Đao Kiếm Thần Hoàng - Loạn Thế Cuồng Đao (1595 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 185: ĐÊM TRĂNG, LÝ LAN

      dựng lều xong, ba đệ tử Thanh Sam Đông Viện ở chung lều.

      Nhưng Lý Lan có tính ưa sạch muốn cùng người khác chung lều . Thân phận, lai lịch của Lý Lan bí , rất hiển hách. Lý Lan sớm chuẩn bị tự dựng lều bên cạnh lều Thanh Sam Đông Viện, cái lều hoa lệ thoải mái. Lý Lan vào nghỉ ngơi.

      đệ tử ký danh khác của Thanh Sam Đông Viện, Lư Bằng Phi sớm cùng Đinh Hạo xé da mặt, lúc này dám ở mình với . Lư Bằng Phi vắng mặt trong lều suốt, biết gã đâu.

      Đinh Hạo rất thích mình ở trong cái lều to.

      Hình như lúc trước mèo con màu trắng tai gập đáng ra vẻ đáng quá nhiều làm nó thấy mệt, vừa vào lều liền cuộn người ngủ.

      Đinh Hạo nhắm mắt dưỡng thần, nắm chặt thời gian tu luyện, ôn nhuận huyền khí trong trung, hạ đan điền.

      Thời gian trôi nhanh.

      biết bao lâu sau Đinh Hạo chậm rãi mở mắt ra.

      Đinh Hạo thấy hơi đói, định kiếm đồ ăn. Nhưng khi Đinh Hạo vén rèm cửa lên thấy ngạc nhiên.

      biết từ bao giờ bầu trời rơi xuống bông tuyết, tuyết trắng dày nửa tấc phu mặt đất. Đưa mắt nhìn sườn núi khô vàng phủ tuyết trắng tinh khiết. Sơn mạch nguy nga phía xa cũng mảnh trắng ngần, thế giới màu trắng cực kỳ đẹp, như mộng ảo.

      - Đợt tuyết thứ nhất của Tuyết Châu rốt cuộc buông xuống sao?

      Đinh Hạo đứng ở cửa lều, hít vào khí lạnh lẽo, lòng thầm hưng phấn.

      Trong truyền thuyết mùa đông Tuyết Châu vừa dài vừa lạnh lẽo, khắp mặt đất bị băng tuyết phủ lên, biến thành thế giới băng tuyết. Với Đinh Hạo kẻ kiếp trước ít khi thấy tuyệt rơi rất có sức hấp dẫn.

      Đột nhiên sau lưng Đinh Hạo có tiếng bước chân.

      Đinh Hạo xoay người, thấy Lý Lan mặc áo choàng da cừu màu xanh.

      - Sáng sớm ngày mai vào di tích thượng cổ thám hiểm, đây là bản đồ và Liễu Tùy Phong sư thúc dặn các chuyện cần chú ý.

      Lý Lan đưa quyển sách cho Đinh Hạo, :

      - Lúc trước thấy ngươi tu luyện nên quấy rầy.

      Đinh Hạo nhận sách, cảm ơn, tiếp tục bảo:

      - Cảnh đẹp tuyệt như thế này ta định tìm ăn. Này tiểu Lan, có muốn chung ?

      Khóe môi Lý Lan giật giật, bất đắc dĩ :

      - Ta rồi, còn gọi kiểu đó ta xé miệng ngươi ra.

      Đinh Hạo cười to bảo:

      - Được rồi được rồi, chỉ là cái xưng hô, ngươi cũng có thể gọi ta là tiểu Đinh hay tiểu Hạo, ta tuyệt đối để bụng. Lại ngươi uy hiếp bao nhiêu lần nhưng miệng ta vẫn còn nguyên. , tiểu Lan, ở trong lều rất chán, cùng nhau ngắm tuyết cũng hay.

      Lý Lan nghiến răng theo Đinh Hạo.

      Lý Lan, Đinh Hạo chậm rãi trong tuyết, tán gẫu, tránh chỗ nhiều người đến bên con suối chảy xiết. Nước sông trong thấy đáy, đá trắng phủ kín đáy, bông tuyết lấp lánh rơi mặt nước, trong khoảnh khắc hòa tan...

      Đinh Hạo dào dạt hứng thú.

      Đinh Hạo ngâm nga, quen tay nhặt vài hòn đá bên bờ sông chất thành cái bếp, nhặt cành cây khô, búng tay. đốm huyền hỏa từ đầu ngón tay Đinh Hạo rơi vào củi, tí tách đốt cháy. Ánh lửa bập bùng chiếu khuôn mặt Lý Lan, Đinh Hạo lúc sáng lúc tối.

      Lý Lan trải áo choàng da cừu xuống xuống tuyết, ngồi bên đống lửa.

      Lấy thực lực tại của Lý Lan dù lõa thân cũng sợ nhiệt độ khí cỡ này, nhưng gã vẫn bản năng duỗi hai tay gần đống lửa sưởi ấm, khuôn mặt dịu nhiều.

      Đinh Hạo chạy đến bờ sông đâmm ấy con cá to vui vẻ chạy về, quen tay rửa sạch ghim cành cây, cẩn thận nướng.

      - Meo meo meo meo meo!

      biết từ khi nào mèo con màu trắng tai gập đáng theo đến, mèo con luôn kiêu kỳ nay hưng phấn nhảy nhót trong tuyết. Mèo con màu trắng tai gập đáng thấy Đinh Hạo nướng cá, mèo con màu trắng tai gập đáng nhào quá há mồmm uốn cắn.

      - Thôi thôi thôi, chưa nướng chín, sang bên chơi!

      Đinh Hạo phủi mèo con màu trắng tai gập đáng kiêu kỳ háu ăn ra.

      - Meo meo meo meo!

      Mèo con màu trắng tai gập đáng tức giậnn hảy lên cắn cánh tay Đinh Hạo nhả, treo lủng lẳng.

      Nhưng mèo con màu trắng tai gập đáng biết chừng mực, cắn , chỉ cắn vải tay áo Đinh Hạo chứ cắm vào da thịt.

      Nếu dù Đinh Hạo tu luyện Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân đến cảnh giới đệ ngũ chuyển Chân Huyết Kim Thân trước hàm răng có thể cắn nát huyền tinh thạch của mèo con màu trắng tai gập đáng chỉ là gì.

      Đinh Hạo vẫy vài cái hất mèo con màu trắng tai gập đáng ra được, chịu thua :

      - Ài, cha nó, thua ngươi. Chờ chút, chờ chút nữa được ? Nướng chín ăn ngon hơn.

      Thế này mèo con màu trắng tai gập đáng mới kiêu ngạo nhả ra, có lẽ bị Đinh Hạo vung tay làm váng đầu, nó lảo đảo như uống say ngang vài bước. Mèo con màu trắng tai gập đáng tỉnh táo lại, lăn lộn tuyết tự chơi, người dính đầy bông tuyết. Mèo con màu trắng tai gập đáng hưng phấn kêu to.

      Mèo con màu trắng tai gập đáng chơi đùa lúc rất là tự nhiên nhảy vào ngực Lý Lan, ngồi đùi gã ngủ khò khò.

      Hiếm khi Lý Lan vì sạch mà ném mèo con màu trắng tai gập đáng , ngược lại gãi ngựa cho nó. Mèo con màu trắng tai gập đáng thoải mái lật người đưa bụng ra, kêu hừ hừ khiến Lý Lan gãi bụng.

      Đinh Hạo cười hì hì, ngờ người mèo đều có bệnh kiêu kỳ lần đầu tiên gặp mặt ở chung tốt như vậy.

      Rất nhanh trong khí tỏa mùi hương thơm ngát hấp dẫn.

      Lý Lan khen lòng:

      - ngờ ngươi có tay nghề này.

      Mèo con màu trắng tai gập đáng nhảy ra khỏi ngực Lý Lan, vây quanh đống lửa kêu, nhìn chằm chằm cá nướng cành cây, nhễu nước miếng đầy đất. Nếu phải Đinh Hạo quát mắng chắc mèo con màu trắng tai gập đáng vọt tới.

      Đinh Hạo cười nhe răng, vừa lật cá vừa :

      - Hết cách, từ ta sinh ra trong xóm nghèo, rất sớm có phụ mẫu, chỉ có đệ tử tam đại dựa vào nhau. Nếu biết nấu ăn sớm chết đói, cái này gọi là con nhà nghèo trưởng thành sớm, ha ha.

      Lý Lan hâm mộ :

      - Có lẽ đây cũng là trải nghiệm cuộc sống, ai kiểm soát, tự do tự tại. như ta từ ngày sinh ra định thể sống vì mình.

      đến đây Lý Lan chợt nghĩ ra điều gì, cười đổi đề tài hỏi:

      - Phải rồi, ngươi còn có muội muội vậy giờ nàng ở đâu? Sao ta chưa từng gặp?

      Theo tin tức Lý Lan có được hình như nhắc đến Đinh Hạo có muội muội tồn tại.
      Tử Mặc thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 186: KHÁM PHÁ BÍ MẬT DI TÍCH THƯỢNG CỔ LẦN HAI

      Vẻ mặt Đinh Hạo buồn bã, lắc đầu, :

      - Mấy năm trước Khả nHi mất tích.

      Linh hồn và tư duy Đinh Hạo hoàn toàn dung hợp, khiến kế thừa cảm tình của Đinh Hạo cũ. Sâu trong lòng Đinh Hạo lưu luyến với muội muội mất tích, cảm giác huyết mạch liền nhau đó theo thời gian trôi qua chẳng những giảm bớt mà càng mãnh liệt hơn.

      - A!

      Lý Lan xin lỗi :

      - Xin lỗi, ta biết...

      Đinh Hạo lắc đầu, cười :

      - sao, dù Khả Nhi có nơi nào ngày nào đó ta tìm nàng về, chắc chắn.

      Đinh Hạo cực kỳ khẳng định, thể dao động.

      - ra muội muội của ngươi tên là Đinh Khả Nhi, cái tên rất đẹp. Ta đoán nàng rất ngoan, rất đẹp đúng ?

      Gió lạnh thổi rối tóc dài của Lý Lan, tay kéo tóc dài, động tác tự nhiên.

      Đinh Hạo ngẩn người, đưa cá mập nướng chín cho Lý Lan.

      Đinh Hạo cười :

      - Này tiểu Lan, nếu phải thấy ngươi có hầu kết, có ngực ta nghĩ ngươi là nữ nhân.

      Lý Lan ngây người, lạ là tức giận.

      Lý Lan cười :

      - Ta cũng hy vọng chính mình là nữ nhân, vậy cần sinh ra gánh nhiều thứ nặng nề.

      Lý Lan rồi cắn miếng cá nước, cảm thấy miệng thơm ngát.

      Lý Lan khen lòng:

      - Ui chà, vị khá ngon.

      Đinh Hạo cười to bảo:

      - Đó là đương nhiên.

      Mèo con màu trắng tai gập đáng kêu to tiếng, đò dụi chân Đinh Hạo, ra vẻ đáng ui, đầu lưỡi hồng chảy nước miếng.

      Đinh Hạo vội cho mèo con màu trắng tai gập đáng con cá nướng.

      - Meo!

      Mèo con màu trắng tai gập đáng nhảy lên thân thiết liếm gò má Đinh Hạo, vừa lòng ăn phần của mình.

      Lý Lan nhìn mèo con màu trắng tai gập đáng , mặt lộ nụ cười dịu dàng:

      - Vật vui .

      Đinh Hạo, Lý Lan vừa ăn vừa trò chuyện, bất giác kéo gần khoảng cách nhiều. Đinh Hạo ngồi chồm hổm thấy thoải mái thế là ngồi lên áo choàng da cừu của Lý Lan. Lý Lan nhíu mày, dịch sang bên chút, cuối cùng vẫn ngầm đồng ý.

      Đinh Hạo cười hì hì :

      - Ta biết ngươi thích sạch nhưng yên tâm, ta rất sạch, ngươi tin nhìn xem?

      Lý Lan hầm hừ đạp Đinh Hạo cái, ăn xong cá nướng mới mở miệng :

      - Phải ngồi, ngày mai rèn luyện di tích phải cẩn thận. Sau khi vàon hước theo giáo sư, các sư thúc. Đám võ giả lưu lạc, tán tu dám đối phó đệ tử chín môn phái ngay mặt nhưng thầm ngáng chân có. Bọn họ đều là hạng liều mạng, tài nguyên tu luyện thiếu thốn, vì tranh giành bí tịch bọn họ dám làm mọi chuyện.

      Đinh Hạo nhíu mày :

      - Nếu vậy tại sao chín môn phái còn cho phép bọn họ khai thác di tích rồi lại phái các đệ tử ký danh đến? Đây chẳng phải là khiến đệ tử ưu tú chịu chết sao?

      - Cho tán tu, võ giả lưu lạc đến đương nhiên là vì chọc nhiều người tức giận, dù sao những người này có lực lượng trong giới võ đạo Tuyết Châu. Hơn nữa rắn có đường rắn, chuột có đường chuột. Trong đám tán tu, võ giả lưu lạc thiếu ít kỳ nhân dị sĩ, quyết đấu chính diện có lẽ phải đối thủ danh môn đại phái nhưng về mặt thăm dò di tích lại có bản lĩnh kỳ lạ. Chín đại môn phái cho bọn họ vào là hy vọng mượn tay những người này cướp sạch di tích thượng cổ, này, tránh bỏ sót cái nào. cho cùng là xem bọn họ như vật hy sinh, nếu có báu vật nào bỏ sót bị bọn họ phát tốt chút chín đại môn phái thu mua giá cao, nếu các tán tu biết điều, chín môn phái thầm cướp đoạt.

      Lý Lan bình tĩnh kể ra tình huống nghe lạnh gáy.

      Đinh Hạo chợt nhận ra thế giới này mạnh ăn thịt yếu tàn khốc cỡ nào.

      - Những võ giả lưu lạc, tán tu ngốc, biết chín môn phái có ý đồ gì. Nhưng bọn họ có lựa chọn, muốn biến mạnh phải mạo hiểm, đến nơi này mạo hiểm là cơ hội.

      Lý Lan ngừng chút, tiếp tục bảo:

      môn phái chọn mấy đệ tử ưu tú đến đây là vì rèn luyện. Đệ tử càng ưu tú càng cần rèn luyện, môn phái nào hy vọng mình tốn nhiều công sức bồi dưỡng ra người thừa kế là hoa trong nhà kín chịu nổi gió táp mưa sa. Đương nhiên vẫn có bảo đảm an toàn cho chúng ta, đây là vì sao có đến năm vị đệ tử tam đại cùng.

      Lý Lan phân tích ràng.

      Đinh Hạo nghe vậy gật gù, đúng là phong cách bồi dưỡng của Vấn Kiếm tông.

      - Ngày mai chúng ta vào di tích thượng cổ, Cự Kim là sơn môn có lịch sử mấy vạn năm, siêu đại tông môn. biết tại sao tông môn này diệt vong, những cấm chế bảo vệ sơn môn nên còn lưu trữ rất tốt. Nhưng qua năm tháng dài dặc nửa chôn giấu dưới lòng đất, tổng cộng chia ba tầng. Môn phái phát quyển sách có ghi ràng cơ quan, địa hình bên trong. Tám, chín mươi trong trăm phần kho báu bị đại môn phái phân chia, trong đó Thanh Bình học viện và Mục Thiên Dưỡng chiếm đa số. Có lẽ còn ít kho báu chưa bị phát , nếu ai may mắn phát tài nho .

      Lý Lan từ tốn ăn xong con cá mập, cũng xong hết chuyện cần . Lý Lan đứng lên nhúc nhích thân thể, câu bảo trọng rồi xoay người trong tuyết đầy trời.

      Đinh Hạo hét to tiếng:

      - Này tiểu Lan, áo choàng da cừu của ngươi!

      Lý Lan quay đầu lại, vẫy tay:

      - Tặng ngươi.

      Chớp mắt bóng dáng Lý Lan biến mất trong gió tuyết mênh mông.

      Đinh Hạo lầm bầm:

      - rộng rãi.

      Tuy Đinh Hạo biết lai lịch của Lý Lan nhưng tùy ý tặng tấm áo choàng da thanh hồ tướng chế tạo thượng đẳng cho người, có thể thấy gia thế của gã cậu ấm Vương Tiểu Thất. Huống chi Lý Lan luôn biết nhiều tin tức cao tầng tông môn Vấn Kiếm tông trước bước.

      Đinh Hạo suy đoán thân phận của Lý Lan có quan hệ rất lớn đến nội môn Vấn Kiếm tông.

      Rất nhanh, gió bắc rít gào.

      bầu trời đổ tuyết ngày càng nhiều, càng lớn, trong bóng đêm tầm mắt mơ hồ.

      Đợt tuyết thứ nhất của Tuyết Châu đổ mấy ngày mấy đêm.

      Mùa đông đến.

      Mùa tàn khốc nhất Tuyết Châu giáng xuống, trong mùa đông dài điều kiện khí hậu biến khắc nghiệt. Cỏ cây điêu tàn, sông núi đóng băng, giữa tộc và nhân tộc vì thiếu thực vật mà ma sát càng nhiều, chiến tranh trong phạm vi quá thường thấy.

      Theo quy tắc trước kia chín môn phái phái cao thủ trấn giữ mỗi thành thị nhân loại cư ngụ để tránh bị tộc tàn sát.
      Tử Mặc thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 187: ĐINH HẠO VÀ QUÁCH NỘ

      Kiếp trước Đinh Hạo chưa từng gặp tuyết lớn mênh mông như vậy, thấy hưng phấn hẳn ra. Đinh Hạo cười to, duỗi eo, nằm nghiêng da cừu rộng lớn, lấy bình rượu mạnh ra khỏi trữ vật giới chỉ. Đinh Hạo tự rót tự uống, rất là thoải mái.

      - Thế nhân cười ta quá điên khùng, ta cười thế nhân nhìn thấu...

      Đinh Hạo nhớ đến ba năm sau quyết đấu với Mục Thiên Dưỡng, nhớ lại hôm qua mọi người nhìn như nhìn người sắp chết. Đinh Hạo thấy sa sút mà cảm giác hưng phấn, sau ba năm nhất định khiến mảnh đất này chấn động.

      Bỗng sau lưng Đinh Hạo vang tiếng bước chân.

      thanh thô to vang lên:

      - Ủa? Rượu thơm quá!

      Khóe môi Đinh Hạo cong lên ném bình rượu trong tay .

      Đinh Hạo từ thanh nghe ra người đến là ai.

      - Ha ha ha ha ha ha! Đa tạ.

      Người ở phía sau đón lấy bình rượu uống hớp lớn, hét to quá . Mặt dất khẽ run, thân hình khổng lồ xuất bên cạnh Đinh Hạo.

      Nam nhân đưa trả bình rượu, xấu hổ :

      - A! Đinh huynh đệ, thực xin lỗi, cái bình quá, ta lỡ uống hết...

      Người chuyện chính là ban ngày hét to ủng hộ Đinh Hạo, nam nhân trung niên tóc dài màu đỏ to lớn.

      Nam nhân trung niên tóc đỏ lưng cõng thanh trường đao đỏ rực khổng lồ, nặng cỡ năm trăm cân.

      Đây là nam nhân điển hình nhanh mồm tâm ngay thẳng, hôm nay chỉ có mình nam nhân trung niên này dám đắc tội đệ tử Thanh Bình học viện, hoan hô cho Đinh Hạo. Điều này chứng minh vấn đề, nam nhân trung niên là đáng kết bằng hữu.

      Đinh Hạo mỉm cười :

      - sao.

      Đinh Hạo duỗi tay ra, lại bình rượu ngon xuất , tùy tay ném nam nhân trung niên tóc đỏ.

      Lần này du lịch Đinh Hạo tới khu thương mại mua nhiều rượu ngon, rượu có tên là Xích Diễm Nhưỡng, loại rượu thuốc khá nổi tiếng trong Vấn Kiếm tông. Vị thuần hậu, quan trọng nhất là có thể tẩm bổ cơ thể, trong tài nguyên phụ trợ tu luyện cần có của rất nhiều người tu luyện pháp quyết thân pháp. Đinh Hạo tu luyện Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân, loại rượu mạnh này phụ trợ cho nên có mua ít.

      bình Xích Diễm Nhưỡng có giá ngàn kim, khá xa xỉ.

      Nam nhân trung niên vạm vỡ này là tên mê rượu, nhận lấy bình rượu, mở nắp ra ngửi ngửi, vẻ mặt say mê thèm muốn nhễu nước miếng.

      Nhưng nam nhân trung niên tóc đỏ đóng nắp bình lại, lắc đầu, :

      - Chắc giá rượu này , ngươi và ta quen, ta uống bình của ngươi, thể uống nữa. Nếu uống có bán lão Quách ta cũng đáng giá bình rượu này.

      Đinh Hạo nhận lấy, cười to bảo:

      - Gặp nhau cần gì so đo quen hay ? Chỉ bằng câu hoan hô hôm nay của ngươi đáng giá bình rượu.

      Nam nhân trung niên tóc đỏ vẫn ngần ngừ:

      - Nhưng mà...

      Đinh Hạo nhíu mày :

      - Vốn tưởng ngươi là nam nhân hào sảng ai ngờ gà mẹ như vậy? Giống như đàn bà, làm ta thất vọng quá. Chỉ là bình rượu, ta mời ngươi uống cần gì so đo cái khác? lẽ ta bỏ dược trong rượu hại ngươi sao?

      Đinh Hạo mấy lời này hào khí ngút trời.

      Trong lời của Đinh Hạo có chút khích tướng. Từ khi Đinh Hạo đến thế giới này, tiếp xúc người trong xóm nghèo hoặc sư huynh đệ đồng nhân, hiếm khi ra ngoài gặp người hợp tính, Đinh Hạo muốn kết giao bằng hữu.

      Nam nhân trung niên tóc đỏ đúng là nam nhân tính tình táo bạo, bị Đinh Hạo khích liền do dự nữa.

      Nam nhân trung niên tóc đỏ cười to bảo:

      - Tốt, nếu Đinh huynh đệ hiếu khách như vậy lão Quách ta từ chối!

      Nam nhân trung niên tóc đỏ rồi ngửa đầu uống cạn bình Xích Diễm Nhưỡng.

      Uống hết rồi nam nhân trung niên tóc đỏ cười to, rầm tiếng cắm trường đao to xuống đất. Nam nhân trung niên tóc đỏ cởi áo lộ ra cơ bắp rắn chắc như sắt, từng khối cơ như đao công điêu khắc ra. Nam nhân trung niên tóc đỏ xoay người nhảy vào sông nước trong, bọt nước bắn tung, thân hình gã nhanh nhẹn bơi bắt sáu, bảy con cá trắng dài thước xách lên bờ.

      là nam nhân!

      Đinh Hạo thầm khen.

      Nam nhân trung niên tóc đỏ cao hai thước ba, bốn, như thần khổng lồ. Trong đêm tuyết lạnh lẽo này nam nhân trung niên tóc đỏ lõa nửa người , giọt nước chảy từ cơ bắp xuống, người bốc sương mù. Tay nam nhân trung niên tóc đỏ cầm cá trắng to như quái vật, nhìn từ xa trông đầy ma tính, khiến người khen.

      - Ha ha ha ha ha ha! Uống rượu của ngươi rồi ta mời ngươi ăn cá.

      Nam nhân trung niên tóc đỏ cười to ném cá trắng lên mộttảng đá bằng phẳng, tùy tay rút con dao lóe ánh bạc, cực kỳ quen tay cạo sạch sáu, bảy con cá trắng. Nam nhân trung niên tóc đỏ rắc gia vị biết là gì lên, dùng khúc gỗ dâm xuyên cá gác đống lửa nướng.

      Đinh Hạo lại lấy hai bình Xích Diễm Nhưỡng ra, bình ném cho nam nhân trung niên tóc đỏ, bình tự rót tự uống, mỉm cười .

      - Meo!

      Mèo con màu trắng tai gập đáng lười biếng ngáp, ánh mắt khinh thường liếc nam nhân trung niên tóc đỏ, cuộn người trong áo da cừu thoải mái ngủ, hiển niên tay nghề của gã bằng Đinh Hạo nên mèo con màu trắng tai gập đáng thèm.

      Rất nhanh nam nhân trung niên tóc đỏ nướng xong hai con cá to.

      Nam nhân trung niên tóc đỏ đưa cho Đinh Hạo con.

      Đinh Hạo khách sáo, nhận lấy, ăn từ từ.

      Nam nhân trung niên tóc đỏ thế mớ yên lòng, cầm con cá khác nhai ngồm ngoàm.

      Chờ Đinh Hạo ăn nửa con cá ngẩng đầu nhìn thấy trước mặt nam nhân trung niên tóc đỏ xếp năm khúc xương cá ngay ngắn. Nam nhân trung niên tóc đỏ ăn hết số cá, có vẻ còn chưa no.

      Nam nhân trung niên tóc đỏ nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Đinh Hạo, cười hì hì giải thích rằng:

      - Ta ăn cơm khá nhiều.

      Đinh Hạo buồn cười, lại là diệu nhân, thế giới này vô cùng kỳ diệu.

      Nam nhân trung niên tó đỏ đứng dậy hoạt động thân thể, :

      - Ta tên là Quách Nộ.

      - Ta đến từ Thung Lũng thôn, là võ giả thủ hộ duy nhất ở đó. Ta biết ngươi tên Đinh Hạo, dám khiêu chiến Mục Thiên Dưỡng, ghê gớm . Ha ha ha ha ha ha! Rượu của ngươi men say nồng, ta thây người nóng hổi rồi. Hộc hộc, được, ta phải hoạt động chút.

      Quách Nộ rồi rút trường đao to cắm dưới đất lên, múa đao to như cầm cọng cỏ.

      Đinh Hạo mỉm cười.

      Quách Nộ uống ba, bốn bình Xích Diễm Nhưỡng, trong người tích tụ dược tính lớn tất nhiên cần hoạt động để hóa giải, hấp thu dược lực thành lực lượng của mình.

      Đinh Hạo quan sát kỹ thực lực, chiêu pháp của nam nhân trung niên tóc đỏ Quách Nộ.

      tu vi huyền khí của Quách Nộ chắc đột phá Võ Đồ cảnh, cỡ võ sĩ cảnh, cao hơn Đinh Hạo bốn, năm tiểu cảnh giới.

      Nhưng Quách Nộ trời ính thần lực, lực lượng cơ thể ít nhất bốn, năm ngàn cân. Quách Nộ múa trường đao to màu đỏ nặng bốn, năm trăm cân chút phí sức. Đao chiêu chắc là Quách Nộ dựa vào lĩnh ngộ và tự mình nghiên cứu ra, có kỹ pháp gì. Đinh Hạo thấy sơ hở chồng chất nhưng khá thực dụng, dư sức đối phó với ma cảnh giới yếu hơn.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 188: BẮT ĐẦU THĂM DÒ DI TÍCH THƯỢNG CỔ

      Đây chính là thiếu sót bẩm sinh của võ giả lưu lạc.

      Đa số bọn họ có truyền thừa võ đạo môn phái, được tâm pháp huyền khí, chiến kỹ huyền công cao thâm, chỉ có thể dựa vào bản thân chiến đấu sinh tử với ma lĩnh ngộ rồi hoàn thiện. Cho nên thực lực tăng trưởng có hạn, thể có chiêu thức hoa lệ phụ trợ.

      Nhìn thấy Quách Nộ, lòng Đinh Hạo máy động.

      - Lấy thân làm trục thuận thế , trung cung, tháp bát hoang, trục cong vô vi, dụng binh vu nhất, huyền khí chấn động, thủ thiếu tam toàn là chính, lấy đao làm ngoại môn, đạp thất tinh, đưa thân vào hiểm địa dụng binh vi tam, huyền khí , thủ thiếu dương tam toàn, là kỳ...

      Đinh Hạo nhanh chậm đọc câu khẩu quyết huyền ảo.

      Nam nhân trung niên tóc đỏ Quách Nộ múa đao người run lên, cảm giác như trúng sét đánh. Trước kia nhiều chỗ trúc trắc khó hiểu bỗng nhiên rộng mở, đao thức tăng uy lực diễn biến theo lời Đinh Hạo . Quách Nộ cảm thấy toàn thân thông thuận, chỗ đao pháp trúc trắc bỗng chốc trơn trượt.

      Cùng lúc đó, trong người Quách Nộ, huyền khí vốn vô vọng tăng tiến bỗng rục rích trùng kích huyệt khiếu thứ hai trong đệ nhị kinh thủ thiếu dương kinh võ đạo.

      Phối hợp hơi rượu vào câu chân ngôn của Đinh Hạo, Quách Nộ di chuyển ngày càng nhanh trong tuyết bay gió mạnh, hóa thành đoàn sáng đỏ cuốn đống tuyết mặt đất lên.

      biết qua bao lâu, Quách Nộ thấy thân thể rung động mạnh. Huyệt khiếu thứ hai trong đệ nhị kinh thủ thiếu dương kinh võ đạo quán thông, tu vi huyền khí bình cảnh hơn hai năm hơi đột phá vào nhị khiếu võ sĩ cảnh.

      - Ha ha ha ha ha ha! Sảng khoái!

      Quách Nộ đứng thẳng, cười to bảo:

      - Đa tạ Đinh huynh đệ truyền thụ huyền công tâm pháp, ta rốt cuộc lại đột phá, ha ha ha ha ha ha! Ủa? Đinh huynh đệ đâu?

      biết từ khi nào trong gió tuyết đầy trời còn thiếu niên ôn nhuậ như ngọc và mèo con màu trắng tai gập đáng kiêu kỳ.

      Bên cạnh đống lửa bị gió tuyết dập tắt có hàng chữ xiêu vẹo.

      [Quách huynh, gặp nhau là có duyên, trân trọng.]

      Đây là hàng chữ Đinh Hạo để lại trước khi .

      Quách Nộ nhìn lúc sau lộ biểu tình cảm kích, lầm bầm:

      - Đều các đệ tử chín môn phái ai nấy mắt cao hơn đầu, ngang ngược kiêu ngạo. Nhưng đinh huynh đệ giống người thường, tựa như cao nhân xuất trần. Ân tình tuyền thụ huyền công tâm pháp hôm nay Quách Nộ ta ghi nhớ, ơn giọt nước trả bằng cả thùng!

      * * *

      Sau khi Đinh Hạo trở về lều khu Vấn Kiếm tông, bắt đầu giành giật từng giây tu luyện.

      Mấy ngày nay ôn nhuận tu dưỡng huyền khí băng sương phong tuyết trong hạ đan điền dưới bụng trơn trượt căng đầy, năm huyệt khiếu đầu có cơ sở vững chắc, luyện hóa viên mãn. Ngày mai Đinh Hạo di tích thượng cổ đầy nguy hiểm, tối nay định thử trùng kích lục khiếu Võ Đồ cảnh, tăng thực lực lên phần chuyến ngày mai có phần bảo đảm.

      Mới rồi ở bờ sông Đinh Hạo truyền dạy huyền công cho Quách Nộ chính là Nhất Đao Khởi Trình Quyết.

      Tâm pháp đao quyết Nhất Đao Khởi Trình Quyết ngang ngửa với Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên đến từ Vấn Kiếm tông cho nên Đinh Hạo có thể tùy ý dạy người khác.

      Quách Nộ là nam nhân sáng sủa, tâm tính tệ, khuyết điểm duy nhất là thiếu tâm pháp cao đẳng để tu luyện. Dù là kiếp trước hay kiếp này Đinh Hạo đều là thiếu niên tốt thích giúp người, khư khư giữ của mình. Đinh Hạo tặng tâm pháp Nhất Đao Khởi Trình Quyết cho Quách Nộ.

      Ngoài ra Quách Nộ là võ giả thủ hộ duy nhất của Thung Lũng thôn, gã tăng cao thực lực chút có lẽ thôn dễ sống hơn trong mùa đông dài.

      Thời gian trôi nhanh.

      Ngoài lều trời dần sáng.

      Trong đêm Đinh Hạo sơ bộ luyện hóa huyệt khiếu thứ sáu trong thủ thiếu đệ nhất kinh, thanh linh.

      Đối với người bình thường mỗi vượt qua tiểu cảnh giới dù có đặt nền móng cũng gặp bình cảnh lớn . Muốn xông mở bình , dù là những thiếu niên thiên tài cũng mất mấy ngày. Nhưng đối với Đinh Hạo có đao kiếm song thánh thể chỉ cần thỏa mãn điều kiện hạ đan điền ở bụng, trung đan điền ở ngực khắc chế nhau tồn tại bình cảnh gì.

      Chỉ cần đêm nước chảy thành sông thăng lên cảnh giới.

      Lục khiếu Võ Đồ cảnh!

      Tiến vào cảnh giới này khiến thực lực của Đinh Hạo lại tăng nhiều.

      Vận tốc quay huyền khí đạt đến mỗi giây sáu mươi chuyển, sợ giá rét, bệnh tật bình thường thể nhập vào người. Nếu Đinh Hạo bị thương nặng đến căn nguyên tuổi thọ kéo dài đến tám mươi, bệnh tai. Vận chuyển huyền khí nhún cái là nhảy ra sáu mươi thước, tốc độ tăng vọt cộng với lực lượng cơ thể mạnh mẽ gì sánh bằng của Đinh Hạo.

      Đinh Hạo bây giờ có thể càn quét bất cứ đối thủ ở cảnh giới Nhất Đao Khởi Trình Quyết Võ Đồ cảnh, đánh bại địch thủ thất khiếu Võ Đồ cảnh cũng thành vấn đề. Dù phải đấu với bát khiếu Võ Đồ cảnh Đinh Hạo cũng dư sức.

      Ngoài lều có đủ tiếng la hét, đám đông bắt đầu tụ tập.

      Lúc Đinh Hạo ra bầu trời vẫn là tuyết rơi mênh mông, tầm mắt ngoài năm mươi thước mông lung. nhiều võ giả lưu lạc, tán tu nịt đai giắt kiếm chộn rộn nhốn nháo, sốt ruột chạy nhanh lên đỉnh đồi.

      Bắt đầu thmá hiểm di tích thượng cổ.

      Chín môn phái biểu rất có kiên nhẫn, dẫn đầu vào trong mà chờ đám vật hy sinh thuận lợi qua mới chậm rãi vào, tránh cho gặp vài cấm chế chưa bị kích phát xảy ra chuyện bất trắc. Hơn nữa chín môn phái thăm dò địa hình bên trong, cựck ỳ quen thuộc, dù sau vẫn có thể đến trước.

      Dọn dẹp lều, chờ bên ngoai khoảng ba nén nhang, tất cả võ giả lưu lạc, tán tu vào hết. Trong chín môn phái có năm, sáu nhà theo. Đám người Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong và Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ra lệnh, mang theo các đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông hướng lối vào di tích thượng cổ.

      mặt tuyết đầy dấu chân biến mất trong miệng hang nham thạch đen nhánh.

      Miệng hang này là lối vào di tích thượng cổ.

      Đinh Hạo có cảm giác kỳ lạ, trong gió tuyết, cửa hang đen thui kéo dài uống lòng đất như quái thú há to mồm muốn nuốt hết người vào trong.

      Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong quay đầu dặn dò đám lính mới câu:

      - Tất cả cẩn thận.

      Người Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong sáng lên huyền khí ánh bạc chiếu sáng hang động tối đen, dẫn đầu vào lỗ đen.

      Thân hình Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong thẳng tắp, bả vai dày rộng cho mọi người cảm giác an toàn.

      Đám người theo sát Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong bước vào đường hầm tối đen.

      Đoàn người sâu vào, ánh sáng ngày càng tối. Quay đầu nhìn lại, cửa hang bên thành đốm sáng trắng.
      Tử Mặc thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 189: KỲ TÍCH, THÀNH LỚN DƯỚI ĐẤT

      Đường này cao khoảng hai mươi mấy thước, rộng mười mấy thước, nhìn sơ là hình trứng, vách tường là nham thạch cứng rắn màu đen. biết đây là đương hầm thiên nhiên hay nhân công tạo ra trải qua năm tháng biến thành như vậy.

      Càng vào sâu tiếng gió ngừng.

      Khí lạnh trầm như bay từ dưới lòng đất bao phủ mọi người.

      Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong đằng trước nhất, toàn thân phát ra ánh sáng nhu hòa bao phủ mọi người vào trong, xua tan bóng tối và lạnh lẽo.

      Tốc độ của Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong nhanh.

      nén nhang sau trước mặt có mùi máu gay mũi.

      Lòng mọi người thít chặt.

      Đám người cẩn thận cảnh giác, tới gần xem.

      Bón, năm cái xác nằm dưới đất, máu còn toát ra khói nóng chảy ra từ vết thương, dọc theo vằn nham thạch thành bãi máu, hình dạng thê thảm.

      Đinh Hạo liếc sơ, xem ăn mặc đều là võ giả lưu lạc.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ngồi xuống cạnh thi thể, nhìn lúc sau lắc đầu, :

      - Toàn bộ chết vào ám khí, là người Tinh Vẫn tông ra tay. Hưm, biết hai bên xảy ra xung đột gì, đám tôn tử chơi ám khí này ác quá, chừa người sống.

      Trong đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông có người mặt trắng bệch nhìn xác chết.

      Giây trước còn sống chạy bây giờ nằm yên người nhặt xác, đây là thế giới lạnh băng, tàn khốc.

      Đây chính là vận mệnh của võ giả sao?

      Trong đám người, đại ca Thất Nghĩa Minh Lý Mục Vân luôn im lặng bỗng thở dài, giơ tay đánh ra ngọn lửa huyền khí màu tím nhiệt độ cao đốt cháy thi thể, tránh cho sau khi chết bị dã thú xé người ăn, giữ tôn nghiêm của võ giả.

      Mọi người tiếp tục tới.

      đường đám người gặp nhiều cái xác của võ giả lưu lạc và tán tu.

      Nguyên nhân chết khác nhau, nhưng cùng lý do là bị nhân loại giết, xem ra cấm chế bên ngoài di tích thượng cổ bị trừ hết, ma cường đại tập kích. Từng sống võ giả trôi theo lỗ máu lạnh băng trong hang đá này.

      Lý Mục Vân rất có kiên nhẫn đốt hết xác chết.

      Toàn bộ đệ tử ký danh đều cố ý giữ thực lực tránh cho uổng phí huyền khí để ứng đối tình huống nguy hiểm đột ngột, hành động của Lý Mục Vân khiến Đinh Hạo thầm khen.

      biết bao lâu, bỗng nhiên...

      Đằng trước vang lên giọng Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong ôn hòa bình tĩnh :

      - Đến rồi.

      Mọi người ngẩng đầu nhìn, trong lòng rung động khó tả. Có người kêu ra tiếng.

      Bọn họ đến tận cùng hang tối tăm là gian cực rộng lớn, cho người cảm giác đến thế giới hắc ám khác rộng lớn hơn. Rung động hơn là trước mắt mọi người có tòa thành to hùng vĩ như quái thú tiền sử núp trong bóng đêm phía cuối đường.

      Nương ánh sáng bạc chớp lóe người Nhất Kiếm Lăng Trần 41 có thể thấy được tường thành cao hai trăm thước như dãy núi ngăn đằng trước, vách tường xanh biếc chớp lóe lửa ma trơi. Dấu vết kiếm, đao, búa, rìu loang lổ mặt tường tạo cảm giác túc sát ập vào mặt. Chính giữa là cửa thành địch lâu rộng lớn san sát nối tiếp nhau mật thành như răng cưa quái thú. Bên dưới là cửa thành cao trăm thước, rộng hơn bốn mươi thước.

      Huyền khí hàn băng đậm đặc bên thành lớn.

      Đinh Hạo phân biệt ra ngay đây là lực lượng của thần đồng Mục Thiên Dưỡng.

      Đinh Hạo và Mục Thiên Dưỡng từng giằng co, chính mắt thấy gã chiến đấu với thái tử của Thần Cung, Hư công tử. Đinh Hạo rất quen thuộc huyền khí hàn băng gần giống với huyền khí băng sương phong tuyết của .

      Đinh Hạo suy đoán hơi thở đậm đặc này chắc đọng lại lúc Mục Thiên Dưỡng thi triển thần thông công phá di tích thượng cổ nơi này.

      Bước chân mọi người tới, càng đến gần tường thành trong lòng mỗi người càng rung động, kinh ngạc hơn. Tòa cổ thành rộng lớn, khổng lồ vượt xa tưởng tượng, tràn ngập phong cách thô kệch bá khí thời thượng cổ, trải qua năm tháng xa xưa xâm nhập vẫn rất chắc chắn.

      Cách tường thành năm trăm thước có con sông hộ thành khô cạn.

      Lòng sông thâm trăm thước, rộng ba trăm thước, dùng đại thần thông cắt nguyên khúc mặt đất nham thạch, vết cắt bóng loáng.

      Lấy thực lực của các đệ tử ký danh thể vọt qua, chỉ đành nhảy xuống lòng sông rồi leo lên vách mới đến gần tường thành được.

      hiểu sao lúc anhỷ xuống lòng sông Đinh Hạo thấy rợn tóc gáy, như bị u linh núp ở đâu đó nhìn chằm chằm, người toát khí lạnh.

      Mèo con màu trắng tai gập đáng vai Đinh Hạo cũng cùng cảm giác, biểu của nó cực kỳ quái dị.

      Mèo con màu trắng tai gập đáng vốn lười biếng rên rỉ bỗng nhiên toàn thân căng thẳng, móng vuốt bấu chặt vai Đinh Hạo.

      Đinh Hạo biết có phải là ảo giác, cảm thấy có hơi thở khó tả toát ra từ người mèo con màu trắng tai gập đáng . Đôi mắt như bảo thạch lóe ánh sáng quét lòng sông u ám, dường như tìm tòi cái gì.

      Nhưng trừ Đinh Hạo, mèo con màu trắng tai gập đáng ra những người khác phát gì, bao gồm Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong có thực lực cao nhất cũng biểu tình bình thường.

      Trong đầu Đinh Hạo chợt vang thanh của Kiếm Tổ, giọng điệu nghiêm túc :

      - Nơi này hơi tà môn.

      Đao Tổ lên tiếng:

      - Ừm! Loại bố cục này làm ta thấy... quá tốt.

      Đinh Hạo ở trong đầu bất mãn :

      - Này hai vị, nếu phát ra cái gì cứ , hùa dọa người ta là đúng.

      - Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Đinh Tử sợ?

      Kiếm Tổ cười gian :

      - sao, ta chỉ nhìn ra chút manh mối, vấn đề lớn, có lẽ là cơ duyên với ngươi.

      Đao Tổ sửa giọng trầm trọng, cười :

      - Ừm! Đa số thời gian tiện tổ đáng tin nhưng lần này đúng tiếng người. Nếu là cách cục trong truyền thuyết có lẽ ngươi rất may đây.

      Kiếm Tổ tức giận quát:

      - Cha nó, bà điên, lão tử có chỗ nào đáng tin? Người đáng tin mới là ngươi!

      Đao Tổ cười to bảo:

      - Ui chao, giận rồi? Hay là lão nương kể chuyện hùng đáng tin của ngươi ra?

      Kiếm Tổ tức điên, có chút phong phạm tiền bối cao nhân, chửi ầm lên:

      - , hết , phải ngươi có chuyện xấu hổ. Đến đây, ai kẻ đó là tôn tử!

      Trán Đinh Hạo nổi gân xanh thô như cọng đũa, vội cắt đứt liên lạc tránh cho bị hai lão quái ngày nào cũng thời mãn kinh cãi lộn bể đầu.

      May là Kiếm Tổ, Đao Tổ cãi nhau trận khiến Đinh Hạo bình tĩnh tâm tình.
      Tử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :