. Mình suýt nữa... à thôi, dù sao, cậu miêu tả rất sát. Nếu có thể giúp mình tìm hiểu sâu tốt quá. Cậu xem cả cái này nữa, biết đâu giúp được gì đó". Tư Dao đưa tập bản đồ vẽ tay mà Trần Kỳ Lân cho mình.

      Tố Vân mới nhìn qua kêu lên vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, rồi giở xem từng trang . Khi ngẩng lên, đôi mắt lộ vẻ mừng rỡ khiến người ta chú ý đến viền mi tô đậm.

      "Đây... đây là báu vật vô giá... ý mình là, đối với những người vùi đầu trong thư tịch cổ như bọn mình. Đương nhiên mình tin rằng nhìn từ góc độ khảo cổ học, đây xứng đáng là tài liệu cực kỳ quý giá vì chính những tờ bản đồ lịch sử vẽ tay nguyên bản là rất quý, huống hồ lại được vẽ xuất sắc như thế này, dù độ chính xác vẫn còn là vấn đề nhưng chỉ nhìn từ việc đánh dấu địa danh có thể thấy tác giả là người rất cẩn thận". Tố Vân lại xem lại từ đầu, tỏ ra rất thích thú.

      Tư Dao lấy trong cặp ra tờ giấy trắng, sau khi về nhà vẽ lại lịch sử thay đổi địa điểm của thôn quái dị - đưa cho Tố Vân,: "Cậu xem cái này nữa, chuỗi các chấm đen này là vị trí tương đối của thôn quái dị vừa ; đối chiếu với thị trấn Hoa Tây vẫn ở nguyên chỗ cũ, hình như Thôn quái dị di chuyển vào sâu trong núi theo tuyến nhất định, hình như cứ mười năm thôn này lại di chuyển lần. tượng này có thường gặp ?”

      Tố Vân xem kỹ lại, tặc lưỡi ngẫm nghĩ lát rồi : "Đương nhiên phải là có, các dân tộc thiểu số du mục, dù hình thành thôn định cư nhưng có lúc vẫn di chuyển, vì khí hậu và môi trường thay đổi; hoặc vì lý do đặc biệt, vùng nào cũng có, ví dụ xảy ra chiến loạn hay dịch bệnh, có lúả thôn trấn đều bị xóa sổ. Những cư dân may mắn sống sót khi gây dựng lại chọn nơi hơi xa thôn cũ; thậm chí lánh rất xa để tránh phong thủy xấu và oan hồn người chết. Nhưng cứ mười năm dịch chuyển lần, mà lại chuyển xa lắm, dần dần tiến sâu vào trong núi như trường hợp này – mình có thể giải thích rằng, đại khái người trong thôn ngày càng khép kín, muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài kia”

      Tư Dao cảm thấy phân tích của Tố Vân rất hợp tình hợp lý. Người mặc áo mưa kia nhất định có quan hệ sâu xa gì đó với Thôn quái dị, luôn dùng mũ áo mưa che khuất mặt, liệu có phải cũng là biểu khép kín của bản thân ? Lại còn chàng Trần Kỳ Lân "phản nghịch" với tính cách luôn muốn hướng ra thế giới bên ngoài, vì thế mà hòa nhập với thôn.

      Tại sao Thôn quái dị lại khép kín như vậy?

      Kỳ Lân giải thích là: thế giới bên ngoài khiến người ta Đau thương đến chết!

      Ai có thể cho mình biết, cái "Đau thương đến chết" này và "Đau thương đến chết" ở hang quan tài treo có quan hệ gì ?

      Khi Tư Dao nghĩ ngợi, Tố Vân xem lại tập bản đồ lần nữa, hỏi "Nếu có thể... cậu có thể để tập bản đồ lại đây cho mình ? Mình muốn đưa cho mấy chuyên gia xem, chỉ cần tuần; ngày này tuần sau nếu cậu đến mình trả lại”

      Tư Dao : " vấn đề gì" và cảm ơn Tố Vân. Vì còn đến nữa nên quanh thư viện, mượn mấy cuốn tiểu thuyết, tiện thể tuần sau quay lại trả luôn. Thấy trời về chiều, nhớ lời Lâm Nhuận dặn dò bèn ra về.

      Lâm Nhuận quá lo xa, dù người mặc áo mưa kỳ dị kia rất có thể bí mật quan sát nhất cử nhất động của mình , nhưng tin ông ta trực tiếp làm hại mình. nhân vật trong trò chơi được thiết kế cẩn thận của người mặc áo mưa, ông ta chỉ muốn thấy Đau thương đến chết, chỉ muốn nếm trải hành hạ về tâm lý , sau đó mới chết trong tai nạn bất ngờ. Nếu phải thế hôm đó trong hang quan tài ông ta ra tay dễ như chơi.

      Đương nhiên quan tâm của Lâm Nhuận đối với bắt nguồn từ tình trong sáng. Về điểm này, dù đầu óc đơn cũng có thể nhận ra.

      Tuyết lớn phủ kín Giang Kinh tàu điện ngầm là phương tiện giao thông tốt nhất. Qua lại thư viện, luôn ngồi tàu điện ngầm thay cho bộ, đương nhiên, việc thay thế cũng hoàn toàn, vì sau khi xuống ga Lục Ô, ít nhất phải bộ mất 15 phút mới về đến nhà.

      Toa tàu chật ních người. Ngay từ phút đầu bước vào trong toa, Tư Dao thấy mình sai lầm. mượn vài cuốn tiểu thuyết – ôm sách lên tàu thấy cồng kềnh, chỗ nào cũng va đập, lại còn rất khó để đưa tay ra nắm lấy tay nắm treo đầu hoặc vịn vào lan can.

      Vậy mà, dù là trong khoang tàu chật ních thế này, vẫn cảm thấy hình như có đôi mắt chăm chú nhìn mình. Giác quan thứ sáu đáng ghét, mi trở lại rồi à?

      Tư Dao lại nhìn khắp lượt, vẫn thấy cặp mắt nào khả nghi.

      Tại sao mỗi lần tàu bắt đầu chạy lại xuất cảm giác này? Có phải vì đoàn tàu chạy là gian khép kín, chắc là chứng sợ hãi gian khép kín của mình tác quái. Trong lần điều trị trước, bác sỹ Thư Lượng cố gắng làm mình nhớ lại nguyên nhân của nỗi sợ hãi này, tại sao mình bắt đầu trở nên lo lắng bất an ? Nếu chỉ vì cảm thấy hướng điều trị của Thư Lượng đúng, mình hoàn toàn có thể khống chế tình cảm của mình,nên lịch và khéo léo hơn.

      Có lẽ, đây chính là thành công của Thư Luyện trong điều trị, khiến mình bộc lộ ra tình cảm chân thực nhất. nôn nóng bất an của mình có phải là dạng né tránh và thiếu tự tin - lẩn tránh hồi ức về chuyện qua .

      Phải, rốt cuộc là cái gì khiến mình sinh ra nỗi sợ hãi bị khép kín này?

      Trong toa xe chật ních người, sao mình còn phải sợ?

      Những gì trải qua trong mấy tháng vừa rồi cho thấy bất kỳ người nào xung quanh cũng đều hoàn toàn đáng tin, huống chi là những người xa lạ!

      mong những suy nghĩ lan man này đẩy lùi giác quan thứ sáu quấy rầy mình, gạt bỏ ánh mắt vô hình theo dõi mình, nhưng càng nghĩ, càng cảm thấy mình bất lực, càng cảm thấy lập tức "Đau thương đến chết", hoặc ít ra cũng bị nỗi sợ hãi nào đó áp chế. thậm chí muốn hét lên "Dừng lại", muốn xông ra khỏi toa xe ngột ngạt như cái hộp này.

      Bất kể kẻ nào theo dõi, bày ra "Đau thương đến chết", các người thành công! Ta dù có vẻ như kiên gan đọ sức với số phận chưa biết đó, kỳ thực chỉ trong chớp mắt ta sụp đổ!

      Lâm Nhuận, nhất định cười em quá kém cỏi!

      Viên Thuyên, chắc cậu mình yếu đuối!

      nhắm mắt lại, cảm thấy còn chút sức lực nào, chỉ để đứng thẳng cũng cần bám vào tay vịn, hít thở dường như cũng thể tự chủ, phải rất tốn sức. Đôi mắt theo dõi kia, ngươi nhìn đủ chưa, ta chấp nhận thua còn được ư?

      " ơi, bị mệt à?" bé đứng cạnh nhìn thấy biểu khác thường của Tư Dao. Mẹ bé vội nhắc ngay: " được linh tinh”

      sai, cảm giác bất lực này là triệu chứng do nỗi sợ hãi bị khép kin mang lại. Nhưng mình yếu đuối, mình buông xuôi, mình là người cần được cứu giúp; Lâm Nhuận, Thư Luyện, Trương Sinh, và cả Kỳ Lân, Tố Vân đều là những vị cứu tinh.

      Tàu điện ngầm dừng lại rồi , Tư Dao cũng dần dần bình tĩnh lại. Khuôn mặt những người xung quanh đều rạng vẻ vui mừng hớn hở trước thềm vào năm mới, họ xách những chiếc túi đựng đầy các vật dụng vừa mua sắm, tinh thần và vật chất đều đầy đủ.

      Xem ra để chiến thắng tâm lý sợ hãi này chỉ còn cách nhìn thẳng vào bệnh trạng của mình.

      Có lẽ, nên xin gặp bác sỹ Thư Luyện lần nữa.

      Sau khi bình tĩnh lại,hít thở còn khó khăn nữa, đầu óc Tư Dao mỗi lúc tỉnh táo hơn.

      Nhưng vẫn cảm thấy đôi mắt đó.

      Lẽ nào những diễn biến tâm trạng vừa nãy hoàn toàn có tác dụng gì?

      Hay đôi mắt theo dõi mình là có ?

      Cuối cùng tàu cũng đến ga Lục Ô.

      Tư Dao vộ xuống tàu, cố ý đứng thềm ga đợi tàu chạy. Khi xác định xung quanh có người nào khả nghi, mới bước nhanh lên cầu thang.

      Ở cửa ra khỏi ga, lại nhìn xung quanh, thấy gần đó có vài người ra khỏi ga, người đợi xe buýt, người mở khóa xe đạp, người bộ, chẳng ai dạo chơi, càng chứng tỏ có kẻ khả nghi nào bám theo.

      Có lẽ đúng là do quá nhạy cảm.

      Bây giờ điều cần nhất là lập tức về nhà, gọi điện cho Lâm Nhuận, với , em càng tin hơn những gì tước đây , em có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, nhất định phải cố gắng phối hợp tốt với bác sỹ Lượng, tìm ra căn nguyên của bệnh.

      Đôi giày da cao cổ giẫm vỉa hè đầy tuyết chưa được quét dọn, kêu lép nhép. mất 15 phút, nếu chạy khoảng 10 phút là có thể chui tọt vào căn phòng ấm áp. Đáng ghét là đôi giày lại có đế hơi dày, cố nhiên là đẹp, là ấm, nhưng lại thích hợp để chạy Trời tối hẳn, càng nhắc nhở Tư Dao mau chóng về nhà.

      Tiếng lép nhép mỗi lúc mau.

      Tiếng lép nhép mỗi lúc vang.

      Sao lại thế? Lẽ nào chỉ có mình tuyết.

      Ánh mắt theo dõi như chích vào lưng .

      Tư Dao dừng bước, xung quanh vắng lặng. Dần dần, bên tai vọng đến loạt tiếng "xình xịch" , giống tiếng động cơ xe.

      quay đầu lại, thấy con đường màu trắng đục lờ mờ ra bóng đen chầm chậm di chuyển đến. Mỗi lúc gần, có thể nhìn thấy chiếc mô-tô Chiếc xe mô-tô đó chạy rất chậm, dường như sợ bị trượt mặt đường dọn sạch tuyết.

      Có lẽ chỉ là người qua đường, nhiều người sống quanh đây có xe máy.

      Nhưng Tư Dao biết, chiếc xe máy xông đến phía . Chiếc xe màu đen, người lái xe màu đen, tốc độ chậm cách đáng sợ, nó chậm từng bước ngang với mình.

      Kẻ lái xe muốn gì?

      Tư Dao vẫn đứng yên bất động, đợi chiếc xe đó đến.

      Gần đây tình hình trị an ở Giang Kinh luôn là vấn đề lớn, mấy vụ trọng án giết người cướp của nhức nhối, trong đó các vụ cướp giật đều do bọn xe máy gây án.

      Có lẽ đây là tên cướp.

      chạy đến gần, Tư Dao có thể nhìn thấy kẻ đó mặc quần áo da và đôi mắt phía sau mũ bảo hiểm Đôi mắt trông quen quen, có lẽ chỉ mới quen được tiếng nhưng bao giờ quên.

      Đó là đôi mắt theo dõi tàu điện. Xưa nay giác quan thứ sáu của chưa bao giờ nhầm.

      Lúc này đôi mắt ấy cũng cảm thấy cực kỳ lạ lùng vì Tư Dao mảy may nhúc nhích. Đôi mắt ấy cũng nhìn vào mắt , thấy ở trong đó tức giận và khinh miệt.

      Đôi mắt tên lái xe đỏ lên, vì đau xót khóc than mà là vằn đỏ những tia máu lạnh lùng tàn khốc khi cuồng nộ hoặc muốn giết người.

      Đột nhiên, chiếc xe rồ ga hết cỡ, tiếng xình xịch nho lúc này biến thanh tiếng gầm lớn.

      Chiếc xe lao vào Tư Dao như mũi tên.

      Cuối cùng, rất nhanh, Tư Dao hiểu ra, phải là tên cướp, càng phải người qua đường, thậm chí phải sát thủ bình thường.

      sát thủ làm đâu gọn đó.

      Lúc này mới hiểu tất cả những cái gọi là dũng cảm của thực chất là cố chấp ngu xuẩn. Đáng tiếc lúc này muốn chạy cũng quá muộn rồi. Chiếc xe đâm vào chút nể nang, có lẽ còn day qua day lại mấy lần để đảm bảo chết hẳn. có thể ung dung hoàn tất mọi chuyện, con đường này vốn chẳng có bóng người, huống hồ là vào buổi tối mùa đông lạnh giá.

      Ánh mắt của gã lái xe còn giá lạnh hơn.

      Tư Dao nhớ đến Lâm Nhuận cũng bị xe đâm trọng thương con đường này. Lịch sử mới xảy ra lâu lại tái diễn?

      có chỗ nào để trốn, đủ sức chống lại số trời.

      Đúng khoảng khắc chiếc xe sắp đâm vào Tư Dao, nó đột nhiên khựng lại, bánh xe phát ra tiếng "xì" sắc gọn.

      Có lẽ vừa rồi căng thẳng tột cùng nên Tư Dao chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dần dần mất hết, mềm nhũn người ngã vật ra Tên cưỡi mô-tô mặc đồ đen vác Tư Dao ngất xỉu sâu vào rừng cây rậm rạp. Đây là khoảng rừng rậm ở ngoại vi khu "Ốc đảo quý tộc" Lục Ô, khoảng rừng nguyên sinh hiếm có bên cạnh hồ Chiêu Dương; rừng cây mọc tự nhiên, có dấu hiệu của bàn tay con người tạo dựng. Nơi đây cách xa đường lớn và khu bơi lội hồ Chiêu Dương khoảng khá xa, rất ít người tìm đến.

      Kẻ này vẫn rất hưng phấn sau quá trình đeo bám, hù dọa, rồi cuối cùng xịt thuốc mê quật ngã Tư Dao. Tiếp theo là hoạt động thể lực khá nhạt nhẽo.

      Ở vị trí được lựa chọn từ trước giấu cái xẻng trong đám cỏ.

      cởi áo da màu đen ra, vắt lên cái cây , cầm lấy xẻng. Bùn vẫn chưa bị đông cứng, sau vài ngày mưa tuyết dầm dề, đất rất ẩm, mềm xốp. Chẳng phải bỏ quá nhiều sức, cái hố sâu hai mét, dài bằngân người được đào xong.

      Đây là cách tốt nhất để xử lý xác chết, chính xác hơn là giết người tốt nhất.

      Tư Dao vẫn hôn mê. Dưới ánh sáng lờ mờ cực yếu ở cánh rừng, kẻ đào hố ngầm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hồi, khe khẽ huýt sáo, xem như là tiếng thở dài, rồi ném Tư Dao xuống hố.

      Chỉ cần lấp đất lên, coi như thành công.

      Món tiền đó đủ cho ta vi vu thời gian dài.

    2. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 15
      CHÔN SỐNG


      Nghẹt thở . Ngực căng tức dữ dội, có lẽ phổi của ngừng hoạt động vì căn nhà này, căn nhà giá lạnh đè nặng bất chợt biến thành nóng bức, khói ngập ngụa, khí bỏng rát nuốt chửng mọi sống.

      Điều kỳ lạ là, trong chớp mắt cái nóng kinh khủng lại biến thành giá lạnh, thấy như ở trong động băng.

      ra đúng là ở trong động băng.

      Mạnh Tư Dao tỉnh lại trong cái rét 10 độ. Cơn ác mộng vừa rồi vẫn vẩn vơ trước mắt, vẫn là cơn ác mộng gần đây luôn gặp phải. bị nhốt chặt trong căn nhà , chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt.

      nhận ra mình nằm trong cái hố sâu. lờ mờ nhớ ra, chiếc mô-tô bám theo lao thẳng tới bỗng phanh khựng lại, sau đó còn biết gì nữa. Tại sao lại tỉnh dậy trong cái hố ở nơi ngoại ô hoang vắng? Ai đào hố này? cái hố đủ để chôn người!

      Nghĩ đến đây Tư Dao rùng mình.

      đứng dậy, định bước ra mép để trèo lên thấy chân bị vướng. cúi nhìn rồi kêu thất thanh.

      Đó là cánh tay.

      Cánh tay từ dưới đất thò lên.

      Nỗi kinh hoàng khiến ôm ngực kêu khoc hồi lâu, thấy mình hóa điên.

      Đồng Thụ đội phó đội hình Sở công an thành phố xuống xe, mở cửa cho Tư Dao. vừa ra khỏi xe, Đồng Thụ lập tức choàng cho chiếc áo khoác chần bông của cảnh sát.

      "Ở chỗ kia!" Tư Dao chỉ về phía khoảng rừng trước mặt, giọng vẫn run run, nức nở :"Tôi cũng hiểu các rất cần giữ nguyên trường để điều tra, nên tôi cũng nhìn kỹ, nhưng tôi dám chắc ở cái hố đó có chôn... người chết, cành c gần đó còn vắt chiếc áo da, rất giống chiếc áo của kẻ mô-tô bám theo tôi”

      Đồng Thụ bật máy bộ đàm gọi, các cán bộ chuyên môn của bên cảnh sát đến đầy đủ, cùng với và Tư Dao. phân công các chiến sĩ hình tỏa ra xung quanh phát các dấu vết khả nghi, rồi dẫn đầu tiến vào rừng.

      Trước đó lâu, Tư Dao lần bìa rừng, nhìn thấy chiếc mô-tô đỗ ở đó. tìm thấy chiếc di động của mình, liền gọi 110, trình báo từng là nạn nhân của hai vụ án lớn, cả hai vụ đều do Đồng Thụ phụ trách.

      đứng ven đường chờ. Xe cảnh sát đến, quả nhiên Đồng Thụ có mặt.

      Các nhân viên đào cái xác ấy lên, Tư Dao cố gắng giữ bình tĩnh. Đó là người đàn ông cao lớn, chừng ngoài 30 tuổi, mặc áo len và quần da.

      "Đúng. Chắc chắn là tên bám theo tôi. Vì đội mũ bảo hiểm nên tôi nhìn mặt nhưng chiếc quần này thể nhầm, vóc người cũng na ná". Tư Dao thở phào, nhưng lại nghĩ, liệu chết có đáng kiếp ?

      "Bước đầu có thể nhận định trường có bất cứ dấu vết vật lộn bạo lực nào, thi thể có vết thương chảy máu nhưng có dấu hiệu bị ngạt thở rệt. Tổ pháp y giải phẫu ngay đêm nay, nếu cần phải xét nghiệm gì sáng sớm mai có thể kết luận". Cán bộ pháp y phát biểu sau khi kiểm tra tử thi.

      "Chẳng lẽ người này bị chôn sống à?" Đồng Thụ cau mày hỏi Tư Dao. " có thể về tình hình trước khi bị ngất là thế nào ? Nhớ được những gì kể lại”

      "Chiều hôm nay... chiều qua tôi đến thư viện thành phố. Khi ra về, lúc ở xe điện ngầm tôi có cảm giác có người theo dõi, bám theo tôi...”

      "Cảm giác? Sao là có cảm giác? Sao lại biết được?" Đồng Thụ ngắt lời.

      "Đại khái là...'giác quan thứ sáu', có lẽ tôi thuộc nhóm người tương đối nhạy cảm, cứ cảm thấy có người bám sát, theo dõi; thực tế chứng minh tôi đúng trong đa số các trường hợp”

      " thẳng thắn đấy, tiếp

      "Lúc ra khỏi ga Lục Ô, thoạt đầu tôi cảm thấy gì nhưng khi tôi lên đường Liên Đài, lại thấy có cảm giác ấy, cứ cảm thấy có người theo dõi... Sau đó t chiếc xe mô tô kia, chạy chậm như bộ, cứ bám theo cách tôi xa; thế tôi liều đứng lại chờ nó đến...”

      "Xin lỗi lại ngắt lời , là liều đứng lại - chờ nó đến à?”

      "Vâng. Lúc đó xung quanh vắng ngắt. Nếu người lái xe có ý hại tôi, tôi thể thoát. Chiếc xe dờn dứ tôi như kiểu mèo vờn chuột. Tôi nghĩ thế hai bên cùng liều xem sao!”

      "Tôi tán thành cách làm này. Nhưng tiếp xem". Đồng Thụ nghĩ bụng, này rành rành là dân trí thức bình dị nhưng rất có cá tính đây.

      "Chiếc xe đen phóng đến cách chỗ tôi xa, bỗng tăng tốc lực phi thẳng về phía tôi. ,lúc đó tôi có phần hối hận; tôi nghĩ nên lẩn tránh kết cục đến nỗi quá xấu, ít ra cũng khiến phải tốn thêm công sức nhưng bỗng phanh lại ngay bên tôi, rồi tôi ngất xỉu". Tư Dao còn nhớ gì thêm.

      " Thụ nhìn này..." cảnh sát chìa chiếc bình xịt nho trước mặt Đồng Thụ. soi đèn pin vào chiếc bình xịt: " Hừ! Đồ mất dạy!" Rồi tiếp: "Hãy giao cho phòng xét nghiệm, xem xem có những chất đại loại như Methoxyflurane (1) , nhắc họ khẩn trương cho kết quả”.

      “Ở đây có ba loại dấu chân”. cảnh sát khác báo cáo. “ là của nạn nhân, ta giày da, rất dễ nhận biết, cỡ số giày cũng hoàn toàn phụ hợp. ta từ đường cái vào, vết hằn sâu chứng tỏ ta khá nặng cân. Vết giày này cũng có ở mép hố, lại rất , hình như chính ta là người đào hố. Thế mới là tự đào mồ mình!”

      “Dầu chân thứ hai tất nhiên là của Tư Dao, còn dấu chân thứ ba, cậu xem?” Đồng Thụ là người hay sốt ruột hỏi.

      “Dấu thứ ba gay … rất khó mà đó là “vết giày”, chỉ có thể coi là vết chân. Vì có vết giày nên tạm ước lượng vết chân này cỡ 42; chắc kẻ ấy dùng cái gì đó bọc giày lại. Tôi tiếp tục tìm xem có vết tích của thứ sợi gì đó , tức là vết tích của vật để bọc giày”. Viên cảnh sát này tỏ ra rất hứng thú với đôi giày thứ ba.

      “Cũng tức là, rất có thể người thứ ba này là kẻ sát nhân, học lối”. Đồng Thụ phân tích. “Trong khu đất nhão này biết bọc giày lại, chứng tỏ là tội phạm quen giết người. Đây cũng là vụ điển hình theo kiểu ‘bọ ngựa bắt ve, chim sứng sau’. Có thể cơ bản phán đoán, có kẻ đào hố vốn định chôn Tư Dao, nhưng kẻ thứ ba giết tên mô tô rồi hất luôn xuống hố… Như vậy, thực tế kẻ sát nhân này cứu . Vấn đề tiếp theo, chắc có thể đoán ra…”.

      “Tôi chịu, thể gì. Tôi rất muốn biết ai ném tôi ra nơi ngoại ô hoang vắng này, nằm chung với xác chết. Tôi cũng chẳng hiểu có phải người ấy cứu tôi , hay là chỉ muốn tôi tạm thời đừng chết , để trở thành con mồi cuối cùng của ?” Tư Dao lờ mờ đoán ra ai chính la ‘con chim sẻ’ kia. do dự, liệu có nên ra phỏng đoán của mình về ông già mặc áo mưa . Nếu ra, có lẽ công an giúp mình nhanh chóng tìm ra ông ấy. Nhưng cũng có thể đánh động hay.

      định giấu tôi điều gì đó nên… và cũng tức là đùa với an toàn của chính , đùa với pháp luật nữa! Tôi nhớ là từng về ông già thường xuyên mặc áo mưa, từng đánh què chân Lưu Dục Chu. Liệu có phải ông ta ?” Đồng Thụ nhận ra vẻ do dự của Tư Dao và cách nửa vời của .

      Tư Dao đành : “Đúng là tôi có suy đoán này, nhưng chứng cứ gì, lại càng biết thực chất ông ta muốn gì, mục tiêu là gì. Nên dù với biết tìm ông ta ở đâu?”

      “Tôi có cách. Và, còn gã mô tô sao, thấy bao giờ chưa, gần đây có mâu thuẫn gì với ai ?”

      Tư Dao lắc đầu: “Lâm Mang, Lưu Dục Chu gần đây đều chết, tôi thể nghĩ ra tại sao trong khoảng thời gian ngắn mà tôi lại có ‘sức hút’ để gây nên oán thù với ai”.

      Đồng Thụ trầm ngâm giây lát, móc túi lấy ra tấm các và : “Đây là số máy di động liên lạc thẳng với tôi, lưu vào máy của , nút gọi tắt. Kể từ bây giờ là trọng điểm công tác của tôi. Nghĩ ra điều gì, thấy manh mối gì, gặp nguy hiểm gì… cứ gọi cho tôi ngay!”

      “Cho đến lúc này, tôi thấy đáng sợ nhất là thằng cha định chôn sống thành. biết , chứng tỏ là sát thủ được kẻ khác thuê. làm nổi, vì có người khác cứu ; dù là ai, cũng có lúc ‘ngủ gật’ chứ! Nếu có kẻ quyết ý hại mối nguy còn tiếp tục ập đến. cố nghĩ xem, ngoài ông già mặc áo mưa, còn làm phật ý ai ?”

      Thấyốt đêm về nhà, Thường Uyển bèn báo cho Lịch Thu và Quách Tử Phóng, mọi người bèn thức trắng đêm chờ . Lúc này thấy an toàn trở về, ai nấy đều thở phào nhưng Tử Phóng hết sức lo âu, dõng dạc hỏi Tư Dao, cứ như là phạm sai lầm gì đó.

      Tư Dao quá mệt cả thể xác lẫn tinh thần, gần như chẳng còn sức để to được nữa: “Nếu vậy … ngay ông già mặc áo mưa ấy, tôi nào đắc tội gì với ông ta? Nếu tôi biết kẻ nào định giết tôi, cảnh sát sớm hành động rồi!”

      Lịch Thu Tử Phóng để cho Dao Dao nghỉ ngơi nào!”

      Tư Dao rất cảm kích: “Cảm ơn chị Lịch Thu. Bây giờ tôi phải gọi điện đến công ty xin phép nghỉ”. Từ sau khi được biết câu chuyện đau xót của Lịch Thu, Tư Dao cảm thấy càng thêm gần gũi với người con khác thường này. cảm nhận mà rất ít thấy kể từ sau khi người bạn rất thân Viên Thuyên qua đời.

      Nghĩ đến Viên Thuyên, Tư Dao bước lên cầu thang chợt dừng lại, ngoảnh xuống với mọi người: “Tôi hiểu rồi! Tôi nhớ là Viên Thuyên trước khi chết từng có linh cảm ấy gặp bất trắc. Liệu có phải linh cảm ấy chỉ là ‘Đau thương đến chết’ mà còn là với thế lực nào đó ? Liệu ấy có giống như tôi- sau những phen bị đeo bám bắt đầu cảm thấy tính mạng của mình bị đe dọa ?”

      Tử Phóng xách cặp bước ra đến cửa chuẩn bị làm, nghe thấy thế bèn quay lại : “Có lý, có lý! Nhưng ở đây có chi tiết lạ lung: Viên Thuyên gặp bất hạnh gần ba tháng. Thời gian này gặp ít chuyện . Ngoài nhân vật mặc áo mưa ra, các tượng kỳ cục đều có thể giải thích; thế , nếu kẻ đó nhằm vào định hại là có , tại sao lại im lặng trong suốt ba tháng? chờ đợi điều gì? Tại sao lại ra tay vào lúc này?”

      “Có lẽ chỉ Viên Thuyên mới biết, có lẽ câu trả lời đều nằm ở chuỗi mã số chiếc phong bì kia. Tiếc rằng vẫn chưa ai có thể giải thích được mã số ấy”

      Lịch Thu chợt lên tiếng : “Tôi nghĩ thế này, có lẽ tất cả đều liên quan đến ngôi nhà này của chúng ta; cách khác là, liên quan đến em tôi, và cái chết của gia đình bà dì cùng ông chú rể của tôi”

      Mọi người đềảng hồn.

      Lịch Thu tiếp: “Căn nhà này do Viên Thuyên tìm hộ Dao Dao. Sao lại trùng hợp lạ lùng thế này, cả nhà bà dì tôi trước đây cũng Tân Thường Cốc? Và trùng hợp nữa: Viên Thuyên bỗng có khoản tiền lớn? Nếu Viên Thuyên cảm thấy có người định bức hại, truy sát… rất có khả năng là vì liên quan đến số tiền kia, đúng ? Cái chết của Viên Thuyên, cái chết của những người trong gia đình bà dì tôi, khoản tiền kếch xù, liệu có những mối quan hệ chồng chéo phức tạp nào ?”

      Tử Phóng bước đến gần Lịch Thu: “Tôi hiểu rồi. Ý là, cái chết của em và cả nhà bà dì phải cố bất ngờ, mà là bị hại? Nhưng… mấy hôm trước tôi vẫn tra cứu các tài liệu liên quan, tất cả đều cho thấy những cái chết ấy chỉ là cố bất ngờ: ông chú đặt thuê con tàu đó, thuyền trưởng là người quen, từng chở giúp rất nhiều khách chơi song; hệ thông ghi hình ghi nhận sang hôm đó cả 5 người cùng ; xác họ tuy bị xây xước nhưng có dấu vết vật lộn…”

      “Nhưng phải giải thích ra sao: nửa đêm hôm trước, em tôi gửi đến bức ảnh mặc bộ váy ngủ, chân đứng giữa trời mưa? Tôi nghĩ mãi, có lẽ đêm hôm đó ấy ra ngoài chạy vạy vì gia đình xảy ra chuyện gì đó”

      “Nếu thế thể giải thích nổi hình ảnh mà ca-mê-ra ghi cả 5 người cùng ra khỏi nhà”

      Tư Dao thiêm thiếp ngủ giấc, lúc tỉnh dậy hai giờ chiều. sao ngủ tiếp được nữa., dậy, đến ngồi ngây bên chiếc bàn đọc sách. nghĩ tới lời của Lịch Thu. Cả nhà Lý Bá Thụy chết, có phải chỉ là cố bất ngờ ? Cái chết của Viên Thuyên có phải chỉ thuần túy là tai nạn giao thông ? Cả cái chết của Tiểu Mạn nữa, nên giải thích thế nào? Là ‘Đau thương đến chết’ hay cũng bị giết hại như Kiều Kiều?

      gọi điện cho Trương Sinh, Trương Sinh than thở Điền Xuyên vẫn bế tắc, chuỗi mã số kia vẫn là câu đố bí .

      cảm thấy đám sương mù bao phủ quanh ngày càng dày đặc, các manh mối ngày càng mờ nhạt.

      hoang mang bất an của Viên Thuyên trước khi chết, liệu có như Tư Dao đoán – phải tại ‘Đau thương đến chết’ mà do nguồn cơn khác. Số tiền kia ở đâu ra? Lúc đầu nó ở đâu, tại sao Viên Thuyên phải tốn công sức để chuyển đến tận hang quan tài? Nếu đúng là tên khốn kiếp mô tô kia đe dọa Viên Thuyên chỉ vì số tiến ấy, tại sao lại bám theo ?

      Thực ra, kẻ nào muốn giết hại mình? Giết mình kẻ nào có lợi?

      Tư Dao sao hiểu nổi.

      Viên Thuyên để lại cho số tiền đó, muốn phát ra điều bí mật ghê gớm ấy, tại sao lại còn bày ra những trò dờn dứ khó mà đoán nổi như thế?

      Đầu óc Tư Dao bỗng sáng lên: Viên Thuyên để lại cho tiền, đương nhiên coi là bạn rất thân thiết, và cũng muốn bị hại. Giả sử Viên Thuyên thắng với để cho dễ dàng tìm ra, hậu quả là gì? Lưu Dục Chu hại ngay lập tức. Đây có lẽ cũng là linh cảm của Viên Thuyên. Nhưng nếu đúng là Viên Thuyên biết dụng ý của Dục Chu tất nhiên báo cho biết, hoặc sớm có biện pháp chặn đứng các diễn biến xảy ra sau này. Có nhiều dấu hiệu cho thấy Viên Thuyên cùng lắm chỉ đề phòng Dục Chu thôi, chứ biết người chồng chưa cưới của bệnh hoạn đến mức ấy. Điều này chứng tỏ còn có sức mạnh kinh khủng nào đó khiến Viên Thuyên thể chống cự nên ấy lo lắng. Điều này giải thích tại sao khi khoản tiền khổng lồ được khám phá ra, Lưu Dục Chu hoàn toàn nguyên hình, và lại xuất thêm kẻ muốn hại . Hôm qua là tên mô tô, biết ngày mai là tên nào nữa?

      Nhưng, nếu Viên Thuyên cảm thấy bị đe dọa tại sao lại cho biết kẻ đó là ai? Viên Thuyên lẩn tránh ai? Tiền đó là của ai?

      Chắc chắn đắng sau chuyện này còn có nhiều uẩn khúc ghê gớm, đến nỗi Viên Thuyên cũng phải lo sợ, sợ bị cuốn vào đó.

      Có lẽ, mọi thiết kế của Viên Thuyên – thiết kế hết sức kỳ bí hiểm hóc, chứng tỏ tâm trạng phân vân do dự: để cho Tư Dao lớ ngớ bập vào, hay là khiến Tư Dao mãi mãi thể biết là gì? Liệu Tư Dao có đủ trí khôn và nghị lực để xử lý thỏa đáng những bí mật này ? Nếu Tư Dao có thể giải mã, ví dụ đọc thấy blog, nhìn thấy những bức ành, và tham lam … Tư Dao có thể cáng đáng nổi, có thể giữ được an toàn cho bản thân, có thể ứng phó mọi bất trắc.

      Hay là chính Viên Thuyên cũng biết ai truy sát mình – tự nay, chỉ biết dựa vào giác quan thứ sáu?

      Hay là Viên Thuyên cho rất nhiều đầu mối rồi, chỉ vì đần độn nên chưa nhận ra?

      -------------------------------
      Chú giải: (1) loại thuốc mê.

    3. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 16
      CON MẮT THỨ BA


      Quách Tử Phóng vừa bước vào hành lang lớn tiếng gọi: “Chúng ta họp, họp ! Mọi người đến ngồi trước ti-vi để họp!”

      Mạnh Tư Dao vừa làm về. ngán cái lối khệnh khạng sẵng của Tử Phóng, nhưng cũng cảm động vì rất nhiệt tình, chắc vừa khai thác được tin gì mới, đành cùng Thường Uyển ‘tuân lệnh’ xuống gác, ngồi chờ. Lịch Thu nấu bếp, cũng ra ngồi, đưa mắt nhìn Tư Dao cười cười, : “ ấy sắp thi công chức, cho nên ra vẻ rất hết lòng vì công việc!”

      Tử Phóng phớt lờ thái độ “xem thường mình”, : “Dao Dao hãy báo cáo , công an họ bảo sao?”

      Tư Dao đáp: “Đội trưởng hình Đồng Thụ là…”

      “Đội phó, Đồng Thụ chỉ là đội phó, phóng viên thực tập ở toà báo tôi còn biết nữa là!” Tử Phóng ngắt lời luôn.

      Tư Dao nguýt ra cái,tiếp tục : “Ở chỗ cái hố trong rừng, họ phát ra bình xịt, phân tích rồi, nó chứa chất thuốc mê Methoxyflurane. bình có cả vân tay của người chết. Điều lý thú là họ còn phát ra ở niêm mạc mũi của cũng còn dính hoá chất này. Đồng Thụ cho rằng, có lẽ tên mô-tô ấy xịt cho tôi bị mê man trước, rồi đào hố định chôn tôi. Có thể là khi đào hố, chiếc áo da đựng hộp xịt treo cành cây, bị ‘con chim sẻ’ thó được, rồi xịt cho tên này mê man, sau đó chôn sống luôn!”

      “Họ có tên bị chết ấy là ai ?”

      “Sái Nguyên Khánh, kẻ lang thang nghề nghiệp, có tiền án trộm cướp, lâu nay công an vẫn lùng bẳt, vì là nghi phạm chính trong hai vụ án trộm cướp trước đó. Nghe , ngoài việc chôn sống, cách thức gây án cũng na ná các vụ thường thấy”.

      “Cho nên cũng loại trừ đây chỉ là vụ cướp của giết người bình thường vẫn xảy ra”.Tử Phóng .

      ! Trái lại, phải loại trừ đây là vụ cướp bình thường, hề lấy các đồ trang sức của tôi, chứng tỏ ra tay nhằm đoạt tiạc. có thể giết tôi dễ như trở bàn tay, sao phải tốn sức đào hố cho mệt? Điều này chứng tỏ muốn tôi “bốc hơi” biến mất đúng. Nhân thân của như thế, lại từng có tiền án tiền , khó mà và tôi có oán thù gì với nhau. Tổng hợp các chi tiết mà tôi cung cấp, kể cả những chuyện tôi nếm trải, Đồng Thụ cho rằng rất có thể có kẻ nào đó muốn hại tôi. ấy dặn tôi phải thận trọng,cố gắng đừng “ đâu mình”.

      Thường Uyển ngay: “Dịp này mình ở lại đây, cậu làm, mình đưa đón như hôm nay là an toàn!”

      Tử Phóng gật đầu: “Thế kèm tôi luôn thể, toà báo của bọn tôi cũng gần công ty của các vị”.

      Thường Uyển : “Được, bây giờ đến lượt ông phóng viên báo cáo !”

      Tử Phóng có phần đắc ý: “ Mời quý vị nhìn vào ti-vi!” bấm điều khiển từ xa, màn hình xuất cảnh đen trắng rất quen thuộc.

      “Sao trông quen quen thế nhỉ” Thường Uyển kêu lên.

      Tư Dao cũng tiếp luôn: “Chẳng phái là mặt tiền của khu nhà chúng ta là gì?”

      Lịch Thu kinh ngạc : “ Tử Phóng bố trí hệ thống giám sát à ?”

      Tử Phóng : “Hôm nay nhân khi các vị đều làm, tôi gọi người đến lắp đặt hệ thống giám sát và hệ thống cảnh báo an ninh. Khu nhà này trước kia từng lắp đặt hệ thống này. Dây dẫn vẫn còn nguyên, tội gì mà dùng? Các vị nghĩ mà xem, nếu đúng là có kẻ định hại Dao Dao chúng ta đề phòng cũng xuể. Ví dụ, chiếc xe Vũ Yến của Thường Uyển thường đỗ ngoài cửa, liệu có bị cài đặt gì ? Khi chúng ta vắng nhà, liệu có kẻ nào lén vào chơi khắm, gắn thiết bị giám sát nghe trộm ? Cho nên,hệ thống này tuy chưa được gọi là vệ sĩ gì gì nhưng cũng có thể phanh phui kẻ ngầm theo dõi Dao Dao. Nếu có kẻ xấu định hành động, ‘bóng ma’ của nó cũng bị ghi lại. Tôi bảo họ gắn ca-mê-ra ở chỗ rất khuất, người thường thể nhận ra”.

      Tư Dao cảm thấy ổn: “Nhưng, chúng ta đều làm cả ngày. Ai có giờ mà ngồi theo dõi màn hình? Ví dụ, nếu có kẻ nửa đêm mò đến ô tô của Thường Uyển , chúng ta biết sao được?”

      Cả căn phòng đều im phăng phắc.

      Sau hồi lâu,Thường Uyển mới : “Thế …chúng ta sống kiểu sợ ! Mọi người đừng lo, tôi chịu khó gửi xe ở bãi vậy!”

      Tư Dao thầm cảm ơn Tử Phóng vắt óc suy nghĩ bố trí hệ thống giám sát này. dịu dàng : “ Tử Phóng rất chịu khó suy nghĩ kín kẽ,nhưng tôi vẫn cảm thấy nơm nớp ở khắp mọi nơi”

      Tử Phóng ngờ mình dày công bố trí như thế mà còn bị ‘bắt bẻ’, ‘nóng gáy’ vươn cổ: “ nơm nớp? Sao tôi lại cảm thấy hễ đâu là đều có những phát ‘kinh người’? Lần nào cũng như là đóng phim bạo lực thế?”

      Lịch Thu ngồi im lặng lâu, bỗng đứng lên, lặng lẽ bước vào bếp như mọi lần. Tử Phóng cho rằng đồng tình,bèn hỏi: “Kìa, Lịch Thu phát biểu chứ?”

      Lịch Thu bình thản : “Chẳng biết gì nữa. Nhà bà dì tôi ngày trước cũng lắp ca-mê-ra, nhưng rồi…cả nhà vẫn chết khốn khổ đấy thôi?”

      ”Nhưng chúng ta bàn luận mãi rồi, đó chỉ là cố…”

      “Đó là kết luận của người khác, nếu chúng ta nghiên cứu kỹ, chỉ e mãi mãi thể biết nổi là gì”.

      “Sao? Tử Phóng lắp ca-mê-ra à?” Lâm Nhuận nghe xong, bật cười.

      “Em nghĩ, ấy rất có thiện chí. Mấy hôm trước em gặp phải những chuyện rất đáng sợ, dám cho biết, vì sợ lại lo lắng”. Tư Dao bèn kể cho Lâm Nhuận nghe việc bị bám đuôi, rồi tỉnh dậy dưới cái hố, cùng kẻ bị chôn sống là tên bám theo mình… Lâm Nhuận nghe xong, cứ cầm điện thoại hồi lâu, im lặng.

      thấy sợ à?’ Tư Dao hỏi.

      “Em nhớ hôm đó trước khi , nhắc phải cẩn thận ?”

      ”Em nhớ. Nhưng em đâu biết rằng trước từng là thầy phù thuỷ, nên chỉ coi đó là lời dặn dò chung chung vậy thôi".

      với em câu nào chung chung bao giờ chưa? phải vì cái gì khác, mà chủ yếu là cảm thấy các tình tiết mà em đến, hình như đều ngầm liên quan đến thứ sức mạnh……tất nhiên cũng biết về nó”.

      “Sao thế? Em sẵn dàng lắng nghe đây! Sao lại biết?”

      “Lịch Thu cho là thế nào?” Lâm Nhuận bỗng rẽ sang hướng khác.

      “Chị ấy cũng cho rằng lắp ca-mê-ra thể giải quyết được mọi vấn đề. Hình như đến giờ chị ấy ngày càng tin rằng những cái chết của em và gia đình bà dì hoàn toàn là cố ngẫu nhiên”.

      “ế …”

      “Sau đó hình như Tử Phóng nhận lời với chị ấy, điều tra về vụ đắm du thuyền”.

      “Có lẽ Lịch Thu làm phân tán tinh lực của mọi người phải? Các chuyện cũ của ấy là quan trọng, hay giúp em tìm ra bí mật về ‘Đau thương đến chết’ là quan trọng hơn?”

      “Tuy nhiên em cũng có cảm giác rằng, cái chết của em Lịch Thu và gia đình bà dì ít nhiều cũng liên quan đến ‘Đau thương đến chết’”.

      đồng ý, tuyệt đối thể là trùng hợp ngẫu nhiên nhưng giờ chúng ta cần phải định hướng suy nghĩ điều tra nét. Coi ông già mặc áo mưa là tuyến điều tra, hay là tuỳ hứng rẽ sang hướng mà ta thấy có vẻ như ‘kỳ quái’? có cảm giác rằng, khi tìm ra ông già mặc áo mưa phanh phui được tất cả mọi việc, kể cả việc tử vong của người nhà Lịch Thu.

      Nếu điều tra theo tuyến kiện người nhà Lịch Thu,thi đây là vụ việc cũ cách đây năm, rất khó khăn,và biết đâu, điều tra ra rồi có thể vẫn chỉ là cố.Hơn nữa, giả thiết rằng đó là vụ giết người, chưa chắc nó liên quan đến ‘Đau thương đến chết’; chúng ta lãng phí rất nhiều sức lực và thời gian. Cái chúng ta cần,là mau chóng làm mối liên hệ nhân quả của ‘đau thương đến chết’. gọi điện cho Tử Phóng, nhắc ấy đặt trọng tâm vào điều tra ông già mặc áo mưa…À này,về tập bản đồ vẽ tay ấy, người bạn của em phân tích đến đâu rồi?”

      ấy bảo, ngày mai họp với hai vị chuyên gia của Viện khoa học xã hội để nghiên cứu. Nếu có tin gì em báo ngay”.

    4. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 17
      ĐÊM VỚI CHÙM CHÌA KHÓA


      Trời tối, đèn đủ màu sắc bắt đầu bật sáng. Cũng như mọi ngày, chồng Diêu Tố Vân lái xe đến đón về nhà; và cũng như mọi ngày, vào nhà lâu, máy di động của ta đổ chuông.

      sắp xếp ổn rồi chứ? Đến đủ cả chưa? Thế à? Chỉ còn thiếu tôi sao?”

      Và cũng như mọi ngày, chồng giơ cái ví đựng chìa khoá ra: “Chẳng thể để khách đợi, mình cần người ta kia mà. Em cứ ăn vậy, cố gắng về cho sớm”.

      Tố Vân thậm chíết nài chồng đừng bởi biết, cũng như mọi lần, “ gắng về cho sớm” tức là ta về vào lúc sớm tinh mơ, người nồng nặc mùi rượu, mùi thuốc lá thậm chí cả mùi son phấn.

      Cuộc hôn nhân của vừa mới bắt đầu lung lay chao đảo. Tố Vân tự hỏi: liệu có phải vì thế mà gần đây lại thích son phấn điểm trang? Phải châng là rất đáng buồn?

      ta rất khôi ngô, dáng hơi mập, cửa khép rồi mà tiếng gót giày vội vã vẫn nện cộp cộp rất . Tố Vân còn nghe văng vẳng “tiếng lách cách” của chùm chìa khoá đung đưa trong tay ta.

      Chiếc ô tô vừa nãy chở về nổ máy, chạy về phía những con phố của đô thị phồn hoa rực rỡ, hoà vào biển lớn đầy hoan lạc của vô vàn nam thanh nữ tú tươi trẻ. Ở biển lớn này có thể bắt cá đầy khoang, có thể bắt được cá voi, có thể thành công trong kinh doanh, củng cố tình bạn, thoả mãn dục vọng…nhưng người ta đâu biết rằng bão tố có thể ập đến bất cứ lúc nào.

      Có lẽ nơi này yên tĩnh trước khi cơn bão kéo đến.

      Tố Vân nằm vật xuống chiếc giường lớn êm ái, chán chường và thất vọng, đôi mắt vô hồn nhìn đăm đăm lên trần nhà, biết nên nuốt nước mắt hay là nên phẫn nộ. Có phải vì ở mãi trong tháp ngà quá lâu nên đành phải bó tay trước tàn nhẫn của thực cuộc sống? Chẳng lẽ các câu chuyện đắng cay mà vẫn đọc thấy báo, cũng xảy ra với ?

      Cũng may mới chỉ thất vọng chứ chưa tuyệt vọng. Chắc chắn bao giờ tuyệt vọng. Ít ra vẫn còn thích đám sách cũ kia, ghi chép những chuyện xa xưa.

      À, ngày mai là thứ năm hẹn với hai vị chuyên gia ở phòng Thư tịch cổ và phòng Lịch sử của Viện khoa học xã hội, họ đều rất muốn xem tập bản đồ mà Mạnh Tư Dao mang đến, mong sao họ cho mình biết những phát lý thú.

      Chẳng lẽ cứ nằm ườn thế này mãi? Mình nên dậy, ăn qua quýt cho xong bữa, rồi đọc tập bản đồ vẽ tay ấy, tựa như ngày trước học nghiên cứu sinh.

      Chỉ còn trơ khấc mình, tất nhiên chẳng thiết nấu nướng gì, làm nóng thịt gà bọc trong túi chân , ăn chút cơm còn thừa từ bữa trưa; ti vi bật nhưng chẳng có gì lọt vào mắt vào tai .

      Dọn dẹp bát đĩa xong xuôi, địtắm, sau đó ngồi tra cứu các tài liệu liên quan đến bản đồ.

      Này, Tố Vân hãy khơi dậy niềm vui cuộc sống, kể từ mai son phấn nữa và trở lại thời vô tư vốn có của tuổi học sinh!

      dễ, nhưng trong buồng tắm, dưới vô vàn tia nước ấm mơn trớn làn da, vẫn cảm thấy tất thảy đều chan ngán vô vị. Lẽ nào tình trò đùa khô khốc mà cuộc sống dành cho con người?

      Đèn buồng tắm bỗng tắt ngấm.

      Trò đùa này mới chẳng thú vị gì.

      chưng hửng, nghĩ bụng: chắc ai đó dùng điện quá tải, làm nghẽn dây dẫn điện của cả khu nhà này. Vào mùa đông giá lạnh, chuyện này thường xảy ra.

      Đèn tắt, cảm thấy xung quanh bỗng yên ắng hẳn . khoá vòi hương sen lại, thấy càng yên ắng hơn nữa. Chỉ nghe thấy tiếng thở và vài tiếng tí tách nước còn đọng ở vòi rơi xuống.

      choàng áo tắm, lấy khăn mặt quấn gọn mái tóc, bước ra cửa buồng tắm.

      hiểu sao cảm thấy đây phải là cố nhảy áp-tô-mát (1) thông thường.

      nghiêng tai lắng nghe. Ngoài cửa động tĩnh gì.

      mở cửa buồng tắm.

      “Xin lỗi, làm phiền tắm”. giọng đàn ông vang lên.

      Tố Vân hốt hoảng kêu lên và sập ngay cửa, khoá lại. tựa vào cánh cửa, toàn thân run rẩy. biết, nếu bị xô mạnh cánh cửa gỗ mỏng tang nàu chẳng nghĩa lý gì.

      có tiếng bước chân, chỉ thấy tiếng kia càng gần hơn: “Có phải cảm thấy tất cả chỉ là trò đùa ác ý ? Tôi về bóng tối, mà muốn về cuộc sống, về tình , về hôn nhân của …”

      Người này là ai, sao lại đến đây? định làm gì? Tố Vân chìm trong nỗi sợ hãi bị bủa vây. nghe thấy gì nữa, chỉ cảm thấy có tuổi, giọng đạm chất thô nháp.

      “Sao ông lại vào đây? !”

      Nếu chịu nghe , chẳng đến đây, nhưng vẫn hỏi: “Thế là thế nào? Nhà tôi có ba lần cửa khoá, sao ông lại vào được?”

      ”Tất nhiên là thể vào, trừ phi tôi có chìa khoá. Nhà có bà lớp cửa khoá nhưng vẫn giữ nổi chồng rửng mỡ đấy thôi? Tôi cảm ơn ta, nếu hôm nay ta ra ngoài tôi chẳng thể vào được, đành phải chờ lần khác!”

      Lúc này Tố Vân mới hiểu những câu tưởng như vu vơ lúc nãy.

      "Sao ông lại biết chuyện nhà tôi…những chuyện cuộc sống của tôi…”

      “Thực ra cuộc sống của mỗi người đều thể ngay nét mặt. Mấy hôm nay tôi quan sát khi ở thư viện và hiểu cuộc sống của …thậm chí có những khía cạnh tôi còn biết hơn !”

      Cảm ơn trời đất, may sao kẻ này phải hạng người dám xô cửa xông vào như Tố Vân tưởng tượng. Những nghĩ lại rằng mình bị ngầm để mắt từ lâu, cảm thấy lạnh sống lưng, khiếp hãi bủn rủn chân tay.

      “Ông muốn gì?”

      ”Tôi đến để hỏi về thứ phải của . , tập bản đồ mà người bạn đưa xem, để ở đâu?”

      tò mò trỗi dậy át cả nỗi sợ hãi trong . Tại sao phải tốn bao công sức để muốn có được cái tài liệu mà giá trị chẳng đáng là bao? Tố Vân : “Ông đến đây là nhầm rồi, tôi đem tập bản đồ ấy về nhà, vẫn để ở thư viện”.

      “Phải,tôi nghĩ…Ý tôi là, là người rất biết dối. Ngày mai gặp chuyên gia của viện Khoa học xã hội, buổi sáng thư viện, mà là từ nhà thẳng đến viện, sao dám là tập bản đồ ấy vẫn để ở thư viện? bíêt cách dối! nên nhớ rằng tôi nhẩn nha ở thư viện rất lâu, đương nhiên biết những gì, kể cả chương trình làm việc của !”

      Nỗi sợ hãi càng dâng lên, đầu Tố Vân như trống rỗng, biết nên tiếp tục bịa ra cớ gì và dối ra sao nữa. Nhưng sao có thể giao tập bản đồ cho , làm thế ăn với Tư Dao như thế nào? Ngày mai còn phải gặp hai vị chuyên gia…nhưng nếu đưa, làm gì ? Nhưng có lẽ cũng là dân học thuật, thể làm các chuyện ác độc.

      ! Đó là của bạn tôi, nếu ông cần cứ mà hỏi người ta!”

      ”Nếu muốn vào phòng tắm này, tôi cần phá cửa. Tôi mang theo mỏ hàn xì mi-ni cải tiến, có sức nóng nghìn độ, dùng nó cực tiện lợi. Ổ khóa này mỗi chiều mười phân là cùng, chỉ cần 15 giây phá được ngay!”

      !” Tố Vân hiểu ra chuẩn bị rất tinh vi, mò đến đây rồi chịu trắng tay ra về.

      , có phải cất tập bản đồ ấy trong chiếc két đặt ở phòng đọc sá ?”

      Tố Vân im lặng rồi : “Phải!”

      ”Nếu trí trá, tôi phản ứng mạnh hơn đấy!”

      ”Đúng là ở đó!”

      cho tôi biết mật mã? Hay là ra mở hộ tôi…Tôi quan sát nhiều ngày rồi, chắc biết. rất xinh, dáng người cũng rất tuyệt…”

      ”Tôi , tôi cho ông biết mật mã vậy!” Tố Vân thực “đầu hàng”. nghĩ, may mà mình phô–tô hai bản.

      Chỉ giây lát sau, tiếng truyền đến : “Rất tốt, rất ngoan ngoãn. Cũng bảo quản nó rất tốt. Tôi lấy, rồi ngay. Này, , bản lưu để ở đâu?”

      “Bản lưu nào? Tôi phô-tô” Liệu mình có dối nổi ?

      ”Tôi có lời khuyên, nhà chuyên môn rất thạo về Địa chí học, nhưng lại phải người thạo dối. văn bản đầy thú vị như thế, mà lại phô-tô hay sao? Máy phô-tô của thư viện các người đặt ngay ở hành lang, tôi thấy dùng nó rất nhiều lần, ngay mã khóa của nó cũng thuộc làu!”

      ”Tôi để ở tầng hai của tủ sách, trong cái kẹp văn bản màu trắng”.Lúc này Tố Vân nghĩ phải ăn với Tư Dao ra sao, ngày mai lấy gì để gặp hai chuyên gia kia chuyện?

      “Bây giờ có thể yên tĩnh mà hưởng thụ đơn được rồi”.

      “Ông gì thế?” Tố Vân sững sờ. Cái gì cũng biết cả?

      “Tình được như mơ ước của hồi đại học và hôi học nghiên cứu sinh, đúng ? Những câu chữ mượt mà ghi ở trang đầu cuốn album ảnh cưới của hai người, giờ đây nhìn lại, rất giống những hàng chữ ghi bia mộ của hôn nhân, đúng ?”

      “Tại sao ông lại vào được đây?”

      rất giống bạn của mình, đều quá tò mò. Trước hết,tôi là triệu phú thời gian, cho nên tôi biết rất chồng . ta có thói quen: khi ra khỏi nhà, xuống gác chuẩn bị ra xe, thường rât đắc ý đung đưa cái ví đựng chìa khóa phòng làm việc, chìa khóa nhà. Ở tầng ,tôi chỉ cần khẽ chạm, cái ví rơi liền. Tôi nhặt nó lên, nhanh tay bớt lại chùm chìa khóa nhà , rồi đưa trả cái ví cho ta. yên tâm,tôi trả lại ta chìa khoá. Các người cần thay khóa đâu!”

      ”Này,tôi có cảm giác ông phải kẻ xấu,vậy ông là ai?”

      ”Cũng như , tôi là người rất đau lòng”.

      Cánh cửa chính bị sập lại mạnh.

      Diêu Tố Van tựa vào cửa buồng tắm, trào nước mắt. Kẻ đáng ghét ấy lấy mất tập bản đồ, lại còn sổ toẹt vào lòng tự trọng của ,cố ý mỉa mai khiến phải đau xót.

      ra khỏi buồng tắm, bước đến bên cửa sổ. Từ tầng 11 nhìn xuống,thấy cổng chính thỉnh thoảng vẫn có người ra vào,tối mờ mờ,chẳng biết ông ta là ai.

      Nhưng có bóng người loáng dưới ánh đèn đường khiến phải chú ý. Người ấy mặc chiếc áo mưa màu xám, với chiếc mũ nhọn chụp đầu. Trời mưa tuyết rơi,sao phải mặc áo mưa?

      Tố Vân nhấc điện thoại: “Dao Dao! Mình…xin lỗi…”

      Khi chồng trở về nhà, Tố Vân lơ mơ nửa ngủ nửa thức.

      Cũng như mọi lần, người ta nồng mùi rượu,khói thuốc lá, mùi son phấn…thấy ghê ghê. quay người,xoay lưng lại.

      “Sao, em vẫn chưa ngủ à?”

      vào nhà bằng cách nào?”

      mở khoá cửa. À, định kể với em,hôm nay xúi quẩy , lúc xuống dưới nhà và phải ông già,ví đựng chìa khoá văng ; tối về, xe lại bị va quệt, ví đựng chìa khoá lại văng lần nữa. Rồi mới biết chùm chìa khoá nhà bị rơi ra…”

      “Bây giờ nghĩ xem, mai đưa em làm bằng cách nào, đón em về bằng gì?”

      ”Kìa,em hỏi xem có bị làm sao à?”

      trở về chân tay nguyên vẹn đây rồi,còn muốn em phải giả vờ đon đả làm gì? Điều em muốn hỏi , là ‘ có biết lái xe hay ’?”

      ”Thôi nào, dại dột,bị ăn mắng, được chưa? Nhưng cũng hẳn là tại . Tuyết lại bắt đầu rơi, đường trơn…”

      ”Gì cơ? Tuyết rơi à?” Tố Vân nhớ đến ông già mặc áo mưa…ông ta có khả năng tiên tri hay sao?

      ”Đúng thế.Lúc sắp về đến nhà, từ trong bóng tối bất chợt có người chạy ngang qua đường. May mà phản xạ kịp thời nên mới tránh được đâm vào họ, nhưng xe húc vào thân cây bên đường,túi khí bảo hiểm bật phồng ra. Cũng may thắt đai an toàn,nên bị đau gì cả”

      quệt vào người ta chứ?”

      . có cảm giác thằng cha ấy tình trêu ngươi, buồn nửa lời, cứ thế phới luôn, cũng chẳng thèm chấp nữa!”

      ”Trông người như thế nào? Sao lại giữa đêm khuya tuyết rơi…”

      nhìn , chỉ nhớ ta mặc chiếc áo mưa lùng thiểu rất cũ,cái mũ trùm lên đầu”.

      (1) Công tắc tự ngắt điện khi quá tải

    5. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 18
      MŨI TÊN BẮN HAI CON CHIM


      “Vào !” Ông nghe thấy tiếng bước chân do dự dừng ở ngoài cửa.

      Bao năm qua, hôm nay Dương Tín Chí lần đầu tiên do dự đứng trước cửa phòng làm việc của ông, tiến thoái lưỡng nan. Tất cả lên điều: việc hỏng!

      ”Chú biết về chuyện Sài Nguyên Khánh. hoàn toàn là lỗi của cháu. Cứ vào đây!” Ông lại gọi.

      Rồi Tín Chí cũng vào, cúi đầu rụt rè : “Tại cháu chuẩn bị chưa chu đáo, nhìn đúng người, cháu chỉ biết những năm gần đây làm hỏng việc bao giờ. Cũng ngờ, bọ ngựa bắt ve nhưng chim sẻ lại đứng sau. Lần sau phải vạch kế hoạch sát sao, phải bố trí thêm nhân lực cả công khai lẫn bí mật…”

      “Và nên nhớ, tuy cháu phải đảm bảo nguyên tắc “tay dính máu” nhưng cũng phải tham gia vào công việc cụ thể, để bảo đảm tuyệt đối sơ suất. Có biết ‘con chim sẻ’ ấy là ai ?”

      “Vẫn chưa có tin tức gì. Sở công an cũng tìm kiếm người này, nhưng hình như chưa hề có manh mối. Mạnh Tư Dao cho rằng đó là ông già mặc áo mưa”.

      “Theo cháu sao?”

      ”Cũng có thể. Nhưng cháu rất hiểu, nếu đúng là ông già ấy thiết kế ra cái bẫy “Đau thương đến chết” ông ta phải mong Tư Dao chết cho sớm mới đúng, sao phải ra tay can thiệp vào thằng Sài Nguyên Khánh làm gì?”

      ”Nhưng cũng có thể ông ta muốn Tư Dao chết sớm, mà muốn ta chết muộn nhưng thằng Khánh phá kế hoạch của ông ta, tước mất niềm vui của ông ta”

      Tín Chí chột dạ: “Nếu đúng là thế, ông ta…ông ta thực quái dị!”

      “Thời buổi này ai chẳng quái dị?!” Ông đứng bật dậy, thấy đầu đau ỉ. Già rồi, mình già rồi, gần đây cứ hay nhức đầu vô cớ, phải khám bệnh xem não có vấn đề .

      Ai mà chẳng quái dị? Trước đây mình là người gần như có khuyết điểm. trí thức giàu lòng tự trọng.

      Còn bây giờ? Mình là người thành đạt, là triệu phú, thiên hạ nhìn vào chỉ thấy vầng hào quang, nhưng lại biết rằng mình cũng là kẻ tội phạm, đồng nghĩa với bóng đen.

      Tuổi già thường hay xúc động đâu,ó lẽ đến lúc nên viết hồi ký chăng? Gã phóng viên lần trước mình chỉ cần đưa cho tư liệu thô, viết giúp. đâu có biết mình thừa sức viết hay gấp trăm lần ! coi mình na ná những tên trọc phú mới phất kia phải?

      “Chú, chú sao thế?” Dương Tín Chí cảm thấy ông ta là lạ… “ sao. Gần đây ở nhà có vài chuyện đáng ngán… sao, có gì đáng ”.

      Tín Chí đại khái cũng hiểu ông ta ngán về chuyện gì, vội : “Chú ạ, hay là…tất cả nên tạm hoãn..”

      thể. Phải đánh nhanh,dứt điểm! Có lẽ cháu có ý gì đó, cứ với chú xem sao!” Ông ta lại ngồi xuống ghế bên bàn làm việc.

      “Gần đây cháu thấy Tư Dao đến nơi rất kỳ lạ, nơi mà người ta thể nghĩ ta có thể đến. Đó là cư xá ‘dưới mặt đất’ ở phía nam Giang Kinh, vốn là khu nhà hầm phòng cũ kỹ được cải tạo lại. Cháu điều tra rồi, Tư Dao được gã tiến sỹ ở đại học Giang Kinh giới thiệu, để đến gặp tên ‘giang hồ’ ở cái cư xá địa đạo ấy. Hình như tên nhãi đó là tay siêu hạng về máy tính. Chắc là giúp Tư Dao tra cứu cái gì đó”.

      “Dù tên nhãi đó giúp ta lần mò cái gì, cũng đều bất lợi cho chúng ta. Chú còn lo hai đứa ấy và tên phóng viên kia nữa biết quá nhiều chuyện. Chú phải quan sát mấy hôm để vạch kế hoạch cụ thể. Nếu con bé đó đến cái cư xá hầm phòng ấy nữa, chia ba ngả xử lý cả ba đứa. Nếu nó vẫn đến chỗ đó dùng cách mũi tên hạ hai con chim, nhổ cỏ phải nhổ cả rể!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :