Đao Kiếm Thần Hoàng - Loạn Thế Cuồng Đao (1595 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 205: ĐINH SƯ HUYNH NGƯƠI, PHẢI LÀ QUÁI

      Mắt Đinh Hạo chút tà niệm, trong veo như nước nhìn vết thương lưng Ngọc Giác Dao. Bàn tay Đinh Hạo xoa có quy luật, thúc giục dược lực lớn nhất vào người thiếu nữ.

      Mộ Dung Yên Chức thế mới phát huyền khí của huyền khí cực kỳ hùng hồn.

      Theo lý dù trình độ đỉnh Võ Đồ cảnh hao phí huyền khí chữa thương cho Mộ Dung Yên Chức xong e rằng tiêu hao gần hết huyền khí. Nhưng Đinh Hạo nghỉ ngơi, tiếp tục trị thương cho Ngọc Giác Dao sư muội. Chẳng những thấy Đinh Hạo mệt mỏi mà huyền khí vẫn dâng trào cuồn cuộn như chưa từng tiêu hao.

      Cường!

      là cường đại.

      Phát này khiến Mộ Dung Yên Chức cực kỳ giật mình.

      Đinh Hạo đúng là quái vật, hèn chi trong đại tái năm viện lần đầu lấy thực lực thấp hai cảnh giới đánh bại hai thiên tài xuất sắc Lương Phi Tuyết, Lý Mục Vân, lên ngôi quán quân. Hơn tháng nay Đinh Hạo lại tăng vùn vụt, biết thực lực tại của đến trình độ gì.

      Trong đại tái năm viện sắp tới Đinh Hạo vẫn là tuyển thủ nặng ký cho ngôi quán quân.

      Mộ Dung Yên Chức nghĩ đến đại tái năm viện lần hai, Mộ Dung Yên Chức rất nhanh nhận ra bọn họ rơi vào quỷ thành trầm này biết có cơ hội ra ngoài .

      biết bao lâu sao.

      Ngọc Giác Dao khẽ kêu:

      - Ưm... ư!

      Khuôn mặt Ngọc Giác Dao còn bầm đen, sắc mặt hồng hào.

      Đinh Hạo chữa trị hết bốn, năm vết thương người Ngọc Giác Dao.

      Trong đó bao gồm vết thương ám khí ngực ba lóng tay tổn thương đến xương, Ngọc Giác Dao bị thương rất nặng, Đinh Hạo thể chữa trị cách quần áo. Đinh Hạo đành cởi ra áo khoác, cách yếm xoa bóp thúc giục dược lực.

      Trong quá trình rìa tay Đinh Hạo thường chạm đến cặp ngực nhú lên như nấm thanh xuân, đầy co giãn.

      Dù Đinh Hạo có định lực cao cũng chịu nổi người nóng hừng hực, tim đập nhanh.

      Xét cho cùng dù kiếp trước hay kiếp này Đinh Hạo chỉ là trai tơ, làm gì gặp chuyện hương diễm đến thế?

      Đinh Hạo chậm rãi rút tay ra, nhắm mắt lại nhìn Ngọc Giác Dao quần áo xốc xếch.

      Hành động này khiến Mộ Dung Yên Chức càng kính nể Đinh Hạo hơn.

      Mộ Dung Yên Chức nâng Ngọc Giác Dao xụi lơ vào gian nhà, vô tình thấy bắp đùi tiểu sư muội xinh yếu đuối ướt chất dịch. Mộ Dung Yên Chức nhớ đến lúc trước cũng bị như vậy, mặt nàng đỏ rần, tim đập nhanh.

      Qua nửa ngày hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao bước ra.

      Ngọc Giác Dao thay quần áo sạch , mặt còn độc khí màu đen nhưng đỏ đến tận mang tai. Ngọc Giác Dao liếc Đinh Hạo từ xa, cúi đầu sát ngực, nhăn nhó như dâu mới ngại ngùng.

      Mộ Dung Yên Chức bình tĩnh lại, vẻ mặt có gì lạ.

      Phía đối diện.

      Đinh Hạo vận công điều tức.

      Từng mảnh bông tuyết tinh thể sáu góc đẹp như quỷ phủ thần công điêu khắc bay quanh Đinh Hạo, như tinh linh trắng bướng bỉnh vuốt ve , bao phủ trong vòng ba thước. Lực lượng vô hình khuếch tán bảo vệ Đinh Hạo.

      Lực lượng cường đại!

      - A! Hình như... Đinh sư huynh trùng kích huyệt khiếu tiếp theo, sắp đột phá!

      Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao rung động vì điều mình suy đoán.

      Đinh Hạo liên tục vận công chữa thương cho Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao chẳng những mệt gục, cũng tiêu hao hết huyền khí mà ngược lại còn dư sức trùng kích cảnh giới cao hơn. Đinh Hạo đúng là quái vật thể dùng lẽ thường đo lường.

      Trước kia Ngọc Giác Dao, Mộ Dung Yên Chức hơi kiêu ngạo, tự hào vì mình có thiên phú tu luyện, nhưng bây giờ so sánh với Đinh Hạo mới biết cái gì gọi là 'ngoài người có người, ngoài trời có trời'.

      Lư Bằng Phi ở phía xa dám chậm rãi tới gần.

      Khi Lư Bằng Phi thấy Đinh Hạo khó tin thừ người ra.

      - Chết tiệt, Đinh Hạo lại sắp... Đột phá? Tại sao vậy? Chẳng phải Đinh Hạo nên mệt dừ sao? Vậy mà đột phá. Chết tiệt, cứ tiếp tục như vậy ta muốn vượt qua trong Thanh Sam Đông Viện là vĩnh viễn thể. Khốn kiếp, kẻ nào ngăn cản vinh quang của ta đều đáng chết, đáng chết, đáng chết a a a!

      Lư Bằng Phi căm hận gầm rống trong lòng, ngoài mặt lộ ra ngược lại cười chào hỏi hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.

      * * *

      Ầm ầm ầm ầm ầm!

      Trong đầu nổ vang, người Đinh Hạo run lên.

      Trong phút chốc Đinh Hạo cảm thấy huyền khí băng sương phong tuyết trong thập nhị chính kinh thủ thiếu đệ nhất kinh ầm vang như sông vỡ đê, xông đến huyệt khiếu thứ bảy, thiếu xung. Chớp mắt huyệt khiếu thiếu xung rộng mở, biến mất, huyền khí bay nhanh xoay tròn trong huyệt khiếu, tốc độ mỗi giây bảy mươi chuyển.

      Vận tốc quay huyền khí quyết định lúc ra tay chậm hay nhanh, cũng quyết định tốc độ thúc giục chiến kỹ huyền công. Nhiều lúc ra tay nhanh hoặc chậm quyết định kết quả cuối cùng cuộc chiến đấu giữa hai võ giả lực lượng, cảnh giới tương đương nhau.

      Cho nên vạn tốc quay huyền khí là phần quan trọng để biết thực lực võ giả cao hay thấp.

      Bình thường mỗi khi đột phá luyện hóa huyền khí vận tốc quay huyền khí lên ít nhất mỗi giây mười chuyển.

      Nhưng từ khi Đinh Hạo luyện hóa huyệt khiếu thứ nhất thần hải phát tốc độ huyền khí mỗi giây mười chuyển. Sau này Đinh Hạo nhận ra mỗi khi Đinh Hạo đột phá cảnh giới vận tốc quay huyền khí tăng lên ít nhất mười chuyển, nhiều hơn người khác chuyển.

      Đến bây giờ Đinh Hạo luyện hóa thiếu xung huyệt khiếu, tốc độ nhanh nhất là mỗi giây bảy mươi bảy chuyển, nhiều hơn người khác mỗi giây bảy chuyển.

      Đừng xem thường bảy chuyển này, vào phút mấu chốt nó có thể cứu mạng, cũng đủ trí mạng.

      Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy, nhắm mắt cảm nhận lực lượng mới trong người.

      Từ khi Đinh Hạo thăng lên thất khiếu Võ Đồ cảnh chỉ tính lực lượng huyền khí đạt đến bảy ngàn cân, kéo dài tuổi thọ, gần như bị bệnh, nhảy cao năm, sáu mươi thước. Cộng với lực lượng thân thể Đinh Hạo vốn rất biến thái, cảm thấy có thể đơn độc khiêu chiến cao thủ đại viên mãn cửu khiếu Võ Đồ cảnh.

      Đinh Hạo thở hắt ra, mở mắt.

      - Đinh sư huynh... thành công?

      Ngọc Giác Dao mở to mắt suýt chạy tới sờ soạng Đinh Hạo. Chưa đến nửa nén nhang Đinh Hạo xông quanh thành công, hề gặp bình cảnh.

      - Cái này... Đinh sư huynh quái ?

      Đinh Hạo cười to, thân thiết vuốt đầu Ngọc Giác Dao, :

      - Nha đầu ngốc, cái này có gì lạ?

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 206: QUỶ VỰC, LẠI TRÙNG PHÙNG

      Thân hình Ngọc Giác Dao xinh, đơn thuần đáng . Đinh Hạo nhìn Ngọc Giác Dao cứ cảm thấy như gặp muội muội mất tích, cảm giác thân thiết.

      Ngọc Giác Dao đỏ mặt nhe răng khểnh :

      - Ta trùng kích huyệt khiếu thứ sáu thần môn mấy chục lần, mấy ngàyh ôm trước mới hơi thả lỏng. Đinh sư huynh đúng là quái vật, trùng kích lần liền thành công.

      Mộ Dung Yên Chức, Lư Bằng Phi vẻ mặt quái dị nhìn Đinh Hạo, biểu tình rung động.

      - À...

      Đinh Hạo muốn biểu nổi bật, :

      - Nha đầu ngốc, ta cũng thử mười ba lần trùng kích, lúc trước sắp luyện hóa xong huyệt khiếu, lần này may mắn thành công. Trước đó cố gắng lót đường nhưng sư muội thấy.

      ra là vậy.

      Mộ Dung Yên Chức gật đầu.

      Giải thích thế này mới hợp lý, Đinh Hạo biểu quá nghiệt.

      Lư Bằng Phi thở phào, giây sau kiềm được đắc ý. vậy Đinh Hạo quá đáng sợ, còn nhớ lúc Lư Bằng Phi trùng kích huyệt khiếu thứ bốn chỉ mất ba lần là thành công.

      Mộ Dung Yên Chức trưng cầu ý kiến của Đinh Hạo:

      - Đinh sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm sao?

      Đinh Hạo trầm ngâm :

      - Người bị truyền tống đến thành quỷ vực này chắc chỉ cóhunúng ta, tất cả tìm kiếm bốn phía xem, tốt nhất là tìm đến mấy sư huynh, sư thúc giáo sư khác. Chờ nhiều người rồi tụ tập lại lực lượng, ta nghĩ lúc đó có thể nghĩ ra cách rời khỏi đây.

      Lư Bằng Phi làm bộ làm tịch gật đầu:

      - Tuy là cách ngu ngốc nhưng tạm được.

      - Cách ngu ngốc?

      Mộ Dung Yên Chức lạnh lùng cười:

      - biết vị sư đệ này có cách nào hay hơn ?

      Mặt Lư Bằng Phi cứng đờ, cười lạnh .

      Đinh Hạo liếc Lư Bằng Phi, lòng thầm lấy làm lạ. Lúc trước Lư Bằng Phi ra vẻ nghe theo Đinh Hạo răm rắp, bị hù sợ teo tim, tại sao bây giờ lại biến kiêu căng lên? lẽ Lư Bằng Phi có chỗ dựa?

      Việc khác lạ tức có bí .

      Đinh Hạo thầm ghi nhớ.

      Lúc này bỗng nhiên...

      Ngọc Giác Dao vô tình quay đầu, bỗng biến sắc mặt kinh kêu:

      - Ủa? Sao thấy... Mấy cái xác?

      Lúc trước có xác các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông chết nằm dưới đất biết từ khi nào biến mất sạch, chỉ để lại mười mấy bộ quần áo. Máu thịt được y phục bao bọc biến mất như tan vào khí.

      Đinh Hạo, Ngọc Giác Dao, Mộ Dung Yên Chức, Lư Bằng Phi giật mình.

      Mười mấy cái xác chỉ cách ba, bốn mươi bước biến mất từ lúc nào mà có chút thanh , chẳng lẽ chỗ này có quỷ? Hoặc là tồn tại hắc ám đáng sợ nào đó lặng lẽ cắn nuốt?

      Đinh Hạo cẩn thận đến gần, quan sát.

      Đúng vậy, mười bốn cái xác đều biến mất.

      Càng quái dị là những bộ đồ còn đây, bao tay da lộc, giáp , thậm chí đồ che mắt của Ngọc Giác Dao nằm dưới đất. Thế nhưng thân thịt biến mất, xung quanh có dâu vết cắn nuốt xé rách hay di chuyển.

      Thậm chí lúc trước máu chảy dưới đất cũng có.

      - Như thế nào?

      - lẽ có quỷ ?

      - Tà môn quá, chỗ này lạ đây.

      khí đỏ rực, từng đốm lửa ma trơi đốt cháy lúc lúc . Cửa hàng và đường có ai, khí yên lặng đáng sợ cộng với hình ảnh khó tin trước mắt. Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao tim đập chân run. Chẳng lẽ nơi này là quy vực, thầm nuốt tất cả sinh linh?

      Đinh Hạo hét to tiếng:

      - , mau rời khỏi đây, chúng ta tìm người khác.

      Bốn người Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao lập tức vận chuyển khinh công nhảy lên nóc nhà biến mất ở phía xa.

      Sau khi Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao rời lâu, chợt có gió thổi qua con đường, thổi quần áo các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông để lại dưới đất. mặt đất nhấp nháy lằn đỏ sậm hợp thành trận pháp minh văn cực kỳ tà ác, kỳ dị, chợt lóe rồi biến mất.

      Tiếng cười trầm thấp trong họng vang lên trong hư .

      * * *

      Đinh Hạo đoán sai.

      Rất nhanh, trong quỷ vực trầm bốn người Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao gặp người khác.

      Trừ hai, ba mươi tán tu thực lực quá cao ra, có sáu nữ đệ tử ni Vô Niệm phái mặc áo tu, tay cầm phất trần, lưng cõng trường kiếm. Bốn, năm đệ tử trẻ đến từ Trảm Nhật thành, trong đó óc đại sư huynh mặt có vết đao nhạt, áo xanh, khí chất sáng sủa.

      Giao lưu đơn giản xong đám người tụ tập lại thành tiểu đoàn thể tạm thời, thăm dò thành.

      Hầu như có tranh chấp gì, Đinh Hạo trở thành thủ lĩnh tiểu đoàn thể.

      Thiếu niên mặt có vết đao, áo lam tên là Đao Khuynh Thành sớm có hứng thú với Đinh Hạo, gã khiêu chiến:

      - Chờ khi nào ra ngoài ngày ta đấu với ngươi, để xem Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên của Vấn Kiếm tông và Lạc Nhật Trường Hà Trảm Pháp của Trảm Nhật thành ta ai cao hơn.

      Tuy nhiên Đao Khuynh Thành biết nghĩ cho đại cục, hành động lỗ mãng.

      Đinh Hạo cười to bảo:

      - Tốt, ta cũng rất muốn kiến thức uy lực Úy Lam Bắc Đẩu Bảo Đao của Đao huynh.

      Đinh Hạo có ấn tượng với Đao Khuynh Thành rất tốt, muốn nếm uy lực thượng đẳng huyền công đao quyết Lạc Nhật Trường Hà Trảm Pháp nổi danh Tuyết Châu.

      Dù sao Đinh Hạo là đao kiếm song thánh thể, bây giờ chỉ tu Lý Tàn Dương, trong Vấn Kiếm tông ít có đao quyết thành danh. Nếu Đinh Hạo cảm ngộ được điều gì từ Lạc Nhật Trường Hà Trảm Pháp chừng lại tiến bộ bậc.

      Đoàn người sưu tầm trong quy vực hư nửa ngày mới lại thấy vài người khác.

      Khiến Đinh Hạo vui vẻ là thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, thiếu niên vạm vỡ như kim cương của Hoàng Sam Bắc Viện, Cuồng Nhân Lữ Cuồng, Vương Tiểu Thạch của Tử Sam Nam Viện đều bị truyền tống đến quỷ vực tụ hợp lại với đoàn người.

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng hùng hổ :

      - Nơi này quỷ quái, to lạ lùng. Bà mợ nó, sao chỗ nào cũng là đường, vĩnh viễn có cuối!

      Tâm tình mọi người tốt.

      Đúng vậy, quỷ thành trống này quá lớn, như có giới hạn.

      Mọi người bộ khoảng mấy trăm dặm, qua toàn là con đường liên miên bất tận, cửa hàng có bóng người. Đứng ở chỗ cao nhìn bốn phương tám hướng trừ khí đỏ rực, lửa mưa trơi lơ lửng ra có gì thay đổi.
      Tử Mặc thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 207: QUỶ VỰC, CÁCH ĐỐI PHÓ

      Lần này mọi người cảm thấy có điều lạ.

      tán tu mặt trắng bệch hỏi:

      - Nơi này... Có phải là địa ngục ? Chẳng lẽ chúng ta bị truyền tống đến địa ngục?

      tán tu vạm vỡ khác mắng:

      - Đừng bậy bạ, làm gì có địa ngục? Chúng ta là người sống sao có thể bị đưa địa ngục? Chỗ này có đầu trâu mặt ngựa, cũng có Diêm La phán quan.

      Tuy nhiên vẻ mặt tán tu vạm vỡ sợ hãi, hiển nhiên trong lòng gã cũng lo sợ.

      khí áp lực nặng nề bao phủ lòng mọi người.

      - Ta nghĩ có lẽ chúng ta bị truyền tống vào ảo trận minh văn.

      Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín Hoàng Sam Bắc Viện chưa từng chuyện chậm rãi :

      - đường ta quan sát địa hình con đường, cửa hàng hai bên, ở mặt ngoài dường như thay đổi nhưng ra nhiều nơi giống nhau. Ví dụ tiệm binh khí bên cạnh chúng ta, tuy lúc trước nó có biển hiệu nhưng cách sắp xếp, trang trí bên trong từng xuất nhiều lần.

      Đinh Hạo ngẩn người, vào trong cửa hàng vũ khí quan sát kỹ, bước ra, gật đầu.

      Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín đúng.

      câu bừng tỉnh người trong mộng.

      Mấy người khác cẩn thận quan sát, lao nhao ồn ào ra điểm nghi ngờ trong lòng mình.

      Đám người dần hiểu bọn họ rơi vào minh văn ảo trận cực kỳ cao, quỷ vực hư này lớn như vậy mà do minh văn ảo trận đánh lừa tai mắt của mọi người. Có lẽ bọn họ chỉ lòng vòng mấy trăm dặm.

      Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín liếc từng khuôn mặt, :

      - Trừ phi là cảnh giới minh văn sư thất giai mới sắp đặt ra minh văn ảo trận sống động như thế này. trận pháp minh văn sư thất giai với thực lực của chúng ta thể cứng rắn xông ra, trừ phi trong số chúng ta có người là minh văn sư.

      Đám người lắc đầu.

      Các tán tu có sư thừa môn phái, chỉ tự mình lần mò. Có lẽ thực lực của tán tu tạm được nhưng thể làm minh văn sư. Nữ đệ tử ký danh ni Thái Hư phái, các đệ tử ký danh Trảm Nhật thành người nổi tiếng kỹ pháp phất trần khinh công, người kia nổi danh đao pháp, phải tông phái minh văn.

      - Nếu vậy chúng ta đành bàn bạc kỹ.

      Đinh Hạo cao giọng :

      - Cứ lung tung thể thoát khỏi, hay là tạm nghỉ ngơi. Ta nghĩ bây giờ các đại môn phái ở bên ngoài cũng biết chuyện xảy ra nơi đây, có cao thủ đến cứu chúng ta.

      - Hừ! Ngồi chờ chết? Ta ngu như vậy!

      Hình như Cuồng Nhân Lữ Cuồng luôn gai mắt Đinh Hạo, cười lạnh phủ quyết đề nghị của . biết Cuồng Nhân Lữ Cuồng gì với mấy tán tu bên cạnh, bốn, năm người tách khỏi đội rời .

      Đinh Hạo muốn ngăn lại nhưng bị Mộ Dung Yên Chức giật tay áo, lắc đầu.

      Tiếp theo có năm, sáu tán tu tự hào thực lực tầm thường muốn ở lại, bọn họ muốn tiếp tục tìm kiếm. Vẻ mặt các tán tu này có gì là lo lắng, chắc xem chỗ này là góc khuất nào đó trong di tích thượng cổ, muốn tìm ra kho báu, bí tịch. Bọn họ bị lòng tham che mờ mắt.

      Các nữ ni Thái Hư phái ở lại.

      Các thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp tuy mặc áo tu, cạo tóc nhưng vẫn trẻ trung xinh đẹp, như chim sẻ líu ríu, hoạt bát đáng . Các thiếu nữ tò mò nhìn đám người Đinh Hạo, thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Đao Khuynh Thành. thiếu nữ thanh nhã, khí chất xuất trần như tiên dẫn dắt các nữ ni ở lại.

      Các thiếu niên đao khách áo lam Trảm Nhật thành theo Đao Khuynh Thành dẫn đầu đều ở lại.

      Đoàn người có ba mươi lăm người, tìm khách sạn trống bên đường tạm cư ngụ.

      Mọi người bày cạm bẫy quanh khách sạn, chia vài tốp tuần tra, những người khác vào phòng nghỉ ngơi.

      Mệt nhọc thời gian dài lại sợ hãi, hết hồn, nhiều người vừa vào phòng liền thấy mệt ngủ, dưỡng sức.

      Đinh Hạo quay về phòng mình. Mèo con màu trắng tai gập đáng buồn ngủ nhảy lên giường thiếp , Đinh Hạo hề thấy mệt.

      Nếu nơi này là trận pháp minh văn Đinh Hạo quá lo.

      Bởi vì Kiếm Tổ trong đầu Đinh Hạo là chuyên gia minh văn, chắc chắn nhìn thấu hư ảo. Đinh Hạo lại thử liên hệ với lão quái vật.

      Kiếm Tổ vẫn luôn im lặng rốt cuộc lên tiếng:

      - Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Đinh Tử, đừng lo. Ta rồi, đây là cơ duyên của ngươi, cứ bình tĩnh. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, chúng ta cho ngươi biết nên làm gì.

      Đinh Hạo yên tâm, hỏi:

      - Rốt cuộc là sao? Bây giờ chúng ta còn ở trong di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch ?

      Kiếm Tổ mỉm cười :

      - Đương niên là còn. Lâm Tín đúng, chỗ này là minh văn ảo trận. Hì hì, tuy là ảo trận bát giai nhưng chưa đáng vào mắt lão tử. Hì hì, yên tâm , có chúng ta đây.

      Sau đó Kiếm Tổ im lặng, dường như bạn rộn chuẩn bị cái gì.

      Ảo trận bát giai?

      Đinh Hạo giật nảy mình, ngờ chỗ này là ảo trận bát giai, vượt xa mọi người dự đoán.

      Chỉ minh văn sư bát giai mới bày ra ảo trận minh văn bát giai được. Thực lực minh văn sư bát giai tương đương với cường giả đẳng cấp Võ Hoàng cảnh. Theo Đinh Hạo được biết, chín môn phái trong Tuyết Châu to lớn bây giờ có cường giả đẳng cấp Võ Hoàng cảnh, quá đáng sợ.

      Đinh Hạo càng nghĩ càng thấy có cách gì hay, đành đặt hy vọng vào hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ.

      Đinh Hạo ngồi khoanh chân giường tu luyện, ôn nhuận thập nhị chính kinh thủ thiếu đệ nhất kinh huyệt khiếu thứ bảy thiếu xung, nắm chặt thời gian tăng cao thực lực.

      Sau khi Đinh Hạo ôn nhuậ thiếu xung xong lại lĩnh ngộ đao ý và kiếm ý.

      Thời gian dài như vậy Đinh Hạo chưa lộ ra thành tựu về đao ý và kiếm ý, bởi vì lĩnh ngộ hai tuyệt kỹ này còn ở mức nửa hiểu nửa , chẳng thể đột phá chạm vào chân lý sau bình ảnh. Lại thêm đao ý và kiếm ý là đòn sát thủ để Đinh Hạo đối kháng với Mục Thiên Dưỡng, muốn ra quá sớm, chỉ thầm tu luyện.

      Mỗi ngày Đinh Hạo tốn hai canh giờ đột phá đao ý và kiếm ý.

      Tiếc rằng tiến bộ rất chậm, như Đinh Hạo mong đợi.

      Hôm nay cũng vậy. Sau hai canh giờ, Đinh Hạo chậm rãi mở mắt ra. Đinh Hạo cảm giác lĩnh ngộ 'ý' lại sâu mấy phần nhưng cách nắm giữ đao ý và kiếm ý hoàn toàn còn có khoảng cách xa, cảm giác như nhìn núi ngựa chạy đứt hơi.

      May mắn tâm tình của Đinh Hạo bình tĩnh, nóng nảy sốt ruột, có nóng lòng cầu tiến. Hai canh giờ sau Đinh Hạo rối rắm về đao ý và kiếm ý nữa.
      Tử Mặc thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 208: NỘI LOẠN, CUỒNG NHÂN LỮ CUỒNG

      Đinh Hạo vẫn ở trong phòng bắt đầu luyện tập kiếm pháp và đao pháp, đương nhiên, chủ yếu nhất là kiếm pháp.

      Bởi vì pháp môn tu luyện trong tay Đinh Hạo có nhiều kiếm pháp nhất. Đinh Hạo hoàn toàn hiểu chín chiêu hai mươi bảy thức Long Vương Ly Thủy kiếm pháp, hiểu hết bốn chữ quyết trong Đào Mê Ly thân pháp. Lần trước Đinh Hạo kho vũ khí Tàng Kiếm Đường chọn bí quyết chỉ còn lại Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân là ở cảnh giới đệ thất chuyển Huyết Tủy Kim Thân.

      Kim thân pháp môn vốn rất khó luyện, phải dựa vào ngộ tính là được. Đinh Hạo vẫn chưa đến đỉnh đại viên mãn xem như hợp tình hợp lý.

      Thời gian chậm rãi trôi qua.

      Rất nhanh bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân và tiếng chuyện.

      Đinh Hạo tu luyện xong thay áo xanh sạch đẩy cửa ra, thấy đại sảnh dưới lầu, đám võ giả tán tu lúc trước lôi kéo nhau rời quay về. Từ mười mấy tán tu biến thành bốn người, loang lổ vết máu ràng bọn họ chiến đấu kịch liệt.

      - Chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này có nguy hiểm phát ra?

      Đinh Hạo chậm rãi bước xuống thang lâu.

      Đinh Hạo nghe ràng mọi người trong đại sảnh chuyện.

      - Chúng ta gặp tập kích, đám sinh vật hình người, thấy mặt mũi. Bọn họ như u linh chui ra từ địa ngục, quá nhanh. Các đồng bạn của ta chết, mấy người chúng ta trốn về.

      - Quá đáng sợ, ta căn bản nhìn đó là cái gì.

      - Trương lão Tam khổ luyện công phu đao thương xâm thế nhưng quái vật kia xé thành hai cái rẹt.

      Mấy tán tu quay về bộ dáng mất hồn mất vía kể chuyện.

      Đinh Hạo liếc mắt mấy tán tu, quan sát biểu tình, vết thương người bọn họ, hơi nhíu mày.

      Đinh Hạo phát chuyện thú vị. Những người này luôn miệng chính mình gặp u linh quái vật móng vuốt sắc bén nhưng biểu tình quá khủng hoảng, người có vài vết thương là binh khí đao thương để lại.

      Bọn họ dối.

      Lúc này rầm tiếng, cửa chính khách sạn bj đá văng ra. Cuồng Nhân Lữ Cuồng của Tử Sam Nam Viện Vấn Kiếm tông người đẫm máu, tay cầm trường đao lảo đảo vào.

      Rầm!

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng đặt cái bao dính máu lên bàn vuông, chống trường đao ngồi xuống thở hổn hển, quan tâm ánh mắt người khác.

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng thở đều đều, chợt ngửa đầu cười to như chốn người:

      - Sảng khoái, giết quá !

      Cười làm cơ vết thương co giật, máu chảy ra từ vết thương. Trông Cuồng Nhân Lữ Cuồng như bò ra từ ao máu.

      biết tại sao Đinh Hạo thấy Cuồng Nhân Lữ Cuồng tà mị thế này chợt cảm thấy cái tên Tử Sam Nam Viện này phụ chữ cuồng. Tuy cho đến nay Cuồng Nhân Lữ Cuồng đối đầu với Đinh Hạo nhưng đặt ở ngoài sáng, hiểm ám toán sau lưng. Cuồng Nhân Lữ Cuồng mạnh hơn tiểu nhân Lư Bằng Phi rất nhiều lần.

      võ giả tán tu bỗng kinh kêu:

      - Ủa? Đó chẳng phải là bao quyền bạch ngân của võ giả thủ hộ Thái Bình Thành Vương Chí Giang sao? Tại sao nằm trong tay thiếu niên áo tím người đẫm máu?

      Mọi người nhìn theo ánh mắt của tán tu kia.

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng tùy tay ném cái bao lên bàn mở ra, thứ đồ bên trong rớt ra ngoài. Đó là số vũ khí chất liệu tốt dính máu, trong đó có , hai huyền khí câp thấp, số quyển sách bí tịch in ấn tinh xảo, huyền tinh thạch lấp lánh ánh sáng, toàn là báu vật tầm thường.

      - Đó là... Phản Khúc Chi Cung huyền khí tàn tồn Hà Tuấn Thanh Giang Thanh mới có!

      - Cự chiến đao của trong võ giả thủ hộ Thổ Môn thành Vương Vinh!

      - Còn có ba viên trung phẩm huyền tinh thạch của Tôn Phi Tứ Phương thành...

      Mọi người nhìn báu vật dính máu rải rác bàn vuông, mắt lộ tia tham lam. Bọn họ liều mạng đến di tích thượng cổ quái dị này chỉ vì làm giàu, tìm báu vật. Nếu thứ bàn vuông thuộc về họ chuyến này lời to.

      Bất giác có vài người, đặc biệt là những tán tu năng dõng dạc đại sảnh đềuy nê lặng, nhìn chằm chằm đống báu vật, thở gấp.

      Bỗng có người tròng mắt xoay tròn nghĩ đến điều gì, vỗ bàn đứng dậy, bộ dáng căm hận :

      - Ngươi giết nhóm Tôn Phi, Hà Tuấn? Quá tồi tệ, cùng là võ giả nhân tộc mà ngươi mơ ước tài phú của người khác, giết người cướp bảo?

      - Đúng vậy. vô sỉ, tàn sát đồng tộc, nên giết!

      - Hừ! Giết nhiều đồng tộc mà còn dám trở về, quá cuồng vọng.

      - Mọi người cùng nhau lên , tiêu diệt cuồng ma giết người vô sỉ tồi tệ này!

      - Đúng vậy. Đối phó thứ tiểu nhân vô sỉ này cần đạo nghĩa gì, cùng lên!

      Ngày càng nhiều tán tu lòng đầy căm phẫn đứng lên, sát khí đằng đằng, cười lạnh vây quanh Cuồng Nhân Lữ Cuồng. Các tán tu bề ngoài đầy chính khí muốn lấy lại công đạo cho tán tu nhân loại chết.

      - Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!

      Mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng thay đổi, ràng gã bị thương nặng, môi đen thui, vì mất máu nhiều mà mặt trắng bệch nhưng gã chút e ngại.

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng ngửa đầu cười phá lên:

      - đám gà rừng chó nhà, giả mạo trang nghiêm, ngoài miệng dễ nghe, ta phi phi phi! Còn phải là vì đống báu vật trước mặt lão tử?

      Trong giọng của Cuồng Nhân Lữ Cuồng tràn ngập khinh thường, câu điểm phá huyền cơ.

      Sắc mặt đám tán tu hoàn toàn biến đổi, quê quá nổi giận, làm liều.

      Vang lên tiếng rống giận dữ:

      - Giết !

      Đám tán tu rút vũ khí ra bao vây Cuồng Nhân Lữ Cuồng.

      Các đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông như thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao đều xuất , quan sát tình hình biến đổi.

      ra cùng là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông, trong lòng bọn họ nghiêng hướng Cuồng Nhân Lữ Cuồng. Nhưng nếu Cuồng Nhân Lữ Cuồng tàn sát nhân loại được đến đống báu vật dính máu là gã làm sai, mọi người tiện giúp đỡ. Vậy nên thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao chờ đợi Cuồng Nhân Lữ Cuồng lên tiếng giải thích.

      Thế nhưng Cuồng Nhân Lữ Cuồng chỉ lạnh lùng liếc đồng bạn Vấn Kiếm tông, chịu giải thích hay cầu cứu.

      Lưng Cuồng Nhân Lữ Cuồng thẳng như trường kiếm, cười lạnh ngồi ghế dài. Máu dọc theo cánh tay Cuồng Nhân Lữ Cuồng chảy xuống trường đao, dọc theo lưỡi đao xuống đất, tụ lại bãi máu sàn đá xanh.

      tán tu cầm trường đao chém xuống:

      - Làm thịt !

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng muốn giơ đao đỡ nhưng bởi vì thương thế quá nặng, cánh tay nâng nửa, máu tươi nứt ra. Cuồng Nhân Lữ Cuồng rên rỉ, thể giơ đao lên. Mắt Cuồng Nhân Lữ Cuồng tứcgiận trừng tán tu như muốn chính mắt nhìn trường đao kia chém vào cổ mình.
      Tử Mặc thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 209: THẬM CHÍ TIẾNG CẢM ƠN

      Chính lúc này...

      Đinh!

      đốm hỏa hoa, tiếng khẽ vang.

      Đinh Hạo như u hồn xuất bên cạnh Cuồng Nhân Lữ Cuồng, thanh kiếm rỉ sét chấn mở trường đao của tán tu kia.

      Đinh Hạo che trước mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng, mắt lướt qua từng tán tu, ánh mắt như hai thanh kiếm bén đâm vào lòng bọn họ. Đám tán tu dám đối diện Đinh Hạo.

      Đinh Hạo xoay người nhìn Cuồng Nhân Lữ Cuồng, :

      Chân mày rậm của Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhướng lên bình tĩnh nhìn Đinh Hạo, lúc sau mới cười to bảo:

      - Ta đoán sai, người thứ nhất và cũng là duy nhất đứng ra quả nhiên là Đinh Hạo ngươi. Hừ, ta nên ngươi ngu xuẩn hay trượng nghĩa?

      Đinh Hạo nhìn chằm chằm vào Cuồng Nhân Lữ Cuồng, .

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng nhúc nhích ngón tay, mặt lộ biểu tình thống khổ.

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng cắn răng :

      - Lý do rất đơn giản, bọn họ thèm muốn thứ người ta và các bằng hữu nên tập kích, còn giết chết bằng hữu của ta. Cho nên ta liều mạng giết chúng, đám cặn bã đó nên chết hết!

      Đinh Hạo gật đầu.

      Đáp án giống như Đinh Hạo nghĩ, quả nhiên là đám tán tu có ý tốt lén tập kích đệ tử tông môn muốn cướp bí tịch hoặc báu vật cao đẳng. Tiếc rằng đám người Tôn Phi, Hà Tuấn đặt mục tiêu vào Cuồng Nhân Lữ Cuồng, khổ chiến xong trộm gà thành còn mất nắm gạo.

      Điều này cũng chứng thực người bị truyền tống đến đây thực lực cách biệt quá xa, những tán tu yếu chắc là dựa vào tán tu cường đại mới đến di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch.

      Nhân viên hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn đương nhiên là dẫn đến thầm tranh đấu.

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng bị thương nặng chọn trở về là vì sâu trong lòngm uốn nhờ vào lực lượng tông môn, tiếc rằng tính tình của gã quá cuồng, cứng đầu. Cuồng Nhân Lữ Cuồng làm được đến nước này là cực hạn, kêu gã lên tiếng xin các đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông khác giúp đỡ là chuyện thể.

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng là cuồng đến cực độ.

      - Phi! Ngươi cái gì liền là cái đó? Tình huống bây giờ là ngươi sống, đám Tôn Phi, Hà Tuấn chết. Chắc chắn ngươi thấy báu vật nổi máu tham thầm tập kích xuống tay!

      - Đúng vậy. năng bừa bãi, tưởng làm như vậy là phủi sạch tội của ngươi sao?

      - Hôm nay ngươi phải chết, cho các võ sĩ cùng tộc chết thảm ngươi tay ngươi lời giải thích!

      Đám tán tu xúm lại ồn ào, rút vũ khí bao vây, đao thương chớp lóe ánh sáng lạnh. Các tán tu hùng hổ hát đệm muốn chụp mũ Cuồng Nhân Lữ Cuồng, cùng nhau đánh hội đồng, bao gồm Đinh Hạo cũng bị bao vây.

      Mặt Đinh Hạo lạnh lùng, tùy tay vung thanh kiếm rỉ sét.

      Keng keng keng! Keng keng keng!

      chuỗi tiếng kim loại va nhau vang lên.

      Đám tán tu cảm thấy khí lạnh đập vào mặt, tay hẫng. Nhìn kỹ lại đao thương trường kiếm trong tay bọn họ bị Đinh Hạo nhàng chặt đứt, nửa rớt xuống đất.

      trường long băng tinh bạc gầm rống theo quỹ tích trường kiếm.

      Sợi tóc, đuôi mày đám tán tu dính huyền sương bạc, khí lạnh đáng sợ làm người bọn họ cứng ngắc, vận chuyển huyền khí trở nên trúc trắc.

      Áp lực cường đại làm khí thế của đám tán tu tuột xuống, lùi ra sau, biểu tình hoảng sợ.

      Cùng lúc đó, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao thấy Đinh Hạo ra tay biểu tình kiên quyết đứng sau lưng .

      Có lẽ hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao đồng ý hành động của Cuồng Nhân Lữ Cuồng, thích cách nhìn của gã nhưng nếu Đinh Hạo chọn bảo vệ tông môn hai nàng ủng hộ .

      Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín và thiếu niên thân hình như kim cương Hoàng Sam Bắc Viện cũng đứng dậy.

      Năm viện đông, tây, nam, bắc, trung cạnh tranh là mâu thuẫn nội bộ, khi đối diện kẻ địch bên ngoài phải đứng chung chiến tuyết, đây là trong nguyên tắc că bản để Vấn Kiếm tông đứng vững trong Tuyết Châu trăm ngàn năm nay.

      - Ngươi... Các ngươi...

      Tán tu lúc này vung đao mặt trắng bệch hỏi:

      - Các ngươi có còn ?

      tán tu khác lạnh lùng cười:

      - Ha ha ha ha ha ha! Đại môn phái chính là đại môn phái, bá đạo, chẳng lẽ giết người cần đề mạng sao?

      Có kẻ quái dị :

      - Ha ha, mọi người nhìn kỹ , đây chính là mặt của Vấn Kiếm tông, đúng là bá khí.

      Mặt Đinh Hạo thay đổi, mỉm cười :

      - Chuyện này mai sau Vấn Kiếm tông cho mọi người lời giải thích, ai phải ai trái ràng. Nếu Lữ Cuồng vô cớ tàn sát đồng tộc chúng ta tuyệt đối bao che cho , nhưng...!

      đến đây ánh mắt Đinh Hạo biến sắc bén :

      - Nếu có người vì tham lam tùy tiện lấy cớ giết oan đệ tử Vấn Kiếm tông ta phải đắn do kỹ cái đầu của mình có cứng hơn trường kiếm !

      Đinh Hạo dứt lời, đám người Ngọc Giác Dao, Mộ Dung Yên Chức, thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, thiếu niên thân hình cứng như kim cương rút trường kiếm ra.

      khí biến căng thẳng.

      - Được, chuyện này Vấn Kiếm tông phải cho chúng ta lời giải thích, dù tán tu chúng ta thấp hèn cũng chết dễ như vậy!

      Đám tán tu dám chống lại Vấn Kiếm tông.

      Đặc biệt mới rồi Đinh Hạo vung kiếm thể thực lực, cường đại khiến tim bọn họ đập nhanh. Nếu đánh nhau sợ là bọn họ đoàn diệt, hơn nữa chỉ có vài người là xấu bụng, đa số tán tu phải đồ ngốc. Tán tu nào cũng gian xảo gừng già, trong lòng hiểu có chuyện gì xảy ra, mấy câu uy hiếp rồi tự tách ra.

      Đinh Hạo lắc đầu, móc bình thuốc trị thương ra khỏi ngực đưa cho Cuồng Nhân Lữ Cuồng.

      Ai biết Cuồng Nhân Lữ Cuồng cười lạnh, cắn răng đứng dậy, người chảy máu, trán toát mồ hôi lạnh xách bao đồ bàn lên. Cuồng Nhân Lữ Cuồng từng bước lên cầu tháng, tìm gian phòng trống đẩy cửa vào.

      Nơi Cuồng Nhân Lữ Cuồng qua để lại chuỗi dấu chân máu.

      Ngọc Giác Dao nhún mũi:

      - Hừ! Người này chết cũng đáng, cả tiếng cảm ơn.

      Ngọc Giác Dao rất bất mãn thái độ của Cuồng Nhân Lữ Cuồng đối với Đinh Hạo.

      Mộ Dung Yên Chức cũng hừ lạnh.

      Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín lộ vẻ gì, mang theo thiếu niên đệ tử ký danh Hoàng Sam Bắc Viện thân như kim cương, biểu tình ngại ngùng như thiếu nữ trở về phòng mình.

      Đinh Hạo biểu tình như thường, lộ vẻ tức giận. Đinh Hạo cất lọ thuốc, cảm ơn Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao. Đinh Hạo lấy chút lương khô, nước trong ra khỏi gian trữ vật, cùng Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao ngồi xuống bàn ăn uống. Tính thời gian từk hi bọn họ bị truyền tống đến minh văn ảo trận quỷ vực bí này qua ngày đêm.

      Trong quá trình xung đột Lư Bằng Phi ra mặt, biết gã làm gì.

      Chớp măt lại qua nửa ngày.

      Đến lượt Đinh Hạo, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao tuần tra quanh khách sạn.
      Tử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :