Đau thương đến chết - Quỷ Cổ Nữ

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 45
      CÔNG LỰC CỦA CÓC NHÁI


      Đêm về khuya, Tư Daoủ mơ màng rồi lại tỉnh, thể ngủ yên. Từ lúc sớm hơn, dám mở QQ, quả thực muốn vướng vào mấy người bạn chết ấy. Thư Luyệndặn phải hết sức kiên định ý nghĩ mình vô tội, tất nhiên cách tốt nhất là lên mạng QQ. Nhưng lúc này nằm giường, lời của Kiều Kiều và Viên Thuyên vẫn ngớt vang bên tai “Đau thương đến chết”, “Tấm vé chiều”...Loài người có bộ não cực thông minh, ràng có thể biến chữ viết thành tiếng của họ lúc còn sống, văng vẳng mãi bên tai.

      Hay là, bọn họ thực ở bên cạnh mình?

      Đột nhiên, tiếng hát ai oán vang lên, bài hát xưa cũ, cách phối khí xưa cũ, giọng hát hơi khàn, rền rĩ với vẻ bất lực, nghe trong đêm tối cực kỳ thê lương.

      Tu, tu...tàu vừa rời ga Bắt đầu chuyến bao giờ trở lại Thế là Tôi có tấm vé chiều đến nỗi muộn sầu.

      Tạm biệt, tạm biệt người nàng bỏ tôi Giờ đây những giọt lệ đơn là tất cả những gì tôi thấy Ôi Tấm vé chiều đến nỗi sầu muộn.

      Tôi qua những thị trấn đơn Tôi nán lại khách sạn “trái tim tan vỡ”

      Chưa bao giờ tôi ngu dại như lúc này Tôi gạt làn nuớc mắt lã chã rơi Tu, tu...tàu vừa rời ga Bắt đầu chuyến bao giờ trở lại Thế là Tôi có tấm vé chiều đến nỗi sầu muộn.

      Đây Tấm vé chiều đến nỗi sầu muộn Tôi qua những thị trấn đơn Tôi nán lại khách sạn “trái tim tan vỡ”

      Chưa bao giờ tôi ngu dại như lúc này Tôi gạt làn nước mắt lã chã rơi Tu, tu...tàu vừa rời ga Bắt đầu chuyến bao giờ trở lại Ôi Tôi có tấm vé chiều đến nỗi sầu muộn.

      Ôi Tôi có tấm vé chiều đến nỗi sầu muộn.

      Ôi Tôi có tấm vé chiều đến nỗi sầu muộn.

      Nghe tiếng hát, tim Tư Dao đập thình thịch, niềm thương cảm và nỗi sợ hãi cứ vô tình gõ vào thần kinh . thể nghe nữa, nhìn về phía phát ra tiếng hát. Hóa ra là trong chiếc máy tính chưa tắt, Windows Media Player mở ra, phát nhạc mp3.

      Ai dùng máy của mình?

      nhanh chóng bật đèn. Trong phòng, ngoài ra chỉ còn chiếc thút thít.

      Chắc chắn là có bàn tay vô hình thao tác máy tính của , bởi vì mũi tên màn hình tự chuyển động, nhấp mở lại bài hát này. tiến đến, muốn dùng chuột tắt trình nghe nhạc, nhưng mũi tên màn hình nghe lời con chuột nữa.

      nhấn nút tắt luôn cả máy.

      Đúng là trò ma quỷ!

      cảm thấy lạnh run từng chập, ngồi đờ đẫn ghế tựa “Kiều Kiều, là cậu phải ?”

      ai trả lời Nếu đúng là Kiều Kiều ở trong phòng, ấy vẫn có thể mở máy tính. Tư Dao nhìn nút khởi động lúc trôi qua, có bất cứ động tĩnh gì.

      Lẽ nào, đúng như Thư Luyện , có người giở trò?

      Theo cách nghĩ này, chợt nhớ Lâm Nhuận từng nêu ra nghi ngờ : lần đầu tiên nhận được QQ của Kiều Kiều là hai tháng sau khi ấy chết; lâu sau lại nhận được QQ của Viên Thuyên, sau khi Viên Thuyên chết vẻn vẹn hai tuần; còn tm chết, chỉ sau ít hôm xuất mạng QQ. Tại sao QQ của Kiều Kiều lại đến muộn như vậy?

      chợt nảy ra ý, tìm tấm danh thiếp trong cái kẹp, bắt đầu gọi điện.

      “Chào con cóc, mình đây!” Tư Dao nhìn đồng hồ báo thức, mới giờ rưỡi sáng, nhớ rằng hồi nọ Tử Phóng gọi điện vào giờ này, mình châm chọc cạnh khóe trận, ngờ hôm nay lại đến lượt mình làm phiền người khác. Muốn dừng tay cũng muộn, trong điện thoại truyền đến giọng uể oải của Trương Sinh: “Nếu tôi nhầm, từ giờ đến lúc sáng vẫn còn vài tiếng nữa kia. Tôi ngáy khò khò giường, mới mơ được nửa, bơi trong hồ thiên nga”.(1) “Xin lỗi đánh thức bạn dậy, có vấn đề cấp bách cần thỉnh giáo”.

      “Ha ha... đùa cho vui thôi, quên mất đây là điện thoại của quán net à? Nều mình mà ngủ đúng giờ, vẫn còn khoảng 30 phút nữa, coi như bạn may mắn, mình cũng là con cú mèo. Ở đây vẫn còn hai đứa nhóc chơi games online, muốn về, có ý định chơi suốt đêm. Mình phải đuổi chúng ”. Giọng của Trương Sinh bỗng nhiên tràn đầy sinh lực.

      linh tinh nữa. Xin bạn mách tôi với, nếu máy tính của tôi bỗng nhiên tự mở trình nghe nhạc mp3, có phải là gặp ma ?”

      “Đúng là gặp ma! Buồn cười quá. Giấc mơ của bạn quá xa thực tế rồi. N là có khả năng gặp ma, và càng có khả năng máy tính của bạn bị hacker thao túng”.

      “Hacker?”

      “Đúng, nếu bạn cẩn thận, để máy tính bị cài đặt phần mềm gián điệp, na ná như phần mềm virus máy tính, máy của bạn bị phần mềm này soi mói đến tận chỗ bí mật nhất, và tuồn các thông tin trong máy của bạn cho tên hacker ở xa, thông qua đường truyền internet, hacker có thể khống chế máy tính của bạn”.

      “Từ trước đến giờ, tôi chưa từng cài đặt phần mềm gián điệp kia mà?”

      “Bản thân bạn đương nhiên cài, nhưng trong rất nhiều quảng cáo tự động các trang web đều mang các phần mềm ác ôn này. Nếu bạn nhấp vào quảng cáo đó, cũng ngang với việc nhấp vào hai chữ “ cài đặt”, phần mềm gián điệp được kích hoạt và bắt đầu tự cài đặt. Chắc chắn bạn từng nhấp vào loại quảng cáo này, đúng ? Khai , có phải là quảng cáo “Ảnh các chàng trai gợi cảm” gì gì đó ?” Trương Sinh bắt đầu lung tung.

      “Gợi cảm cái con cóc nhà bạn ấy, tôi nhớ được có phải từng nhấp vào quảng cáo gì ; đối với máy tính, tôi thực là ‘dân ngoại đạo’”.

      “Công nhận như thế là tốt rồi, tôi tạm gọi là “dân nhà quê”. Thế này : từ nay, bạn lo việc ngoài xã hội, tôi lo việc nhà” (2) “Hôm nay bạn uống nhiều rượu quá phải ? Toàn hươu vượn. Trước tiên bạn đừng vội khoác lác mình là “nhà nghề”. xem, có hacker mở trình nghe nhạc của tôi, liệu có hacker giả mạo những người bạn chết để chat QQ với tôi ?”

      “Việc này lúc trước mình cũng nghĩ. Việc đánh cắp số tài khoản QQ rất hay gặp, nhưng nên nhớ là những người bạn thân chết ấy đều ‘sống lại’ như vậy, số tài khoản của họ đồng thời đều bị ăn cắp à? Việc này hơi xa vời. Bạn cũng từng kể, cách của họ cũng giống như trước, các ám hiệu cũng như vậy, và còn biết nhất cử nhất động của bạn, kể cả có giấu chàng nào trong phòng họ cũng biết. Nếu là tên đạo chích ăn trộm QQ, nhất định còn có đôi mắt thấu thị rất cừ nữa! đời này có loại hacker như vậy à? Tôi là người rất tin vào những tượng kỳ bí, trong khi chưa thể điều tra nhiều hơn, chỉ có thể tặng bạn hai chữ ‘gặp ma’!”

      “Trình độ của bạn có vậy thôi à?” Tư Dao hơi tiu nghỉu Trương Sinh cười khẩy: “Bạn mời tôi tra IP giúp cho, tôi chỉ có thể lý thuyết suông thế thôi, có thể trách tôi gì được?”

      “Vậy bây giờ tôi mời bạn có được ? Tôi... tôi cần bạn giúp đỡ”

      “Vì đợi cái câu này, tôi bạc cả đầu!”

      Nửa giờ sau, Tư Dao đưa Trương Sinh vào căn phòng của . Trước khi bước vào, Trương Sinh hơi do dự, và giải thích hồi, lo rằng “trai chưa vợ chưa chồng cùng vào phòng”... Tư Dao biết ta cố ý trêu ngươi, bèn đấy vào Vừa nhìn thấy máy tính, Trương Sinh nghiêm chỉnh ngay lập tức. ta đặt vào ổ đọc CD mang theo, bắt đầu cài đặt phần mềm, giải thích “Từ giờ, tất cả những bí mật trong máy tính của bạn đều nằm trong tay tôi. Tuy nhiên, lúc sắp về tôi tháo gỡ chúng , để khỏi phải ngày nào cũng vào máy của bạn để tìm ảnh bạn mà ngắm. Ngoài ra còn có trình khác dùng để kiểm tra phân mềm gián điệp, do tôi cải tiến từ phần mềm phòng chống gián điệp Spybot, có thể xem xem máy tính của bạn có bị người ta thao túng , hơi có phần... ‘trần trụi’ đấy. Bởi vì căn cứ vào tình hình bạn vừa miêu tả, ràng máy tính của bạn bị người ta thao túng. Nếu đúng như vậy, cần phần mềm khác, hoàn toàn là chương trình do tôi viết, có thể truy ngược trở lại để tìm người... hoặc con ma thao túng máy tính của bạn. Bạn nên biết rằng, ở quán net cứ dăm ba bữa lại bị tấn công, tôi cũng cần tự vệ”.

      ngờ, mở quán net cũng đơn giản”.

      “Nhất là người ruột để ngoài da như tôi, hay khoe là cao thủ mạng internet, nên đắc tội với bao nhiêu cao thủ mạng đích thực, trong đó có vài hacker nổi danh giang hồ. Chúng tôi thường đọ nhau, lúc thắng lúc thua, cho nên đến giờ vẫn ai phục ai”.

      “Nghe có vẻ hơi giống với mấy gã đầu đất trong tiểu thuyết võ hiệp nhỉ?” Tư Dao chế nhạo “Chỗ khác nhau duy nhất là những gã đầu đất trong tiểu thuyết võ hiệp đều có mỹ nhân cặp kè, còn bọn chúng tôi chỉ biết cặp kè với mỹ nhân trong ảnh, là thê thảm!”Vừa vừa thao tác, Trương Sinh cài xong phần mềm, đưa tay lên, làộng tác kéo khóa mồm lại, bắt đầu vận hành.

      “Đích xác là máy tính của bạn lây nhiễm rất nhiều phần mềm quảng cáo và phần mềm gián điệp, đều là những loại thường thấy thị trường. 100% máy tính của các xinh đều bị thế này, cho nên cần đau khổ làm gì. Điều thú vị là, có ‘gián điệp’ trong số này có vẻ như ‘rất xịn’, thấy nổi danh nhưng rất độc; nó làm cho hệ thống thư mục của máy rối loạn tứ tung! Chà! Đúng là... ghê gớm! Đây là trong những phần mềm gián điệp ác ôn nhất mà tôi từng thấy; nó gần như cầm tù máy tính của bạn rồi. Nếu tôi là bạn, đêm nay chắc chắn thể ngủ ngon”. Trương Sinh hào hứng nhìn vào máy.

      vớ vẩn! Nếu tôi có thể ngủ yên, nửa đêm rồi còn gọi bạn đến làm gì? Bạn đừng hù dọa nhau nữa được , , ai giở trò?” Tư Dao quả là hơi sợ khi nghe Trương Sinh thế. Trong máy tính của mình có bí mật gì nhỉ?

      “Đâu có dễ tìm ra tên tội phạm đầu sỏ? Mình có thể khẳng định: cao thủ có thể đưa phần mềm ác ôn này tuyệt nhiên dễ để mình bắt được thóp . Đây cuộc đấu đầy máu lửa. Nào, mau chuẩn bị khúc nhạc bi tráng!”

      “Này, sao vô duyên thế nhỉ, co thể nghiêm túc chút được ? Tôi lại nghĩ rằng, bạn quá đề cao tên khốn kiếp phát tán virus này có! giang hồ liệu có được mấy cao thủ như thế? Bạn có thể khoanh vùng nghi phạm được ?” Tư Dao nghĩ rất thiết thực.

      Trương Sinh gật đầu: “ có lý, tuy nhiên mình khá quen thuộc với mấy gã “vô gian đạo” (3) ở ngoài thành phố Giang Kinh; nếu là ở nơi khác hoặc ở nước ngoài, phạm vi quá rộng, chỉ sợ thể sớm chiều mà tra ra được. Trước tiên phải xem tin tình báo về hướng nào...Quả nhiên ngoài dự đoán của mình, đối thủ quá giảo hoạt! Thông tin của bạn bị truyền đến từ thuê bao dịch vụ ở New Zealand, gián tiếp khống chế máy của bạn. Trước tiên khống chế thuê bao dịch vụ đó, sau đó thông qua nó để kiểm soát máy của bạn”.

      dùng địa chỉ gì, mạng gì để nối đến máy ở New Zealand?” Tư Dao cảm thấy mình rất chuyên nghiệp.

      “Cái này khó tra cứu, hay là, tạm hoãn đầu mối này, để tra IP của người bạn kia trước ”.

      “Tôi còn nhớ có mấy người nhắc đến, bảo là IP rất có khả năng là IP động của hệ thống cung cấp dịch vụ viễn thông bình thường, rất khó tra ra cụ thể đến từ địa chỉ nào”. Tư Dao muốn nhắc đến cái tên Lâm Mang.

      Trương Sinh nhìn QQ của Tư Dao : “Trời ạ, mình quả thực dám tin vào mắt...mắt kính của mình nữa! Mới đầu chỉ cho rằng bạn biết tra IP, bây giờ mới phát ra bạn cũng có cả phần mềm hiển thị IP? Người đẹp mà lại ... ăn sống nuốt tươi, là tàn nhẫn!”

      “Thôi nào, đừng vờ vĩnh nữa. Cái gì mà ăn sống nuốt tươi? Tôi mời bạn ăn cá gỏi, có dám ? tôi với bạn rồi, dù có thể đọc IP, sao nào? Tôi thể tìm ra vị trí cụ thể của họ”

      “Kể cũng phải, nhất là khi họ dùng máy có dịch vụ ủy quyền tôi cũng thấy bí”.

      “Ủy quyền gì? Bạn mà cũng có lúc bí à? Tài tình quá!”

      “Tức là máy có cung cấp dịch vụ internet. Bạn có thể nối với máy tính nào đó cần biết mặt mũi ra sao, sau đó chat với người khác bằng máy này. Mọi IP của bạn mạng QQ mà mọi người nhìn thấy chính là IP của máy dịch vụ này, chứ phải IP thực”. Trong lúc , Trương Sinh cài bản vá lỗi cho QQ của Tư Dao. “Quả nhiên ngoài phỏng đoán của mình. Bọn họ... ôi, mấy em này hình như đều là cao nhân mạng!”

      linh tinh gì thế, trình độ vi tính của Kiều Kiều khá nhưng cũng có thể là cao thủ, Viên Thuyên tệ hơn tôi chút...”

      “Có lẽ sau khi biến thành hồn ma, công lực của họ mạnh lên, trở thành cao thủ hàng đầu của mạng. như thế, mình cũng muốn tự vẫn... à , mình là muốn phen đến ranh giới dương, để được tăng thêm công lực.

      Bạn xem, IP của Kiều Kiều đến từ mạng viễn thông của Thượng Hải, đúng như bạn , là IP động; IP của Viên Viên Khuyên Khuyên đến từ mạng Giang Kinh; Oái Oăm đến từ mạng Vũ Hán, hình như đều rất bình thường, đúng ? Nhưng thông qua phần mềm phân tích IP siêu việt của tôi kiểm tra, cả ba IP này đều là máy đại lý cung cấp dịch vụ internet. Tuyệt nhất là , ba máy dịch vụ này lại phải là máy dịch vụ công cộng thông thường. cách khác, đều là máy dịch vủy quyền có mật khẩu bảo vệ. Người có thể sử dụng ba loại máy dịch vụ này chỉ có khả năng là người chủ của máy cung cấp dịch vụ hoặc thân tín của ta; hoặc thực có hacker, vì ba máy dịch vụ này ở Thượng Hải, ở Giang Kinh, ở Vũ Hán, lại đều là tuyệt mật, có thể đồng thời trở thành thân tín của ba người chủ ba máy dịch vụ tuyệt mật này, đâu có dễ? Mà công cụ giải mật khẩu bây giờ ngày càng nhiều. Nếu mật khẩu của máy dịch vụ được thiết lập tỷ mỷ lắm, hacker công phá những máy dịch vụ này chút khó khăn”.

      Tư Dao chỉ hiểu lơ mơ, hỏi : “Vậy bạn có thể tìm được chủ nhân của các máy tuyệt mật này ? Hỏi bọn họ xem có phải cũng có người thân tín, dùng máy dịch vụ ủy quyền của họ để giả mạo?”

      “Việc này còn khó hơn việc thâm nhập vào xã hội đen. Đương nhiên mình có thể thử xem, nhưng e rằng thể sớm chiều mà khai thác được. Còn có đường tắt, mình nhớ là bạn mấy em ma quỷ đó có người dùng máy của mình để lên mạng, mà biết họ lên ở đâu, bởi vì máy vi tính của họ hề bật lên?”

      “Đúng vậy, máy của Kiều Kiều hề cắm điện, tôi tận mắt nhìn thấy ở nhà ấy; Viên Thuyên lên mạng dùng máy tính xách tay, tôi cũng trông thấy máy tính mở, những đoạn chat trước đó lâu vẫn còn ở đó, nhưng bóng người; ở nhà Tiểu Mạn, tôi và mẹ ấy đều nhìn thấy máy tính mở, và cũng là người mới dùng QQ”.

      “Vậy chúng ta tìm đến máy tính của mấy em này trước, còn hơn là lần mò xa xôi lùng sục mấy người chủ của máy dịch vụ ấy. Xem xem, có phải là bọn họ dùng máy của nhà mình để lên mạng , dùng IP gì. Theo mình được biết, địa ngục cũng vậy, ranh giới dương cũng vậy, hình như đều có máy tính, và càng thể lên mạng gì hết!”

      Tư Dao nghĩ ngợi: “Máy tính của Viên Thuyên dễ xử, tôi có thể nhờ chồng chưa cưới của ấy. , chắc ấy e ngại gì. Còn máy của Kiều Kiều và Tiểu Mạn lại ở nơi khác, tạm thời chắc khó”/ “Được, vậy bạn nhanh chóng lấy máy của Viên Thuyên, đồng thời mình tiếp tục nghiên cứu ba máy dịch vụ kia, mong sao tìm được đáp án nhanh nhất”.

      - - - - - - - - - - - - -
      Chú thích :
      (1) vui, xuất phát từ câu ngạn ngữ Trung Quốc “ Cóc muốn ăn thịt thiên nga”
      (2) vui : hai người phân công việc nhà; ý kết thành vợ chồng
      (3) Tên bộ phim hình Hồng Công; ở đây dùng với nghĩa “gián điệp”

    2. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 46
      ÁM HẠI


      Vì quá nửa đêm mới ngủ nên lúc trải đầu trước khi làm, Tư Dao thấy đầu vẫn còn ong ong. gọi điện cho Dục Chu, muốn mượn máy tính xách tay của Viên Thuyên để xem xem có phải ấy dùng nó để lên mạng . Dục Chu hiểu việc này nên : " thể nào! Từ lần trước em với máy tính của Viên Thuyên trong căn hộ mới mở. khóa nó lại rồi, sao lại có thể dùng để lên mạng được nữa?”

      "Nhưng đêm qua em vẫn nhận được QQ của ấy. Em quen cao thủ mạng vi tính, muốn xem xem thực ra ấy lên mạng bằng cách nào, muốn thông qua máy tính của ấy để tìm vài đầu mối".

      "Người ấy có thể tin cậy được ? đương nhiên có thể để ta xem máy của Viên Thuyên giúp em, nhưng em phải cẩn thận". Tư Dao hoàn toàn có thể hiểu được do dự của Dục Chu.

      " ấy là nghiên cứu sinh ở đại học Giang Kinh. Em kiểm tra rồi, có lẽ là đáng tin cậy".

      "Được, mau chóng đưa cho em, em cứ đợi điện thoại".

      Tư Dao ra khỏi phòng, thấy Lâm Nhuân chờ mình dưới cầu thang. vội rảo bước xuống, muốn hôn cái nhưng lại bị "tranh" trước.

      "Có phải em lại ngủ ngon giấc ?" Lâm Nhuận ái ngại vuốt ve khuôn mặt có phần vàng võ của Tư Dao.

      "Ngán quá, đêm qua tiếp thu bài học về mạng, thầy giáo luôn mồm lung tung đủ thứ "bao la bát ngát" khô như ngói". Tư Dao cười .

      " chưa hiểu, em cụ thể xem?”

      Hai người sánh vai ra cửa. Tư Dao kể cho Lâm Nhuận nghe về chuyện nửa đêm bị đanh thức bởi bài hát "Vé chiều đến nỗi sầu muộn" tự vận hành, rồi gọi Trương Sinh đến tra phần mềm gián điệp. Lâm Nhuận lắng nghe rồi : " là rất ly kỳ, nhưng chàng có đáng tin tưởng ?”

      "Em cảm thấy đó là chàng cũng khá".

      " tin ở phán đoán của em. Tuy vậy, bắt đầu từ hôm nay, em phải cẩn thận ở mọi nơi. Việc giao nộp số tiền kia, hôm nay, sau khi tan tầm thực vài thao tác, sau đó gọi điện cho em".

      Điện thoại của Tư Dao bỗng đổ chuông, hóa ra Trương Sinh gọi đến.

      "Vừa nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo tới. Có phải phát ra điều gì ?". Lâm Nhuận ngồi lên xe đạp nhìn Tư Dao cười rồi phóng vụt .

      "Mình về đến phòn thí nghiệm của bọn mình, làm hì hục đến tận bây giờ".

      "Ôi, bạn ngủ à?

      Công việc là giấc ngủ tốt nhất. dài dòng nữa, mình tiến được bước mang tính đột phá. Bạn tin nổi phát này đâu! IP của Kiều Kiều, Viên Thuyên, Tiểu Mạn là ba máy dịch vụ đại lý khác nhau, ba đại lý này lại có cùng địa chỉ".

      "Bạn tiếng phổ thông được ?" (1) "Đêm qua bạn nghe rồi còn gì? đơn giản là, ba người hoặc "ma" này dùng cùng IP để lên mạng!”

      "Sao? Bạn cũng có trí tưởng tưởng đấy nhỉ?”

      " là thế, tôi chỉ lắng nghe mà thôi…".

      Đột nhiên, thanh từ phía Trương Sinh trở lên ồn ào hỗn tạp. Cảnh tượng phía xa thu hút toàn bộ chú ý của Tư Dao: chiếc xe "Săn báo" (2) màu đen đột nhien lao ra từ mọt con đường , hung hãn lao về phía Lâm Nhuận đanh xe đạp ở phía trước. Lâm Nhuận hoàn toàn đề phòng, dù bị tiếng động cơ xe làm giật mình, ngoái lại nhìn nhưng kịp tránh nổi ác mộng giáng xuống ban ngày.

      Thân hình to cao của bị hất lên cao rồi nặng nề vật xuống đât, nằm bất động.

      đường có vài người lại, đứng đờ ra vì cảnh tượng trước mặt, có người hét lên. Tư Dao chạy nhanh về phía đó. Chiếc xe "Săn báo" nổ máy, chạy mất hút.

      Tư Dao vừa chạy vừa gọi 110.

      Lâm Nhuận tỉnh lại !

      là điều tốt đẹp duy nhất còn lại của cuộc đời em tương lai em. tỉnh lại !

      Các cho tôi theo xe!

      là người nhà à?

      Vâng, đương nhiên rồi!

      -----------------
      (1). Mấy câu đó Trương Sinh bằng tiếng địa phương.

      (2). loại ô tô việt dã do Trung Quốc sản xuất.

    3. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 47
      Hắc Đạo


      Trương Sinh hào hứng báo cho Tư Dao biết về phát mới nhất của mình điện thoại đột nhiên bị ngắt.

      Trương Sinh biết rất ít về cuộc sống của Tư Dao, chỉ biết người con dễ thương. chỉ lờ mờ cảm thấy có phần bối rối. bị khống chế máy tính từ xa, chắc chắn gặp phải ít phiền phức. Đây chỉ là suy nghĩ rất đơn giản của .

      Cho nên việc đột ngột ngắt máy trong khi cười chỉ có thể là biểu của bối rối. thích nghe giọng của , vui cười hay cáu giận gì cũng được. ấy ngắt máy, đương nhiên có cái lý của mình, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mình chẳng thể đoán ra.

      Sở trường của mình chỉ là cái khối hộp chữ nhật liên kết rất nhiều đầu dây đặt chiếc bàn này.

      Để tiện phân tích, đêm qua sau khi được Tư Dao đồng ý, Trương Sinh "bắt" tất cả mọi dữ liệu của Tư Dao QQ nhồi vào đĩa CD. Đêm khuya trở về phòng máy, áo khoác cũng chưa cởi, liền ngồi ngay xuống trước máy tính. Mục tiêu thứ nhất của là tra xem Kiều Kiều, Viên Thuyên, Tiểu Mạn lần cuối cùng gửi tin nhắn ở vị trí truy cập mạng cụ thể nào. Ba đại lý tuyệt mật khác nhau, ba tên "ma nữ" này làm thế nào để công phá được mật khẩu? Lẽ nào người trần hễ chết là trở thành "hắc khách" như trong truyền thuyết? Như vậy , chuyển dịch từ "hacker" thành cái tên "hắc khách", là từ kiêm hai tầng nghĩa.

      Muốn biết "ma nữ" rốt cuộc liên kết ba máy dịch vụ uỷ quyền từ IP vào, phương pháp trực tiếp nhất là xâm nhập vào máy dịch vụ đó, xem trộm ghi chép về những lần đăng nhập của máy đó, cách khác, phải làm hacker.

      bắt đầu tấn công vào máy dịch vụ "quá giang" của Kiều Kiều. Sau nửa tiếng, trán bắt đầu vã mồ hôi hột, hiểu vì căng thẳng hay là vì tấm áo khoác nỉ dày nặng mặc người.

      Chủ nh của máy dịch vụ rành rành là tay nhà nghề. Mật khẩu thiết lập là "Tiêu chuẩn công nghiệp", lại cài thêm phần mềm cao cấp tăng cường bảo mật an toàn và bức tường lửa được bố trí cẩn thận; những cao thủ có thể thâm nhập được vào máy dịch vụ này, dù phải cực hiếm cũng chỉ có thể đếm đầu ngón tay. Trương Sinh vẫn luôn rất tự tin về "võ công" của mình mạng, đặt mình ở đẳng cấp của "Lệnh Hồ Xung", hạ được "Đông Phương Bất Bại" (1) nhưng chắc chắn thuộc loại "cao thủ hàng đầu". "ma nữ" trước đây chưa hề giỏi về máy tính, sao lại có thể công phá máy dịch vụ này cách quá dễ dàng như vậy? Hơn nữa, ba người lại dùng thủ đoạn giống nhau? Đủ để chứng tỏ rằng trong đó có điều kỳ quặc.

      mất gần hai tiếng đồng hồ mới xâm nhập được vào máy dịch vụ mà Kiều Kiều sử dụng. copy lại IP đêm qua kết nối với máy dịch vụ, rồi bắt đầu tấn công vào máy dịch vụ mà Viên Thuyên dùng. Nó cũng được bố trí mật khẩu chuyên nghiệp, có phần mềm tăng cường bảo mật và cài đặt tường lửa chặt chẽ như vậy.

      Đến lúc trời sáng, xâm nhập thành công cả ba máy dịch vụ. Sau khi đọc lướt qua những nhật ký lưu thông tin đăng nhập máy, thấy kinh hãi. Có IP đăng nhập và cả ba máy tối hôm qua.

      ra là " con ma phân thân làm ba". Trương Sinh cười hì hì. Nào, ta xem mày chạy được đâu. cười nhạt, dùng lệnh ping vào IP này, lại nhận được kết quả rất mong muốn: IP này vẫn là máy đại lý cung cấp dịch vụ, đại lý công cộng, cùng lúc có thể có hàng nghìn vạn máy lẻ liên kết. Công việc tiếp theo chẳng khác nào mò kim đáy bể.

      gọi điện cho Tư Dao là vì muốn biết ba người bạn qua đời liệu có quen cao thủ mạng vi tính nào , bởi vì mọi dấu vết cho thấy, dù là ma quỷ có tồn tại bọn họ cũng phải dựa vào mạng có thực để trò chuyện với Tư Dao. muốn chuyện trò, tại sao họ phải dùng máy đại lý công cộng, dùng mọi cách để che dấu vị trí thực của mình? Nếu quả thực là ma quỉ thân thể còn hình hài, người trần mắt thịt thểnhìn thấy, vậy họ trốn tránh cái gì?

      Tiếc là cuộc gọi cho Tư Dao lại ngắt nửa chừng, Trương Sinh chuyển chú ý sang góc độ khác: giả thiết mọi việc này phải do ba tên "ma nữ" đó làm mà là có người 'giở trò ma quỷ', giống như Tư Dao -những cao nhân in-tơ-nét có "bàn tay đen" tài ba, ít như sao buổi sớm - tại sao mình điểm mặt từng người?

      điểm qua lượt những cao thủ có danh tiếng trong giới "hắc đạo", nghĩ ra được người nào vô duyên đến nỗi khiêu chiến với Tư Dao - thuộc "thế lực ác" cũng phải là "cao thủ tuyệt đỉnh". Nhưng dù người này là ai, ràng là hoặc ả ta rất quen với Tư Dao và những người bạn chết kia.

      Ý nghĩ này đột nhiên xuất . bắt đầu lướt qua danh sách bạn thân của Tư Dao. Ánh mắt dừng lại ở cái tên Hoàng Dược Sư Nhất định là "phiên bản của Hoàng Dược Sư" diễn đàn rồi. Trương Sinh nhớ cái tên này. Xem IP, ra là chàng ở Mỹ, thảo nào biết trời cao đất dày là gì, lại còn tự xưng là "Lão Đông Tà" nữa! Chỉ có cao thủ thứ thiệt mới dám lấy biệt hiệu này, ví dụ những cao thủ về mạng ở tình này mới được gọi là "Đông Tà", "Tây Độc", "Bắc Cái", "Nam Đế", "Trung Thần Thông" (2). nhớ đến vài thông tin đồn giang hồ từng được nghe: "Trung Thần Thông" là kỹ thuật viên cao cấp của cơ quan X. Cũng có người ta là chuyên gia chống hacker của Sở Công An; "Nam Đế" vốn là cố vấn Ban công nghệ thông tin trang web "Bách Độ", nhờ trang "Bách Độ" tung ra thị trường mà trở thành triệu phú, rồi 'giải ngũ’; trở thành Hội trưởng Hiệp hội Công nghệ thông tin thành phố Giang Kinh; "Bắc Cái" là nhân viên tiêu thụ sản phẩm công nghệ thông tin, luôn mình phải sống nhờ " ăn mày"; "Tây Độc" là người duy nhất từng có quá trình phạm tội, từng có hành vi trộm cắp rất dáng khinh trong giới hacker, từng xâm nhập vào hệ thống máy tính của ngân hàng Hối Phong tiến hành hoạt động chuyển tiền, cuối cùng bị "Trung Thần Thông" và cao thủ của Ban an ninh quốc gia tóm được. Còn "Đông Tà"? ai biết về ta, chỉ nghe ta "vừaính vừa tà"...

      Trương Sinh trịnh trọng cầm điện thoại lên.

      "Huyết Trích Tử”(3) hãy giúp mình việc này, có thể tra được thông tin về 'Đông Tà' ?”

      "Con Cóc à? có điên đấy? 'Đông Tà' của Giang Kinh? Chưa có ai từng thấy ta!”

      " ta có thể nổi danh như nay, chắc chắn có người từng gặp”

      "Tên ta xuất trong hắc đạo mạng, phải là vô tuyến, tại sao chắc có người từng gặp?”

      Trương Sinh thất vọng ngồi xuống trước máy tính, bắt đầu tiến hành phân tích IP của Hoàng Dược Sư

      ----------------------------------------------------------------------------------------------------------

      (1) Hai nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung

      (2) Các biệt hiệu này vốn đều là tên các nhân vật trong truyện võ hiệp Hùng Xạ Điêu của Kim Dung

      (3)Tên nhân vật trong truyện võ hiệp của Hoàn Châu Lâu Chủ

    4. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 48
      Sa lưới


      “Chồng vẫn hôn mê, kết quả kiểm tra bước đầu cho thấy có nhiều chỗ xương bị gãy và phần mềm bị tổn thương nghiêm trọng, tạm thời vẫn chư qua cơn nguy hiểm. Buổi chiều chúng tôi kiểm tra toàn diện kỹ lưỡng hơn. Mấy ngày này ấy đều phải nằm trong phòng cấp cứu để theo dõi đặc biệt, hoàn toàn phải lo gì về điều kiện chăm sóc. Tôi rất hiểu tâm trạng của lúc này. lên ăn chút gì , giữ gìn sức khỏe của mình là điều cần thiết”. Bác sĩ phụ trách tên là Tạ Tốn rất quan tâm, với Tư Dao đứng ngoài phòng theo dõi. muốn giải thích mình và Lâm Nhuận phải là vợ chồng. Tâm trạng vẫn rất nặng nề, lại thêm đêm trước được nghỉ ngơi nên đầu nhức như muốn vỡ tung.

      rất quan tâm, bọn em nhất định cảm tạ các tử tế. Bây giờ em về lấy ít đồ dùng cần thiết cho ấy nằm viện, rồi quay lại ngay”

      Tư Dao biết lúc này mình cũng khong thể giúp được việc gì, quay người bước , nhưng Tạ Tốn lại gọi “ Tư Dao, khoan ”. ta bước tới gần chăm chú nhìn khuôn mặt Tư Dao, thấy có vẻ mất tự nhiên, mới : “Xin đừng lấy làm lạ chỉ muốn hỏi xem có phải sức khỏe của gần đây tốt hay ?Ví dụ như các triệu chứng mệt mỏi, rối loạn nhịp tim, đổ mồ hôi trộm, đầu choáng váng… Thứ lỗi cho tôi thẳng, tình trạng sức khỏe của xem ra ổn lắm”.

      “Gần đây, áp lực trong công việc và cuộc sống của em khá lớn”

      “Nếu rỗi nên đến bệnh viện kiểm tra, khám toàn diện; có thể trực tiếp gặp tôi. Chồng … sau khi qua cơn nguy hiểm trong vài tháng tới phải nằm bất động khá lâu, rất cần chăm sóc chu đáo của , nên trước hết phải giữ gìn sức khỏe

      Ở cửa phòng cấp cứu, Tư Dao gặp Dục Chi tất tả chạy đến. cầm chiếc máy tính xách tay của Viên Thuyên, quan tâm hỏi: “Tình hình của bạn em ổn định hơn chưa?” vừa mới gọi điện cho Tư Dao khi sốt ruột đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, biết Lâm Nhuận sống chết ra sao. Tư Dao gật đầu “ áy náy quá, lại bắt phải mang đến…”

      “Cơ quan của bọn cũng gần bệnh viện, phiền hà gì đâu. Huống hồ lại ô tô… Bây giờ em định đâu, có thể đưa em …”

      “Thế sao được, còn phải làm…”

      “Thời gian an trưa khá linh hoạt, em đừng ngại”

      Tư Dao nghĩ: “Hy là, đưa em đến đại học Giang Kinh trước, để đưa chiếc máy này cho chàng cao thủ máy tính kia, sau đó em muốn về chỗ trọ, thu xếp ít đồ dùng hàng ngày, Lâm Nhuận còn phải nằm viện thời gian”

      Dục Chu rất thoải mái: “ vấn đề gì, ta nào!”

      “Đây là đường tắt đến đại học Giang Kinh, theo biết, có mấy lái xe mò được ra con đường này đâu”. Dục Chu lái xe rất điêu nghệ, xe chạy đường mà Tư Dao hề thấy xóc.

      “Hình như em nghe Viên Thuyên , khả năng tìm đường, thuộc đường của thuộc loại siêu!”. Sau khi buột miệng ra tên Viên Thuyên. Tư Dao hơi hối hận.

      Quả nhiên Dục Chu thở dài, tốc độ xe có vẻ như chậm lại. “Mỗi lần con đường này, đều nén nổi nhớ thương Viên Thuyên. Em biết đấy, sau khi tốt nghiệp, Viên Thuyên vẫn thường quay về trường tham gia các hoạt động, nào là tọa đàm, thi đấu, dự chương trình của các tiểu ban. ấy thường kéo theo. Bọn hay qua cường này vừa yên tĩnh lại bị kẹt xe. Hồi đó hết lòng với Viên Thuyên, luôn cảm thấy đính hôn với ấy là lựa chọn sáng suốt nhất, tình cảm nhất trong cuộc đời mình”

      Tư Dao lơ mơ buồn ngủ, nên lúc này lại cảm thấy hơi là lạ. vội “Em và Viên Thuyên luôn rất hiểu nhau, và biết rằng ấy cũng rất sâu sắc. nên hiểu, mạnh mẽ như Viên Thuyên đôi khi rất ít những lời đương tình tứ”

      “Thế là em rất hiểu ấy rồi. ấy đương nhiên rất biết những lời đương tình tứ. Giả sử em là , nghe thấy ấy với chàng khác như vậy, chỉ e rất dễ chịu gì” Dục Chu chậm rãi, nhưng trong giọng đầy oán trách.

      Hóa ra ấy biết chuyện qua lại giữa Viên Thuyên và Lâm Mang.

      “Chắc là có chút hiểu lầm. Em nghe Viên Thuyên luôn nghĩ cách điều tra nguyên nhân cái chết của Kiều Kiều, có lẽ sử dụng vài… sử dụng vài kỹ xảo..” Nghĩ rằng, cuối cùng Dục Chu là người bị tổn thương, Tư Dao cố gắng làm cho ta giảm bớt cảm giác đau đớn.

      “Có lẽ ấy nghĩ thế . Chỉ có ấy biết mà thôi. Nhưng có điểm ràng là, trong mấy ngày cuối cùng của Viên Thuyên, Lâm Mang tấn công ấy rất mãnh liệt. cảm thấy Viên Thuyên dao động. Chắc chắn nhiệt tình đột ngột lên của Lâm Mang có liên quan đến gói quà Viên Thuyên cho em trước lúc chết”. Dục Chu ngần ngại luôn tên Lâm Mang.

      Tư Dao bắt đầu cảm thấy hơi gai người “ gì vậy? Có liên quan gì đến bưu phẩm đó?”

      “Khi người tin tưởng ở ta, ta biết ngày tình cảm chết. biết mình làm gì sai để mất lòng tin của ấy”. Dục Chu thở dài rầu rĩ, Tư Dao cũng buồn thay cho , cho đến lúc nghe “Cho nên, ấy để lại điều bí mật và tiền bạc cho em”

      Tư Dao bất giác sờ tay vào nút mở đai an toàn “Em hiểu ý , em biết bí mật hay tiền bạc nào cả. Điều này nghe được ở đâu? Có lẽ Viên Thuyên khá đa nghi, nhưng ấy vẫn là người rất lý trí, làm việc gì chắn chắn có cái lý của mình”

      “Ý em là việc ấy giấu cũng rất có lý à? Ha ha… lẽ ra là ấy phải sớm nhận ra ý đồ của , biết muốn được phân chia, việc này lẽ nào phải là bình thường?Dù là ai khác, cũng giương mắt nhìn món tiền đó sổng mất! thể hiểu nổi tại sao ấy thể chia sẻ cùng ?”

      Dục Chu đường nào thế này? ta thể ngược hẳn với hình ảnh trong sáng lương thiện của ta trước đây.

      “Hình như đây phải là hướng đại học Giang Kinh, ta định đâu thế?” Tư Dao sờ thấy di động, nếu cần gọi 110.

      “Viên Thuyên rất tin tưởng em, chắc là em rất thông minh, thử đoán xem, chúng ta đâu?” Dục Chu mặt lạnh tanh, chỉ chăm chú lái xe.

      “Cho em xuống xe” Ngón tay Tư Dao nhấn vào số “1”. Bỗng nhiên cảm thấy cổ lạnh ngắt.

      “Cấm nhúc nhích, đây là con dao, lưỡi mới toanh, chưa từng dính máu. Chắc chắn em muốn cống hiến ‘giọt máu đầu tiên’ phải ? Rút tay ra khỏi túi da, ngoan nào! Tay ! Đúng, bấm số nào rồi? 1 hay 11 hay 110? Chấm dứt ngay” giọng sấc gọn ở ngay sau lưng Tư Dao.

      Thi ra có kẻ nấp ở ghế sau! Tư Dao thấy hối hận lúc ngồi vào xe quan sát kỹ.

      “Dục Chu đừng có làm càn! cần thiết phải chứng minh rằng Viên Thuyên nhìn nhầm người!”

      Dục Chu cười khẩy: “Khi Viên Thuyên nhận ra hơi muộn. Tôi cũng rất đau lòng, vì cuối cùng tôi vẫn mất ta. Lúc mới nghe tin ta chết, tôi gào khóc khổ sở thế nào chắc cần nhiều với nữa. Sau khi ấy chết, tôi luôn nhớ thương, nên nick mạng của tôi, là để kỷ niệm ấy”

      Tư Dao giật nảy mình “ chính là ‘Phiên bản của Hoàng Dược Sư?”

      “Có phải rất xác đáng ?”

      “Hoàng Dược Sư mất vợ, suốt đời tiếc thương. Đúng, vẫn còn chút nhớ nhung đến Viên Thuyên”

      “Và, chắc từng đọc ‘ hung xạ điêu’. Vậy, vợ của Hoàng Dược Sư chết như thế nào?

      “Vì giúp Hoàng Dược Sư ghi nhớ ‘Cửu chân kinh’. chết vì quá mệt”

      “Chính xác! Nhưng chưa đầy đủ. Lòng tham, chính lòng tham của Hoàng Dược Sư giết chết vợ mình. Vì lòng tham của tôi, và có lẽ vì cả lòng tham của ta, Viên Thuyên bỏ rơi tôi, đến Thượng Hải hẹn hò với Lâm Mang. Rồi hiểu ma ám hay sao mà chết vì tai nạn xe hơi. Cũng may dẫn xác đến cho tôi biết việc Viên Thuyên gửi bưu phẩm trước lúc chết. Căn cứ vào tính cách và thói quen của ấy, tôi đn ra rằng ấy gửi lại bí mật cho ”. Dục Chu khá ngắn gon, ta từ chỗ bị kích động chuyển thành bình tĩnh lạnh lùng, Tư Dao vì thế càng hoảng sợ.

      “Vì thế bám theo tôi, chắc chắn nhìn thấy tôi post bài lên diễn đàn trong quán net, sau đó dùng cái tên Hoàng Dược Sư để tiếp xúc với tôi. người thạo về internet như tôi, tin ngay những lời dối trá của , tin kỹ sư máy tính ở Mỹ, đáng tin cậy thế là với hết mọi chi tiết” Tư Dao thầm chửi mình quá lẩn thẩn.

      Dục Chi vẫn tập trung lái xem, cũng quay đầu lại “Bây giờ biết chúng ta cần phải đâu rồi chứ?”

      Tư Dao nằm cuộn tròn trong cốp sau xe, chân tay bị trói chặt dần dần trở nên tê dại. bắt đầu mất tri giác. Nỗi sợ hãi gian đóng kín lại tràn lên như từng đợt sóng. bắt đầu thấy ngạt thở. Nỗi phiền muộn trong lòng còn khiến khổ sở hơn cả cơn đau bên ngoài. cảm thấy mình chết ngất bất cứ lúc nào.

      Có lẽ những suy nghĩ mạnh mẽ là thứ duy nhất có thể chống lại nỗi sợ hãi. Tư Dao cố gắng tập trung tư tưởng để phân tích những tình tiết vừa rồi.

      Đầu óc dần sáng ra, nhiều mối nghi hoặc được giải thích.

      Tên ngồi sau xe dùng dao khống chế co, người thấp , Dục Chu gọi là ‘thầy giáo Cung’, giọng ngoại tỉnh. Qua các câu đối thoại, Tư Dao nhận ra chính là kẻ áo đen đột nhập vào phòng qua cửa sổ đêm hôm ấy. Mục tiêu tìm kiếm của là bức ảnh Viên Thuyên gửi cho . Chẳng ai ngờ, Tư Dao vi muốn tránh nhìn thấy bức ảnh đó nên nhét nó xuống đáy hộp pha lê khiến phải ra về tay Cũng là , vừa rồi lái chiếc xe đâm Lâm Nhuận bị trọng thương.

      Lâm Nhuận, giờ này thế nào rồi? tỉnh lại chưa?

      Tuy Dục Chu nhiều, nhưng Tư Dao có thể đoán ra rằng chính là ta thao túng tất cả, đặc biệt là những bóng ma xuất QQ, phải chăng là kiệt tác của ta? ta đương nhiên có thể sử dụng QQ của Viên Thuyên, nhưng khi “Viên Thuyên” lên mạng lần đầu tiên, ràng ta công tác ở Tứ Xuyên. Chính mình nhìn thấy máy tính của Viên Thuyên được mở trong bóng tối của căn hộ mới, là chuyện gì đây? Có lẽ, ta điều khiển máy tính của Viên Thuyên từ xa, cũng giống như ta kiểm soá của mình- bật bài hát “One way ticket to the blues” đó lên.

      Nhưng rành rành ta chính là cao thủ mạng mà Trương Sinh qua điện thoại ‘Kiều Kiều, Viên Thuyên và Tiểu Mạn dùng cùng 1 IP lên mạng’, đương nhiên chính là ta. Tuy nhiên, ta làm thế nào để có được QQ của Kiều Kiều và Tiểu Mạn?

      Trong QQ của Viên Thuyên có số QQ của Kiều Kiều và Tiểu Mạn, nếu đúng như Trương Sinh người mạo danh ba này là cao thủ máy tính, giải được mật khẩu của Kiều Kiều và Tiểu Mạn chắc cũng mấy khó khăn.

      Tại sao ta phải giở thủ đoạn quái dị như vậy? Vì Viên Thuyên qua lại với Lâm Mang, chắc chắn ta rất hận Lâm Mang, gửi QQ cho Lâm Mang. Còn với mình, xuất của Kiều Kiều QQ, thực ra là bước đệm chuẩn bị cho xuất của Viên Thuyên sau đó, khiến mình dần dần tiếp nhận ‘vị trí hợp lý’ của họ QQ. Xem ra bác sĩ Lượng và Lâm Nhuận đều sai. Sau khi Kiều Kiều và Viên Thuyên cùng chết, mình phải chịu gánh nặng tâm lý quá lớn nên sinh ra ảo giác. Điểm yếu của mình về tâm lý, tinh thần bị Dục Chu phát ra và lợi dụng- Viên Thuyên và ta đều biết mình gặp ảo giác về Kiều Kiều ở căn nhà cũ- nên ta mới bịa ra cái chuyện hồn mà Viên Thuyên; trước khi công tác còn mua bó hoa tươi, để quầy bếp, dẫn đến việc mình cũng bị ảo giác gặp Viên Thuyên.

      Bác sĩ Lượng từng nhắc rằng, những ám ảnh về tâm lý sinh ra ảo giác.

      Đồng thời, Dục Chu còn điều khiển máy tính của Viên Thuyên từ xa, mở bài hát “Giang Nam”, chuyện QQ, lại còn chọn lúc thích hợp gọi điện điều Phương Tuấn khỏi khi ấy cùng mình đến căn hộ mới. Tất cả đều nhằm làm cho mình tin chắc rằng “hồn ma” của Viên Thuyên có thực, càng tin chắc rằng Viên Thuyên tồn tại QQ. Thế là, sau khi bí mật cuối cùng của Viên Thuyên bị bóc gỡ, ta lấy danh nghĩa của Viên Thuyên ngăn cản mình nộp món tiền lớn đó cho công an.

      Đúng, nếu phải vì “Viên Thuyên” QQ cưa ra sức ngăn cản chừng mình liên hệ được với các cơ quan chức năng rồi. nguyên nhân khiến những người bạn ‘đại náo’ QQ, là do mình tự giày vò đến nỗi đảo lộn tứ tung, tâm đủ mọi điều cách hồ đồ với cao nhân “Hoàng Dược Sư”! Vì thế ta mới có thể nược phương hướng hành động của mình, hiểu tiến trình mình hóa giải được bí mật của Viên Thuyên. Thậm chí tên ‘thầy giáo Cung’ đáng ghét chui vào phòng mình, dùng thuốc mê, cũng là vì muốn mình tỉnh dậy tình cờ trông thấy, làm cho thế giớ vốn hỗn loạn của mình càng đáng sợ hơn. sợ hãi trong đời sống thực có thể tăng thêm lòng tin đối với ‘người hảo tâm’ gian ảo, chẳng phải thế là gì?

      Và, khi mình biết làm thế nào tìm ra lời giải về việc “QQ có ma” “Hoàng Dược Sư” nhảy ra ‘dẫn’ mình bổ Thượng Hải, báo cáo với ‘hồn ma’ của Kiều Kiều, tiện đó phát giác ra tội ác của Lâm Mang. Sao ta lại biết mình phát lời kêu cứu diễn đàn? Chắc chắn là nhờ bám theo mình đến quán nét của Trương Sinh nên phát ra. Vậy Lâm Mang sai, phải chỉ có ta lâu nay ngầm theo dõi mình.

      Đúng thế, chắc chắn Dục Chu mệt mỏi bám theo mình, nên mới có thể hiểu về cuộc sống của mình như thế, khi ta đóng giả vai Kiều Kiều ‘chỉ trích’ rằng mình và Lâm Mang đến ‘Rừng Họa Mi’ ăn cơm. Thậm chí còn có khả năng ta bám theo mình đến Thượng Hải và Vũ Hán, nhất là Vũ Hán, trong phòng Tiểu Mạn, mạng QQ chat chắc cũng là ‘kiệt tác’ của ta.

      Sao Dục Chu lại có chìa khóa phòng Tiểu Mạn? Lâm Mang mới có chìa khóa ấy…Chắc là Viên Thuyên thông minh- lúc tiếp xúc với Lâm Mang đánh thêm chùm chìa khóa đó. Dục Chu lại rất dễ dàng có được vật để lại của . Khi Viên Thuyên giấu những chiếc chìa khóa đánh lại ấy, chắc nghĩ ra sau này lại có lợi cho Dục Chu làm trò ma QQ.

      Còn người gọi điện cho Lâm Nhuận cứu mình khỏi tay Lâm Mang, chắc cũng là ta. ta luôn theo sát mình, chắc chắn bám theo ô tô của Thường Uyển đến bờ sông, sau đó báo cho Lâm Nhuận. ta muốn mình sớm bị hại, vì ta vẫn chưa lấy được bí mật của Viên Thuyên.

    5. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 49
      TRÒ CHƠI CỦA THẦN CHẾT


      Gió lạnh táp lên mặt Tư Dao, lập tức làm tỉnh dậy. Ánh nắng mấy ấm áp chiếu thẳng vào đôi mắt bị nhố trong bóng tối, theo phản xạ phải cau mày nheo mắt.

      “Lâu quá rồi ngủ ngon như thế này nhỉ?” Dục Chu cười nhạt. “Đêm khuya bận trò chuyện với đám hồn ma, sáng ngày ra lại phải nai lưng làm việc cho ông chủ, là khổ! Nhưng tôi có thể đảm bảo những ngày đau khổ đó còn nữa. Chỉ cần hôm nay hợp tác cho tốt, ngày mai “phú bà” nho , và cũng lo bị ác mộng quấy rầy nữa!”

      Tư Dao bị hai tên lôi ra khỏi cốp xe, nhìn xung quanh, núi xanh trập trùng, hình như chính là dưới chân núi Vũ Di. nghiền ngẫm những lời của Dục Chu . ràng ta muốn ép phải lấy số tiền đó ra. Chỉ cần làm theo chắc được chia phần kha khá. Tuy nhiên, khi , ta lại đưa mắt nhìn thầy giáo Cung, có lẽ tiền vừa đến tay giết diệt khẩu. Rốt cuộc họ đều là những người làm việc cực kỳ kín kẽ, mà lòng tham đáy.

      Trước mắt lại lên cảnh tượng Lâm Nhuận bị xe đâm hất tung lên trung. biết hai kẻ đồng hành này là bọn vô lương tâm, chẳng có lý do gì để chúng nới tay buông tha .

      Dây thừng trói chân được cởi ra. Chiếc khăn tay nhét trong mồm cũng được lấy ra, hai bên má và cằm của Tư Dao đều tê dại nên càng muốn phí lời với họ. nghĩ bụng “Hai tên này lái xe suốt ngày đêm, ít ra cũng mất hơn 20 tiếng, nhưng nếu ở Giang Kinh có người máy bay đến đây, chắc chắn có thể vào hang Thập Tịch trước. Tuy nhiên, ai phát ra mình mất tích? Ai biết là mình bị đem đến đây? Người duy nhất – có thể là Lâm Nhuận, nhưng lại hôn mê…”

      Dường như Dục Chu đọc thấu ý nghĩ của , y : “Thực ra, tôi cho rằng còn lựa chọn nào khác. Trừ phi có chuyện thần kỳ xảy ra, có người tranh vào động trước. chỉ có thể hy vọng chuyện thần kỳ đó là Lâm Nhuận bình phục. Cho nên hãy ngoan ngoãn , để giảm bớt phiền phức cho mọi người”

      Tư Dao nghĩ bụng : biết có đủ thời gian để nghĩ ra cách gì đối phó hay ?

      biết, quyền lựa chọn của ít ỏi đến mức đáng thương.

      Cả ba cùng lên núi. Vẫn là phong cảnh quen thuộc có thể say lòng du khách nhưng trong mắt Tư Dao tuyệt có chút sức sống nào. Điều quan trọng đặt ra trước với là sinh tồn. Mà nếu muốn sinh tồn, kỵ nhất làng “hợp tác”, bởi vì bọn họ càng sớm đạt được mục đích, hy vọng sống sót của càng sớm chấm hết.

      “Suốt dọc đường tôi chẳng được ăn gì, người cũng được vận động, bây giờ hai chân tê dại mềm nhũn, nổi”. Tư Dao dừng lại, ngồi tảng đá thở dốc.

      Thầy giáo Cung lạnh lùng hỏi: “ có chịu ?”

      phải là , tôi chỉ muốn nghỉ lát

      Thầy giáo Cung nữa, hạ ba lô xuống, rút từ bên trong ra đoạn ống thép ngắn chừng nửa thước, rút xoẹt cái đầu ống, nó lại dài thêm ra đoạn. vung bừa cái ống thép đó lên phang đánh “cắc”, thân cây to bằng miệng chén trà gẫy luôn, nửa của thân cây đổ về phía Tư Dao. vội nhảy né tránh, giận giữ : “Ông làm gì thế hả?”

      “Nhìn kìa, chân của vẫn nhanh nhẹn quá! Thanh côn này của tôi cũng có thể quệt đầu gối của , dù thể nổi chúng tôi cũng có thể khiêng

      Dục Chu cười hì hì, giống như đứa trẻ xem xiếc thú, quay đầu về phía trước, biết rằng Tư Dao dám giở thủ đoạn gì nữa.

      Ngoài dự đoán của Tư Dao, Dục Chu thẳng đến hang Thập Tịch mà dừng trước cái nhà bằng tôn ở lưng chừng núi. Điều càng khiến ngạc nhiên là cảm giác từng trông thấy căn nhà này lại bất ngờ trỗi dậy.

      Căn nhà nằm trong cái hốc nơi sườn núi, bên mái đá nhô ra, giống như cái mũ lớn, che khuất ánh mặt trời. Những tấm tôn xám đen loang lổ những vệt gỉ sét, bốn bên dây leo chằng chịt, lại có thêm mấy cây đại thụ cao vút, tán lá che khuất tầm nhìn từ đằng xa lại.

      “Mẹ kiếp, quái đấy! Sao ông lại mò thấy cái lều nhếch nhác thế này?” Thầy giáo Cung chép miệng Dục Chu đờ người ra lúc, thở dài : “Tôi dám mạo nhận công lao, đây là do Viên Thuyên phát ra”.

      Tư Dao khẽ “a” tiếng.

      Dục Chu : “Cái lần cả tập thể du lịch mùa hè, có đứa con gặp bất hạnh. Sau đó tuần, tôi và Viên Thuyên lại đến đây. Viên Thuyên cảm thấy cái chết của đứa con đó hơi kỳ lạ, lại cảm thấy hang Thập Tịch hết sức cổ quái. Khi ấy, tôi vẫn còn là người , là người cộng tác tốt của taa quả là cẩn thận cực kỳ, dù lúc đầu phát ra manh mối gì trong hang, nhưng lại có nhìn thấy vài thứ dị thường ở bên ngoài. còn nhớ đoạn dốc bắt buộc phải qua để vào hang ? Phía đông của sườn dốc là con đường xuống núi. Con đường núi rất ràng, gần như có thể nhận định chắc chắn là do con người khai phá; còn hướng tấy là sườn dốc dựng đứng, đầy cỏ mọc rậm rì, phải là lối có thể lên xuống núi. Sau khi quan sát tỉ mỉ, Viên Thuyên phát ra sườn dốc gần như bị màu xanh che kín hoàn toàn ấy có thảm thực vật khá thưa thớt. Nhìn kỹ hơn, phần mặt dốc chưa từng mọc cây cối ấy hoàn toàn là nham thạch cứng, mà hình như chỗ nham thạch đó có vết tích bị đục đẽo, vì vậy hình thành vài chỗ lõm, vừa vặn để làm chỗ đặt tay hoặc đặt chân cho người leo núi. Chúng tôi theo con đường cây cối thưa thớt ấy, ngoặt sang thung lũng bên này phát ra căn nhà tôn”.

      Lúc Dục Chu , thc xem xét lượt trong ngoài căn nhà rồi : “Có lẽ nó bị bỏ hoang rất lâu rồi, bụi đất bám dày đặc, chỗ nào cũng bị gỉ, sàn gỗ cũng có vết mục. Tại sao thẳng đến hang, còn vào đây làm gì?”

      Dục Chu : “Uổng công làm gã giang hồ. Sao nghĩ xem, dù chúng ta gấp mấy ngày đêm, nhưng về lý thuyết vẫn chậm hơn người máy bay. Lỡ mà thằng luật sư đó tỉnh lại, phát ra Tư Dao mất tích sao? Hoặc là vội vàng báo cho các cơ quan chức trách về những việc ở hang động này sao? Để bảo đảm an toàn, ta cần kiểm tra kỹ trước khi vào hang, xem trong ngoài có người

      “Ai ?”

      Dục Chu đẩy Tư Dao cái, rồi sau vào căn nhà tôn, : “Thầy giáo Cung, tôi kể về việc tìm thấy căn nhà này như thế nào cách tỉ mỉ tới mức thể tỉ mỉ hơn rồi. Lẽ nào phải là để cho ông nghe? Ông khá nhanh nhẹn, dù gặp ai ông cũng có cách thoát thân. Tôi ở lại đây trông chừng tiểu thư Dao”.

      Thầy giáo Cung nhìn vào cái lưng của Dục Chu lúc, rồi gì, quay người .

      cũng ghê đấy, gã giáo Cung này là tên trộm có kỹ thuật cao, vậy mà vẫn chịu để cho sai bảo!”

      “Cám ơn trước mặt ta, cơ hội tốt để khiêu khích ly gián nội bộ”. Dục Chu . nhiên, cũng may là làm thế, nếu chọc giận chúng tôi, chắc càng khốn đốn đấy!”

      “Có cần tôi với ta rằng hai tuần trước bám theo chúng tôi vào hang, suýt nữa hại tôi, và cướp được 30 vạn đó ?”

      “Tùy , câu ấy cũng quyết định cuộc đời . Việc này vốn do tôi vạch kế hoạch, tên Cung chỉ là người cộng tác theo thời vụ, đương nhiên tự biết rằng mình chỉ có thể là người phụ việc”

      “Tại sao lại bỏ, lấy 30 vạn đó?”

      biết rồi còn hỏi làm à? Cầm lấy mấy cái túi trong tay có thể đoán rằng tiền trong đó cũng nhiều. Tôi biết Viên Thuyên quyết dừng lại ở con số ấy. ta làm như vậy, ràng chỉ là đầu mối dẫn dắt đến đoạn sau. Nếu cầm rồi mà đem về cho bố mẹ ta lấy được thông tin ám hiệu tiếp theo. Còn tôi cũng hiểu, nếu hôm đó lấy món tiền nhoi ấy và giết tôi sao có thể câu được con cá lớn như hôm nay? Tất cả đều là vì tôi quá hiểu Viên Thuyên!”

      Tư Dao nhìn quanh căn nhà , nếu đây từng là nhà của ai đó, có thể gọi tên chính xác là “chỉ có bốn bức vách” chiếc bàn sắt, chiếc giường sắt, chiếc bếp bằng sắt.

      Đồ đạc cực kỳ đơn giản nhưng lại khiến kinh hãi ghê rợn… Toàn thân Tư Dao run run: những thứ này cũng rất quen, thậm chí còn cảm thấy mình từng ngủ chiếc giường lạnh lẽo này. Nghĩ đến đây, lưng co giật dữ dội, giống như bị lửa thiêu. Tại sao chiếc giường lạnh lẽo kia trong phút chốc lại trở nên nóng ran như vậy? “Cạch” tiếng, cửa sắt đóng lại, giật mình hoảng hốt, tim bắt đầu đập thình thịch như vó ngựa phi. Cơn đau dữ dội từ góc sâu trong não đột nhiên bật ra, đau đến nỗi khẽ rên lên. Hai tay ôm lấy ngực, từ từ ngồi xuống. ra, cho tôi ra, cho tôi hít thở khí trong lành.

      sao rồi? phải giả vờ ốm đấy chứ?” Giọng lạnh lùng của Dục Chu đánh thức Tư Dao thoát khỏi ảo giác và nỗi đau đớn.

      “Mở cửa ra, tôi tức ngực quá, khí ở trong này rất xấu”

      “Tôi mong chớ giở thủ đoạn gì”. Dục Chu nhìn bộ dạng yếu ớt của Tư Dao, đoán chừng thể trốn đâu xa đượn mở hé cánh cửa ra Tư Dao chầm chậm đứng lên, tới cửa, hít sâu khí trong lành mát lạnh của núi rừng, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. quay sang Dục Chu tỏ ra hết sức cảnh giác: “Chắc quên mấy chữ “Đau thương đến chết” phải ? Chúng ta là người cùng hội, đến hôm nay chỉ còn , tôi, Thường Uyển và lm còn sống. Đoàn người ở đại học Y Giang Kinh gần như đều ra . Lẽ nào thấy rằng chúng ta cũng khó lòng thoát được? Tại sao cứ phải cay cú về vật chất như thế?”

      Dục Chu ngay lập tức: “ muốn “khuyên tôi đầu hàng” chắc? Chỉ vô ích thôi. Tiền bạc đúng là thứ ở ngoài thân xác, nhưng khi có con số nhất định, thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất, chúng phải là thứ ở ngoài thân xác nữa. Chính vì chúng ta có tương lai, nên tôi bằng lòng tiếp tục trò chơi này. Ngược lại tôi thấy mới là người kỳ quái! cảm thấy khó thoát mà còn lấy số tiền đó để sống xa hoa chút, hưởng thụ chút cuộc sống mà chưa hề được hưởng. nghe về “Hội chứng ngày tận thế” chưa? Chơi bời cách cuồng điên, tiêu xài vô độ, còn hơn là suốt ngày làm “viên chức cấp tiến” , làm gần chết cũng chỉ vừa đổ vào mồm, rồi còn ngồi ôm tuyệt vọng mà “Đau thương đến chết” đem đến cho chúng ta”

      Tư Dao im lặng. Tại sao ư?

      “Tôi nghĩ, vì tôi vẫn còn hy vọng về tương lai”

      “Rất đúng, trả lời giúp tôi, tôi cũng rất hy vọng ở tương lai” . Dục Chu cúi sát mặt vào Tư Dao, nhìn chằm chằm vào mắt : “Cho nên, tốt nhất là hãy thông minh lên, đừng làm tôi thất vọng, như vậy chúng ta đều có tương lai tốt đẹp”

      Thầy giáo Cung trở lại, trong ngoài động có bất cứ điều gì khác lạ.

      “Lại là người muốn “Đau thương đến chết”?” Tư Dao nhìn cái bóng bé của Thầy giáo Cung - tên trộm có kỹ thuật cao siêu, có thể thoát khỏi truy bắt của cảnh sát - liệu có bị hạ gục vì lời nguyền ?

      Vì tay Tư Dao vẫn bị trói, nên ba người bám leo lên núi bằng con đường Dục Chu miêu tả, mà quay về đường ban nãy để lên hang. Tư Dao thể bước lên cái dốc dưới chân hang được. Dục Chu và Thầy giáo Cung người kéo kẻ đẩy, đưa đến ngoài cửa hang.

      tuần trước, và gã luật sư đó quả là rất thành công trong việc “cắt đuôi”. Tôi cũng nghĩ rằng trong giờ làm việc hai người lại đột ngột ra sân bay”. Dục Chu bật đèn pin, từng bước vào trong hang, cẩn thận chiếu đèn bốn bên, để đảm bảo có gì bất ngờ xảy ra.

      Thầy giáo Cung chợt mở miệng: “Ông Chu, người ngay lắt léo, có phải ông từng theo bọn họ đến đây ? Ông định nuốt mình à?”

      “Tôi đưa ra giá cao, mời ông đến giúp. Mỗi hành động của tôi đâu cần được ông phê chuẩn? Tôi là người biết giữ chữ tín, dù là tự mình lấy cũng vẫn giữ lời, chia cho ông phần ông đáng được hưởng”. Dục Chu nghe chắc nịch.

      Tư Dao nghĩ bụng: “Hai tên này thực ra đều rất tham lam, rất biết tính toán, tất nhiên va chạm nào đó, mình nên làm gì để lợi dụng điểm này?”

      “Mạnh Tư Dao!” Tiếng Dục Chu giận giữ, dường như đoán thấu suy nghĩ của Tư Dao. “Bọn tôi có nhiều thời gian, nhẫn nại cũng có giới hạn. Tôi chỉ cho thời gian nửa phút, hoặc là cho chúng tôi bí mật của Viên Thuyên, lấy món tiền đó ra, hoặc là cần gì cả, chúng tôi chấp nhận đen đủi, coi như hoàn toàn vô dụng, dìm đầu xuống nước cho đến khi giãy giụa được nữa mới thôi. Bản thân tôi cho rằng đó là cách chết rất đau đớn, nghĩ !”

      Mình có nửa phút để suy nghĩ.

      “thiết kế” mọi việc đâu ra đấy suốt hai tháng nay. Ánh mắt lúc đường, giọng điệu vừa , tất cả đều cho thấy rất quyết tâm, đạt được mục đích chắc chắn dừng tay. Mà khi dừng tay, tức là bắt đầu giết chóc.

      Dù mình có hay , cũng đều cầm chắc cái chết.

      Hãy từng bước rồi liệu xem sao, tranh thủ càng nhiều thời gian… mình chỉ còn có lựa chọn này.

      Nửa phút qua nhanh hơn so với cảm giác của Tư Dao, Dục Chu : “Được, vẫn im lặng, chứng tỏ lựa chọn rất có tính nguyên tắc” . ta giơ tay nắm lấy mái tóc dài của Tư Dao, Thầy giáo Cung ấn vai , chuẩn bị dìm xuống nước.

      “Tôi chưa , là vì nghĩ: nếu cho các biết tôi nên đòi các a bao nhiêu”. Tư Dao mở miệng kịp thời. Hai người cũng lập tức buông tay ra.

      Dục Chu : “ với rồi, sau khi lấy được món tiền đó, tôi được 50%, Thầy giáo Cung 30%, được 20%. Dù là phần nhưng theo tôi được biết, tổng giá trị món tiền này rất có khả năng là triệu tệ, đôi với như thế cũng là rất khả quan”

      “Tôi muốn ít nhất 40%. Lý do rất đơn giản: Bí mật này do tôi phát ra đầu tiên. Nếu phải vì dùng quỷ kế, tôi chẳng với ai, mình hưởng trọn, lúc ấy thế nào?”

      “Món tiền lớn như vậy ai có thể độc chiếm, giống như Viên Thuyên, người cực kỳ thông minh mà cuối cùng ra sao? Đừng cho rằng tai nạn xe hơi của ta chỉ là cố ngẫu nhiên! Tôi sớm cảm thấy có người bám theo ta, muốn “giải quyết” ta. Thời gian xảy ra tai nạn đó lại vừa khéo vào lúc ta mới giấu xong tiền, sắp xếp xong tất cả những chuyện như tạo blog… càng chứng minh cho suy đoán của tôi. Nếu chậm lại hai tháng, nhận được giấy phép nhập cư Canada, ta ôm đống tiền đó cao chạy xa bay, đó mới là độc chiếm thực !”

      ra cũng biết ấy xin sang Canada?”

      ta hoãn ngày cưới hết lần này đến lần khác. Tôi nghi ngờ, xin giấy phép thường trú Canada cần rất nhiều giấy tờ và chứng minh, nhiều email qua lại. ta luôn giữ kín cho tôi biết, thậm chí còn đến quán net để gửi email, cho tôi tra được tài khoản hòm thư của ta. Tôi tình cờ xem được máy tính của ta trang web về di cư Canada. Tôi sinh nghi, sau khi thâm nhập vào hệ thống máy tính của văn phòng luật sư về di cư, quả nhiên phát ra những tư liệu của Viên Thuyên”

      “Vậy cũng biết nội dung blog của ấy rồi?”

      “Đừng quên, blog của ta là do nhắc đến với “Hoàng Dược Sư. Tôi vốn biết ta làm blog, ta giấu tôi. Tôi muốn nhìn thấy bức ảnh chụp cảnh Tân Thường Cốc ấy, chính là để tìm manh mối, ngờ co giấu rất tài tình”.

      có biết số tiền đó ở đâu ra ?”

      “Dù sao cũng là tiền bất chính, bởi vì chỉ dựa vào nghiệp vụ của ta, dù giở vài thủ đoạn cũng thể có được số tiền quá lớn như vậy. Tôi cảm thấy ấy có được số tiền này vô cùng mạo hiểm, thậm chí có người còn muốn thủ tiêu ta. Tôi cảm thấy mấy ngày cuối cùng, ta có cảm giác lo sợ yên. người xưa nay chưa hề đau ốm lại tỏ ra được khỏe. Tôi nghĩ chắc chắn ta cảm thấy có mối đe dọa nào đó, nên mới sắp đặt việc gửi quà cho – chính là vì sợ mình có cách nào về nổi Giang Kinh. cũng biết rồi, vé lượt về ta đặt trước, sớm hơn hôm dọn nhà ngày. Lẽ ra ta có thể đến giúp chuyển nhà…”

      Đột nhiên, Thầy giáo Cung xen vào: “ ta kéo dài rất lâu nhờ việc chuyện, ngờ ông lại có thể vui vẻ biết mệt như thế?”

      Dục Chu : “Tôi muốn ta có thể hợp tác với chúng ta cách . Tôi thấy thầy giáo Cung đợi được nữa rồi. Tôi cho 5% trong 30% của ta, tôi lại đưa thêm 5% nữa, vậy là được tròn 30%. Nếu còn cò kè mặc cả, chúng tôi đành thể tin nữa, cho “Đau thương đến chết vậy”

      “Được, cứ như vậy , tôi tin . Xin hãy nới lỏng bớt dây trói tôi, nếu , có vài thao tác tôi làm được”. Tư Dao biết chỉ cần được tháo dây trói, kế hoạch của có thể được thực .

      Bỗng nhiên cả Dục Chu và Thầy giáo Cung đều cười ha hả. Dục Chu : “ quả là thông minh, nhưng đừng coi chúng tôi là đồ ngu mà đùa giỡn. Bây giờ chỉ bị buộc hai cổ tay với nhau, cánh tay vẫn có thể co duỗi, gần như có thể làm được mọi thao tác. Yên tâm , lúc nào khó khăn chúng tôi ở đây còn có bốn cánh tay, cứ sai bảo là được”

      Tư Dao bất lực, đành dẫn hai kẻ kia đến bên “ao máu”. Hai tay vừa thò vào nước, bất ngờ rút phắt lên. Thc đứng đằng sau chỉ cảm thấy bóng đen bay vụt lên, vội nghiêng đầu, cố tránh vật đó, mặt vẫn bị quệt phải ướt nhòe.

      ..” . Thầy giáo Cung bước tới tóm chặt vài Tư Dao Dục Chu vội ngăn lại, : “Chỉ là con rắn nước thôi, lần nào nó cũng xông ra như thế. phải ấy cố ý đâu”

      “Sao trước?” Thầy giáo Cung dù buông tay nhưng vẫn còn tức giận.

      Tư Dao im lặng, lại thò hai bàn tay bị trói xuống nước. Sau hồi mò mẫm, mặt nước đỏ sậm bỗng biến mất, liền theo đó, tai mọi người nghe thấy tiếng nổ ầm ầm.

      Chu, Cungng tập trung tinh thần nhìn Tư Dao mò mẫm dưới hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng vang như sấm rền trong động, đều kinh ngạc đứng thẳng dậy nhìn khắp xung quanh, ánh đèn pin nhanh chóng chiếu đến từng ngóc ngách.

      Cuối cùng, hai luồng đèn mạnh cũng tụ lại chiếc quan tài treo từ từ hạ xuống, giống như đèn sân khấu chiếu quanh người các ngôi sao vừa bước ra.

      Hai gã đàn ông há hốc mồm choáng ngợp trước cảnh tượng thần kỳ trước mặt. Quan tài treo hạ xuống, dục vọng trong mắt lại tăng lên. Tư Dao dù phải lần đầu tiên nhìn thấy quan tài hạ xuông nhưng vẫn khỏi ngạc nhiên. Lần này, thấp thỏm, hiểu tại sao chiếc quan tài treo có khí thế rất uy nghiêm, lúc hạ xuống dường như lại mang theo phẫn nộ như thế. Những tiếng nổ ầm ầm ràng là tiếng gầm gừ giận dữ Dù người nằm trong quan tài là ai, dù là bộ xương khô của bao nhiêu năm về trước, thể phẫn nộ trước hành vi quấy nhiễu này.

      phần nộ đó đem tới điều gì? Báo thù? Nguyền rủa? hay là Đau thương đến chết?

      Quan tài dừng ở độ cao ngang bụng người, hai tên Chu, Cung dù vui mừng đến phát điên, nhưng vì đều là những gã cẩn thận có thừa nên vẫn nhẫn nại chầm chậm bước đến trước quan tài. Thầy giáo Cung lấy tay vuốt lên thân quan tài như nhạc công vuốt nhạc cụ quý của mình, miệng mấp máy hình như “Chỉ riêng chiếc quan tài này, là cổ vật có giá trị văn hóa cũng đủ để mình tiêu pha đến cuối đời!”

      “Thứ đó ở trong cỗ quan tài này à?” Dục Chu vẫn giữ được bình tĩnh.

      Tư Dao “ừ”

      Thầy giáo Cung bắt đầu thử đẩy nắp quan tài, nó mảy may động đậy, bèn hỏi: “ đừng để chúng tôi hỏi mới trả lời. Đến lúc này rồi, sao còn ấp úng thế? Làm thế nào để mở được?”

      Tư Dao : “Vừa rồi thấy đắm đuối say sưa với cỗ quan tài, tôi đâu có nỡ làm mất hứng? Việc này mình tôi làm nổi, cần hai giúp đỡ”. Trong lúc , bước đến bên quan tài, đứng chắn cái núm lồi ra ở bên thân quan tài, đồng thời đặt hai tay lên nắp. “Tốt nhất là hai đừng vào bên cạnh tôi, cùng tôi hợp sức đẩy vào bên này”

      Dục Chu và Thầy giáo Cung nhìn nhau, đứnghai bên trái phải của Tư Dao. Tư Dao ngầm tính toán : hai tên ác ma này, tên nào độc hơn? Trước mắt lên hình ảnh Lâm Nhuận bị chiếc ô tô Săn báo đâm… và cái bàn tay bẩn thỉu vuốt lên mặt mình đêm đó… hơi nhích sang bên trái chút, Thầy giáo Cung cũng nhích theo, gần như đối diện với đầu quan tài.

      cần đặt tay lên nắp quan tài” . Tư Dao rời tay khỏi nắp quan tài trước tiên, từ từ sờ vào thân quan tài. Hai gã Chu, Cung cũng làm theo.

      Đột nhiên Tư Dao ngồi thụp xuống, đập mạnh vào núm lồi ra ở thân quan tài, nắp quan tài bằng sắt đầu bỗng bật mạnh ra kinh khủng, tàn nhẫn đập vào ngực Thầy giáo Cung đứng ngay phía trước. Thân thể con của Thầy giáo Cung bay vọt lên như cánh diều đứt dây, phát ra tiếng “hự”. Sức bật của nắp quan tài cực mạnh hất đập lên vách động phía sau lưng. Người mềm oặt trượt từ vách xuống. Ngươi sống trong bóng tối hãy trở về với bóng tối Dù phải “tự tay”, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên giết người nên nước mắt Tư Dao cứ thi nhau tuôn trào.

      Để đảm bảo là nắp quan tài tấn công được ít nhất người, Tư Dao cố ý di chuyển vị trí, cho nên Dục Chu chỉ bị trầy xước tay phải, có gì đáng lo ngại. Mặc dù như vậy, y vẫn kinh ngạc hồi lâu. Y hung hăng tóm chặt lấy tay Tư Dao: “ là độc ác, nếu đổi vị trí di chuyển con ma đó là tôi rồi!”

      “Dù sao chúng ta cũng là bạn cũ. là người có đầu óc, có những chuyện dễ thương lượng hơn. Thế nào, tôi có thể được 40% phải ” Dù mắt vẫn còn ươn ướt nhưng Tư Dao vẫn ép được mình bình tĩnh trở lại Dục Chu nhìn hai cổ tay vẫn bị trói chặt của Tư Dao, cười nhạt "Sớm biết thế tôi trực tiếp hợp tác với rồi!”

      Tư Dao lời. linh cảm Dục Chu buông tha mình Dục Chu kéo nắp quan tài mở nửa chừng ra, nhìn bốn chiếc vali có khóa số rất chỉnh tề, thở dài, rồi lại nghiêm giọng : "Mở ra , nhất định biết mật mã. mở đương nhiên tôi cũng có cách”

      "Dùng dao chém hay dùng búa đập? Tóm lại, phần mềm hacker của thể làm gì được đùng ?" Trong lúc , Tư Dao mở hòm thứ nhất ra.

      vali đầy tiền đnước khiến toàn thân Dục Chu cứng đờ. Dù biết Viên Thuyên giấu khoản tiền cực lớn nhưng y vẫn chưa có khái niệm cụ thể nào. Lúc này, đối mặt với từng chồng giấy bạc mệnh giá lớn, cổ họng ta phát ra tiếng gừ gừ kéo dài, vừa hưng phấn vừa thê lương, lại giống tiếng tru của con sói.

      Đột nhiên, ta run rẩy ôm mấy bó tiền Đô la Mỹ tay, áp vào mặt, khóc rống lên.

      Cái bộ dạng ấy, nếu gọi là "sùng bái tiền" nghe vẫn quá hay. đúng hơn ta hoàn toàn là nô lệ của đồng tiền, là đồ hèn hạ. Tư Dao ghê tởm ta.

      Nhưng cách nghĩ của lập tức thay đổi, khi nghe ta : "Thuyên ơi hãy cho biết, thế này là gì? Tại sao lại tin ? Tại sao muốn cho chung hưởng hạnh phúc và tiền bạc? Bây giờ có số tiền này lại mất em...”

      Tư Dao bỗng chợt cảm thấy Dục Chu hết sức đáng thương Chưa đám tiền này có hợp pháp hay , nhưng Viên Thuyên đúng. ấy nhìn nhầm Dục Chu , kẻ vừa rất kín kẽ lại vừa thâm hiểm.

      Tư Dao biết lúc này được phép cảm thương cùng với Dục Chu , cố phải nghĩ cách trốn thoát Dù loại bỏ được Thầy giáo Cung, nhưng cánh tay vẫn bị trói, thể trốn thành công, vẫn cần phải mưu trí Cái cảm giác vận mệnh của mình nằm trong tay kẻ thù khiến người ta ghê rợn Nhân lúc tinh thần Dục Chu bị kích động, dịch về phía sau mấy bước. còn nhớ, lúc Thầy giáo Cung bay vọt lên, chiếc ba lô khoác vai rơi ở chỗ xa, trong đó có các loại công cụ và cả hung khí đều có thể dùng được Quả nhiên, chân đứng trong nước chạm phải chiếc ba lô đó. Tư Dao từ từ ngồi xuống, mắt vẫn để ý Dục Chu .May Dục Chu vẫn chìm đắm trong những nỗi đau về hồi ức và niềm vui do tội lỗi mang lại, để ý thấy Tư Dao bắt đầu mò mẫm trong ba lô Tay rờ được cái chuôi bằng nhựa, có nút điều chỉnh ngắn dài, giống như dao dọc giấy, lại giống dao thủy tinh. Dù là loại nào cũng đều có thể dễ dàng cắt đứt dây thừng ở cổ tay. lấy dao ra, đẩy nút điều chỉnh, quả nhiên là con dao dọc giấy sắc nhọn " đứng lên!" Dục Chu bỗng gọi to, tay cầm dao bầu tới, chiếu đèn vào ch Tư Dao đứng. "Đưa thứ lấy ở dưới nước ra, để tôi xem mò được thứ gì hay ho”

      Tư Dao đành buông tay, để con dao chìm xuống nước, hai tay trống rời khỏi mặt nước: " có gì cả, đừng nghĩ vớ vẩn”

      "Tôi cần cố suy đoán gì về nữa, hôm nay, chấm hết ở đây". Dục Chu tiến hai bước về phía trước Tư Dao lập tức hiểu hàm ý câu của ta, người lạnh toát, hối hận vì vứt con dao. vội thò hai bàn tay bị trói vào ba lô. Lần này chạm phải ống thép có thể rút để kéo dài - thứ mà cách đây lâu Thầy giáo Cung dùng để uy hiếp rút phắt ống thép ra, giơ thẳng trước người, : "Dục Chu , nếu thực nhớ đến Viên Thuyên nên biết rằng ấy quyết cho phép làm thế. có thể lấy hết tiền, chỉ cần thả tôi !”

      "Ở với Viên Thuyên lâu. Điều thể nghiệm sâu sắc nhất là bất kể việc gì cũng phải cẩn thận tỉ mỉ. Vận dụng vào trường hợp hôm nay, tôi thể để lại hiểm họa. Hôm nay tôi để xuống núi, ngày mai khắp mọi nơi có thông báo truy nã tôi. ngon ngọt cũng vô ích thôi!" Dục Chu vừa vừa tiến lên, Tư Dao chỉ có thể lùi về sau từng bước .

      Cuối cùng, ta nhào về phía trước, đâm dao tới. Tư Dao dùng ống thép để cản, ta vứt đèn pin, thuận tay túm lấy đầu ống thép.

      Dù đèn pin của Dục Chu rơi xuống nước, nhưng sáng vẫn được chiếu từ xa lại, vì đó là chiếc đèn pin khác được ta đặt nắp quan tài, chiều đến hướng này Tư Dao ra sức giằng lại ống thép, nhưng sức thua xa Dục Chu , đành phải buông tay, chạy ra phía cửa hang.

      Chạy trong lúc hai tay bị trói là cực khó, chưa đầy được mấy bước bị Dục Chu đuổi kịp, đẩy ngã xuống nước. Bắp đùi đau nhói vì bị dao đâm. quay ngoắt người, giơ tay định chặn cánh tay cầm dao của Dục Chu , nhưng vì mặt chìm dưới nước nên trông thấy gì, cẳng tay lại bị thêm vết thương.

      Dục Chu gí thẳng mũi dao vào cổ họng Tư Dao. Tôi phải thằng điên quái dị say máu giết người, cũng muốn được dứt khoát, nhát dao này, đối với cả tôi lẫn đều là giải thoát.

      Tôi cũng cần phải làm Hoàng D7;c Sư gì nữa; cần phải năm lần bảy lượt bám theo ; cần lúc thao túng cả bốn máy tính, giả làm ma nữ QQ nữa - trở thành người trong số họ. Viên Thuyên là bạn thân nhất của chứ gì? ấy rất muốn thân thiết gì với tôi. Tôi cho các người sớm được gặp nhau, tụ họp với nhau.

      Thực là quá quắt! "Hoàng Dược Sư" và Kiều Kiều, Viên Viên Khuyên Khuyên, Con Bé Oái Oăm hóa ra đều đến từ cùng IP, còn nghi ngờ gì nữa, họ cùng lên mạng thông qua máy đại lý.

      Trương Sinh gần như dùng hết mọi pháp bảo của mình mới điều tra ra bọn họ đều đến từ máy dịch vụ đại lý nặc danh quá hạn, tức là dù cho máy đại lý này còn chạy, trừ phi nó lưu lại IP lúc người kết nối xin đăng nhập trong phần thông tin khởi tạo ban đầu, nếu , việc muốn biết IP thực giấu sau máy đó còn khó hơn cả tìm đường lên trời.

      Hoàng hôn đến tự bao giờ. May mà cả ngày có giờ lên lớp, cảm thấy hễ nhắm mắt là có thể ngủ ngay.

      Gặp phải vấn đề về mạng vi tính giải quyết được, đành phải chuyển sang bộ óc trời cho để suy nghĩ vậy. Đúng thế, ràng là Hoàng Dược Sư sở hữu hoặc dùng trộm QQ của ba người bạn của Tư Dao. Nhất định ta rất thân quen Tư Dao và cả ba người kia nữa. chừng, chính là người "cùng hội" với nhau.

      gọi đến di động của Tư Dao, vẫn có người nhận? sốt ruột muốn biết kết quả phần tích của mình à? lại gọi đến công ty của Tư Dao, người nhận điện hôm nay Tư Dao làm, xin nghỉ ốm.

      đúng, sáng nay ấy trong di động lên đường đến chỗ làm. Sao đột nhiên lại xin nghỉ ốm?

      Điện thoại ở nhà ấy cũng chẳng có ai nghe.

      Xem chừng đành phải dùng cách gọi cho mấy người khách cùng thuê nhà đó. Thông qua ban biên tập thời trang giải trí của tờ "Thanh Giang buổi chiều", liên hệ được với Tử Phóng lấy tin ở Bắc Kinh.

      " biết à? chàng luật sư thuê phòng cùng chỗ chúng tôi bị ô tô đâm trọng thương, nhất định là Dao Dao trông nom trong bệnh viện, cũng biết, bọn họ là ...bạn rất thân". Giọng Tử Phóng tỏ ra rất ủ ê.

      Thân phận cóc nhái của mình có lẽ ngàn năm thể thay đổi.

      "Ở bệnh viện nào?”

      "Hình như là bệnh viện số 7... xưng là bạn ta, ở Giang Kinh, sao lại biết ít hơn người công tác xa ngàn dặm như tôi hả?" Tử Phóng chế giễu " là nhà báo mà! Tuy vậy... có vài phương diện, chắc chắn tôi biết nhiều hơn . Lúc rảnh rỗi có thể hỏi tôi". Trương Sinh chịu lép vế rồi gác máy, chạy thẳng đến bệnh viện nhân dân số 7 nghe bác sỹ điều trị Tạ Tốn việc Lâm Nhuận bị đâm xe, hình như là vụ trọng điểm, Sở công an điều tra; còn Tư Dao sau khi rời khỏi bệnh viện vào buổi trưa nhanh chóng quay lại, nhưng đến giờ chẳng thấy bóng đâu Trương Sinh cảm thấy thấp thỏm, những linh cảm lành ập đến. Nếu tối nay vẫn liên lạc được với Tư Dao, chắc mình phải báo công an.

      Mệt mỏi vì thiếu ngủ, ngồi chiếc ghế ở hành lang bệnh viện ngủ thiếp Trong làn nước lạnh buốt, Tư Dao biết số phận mình đến giờ chót, nếu chẳng nhìn thấy bốn chữ trong làn nước đục ngầu lúc này Đau thương đến chết Đó chính là máu xuống từ mũi dao, rơi xuống mặt nước, hóa thành bốn chữ đỏ tươi.

      Lúc Viên Thuyên, Kiều Kiều, Tiểu Mạn ra , phải chăng cũng nhìn thấy bốn chữ này?

      Giờ đây, chỉ còn thiếu vị thần chết mặc áo mưa, ông ta đến là có thể tuyên bố cái chết của Dù biết chống lại chẳng có tác dụng gì, nhưng vẫn gắng hết sức mình nhặt lấy hòn đá to lắm dưới đáy nước, ném về đằng trước. Dục Chu bị bọt nước bắn tung lên làm giật mình, quay đầu tránh hòn đá ném mạnh lắm. Trong khoảnh khắc chững lại này, mặt Tư Dao trồi được lên mặt nước Lúc ấy, nhìn thấy Thần chết ở sau lưng Dục Chu. bóng đen mặc áo mưa, mũ chóp nhọn cao dựng lên, mặt khuất trong bóng tối, thể nhìn thấy.

      Thần chết cuối cùng xuất .

      "Roạt, roạt, roạt... " Thần chết lội nước bước đến.

      Dục Chu chuẩn bị tiếp tục tấn công Tư Dao nghe thấy tiếng bì bõm lội nước.

      ta kinh hoàng quay đầu lại.

      Thứ trông tháy trong bóng tối khiến ta hoảng sợ.

      mạng QQ nhiều lần nhắc đến người mặc áo mưa lùng thùng liên tiếp xuất trường xảy ra chết chóc, gọi là "Thần chết". luôn nghi ngờ kẻ đó chính là ông già gặp núi trong lần du lịch Tân Thường Cốc. Bây giờ càng có thể khẳng định ý nghĩ này; chẳng qua là so với hồi ấy lúc này lão ta đầy sát khí.

      thần chết đúng nghĩa.

      Roạt, roạt, roạt...

      Tim Dục Chu đập nhanh tới mức loạn nhịp, thậm chí còn đau ỉ Đau thương đến chết?!

      Lẽ nào là ?

      "Ông muốn gì? Đừng tiến lại gần, tôi ra tay nể nang đâu" . Trong lúc cấp thiết, ta lại biết nên giải quyết với Tư Dao hay đọ sức với Thần chết trước.

      Roạt, roạt, roạt...

      Thần chết càng bước đến gần hơn, đầu hơi cúi xuống, vần thể nhìn mặt. Cuối cùng Dục Chu chịu nổi, bổ về phía trước, giơ dao đâm. Thần chết bỗng đưa tay, từ trong tà áo mưa rộng lôi ra dây xích sắt lớn, vụt đúng vào cổ tay cầm dao của Dục Chu. Dục Chu đau đớn, gần như cảm nhận chỗ cổ tay hoặc cẳng tay bị gãy xương. Trong tiếng "á" kinh hoàng, con dao của Dục Chu rơi vào trong bóng tối Xương của ta vẫn tiếp tục gãy.

      Thần chết lại vung đoạn xích lên, tàn nhẫn vụt vào đầu gối Dục Chu , sau đó liên tiếp vụt vào cẳng chân ta Đau dữ dội, xương gãy liên tiếp, Dục Chu đổ sụp xuống nước.

      Đây là thần chết của ta.

      "Ngươi có biết ngươi làm gì ?" Thần chết mở miệng, giọng già nua khàn khàn, thô nháp như giấy ráp chà xát vào lòng người. Chính là ông già hồi nọ khuyên cả bọn quay về. "Ngươi rẻ rúng người chết, giết hại người sống, đều vì chút lợi cỏn con?”

      "Chút lợi cỏn con? Ông xem, đời ông bao giờ thấy nhiều tiền thế này chưa?" Dục Chu nén đau vặn lại Thần chết cười nhạt: " đó cất tiền vào quan tài ít ra được tháng rồi. Ngay cả việc đến nhìn lần ta cũng thiết. Ta chờ ngươi đến bộc lộ bản chất, để ta biết thêm khía cạnh tội ác của con người”

      Dục Chu đau đớn đến mức mồ hôi ướt đẫm toàn thân, thở dốc cách khó khăn, kêu lên: " Tại sao ông giết luôn tôi ? Tại sao lại vụt gãy xương của tôi, khiến tôi thể được nữa? Ông có thú vui hành hạ người khác hay sao?”

      "Trái lại, người hỏi ngươi câu này phải là ta mới đúng.Nếu ngươi , ngươi có thể hỏi này, có phải ta cho rằng ngươi có thú vui hành hạ người khác hay ?”

      Tư Dao nhớ lại từ sau khi " Kiều Kiều" xuất QQ, ảo giác, mất ngủ, nỗi khiếp sợ đến với như cơm bữa; lại còn những kẻ bám theo, đêm khuya đột nhập vào phòng, khiến phải chạy rông khắp chốn, chẳng phải là kiểu hành hạ ư? Nghĩ đến những điều đó, kìm nổi nữa, : "Dục Chu , có lẽ chỉ vì muốn đạt được mục đích của mình, nhưng thủ đoạn của tàn nhẫn!”

      Người mặc áo mưa thèm nhìn Dục Chu nữa, bước đến bên quan tài, vuốt ve cái nắp, thở dài: "Nếu sớm biết có ngày như hôm nay, tôi chuyển ngài lâu rồi. ngờ đứa con đó thông minh, biến nơi đây thành tâm điểm của lòng tham tăm tối". Ông ta vừa vừa đóng chặt chiếc va li mở nắp, sau đó lần lượt nhấc cả bốn chiếc cùng các mảnh gỗ kê khỏi quan tài, tiện tay ném luôn xuống nước. Tiếp theo, ông ta mở tấm lụa mềm màu vàng kim ra, cẩn thận bọc bộ xương trong quan tài lại, dùng dây thừng buộc chặt bên ngoài, vác lên vai.

      Từ đầu đến cuối, mặt ông ta đều khuất dưới cái mũ áo mưa, từ góc đứng của Dục Chu và Tư Dao thể nhìn .

      Dục Chu định dịch chuyển người, nhưng mỗi cử động cũng lập tức khiến y đau thấu xương tủy, y bực tức : "Rốt cuộc ông muốn tôi thế nào đây?”

      Người mặc sao mưa chẳng gì, hình như có ý định trả lời. Nhưng Tư Dao biết, Dục Chu còn bất cứ ưu thế nào về sức mạnh, thậm chí có thể tùy ý giết chết trước phi người mặc áo mưa là thần chết của Roạt, roạt, roạt. Thần chết rẽ nước , từng bước đến phía Tư Dao, ông ta quay về phía ánh đèn pin nên mặt ông ta vẫn khuất trong bóng tối.

      Tư Dao cảm thấy khó thở vì sợ hãi? Có phải tại thứ sát khí nặng nề mà chiếc áo mưa kia cũng che nổi?

      Dường như có thể trông thấy đôi mắt thần chết rọi vào những ia nhìn độc ác và oán hận Hình như từng trông thấy ánh mắt này, nó còn ác độc và oán hận hơn cả ánh mắt của Lâm Mang đêm ấy Tại sao lại có cảm giác này? Ông ta thèm giết Dục Chu , tại sao lại nhìn người vô tội như mình cách hận thù như thế?

      Roạt, roạt, roạt...

      Tư Dao muốn chạy, dù biết chạy thoát nhưng vẫn dịch chuyển đôi chân. Đột nhiên đứng im. bị truy sát, chi bằng đứng lại nhìn cho hình dáng của ông ta.

      Chỉ còn cách Tư Dao trong gang tấc, Thần chết dừng chân lại. Vẫn nhìn bộ mặt của ông ta trong bóng tối.

      "Tại sao chạy trốn?" Thần chết dường như hơi thất vọng với người tham gia cuộc chơi này "Ông cho rằng như thế tốt hơn à?" biết lòng can đảm của Tư Dao từ đâu đến Thần chết trầm ngâm hồi lâu, từ cổ họng phát ra thứ thanh cổ quái: "Cuối cùng vẫn phải chết, biết ? Chẳng qua là thời điểm ấy chưa tới”

      "Tại sao phải là hôm nay?”

      "Có lẽ là hôm nay hoặc ngày mai. Điều đó có gì khác biệt đáng kể đâu?”

      "Ông ra tay , nhưng tôi mong có thể nhìn mặt ông”

      Thần chết hơi sững người, phải chăng ông ta "động lòng"?

      " cần ta ra tay, tự Đau thương đến chết”

      Đây là câu cuối cùng của Thần chết Tư Dao với theo ông ta: "Người gửi email đến hội du lich, lừa chúng tôi đến đây, có phải là ông ? Người xuất ở nơi bọn họ chết, có phải là ông ?". Nhưng có câu trả lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :