CHƯƠNG 9 MÓN NGON, CHÉN VÀNG MỜI ẢO ẢNH Lúc Tư Dao và Thường Uyển vào đến cửa, vừa khéo gặp ngay Lịch Thu. Lịch Thu mặc bộ váy dạ hội màu đen, đẹp mê hồn; chỉ riêng khuôn mặt dường như còn trắng hơn trước, trắng hơn cả tuyết mái nhà. chập choạng tối, ta muốn ra ngoài, vẫn đeo cặp kính râm to tướng. "Chị Thu ra ngoài à?" Tư Dao bỗng trở nên nhanh trí. " em Thường Uyển của tôi, hai người từng gặp nhau rồi, ấy đặc biệt thích các loại kính râm. Nghe chị có bộ sưu tập còn nhiều hơn cả bảo tàng, muốn chờ lúc nào chị rỗi để được xem chút... “ Để chứng minh chắc chắn Lịch Thu là trong ảnh, Tư Dao hy vọng có thể tìm thấy cặp kính râm trong ảnh đó ở bên ngoài. Lịch Thu vẫn tỏ ra khiêm nhường bình tĩnh như mọi ngày. gỡ kính xuống, ý chừng tỏ ra lịch đối với khách. Nhìn kỹ, mắt hơi có quầng thâm, chứng tỏ đêm qua được nghỉ ngơi thoải mái. mỉm cười nhìn Thường Uyển: "Được thôi, tối nay tôi có chút việc, còn bình thường hầu như tối nào tôi cũng ở nhà soạn bài, ngày cuối tuần cũng ít ra ngoài, tùy đến lúc nào cũng được” Nghe như vậy, Tư Dao lại giật mình: "Đúng, trừ lúc dạo, buổi tối Lịch Thu rất ít ra ngoài mình, bây giờ ăn mặc sang trọng như thế này là định đâu?” ý nghĩ từng bị Tư Dao khinh miệt bất chợt lên: phải bám theo ta! bỗng có mong muốn rất mạnh mẽ là đêm nay bám theo Lịch Thu, để biết nàng "thoát tục" này rốt cuộc có cuộc sống bí ra sao mà muốn cho người khác biết. Vậy mà cách đây lâu, mình còn là đối tượng bị bám theo. Ai mà biết được, có lẽ bây giờ vẫn còn người ngầm theo dõi mình cũng nên. Nhưng tại sao mình lại tồi đến mức theo dõi người con vô tội? Nhưng nếu ta vô tội sao? Tư Dao mải nghĩ đến nỗi nghe thấy tiếng Lịch Thu chào tạm biệt hai người. Đến khi Thường Uyển gọi , Lịch Thu ngồi vào trong chiếc taxi rồi. "Dao Dao, sao cậu lại đờ người ra vậy? Nhìn mà phát sợ!” "Thường Uyển, , lên xe!” "Lên xe gì?” "Chiếc xe Vũ Yến của cậu, chúng ta bám theo chiếc taxi chở tiên nữ” "Cậu định làm gì?” "Lúc về mình giải thích". Tư Dao kéo Thường Uyển ra xe của . "Nhanh lên, bám theo chiếc taxi đó. Kể từ lúc này, việc tìm hiểu về hành động của Lịch Thu quan trọng hơn hết thảy” Thường Uyển nhấn ga: "Nhưng mình vẫn hiểu..” "Rồi mình với cậu, bây giờ , chỉ sợ cậu lái xe đâm xuống cống mất". "Dao Dao đồ tồi!" Thường Uyển trách móc, lái xe ra khỏi tiểu khu. Vẫn coi như chưa muộn, chiếc taxi kia dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư xa phía trước. Ngoài dự đoán, chiếc taxi ấy đỗ ở trung tâm thành phố nhộn nhịp, trước cửa quán ăn Tứ Xuyên nổi tiếng tên là "Thiên Phủ cẩm tú” "Kỳ lạ!” "Sao lại là kỳ lạ?" Thường Uyển tò mò hỏi. "Lẽ nào cậu cho rằng ta đến nơi hoang vắng? ta ăn mặc kiều như thế, 99,99% là hẹn hò với người , cậu đoán xem, đó là ông già giàu có hay chàng công tử trẻ đẹp tay chơi?” "Mình biết, mình chỉ cảm thấy nếu là hẹn bạn trai, có khả năng là đến nơi kín đáo hơn chút, nếu chẳng phải quá dễ dàng cho chúng ta "bám theo" thế này sao? Đành để cậu tìm chỗ đỗ xe vậy, mình theo ta vào đó". Tư Dao vừa vừa mở cửa xe. vào "Thiên Phủ cẩm tú", nhìn thấy Lịch Thu lên gác. Tư Dao định theo lên nhân viên phục vụ bước đến. Tư Dao đành phải phứa mình đến cùng mấy người ngồi ở . Ở góc rẽ của cầu thang tầng hai, liếc thấy Lịch Thu vào phòng bao trọn gói, thuận tay đóng chặt cánh cửa lại. Lịch Thu làm gì trong đó? Ngồi cùng với ai? Hay chỉ là cuộc hẹn bình thường, Lịch Thu còn hơn mình hai tuổi, tình chưa đâu vào đâu, mình có quyền gì mà tìm hiểu? Liệu có phải mình quá nhạy cảm ? Trong đầu lại lên bức ảnh ấy và bộ dạng của Lịch Thu chạy chân trần trong tuyết lạnh. chừng, tất cả những gì diễn ra trong căn phòng kia, vừa khéo có thể lý giải được mọi mối nghi ngờ của . Nhưng cửa vẫn đóng chặt chỉ cần hé mở cửa khiến Lịch Thu chú ý. lo lắng ở cầu thang phía sau lưng vang lên tiếng bước chân. Tư Dao đành giả bộ quay lưng xuống. Hóa ra người phục vụ bưng khay đồ ăn lên. lại quay lên, thấy người phục vụ thẳng đến trước cửa căn phòng đó, gọi to "Món ăn mang lên đủ". "Mời vào” Mang đồ ăn lên nhanh thế chắc chắn là đặt món từ trước. Số lượng ít nhất cũng phải dành cho bốn người ăn. "Mời vào". Người phục vụ đẩy cửa vào, cánh cửa kêu cót két. lát sau, tiếng Lịch Thu vọng ra "Phiền các vị đóng cửa giùm". Người phục vụ ra, thuận tay đóng cửa lại. Làm thế nào để có thể biết được tình hình bên trong? Hỏi người phục vụ à? Có lẽ bọn họ trả lời. Nhưng lỡ họ lại với Lịch Thu sao? Cần nghĩ kỹ xem, nên làm thế nào? Kỳ thực chỉ cần có khe cửa là đủ. Điều gay go là đồ ăn của Lịch Thu mang lên rồi nên ngay cả cơ hội lợi dụng lúc người phục vụ ra vào cũng còn nữa. "Này,ốc đứng đây làm gì thế?" Thường Uyển vỗ mạnh vào vai . Tư Dao chìm đắm trong suy nghĩ chợt giật mình. Suỵt, cậu khe khẽ chút được . Bà chị tiên nữ ở trong phòng thuê bao số 5 đấy". Tư Dao rất lo Thường Uyển lại xông ngay vào quậy Lịch Thu. " với cậu là gặp người , cửa phòng đóng chặt thế kia, chừng còn có những pha ướt át nữa. Mình vừa nhớ ra, nghe đồng nghiệp , ở đây có rất nhiều thái tử công tử ra vào, chị Lịch Thu chắc bước lên tầng lớp rồi". "Dù là như vậy mình cũng muốn biết người ấy là ai?" Tư Dao đột nhiên thấy mình vô lý. Có nên gọi điện cho Tử Phóng ? Đây là nghề của ta mà! "Chỉ cần người ấy phải là chàng luật sư của cậu là được phải ? Bây giờ ấy nằm giường, muốn đến cũng đến được đâu.” Lúc này Tư Dao mới nhớ ra hôm nay chưa gọi điện cho Lâm Nhuận, mới xa nhau có mấy ngày mà nóng lòng muốn gặp . " đâu, mình với cậu vậy, mình cảm thấy ta có liên quan chặt chẽ với lời nguyền "Đau thương đến chết". Quay về nhà mình cụ thể... Tối nay cậu ở lại chỗ mình, mình cho cậu xem thứ. Việc khẩn cấp trước mắt là mở hé cửa ra chút, mình chỉ cần nhìn thoáng là được” thể trực tiếp đẩy cánh cửa "cọt kẹt" đó ra, cần có lực tác động bên ngoài để cửa hé ra cách tự nhiên. Dao Dao hãy cố nghĩ xem. Chợt nghĩ ra, Lịch Thu là người thích trà đạo, thường uống loại trà, lúc này lại nhớ ra tên. "Thường Uyển, cậu giao tiếp nhiều, nghĩ giúp mình xem, có loại trà nổi tiếng, mang chữ "Đỉnh"...” "Nhiều lắm, để mình nghĩ xem trà Đông Đỉnh, trà Mông Đỉnh...” "Đúng, là trà Mông Đỉnh” "Trà nổi tiếng của Tứ Xuyên, đây là quán ăn Tứ Xuyên, Lịch Thu là người Tứ Xuyên à?” "Mình biết, mình chỉ biết ta ở nước ngoài về, học đại học và là thạc sỹ giảng dạy nhạc. nghĩ nhiều làm gì, thế là vừa khéo, mình muốn lấy cho ta ít trà Mông Đỉnh". Tư Dao dần hình thành cách làm. "Đây là hiệu chuyên bán món Tứ Xuyên, cậu cũng phải cho chuyên ệp chút, phải gọi là "Mông Đỉnh cam lộ"“ "Đúng, chính cái tên này, Thường Uyển hiểu biết rất rộng! Cậu chờ ở đây, mình xuống lúc rồi lên ngay” Vừa Tư Dao vừa móc điện thoại di động ra, xuống tầng dưới, hỏi nhân viên phục vụ số điện thoại của "Thiên Phủ cẩm tú", sau đó ra ngoài, gọi vào số máy đó: "Chào , tôi là Lịch Thu ở phòng số 5, tôi cần ấm trà "Mông Đỉnh cam lộ", nhờ bảo người phục vụ mang lên” Ban đầu nghe máy thuận miệng đáp "vâng", liền sau đó ngớ người "Nhưng chị ấy lấy ấm "Mông Đỉnh cam lộ " rồi mà?” Tư Dao cũng ngớ người, lập tức "À... đúng rồi, nhưng tôi uống hết, nên muốn uống thêm ấm nữa” "Nhanh như vậy à?” Ngắt điện thoại, Tư Dao tất tả chạy lên cầu thang, Thường Uyển hỏi: "Cậu làm trò gì thế?” Tư Dao : "Chờ lát chúng ta có thể nhìn thấy chàng trong căn phòng đó". Rồi lấy trong túi xách tờ giấy lau mặt. "Có cần đánh phấn lại ; tô chút son môi?" Thường Uyển trêu ghẹo. Tiếng bước chân lên cầu thang vọng đến. người phục vụ bê khay để hở, khay là ấm trà Hai người giả vờ chuyện, người phục vụ qua hề để ý đến họ. Hai người bèn theo người phục vụ vào hành lang, vẫn giả bộ tán gẫu. "Trà đây ạ!” Bên trong có động tĩnh gì. Người phục vụ thấy hơi kỳ lạ, lại "Phòng số 5, trà đây ạ, có thể vào được ?” "Trà vẫn còn mà... vào ” Chính lúc người phục vụ vào phòng, Tư Dao vội đến gần cánh cửa, vứt đám khăn giấy vào bên cánh cửa. Sau đó vụt về bên Thường Uyển. Người phục vụ mang vẻ mặt nghi hoặc ra, đằng sau là tiếng Lịch Thu vang lên "Xin đóng cửa vào giùm". Người phục vụ thuận tay khép cửa lại, lúng búng: " ràng chị trà uống hết rồi, kỳ lạ” Lịch Thu để ý cửa chưa được kín, vì giữa mặt đất và khung dưới cánh cửa được kẹp xếp giấy. Tư Dao có được khe cửa. Tiếng bước chân người phục vụ xa dần. Sau khi mấy ngư̖ở các phòng thuê bao khác ra vào, Tư Dao và Thường Uyển rón rén bước đến trước cửa phòng số 5. Bên trong yên tĩnh đến đáng sợ. Lịch Thu ăn tối với ai, sao thấy câu? Qua khe cửa nhìn vào, Tư Dao cảm thấy hơi choáng váng. Lịch Thu ngồi bên cửa sổ, uống trà mình. Nhưng bàn, là năm bộ đồ ăn kể cả của Lịch Thu. Đáng sợ nhất là trong bốn bộ bát kia cũng đều có chút thức ăn. Là ai? Những người khách vô hình cùng ăn tối với là? Năm bộ đồ ăn lập tức khiến nghĩ đến bức ảnh kia. ảnh có năm người, trong năm người đó ngồi đây, là Lịch Thu. Lịch Thu bắt đầu rì rầm, ánh mắt ta hướng về bên kia chiếc bàn tròn, có ai. Sắc mặt ta vừa có vẻ dịu dàng vừa có vẻ ai oán. ta gì? Đáng tiếc, tiếng quá, Tư Dao nghe Huống hồ, Tư Dao trong cơn kinh hoàng nghe thấy bốn chữ Đau thương đến chết!
CHƯƠNG 10 NHÂN THÂN TRỐNG RỖNG CỦA MAGGIE "Chúng tôi gần như chờ đến lúc ta ra khỏi cửa, cũng thấy có người vào trong phòng đó" Tư Dao kể lại "cảnh" mình nhìn thấy tối nay cho Tử Phóng nghe, vẫn còn thấy rờn rợn. Lúc này, hai người và Thường Uyển ngồi trong quán rượu của Bách Gia Thôn. Nhìn thấy Lịch Thu lên taxi, Tư Dao lập tức gọi cho Tử Phóng, hẹn gặp ta trong quán rượu. "Căn cứ vào những điều hai người , chẳng phải ta mắc bệnh thần kinh à?" Tử Phóng vuốt cái cằm dài. Gần đây ta để râu dê theo mốt thịnh hành, tiếc là ta vốn ít râu, râu mọc rất chậm. " Các đừng tò mò, tôi thấy giáo Thu rất bình thường, ngoài việc thích đeo kính râm, thích mặc đồ đen, thích dạo mình, thích gọt táo trong bóng tối... À, sao càng càng thấy hơi kỳ dị nhỉ? Tuy nhiên, ai mà chẳng có điểm khác thường phải ? "Nhưng thấy năm bộ bát đũa trùng với năm người trong ảnh hay sao?” "Quả là hơi kỳ lạ. ta ăn cơm mình, sao lại phải bày năm bộ bát đũa?” "Trước khi đến, tôi và Tư Dao bàn luận rất lâu. Tôi bảo thực ra bốn người còn lại đều ngồi đó, Lịch Thu ăn cơm cùng với bốn linh hồn. Dao Dao lại đồng ý". Thường Uyển năng hùng hồn. "Tôi may mắn được ở cùng nhà với Tư Dao chứ phải là bà đây. Tôi sợ nhất là các bà phù thủy thầy mo!" Tử Phóng cười nhạt. Thường Uyển tức giận gõ đầu Tử Phóng: " cho biết, mấy ngày tới tôi nằm lỳ ở chỗ Tư Dao đâu hết! Ngày ngày gọi mà về hù dọa cho chết khiếp!” " thế, mấy ngày tới Thường Uyển đến nhà mình ở nhé!" Tư Dao cảm thấy việc diễn ra xung quanh ngày càng kỳ lạ. Trong số những người từng vào hang Thập Tịch chỉ còn ba người sống sót là , Thường Uyển và Lâm Nhuận, cả ba lúc nào cũng có thể gặp nạn "Đau thương đến chết"; nhất là Thường Uyển thường là ruột để ngoài da, hy vọng hai người có thể ở sát bên nhau, qua khỏi lúc khó khăn này, nhanh chóng tìm được người mặc áo mưa. Thường Uyển thuê căn hộ chung cư mà khu ấy dường như chẳng ai giao du với ai, là nguy hiểm nhất. Mình ở trong tòa nhà này, ít ra còn có Tử Phóng và Lâm Nhuận lâu nữa trở về; nhà bên còn có bà già mới chuyển đến, luôn rất cảnh giác cẩn thận, như được canh gác thường xuyên, cảm thấy an toàn hơn nhiều. Thường Uyển cũng có suy nghĩ tương tự, gật đầu : " thực, nếu ở mình mình cũng hơi sợ!” Tư Dao chuyển qua vấn đề chính: "Đêm qua, tôi còn thấy việc, hai người cứ nghe, nhưng đêm nay chớ có mất ngủ". Tử Phóng lại cười nhạt: "Cùng lắm là có ma, trong nhà có đại tiên Thường Uyển trấn rồi, còn sợ cái gì?” "Đừng thế nữa. Đêm qua tôi ngủ được, đứng bên cửa sổ lúc, đột nhiên nhìn thấy ngoài đường có bóng trắng , trong chớp mắt lại thấy nữa, cực kỳ giống cái lần nhìn thấy trước nhà hàng Tùy Viên trước đó..” "Này, bảo là nhìn thấy, nhưng có ai chứng thực!" Tử Phóng cắt ngang cách thô bạo. Tư Dao lườm nhìn Tử Phóng: " biết là tôi có bệnh thần kinh à? Để tôi kể nốt . Tôi tự nhiên liên tưởng đến Lịch Thu, bèn ra khỏi phòng và thấy phòng ấy trống . Lúc đó hơn 12h đêm. Tôi bèn vào phòng ta, đoán xem tôi nhìn thấy thứ gì? Bức ảnh - bức ảnh năm người ở Tân Thường Cốc! Tôi lại nghe thấy tiếng kẹt cửa dưới nhà, bèn chạy ra, quả nhiên là Lịch Thu về, mặc bộ váy trắng, giống như váy ngủ. Tôi xuống dưới, thấy phiến đá ở thềm cửa có hai dấu chân ướt đẫm, chính xác là dấu "chân", mười ngón chân đều rất ràng” "Gì thế? Để tôi nghĩ xem có phải tôi nghe . là trời lạnh, nửa đêm khuya khoắt, Lịch Thu mặc bộ váy ngủ màu trắng ra ngoài, lại còn chân để làm gì? Cầu xin thượng đế trừng phạt? Hay là khởi động làm nóng cơ thể trước khi bơi?” " cho rằng tôi bịa chuyện lăng nhăng à?" Tư Dao phát cáu ", tôi chỉ hiểu mà thôi. Nhưng cũng nhìn thấy bức ảnh Tân Thường Cốc ở chỗ ta, điểm này quả là rất có ý nghĩa, nếu như có thể kiểm tra chút...” "Việc này tôi thu xếp xong, Thường Uyển giúp tôi. Trong vài ngày tới chúng tôi chuyện với Lịch Thu về những vấn đề mà nữ giới ưa thích như kính râm, chụp ảnh... cũng đừng chỉ có ngồi nghe, hãy cho chúng tôi biết phát của , chị Lịch Thu có nhân thân bí hiểm thế nào?” Sắc mặt Tử Phóng lộ vẻ hơi lúng túng: "Mới có hai ngày..” "Được, cứ việc lần lữa. chừng hôm nào đó tôi "Đau thương đến chết", khỏi cần nhọc lòng nữa". ra rồi Tư Dao mới cảm thấy mình hơi đanh đá, Tử Phóng cũng có công việc hàng ngày cần làm, cũng có cuộc sống riêng, chỉ vì lòng tốt nên mới giúp mình. gần như định xin lỗi ngay. May mà Tử Phóng cũng giận, trái lại cười : " phải tôi để tâm, cũng phải chưa điều tra được tí nào; tiến triển được chút, ví dụ Lịch Thu... ấy du học rồi về nước” "Việc này ngay cả tôi cũng biết rồi, ấy với chúng ta còn gì!” "Thế này vậy, thu hoạch lớn nhất của tôi, chính là nhân thân của ta là khoảng trống !" Tử Phóng vẫn cố đấm ăn xôi! " đùa à! Nhân thân của ai có thể là khoảng trống ? cần thêm bao nhiêu thời gian cứ thẳng !" Thường Uyển giúp Tư Dao dồn ép Tử Phóng. Sắc mặt Tử Phóng bỗng nghiêm lại, : "Tôi đấy. Suýt nữa tôi xem được hồ sơ của ta trong phòổ chức trường ta dạy, tôi tiếp cận , đúng ? Tuy nhiên xem hoặc xem dường như chẳng có can hệ gì lớn lắm, vị "tay trong" với tôi, hồ sơ của ta chỉ có vài trang biểu bảng đơn giản, học tiểu học, trung học cơ sở Giang Kinh, lên trung học phổ thông theo cha mẹ Mỹ, học đại học ở Mỹ, lấy được hai bằng thạc sỹ thanh nhạc và nhạc, đầu năm nay về nước, trực tiếp đến học viện nhạc Giang Kinh dự tuyển. Cha me trước khi sang Mỹ đều là giảng viên đại học. lý lịch chỉ có vậy. ta ở học viện nhạc Giang Kinh chưa đầy năm được đề cử là giảng viên trẻ ưu tú. ta rất có trách nhiệm với học sinh, làm việc nỗ lực, nhưng có người bạn thân nào. Có hàng tá nam nhi ở học viện theo đuổi , nhưng đều bị cặp kính râm của ta cản lại. Tất cả những gì biết được tôi hết rồi, cho cùng, ta chỉ là người đơn giản như vậy.” "Nhưng cảm thấy, "đơn giản" như vậy, lại chính là " đơn giản" à?" Tư Dao ý thức được tận tâm tận lực điều tra của Tử Phóng, nhưng dường như gặp phải bức tường chắn. "Đương nhiên tôi cũng cảm thấy thế, nhưng đối mặt với khoảng trống đó, tôi cũng vẽ nổi sắc màu gì. Tôi cho rằng nếu vẫn quan tâm đến nhân thân của ta, việc duy nhất có thể làm là tiếp tục điều tra tình hình trong thời gian ta học đại học. Ở đây mức độ khó tăng lên gấp bội. ta học ở đại học Pensylvania ở Mỹ, chúng ta làm thế nào mà điều tra được?” "Nếu có tên tiếng của ta...” "Maggie, tên tiếng là Maggie Li". Tử Phóng quả điều tra rất ràng, chẳng qua ta phát tiếng hơi cứng, Maggie thành "Makê" nên Thường Uyển bật cười. "Hay là nhờ vị tiến sỹ bạn giúp cho, có lẽ ta biết làm thế nào để tìm tư liệu mạng, tôi hễ nhìn thấy tiếng là đau đầu". Tử Phóng ngượng nghịu . Tư Dao tập trung nghĩ ngợi: "Được, đương nhiên có thể nhờ tiến sĩ giúp, nhưng chúng ta cũng thể hy vọng hoàn toàn vào việc điều tra hồ sơ sinh viên. Tôi phải nghĩ cách xem lại tập ảnh của Lịch Thu. Trohắc chắn có rất nhiều gợi mở” Thường Uyển hỏi: "Nhân lúc ta ở nhà, vào xem có được ? Giống như cậu lần trước...” "Cậu biết à, về mặt này Lịch Thu rất cẩn thận, bình thường khi ta ở trong phòng đều đóng cửa, khóa cửa. Đêm hôm đó, chắc chắn là vì nửa đêm, ta nghĩ rằng mình còn thức dậy, hoặc là vì tình cảm quá xúc động, hoặc có phần lú lẫn, mới ra ngoài mà quên khóa cửa. Tóm lại, để có được cơ hội như lần đó là cực khó, biết phải đợi đến bao giờ” * * * "Chào ! Cháu... cháu là Dao Dao, muộn thế này còn làm phiền chú, ngại quá” " phiền, phiền, Lâm Nhuận chờ điện thoại của cháu, chờ đến hóa rồ rồi". Khi bà , nghe thấy cả tiếng Lâm Nhuận: "Mẹ đừng cường điệu như thế được ". Tư Dao cười ngọt ngào, cảm thấy thần kinh bị căng thẳng vì những chuyện của Lịch Thu mấy ngày nay dần dần được chùng xuống chút. Giọng của Lâm Nhuận dù ở rất xa nhưng vẫn rất tha thiết. Khi giọng dịu dàng của lọt vào tai, càng khiến Tư Dao kìm được nỗi nhớ thương. cầm ống nghe, muốn được nghe mãi thanh đó. hỏi han nồng nàn cứ như mới là người dưỡng bệnh. "Sao thế, sao gì thế?" Cuối cùng Lâm Nhuận cũng nhận ra Tư Dao im lặng. chàng ngố này chẳng có tình cảm gì cả, lẽ ra nên hỏi rằng " có phải là người em thương nhất ?" ( Câu này là ám hiệu mà Tư Dao và Viên Thuyên hay sử dụng) "Mấy hôm nay, mỗi ngày em đều phải tự với mình biết bao nhiêu lần. Nếu ở đây tốt biết bao, nếu Lâm Nhuận ở đây tốt biết bao... cho nên bây giờ nữa!” Lâm Nhuận cười: "Nhưng em vẫn những hai lần!” " khỏe hơn chưa? Lúc nào có thể quay về với em?” "Mới có ba ngày, xương của có thể tăng tốc liền hay ? Cha mẹ tìm được thầy thuốc đông y từng chữa bệnh cho lãnh đạo Trung ương, là người địa phương này, chuyên trị vết thương do ngã, gãy xương. Dùng thuốc của ông ấy thấy khá hơn rất nhiều” "Mới có ba ngày à? Sao em lại cảm thấy giống như... hai ngày vậy?" Tư Dao cố ý bỡn cợt, nó Lâm Nhuận biết mình nhớ ấy đến thế nào. " vốn định thế này: mỗi ngày khi thức dậy vào buổi sớm đều gấp con hạc giấy tượng trưng cho nỗi nhớ em. Kết quả là bây giờ đầu giường có xâu hạc giấy rồi” "Chứng tỏ rằng, là ngủ nhiều quá, mỗi lần tỉnh dậy lại tưởng qua ngày; hai là, xem phim hàn quốc quá nhiều , lãng mạn theo rồi!" Tư Dao thừa biết ví von thế thôi, nên cố tình giả vờ ngớ ngẩn. "Được, nàng ngốc nghếch hãy kể cho nghe cuộc sống diễn ra từng phút trong ngày hôm nay của em ?” "Có ... loạt các việc, hai hôm trước gọi điện chưa với , sợ lo lắng, nhưng em muốn với , để cho ý kiến giúp em” "Việc rất đáng sợ à?" ràng Lâm Nhuận nhận thấy nghiêm túc trong câu của Tư Dao. "Rất đáng sợ, sợ lắm!" Tư Dao cố ý bắt chước giọng của sợ hãi. " trêu nữa, việc rất nghiêm túc, nằm cho chắc kẻo lại sợ quá ngã từ giường xuống đất” Tư Dao nghĩ, bản thân mình cũng cảm thấy những việc xảy ra trong mấy ngày qua quả là có gì đáng để cười, thực là đáng sợ. Có lẽ, mình quen dùng cách pha trò để xua nỗi sợ hãi, âu cũng là bản năng sinh tồn? "Từ giờ phút , nỗi sợ hãi luôn bám theo em. Chắc chắn ngờ rằng, lần này, tất cả lại xoay xung quanh người mà chúng ta vừa rất quen thuộc, lại vừa cực kỳ xa lạ - Lịch Thu”
CHƯƠNG 11 HUYẾT TRÍCH TỬ(1) Tư Dao chạy tới phòng máy khoa công nghệ thông tin đại học Giang Kinh, bên trong còn có mười mấy sinh viên ngồi trước máy tính thực hành, còn Trương Sinh ngồi mình trong phòng làm việc làm bài của mình. Cái phòng máy này được sắp xếp giống hệt quán net của Trương Sinh. Có lẽ toàn bộ cuộc sống của Trương Sinh chính là mạng. Cánh sinh viên thiếu tập trung tư tưởng thấy Tư Dao tha thướt vào căn phòng làm việc của thày Trương Sinh “gàn dở”, đều tặc lưỡi trầm trồ, xem ra thày Sinh sai: trong máy tính tự nhiên có mỹ nhân(2). “Cái ‘mật mã’ đó tra ra kết quả gì chưa?” Tư Dao hỏi luôn vào việc. Trương Sinh dường như có vẻ gì kinh ngạc và hoảng sợ về việc Tư Dao đến đây, biết bọn học sinh bên ngoài như bọn trộm - dán mắt nhìn vào mình, nhất định phải giả bộ “khô khan” đến cùng, đối diện với người đẹp như hoa mà nao núng! “Tôi hỏi hết mấy cao thủ trong khoa công nghệ thông tin, khoa toán và phòng giáo vụ thống kê số liệu của trường này, cả những vị hùng mà tôi biết, nhưng chỉ thấy những con số đó rất ngẫu nhiên, có vẻ là mật mã. Bây giờ chỉ còn người tôi chưa tới hỏi, người này là cuốn Bách khoa toàn thư, nếu ta cũng biết chỉ còn cách hỏi Viên Thuyên”. “Có ai ăn như bạn ?” Tư Dao lập tức nhớ ra Trương Sinh vốn thạo lời lẽ ngoại giao: “Vậy tìm người cuối cùng này, tôi vẫn còn vấn đề cần thỉnh giáo nữa, biết liệu có cần tìm ta để hỏi ? “Trước tiên hãy thử với tôi xem sao”. Tư Dao : “Có cách nào để xem được hồ sơ của Lịch Thu trong thời gian học ở đại học Pensylvania Mỹ ? vì mục đích gì khác, mà chỉ là muốn hiểu hơn về hoàn cảnh của ta thôi.” “Chỗ phóng viên giải trí…” “Trong nước, Lịch Thu có bất cứ tài liệu gì có thể tra cứu, ta đơn giản gần như cốc nước lọc vậy.” “Nước lọc mà đơn giản? Bạn biết trong cốc nước lọc có bao nhiêu nguyên tố vi lượng và vi khuẩn …” “Thôi nào, dù sao tư liệu về ta ở trong nước gần như bằng . Tôi có cảm giác ta cố ý để lại manh mối nào. Nhưng ở bên Mỹ, có lẽ ta nghĩ cách giấu giếm gì đó, cho nên những tư liệu trong thời gian ta học đại học chắc rất có ý nghĩa.” Trương Sinh đờ người ra lúc, lúng búng : “Lúc cần mới biết mình học ít, tuân theo luật pháp là lương dân.” Tư Dao nghe ta đọc ra hai câu râu ông nọ cắm cằm bà kia, dở khóc dở cười hỏi lại: “Rốt cuộc bạn có giúp được , hay là tìm đến vị cao thủ đó?” Tôi đương nhiên muốn giú bạn, nhưng đề nghị của bống như là hành vi hacker.” “Tuyệt đối được phạm pháp!” “Nhưng bạn muốn lấy những tư liệu đó, tám chín phần là ở trong hệ thống máy tính của trường đại học bên Mỹ đó, muốn xem đồng nghĩa với việc phải làm hacker”. Tư Dao nhíu mày, thấy bí quá. “May mà chúng ta có ta - cao thủ mà chúng ta cần gặp, giao cho ta hai vấn đề khó khăn này”. “Tôi muốn kéo thêm người vào việc”. “Nếu như ta phải là người sao?” Trương Sinh thấy Tư Dao ngớ người, bèn cười ngất: “ ta là nhân vật nổi tiếng lẫy lừng ở Giang Kinh: Huyết - Trích - Tử”. Theo giới thiệu của Trương Sinh, nguồn gốc của cái tên “Huyết Trích Tử” là do vị đại ca đó chìm đắm trong việc thiết kế trò chơi điện tử tên là “Huyết Trích Tử”. Đại khái kịch bản của trò chơi đó là, “Huyết Trích Tử” là tên tay sai độc ác của triều đình và bọn gian thần, chuyên đối đầu với các trung thần và nghĩa sĩ võ lâm. Nhân vật chính ngẫu nhiên biết được bí mật động trời của hoàng cung nên bị “Huyết Trích Tử” truy sát, đường chạy trốn, võ công ngừng tiến bộ, cuối cùng đánh thắng “Huyết Trích Tử”, đem được người đẹp trở về. “Tuy nhiên, theo thiết kế của ta, tình trong này có xen chi tiết trắc trở . Nhân vật chính của câu chuyện luôn ngại với mọi người: ta… ta là tiểu thái giám.” “Sao? Đó mà là ‘trắc trở ’? Đối với tình , hình như đây là vấn đề căn bản có! Có cần thiết kể như vậy ? ta nghĩ kỳ cục!” “Cư xá Thông Giang” là khu ‘nhà khách’ được cải tạo lại từ hầm trú phòng ngày trước, dành cho các loại người từ nơi khác đến Giang Kinh tìm cơ hội. Mấy ngày nay trời ẩm, những căn phòng dưới lòng đất càng thêm ẩm thấp. Hai người xuống cầu thang có tay vịn dài qua bếp than lớn hình tròn dùng để sưởi ấm, xuyên qua hành lang tối om, mở cánh cửa phòng trọ ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là tấm lưng rộng, chiếc áo may-ô bông cào, cái đầu trọc. Bên cạnh người này là hơn mười cái case máy tính cao thấp đủ vẻ, bàn là ba cái màn hình. Tư Dao lập tức nhớ ra cách đây lâu, cảnh sát khám nơi ở của Dục Chu cũng phát ra số case và màn hình đủ để mở quán net. “Huyết Trích Tử” sống ở nơi đơn sơ gian khổ thế này mà dùng nhiều máy tính như vậy để làm gì? đột nhiên trở nên cảnh giác. “ ăn sáng chưa? Trương Sinh đứng ở cửa hỏi. Tư Dao nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 6h chiều, sao lại ăn sáng? “Chưa, tôi chờ mang đến, tôi muốn ăn bánh bao nhân thịt ở trường làm”. ‘Huyết Trích Tử’ quay đầu lại, gõ bàn phím nhanh như máy. Giọng của ta mềm mại đầy nữ tính. Trương Sinh giải thích với Tư Dao: “‘Huyết Trích Tử’ ngày ngủ đêm thức, vừa mới dậy”. Dường như ta để ý rằng ‘Huyết Trích Tử’ biết Tư Dao có mặt. Quả nhiên ‘Huyết Trích Tử’ nhảy dựng dậy: “Ôi, thằng cha này đưa khách đến mà đánh tiếng gì cả? Lại là nữ nữa!” hiểu sao ‘Huyết Trích Tử’ lại rút về góc phòng, hình như vì thấy mình cởi trần nên xấu hổ. Tư Dao nhìn ta, người to béo, cao chừng 1,8m, cặp mắt bé dám nhìn thẳng Tư Dao, cứ như dã mắc lỗi gì đó đáng bị phạt. “Được, kết thúc phạt đứng, mời các học sinh về chỗ ngồi!” Tư Dao nhịn nổi chỉ muốn cười. Trương Sinh : “ ‘Huyết Trích Tử’ lại đây ngồi , có hai việc muốn thỉnh giáo .” Tư Dao cười hỏi: “Chúng ta có thể dùng ‘tên từng dùng’ của Huyết Trích Tử để xưng hô , cứ huyết với trích mãi nghe mà phát sợ!” ‘Huyết Trích Tử’ quay về ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng vẫn căng thẳng liếc Tư Dao, : “Gọi tôi là Điền Xuyên cũng được.” “Cái tên này quá hay!” Trương Sinh để lãng phí thời gian, lấy tờ giấy ghi chuỗi mã số ra - chuỗi ký tự mà Viên Thuyên để lại cho Tư Dao. “Nhìn xem chuỗi ký tự giời ơi này, có gợi nhớ đến cái gì ?” “Bánh bao ở trường !” “ nghiêm chỉnh kia mà! Nhìn vào chuỗi ký tự này, có thể nghĩ đến điều gì?” đường , Trương Sinh giới thiệu sơ qua về Điền Xuyên với Tư Dao, người này chưa hề học qua chuyên ngành công nghệ thông tin chính quy ở trường đại học, nhưng rất thích những thứ liên quan đến máy tính, đem tất cả tâm tư tình cảm dồn vào trong các hộp sắt n thuộc vào hàng chuyên gia máy tính già đời. Những thứ liên quan đến máy tính như phần cứng, phần mềm, mạng interrnet, chẳng có gì là ta biết. Tiếc là ta chẳng có tý năng khiếu gì về kinh doanh máy tính và mạng, dù là tinh thông nhưng biết dùng vào việc mưu sinh, càng thể làm công kiếm sống. Vì thế dù hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn chưa có công việc ra hồn. Sau khi quen Trương Sinh qua mạng, ta tay đến Giang Kinh, thoáng chốc gần hai năm, trở thành trong ngàn vạn người “lang bạt” ở Giang Kinh, ở trong căn phòng dưới đất này tiếp tục nghiệp vĩ đại của mình - viết ra trò chơi “Huyết Trích Tử”. Để chu cấp cho ta, có lúc Trương Sinh nhận về vài hạng mục công việc, bảo ta làm giúp, trở thành huynh đệ cơm áo của ta. Điền Xuyên biết chuyện đời, nhưng cực kỳ thông minh, bất kể người nào từng gặp hay là kiến thức kỹ thuật học, gần như đều nhớ như in; tích lũy dần dần, ta trở thành “bách khoa” về phương diện máy tính. Lúc này, Điền Xuyên ngây nhìn dãy kí tự và chữ số rồi lắc đầu quầy quậy: “Quá ngẫu nhiên, nếu cái này liên quan gì đến máy tính tôi cũng hết cách”. “Chương trình phá giải mật mã mà viết, vừa khéo có thể ứng dụng!” “ là phần mềm phá giải ăn thua gì?” Điền Xuyên chậm rãi . “Thử chút cũng được.” Tư Dao cảm thấy có hy vọng. “Có vẻ rất cao siêu, phá giải mật mã kia mà!” “Chẳng cao siêu gì cả, trò chơi chữ cái và chữ số đơn giản mà thôi, chính là mấy phương pháp thường dùng trong mật mã học truyền thống, ví dụ như phương pháp đổi vị trí, phương pháp thay thế, thơ đầu, thơ đuôi, mã hài thanh… của tiếng Trung soạn thành trình tự logic, gần giống như trò chơi của tụi trẻ con, ứng dụng rất hạn hẹp. nếu mật mã phù hợp với những loại vừa chẳng có tác dụng gì. Chuỗi ký tự mà chị mang đến, nhìn biết ngay là phù hợp với bất cứ quy luật sắp xếp nào của mật mã truyền thống, tôi đoán chắc là bó tay.” Chỉ ngần ấy câu mà ta phải mất nửa tiếng. “ mà còn như vậy xem chừng chẳng có cách nào rồi.” Tư Dao nghe kết luận của ta giống như ý kiến của mấy “cao thủ” ở đại học Giang Kinh, cảm thấy c kỳ thất vọng. Trương Sinh cúi xuống nhìn đôi mắt đờ đẫn của Điền Xuyên: “ đúng, tôi lại cảm thấy vẫn còn điều gì chưa ra, nghĩ ra gì rồi, đúng ?” “ rách việc quá! Tôi hơi hơi có cảm giác… nhưng bị ảnh hỏi dồn thế này, ý tưởng biến mất rồi!” Điền Xuyên thở hồn hển ngẩng lên nhìn Trương Sinh, thần thái, ngữ điệu đều hơi giống làm nũng, toát lên từ vóc người to lớn của ta khiến Tư Dao suýt bật cười. “Tại Sinh, im , để cho người ta suy nghĩ!” Tư Dao thuận miệng theo giọng điệu của Điền Xuyên. Điền Xuyên nôn nóng vò đầu, nhưng chẳng túm được sợi tóc nào, lại càng nôn nóng hơn: “Muộn rồi, muộn rồi, ý nghĩ vừa lên biến mất, đành phải từ từ nghĩ vậy, hai người ở đây tôi làm sao tĩnh tâm mà nghĩ được?” Trương Sinh vẫn chịu tha: “Rốt cuộc nghĩ ra cái gì?” “Chỉ đơn giản là chuỗi số này nhìn rất quen mắt. Tôi cần có thời gian ‘đào sâu’ .” Trương Sinh và Tư Dao nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra tia hy vọng, Trương Sinh có vẻ hơi đắc ý. “Trước khó sau dễ, việc thứ hai chắc chuyên nghiệp hơn. Bọn tôi cần tra thông tin về Hoa kiều”. “À, lại là câu chuyện trốn vì tình à?” Trương Sinh vội kể cho Tư Dao nghe: ta và Điền Xuyên từng giúp nữ giảng viên ở đại học Giang Kinh tìm bạn trai bị “thất lạc”. ra sau khi này ra nước ngoài bèn cắt đứt liên lạc với nữ giảng viên kia, ngả vào lòng quý bà người Mỹ. ta tưởng rằng liên hệ gì với người bạn trong nước có thể cắt đứt tiìn , ngờ lại bị Điền Xuyên truy tìm mạng tóm được, cuối cùng đại ca này bị bạn chửi cho trận nên thân. “, đây chỉ là tìm lai lịch của người có lai lịch”. Tư Dao biết phải hình dung thế nào. “Nghe hiểu. Mới hai năm ra khỏi cửa mà tiếng Hán biến đổi nhanh hơn cả mạng internet à? Trương Sinh dịch hộ .” Trương Sinh dài dòng, hỏi ngay: “Họ tên là Maggie Li, cũng có thể là Maggie Qiu Li(3), khoảng năm trước tốt nghiệp thạc sỹ ở đại học Pensylvania Mỹ, có thể điều tra xem ta có quan hệ xã hội thế nào ?” (3) phiên latinh của tên Lịch Thu Điền Xuyên vừa lên mạng, vừa : “ đáng buồn, xem tôi đường đường là Huyết Trích Tử, biết từ khi nào sa sút đến mức này, phải sống nhờ vào việc dò tìm những chuyện riêng tư hộ người ta!” “Coi như là giúp tôi, được ?” Trương Sinh cười. “ gì thế, là cha mẹ tái sinh ra tôi, sao lại là giúp? là cha mẹ con cái thể ca thán, đúng ?” Điền Xuyên nhanh chóng vào trang toàn tiếng , gõ chữ Maggie Li, vào bảng menu chọn thành phố Philadelphia của bang Pennsylvania, là nơi có trường đại học Pennsylvania, sau đó nhấn phím “tìm kiếm”. ta vừa đợi kết quả vừa : “Mỗi lần lên mạng tôi đều quên Trương Sinh là cha mẹ tái sinh, có kỹ thuật cao siêu, thiết bị hoàn hảo, kéo dây ADSL vào cái ‘hang cặn bã’ này, khiến tôi trở thành người đầu tiên lên mạng trong hầm phòng ở Giang Kinh này…” “Được, đừng trình bày nữa, khiến tôi nổi cả da gà. Hình như tìm được rồi, dãy địa chỉ này…” Trương Sinh nhìn thấy chuỗi danh sách họ Li ở Philadelphia, “Maggie Li” đứng đầu, Điền Xuyên nhấn vào “Maggie Li” bật ra sáu, bảy địa chỉ. “Đây là địa chỉ mà tiểu thư Maggie Li của chúng ta từng ở tại Mỹ sau khi trưởng thành. Ở Mỹ, những thông tin này đều là tư liệu công khai, chỉ cần biết cách tìm kiếm huơ tay cái là được. Chúng ta lấy được rồi, có thể tra ra những địa chỉ này là nhà của ai, như vậy có thể hiểu được chút về cuộc sống riêng tư của Maggie, ví dụ nhà ta được mua dưới danh nghĩa của ai, hay là thuê, chủ hộ có phải họ hàng ta , có phải chồng ta … đều là những tư liệu công khai, vừa may tôi cũng biết tra ở chỗ nào.” Điền Xuyên giải thích đột nhiên : “Kỳ lạ, kỳ lạ…” ta đánh dấu khuyên lên địa chỉ trong đó, : “Xem địa chỉ này , có phải hơi quen ?” Trương Sinh lắc đầu: “Tôi có tài nhìn lần là nhớ như !” Điền Xuyên ấn nút “Quay lại” thanh công cụ, màn hình lại trở lại danh sách những người họ Li ở Philadelphia vừa rồi, sau đó lại dùng khuyên đánh dấu lên cái tên là ‘Bernard R. Li’: “Xem địa chỉ này xem, hoàn toàn giống với địa chỉ mà Maggie đở. Tư Dao xen vào: “Trí nhớ của siêu . Nhưng chỗ này rất dễ giải thích. Maggie theo cha mẹ di cư đến Mỹ. Đây chắc chắn là địa chỉ nhà cha mẹ ta, sau khi trưởng thành vẫn ở lại nhà cha mẹ thời gian, rất bình thường mà.” “Điều bình thường là địa chỉ của Bernard R. Li bị xóa bỏ, ở đây đánh dấu Bernard R. Li còn sống ở đây nữa.” Tư Dao cảm thấy chẳng có gì bình thường, cha mẹ Lịch Thu chuyển nhà , chỉ có vậy thôi. Điền Xuyên lại : “Điều bình thường nữa là chuỗi sao màu đỏ ở cạnh tên Bernard Li, loại logo của Gooogle, cho thấy cái tên này là điểm nóng trong mục “tìm kiếm” của Google, cách khác là, số lần xuất của nó mạng khá nhiều, hoặc là có thời gian nổi tiếng. xem, bên cạnh những cái tên khác đều có sao đỏ.” “Chú ít thôi được , nhấp thử vào đó xem nào!” Trương Sinh tràn đầy hứng khởi, chưa hết câu Điền Xuyên nhấp vào phím “Tìm kiếm” trong Google. Đầu tiên xuất mục là “Công ty Thiết kế Xây dựng B&G” Philadelphia, trong những người sáng lập là Bernard Li. Nhấp vào cái tên này, ra trang chuyên biệt giới thiệu về Bernard Li và sản phẩm thiết kế xây dựng của ông ta, có ảnh người nào, nhưng có vài bức ảnh kiến trúc, có cao ốc thương mại, cũng có cả nhà ở. Đại ý giới thiệu bằng tiếng là: kiến trúc sư nổi tiếng Bernard Li kết hợp cách hoàn hảo tinh hoa của nghệ thuật kiến trúc Đông Tây vào trong những thiết kế của ông, được những người trong ngoài giới chuyên môn tán thưởng. Tác phẩm của ông bao gồm trung tâm giải trí Philadelphia, Bảo tàng văn hóa dân tộc New York và vô số những khu dân cư cao cấ. Mấy năm nay, Bernard Li chú ý đến thị trường Viễn Đông hơn, thiết kế loạt nhà ở Hồng Kông và Trung Quốc đại lục. Dưới từ “Trung Quốc đại lục” có gạch chân, Tư Dao nhìn qua bức ảnh chụp kiến trúc nhà, hơi giật mình, khẽ “a” tiếng, : “Điền Xuyên, nhờ nhấp vào cụm từ “Trung Quốc đại lục” đó!” Chuỗi ký tự được mở ra, Tư Dao lại “a” tiếng nữa đầy kinh ngạc. “Trời ơi!” Tiếng kêu kinh ngạc còn xen cả nỗi sợ hai. trang eb mở ra có mấy tòa biệt thự oai nghiêm khác thường, đều là bản vẽ của Bernard Li, trong đó có tòa nhà có mái hiên vòm kiểu Tây Ban Nha, kết cấu khung kiểu nhà thờ đạo Hồi, mái nhà kiểu Trung Quốc, phòng ốc rộng… chính là tòa biệt thự mà Tư Dao và ba thanh niên nữa cùng thuê trọ. Cái duy nhất giống là tòa nhà bức ảnh có mặt tường sơn màu trắng, là mái ngói đỏ, còn ngôi biệt thự thuê, mái tường màu nâu, lợp ngói đen. Nhưng khung cảnh ở trước vườn, thậm chí con đường phía trước nhà lại ràng là tòa nhà nằm trong “ốc đảo quý tộc”. Nếu câu chuyện được nghe trước đây là đúng, chủ cũ của ngôi biệt thự này là kiến trúc sư tự thiết kế, vậy ông ta ràng là Bernard Li. Còn Lịch Thu, khi ở Philadelphia cũng ở nhà Bernard Li, rốt cuộc có quan hệ gì với ông ta? Tại sao về đến Giang Kinh lại thuê biệt thự của ông ta? nay Bernard Li ở đâu? Li có phải là Lịch? Nếu đúng, Lịch Thu và Bernard Li là thân thích. ràng, Điền Xuyên nhận thấy phản ứng của người khác, chỉ chú ý đến việc nhấp hết mục này đến mục khác, : “Kỳ thực, việc Lịch Thu từng ở nhà Bernard Li, nếu phải do tôi liên hệ hai người này lại thông tin này cũng xuất trong kết quả tìm kiếm sau. Chỉ cần tra lần lượt những nơi ta từng ở là ra.” Đột nhiên, bức ảnh những người mặc complé giày tây xuất mặt trang. Điền Xuyên lấy ngón tay chỉ người trung niên gốc Á, : “Đây là Bernard Li, chụp cùng với các kiến trúc sư tầm cỡ trong hội nghị các kiến trúc sư”. Tư Dao và Trương Sinh cùng kêu lên: “Chính là ông ta!” Là ông ta. Chính là người trung niên đó! Trong bức ảnh lấy được từ bụng con sóc, ông ta và người con giống Lịch Thu đứng trước cầu Bộ Nhai ở Tân Thường Cốc. (1) Vốn là tên nhân vật trong truyện võ hiệp của Hoàn Châu Lâu Chủ (2) mượn ý câu văn cổ: Trong sách có nhà vàng, có mỹ nhân… (câu với ý khuyến học)
CHƯƠNG 12 LỆNH BỎ NƯỚC CỜ Lý Bá Thụy là chủ cũ của căn nhà của chúng ta? Là chồng của dì Lịch Thu? Ông ta đâu? Tại sao khi Lịch Thu từ Mỹ về lại phải thuê ở đây?” Tử Phóng nghe thấy Tư Dao ra phát của Điền Xuyên, kinh ngạc đến mức lập tức ngồi vào trước máy tính. “ mạng còn tư liệu gì để tôi tra xem.” “Lý Bá Thụy chết cuối năm ngoái. Khi du thuyền ngắm cảnh sông Thanh An xảy ra tai nạn, cả nhà ông ta đều chết, vợ, hai đứa con, cháu bên ngoại nghỉ ở nhà họ”. “Lịch Thu?” “ , việc này phải làm phiền .” “Đợi , chắc bộ não tôi trục trặc rồi. Năm người bức ảnh đó, ngoài Lịch Thu còn bốn người nhà Bá Thụy. Bọn họ đến Tân Thường cốc, sau này đều chết hết, lại là cố bất ngờ, rất phù hợp với quy luật ‘Đau thương đến chết’, nhưng người ở cùng nhà chúng ta cũng tên Lịch Thu, lẽ nào ta phải là người sống?” “Tôi cũng trả lời nổi , tuy vậy cảm nhận là có thể giải thích được cảnh tượng kỳ quái đêm qua trông thấy ở ‘Thiên Phủ cẩm tú’ - cảnh Lịch Thu ăn cơm cùng bốn người vô hình. Đoán xem hôm qua là ngày gì?” “Trời ơi, lẽ nào là…” “Đúng, hôm qua đúng là ngày tròn năm xảy ra tai nạn đắm thuyền, ngày hôm qua của năm ngoái, bốn người gia đình Bá Thụy và cháu bên ngoại du ngoạn sông buổi sớm. Hôm đó sông sương mù dày đặc, nghe thuyền trưởng lái du thuyền đó tối hôm trước uống say mèm, chiếc thuyền chạy với tốc độ cao, đâm vào khung sắt của công trường sửa chữa cầu Thanh An ở giữa sông, phát nổ và chìm ngay tại chỗ. Sau này cảnh sát phát ra sáu thi thể gồm cả chủ thuyền, có người vẫn kẹt trong thuyền, có người sau này mới nổi lên.” “Tôi hiểu ý , nhưng vẫn muốn hỏi cho , nghi ngờ Lịch Thu mình trốn trong phòng bao của “Thiên Phủ cẩm tú” ăn cơm uống rượu cùng với bốn bộ bát đũa trống , bốn bộ bát đũa đó chính là thay mặt cho gia đình Bá Thụy chết?” “Tôi còn có thể suy đoán thế nào nữa đây? lại có cao kiến gì chăng?” “Tôi ngu, đâu có cao kiến gì! Nếu Lịch Thu ở trong nhà chúng ta là người sống, vậy người chết là ai, liệu có phải…” “Nếu chúng ta tin những chuyện ma quỷ, vậy , người chết thuyền phải là Lịch Thu, hoặc rằng, vốn dĩ là Lịch Thu nhưng biết vì nguyên nhân gì mà Lịch Thu chết.” “Vậy giải thích thế nào về thi thể đó? Là xác của ai? Dùng ly miêu đánh tráo thái tử à? Ly kỳ quá, thể… Ngày mai tôi cố gắng thăm dò, xem xem người cháu cùng gặp nạn với gia đình Bá Thụy có phải Lịch Thu .” Tử Phóng hơi có vẻ hậm hực, ta vốn có thể là người đầu tiên lấy được những tư liệu này, ai ngờ lại bị tên “lang bạt” chui rúc trong hầm trú ở Giang Kinh suốt ngày thấy ánh mặt trời phát ra trước. Đúng là cao nhân có sẵn ở dân gian. Tư Dao nhìn đồng hồ: “Thường Uyển chuyện với Lịch Thu tiếng, nên kết thúc rồi, biết ấy có nhìn thấy cặp kính râm đó ?” “Cặp kính râm?” “Là cặp kính mà ‘Lịch Thu’ ảnh đeo, chụp chung với gia đình Bá Thụy, nhớ chưa? Đó là cặp kính gọng tím rất to, mắt kính rất rộng”. chuyện, tiếng bước chân “cộc cộc” ở tầng dưới vọng lên, chắc chắn là Thường Uyển. “Mình thấy rồi, mình thấy rồi!” Thường Uyển hưng phấn đến mức gần như reo lên. “Cậu khe khẽ chút được ?” Tư Dao làm dấu tay. “Thấy cái gì?” “Đúng cặp kính râm đó, gọng to màu tím nhạt, mắt kính rộng.” * * * Ông nhìn tấm bản đồ thế giới tường, hồi lâu rời bước. Khi ông còn trẻ, sôi nổi khát khao, từng rất mong được khắp toàn cầu để làm phong phú thêm kiến thức. Lúc đó còn nghèo rớt, ngay quyển sách mới ông cũng mua nổi. Còn hôm nay, tiền còn là vấn đề với ông nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện du lịch, ông lại luôn bận tâm đến trăm mối ngổn ngang quanh minh. Ông cảm thấy mình xây dựng vương quốc, nhưng ông - “quốc vương” lại bị nhốt trong “thành bị vây”, chỉ e hễ ra khỏi, nội loạn nổ ra, bên ngoài quân binh áp sát. Tổng kết cách đơn giản là ông có thời gian hưởng phúc thanh nhàn. Ví dụ như lúc này, Dương Tín Chí xin vào gặp. Tín Chí ràng mang đến tin tức mới. là người ông rất tin cẩn. Nghĩ tới đây ông thậm chí còn thấy bùi ngùi chua xót. Đúng, người ông tin cẩn nhất lại phải là người hàng ngày sống cùng ông. Tín Chí có đủ khả năng độc lập làm việc, nếu xin vào gặp khẩn cấp chắc chắn là đụng phải vấn đề nhức nhối. Tín Chí vẫn đến cửa phòng làm việc của ông đúng giờ. Đúng giờ hình như là phẩm chất kèm theo con người Tín Chí. Hoặc là thể phong cách làm việc chút cẩu thả. “Chú ơi, xin lỗi chú, cháu phải gặp chú, nhưng chỉ lo là sau khi báo cáo, chú thấy là tại sao việc như vậy mà cháu cũng giật mình hoảng sợ”. “Kìa, chàng này! Ta còn biết hay sao, những việc ta nhờ cháu làm chẳng có việc nào dễ như trở bàn tay cả, nhất là việc này, bất kể là người trong cuộc hay ngoài cuộc đều có cảm giác xa vời khó hiểu, những gian nan đó ta đều hiểu cả”. Tín Chí cảm động nhìn ông: “Vậy cháu có thể thoải mái rồi. Cháu cảm thấy hình như việc mỗi lúc lớn hơn.” Ông cau mày, nhận thấy nét sợ hãi trong câu của Tín Chí, đây là dấu hiệu nguy hiểm vô cùng. Ông gì, lặng lẽ lắng nghe. “Giảng viên học viện nhạc Giang Kinh tên là Lịch Thu, là cháu của vợ Lý Bá Thụy. Trước đây Bá Thụy sống ở Philadelphia, Lịch Thu từng ở nhờ nhà ông ta, tình cảm rất sâu sắc. Khi Bá Thụy gặp nạn, Lịch Thu bèn về nước, cố ý thuê phòng trong căn nhà cũ của ông ta, biết có dụng ý gì. may nhất là, Tư Dao hình như nắm bắt được quan hệ này, ta gấp rút điều tra thân phận của Lịch Thu.” “Thảo nào cháu hơi căng thẳng, đúng là điều bất ngờ! việc đơn giản đâu, tại sao Tư Dao bỗng nhiên có hứng thú với mối quan hệ giữa Lịch Thu và Bá Thụy?” “Đây ràng là điểm nghi vấn, chắc chắn phải ngẫu nhiên. Thậm chí giờ đây cháu còn nghĩ rằng, những điều Viên Thuyên biết nhiều như chúng ta tưởng tượng, vì vậy Tư Dao cũng có quá nhiều phát mới. Nhưng điều cháu sợ là, xem ra ta là người cố chấp, nẻo đường sống của ta nếu đan chéo với bí về cái chết của cả nhà Bá Thụy, rất có khả năng ta tìm ra . việc ngày càng phức tạp, đối với chúng ta đương nhiên cũng ngày càng bất lợi.” Tín Chí căng thẳng nhìn bậc bề mà mình nể sợ. Ông đến bên giá sách, ngắm nghía chiếc hũ rượu đồng thời Tống hôm qua vừa sưu tầm được ở chợ bên ngoài Khổng miếu, trầm ngâm suy nghĩ, bắt đầu xem xét cách nghiêm túc tính nghiêm trọng của việc. Dưới vòm trời này người thông minh quá nhiều, kẻ tham lam càng lắm nên mới diễn biến như cục diệ hôm nay. Trước đây vương quốc của ông trời yên bể lặng, nắng xuân tươi đẹp thanh bình. Quốc vương như ông đáng lẽ phải được chu du các nước, thưởng ngoạn phong cảnh mọi nơi, ai ngờ lại xảy ra những chuyện bước chân là thể quay lại đó. Lý Bá Thụy, Viên Thuyên và cả Mạnh Tư Dao hôm nay, lần lượt, từng người như những quân cờ bị đẩy vào tàn cục này, đều cố gắng kiểm soát số mệnh của mình. “Có lẽ vào thời điểm then chốt chúng ta đành phải tạm vứt bỏ nhu cầu, mau chóng bỏ nước cờ!” Câu vừa thốt ra, ông thầm cảm thấy kinh ngạc. Từ khi nào mình lại thẳng những suy nghĩ của mình ra thế? Là dấu hiệu của tuổi già ư? Câu này cũng khiến Tín Chí kinh ngạc, phải ngạc nhiên ở chỗ người thày, người lãnh đạo, người cha nghiêm khắc này làm việc quyết đoán dứt khoát, mà là vì ông lại thẳng ra suy nghĩ của mình như vậy. Những người đồng liêu của Tín Chí với nhau, ông chủ dù vẫn quả quyết kém trước đây, nhưng bao năm trù hoạch kế sách, phải tự tay làm nhiều việc khiến ông dần dần lộ ra dấu hiệu mệt mỏi của tuổi già. Nhưng, ông vẫn chưa đến sáu mươi kia mà? Tín Chí lại tập trung chú ý vào mấy chữ “mau chóng bỏ nước cờ”. Đây còn là tín hiệu mà là chỉ thị ràng, mệnh lệnh ra tay. “Cháu lên kế hoạch tỷ mỷ, gắng sức làm chu đáo vẹn toàn”. “Đừng quên phải biết bảo vệ mình, nhúng tay vào máu… Ta gửi gắm ở cháu niềm hy vọng rất lớn, nghiệp của ta phần lớn đều là nghiệp trong tương lai của cháu.” Câu này của ông khiến Tín Chí rơm rớm nước mắt.
CHƯƠNG 13 NỖI NHỚ CỦA NGƯỜI CHỊ Lại sắp nửa đêm. Tư Dao trằn trọc giường . Ở bên cạnh, Thường Uyển ngủ say như con heo , bị làm thức dậy, càu nhàu: “Dao Dao tệ , sao vẫn chưa ngủ? Ngày mai người ta còn phải dậy sớm đấy!” Tư Dao lại thở dài, ngồi dậy : “Hết cách rồi, mình cảm giác như có rất nhiều nỗi niềm. thể hiểu tại sao vẫn muốn dỏng tai lên nghe động tĩnh bên phòng Lịch Thu, hình như ta lại sắp chạy ra ngoài lúc đêm hôm”. “Ngày nào cũng chạy như thế, nên bệnh viện tâm thần! Tối nay mình và ta chuyện rất lâu, con người ta rất bình thường, năng đều xác đáng, ở công ty mình còn có vài nàng chẳng được như ta.” ràng Thường Uyển bị ma lực của Lịch Thu chinh phục. “Thế này vậy, cậu cứ nằm đây ngủ , mình đến phòng Lâm Nhuận ngủ.” Tư Dao đứng dậy. “Tùy cậu ngủ đâu ngủ, miễn là đừng làm mình tỉnh giấc là được.” xong Thường Uyển quay người ngủ luôn. Tư Dao cầm chìa khóa phòng Lâm Nhuận, nhàng mở cửa ra, vừa bước ra sàn hành lang giật thót người. Cửa phòng Lịch Thu mở. Cơn buồn ngủ của Tư Dao biến mất tăm. như run lên, phải vì sợ hãi mà vì cảm thấy cơ hội tốt đột nhiên ở ngay trước mắt. có thể mò vào căn phòng có ánh đèn tù mù đó, tìm tập album ảnh, chứng thực lần nữa suy đoán của mình hoặc là, phát ra dấu hiệu mới. Nhưng Lịch Thu đâu? Lẽ nào lại chân trần chạy trong đêm? Nếu quả thực là như vậy ta làm gì? Liệu có nên nhắc nhở ta đến tìm bác sĩ Lượng mà chữa bệnh ? Tư Dao chăm chú lắng nghe dường như có thể nghe thấy cầu thang gỗ phát ra tiếng động , do bước chân giẫm lên. thò đầu nhìn xuống dưới, lờ mờ trông thấy cái bóng xuống. Lịch Thu? Tư Dao tháo dép ra cầm tay, lặng lẽ theo xuống. Nhìn vóc dáng của bóng đen, còn nghi ngờ gì nữa, đó là Lịch Thu. Lịch Thu xuống đến tầng dưới nhưng ra ngoài mà chuyển sang phía cửa tầng hầm. ta mở cửa ra, vào tầng hầm. tò mò mãnh liệt đưa Tư Dao đến trước cửa tầng hầm. Lịch Thu xuống dưới đó làm gì? Tư Dao nhớ dưới tầng hầm chỉ có các thứ đồ linh tinh dùng đến của 4 người khách thuê nhà, bình thường rất ít khi có người xuống. Đồng thời cũng nghĩ, có lẽ mình nên nhân cơ hội này để vào phòng Lịch Thu xem tập ảnh. Đúng thế, hết chuyện này đến chuyện khác, hãy giải quyết mối nghi ngờ lớn trước . Còn tầng hầm này, nếu về sau Lịch Thu còn xuống nữa tự nhiên mình vẫn còn cơ hội ngó qua. Tư Dao lập tức chạy nhanh lên gác, vào phòng Lịch Thu. Tập ảnh để ở đâu? Có vẻ như phòng Lịch Thu vừa được dọn dẹp, biết tập ảnh để ở đâu. chỉnh ánh sáng của đèn bàn, tìm kỹ mới thấy tập ảnh đó để trong cái tủ sách lắp kính rất tinh tế. Điều khiến ngao ngán là tủ sách lại bị khóa. Lịch Thu xuống tầng hầm hình như chỉ mặc áo ngủ, có lý nào lại mang theo chìa khóa của cái tủ sách kia. Nhưng chắc chắn chìa khóa cũng để ở nơi thò tay ra là lấy được. Chiếc cặp da rộng Lịch Thu vẫn thường mang làm treo ở chỗ thành ghế, Tư Dao thò tay vào, lại vội rụt ra. Sao vậy nhỉ? Hình như mình là kẻ trộm? Trong đầu lại lên bóng người mặc váy trắng chạy trong đêm mưa tuyết, và đẹp mỉm cười đứng trước cầu Bộ Nhai. Mình thể bỏ lỡ! Trong cặp quả nhiên có chùm chìa khóa, Tư Dao ước lượng kích cỡ ổ khóa tủ sách, thử mấy chiếc chìa, cuối cùng mở được tủ sách, lấy tập ảnh ra. Tới bên bàn làm việc, Tư Dao hít hơi, mở tập ảnh ra như mở Kinh thánh. Lúc này đột nhiên cảm thấy bàn tay lạnh cóng đặt lên vai mình, hơi lạnh xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh thấu vào tận xương. biết Lịch Thu đứng sau lưng Tư Dao tự lúc nào. “Chị Lịch Thu…” Tư Dao nhìn đôi mắt Lịch Thu, nhưng Lịch Thu chịu nổi ánh đèn bị bật sáng, vội vàng đeo kính lên, song Tư Dao vẫn có thể cảm thấy đôi mắt đó rất lạnh lùng. Khi tức giận, có người mắt tóe lửa, nhiều người lại có ánh mắt giống như giọt băng mùa đông đọng hiên nhà, lạnh mà sắc nhọn. “Tôi có thể cảm thấy hình như gần đây rất sợ tôi hoặc là có hứng thú đặc biệt với tôi. xem, liệu tôi có phải báo cảnh sát ?” Lúc , Lịch Thu vẫn giữ được bình tĩnh.Tư Dao biết, xem ra tình hình này việc “báo cảnh sát” tuyệt đối phải là cố ý làm to chuyện. Nếu là mình, mình cũng có ý nghĩ này. “Sao chị với tôi là chị từng đến Tân Thường Cốc?” Tư Dao cảm thấy đây có thể là cơ hội duy nhất để chuyện trực tiếp với Lịch Thu về vấn đề này. Lịch Thu nhướng mày: “ gì? Tôi từng đến Tân Thường Cốc? nghe tin này ở đâu thế?” ”Tôi nhặt được bức ảnh, chụp cảnh Tân Thường Cốc, trong số năm người ảnh là chị, còn có cả gia đình chú dì chị- chú cũ của tòa biệt thự này” “À.. đây là nguyên nhân khiến tìm mọi cách để xem được tập ảnh của tôi phải ?” Lịch Thu bước tới, lật tập ảnh ra:” bức này à?” Ngón tay trắng bệch của Lịch Thu chỉ vào bức ảnh chụp trước cầu Bộ Nhai. Tư Dao gật đầu. “Hóa ra đây là Tân Thường Cốc!” Giọng Lịch Thu lộ ra vẻ ngạc nghiên hiếm thấy. “ Lẽ nào phải chị..?” “ Có lẽ đúng ra nên để thấy tập ảnh sớm hơn.” Lịch thu giải thích hiểu, tiếp tục lật giở tập ảnh, nhanh chóng dừng lại, chỉ lên tấm ảnh khác “ nhìn bức này xem”. Tư dao im lặng, kinh ngạc vì chợt nhận ra ảnh hai người con da trắng nõn nà kề vai nhau cười vui vẻ, hai cặp kính đen trông giống hệt nhau, chỉ có điều là người lớn tuổi hơn chút, chính là Lịch Thu. “ ấy là..” “ Em tôi, Lịch Sở. lúc nó gặp nạn cùng gia đình dì tôi, mới có 20 tuổi.” Lịch Thu ngồi xuống chiếc ghế xích-đu bên cạnh giường, gỡ kính ra, viền mắt đỏ hoe. Nước mắt chan chứa. Tư Dao cũng nhớ đến cha mẹ mình, nhớ đến cái chết kỳ lạ của Viên Thuyện và các bạn, hoàn toàn có thể hiểu nỗi khổ sở của Lịch Thu, trái tim cũng quặn đau vì mất mát, nước mắt rơi lã chã. Căn phòng hoàn toàn lặng yên. Cuối cùng nén được, Tư Dao : “Xin lỗi chị Lịch Thu, tôi quá nhạy cảm quá, chưa làm việc nghi ngờ lung tung. Bây giờ hiểu rồi, người bức ở Tân Thường Cốc thực là em chị. Tôi còn muốn , tối qua, vì nghi ngờ chị có liên quan tới lời nguyền “đau thương tới chết” nên tôi bám theo chị đến “Thiên Phủ cẩm tú”, nhìn thấy chị ngồi mình với 4 bộ đồ ăn trống , bây giờ mới hiểu, chắc chắn đó là gia đình bà dì của chị.” Lịch Thu hơi chừng mắt : “Dao Dao gớm đấy! Tôi còn băn khoăn hiểu ai gọi thêm cho mình ấm trà Mông Đỉnh. Thực ra, 5 bộ bát đũa đại diện cho gia đình tôi, cha mẹ tôi và Sở Sở, còn người nữa là Phùng, người bảo mẫu chăm sóc chúng tôi từ . Trong trí nhớ của tôi, cha mẹ vì công việc quá bận rộn nên có thời gian chăm sóc tôi và Sở Sở, Phùng nuôi dưỡng chúng tôi. Cha mẹ cũng rất quý, luôn coi ấy như người nhà. Baom qua, tối tối gia đình chúng tôi đều có năm người ngồi quây quần ăn cơm. Nhưng sau khi cha mẹ tôi ra nước ngoài, tất cả đều thay đổi. Cuộc sống bình lặng của gia đình chúng tôi bị cắt đứt cách vô tình. Họ ở lại Mỹ mưu sinh, áp lực bỗng tăng vọt, lại có tiền mời người đến lo liệu việc nhà, thế là thường cãi nhau chỉ vì những chuyện lặt vặt. Dần dần dẫn đến rạn nứt tình cảm, gia đình hoàn chỉnh tan tác như vậy. Có lẽ chính vì trải qua chuyện cha mẹ chia tay nên tôi và Sở Sở càng thương nhau hơn những chị em khác. Còn may là gia đình dì tôi ở Philadelphia cũng giàu có, tự nguyện gánh phần chi phí nuôi dạy tôi và Sở Sở. Chúng tôi đều học đại học ở Philadelphia, và càng thân thiết hơn với gia đình dì. Đây cũng là lý do vì sao gia đình dì về Trung Quốc. Sở Sở cũng thường xuyên về Giang Kinh nghỉ đông, nghỉ hè…Chắc biết gia đình dì tôi và Sở Sở chết như thế nào rồi?” Tư Dao gật đầu. “Hôm qua là ngày giỗ của Sở Sở, tôi nhớ nó, nhớ gia đình tan vỡ của mình, cha mẹ ở nước Mỹ xa xôi mà tôi lại có thể ngồi ở “Thiên Phủ cẩm tú”, gọi những món ăn mà mọi người trong nhà vốn rất thích, nghe ra có vè rất quái dị, rất rồ dại phải ? Nhưng đây là cách để cho tôi được ôn lại những ngày đầm ấm qua…” Lịch Thu lại nghẹn ngào. “Vậy còn việc chị chạy chân trần dưới mưa tuyết trong đêm lạnh, lẽ nào cũng là...” Lịch Thu ngớ người: “ bỏ nhiều công sức vào tôi quá nhỉ? Lại có thể…chuyện này rất khó giải thích, xem cái này trước .” tiếp tục giở quyển album, lật đến trang cuối cùng, lấy ra bức ảnh đen xỉn, “ nhìn kỹ bức ảnh này xem, nhìn thấy cái gì?” “Bức ảnh này ánh sáng kém quá, nhưng đại khái có thể nhìn thấy...trời ạ, bàn chân, bàn chân trần lội nước, còn có thể nhìn thấy bắp chân và đoạn váy ngủ trắng vắt ngang chân.” Trong đầu Tư Dao nhanh chóng lên hình ảnh người con mặc váy trắng chạy chân trần dưới đêm mưa. “Đây là Sở Sở…em tôi dùng máy di động chụp vào buổi tối hôm đầu tiên bị đắm thuyền và lập tức gửi vào di động cho tôi…vì nó thường xuyên về về giữa Mỹ và TQ nên tôi và nó điện thoại thông quốc tế. Lúc đó tôi vẫn ở Mỹ, khi nhận được bức ảnh này ở trong phòng chơi đàn, ban đầu tôi còn cho rằng nó đùa trò gì mà tôi xem hiểu , nghĩ bụng sao muộn thế này rồi mà nó vẫn chưa ngủ, tại sao còn chân trần trong mưa lạnh giá thế này. Giữa chúng tôi có chuyện gì là , tôi bèn gọi ngay vào di động cho nó, muốn biết là chuyện đùa gì đây, nhưng di động tắt. Hai ngày sau đó, tôi vẫn thể liên lạc được với Sở Sở, cuối cùng, trong ngày tuyết rơi lả tả, tôi nhận được tin dữ…” Căn phòng lại im lặng lúc, vẫn là Tư Dao phá vỡ khí nặng nề đó: “Chị Lịch Thu đừng đau buồn. Tôi nghĩ , chị đến ở ngôi nhà này nhất định là vì nghi ngờ về nguyên nhân Sở Sở chết, muốn điều tra cho đúng ?” Cặp lông mày thanh mảnh của Lịch Thu hơi động đậy: “Thực ra hoàn toàn là như thế. Dù bức ảnh được gửi đến này rất kỳ lạ, nhưng thể chứng tỏ được cái chết của Sở Sở và gia đình dì tôi cần phải được điều tra kỹ lưỡng. Tôi đưa bức ảnh này cho công an xem, nhưng theo báo cáo mà tôi biết được, phía cảnh sát điều tra và cảnh sát giao thông đường thủy điều tra rất tỷ mỷ trường vụ tai nạn, hoàn toàn loại trừ khả năng người thân của tôi bị giết hại. Còn nữa, trong ngoài nhà này vốn có hệ thống ghi hình giám sát an ninh, cảnh sát xem những hình ảnh ghi lại trong hai ngày đó, có bất kỳ tượng khác thường nào, sáng hôm xảy ra tai nạn chỉ có hình ảnh cả nhà ăn mặc chỉnh tề lên xe , càng có bất kỳ dấu vết bị ép buộc nào cả.” “Hóa ra là như vậy…Nhưng tôi vẫn cảm thấy chị quay về thuê phòng ở đây chắc chắn là có ý nghĩ sâu xa nào đó, đúng ?” Lịch Thu khẽ thở dài, ngẩn ngơ lúc, buồn rầu : “ rồi đừng có cười tôi, dù chứng cứ ràng, việc đắm thuyền hoàn toàn là tai nạn,nhưng hiểu tại sao tôi vẫn cảm thấy lúc sắp chết Sở Sở có điều gì đó muốn với tôi.Bức ảnh được gửi qua di động này là ví dụ,nó muốn gì? Tôi biết,tôi cố gắng tìm kiếm.Thực ra tôi là người cực kỳ mê tín,tin rằng sau khi chết linh hồn người ta vẫn ở ại.Sở Sở chết ở Giang Kinh,tôi ở Mỹ cách nhau xa quá,cho nên tôi lập tức về Giang Kinh, nghĩ gì nhiều,chỉ nghĩ cách thuê gian phòng ở đây,chính là muốn được gần Sở Sở chút,chưa biết chừng có thể giao lưu với nó…Năm ấy Sở Sở ở trong gian phòng của !” Tư Dao giật mình. “Vì vậy lần trước thấy bóng Kiều Kiều ở cửa sổ,tôi hoàn toàn tin,thậm chí còn cho rằng người nhìn thấy phải là Kiều Kiều mà là Sở Sở. cách khác,những gì nhìn thấy,nghe thấy càng củng cố cho quan điểm của tôi,chắc chắn có linh hồn ở bên cạnh chúng ta”. Lịch Thu tỏ ra hơi bất an. “Nhưng thực tế chứng minh,bên cạnh tôi có ma quỷ nào tác quái,tất cả đều do ảo giác,còn “ma” QQ cũng là do có kẻ bày trò mà thôi. Đến bây giờ tôi vẫn có bất cứ chứng cứ nào cho thấy linh hồn tồn tại…” ”Phải.Cho nên mấy ngày nay,nhất là sắp đến ngày giỗ của Sở Sở cùng chú và dì tôi,tôi càng thấy mù mịt, biết liệu có thể giống như tưởng tượng của tôi trước kia, buổi sớm tôi nhìn thấy linh hồn Sở Sở,rồi tôi cũng đâm ra mơ màng.Có lẽ vì nỗi nhớ Sở Sở quá sâu sắc nên mấy ngày liền tôi cứ chân lòng vòng ngoài trời mưa lạnh, đại khái là muốn giẫm lên con đường Sở Sở từng qua,cảm nhận cõi lòng của nó,thế là chân bị đâm toạc mấy chỗ.Tôi vừa xuống tầng hầm cũng là gặp Sở Sở.” “Sao?” Tư Dao xót xa nhìn đôi chân đẹp thon thả đầy vết xước của Lịch Thu,nghe đến “tầng hầm” liền kinh ngạc ngẩng đầu lên. “ tường tầng hầm treo mấy bức tranh sơn dầu,chính là tác phẩm của Sở Sở.Nó là đứa bé rất có năng khiếu nghệ thuật”. Mắt Lịch Thu lại rưng rưng. Tư Dao nghĩ bụng: nếu xét theo tiêu chuẩn của Lâm Nhuận và Thư Lượng có thể coi Lịch Thu là có vấn đề về tâm lý.Nhưng người nào cũng vậy,có tình cảm chị em sâu sắc,lại gặp phải tác động nặng nề như vậy, đâu có thể dễ dàng thoát ra khỏi nỗi đau thương? Nửa năm trước mình cũng chìm đắm trong nỗi đau vì cái chết của cha mẹ. “Tôi nghĩ, Sở Sở cũng an nghỉ,chị cũng đừng vì thế mà làm tổn hại thân thể của mình, đừng quá đau buồn”. “Đau thương đến chết! Dao Dao, xem,ở và gia đình dì tôi đến Tân Thường Cốc,cái chết của họ liệu có phải là “Đau thương đến chết” hay ? Hình như mấy người bạn của đều chết vì những cố bất ngờ?” Trừ Kiều Kiều và Dục Chu ra.Tư Dao thầm nghĩ. “Rất kỳ lạ,sao bọn họ lại đến Tân Thường Cốc?Nếu bọn họ cũng vào hang quan tài treo,cái chết bất hạnh dường như là điều chắc chắn.Tất cả những việc này quả rất lạ kỳ”.Tư Dao đem chuyện mình có được bức ảnh bằng cách nào kể lại lượt với Lịch Thu. “Lẽ nào tất cả đều do ông ta?” Lịch Thu cũng nghĩ giống Tư Dao. “Xem ra, ông già suốt ngày mặc áo mưa đó chính là người đầu tiên tạo nên mọi chuyện.Ví dụ bức ảnh này, bên là Sở Sở và bốn người nhà bà dì của chị,vậy người bấm máy chụp là ai?Người đó có được bức ảnh,lại còn tìm được tôi,chắc chắn là người quen với cả Tân Thường Cốc và tôi,ngoài ông già mặc áo mưa ra còn có thể là ai?” - “Ôi!” Lịch Thu chợt kêu lên tiếng. “Lẽ nào thấy hơi trùng hợp à? Gia đình dì tôi đến Tân Thường Cốc,thậm chí “đau thương đến chết”, còn , người từng đến Tân Thường Cốc lại vừa khéo là người thuê nhà của chú tôi dì tôi”. Chị quá đúng, đời chẳng mấy khi lại có trùng hợp như thế này. Nhưng…chính Viên Thuyên thu xếp cho tôi đến thuê phòng ở đây kia mà?” Xoay vần các kiểu, ra điểm mấu chốt vẫn là ở Viên Thuyên. Viên Thuyên, cậu ra vội vàng như vậy,dù cậu cẩn thận để lại mấy đầu mối cho mình. Mình theo vết chân của cậu mà bóc được từng lớp màn bí mật,nhưng sao vẫn còn nhiều cái tại sao như thế? Câu trả lời vẫn còn ở tận nơi xa vời,vấn đề ngày càng khó hiểu, cách rất xa. Món tiền lớn đó ở đâu ra? Cậu biết được bao nhiêu bí mật về “Đau thương đến chết”? Chuỗi mật mã kia lên điều gì? Càng đáng sợ hơn là, tại sao mình cứ có cảm giác chỉ là quân cờ, bị thao túng bởi bàn tay vô hình hoặc là nhân vật đóng thế trong trò chơi, lúc nào cũng phải đối mặt với kết thúc cuộc đời. Thậm chí ngay cả cậu, Viên Thuyên người cực thông minh - cũng chỉ là quân cờ, quân cờ có uy lực lớn hơn,dù rằng trong ván cờ quân cờ có uy lực càng thể ở lại đến phút cuối cùng.