Chương 192: Điền Mông sính uy. - Bành Uy, nhận lấy cái chết! Ánh mắt Tần Phàm lạnh lùng, ban đầu thời điểm ở Nguyên thành, Tần Phàm đối với đệ tử thế gia ngang ngược này rất đáng ghét, mà cùng người này có oán hận chất chứa sâu nhất. Tuy bọn người Lô Vũ, Bành Uy sớm dám xem thường thực lực Tần Phàm, nhưng Tần Phàm vừa ra tay, bọn vẫn là nhịn được trong lòng rung mạnh, biết lúc này mình chọc vào người nên dây vào rồi. Mà vừa rồi Tần Phàm lập tức giết người, những Triêu Thánh giả khác cũng đều bị công kích hung hãn này làm sợ hãi, thầm nghĩ thực lực của mình so sánh với người vừa chết kia cũng kém nhiều, dưới chân khỏi lui về phía sau, cuối cùng để cho Lô Vũ cùng Bành Uy ở mũi nhọn phía trước. - Mọi người đừng hoảng hốt! Sắc mặt Lô Vũ khỏi khó coi, vội vàng hô lớn: - Đối thủ hoàn toàn chính xác là rất lợi hại, nhưng chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định có thể giết chết ! Bành Uy nhìn thân hình Tần Phàm kích xạ mà đến, làm sao biết mục tiêu của là mình, lúc này mới biết được, mới vừa rồi cùng Tần Phàm chém giết là ngây thơ cỡ nào! Chỉ nhìn quyền vừa rồi kia của đối phương, coi như mình là Võ sư cấp tám nghênh tiếp, chết cũng phải trọng thương! - Tần Phàm này phải là Võ sư cấp chín đỉnh phong chứ? Hoặc là đột phá đến Tiên Thiên! Trong lòng Bành Uy rung động, dưới chân cũng vội vàng lui về phía sau, để cho Lô Vũ thực lực cao nhất chắn ở phía trước. Mà Lô Vũ nhìn thấy Bành Uy lui về phía sau, trong lòng khỏi dâng lên hồi tức giận, hận thể lập tức lên chụp chết gia hỏa này. Nhưng làm đầu lĩnh đoàn người này, kinh nghiệm vô cùng phong phú, biết tại trọng yếu nhất là ổn định tràng diện, nếu những người bọn rất nhanh bị Tần Phàm đánh bại từng cái. - Đại bạo vũ quyền! Sắc mặt Lô Vũ trầm, nhìn Tần Phàm muốn xông vào trận hình đối phương, lắc tay tiến đến, liền trực tiếp sử dụng ra vũ kỹ lợi hại nhất bản thân. Oanh! Nắm đấm của hai người trung gặp nhau, kình khí cuồng bạo kịch liệt đụng vào nhau! Thời điểm Lô Vũ sử dụng chiêu này, võ khí bão táp, như mưa to trùng kích đại địa, thanh thế rất là to lớn, ở mọi người thấy đến, Tần Phàm giống như là chiếc thuyền lá bên trong mưa to lênh đênh, tùy thời đều có thể bị đánh chìm. Tạch...! Đột nhiên thanh gãy xương vang lên. Sau đó liền thấy thân hình người mạnh mẽ bay ngược ra sau, nhưng người này lại là Lô Vũ! Mặt của ở thời điểm phát ra tiếng gãy xương thoáng chốc biến thành màu đỏ tím, ngay sau đó thân thể cũng bị cỗ cường lực đánh tới, bay ngược ra bảy tám mét mới được bọn người Bành Uy tiếp được, cánh tay phải vô lực rủ xuống, nhìn ra được bị phế . Bản thân Lô Vũ có thực lực Võ sư cấp chín, hơn nữa chiêu Đại Vũ quyền là vũ kỹ Địa giai cao cấp, cuối cùng vậy mà cùng Tần Phàm giao phong bại trận. Bọn người Bành Uy khỏi biến sắc, sắc mặt cực kỳ khó coi, mà mấy Triêu Thánh giả nấp bốn phía vụng trộm xem cuộc chiến kia đều thầm may mắn, may mà vừa rồi mình lựa chọn minh. - Dùng võ phù! Lô Vũ cắn răng nhổ ra mấy chữ, lúc này mọi người phía sau mới kịp phản ứng, vội vàng lấy ra võ phù công kích. Nhưng đúng vào lúc này! - Tiểu Phàm, tránh ra! tiếng hét to truyền đến, Tần Phàm nhìn lại, liền thấy Điền Mông lấy ra cây trường côn màu đen, lúc này võ khí toàn thân ngừng đề thăng, tóc cũng gió mà bay, nhìn ra được sắc mặt cực kỳ ngưng trọng. Tần Phàm biết Điền Mông chuẩn bị xong vũ kỹ lợi hại nhất, mặt mỉm cười, vội vàng tránh qua bên. - Đả Long côn thức thứ hai… Long Chiến Vu Dã! Chỉ thấy lúc này mặt Điền Mông đỏ lên, thân hình tại nguyên chỗ rất nhanh xoay tròn ba vòng, sau đó thân thể hơi mập cao cao nhảy lên, hai tay nắm chặt, trường côn màu đen trở nên đỏ lên, lát sau nặng nề đánh tới mặt đất! PHỐC PHỐC PHỐC! Lá cây dày đặc mặt đất bị đánh bay tán loạn bốn phía, ngay sau đó… Rống! đầu khí kình mãng Long dài mười mấy mét bay lên, cái lăn mình, lá cây vẩy ra lúc này thoạt nhìn giống như trở thành lân phiến của mãng Long, giống như có đầu Chân Long mãnh liệt, cuồng bạo phóng về bọn người Lô Vũ. Oanh! Mãng Long lao tới, trong khoảng thời gian ngắn, lá cây vẩy ra, bụi mù cuồn cuộn lập tức nuốt hết bọn người Lô Vũ ở bên trong, có thể nghe ra vài thanh phún huyết, sau đó liền có mấy người bị khí kình cuồng bạo này chấn bay ngược ra sau. cái đối mặt, đối phương còn lại bảy người, có hai người trực tiếp bị giết chết, mà mấy người còn lại người đều bị thương, nguyên đám kinh hồn chưa định. Thấy màn như vậy, Tần Phàm cũng khỏi thầm kinh ngạc, trách được Tiết Tuấn đối với chiêu Đả Long côn này của Điền Mông có đánh giá cao như vậy, cũng là nghĩ đến chiêu Đả Long côn này của Điền Mông, toàn lực thi triển vậy mà lợi hại đến trình độ này! tự cho là nếu như chỉ là dùng thực lực Võ sư cấp bảy, sử dụng Phá Nguyệt trục vân đao, cũng chưa chắc có uy thế lớn như vậy. Bất quá nhìn lại Điền Mông, liền thấy thở liên tục, nhìn ra được vừa rồi chiêu kia cơ hồ tiêu hao hết thân võ khí của , đồng thời đối với thể lực cũng tiêu hao cực lớn. - Tiểu Mông tử, làm tốt lắm, Đả Long côn này quả nhiên lợi hại! Tần Phàm nhìn Điền Mông giơ ngón tay cái lên , biết trời sinh tính quật cường, muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác. Lúc này mặc dù Điền Mông mệt đến ra lời, nhưng thấy Tần Phàm nhìn mình, vẫn là lộ ra nụ cười đắc ý. - Bất quá tại ngươi nghỉ ngơi chút, còn lại liền giao cho ta là được. Sau đó Tần Phàm cười cười ra, chuyển hướng bọn người Lô Vũ, thấy trong bọn họ có người còn muốn thúc dục võ phù lần nữa, thân hình vội vàng tung bay, xông nhanh mà ra! - Vốn là ngươi, Bành Uy! Thân hình Tần Phàm lập tức lao đến, mấy người kia vừa mới bị thương, lại bị trọng vực gấp mười lăm lần bao lại, căn bản né tránh được! Bành Uy trừng lớn hai mắt, mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ, sau đó liền cảm thấy ngực của mình truyền đến đau đớn kịch liệt, có cỗ máu tươi ấm áp dâng lên mà ra. muốn hướng chỗ đó nhìn chút, nhưng chỉ hơi cúi đầu xuống thấy được ánh mắt lạnh lùng của Tần Phàm, sau đó thân thể bắt đầu bay ngược ra sau, hết thảy trở nên càng ngày càng xa. Thân hình lại động, lúc này Tần Phàm giống như thu hoạch rơm rạ thu lấy tánh mạng, ai có thể chống cự thoáng phát, bọn mực tự xưng là võ giáp cao cấp, nhưng ở trước mặt Tần Phàm lại như là giấy mỏng, chịu nổi kích! Võ khí cấp chín đỉnh phong, hơn nữa Linh Hàn quyền sáo tăng phúc, còn có lực lượng thân thể cường hãn, cho dù sử dụng vũ kỹ cũng hết sức lợi hại rồi! Võ sư căn bản phải đối thủ của !
Chương 193: Ngươi lừa ta gạt cùng thản nhiên tương đối. Hoàn toàn là đồ sát! Rất nhanh, trong tràng chỉ còn lại mình Lô Vũ! Tần Phàm quay đầu, liền xông tới Lô Vũ cách mình hơn mười mét. - chết ! Lúc này sắc mặt Lô Vũ lại vô cùng dữ tợn, đột nhiên quát lên tiếng lớn, vậy mà chỉ dùng tay thúc dục võ phù! Theo võ phù bạo phá, cỗ khí kình cường đại vọt ra! Lập tức tạo thành hồi khí kình cuồng bạo, lá rụng chung quanh bị đại phong bạo này mang hết thảy lao ! Ngay sau đó, Tần Phàm cách gần nhất cũng lập tức bị khí kình hình thành Phong Bạo kia nuốt sống! - Tiểu Phàm! Điền Mông cả kinh kêu ra tiếng. Oanh! Phong Bạo nổ tung ra, thổ địa bốn phía nhao nhao văng tung tóe, bụi mù tiêu tán, liền thấy cả người Tần Phàm đều bị áp vào trong cái hố, võ giáp người cũng bị đánh tan lập tức, bộ dáng thoạt nhìn rất là chật vật. - Hừ! buồn bực hừ tiếng, ngay sau đó thân hình Tần Phàm từ trong hố đất bắn ra, nháy mắt liền tới trước mặt Lô Vũ, quyền nện xuống! - Như thế nào có thể... mặt Lô Vũ lộ ra thần sắc thể tin được, thể tưởng được Tần Phàm bị võ phù tương đương với kích của Tiên Thiên Võ sư đánh trúng, vậy mà còn chưa chết! Nhưng mà còn chưa dứt lời, liền dừng lại rồi. PHỐC! Giải quyết Lô Vũ, lúc này Tần Phàm mới hộc ra ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, tay chống đỡ, cúi đầu, nửa quỳ mặt đất, ra bộ dáng thập phần yếu ớt. Soàn soạt… Nhưng vào lúc này, hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên, dị biến tái sinh! Năm Triêu Thánh giả vừa rồi vẫn dấu kín ở bên, lúc này rốt cục nhịn được vọt ra, cùng chỗ phát ra công kích lăng lệ ác liệt công tới Tần Phàm. tại bản thân Tần Phàm bị trọng thương, Điền Mông cũng có sức đánh trân, đúng là thời điểm bọn kiếm tiện nghi tốt nhất! - Tiểu Phàm, coi chừng! Lúc này thân thể Điền Mông vốn hết sức yếu ớt, nhưng thấy Tần Phàm bị tập kích, vẫn đứng lên dùng hết khí lực cuối cùng hô lớn, thân thể cũng muốn tiến lên hỗ trợ. - Hắc hắc, Lô thiếu, Bành thiếu, tại chúng ta vì các ngươi báo thù! người đứng mũi chịu sào lộ ra dáng tươi cười dữ tợn. Nhưng mà! Thời điểm hắn sắp đánh trúng Tần Phàm, thân hình Tần Phàm lại vào lúc này đột nhiên bạo xông mà lên, quyền hung hăng kích vào bụng . - Các ngươi là đáng chủ ý này, bất quá thực ra, ta chính là cố ý chờ các ngươi ra đấy. Thanh Tần Phàm lạnh lùng truyền vào trong tai của . Oanh! Võ khí bộc phát, trực tiếp đánh tan võ giáp của người này, cũng đánh toàn bộ bụng lõm vào, ngay sau đó võ khí cuồng bạo quấy nát! - Ah… Con mắt người này lồi ra, cơ hồ muốn rơi xuống đất, cuối cùng thanh vẫn chưa hoàn toàn phát ra, nháy mắt sau đó sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt. - Ngươi có bị thương? Mấy người còn lại đều phát ra biểu lộ khiếp sợ, người trong đó khỏi kêu lên. Vừa rồi bọn ràng trông thấy Tần Phàm phun ra búng máu, lộ ra bộ dáng bản thân bị trọng thương! Nếu như biết Tần Phàm còn mãnh liệt như vậy, bọn khẳng định dám ra. - Ngươi cứ ? Tần Phàm lộ ra nụ cười sâm lãnh. - Kỳ chúng ta là muốn ra thăm hỏi ngươi chút mà thôi... Trong lòng người nọ tim đập mạnh cú, nhưng vẫn cố ra dáng tươi cười miễn cưỡng, ấp úng : - Ngươi có việc gì, tại chúng ta ly khai... Ngươi thấy được ? - sao? Tần Phàm khỏi cảm thấy có chút buồn cười. - Đúng đúng đúng, kỳ chúng ta cũng chỉ là ý tứ này, ngươi đừng hiểu lầm. Ba gã Triêu Thánh giả khác vội vàng phụ họa . - Vậy tại các ngươi có thể a. Tần Phàm nhàn nhạt , nhưng những người kia còn chưa buông lỏng hơi, lại tiếp tục lạnh nhạt : - Là thời điểm lên đường! xong, thân hình kích xạ mà ra lần nữa. Sau lát, mặt đất lại thêm vài cổ thi thể. Ở bên trong thí luyện, vốn chính là ngươi lừa ta gạt, vừa rồi sau khi phát những người này có rời , trong lòng biết bọn muốn kiếm tiện nghi! như vầy, cũng cần theo chân bọn họ khách khí! Hơn nữa, giết tuyệt những người Vũ thành, Châu thành rồi, vì để tránh cho phiền toái ngày sau, tốt nhất vẫn là nên lưu lại tai hoạ ngầm! - Hô... Giải quyết tất cả mọi người, Tần Phàm mới có chút thở ra hơi, lập tức nuốt vào vài viên dược hoàn. Vừa rồi hồi đại chiến kia, võ khí của hao tổn rất lớn, hơn nữa cuối cùng thừa nhận đạo võ phù kia, tuy đến mức trọng thương trí mạng, nhưng dù sao đó là công kích của Tiên Thiên Võ sư, vẫn để cho bị thương . - Tiểu Phàm, ngươi sao chứ? Lúc này Điền Mông cũng khôi phục ít khí lực, tới ân cần hỏi thăm. - có gì trở ngại, vừa rồi ta là cố ý dẫn bọn ra mà thôi. Tần Phàm cười cười , bất quá tình huống của Điền Mông thoạt nhìn so với khá hơn bao nhiêu, vừa rồi chiêu Đả Long côn kia lợi hại là lợi hại, nhưng mà cái giá phải trả cũng thấp. mặt Điền Mông khỏi co rúm, nếu như Tần Phàm có việc, ngược lại cảm thấy bình thường chút, Võ sư chính diện thụ kích của Tiên Thiên Võ sư, còn có thể có chuyện gì? - Ngươi cái quái vật này! Bất quá vẫn là trừng tròng mắt đánh giá Tần Phàm hồi lâu, phát người ngay cả vết thương lớn cũng có, lúc này mới yên lòng lại. - Ách, chúng ta vẫn là trước thu thập nơi đây chút , những Thánh lệnh kia đều quy ngươi. Tần Phàm bị Điền Mông nhìn có chút được tự nhiên, chuyển hướng chủ đề . - Những người này cơ bản đều là ngươi giết, Thánh lệnh tự nhiên là quy ngươi rồi. Điền Mông lắc đầu ra. - Nếu như phải chiêu Đả Long côn kia của tiểu Mông tử ngươi đánh bọn họ trọng thương, ta sao có thể nhàng giết chết bọn như vậy. Tần Phàm cười cười ra: - Hơn nữa ta cũng sợ cho ngươi biết, tại người của ta có hơn trăm bảy mươi điểm, đầy đủ bảo vệ phẩm rồi. - Mới vào ngày, ngươi có hơn trăm bảy mươi điểm? Điền Mông lộ ra thần sắc kinh ngạc. - Ha ha, nếu như ta muốn, còn có thể thêm nữa.... Tần Phàm nhún vai ra, sau đó liền thu thập tất cả trữ vật giới chỉ của Triêu Thánh giả, đưa hết cho Điền Mông. Điền Mông vẫn là lắc đầu. - Cầm , đừng có như nữ nhân vậy. Tần Phàm nhét tất cả vào trong tay Điền Mông, sau đó giả trang ra một bộ nhõm : - Ta cũng gạt ngươi, chờ tìm được Tuấn ca, ta rất nhanh vào vòng trong, những Thánh lệnh này cộng lại cũng mới chừng trăm điểm, đến lúc đó ta tùy tiện săn giết đầu thú cấp năm liền có, cho nên chút điểm ấy ngươi cần khách khí với ta. - Ngươi muốn tới vòng trong? thú bên trong đều là thú cấp năm! Hơn nữa nếu như cẩn thận đụng phải thú cấp năm thượng giai, đây chính là tương đương với thú cấp sáu bên ngoài! Điền Mông hít hơi hơi lạnh.
Chương 194: Tiến vào vòng trong. (1) - Thập đại Triêu Thánh giả được, ta cũng được. Tần Phàm tự tin , dùng thực lực của bây giờ, tuy còn có đạt tới Tiên Thiên, nhưng công kích cùng phòng ngự chưa hẳn kém Tiên Thiên Võ sư hai ba cấp! Hơn nữa chủ yếu chính là, lúc này là muốn cho mình ở vào hiểm cảnh, tìm được cơ hội đột phá đến Tiên Thiên! Ở ngoại vi mà , cơ hội như vậy quá ít! Vô luận là thú cấp bốn hay là Triêu Thánh giả, đều rất ít có thể tạo thành uy hiếp đối với ! - thể tưởng được tiểu tử ngươi che dấu sâu như vậy, nhớ ngày đó thời điểm lên đường, ta còn tưởng rằng thực lực của chúng ta sai biệt lắm. Điền Mông cười khổ lắc đầu, nhưng lập tức thẳng tắp lồng ngực ra: - Bất quá Tiểu Phàm ngươi cũng đừng thư giãn, nếu ngày nào đó tiểu Mông tử ta đuổi theo ngươi! - Vậy ngươi cần phải hảo hảo cố gắng, ta cũng dừng lại chờ ngươi đâu. Tần Phàm cười cười : - Ah, đúng rồi, Thánh lệnh có thể cho ngươi, còn có võ phù ngươi cũng có thể lấy , bất quá vật gì đó khác trong giới chỉ ngươi giữ lại cho ta. - Ngươi cái hỗn tiểu tử này. Điền Mông vỗ Tần Phàm chưởng, nhưng trong lòng lại có chút cảm động, biết Tần Phàm như vậy chỉ là muốn mình cảm thấy dễ chịu chút mà thôi. Bởi vì vị trí Tiết Tuấn tiến vào thí luyện chi địa cách bọn người Tần Phàm quá xa, sau khi Tần Phàm cùng Điền Mông tương kiến, lại đợi ngày, Tiết Tuấn mới tìm thấy ký hiệu mà đến. Kế tiếp, Tần Phàm liền giúp Tiết Tuấn, Điền Mông săn bắt điểm tích lũy, thẳng đến ngày thứ tám, ở dưới trợ giúp của Tần Phàm, hai người đều lấy được hơn ba trăm điểm tích lũy, đầy đủ bảo vệ phẩm rồi. Ngày hôm nay, Tần Phàm quyết định ly khai ngoại vi tiến vào vòng trong. - Tiểu Phàm, ngươi phải tiến vào vòng trong sao? Tuy mấy ngày nay Tiết Tuấn được chứng kiến thực lực của Tần Phàm, nhưng trong lòng vẫn có chút bận tâm. Mấy ngày nay bọn cùng chỗ săn bắt, cũng từng gặp qua mấy thú cấp bốn thượng giai, thực lực thú cấp bốn thượng giai ở đây, có thể so với thú cấp năm bên ngoài, Điền Mông cùng Tiết Tuấn liên thủ cũng làm gì được! Cuối cùng Điền Mông bởi vì ngày đó giết chết những người Vũ thành, Châu thành được ít võ phù kia, cảm thấy tài đại khí thô (*tiền nhiều như nước), trong cơn tức giận sử dụng võ phù mới miễn cưỡng giết chết, nhưng chính bọn hắn cũng bị thương . Bất quá lần kia là hai người bọn họ vì tôi luyện năng lực của mình, cố ý cho Tần Phàm ra tay, cho nên vẫn biết thực lực Tần Phàm cực hạn ở nơi nào. - Ân, vị trí vòng trong ta ràng, ta lập tức xuất phát. Tần Phàm gật đầu ra, dùng thực lực của , hôm nay ở bên ngoài có ý nghĩa gì. - Kỳ chúng ta ở ngoại vi đồng dạng cũng có thể lấy tới ít điểm tích lũy, cần phải đến vòng trong mạo hiểm a. Tiết Tuấn nhíu mày . - Đúng vậy Tiểu Phàm, kỳ ngươi cùng chúng ta chung chỗ, dùng tốc độ săn bắt tại của chúng ta, tháng muốn đạt được ngàn điểm cũng phải khó khăn gì, đến lúc đó muốn thăng phẩm cũng phải là được. Điền Mông cũng phụ họa , những ngày này, bởi vì có Tần Phàm, mỗi lúc trời tối bọn đều đốt lửa hấp dẫn thú đến tiêu diệt, hiệu quả rất tốt. - Kỳ lần này ta tiến vào vòng trong, mục đích chính yếu nhất là đột phá đến Tiên Thiên, cho nên tuy rất nguy hiểm, nhưng lần này ta nhất định phải . Tần Phàm lắc đầu . - Vậy ngươi cẩn thận chút, vòng trong thể so với nơi đây, chỉ có thú cao cấp, hơn nữa tinh của Đại Càn quốc chúng ta cùng Đại Khôn quốc, đoán chừng cũng gặp nhau ở chỗ đó, chỗ đó tranh đấu tất nhiên kịch liệt hơn rất nhiều. Nghe Tần Phàm như vậy, hai người Tiết Tuấn cùng Điền Mông cũng ngăn trở nữa. - Ân. Tần Phàm gật đầu, sau đó : - Chỉ là ta tiến vào vòng trong, Tuấn ca cùng tiểu Mông tử cũng phải cẩn thận chút, mảnh rừng rậm này có chỗ nấp, các ngươi có thể ở chỗ này săn bắt, thẳng đến thí luyện chấm dứt, cần phải tận lực tranh chấp cùng những thế gia cao cấp kia. Tiết Tuấn cùng Điền Mông cũng đều cười khổ gật đầu, thực tế có Tần Phàm ở bên áp trận, hai người bọn họ cũng dám đại quy mô săn thú. Cho nên bọn mới muốn tiếp tục cùng Tần Phàm hành động, bất quá bọn cũng biết thực lực của mình, tiến vào vòng trong, cái kia căn bản là muốn chết. Mà bọn ở chỗ này, chỉ cần phải chọc Triêu Thánh giả đặc biệt lợi hại, ngược lại là có thể thuận lợi thông qua lần thí luyện này, hoặc là còn có cơ hội thăng phẩm, trở lại Nam Phong thành, đây chính là tình làm rạng rỡ tổ tông. Cáo biệt xong, Tần Phàm liền bắt đầu về phương hướng vòng trong, sớm biết vị trí, hôm nay đuổi vào trong đó đại khái chỉ cần nửa ngày thời gian. - Tiểu Phàm, lần này Nam Phong thành chúng ta phải dựa vào ngươi mà vẻ vang rồi! Hảo hảo để cho những thế gia cao cấp kia nhìn xem, Nam Phong thành chúng ta cũng là có thiên tài! Điền Mông nhìn bóng lưng Tần Phàm la lớn. Tần Phàm cười cười, bên tiếp tục tới bên giơ tay lên quơ quơ. - Hô, đả kích ghê gớm ah. Nhìn Tần Phàm càng chạy càng xa, Điền Mông thở ra hơi : - là người so với người giận điên người, ngươi hai người chúng ta ở Nam Phong thành coi như là thiên tài rồi, nhưng so sánh với Tiểu Phàm, đúng là kém mảng lớn. - Ha ha, tuy ta cũng muốn thừa nhận, nhưng ngày sau Tiểu Phàm thành tựu, khẳng định phải chúng ta có thể so sánh. Tiết Tuấn cười cười , nhưng cũng chỉ là cao hứng thay Tần Phàm. - Đúng vậy, ngày chúng ta giết Lô Vũ, Tần Uy ngươi có mặt, khi đó Tiểu Phàm biểu , chậc chậc, tỉnh táo mà quyết đoán, cái kia hoàn toàn chính là phong phạm của đại cao thủ. - Mặc dù Tiểu Phàm là phục dụng đan dược mới nhanh như vậy tu luyện đến Võ sư cấp chín đỉnh phong, nhưng trạng thái này cũng phải là dựa vào phục dụng đan dược có thể đạt tới. Điền Mông nhớ tới tình hình ngày đó, tuy tính cách quật cường, nhưng đối với Tần Phàm cũng khỏi tâm phục khẩu phục. - Bất quá Tiểu Phàm làm người rất tốt, nếu như thay đổi người khác có năng lực vòng trong, ai lãng phí vài ngày thời gian ở ngoại vi cùng chúng ta săn bắn? Tiết Tuấn ra, trong nội tâm đối với Tần Phàm có chút cảm kích. Nếu như phải Tần Phàm, hai người bọn họ có khả năng nhanh như vậy đạt được nhiều điểm tích lũy, mà những điểm tích lũy này, đối với gia tộc bọn quan trọng như thế nào, là cần cũng biết. ... Ở chỗ sâu trong khu rừng rậm rạp, bóng người thanh sắc nhanh chóng chạy tới, tốc độ cực nhanh, chỉ vừa vặn nghe được tiếng ma sát đụng phải nhánh cây, nhưng thanh còn chưa đình chỉ, người nọ cách nơi đó hơn trăm mét rồi.
Chương 195: Tiến vào vòng trong. (2) Trải qua cả buổi chạy , Tần Phàm vừa mới bay đến đỉnh cây quan sát thoáng phát, phát mình cách vòng trong của thí luyện chi địa chưa đủ dặm, có thể chứng kiến trong khu vực này, cây cối càng cao lớn hơn, màu sắc cũng thâm hơn rất nhiều, hình thành khu vực hình tròn, liếc mắt liền nhìn ra. - Ồ? Đột nhiên Tần Phàm nghe thoáng phát, trông thấy tiền phương có ba đầu cự lang màu xanh giống như lão hổ tới rất nhanh, đôi con mắt khát máu nhìn quanh bốn phía, vừa nhìn thấy Tần Phàm, đột nhiên đều ngừng lại, xoay người. Bộ lông toàn thân Cự lang màu xanh này đột nhiên dựng thẳng lên, giống như là có ngọn lửa màu xanh thiêu đốt vậy. - Đây là thú cấp bốn thượng gia Thanh Hỏa Lang, tốc độ cùng công kích đều rất tồi, hơn nữa thú cấp bốn thượng giai ở đây, tương đương với thú cấp năm sơ giai ở bên ngoài rồi, cũng đơn giản. Tần Phàm ngừng lại, những thú Sói hệ này vô cùng khát máu, biết trận chiến này là trốn thoát. Bồng! con Thanh Hỏa Lang dẫn đầu nhào về phía trước, bị Tần Phàm cước đá bay, lập tức tiếng kêu rên thống khổ vang lên, con Thanh Hỏa Lang kia liền giống như bao cát bị đá bay ra ngoài, nặng nề nện ở bên cạnh gốc cây già, gốc cây kia "Răng rắc" tiếng, bị đụng đứt gãy ra. - Đồng đầu, thiết vĩ, đậu hủ eo, thú Sói hệ đều sai biệt nhiều. Trong tâm Tần Phàm thầm nghĩ, phần eo của Thanh Hỏa Lang hoàn toàn bóp méo, hiển nhiên cước vừa rồi khiến xương eo của nó gãy rồi. Công kích của có thể so với Tiên Thiên Võ sư, tìm được nhược điểm của Thanh Hỏa Lang, lợi dụng tốc độ, ngược lại là chiếm hết ưu thế. - Tiếp theo! Thân hình Tần Phàm lại lóe lên, đánh ra quyền, trực tiếp nện phần eo của con Thanh Hỏa Lang khác, huyết nhục mơ hồ, võ khí lại thông qua Linh Hàn quyền sáo bạo phát ra, lực công kích cường đại rất nhanh liền giết chết con Thanh Hỏa Lang này. Nếu như hai người Điền Mông cùng Tiết Tuấn ở chỗ này, kinh ngạc đến ngây người, con mắt cũng lồi ra, hai người bọn họ dùng hết toàn lực còn đối phó được con thú cấp bốn thượng giai, nhưng ở trước mặt Tần Phàm, dĩ nhiên là chịu nổi kích! NGAO… Chỉ còn lại con Thanh Hỏa Lang, lúc này lại mạnh mẽ ngửa đầu sói tru tiếng. - Triệu hoán đồng bọn? Tần Phàm khỏi hoảng sợ, mỗi đầu Thanh Hỏa Lang này đều có thực lực tương đương với võ giả vừa đột phá Tiên Thiên, mà nghe là thú thích quần công nhất. Dùng tốc độ của Tần Phàm, nếu như là vài đầu còn sợ, nhưng khi đến mấy trăm đầu, bao bọc vây quanh , từ bốn phương tám hướng ngừng công kích đến, như vậy rất nguy hiểm. - Chết ! Tần Phàm dám chần chờ, dùng hết toàn lực đánh tới ót của con Thanh Hỏa Lang này. Sau khi giải quyết con Thanh Hỏa Lang này, Tần Phàm dùng tốc độ nhanh nhất lấy ra ba khỏa tinh hạch, sau đó thân hình lóe lên, tiếp tục chạy vào vòng trong, đoán chừng những Thanh Hỏa Lang này tuy hung hãn, nhưng còn dám tiến vào khu vực của thú cấp năm. Nhưng Tần Phàm mới xa, liền nghe thấy trận trận sói tru từ bốn phương tám hướng vang lên, trong lòng của hơi kinh, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, những Thanh Hỏa Lang này làm sao có thể tới nhanh như vậy! Vì vậy Chu Tước chi dực sau lưng lên, thân hình liền bay lên trời. Nhìn lại phía dưới, sắc mặt khỏi biến đổi, vì trông thấy trong phạm vi nửa dặm chỗ lúc nãy, tụ tập hơn 100 con Thanh Hỏa Lang! - Nguyên lai ba đầu vừa rồi kia là tiến đến tụ hợp! Kỳ chúng sớm có mục tiêu hành động! Lúc này Tần Phàm mới hiểu ra, lại tập trung tư tưởng xem xét, liền phát Thanh Hỏa Lang bao bọc vây quanh chính giữa, có thân ảnh màu tím nhạt bối rối ứng phó lấy công kích đến từ bốn phương tám hướng, thoạt nhìn rất là chật vật. - Thái Ngọc? Nha đầu kia làm sao lại xui xẻo như vậy. Đãi thấy người nọ, Tần Phàm nao nao, phát là người quen. Tần Phàm thấy Thanh Hỏa Lang trong rừng cây rậm rạp chằng chịt kia, thô sơ giản lược, đoán chừng có gần hai trăm con rồi, còn có Thanh Hỏa Lang mới ngừng gia nhập trong vây công. - Tại sao có thể có nhiều Thanh Hỏa Lang như vậy? Trong lòng Tần Phàm cũng có chút nghi hoặc, lại cẩn thận nhìn lại bên kia, rất nhanh liền phát ở địa phương cách Thái Ngọc xa, có đầu Thanh Hỏa Lang so với những Thanh Hỏa Lang khác lớn hơn rất nhiều, hơn nữa con Thanh Hỏa Lang này tựa hồ là bị thương, mà ở bên cạnh của nó, còn có thi thể của vài con Thanh Hỏa Lang. - Ồ? Trách được, nha đầu kia vậy mà chọc Thanh Hỏa Lang Vương! Trông thấy con sói kia, Tần Phàm rất nhanh liền hiểu được. đoán chừng Thái Ngọc này hẳn là ban đầu gặp phải Thanh Hỏa Lang Vương, bên cạnh của nó chỉ có vài con Thanh Hỏa Lang, cho nên nha đầu kia liền muốn chiếm tiện nghi. Nhưng mặc dù Thanh Hỏa Lang Vương là thú cấp bốn, nhưng bởi vì tính đặc thù, thực lực thậm chí còn vượt qua thú cấp năm trung giai! Thái Ngọc nhất thời giết chết nó, lại làm cho nó gọi tới đàn Thanh Hỏa Lang! thú Sói hệ vô luận ở nơi nào đều là tối đa, hơn nữa đều có được tập tính quần công! Cho nên đừng nhìn những Thanh Hỏa Lang này chỉ là thú cấp bốn, nhưng bầy Thanh Hỏa Lang lớn như vậy, đoán chừng cũng dám tiến vào vòng trong săn thú cấp năm rồi! - Có nên cứu nàng hay ? Trong nội tâm Tần Phàm chuyển động chủ ý cực nhanh, cũng phải loại người trông thấy mỹ nữ liền nóng đầu, hơn nữa thực ra cá nhân cho là cùng Thái Ngọc giao tình tính thâm hậu, lúc trước bị nàng lấy ra làm tấm mộc, trong lòng thậm chí đối với nàng có chút khúc mắc! Tần Phàm thích tình bị mình khống chế, lần kia Thái Ngọc trong lúc vô tình phạm vào kiêng kị của . Bất quá Tần Phàm cũng phải loại người hẹp hòi, vấn đề này cũng qua, cũng bởi vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Hơn nữa ca ca Thái Ngọc là Thái Hiên còn trợ giúp lấy được Hỏa Vân thiết, đối với cũng mực biểu hữu hảo. - Được rồi, lúc trước thời điểm ngươi còn ở thí luyện trả ta nhân tình, hôm nay xem ra, ngươi nợ thêm ta cái nhân tình rồi! Trong nội tâm Tần Phàm lại chuyển ý nghĩ, rất nhanh quyết định được chủ ý. Lại nghĩ đến ngày sau Nam Phong Tần gia nếu quả thăng phẩm thành công, vốn lấy nội tình Nam Phong Tần gia tại, là rất khó đứng ổn gót chân ở Đại Càn quốc, chẳng qua nếu như có Chân Vũ thế gia Nhất phẩm Lạc thành Thái gia ủng hộ, hết thảy thuận lợi hơn rất nhiều! Mà cứu được Thái Ngọc, đối với Thái gia mà hẳn là đại nhân tình! Chỉ là lúc trước Cổ Mặc cũng có Thái Ngọc chính là Tiên Thiên Võ sư, ngay cả nàng tại cũng cho chật vật như vậy, Tần Phàm muốn cứu cũng phải hảo hảo nghĩ kĩ phải cứu viện như thế nào, bởi vì nếu như mạo muội xông vào trong bầy sói, như vậy chỉ biết đem mình đặt trong hiểm cảnh mà thôi!
Chương 196: Đàn Thanh Hỏa Lang. - Hơn hai trăm đầu Thanh Hỏa Lang này, là hơn bốn nghìn điểm, đáng tiếc bằng ta và Thái Ngọc, nhất định là ăn vô! Trong tâm Tần Phàm thầm nghĩ, cho dù đổi thành ca ca của Thái Ngọc Thái Hiên, cũng chưa chắc nuốt trôi! Cho dù giết tất cả, cũng phải giết đến ngươi hao hết sạch võ khí, bởi vì chút ít Thanh Hỏa Lang này, phòng ngự cũng rất cao, sử dụng võ khí, cho dù là lực lượng cơ thể mạnh như Tần Phàm, cũng rất khó giết chết được. - Dùng cường độ võ giáp tại của ta, tối đa chỉ có thể cầm cự mười con Thanh Hỏa Lang, mà nếu như thân thể của ta trực tiếp để cho Thanh Hỏa Lang đánh trúng, cũng bị thương. Tần Phàm thầm suy nghĩ , vừa rồi có thể thoải mái giải quyết ba đầu Thanh Hỏa Lang kia như thế, là bằng vào thân pháp Lưu Tinh Bộ, trước khi Thanh Hỏa Lang còn có đánh trúng mình, trước liền giết chết chúng. Nhưng khi tiến vào trong vòng vây của gần 200 con Thanh Hỏa Lang, công kích dày đặc như thế, tất nhiên thể toàn bộ né tránh được. Mà muốn bằng vào Chu Tước chi dực xông vào, vốn lấy năng lực của tại, căn bản có khả năng mang theo người phi hành! - Ai, nếu như tại ta đột phá đến Tiên Thiên, đoán chừng cần nghĩ nhiều như vậy rồi, trực tiếp giết vào đàn sói cũng thành vấn đề! Trong tâm Tần Phàm thầm nghĩ, nhưng hôm nay phải Tiên Thiên, cho nên phải nghĩ phương pháp cứu viện Thái Ngọc, nhưng lại để mình lâm vào hiểm cảnh quá lớn. - Ah… Nhưng vào lúc này, Thái Ngọc phát ra tiếng thét kinh hãi, nàng là bị móng vuốt của đầu Thanh Hỏa Lang cào trúng lưng, võ giáp của nàng nguyên bản nỏ mạnh hết đà, lập tức sụp đổ. Tuy võ giáp của Thái Ngọc chính là Tiên Thiên võ giáp, võ giáp cấp Võ sư còn cứng rắn hơn rất nhiều, nhưng võ giáp vừa vỡ, khí lực của nàng xa xa kịp Tần Phàm, móng vuốt kia rơi xuống lưng của nàng, quần áo lưng nàng lập tức bị máu tươi nhuộm hồng. - Ai! Tần Phàm bất đắc dĩ thở dài tiếng, nếu như lúc này lại động thủ, Thái Ngọc sợ là rất nhanh táng thân trong miệng sói, lúc này cũng chỉ có thể dùng hiểm chiêu. Hai cánh sau lưng chấn động, thân hình Tần Phàm nhanh chóng lao tới chỗ Thái Ngọc! - Thái Ngọc! Tần Phàm vừa thu lại hai cánh, rơi xuống bên người Thái Ngọc, thuận tiện quyền đánh bay con Thanh Hỏa Lang muốn công kích đến Thái Ngọc. trông thấy lúc này Thái Ngọc đầu tóc rối bời, lộ ra chật vật, bất quá khuôn mặt thiên chân khả ái kia của nàng, lại phối hợp bộ dạng đáng thương, khiến người khỏi cảm thấy có chút đau lòng. - Tần Phàm! Trông thấy Tần Phàm đột nhiên từ trời giáng xuống, Thái Ngọc khỏi vui vẻ, mặt mày ảm đạm cũng lập tức nhiều hơn tia thần thái, cảm giác kia giống như là ở trong tuyệt vọng tìm được cây cỏ cứu mạng, cũng mặc kệ cọng cỏ này có thể cứu được nàng hay , nhưng tối thiểu làm cho nàng có thêm hi vọng. - Ngươi như thế nào biết bay? Lập tức nàng liền kinh ngạc hỏi thăm. - Chỉ là môn vũ kỹ đặc thù mà thôi. Bất quá bây giờ phải là thời điểm hỏi cái này, chúng ta vẫn là chạy nhanh ly khai nơi này rồi sau! hồi nàng theo ta là được! Tần Phàm đáp, vừa rồi từ cao nhìn xuống, nhìn phương hướng nào Thanh Hỏa Lang là ít nhất. - Ngao ngao... NGAO NGAO NGAO... Lúc này Thanh Hỏa Lang Vương đột nhiên trông thấy có thêm nhân loại, trong miệng lần nữa kêu lên, tựa hồ là thập phần phẫn nộ, mà những Thanh Hỏa Lang khác tựa hồ cũng trở nên càng thêm hung mãnh, điên cuồng giết tới. - Ta đánh trước hồi, nàng nhanh chóng khôi phục! Chờ sau khi nàng khôi phục, chúng ta xung phong liều chết ra ngoài. Tần Phàm kêu lên, sau đó dám chần chờ, nhanh chóng dùng võ khí bản thân dẫn động huyền trọng vực, bao phủ Thanh Hỏa Lang công kích tới ở bên trong. Mà Thái Ngọc đến từ Chân Vũ thế gia Nhất phẩm, lo lắng nàng có đan dược. - Ân. Thái Ngọc cảm thấy thân thể mình trầm xuống, bất quá nàng suy đoán là vũ kỹ của Tần Phàm, cũng thèm để ý, chỉ là đáp ứng, liền từ trong giới chỉ lấy ra Hồi Khí Đan cùng Liệu Thương đan, tại có Tần Phàm bảo hộ, nàng mới có cơ hội khôi phục. Mà vào lúc đó, trời dưới đất, bốn phương tám hướng, cơ hồ đồng thời có hơn mười con Thanh Hỏa Lang đánh giết tới, bởi vì còn bảo vệ Thái Ngọc tại vô lực ngưng kết võ giáp, Tần Phàm lập tức cảm thấy áp lực đại tăng. May mắn có huyền trọng vực kiềm chế tốc độ của những Thanh Hỏa Lang kia, nếu đúng là khó gánh vác được! Bất quá cho dù như thế, phần lưng cùng đùi của đều bị thụ vuốt, có con Thanh Hỏa Lang còn muốn cắn cổ họng của , nhưng bị quyền của đánh cho đầu rạn nứt rồi. - NGAO! Vào lúc này, Thanh Hỏa Lang Vương có linh trí cực cao kia, biết nhân loại khác khôi phục thực lực, thấy đàn sói công lâu được, nó liền thừa cơ hội này tự mình giết tới. - Híz-khà-zzz… Thanh Hỏa Lang Vương này cho dù là tiến vào huyền trọng vực, nhưng tốc độ y nguyên rất nhanh, móng vuốt sắc bén khiến cho tiếng ma sát vang lên trong khí lợi hại, thậm chí tựa hồ có ngọn lửa màu xanh ở móng vuốt sắc bén của nó bay lên! - Lại có được thiên phú khống hỏa! Tần Phàm trông thấy Thanh Hỏa Lang Vương đánh tới, hai mắt cũng khỏi ngưng tụ, thầm kinh hãi. Bộ lông màu xanh người Thanh Hỏa Lang Vương kia dài, giống như là Liệt Hỏa thiêu đốt hừng hực, mà bốn cái móng vuốt của nó, cái kia lại là hỏa chân chính! Tần Phàm có thể cảm giác được nhiệt độ cao đánh tới trước mặt. biết ở bên trong thú, là có ít thú có được thiên phú đặc thù, nhưng vẫn thể tưởng được, Thanh Hỏa Lang Vương chỉ là cấp bốn thượng giai cũng có được. Bởi vì lúc này Thái Ngọc ở ngay phía sau của , cho nên làm cho Tần Phàm có chút buồn bực, đối mặt kích hung mãnh này lại thể tránh , chỉ có thể chính diện ngạnh kháng! Phanh. Thanh như Kim Thạch va nhau vang lên, móng vuốt sắc bén của Thanh Hỏa Lang Vương kia trực tiếp vỗ vào cánh tay phải của Tần Phàm! Ngay sau đó võ giáp bảo hộ cánh tay Tần Phàm giống như thủy tinh, lập tức vỡ vụn! - Híz-khà-zzz… Tần Phàm hít hơi hơi lạnh, cảm thấy cánh tay truyền đến cảm giác vô cùng nóng rực, cần nhìn cũng biết , chỗ đó cháy đen mảnh rồi, còn đổ máu! Tần Phàm cùng Thanh Hỏa Lang Vương này giao phong, trong nháy mắt liền bị thương! Bất quá lúc này bởi vì Tần Phàm sợ liên lụy Thái Ngọc, nên có ra trạng thái cánh tay Kỳ Lân, cho nên tại phòng ngự cánh tay cũng phải trạng thái mạnh nhất. - Cút ngay! Tần Phàm gầm lên giận dữ, cánh tay hất lên, dùng sức đánh bay Thanh Hỏa Lang Vương về phía xa. - Tần Phàm, ngươi sao chớ? Thái Ngọc quan tâm hỏi thăm, lúc này nàng có thể sơ bộ ngưng kết ra võ giáp rồi. Lạc thành Thái gia có Luyện Đan Sư, cho nên Thái Ngọc phục dụng chính là Hồi Khí Đan, so với Hồi Khí Hoàn khôi phục còn nhanh hơn.