Chương 157: Phân đường - Đáng hận! Đám người của Vũ Thành cùng Châu Thành lá gan lớn, thậm chí ngay cả triêu thánh giả chúng ta mà cũng dám đuổi giết! Điền Mông khỏi giận dữ, nhưng cũng cảm nhận được thực lực của những người đuổi theo phía sau kém, dám lưu lại tại chỗ. - Bọn ngay cả tiên thiên võ sư cũng đều phái tới, ràng chính là muốn giết người diệt khẩu, đến lúc đó hủy thi diệt tích ai biết là bọn giết triêu thánh giả đây? Tiết Tuấn bất đắc dĩ : - Xem ra chuyện này có quan hệ tới lời khích bác của Hầu Vũ Bạch tối hôm qua, hơn nữa đám người Lư Vũ cùng Bành Uy lo sợ tiểu Phàm có thể lấy được thành tích tốt trong thí luyện triêu thánh lần này rồi về trả thù bọn . - Lần này do ta liên lụy hai người! Tần Phàm có chút áy náy , toàn bộ việc này là bởi vì ngày hôm qua ra tay giáo huấn Bành Uy mới rước lấy những người kia trả thù. Nhưng cũng hề hối hận, bởi vì nếu ra tay, lão phụ nhân kia nhất định phải chết dưới vó ngựa của Bành Uy. - Tiểu Phàm ngươi những lời này làm gì? Đám điểu nhân kia ta sớm xem vừa mắt, coi như ngươi ra tay ta cũng nhịn được bọn chúng! Nhưng nghĩ tới đám điểu nhân kia lại hiểm như vậy, sáng sớm phái người giám thị chúng ta, vừa thấy chúng ta ra khỏi thành liền lập tức đuổi giết! Điền Mông tức giận . - Phải, tiểu Phàm, ngươi cần để ý, đây đều là hai người chúng ta tự nguyện đứng ra, chỉ là những người phía sau lợi hại, chúng ta đối phó được, phải nghĩ biện pháp bỏ rơi bọn mới được. Tiết Tuấn hướng phía sau nhìn thoáng qua, sắc mặt có chút khó coi. Nhìn thấy những người kia càng đuổi càng gần, sắc mặt Tần Phầm trầm xuống, thầm tự hỏi. Với thực lực bây giờ của chống lại tiên thiên võ sư kia thắng bại chưa biết, nhưng mấy võ sư còn lại thực lực kém, hai người Tiết Tuấn cùng Điền Mông tất nhiên là gánh được, hơn nữa bởi vì có mặt Tiết Tuấn cùng Điền Mông, có rất nhiều thủ đoạn cũng thể dùng tới. - Tuấn ca, tiểu Mông tử, nếu chúng ta tách ra chạy . Lư Vũ cùng Bành Uy hận nhất chính là ta, cho nên tiên thiên võ sư kia nhất định truy theo ta, như vậy áp lực của hai người cũng cần lớn như vậy. Tần Phàm nghĩ nghĩ . - Tiểu Phàm, ngươi gì vậy, Điền Mông này sớm xem ngươi như huynh đệ, gặp nạn nhất định phải cùng nhau gánh, huống hồ chuyện lần này do chúng ta cùng nhau làm ra tới, nên do chúng ta cùng nhau gánh vác! Nhiều lắm là liều mạng với bọn mà thôi! Tiểu Tuấn, ngươi có phải hay ? Điền Mông vừa chạy vừa trừng đôi mắt . - Phải, tiểu Phàm cần quá lo lắng, chúng ta nhất định nghĩ ra biện pháp! Tiết Tuấn cũng . Tần Phàm cảm giác được tiên thiên võ sư còn cách bọn họ chưa đầy dặm, vì thế lắc đầu tiếp tục : - Người của đối phương nhiều hơn, chúng ta ở chung chỗ ngược lại biến thành ràng buộc lẫn nhau, đến lúc đó cùng nhau gặp nguy hiểm, còn bằng ta dẫn dắt tiên thiên võ sư kia rời , như vậy những người còn lại rất khó đuổi kịp các ngươi, cho dù có đuổi kịp ít nhất hai người còn có được thực lực liều mạng! tới đây, Tần Phàm chợt ngừng lại. - Tiểu Phàm, ngươi gì đó, chạy mau! Điền Mông vội kêu lên, liền muốn lôi kéo Tần Phàm cùng nhau chạy. - Bảo trọng, yên tâm , ta có việc gì, các ngươi cần lo lắng cho ta, ta chắc chắn đến Kiền Kinh tụ hội cùng hai người. Tần Phàm nhàn nhạt cười , sau đó giãy thoát khỏi tay Điền Mông, hướng đường bên phải chạy . - Tiểu Phàm… Điền Mông khẩn trương, liền muốn đuổi theo Tần Phàm nhưng lúc này Tiết Tuấn kéo lại. - Tiểu Mông tử, bỏ , tiểu Phàm rất có lý, chúng ta ở chung chỗ ngược lại biến thành ràng buộc lẫn nhau, cuối cùng đều bị thu thập hết. Ngươi xem xem, tốc độ của tiểu Phàm nhanh hơn hai chúng ta, thực lực cũng cao hơn chúng ta, yên tâm , nhất định có chuyện gì. Tiết Tuấn bình tĩnh an ủi Điền Mông, nhưng khi nhìn Tần Phàm triển khai Lưu Tinh Bộ trong lòng vẫn cảm thấy thoáng kinh ngạc, thể tưởng được tốc độ kia còn muốn nhanh hơn cả Đạp Tuyết Bộ của . - Đông ca, bọn tách ra chạy, làm sao bây giờ? Thấy Tần Phàm mình tách ra, người phía sau nhìn qua tiên thiên võ sư cầm đầu hỏi. - Người bỏ chạy kia chính là Tần Phàm, là người có thực lực cao nhất trong ba người, hơn nữa chính làm cho Bành thiếu xấu mặt trước mọi người, Bành thiếu hận nhất chính là , tiểu nhị cùng a tứ theo ta đuổi theo , a đại ngươi mang người tiếp tục đuổi theo hai tên tiểu tử kia, nhất định đừng cho bọn rời khỏi. Tiên thiên võ sư tên là Bành Đông, chính là người do Bành Uy phái tới. Bành Đông thân hình gầy gò, ước chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt hung ác nham hiểm, cau mày quyết định nhanh. - Yên tâm , Đông ca, hai tên tiểu tử kia chỉ có thực lực lục cấp võ sư, chúng ta nhất định để bọn chạy trốn. Tên gọi là a đại tin tưởng mười phần . Bành Đông mang hai người, nhưng bên còn lại bốn gã võ sư, mỗi người đều có thực lực hơn lục cấp, mà bản thân lại là bát cấp võ sư, đối phó hai lục cấp võ sư đương nhiên có vấn đề gì lớn. - Tách ra truy! Bành Đông vung tay lên, liền dẫn theo hai gã võ sư đuổi theo Tần Phàm. - Quả nhiên đúng như suy nghĩ của ta, tên tiên thiên võ sư kia đuổi theo ta mà tới, còn mang theo hai gã võ sư, như vậy Tuấn ca cùng tiểu Mông tử quá nguy hiểm. Tần Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng chợt . Về phần chính bản thân ra cần quá lo lắng, cho dù đánh lại nhưng còn Cổ Mặc, dù sao là chết được. Hơn nữa tại tách ra khỏi Điền Mông cùng Tiết Tuấn, cũng cần lo lắng bí mật của mình bị lộ ra. - Khụ khụ…tiểu tử, chúc mừng ngươi, phía trước là vách núi, ngươi còn đường để . Lúc này thanh uể oải của Cổ Mặc lại vang lên bên tai Tần Phàm. - Ngươi sớm! mặt Tần Phàm chợt co rút, chạy thêm mấy trăm thước quả nhiên phát mình chạy tới bên cạnh vách núi, trước mặt là vực thẳm, lúc này mặt trời vừa mọc lên, nếu phải sau lưng còn có người đuổi theo, là nơi ngắm cảnh rất tốt. - Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm cho bọn trở về sao? tại ngươi chạy đủ xa, hai tên tiểu tử kia cũng còn nhìn thấy ngươi bên này, tới thời điểm ngươi nên động thủ . Cổ Mặc thản nhiên , ở bên cạnh Tần Phàm thời gian lâu như vậy, làm sao biết phong cách làm việc của Tần Phàm. Mấy người kia nếu truy tới nơi đây, như vậy tuyệt đối còn cơ hội quay về. - vậy cũng đúng, bản thân ta muốn nhìn xem tiên thiên võ sư xuất thân từ đại gia tộc rốt cục có bao nhiêu lợi hại! Tần Phàm mỉm cười, ở cảnh giới võ sư còn bao nhiêu địch thủ, giờ khiêu chiến tiên thiên, có chút chờ mong. Vì thế chạy tới bên vách núi liền ngừng lại, nơi này rộng lớn mà trống trải, vừa vặn thích hợp giao chiến. - Di? Phía trước còn đường sao? Hắc hắc, Tần Phàm tiểu tử, lần này trời cũng tuyệt đường của ngươi, nạp mạng ! Bành Đông ở phía sau đuổi theo sát, cũng phát phía trước là vách núi, còn đường để , mặt khỏi lộ ra dáng cười lạnh hung ác, tốc độ cũng nhanh hơn, rất nhanh chạy tới.
Chương 158: Chỉ còn lại có ngươi Tần Phàm bình tĩnh thong dong nhìn ba người càng chạy càng ần, cũng hề lộ ra vẻ hoảng hốt, trước đại nạn, trong lúc sinh tử, còn có thể lâm nguy loạn, trấn định tự nhiên, lúc này mới đúng như câu tâm trí bình tĩnh, năm dài lịch lãm tuyệt hề uổng phí. - Di? Tiểu tử đó làm sao lại trấn định như vậy? Vào lúc này Bành Đông đuổi sát tới, thấy bộ dáng kia của Tần Phàm, cũng khỏi nhướng mày, trong lòng lên tia hồ nghi. - Chậm chút! hướng hai võ sư theo phía sau ra dấu. - Đông ca, sao lại thế này? Đại hán gọi là Bành Nhị nghi hoặc hỏi. - Ngươi nhìn xem bộ dáng của tiểu tử kia chút sợ hãi, đề phòng có trá! Bành Đông cẩn thận . Tần Phàm thấy bộ dạng của ba người giống như lâm đại địch, khẩn trương dò xét, dám tiến tới, chợt cảm thấy có chút buồn cười, thể tưởng được mình chỉ tùy ý đứng nơi đây mà ba người lại dám tiến về phía trước. - Tiểu tử đó giả vờ mà thôi! Bành Đông nhìn thấy Tần Phàm lộ ra ý cười châm chọc, khỏi giận tím mặt, thầm nghĩ chính mình là tiên thiên võ sư chẳng lẽ còn sợ ngũ cấp võ sư sao? - Là ai phái các ngươi tới? Bành Uy hay Lư Vũ? Tần Phàm cùng ba người Bành Đông chỉ đứng cách nhau chừng mười trượng, đoạn khoảng cách này trong nháy mắt liền tới, nhưng Tần Phàm vẫn như có việc gì thản nhiên hỏi. - Hắc hắc, tiểu tử, ngươi là người sắp chết, biết được nhiều lắm cũng vô dụng. Bành Đông cười hung ác, nhưng cho Tần Phàm nghe đáp án. - Ngươi hay cũng sao, dù sao hai người kia, cùng những thế gia đệ tử của Châu Thành cùng Vũ Thành ta đều nhận ra được, đến lúc đó trong thí luyện triêu thánh đều gặp gỡ, tên cũng thoát. Tần Phàm nhìn Bành Đông, thản nhiên , tới câu cuối cùng ngữ khí lạnh dần. - là biết tự lượng sức mình…Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội tham gia triêu thánh sao? Hừ, nơi này phong thủy sai, ra rất thích hợp làm nơi táng thân của ngươi! Mà ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi! mặt Bành Đông lên dáng cười lãnh khinh thường, sau đó phất phất tay, ý bảo hai người phía sau cùng nhau động thủ. - ngờ ngươi lại đem lời ta muốn đều ra! Nhìn thấy ba người tới gần, Tần Phàm giang tay làm ra vẻ như vô tội , nhưng trong nháy mắt sắc mặt nhanh chóng biến đổi. Huyền Trọng Quyền phóng xuất! Huyền Trọng Vực tăng gấp mười lăm lần nhanh chóng đem phạm vi mười trượng đều bao phủ bên trong, Huyền Trọng Quyền của Tần Phàm trải qua năm tôi luyện ngày càng thêm thuần thục, tại chỉ trong nháy mắt có thể dùng võ khí bản thân tạo nên biến hóa của trọng lực khắp bốn phía. - A…sao lại thế này? Cơ thể của ta giống như biến thành nặng ngàn cân! Cảm giác được thân thể đột nhiên trầm xuống, hai võ sư khỏi lộ ra chút hoảng hốt. - Nhất định là do tiểu tử đó giở trò quỷ, đừng hoảng hốt, đây chính là đặc thù vũ kỹ mà thôi, rất nhanh liền qua, phải cẩn thận tiểu tử kia đánh lén! Bành Đông chợt ngẩn ra, nhưng dù sao kinh nghiệm tác chiến của phong phú, rất nhanh liền trấn định xuống. Nhưng Bành Đông vừa dứt lời, liền thấy đạo thân ảnh xẹt qua trước mặt của , hứn vốn định ngăn trở, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thân thể còn chưa kịp thích ứng với trọng lực gấp mười lăm lần chung quanh, nên chậm hơn bước! - A… Chỉ trong nháy mắt, tên đại hán Bành Tứ liền phát ra tiếng hét thảm, còn chưa kịp hình thành võ giáp bị quyền của Tần Phàm đánh trúng, Linh Hàn quyền sáo hung hăng đâm vào trái tim của , võ khí bùng nổ, chỉ trong khoảnh khắc hô hấp người kia lập tức đời nhà ma! Lực lượng thân thể của Tần Phàm tương đương với thất bát cấp võ sư, cộng thêm lực lượng võ khí ngũ cấp võ sư, lại có thêm Linh Hàn quyền sáo có thể giúp cho phát huy được uy lực gần gấp hai! Võ sư có võ giáp cho dù là cửu cấp cũng căn bản có khả năng chịu đựng được kích toàn lực của Tần Phàm! - A Tứ! Bành Đông phát ra tiếng hô bi thiết, trơ mắt nhìn tên thủ hạ theo gần mười năm cứ như vậy bị giết chết. Tốc độ của tiểu tử kia ngờ lại cực nhanh, lực công kích cũng mạnh như vậy! - Tiểu Nhị, mau ngưng kết võ giáp! Bành Đông khỏi cảm thấy hoảng sợ, thấy thân hình Tần Phàm lại chớp động, vội vàng lớn tiếng kêu lên. Tần Phàm đánh trúng kích, chút chậm trễ, Lưu Tinh Bộ tăng nhanh tới cực hạn, nhanh chóng hướng võ sư còn lại công tới. - Hừ! Lúc này rốt cục Bành Đông miễn cưỡng thích ứng trọng lực của Huyền Trọng Quyền, dùng sức giẫm mạnh tại chỗ hướng Tần Phàm chặn đường bay qua! - chết ! Nắm tay Bành Đông bám theo kình khí cực kỳ hung mãnh oanh thẳng sau lưng Tần Phàm, uy lực vô cùng cương mãnh, thậm chí khiến cho khí chấn động kịch liệt, thanh oanh long đột nhiên vang lên, giống như có nhiều đạn pháo nổ tung trong đáy nước. - Tê… Lúc này Tần Phàm cảm giác được sau lưng có trận khí kình nóng rực, hình như có liệt hỏa thiêu đốt, võ giáp của bị cỗ khí kình nháy mắt phá hủy, nắm tay của Bành Đông mang theo võ khí hung hăng đánh lên lưng của . - Phốc! Lực đánh cường đại làm Tần Phàm thiếu chút nữa phun ra máu tươi, trong lòng khỏi thầm khiếp sợ, tiên thiên oai thế nhưng cương mãnh tới như vậy! Mà cảm giác nóng rực chỉ sợ chính là do tiên thiên nguyên khí tạo thành! Bất quá khí lực của Tần Phàm còn cường hãn hơn chính võ khí của , tuy rằng kích của Bành Đông uy lực mười phần, nhưng tạo thành thương tổn trí mạng cho Tần Phàm, ngược lại cho nương theo cỗ lực lượng kia đột nhiên gia tộc phóng về hướng đại hán tên Bành Nhị. - Chết! Ánh mắt Tần Phàm lạnh lùng, hữu quyền toàn lực đánh ra, đồng thời Kỳ Lân Thủ cũng ra nguyên hình, nắm tay như đạn pháo hung hăng đánh lên ngực đại hán kia. - Oanh! Chỉ thấy quyền cực kỳ mãnh liệt của Tần Phàm trực tiếp mở động lớn võ giáp của người kia, sau đó chút dừng lại trực tiếp đánh trúng lồng ngực của ! Khí kình cường đại đem nội tạng lập tức đánh nát! - Làm sao có thể… Bành Nhị thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, chết nhắm mắt! Võ giáp người chính là lục trọng giáp, tiếp cận cấp cao võ giáp, hơn nữa bản thân có được thực lực bát cấp võ sư, nhưng bị quyền của Tần Phàm oanh kích vẫn như gà đất chó kiểng, chịu nổi kích! Nhưng Tần Phàm chút ngoài ý muốn đối với uy lực của kích này, dùng tới Kỳ Lân Thủ, lực lượng của lại bạo tăng gấp đôi. Cho dù đối phương ngưng kết ra võ giáp cũng thể nào tránh khỏi cái chết! Cho dù là thất trọng bát trọng võ giáp cấp cao, cũng có tin tưởng trực tiếp phá hủy, huống chi là lục trọng giáp. - Chỉ là biết tiên thiên võ giáp mạnh bao nhiêu! Gương mặt Tần Phàm chút thay đổi nhìn đại hán chậm rãi ngã xuống, lại từ từ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Bành Đông chỉ còn lại mình. - Tiểu Nhị! Bành Đông lại phát ra tiếng kêu bi thiết, trong lòng vừa sợ vừa giận, hoàn toàn thể tưởng được vừa rồi cơ hồ đem hết toàn lực đánh ra kích lại vẫn thể đánh chết được Tần Phàm! Thậm chí ngay cả bị thương cũng được! chỉ có tốc độ cực nhanh, hơn nữa công kích còn rất mạnh, ngay cả phòng ngự cũng cường hãn như thế! Biểu tình Bành Đông biến thành ngưng trọng, tuy rằng giờ Tần Phàm nhìn qua chỉ là ngũ cấp võ sư, nhưng bắt đầu xem Tần Phàm như tiên thiên võ sư đồng cấp với chính mình. - Chỉ còn lại có ngươi, chúng ta chọi , công bình trận chiến! Tần Phàm thản nhiên .
Chương 159: Chiến tiên thiên - Tay ngươi…ngươi là quái vật! Khi Bành Đông chứng kiến cánh tay phải mọc đầy vảy của Tần Phàm, trong mắt lộ ra nét hoảng sợ, nhân loại làm sao lại có lân giáp giống như thú như thế. Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của Bành Đông, Tần Phàm cảm thấy có chút buồn cười, thể tưởng được mình đem trạng thái chân thân của Kỳ Lân Thủ lộ ra lại có thể làm người kia giảm sức chiến đấu. - Quái vật? Có lẽ vậy, ngươi sợ hãi sao? Tần Phàm thản nhiên nhìn thoáng qua Bành Đông đứng đối diện, mang ý cười hài hước mặt . Ở trong lòng đối với việc này lơ đễnh, bề ngoài như thế nào cũng trọng yếu, quan trọng là có được thực lực, có được nội tâm cùng linh hồn cường đại! Hơn nữa tại Kỳ Lân Thủ của còn có thể thu phóng tự nhiên, đối với cũng chút ảnh hưởng. - Sợ? Vô luận ngươi là ai, hôm nay ngươi cũng phải lưu lại thi thể cho ta! Kỳ đây chỉ là vũ kỹ đặc thù của ngươi mà thôi ! Muốn dựa vào thứ này tới hù dọa ta, là vọng tưởng! Bành Đông dù sao có kinh nghiệm phong phú, cũng từng qua Thú Hoang Nguyên, hơn nữa còn có thể đột phá tới tiên thiên võ sư, tâm tĩnh xem như tu luyện sai, cho nên rất nhanh liền trấn định xuống. - Tùy tiện ngươi nghĩ như thế nào! Tần Phàm hề để ý, võ giáp người lại ngưng kết, rất nhanh liền tiến nhập trạng thái chiến đấu, tại vẫn nên giải quyết đối thủ cho xong là tốt nhất, để tránh đêm dài lắm mộng. - Ha ha, tiểu tử, ngươi vẫn còn quá non! Đúng lúc này, Bành Đông đột nhiên phát ra tiếng cười dữ tợn. - Di? Tần Phàm khỏi ngẩn ra, sau đó sắc mặt khỏi biến đổi, liền phát Huyền Trọng Vực chung quanh dần dần chậm rãi biến mất. - Sao lại thế này? Tần Phàm hướng Cổ Mặc truyền hỏi. - Đối phương là tiên thiên võ sư, có thể nắm giữ ít cách sử dụng nguyên khí. Vừa rồi đối thoại với ngươi, vừa trộm lấy nguyên khí trong cơ thể khai thông thiên địa nguyên mạch, được nguyên khí trong ngoài tác dụng, Huyền Trọng Quyền tạo thành Huyền Trọng Vực liền bị phá vỡ. Cổ Mặc bộ dạng uể oải hồi đáp, sớm biết như thế nhưng sớm báo cho Tần Phàm, ngã lần, trải qua lần, ngày sau có thể khắc sâu ấn tượng. Tần Phàm nhìn qua Bành Đông, quả nhiên lúc này nhìn thấy ám hồng sắc khí vụ dựng lên, khắp bốn phía quanh người đều lan tràn hồng vụ nhàn nhạt. Thoáng kinh hãi, vội vàng thử đánh ra Huyền Trọng Quyền, nhưng lần này cảm giác được võ khí bản thân giống như bị chặt đứt liên hệ với mặt đất, như thế nào cũng thể tiếp tục ngưng tụ thành Huyền Trọng Vực! - dùng nguyên khí nhiễu loạn phân bố dòng khí khắp bốn phía, cho nên ngươi thể tiếp tục hình thành Huyền Trọng Vực. Thanh Cổ Mặc lại thản nhiên vang lên bên tai Tần Phàm. Tần Phàm nghe vậy sắc mặt khỏi trầm xuống. Thể chất tiên thiên võ sư trải qua nguyên khí rèn luyện, tốc độ được đề cao, hơn nữa vũ kỹ ngoài địa giai nếu sử dụng nguyên khí thi triển so với sử dụng võ khí thi triển cũng mạnh hơn rất nhiều, cho nên tốc độ của Bành Đông kỳ kém bao nhiêu, tại có Huyền Trọng Vực, như vậy liền mất ưu thế trong tốc độ. - Tiểu tử, ngươi chịu chết ! Ta phải dùng mạng của ngươi tế hồn thiêng của hai huynh đệ ta! mặt Bành Đông lộ ra vẻ dữ tợn, hai chân giẫm mạnh mặt đất, thân hình như mũi tên bắn về phía Tần Phàm. Tần Phàm bình tĩnh nhìn thân ảnh Bành Đông xông tới, hề có chút tia khinh thường. Vừa rồi phần lưng của bị Bành Đông đánh trúng có loại cảm giác nóng rực, có thể suy đoán ra Bành Đông tinh thông hỏa hệ nguyên khí, công kích thập phần cuồng bạo. Bất quá bởi vì đạt tới tiên thiên cấp cũng chỉ là bước đầu tiếp xúc tới nguyên mạch, trong cơ thể có thể tồn trữ nguyên khí quá nhiều, cho nên tinh thuần như linh võ sư, chỉ có thể khiến cho khí biến thành nóng rực, còn chưa tới trình độ biến thành ngọn lửa. - Oanh! Nắm tay hai người hung hăng đụng vào nhau, tiếng vang ầm ĩ, giống như tiếng sấm sét, hào quang bạo phát, kình khí hùng hồn cấp tốc khuếch tán, lực đập mạnh mẽ làm hai người đồng thời thối lui vài chục bước. - Đây là thiên tiên oai sao? Cảm nhận được từ cánh tay truyền tới cảm giác run rẩy, Tần Phàm khỏi thầm giật mình, chiêu thức xen lẫn nguyên khí dùng công kích quả nhiên lợi hại! tại Kỳ Lân Thủ của nằm trong trạng thái cực mạnh, còn có uy lực của Linh Hàn quyền sáo cộng vào, nhưng dưới kích giao phong cảm giác mình còn bị vây trong hoàn cảnh xấu. Tần Phàm giật mình, nhưng Bành Đông càng thêm giật mình! là nhị cấp tiên thiên võ sư! Bên trong võ khí chứa đựng hai mươi khiếu nguyên khí, mà Tần Phàm chỉ là ngũ cấp võ sư mà thôi, vừa rồi hai bên giao kích lại chiếm được chút tiện nghi nào. - Tiểu tử này làm sao có thể mạnh như vậy, quái thai! là quái thai! Bất kể như thế nào cũng thể để cho sống sót! Nếu tương lai biết trưởng thành tới trình độ nào, mầm tai họa như vậy Bành gia thậm chí là toàn bộ chân võ thế gia của Vũ Thành cùng Châu Thành đều ngăn cản nổi! Đáy lòng Bành Đông chấn động, ánh mắt trở nên càng ngày càng lãnh, cũng tính toán bất kể đại giới đánh chết Tần Phàm. - Bách Xà Phệ Hồn! Sắc mặt Bành Đông trầm, bàn tay đẩy về phía trước, gấp khúc thành chộp, cơ hồ đồng thời mười đạo ám hồng sắc võ khí ngưng tụ thành xà ảnh, nháy mắt toát ra, phát ra tiếng xé gió cực kỳ bén nhọn, sau đó giống như những chiếc vòi hướng bốn phía tám hướng quanh người Tần Phàm quấn tới. - tốt! Cảm giác được bên trong xà ảnh chứa năng lượng đáng sợ, hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, vội vàng toàn lực thi triển Lưu Tinh Bộ tránh né nhưng vẫn tránh kịp liền bị ba đạo xà ảnh bò lên thân thể. Mà xà ảnh vừa cuốn lấy Tần Phàm, liền phảng phất như có linh tính gắt gao siết chặt cánh tay của , khiến cho trong khoảnh khắc thể động đậy, càng tệ hại hơn chính là bảy đạo xà ảnh vừa rồi đánh trúng cũng quay trở lại toàn bộ quấn lên người Tần Phàm. Mười đạo xà ảnh chứa năng lượng cực lớn nổi lên từng trận hồng quang lóa mắt, khiến quanh thân Tần Phàm đều bị gắt gao trói chặt. - Bạo! Bành Đông quát lên tiếng chói tai, mười đạo năng lượng xà ảnh đồng thời nổ mạnh. - Oanh! Tiếng nổ vang lên lớn, hồng sắc hào quang chói mắt bạo phát ra, năng lượng cường đại khiến cho từng trận bụi mù cuốn lên. Mà trong năng lượng xà xen lẫn theo nguyên khí cho nên khi nổ mạnh còn khiến nguyên khí khắp chung quanh chấn động, tạo thành lần nổ mạnh thứ hai. Tiên thiên oai cực kỳ mạnh mẽ! Nghe thanh phá nát truyền lại từ trong bụi mù tràn ngập, lúc này Bành Đông khỏi thở ra hơi nhõm, dưới uy lực nổ mạnh như vậy cho dù là võ sư cửu cấp cũng cách nào may mắn thoát khỏi! - Tiểu tử, ngươi cũng cảm thấy vinh hạnh , lại có thể bức ta xuất ra địa giai vũ kỹ! Bành Đông lên tia dữ tợn, chiêu địa giai cấp cao vũ kỹ này chính là do tộc trưởng ban thưởng cho trong lần hoàn thành nhiệm vụ, uy lực to lớn, cho dù tiên thiên võ sư bị đánh trúng cũng phải bị trọng thương! - Khụ khụ… Nhưng đúng lúc này, bên trong bụi mù truyền ra hai tiếng ho khan, tuy rằng thanh lớn nhưng chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang. - chết? Sắc mặt Bành Đông chợt biến đổi. Bụi mù tán , thân ảnh Tần Phàm lộ ra, lúc này võ giáp người sớm hỏng mất, mà áo bào cũng rách tung tóe, máu tươi ngừng chảy ra. rảnh quản Bành Đông ở đối diện, Tần Phàm nhanh chóng nuốt vào viên Liệu Thương Hoàn cùng viên Hồi Khí Hoàn, vừa rồi võ giáp hỏng mất làm hao tổn đại lượng võ khí, giờ võ khí trong người còn đầy đủ uy lực. - Tiên thiên võ sư công kích quả nhiên đủ mạnh! Gương mặt Tần Phàm thoáng run rẩy, nếu như trước khi còn chưa luyện hóa viên ma chủng thứ hai mà bị công kích tới trình độ này, như vậy chỉ sợ tại biến thành cỗ thi thể. Nhưng được viên ma chủng hỏa nguyên tăng cường, tại khí lực của cường đại hơn tiên thiên võ sư, cho nên có thể tiếp nhận được kích cường đại kia! thực tế công kích cùng phòng ngự của cũng có thể so sánh với tiên thiên võ sư, chỉ là còn chưa nắm giữ được nguyên khí mà thôi. - Sao lại thế này? Ngay trong lúc Tần Phàm vừa định phản công, sắc mặt chợt biến đổi, vào lúc này đột nhiên cảm giác được lưng mình truyền tới cảm giác nóng rực, nóng tới cực hạn, thậm chí còn cường liệt hơn công kích của Bành Đông tới gấp mười gấp trăm lần! - Oành! Trong nháy mắt, thanh tiếng nổ vang lên, quần áo sau lưng Tần Phàm đột nhiên thiêu đốt bốc cháy!
Chương 160: Vỗ cánh - Di? Tiểu tử kia làm sao vậy? Lúc này Bành Đông ở đối diện nhìn thấy sau lưng Tần Phàm đột nhiên bốc cháy, cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng hiểu ràng phải do vũ kỹ của tạo thành, tiên thiên cảnh giới chỉ có thể nắm giữ ít thiên địa nguyên khí, hơn nữa thực lực của còn chưa đạt tới trình độ khiến cho khí thiêu đốt. - Lão nhân, ta xảy ra chuyện gì? Ta cảm giác được phần lưng của ta rất nóng! Giống như da thịt nơi đó phải bị nướng chín! Tần Phàm vội vàng hướng Cổ Mặc xin giúp đỡ. - Bổn võ thánh cũng biết ràng, phỏng chừng là có quan hệ tới ma chủng hỏa nguyên mà ngươi luyện hóa, ngươi khống chế chân khí thủy nguyên ma chủng tiếp xúc chút thử xem. Cổ Mặc nhướng mày truyền , cũng cảm thấy việc này thập phần quỷ dị. - Là hỏa nguyên ma chủng lưu lại? Tần Phàm đột nhiên nhớ lại lúc luyện hóa hỏa nguyên ma chủng, năng lượng ma chủng tăng cường khí lực của xong, hư ảnh Chu Tước giống như tiềm ra sau lưng của . - Chẳng lẽ vừa rồi nguyên khí hỏa hệ công kích dẫn phát ra năng lượng của hỏa nguyên ma chủng hay sao? Tần Phàm thầm phỏng đoán, sau đó cẩn thận khống chế chân khí thủy nguyên ma chủng cánh tay chậm rãi truyền tới sau lưng, cố gắng làm dịu cảm giác nóng cháy khủng khiếp kia. - Hắc hắc, trời cũng giúp ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bây giờ đối với ta mà chính là cơ hội tốt nhất! Bành Đông đứng đối diện lúc này lên vẻ cười tàn, thân hình đột nhiên bộc phát ra tốc độ kinh người, nhanh công kích về hướng Tần Phàm. - tốt! Tần Phàm chứng kiến Bành Đông xông tới, trong lòng khỏi trầm xuống, lúc này trong cơ thể có hai cỗ khí tức tương xung, nhiễu loạn lộ tuyến vận hành của võ khí, võ giáp người sắp thể duy trì. - Oành! Tần Phàm cắn chặt răng, nương theo thân thể ngạnh chống kích của Bành Đông đánh trúng ngực, khí kình cường đại khiến cho cơ hồ phun ra ngụm máu, mà dưới lực đánh mạnh mẽ dưới chân cũng giẫm ra hố to sâu. Nhưng khí lực của vẫn lợi hại, bị công kích như vậy nhưng cũng bị thương tổn gì quá lớn. - Thế nhưng có việc gì? Nhìn thoáng qua lồng ngực của Tần Phàm, phát nơi đó có chút cháy đen nhưng có thương tổn gì khác. Tuy rằng lần này sử dụng cấp cao vũ kỹ nhưng dùng tới tám phần lực lượng! Bành Đông khỏi cảm thấy thầm buồn bực. Lúc này Tần Phàm căn bản rảnh quan tâm tới đau đớn nơi lồng ngực, dốc toàn bộ tinh thần áp chế dị biến nóng rực sau lưng. Nguyên lai khi chân khí thủy nguyên tiếp xúc tới chỗ nóng cháy kia cũng cách nào áp chế xuống, ngược lại còn giống như khơi dậy hung tính của nó, khiến cho nó phản ứng càng thêm kịch liệt. - Bách Xà Phệ Hồn! Bành Đông nhìn thấy Tần Phàm còn bị vây trong trạng thái ngây ngốc, cắn răng lại xuất ra chiêu vũ kỹ địa giai cao cấp. Tuy rằng lần đầu tiên sử dụng xong chiêu này khiến cho hao tổn gần nửa võ khí, nhưng công kích bình thường căn bản thể tạo thành thương tổn được cho Tần Phàm. thể tiếp tục kéo dài được nữa! Bành Đông chỉ có thể buông tay bắt buộc! Mười đạo xà ảnh to như miệng chén nháy mắt thành hình, gào thét lên, mang theo tiếng gió rít hướng Tần Phàm quấn tới! - Ta cũng tin ngươi có võ giáp còn có thể đối kháng chiêu vũ kỹ địa giai cấp cao này của ta! mặt Bành Đông lên vẻ điên cuồng, lúc này lại tiếp tục tiêu hao hơn phân nửa võ khí cùng nguyên khí còn lại của , cho nên khi mười đạo xà ảnh lại bay ra hoàn toàn rơi vào cảm giác suy yếu vô cùng. Thế nhưng đúng vào lúc này… Dị biến hồi sinh! Mười đạo xà ảnh sắp va chạm vào thân thể Tần Phàm, bên người Tần Phàm đột nhiên xuất vầng thổ hoàng sắc năng lượng tráo, hoàn toàn hoàn mỹ, chút sơ hở! - Oành! Oành! Oành… Chỉ nháy mắt mười đạo xà ảnh thoạt nhìn cực kỳ mạnh mẽ đánh lên năng lượng tráo, phát ra từng trận ầm vang, nhưng chỉ tạo nên vài gợn sóng lớn mà thôi! chiêu “Bách Xà Phệ Hồn” căn bản cách nào phá hư được năng lượng tráo, càng khỏi là có thể đánh trúng Tần Phàm. Là Cổ Mặc xuất thủ! Vừa ra tay lập tức đem Bành Đông trấn trụ! - Làm sao có thể! Bành Đông mở to hai mắt nhìn chằm chằm, lộ ra vẻ sao tin được. Năng lượng tráo vừa xuất ràng là thủ đoạn mà chỉ có tiên thiên võ sư mới đạt tới, hơn nữa nhất định là có được thông hiểu sâu sắc đối với thiên địa nguyên khí mới có thể ngưng tụ thành năng lượng tráo chắc chắn đến như thế. Cho dù là chính bản thắn bằng thực lực tại cũng thể nào ngưng tụ ra được năng lượng tráo mạnh mẽ như vậy! - Tiểu tử kia chẳng lẽ là tiên thiên võ sư che giấu thực lực? Trong lòng Bành Đông ngừng xoay chuyển ý nghĩ, ngay lập tức rất nhiều chuyện trước đó hiểu lúc này tựa hồ rộng mở trong sáng. Chẳng thể trách tiểu tử kia có được lực công kích cùng khí lực mạnh mẽ như vậy, còn có được tốc độ nhanh như thế, nguyên lai bởi vì sớm đạt tới tiên thiên võ sư! Lúc này Bành Đông càng nghĩ càng loạn, từ từ trong lòng lên tia khủng hoảng. tại võ khí cùng nguyên khí trong cơ thể còn thừa lại bao nhiêu, với thủ đoạn khống chế nguyên khí thuần thục như vậy của đối phương, làm sao có thể là đối thủ! Nghĩ tới đây, chợt lên ý nghĩ muốn thối lui. - tiên thiên võ sư lại có tâm trí như vậy, chẳng thể trách chỉ là nhị cấp tiên thiên. Cổ Mặc cũng thân, chỉ ở trong giới chỉ nhìn thấy sắc mặt biến đổi của Bành Đông, lắc lắc đầu. Mỗi cường giả đều có tinh thần ý chí vô cùng kiên định, mà tâm tĩnh của tiên thiên võ sư còn rèn luyện kém cỏi hơn cả Tần Phàm, đây cũng chú định thành tựu trong võ đạo của cao. Lúc này Tần Phàm toàn tâm toàn ý ứng phó biến hóa dị thường sau lưng mình, nào biết được Bành Đông lại suy nghĩ nhiều đến như vậy. Đúng lúc này, trong miệng phát ra tiếng hô trầm thấp, cảm giác được hai đạo kinh mạch lưng đột nhiên căng lớn thêm mấy lần, cỗ lực lượng cuồng bạo lập tức phá thịt trào ra! Giống như con bướm phá kén! Mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống trán, cảm giác đau đớn khi kinh mạch bị xé rách làm sắc mặt Tần Phàm biến thành trắng bệch, trở nên tái nhợt, mà đồng thời diễn cảm cũng chầm chậm biến thành có chút khó nhìn, nắm tay siết chặt kiên trì chịu đựng. - mình ta phải là đối thủ của , trong tình huống này ta nên về trước báo cáo cho gia tộc mới tốt nhất. Bành Đông nhìn thấy bộ dạng quỷ dị của Tần Phàm, mà thổ hoàng sắc năng lượng tráo vẫn chưa biến mất, biết bản thân mình trong lúc nhất thời khó thể giết được đối phương, cho nên thân hình chậm rãi thối lui, muốn thoát khỏi nơi này. - Còn muốn chạy? Cuộc chiến giữa các ngươi còn chưa chấm dứt, nên lưu lại ! Trong miệng Cổ Mặc thản nhiên , tùy tiện phất tay, Huyền Trọng Vực cao gấp ba mươi lần bao bọc toàn trường, khả năng khống chế nguyên khí của vượt xa Bành Đông, cũng dễ dàng liền điều khiển nguyên khí dao động trong gian chung quanh. - A… tiếng hô trầm thấp đột nhiên vang lên bên vách núi, Tần Phàm đỏ rực hai mắt giang rộng hai tay, chỉ trong nháy mắt liền thấy hai đạo chu hồng sắc quang hoa từ lưng dâng lên, cuối cùng ngờ ngưng tụ thành đôi cánh như thực chất!
Chương 161: Cánh Chu Tước Theo đôi cánh xuất , cảm giác nóng rực đau nhức chậm rãi biến mất, chỉ còn lại cảm giác lực lượng cường đại tràn ngập, cảm giác duy ngã độc tôn vô tận! Lúc này Tần Phàm chỉ cảm thấy cả người tràn dâng cảm giác mạnh mẽ khổng lồ, mà những lực lượng kia toàn bộ tập trung đôi cánh màu đỏ như lửa của , nguyên bản năng lượng hỏa nguyên ma chủng tiềm trong khiếu huyệt thân thể lúc này bị kích thích, năng lượng tràn dâng ngưng tụ thành đôi cánh! Theo loại cảm giác huyền diệu tràn khắp toàn thân, Tần Phàm thử vẫy đôi cánh lưng, sóng nhiệt cuồn cuộn tản mát ra, sau đó cả thân thể nhàng bay lên. Khi Tần Phàm thanh tỉnh lại, phát mình trôi nổi giữa trung, sau đó ràng cảm thấy được đôi cánh sau lưng mang tới năng lực cường đại như thế nào cho chính bản thân ! Ngự phi hành! Vào lúc này Tần Phàm lại có được năng lực ngự phi hành! Đây cơ hồ là năng lực chỉ chuyên chúc cho võ thánh cường giả! - Đôi cánh này… Tần Phàm nhìn thoáng qua sau lưng, đôi cánh màu đỏ như lửa, phát giống như đôi cánh của Chu Tước trong truyền thuyết, mỗi sợi lông vũ đỏ lửa đều lên vô cùng ràng, mỗi lần vẫy cánh đều có thể khiến cho sóng nhiệt chung quanh nổi lên cuồn cuộn, thậm chí mơ hồ cảm giác được nguyên khí dao động bên trong thiên địa. Đây chính là cảm giác chỉ khi đột phá tiên thiên mới có. tại cảm giác được nguyên khí, như vậy ngày sau muốn lĩnh ngộ nguyên mạch đột phá tiên thiên cảnh giới trở nên dễ dàng hơn rất nhiều! - Xú tiểu tử, vận khí của ngươi đúng là nghịch thiên, còn ở võ sư cảnh giới có được năng lực phi hành ! Đây chính là nhờ Chu Tước ma chủng cung cấp năng lực cho ngươi: “Chu Tước Dực”! Từ nay về sau, trời cao biển rộng mặc ngươi tung hoành! Lúc này thanh Cổ Mặc vang lên bên tai Tần Phàm, đối với vận khí của Tần Phàm nhịn được cũng cảm thấy có chút đỏ mắt, nhớ tới năm xưa phải gian nan tu luyện biết bao lâu, phải tiến tới võ tôn cảnh giới mới miễn cưỡng thể nghiệm được cảm giác bay bầu trời, muốn tự do phi hành trung, còn cần tu luyện tới cảnh giới võ thánh. Trong lòng Tần Phàm cũng trở nên kích động vô cùng, ngự phi hành rốt cục được thực trong giờ khắc này! Nhưng lại còn mơ hồ cảm thấy được nguyên mạch tồn tại, đây là thu hoạch ngoài ý liệu! Kích động vẫy cánh bay vài vòng trung, liền bắt đầu cảm giác được võ khí dần dần hao tổn cực kỳ kinh người, chẳng khác gì thần long hút nước, nháy mắt trong võ điền tiêu hao mất nửa! - Đôi Chu Tước Dực này hẳn phải dùng nguyên khí làm động lực mới có thể phi hành trong thời gian lâu dài . Tần Phàm thầm suy nghĩ tự nhủ, hỏa nguyên ma chủng tiềm năng lượng dùng ngưng tụ thành cánh, mà phi hành cần đến võ khí làm năng lượng sử dụng, cho dù dùng võ khí ngừng cũng theo kịp lượng tiêu hao, chỉ có dùng nguyên khí mới có thể đủ cung cấp năng lượng cho nó. Dù có chút tiếc nuối nhưng Tần Phàm cũng quá mức thất vọng, dù sao có thể ở cảnh giới võ sư có được năng lực ngự phi hành của võ thánh, đây là thập phần nghịch thiên! Chậm rãi rơi xuống đất, Tần Phàm thử khống chế thu hồi đôi cánh lưng như lúc khống chế Kỳ Lân Thủ, trận đau nhức truyền đến, Chu Tước Dực rất nhanh biến ảo thành đôi hình xăm màu đỏ chu sa ngay sống lưng của . Lúc này Tần Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Bành Đông đứng dối diện. Giờ khắc này tràn ngập tự tin! Tiên thiên võ sư thế nào! Cho dù gặp được linh võ sư cũng sợ! Ít nhất đánh lại còn có thể chạy! - Làm sao có thể! có khả năng! Rốt cục là loại vũ kỹ gì? Cho dù là thiên giai vũ kỹ cũng thể làm cho võ sư có thể bay lên , cho dù là tiên thiên thậm chí là linh võ sư cũng khó có khả năng! Chẳng lẽ là võ thánh? Ngự phi hành xưa nay là năng lực chỉ có võ thánh mới đạt được! Nhìn thấy màn vừa rồi, Bành Đông cũng thể tin được mở to hai mắt, làm sao cũng tin nổi Tần Phàm lại có thể ngự phi hành! cơ hồ cho rằng mình sản sinh ảo giác, trong miệng ngừng lẩm bẩm thào như mê sảng. vốn muốn bỏ chạy, nhưng Huyền Trọng Vực tăng lên gấp ba mươi lần làm mỗi bước của cực kỳ gian nan. Tốc độ như vậy căn bản có khả năng chạy thoát, hơn nữa cảm giác được lúc này cho dù muốn sử dụng nguyên khí cũng cực kỳ khó khăn. Mà nếu muốn liều mạng, nhưng hành động đều cảm thấy vô cùng khó khăn, làm sao mà liều mạng? Lúc này Bành Đông bị dọa vỡ mật, hoàn toàn còn chút chiến ý. Nhìn thấy bộ dáng khủng hoảng của Bành Đông, Tần Phàm hờ hững lắc lắc đầu, bây giờ đối phương hoàn toàn còn chút phong phạm của tiên thiên võ sư. Đối với mà đối phương còn bao nhiêu uy hiếp, thậm chí mất tư cách trở thành đối thủ của . Chẳng thể trách Cổ Mặc luôn dặn dò phải giữ tâm tĩnh là trọng yếu nhất, cường giả nếu mất tâm tĩnh, như vậy còn có thể tiếp tục được xem như cường giả. - tới thời điểm kết thúc. Trong miệng Tần Phàm thản nhiên , sau đó lấy ra thanh hắc sắc trường đao trong trữ vật giới chỉ, chất lượng thanh đao so với thanh đao lần trước Cổ Mặc hủy hoại tốt hơn rất nhiều. Tiếp theo hơi bước về phía trước bước, tuy rằng tại toàn trường đều bị Huyền Trọng Vực của Cổ Mặc bao phủ, nhưng sớm có thói quen mài luyện trong Huyền Trọng Vực, cho nên lực ảnh hưởng đối với cũng lớn như Bành Đông ở đối diện. - Phá Nguyệt Trục Vân! Thanh trầm thấp vang lên từ trong cổ họng Tần Phàm, giơ lên trường đao, khí thế cả người bỗng nhiên biến đổi! Đúng lúc này, năng lượng khí lưu cuồng bạo khắp bốn phía đều bị hút tới, toàn bộ đều dũng mãnh tràn vào thanh hắc sắc trường đao trong tay Tần Phàm, mà đồng thời võ khí của cũng điên cuồng bắt đầu khởi động, rất nhanh tràn ngập khắp cả thân đao. Vô hạn áp súc, chỉ còn chờ đợi khắc bùng nổ! Giơ cao hắc sắc trường đao trong tay, sống đao khí xoáy cuồng bạo vờn quanh, chân của Tần Phàm lại bước tới trước bước, thân thể giống như nặng hơn mấy ngàn cân, giẫm lên mặt đất trước mặt thành hố đá sâu! - Oanh! trận tiếng xé gió đinh tai nhức óc từ vách núi vang lên, nguyên bản năng lượng tráo vây quanh Tần Phàm bị phá vỡ, khí kình cường đại trong nháy mắt xé rách khí, năng lượng vô cùng cuồng bạo chỉ trong nháy mắt liền bạo phát ra! Hỏa hồng sắc quang hoa xông thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh, khí lưu cuồn cuộn nóng rực dẫn phát ra thanh “tư tư” tựa hồ như muốn lập tức bốc cháy cả khí, đao này mang theo năng lượng do Chu Tước Dực còn lưu lại bên trong, uy lực so với trước kia khi Tần Phàm rời khỏi Hoàng Nguyệt sa mạc biết mạnh hơn bao nhiêu lần! - A… Nhìn thấy đao khí khủng bố bao trùm trời đất bổ tới, Bành Đông đối diện cách nào tránh né, mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng, vừa mới phát ra tiếng thét thê lương, sóng nhiệt ngập trời trước mắt lập tức liền đem nuốt sống. - Ba! Tiên thiên võ giáp của Bành Đông trong nháy mắt bị phá hủy! Uy lực đao thế vẫn chưa lui, tiếp theo trực tiếp chém xuống thân thể của Bành Đông, máu tươi cuồng phun, mưa máu tung tóe, chưa đầy nửa khắc bụi mù tán , khối thi thể huyết nhục mơ hồ chậm rãi ngã xuống phía sau, nặng nề rơi lên mặt đất. - Hô… Tần Phàm nhàng thở ra hơi, lập tức có cảm giác vô cùng suy yếu. Địa giai cao cấp vũ kỹ xác thực tiêu hao năng lượng cực kỳ khổng lồ, nhưng uy lực làm cho cảm thấy hết sức hài lòng. Càng làm cho thể tưởng được chính là sau khi kích hoạt Chu Tước Dực trong công kích còn có thể mang theo năng lượng hỏa nguyên, điều này tương đương với nguyên khí công kích, để cho chiêu này của đại tăng uy lực! Nếu như vậy, cho dù trước ngày triêu thánh chưa thể đột phá được tiên thiên võ sư, nhưng trong lúc đối chiến cùng thập đại hành hương giả, cũng có được sức liều mạng. Ngẩng đầu nhìn lên thi thể cách đó xa, tiếp tục quản tới, lại hướng theo phương xa bước lên con đường triêu thánh. Đường còn xa, nhưng có tin tưởng tới cuối cùng.