CHƯƠNG 4 XƯƠNG KHÔ THIÊN TÁNG THÊ LƯƠNG (1) Chuyến xe đường dài chạy đến thành phố Vũ Di rời khỏi thị trấn Hoa Tây. Sau khi ra khỏi thị trấn xa, Tư Dao cảm thấy xung quanh có chiếc xe nào khả nghi, bèn xin tài xế dừng lại, vẫy tay chào tạm biệt họ. Muốn ngăn cản tôi đến cái thôn quái dị Đâu có dễ? Trong đầu vẫn còn ấn tượng nét về tấm bản đồ, còn nhớ đường đến thôn quái dị. Tuy nhiên, qua mấy lần bị ngáng trở vừa rồi, biết mình chỉ có thể bộ đến đó. trời mây đen tụ về. Tư Dao gần như chạy đường. Bị gió và mây đen hối thúc, vội rảo bước. khoảng hơn tiếng, khắp đất trời đen kịt, cứ như là màn đêm buông xuống rất sớm. Mưa như trút nước táp vào mặt , đau rát như bị roi quất. bất giác nhớ đến buổi tối vào hang Thập Tịch, cũng gió táp mưa sa như thế này, kể từ đó bắt đầu mở ra từng bức màn chết chóc kỳ lạ. khác biệt duy nhất là đêm đó có sáu người bạn đồng hành, còn lúc này chỉ mình đơn độc đường. thở dài thườn thượt, chân trượt đường lầy lội, suýt ngã. bước trong đêm tối hoàn toàn chỉ dựa vào ấn tượng, thầm cầu khấn đừng bị lạc đường. Các bạn mà biết, lại cố chấp, to gan. Nhưng họ, những người bạn thân liệu có từ cõi xa xăm nào đó dõi theo nhếch nhác đường tìm câu trả lời bí , để cố nắm lấy dù chỉ tia hy vọng sinh tồn. Lâm Nhuận, em biết chắc là nằm giường bệnh và lo lắng cho em. Mong sao có thể sớm gặp lại . Cách đây lâu, bạn trai của Tư Dao là Lâm Nhuận bị Dục Chu – bày mưu đoạt tiền bạc – dùng xe đâm vào khiến bị thương nặng. Lâm Nhuận vẫn tĩnh dưỡng, đợi các vết xương gãy phục hồi. Có lẽ nỗi nhớ người mang lại cho lòng can đảm, đôi chân vỗn mỏi nhừ của Tư Dao lại phục hồi sức lực. Đường càng càng xấu, càng hẹp. Những tán cây cao vút che khuất chút ánh sáng yếu ớt khiến Tư Dao thậm chí còn nghi ngờ lạc đường. Chắc chắn là lạc đường rồi! May mà có chút kinh nghiệm du lịch và thám hiểm. Lúc này vội bật đèn pin rồi nhanh chóng nhận ra khắp bốn bề chỉ có chút ánh sáng này của cây đèn và cái bóng của di chuyển như hồn ma. Ý nghĩ này vừa lóe lên, đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cái lạnh thấu da thấu xương. Thế này là thế nào? Toàn thân dường như bị khí chết ch vây chặt. Người ta thường tử khí nằng nặng, sao lại cảm thấy tử khí cuộn trào mãnh liệt thế này? cảm thấy khó thở, tim đập nhanh nguyên do. Chắc là vì vừa rồi hơi gấp, có lẽ nên bước chậm hơn. Bước chậm hơn trong khí chết chóc khó hiểu này ư? Nhưng vẫn phải đến phiến đá bên đường ngồi xuống. cần ít nhất là vài lần hít thở sâu, thả lỏng toàn thân cứng ngắc Trong bụi cỏ ven đường chợt lóe lên ánh sáng lân tinh. Tim chợt giật thót lên. chiếu đèn pin về hướng bụi cỏ. "Cạch" tiếng, đèn pin của Tư Dao rơi đất. Tư Dao kinh hãi kêu lên rồi lần mò nhặt đèn pin lên, lấy hết can đảm chiếu vào bụi cỏ lần nữa. Lần này nhìn , trước mặt là đống xương khô! Lúc này mới cảm thấy phiến đá mình vừa ngồi xuống cũng khác thường, bèn soi đèn pin và nhận ra đây là tấm bia mộ! có nấm mồ, mà chỉ có tấm bia trơn chữ, cùng với đống xương khô làm bạn với Tư Dao giữa khu rừng mưa tăm tối. Tư Dao kêu lên kinh hãi nữa vì biết tiếng vọng lại của núi rừng chỉ càng khiến thêm hoảng loạn khỏi đây ngay! Cuối cùng hiểu ra tại sao khi nhắc đến thôn quái dị, người trong thị trấn đều tái mặt ra sức ngăn cản cuộc viếng thăm của , thực ra họ có ác ý gì với nhưng rời khỏi đây đồng nghĩa với việc có thể quay về còn tiếp có nghĩa là còn nhiều thứ nữa chưa hề biết, có lẽ là càng nhiều nỗi kinh hoàng hơn. chọn cách tiếp tục gấp về phía trước. Trong hoàn cảnh này, tại nơi này, chính cũng dám tin mình lại có quyết định điên rồ như vậy, nhưng lúc này cảm thấy nó rất tự nhiên. Trải qua bao phen gian nan, lúc này tính cách bất khuất tiếp tục đẩy dấn thân vào chốn nguy hiểm hơn. Dù chân hơi tê cứng nhưng còn nhanh hơn vừa nãy. Dần dần, đường mỗi lúc khó hơn. Bỗng nhiên chân đá vào vật gì cưng cứng. cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn chiếu đèn pin xuống. Khí lạnh xuyên vào tim khiến bắp chân co giật từng cơn. thấy nơi cỏ mọc dài phủ che mặt đất là tấm bia mộ nho . Lại là tấm bia mộ! linh cảm chẳng lhưng rất mạnh trỗi dậy trong đầu Tư Dao. quét đèn pin nghiêng lượt, quả nhiên, sau tấm bia lại là đống xương khô. Dù chỉ thoáng liếc qua nhưng cũng có thể thấy đây là đám xương trẻ con. đứng đờ ra lúc, cắn chặt mu bàn tay để kìm nén nước mắt tuôn trào. Đáng sợ hơn là bỗng cảm thấy chỉ có mình con đường này! Giác quan thứ sáu đáng ghét, mi đến đúng lúc! "Ai?" tưởng như mình kêu to nhưng hề có thanh nào phát ra. Hai bên đều là rừng cây ken sát, chắn hết tầm nhìn. "Suỵt..." thanh dường như vang lên trong đầu, nhắc hãy khe khẽ chút, đừng làm kinh động những vong hồn hai bên đường. Rồi nhìn thấy bóng đen phía trước vụt biến trong nháy mắt. bóng đen quen thuộc. Chiếc áo mưa dài, mũ dựng lên nhòn nhọn, căn nguyên của những cơn ác mộng của . nghĩ ngợi, đuổi theo về hướng bóng đen vừa biến mất nhưng dường như chạy vào trong bóng tối vô tận, đuổi theo thứ hư . Đây lẽ nào lại là trò chơi do tử thần thiết kế? Liệu có phải là ảo giác của ? Bác sỹ Lượng từng cần được điều trị. Nhưng bước chân dừng lại, dù biết thứ mình đuổi theo có thể chỉ là ảo ảnh. chạy mãi cho đến khi bị vấp, ngã nhào xuống đất. Tay và mặt đều bị xây xước nhưng Tư Dao hoàn toàn cảm thấy vì nhận ra bên cạnh, gần như nằm sát là bộ xương. run rẩy đứng lên, nhìn thấy cạnh chân lại là tấm bia nên làm thế nào đây? Quay đầu là bờ (2) nghe thấy tiếng của lý trí gọi quay trở lại. Chịu đựng mọi kinh hoàng đúng là đáng sợ nhưng đáng sợ hơn là ngày càng cách xa . Nếu bây giờ trở về khác gì quay lưng lại với ? Quay về để lặng lẽ đón nhận định mệnh "Đau thương đến chết" hay sao? Huống hồ con đường kỳ quặc đến thôn quái dị này lại dự báo biết được nhiều thông tin bổ ích. Vậy là lại mạnh dạn dấn bước. chạy thục mạng nữa, mà chậm rãi, đèn pin quét xung quanh. đoạn chưa xa lắm, quả nhiên lại trông thấy tấm bia có chữ, trong bụi cỏ gần đó là đống xương khô. để ý đếm, con đường khoảng mười dặm, hai bên đường tổng cộng cả thảy 203 tấm bia trơn. nghĩ, nhìn bia mộ và xương người mỗi lúc nhiều, dần dần 'trơ' lì, phát hoảng như trước nữa. Nhưng đường mỗi khi nhìn thấy tấm bia mới, dường như tim lại đập nhanh hơn. Nỗi sợ hãi về con đường phía trước càng sâu thêm, cảm giác tuyệt vọng về số mệnh an bài của lại càng rệt. mười dặm đường mà cảm thấy dài như cả mười năm. Lâm Nhuận, nếu giờ này có thể ở bên em tốt biết bao. Cứ thế này có thể tới thôn quái dị được ? Liệu cuối cùng có trở thành bộ xương, đợi người hảo tâm qua đường lập cho bia trơn hay ? Sao lại có ý nghĩ kỳ quái thế này? rùng mình, đung đưa đèn pin theo bản năng, dù thân thấm lạnh nhưng ràng vẫn ở trần gian. Mưa dần dần tạnh, trời hơi sáng lên chút, ánh sáng đủ để cho Tư Dao bước tiếp mà cần chiếu đèn. Có lẽ, phía trước vẫn còn ánh sáng? Mấy chục căn nhà ra, phần lớn là gạch xanh, ngói biếc, rải rác sườn núi, bìa rừng, ven đường. Trời nhá nhem tối, khói bếp bay lên, cả thôn nom yên tĩnh và vẫn có sinh khí. Nếu phải vì đoạn đường vừa qua đủ khiến Tư Dao nhiều đêm về sau liên tiếp gặp những cơn ác mộng tin đây chính là "thôn quái dị" khiến người nghe phải tái mặt. Tư Dao biết nên bắt đầu hỏi han thế nào, đành phải gõ cửa nhà đầu thôn. Người ra mở cửa là bé như học sinh trung học, khuôn mặt trắng trẻo, nét mày tinh tế, chỉ hiềm dưới mắt có quầng đen rất đậm, Tư Dao vừa nhìn thấy hơi sợ. "Người lớn nhà em có ai ? Chị muốn hỏi việc, muốn tìm người... “ Nghe thấy tiếng rồi phụ nữ trung niên từ trong sân bước ra, chắc là làm dở việc nhà, mặc tạp dề, tay áo xắn lên, lộ ra hai cẳng tay trắng bệch gầy như que củi. Chị ta nhìn Tư Dao vẻ cảnh giác, mãi câu. "Chị à, tôi muốn hỏi thăm chị về người... ông già kể thời tiết tốt xấu thế nào, luôn mặc áo mưa – có phải người ở đây ? Chị từng trông thấy chưa?" Tư Dao hỏi thẳng, hai mắt rời khuôn mặt phụ nữ, hy vọng có thể nhìn thấy thoáng kinh hoàng, nét gì đó mất tự nhiên để đoán xem chị ta biết được bao nhiêu về nhân vật bí hiểm đó. mặt người phụ nữ chỉ lộ ra vẻ ngớ ngẩn. " từ đâu đến? Người mà hỏi rất kỳ lạ, nếu tôi từng gặp chắc chắn nhớ ngay". Tiếng phổ thông của chị ta cũng tạm được. "Vậy chị từng nghe "Đau thương đến chết" chưa? Mặt chị ta biến sắc, hỏi lại " gì? Đau thương làm sao?” "Đau thương đến chết” " nghe được câu này ở đâu?” "Tôi từng đến sơn động, trong đó có ba cỗ quan tài treo... “ Cơ mặt người phụ nữ bắt đầu méo mó, mặt bé đứng bên càng trắng nhợt, đôi môi tím tái còn giọt máu. Người mẹ đột nhiên gọi con , toàn những câu tiếng địa phương Tư Dao nghe hiểu, biết người này muốn cho hiểu. Trước tiên, bé lắc đầu lực, rồi vặc lại người mẹ. Cuối cùng, người phụ nữ tức giận, bước lên định đánh con , giơ tay lên nhưng lại hạ xuống, giận giữ nhìn bé, rồi bất chợt bỏ chạy. Tư Dao kinh ngạc vì cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, co đứng đờ ra, biết mình sai hoặc làm gì sai, chỉ cảm thấy có khúc mắc ở đâu đó. bé đột nhiên goi Tư Dao: "Chị mau , mau , kẻo bọn họ kéo đến, chị nổi đâu!” "Ai? Bọn họ là ai?” "Mau , bây giờ kịp cho chị được! Lần sau đừng nhắc đến sơn động chị từng ! Ở thôn này có ai trả lời chị, ai giúp chị đâu!” "Tại sao..." Tư Dao thấy bé tỏ ra cực kỳ hốt hoảng. biết, dù nhất quyết mong tìm hiểu tận gốc việc nhưng việc trước mắt - bảo toàn tính mệnh còn cấp bách hơn cả việc đó. Tư Dao đợi bé trả lời; nhìn xung quanh, đột nhiên co chân chạy vào trong thôn, nghe bé gọi từ phía sau: "Chị chạy đâu thế? Quay lại, quay lại, chạy về phía con đường chị đến đây!” Tư Dao nghĩ bụng, lại đến đám bia mộ vàương khô ven đường hay sao? Dần dần còn nghe thấy tiếng gọi của bé nữa. Tư Dao chạy hồi, cảm thấy vừa mệt vừa đói. Chai nước khoáng mang theo uống hết, mong có thể ngồi xuống để ăn uống nghỉ ngơi lát. Cửa hàng bán cháo trước mặt đường dường như được chuẩn bị riêng cho . Tư Dao bước nhanh đến trước cửa hàng cháo, lại do dự. Lúc này mình giống như tội phạm chạy trốn dù biết mình chẳng mắc tội gì. Nán lại đây, liệu có phải là đợi nguy hiểm đến ? Chủ nhân của căn nhà hình như nghe thấy tiếng bước chân, bèn ló ra. Tư Dao giật mình kinh hãi: người đàn ông dáng vẻ thư sinh, ngoài ba chục tuổi, khuôn mặt trắng bệch, như từng gặp ở đâu đó. Trắng bệch giống hệt hai mẹ con mình vừa mới gặp. Đây quả thực là "thôn quái dị" chỉ vì nước da trắng bệch này thôi ư? Người đó trông thấy ánh mắt ngạc nhiên nghi hoặc của Tư Dao, hỏi: " từ vùng khác đến phải ?" ta tiếng phổ thông cực chuẩn. Tư Dao nhớ lời bé dặn, nên mình đến hang quan tài, nên gật đầu: "Vâng, tôi đến tìm người, tìm người luôn mặc áo mưa, từng trông thấy chưa?” Chủ nhân hơi sững người, sau đó hỏi: "Ý là người mặc áo mưa cả khi trời nắng phải ? người tuổi cao... “ Tư Dao vui mừng: "Vâng, hóa ra cũng từng gặp!” Người đó lắc đầu: "Tôi đâu có gặp, đấy là người ta kháo nhau vậy thôi. Để tôi đoán xem, có phải từng gặp ông ta, từng vào sơn động?” Tư Dao ra sức gật đầu, lập tức nhớ đến lời dặn dò ban nãy của bé, được là từng vào hang quan tài, nên vội cải chính: ", phải. Người ta kháo nhau như thế nào ạ?” "Được, vào đây, trước tiên húp bát cháo, tôi mời . Cứ ăn , tôi ". Tư Dao cảm động nhìn người đó, khẽ cảm ơn, vào trong nhà, thấy bên trong có ba chiếc bàn ăn. ngồi xuống bên chiếc bàn, lặng lẽ đợi chủ quán múc cháo cho mình. Lúc này, còn có gì khiến giải tỏa được cơn đói khát hơn bát cháo? Bên tai vẫn văng vẳng lời cảnh báo của bé: ở trong thôn, giúp chị. Múc cháo chỉ chốc lát là xong, tại sao lại lâu như vậy? Tư Dao nghĩ, có lẽ mình đa nghi nhưng vẫn nén nổi nên đứng dậy, lẳng lặng đến cửa bếp. lập tức kinh ngạc trợn mắt há mồm vì cảnh tượng trước mắt: người đó đứng nghiêng ra phía cửa, trong tay nặn cái gì đó treo ngay bên cái bát đặt bệ bếp, dường như cố sức bóp và những giọt chất lỏng rơi xuống. ta làm gì vậy? thứ còn làm kinh ngạc hơn là chiếc bình thủy tinh đặt bàn cạnh bếp, trong bình là con thằn lằn ngũ sắc loang lổ ngọ ngoạy! Người đó bỗng cảm thấy ánh mắt của Tư Dao, quay đầu lại, cái nhìn lạnh băng, Tư Dao dường như bị ánh mắt lạnh lẽo đó soi thấu đến mức rùng mình, kịp nghĩ nhiều quay người chạy ra khỏi quán cháo. Tiếng bước chân chạy thình thịch phía sau lưng . ta lạnh lùng hỏi: " , có phải từng vào sơn động đó ?” Tư Dao biết bây giờ phải lúc giải thích với ta. cảm thấy đúng là khí trong thôn này có gì đó quái dị, dường như đối tượng nhằm vào chính là mình hoặc là nhằm vào việc mình từng đến hang quan tài. Rốt cuộc bọn họ có dây mơ rễ má gì với cái hang quan tài kia? biết chạy đâu, chỉ cốt chạy thục mạng về phía trước bất kể phương hướng. Bỗng nhiên phía trước cũng vọng đến loạt tiếng bước chân. tốp người chạy tới, dẫn đầu chính là người phụ nữ trung niên gặp ở ngôi nhà đầu thôn, chị ta từ xa la hét chỉ vào Tư Dao. Tốp người đó chủ yếu là đàn ông, điều khiến toàn thân Tư Dao tê dại là trong tay mỗi người đều cầm loại nông cụ. Trong mắt , đó đều là hung khí. Bất kể ở đây có kì dị đến đâu chăng nữa nên biết quá nhiều mới phải. Lúc này, cảm giác sợ hãi hoàn toàn áp đảo tính tò mò của . gần như phát huy mọi khả năng để tháo chạy. Phải đổi hướng, thể tự chui đầu vào rọ của họ được. Tiếng kêu và bước chân truy đuổi mỗi lúc gần, Tư Dao dần dần cảm thấy có tiếng người quen quen. Quay đầu liếc nhìn nhận ra tốp người hồi sáng gặp ở thị trấn Hoa Tây, người phụ n trung niên, tài xế gầy nhom, những người đàn ông vây lấy . cảm thấy mình mỗi lúc hụt hơi, sớm muộn gì họ cũng đuổi kịp . Đột nhiên, tiếng động cơ từ hướng chênh chếch truyền lại. Tư Dao tuyệt vọng, cảm thấy thoát khỏi những đôi chân còn có thể nhưng sao trụ được lại với xe động cơ ? chiếc xe máy chắn ngang trước mặt Tư Dao, theo phản xạ định rẽ ngang người lái xe đội mũ bảo hiểm chợt gọi: "Lên xe với tôi!". Tiếng nghe rất trẻ. Tư Dao ngớ ra trong giây lát. Sau lưng vọng đến tiếng quát tháo chửi rủa nên do dự nữa, ngồi lên yên sau xe máy. Chiếc xe gầm lên, phi như bay đường núi nghiêng ngả. Tư Dao cố quay đầu lại nhìn, tạ ơn trời đất, đám người truy đuổi dần dần xa hút tầm nhìn. " là ai, tại sao lại cứu tôi? Bọn họ định làm gì tôi?" Trong đầu Tư Dao có vô số câu hỏi. đến "thôn quái dị" này vốn để giải tỏa những mối nghi ngờ nặng trĩu trong lòng, nay lại chuốc thêm những điều nghi hoặc càng nhiều hơn. Chiếc xe lên núi, rồi lại xuống dốc, vào rừng, cuối cùng dừng bên khe suối . đường, Tư Dao luôn lo lắng chiếc xe bé tẹo này long từng bộ phận ra . Xe vừa dừng nhảy ngay xuống, cảnh giác nhìn người lái xe. Người đó bỏ mũ ra, quay lại nhìn Tư Dao cười. Đó là chàng trai khôi ngô, trạc 18-19 tuổi, để tóc dài, bung ra khỏi mũ bảo hiểm, xõa xuống vai. "Tim tôi rất yếu nên muốn nhìn chị phải chết". ta ngồi xổm xuống vốc nước suối uống mấy ngụm, rồi vã nước lên mặt. "Sao lại thế?” "Chị từng đến hang quan tài, đúng ? nhóm mấy người các chị gặp ông già mặc áo mưa, ông già răn đe mọi người "Đau thương đến chết" nhưng mọi người vẫn bất chấp đúng ". Vẻ mặt ta khi điều này có vẻ bình thản nhưng hơi có chút khoái trá. "Sao cậu biết? Này, cậu là ai?” "Tôi là Trần Kỳ Lân, cũng là người thôn này, vừa tốt nghiệp phổ thông trung học, có tiếng là đứa con hư, hỗn thế ma vương, tiểu râu xanh của thôn...mặc dù từ đến giờ tôi chỉ có bạn .. “ "Tôi gặp bé ở đầu thôn, có phải bạn gáiậu ?” "Chị thông minh! Mẹ ấy tập hợp mọi người để bắt chị, còn ấy lại đến tìm tôi, bảo tôi cứu chị. Những điều tôi , vừa là do tôi đoán, vừa là do chị tự ra, có thứ là do chị Thuyên ” "Viên Thuyên? ấy cũng từng đến đây sao?” "Cũng suýt mất mạng! Tại chị ấy cứ hỏi khắp nơi, khiến người trong thôn đều biết chuyện. Cũng thể trách chị ấy, vì các chị gặp ông ta, ông ta răn đe mà ai thèm nghe, cứ vào hang để xem!” "Ông ta là ai? Đúng là người trong thôn à? Làm thế nào để có thể tìm được ông ta? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì; những người vào hang như chúng tôi phải chết sao?” "Tôi biết, biết, biết. Vẫn là biết” "Cậu đùa tôi à?" Tư Dao tin chàng trai này hoàn toàn hiểu biết tý gì, cũng cho rằng ta cố ý giấu mình. "Cậu chịu , tại sao còn giúp tôi?” "Tôi nhắc lại, vì tim tôi rất yếu mềm mà! Chị Viên Thuyên hồi đó hỏi tôi, tôi cũng chỉ trả lời có thế. Quanh tôi có rất nhiều chuyện kỳ quái, tôi đều có lời giải. Tôi sống ở đây mười tám năm, hỏi đứt cả lưỡi rồi, ngay bố mẹ cũng chẳng thèm ngó đến tôi, tôi vẫn cứ mù tịt về mọi chuyện". "Chẳng hạn là chuyện gì...?” "Chẳng hạn như, tuyệt đối được đến hang quan tài cách thôn đó rất xa, tại sao? có lời giải thích. Tại sao thôn này lại có tên? lời giải thích. Người trong thôn toàn có vẻ bí hiểm, họ làm gì? có lời giải thích. Những thôn xung quanh đều có lịch sử vài trăm năm, thậm chí vài ngàn năm, tộc phả chất cao như núi, tại sao lịch sử của thôn này là mảng trống ? có lời giải đáp. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng người trong thôn này đều là hậu duệ của người ngoài hành tinh. Đương nhiên tôi biết mình chẳng có chút năng lực đặc biệt gì để phô trương, dù coi là hậu duệ của người ngoài hành tinh cũng rất ngán..” "Quả là rất kỳ quặc, xem ra cả tôi và cậu đều là người rất tò mò. Người khác đều có thể chấp nhận thực tế có, còn cậu lại muốn tìm ra ” "Tôi biết nhiều lý lẽ cao xa. Nhưng thứ mà tôi thể chấp nhận là, bọn họ, tất cả mọi người trong thôn,ều bóp nghẹt ý nghĩ – ra ngoài kiếm sống của tôi” "Tại sao lại như vậy? Lẽ nào cũng có lời giải thích à?” "Có lời giải thích, nhưng sao hiểu nổi, còn ngán hơn cả giải thích". "Cậu cứ xem nào?” "Đau thương đến chết” Tư Dao đột nhiên lùi lại mấy bước: "Cậu gì?” "Đau thương đến chết". Chị nghe nhầm đâu, tất cả các vị bô lão đều : bên ngoài núi rất tốt, nhưng là thế giới khác, thế giới khiến người ta đau thương đến chết. cho cùng, dù bọn họ đều tôi là kẻ bỏ , nhưng vẫn thương tôi, muốn tôi bị thiệt thòi". Khóe miệng Kỳ Lân ra nét cười cay đắng. Tư Dao thẫn thờ: các vị bô lão đó dường như phải có lý. Cái thôn yên tĩnh này dù rất cổ quái nhưng chắc chắn có cuộc sống đơn thuần, có những chuyện rối rắm kỳ dị như trong thành phố. Những gì mình trải nghiệm trong vài tháng qua chẳng phải là minh chứng rất hay sao? "Vậy cậu xem, người trong thôn bí hiểm như thế nào?” " thể với chị được". Kỳ Lân chắc như đinh đóng cột. "Dù mọi người trong thôn đều bảo tôi là kẻ tệ hại, nhưng tôi thể ra những chuyện trong thôn, đây là vấn đề nguyên tắc, rất khó cho tôi. Bạn của chị là Viên Thuyên muốn cho tôi lô các đồ rất tốt, tôi thèm dỏ dãi, nhưng rồi vẫn giữ được miệng". " ngờ Viên Thuyên mà cũng có lúc bí. Thế ấy phải về tay ư?" Dù sao Tư Dao cũng tin Viên Thuyên lại chuyến công cốc. "Đương nhiên là . Đầu tiên là, chị ấy xác định được ông già mặc áo mưa ở trong bất cứ thôn nào thuộc vùng này. Trước khi đến đây chị ấy lượt những thôn lân cận, đây là điểm cuối cùng". "Tôi sớm ngờ ngợ, câu của ông ta "Xa quê từ , đến già mới trở về" chỉ là câu dối trá” "Kể cũng khó . Còn đây là thu hoạch thứ hai của chị ấy: mà chị ấy kiểm chứng được. "Đau thương đến chết" là chuyện có . Các bô lão trong thôn cũng như vậy, gần như chứng minh rằng ít ra ông già mặc áo mưa kia cũng có quan hệ xa xôi với thôn này. Thu hoạch thứ ba, t những người trong thôn lại tỏ ra hung với các chị như vậy, vì họ nghĩ rằng có thể các chị mang lại tai họa cho họ... Chi tiết này ngoài việc chứng minh ông già mặc áo mưa, hoặc là hang quan tài chắc chắn có liên quan đến thôn chúng tôi ra, còn ám chỉ tuyệt đối chuyện này mang lại điều gì tử tế tốt đẹp, chỉ phản tác dụng mà thôi. Chỗ này tôi có thể giúp chị làm , từ trước đến giờ trong thôn chúng tôi chưa từng thấy ông ta” "Cho nên Viên Thuyên mới càng đeo bám các vị bô lão trong thôn, cho đến khi bọn họ ra ” "Ngay tôi còn , mà chị lại mong các vị bô lão trong thôn à?” Tư Dao càng thấy khó hiểu: " đúng! Ông già mặc áo mưa có liên quan với thôn cậu, nhưng cậu lại chưa từng thấy ông ta xuất trong thôn. Nếu ông ta quả là người bày ra mọi chuyện, chỉ có khả năng ông ta liên quan đến quá khứ của thôn, mà phần lớn là trực tiếp dính dáng đến thôn của cậu nay” "Đồng thời, những người bị hại bởi lời nguyền của hang quan tài, đều bị lôi kéo đến đó vì bức thư điện tử. Nếu ông ta chính là người gửi thư, lại có dụng ý riêng lựa chọn hội du lịch đại học Giang Kinh để mời chào, việc này chứng tỏ có thể ông ta cũng liên quan đến đại học Giang Kinh hoặc là, ông ta sống ở Giang Kinh. Ông ta gửi lời mời, sau đó quay về Tân Thường Cốc, để chờ con mồi” "Rất thú vị, Viên Thuyên và chị gần như y hệt!” "Tuy vậy, tôi càng biết nên làm thế nào... Dường như tất cả mọi ngả đều tắc. Thôn quái dị của các cậu là bức tường dài đầy gai nhọn, Giang Kinh là đại dương mênh mông bờ bến. đâu để tìm ông già đó? Tức ơi là tức!” "Lúc đó xem ra Viên Thuyên còn tức hơn cả chị!" Kỳ Lân đúng là gã xấu nết, cậu ta tỏ vẻ khoái trá trước khó khăn của người khác. Đột nhiên vọng đến tiếng chim kêu thê lương, người Tư Dao bỗng run lên: "Đây là tiếng chim gì vậy?” " phải tiếng chim mà là tiếng còi tre! Đây là cách liên lạc riêng giữa vợ chồng tôi, ấy cảnh báo, người trong thôn tìm đến, lâu nữa tới. Chiếc xe này của tôi nổi đường núi trước mặt, muốn giúp mà giúp được. Ch theo khe nước này, nếu chạy cho nhanh, chưa chắc chị còn sống sót mà ra khỏi núi này đâu". Kỳ Lân là đùa hay . "Được, tôi ngay, nhưng cậu mau nghĩ xem, còn gì chưa cho tôi biết , bây giờ vẫn còn kịp” Kỳ Lân nghĩ ngợi, rồi : "Quả là còn gì nữa, chị , cho tôi gửi lời hỏi thăm chị Viên Thuyên” " ấy chết rồi". Tư Dao hơi nghèn nghẹn, thấy trong mắt Kỳ Lân lóe lên tia sợ hãi. chàng trai dám coi trời bằng vung thế mà vẫn có lúc thấy sợ hãi. Tư Dao chào tạm biệt, rồi quay người về hướng tây. "Chị chờ ". Kỳ Lân đột nhiên sải bước đuổi theo Tư Dao, rút từ trong bụng ra quyển vở nhàu nhĩ, dúi vào tay , : "Chẳng biết thứ này có tác dụng gì , nhưng ít ra cũng liên quan đến thôn của chúng tôi". - - - - - - - - - - - Chú thích (1) Chỉ phơi xác giữa trời, chôn, gọi là thiên táng; tập tục cổ xưa (2) Cách của phật giáo, "hãy trở về, thoát khỏi bể khổ”
Chương 5 HÀNH TRÌNH KỲ LẠ Đó là tập bản đồ. đúng ra là tập bản đồ chép tay, hai mươi mấy trang giấy trắng đóng lại với nhau, mỗi trang giấy đều có bức bản đồ vẽ tay, chỉ có hai màu đen trắng, hình như là người nghiệp dư thích vẽ bản đồ, dùng bút mực vẽ nên những tác phẩm này. Càng kỳ lạ hơn là, thoáng nhìn tất cả các bản đồ đều y hệt nhau, nhưng nhìn kỹ lại, đường nét đại thể của mỗi tấm bản đồ đều giống nhau, chính giữa có hai chữ “Diệm Sơn”, nhưng lại có nét khác biệt. Ví dụ bản đồ ở trang chỉ có mấy đường nét thô sơ, chú thích ở cuối trang ghi “Năm thứ nhất Diên Hoà thời Đường, nghi làm giả”. Những bản đồ phía sau dần tinh tế, có đường nét chi tiết hơn và đánh dấu địa danh, có tấm ghi chú thích “ niên đại”, có khi chú thích niên đại, ví dụ “Năm thứ nhất Gia Tĩnh thời Minh”, “Năm thứ hai Đạo Quang thời Thanh”, “năm 1935”, gần nhất là năm 1983. Bắt đầu từ trang bản đồ “Năm thứ ba Thiên Khải thời Minh” có vòng đánh dấu “Thị trấn Hoa Tây”, những tấm bản đồ từ đó về sau, phạm vi của cái vòng này ngừng ở rộng chứng tỏ quy mô của thị trấn Hoa Tây ngày càng lớn. ra đây là bản đồ của địa phương này, chúng đem lại cho mình những gợi ý gì? Thôn quái dị, chắc chắn có liên quan đến Thôn quái dị. Tư Dao từng xem tỷ mỷ tấm bản đồ có được ở thôn Thạch Lạp; vẫn nhớ vị trí của Thôn quái dị. giở tới trang cuối cùng ghi “Năm 1983”; quả nhiên ở vị trí Thôn quái dị có chấm đen đậm, chú thích chữ “A”. lại giở lên trang trước, chú thích bên dưới ghi “Năm 1957”, xem lướt qua, vị trí Thôn quái dị vẫn là chấm đen đậm, cũng có chữ “A”, nhưng nhìn kỹ thấy vị trí của chấm đen hơi chếch về phía đông nam. có gì lạ, bản đồ vẽ tay, có sai lệch là rất bình thường. lại lật lên trang trước là ”Năm 1935”,dường như chấm đen lại hơi lệch thêm về phía đông nam. Đúng là như vậy ư? Liệu có phải mắt mình lừa mình ? Mắt mình phải máy đo, chuẩn sao được? Nhất là khi ngồi chiếc xe khách đến sân bay, người luôn bị lúc lắc. ý nghĩ chợt lóe lên, Tư Dao lấy từ trong túi xách tay ra chiếc bút bi và khăn giấy màu trắng, giở ra đặt lên tấm bản đồ “Năm 1983”, góc khăn giấy khớp với góc bản đồ, dấu chấm đậm nằm ở vị trí của Thôn quái dị lên qua lớp giấy mỏng, Tư Dao đánh dấu lên mặt giấy, đồng thời đánh dấu ở vị trí “Thị trấn Hoa Tây” và “Thôn Thạch Lạp”. Tiếp theo, lại đặt tờ giấy lên bản đồ “Năm 1959”, cùng đánh ba dấu như thế, đặc biệt chú ý đến trùng khớp căn bản giữa vị trí Thôn quái dị và dấu chấm “Năm 1983”, thấy ràng vẫn có sai lệch , trong khi “Thị trấn Hoa Tây” và “Thôn Thạch Lạp” lại hoàn toàn lệch ly. Cứ như vậy, lần lượt đánh dấu từng trang từ sau lên trước cho đến “Năm thứ ba Thiên Khải thời Minh” là năm đầu của thị trấn Hoa Tây(1). Tư Dao kinh ngạc phát ra ở mỗi trang bản đồ, vị trí của Thôn quái dị giống nhau, bản đồ càng cổ vị trí của thôn càng lệch về đông nam hơn, sau mười bốn trang bản đồ, mười bốn điểm chấm tờ giấy nối thành đường vòng cung còn vị trí của thị trấn Hoa Tây và thôn Thạch Lạp từ đầu đến cuối thay đổi. Điều này chứng tỏ cái gì? Kỳ Lân đúng,ai bảo lịch sử của Thôn quái dị là ngắn? Ít ra cũng có vài trăm năm lịch sử. Thôn quái dị lúc đầu ở gần thị trấn Hoa Tây. Theo dòng thời gian, Thôn quái dị dần dần dịch sâu vào núi, theo đường vòng cung này…Đường vòng cung này, chính là con đường Tư Dao qua, con đường gian khổ đầy những xương cốt thiên táng trong các bụi cỏ và các tấm bia chữ! Tư Dao chợt thấy lạnh buốt từ trong đáy lòng. Phải! Đó là con đường chông gai biết chừng nào, giai đoạn lịch sử đầy biến động ghê gớm! Bao nhiêu bi kịch xảy ra ngay trước mắt ông. Những câu chuyện xa xưa, đầy bi thảm, dù ông chưa tận mắt trông thấy nhưng những năm gần đây vẫn ra trong trí não ông sống động như . Người mặc áo mưa phải ngày nào cũng mặc áo mưa, ông ngồi chuyến xe khách đến sân bay, ông già bình thường có đặc trưng gì nổi bật. Ông biết con đường về Giang Kinh có gió mưa gì, nhưng trong lòng ông mưa gió cuộn trào vì ông lại trông thấy tập bản đồ lịch sử chép tay. Tư Dao ngồi ghế hàng trước, chắc là vì sợ hãi điều gì, hít thở sâu, toàn thân khẽ run… Nhìn như vậy ông cảm thấy có chút khoái cảm báo thù. Đương nhiên, đây chỉ là mở màn, ác mộng vừa mới bắt đầu. (1) Năm 1623
Chương 6 THƯ TRONG BỤNG SÓC Đây là trận tuyết vào đông đầu tiên của Giang Kinh, so với năm trước hơi sớm, nhiệt độ cao nhất luôn xấp xỉ mười độ, cực kỳ giá lạnh. Tư Dao từ tắc-xi bước xuống, gần như chạy ào vào nhà, chưa đem hành lý lên gác chạy thẳng vào phòng Lâm Nhuận. Mấy ngày nay ở bên ngoài, nghĩ đến tình trạng thương tích của Lâm Nhuận, luôn thấy cắn rứt. Những ngày Lâm Nhuận dưỡng thương là rất quan trọng đáng lẽ nên túc trực cả ngày bên giường mới phải. Nhưng Lâm Nhuận rất thông cảm với , chỉ tỏ ý lo cho an toàn của , chứ hề ngăn trở làm việc. Cuộc điện thoại đêm qua, những lời nhớ thương của Lâm Nhuận, nghe còn chưa , định với hôm nay về Giang Kinh, nhưng kì7;c, vì muốn đem đến cho bất ngờ. tiếng cười trong trẻo dễ thương từ phòng Lâm Nhuận vẳng ra, lòng Tư Dao trầm hẳn xuống. Tư Dao chầm chậm vào phòng, trông thấy bên giường Lâm Nhuận phụ nữ dáng thanh thanh ngồi quay lưng lại, bộ tóc dài như thác nước buông rủ vai. Người ấy bón cho Lâm Nhuận thứ gì đó, chiếc bát trong tay bốc hơi nghi ngút. Lâm Nhuận nằm giường dịu dàng nhìn người phụ nữ, ánh mắt này chỉ thấy khi nhìn , từng khiến gần như tan chảy trong đó. Đáng tiếc, ánh mắt ấy lúc này lại dành cho người khác. Thấy Tư Dao lặng lẽ bước vào, thoạt tiên Lâm Nhuận ngớ người, lập tức đỏ bừng mặt, tỏ ra lúng túng: “Dao Dao, em…sao em lại về nhanh như vậy?” Phải, em về đúng lúc, làm phiền hai người. Mũi Tư Dao hơi cay cay. Mình nên gì đây? Mình nên làm gì? Nổi cáu ư? Bỏ ra ngoài ư? Người phụ nữ kia quay lại, mỉm cười nhìn Tư Dao. Dung mạo tuyệt đẹp, đặc biệt là vẻ hiền thục cao nhã khiến người vẫn luôn tin vào bản thân mình như Tư Dao cũng thấy khó mà bình tĩnh tự tin. Thực thể so sánh được! ”Dao Dao…” Lâm Nhuận càng ngượng ngịu, định giải thích, nhưng lại nín thinh. “Em…quay về đúng lúc, làm phiền hai người, em… vừa xuống máy bay… cất hành lý trước vậy”. Tư Dao muốn lưu lại thêm giây nào nữa, nhưng ít ra cũng phải tìm được nơi để có thể khóc trận cho thỏa. Đột nhiên, giọng nam trong trẻo vang lên từ phía sau: “Đây là Dao Dao à, trăm nghe bằng mắt thấy, ha ha, xem ra chúng tôi đến rất đúng lúc, vừa may được gặp ”. người đàn ông gầy gò khoảng ngoài năm mươi tuổi, đến từ phía sau, cười cười nhìn . Ông ta ăn mặc rất giản dị, chiếc áo jacket màu xanh đậm giặt nhiều tới mức bạc màu, cặp kính dày cộp, điển hình cho trí thức đứng tuổi. Chuyện gì thế này? Người phụ nữ kia cuối cùng cũng cất tiếng: “Cháu đúng là Dao Dao à? Mấy ngày cháu , và chú biết Lâm Nhuận cần chăm sóc nên xin đơn vị cho nghỉ...cháu còn xinh hơn cả trong ảnh!” Người này là ai? Rồi Lâm Nhuận cũng ra được câu hoàn chỉnh: “Dao Dao, đây là cha mẹ !” May mà mình chưa câu gì quá đáng! Dù là như vậy, Tư Dao cảm thấy cách nghĩ vừa rồi của mình ngu ngốc.Phải giấu Lâm Nhuận điều này. chẳng ngờ bà mẹ ấy giỏi giữ gìn nên trẻ lâu như vậy! nhìn kỹ mẹ Lâm Nhuận, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy nếp nhăn ở đuôi con mắt, bà đúng là người cao tuổi. nở nụ cười: “Cháu chào chú, chào ”. Cha Lâm Nhuận cười bảo: “ của cháu nhìn thấy người xinh đẹp là thể trầm trồ. Có lẽ con mọt sách như tôi vẫn có cái tật luôn cảm thấy đây đều là những cái thứ yếu, hai người chung sống quan trọng nhất là tình cảm, đúng ?” Tư Dao nhớ ra Lâm Nhuận từng cha là thầy giáo dạy ngữ văn ở trường trung học. Cha mẹ đều sống ở thành phố thuộc Tứ Xuyên xa xôi. Mẹ Lâm Nhuận lừ mắt nhìn ông, cười : “Thôi nào, gặp người xinh đẹp, tôi khen câu có gì là được? Dao Dao à, cháu về tốt rồi, chú muốn đưa Lâm Nhuận về quê tĩnh dưỡng thời gian, chỗ chú là vùng quê nhưng cũng có hai bác sỹ đông y chuyên khoa xương, trình độ rất cao. Lâm Nhuận cứ trì hoãn mãi, là muốn đợi cháu về, gặp cháu lần rồi mới …Lâm Nhuận, đừng trách mẹ mau miệng nhé…” “ cần đâu, cháu về, cháu có thể chăm sóc ấy ạ” Tư Dao nỡ xa Lâm Nhuận. “Kìa cháu,việc này đương nhiên chú biết. Nhưng cháu còn có nghiệp và công việc của cháu. chú biết, áp lực công việc của cháu rất lớn, khi nào xin nghỉ được cả ngày. Điều kiện ở quê dù bằng ở thành phố lớn như Giang Kinh, làm vốn chỉ kiếm được vài đồng, hay làm cũng chẳng quan trọng, có thể dành nhiều thời gian hơn chăm sóc nó. Đợi nó bình phục hẳn, nếu nó vẫn còn lười biếng nằm ỳ ở nhà vác gậy đánh đuổi nó về với cháu, được ?” Bà cười cười nhìn Lâm Nhuận. Tư Dao thấy bà đều rất có lý, dù trái tim luôn ở bên Lâm Nhuận nhưng thể ở bên liên tục, chăm sóc chắc chắn cẩn thận bằng cha mẹ nên gật đầu, cười : “Vâng, chắc chắn là chăm sóc tốt hơn cháu, cháu đành thả ấy thôi…Kỳ thực cháu rất yên tâm khi để ấy nằm nhà mình còn cháu vẫn chạy rông bên ngoài” Mẹ Lâm Nhuận vội : “Các chuyện cháu trải qua, Lâm Nhuận với nhiều. Cháu tài giỏi và kiên cường. Nghe cha mẹ cháu…cũng còn nữa. Sau này cứ coi chú là người nhà, được ?” Tư Dao thấy lòng rộn ràng,nghĩ bụng: “Lâm Nhuận rất tốt và nhiệt tình là được thừa hưởng từ cha mẹ”. Sau khi tắm gội thay quần áo xuống tầng dưới, thấy Lâm Nhuận và cha mẹ chỉnh trang để lên đường, túi lớn túi và xe lăn của Lâm Nhuận, được xếp lên xe tắc-xi. Sao lại nhanh thế? Mẹ Lâm Nhuận giải thích, vừa rồi gọi điện đặt được vé máy bay tối hôm nay cho nên lập tức gọi xe. Tư Dao muốn cùng đến sân bay, nhưng cha mẹ Lâm Nhuận ra sức can ngăn, khuyên hãy nghỉ ngơi cho khỏe, và họ còn lo lúc quay về trời tối lại chỉ có mình, sợ an toàn. Lâm Nhuận bịn rịn với hồi lâu, cũng khuyên nên vì vừa từ sân bay về, chẳng nên lại giống như tiếp viên hàng . Tư Dao bị Lâm Nhuận trêu, bật cười, hai người lưu luyến ôm hôn tạm biệt. Mắt rời chiếc xe cho tới khi nó khuất hẳn sau chỗ ngoặt, trời vẫn lạnh cóng nhưng đôi môi vẫn còn nguyên hơi ấm của Lâm Nhuận. Dù gần chập tối song Tư Dao lại cảm thấy trời sáng hơn, giống như đứa trẻ bị lạc bỗng trở về bên người thân, cả thế giới đối với trở nên đẹp tươi rạng rỡ. Kể từ năm ngoái khi cha mẹ qua đời, chỉ còn con mèo Linda và nương tựa lẫn nhau, nó như người thân duy nhất của bởi lời nguyền “Đau thưong đến chết” đáng ghét kia cướp sinh mạng những người bạn thân, làm cho cuộc sống hắt hiu của càng thêm độc. Nghĩ đến con mèo Linda, Tư Dao đột nhiên nhớ ra vừa rồi tất tưởi ra vào giúp Lâm Nhuận chuyển hành lý lên tắc-xi,lúc trước Linda còn quấn theo chân người, sau đó rình cơ hội chuồn ra khỏi nhà. Linda cũng là con mèo "giang hồ", luôn khát vọng về thế giới bên ngoài, hễ có cơ hội là lủi chơi, cho đến khi bị bọn mèo hoang bắt nạt hoặc đói bụng mới vác cái bộ dạng đáng thương quay về. Trời sắp tối, Tư Dao muốn Linda lang bạt bên ngoài trời giá lạnh, gọi mấy tiếng “Linda…meo meo” nhưng nghe thấy bất cứ động tĩnh nào. Tuyết đất được gạt , Tư Dao hỏi bà già mới chuyển đến ở nhà bên cạ có nhìn thấy con mèo , bà lắc đầu. May mà đứa bên nhà hàng xóm xe đạp qua,chỉ mảng rừng cây phía đông , : “Em thấy con mèo nhà chị chạy vào đó”. Tư Dao cảm ơn, chạy nhanh qua đó. Gọi là rừng cây, thực ra chỉ là đám thông trồng san sát. trông thấy Linda đâu, Tư Dao lặng lẽ nghe ngóng lúc, và nghe vẳng đến tiếng sột soạt. đột nhiên nhớ lại đây chính là nơi lần đầu dạo với Lâm Nhuận phát ra có người bám theo mình : Lâm Mang, Dục Chu hoặc thầy giáo Cung cũng từng bám theo , hôm nay, liệu “giác quan thứ sáu” quá nhạy cảm của có được nghỉ ngơi ? Tư Dao lại gọi “Linda”, rồi chầm chậm vào rừng thông, nhìn kỹ từng chỗ nền đất qua. Lá thông phủ dày mặt đất, bên là lớp tuyết mỏng. Những tiếng sột soạt lại vẳng đến ngay phía trước. Tư Dao bước nhanh hơn, trong tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân dẫm tuyết và lá thông nghe rin rít. tiếp về phía trước, mặt tuyết xuất vết chân mèo xíu còn mới, chắc chắn là của Linda. Dấu chân mèo mỗi lúc , chắc chắn Linda ở gần đây. Bỗng nhiên choáng váng: dấu chân mèo đằng trước có màu mà rất sợ nhìn thấy : Đỏ sậm! Lẽ nào Linda gặp chuyện bất trắc? Ai lại điên rồ như thế, ra tay với con mèo vô tội? Lẽ nào bên cạnh mình, ngoài Lâm Mang và Dục Chu ra, vẫn còn kẻ thù? Tim đập loạn xạ, lần theo vết mấu, lòng càng nặng trĩu. Vài vết máu còn dính những sợi lông màu vàng xám, chính là màu lông của Linda. Tiếng sột soạt ở ngay sau cái cây trước mặt, Tư Dao che miệng tới. thét lên: trời ơi! Lòng lập tức nhõm hẳn . Linda cố gắng cắn xé con sóc- nó có màu lông vàng xám - chắc con vật đáng thương chưa kịp tích trữ đủ thực phẩm cho mùa đông, phải kiếm ăn dưới trời tuyết, nên mới trở thành trò chơi của thợ săn nghiệp dư Linda. Đúng thế, Linda ăn no, nó bắt con sóc này phải vì cái dạ dày mà thuần tuý chỉ là tiêu khiển. Tư Dao trừng mắt : “Linda, tàn nhẫn quá, về nhà mau!” Linda có vẻ luyến tiếc ,ngẩng đầu lên, lòng Tư Dao lại trĩu nặng.Con sóc nằm ngửa ,bụng bị mổ ra- là bị rạch chứ tuyệt đối phải bị Linda cắn; vuốt và răng của con mèo thể rạch bụon sóc cách gọn ghẽ như thế kia. Con người làm. Là có dụng ý gì vậy? cố chịu đựng chất vị toan trào lên trong dạ dày, chầm chậm tới, ngồi xuống, nhhặt cành thông lật da bụng con sóc ra. ống đựng phim tròn bằng nhựa. Tư Da gảy hộp phim ra, run run cầm lên nhìn kỹ. Nên làm thế nào đây? Tính cách của vẫn thế, thay đổi được. Tư Dao mở nắp hộp ra. Trong hộp đựng phim là tờ giấy cuộn tròn. Mở ra, là tấm ảnh . thoáng nhìn và đờ người ra như tượng gỗ. Rất lâu dám tin vào mắt mình, lại nhìn kỹ lưỡng hơn. sai,quang cảnh trong bức ảnh chính là Bộ Nhai Lương- cây cầu độc đáo ở Tân Thường Cốc. Năm người trong bức ảnh giống như gia đình, đôi nam nữ trung niên, ba thiếu niên đứng gần vách núi, sau lưng là chiếc cầu đá hẹp, xa hơn là dãy núi xanh mờ. Cái làm Tư Dao chú ý nhất là thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc dài tung bay trước gió,làn da trắng mịn, cặp kính đen, bộ váy đen, giống như người cõi tiên “ ăn thức ăn của trần gian” Liệu có phải người từng quen biết? Hay là hàng ngày đều gặp mặt? Tư Dao dám tin vào mắt mình nữa. Người thiếu nữ tuyệt đẹp đó là Lịch Thu.
CHƯƠNG 7 CHÂN TRẦN CHẠY TRONG ĐÊM TUYẾT RƠI “Có điều gì mà thể ở nhà? Sao phải ra đây? Hay là mới được thưởng lớn cuối năm, định thết đãi?” Tử Phóng choàng chiếc áo lông vào lưng ghế, cầm thực đơn nghiên cứu tỉ mỉ. Tư Dao dã phá lệ, hẹn Tử Phóng đến nhà hàng “Tùng Viên” bên cạnh tiểu khu “Ốc đảo quí tộc”, với thái độ mấy hào hứng: “Thưởng cuối năm à? Tôi xin nghỉ quá nhiều để điều tra, bị trừ lương là may rồi… Hôm nay chỉ có chúng, còn có cao nhân nữa.” “Còn siêu hơn tôi?” “Ít ra hai người cũng chuyện qua điện thoại với nhau – ấy là tiến sĩ của đại học Giang Kinh, tên là Trương Sinh”. Tử Phóng cười vang: “Tôi nhớ ra rồi, lần đó bị Dục Chu bắt cóc, ta từng gọi điện cho tôi, hỏi thăm tung tích của . Gã ấy khá thú vị, có chút gì giống người thường.” “Thôi nào, nếu so sánh kỹ, mấy người chúng ta ai cũng có chút gì gi người thường”. Tư Dao giơ tay xem đồng hồ. “Tuy vậy, quan niệm về thời gian của chàng này có vẻ tệ quá, muộn nửa giờ rồi.” Lại đợi thêm lúc, cuối cùng Trương Sinh cũng tới, tò mò nhìn ngang ngó dọc. Tử Phóng chế nhạo: “Tiến sĩ Sinh! Lúc mẹ có mang , biết là trai hay , chắc chắn cha mẹ từng bàn bạc, nếu sinh con trai đặt tên là Trương Sinh, nếu sinh con , nhất định đặt là Trương San San(1), đúng ?” Trương Sinh ngớ người: “Kìa sao tò mò, linh tinh như vậy?” Tư Dao lườm Tử Phóng, rồi chỉ đồng hồ, Trương Sinh hiểu ra, cười cười: “Tôi đến muộn. Rất xin lỗi, muộn mất rồi; tôi có cái tật hễ ngồi trước máy tính là quên béng cả thời gian, bắt các bạn chờ lâu. Dao Dao, sao lời của bạn điện thoại nghe bí hiểm thế?” “Thứ nhất, đây là chuỗi ký tự và chữ số do Viên Thuyên để lại cho cha mẹ ấy trước lúc chết, còn dặn học phải chuyển cho tôi. Ai có thể giúp tôi kiểm tra xem nó có ý nghĩa gì? Có phải mật mã hay ?” Tư Dao chỉ chuỗi ký tự và chữ cái bì thư. Tử Phóng và Trương Sinh cúi gần để xem, quả nhiên là chuỗi ký tự có đặc trưng gì riêng biệt: LW586136697400C. Tử Phóng lắc đầu : “Tôi biết khó nên thoái lui, thứ trừu tượng thế này chỉ có thể giao cho tiến sĩ Sinh.” Trương Sinh cẩn thận đọc đọc lại mấy lần, rồi lẩm bẩm “ phải nó, quả là cso cảm giác từng nhìn thấy, nhưng xem ra nó chẳng có đặc trưng gì.” “Cái thứ hai là bức ảnh, các xem, nhất định phải bình tĩnh, nếu làm đổ đồ uống bàn mất.” Tư Dao đưa bức ảnh lấy được trong bụng con sóc ra trước mặt Trương Sinh và Tử Phóng, “Đây là bức ảnh chụp cầu Bộ Nhai ở Tân Thường Cốc, Trương Sinh từng nhìn thấy cảnh quan nơi này, đúng ?” Tử Phóng và Trương Sinh cùng kêu lên “ôi”, mắt dán vào người thiếu nữ xinh đẹp bức ảnh. “Lẽ nào là ta?” Tử Phóng cuối cùng cũng hiểu được dụng ý tại sao Tư Dao lại chọn nhà hàng này, mà ngồi nhà, để cùng bàn bạc phương hướng điều tra. “ thể tưởng tượng được, sao có thể là ta nhỉ?” Sau khi bị choáng, Tử Phóng vẫn nhắc lại. Trương Sinh cũng từng gặp Lịch Thu, trong đầu cố gắng liên hệ bức ảnh này với những gì mà Tư Dao gặp phải. lật phía sau tấm ảnh, lắc đầu “Ảnh ghi ngày tháng, chụp từ bao giờ. Nếu những người ảnh đều từng đến hang quan tài, biết họ còn sống hay ”. “Điểm này tôi có thể trả lời bạn: ít nhất còn người sống. chưa từng gặp ‘Tiên nữ’ này à?” Tử Phóng chỉ vào Lịch Thu. “Đương nhiên tôi biết “tiên nữ” mà . Nhưng bức ảnh này giống như chụp từ xa, tiên nữ lại đeo kính râm, rất khó phán đoán 100% là giáo Thu. Vả lại, nếu người tấm ảnh này đúng là ta dựa vào đâu để bảo ta còn sống?” Trương Sinh cách nghiêm túc “Sao? có ý gì vậy? Tức là ngôi nhà của chúng tôi có ma à? Đây là cách mới mẻ quá nhỉ.” Tử Phóng có phần giễu cợt. “Thôi nào, trong khi còn chưa biết , chúng ta có thể bình tĩnh chút để điều ta ? Tử Phóng, thực tôi rất ngại khi phải ra điều này: có thể điều tra về con người của Lịch Thu ?” Tư Dao cảm thấy mình làm việc gì sai trái. “ cần tôi cũng điều tra, lòng hiếu kỳ có thể khiến ta chết dở mà!” Trương Sinh cảm thấy có gì đó phải lắm, lúc này mới nhớ ra, hỏi: “Kỳ lạ quá, mấy người đều ở cùng nhà, tại sao hỏi trực tiếp ta?” Tử Phóng và Tư Dao nhìn nhau, lập tức đều cười vang, Tư Dao : “Đại khái là vì tôi vẫn bị chột dạ, những gì tôi trải qua cách đây lâu mách bảo tôi: bên cạnh ta, ai rất giống người xấu có lẽ lại là người nguy hiểm nhất. Trực tiếp hỏi ta, nếu ta trả lời qua loa cho xong sao? Trái lại còn làm rối loạn phán đoán của tôi. Huống hồ đại ca Tử Phóng này thể để cái hứng thú điều tra tuột khỏi tay mình, đúng ?” “ sai chút nào, thú vui lớn nhất của điều tra là quá trình, trong khi Lịch Thu hề phòng bị, tôi tin rằng có thể điều tra ra những tư liệu giá trị nhất. Câu hỏi lớn nhất lúc này là…” “Bạn lấy được bức ảnh này ở đâu?” Trương Sinh cướp lời hỏi trước. Tư Dao kể lại cho hai người nghe chuyện tìm con mèo Linda hôm qua. Tử Phóng vẫn ngồi ngay ngắn, còn Trương Sinh lại như ngồi bàn chông. “Ai gửi tấm ảnh này cho ? Bấể kẻ đó là ai, chắc chắn là kẻ rồ dại.” Tử Phóng điểm lại những người bạn của Tư Dao, chỉ còn có Thường Uyển. Thường Uyển từ khi bị Lâm Mang lợi dụng lừa dối, suýt nữa thành trợ thủ của ta mấy ngày này giống như đứa trẻ luôn giật mình vì sợ hãi, khiến Tư Dao phải thường xuyên an ủi. Chẳng có lý gì mà nghi ngờ Thường Uyển. “Tôi nghĩ có lẽ tôi biết đó là ai. Ông già mặc áo mưa . Bây giờ tôi càng ngày càng cảm thấy mọi điều đều do ông ta thao túng. Từ lần đầu tiên ra lời nguyền “Đau thương đến chết”, ông ta lần lượt có mặt ở trường các vụ tai nạn của mấy người bạn tôi, luôn khiến tôi cảm thấy đây là trò chơi gì đó, loại trò chơi cực kỳ tàn nhẫn. Lâm Mang rồi Dục Chu cũng vậy, dù họ đều phạm tội khó tha, nhưng dường như họ chỉ là vai diễn vừa khớp với các phần trong trò chơi đó – vai kẻ ác. Còn kết quả của trò chơi này chính là những người tham gia lần lượt phải “Đau thương đến chết”. Bức ảnh này, nhất định lại là nước cờ của ông ta. Đáng buồn là, tôi lại tiếp tục làm quân cờ trong tay ông ta. Còn vì sao việc này lại liên quan đến Lịch Thu, đúng là câu đố.” “Vậy mục đích của ông ta là gì? Bất kỳ ai làm việc gì đều cần có mục đích, nhất là ông già mặc áo mưa kia, theo cách của , ông ta mưu tính thâm sâu, ông ta càng thể mù mờ làm việc, mù mờ chơi trò chơi.” Lúc này Tử Phóng cũng hơi thấy kinh sợ. “Vừa may gần đây tôi luôn tự hỏi mình. Mấy ngày trước tôi lại đến núi Vũ Di, phát ra ông ta có gốc gác gì đó với cái thôn quái, những người trong thôn đó dường như muốn đánh chết tôi, hết sức đáng sợ.” “Cho nên tôi biết tên thôn đó, để tôi kiểm tra xem sao.” “Nhưng thôn đón lại có tên, bản đồ chỉ đánh dấu thôn A.” “ gặp ông già đó trong thôn à?” “, chàng trai người ở thôn đó với tôi, ông già mặc áo mưa tuy có dây mơ rễ má với thôn của họ, nhưng chưa từng xuất trong thôn. Sau này tôi nghĩ, nơi ở chính thức của ông già mặc áo mưa phải là ở Giang Kinh. Đây chỉ là suy luận nhưng bức ảnh này là chứng cứ. cách khác, chừng ông già đó luôn theo sát tôi, nắm chắc mọi bí mật của tôic ảnh này chỉ là gửi thông tin cho tôi, hy vọng tôi tiếp tục tham gia trò chơi của ông ta.” “Cứ như là vẫn còn bí mật gì đó? Lẽ nào ông ta có việc gì quan trọng khác để làm, ông ta lấy gì ăn để sống chứ? Trừ phi…” “Ông ta rất giàu!” Trương Sinh đột nhiên bật ra câu. Ba người nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến món tiền lớn hiểu sao Viên Thuyên lại có được trước lúc chết. Nhiều đầu mối rắc rối như vậy khiến họ sao hiểu nổi. Ba người bàn bạc rất lâu, lúc ra khỏi nhà hàng gần nửa đêm. Trương Sinh đạp xe về đại học Giang Kinh, trước khi còn dặn Tư Dao nếu đường ta bị ngã lên tuyết thành đám nát nhừ phải bưng canh bón thuốc cho ta. Vì nhà hàng ở gần nhà nên Tư Dao và Tử Phóng định bộ về. Trước cửa nhà hàng, Tử Phóng phát ra trong điện thoại mà ban nãy ta cố ý tắt chuông có mấy cuộc gọi khẩn cấp, bèn bảo Tư Dao đợi, ta nhanh. Tư Dao ngao ngán nhìn xung quanh, bỗng nhiên giật thót mình. con đường chếch phía đội diện đằng xa, thiếu nữ mặc váy trắng nhanh trong mưa tuyết bay lả tả. Dưới ánh sáng đèn đường, cái bóng chập chờn, mờ tỏ, vô cùng kỳ quái. đặc biệt chú ý đến chi tiết ta dường như chân trần. dáng người mảnh dẻ, da trắng như tuyết, có phải người từng quen? Đúng là ta?! vội vàng quay đầu gọi Tử Phóng. Tử Phóng dùng tay bịt điện thoại, hỏi xảy ra chuyện gì. Tư Dao chỉ phía trước mặt : “ xem, quá chỗ rẽ kia, nhìn về phía trước, trông thấy gì ?” Tử Phóng ngớ ra: “Mấy đẹp đứng tuyết, quảng cáo áo mùa đông chứ gì!” “Sao vậy?” Hóa ra Tư Dao chỉ vào tủ kính trưng b ày của cửa hàng Đông Đằng, tủ kính là tấm quảng cáo lớn với ảnh vài trẻ, mặc những bộ quần áo mùa đông rất đẹp đùa chơi tuyết, khuôn mặt rặng rỡ hơn cả ánh mặt trời, tươi cười với khách qua đường. mặc váy trắng như chạy kia còn thấy tăm hơi. “Nhưng vừa nãy ở đó, trước tấm quảng cáo tủ kính kia tôi nhìn thấy mặc váy trắng chạy nhanh trong mưa tuyết, nhìn kỹ hình như chính là Lịch Thu!” Tử Phóng kinh ngạc nhìn Tư Dao. Tuy lời, nhưng Tư Dao có thể cảm thấy ràng lời của làm ta tin được. Nửa đêm khuya khoắt thế này có ai lại mặc váy, chạy chân trần trong tuyết? Đêm khuya, Tư Dao vẫn sao ngủ được. Ngoài cửa sổ là bầu trời Giang Kinh, dòng khí lạnh và ấm giao tranh, tạm thời chưa phân thắng bại; tuyết vừa rơi thầm chảy tan trong đêm, thi thoảng có tiếng giọt nước rơi vào mái hiên lợp ngói ở tầng dưới. ngày trôi qua, kết quả điều tra thế nào rồi? Tử Phóng gì, chứng tỏ tiến triển chưa đâu vào đâu, nếu ta chắc chắn lóe xóe ra. Tấm ảnh do Linda mang đến, dù có phải là do người mặc áo mưa thao túng hay khôg, dường như thầm cảnh cáo : có đôi mắt luôn dõi theo sát sàn sạt. Cảm giác này so với những sóng gió QQ cách đây lâu, hình như còn khiến người ta càng sởn tóc gáy hơn. Và càng khiến tài nào ngủ được. Dù cửa sổ có lồng sắt, nhưng cảm giác bị theo dõi từng có truớc đây vô tình trỗi dậy, thậm chí còn có thể cảm thấy đôi mắt đó trong bóng tối. vốn cho rằng sau vụ việc Dục Chu tự hủy hoại mình và Lâm Mang bị bắt cặp mắt trong bóng tối còn quấy nhiễu mình nhưng nhầm. Cặp mắt đó còn ngoan cố theo dõi hơn cả khi trước. Thậm chí đó còn là cặp mắt từng nhìn thấy, tràn đầy oán hận và cháy bỏng mong muốn báo thù. Lồng sắt ngăn cản nguy hiểm ở bên ngoài, nhưng lại ngăn cản lối mình thoát ra. Mình chạy trốn cái gì? khủng hoảng trong lòng? Nỗi sợ hãi về tương lai? Sợ hãi vì “Đau thương đến chết”? Chứng sợ hãi gian khép kín, mày đến rất đúng lúc. Cuối cùng cũng mơ màng thiếp , giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, dường như lại bị nén chặt trong gian chật hẹp, tất cả xung quanh đều là những thứ cứng ngắc, lạnh như băng, tuyệt đối phải là căn phòng được trang trí cẩn thận của . Hình như bị gông cùm, thể cựa quậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn tất cả xung quanh vụt biến đổi từng phút. Bốn bức tường lạnh giá bỗng trở nên nóng hừng hực, cảm thấy từng cơn nóng ập đến, ánh lửa nhảy múa trong mắt. gào lên kêu cứu nhưng ai trả lời. cố gắng thoát ra khỏi gông cùm ấy ra cửa, muốn đẩy cửa xông ra khỏi biển lửa nhưng lửa ập vào từ bên ngoài, cánh cửa giống như đáy nồi đặt lửa bỏng, chạm vào được, huống chi cửa bị khóa trái. Hơi nóng hầm hập khiến toàn thân ướt đẫm. Tư Dao giật mình tỉnh dây mồ hôi nhễ nhại. thể ngủ tiếp được bèn khoác áo ngồi dậy, đến bên cửa sổ, nhàng đẩy cánh cửa ra. cơn gió lùa vào. Cảm giác sợ hãi vì bị đè nén bởi gian khép kín cũng vơi đôi chút. Bên ngoài tuyết tan và mưa rơi tí tách, luồng đèn đường phía xa xa chiếu muôn vàn hạt mưa rơi. Và cái bóng màu trắng xuất . mảnh dẻ mặc váy trắng, mái tóc đen nhánh xõa vai. Nếu là hai tháng trước, Tư Dao sợ hãi kêu lên “Kiều Kiều.” Nhưng biết phải Kiều Kiều, cái bóng này rất quen. Lịch Thu! Thế này là thế nào? Tại sao trong đêm đông giá rét thế này mà ta mặc mọt chiếc váy dài mong manh… có lẽ là váy ngủ, rồi chạy trong mưa? ấy trốn tránh cái gì? Tìm kiếm cái gì? Cái bóng mặc váy trắng lặng lẽ biến mất, Tư Dao lập tức đẩy cửa ra, đến trước cửa phòng Lịch Thu. Cửa phòng Lịch Thu dang mở. Tư Dao đứng ngoài khẽ gọi “Chị Thu”, có tiếng đáp lại. hít hơi sâu, nhàng bước vào trong. Chiếc đèn áp tường trong phòng được chỉnh đến mức tối nhất, quả nhiên Lịch Thu ở giường. Tư Dao ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử đặt bàn, 12 giờ 25 phút, nửa đêm. Lúc quay người chuẩn bị ra, bất chợt nhìn thấy tập album ảnh mở ra giường Lịch Thu. nảy ra ý, bèn đến đó. bức ảnh quen thuộc đập vào mắt . Bức ảnh chụp năm người đứng trước cầu Bộ Nhai, chính là bức ảnh được cất trong hộp đựng phim giấu trong bụng con sóc ở rừng thông. Vậy , thiếu nữ trong bức ảnh chính xác là Lịch Thu. ta liên quan gì đến Tân Thường Cốc và cả lời nguyền “Đau thương đến chết”? Tại sao từ trước tới nay nghe thấy ta tới việc này? ta che giấu điều gì? Dù cảm thấy thỏa đáng nhưng Tư Dao vẫn muốn lật giở quyển album ra xem, hy vọng có thể tìm thấy nhiều đầu mối hơn. Lúc này, từ tầng dưới đột ngột vang lên tiếng mở đóng cửa khe khẽ. Chắc chắn là Lịch Thu về. Làm thế nào bây giờ? Nếu quả thực Lịch Thu có vấn đề mình hoàn toàn nên đánh động vội. nhón chân ra khỏi phòng Lịch Thu, chui tọt vào phòng mình, nhàng khép cửa, chỉ để lại khe để nhìn ra ngoài. Hành lang gần như tối om, chỉ có ánh đèn lờ mờ trong phòng Lịch Thu lọt ra. Tư Dao cố căng mắt nhìn, thấy bóng người màu trắng từ từ lên cầu thang, tiếng động. Dáng người ấy đúng là Lịch Thu, chính là bóng người vừa thấy bên ngoài cửa sổ, mặc váy trắng chạy trong tuyết lả tả, mặc váy trắng chạy qua tủ kính trưng bày của cửa hiệu Đông Đằng phố. Lịch Thu “ ăn thức ăn của trần gian”, lẽ nào thực là người đứng ngoài trần thế? bất chợt nhớ đến dáng ngồi độc của Lịch Thu trong bóng tối, nhớ đến cuộc trò chuyện cách đây lâu của hai người, Lịch Thu từng , mấy ngày nay gió mưa khiếp quá ngủ ngon giấc(2). Chạy trong đêm mưa lạnh giá, đương nhiên là ngủ ngon. nhớ đến đôi chân trần của người con mình thấy đêm qua mà giật mình. nhàng mở cửa xuống tầng dưới, khẽ mở cửa chính, bật đèn lên. Dù lường trước nhưng tim vẫn thắt lại. mặt phiến đá ngoài thềm rành rành có hai vết chân ướt, vết ngón chân cho thấy rất – quả nhiên là Lịch Thu chân trong tuyết! Tư Dao thẫn thờ quay về phòng mình, đờ đẫn nằm xuống. Tất cả những việc này đều nằm ngoài khả năng lý giải của . Có lẽ, đó chỉ là những cảnh trong giấc mơ, giấc mơ bao giờ hiểu nổi --------------------------------------------------------------------------------------------------------- 1. San San: chậm chạp lững thững 2. Xem lại phần 1 của bộ sách này.
Chương 8 NỖI SỢ HÃI BỊ KHÉP KÍN “E là cả Giang Kinh này chỉ mình ấy có thể đoán được giấc mộng của mình”. ghế ở phòng chờ, Tư Dao bồn chồn nhìn về cánh cửa phòng khám của Du Thư Lượng. Nhận thấy bên là im lặng nặng nề, bèn quay sang Thường Uyển: “Cảm ơn Thường Uyển dành thời gian đưa mình khám”. Thườển rốt cuộc nén nổi, : “Mình biết mục đích của Dao Dao khi cậu bảo mình đưa cậu …Thực ra cậu cần ai đưa , mà là cậu muốn tỏ ra tín nhiệm mình, dù trải qua những chuyện đó nhưng cậu vẫn coi mình là bạn thân. Nhưng như thế này lại càng khiến mình nghĩ ngợi, căm ghét bản thân mình sao lại hồ đồ đến thế?” Thường Uyển từng bị Lâm Mang lợi dụng, bỏ thuốc ngủ cho Tư Dao uống, suýt nữa cả hai người cùng bị Lâm Mang sát hại. “Uyển Nhi ngố ạ, cậu đừng nghĩ thế. Toàn bộ câu chuyện, là do cậu rơi vào bẫy của Lâm Mang. ta muốn làm cho hai đứa mình nghi kỵ lẫn nhau, ngày càng tin nhau, làm cho mình mất tất cả bạn bè. Chúng ta thể nào tiếp tục lún sâu vào cái sai như thế.” Nghĩ đến cái chết thảm bất ngờ của Lâm Mang, từ nơi sâu thẳm yếu mềm nhất trong long Tư Dao lại run lên khe khẽ, hiểu sao vẫn thầm cảm thấy đau đớn. “Rốt cuộc ta chết như thế nào? Có thuộc về trách nhiệm của cảnh sát ?” “Cái chết của ta cũng là cố bất ngờ như cái chết của mấy người kia, thể trách ai được.” “Đau thương đến chết?” “Nghe có vẻ hơi mâu thuẫn phải? là "đau thương đến chết”, nhưng ứng nghiệm với lời nguyền chết chóc ấy lại là những cố bất ngờ.” “Mình nghĩ lúc ta chết chắc phải rất đau xót. Thực ra ta đối với cậu… thôi, nữa, sợ cậu lại giận mình.” “Mình biết… ta… nếu ta có thể gặp bác sỹ để xin trợ giúp như mình, có lẽ đến nỗi như vậy.” “Có lẽ thế, nhưng bây giờ, chỉ còn lại mình và cậu, hễ nghĩ tới là mình lại vô cùng sợ hãi.” “Cho nên chúng ta càng phải nương tựa vào nhau, rũ bỏ hết mọi nghi ngờ trước đây, phải thương nhau như chị em trước kia để cùng nghĩ cách giải quyết vấn đề, câu thấy thế nào?” ra chính mình cũng sợ, có lúc sợ đến mức phải vùi đầu vào gối mà khóc. Nhưng mình muốn vứt bỏ cơ hội sống, mình vẫn hướng về cuộc sống tươi đẹp của con người. Tư Dao tự nhủ. Người y tá tới : “Mạnh Tư Dao, chủ nhiệm Lượng mời vào!” Tư Dao bảo Thư̖ng Uyển: “Phiền cậu chờ mình nhé, nghĩ xem lát nữa đâu ăn trưa” Thư Lượng giở biết bao nhiêu lần những ghi chép ngắn gọn về những lần khám cho Tư Dao trước đây. Tuy thoả thuận hẹn khám lần này, vẫn phải cân nhắc mãi, gần như có phương án điều trị. Lúc này lại gắng nhớ lại nội dung lần trò chuyện trước, hy vọng có thể giúp cho chẩn đoán hôm nay. “Lúc hẹn khám em có nhắc đến tình hình nằm viện ở bệnh viện số 7 cách đây lâu. Tôi hỏi sơ qua bác sỹ Tạ Tốn về bệnh tình của em, hình như mấy tuần vừa rồi em trải qua ít chuyện?”. Tư Dao gật đầu: “ Bác sỹ Lượng thực là người có tâm.” “Mong là em khó chịu về việc tôi điều tra trước. Các vấn đề về tâm lý luôn liên quan đến những chuyện em phải trải qua, bao gồm cả tình trạng sức khỏe, nhất là khi kê đơn thuốc tôi phải hiểu cặn kẽ quá trình bệnh trạng của em.” “Đương nhiên ạ, làm như vậy là để tốt cho em, đấy là lý do vì sao em cảm thấy cần giúp đỡ thêm.” thành khẩn của Tư Dao khiến Thư Lượng có phần cảm động. “Căn cứ vào cuộc chuyện của chúng ta lần trước, tôi cảm thấy tình hình của em khá là đặc biệt… Đương nhiên mỗi người tìm đến bác sỹ đều có những lý do riêng. , rất nhiều người mắc phải tình trạng giống em, bị ám ảnh bởi những chuyện tháo gỡ nổi, vì thế sinh ra ảo giác nhưng những người tích cực tìm hiểu vấn đề, tìm lời giải như em nhiều. Những người đó rất bị động, chính vì cố gắng tìm lời giải nên cuối cùng dẫn đến tình trạng tâm thần phân liệt nghiêm trọng, ảo giác chiếm ưu thế, thậm chí chỉ đạo cuộc sống bình thường của họ… Mong rằng những câu này của tôi khiến em quá căng thẳng”. “ đâu, phân tích rất có lý, em còn cảm thấy khen em vì em bị động, đúng ? Em nghĩ, mình cũng có gì là khác biệt rệt so với mọi người. Ảo giác xuất từ mấy tháng nay, lúc mới bị em cũng mặc kệ, nghĩ là chỉ ít lâu hết, ai ngờ càng ngày nó lại càng nghiêm trọng. Em phải đối mặt với vấn đề này, thực ra là vì bức bách mà thôi. Gần đây em thườngếu sớm nghe lời người bạn trai, đến tìm , chưa biết chừng chẳng bị kẻ xấu lừa gạt lâu như vậy.” Suy nghĩ này là kết quả sau khi Tư Dao tự phân tích nghiêm túc và nhận thấy Lâm Mang cũng như Dục Chu đều thành công trong việc lợi dụng ảo giác của . “Nếu em ý thức được những vấn đề này việc điều trị của chúng ta từ nay về sau dễ dàng hơn rất nhiều.” “Nhưng em cảm thấy bây giờ vấn đề mỗi lúc nhiều. chỉ chứng bệnh sợ khép kín của em ngày càng tăng, em còn bắt đầu tin vào mắt mình nữa, biết có phải ảo giác trở lại .” “Em cứ từ từ, trước tiên về chứng bệnh sợ khép kín. Lần trước thời gian ngắn quá, chúng ta nhiều về những ảo giác mà chưa về vấn đề cảm giác sợ hãi. Xem bệnh án của em, trước đây em từng được điều trị về nhận thức, ràng chưa trị tận gốc – nhưng ít ra cũng được cải thiện. Tuy vậy, xem các ghi chép bác sỹ trước đây chưa nhắc đến căn nguyên, hay là bản than em cũng biết căn nguyên của nỗi sợ hãi này? Nếu em đồng ý, tôi có thể giúp em cùng phân tích.” Thư Lượng cảm thấy giữa chứng sợ hãi bị khép kín của Tư Dao và chứng tâm thần phân liệt cấp độ chắn chắn có mối lien hệ sâu xa, dù chúng vốn là hai loại bệnh thần kinh hoàn toàn khác nhau. “Em biết nguyên nhân, hình như là bẩm sinh. Sau khi vào trung học nó ngày càng rệt. Thậm chí bác sỹ phải dùng thuật thôi miên mà em cũng nhớ ra được bất cứ việc gì dẫn đến chứng sợ hãi này.” “Khi cảm giác sợ hãi trào lên mãnh liệt, có đồng thời nảy sinh ảo giác ? Ví dụ như cảm thấy có nguy hiểm nào đó sát sạt bên mình?” “ có ảo giác. Nhất là những lần điều trị trước kia, em chỉ thấy trong lòng vẩn vơ sợ hãi nhưng biết tại sao. Tuy nhiên… gần đây, hình như mấy tháng gần đây, sau mỗi lần em nằm mơ nỗi sợ hãi bị khép kín lại càng mạnh mẽ.” “Mơ như thế nào?”. “Nó cũng rất bình thường, giấc mơ có sức tưởng tượng gì ghê gớm. Em mơ thấy bị nhốt trong căn phòng , chỉ có những bức tường lạnh như băng, bỗng nhiên bốn phía là lửa, hình như lửa từ bên ngoài, dù em nhìn thấy nhưng cảm giác hơi nóng áp sát mình, căn phòng như chìm trong lửa, em ra mở cửa nhưng cửa nóng bỏng. Cuối cùng, em có cách nào chạy thoát, cảm thấy mình sắp bị thiêu chết, hoặc bị chết trong phòng đó vì nóng.” “Nằm mơ như vậy bất kể ai cũng sợ bị khép kín! Bản thân em có giả thiết tại sao lại mơ như thế chưa? Ví dụ, về căn phòng ấy, trước đây em từng trải qua việc tương tự như thế hay chưa? Tôi biết em thể lập tức nhớ ra, nhưng hy vọng em gắng từ từ nhớ lại chi tiết.” Tư Dao nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng. Ký ức là thứ sâu xa huyền diệu, có những việc dù xa cách nhiều năm nhưng lại ra rất ràng, có những việc mới xảy ra lâu mà lại xa lắc như cả ngàn năm. Và, có những ký ức quên lãng, có khi lại bất chợt hồi sinh. Tại sao, tại sao lúc này khi nhắm mắt vào, dường như có thể nhìn thấy ngọn lửa nhảy nhót? Đây là nơi nào? Đây là chuyện xảy ra từ khi nào? chỉ biết, ánh lửa và bất lực của mình khiến phẫn nộ và tuyệt vọng. Đây là cảm giác rất căm ghét. Tại sao bỗng nhiên lại tìm kiếm phiền muộn như thế này? Cảnh tượng hoàn toàn có , cũng rất có thể là ảo giác. Thư Lượng sai, chứng sợ hãi bị khép kín đích thực có quan hệ sâu xa với ảo giác. thực tế nỗi sợ đối với gian khép kín là do ảo giác trực tiếp tạo thành. Đúng thế, tất cả những thứ này chỉ là ảo giác. Thư Lượng nhíu mày, hơi thất vọng. có cảm giác chứng sợ bị khép kín của Tư Dao có nguồn gốc sâu xa hơn, chỉ vì thể ý thức được, hoặc bị thất lạc phần hồi ức nào đó, chuyện cũ mà tiềm thức ép mình phải lãng quên muốn nhớ lại. Đây là điều thường thấy trong những bệnh nhân của các loại bệnh thần kinh. “Tư Dao nghĩ lại xem, có phải chỉ là ảo giác ?” “Là ảo giác, chắc chắn là ảo giác, , tất cả đều là ! Những thứ hư ảo trong cuộc sống của em quả là rất nhiều, em hy vọng là chúng rời em càng xa càng tốt, bác sỹ Lượng có thể giúp em, đúng ? Nếu phải là ảo giác, chắc chắn em có thể nhớ ra, em bất lực đến thế đâu. có vẻ nôn nóng. kiên quyết của Tư Dao lại khiến Thư Lượng càng cảm thấy cự tuyệt cái gì đó.Từ giấc mơ có liên quan đến chứng sợ bị khép kín mà vừa kể,có thể thấy căm ghét cảm giác bị trói buộc,căm ghét cảm giác bế tắc lối thoát, có đủ can đảm muốn chiến thắng sợ hãi này,nhưng rồi lại thẫn thờ và mờ mịt.Nếu tìm được căn nguyên rất khó giải thoát triệt để khỏi nỗi sợ bị khép kín này.Dường như giấc mơ đó cho thấy manh mối rất khả quan. Đáng tiếc,Tư Dao có lẽ vẫn bị ảo giác vây khốn nên mới coi cơn ác mộng đó là ảo giác mà nóng lòng muốn khắc phục. “Vậy thử ảo giác gần đây nhất của em xem?” “Em biết đó là ảo giác hay nhìn thấy .Nếu là trước đây em nghĩ đó là ảo giác; mà nếu nó xảy ra sớm hơn vài ngày- trong những ngày rối tinh rối mù đó- em tin chắc đó phải là ,hoặc là lại có người giở trò quấy phá. Chuyện liên quan đến riêng tư của người khác,xin giữ bí mật.” Thư Lượng gật đầu: “Đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất mà nên tuân theo”. “Có rất xinh đẹp thuê căn phòng trong cùng ngôi nhà…”