Đao Kiếm Thần Hoàng - Loạn Thế Cuồng Đao (1595 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 164: TRONG RỪNG, THỔ LỘ ĐỘT NGỘT

      Thời gian trôi qua từng phút giây.

      Tây Môn Thiên Tuyết vận chuyển U Hỏa Huyền Khí đặc biệt của mình, từng đốm lửa màu tím nhảy múa trong tay nàng, nướng đan lô. Ngọn lửa biến đổi theo thủ ấn của Tây Môn Thiên Tuyết.

      Biểu tình Tây Môn Thiên Tuyết căng thẳng.

      Nhưng đan lô nổ như Tây Môn Thiên Tuyết tưởng tượng.

      Trong đan lô dần toát ra mùi thơm thấm ruột gan.

      - Thành công?

      Tây Môn Thiên Tuyết vừa kinh vfa mừng ngừng thủ ấn.

      Lửa màu tím biến mất, đan lô chậm rãi đáp xuống bàn tay tinh xảo như ngọc, nắp lô tự động mở ra. Đáy lô từ từ nhô lên đoàn bột phấn màu hồng cỡ ngón tay tỏa ánh sáng mông lung hấp dẫn người.

      - Đây là... Thất phẩm thôi hóa bột phấn? Hai loại nguyên liệu bát phẩm hạ lại luyện chế ra thất phẩm thôi hóa bột phấn?

      Tây Môn Thiên Tuyết giật nảy mình, nàng nhận ra có lẽ phạm sai lầm rất lớn.

      Tây Môn Thiên Tuyết trách lầm Đinh Hạo.

      * * *

      Trong khi Tây Môn Thiên Tuyết hối hận về sai lầm của mình thiếu nữ khác trực tiếp xuất trước mặt Đinh Hạo, thẳng thắn ra lòng mình.

      - Đinh Hạo sư huynh, ta thích ngươi.

      Trong mùa thu lá cây bay đầy, núi đầy sắc vàng, lá theo gió bay múa như bươm bướm vàng. Nữ đệ tử tam đại Lý Y Nhược đẹp nhất trong năm viện đông, tây, nam, bắc, trung ngăn lại Đinh Hạo qua rừng cây đường núi, giọng trong trẻo thổ lộ.

      Tia nắng sớm thứ nhất xuyên qua dãy núi và rừng cây chiếu lên mặt mỹ thiếu nữ, vẽ ra khuôn mặt đẹp tuyệt trần.

      Đinh Hạo ngây như phỗng, đầu óc trống rỗng.

      Tỏ tình?

      Theo đuổi ngược?

      Hay... đùa?

      Nhưng mọi chuện đến quá đột ngột.

      Chẳng phải trước kia hạt tiêu rất hận sao? Chẳng phải vỗ ngực bảo cho bài học sao? Tại sao nàng đột nhiên xuất trước mặt nàng ra câu khiến trai tơ là tim đập chân run?

      Từ hạn sang ?

      Đinh Hạo cảm thấy phải thánh nhân.

      Cho nên phản ứng đầu tiên của Đinh Hạo là hưng phấn.

      Được mỹ thiếu nữ kiều diễm được vô số đệ tử ký danh thầm mến khiến lòng hư vinh của trai tơ Đinh Hạo được đến thỏa mãn.

      Sau đó Đinh Hạo suy nghĩ nên đáp lại như thế nào.

      là nghe thiếu nữ đẹp như vậy thổ lộ, Đinh Hạo động lòng là giả. Nhân loại bản năng thích có được vật tốt đẹp, trong rèn luyện Đinh Hạo có chút thưởng thức Lý Y Nhược. Đinh Hạo nghiêm túc suy nghĩ khả năng quen nhau với mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược.

      Nhưng trong chớp mắt đó đầu óc Đinh Hạo xuất bóng dáng mỹ thiếu nữ khác cũng xinh đẹp vô cùng, mặc chiến giáp màu đỏ.

      Rồi bóng dáng áo trắng, lông mày tóc tai đều màu trắng, toàn thân trắng như tuyết chiếm đầy não Đinh Hạo, đó là đối thủ sau ba năm quyết đấu sinh tử với , thần đồng Mục Thiên Dưỡng.

      Lý Y Nhược luôn quan sát biểu tình của Đinh Hạo.

      Tính cách Lý Y Nhược hơi 'cái tôi' chút, có bệnh công chúa, cho rằng mình là trung tâm. Nhiều khi Lý Y Nhược cố chấp lý, nhưng điều đó có nghĩa nàng ngốc. Thiên phú võ đạo đáng kiêu ngạo, bề ngoài hoàn mỹ khuyết điểm, từ ngữ băng tuyết thông minh rất hợp với Lý Y Nhược.

      Lý Y Nhược rất hồi hộp.

      Lý Y Nhược chưa từng thấy tim mình đập nhanh như vậy.

      Nhưng khi Lý Y Nhược nhạy bén bắt giữ biểu tình Đinh Hạo im lặng nàng hiểu ra điều gì.

      - sao. Đinh Hạo sư huynh, ta biết giữa chúng ta có chút hiểu lầm, dù bây giờ ngươi thích ta ngày nào đó ta khiến ngươi thích ta!

      Lý Y Nhược cười tươi, biểu tình hề buồn bã, thất vọng.

      Lý Y Nhược vẫn là hạt tiêu , dù đối với bất cứ chuyện gì cũng tràn ngập tự tin.

      xong Lý Y Nhược kiêu ngạo xoay người, hất mái tóc như thác nước, ngâm nga điệu nhạc vui vẻ xa như con nai vô tư. Lý Y Nhược cho Đinh Hạo thời gian lên tiếng.

      Cuối cùng Đinh Hạo vẫn gì.

      Đinh Hạo chỉ có ba năm, trong thời gian này định tràn ngập mồ hôi, máu loãng thậm chí là nguy hiểm. Đối diện thiên tài tuyệt thế đè thiếu niên tài tuấn trong nhân loại, tộc toàn Tuyết Châu nghẹt thở, Đinh Hạo có thời gian chuyện trăng gió. Đinh Hạo chỉ có thể con đường tu luyện đơn.

      Hơn nữa...

      mới có mười bốn tuổi!

      Chuyện ân ân ái ái phải chờ đến tuổi trưởng thành rồi tính.

      Trong lòng Đinh Hạo tìm nhiều cái cớ chó mình, mãi nhìn theo bóng lưng Lý Y Nhược biến mất sau hàng cây vàng lá bị gió thổi. Hình ảnh đó khắc trong ký ức của Đinh Hạo.

      Bỗng nhiên...

      - Ai đó?

      Đinh Hạo phát điều gì, chợt quay đầu nhìn ra sau lưng.

      Hai người thập thà thập thò ra khỏi thân cây thô to, cười lúng túng, chính là Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương. ngờ Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương núp sau thân cây nghe lné.

      - Chào, Đinh huynh đệ, là ở đâu cũng có tình cờ, ngờ chúng ta gặp nhau tại đây.

      Vì lần trước rèn luyện làm Tiêu Thừa Tuyên bị thương nên để lại vết sẹo nhạt mặt, may là gã luôn hướng về con đường đầy chất nam nhân, ngược lại thích có sẹo như vậy.

      Tên này cười gian vẫy tay :

      - Thời tiết hôm nay tốt, gió mát, trời sáng...

      Đinh Hạo suýt phun nước miếng.

      Lý Tàn Dương vẻ mặt lúng túng.

      Bây giờ Lý Tàn Dương là viện thủ của Hồng Sam Tây Viện vậy mà bị bằng hữu xấu Tiêu Thừa Tuyên kéo nghe lén biểu muội tỏ tình với người ta, nếu bị đồn ra ngoài còn đường sống trong Hồng Sam Tây Viện.

      Lý Tàn Dương chỉ có thể cắn răng :

      - À ... Ta lo cho Y Nhược... Nên mới...

      Đinh Hạo có thể cái gì?

      Đinh Hạo đổi đề tài trò chuyện vài câu với Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương. Đinh Hạo ngạc nhiên chú ý thấy thực lực của Lý Tàn Dương đến trung giai tứ khiếu Võ Đồ cảnh, cách đại viên mãn đỉnh cao chỉ bước. Tiêu Thừa Tuyên cũng ngang ngửa. Còn nhớ lúc Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương tham gia trắc nghiệm nhập môn có thiên phú rất khá, trong tháng nay hai người lãng phí thời gian, thực lực tăng vọt.

      Xem ra chỉ có mình Đinh Hạo tăng nhanh thực lực, đồng bạn xung quanh cũng giành giật từng giây đề cao chính mình.

      * * *

      Đinh Hạo thở dài tận đáy lòng :

      - Đại tái năm viện lần sau có lẽ hai vị nhất minh kinh nhân.

      Tiêu Thừa Tuyên chút khiêm tốn đắc ý :

      - Ha ha ha ha ha ha! Đúng rồi, đúng rồi. Cả tháng nay ta cố gắng xông hơi, phải cố gắng có thành tựu gì đó trong đại tái năm viện, thể để mình Đinh huynh ngươi nổi được.
      Tử Mặc thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 165: BÀN TÁN, TIN TỨC LAN TRÀN

      So sánh Lý Tàn Dương lão luyện, trưởng thành nhiều.

      Lý Tàn Dương lắc đầu, mỉm cười :

      - Hổ thẹn, Đinh huynh người tiến bộ siêu tốc hơn, uổng có thiên phú thuộc tính thần giai. Đến hôm nay ta thể nhìn thấu thực lực của Đinh huynh, e rằng tiêu điểm đại tái năm viện lần hai vẫn ở giữa Đinh huynh và lão đại, lão nhị của Thất Nghĩa Minh. Có tin đồn Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết đột phá thất khiếu Võ Đồ cảnh. Còn nữa, Lâm Tín, Nhậm Tiêu Dao của Hoàng Sam Bắc Viện thể xem thường. Tử Sam Nam Viện rơi vào nội loạn, Cuồng Nhân Lữ Cuồng, Vương Tiểu Thạch tranh quyền đoạt lợi, tu vi chậm chạp e rằng tuột hậu trong đại tái năm viện.

      Đinh Hạo gật đầu, :

      - Ta có nghe mấy tin đồn này. Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết đều là rồng trong cõi người, có đột phá là tất nhiên. Lâm Tín và Nhậm Tiêu Dao cũng là thiên phú dị bẩm, thể xem thường. Tử Sam Nam Viện sao? Thôi nhắc nữa, lần này chắc Hồng Sam Tây Viện được như mong muốn.

      Lý Tàn Dương mỉm cười, lộ ra niềm tin và bá khí thiếu niên nên có.

      Lý Tàn Dương siết nắm tay :

      - Lần này Hồng Sam Tây Viện nhất định khiến mọi người kinh ngạc.

      Đinh Hạo cười to, thấy vui cho thành tựu của hai lão bằng hữu.

      - A! Phải rồi.

      Vẻ mặt Lý Tàn Dương bỗng biến nghiêm túc :

      - Ngày hôm qua ta nghe nhiều người thảo luận chuyện, muốn thỉnh giáo Đinh huynh.

      Đinh Hạo :

      - Mời .

      Lý Tàn Dương ngập ngừng:

      - Nhiều đệ tử ký danh sôi nổi ba năm sau Đinh huynh chiến đấu trận với thần đồng Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện Thiên Hàn Tuyệt phong, chuyện này...

      Đinh Hạo mỉm cười :

      - Có tật.

      Rốt cuộc cũng lan tràn trong đệ tử bình thường hạ tầng rồi sao?

      Nhanh quá, chắc sau lưng có người trợ giúp, tạo áp lực vô hình cho Đinh Hạo?

      Lý Tàn Dương nhìn biểu tình nghiêm túc của Đinh Hạo, biết giỡn.

      Lý Tàn Dương vội la lên:

      - lẽ là vì rèn luyện lần trước nên mới... Nhưng chuyện đó ràng là vì chúng ta gây ra, Đinh huynh...

      - Việc đến nước này có tranh luận về lý do cũng ý nghĩa gì.

      Đinh Hạo cắt đứt lời Lý Tàn Dương, cười :

      - Đường võ giả dám nghĩ dám làm, chỉ là trận chiến có gì đáng sợ? Lý huynh, đừng lo cho ta. Ta cũng mượn chuyện này tạo áp lực cho mình.

      Lý Tàn Dương ngầy người, gật đầu, :

      - Đinh huynh hào khí ngút trời, ta bằng. Trong ba năm này nếu Đinh huynh có gì cần xin thẳng, huynh muội Lý Tàn Dương, Lý Y Nhược tuyệt đối chối từ.

      Tiêu Thừa Tuyên tức giận, bất mãn :

      - Còn ta nữa, tính luôn ta, chúng ta là nhóm, ta cũng tuyệt đối chối từ.

      Lòng Đinh Hạo ấm áp, cười to bảo:

      - Tốt, khi nào cần ta thẳng.

      * * *

      - Này, nghe ? Đinh Hạo và thần đồng của Thanh Bình học viện ước chiến?

      - Cái gì? Đinh Hạo của Thanh Sam Đông Viện? Với Mục Thiên Dưỡng? Giỡn sao? Hai người đâu có cùng đẳng cấp?

      - Chắc chắn sai, tin này truyền trong nội môn, nghe là vì Lý Y Nhược của Hồng Sam Tây Viện, Đinh Hạo chủ động ước chiến với Mục Thiên Dưỡng. Sau ba năm Thiên Hàn Tuyệt phong, quyết sinh tử.

      - Đinh Hạo điên sao?

      - Đúng vậy. Mục Thiên Dưỡng là kỳ tài ngút trời đánh vỡ vách tường thiên nhân tiến vào tiên thiên, nghe nhiều cường giả đẳng cấp Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong thế hệ trước đều phải đối thủ của Mục Thiên Dưỡng. Cách năm đại cảnh giới, hơn bốn mươi tiểu cảnh giới giống như con kiến và cự long thế mà Đinh Hạo chủ động ước chiến?

      - Hì hì, ta sớm gai mắt tên Đinh Hạo, chẳng qua may mắn được đại tái năm viện lần thế mà biết trời cao đất rộng đến mức này. Hì hì, cứ theo đà này nửanăm, năm sau có khi nào muốn ước chiến với chưởng môn của Vấn Kiếm tông ta ?

      - Giọng điệu của ngươi là sao? Đinh Hạo sư huynh làm người như thế nào tất cả có mắt nhìn. Hừ, theo ta thấy chắc chắn trong đó có nguyên nhân chưa biết.

      - Đúng vậy, nghe Mục Thiên Dưỡng bá đạo, kiêu căng, phải thứ tốt.

      - Ta thấy nguyên nhân rất đơn giản, hồng nhan họa thủy, nữ nhân tên Lý Y Nhược chắc phải thứ tốt gì, mê hoặc Đinh Hạo làm hai thiên tài đánh nhau. Nam nhân đáng thương.

      Đám người tới lui đặc biệt hưng phấn bàn luận chuyện cực lớn đột nhiên xảy ra ngày hôm nay.

      Buổi sáng hôm nay biết từ đâu bắt đầu truyền tin Đinh Hạo khiêu chiến Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện, như gió lốc quét khắp Vấn Kiếm tông. Đặc biệt gây sóng gió trong các đệ tử ký danh.

      Hầu hết ai xem trọng Đinh Hạo. Tuy Đinh Hạo là đệ nhất đại tái năm viện nhưng so với Mục Thiên Dưỡng siêu thiên tài danh chấn Tuyết Châu kém quá xa, hai người phải đối thủ cùng đẳng cấp.

      Có đủ cách về chuyện này.

      Đinh Hạo trở về từ xóm nghèo, đường nghe rất nhiều bàn tán giống như vậy.

      Nhiều người thấy Đinh Hạo bản năng giọng lại, số đệ tử ký danh đối địch với như Bạch Sam Trung Viện cố ý lớn tiếng để cho Đinh Hạo nghe.

      Đinh Hạo mỉm cười quan tâm đám người đệ tử ký danh rảnh rỗi.

      Yến tước an tri hồng hộc chi chí. Ba năm sau chờ xem di!

      Dường như mèo con màu trắng tai gập đáng cảm giác được tâm tình của Đinh Hạo, nằm vai ngọt ngào kêu mấy tiếng như làm nũng:

      - Meo!

      Mèo con màu trắng tai gập đáng théo quen thè lưỡi hồng mềm ướt liếm gò má Đinh Hạo.

      Đinh Hạo thân thiết xoa đầu mèo con màu trắng tai gập đáng biểu thị cảm ơn.

      Mèo con màu trắng tai gập đáng vui vẻ cọ đầu lông xù qualại trong lòng bàn tay Đinh Hạo, ngọt ngào đáp lại:

      - Meo meo meo!

      Thân thể mèo con màu trắng tai gập đáng có mùi hương nhạt, rất sạch như dính bụi, thông nhân tính, linh khí tứ tán, luôn dính người.

      Đương nhiên đối tượng mèo con màu trắng tai gập đáng dính người chỉ có Đinh Hạo, đối với người khác nó biến lãnh diễm, cao quý, híp mắt dửng dưng. Đa số thời gian mèo con màu trắng tai gập đáng thích nằm vai Đinh Hạo, vừa phơi nắng vừa lười biếng ngủ.

      Hôm đó có lớp học.

      Đinh Hạo quay về chỗ ở, biết thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất đâu, có trong sân.

      Đinh Hạo đóng cửa sân lại, tu luyện tiếp.

      Thời gian này cực kỳ quý giá với Đinh Hạo, cho nên bọn xóm nghèo biết rằng mỗi ngày rút canh giờ dạy bọn họ quý giá biết bao.

      Thời gian trôi nhanh.

      Trong phút chốc mặt trời khuất sau núi.

      Có tiếng bước chân vang lên, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất như con chồn thành công ăn vụng, hưng phấn từ bên ngoài vào.

      Lòng Đinh Hạo máy động, vẫy tay :

      - Tiểu Phàm, Tiểu Thất, hai người các ngươi lại đây
      Tử Mặc thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 166: YẾU TỐ, TÀI LỮ PHÁP ĐỊA

      - Đinh sư huynh về rồi!

      - Đinh sư huynh có nhà sao? Bên ngoài đồn ồn ào, sư huynh quyết đấu với Mục Thiên Dưỡng vì Lý Y Nhược?

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất đến trước mặt Đinh Hạo, tới chuyện này vẻ mặt đều lộ quan tâm. Hôm nay thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất mới biết ra Đinh Hạo gặp nhiều chuyện như vậy trong đợt rèn luyện.

      Đinh Hạo lắc đầu, mỉm cười :

      - Chuyện này là , đừng nhắc đến nữa. Ta tấy hai người có vẻ rất vui, có phải là có chuyện gì ?

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất liếc nhau.

      Vương Tiểu Thất cười :

      - định với Đinh sư huynh đây. Hôm nay ta và Tiểu Phàm làm vụ mua bán , mua tòa lầu trong khu thương mại khu bạc bậc ba...

      Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:

      - tòa lâu?

      Vương Tiểu Thất cười :

      - Đúng vậy. Chính là Thiên Lý Lâu. Từ lần trước Đinh sư huynh đại hiển thần uy, giải quyết đám đệ tử ngoại môn chó chết lấy Đoạn Thiên Lý dẫn đùa rồi tình hình Thiên Lý Lâu ngày càng xuống dốc, mấy ngày nay chống được nữa nên bán . Ta và tiểu Phàm bàn bạc, mua nó.

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gãi ót :

      - ra ta hiểu gì, Tiểu Thất cảm thấy sai, cũng là bỏ ra tiền, trăm vạn kim. Tiểu Thất sau này quyền kinh doanh mọi người đều có phần.

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chỉ theo bên cạnh Vương Tiểu Thất làm nền.

      Đinh Hạo cúi đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm thấy đây là cơ hội.

      Đường cường giả trừ thiên phú ra chú trọng bốn chữ... Tài, lữ, pháp, địa.

      Tài là tiền tài lót đường, khiến ngươi có được các loại tài nguyên tu luyện như đan dược, huyền khí, trước người khác.

      Lữ ý chỉ đồng bạn đồng nghiệp, là cột chống lớn nhất đường tu luyện của ngươi, cho ngươi niềm tin và lực lượng.

      Pháp là tu luyện công quyết tâm pháp, ở mỗi giai đoạn cảnh giới võ đạo có được tâm pháp tốt nhất, thích hợp nhất. Công quyết chính là cơ sở võ đạo vững chắc cho ngươi.

      Địa là thân phận, địa vị. Bình thường những đệ tử đại thế gia, đại tông môn càng tu luyện thuận lợi, vì có lực lượng cường đại chống đỡ sau lưng ngươi. Còn người nghèo khó cơm ăn đủ nó chứ đừng là tu luyện.

      Bây giờ Đinh Hạo là đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông, tu luyện tâm pháp Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, có chiến kỹ nhân giai đỉnh cấp, về pháp và địa đầy đủ. Đinh Hạo xuất thân xóm nghèo, tài là khuyết điểm. Thử nghĩ nếu Đinh Hạo giàu đến nỗi luôn dùng huyền tinh thạch tu luyện lực lượng huyền khí tăng cao, tất nhiên là ngày ngàn dặm.

      Cho nên Đinh Hạo phải tìm cách bù đắp khuyết điểm của mình.

      Có lẽ làm ăn là cách tệ.

      Dù sao sau lưng Đinh Hạo có hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ chống đỡ, tri thức đan dược, rèn khí khổng lồ. Nếu vận dụng đúng chúng đem lại của cải ào ào cho Đinh Hạo.

      Vương Tiểu Thất thyấ mặt Đinh Hạo biểu tình, vội :

      - Vốn muốn bàn bạc với Đinh sư huynh nhưng ta và Tiểu Phàm tìm thấy sư huynh lại lo Thiên Lý Lâu bị người ta nhanh chân đoạt trước nên mới... Đinh sư huynh cũng biết ta mấy hứng thú với luyện võ, tham gia Vấn Kiếm tông cũng là vì bị phụ thân ép buộc. Ta thích làm ăn hơn, hì hì.

      Đinh Hạo mỉm cười :

      - Là ngươi bỏ tiền mau tại sao cần hỏi ý ta? Ta có vốn hùng hậu cùng ngươi thu mua.

      đến đây Đinh Hạo phất tay ngăn lời Vương Tiểu Thất, :

      - Ta biết ngươi muốn cái gì, nhưng có công dám nhận. Ta tham gia vào việc quản lý Thiên Lý Lâu, nhưng ta muốn gửi bán vài thứ ở chỗ ngươi.

      Vương Tiểu Thất thấy thái độ Đinh Hạo kiên quyết biết là trong lúc khó thể thuyết phục , đành từ từ tính, nhưng hợp tác với Đinh Hạo cũng tệ.

      Vương Tiểu Thất tò mò hỏi:

      - Gửi đồ bán? Là cái gì?

      Đinh Hạo bí hiểm cười cười, làm ngươi tò mò :

      - Sau này ngươi biết.

      Vương Tiểu Thất hỏi nữa, trầm ngâm :

      - Cái tên Thiên Lý Lâu chẳng những khó nghe mà danh tiếng cũng hôi, hay Đinh sư huynh đặt tên mới cho nó .

      Đinh Hạo hỏi ngược lại:

      - Ngươi muốn buôn bán cái gì?

      Vương Tiểu Thất kể ra kỹ càng:

      - Đao kiếm, đan dược, linh thảo, da lông thú... Chắc là rất phức tạp, cơ bản cái gì đều liên quan đến võ giả, dù sao nơi này là Vấn Kiếm tông.

      Vương Tiểu Thất rất có lòng tin, xem ra phải gã nổi hứng trong phút chốc mà nghiêm túc đắn đo.

      Đinh Hạo ngẫm nghĩ, biểu tình hơi kỳ lạ :

      - Gọi là Thiên Thượng Nhân Gian .

      - Thiên Thượng Nhân Gian?

      Vương Tiểu Thất lầm bầm lặp lại mấy lần, giây lát sau cười to vỗ tay :

      - sai, vậy Thiên Thượng Nhân Gian, ha ha ha ha ha ha! Chỗ chúng ta mua bán chỉ trời mới có, nhân gian hiếm thấy, ha ha ha ha ha ha! Tên này hay!

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm đứng bên vui vẻ nghe Vương Tiểu Thất, Đinh Hạo đối thoại.

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chợt nhớ chuyện, :

      - Phải rồi, ngày mai là ngày cuối tháng, nghe tông môn trắc nghiệm lần, kiểm tra tiến độ tu luyện trong tháng của các đệ tử ký danh. Chúng ta nên chuẩn bị .

      Vương Tiểu Thất cười tủm tỉm :

      - Hì hì, ngày hôm qua ta vừa mới đột phá nhị khiếu Võ Đồ cảnh, ta hỏi thăm rồi, thành tích này chắc chắn hợp cách, cần lo.

      Đinh Hạo lo cho hàng này, Vương Tiểu Thất có thiên phú tệ, khi bái vào sơn môn là nửa bước nhất khiếu Võ Đồ cảnh. Trong tháng Vương Tiểu Thất tăng rưỡi tiểu cảnh giới chỉ tính bình thường nhưng gã có chí luyện võ nên có gì đáng trách.

      Ánh mắt Đinh Hạo nhì nhướng thiếu niên thợ săn Trương Phàm.

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm hơi lo lắng, gãi đầu, đỏ mặt :

      - Ta... Ta mới lấp đầy chải vuốt hạt giống huyền khí, chưa kịp trùng kích thủ thiếu đệ nhất kinh, càng đừng tới mở huyệt khiếu, biết ngày mai có bị đào thải ?

      Cảnh giới hạt giống huyền khí tràn đầy?

      Thực lực như vậy sợ là xếp chót trong hai trăm đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện.

      Nhưng nghĩ đến tư chất kinh mạch, thiên phú thuộc tính thân thể của thiếu niên thợ săn Trương Phàm rất kém, tiến bộ như vậy là khá, cộng với thuật thần xạ, lực lượng cơ thể của gã chắc ngang ngửa với đệ tử nhất khiếu Võ Đồ cảnh.

      Đinh Hạo an ủi:

      - Yên tâm , ngày mai chỉ là trắc nghiệm, đào thải. Cố gắng tu luyện , sau năm ta tin tưởng ngươi có thể nhất minh kinh nhân.

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm kiên quyết gật đầu, :

      - Ừm! Ta cố gắng gấp đôi, vì phụ mẫu, gia gia, nãi nãi, đệ đệ và toàn thôn thợ săn, dù có phải trả bất cứ cái giá nào ta quyết ở lại Vấn Kiếm tông!

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm câu này chém đinh chặt sắt, gì có thể dao động.

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Đinh Hạo chuyện lúc, hẹn nhau ăn cơm tối rồi tự về phòng tu luyện.

      đêm trôi qua.
      Tử Mặc thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 167: TRẮC NGHIỆM, KHIÊU KHÍCH TRONG TRẮC NGHIỆM VÕ ĐẠO

      Ngày hôm sau.

      Điểm trắc nghiệm ở võ xá Thanh Sam Đông Viện.

      - Trác Nhất Phong, tam khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện ất gia. Hưm, chỉ tính bình thường, thiếu niên, ngươi uổng phí sinh mạng.

      - Lý Thừa, trung giai nhị khiếu Võ Đồ cảnh, tiến độ tu luyện ất giảm. Hưm, tuy tiến bộ bình thường nhưng tính đến thiên phú đáng thương của ngươi xem như xếp chót.

      - Phương Thiên Dực, tứ khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện giáp gia. Đừng quá đắc ý, ta chỉ có thể tiểu tử ngươi lãng phí thiên phú của mình.

      - Vương Tiểu Thất, độ tiến bộ bính giảm. Tiểu tử tham lam, nếu tiến độ tu luyện của ngươi theo kịp thể trọng của ngươi tăng trưởng ngươi nên chỉ có trình độ như vậy. Cha nó, sau khi kiểm tra xong khu diễn võ chạy hai mươi vòng cho lão tử!

      Trong võ xá ngừng vang lên tiếng của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, khi ra thành tích thuận tiện thêm câu bình phẩm cực đoan kéo thù hận. Cơ bản aiđược Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong khen.

      Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện lần lượt lên đài nhận các giáo viên trắc nghiệm.

      Công cụ trắc nghiệm rất đơn giản, là cột ngọc đá loại có thể kiểm tra đẳng cấp thiên phú thuộc tính thân thể. Các thiếu niên được hai giáo viên kiểm tra xong tay đặt lên cây cột, hết sức vận chuyển huyền khí. Cột có các vạch từ từ thăng lên, mỗi vạch có con số phản ánh tiến độ tu luyện của các thiếu niên.

      Hai, ba nén nhang qua , có hơn trăm đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện trắc nghiệm xong.

      Có người vui có người buồn.

      Trong đó biểu kinh người nhất là thiếu niên mặt trắng Phương Thiên Dực xem kiếm như mạng, hơi đột phá tứ khiếu Võ Đồ cảnh, vượt ba tiểu cảnh giới. Phương Thiên Dực có thực lực cao nhất trong các đệ tử ký danh nhận trắc nghiệm, người duy nhất được đánh giá giáp gia.

      ngừng có tiếng kinh kêu trong võ xá.

      Ngày càng nhiều thiếu niên lộ ra tiến bộ kinh người.

      số thiếu niên mới đầu biểu bắt mắt lúc này nhận trắc nghiệm tỏa sáng kinh người.

      Rốt cuộc kỷ lục của Phương Thiên Dực bị đánh vỡ. Đó là thiếu niên tên Lư Bằng Phi, ngày thường biểu rất điệu thấp, thấy ai đều khách sáo chào hỏi. Lúc Lư Bằng Phi mới tham gia vào Vấn Kiếm tông chỉ là tay mơ dẫn khí kỳ, ngày thường mỗi khi ăn cơm ở bên cạnh Đinh Hạo, rất khiêm tốn thỉnh giáo các vấn đề tu luyện.

      Lúc Lư Bằng Phi lên đài đa số người mấy để ý.

      Nhưng khi vệt đỏ cột đá ngọc chậm rãi vượt qua số bốn các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện kinh ngạc nhìn Lư Bằng Phi, khó tin há hốc mồm.

      Tứ khiếu Võ Đồ cảnh?

      Trong tháng tiểu tử dẫn khí kỳ bay vọt lên tứ khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai?

      Tiếng kinh kêu, hút ngụm khí lạnh vang lên trong võ xá.

      Bọn họ bị hao mắt ?

      - Lư Bằng Phi, tứ khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện... Siêu đẳng giáp!

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhìn Lư Bằng Phi kiềm được vui mừng, gã hừ tiếng, gật đầu, lần đầu tiên phun nọc độc.

      Lư Bằng Phi mừng vui hớn hở bước xuống đài.

      Lư Bằng Phi ngẩng cao đầu như con gà trống kiêu ngạo, chút che giấu vẻ đắc ý của mình. Càng khiến người kinh ngạc là mấy bằng hữu khá thân với Lư Bằng Phi chào hỏi nhưng gã ngẩng đầu như nhìn thấy họ.

      Mọi người nhìn chằm chằm Lư Bằng Phi thẳng tới trước mặt Đinh Hạo, ngoài cười nhưng trong cười :

      - biết Đinh Hạo sư huynh chút nữa có được đánh giá tu luyện tiến độ siêu đẳng giáp .

      Trong lời của Lư Bằng Phi tràn ngập khiêu khích, đồ ngốc cũng nghe ra được.

      Đám người Vương Tiểu Thất, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực biến sắc mặt.

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ghét nhất người nào bất kính với Đinh Hạo, biểu tình giận dữ đứng bật dậy.

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm quát:

      - Lư Bằng Phi, ngươi có ý gì? lẽ ngươi muốn khiêu khích Đinh sư huynh sao?

      Lư Bằng Phi hừ mũi, lạnh lùng cười:

      - Trương Phàm, ngươi là cái thứ gì? Có tư cách gì hỏi ta? Ha ha ha ha ha ha! Ngươi có thiên phú kém cỏi như vậy nếu phải lúc trước dựa vào Đinh Hạo ban ân trong thi nghị lực ngươi thể vào Vấn Kiếm tông được. Ta đoán bây giờ ngươi còn chưa đến nhất khiếu Võ Đồ cảnh, muốn xen vào chuyện bất bình? Còn kém quá xa!

      - Ngươi...

      Thiếu niên thợ săn Trương Phàm giỏi ăn , tức giận người run rẩy, biết nên cái gì.

      Phương Thiên Dực đứng bên nhìn được, đứng lên trợn to mắt :

      - Lư Bằng Phi, mới có chút tiến bộ sốt ruột lên mặt? Đừng quên tháng qua là ai mỗi ngày da mặt dày kêu Đinh sư huynh, thỉnh giáo các loại vấn đề kém cỏi!

      Lư Bằng Phi khinh thường liếc Phương Thiên Dực, trào phúng :

      - A? Phương Thiên Dực, ngươi vậy là ghen tỵ ta đánh vỡ kỷ lục tiến bộ tu luyện chưa đến nửa canh giờ của ngươi đúng ?

      Keng!

      Phương Thiên Dực phải người thành như thiếu niên thợ săn Trương Phàm, rút trường kiếm ra, lạnh lùng cười:

      - Họ Lư, ngươi có gan thêm câu nữa!

      Lư Bằng Phi biến sắc mặt.

      Dù sao Phương Thiên Dực là tứ khiếu Võ Đồ cảnh, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, Lư Bằng Phi hơi e dè.

      Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ở lôi đài xen vào cuộc cải vã, hai giáo viên khác nhìn kịch vui, ràng là muốn nhúng tay.

      Trong đám người dưới lôi đài, Lý Lan là viện thủ Thanh Sam Đông Viện nhưng có vẻ muốn đứng ra, chỉ cười nhạt nhìn Lư Bằng Phi.

      Trong lòng Lý Lan biết cần gã tham gia với thân phận viện thủ.

      Bởi vì cần thiết.

      Đinh Hạo là nhân vật như thế nào?

      Lư Bằng Phi có chút tâm cơ, mấy ngày trước biểu điệu thấp, biến người khác thành công cụ cho mình nhưng đó chỉ xem như khôn vặt. Bởi vì Lư Bằng Phi rất thiếu kiên nhẫn, mới có chút thành tích sốt ruột muốn khiêu khích Đinh Hạo, còn kém quá xa.

      Quả niên Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy trong ánh mắt mọi người nhìn chăm chú.

      Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Lư Bằng Phi, ánh mắt nghiêm túc xem xét lại con người.

      hiểu sao vốn Lư Bằng Phi tràn đầy tự tin khi đối diện ánh mắt bình tĩnh nhưng thấu suốt của Đinh Hạo thấy lo, dám đối diện, quay đầu .

      Khóe môi Đinh Hạo cong lên khinh thường.

      Đinh Hạo hiểu ra điều gì. Chết tiệt, tại sao như vậy? ràng là Lư Bằng Phi muốn khiêu chiến Đinh Hạo nhưng trong lúc này gã có cả can đảm đối diện, tại sao?

      Lư Bằng Phi lập tức quay đều, buộc mình ngẩng lên hung dữ trừng Đinh Hạo hòng biểu ra mình bình tĩnh, can đảm.
      Tử Mặc thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 168: HUNG TỢN TÁT MẶT

      Nhưng Lư Bằng Phi chỉ giữ được giây lát.

      Khi Lư Bằng Phi đối diện ánh mắt của Đinh Hạo, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh gợn sóng, ma xúi quỷ khiến bản năng cúi đầu xuống.

      Lý Lan ở phía xa thấy vậy mất hứng thú quan sát tiếp.

      Vốn Lư Bằng Phi có chút thiên phú, ít tâm kế, tiến độ tu luyện nhanh coi như có chút giá trị. Tiếc rằng Lư Bằng Phi đứng trước mặt Đinh Hạo liên tục lộ ra nhát gan khó che giấu khiến Lý Lan khẳng định trăm phần trăm gã đáng dùng.

      Thấy hình ảnh này trong đám người có đệ tử ký danh cười lạnh.

      Lư Bằng Phi bị tiếng cười nhạt kích thích.

      Trong lòng Lư Bằng Phi thầm hét to khích lệ chính mình, cần sợ, cần sợ, bây giờ ta là tứ khiếu Võ Đồ cảnh. Thực lực của ta tuyệt đối thấp hơn Đinh Hạo, tại sao ta phải sợ ? Ta nhẫn nhịn tháng chẳng phải vì ngày hôm nay sao? Hôm nay là lúc đánh vỡ thần thoại của Đinh Hạo trong Thanh Sam Đông Viện. Hãy đối diện, hãy đối diện, ngươi thắng.

      Lư Bằng Phi nổi lên can đảm lại ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Đinh Hạo.

      Nhưng Lư Bằng Phi còn cơ hội.

      Bởi vì Đinh Hạo thất vọng lắc đầu, nhìn Lư Bằng Phi cái nào. Đinh Hạo nhàng ung dung bước lên lôi đài, hướng cột đá ngọc.

      Lư Bằng Phi chết đứng.

      Khó chịu như đấm vào khí, Lư Bằng Phi suýt hộc máu.

      Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện khác hưng phấn.

      Rốt cuộc Đinh Hạo sư huynh trắc nghiệm.

      Đệ nhất cường giả Thanh Sam Đông Viện bây giờ đến cảnh giới nào rồi?

      Lư Bằng Phi mình đứng nguyên tại chỗ.

      Lư Bằng Phi cắn răng nhìn Đinh Hạo, phớt lờ làm gã thấy tức giận, nhục nhã. Lư Bằng Phi để ý đến ánh mắt ghét, khinh thường xung quanh, gã nhìn bóng lưng Đinh Hạo.

      Lư Bằng Phi quê quá tức giận quát:

      - Đinh sư huynh có thiên phú siêu tuyệt, kém nhất cũng được đánh giá tiến độ siêu đẳng gáip ? Nếu bằng ta quá mất mặt.

      Đinh Hạo đứng trước cột đá ngọc, quay lại liếc Lư Bằng Phi sau đó xoay người, bàn tay đặt lên cột đá.

      cái bệ đá trắng như ngọc vệt bạc mông lung chậm rãi kéo lên, chớp mắt vượt qua vạch , hai, ba... Cột bạc lên chậm dần, chậm dần, gian nan đến gần vạch bốn.

      Mọi người nín thở nhìn cột bạc từng chút vượt qua vạch bốn chậm rãi ngừng.

      Mắt Lư Bằng Phi sáng lên, vẻ mặt kích động đỏ ửng.

      - Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Vạch bốn, tứ khiếu Võ Đồ cảnh. Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, ngươi chỉ mới có tứ khiếu Võ Đồ cảnh! Ha ha ha ha ha ha! Ta còn nhớ lúc trong đại tái năm viện được đệ nhất thực lực của ngươi là nhị khiếu Võ Đồ cảnh, tháng qua ngươi mới chỉ được tứ khiếu Võ Đồ cảnh? Quá chậm, là quá chậm, chắc đạt tới cả đánh giá tiến độ tu luyện ất gia. Ha ha ha ha ha ha!

      Lư Bằng Phi cuồng cười, tất cả sợ hãi, phập phồng trong lòng còn.

      Nhưng chính lúc này...

      Lư Bằng Phi thấy khóe môi Đinh Hạo cong lên trào phúng.

      Lư Bằng Phi giật mình, chưa kịp gì...

      Chỉ thấy bàn tay Đinh Hạo đặt cột đá ngọc chớp đoàn sáng bạc, cột bạc nhạt tượng trưng cảnh giới cao thấp như hăng tiết gà tăng nhanh vùn vụt, xông qua vạch năm rồi thế như chẻ tre đột phá vạch sáu.

      Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện reo hò.

      Nụ cười đắc ý đông mặt Lư Bằng Phi, gã rất lúng túng, thấy rát mặt như bị ăn tát. Tuy nhiên ngay sau đó Lư Bằng Phi nhận ra điều gì, mắt sáng lên.

      Cho dù qua vạch sáu sao? Tiến độ tu luyện chỉ vượt bốn tiểu cảnh giới, giống như gã.

      Lư Bằng Phi hưng phấn ngẩng đầu, muốn tranh luận cái gì:

      - Đây cũng là gì, mới...

      Nhưng lúc này cột bạc nhạt chính giữa cột đá ngọc dừng lại, nhìn như chậm rãi qua vạch sáu vẫn chưa hết hơi, như ngựa hoang thoát cương điên cuồng dâng lên vượt vạch bảy rồi khựng lại.

      sai, là bỗng nhiên ngừng lại chứ phải chậm rãi ngừng..

      Cái này lên Đinh Hạo còn có sức chứ chưa đến cực hạn.

      Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Lư Bằng Phi, lạnh nhạt :

      - Có muốn ta lại lên chút nữa ?

      Lư Bằng Phi khẽ run, biết nên cái gì.

      Nếu lúc này Đinh Hạo trào phúng châm chọc có lẽ trong lòng Lư Bằng Phi bình tĩnh chút, cho rằng Đinh Hạo chỉ là tiểu nhân đắc chí liền càn rỡ. Nhưng Đinh Hạo mắng chửi người ngược lại lạnh nhạt, phớt lờ khiến Lư Bằng Phi thấy mình buồn cười.

      ra đối phương từ đầu đến cuối để Lư Bằng Phi vào mắt.

      - Thất khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện thần giai.

      Biểu tình Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, bộ dáng muốn độc miệng nhưng thấy có điểm nào để rủa.

      Cuối cùng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mắng câu:

      - Bà mợ nó, đúng là quái vật.

      Đinh Hạo nhe răng cười với Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, xoay người xuống đài, lướt qua Lư Bằng Phi, có biểu thị gì tiêu sái ra khỏi võ xá.

      Nếu trắc nghiệm xong Đinh Hạo cần ở lại đây phí thời gian.

      Lư Bằng Phi đông cứng đứng tại chỗ, người lạnh băng.

      - Phi, thứ gì cũng dám khiêu khích Đinh Hạo sư huynh?

      - Tiểu nhân đắc chí!

      - là mù mắt rồi, trước kia ta còn xem là bằng hữu.

      - Thứ lấy oán trả ơn. Mấy ngày nay nếu có Đinh Hạo sư huynh chẳng ngại phiền dốc lòng chỉ điểm Lư Bằng Phi sao có thành tích như hôm nay được? Nếu phải Đinh Hạo sư huynh thắng được quyền tài nguyên tu luyện thứ hai cho Thanh Sam Đông Viện chúng ta trong đại tái năm viện lần đầu Lư Bằng Phi có thể tiến bô ạnhnh như vậy ?

      - Sau này nhớ cách xa loại tiểu nhân này, bà nội nó, thấy là xui rồi.

      Các sư huynh đệ xung quanh Lư Bằng Phi chút khách sáo lên tiếng, từng câu chui vào tai gã.

      Lư Bằng Phi mờ mịt ngẩng đầu, thấy từng đôi mắt ngày thường thân thiết giờ đầy khinh thường, coi rẻ nhìn gã. Bọn họ đều bỏ xa.

      - Tại sao như vậy? Những tên kia đều hướng về Đinh Hạo? Hừ, ta biết rồi, chắc là vì thực lực của ta đủ mạnh, chờ khi ta vượt qua Đinh Hạo khiến những kẻ khinh thường, sỉ nhục ta quỳ xuống khóc trước mặt ta!
      Tử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :