Đao Kiếm Thần Hoàng - Loạn Thế Cuồng Đao (1595 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 562: THẤT PHU VÔ TỘI MANG NGỌC CÓ TỘI

      Người khác cũng chỉ có thể thầm suy đoán.

      Trong ngày này, Vấn Kiếm Tông khỏi động đại trận bảo vệ tông môn.

      Kiếm quang các màu tràn ngập trong trung của sơn môn, bao phủ hoàn toàn toàn bộ tông môn. Khí tức khủng bố tràn ngập bầu trời ở dãy núi Vấn Kiếm Sơn, ngăn cách tất cả khí tức bên trong tông môn, cũng thu hết mây tím vào trong sơn môn. Dần dần, quang diễm màu tím này cuối cùng biến mất trong bầu trời. Chỉ có điều linh khí vẫn nồng đậm và tràn ngập gian. Nếu so với nơi khác, mật độ vẫn dày hơn rất nhiều.

      Chưa đầy canh giờ, biến đổi dị thường như vậy khiến cho bên ngoài quan tâm.

      Từng thân hình như như xuất ở bên ngoài sơn môn Vấn Kiếm Tông, ngừng quan sát biến hóa ở đây.

      Phía nam.

      - Linh khí quá nồng đậm, chứa khí tức cao quý của thần linh. Lẽ nào nơi đây có thần linh xuất sao?

      thân ảnh, toàn phân phát ra kim quang vô cùng khủng khiếp, giống như mặt trời ở trong trung, trực tiếp bá đạo lên bầu trời của Vấn Kiếm Tông. Dường như có suy nghĩ nào đó, mấy lần muốn trực tiếp xông vào sơn môn Vấn Kiếm Tông, rất chung vẫn nhẫn nhịn được.

      Phía tây.

      khí cuồn cuộn, che khuất bầu trời. đôi mắt cực lớn giống như bể máu ở trong mây mù phóng ra hai tia máu đầy quái, cắt qua hư , chiếu xuống đại trận bảo vệ tông môn của Vấn Kiếm Tông, phát ra tiếng nổ vang. Cuối cùng nó vẫn bị kiếm khí vô tận bắn tới, tạm thời chậm rãi lui lại...

      Phía tây nam.

      đạo kiếm quang cắt phá trường , giống như thần linh chinh phạt, lưu chuyển hồi ở bầu trời của dãy nũi Vấn Kiếm Sơn. Cuối cùng dường như phát ra điều gì, tạm thời thối lui.

      Phía đông.

      - A, ta ngửi được linh khí tuyệt ngon. Ở chỗ này... Long khí trùng thiên, tất có thần vật xuất thế! Ha ha ha, Lý Kiếm Ý, ngươi cho rằng mình có thể che giấu được sao? Thất phu vô tội mang ngọc có tội. Vấn Kiếm Tông ngươi rơi vào trong biển máu vô tận...

      thanh vang lên, là đến từ Phương Tiêu An ở học viện Thanh Bình.

      ngày này, vô số khí tức cường đại xẹt qua ở bầu trời sơn môn Vấn Kiếm Tông.

      Tuy rằng bọn họ triển khai hành động, nhưng mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, cũng chỉ tạm thời lui lại.

      cơn bão lốc nổi lên.

      Dù sao cột long khí màu tím này phóng lên trung, quá mức kinh người. Xung quanh sơn môn Vấn Kiếm Tông, linh khí thiên địa biến hóa cũng cực kỳ ràng. Lúc này mới nửa ngày ngắn ngủi, ở đây biến thành khối phúc địa gì sánh nổi. Tuyết trắng tan ra, cây cỏ sống lại, giống như tiên cảnh!

      Biến hóa như vậy, đủ khiến cho toàn bộ Tuyết Châu, thậm chí còn có các thế lực lực tại Bắc Vực quan tâm.

      ...

      ...

      - Ha ha, Kỷ Nam, ngươi được. Ngoan ngoãn giao góc địa đồ này ra!

      - Giao địa đồ ra, bằng chết!

      - nhảm với nhiều như vậy làm gì? Giết bọn chúng, sau đó lấy địa đồ từ thi thể bọn chúng là được. Vật quan trọng như vậy, nhất định mang ở người!

      - Kỷ gia của Ngọc Châu suy sụp. Mọi người cần phải cố kỵ!

      - Nửa năm trước, vị cao thủ cấp Vũ Hoàng cuối cùng của Kỷ gia tọa hóa. có cao thủ trấn thủ, Kỷ gia sớm muộn bị chia cắt. sớm có tin tức truyền ra, trong tay Kỷ Nam có góc bia đá địa đồ. Ha ha, ngờ hôm nay lại gặp phải chúng ta. Đây đúng t là tạo hóa...

      Bên tai truyền đến các loại uy hiếp giễu cợt chút lưu tình, Kỷ Nam vẫn mắt điếc tai ngơ.

      Trường kiếm trong tay Kỷ Nam, cắm ở trong băng tuyết, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi.

      Gió bắc thổi qua, khiến trường bào màu trắng rộng thùng thình tung bay, lộ ra dấu vết ràng. Vết máu thấm ướt áo bào trắng. thở phì phò từng hơi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, với chiến ý hừng hực thiêu đốt.

      Sau lưng thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi.

      Gương mặt thiếu nữ này gầy gò, tóc khô vàng, vừa gầy lại , thân thể dậy tốt. Thân thể gầy gò yếu ớt tôn lên đầu thiếu nữ hơi lớn, mấy hài hòa.

      Chỉ có điều nhìn kỹ, thiếu nữ bệnh hoạn này ngũ quan lại hết sức tinh xảo. Da trắng nõn hề có tỳ vết nào. Chỉ là trông nàng có chút tái nhợt, đôi mắt sáng ngời, dường như là bảo tạch, trong suốt, tinh khiết nhất thế giới này. Nàng có thần sắc nhu nhược khiến người ta nảy sinh thương tiếc, tràn ngập khát vọng đối với sinh mệnh.

      - Ca, chúng ta được. Cả thả ta xuống đây !

      Thiếu nữ bị mấy mảnh vải lụa cột vào phía sau lưng Kỷ Nam. Giọng của nàng nhu nhu nhược nhược, dường như là tơ nhện trong gió, lại khiến người ta có loại cảm giác tao nhã cao quý.

      - mặt đất quá lạnh.

      Kỷ Nam lắc đầu.

      Hai mươi mấy cao thủ từ bốn phương tám hướng từ từ tiến lại gần bao vây hai huynh muội. Bọn họ lấy binh khí ra, thần thái lạnh như băng, tiến từng bước lại gần. Hiển nhiên bọn ho muốn chết chết hai huynh muội. mặt mỗi người lộ ra nụ cười nhạt, tàn nhẫn giống như mèo đùa chuột.

      - Giết!

      Có người nhẫn nại được, thân ảnh lóe lên, nhanh chóng ra chiêu trước.

      Đao quang bắn ra, ánh sáng màu trắng lóa mắt phóng ra. Hoa tuyết rơi nhè trong trung, vần vũ mặt đất, giống như sét đánh cuốn về phía Kỷ Nam.

      Kỷ Nam trở tay cầm chuôi kiếm, đứng yên bất động.

      Đao phong khiến mái tóc dài màu đen của bị thổi về phía sau, thẳng tắp.

      Mắt thấy toàn thân bị đao quang chém trúng, thân hình vô cùng quỷ mị tránh sang phía trái, rút đại kiếm cắm mặt đất ra, vội vàng xông về phía trước. có kiếm ngân vang lên, có ánh sáng chói mắt, cũng có tiếng nổ đinh tai nhức óc. Hai thân ảnh đan xen vào nhau sau đó lướt qua. Trong nháy mắt, vô số tia lửa bắn ra, truyền đến tiếng đao kiếm tấn công va chạm rất khẽ.

      Gió bắc thổi qua.

      Thân hình đao khách đứng thẳng bất động ở tại chỗ.

      Chợt dòng máu tươi từ cổ phun ra, tiếp đó trực tiếp ngã xuống đất.

      Kỷ Nam vẫn duy trì tư thế trở tay cầm kiếm, thở dốc từng hơi. Vết thương ngực còn chưa hoàn toàn lành lặn, lại bắn máu tươi giống như tia nước phun ra ngoài. Đồng thời vai lại có thêm miệng vết thương sâu ba đốt ngón tay, có thể thấy được xương trắng. Máu chảy tí tách xuống đất!

      - Lấy vết thương đổi vết thương sao? Hừ, chúng ta có hai mươi mốt người. Ngươi có thể chống đỡ tới khi nào?

      Thủ lĩnh đám người vây giết là người thanh niên tay cầm quạt lông, sắc mặt hung ác nham hiểm.

      Người này chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, hốc mắt sâu, viền mắt biến thành màu đen. Vừa nhìn biết là kẻ buông thả trong dục vọng, miệt mài quá độ, khí quá nặng. mặt lộ vẻ độc tương xứng với tuổi của . chợt khép quạt lông lại, tàn nhẫn :

      - Lên . Giết chết . Lưu nữ nhân này lại, nuôi nửa tháng tháng, chờ tới lúc đầy đặn cũng là mỹ nữ. Chăm sóc dạy bảo hồi. Trong chuồng chó của bản công tử, vừa lúc còn thiếu con chó mỹ nữ!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 563: CHẾT CÙNG CHẾT, SỐNG CÙNG SỐNG

      Mười mấy thân ảnh hóa thành lưu quang, lạnh lùng cay nghiệt vô tình xông về phía Kỷ Nam tấn công.

      mặt người thanh niên mang theo tiếu ý, nhìn con mồi giãy dụa dưới bao vây tấn công. đập chiếc quạt long rất có tiết tấu, thường xuyên giương chiếc quạt lông. đạo ngân quang vô thanh vô tức bắn ra, đánh lén Kỷ Nam.

      - Công tử, phía đông hình như có người tới!

      Phía xa đạo nhân ảnh lóe lên, đến trước mặt người thanh niên, cung kính .

      - A? Mấy người?

      Sắc mặt người thanh niên thoáng lo lắng.

      - Xem ra chỉ có người, về phía bên này.

      Vẻ sắc bén vừa ánh lên trong mắt người thanh niên lại trở về lười biếng. cười :

      - cần ngăn cản . Cứ để qua... Hắc hắc, người có thể xuất trong tây du Cổ Lộ này đều là những người xuất sắc trong các đại môn phái. sống sót được đến bây giờ, chỉ sợ người cũng tích góp được ít bảo vật. Đợi lát nữa thuận tiện xử lý luôn cả .

      - Vâng.

      Thân ảnh kia khom người đáp ứng, sau đó lóe lên, lại bắn về phía xa cảnh giới.

      Người thanh niên tiếp tục thưởng thức trận chiến trước mắt.

      Tên của … là Đường Bạch Sương.

      Thiếu chủ Đường gia Ngọc Châu tại Bắc Vực.

      Hai nam nữ trước mắt bị bao vây tấn công chính là hậu nhân còn lại của Kỷ gia, đại gia tộc khác của Ngọc Châu.

      Kỷ gia Ngọc Châu từng là gia tộc vô cùng hiển hách, có thể thế gia cấp bá chủ là thứ sáu đại châu Bắc Vực, truyền thừa khoảng mấy vạn năm. Trong nhà từng có cao thủ nhiều như mây, cường giả vô số, lại có cao thủ cấp Vũ Hoàng trấn thủ, huy hoàng thời. Cho dù là bản thân Đường gia khi đó tới cửa, cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn theo bóng lưng.

      Nhưng bây giờ sao? Kỷ gia chợt suy sụp. Mình có thể tùy ý giết chết nam tử duy nhất còn lại của mạch của Kỷ gia, còn có thể bắt tiểu công chúa của Kỷ gia, Kỷ Khởi lại tùy ý chà đạp.

      Điều này là cơ duyên thiên đại.

      Trước tế đàn liên kết đồng minh, có tin tức truyền tới là mười góc bản đồ vẫn thiếu góc. Đường Bạch Sương biết cơ hội của mình tới.

      Bởi vì trong lúc vô tình Đường gia biết được, thiếu chủ Kỷ gia Kỷ Nam từng có miếng bia đá kỳ lạ. Rất có thể chính là góc địa đồ tây du Cổ Lộ của chiến trường Bách Thánh trong truyền thuyết.

      Kỷ gia từng huy hoàng. Nhưng trăm năm trước lại đột nhiên suy sụp có dấu hiệu nào báo trước. Các cao thủ trong gia tộc kẻ chết, người tan. Đến thế hệ này của Kỷ Nam, uy thế sớm cường đại bằng lúc trước nữa. Lại , tiểu công chúa Kỷ gia Kỷ Khởi từ bị loại bệnh quái lạ. Có người chỉ có loại măng thần dược Cửu Hoàng Hộ Tâm mới có thể trị hết. Nàng kiên trì cho tới bây giờ, có người chỉ còn lại có nửa năm tuổi thọ.

      Lúc này đây, tiểu kiếm thánh Kỷ Nam vì cứu muội muội của mình, tiếc bán toàn bộ gia sản cuối cùng của Kỷ gia lấy tiền, tiếc trả giá lớn đổi lấy tư cách tiến vào chiến trường Bách Thánh, để dẫn muội muội của mình vốn có tư cách tiến vào chiến trường, tiến vào đó. Để tìm kiếm thần dược, tiếc đánh trận, vào thời khắc cuối cùng cứu chữa cho Kỷ Khởi.

      Kỷ Nam tay cầm địa đồ nhưng xuất ở trong tế đàn liên kết đồng minh chỉ vì nguyên nhân. cảm thấy thực lực mình quá thấp, cách nào chống lại những đại thế lực kia. Cho dù đứng ra, rất có thể trái lại dẫn tới loạt người truy sát. Cho nên thầm tiến hành, tay cầm địa đồ, cuối cùng có thể tiến vào di chỉ thần bí...

      ngờ lại gặp phải mình.

      Đường Bạch Sương dám khiêu khích thế lực lớn trong tay cầm địa đồ. nhưng huynh muội Kỷ Nam hiển nhiên ở trong nhóm này.

      Ở chỗ này mình lặng lẽ tiếng động giết chết hai người này, nhận được địa đồ. Đến lúc đó có thể cùng những thế lực lớn siêu cấp cò kè mặc cả, chia phần canh tiến vào di chỉ thần bí. Đây là cơ duyên đưa tới cửa.

      Chiến đấu vô cùng thảm khốc.

      Trong nháy mắt có sáu vị đệ tử Đường gia ngã xuống. Chỉ có điều người Kỷ Nam lại có thêm hơn mười vết thương. Máu phun trào, vẫn cắn răng khổ chiến.

      Vì bảo vệ muội muội lưng quá lâu, phải lấy thân thể ngăn cản những đao kiếm chém tới. Hơn nữa những ngân châm do Đường Bạch Sương bắn lén tới, càng tăng thêm độc tố ở trong cơ thể , tê liệt thần kinh của . Hơn nữa còn nhiều máu, khiến Kỷ Nam trở nên yếu ớt. Toàn thân mặc áo bào trắng, tại hoàn toàn rách nát, lộ ra gói cứng ở trong ngực!

      - hổ danh là tiểu kiếm thánh. như vậy, còn có thể cầm kiếm.

      Đường Bạch Sương thâm độc cười, lại với đám đệ tử trong gia tộc bao vây tấn công đối thủ:

      - Các ngươi đều nhìn thấy sao? Vị tiểu kiếm thánh này của chúng ta rất quan tâm tới muội muội của , thay tiểu nha đầu này ngăn cản ít đao. Hắc hắc, các ngươi tiếp tục, chém tiểu nha đầu kia thêm mấy đao. Xem thử còn có thể ngăn cản được mấy lần!

      Gương mặt Kỷ Nam lập tức biến sắc.

      Trong nháy mắt tiếp theo, đao kiếm của các võ giả bao vây tấn công quả nhiên tiếp tục nhắm vào mình, mà chém về phía muội muội ở sau lưng.

      Để bảo vệ muội muội, tiếc lại lấy thân mình ngăn cản đao. người lại tăng thêm vài vết thương nhìn thấy mà giật mình.

      - Ai...

      tiếng thở dài khe khẽ vang lên. trong đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ phía sau lưng, lóe ra tia thản nhiên, giọng :

      - Ca, đưa địa đồ cho bọn họ.

      - được.

      Thái độ Kỷ Nam rất kiên quyết.

      bước nhanh sang bên, tránh đao kiếm đâm tới trước mặt, bắp đùi tê rần. lại trúng ngân châm ám khí. lắc đầu:

      - Ta đáp ứng cha mẹ, nhất định phải chưa được cho muội. tại bọn họ đều qua đời. Ta phải thực lời hứa của mình. có địa đồ, chúng ta vào được di chỉ thần bí, tìm được thần dược.

      - Có thể sống sót được đến bây giờ, muội cảm thấy rất vui vẻ rồi. Ca ca, nên lại tiếp tục hy sinh vì muội...

      Giọng điệu của thiếu nữ giống như lão nhân cơ trí nhìn thế xoay vần. Cho dù trong đôi mắt sáng như sao, vẫn lộ ra khát vọng đối với cuộc sống, nhưng vẫn có phần bi thương chấp nhận số mệnh.

      Bên người là đao quang kiếm ảnh. đao quang cắt đứt mái tóc dài màu vàng của nàng. Thiếu nữ cười khổ :

      - Muội là tai tinh, mang đến tai họa cho Kỷ gia. Ca ca, ca mới là hi vọng cuối cùng của Kỷ gia. Ca phải sống tiếp, Kỷ gia mới có hi vọng quật khởi! Thả muội xuống, ca ca thôi! Nếu chúng ta đều phải chết ở chỗ này.

      Kỷ Nam lắc đầu, gương mặt tuấn, mày kiếm nhíu lại, mang theo biểu tình kiên định giống như bàn thạch.

      Trong lúc này, người lại trúng độc châm nữa. Nhưng vẫn tỉnh táo lắc đầu:

      - Chết, vậy cùng chết. Sống, cùng nhau sống!

      - Aha, tình cảm huynh muội tốt...

      Đường Bạch Sương cười, giơ tay lại bắn ra từng ngân sắc độc châm.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 564: TA LÀ ĐINH HẠO

      - Ngày hôm nay chỉ sợ các ngươi ai cũng được...

      Lời vừa dứt điến đổi khác thường xuất .

      Đường Bạch Sương đột nhiên cảm thấy có trận gió lạnh thổi tới sau gáy. cảm giác lạnh lẽo thấu xương, trong nháy mắt đột ngột lan tràn khắp toàn thân .

      lập tức xoay người lại nhìn. thể tưởng tượng nổi, lại phát , biết từ lúc nào, thiếu niên tuấn như ngọc, đứng ở trong băng tuyết cách mình mấy chục thuớc, giống như quỷ mỵ, lẳng lặng nhìn cuộc chiến đấu diễn ra.

      đến đây từ lúc nào?

      Vì sao các cao thủ cảnh giới vòng ngoài ngăn cản ?

      Trong lòng Đường Bạch Sương đột nhiên lên cảm giác ổn.

      Thiếu niên áo xanh này tuấn tuấn tú, tóc đen như thác nước, thân thể dong dỏng cao, mày kiếm mắt sáng. lẳng lặng đứng ở chỗ dó, tự nhiên lại có cảm giác vô cùng tao nhã.

      Mặc dù từ trước đến nay Đường Bạch Sương lấy danh xưng là mỹ nam tử, nhưng vào giờ phút này cũng kìm lòng được nảy sinh cảm giác tự ti mặc cảm. Thậm chí ngay cả tiểu kiếm thánh Kỷ Nam có danh xưng là đệ nhất mỹ nam tử Ngọc Châu, so với thiếu niên áo xanh trước mắt này, cũng bằng.

      lẳng lặng đứng ở trong cánh đồng phủ đầy tuyết. Hoa tuyết rơi lả tả. Trông giống như hòa làm thể với thiên địa này, khiến người ta có cảm giác hư vô.

      - Ngươi... Là ai?

      Đường Bạch Sương cẩn thận cảnh giới, lui về phía sau từng bước.

      biết vì sao, luôn cảm thấy người thiếu niên áo xanh này có chút quen mặt. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại nhớ nổi rốt cuộc mình gặp ở nơi nào.

      Thiếu niên áo xanh cũng nhìn về phía Đường Bạch Sương. Ánh mắt của vẫn luôn theo dõi bóng người chiến đấu kịch liệt phía xa. Dường như suy nghĩ nhận biết điều gì đó. Đó chính là loại biểu tình để ý. hoàn toàn để Đường Bạch Sương ở trong lòng. Giống như mãnh hổ hùng cứ sơn lâm thèm quan tâm con chó cảnh vậy.

      - Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là ai?

      Đường Bạch Sương có chút phẫn nộ.

      Đường gia nay thay thế Kỷ gia, trở thành đệ nhất đại thế gia Ngọc Châu. Đường gia đứng ở trong giai đoạn quật khỏi bay vọt. Khắp nơi tới thần phục. lại chính là trưởng tử dòng chính của Đường gia. Sau này chính là người thừa kế gia tộc. Mấy năm nay, người quay xung quanh vẫn luôn khen ngợi . Mặc dù là cường giả có thực lực cao hơn rất nhiều cũng dám tỏ ra xem thường như vậy. Người thiếu niên áo xanh này biết từ nơi nào xuất , lại dám vô lý như thế?

      Lời còn chưa dứt.

      Vèo!

      Quang hoa lóe lên.

      Thiếu niên áo xanh biến mất ngay ở tại chỗ. Trong nháy mắt, tiến vào trong chiến trường.

      Còn chưa chờ Đường Bạch Sương hiểu được điều gì, thấy thiếu niên áo xanh tùy ý vung ống tay áo lên.

      Bốp bốp bốp.

      Liên tiếp mấy tiệng động vang lên. Hơn mười võ giả Đường gia bao vây tấn công Kỷ Nam, tất cả giống như gặp phải cơn lốc, bị đánh bay ra ngoài. Chợt người thiếu niên áo xanh này tiến từng bước tới bên cạnh Kỷ Nam, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay phải gầy gò thiếu nữ Kỷ Khởi yếu đuối phía sau lưng .

      - Ngươi...

      Kỷ Nam giận dữ hét lên.

      Người này lại dám vô lễ như thế, trực tiếp động thủ đùa giỡn muội muội mình. Chẳng lẽ chính là tay sai của cẩu tặc Đường Bạch Sương kia sao?

      ra sức tránh né, trường kiếm trong tay liền đâm ra.

      Ai biết mới động tâm, trường kiếm trong tay lại có thể tự chủ phát ra trận run rẩy khe khẽ, giống như rên rỉ, lại có xu thế muốn rời khỏi bàn tay của mình.

      Trong lòng Kỷ Nam thầm kinh hãi.

      Thanh bội kiếm này của mình, Mệnh Viết Thanh Phong là tổ vật gia truyền của Kỷ gia. Tuy phải là bảo khí, nhưng ngày đêm luôn ở bên cạnh mình, sớm có liên hệ thần diệu. Lúc này khí tức từ trong kiếm truyền tới, ngờ là mơ hồ e ngại thiếu niên áo xanh này.

      Loại tượng này vẫn là lần đầu tiên phát sinh.

      Kỷ Nam liên tục thử vài lần, tiếng Thanh Phong rên rỉ càng sâu.

      thể tưởng tượng nổi trước kiện đột ngột phát sinh này. Thân thể mình cũng mất năng lực cử động. bị khí tức dồi dào khóa chặt lại. Đừng là vung kiếm, ngay cả hoạt động cũng thể. Giờ mới hiểu được, thiếu niên áo xanh này trước mắt tuyệt đối là vị tuyệt thế cao thủ cao thâm khó lường.

      - Chiếc nhẫn này, ngươi lấy được từ đâu?

      Ánh mắt thiếu niên áo xanh ngưng trọng, nhìn ngón út bên tay phải của Kỷ Khởi.

      Thiếu nữ gầy gò giơ ngón tay lên. chiếc nhẫn hình con rắn màu đen chiếm phân nửa ngón tay. Con rắn đen trông rất sống động, đầu đuôi giáp nhau thành vòng tròn. Phần đuôi cuốn lấy đầu rắn ở dưới bảy tấc, đầu lưỡi giơ lên, mở miệng lộ ra răng nanh dữ tợn. Con rắn bằng gỗ màu đỏ tươi, lóe lên hồng quang, như như ... Đây là chiếc nhẫn hình rắn màu đen cực kỳ tinh xảo.

      Kỷ Khởi có chút nghi ngờ.

      Bởi vì từ người nàng yếu nhiều bệnh, có cách nào tu luyện võ học cao thâm, nhưng lại có thể cảm giác được, thiếu niên trước mắt này tuấn đến mức đủ để tất cả nữ hài tử đều tim đập đỏ mặt, thực lực tuyệt đối phải kinh khủng hơn so với bất kỳ cường giả võ đạo nào mà mình từng thấy qua. Quang hoa trong con ngươi khiến người ta say mê.

      Biểu tình của thiếu niên này đối với mình dường như cũng ác ý, thậm chí còn có tia thiện cảm.

      Nhưng nàng căn bản nhớ nổi, mình từng gặp qua thiên tài giống như thần long cửu thiên này từ lúc nào.

      Là bởi vì chiếc nhẫn này sao?

      Kỷ Khởi ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt của thiếu niên áo xanh này, an tĩnh :

      - Chiếc nhẫn rắn này là tổ vật gia truyền của Kỷ gia ta. Nó vốn có đôi. Đáng tiếc mấy trăm năm trước, gia gia ta cùng cái nhẫn khác mất tích...

      - À.

      Thiếu niên áo xanh gật đầu, thả tay của Kỷ Khởi ra, từng bước lùi lại.

      Trong nháy mắt, Kỷ Khởi cảm thấy dòng nước ấm chẳng bao giờ lĩnh hội được, từ ngón tay phải tràn vào thân thể mình. Cảm giác đau ốm ngày đêm hành hạ mình hơn mười lăm năm nay, dưới dòng nước ấm này kích thích, ngờ lại có kỳ tích vậy giảm xuống. Nàng há hốc miệng, cảm giác khó mà tin được.

      Kỷ Nam chỉ cảm thấy áp lực người đột nhiên giảm chút, cuối cùng có thể nhúc nhích.

      Trước tiên lui về phía sau vài bước, thần sắc cảnh giác nhìn thiếu niên áo xanh.

      - Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là ai?

      Bên tai lại vang lên lời chất vấn của Đường Bạch Sương. Vị này thiếu chủ Đường gia hết lần này tới lần khác bị để ý tới, sắp tức giận tới mức bạo phát.

      Các võ giả bị đánh bay ra ngoài, vẫn chưa bị thương, lại lần nữa xông tới bao vây. Điều này cho Đường Bạch Sương chút dũng khí và lòng tin. Dù thiếu niên áo xanh này có đáng sợ nữa, cũng chỉ là người mà thôi. có thể làm được gì chứ.

      Thiếu niên áo xanh xoay người lại, thoáng nhìn về phía thiếu chủ Đường gia đầy ngang ngược. Sau khi suy nghĩ chút, cuối cùng đưa ra đáp án mà giờ phút này tất cả mọi người ở đây đều muốn biết.

      - Ta là Đinh Hạo.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 565: KẺ KHỦNG BỐ…

      Đinh Hạo? Là chó má gì...

      Đường Bạch Sương sửng sốt, theo bản năng chửi ầm lên.

      Chỉ có điều gần như trong nháy mắt, tia chớp lên ở trong đầu. đột nhiên hiểu được, Đinh Hạo rốt cuộc là ai. Hai chữ này rốt cuộc đại biểu cho ý nghĩa gì? nhất thời ngây người, chỉ cảm thấy luồng khí lạnh trong nháy mắt từ xương cụt xông thẳng lên thiên linh cảm, quả thực giống như muốn hất bay não của mình.

      Đinh Hạo!

      Trời ạ, lại là Đinh Hạo!

      Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo!

      Đinh Hạo của Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu kia!

      Đinh Hạo với sức mình chém giết ba đại cường giả cảnh giới Vũ Hoàng Lăng Thế Hùng, Phan Nhất Tâm và Uất Trì Kim!

      Vào giờ phút này, tất cả mọi người câm như hến. Dường như mỹ thiếu niên áo xanh trước mắt này là ác ma khủng bố nhất thế giới.

      Trong đầu Đường Bạch Sương hoàn toàn trống rỗng, khiếp sợ tới mức choáng váng.

      Kỷ Nam cõng muội muội lưng, giống như cõng sinh mệnh của chính mình. Trong con ngươi của vẫn kiên kịnh giữ nguyên phẫn nộ, tại lộ vẻ kinh ngạc và nóng bỏng.

      Uy danh của Đao Cuồng Kiếm Si thế nào, có người nào biết? Hôm nay trong toàn bộ chiến trường Bách Thánh, trong những cái tên chạm tay có thể bỏng nhất. Cho dù là thế lực lớn, người đông thế mạnh chống lại người này, cũng phải khách khí, dám sơ suất chút nào.

      ngờ, ở chỗ này, lại có thể gặp được vị nhân vật truyền kỳ này. Quả nhiên là người nổi danh.

      Trong lòng Kỷ Nam hiểu rất , mình ở Ngọc Châu có thể xem là võ giả cấp bậc thiên tài. Tên tuổi Tiểu Kiếm Thánh cũng coi như rất có uy danh. Nhưng ở trong chiến trường Bách Thánh nơi tập trung các thiên tài này, lại chỉ có thể xem như là kẻ trung bình, căn bản có biện pháp nào so sánh cùng với thiên tài thế lực lớn siêu cấp này.

      Lúc trước, Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo đánh trận tại Thiên Hương Các thành danh, uy chấn khắp nơi. Chính lại có tư cách tiến vào quan sát trận chiến Ngũ Trọng Thiên. Mãi về sau, tại tế đàn liên kết đồng minh, mình cũng chỉ đứng từ xa thoáng nhìn về phía thân ảnh các chí cường giả đứng sừng sững ở tế đàn mà thôi. Lúc đó, mình căn bản cũng thấy ràng, rốt cuộc người nào là Đinh Hạo.

      Đừng là mình, ngay cả Đường Bạch Sương với thế lực tầm thường, có người cũng có tư cách chứng kiến trận đánh Thiên Hương Các lúc trước. Chỉ tới khi ở tế đàn liên kết đồng minh, cướp được vị trí ở gần tế đàn, khoảng cách hơi gần chút, nhìn hơn so với mình chút. Chỉ sợ bản thân cũng nhớ người nào là Đao Cuồng Kiếm Si.

      Nghĩ tới đây, trong ngực Kỷ Nam tự chủ được cảm thấy đầy hâm mộ.

      Có võ giả tuổi còn trẻ nào chưa từng ảo tưởng mình uy chấn phương nắm giữ tư thế vô địch, có thể ở trước ánh mắt chăm chú của hàng vạn người bước lên mây, xuất thế ngang dọc. Đáng tiếc con đường võ đạo gian nan. Chỉ có số rất ít thiên tài giống như Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo mới có khả năng chuyển hóa ước mơ như vậy thành thực.

      Nếu như mình có thiên phú và thực lực như Đinh Hạo, bệnh của Khởi nhất định có thể được trị hết từ lâu. Kỷ gia cũng suy sụp. Loại người như Đường Bạch Sương cũng dám nhảy đến đứng đầu Kỷ gia tác oai tác quái?

      Nghĩ tới đây, Kỷ Nam cảm thấy có chút đơn, lại có chút hả hê.

      Đường Bạch Sương sống tốt, mới có thể nhận ra Đinh Hạo, liên tục hai lần năng lỗ mãng. Chỉ sợ lần này gặp phải xui xẻo.

      - Đinh... Đinh đại hiệp, ta... ta...

      Lúc này Đường Bạch Sương cuối cùng khôi phục được có chút tinh thần, nhưng vẫn có chút mất hồn mất vía.

      trách được mình nhìn người thiếu niên áo xanh này lại thấy có chút quen mặt. Hóa ra chính là Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo!

      Khi đó mình từng đứng từ xa liếc mắt nhìn qua Đinh Hạo. Chẳng qua mình cảm thấy mình thể nào xuất cùng lúc với nhân vật lớn như vậy, cho nên mấy chú ý. tại lại có thể đánh nhầm xúc phạm tới ... Chết tiệt. Loại chí cường giả trình độ như Đinh Hạo đáng lẽ ra sớm tiến sâu vào trong tây du Cổ Lộ, sao lại xuất ở nơi này?

      Đám con cháu Đường gia đứng ở bên cạnh Đường Bạch Sương, lúc này đều sợ tới mức tiểu ra quần.

      Từng người nhanh chóng thu hồi binh khí, lùi ra ngoài trăm thước.

      Đùa gì thế? Bao vây tấn công vị đại gia này sao? muốn sống nữa sao?

      tại cho dù là thiếu chủ Đường Bạch Sương này ra lệnh bảo bọn họ ra tay, bọn họ cũng dám giơ binh khí lên.

      Trước thực lực hai bên chênh lệch quá lớn. Người ta tay có thể bẻ gãy nghiền nát đám người mình.

      Lúc trước, trận đánh tại Thiên Hương Các, Đinh Hạo là người duy nhất tại thời khắc mấu chốt đứng ra trấn áp chí cường giả tộc và Nhân tộc. kiện này khiến rất nhiều võ giả Nhân tộc xem Đinh Hạo là trụ cột của Nhân tộc trong chiến trường Bách Thánh, trong đáy lòng đều đặc biệt tôn kính.

      Ai dám ra tay với Đinh Hạo, chỉ sợ nếu để truyền ra ngoài, cũng bị rất nhiều võ giả Nhân tộc xem thường phỉ nhổ?

      Về phần cái chết của đám người Lăng Thế Hùng, ở trong mắt rất nhiều võ giả Nhân tộc, điều này hoàn toàn là do tự làm tự chịu. Người dám cấu kết với thế lực của tộc ức hiếp cùng tộc, chết cũng xứng đáng!

      - Meo meo, tại sợ tới mức tiểu ra quần sao? Sớm biết vậy còn làm làm gì? Nếu như phải là Đinh Hạo, chỉ sợ các ngươi cũng giết luôn cả !

      thanh chế nhạo truyền đến.

      Mèo mập Tà Nguyệt và Manh Manh từ phía xa bay tới.

      Cá heo Manh Manh vẫn là hóa thân của hình con cá mê người, cực kỳ khả ái. Nó cưỡi ở lưng Tà Nguyệt nhảy loạn. Miêu gia lại xuất ra khí lực, quạt đôi cánh màu trắng sắp bị đông lạnh, đập cho rơi băng đọng. Cái đầu lưỡi béo mập liếm miệng, có vẻ vẫn còn thèm thuồng

      Nó dung ánh mắt đặc trưng của kẻ trộm lướt qua người đám người Đường Bạch Sương, cũng biết đánh chủ ý gì xấu.

      Đám người Đường Bạch Sương thấy hai tổ tông này xuất , nhất thời mặt đều sợ tới mức trắng bệch.

      Trời ạ, mèo ác ma xuất .

      Trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy tháng, những chuyện về con mèo trắng thường ở bên cạnh Đinh Hạo được truyền khắp toàn bộ thành lớn Cửu Trọng Thiên.

      Có người con mèo này chính là ác ma địa ngục hóa thân, thần thông quảng đại, hung tàn lãnh huyết. Nó ngoại trừ thích phơi nắng đùa giỡn mỹ nữ ra, còn thích đánh cướp, càng thích nuốt sống vật, ăn sống thịt người. Các câu cửa miệng nó thường xuyên tụng chính là các loại như nhìn nữa ta ăn thịt ngươi, Meo meo ha ha, vật ấy cùng ta có duyên, bằng cho ta . Ngươi có tin mèo đại gia ta cắn chết ngươi ? Mỹ nữ chào nàng, ta là chủ nhân Đinh Hạo... Đúng, chính là Đinh Hạo trong Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu kia. là nhân sủng ta thu. Mỹ nữ chúng ta giao lưu làm quen chút có được hay ?...

      Tổ tông này tuyệt đối là kẻ khủng bố.

      Ban đầu vài cao thủ Nhân tộc và tộc căn bản để ý tới nó.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 566: ĐÁNH ĐÁNH ĐÁNH… ĐÁNH CƯỚP

      Nhưng sau đó, khi ít võ giả tộc và Nhân tộc trong thành lớn Cửu Trọng Thiên có mắt, đều bị con mèo ác ma nhìn bộ dạng dường như khả ái này nuốt sống, trong đó bao gồm vị đại cảnh giới Vương. Cảnh tượng thảm khốc này xảy ra trước mắt, còn có người nào dám khinh thường con mèo này nữa.

      Con mèo mập này bị rất nhiều thực lực quyết liệt vào đối tượng thể trêu chọc.

      Mức độ nguy hiểm của nó thậm chí còn cả bản thân Đao Cuồng Kiếm Si.

      - Đánh đánh đánh... Đánh cướp...

      Mèo mập cười hì hì bay tới bay lui. Tuy rằng nó bị lạnh đến mức run rẩy, giọng cũng rung rung, nhưng biểu tình hưng phấn đến cực độ. Nó ở giữa trung người đứng lên. Chân trước nâng cằm, cười ha ha :

      - Huyền tinh thạch, huyền khí, bảo khí tất cả giao ra đây cho ta. Bảo dược thần tài cũng được lưu lại. cho ta biết cách mở trận pháp minh văn phá cửa chiếc nhẫn trữ vật, gian trữ vật...

      Quả nhiên tới!

      Mèo ác ma muốn đánh cướp!

      Đám người Đường Bạch Sương sắp khóc.

      - Meo meo meo meo meo meo, tất cả đều thành chút . Ai nghe lời, lão tử cắn chết .

      Miêu gia nhe răng nhếch miệng, lộ ra răng tiểu hổ sáng ngời của mình.

      - Hắc hắc, mấy người các ngươi đều nhìn xa chút . Đại gia Tà Nguyệt ta hung tàn thế nào, toàn bộ chiến trường Bách Thánh có người nào biết?

      - A a a!

      Manh Manh cũng bị làm hư. Hai vây cá đầy thịt dựng thẳng lên, đôi mắt dùng sức tợn trừng lên, muốn khiến mình thoạt nhìn trông hung ác độc địa hơn chút. Nó cũng phối hợp với đại nghiệp đánh cướp của Miêu gia.

      - Hi hi hi!

      Tiểu nha đầu Kỷ Khởi nhịn được cười ra tiếng:

      - là con mèo con và con cá đáng !

      - Nghiêm túc chút, meo meo đánh cướp!

      Tà Nguyệt rất bất mãn đối với tiếng cười phá vỡ bầu khí của tiểu nha đầu bệnh tật này. Nó trợn trừng mắt.

      Kỷ Nam vội bịt kín miệng của muội muội mình. rất sợ nàng lại ra điều gì phải, trêu chọc đến con mèo ác ma này.

      Sau khi tiến vào Cửu Trọng Thiên, vẫn luôn giữ Kỷ Khởi ở chỗ, để nàng tiếp xúc qua lại với đám người ở thế giới bên ngoài. Cho nên Kỷ Khởi cũng biết, đôi mèo cá trước mắt này thoạt nhìn vô cùng khả ái, thực tế bên ngoài sớm có hung danh, vô cùng tàn bạo.

      - Chúng... Chúng ta...

      Đường Bạch Sương cũng sắp khóc. Mắt nhìn về phía Đinh Hạo đầy van nài, :

      - Đinh... Đinh đại hiệp, chúng ta biết là ngài. Mong...

      Ai biết Đinh Hạo lại nhìn , xem như hoàn toàn nghe thấy.

      - Meo, nghe được Miêu gia và Ngư gia sao? Nhanh chóng mang hết bảo bối người ra đây. Nếu còn chậm trễ, meo meo rất hung tàn. Cẩn thận meo meo cắn chết các ngươi!

      Tà Nguyệt bắt đầu lời vô lý, cố gắng khiến mình thoạt nhìn vô cùng hung tàn. tại nó có chút thẹn quá thành giận.

      Cuối cùng đám người Đường Bạch Sương chỉ có thể đàng hoàng móc tất cả bảo vật người ra, dám lưu lại bất kỳ thứ gì. Ngay cả số thần thảo bảo dược bọn họ hái được trong mấy ngày nay ở chiến trường Bách Thánh và tây du Cổ Lộ, đều giao ra hết.

      Trong lòng bọn họ rỉ máu.

      Bọn họ tới chiến trường Bách Thánh và tây du Cổ Lộ chính là để tìm bảo phát tài. Nhưng bọn họ quá xui xẻo. Thế nào lại gặp phải hai tổ tông sống này. Bây giờ bị phen cướp sạch. Đừng là bảo bối tìm được ở thế giới này, ngay cả của cải có được trước khi tiến vào chiến trường Bách Thánh, cũng bị cướp đoạt mất.

      Cực cực khổ khổ ba tháng, chỉ đêm mất trắng.

      Trong nháy mắt từ trọc phú thay đổi chim trụi lông, tiếng nghèo vang lên.

      Miêu gia làm này còn chưa đủ, mài răng tiểu hổ tự thân xuất mã. Sau khi tìm kiếm hồi ở người đám người Đường Bạch Sương lượt, xác định những gia hỏa này giấu giếm gì, lại lấy trang phục hồ cừu người Đường Bạch Sương, khoác ở người mình.

      Tới lúc này nó mới thỏa mãn :

      - thôi thôi. Meo meo ha ha, các ngươi biểu tệ, chỉ là có hơi nghèo. Lần sau có thứ gì tốt, nhớ tìm đến Miêu gia ta. Miêu miêu cảm thấy chúng ta rất có duyên phận. Meo meo ha ha. Nếu như phải Miêu gia ta gần đây quá bận, ta nhất định thu các ngươi làm bằng hữu tốt!

      Mắt đám người Đường Bạch Sương nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.

      Đinh Hạo nhàng khoát tay.

      Đám người kia giống như được đại xá, vội vàng thiên ân vạn tạ, chỉ hận cha mẹ sinh thêm hai cái chân, nhanh như chớp biến mất trong gió tuyết phía xa.

      Kỷ Khởi lẳng lặng ghé vào lưng của ca ca. Lúc này, ngực nàng cảm thấy chấn động khó diễn tả được.

      Tuy rằng nàng là tiểu công chúa Kỷ gia cao quý, nhưng lúc còn rất bởi vì mắc căn bệnh kỳ lạ, có cách nào tu luyện võ học, cũng rất ít khi giao tiếp với bên ngoài, đối với chuyện đánh đánh giết giết giang hồ, lại biết ít. Nàng biết rất , khi đến tuổi này gia cảnh từ từ suy sụp, cũng là kết quả do Đường gia quá mức cường thế thầm đả kích. Mấy năm nay Đường gia ở Ngọc Châu thế dần dần lớn hơn. Đám người Đường Bạch Sương, kiêu ngạo hống hách, gần như người nào dám chọc vào.

      Nhưng thiếu niên trước mắt này là Đinh Hạo, thoạt nhìn cũng hơn kém tuổi mình bao nhiêu. Nhưng chỉ cần nhàng xua tay, đám người Đường Bạch Sương cam tâm tình nguyện giao ra tất cả bảo bối người, trái lại còn tỏ ra vạn phần cảm kích rời , giống như nhận được ân huệ to lớn nào đó...

      Đinh Hạo này… rốt cuộc là ai? Sao lại có thể kinh khủng như vậy?

      thế giới này, có tồn tại loại nam tử như vậy ?

      Từ khi nàng ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên, Kỷ Khởi cảm thấy hiếu kỳ đối với nam tử xa lạ.

      - Đa tạ Đinh đại hiệp giải vây.

      Kỷ Nam cũng sững sờ ràng lắm vì sao Đinh Hạo lại xuất ở nơi này. Chỉ có điều dù sao cuối cùng giải vây cho mình, vậy trước tiên phải sớm lời cảm tạ. Chỉ có điều trong lòng cũng có chút cảnh giác.

      - Cũng có gì, chỉ tiện tay mà thôi. Nàng có thương tích sao?

      Ánh mắt Đinh Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào người Kỷ Khởi.

      Hậu nhân của chiếc nhẫn rắn đen, cuối cùng xuất .

      Trước đây mình ở khe băng sâu trong lòng đất Tuyết Long Sơn, gặp được ít cường giả Nhân tộc chết. Trong đó bao gồm vị đeo chiếc nhẫn rắn đen. Mình phá giải mở chiếc nhẫn rắn đen, nhận được trong đó rất nhiều huyền tinh thạch, Vấn Tình Đao cùng với đao pháp Vấn Tình. nhận được ân huệ của người mất này. ngờ tại ở chỗ này, mình lại gặp được hậu nhân của chiếc nhẫn rắn đen. Chỉ có điều thoạt nhìn, tình cảnh của bọn họ lại mấy tốt.

      Đinh Hạo ra tay giết chết đám người Đường Bạch Sương, chính là muốn giữ những người này lại, để hậu nhân chiếc nhẫn rắn đen tự mình ra tay báo thù.

      Bọn họ trải qua đại kiếp nạn mèo mập Tà Nguyệt, rốt cuộc xem như trừng phạt .

      - Ta từ mắc phải căn bệnh quái lạ, sống được bao nhiêu thời gian nữa...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :