Đan Vũ Càn Khôn - Hỏa Thụ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 10: Chuẩn bị (2)


      - Tần Mãnh đội trưởng, còn có chuyện khác ?


      Rất nhanh, Tần Li liền khôi phục thái độ bình thường, hỏi Tần Mãnh tiếp.


      - Có chuyện về thiếu gia ta muốn cho tiểu thư, thiếu gia hình như là học tập luyện dược...


      - Vấn đề này ta biết , Tiểu Phàm có lòng hiếu học, đây là chuyện tốt.


      lên Tần Phàm, mặt của Tần Li rốt cục cũng lộ ra tia ấm áp, nhớ tới thay đổi của Tần Phàm, trong lòng nàng cũng cảm thấy hết sức cao hứng.


      - Hắc hắc, bất quá thường thường trong tiểu viện thiếu gia thường thường truyền ra tiếng mắng chửi người, đoán chừng lúc đó cũng phải thập phần thuận lợi lắm...


      Tần Mãnh thấy Tần Li cao hứng, cũng khỏi nhiều thêm hai câu.


      - Tần Mãnh đội trưởng, ngươi bảo hộ vệ phân ra đội đến viện tử của Tiểu Phàm, chú trọng bảo hộ, mà phải giám thị! Ta muốn khiến Tiểu Phàm cảm thấy có người theo dõi


      Lúc này thanh của Tần Li lại nhàn nhạt truyền đến.


      - Thuộc hạ minh bạch.


      Tần Mãnh khom người , khóe miệng co quắp, nuốt lại những lời thừa thải vào trong, sau đó liền lui ra ngoài.


      - Tiểu Phàm, có chí lớn là chuyện tốt, nhưng luyện dược chú ý tiến hành theo chất lượng, muốn gấp cũng được a...


      Nhớ tới Tần Phàm, mặt Tần Li nổi lên vòng mê người, cùng vừa rồi như hai người khác nhau vậy.


      ~~~~~~~~~


      Mà lúc này, trong gian phòng của Tần Phàm, dây dưa giữa Tần Phàm và Cổ Mặc vẫn chưa kết thúc.


      - Lão già chết tiệt, cút ra đây cho ta!


      Tần Phàm vuốt dược đỉnh, trong miệng chửi bới


      - Đừng tưởng rằng ta dám đốt ngươi, nếu ngươi ra ta luyện ngươi thành hư vô đấy!


      Lúc này Cổ Mặc lại còn sợ hãi nữa, vô luận Tần Phàm hô thế nào, cũng chịu ra, lâu bên trong mới truyền ra thanh lười biếng của :


      - Tiểu tử ngươi cũng đừng quá keo kiệt nha, dù sao ngươi bây giờ cũng mới là Võ Đồ tam cấp, dược hiệu của linh hoàn tuy rằng kém linh đan chút, nhưng kỹ thuật luyện dược của ngươi tốt như vậy, nhiều luyện ít là được.


      - Ngươi đơn giản, ngươi luyện cho ta xem chút?


      Nghe thấy thanh này, Tần Phàm giận dữ hét.


      - Bản Võ Thánh tự mình có thể luyện đan, còn cần cầu tiểu tử ngươi sao?


      Thanh của Cổ Mặc lần nữa truyền đến:


      - Bất quá ngươi cũng cần lo lắng, qua thời gian ngắn bản Võ Thánh liền có thể tự mình hấp thu đan khí, khi ngươi cần, ta tự nhiên phá hư nữa.


      - Phải bao lâu?


      Tần Phàm lúc này mới tiêu tan tức giận hỏi.


      - Hắc hắc, tiểu tử ngươi cũng đừng hài lòng, bản Võ Thánh thông qua hấp thu đan khí tu luyện, thực lực từ từ khôi phục, đến lúc đó bên cạnh ngươi chẳng khác nào có thêm Võ Thánh bảo tiêu, ngươi lỗ lả đâu.


      Thanh giảo hoạt của Cổ Mặc lần nữa truyền đến, lần này lại cố ý lảng tránh vấn đề của Tần Phàm.


      - Vậy ngươi bây giờ là thực lực gì!


      Tần Phàm lại hỏi.


      - cao, cũng chỉ là Võ Đồ nhất cấp thôi.


      Cổ Mặc cười hắc hắc, chẳng hề để ý.


      - Con mẹ ngươi!


      Bên ngoài dược đỉnh lần nữa vang lên tiếng thiếu niên nổi giận.


      ...


      Cổ Mặc lão đầu này tuy rằng đáng ghét chút, bất quá Tần Phàm cũng biết người lão đầu sống mấy trăm năm này quả cũng có ít vật giá trị, cho nên tuy rằng đau lòng đan khí mỗi lần luyện đan bị hút , nhưng cân nhắc được mất, vẫn quyết định giữ Cổ Mặc ở bên người.


      Tuy rằng tạm thời cách nào luyện chế Dưỡng Nguyên Đan, nhưng luyện chế ra mấy khỏa Dưỡng Nguyên Hoàn cũng đủ để trị tốt thân thể rồi.


      - Cũng là lúc luyện chế ít luyện dược tăng lên cảnh giới rồi.


      Tần Phàm và Cổ Mặc dây dưa hồi lâu, rốt cục cũng nhớ tới việc bức thiết nhất giờ, đó chính là đề cao thực lực!


      Vô luận là ân oán với Tần Tiến Tần Uy, hay là ước định với Tần Hồng, đều khiến Tần Phàm gấp đến khó dằn nổi mà muốn tăng thực lực lên, phải vào niên trắc ba tháng sau lấy được môt thành tích tốt!


      Vì vậy, loại luyện dược ở kiếp trước, cực kỳ trân quý khó được nhưng cơ hồ mỗi Võ Giả đều nghe thuộc, dần dần lên trong đầu ...


      Trúc Cơ Đan, cơ hồ toàn bộ những người tập võ đều nghe qua thánh dược nhập môn vô cùng trân quý của võ đạo, nhưng ở đại tài nguyên linh dược bần cùng, ngoại trừ ít môn phái cực kỳ cổ xưa, khó nhìn thấy được tung tích của nó.


      Là đệ tử của Đan Môn thế, Tần Phàm đối với đan dược danh khí lớn này tự nhiên là biết được, hơn nữa ở kiếp trước từng mất nhiều công sức tìm linh dược để luyện chế Trúc Cơ Đan, nhưng đáng tiếc chính là mãi tới khi chết cũng thể thu thập đầy đủ.


      Trúc Cơ Đan, danh như ý nghĩa, dùng để trúc cơ, cải tạo võ giả, cấu trúc trụ cột tập võ. Đặc biệt đối với ít võ giả bẩm sinh kém cỏi, có hiệu quả thay da đổi thịt.


      Tần Phàm kiểm tra thân thể tại của mình, biết được nguyên lai Tần Phàm trước kia sở dĩ cho tới tại vẫn bị dừng tại cảnh giới tam cấp võ đồ là bởi vì kinh mạch bản thân quá hẹp, hơn nữa còn bị bế tắc vô cùng nghiêm trọng.


      Mà đối với mấy vấn đề này, Trúc Cơ Đan thể nghi ngờ là đan dược thích hợp nhất để thay đổi.


      Càng làm Tần Phàm cảm thấy vui mừng chính là tài liệu luyện chế Trúc Cơ Đan ở thế giới này cũng tính là hiếm thấy, khi hỏi Tần Li, chỉ trong ba ngày linh dược mà cần đến đều chuẩn bị đầy đủ.




      Hắc hắc, Tần gia tiểu tử, lần này cần luyện loại đan dược gì đây?


      Thấy Tần Phàm lại muốn luyện đan, linh hồn Cổ Mặc giống như làn khói từ trong dược đỉnh nhàng ra.




      Tử lão đầu, ngươi tạm thời ít hấp thu hai lần được sao? Nếu ngươi cần theo, ta dùng dược đỉnh khác luyện đan là được.


      Tần Phàm vừa nhìn thấy Cổ Mặc, khỏi tức giận .




      Vậy thể được, linh hồn của ta lây dính khí tức của ngươi, vô luận ngươi đâu ta cũng theo ngươi.


      Cổ Mặc cười hắc hắc , còn gác chân bắt chéo dược đỉnh.


      Nhìn thấy bộ dáng hung hăng càn quấy của Cổ Mặc, Tần Phàm tự nhiên là hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay nổi lên bạch sắc đan hỏa, nhưng vừa định bắt lấy giáo huấn chút lão nhân kia chui tọt vào trong dược đỉnh, vô luận chửi mắng thế nào cũng chịu ra.


      Thấy làm gì được Cổ Mặc, Tần Phàm đành phải bắt đầu luyện chế Trúc Cơ Đan.


      Tụ Nguyên Thảo, Dưỡng Cơ Hoa, Hoạt Lạc Đằng…từng gốc linh dược đều được Tần Phàm cẩn thận khống chế bỏ vào trong dược đỉnh.


      Linh dược.


      Linh lộ.


      Linh tán.


      Linh hoàn.


      Trải qua gần canh giờ luyện chế, thể xác cùng tinh thần của Tần Phàm đều cảm thấy thập phần mỏi mệt. Trúc Cơ Đan cao cấp hơn Dưỡng Nguyên Đan rất nhiều, tự nhiên cũng khó luyện chế hơn rất nhiều, càng chấp nhận được tia sai lầm, cho nên Tần Phàm phải luôn duy trì tinh thần tập trung cao độ.


      Hương dược nồng đậm lan tràn khắp gian phòng, cuối cùng tới giai đoạn tụ linh thành đan.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 11: Đề thăng


      Bên trong dược đỉnh, Trúc Cơ Đan tròn trịa tinh xảo gần như hoàn thành, nhưng ngay lúc này vẻ sáng bóng của đan dược đột nhiên ảm đạm, giống như chậm rãi tan ra. Tần Phàm biết lão nhân Cổ Mặc kia lại hấp thu đan khí, nhưng tuy rằng biết đan khí bị hấp thu , mà Tần Phàm vẫn phải cắn chặt răng, vẫn cẩn thận tỉ mỉ tiếp tục tinh chuẩn khống chế độ lửa, dám có nửa điểm sơ sẩy!


      Đây là tinh thần ý chí của luyện dược sư!


      Mỗi lần đều phải theo đuổi hoàn mỹ trở thành thói quen, mới có thể ngày sau tránh thoát được sơ sảy trong thời gian luyện đan.


      Thu lại đan hỏa trong tay, Tần Phàm thoáng thở ra hơi, cần mở ra dược đỉnh cũng biết tại bên trong là viên Trúc Cơ Hoàn luyện thành.


      - Tần gia tiểu tử, đây là linh đan gì vậy, chậc chậc, phẩm chất so với Dưỡng Nguyên Đan ngươi luyện chế lần trước tốt hơn nhiều.


      Rất nhanh, bên trong dược đỉnh truyền ra thanh tán thán thỏa mãn của Cổ Mặc.


      - Trúc Cơ Đan.


      Tần Phàm tức giận đáp, sau đó lại oán hận :


      - , là Trúc Cơ Hoàn mới đúng, bởi vì có lão già biết liêm sỉ mỗi lần đều đem đan khí mà ta tân tân khổ khổ luyện chế hút


      - Ngươi lại vẫn có thể luyện chế được thượng hạng đan dược này!


      Bên trong dược đỉnh, Cổ Mặc khỏi thấy khiếp sợ, Trúc Cơ Đan đại danh đỉnh đỉnh, tự nhiên nghe qua, nhưng trong trí nhớ có thể luyện chế được đan dược này đều là ít luyện dược đại sư lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú, thể tưởng được tại lại xuất ra từ tay của thiếu niên mười lăm tuổi! Hơn nữa hấp thu đan khí, trình độ nồng đậm tuyệt đối là vượt tiêu chuẩn.


      Mở ra nắp dược đỉnh, Tần Phàm đem Trúc Cơ Hoàn màu vàng lấy ra, đặt dưới mũi ngửi ngửi, thầm phỏng chừng, hấp thu Trúc Cơ Hoàn chỉ phiền toái hơn Trúc Cơ Đan rất nhiều, dược hiệu cũng thấp tới gấp ba lần.


      cách khác, Tần Phàm ít nhất còn phải luyện chế thêm hai viên.


      Nhưng chính cũng ràng khối thân thể tại của chỉ là tam cấp võ đồ mà thôi, đồng thời Tần Phàm của trước kia cũng rèn luyện thân thể là quá kém! Dùng Trúc Cơ Đan đích xác có thể tăng nhanh lực hấp thu, hơn nữa hiệu quả càng thêm rệt, nhưng cũng càng thêm bá đạo, phải có khí lực càng thêm cường đại, nhưng đối với Tần Phàm tại là vượt ngoài khả năng chịu đựng!


      Nếu đem ra so sánh, Trúc Cơ Hoàn càng ôn hòa hơn chút, ba viên Trúc Cơ Hoàn hiệu quả kém hơn Trúc Cơ Đan bao nhiêu. Nhưng chia làm ba lần, có thể giúp thân thể chậm rãi thích ứng, đến nỗi làm cho thân thể tạo thành thương tổn.


      cách khác, tuy rằng dược hiệu của Trúc Cơ Đan rất tốt, cũng có thể giúp đánh tốt trụ cột tập võ, nhưng cũng quá thích hợp với tình huống tại của Tần Phàm, mà hiệu quả Trúc Cơ Hoàn hơi kém chút, ngược lại mới càng thêm an toàn.


      Khi Tần Phàm lại luyện chế ra thêm hai viên Trúc Cơ Hoàn còn lại, thời gian tới giữa trưa, tại ánh mặt trời sáng rực nhất trong ngày.


      Đối với luyện dược sư mà , thời khắc này chính là thời gian tốt nhất hấp thu dược lực.


      Nuốt vào viên Trúc Cơ Hoàn, Tần Phàm dám sơ sẩy, bản thân ngồi thẳng, chân trái đặt sát vào đùi phải, lòng bàn chân hướng lên trời, sau đó lại đem chân phải đặt sát đùi trái, để lòng bàn chân hướng thiên. Hai bàn tay cũng hướng thiên, đặt lên hai chân, lúc này Bách Hội huyệt đỉnh đầu cũng hướng thiên, xem như toàn bộ đều hướng thiên.


      cầu nghiêm khắc như thế cũng là đúng như quy củ của người tập võ, ngũ tâm hướng thiên.


      Dược lực mênh mông lan tràn xuống dưới, theo Tần Phàm khống chế hướng kinh mạch trong cơ thể đập vào.


      Mỗi lần trùng kích lại làm cho kinh mạch đau đớn, cảm giác kia chẳng khác gì là da thịt bị xé rách, nhưng Tần Phàm là luyện đan sư, ý chí mạnh hơn người thường, có thể đem đau đớn đè nén xuống dưới, hề rên rỉ tiếng. Bởi vì biết tại là thời khắc mấu chốt luyện hóa dược lực, nếu lơ lỏng đều làm dược lực xói mòn.


      Thấy tình hình này, Cổ Mặc trôi nổi lơ lửng dược đỉnh quan sát cũng phải hít sâu hơi, mặc dù chưa từng thử qua dùng Trúc Cơ Đan, nhưng dược hiệu ít nhất từng được nghe qua. Trúc Cơ Đan chỉ luyện chế khó khăn, uống vào cũng khó chịu đựng, đó là cứng rắn khuếch trương kinh mạch, thống khổ như thế nào liền có thể biết. Nhưng thiếu niên mười lăm tuổi trước mắt có thể hề rên tiếng, vẫn ngồi yên chút nhúc nhích.


      Trùng kích, xé rách, khuếch trương, tu bổ.


      Chờ sau khi viên Trúc Cơ Hoàn hoàn toàn tiêu hóa hết dược lực, mồ hôi rơi như mưa, tuôn đầy mặt Tần Phàm, quần áo cũng ướt đẫm nhưng vẫn ngồi nguyên như cũ, ngũ tâm hướng thiên, hết sức chuyên chú luyện hóa dược lực, giống như hề có chút cảm giác.


      Cứ như thế, ước chừng trôi qua ba canh giờ.


      Rốt cục sau cơn mưa trời lại sáng, mọi chuyện thông suốt.


      Luyện hóa xong Trúc Cơ Hoàn, kinh mạch toàn thân được khuếch trương lớn hơn rất nhiều, toàn bộ bế tắc cũng được thông sướng, loại cảm giác cực kỳ sảng khoái truyền khắp toàn thân, dược lực còn sót lại chậm rãi hội tụ vào trong võ điền, hóa thành võ khí tràn đầy.


      Rốt cục Tần Phàm thở mạnh hơi, mở mắt ra.


      Lúc này quần áo dơ bẩn chịu nổi, nhiều mồ hôi, cùng tạp chất trong cơ thể bài xuất, nhưng chút để ý tới, mặt lên dáng tươi cười hưng phấn.


      Tuy rằng quá trình hết sức thống khổ, nhưng thu hoạch cũng là tràn đầy, công hiệu của Trúc Cơ Hoàn so với tưởng tượng của tốt hơn rất nhiều.


      Có lẽ có quan hệ tới linh khí tràn đầy trong thế giới này, trong quá trình luyện hóa dược lực, Tần Phàm phát trong thiên địa có loại dao động huyền diệu, trong quá trình luyện hóa Trúc Cơ Hoàn, đồng thời cũng là quá trình tu luyện!


      Tuy rằng lúc này thân thể thập phần suy yếu, nhưng Tần Phàm vẫn lộ ra nét mỉm cười tự tin, sửa sang lại quần áo đứng dậy.


      giờ võ điền bên trong cơ thể Tần Phàm có sáu ô võ khí màu trắng nhạt, như vậy cũng ý nghĩa thăng liền ba cấp, đạt được Võ Đồ lục cấp cảnh giới! cách khác, nửa ngày tăng lên tương đương với bảy tám năm tu luyện của Tần Phàm trước kia!


      Đây cũng là ưu thế của luyện dược sư.


      - Ha ha, Tần Tiến, hãy chờ xem! Ta muốn nhìn thử tư thế cao cao tại thượng của ngươi còn có thể duy trì được thêm bao lâu!


      Cảm thụ được biến hóa bên trong cơ thể, khóe môi Tần Phàm lên nụ cười tự tin.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 12: Huyền Trọng Quyền


      - Chậc chậc, tiểu tử, tệ, chỉ tốn gần nửa ngày thời gian trở thành Võ Đồ lục cấp, tốc độ đề thăng này so với lão phu còn quá nhanh! Hơn nữa tại ngươi cải tạo kinh mạch trong cơ thể, ngày sau con đường tu luyện cũng bằng phẳng hơn rất nhiều.


      Lúc này Cổ Mặc phiêu phù dược đỉnh, nhìn Tần Phàm tán thán .


      - Nếu phải có gánh nặng ở đây, có lẽ còn có thể tăng lên càng nhiều đâu.


      Tần Phàm bĩu môi, thản nhiên .


      - Ai u, vốn lão phu có quyển võ quyết muốn truyền cho người nào đó, tại xem ra người nào đó cần cho lắm…Khụ khụ, vừa rồi ăn bữa ngon, tại lão phu cũng có chút mệt nhọc, ngủ thôi…


      Vẻ mặt Cổ Mặc giảo hoạt cười, thanh dương quái khí truyền đến.


      - Võ quyết? Là phẩm cấp gì?


      Hai mắt Tần Phàm tỏa sáng, thái độ lập tức tốt hơn rất nhiều.


      - Cũng phải là võ quyết gì giỏi lắm đâu, võ quyết cũng tương tự thiên giai võ quyết, chỉ là đặc thù hơn chút mà thôi…


      Cổ Mặc thấy mình nắm giữ quyền chủ động, lập tức đắc ý.


      - Lấy ra!


      Tần Phàm cũng lười vô nghĩa với , duỗi bàn tay ra .


      - Người nào đó còn phải lão phu là gánh nặng hay sao?


      Cổ Mặc trợn mắt nhìn lên trần nhà, cố ý thèm để ý tới Tần Phàm, bị vây trong dược đỉnh suốt hai trăm năm, giờ khó được có người đấu khí với , cũng lấy chuyện này làm niềm vui.


      - Hắc hắc, dù sao tại căn cơ của ta cũng cải tạo tốt hơn, phỏng chừng hai năm tới cũng cần tiếp tục luyện đan…


      Tần Phàm cười hắc hắc, hai tay khoanh trước ngực vô tình .


      - Hảo tiểu tử!


      Bị đánh trúng yếu hại, Cổ Mặc thể bại trận.


      - Võ quyết tên là Huyền Trọng Quyền, chỉ cần Võ Đồ ngũ cấp trở lại là có thể thi triển, càng sớm tu luyện càng tốt, hơn nữa theo bản thân tu vi đề cao mà tăng cường uy lực, cho dù tới cảnh giới võ thánh vẫn là môn võ quyết hiếm có. Hắc hắc, tuy rằng phải thiên giai võ quyết, nhưng ta cảm thấy được nó còn lợi hại hơn thiên giai võ quyết!


      Cổ Mặc có vẻ khoa trương .


      - Thực lợi hại như vậy? Vậy là phẩm chất thế nào?


      Tần Phàm thất kinh, đồng thời lại có chút hoài nghi hỏi han. biết ở tại Vũ Thiên đại lục bình vũ kỹ chia thành Thiên Địa Nhân ba phẩm giai, thiên giai là cao nhất, hơn nữa có thể thế này, vũ kỹ cao cấp có cầu với tu vi võ khí càng cao, mà loại vũ kỹ có thể áp dụng trong toàn bộ cảnh giới càng thập phần thưa thớt.


      So với thiên giai còn lợi hại hơn, vậy là phẩm cấp gì?


      - Hắc hắc, là phẩm cấp gì sao, do chính ngươi nhận xét. Ngươi nhắm mắt tĩnh tâm, cần kháng cự, ta trực tiếp đem tin tức vũ kỹ truyền cho ngươi.


      Cổ Mặc cười hắc hắc, sau đó ngưng tụ ý niệm, cỗ tin tức phức tạp trực tiếp truyền vào trong đầu Tần Phàm.


      Niệm lực vượt xa niệm lực của người bình thường, đây là ưu thế của linh hồn thể.


      Đột nhiên có cỗ ý niệm đập tới, Tần Phàm khỏi hoảng sợ, nhớ tới Cổ Mặc dặn dò cần kháng cự, lúc này mới mang theo phần cảnh giác mở ra thức hải. Rất nhanh đầu óc như bị trướng lên, tin tức về Huyền Trọng Quyền liền được hoàn toàn tiếp thu.


      - Huyền Trọng Quyền là vũ kỹ có phẩm giai, áp dụng cho người tập võ trong hết thảy các cảnh giới. Có thể thông qua việc đánh ra quyền kình đặc thù, trong phạm vi bốn phía hình thành trọng lực tràng, phẩm chất võ khí càng cao, ảnh hưởng của trọng lực tràng càng lớn, lớn nhất thậm chí có thể thay đổi được trọng lực tràng tới vạn lần!


      - Trọng lực tràng phân biệt được địch ta, người đứng trong phạm vi thi triển cũng chịu ảnh hưởng của trọng lực!


      - có phẩm giai? Chính mình cũng phải chịu ảnh hưởng?


      Tần Phàm chứng kiến tin tức phía trước, trong lòng vốn vui mừng, nhưng chờ sau khi chứng kiến tin tức vũ kỹ phân biệt địch ta, khỏi nổi giận:


      - Tử lão đầu, ngươi đùa bỡn ta phải ?


      - Ngu muội!


      Cổ Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn Tần Phàm, chậm rãi làm ra vẻ bí hiểm :


      - Thử nghĩ chút, nếu bình thường ngươi sớm quen thuộc hoàn cảnh tu luyện trong trọng lực tràng, mà đối thủ của ngươi chưa từng tiếp xúc qua bao giờ, bất ngờ thi triển, ngươi có thể chiếm được bao nhiêu ưu thế?


      - Hơn nữa khi cảnh giới của ngươi tăng cao, ta truyền cho ngươi môn thân pháp vũ kỹ, đến lúc đó ở trong trọng lực tràng ngươi còn phải trở thành chúa tể sao? Vũ kỹ như vậy nếu biết cách vận dụng cho tốt, câu so với thiên giai còn tốt hơn cũng hề có chút quá phận!


      Tần Phàm nghe xong, tinh tế suy nghĩ lại câu của Cổ Mặc, ánh mắt cũng dần dần lộ ra ánh sáng.


      Trọng lực gấp vạn lần!


      Cho dù là võ thánh đột nhiên bị vây trong hoàn cảnh như vậy, nhất thời cũng thể thích ứng được !


      Thấy Tần Phàm thông suốt, Cổ Mặc tiếp tục :


      - Trọng yếu hơn chính là nếu trường kỳ tu luyện trong hoàn cảnh trọng lực cao, đối với việc đề cao tố chất của thân thể ngươi có trợ giúp rất lớn. ngại cho ngươi biết, tuy rằng ngày sau ngươi tìm được năm viên ma chủng có thể luyện thành ma thân thiên hạ vô song, nhưng muốn luyện hóa ma chủng thân thể của ngươi càng mạnh càng tốt, càng dễ dàng phù hợp, phát huy được uy lực cũng càng lớn! Nếu tố chất thân thể của ngươi đủ khả năng tiếp nhận ma chủng, như vậy ngươi rất có thể bị rơi vào phản phệ, nổ tan xác mà chết!


      - Tại sao ngươi sớm?


      Tần Phàm nhếch nhếch môi, hít hơi lạnh.


      - có trả giá làm sao có thu hoạch, khí lực cực mạnh thiên hạ làm gì dễ dàng đạt được như vậy. giờ ta cho ngươi biết, vậy ngươi thay đổi chủ ý sao?


      Cổ Mặc thản nhiên , bộ dạng như nắm giữ hết thảy.


      - Đương nhiên là !


      Thoáng yên lặng, Tần Phàm ngẩng đầu lên kiên định .


      Trong lòng của thập phần hiểu rất bản thân mình muốn điều gì.


      Trở nên mạnh mẽ!


      Trở thành người mạnh nhất!


      Nắm giữ chính vận mệnh của mình! Tuyệt để ý chí của người khác áp đặt lên người của mình!


      Nhưng đường tiến lên trong võ đạo, làm sao lại có thể an nhàn bình thản?


      Muốn đạt tới đỉnh, nắm giữ vận mệnh của mình, càng cần trả giá lớn hơn người thường rất nhiều.


      Tuy rằng Cổ Mặc còn chưa ra, nhưng Tần Phàm hiểu chỉ cần tu luyện Huyền Trọng Quyền, nhất định vô cùng khó khăn gian khổ. Trường kỳ tu luyện trong hoàn cảnh trọng lực cao, chỉ đối với thân thể khảo nghiệm, mà còn là loại ma luyện đối với ý chí!


      - Hừ, tiểu tử, ngươi cũng đừng tưởng rằng thân bổn của bổn võ thánh dễ học đến như vậy, Huyền Trọng Quyền chính là muốn khảo nghiệm ngươi, nếu như vậy mà ngươi cũng kiên trì nổi, cũng xứng cho Cổ Mặc ta dốc lòng toàn lực chỉ dạy cho ngươi!


      Cổ Mặc thản nhiên liếc nhìn Tần Phàm, ngạo khí .


      Tần Phàm cho là đúng :


      - Ngươi đừng tính toán dạy cho ta vài môn vũ kỹ nghĩ làm lão sư của ta, ta cầu rất cao.


      - Tiểu tử biết điều, nhớ năm đó bao nhiêu người muốn bái ta làm thầy mà ta còn chịu thu nhận, tại nếu như phải biến thành tình trạng như giờ, ngươi quỳ cầu ta còn chịu đâu!


      Cổ Mặc bị câu của Tần Phàm làm nghẹn khí, cả giận .


      - Hắc hắc, ngươi là năm đó, tại ngươi ở trong tay của ta, là long cũng phải nằm xuống, là hổ cũng phải úp sấp.


      Tần Phàm thầm cười tự nhủ, lập tức lại hỏi:


      - Đúng rồi, lão nhân, thân pháp vũ kỹ kia của ngươi là phẩm cấp gì vậy? Tính toán khi nào truyền cho ta a?


      - truyền!


      Cổ Mặc cả giận đáp.


      - Hắc hắc, truyền luyện đan cho ngươi!


      Tần Phàm cười hăng hắc , cũng dần dần phát cùng lão nhân này đấu khí có chút ý tứ.


      - Chết tiểu tử, chờ ngươi đột phá tới cảnh giới võ giả rồi sau!


      Cổ Mặc tức giận , đảo mắt hung hăng trừng mắt lườm Tần Phàm, làm ra giọng điệu của nghiêm sư:


      - Trước tiên ngươi nên tu luyện Huyền Trọng Quyền cho tốt ! Siêng năng mà tu luyện!


      Vẻ mặt Tần Phàm khỏi đông cứng lại.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 13: Gian khổ tu hành


      Sáng sớm, gió tươi mát.


      Ánh mặt trời sơ , ánh sáng rạng ngời rơi mặt đất, lúc này Nam Phong Thành vẫn hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí những cửa hàng còn chưa mở cửa. Mà trong lãnh địa của Tần gia, bóng cây lắc lư, ánh mặt trời ban mai còn chưa tràn tới.


      - A…


      thanh kêu la kinh hoảng từ trong đông viện truyền ra.


      Tần Phàm chỉ cảm thấy chiếc giường mình nằm ngủ giống như đột nhiên bị đánh nghiêng, làm hoảng sợ đến mức đột nhiên tỉnh lại, sau đó nhìn thấy ngọn đèn trong phòng lặng yên sáng lên, ở cách bên giường xa nổi lên thanh sắc thân ảnh lơ lửng.


      - Tử lão đầu, ngươi muốn làm gì!


      Thiếu niên cố gắng đè thấp thanh rống lên.


      - Hắc hắc, mùi vị của Huyền Trọng Quyền cũng tệ lắm phải ?


      Cổ Mặc lộ ra dáng tươi cười thoáng nghiền ngẫm.


      - Ngươi là lão biến thái đáng chết, nửa đêm ngủ chạy tới dọa người, có tin ta mồi lửa đốt cháy ngươi hay !


      Tần Phàm nhìn nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, khỏi mắng to.


      - Xú tiểu tử, tại là thời gian sáng sớm, là thời gian linh khí sung túc nhất trong vòng ngày, vẫn chưa chịu dậy tu luyện ! Chẳng lẽ ngươi cho rằng trở thành cường giả dễ dàng như vậy sao!


      Cổ Mặc trừng mắt, nghiêm túc .


      - Tử lão đầu, đúng là đem ta trở thành đồ đệ.


      Tần Phàm mắng thầm, bất mãn bĩu bĩu môi, nhưng vẫn bắt đầu mặc quần áo rời giường.


      Nhớ tới hành vi của Tần Tiến, vẫn còn in trong mắt! Nhớ tới ước hẹn của Tần Hồng, vẫn còn ghi tạc trong tâm!


      Đích xác, là cần cố gắng!


      - Đồ đần, quyền kình này của ngươi đánh ra được trọng lực tràng sao? Tại sao ta lại có chút cảm giác!


      Trong khu rừng cây phía sau Tần gia, thiếu niên để trần nửa thân liên tục vung quyền, mồ hôi rơi như mưa, mà thanh sắc thân ảnh lơ lửng bên cũng ngừng bất mãn chỉ trỏ.


      - Uống!


      Thiếu niên bĩu bĩu môi, cố ý đánh ra quyền hướng về thanh sắc thân ảnh, nhưng lại bị người kia dễ dàng tránh được.


      - chút hiệu quả nào, ngay cả Võ Đồ ngũ cấp tu vi đánh ra Huyền Trọng Quyền cũng bằng!


      Cổ Mặc tránh được quyền kình của Tần Phàm, dừng ở giữa trung mỉa mai.


      - Tử lão đầu, ta vừa mới tu luyện, dù sao ngươi cũng phải cho ta chút thời gian để thích ứng !


      Tần Phàm phục gầm , sau đó lại tiếp tục vung quyền hướng thân ảnh giữa trung đánh tới.


      - Hắc hắc, được rồi, cứ như vậy, dùng thêm chút khí lực! Đừng giống như nữ nhân! Đừng tiết kiệm võ khí! Ta biết ngươi luyện chế nhóm Hồi Khí Hoàn, ăn hết tiếp tục luyện là được!


      Cổ Mặc vẫn dễ dàng tránh khỏi, cười hắc hắc .


      - Hừ, ngươi gọi ta đừng tiết kiệm, là vì ngươi chỉ muốn tiếp tục hấp thu đan khí !


      Tần Phàm trợn mắt lườm Cổ Mặc , kỳ trong lòng vẫn cảm thấy kinh ngạc, ngay hai ngày trước lão nhân này chỉ mới là Võ Đồ nhất cấp mà thôi, thông qua hấp thu đan khí tu luyện, đảo mắt là Võ Đồ ngũ cấp!


      Hơn nữa dù sao Cổ Mặc cũng từng là võ thánh, có được kinh nghiệm võ đạo phong phú, muốn thi triển ra Huyền Trọng Quyền tự nhiên phải thành thạo hơn Tần Phàm rất nhiều.


      - Xú tiểu tử, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi!


      Tâm tư Cổ Mặc bị vạch trần, thẹn quá hóa giận, trực tiếp đánh ra quyền về hướng Tần Phàm, nháy mắt trọng lực tràng gấp đôi đem cả hai người đều bao phủ.


      Trọng áp thình lình xuất làm động tác của Tần Phàm khỏi bị kềm hãm, liền bị Cổ Mặc dùng võ khí bao vây nắm tay đánh vào ngực.


      Cảm giác đau nhức kịch liệt truyền đến, cảm giác này làm Tần Phàm thiếu chút nữa mềm nhũn hai chân té lên mặt đất, nhưng xem như ý chí của cũng hơn người, dừng lại, ngay lập tức khóe miệng nhếch lên, trong miệng hung hăng quát:


      - Tử lão đầu, ta liều mạng với ngươi!


      - Đến !


      Cổ Mặc lộ ra nét mỉm cười đắc ý thoáng , tuy rằng tại tu vi võ khí của kém hơn Tần Phàm bậc, nhưng thắng ở kinh nghiệm vô cùng phong phú! cần đan hỏa, cho dù mười Tần Phàm cũng chưa chắc là đối thủ của .


      Bóng người ngươi tới ta , ngừng bay nhanh trong khu rừng sau núi.


      - Oành, oành, oành!


      Từng thanh trầm đục vang lên trong khu rừng , ngẫu nhiên còn vài tiếng rên thống khổ liên tiếp truyền ra bên trong rừng cây.


      Lại lần bóng người tách ra.


      Tần Phàm uốn người, miệng thở hổn hển, người sưng thành từng khối đỏ, có thể xem là mình đầy thương tích, vừa rồi thanh kêu rên thống khổ chính là xuất từ trong miệng . Mà Cổ Mặc vẫn phiêu phù giữa trung, có vẻ nhàn nhã tự tại, mặt mang mỉm cười, ràng là vô cùng thoải mái.


      Chênh lệch giữa hai người nhìn thấy ràng.


      - Tử lão đầu, xem như ngươi lợi hại.


      Vừa mở miệng, cảm giác người truyền đến từng trận đau nhức, Tần Phàm hít sâu hơi lạnh, sau đó sang bên, lấy ra viên Hồi Khí Hoàn trong quần áo nuốt vào, ngồi xuống thoáng vận khí, rất nhanh võ khí trong cơ thể tiếp tục đầy tràn.


      - Xú tiểu tử, đừng cho là ta biết ngươi mượn ta giúp ngươi luyện hóa dược lực của Trúc Cơ Hoàn.


      Trong lòng Cổ Mặc tự nhiên là hiểu ràng, tiểu xiếc của Tần Phàm làm sao lại biết, nhưng nhiều năm động thủ, đối với việc này chẳng những kháng cự, còn mơ hồ có chút tích cực.


      - Lại đến!


      Chờ khi vết thương đau đớn người chậm rãi tan biến, võ khí trong cơ thể cũng đầy tràn, Tần Phàm lại khởi xướng tiến công Cổ Mặc.


      Ánh nắng sáng rỡ rốt cục lại chiếu xuống hậu sơn Tần gia, trong rừng cây , ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá chiếu xuống mặt đất, làm cho người cảm thấy có chút chói mắt.


      Sáng sớm luyện tập đến bây giờ, thân Tần Phàm cảm thấy đau đớn, mà dược lực của Trúc Cơ Hoàn cũng theo cơn đau bị kích thích, gia tốc hấp thu luyện hóa, chậm rãi chảy vào võ điền, gia tăng số lượng võ khí bên trong.


      Đồng thời trong lúc ngừng bị đánh, Tần Phàm dần quen thuộc với Huyền Trọng Quyền, về sau có thể miễn cưỡng đánh ra được nửa lần trọng lực của quyền kình.


      - Oành!


      Rốt cục lần đầu tiên Tần Phàm đánh trúng Cổ Mặc.


      Bóng người tách ra, Tần Phàm thở dốc, nhưng vẻ mặt đắc ý, lau mồ hôi, sau đó cậy mạnh nhìn Cổ Mặc cười :


      - Tử lão đầu, như thế nào, quyền này cũng chịu khổ sở !


      - sai, chỉ buổi sáng rốt cục thừa dịp ta cẩn thận huýt trúng ta rồi.


      mặt Cổ Mặc nhàn nhạt cười , còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ cẩn thận.


      Mặc dù là nhưng Tần Phàm vẫn cho là đúng bĩu bĩu môi.


      - Tốt lắm, việc tu luyện buổi sáng hôm nay liền dừng ở đây , ngươi mang theo thân tổn thương còn quay về cẩn thận an dưỡng, ảnh hưởng tới việc tu luyện ngày mai.


      Cổ Mặc giả vờ thân thiết , thực tế tự nhiên là muốn Tần Phàm trở về luyện đan, dù sao sáng nay cũng bị tiêu hao ít.


      Tần Phàm nhìn nhìn vết thương người mình, chỉ phải cười khổ lắc lắc đầu, sau đó cầm lên quần áo mặt đất, bắt đầu quay về sân của mình.


      Mà Cổ Mặc hóa thành đạo lưu quang bay vào bên trong chiếc nhẫn hồng sắc tay trái Tần Phàm.


      Chiếc nhẫn này chính là do dược đỉnh gia truyền của Tần gia biến hóa mà thành, cũng chỉ là dược đỉnh mà Cổ Mặc luôn thân, Tần Phàm được Cổ Mặc nhắc nhở mới biết được dược đỉnh có công năng biến hóa, lúc ấy cũng bị kinh ngạc ít.


      đoạn đường, lại đột nhiên nghe được ít thanh kỳ lạ vang lên trong khu rừng cây bên kia.


      - Còn có người tu luyện bên kia.


      Thanh của Cổ Mặc từ trong giới chỉ truyền tới.


      Bởi vì tiện đường nên Tần Phàm lặng lẽ qua nhìn xem chút, sau gốc đại thụ, nhìn vào phiến đất trống phía trước.


      Chỉ thấy lục y thiếu nữ tựa như tinh linh sơn lâm, dáng người như yến, theo từng điệu vũ của nàng, kéo theo ít lá rụng bay lên cao, nhìn qua chỉ là tu luyện bình thường nhưng thoạt nhìn lại mang theo vài phần duy mỹ.


      - Tỷ tỷ?


      Tần Phàm tán thán, nguyên lai thiếu nữ kia chính là Tần Ly!


      - Uống!


      Tần Ly tập trung tinh thần tu luyện, hoàn toàn biết bên cạnh có người nhìn lén, khẽ quát tiếng, ngọc chưởng phân ra, ba đạo võ khí màu cam ngưng tụ phân biệt lăng đánh lên vài nhánh cây xa xa, toàn bộ nhánh cây đều lập tức gãy đoạn!


      - Vũ sư!


      thầm nhìn lén, Tần Phàm khỏi ngẩn ngơ.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173

      Chương 14: Kích thích



      Trước khi đột phá tới cảnh giới vũ sư, võ khí còn chịu trói buộc của bản thân, thể thoát ly thân thể, mà võ khí ly thể đó là dấu hiệu của cảnh giới vũ sư!


      Tần Phàm khỏi há miệng thở dốc, sau đó cười khổ lắc lắc đầu, hôm nay vừa mới đột phá tới Võ Đồ lục cấp, thể tưởng được Tần Li cũng đột phá tới cảnh giới vũ sư, chênh lệch của hai người chẳng những kéo gần, ngược lại càng kéo càng lớn.


      Trong gia tộc vẫn cho rằng trong giới tuổi trẻ có tu vi cao nhất là con trai của đại trưởng lão Tần Tiến, năm nay mười bảy tuổi, võ giả cửu cấp! ai biết năm nay Tần Li chỉ mới mười sáu tuổi đột phá tới cảnh giới vũ sư!


      Sau khi đột phá vũ sư, vô luận tố chất thân thể hay là vận dụng võ khí đều đạt tới trình độ cực cao, đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục chân chính, rất nhiều vũ kỹ cũng cần phải đạt tới vũ sư cảnh giới mới có thể bắt đầu tu luyện được.


      đường võ đạo, càng về sau càng gian nan.


      Vũ sư cảnh giới đối với người bình thường mà xem như là thành tựu , thậm chí rất nhiều người đạt tới trình độ này hơn ba mươi tuổi, mà cả cửu phẩm chân vũ thế gia như Nam Phong Tần gia, có được mấy ngàn tộc nhân, mà tộc nhân đạt tới vũ sư cảnh giới cũng đủ trăm người!


      Ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất để tham gia hành hương Chân Vũ thánh điện cũng chỉ là cảnh giới vũ sư mà thôi.


      - Mười sáu tuổi đạt tới vũ sư cảnh giới, thiên phú như vậy phỏng chừng ở cả Nam Phong Thành thậm chí là Đại Kiền quốc đều có được mấy người !


      Nhìn nữ tử tuyệt sắc tu luyện đến quên mình trước mặt, Tần Phàm cũng ra quấy rầy, chỉ xoay người yên lặng về sân của mình.


      đường yên tĩnh, Tần Phàm lời.


      biết trong cơ thể , Tần Phàm ngày trước còn lưu lại tia chấp niệm cuối cùng chính là bảo hộ Tần Li, nhưng giờ, tu vi của Tần Li còn cao hơn bản thân mình tới hai cảnh giới, còn gì tới bảo hộ đây? Đổi lại vị trí bảo hộ còn đúng hơn, hơn nữa lòng tự trọng của Tần Phàm cũng mạnh, đường đường thân nam nhi, sao có thể kém hơn nữ tử?


      Đích xác, cảm nhận được chút áp lực.


      Tuy rằng có được kỹ thuật luyện đan cao siêu, nhưng phải biết rằng phàm là luyện dược dùng đề cao cảnh giới, đều nhất định phải có được khí lực cường đại mới có thể hấp thu. Với thân thể tố chất tại của Tần Phàm, trước khi đạt tới vô thượng ma thân theo lời của Cổ Mặc, muốn dựa vào việc dùng nhiều đan dược tăng lên cảnh giới thể nghi ngờ là người si mộng.


      Hơn nữa bây giờ là võ đồ cảnh giới, tốc độ còn tăng lên nhanh hơn được chút, viên Trúc Cơ Hoàn có thể giúp tăng lên được ba cấp. Nhưng ngày sau đột phá tới võ giả muốn đạt được cơ hội như vậy quả rất khó!


      - Tiểu tử, như thế nào? Bị đả kích sao?


      Đúng lúc này, thanh có vẻ nghiền ngẫm lẫn châm biếm của Cổ Mặc truyền đến.


      Khóe miệng Tần Phàm co rút, gì, chỉ yên lặng hướng sân viện của mình đến.


      - Hắc hắc, nghe quan hệ giữa ngươi cùng tiểu nữ tử kia có điểm đặc thù


      Cổ Mặc cũng chịu buông tha, tiếp tục bên tai :


      - Lại là tỷ tỷ còn là vị hôn thê, là đủ phức tạp, đúng rồi, còn giống như nghe ngươi có tình địch, giờ là Võ Giả cửu cấp, tuy rằng còn xứng với tiểu nha đầu kia, nhưng sức cạnh tranh tựa hồ là lớn hơn ngươi rất nhiều đó.


      - Câm miệng!


      Tần Phàm kiên nhẫn quát:


      - Còn tiếp tục ồn ào hôm nay ta luyện đan!


      - Hắc hắc, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, có áp lực mới có thể càng thêm cố gắng thôi…


      Nghe Tần Phàm đưa ra đại sát khí, Cổ Mặc chỉ đành cười mỉa .


      Như vậy đường chuyện, Tần Phàm rất nhanh ra khỏi rừng cây sau núi, bên tai truyền tới tiếng nước chảy, ở phía trước xa là hồng kiều thông nơi ở sau núi. Mà con sông dưới hồng kiều được Tần gia xưng là Bạch Thủy hà, xuyên qua hơn phân nửa lãnh địa Tần gia.


      Lúc này có nhóm người hầu giặt quần áo ở Bạch Thủy hà vừa chuyện phiếm, bởi vì thường xuyên tụ cùng chỗ, có ít việc lớn trong tộc chỉ có những người hầu này là biết được nhiều nhất.


      - Tiểu Quyên, nghe Tần Tiến thiếu gia của nhà đại trưởng lão hướng Tần Li tiểu thư cầu hôn, chuyện này có ?


      tỳ nữ vóc người mập mạp vừa giặt quần áo vừa hỏi tỳ nữ có vẻ thanh tú ngồi bên cạnh.


      - Việc này tự nhiên là , ngày đó ta tận mắt thấy đại trưởng lão mang theo quà tặng tới sân viện của tộc trưởng, biết tộc trưởng có đáp ứng hay mà thôi.


      Tỳ nữ gọi là tiểu Quyên gẩy gẩy sợi tóc, nhàng .


      - Ha ha, Tần Tiến thiếu gia tuấn tú lịch , tuổi còn trẻ là Võ Giả cửu cấp, nếu như là ta ta sớm đáp ứng.


      Tỳ nữ mập mạp kia xê dịch thân thể, có chút say mê .


      - Nhưng Tần Li tiểu thư cũng kém đâu, là mỹ nhân nổi danh cả Nam Phong Thành, hơn nữa sớm tu luyện tới cảnh giới võ giả, người như vậy, kẻ bình thường đúng là xứng đáng với nàng.


      tỳ nữ khác cũng gia nhập thảo luận.


      - Các ngươi biết cái gì, cho các ngươi biết tin tức, Tần Tiến thiếu gia ngày hôm qua đột phá tới cảnh giới vũ sư! Vũ sư mười bảy tuổi! Ta xem lần này tộc trưởng nhất định là đáp ứng, Tần Tiến thiếu gia tuổi trẻ tài cao, ngày sau khẳng định tiền đồ vô lượng, hoặc là còn có thể trở thành tộc trưởng của Tần gia đâu…


      Lúc này tỳ nữ ra tin tức nổ mạnh.


      - sao? Sao lại thế này, nhanh


      Tỳ nữ khác quả nhiên liền bị hấp dẫn.


      Những lời này theo gió truyền vào trong tai Tần Phàm vừa ra khỏi khu núi rừng.


      - Tần Tiến thế nhưng đột phá tới cảnh giới vũ sư!


      Nghe được tin tức này, trong lòng Tần Phàm khỏi lại trầm xuống. Nếu như vậy Tần Tiến có tư cách làm người thừa kế gia tộc! Địa vị trong tộc có thể rất cao, mà phụ thân của Tần Phàm dù làm tộc trưởng, muốn cự tuyệt lời cầu hôn của càng nhận áp lực lớn hơn nữa.


      Đồng thời áp lực càng lớn hơn nữa đổ xuống người Tần Phàm.


      Hơn nữa cũng quên chuyện Tần Tiến vũ nhục tôn nghiêm của !


      Vũ nhục như vậy muốn tiếp tục chịu đựng thêm lần thứ hai!


      Cần nhặt lên tự ái của mình, nhất định phải đánh ngã Tần Tiến. Nhưng giờ xem ra, tuy rằng dùng dược lực của Trúc Cơ Hoàn đạt tới cảnh giới Võ Đồ lục cấp, nhưng chênh lệch giữa đôi bên cũng thể kéo gần hơn.


      Ở trước mặt Tần Tiến, vẫn có được lực lượng đánh trận!


      - Hắc hắc, xem ra tình địch của ngươi cũng phải ngọn đèn cạn dầu!


      Thanh của Cổ Mặc từ trong giới chỉ truyền đến, theo xem ra ngẫu nhiên kích thích thiếu niên luôn bình tĩnh này chút cũng rất có niềm vui.


      Tần Phàm thoáng cau mày, để ý tới Cổ Mặc, làm như có việc gì hướng sân của mình tới, khi ra rừng cây, lại thấy đường làm từ bạch thạch kéo dài tới Bạch Thủy hà.


      - Thiếu gia Tần Phàm.


      Khi qua hồng kiều, đám người hầu liền cung kính đứng lên hành lễ. Ở trong chân vũ thế gia, cầu lễ nghi giữa chủ tớ thập phần nghiêm khắc, cho dù là Tần Phàm bị xưng là phế vật so với những đệ tử khác trong gia tộc, những người hầu cũng dám làm vẻ mặt khinh thị .


      Tần Phàm chỉ thản nhiên gật đầu, gì thêm.


      thêm đoạn đường, khi sắp trở lại sân của mình, lúc này vốn thể nghe được lời nghị luận của những người hầu kia, nhưng chẳng biết tại sao bên tai vẫn vang lên tiếng giọng bàn tán của bọn họ.


      - Nghe Thiếu gia Tần Phàm cùng Tần Li tiểu thư ngày trước từng có hôn ước, tại Tần Tiến thiếu gia cũng tới cầu hôn, biết Tần Li tiểu thư làm sao lựa chọn?


      - Ha ha, còn làm sao lựa chọn? Nếu thay đổi là ngươi chọn ai đây?


      - Vậy cần , đương nhiên là Tần Tiến thiếu gia…


      - Hắc hắc…


      Lúc này tiếng cười có chút đắc ý của Cổ Mặc truyền đến, Tần Phàm mới biết lão nhân kia biết sử dụng phương pháp gì đem những thanh kia truyền tới tai .


      - Lão nhân, ngươi cần nghĩ nhiều, ta yếu ớt như vậy.


      Trong lòng Tần Phàm tuy kích động, nhưng trong miệng vẫn thản nhiên :


      - Chỉ là vũ sư cảnh giới mà thôi, trong ba năm ta nhất định vượt qua !
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :