Đao Kiếm Thần Hoàng - Loạn Thế Cuồng Đao (1595 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 190: THẦN ĐAO, CƯỜNG NHÂN CỦA VẤN KIẾM TÔNG

      Dưới đáy sông có ba, bốn mươi cái xác võ giả lưu lạc, vết máu đỏ dọc theo vằn nham thạch và khe hở chảy ra ngoài, khí nồng nặc mùi máu gay mũi, trầm quái dị.

      - Lại là đam tôn tử bá đạo Tinh Vẫn tông xuống tay.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong liếc sơ vết thương nhìn ra nguyên nhân cái chết.

      hiểu sao Đinh Hạo bỗng bài xích, khinh thường cái tên Tinh Vẫn tông.

      Lý Mục Vân lầm bầm điều gì đó, bắn ralửa tím đốt xác.

      Đinh Hạo vận chuyển huyền công cảnh giác, thầm tới gần Lý Lan, giọng :

      - Chỗ này có chút lạ, cẩn thận.

      Lý Lan gật đầu.

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng Tử Sam Nam Viện ở đằng trước cười khẩy:

      - Xì.

      Cuồng Nhân Lữ Cuồng coi rẻ lời Đinh Hạo , trào phúng quá nhát gan.

      Đinh Hạo chuyện.

      Đinh Hạo rất hy vọng là do nghĩ nhiều, cảm giác sai lầm.

      Đám người dọc theo lòng sông leo lên bờ bên kia, tới cửa thành lớn. Khí lạnh u linh rốt cuộc biến mất khỏi cảm giác của Đinh Hạo như chưa từng xuất .

      Mèo con màu trắng tai gập đáng biểu bình thường chút, lại lười biếng ngáy.

      Mọi người đạp đá lót bể vào thành lớn, đập vào mặt là phế tích tĩnh lặng.

      Đây là tòa cổ thành hoàn toàn hoang phế, số thần tượng, lầu các sụp đổ, mặt đất còn giữ dấu vết chiến đấu gần đây. Huyền khí các loại thuộc tính dây dưa trong khí, có thể thấy trước đó khi các môn phái công phá cấm chế di tích thượng cổ tốn nhiều lực lượng.

      Từng đoàn ma trơi lượn lờ trong phế tích mang đến chút ánh sáng nhạt.

      Nơi này đúng là tòa quỷ thành.

      Nhưng chỗ này từng lưu trữ các loại thần binh, đan dược, huyền khí, bí tịch và kho báu, đều bị chín môn phái quét sạch chừa cái gì.

      Lúc trước mấy vạn võ giả lưu lạc và tán tu, các đệ tử cao thủ chín môn phái tuôn vào biết đâu. Tòa thành to lớn trống trơn, thậm chí nghe thấy tiếng bước chân, khí quái dị.

      Trong phút chốc mọi người tới quảng trường thập tự trung tâm thành lớn.

      Trung tâm quảng trường dựng pho tượng khổng lồ cao trăm thước. Mặt pho tượng mơ hồ, tay cầm kiếm to bằng đá từ giữa nứt thành ba khúc, nhưng vẫn có hơi thở sắc bén ập vào mặt. Hơi thở hồng hoang tang thước xa xưa khiến người nghẹt thở, như pho tuợng đá khổng lồ này tùy thời sống lại.

      - Đwọc rồi, để ta sắp xếp kế tiếp.

      Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong nhìn lướt qua pho tượng to, xoay người ngắm đám các đệ tử ký danh.

      Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong :

      - chúng ta ở tầng thứ nhất di tích thượng cổ tông phái, các góc chỗ này bị tìm tòi hết bỏ sót cái gì, nên có giá trị mạo hiểm. Mục tiêu chủ yếu của chúng ta là tầng thứ hai, ba dưới lòng đất.

      Mọi người im lặng lắng nghe.

      Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong tiếp tục bảo:

      - Quảng trường thập tự này có năm con đường thông khu vực khác nhau dưới lòng đất tầng hai. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta chia thành năm tiểu đội, giáo viên các viện và đệ tử ký danh, thêm đệ tử tam đại tự chọn hướng. Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ lúc rồi lập tức xuất phát tầng hai di tích thượng cổ.

      Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong là thủ lĩnh lần rèn luyện này, ai phản đối lời của gã.

      Mọi người ở quảng trường nghỉ ngơi, vận công điều tức, bổ sung nước và thực vật. Đoàn người chia năm tiểu đội, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong và đệ tử tam đại tên Mã Nhất Phi mang theo ba đệ tử ký danh Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi chọn hướng chính đông.

      Liễu Tùy Phong, Tổng giáo viên Bạch Sam Trung Viện mang theo Thất Nghĩa Minh, Lương Phi Tuyết, Võ si Trần Thắng chọn hướng tây nam.

      Hồng Sam Tây Viện chọn hướng tây.

      Tử Sam Nam Viện chọn hướng chính nam.

      Hoàng Sam Bắc Viện chọn chính bắc.

      Năm tiểu đội có vị Tổng giáo viên, đệ tử tam đại, phân tổ như vậy là hợp lý nhất.

      chút ngh ingờ, đứng ở góc độ tông môn đây là cuộc khảo sát đặc biệt với các đệ tử ký danh năm viện.

      * * *

      Hướng chính đông, lối vào tầng hai dưới lòng đất là bên mé bậc thang thần điện cực kỳ rộng lớn sau khi khoảng mười dặm.

      Đây là cái hố bị lực lượng cường đại đánh ra, cầu thang xoắn ốc giữ gìn rất hoàn chỉnh xoay tròn kéo dài xuống hắc ám.

      Đừng nhìn Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ngày thường cười giỡn thích kéo thù hận, đứng đắn nhưng lúc này gã biểu rất đáng tin. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vận chuyển huyền công, toàn thân bốc cháy ánh sáng vàng nhạt bao phủ Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong phát ra khí thế cường đại.

      Năm người bước xuống bậc thang xoay tròn.

      Cảm giác như trong địa ngục hắc ám, mọi người chỉ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng hít thở của mình.

      biết xuống dưới bao lâu, Đinh Hạo cho rằng xuống năm trăm thước lòng đất.

      Rốt cuộc phái tây phương truyền đến tiếng chiến đấu la hét kịch liệt.

      - Cút, ai dám giành với lão tử? Ta phát thanh thần đao này trước!

      - Ha ha ha ha ha ha! Ai có tài có báu vật. Vương Hổ, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn để lại thanh đao rồi , đừng vì phút tham lam mà chôn vùi sinh mạng.

      - nhảm với nhiều như vậy làm gì? Mọi người cùng xông lên chém , cướp thần đao!

      Sau các tiếng rống là mây tiếng hét, binh khí va chạm vang lên dứt. Mơ hồ có kim loại ma sát kịch liệt trong bóng tối toát ra hỏa hoa chớp tắt.

      - Khoan đánh, có người đến nữa!

      Nhận ra đám người Đinh Hạo đến, hai bên chiến đấu sống còn thở gấp lùi ra, tràn ngập địch ý nhìn hướng phát ra tiếng bước chân, sợ có người tranh giành cái gọi là thần đao của bọn họ.

      Nhưng rất nhanh mắt nhóm người này lồi ra, vẻ mặt ủ rũ.

      Vấn Kiếm tông!

      ngờ là người Vấn Kiếm tông đến.

      Khoan uy thế hiển hách của Vấn Kiếm tông, chỉ nam nhân trung niên râu ria hơi tao bao đằng trước nhất toàn thân thiêu đốt lửa huyền khí màu vàng kim như chiến thần bước ra từ hắc ám, cách xa hai, ba mươi thước toát ra khí thế đủ khiến

      bọn họ cảm thấy run rẩy.

      Xem ra giữ được thần đao rồi.

      Hai bên cười khổ nhìn nhau, địch ý tan biến. Sớm biết như vậy mọi người ngồi xuống thương lượng với nhau, bây giờ gọi người Vấn Kiếm tông đến làm tất cả trắng tay.

      Hai nhóm người định ngoan ngoãn đưa qua thần đao, nhanh chóng rời .

      Chính lúc này...
      Tử Mặc thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 191: TẬP KÍCH, NGUY CƠ GIẤU

      - Ô, chào các vị, buổi sáng tốt lành. ăn gì chưa? Đánh nhau trong này làm gì?

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cười tủm tỉm chào hỏi:

      - sao sao, các ngươi tiếp tục, chúng ta chỉ là ngang qua, hì hì, ngang qua.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong dừng bước mang theo đám người Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi, Mã Nhất Phi lướt qua giữa hai nhóm người, biến mất trong bóng tối mênh mông.

      Hai nhóm người trố mắt líu lưỡi lúc sau, xác định người Vấn Kiếm tông có ý đồ cướp đoạt thần đao mới thở phào hơi, đột nhiên hét tiếng lao qua chém giết tiếp.

      * * *

      Đinh Hạo thầm buồn cười.

      Thần đao quái quỷ gì đó chỉ là thanh cổ đao sắc bén chút, còn bị hỏng, chỉ xem như đồ cổ niên đại xa xưa, kém hơn thanh long văn huyết đao của Đinh Hạo bậc. đám người vì thanh đao như vậy giành giật chảy máu đầu, thứ này dù là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông cũng lọt vào mắt.

      Do đó thấy được tài nguyên tu luyện của võ giả lưu lạc và tán tu thiếu thốn đến nhường nào.

      Chỉ có đại môn phái mới là lẽ phải.

      Tận cùng bậc thang xoắn ốc là các con đường cong cong quấn quấn như mê cung thông bốn phương. Mỗi lối rẽ có ba, bốn con đường hướng khác nhau. Càng sâu vào xác chết dưới đất càng nhiều, đều là võ giả lưu lạc mới chết lâu, chắc vì tranh giành gì đó mà đánh nhau.

      có ánh sáng bao phủ mặt đất và quy tắc trò chơi, trong bóng tối mọi chuyện khủng bố đều có thể xảy ra.

      Nơi này mạng người rẻ như cỏ rác.

      Trong khí nồng nặc mùi máu.

      Đột nhiên...

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đằng trước nhất hừ lạnh tiếng, lưng gã bắn ra luồng kiếm quang rực rỡ nhanh như chớp vòng quanh Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi.

      Trong trung vang lên chuỗi tiếng kim loại va nhau khe khẽ.

      Đinh Hạo dựng đứng tóc gáy, cảm giác nguy hiểm chưa từng có tràn ngập toàn thân. Tay phải Đinh Hạo hư siết lại, thanh kiếm rỉ sét nằm trong tay. tia khí lạnh màu bạc ngưng kết ra bông tuyết lượn lờ quanh thân Đinh Hạo.

      Lý Lan ở bên cạnh cũng hành động.

      tầng sáng bạc nhạt như như từ bao tay cổ kính màu bạc bao phủ Lý Lan vào trong, tràn ngập hơi thở tinh thuần thánh khiết.

      Trong ba đệ tử ký danh chỉ có Lư Bằng Phi là đứng ngây như phỗng, biết chuyện gì xảy ra.

      Đinh Hạo, Lý Lan thấy ràng trong khoảnh khắc vừa rồi có vô số ngân châm như lông trâu từ bóng tối xung quanh bắn vù vù tới, thầm bao phủ năm người Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi, Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi.

      Nếu nhờ Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong sớm phát lấy kiếm quang thất luyện quét ngân châm lúc này mọi người bị nguy hiểm.

      - Bà nội nó, tạp chủng Tinh Vẫn tông, dám đánh lén lão tử!

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong như con gấu bị chọc giận nhảy cẫng lên chửi mắng, tay nắm trường kiếm, kiếm quang đầy trời như cá voi hút nước hút vào trường kiếm. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong chém ra tựa vệt ánh sao bay vào hắc ám.

      Cùng lúc đó, Mã Nhất Phi cao thủ đệ tử tam đại khác lắc người như u linh biến mất tại chỗ, nhập vào bóng tối.

      Ầm ầm ầm ầm ầm!

      Kiếm quang của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong xuyên qua vách đá bên cạnh, gian vang tiếng nham thạch rớt xuống như sấm rền.

      Trong tiếng nổ, Đinh Hạo, Lý Lan nhạy bén nghe được tiếng khẽ kêu, hiển nhiên kẻ địch giấu trong bóng đêm bị thương.

      đợi Đinh Hạo, Lý Lan có phản ứng gì thấy hoa mắt, Mã Nhất Phi xách người áo đen mặc y phục võ sĩ dán sát thân trở về chỗ cũ.

      Mã Nhất Phi ném người áo đen xuống đất:

      - Chạy ba tên, bắt được .

      Mã Nhất Phi uổng là đệ tử tam đại của Vấn Kiếm tông, phối hợp với Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong chặt chẽ. Thân pháp chợt lóe đó cực kỳ kinh diễm.

      Lần phối hợp này thể hiệu quả Vấn Kiếm tông tầng tầng thử thách đệ tử, khi gặp tập kích Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi hề hoảng loạn thậm chí giao lưu, chớp mắt phân công xong, phản kích như diễn luyện vô số lần.

      Tù binh là thanh niên mặt trắng bệch, xấu xí, bộ dáng đanh đá.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cười nhe răng có vẻ ngu đầu, huơ nắm tay:

      - Bà mợ nó, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn khai ra, đừng để lão cho ngươi muốn sống được.

      - Hì hì, các ngươi chết chắc rồi...

      Mắt người áo đen lóe tia độc ác, cúi đầu cười hì hì mấy tiếng. Hơi thở kỳ dị dâng lên từ người gã, bỗng nhiên thân thể gã trướng to như khí cầu thổi phồng.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong biến sắc mặt :

      - Bà nội nó, cẩn thận!

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong phóng ra ánh sáng bảo vệ Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi.

      Bùm!

      Vang tiếng nổ điếc tai.

      Thanh niên áo đen nổ tung, máu thịt và xương trắng như ngạnh nổ bắn bốn phương tám hướng. Xương vụn màu trắng nhanh như tia chớp đâm vào ánh sáng vàng rồi bật ra ngoài, xuyên thủng vách đá bên cạnh để lại những cái lỗ sâu.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong lắc đầu, :

      - Con chó này cũng độc ác .

      Người áo đen chết, tất cả manh mối đều đứt đoạn.

      Nhìn từ mặt ngoài dường như có kẻ thầm lên kế hoạch đối phó đoàn người Vấn Kiếm tông, nhưng nơi này long xà hỗn tạp, chín đại môn phái tranh đấu gay gắt. Mới rồi ngân châm bạc bắn ra là thủ đoạn của Tinh Vẫn tông nổi tiếng về ám khí, nhưng thể bài trừ khả năng có người giá họa.

      Tuy nhiên Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi vì chuyện này mà bối rối.

      Thời gian trước kia biết Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi bao nhiêu lần gặp chuyện tương tự, để uy hiếp của người áo đen vào lòng. Đám người nghỉ ngơi lúc sau mang ba lính mới đệ tử ký danh tiếp tục tới.

      Mã Nhất Phi hưng phấn hỏi:

      - Mười năm, rốt cuộc có thể cùng Vương sư huynh kề vai chiến đấu lần nữa.

      Đó là thanh niên hai mươi lăm, sáu tuổi, hơi ngại ngùng, có vẻ Mã Nhất Phi rất tôn kính Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong chuyện.

      Mã Nhất Phi tiếp tục bảo:

      - nhớ mười năm trước, nếu Đường sư huynh còn ở...

      Bỗng nhiên Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nổi giận, cực kỳ thô bạo đánh gãy lời của Mã Nhất Phi:

      - Câm miệng!

      Trong khoảnh khắc này Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong luôn cười giỡn bỗng nhiên phát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, lạnh băng, như con thú phát cuồng. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong thay đổi thành người khác, lạnh lùng mà trầm.

      Đinh Hạo cảm giác như có ngọn núi cổ đè lên trái tim.

      Lý Lan cúi đầu, khẽ thở dài.

      Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân ngây ra, chẳng những giận mà còn cúi đầu rụt rè :

      - Xin lỗi, Vương sư huynh, ta nên...
      Tử Mặc thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 192: NHIỀU, THƯƠNG KHỐ GIAN NỬA ĐÔNG LẠI

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong thở dài hơi, chút dấu hiệu trở về con người giỡn hớt.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vỗ vai Mã Nhất Phi, quay đầu với ba người Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi.

      - Này ba tên lính mới, cho ta biết vừa rồi có sợ ? Hì hì, bây giờ hiểu rồi ? Đây chính là Tuyết Châu, chính là giang hồ, ở mặt ngoài gió êm sóng lặng, ai nấy thân thiện nhưng sóng ngầm dữ dội. Có khi ngươi chết cũng biết mình chết như thế nào, là ai giết chính mình.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ngừng lúc, vuốt cằm tiếp tục bảo:

      - Mới rồi Đinh Hạo, Lý Lan biểu tệ. Này Lư Bằng Phi, tiểu tử ành ngươi nếu tiến bộ chút lần sau có lẽ chính là ngươi chết. Mỗi lần rèn luyện trong di tích đều có đệ tử ký danh chết. Ha ha ha ha ha ha! Sợ ?

      Đinh Hạo, Lý Lan bất đắc dĩ lắc đầu, tiện nhân này lại kéo thù hận.

      Lư Bằng Phi bị hù sợ mặt trắng bệch. Từ sau khi vào di tích thượng cổ tối tăm này Lư Bằng Phi phập phồng lo sợ, trận đánh bất ngờ vừa rồi hù gã sợ hết sức. Bây giờ Lư Bằng Phi tiếp tục bị Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vô lương tâm hù dọa, gã cảm giác bắp chân bị chuột rút.

      - Tốt rồi, chúng ta tiếp tục.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cất bước vào đường hầm tối tăm.

      - , các chàng trai. Đừng quá lo, nguy hiểm và cơ duyên cùng tồn tại, tông môn phái các ngươi vào chỗ nguy hiểm này tuyệt đối phải để các ngươi chịu chết. Trừ muốn rèn luyện tâm tính, thực lực của các ngươi ra còn thử thách may mắn, cơ duyên. Khi ta và Vương sư huynh còn là đệ tử ký danh cũng từng nhiều chỗ nguy hiểm.

      Mã Nhất Phi cười khích lệ ba lính mới.

      Mã Nhất Phi vừa vừa mỉm cười :

      - Các ngươi là đệ tử ưu tú nhất Thanh Sam Đông Viện, bình thường đệ tử có thiên phú tệ vận may cũng khá. Trong hư vô luôn có lực lượng bí khống chế vận mệnh của mỗi người, môn phái hy vọng các ngươi có thể dựa vào may mắn của mình thu hoạch trong di tích thượng cổ này.

      Đinh Hạo kiềm được hỏi:

      - Nhưng chẳng phải di tích thượng cổ bị cao thủ chín môn phái sư tầm hết rồi sao? Chúng ta còn khám phá được gì ?

      Mã Nhất Phi vừa vừa :

      - Chính vì bị cao thủ tìm kiếm lần nên mới phái các ngươi thử vận may. Nếu các ngươi rất may mắn có lẽ được chút thu hoạch tại đây. Nếu đưa các ngươi vào di tích chưa được tìm kiếm, dù các ngươi có vận may nghịch thiên nhưng thực lực tốt thể phá mở các tầng cấm chế gặp họa sát thân, đó là hại các ngươi.

      Mã Nhất Phi rất có kiên nhẫn giải thích rằng:

      - Tông môn nắm chắc khó khăn rèn luyện có chừng mực, điểm này Vấn Kiếm tông chúng ta tốt nhất trong chín môn phái.

      Trong lời của Mã Nhất Phi ràng tự hào, khen ngợi môn phái của mình tuyệt đối.

      Hiếm khi gặp sư thúc đệ tử tam đại thân thiện, hỏi gì đáp nấy, Đinh Hạo bị nhiễm tật nhiều của Kiếm Tổ, Đao Tổ.

      Đinh Hạo tiếp tục bảo:

      - vậy chẳng phải là tên mập Nhậm Tiêu Dao nghịch thiên rồi? Nhậm Tiêu Dao rất may mắn, chừng phát điều gì tại đây.

      - Ừm! Môn phái rất xem trọng Nhậm Tiêu Dao, nếu lần này có ai được thứ gì tại đây người trong số đó. Vận may của Nhậm Tiêu Dao quá tốt.

      Mã Nhất Phi xong nhìn Đinh Hạo, cười cười:

      - Nhưng môn phái hy vọng rất lớn vào ngươi, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết và Lý Lan.

      Mã Nhất Phi liệt kê tên vài người nhưng có Lư Bằng Phi.

      Thiếu niên tâm kế trầm cúi đầu, muốn bị người khác thấy trong mắt dâng lên độc ác, cam lòng.

      Đinh Hạo khó hiểu hỏi:

      - Nhưng chúng ta cứ lung tung cầu may sao?

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong bỗng quay đầu lại chửi ầm lên:

      - Tiểu tử thối, tối hôm qua ngươi đâu làm chi? Lão đoán ngươi lại ngứa da thèm đánh đúng ?

      - Ngày hôm qua phát quyển sách đâu? Bà nội nó ngươi có nhìn ? Mặt ghi ràng chúng ta cần tra xét mấy chỗ vậy mà ngươi biết?

      Đinh Hạo bị mắng xối xả, cúi đầu ra vẻ đáng thương.

      Đêm qua bận rộn cả đêm, Đinh Hạo chưa kịp đọc quyển sách Lý Lan đưa cho.

      Trong khi chuyện đằng trước có tiếng người ồn ào đánh vỡ bóng tối tĩnh lặng.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong gật đầu, :

      - Ừm! Được rồi, đến điểm tra xét thứ nhất. A, có người phát trước rồi.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong bước nhanh hơn.

      Chốc lát sau năm người Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi, Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi đến tận cùng đường hầm.

      Phía trước đông đúc đầu người, mấy chục ngọn đuốc đốt cháy chiếu sáng hắc ám vô tận.

      Đây là vách đá đen thui.

      Vách đá mặt kéo lên tầng gian, cao cỡ mấy ngàn thước. Dưới vách đá đứng khoảng hơn trăm người chia thành vài nhóm, khí căng thẳng đậm mùi thuốc súng, bọn họ tranh giành gì đó. Dưới đất có mấy chục cái xác còn hơi ấm, vừa chết lâu.

      Đều là vài võ giả lưu lạc và tán tu, có người chín môn phái.

      Nghe tiếng bước chân của nhóm Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi, Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi, trong đám người có kẻ thô lỗ quát lớn.

      - Là ai? muốn chết cút , chỗ này là của chúng ta!

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cươi toe toét bước ra, toàn thân dốt cháy ánh lửa vàng, rất là đáng đánh chào hỏi:

      - Chào mọi người, à, chắc bây giờ là giữa trưa. Hưm, mọi người ăn trưa ngon miệng, ăn chưa? Mới rồi ai kêu ta cút? Bà mợ nó, còn ngang hơn đại gia ta? Đứng ra cho đại gia ta nhìn xem.

      Trong đám người vang tiếng hút ngụm khí lạnh.

      Người của Vấn Kiếm tông!

      Người có danh, cây có bóng. Chín đại môn phái cao cao tại thượng, cao thủ như mây, thế lực thâm sâu. Những võ giả lưu lạc và tán tu như bọn họ thể sánh bằng.

      Lại thêm Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong phát ra hơi thở huyền khí cao cỡ mấy tầng lầu, mạnh mẽ đáng sợ, đủ càn quét mọi người có mặt. Người vừa rồi hỏi đỏ đen chửi thề đánh rùng mình, núp trong đám người dám hó hé, sợ bị Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhận ra.

      người bộ dạng văn sĩ trung niên đứng ra, khép cây quạt lại, chắp tay :

      - ra là bằng hữu Vấn Kiếm tông, chúng ta thất kính.

      lão nhân râu tóc màu vàng mập mạp cười híp mắt :

      - Tại hạ là thành chủ Hoàng Tín của Vân Hải thành, mấy vị này đều là võ giả thủ hộ Vân Hải Thành, xin chào bằng hữu Vấn Kiếm tông.

      nam nhân vạm vỡ hai tay cầm kích to cười to bảo:

      - Ha ha ha ha ha ha! Đến đúng lúc, phát chỗ này có thương khố gian nửa ngưng tụ, chúng ta vì giành quyền sở hữu nên giằng co dứt, nếu cao nhân Vấn Kiếm tông tới ngại chủ trì công bằng giúp chúng ta được ? Tin tưởng cao nhân danh môn đại phái có thể xử lý việc công bằng.

      Nam nhân vạm vỡ câu này khiến văn sĩ trung niên, lão nhân mập Vân Hải Thành nhíu mày.
      Tử Mặc thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 193: MÈO BÀI, NAM NHÂN XẤU XA VÔ SỈ

      Lúc này bên dưới vách đá đen đúng là giấu thương khố gian nửa ngưng tụ lúc trước chưa bị phát , chắc là võ khố của thượng cổ tông môn. Theo thời gian trôi qua rách nát, gian bên trong thương khố gian nửa ngưng tụ hỗn loạn, thần thức thể thăm dò. Muốn có được thứ cất giữ bên trong chỉ có thể dùng cách nguyên thủy sờ mó trong gian hỗn loạn, nếu may mắn mò được thứ hiếm hoi.

      Lối vào thương khố gian nửa ngưng tụ nằm dưới vách đá, là đốm sáng đen, đường kính chưa đến ba tấc, vừa lúc cho cánh tay luồn vào.

      Đám tán tu vì gianh giành quyền sở hữu thương khố gian nửa ngưng tụ ra tay quá nặng, mấy chục người chết. Phe nam nhân cầm kích yếu thế, sắp bị gạt ra vừa lúc đám người Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi, Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi đến. Đừng thấy bề ngoài nam nhân cầm kích thô cuồng nhưng trong thô có tế, chuyện thương khố gian nửa ngưng tụ có lẽ bọn họ có cơ hội chia chén canh.

      - Ô, thương khố gian nửa ngưng tụ giấu? Thứ tốt đây.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cười hì hì bước tới dưới vách đá, quan sát lúc. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong thò tay vào đốm sáng đen, vẻ mặt dâm đãng, lầm bầm cái gì đó, sờ mó lung tung.

      Đám tán tu nhìn Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong khách sáo bá chiếm thương khố gian nửa ngưng tụ, trong lòng rất cam tâm nhưng biết làm sao.

      - Cha nó, bên trong có gì.

      Ba, bốn phút sau Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong biến sắc mặt, rút tay ra, chửi ầm lên. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong may mắn, sờ nửa ngày mò được cái gì, tức giận giậm chân.

      Đám tán tu thở pahò hơi.

      Bọn họ sợ vị này cuỗm bảo bối bên trong, giờ tốt rồi, vẫn còn cơ hội.

      - Được rồi, cất binh khí , đánh lộn ầm ĩ còn ra thể thống gì? Này, ngươi đấy, nhìn cái gì? Cất vũ khí . Ta đếm hai ba mọi người xếp hàng, lần lượt lên sờ.

      Bộ dạng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cố chấp lý, vỗ trán nghĩ ra cách, buộc tất cả xếp hàng.

      Đám tán tu sợ Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nên đành cười khổ xếp hàng.

      Nhưng đây cũng là cách tốt, hơn là dao trắng đâm vào rút ra dao đỏ.

      Mới đầu có người muốn chen ngang, trật tự rối loạn. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ra tay nhấc mấy tên giữ quy tắc lên ném xuống hàng chót, thế là đám tán tu ngoan ngoãn hơn. Rất nhanh hàng dài trăm người xong.

      Xếp đằng trước nhất là lão nhân mập, xếp thứ hai là văn sĩ trung niên, nam nhân cầm kích vạm vỡ xếp thứ bảy.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vừa lòng gật đầu, :

      - Ừm! sai, ngoan ngoãn xếp hàng mới là hài tử ngoan. Con người ta ghét nhất là chen lấn và giữ trật tự.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vẫy tay với đám người Đinh Hạo xếp giữa hàng, cười :

      - Qua đây, chúng ta sờ trước, ha ha ha ha ha ha!

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong xong rất là vô sỉ lại thò tay vào đốm sáng đen.

      Đám người lão nhân mập sa sầm nét mặt.

      Quá vô sỉ, táng tận lương tâm!

      Chẳng phải bảo cho chen ngang sao? Chẳng phải ghét nhất giữ trật tự sao? Tại sao người Vấn Kiếm tông có thể lấn hàng mò trước? Bản thân ngươi còn sờ hai lần?

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mặc kệ bọn họ, miệng lầm bầm 'bảo bối bảo bối mau vào tay ta' vừa sờ soạng trong đoàn sáng. Khoảng ba, bốn phút sau biểu tình của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cực kỳ khó xem.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong giơ chân mắng:

      - Tổ cha nó là phản khoa học, thực lực của lão tử cao như vậy tại sao sờ được cái gì?

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong tức giận nhìn đám người lão nhân tóc vàng mập mạp, văn sĩ trung niên, nam nhân vạm vỡ cầm kích.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong hỏi:

      - , có phải là các ngươi lấy hết thứ ở bên trong ?

      - có, chúng ta còn chưa kịp sờ.

      - Đúng đúng, tình có!

      - tin ngươi đến soát người .

      Lão nhân tóc vàng mập mạp, văn sĩ trung niên, nam nhân vạm vỡ cầm kích mặt nhăn nhó vội giải thích với bệnh thần kinh Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong. Đúng vậy, văn sĩ trung niên, nam nhân vạm vỡ cầm kích, lão nhân tóc vàng mập mạp xem Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong Vấn Kiếm tông có chút phong độ cao nhất là bệnh thần kinh.

      - Bà nội nó, chắc chắn là vì sáng hôm nay xuất phát lão tử rửa tay!

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong hùngh ổ, hậm hức dừng tay kêu Đinh Hạo lại sờ.

      Đinh Hạo hơi tò mò.

      thương khố gian nửa ngưng tụ, bên trong có vật gì tốt nếu chín môn phái lần đầu tiên sưu tầm bỏ qua nó, nhưng thử vận may cũng tốt.

      Đinh Hạo vươn tay thò vào đốm sáng đen.

      Loại cảm giác này như thò tay vào hồ nước lạnh.

      Bởi vì thương khố gian nửa ngưng tụ qua năm tháng xâm thực biến hỗn loạn, thể thấy tình hình cụ thể bên trong, chỉ có thể sờ lung tung xem vận may. Đinh Hạo mò nửa ngày bắt được vật gì, trống rỗng.

      Đinh Hạo lắc đầu cười khổ, rút tay ra.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong trợn to mắt :

      - phải đâu? Lại sờ được? vô dụng! lẽ hôm nay tiểu tử nhà ngươi cũng rửa tay?

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong rất bất mãn với biểu của Đinh Hạo.

      Chính lúc này...

      - Meo meo meo!

      Mèo con màu trắng tai gập đáng luôn ngồi vai Đinh Hạo đột nhiên hưng phấn nhảy lên bấu vào vách đá, luồn vuốt lông xù vào đốm sáng đen, cũng sờ mó.

      Đinh Hạo ngẩn ra.

      Những người khác ngờ có chuyện này.

      Lòng đám tán tu máu.

      Khốn kiếp quá, người Vấn Kiếm tông lấn hàng, tại sao mèo của Vấn Kiếm tông cũng chen vào giữa? Vô sỉ ơi là vô sỉ!

      Mèo con màu trắng tai gập đáng bỗng hưng phấn kêu lên:

      - Meo meo!

      Vuốt mèo rút khỏi đoàn sáng, có thứ màu đen bị lấy ra.

      Mọi người trợn tròn mắt.

      - Ô, bên trong có đồ, bị súc sinh này sờ được. Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, tổ cha nó ngươi còn bằng con mèo.

      Miệng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vẫn đáng đánh như cũ, chút do dự bắt đầu gây thù.

      Ngươi muốn gì đây? Chẳng phải ngươi cũng sờ được gì sao?

      Ngươi cũng bằng con mèo!

      Đinh Hạo xoa trán, cầm thứ đen từ vuốt mèo con màu trắng tai gập đáng .

      Đinh Hạo nhìn kỹ đó là tấm thẻ hình trứng, to cỡ bàn tay, mép rìa bị mài trơn nhãn, chín gihữa hơi thô ráp như thủy ma thạch. mặt là đồ án ba ngồi sao, mặt kia là thập tự.

      Thẻ hình bầu dục này tinh xảo, khá nặng, trừ điều đó ra có gì lạ.

      Đinh Hạo nhìn hồi lâu biết thẻ này dùng làm gì.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhận lấy quan sát hết nửa ngày cũng biết là gì, cuối cùng ném trả cho Đinh Hạo.

      - Chúc mừng ngươi, quà kỷ niệm. Ta đoán thứ này chắc là tấm thẻ phân thân phận của các đệ tử tông phái cổ, chất liệu bình thường, có giá trị gì lớn, có thể tưởng nhớ cổ nhân. Hưm, chính là như vậy.

      Mèo con màu trắng tai gập đáng rất bất mãn kêu tiếng:

      - Meo!

      Vốn Đinh Hạo ôm hy vọng gì, nghe Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vậy cười hì hì, xoa mèo con màu trắng tai gập đáng .

      Đinh Hạo cười :

      - sao, ngươi mau lớn lên, chờ ngươi lớn hơn chút ta làm thẻ mèo độc nhất vô nhị cho ngươi, hì hì.
      Tử Mặc thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 194: TRỢN TRÒN MẮT, AI TA SỜ ĐƯỢC

      Mèo con màu trắng tai gập đáng rất vừa lòng liếm lòng bàn tay Đinh Hạo sau đó nhảy lên vai , ngáy ngủ.

      - Xem kìa!

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong lầm bầm, tiếp tục bảo:

      - Người tiếp theo, Lý Lan, mau sờ, lên!

      Mặt Lý Lan tối sầm bước lên, sờ đốm sáng đen nửa ngày cuối cùng vẫn thu hoạch được gì, lắc đầu rời .

      - Ài.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong còn thất vọng hơn Lý Lan, thở dài thườn thượt như chết phụ chết mẫu. Chờ Mã Nhất Phi cũng sờ vẫn có thu hoạch, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong càng thở dài hơn phất tay kêu Lư Bằng Phi.

      Trong lòng Lư Bằng Phi cực kỳ kích động, bước tới trước đốm sáng đen, người run run.

      Lư Bằng Phi chậm rãi đút tay vào, lòng thầm cầu nguyện, sờ soạng.

      Lư Bằng Phi bỗng hưng phấn la lên:

      - A! Hình như ta đụng trúng thứ gì!

      Lư Bằng Phi rút tay ra, tay gã nắm thanh trường kiếm đen nhạt, thân kiếm tối tăm đầy vằn như nham thạch, mũi kiếm mơ hồ, dài khoảng thước sáu, hình thức cổ kính toát ra năm tháng tang thương.

      Đây là thanh kiếm đá.

      Trông có chút sức sát thương, chỉ cần chạm là kiếm gãy.

      Như có linh tính mách bảo, Lư Bằng Phi thử rót huyền khí vào thân kiếm.

      Bỗng kiếm tỏa ánh sáng đỏ rực làm mọi người mù mắt, lửa nóng cháy khiến người tỏa ra. Lư Bằng Phi vung tay lên, xèo tiếng kiếm đá chém ngang khối nham thạch cao nửa thước như chém vào bùn, phí sức chút nào.

      Rất sắc bén!

      Huyền khí!

      Chắc chắn đây là trường kiếm huyền khí.

      Đám đông kinh kêu, đám tán tu xếp hàng dõi mắt nhìn thèm nhễu nước miếng, trong mắt khó thể che giấu hâm mộ, ghen tỵ. Chết tiệt, nếu cho bọn họ sờ trước chừng kiếm đá huyền khí này thuộc về bọn họ.

      Đây chính là huyền khí, huyền khí! Hoàn toàn luyện hóa nó rồi đủ để bất cứ ai có lực lượng vượt cấp khiêu chiến.

      - Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!

      Lư Bằng Phi cực kỳ hưng phấn, điên cuồng cười to bảo:

      - Ha ha ha ha ha ha! Ta sờ được rồi, thanh thạch kiếm huyền khí, ha ha ha ha ha ha! Ta may mắn, các ngươi thấy ? Ta có được thanh trường kiếm huyền khí, ha ha ha ha ha ha!

      Đinh Hạo và Lý Lan liếc nhau, ngầm cười, gì.

      Mã Nhất Phi mặt biểu tình.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhảy tới trước mặt Lư Bằng Phi, vẫy tay :

      - Cha nó, là huyền khí, mau cho ta nhìn xem, ha ha ha ha ha ha!

      Lư Bằng Phi cười cứng ngắc, bản năng muốn từ chối. Nhưng Lư Bằng Phi nghĩ đến thân phận, thực lực của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đành miễn cưỡng đưa kiếm đá ra.

      Lư Bằng Phi giọng :

      - Giáo sư sư thúc, là đệ tử phát kiếm này, dựa theo môn quy nên thuộc về đệ tử...

      - Biết biết, nhiều.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mất kiên nhẫn khoát tay, cầm kiếm đá quan sát kỹ rồi tiếc nuối gật đầu, trả lại Lư Bằng Phi.

      Lư Bằng Phi vội ôm trường kiếm vào lòng, sợ nó bay .

      Trong mắt Lư Bằng Phi tràn ngập đắc ý, liếc Đinh Hạo, Lý Lan. Lư Bằng Phi thầm quyết định nếu Đinh Hạo đòi xem mượn cơ hội trào phúng .

      Nhưng khiến Lư Bằng Phi thất vọng là từ đầu đến cuối Đinh Hạo nhìn gã lần, có vẻ gì muốn xem kiếm.

      - Được rồi, chúng ta sờ xong.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhìn đám tán tu, :

      - Bây giờ các ngươi sờ , ừm, xếp hàng từng người lên, ai dám giữ trật tự lão tử diệt kẻ đó!

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong rồi vỗ chưởng, luồng kiếm khí bắn ra vỗ lỗ thủng sâu thấy đáy đường kính nửa thước vách đá đen.

      Lực lượng đáng sợ.

      Mọi người đánh rùng mình, ngoan ngoãn theo trình tự lên sờ.

      Ai đều nhìn ra được tên thần kinh này vì sờ được bảo bối này ôm cục tức, ai muốn đạp mìn.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vung tay lên:

      - Chúng ta .

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mang theo mấy người Mã Nhất Phi, Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi rời .

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vài bước, ngoái đầu lại gằn giọng:

      - Đừng để ta phát các ngươi xếp hàng.

      Đám tán tu bị tổ tông này vật vã sắp khóc, thầm nhu ngươi mau, lẹ giùm.

      Bị Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong uy hiếp, mãi khi đoàn người Vấn Kiếm tông xa đám tán tu dám rối loạn trật tự, ngoan ngoãn xếp hàng sờ. Ngẫu nhiên có người được bảo bối, trong đám người vang tiếng reo hò.

      Tâm tình Lư Bằng Phi cực kỳ tốt.

      Đinh Hạo, Lý Lan có được thứ gì, Lư Bằng Phi siêu may mắn được thanh trường kiếm huyền khí. Điều này lên cái gì? lên khí vận võ đạo của Lư Bằng Phi hơn xa Đinh Hạo, Lý Lan, gã vượt qua hai người này trong trắc nghiệm vận may của môn phái, xếp hạng nhất.

      Chờ khi về sơn môn, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện mắt với gã nữa.

      Lại có thanh kiếm này, chờ kết thúc rèn luyện, trong đại tái năm viện lần hai gã có thể đánh bại cao thủ các viện khác, rất có hy vọng vượt trội tất cả.

      Lư Bằng Phi tưởng tượng mọi người nhìn chăm chú gã đánh bại đám người Đinh Hạo, Lý Mục Vân là gã thấy lâng lâng, miệng ngâm nga.

      Lư Bằng Phi thậm chí tới trước mặt Đinh Hạo, ngừng rót huyền khí vào kiếm đá kích phát lực lượng, khoe khoang uy lực đáng sợ của kiếm đá, khoe ra mặt. Đinh Hạo như nhìn thấy, Lư Bằng Phi cố ý cho rằng trong lòng rất hâm mộ, ghen tỵ cố tình tỏ vẻ quan tâm.

      Lư Bằng Phi kiềm được chủ động mở miệng, giả bộ đùa giỡn :

      - ngờ hôm nay may mắn. Phải rồi, Đinh sư huynh, bây giờ ta cảm thấy thạch kiếm huyền khí này chắc ngươi cũng là đối thủ của ta được.

      Khóe môi Đinh Hạo cong lên trào phúng, lắc đầu, :

      - Ta cảm thấy thể nào.

      - thể nào?

      Lư Bằng Phi cố nén tức giận, trào phúng:

      - Chẳng lẽ Đinh sư huynh cảm thấy thanh kiếm rỉ sét như cục than của ngươi sắc bén hơn trường kiếm huyền khí của ta sao?

      Đinh Hạo rất nghiêm túc gật đầu, còn nghiêm trang :

      - Đó là mặt, còn nguyên nhân khác là ra ta mới sờ được thứ.

      Đinh Hạo rồi xòe tay ra, ánh sáng chợt lóe.

      Lư Bằng Phi trợn to mắt, cứng lưỡi.

      Lư Bằng Phi suýt rớt tròng mắt.

      Bởi vì trong tay Đinh Hạo cũng có thanh kiếm đá.

      thanh kiếm đá giống y hệt như kiếm đá huyền khí của Lư Bằng Phi.

      Thậm chí nhìn hình dáng, độ rộng, độ dày, mức độ tinh xảo, các mặt kiếm đá của Đinh Hạo hơn xa kiếm đá huyền khí của Lư Bằng Phi.

      - Chẳng... Chẳng phải là ngươi sờ được cái gì sao? Vậy là sao?

      Nụ cười đông mặt Lư Bằng Phi, gã hiểu nổi tại sao lại như vậy? ràng Đinh Hạo sờ được thứ gì.
      Tử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :