Đan Vũ Càn Khôn - Hỏa Thụ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173

      Chương 162: Lạc Thành Thái Dao


      Hai mươi ngày sau, trời vừa hoàng hôn, Tần Phàm tới trước tòa đại thành.

      - Đây là Lạc Thành?

      Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lên tòa thành trì phồn hoa cao lớn trước mắt, trong miệng thào . Lạc Thành, Kiền Kinh, Vọng Thành được phân bố theo hình tam giác, hợp xưng Trung Châu, cách nhau chừng nửa ngày lộ trình, là trung tâm của Đại Kiền quốc.

      tới Lạc Thành, xem như chỉ còn cách Kiền Kinh cùng Chân Võ thánh điện bao xa.

      - Nghỉ ngơi ở nơi này đêm .

      Tần Phàm trầm ngâm thoáng, sau đó vào thành. Suốt hai mươi ngày qua đều ở ngoài hoang dã, cũng chưa có ngày nào được nghỉ ngơi thoải mái hay dùng cơm đàng hoàng, vì vậy tại cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. giờ sắp đến mục đích, dù sao cũng còn đoạn thời gian ngắn ngày lễ triêu thánh mới bắt đầu, hơn nữa Lạc Thành cũng là đại thành nổi tiếng ngang hàng với Kiền Kinh, nếu qua ghé vào cảm thấy có chút đáng tiếc.

      - biết tiểu Mông tử cùng Tuấn ca tới chưa.

      Tần Phàm vừa vừa thầm nghĩ, vẫn có chút lòng tin đối với thực lực của hai người Tiết Tuấn cùng Điền Mông, dù sao tiên thiên võ sư Bành Đông bị dẫn dụ rời , những người còn lại truy kích theo hai người bọn họ chỉ là võ sư, với thực lực của hai người cho dù đánh lại nhưng muốn bỏ chạy hẳn là khó. Mà Lạc Thành là con đường phải ngang qua từ Vân Châu Kiền Kinh, nếu hai người Điền Mông cùng Tiết Tuấn bình an hẳn qua nơi này, chỉ là biết họ đến trước hay đến sau mà thôi.

      vào trong thành, Tần Phàm phát kiến trúc trong Lạc Thành chỉ rộng lớn, trang trí hoa lệ mà con đường cũng rộng lớn hơn Nguyên Thành rất nhiều, khó được chính là hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, tuy rằng lưu lượng người qua lại rất lớn nhưng chen chúc như tại Nguyên Thành, còn có đường dành riêng cho người bộ, đến nỗi phát sinh kiện hỗn loạn như tại Nguyên Thành.

      Ngoài ra dọc theo đường còn trồng hai hàng dương liễu, xanh biếc râm mát, hoàn cảnh rất tốt.

      Đây hổ là tòa đại thành.

      Tần Phàm thầm nghĩ trong lòng, ấn tượng đầu tiên đối với Lạc Thành cũng cảm thấy thập phần tệ.

      thêm đoạn đường, liền nhìn thấy tửu lâu xa hoa, bên treo chiêu bài “Minh Nguyệt Lâu”, chữ viết vô cùng khí thế phóng khoáng, phong cách quý phái.

      Nhìn ra được người viết chiêu bài là người có tu vi võ đạo, cách khác hậu trường của Minh Nguyệt Lâu cũng tầm thường.

      Nhưng ba thành trì Kiền Kinh, Lạc Thành, Vọng Thành của khu Trung Châu đều là chỗ tụ họp của chân võ thế gia cấp cao, cao thủ cường giả đương nhiên cũng nhiều, Tần Phàm cảm thấy có gì đáng kinh ngạc.

      Minh Nguyệt Lâu cao tới chín tầng, so với Triêu Dương Lâu trong Nguyên Thành càng thêm xa hoa khí phái, hơn nữa cách trang hoàng hoa lệ như Triêu Dương Lâu mà lại có khuynh hướng cao nhã tinh tế, có phong vận hoàn toàn riêng biệt của mình.

      Trong Minh Nguyệt Lâu, bình thường người có thân phận càng cao lại càng thích ở tầng cao bên , lên càng cao tiêu phí càng đắt, tuy Tần Phàm thiếu chút tiền như vậy nhưng có thói quen điệu thấp làm việc, muốn có qua lại quá sớm với những thế gia cao cấp kia, vì vậy chỉ lên tới tầng ba dừng lại, tìm vị trí hơi nghiêng ngồi xuống, hoàn cảnh nơi này tệ lắm, còn có thể chứng kiến được phân nửa cảnh sắc của Lạc Thành, điều này đối với người mới đến Lạc Thành lần đầu như Tần Phàm thích hợp.

      Minh Nguyệt Lâu, trăng sáng thăng lên lại có nhân sầu.

      Khi vầng trăng sáng chậm rãi dâng lên bầu trời, Tần Phàm uống rượu ngon, trong lòng có chút nhớ nhà. nhớ lại địa cầu của kiếp trước, cũng nhớ lại Nam Phong Thần gia.

      Trong khoảnh khắc cảm giác có chút hốt hoảng.

      - Uy!

      Nhưng đúng ngay lúc này, thanh đột nhiên cắt đứt ý nghĩ của Tần Phàm.

      Tần Phàm khỏi thoáng cau mày, nghiêng đầu lại, liền thấy tiểu nương thanh tú ước chừng mười hai mười ba tuổi đứng bên yên lặng nhìn mình, người tiểu nương mặc bộ y phục màu tím nhạt, đôi mắt đen nhánh có vẻ vô cùng linh động, làn da như phấn điêu ngọc mài, khuôn mặt có chút non nớt nhưng vầng trán lại tia mị sắc thành thục, nhìn qua có chút kỳ dị.

      - Chuyện gì?

      Tần Phàm thấy là tiểu muội muội, cũng tiện trách móc lời gì, chỉ giọng hỏi.

      - Chỗ ngồi này là của ta!

      Tiểu nương chu chiếc miệng nhắn đáng .

      - Di?

      - Tuy rằng ta bình thường phải luôn tới nơi này, nhưng mỗi lần đến ta đều ngồi ở đây.

      Thanh non nớt của tiểu nương tiếp tục cất lên.

      - Công tử, ngại ngùng, Thái tiểu thư đích xác có thói quen ngồi ở chỗ này, nhưng vì ta nhìn thấy nhiều ngày mà nàng chưa tới, ngài lại ưa thích vị trí này cho nên mới để ngài ngồi đây, chỉ là nghĩ tới…

      Lúc này tiểu nhị cũng vội vàng chạy qua giải thích, câu kế tiếp cần hết nhưng Tần Phàm hiểu được.

      - Vậy mời tiểu muội muội cứ tự nhiên ngồi .

      Tần Phàm gật gật đầu, đứng dậy. muốn sinh thêm cố, huống chi ở bên cạnh cũng có vị trí ngắm cảnh sắc kém, hơn nữa đối phương chỉ là tiểu nương, chút phong độ nhường nhịn vẫn phải có.

      - Ngươi thế nhưng lại gọi ta là tiểu muội muội!

      Nhưng làm Tần Phàm thể tưởng được chính là lúc này tiểu nương áo tím lại chống nạnh thở phì phì, tựa hồ có chút tức giận .

      - Làm sao vậy?

      Tần Phàm khỏi có chút ngạc nhiên.

      - Bổn nương năm nay mười bảy tuổi!

      Thiếu nữ áo tím dùng thanh non nớt gầm .

      - Ách.

      Tần Phàm ngẩn ra, ở Đại Kiền quốc mười sáu tuổi trưởng thành, mười bảy tuổi đích xác xem là , hơn nữa còn bằng tuổi với …nhưng người thiếu nữ trước mắt thấy thế nào cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi ah!

      có chút nghi hoặc, ánh mắt lơ đãng lướt qua thân thể thiếu nữ, đúng là thân hình lả lướt nảy nở, dáng người uyển chuyển, đích xác phải thân thể của tiểu nương mười hai mười ba tuổi có được.

      - Ách, nương, ngượng ngùng, trả lại vị trí này cho nương.

      Tần Phàm thu hồi ánh mắt, cười khan tiếng, trong khoảnh khắc cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

      - cần.

      Lúc này thiếu nữ lại thở phì phì trực tiếp ngồi xuống đối diện với Tần Phàm, sau đó mở miệng :

      - Ngươi ngồi xuống bồi bổn nương chuyện .

      Nghe thanh non nớt tự xưng là bổn nương, làm cho người ta cảm thấy có chút khó chịu lại có chút buồn cười. Nhưng Tần Phàm biết đối phương cũng có ác ý, hơn nữa cũng cảm thấy thiếu nữ này có chút thú vị, liền ngồi xuống vị trí của mình.

      - Hai vị chậm dùng.

      Tiểu nhị bưng thức ăn lại có chút xấu hổ rời nhanh, thoạt nhìn cũng có chút kiêng kỵ với thiếu nữ kia.

      - Nhìn dáng vẻ của ngươi giống như người của Lạc Thành, ngươi là triêu thánh giả muốn Chân Võ thánh điện ?

      lát sau, thiếu nữ nhìn thoáng qua Tần Phàm thản nhiên hỏi thăm.

      - sai.

      Tần Phàm đặt chén rượu trong tay xuống, gật đầu đáp, đối với việc này cũng cần phải giấu diếm.

      - Bổn nương nhìn người cảm thấy rất thuận mắt, ngươi tên là gì?

      Thiếu nữ lại ra vẻ thành thục hỏi.

      - Khụ khụ…

      Tần Phàm ho hai tiếng, cảm giác có chút cổ quái, miễn cưỡng cười :

      - Ách, vị nương này, ta biết nương mười bảy tuổi, cho nên nương cũng cần làm ra bộ dáng như vậy, nhìn vào thấy nương có vẻ hơi ấu trĩ.

      Thiếu nữ nghe Tần Phàm vậy khuôn mặt trắng nõn khỏi đỏ ửng lên, cả giận:

      - Ai cần ngươi lo!

      Tần Phàm mỉm cười, gì, chỉ cầm chén rượu bàn lên uống hớp.

      - Uy, ta gọi là Thái Dao, rốt cục ngươi tên là gì chứ?

      Thấy Tần Phàm gì, thiếu nữ lại cong đôi môi nhắn, lại hỏi, nhưng dùng xưng hô “bổn nương” như trước.

      - Tần Phàm!

      Đặt chén rượu xuống, Tần Phàm thản nhiên , như vậy nhìn thiếu nữ trước mắt ngược lại thấy thuận mắt hơn nhiều.

      - Ngươi là người của Kiền Kinh Tần gia?

      Lúc này sắc mặt Thái Dao đột nhiên biến đổi, lộ ra thần sắc chán ghét.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 163: Triêu thánh giả đệ nhất nhân


      - Tại hạ chỉ đến từ cửu phẩm chân võ thế gia, tự nhiên có quan hệ gì với nhất phẩm chân võ thế gia Kiền Kinh Tần gia.


      Tần Phàm bưng chén rượu lên, bình tĩnh thong dong , mặt hề có chút gợn sóng.


      - Ngươi phải là người của Kiền Kinh Tần gia sao? phải là người đến dò hỏi tình báo của Thái gia chúng ta?


      Lúc này Thái Dao mới hòa hoãn sắc mặt, nghiêm túc nhìn Tần Phàm hỏi.


      - Ngươi là người của Lạc Thành Thái gia?


      Lúc này Tần Phàm cũng hỏi ngược lại, nhớ Tô Dương từng qua, lần này trong thập đại hành hương giả người đứng đầu chính là Lạc Thành Thái gia Thái Hiên.


      - Hừ, còn phải đến dò hỏi tình báo sao!


      Thái Dao khẽ hừ tiếng, trừng mắt .


      - Vậy chỉ có ngươi được hỏi chuyện của ta, ta hỏi ngươi lại được sao?


      Tần Phàm cười khổ giang tay, đối với kiểu chuyện của Thái Dao có chút bất đắc dĩ.


      Đôi mắt to linh động của Thái Dao chợt ngây ra, sau đó mới xoay chuyển, thanh có chút xấu hổ :


      - Xem như ngươi đúng, sai, ta chính là người của Lạc Thành Thái gia.


      Tần Phàm chỉ mỉm cười, cũng thèm để ý, lại tiếp tục uống rượu.


      - Uy uy uy, ngươi nghe được ta là người của nhất phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Thái gia, ngươi có gì tỏ vẻ sao?


      Lúc này Thái Dao lại cong miệng, có chút bất mãn .


      - Vậy ngươi nghĩ ta phải tỏ vẻ gì đây?


      Tần Phàm đặt chén rượu xuống, hờ hững . Trong lòng của làm sao tâm tư của những đại tiểu thư đại thế gia thế này, ngươi càng đối với nàng lễ độ cung kính nàng ngược lại càng xem thường ngươi. Nhưng cũng phải loại người dễ dàng hướng cường quyền cúi đầu, càng nịnh bợ người khác, cho nên cũng xem là cố ý làm như vậy.


      - Có chút người khi biết ngươi là người của nhất phẩm chân võ thế gia, hận thể quỳ xuống lấy lòng, nhưng ngươi tệ, có thể cùng ta giao bằng hữu.


      Tiếp theo lại nghe Thái Dao mở miệng , quả nhiên nàng ngược lại cảm thấy hứng thú với Tần Phàm.


      - Tại hạ cho rằng giao bằng hữu chính là chuyện riêng của hai người, có quan hệ gì tới gia thế hay thực lực. Nếu như ngươi ưa thích cả ngày đem câu nhất phẩm chân võ thế gia bắt miệng, bản thân ta còn phải suy nghĩ lại có tư cách làm bằng hữu của ta hay .


      Tần Phàm cũng bình tĩnh đáp.


      Lúc này Thái Dao khỏi chợt ngẩn ra.


      - Ngươi rất thú vị, khác hẳn với những người khác.


      lát sau Thái Dao chợt lộ ra dáng tươi cười động lòng người, lúc này khi nàng cười rộ lên mị ý vầng trán thản nhiên toát ra, gương mặt non nớt đáng lúc này cũng tăng thêm vài phần phong vận.


      - Như nhau thôi.


      Tần Phàm cầm chén rượu trong tay đưa lên hướng Thái Dao ý bảo. Thiếu nữ trước mắt xem như ngây thơ rực rỡ, có gì xảo trá, hơn nữa tuy rằng cố ý phải kết giao cùng nhất phẩm chân võ thế gia, nhưng nếu có thể có quan hệ hữu hảo chung quy có chỗ xấu, cho nên Thái Dao cũng đáng giá cho giao kết.


      - Tốt, trước kia ta rất ít uống rượu, hôm nay ta cùng ngươi uống chén.


      Thái Dao có chút vui vẻ cầm chén rượu rót nửa chén, sau đó cụng chén với Tần Phàm, liền uống cạn, trong giây lát gương mặt lên vẻ đỏ ửng say lòng người, tăng thêm vài phần đáng .


      Tần Phàm mỉm cười, cũng uống cạn chén.


      - Ca!


      Vừa mới đặt chén rượu xuống, liền nghe thấy Thái Dao đột nhiên đứng lên hướng thang lầu ba lên tiếng kêu to, thanh của nàng tuy có vẻ non nớt nhưng thập phần to .


      Tần Phàm nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy đệ tử thế gia định lên lầu bốn chợt ngừng chân lại, nghe Thái Dao kêu to liền chậm rãi hướng bên này tới, bước chân thong dong, khí độ bất phàm.


      Người kia ước chừng hai mươi tuổi, bộ dạng tuấn, gương mặt trắng nõn sạch , mái tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, mặc bộ y phục cẩm bào màu tím dùng nguyên liệu cực kỳ tinh tế, người có uy nghiêm thản nhiên. Thái Dao gọi là ca, người này tự nhiên cũng là người của nhất phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Thái gia.


      - Ca, sao huynh cũng tới đây?


      Thấy nam tử kia tới, Thái Dao vui mừng đứng lên, thân mật khoác tay lên cánh tay hỏi.


      - Hẹn mấy người bằng hữu gặp nhau chút, nha đầu, muội có muốn cùng ca lên lầu chín hay ?


      Người kia lộ ra nụ cười thân thiết, thoạt nhìn thập phần sủng nịch đối với muội muội của mình.


      - , muội thích ở đây, hơn nữa muội vừa kết giao người bằng hữu.


      Thái Dao lắc lắc đầu , sau đó nhảy nhót đem người dẫn tới bên cạnh bàn của Tần Phàm, giới thiệu:


      - Vị này chính là ca ca của ta, Thái Hiên.


      Tần Phàm nghe tên người này khỏi nao nao, người này chính là người đứng hàng thứ nhất trong thập đại triêu thánh giả Thái Hiên?


      - Vị này chính là…


      Thái Hiên thấy Thái Dao cùng người lạ ngồi chung chỗ, cũng có vẻ nghi hoặc.


      - Tại hạ Tần Phàm, lần này cũng là triêu thánh giả Chân Võ thánh điện.


      Tần Phàm chỉ đành lễ phép đứng lên, trong miệng bình tĩnh thong dong , cũng bởi vì đối phương là người của nhất phẩm chân võ thế gia mà lộ ra thần sắc lấy lòng.


      - Người của Kiền Kinh Tần gia?


      Cũng giống như Thái Dao, Thái Hiên cũng có đồng dạng nghi vấn, sau đó kỳ quái chuyển hướng nhìn thoáng qua Thái Dao, biết muội muội này của mình xưa nay hề có cảm tình gì với người của Kiền Kinh Tần gia.


      - phải, chỉ đến từ cửu phẩm chân võ thế gia, cũng phải Kiền Kinh Tần gia.


      Thái Dao vội vàng giúp Tần Phàm giải thích.


      - sai, tại hạ đến từ cửu phẩm chân võ thế gia Nam Phong Tần gia.


      Tần Phàm cũng giấu diếm, dù sao lấy năng lực của nhất phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Thái gia, muốn tra ra thân phận chân của cũng có gì là khó khăn.


      - Nga?


      Trong lòng Thái Hiên khỏi hơi có chút kinh ngạc, ngờ đệ tử của cửu phẩm chân võ thế gia ở trước mặt mình có thể thong dong tự tin đến như thế, cũng có thể bảo trì dáng vẻ hờ hững cùng khí độ. Hơn nữa muội muội này của nhìn qua có vẻ như hiền hòa, nhưng người có thể làm cho nàng xưng là bằng hữu quả ít càng thêm ít.


      - biết các hạ có để ý tại hạ cũng cùng xá muội ngồi chung hay ?


      lát sau Thái Hiên mỉm cười, nhìn Tần Phàm hỏi.


      - Mời.


      Tần Phàm cũng chút giả vờ, đưa tay ý mời đối phương cùng ngồi xuống, sau đó có tiểu nhị ân cần chạy tới.


      - Ca, huynh phải muốn lên lầu chín hay sao?


      Lúc này Thái Dao ở bên cũng chu cái miệng nhắn, bất mãn .


      - Cứ để cho bọn họ đợi chút .


      Thái Hiên thản nhiên đáp, sau đó liền thong dong ngồi xuống đối diện với Tần Phàm, khí độ làm người thuyết phục.


      Lúc này tiểu nhị cũng cảm thấy ngây ra, có thể ở lầu chín dùng cơm đều là đệ tử ngoài tam phẩm chân võ thế gia, tại Thái Hiên thiếu gia thế nhưng vì đệ tử cửu phẩm chân võ thế gia lại tình nguyện cho bọn họ ngồi đợi mình. cẩn thận quan sát Tần Phàm, phát người này y phục bình thường, kém khá xa so với những đệ tử chân võ thế gia khác, trong lòng khỏi càng thêm nghi hoặc, nhưng việc này cũng tới phiên tiểu nhị như tùy tiện chen miệng, cho nên rất nhanh cung kính lui xuống.


      Sau khi Thái Hiên ngồi xuống, Tần Phàm cũng thầm quan sát thực lực của , phát đệ nhất nhân triêu thánh giả lần này quả nhiên danh bất hư truyền, giơ tay nhấc chân bình tĩnh tự tin, thân khí chất đều thu liễm, hoàn toàn hề bộc lộ ra ngoài. Theo Cổ Mặc dò xét, Thái Hiên đích là có được thực lực ngoài tứ cấp tiên thiên võ sư, còn mơ hồ muốn đột phá cấp năm.


      Làm Tần Phàm kinh ngạc chính là khi Thái Hiên bưng lên chén rượu, chén rượu liền lên vài tia nhiệt khí, thế nhưng có thể vận dụng nguyên khí làm nóng rượu! Nhất định phải vận dụng nguyên khí cực kỳ thuần thục mới có thể làm được.


      Kỳ đường Tần Phàm dùng Trung Võ Hoàn đột phá lên thất cấp võ sư cảnh giới, hơn nữa dược lực luyện hóa xong, tùy thời đều có thể tiến vào cửu cấp võ sư cảnh giới, nhưng trước khi còn chưa đột phá tới tiên thiên, cảm giác mình phải là đối thủ của Thái Hiên ngồi trước mặt.

      - Tại hạ chỉ đến từ cửu phẩm chân võ thế gia, tự nhiên có quan hệ gì với nhất phẩm chân võ thế gia Kiền Kinh Tần gia.

      Tần Phàm bưng chén rượu lên, bình tĩnh thong dong , mặt hề có chút gợn sóng.

      - Ngươi phải là người của Kiền Kinh Tần gia sao? phải là người đến dò hỏi tình báo của Thái gia chúng ta?

      Lúc này Thái Dao mới hòa hoãn sắc mặt, nghiêm túc nhìn Tần Phàm hỏi.

      - Ngươi là người của Lạc Thành Thái gia?

      Lúc này Tần Phàm cũng hỏi ngược lại, nhớ Tô Dương từng qua, lần này trong thập đại hành hương giả người đứng đầu chính là Lạc Thành Thái gia Thái Hiên.

      - Hừ, còn phải đến dò hỏi tình báo sao!

      Thái Dao khẽ hừ tiếng, trừng mắt .

      - Vậy chỉ có ngươi được hỏi chuyện của ta, ta hỏi ngươi lại được sao?

      Tần Phàm cười khổ giang tay, đối với kiểu chuyện của Thái Dao có chút bất đắc dĩ.

      Đôi mắt to linh động của Thái Dao chợt ngây ra, sau đó mới xoay chuyển, thanh có chút xấu hổ :

      - Xem như ngươi đúng, sai, ta chính là người của Lạc Thành Thái gia.

      Tần Phàm chỉ mỉm cười, cũng thèm để ý, lại tiếp tục uống rượu.

      - Uy uy uy, ngươi nghe được ta là người của nhất phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Thái gia, ngươi có gì tỏ vẻ sao?

      Lúc này Thái Dao lại cong miệng, có chút bất mãn .

      - Vậy ngươi nghĩ ta phải tỏ vẻ gì đây?

      Tần Phàm đặt chén rượu xuống, hờ hững . Trong lòng của làm sao tâm tư của những đại tiểu thư đại thế gia thế này, ngươi càng đối với nàng lễ độ cung kính nàng ngược lại càng xem thường ngươi. Nhưng cũng phải loại người dễ dàng hướng cường quyền cúi đầu, càng nịnh bợ người khác, cho nên cũng xem là cố ý làm như vậy.

      - Có chút người khi biết ngươi là người của nhất phẩm chân võ thế gia, hận thể quỳ xuống lấy lòng, nhưng ngươi tệ, có thể cùng ta giao bằng hữu.

      Tiếp theo lại nghe Thái Dao mở miệng , quả nhiên nàng ngược lại cảm thấy hứng thú với Tần Phàm.

      - Tại hạ cho rằng giao bằng hữu chính là chuyện riêng của hai người, có quan hệ gì tới gia thế hay thực lực. Nếu như ngươi ưa thích cả ngày đem câu nhất phẩm chân võ thế gia bắt miệng, bản thân ta còn phải suy nghĩ lại có tư cách làm bằng hữu của ta hay .

      Tần Phàm cũng bình tĩnh đáp.

      Lúc này Thái Dao khỏi chợt ngẩn ra.

      - Ngươi rất thú vị, khác hẳn với những người khác.

      lát sau Thái Dao chợt lộ ra dáng tươi cười động lòng người, lúc này khi nàng cười rộ lên mị ý vầng trán thản nhiên toát ra, gương mặt non nớt đáng lúc này cũng tăng thêm vài phần phong vận.

      - Như nhau thôi.

      Tần Phàm cầm chén rượu trong tay đưa lên hướng Thái Dao ý bảo. Thiếu nữ trước mắt xem như ngây thơ rực rỡ, có gì xảo trá, hơn nữa tuy rằng cố ý phải kết giao cùng nhất phẩm chân võ thế gia, nhưng nếu có thể có quan hệ hữu hảo chung quy có chỗ xấu, cho nên Thái Dao cũng đáng giá cho giao kết.

      - Tốt, trước kia ta rất ít uống rượu, hôm nay ta cùng ngươi uống chén.

      Thái Dao có chút vui vẻ cầm chén rượu rót nửa chén, sau đó cụng chén với Tần Phàm, liền uống cạn, trong giây lát gương mặt lên vẻ đỏ ửng say lòng người, tăng thêm vài phần đáng .

      Tần Phàm mỉm cười, cũng uống cạn chén.

      - Ca!

      Vừa mới đặt chén rượu xuống, liền nghe thấy Thái Dao đột nhiên đứng lên hướng thang lầu ba lên tiếng kêu to, thanh của nàng tuy có vẻ non nớt nhưng thập phần to .

      Tần Phàm nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy đệ tử thế gia định lên lầu bốn chợt ngừng chân lại, nghe Thái Dao kêu to liền chậm rãi hướng bên này tới, bước chân thong dong, khí độ bất phàm.

      Người kia ước chừng hai mươi tuổi, bộ dạng tuấn, gương mặt trắng nõn sạch , mái tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, mặc bộ y phục cẩm bào màu tím dùng nguyên liệu cực kỳ tinh tế, người có uy nghiêm thản nhiên. Thái Dao gọi là ca, người này tự nhiên cũng là người của nhất phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Thái gia.

      - Ca, sao huynh cũng tới đây?

      Thấy nam tử kia tới, Thái Dao vui mừng đứng lên, thân mật khoác tay lên cánh tay hỏi.

      - Hẹn mấy người bằng hữu gặp nhau chút, nha đầu, muội có muốn cùng ca lên lầu chín hay ?

      Người kia lộ ra nụ cười thân thiết, thoạt nhìn thập phần sủng nịch đối với muội muội của mình.

      - , muội thích ở đây, hơn nữa muội vừa kết giao người bằng hữu.

      Thái Dao lắc lắc đầu , sau đó nhảy nhót đem người dẫn tới bên cạnh bàn của Tần Phàm, giới thiệu:

      - Vị này chính là ca ca của ta, Thái Hiên.

      Tần Phàm nghe tên người này khỏi nao nao, người này chính là người đứng hàng thứ nhất trong thập đại triêu thánh giả Thái Hiên?

      - Vị này chính là…

      Thái Hiên thấy Thái Dao cùng người lạ ngồi chung chỗ, cũng có vẻ nghi hoặc.

      - Tại hạ Tần Phàm, lần này cũng là triêu thánh giả Chân Võ thánh điện.

      Tần Phàm chỉ đành lễ phép đứng lên, trong miệng bình tĩnh thong dong , cũng bởi vì đối phương là người của nhất phẩm chân võ thế gia mà lộ ra thần sắc lấy lòng.

      - Người của Kiền Kinh Tần gia?

      Cũng giống như Thái Dao, Thái Hiên cũng có đồng dạng nghi vấn, sau đó kỳ quái chuyển hướng nhìn thoáng qua Thái Dao, biết muội muội này của mình xưa nay hề có cảm tình gì với người của Kiền Kinh Tần gia.

      - phải, chỉ đến từ cửu phẩm chân võ thế gia, cũng phải Kiền Kinh Tần gia.

      Thái Dao vội vàng giúp Tần Phàm giải thích.

      - sai, tại hạ đến từ cửu phẩm chân võ thế gia Nam Phong Tần gia.

      Tần Phàm cũng giấu diếm, dù sao lấy năng lực của nhất phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Thái gia, muốn tra ra thân phận chân của cũng có gì là khó khăn.

      - Nga?

      Trong lòng Thái Hiên khỏi hơi có chút kinh ngạc, ngờ đệ tử của cửu phẩm chân võ thế gia ở trước mặt mình có thể thong dong tự tin đến như thế, cũng có thể bảo trì dáng vẻ hờ hững cùng khí độ. Hơn nữa muội muội này của nhìn qua có vẻ như hiền hòa, nhưng người có thể làm cho nàng xưng là bằng hữu quả ít càng thêm ít.

      - biết các hạ có để ý tại hạ cũng cùng xá muội ngồi chung hay ?

      lát sau Thái Hiên mỉm cười, nhìn Tần Phàm hỏi.

      - Mời.

      Tần Phàm cũng chút giả vờ, đưa tay ý mời đối phương cùng ngồi xuống, sau đó có tiểu nhị ân cần chạy tới.

      - Ca, huynh phải muốn lên lầu chín hay sao?

      Lúc này Thái Dao ở bên cũng chu cái miệng nhắn, bất mãn .

      - Cứ để cho bọn họ đợi chút .

      Thái Hiên thản nhiên đáp, sau đó liền thong dong ngồi xuống đối diện với Tần Phàm, khí độ làm người thuyết phục.

      Lúc này tiểu nhị cũng cảm thấy ngây ra, có thể ở lầu chín dùng cơm đều là đệ tử ngoài tam phẩm chân võ thế gia, tại Thái Hiên thiếu gia thế nhưng vì đệ tử cửu phẩm chân võ thế gia lại tình nguyện cho bọn họ ngồi đợi mình. cẩn thận quan sát Tần Phàm, phát người này y phục bình thường, kém khá xa so với những đệ tử chân võ thế gia khác, trong lòng khỏi càng thêm nghi hoặc, nhưng việc này cũng tới phiên tiểu nhị như tùy tiện chen miệng, cho nên rất nhanh cung kính lui xuống.

      Sau khi Thái Hiên ngồi xuống, Tần Phàm cũng thầm quan sát thực lực của , phát đệ nhất nhân triêu thánh giả lần này quả nhiên danh bất hư truyền, giơ tay nhấc chân bình tĩnh tự tin, thân khí chất đều thu liễm, hoàn toàn hề bộc lộ ra ngoài. Theo Cổ Mặc dò xét, Thái Hiên đích là có được thực lực ngoài tứ cấp tiên thiên võ sư, còn mơ hồ muốn đột phá cấp năm.

      Làm Tần Phàm kinh ngạc chính là khi Thái Hiên bưng lên chén rượu, chén rượu liền lên vài tia nhiệt khí, thế nhưng có thể vận dụng nguyên khí làm nóng rượu! Nhất định phải vận dụng nguyên khí cực kỳ thuần thục mới có thể làm được.

      Kỳ đường Tần Phàm dùng Trung Võ Hoàn đột phá lên thất cấp võ sư cảnh giới, hơn nữa dược lực luyện hóa xong, tùy thời đều có thể tiến vào cửu cấp võ sư cảnh giới, nhưng trước khi còn chưa đột phá tới tiên thiên, cảm giác mình phải là đối thủ của Thái Hiên ngồi trước mặt.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 164: Minh Nguyệt Lâu phong ba

      Thái Hiên dù sao cũng có ước hẹn với người, nên chỉ ngồi chút lên lầu chín, lúc có gọi Thái Dao cùng nhưng nàng chịu đáp ứng.

      - Uy, ngươi cũng biết ca ca của ta đứng hàng thứ nhất trong triêu thánh giả, ngươi ở trước mặt cũng còn dám bất kính như vậy sao.

      Thấy Thái Hiên , Thái Dao có chút kỳ dị nhìn Tần Phàm, đối với thiếu niên đến từ cửu phẩm chân võ thế gia bình thường lại mơ hồ cảm thấy có điểm nhìn thấu.

      - Ta cũng có gì bất kính ah?

      Tần Phàm bất đắc dĩ nhún vai , chỉ là bày tỏ kiểu tôn kính lấy lòng như những người khác mà thôi.

      - Cho dù là đệ tử của nhị phẩm hay tam phẩm chân võ thế gia khi gặp ca ca của ta đều phải lễ độ cung kính, chỉ có ngươi là thấy tỏ ý tứ gì.

      Thái Dao nhướng mắt , sau đó chớp chớp đôi mắt đáng nhìn Tần Phàm :

      - Nhưng cũng bởi vì ngươi giống người thường, ta cùng ca ca mới có thể xem trọng ngươi, ta nhìn ra được ca ca của ta cũng thập phần thưởng thức ngươi.

      Tần Phàm chỉ mỉm cười, gì thêm. Tuy rằng tại xem ra giống như ngang hàng giao kết lẫn nhau, nhưng trong lòng biết những đệ tử xuất thân từ đại thế gia, nhất là nhất phẩm chân võ thế gia, vô luận là Thái Hiên hay Thái Dao khi chuyện vẫn luôn có cảm giác thản nhiên ưu việt, cách nhìn về dòng dõi vẫn mơ hồ có tồn tại.

      - Uy, lần này đối với chuyện triêu thánh, ngươi biết được bao nhiêu?

      Lúc này Thái Dao đột nhiên hỏi.

      - Dù sao là biết được nhiều hơn ngươi, ngươi có tin tức gì có thể cho tại hạ biết ?

      Tần Phàm cười cười , Thái gia là nhất phẩm chân võ thế gia ở gần Kiền Kinh nhất, nằm trong khu trung tâm Đại Kiền quốc, tin tức bọn họ biết được tự nhiên là phải nhiều hơn ít.

      - Còn phải đến dò hỏi tình báo sao?

      Thái Dao lại lầm bầm .

      - Vậy cũng chỉ cho phép ngươi dò hỏi, cho phép ta dò hỏi ah?

      Tần Phàm lại giang tay, vô tội .

      Sau đó hai người nhìn nhau cười.

      - Được rồi, ta xem ngươi là bằng hữu mới cho ngươi biết, lần này nơi thí luyện triêu thánh kỳ chỉ riêng nằm trong biên giới của Đại Kiền, hơn nữa còn có quốc gia khác ngoài Đại Kiền tham gia.

      Thái Dao giọng , tựa hồ là sợ bị người khác nghe thấy.

      - Còn có quốc gia khác tham gia?

      Tần Phàm nghe được tin tức này khỏi hít sâu hơi khí lạnh, chỉ riêng Đại Kiền quốc có tới mười mấy tiên thiên võ sư, biết những quốc gia khác lại có bao nhiêu thiên tài cường giả? Tóm lại ngày triêu thánh lần này càng lúc càng gian nan.

      - chỉ có như thế, còn có bí mật lớn, ngươi có muốn biết hay ?

      Thái Dao lại hạ giọng, bộ dạng như vô cùng trịnh trọng .

      Tần Phàm gật gật đầu.

      - Lần này triêu thánh thí luyện, bổn tiểu thư cũng tham gia.

      Thái Dao thấy bộ dạng chờ mong của Tần Phàm, sau đó mới buồn cười .

      - Đây là bí mật lớn lao ah.

      mặt Tần Phàm co rút, nhưng mặc dù bị trêu đùa, nhưng vẫn cảm thấy được có chút ngoài ý muốn, ngũ phẩm chân võ thế gia trở lên mỗi nhà có được ba đại biểu triêu thánh giả, nhưng Thái Dao có thể tham gia cũng thực lực của nàng kém, mà Tần Phàm ngồi lâu với nàng như vậy mà vẫn phát giác!

      - Lần này bổn võ thánh xem như nhìn sơ sót người, nha đầu đích che giấu thực lực, tuy rằng thoạt nhìn chỉ có thực lực tứ ngũ cấp võ sư, nhưng thực tế rất có thể đột phá tới tiên thiên cảnh giới. Như vậy xem ra tiểu tử Thái Hiên vừa rồi rất có thể còn che giấu thực lực, năng lượng của nhất phẩm chân võ thế gia quả nhiên đáng sợ.

      Lúc này thanh Cổ Mặc chợt vang lên bên tai Tần Phàm.

      Tần Phàm nghe được Cổ Mặc truyền , khỏi càng thêm kinh ngạc, trịnh trọng ngẩng đầu đánh giá thiếu nữ đối diện lần nữa, Thái Dao thoạt nhìn chỉ là tiểu nương ôn nhu yếu ớt, bộ dạng thiên chân khả ái, khó có thể tưởng tượng nàng lại có được thực lực mạnh như vậy.

      - Nhìn cái gì? bất ngờ ?

      Thái Dao có chút đắc ý , tuy rằng nàng mười bảy tuổi nhưng ít động tác hành vi vẫn giống như tiểu nương chỉ mới mười hai mười ba tuổi, ra lại tương xứng với gương mặt của nàng.

      - Ân, thể tưởng được tuổi của nương cùng thực lực đều là thâm tàng bất lộ.

      Tần Phàm bất đắc dĩ cười khổ .

      - Hi vọng lần này ca ca của ta nhìn lầm, có thể trong triêu thánh thí luyện lần này ngươi phát huy rất tốt , nhưng nếu trong thí luyện mà gặp ngươi, bổn tiểu thư có thể hạ thủ lưu tình đâu.

      Thái Dao lại đáng mở trừng đôi mắt .

      Tần Phàm thản nhiên nhún nhún vai sao cả.

      - Dao Dao, nàng cũng ở đây sao?

      Nhưng đúng lúc này, lại có thanh từ bên kia thang lầu truyền tới.

      - Đây cũng là ca ca của ngươi sao?

      Tần Phàm nghi hoặc hỏi, khóe mắt nhìn qua liền thấy bạch y thanh niên, ước chừng hai mươi tuổi mang theo nụ cười ôn hòa hướng bên này tới, gương mặt xem như tuấn, nhưng ánh mắt hẹp dài, vầng trán hẹp hòi, lại chứa chút vẻ nham hiểm.

      - Phi, ta mới có ca ca như vậy, đừng để ý tới , thấy ta cảm thấy ghê tởm.

      Lúc này Thái Dao lại phi tiếng, giả vờ cúi đầu ăn uống, xem người nọ.

      - Ách…

      mặt Tần Phàm rút rút, trong khoảnh khắc cũng có chút xấu hổ.

      - Dao Dao, ta cùng Hiên thiếu hẹn ở lầu chín cùng nhau ngắm trăng, cùng nhau chứ?

      Người kia tựa hồ cũng phát Thái Dao cố ý thèm để ý chính mình, nhưng da mặt của cũng đủ dày, sắc mặt vẫn thay đổi, vẫn cười với Thái Dao.

      - Ca ca của ta muốn lên rồi, La Phỉ, ngươi muốn , đừng đến phiền bổn tiểu thư.

      Thái Dao thấy nam tử kia dính bên bàn chịu , chỉ đành ngẩng đầu lên kiên nhẫn .

      Tần Phàm chỉ lẳng lặng nhìn màn này, gì. Nhưng đại khái có thể đoán được nam tử tên La Phỉ hẳn là người theo đuổi Thái Dao, nhưng Thái Dao lại thích .

      Nhưng những chuyện này quan hệ gì tới .

      - Vị này chính là…

      Bất quá La Phỉ được Thái Dao đáp lại, cũng xoay mặt nhìn Tần Phàm, ánh mắt hẹp dài híp lại, lên tiếng hỏi.

      - Ách, ta chỉ là thực khách bình thường mà thôi, hai vị tiếp tục là được, cần để ý tới ta.

      Tần Phàm ngẩng đầu lên vẻ mặt vô tội .

      - Vậy biết vị huynh đệ này có thể đem vị trí tặng cho ta hay ? Lần này rượu cùng thức ăn tính cho La mỗ vậy!

      Lúc này La Phỉ lộ ra nét cười ôn hòa .

      - Ha ha, tự nhiên là có thể, vậy cảm ơn nhiều.

      Tần Phàm cười , dù thế nào nữa ăn uống no đủ, cũng cần ở lại chỗ này gây chuyện thị phi, Thái Dao là người của nhất phẩm chân võ thế gia, hơn nữa ca ca Thái Hiên của nàng cũng ở trong Minh Nguyệt Lâu, tự nhiên cần tới phải hùng cứu mỹ nhân.

      - Uy, ngươi như vậy rồi?

      Lúc này Thái Dao rốt cục nhịn được lên tiếng.

      - Di? Các ngươi nhận thức?

      La Phỉ thấy Thái Dao mở miệng, nghi hoặc nhìn Tần Phàm hỏi.

      - Mới vừa quen biết, bình thủy tương phùng mà thôi.

      Tần Phàm cười khan , sau đó chắp tay với Thái Dao:

      - Thái tiểu thư, có cơ hội gặp lại.

      Tiếp theo liền xoay người lại, lập tức hướng thang lầu tới, cũng nên rời khỏi Minh Nguyệt Lâu tìm khách điếm ở trọ.

      - Ta cũng ăn!

      Thái Dao thở phì phì , sau đó liền trực tiếp ra phía trước, thế nhưng lại dỗi hơn kéo lấy cánh tay Tần Phàm!

      Tần Phàm cùng La Phỉ đồng thời cứng đờ trong nháy mắt.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 165: Cửu cấp võ sư đỉnh phong

      thể làn da của Thái Dao phấn điêu ngọc mài, mắt to mũi thon, tuy rằng trời sinh gương mặt non nớt tao nhã ôn nhu như Tần Li, cũng lãnh diễm liêu nhân như Kỷ Huyên Nhi, nhưng lại xinh xắn đáng , là tiểu mỹ nữ nhà bên làm lòng người thương tiếc, hơn nữa giữa chân mày còn có tia mị ý mơ màng, lại tăng thêm loại phong tình khác hẳn.

      Có thể biết được nàng ở Lạc Thành tất nhiên cũng có ít người theo đuổi.

      Nhưng mà Tần Phàm cảm thấy được mình vô phúc tiêu thụ.

      - Thái tiểu thư, ngươi làm như vậy là có ý gì?

      Đối mặt với hành vi thình lình của Thái Dao, Tần Phàm nhướng mày, trong lòng khỏi cảm thấy được có chút thoải mái. chỉ vừa quen biết với Thái Dao, tuy rằng có thể cùng trò chuyện vài câu, nhiều lắm xem như bằng hữu bình thường, nhưng động tác này của nàng cũng rước lấy cho ít phiền toái.

      Lúc này Thái Dao cũng nhịn được đỏ mặt, vừa rồi nàng chỉ là vì nhất thời tức giận Tần Phàm bỏ như vậy mà thôi, nhưng sau khi qua cũng ý thức được mình làm như vậy là ổn thỏa, liền giọng xin lỗi:

      - Ngượng ngùng, ta biết làm như vậy cho ngươi thêm phiền toái, nhưng La Phỉ là rất đáng ghét, ngươi giúp ta chút, xem như Thái Dao này thiếu ngươi nhân tình.

      Tần Phàm trầm mặc , nhìn ra được thân phận của La Phỉ thấp, có thể có tư cách quang minh chính đại truy đuổi Thái Dao, ít nhất phải là nhị phẩm chân võ thế gia, thậm chí là nhất phẩm chân võ thế gia. Hơn nữa tại La Phỉ còn chưa đắc tội với , với thực lực tại của tự dưng gặp phải địch nhân như vậy đương nhiên là khôn ngoan. Nhưng làm người của Lạc Thành Thái gia, nhân tình của Thái Dao cũng xem như có trọng lượng nhất định.

      - Vị huynh đài này, còn chưa thỉnh giáo, nhanh như vậy vội vã sao?

      Lúc này mặt La Phỉ đứng sau lưng lên nét hung ác nham hiểm, Thái Dao làm như vậy thể nghi ngờ là đánh vào mặt của ngay trước mặt công chúng, mà muốn bắt về mặt mũi, chỉ có thể tìm lại người Tần Phàm.

      Sắc mặt Tần Phàm trầm xuống, biết nên tới cuối cùng phải tới, mà ở bên cạnh lúc này thân thể Thái Dao tựa hồ còn dựa sát hơn chút, dùng ánh mắt đáng thương nhìn , mà giữa chân mày phát ra tia mị ý phối hợp cùng gương mặt thiên chân khả ái của nàng, có chút làm cho người ta đành lòng cự tuyệt.

      Sau đó chợt thấy thân ảnh La Phỉ lóe lên, đảo mắt tới trước mặt Tần Phàm cùng Thái Dao.

      - Tại hạ Lạc Thành nhị phẩm chân võ thế gia La Phỉ, biết tôn tính đại danh của các hạ?

      La Phỉ nhìn Tần Phàm, sau đó đưa bàn tay, mặt như tươi cười, làm ra bộ dạng nho nhã lễ độ như muốn bắt tay với .

      - Tần Phàm!

      Tần Phàm thản nhiên đáp, cũng bắt tay La Phỉ. Loại thái độ ràng là muốn tranh đoạt tình nhân, muốn mượn bản thân mình tìm về mặt mũi, nhưng mặt còn mang theo dáng tươi cười chân như vậy, cùng bắt tay cũng cảm giác làm ô uế tay của mình.

      - Ngươi là người của Kiền Kinh Tần gia?

      La Phỉ ngẩn ra, bàn tay vươn ra nhịn được thoáng run lên.

      Tần Phàm chỉ nhàn nhạt cười, cũng chuyện, phủ nhận cũng thừa nhận. Nếu kết giao bằng hữu mới cần báo ra thân phận chân của mình, nhưng tại là gây ra địch nhân, tự nhiên ngu xuẩn đem thân phận của mình ra. Dù sao nữa giữa cùng Kiền Kinh Tần gia cũng rất có “sâu xa”, tại mượn danh hiệu tới dùng chút cũng có gì.

      - tại chúng ta có thể ly khai .

      bên Thái Dao bất mãn cong miệng , sau đó kéo tay Tần Phàm vòng qua La Phỉ lập tức xuống dưới lầu.

      - có khả năng, Dao Dao phải rất chán ghét Kiền Kinh Tần gia sao…

      Phía sau La Phỉ nhìn thân ảnh hai người rời , sắc mặt hết sức trầm khó coi, Kiền Kinh Tần gia là nhất phẩm chân võ thế gia, tự giác biết được mình còn kém hơn họ.

      - Còn gọi ta Dao Dao, giống như rất quen thuộc với vậy, ghê tởm chết ta.

      Vừa xuống lầu, Thái Dao vừa giọng lẩm bẩm , mà ở bên cạnh Tần Phàm tự nhiên chỉ có thể cười khổ thôi.

      - Tốt lắm, tại có thể buông tay ra rồi chứ?

      tới dưới lầu, phát La Phỉ cũng tiếp tục theo, Tần Phàm bất đắc dĩ .

      - Uy, ngươi có biết trong Lạc Thành có bao nhiêu nam tử muốn ta cặp tay đường như vậy hay , nhìn ngươi còn làm ra bộ dạng như tình nguyện!

      Sắc mặt Thái Dao ửng đỏ buông lỏng tay ra, bất mãn .

      Vẻ mặt Tần Phàm rút rút, vậy phải xem là trường hợp gì , vừa rồi nàng cặp tay chính là làm cho phải đắc tội với nhị phẩm chân võ thế gia. Nhưng đối với tiểu nương tinh quái như thế, muốn tức giận cũng khó thể làm được như ý.

      - có chuyện gì, chúng ta bây giờ tạm biệt .

      Tần Phàm mở miệng , tới lúc nên tìm khách sạn ở trọ. tính toán đêm nay lại dùng tiếp hai viên Trung Võ Hoàn nâng cảnh giới lên cửu cấp võ sư đỉnh phong.

      - Uy, nhìn bộ dáng của ngươi làm gì phải khẩn cấp rời khỏi như vậy, bổn tiểu thư có chán ghét như vậy hay sao!

      Thái Dao trừng mắt nhìn Tần Phàm, bất mãn .

      Tần Phàm gì, chỉ vô tội nhún vai.

      - Được rồi, ta thiếu ngươi nhân tình, bổn tiểu thư chưa bao giờ nuốt lời, nếu lần này trong thí luyện triêu thánh gặp được ngươi, ta giúp ngươi chút là được.

      Thái Dao bĩu môi , sau đó liền xoay người lại trước.

      Lưu lại Tần Phàm đứng tại chỗ có chút ngạc nhiên, ở trong thí luyện triêu thánh giúp đỡ mình? Nha đầu kia có năng lượng lớn như vậy sao?

      Cười khổ tiếng, cũng nhanh rời khỏi nơi đó, tìm khách điếm ở lại. Bởi vì ngày triêu thánh khai mạc, ít thương hộ hoặc là ít tùy tùng đại thế gia đều theo vào kinh, cho nên tại phòng ở trong Lạc Thành cũng biến thành khẩn trương, Tần Phàm xem như gặp may mắn, vừa vặn còn tìm được gian cuối cùng.

      Đêm dài yên tĩnh, Tần Phàm ngồi xếp bằng giường, nhắm mắt, ngũ tâm hướng thiên, dùng viên Trung Võ Hoàn, dược lực rất nhanh phát tán, lực đánh cường đại ngừng đập lên khí lực của Tần Phàm, vốn với cường độ khí lực tại của tự nhiên rất dễ dàng thừa nhận xuống dưới.

      Cả võ sư cảnh giới cơ hồ đều dùng đan dược đến đề cao cảnh giới, điều này đối với luyện dược sư bình thường mà là chuyện thể tưởng tượng! Bởi vì bọn họ căn bản có được khí lực cường đại như vậy luôn ngừng dùng luyện dược, nhưng vì có được ma chủng, Tần Phàm cũng đem chuyện thể biến thành có thể.

      Thất cách võ điền chậm rãi tràn đầy võ khí, võ khí mới sinh ra bắt đầu chảy tới võ điền bát cách, nhưng còn nhiều hơn phân nửa cách!

      Bát cấp võ sư thành!

      Cảnh giới tăng lên nhìn qua như đơn giản, nhưng chỉ có mình Tần Phàm có thể làm được! Hơn nữa càng thêm khó khăn gian khổ cùng nguy hiểm chịu đựng qua khi luyện hóa ma chủng, hôm nay hưởng thụ thành quả là nên có!

      Bỏ viên Trung Võ Hoàn thứ hai vào miệng, trận lực lượng đánh vào còn kịch liệt hơn khi nãy truyền đến, Tần Phàm cau mày, nhưng trải qua nhiều lần kinh nghiệm dùng dược, có chuẩn bị tâm lý, có chút thói quen. Cho nên chỉ cắn răng, chậm rãi chịu đựng dày vò, cho tới khi võ điền cửu cách tràn đầy.

      loại cảm giác sảng khoái tràn ngập lực lượng truyền khắp toàn thân, nguyên lai cảm giác khó chịu trong thân thể hoàn toàn bị quét sạch!

      Cửu cấp võ sư đỉnh phong!

      Chỉ còn cách tiên thiên đường mà thôi!

      Thở phào nhõm Tần Phàm mở mắt.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 166: Tương hội Kiền Kinh

      Tần Phàm đạt tới cửu cấp võ sư đỉnh phong, tại chỉ cần lĩnh ngộ được nguyên mạch là có thể tùy thời bước vào tiên thiên cảnh giới.

      Sau khi luyện hóa dược lực, thử nghiệm lâu, tuy rằng bởi vì có ma chủng nên mơ hồ cảm giác được nguyên khí tồn tại, nhưng nguyên mạch vô hình vô tướng trong thiên địa vẫn chưa thể cảm ứng ra, luôn vẫn có cảm giác chỉ còn kém chút là có thể vượt qua được cánh cửa tiên thiên kia.

      Nhưng cũng biết chuyện này trong nhất thời cũng gấp được, nhất định phải bảo trì tâm tình bình tĩnh, cho nên liền nằm xuống giường nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian gần đây thấy mệt mỏi, rất nhanh ngủ say.

      Sang ngày hôm sau Tần Phàm liền khởi hành rời khỏi Lạc Thành.

      vừa lo lắng cho Điền Mông cùng Tiết Tuấn, về phương diện khác lo lắng mình ở nơi này chọc giận nhị phẩm chân võ thế gia La Phỉ, nơi này dù sao cũng là địa bàn của người kia, tuy rằng sợ nhưng muốn tiếp tục dây dưa ở nơi này.

      Về phần Thái Dao, đối với nàng chỉ là người bằng hữu bình thủy tương phùng, tương lai nếu có thể gặp lại trong thí luyện triêu thánh chiếu ứng lẫn nhau chút, nếu gặp lại chỉ xem như là khách qua đường mà thôi.

      Lạc Thành cách Kiền Kinh chỉ có nửa ngày đường , hơn nữa còn có con đường phi thường rộng lớn, thường xuyên có người phóng ngựa ngang qua, nhưng Tần Phàm chỉ chậm rãi dọc theo đường vừa vừa cảm ngộ, cố gắng mau chóng trước lễ triêu thánh có thể đột phá lên tiên thiên cảnh giới.

      Cổ Mặc biết chính là biết, hiểu chính là hiểu, người khác có chỉ dẫn thêm nhiều cũng chỉ là vô dụng, cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Bởi vì dọc theo đường Tần Phàm chậm, cho nên phải tới thời gian chạng vạng mới đến Kiền Kinh.

      - Kiền Kinh!

      Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lên tòa thành trì cao lớn, thầm nghĩ trong lòng, hơn nửa tháng đường nếm ít khổ, cũng mạo hiểm sit, cuối cùng tới Chân Võ thánh điện.

      Thoạt nhìn quy mô Kiền Kinh tuy lớn hơn Lạc Thành bao nhiêu, nhưng Tần Phàm có thể dễ dàng cảm nhận được tòa đại thành này thêm phần uy nghiêm, làm cho người ta có loại cảm giác thể xâm phạm.

      Ở cửa thành có được kim giáp thủ vệ sâm nghiêm, uy phong lẫm lẫm, cho dù là đệ tử nhất phẩm chân võ thế gia phóng ngựa đến nơi này cũng phải xuống ngựa bộ vào thành, hơn nữa còn có chút người còn phải nhận kiểm tra, phải người nào cũng được phép tiến vào trong Kiền Kinh.

      - Vào thành phải quản lý tốt tọa kỵ của các ngươi, được tùy ý phóng ngựa chạy loạn, nếu xảy ra chuyện bị thành vệ quân bắt được, mặc kệ các ngươi là ai, cho dù là nhất phẩm chân võ thế gia chúng ta cũng có quyền nghiêm túc xử lý!

      Thủ vệ phía trước nghiêm túc , ít thế gia đệ tử tại lại dám hé răng, chỉ vâng vâng dạ dạ đáp ứng.

      Kiểm tra xong bằng chứng thân phận của chính mình, Tần Phàm chậm rãi vào trong thành. Nghe Chân Võ thánh điện nằm phía sau Kiền Kinh, nhất định phải ngang qua Kiền Kinh mới có thể tới Chân Võ thánh điện, hơn nữa trước khi tới còn phải thông qua hoàng gia phê duyệt lần.

      Kiền Kinh được xem như tấm chắn trọng yếu của Chân Võ thánh điện, cam đoan thần thánh của Chân Võ thánh điện thể xâm phạm!

      Ở trong Đại Kiền quốc, thánh quyền cao hơn vương quyền. Mà hoàng gia là người phát ngôn của Chân Võ thánh điện trong quốc nội, hành sử chính là theo ý chí của Chân Võ thánh điện, cũng có thể hoàng gia kỳ cũng là chân võ thế gia, nhưng phẩm cấp cao hơn nhất phẩm chân võ thế gia mà thôi, vẫn nằm dưới quản chế của Chân Võ thánh điện.

      Chân Võ thánh điện mới là cơ cấu quyền lực cao nhất Đại Kiền quốc.

      - Tiểu Phàm!

      Mới vừa vào bên trong thành xa, Tần Phàm liền nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu vừa nhìn liền thấy Điền Mông cùng Tiết Tuấn ngồi tửu lâu gần đó chờ đợi đến.

      Tần Phàm nhìn thấy hai người liền lộ vẻ tươi cười, thoáng thở phào hơi nhõm, sau đó vẫy vẫy tay.

      Nhưng ngay sau đó mặt Tần Phàm chợt co rút lại, lộ ra thần sắc xấu hổ, nhìn thấy Điền Mông vội vã từ lầu hai nhảy xuống đất, suýt chút nữa làm đổ quầy hàng của tiểu thương bên đường.

      - Hắc hắc, xú tiểu tử, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi suốt vài ngày, thấy ngươi có việc gì là tốt rồi!

      Điền Mông cực kỳ hưng phấn chạy tới, dùng sức vỗ bả vai Tần Phàm .

      - Ta cũng lo lắng cho các ngươi, hai người sao chứ?

      Biết hai người luôn lo lắng cho chính mình, Tần Phàm cũng khỏi cảm thấy cảm động, lần này cũng tiếp tục đẩy tay Điền Mông.

      - Tiên thiên võ sư kia đuổi theo ngươi, chỉ là mấy võ sư mà chúng ta sợ gì, cuối cùng để cho ta cùng tiểu Tuấn hợp lực giải quyết hai tên, nhưng mẹ nó để hai tên bỏ chạy khó chịu!

      Điền Mông nhớ lại tình cảnh ngày đó, lớn tiếng :

      - Nhưng tiểu tử ngươi lại có thể chạy thoát khỏi tay tiên thiên võ sư, đúng là làm cho tiểu Mông tử này bội phục!

      - , lên gặp Tuấn ca rồi sau.

      Tần Phàm khẽ cười , nếu cho biết mình giết luôn tên tiên thiên võ sư kia biết kinh ngạc đến thế nào?

      - Ha ha, ta biết tiểu Phàm có việc gì, ngươi biết dọc đường tiểu Mông tử luôn trách ta nghĩa khí chạy trước.

      lên tửu lâu gần cửa thành, Tiết Tuấn vội vàng đứng lên nghênh đón .

      - Ha ha, nếu mọi người đều có việc gì tốt rồi, để ăn mừng chúng ta gặp lại nhau uống chén!

      Tần Phàm cười , cũng muốn nhắc lại chuyện kia, chỉ giơ lên chén rượu , trải qua lần này ra càng thêm xác nhận hai người này là bằng hữu đáng giá kết giao.

      Mọi người uống cạn chén, liền bắt đầu nhắc tới chuyện thí luyện triêu thánh.

      - Tiểu Phàm, mấy ngày nay ta cùng tiểu Mông tử hỏi thăm khắp nơi, lại lấy được tin tức trọng yếu, là từ hôm nay cho tới ngày khai mạc lễ triêu thánh, ở Kiền Kinh mỗi khi trời tối chân võ thế gia tổ chức hội giao lưu. Ở trong hội giao lưu các đệ tử chân võ thế gia đến từ khắp các nơi đều có thể giao dịch đồ vật lẫn nhau, ở bên trong vô luận là luyện dược hay là vũ khí, thậm chí là võ phù cũng có!

      Đặt chén rượu xuống, lúc này Tiết Tuấn hạ giọng :

      - Hơn nữa nghe còn có ít nhất phẩm chân võ thế gia chiêu mộ cao thủ đến từ các nơi, thực lực của ta cùng tiểu Mông tử đủ, nhưng với thân thủ của ngươi ta cảm thấy ngươi đủ tư cách gia nhập bọn , như vậy cơ hội bảo hộ phẩm cấp thậm chí là gia tăng phẩm cấp cũng cao hơn rất nhiều.

      - Ta đối với những đại thế gia kia cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng, ta thích mình hành động, đương nhiên, nếu ở trong thí luyện gặp được ngươi cùng tiểu Mông tử, huynh đệ chúng ta có thể cùng nhau hành động.

      Tần Phàm lắc đầu :

      - Nhưng ngươi hội giao lưu kia, có chút ý tứ, xem ra chúng ta có thể xem chút.

      - Hắc hắc, đúng vậy, đám đại thế gia kia làm sao đáng tin được, nếu tiểu Phàm đều chê chúng ta, ta xem chỉ ba chúng ta cùng nhau là tốt nhất.

      Điền Mông cũng cười .

      - Vậy tối nay chúng ta đến hội giao lưu xem sao, nếu đổi được thứ gì đó hữu dụng, như vậy lần này trong thí luyện triêu thánh cũng nắm chắc nhiều hơn.

      Tiết Tuấn gật gật đầu , biết Tần Phàm là muốn trợ giúp bọn họ, nhưng ý tốt này cùng Điền Mông lại thể cự tuyệt, dù sao thí luyện lần này quan hệ quá lớn tới tiền đồ của gia tộc.

      - Hội giao lưu được cử hành tại nơi nào?

      Tần Phàm hỏi.

      - Chính là Kiền Kinh Tần gia chiếm hai vị trí trong thập đại triêu thánh giả mà Tô Dương qua, các ngươi đều là họ Tần, xem có thể đặt lên chút quan hệ hay cũng tốt đó.

      Tiết Tuấn cười .

      - Ách!

      Tần Phàm chỉ có thể cười khổ trong lòng, nếu để cho Kiền Kinh Tần gia biết mình giết Tần Hạo Bạch, chỉ sợ có quan hệ, nhưng chỉ là quan hệ cừu địch mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :