Chương 152: Xung đột Mắt thấy sắp có người phải chết thảm dưới vó ngựa, trong đám người cũng nhịn được lớn tiếng kinh hô, lão phụ nhân lại hoảng sợ tới mức sắt mặt tái nhợt, ngay cả động cũng thể động. Mà đúng lúc này, đạo thanh sắc thân ảnh đột nhiên xuất ngay giữa đường cái, giống như pho tượng cự thần chắn ngang trước mặt lão phụ nhân kia. - Oanh! Song chưởng của Tần Phàm hướng về đầu Giác Uyển mã chụp tới, mà con ngựa kia lại chính là hắc mã của thiếu niên mày rậm kia, bị chưởng mạnh mẽ của Tần Phàm đánh ra, con ngựa hoảng sợ ngẩng cao đầu, thiếu chút nữa đem thiếu niên mày rậm hất văng xuống ngựa. Nhưng Giác Uyển mã hổ là danh câu, tính ổn định rất tốt, bị Tần Phàm đẩy mạnh nhưng cuối cùng vẫn có thể ổn định lại thân hình, rất lợi hại! - Cút con mẹ ngươi! Muốn chết! Thiếu niên mày rậm kinh hồn ổn định lại Giác Uyển mã, sau đó trường tiên trong tay lập tức quất về phía Tần Phàm, trong miệng còn mắng to: - Tiện chủng từ nơi nào đến cũng dám chắn đường bổn thiếu gia! Ánh mắt Tần Phàm lạnh lùng, ra tay nhanh như điện, trực tiếp bắt lấy roi ngựa vừa quất tới. - Lão bà bà, bà qua bên trước . Tần Phàm cũng hề liếc mắt nhìn thiếu niên, mà quay đầu với lão phụ nhân kinh hồn té ngã mặt đất. Nhưng lúc này lão phụ nhân sợ tới mức hai chân như nhũn ra, làm sao có thể cử động. - Lão bà bà, ta đỡ ngài! Lúc này Tiết Tuấn thấy Tần Phàm xuất thủ, chỉ đành lắc lắc đầu, sau đó ra đỡ lão phụ nhân vào trong đám người, đem bà ta giao trong tay người quen. Lúc này Điền Mông còn nhịn được nữa, trực tiếp liền nhảy ra lớn tiếng mắng: - Mấy tên tiểu tử các ngươi bị mù mắt hay là bị cụt tay? Tự mình cưỡi ngựa muốn giết chết người mà còn la hét! - Hắc, lại thêm thứ biết sống chết, lão bà kia dám chắn đường của bổn thiếu gia, chết là vận khí, có chết cũng đáng đời, ngươi còn dám công kích ngựa của ta, tiện chủng ngươi bồi được nổi sao? Thiếu niên mày rậm lúc này cười lạnh , sau đó còn định kéo roi ngựa của mình trở về. Nhưng chợt cảm giác roi ngựa bị nắm chặt, làm sao cũng thể kéo về, dùng lực lượng, làm sao bì kịp với Tần Phàm! - Hừ! Tần Phàm hừ lạnh tiếng, trong tay đột nhiên dùng sức kéo, “hoắc” tiếng trực tiếp đem thiếu niên mày rậm té xuống dưới đất, sau đó trực tiếp tiến lên dùng cước giẫm ngay dưới chân. Nắm tay của Tần Phàm chợt co rút trong tay áo, khi vươn ra bao bọc Linh Hàn quyền sáo, đôi vuốt dài đặt ngay cổ họng thiếu niên kia, trong miệng lạnh lùng : - Ngươi lại tính là cái thứ gì? - Tê… Lúc này Tiết Tuấn cùng Điền Mông đều hít sâu hơi lạnh, ngờ Tần Phàm lại còn nóng tính hơn ai hết, thế nhưng ở ngay ngoài đường còn dám đem đệ tử chân võ thế gia cấp cao giẫm dưới chân! Cho dù là người có thần kinh thô to như Điền Mông cũng có lòng can đảm này, hơn nữa cho dù có được can đảm như vậy chỉ sợ cũng có năng lực kia, thiếu niên mày rậm bị Tần Phàm giẫm dưới chân cũng có được cảnh giới võ sư lục cấp. - Tốt! Lúc này trong đám người cũng có nhiều thanh tự chủ được đều kêu lên ủng hộ, bọn họ sớm nhìn đám người kia vừa mắt, chỉ là giận mà dám , giờ có người ra mặt lá gan của những người thường kia cũng lớn hơn được ít. - Ai còn dám lên tiếng đánh chết kẻ đó! Lúc này mấy thiếu niên còn lại ngựa lại đảo mắt nhìn quanh bốn phía, lạnh giọng . Vừa hô lên, chung quanh liền yên tĩnh trở lại. Thế giới này chính là như thế, thực lực vi tôn! Mà ở Đại Kiền quốc, chân vũ thế gia cũng đại biểu cho thực lực. - Chúng ta đều là đệ tử chân võ thế gia đến từ Vũ Thành cùng Châu Thành, ta là lục phẩm chân võ thế gia Lư gia Lư Vũ, mà người bị các hạ giẫm dưới chân chính là thất phẩm chân võ thế gia Bành gia Bành Uy, biết các hạ đến từ chân võ thế gia nào? Thiếu niên mặt đỏ ngồi hồng sắc đại mã như là người cầm đầu trong đám thiếu niên kia, nhìn ra được thân thủ của Tần Phàm khẳng định cũng là triêu thánh giả lần này, lạnh lùng nhìn thoáng qua, liền giơ lên roi ngựa trong tay hướng Tần Phàm hỏi. - Ngươi dám đánh lén bổn thiếu gia, ngươi hối hận! Mà Bành Uy bị Tần Phàm giẫm dưới chân bị báo tên, lại có vẻ vô cùng nổi giận, mặc dù khi so đấu khí lực là bị Tần Phàm lôi xuống ngựa, nhưng vẫn mở miệng cứng rắn là mình bị đánh lén, ý đồ lưu lại chút mặt mũi cho chính mình. - Ta đến từ nơi nào cần với các ngươi, ta chỉ là chướng mắt nhìn kiểu hoành hành ngang ngược của đám người các ngươi, lại muốn hại người vô tội nên mới ra tay. Nếu các hạ phục, cứ việc hướng về phía ta mà tới! Tần Phàm lạnh lùng đáp lời, nhưng lúc này bại lộ ra thân phận của mình ràng phải là hành vi sáng suốt, tự nhiên ngu ngốc làm chuyện như vậy. - Còn có ta, ta cũng xem các ngươi vừa mắt! Lúc này Điền Mông cũng đứng ra lớn tiếng , nhìn vào rất có nghĩa khí, mà Tiết Tuấn chỉ biết cười khổ lắc lắc đầu, nhưng lại vẫn đứng bên cạnh hai người. - Xem ra các ngươi có ý định đối lập cùng chân võ thế gia của Vũ Thành cùng Châu Thành chúng ta! Ánh mắt thiếu niên mặt đỏ lạnh lùng, sắc mặt lên vẻ hết sức khó coi, roi ngựa nắm chặt trong tay, mà những thiếu niên đồng hành đều rút đao rút kiếm, thầm vận khí kình, cuộc đại chiến tựa hồ muốn xuất . - Các vị, chẳng biết có thể bán cho Hầu mỗ chút mặt mũi, chuyện này từ bỏ được chứ? Đúng lúc này thanh ôn hòa từ phương xa đột nhiên truyền đến, đám người chậm rãi tách ra con đường, sau đó liền thấy mười mấy thiếu niên vây quanh ngọc diện thiếu gia mặc tử bào quý giá đẹp đẽ từ xa tới. - Di? Ngươi là ngũ phẩm chân võ thế gia Hầu gia Hầu Vũ Bạch thiếu gia? Thiếu niên mặt đỏ cưỡi ngựa hồng vừa thấy ngọc diện thiếu niên kia sắc mặt liền hơi đổi, hơn nữa lại cung kính chắp tay hỏi. - Chính là tại hạ, các hạ là lục phẩm chân võ thế gia Vũ Thành Lư gia Lư thiếu? Ngọc diện thiếu niên mỉm cười mở miệng hỏi, có vẻ khí vũ bất phàm, tiếp theo lại nhìn vào những người cưỡi ngựa khác hỏi qua: - Còn có Vũ Thành Bành gia Bành thiếu, Châu Thành Hướng gia Hướng thiếu…hoan nghênh các vị vào Nguyên Thành. Sau đó chuyển qua nhìn Tần Phàm mỉm cười chắp tay : - biết các hạ đến từ chân võ thế gia nào vậy? Có thể cấp cho Hầu mỗ chút nhân tình trước tiên thả Bành thiếu ra rồi hãy được ? Tần Phàm trầm ngâm, sau đó buông lỏng Linh Hàn quyền sáo đè ép Bành Uy, chậm rãi đứng thẳng, cũng muốn đem việc này làm lớn, giờ người có thể ép được trường hợp đến, phỏng chừng đám người kia cũng dám tiếp tục động thủ tại nơi này. - Ta bỏ qua như vậy! Bành Uy đứng lên độc liếc mắt nhìn Tần Phàm , có vẻ vô cùng giận dữ, lần này xem như mặt mũi quét rác, nhưng có Hầu Vũ Bạch tại đây dám động thủ lần nữa. - Nếu tất cả mọi người đều là đệ tử chân võ thế gia Vân Châu, mà lần này triêu thánh quan hệ trọng đại, lẽ ra chúng ta nên đoàn kết nhất trí cùng nhau đối ngoại mới phải, đây cũng là mục đích mà Hầu mỗ mời mọi người tới nơi đây, hi vọng các vị có thể buông bỏ thành kiến, mọi người cùng nhau đến Triêu Dương Lâu uống chén, hóa giải hiểu lầm, chẳng phải là tốt sao? Hầu Vũ Bạch trấn định , lời nghe đẹp đẽ, nhìn vào rất có phong phạm. - Hừ, ta cấp cho Hầu thiếu mặt mũi, trước triêu thánh tiếp tục theo chân bọn tính toán. Bành Uy liếc mắt lạnh lùng nhìn Tần Phàm , cũng dám trực tiếp quét mặt mũi của Hầu Vũ Bạch. Nhưng trong lòng cũng tính toán trong thí luyện triêu thánh phải trực tiếp thần biết quỷ hay đem mối thù này báo phục. - Vậy đa tạ Bành thiếu. Di? Vị này tựa hồ là đến từ Nam Phong Thành Điền huynh? Vị này chính là Tiết huynh? Lúc này Hầu Vũ Bạch đột nhiên nhận ra Điền Phong cùng Tiết Tuấn, từng thu thập tình báo của cả Vân Châu, lúc này nhận ra được đại bộ phận triêu thánh giả.
Chương 153: Công phòng liên minh - Chính là tại hạ, gặp qua Hầu thiếu. Tiết Tuấn thấy người ta nhận ra mình, chỉ đành kiên trì tiến lên chào hỏi, Hầu Vũ Bạch chính là người của Hầu gia ngũ phẩm chân võ thế gia đứng đầu Vân Châu, cũng dám đắc tội. - Ta gọi là Điền Mông! Điền Mông ôm hai tay thành quyền tùy tiện , nhưng hề có chút vẻ cung kính. - Ha ha, như vậy vị này chính là Tần gia đại biểu Tần thiếu gia. Hầu Vũ Bạch mỉm cười, nhìn vào có vẻ hòa khí, làm cho người ta thể sinh ra ác cảm đối với . - Tại hạ Tần Phàm! Tần Phàm cũng đành phải báo tính danh, sau đó ánh mắt đảo qua đám người sau lưng Hầu Vũ Bạch, cũng phát thân ảnh Ngô Phong bên trong, Ngô Phong dùng loại ánh mắt độc nhìn , xem ra đối với việc mấy ngày trước Tần Phàm đánh bị thương vẫn còn ghi hận trong lòng. - Chỗ dựa vững chắc của Ngô Phong chính là Hầu Vũ Bạch sao? Đồng thời trong lòng Tần Phàm cũng nhiều hơn phần cảnh giác, thầm nghĩ phải đề phòng bị đám người kia tính kế. - Ha ha, mọi người từ đường xá xa xôi tới Nguyên Thành, cũng mệt mỏi, tại hạ làm chủ bao xuống cả Triêu Dương Lâu là vì tiếp đãi chư vị, mọi người vào ngồi trước rồi hãy sau, cũng miễn cho bị dân chúng nhìn thấy chuyện cười. Hầu Vũ Bạch còn thêm, sau đó liền ở phía trước dẫn đường vào Triêu Dương Lâu. Tiết Tuấn cùng Tần Phàm liếc mắt nhìn nhau, đều vào Triêu Dương Lâu. Ở đường, Bành Uy khi ngang qua ba người liền hạ giọng tàn : - Nguyên lai chỉ là cửu phẩm chân võ thế gia, còn dám giả vờ trước mặt bổn thiếu gia, hừ, được lắm… Trong lời mang theo vẻ uy hiếp trả thù vô cùng ràng. Tần Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn , thèm để ý, nhưng trong lòng lạnh lùng thầm nghĩ: - Bành Uy, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, biết sau lần triêu thánh này danh hiệu thất phẩm chân võ thế gia của ngươi còn lưu lại được hay ? Theo vừa rồi tiếp xúc với Bành Uy mà xem, thực lực của người này trong triêu thánh giả kỳ đáng là gì, nếu lần này giữ được phẩm cấp, như vậy Vũ Thành Bành gia hạ xuống bát phẩm thậm chí là cửu phẩm. - Hừ, chúng ta chờ coi ! Thấy Tần Phàm để ý tới mình, Bành Uy hừ lạnh tiếng, liền chạy lên nịnh bợ Hầu Vũ Bạch. - Tiểu Phàm, nhịn chút, nếu trong thí luyện triêu thánh gặp được người này, đến lúc đó hãy cùng tính toán. Lúc này Tiết Tuấn lên giọng an ủi. - Theo ta nghĩ, chờ ra Nguyên Thành, chúng ta trực tiếp chụp chết tốt lắm. Điền Mông mở miệng , nhìn ra được đối với Lư Vũ Bành Uy đám người thập phần chướng mắt. - Yên tâm , ta biết tình nặng , dù sao vừa rồi cũng phải ta có hại. Ha ha, lần này mặt mũi quét rác, ta xem nên ưu sầu chính là những nhân tài của Vũ Thành Châu Thành mới đúng. Tần Phàm giang tay, thoải mái cười . Trong lòng có chút cảm động đối với quan tâm của Tiết Tuấn cùng Điền Mông, hai người này biết phẩm cấp của gia tộc đối phương thấp, còn kiên định đứng chung với mình, là bằng hữu đáng giá kết giao nhất. - Hắc hắc, cũng phải, ta xem những người kia còn sầu làm sao đối phó chúng ta , cần gì chúng ta nghĩ đối phó bọn , đến lúc đó đến người chúng ta giết người, đến hai tên chúng ta giết đôi. Điền Mông cũng cười . vào Triêu Dương Lâu, phát Nguyên Thành đệ nhất lâu quả nhiên danh bất hư truyền, trang hoàng cực kỳ hoa lệ sáng lạn, thị nữ lui tới đều là tuổi trẻ mỹ mạo, hành vi cử chỉ nhàng khôn khéo, cả tòa Triêu Dương Lâu tràn đầy khí phái. Bởi vì nhân số đông đảo, cũng chỉ có đại sảnh lầu cùng lầu hai mới có thể chứa được nhiều người như vậy, mà lầu chủ yếu dùng tiếp khách, vì vậy đám triêu thánh giả đều ở lại đại sảnh lầu hai, nhưng Triêu Dương Lâu lại lớn, toàn bộ mọi người ngồi xuống cũng hề lộ vẻ chen chúc. Toàn bộ triêu thánh giả của Vân Châu đều tụ lại với nhau, Tần Phàm nhân cơ hội thống kê chút, thậm chí có tới gần hai trăm người. Cả Đại Kiền quốc có tám đại phân châu, hơn nữa Kiền Kinh cùng phụ cận có Lạc Thành cùng Vọng Thành ba tòa siêu cấp đại thành tạo thành Trung Châu, tổng cộng là cửu châu, lúc này triêu thánh giả chẳng phải là lên tới mấy ngàn người? Kết quả như vậy làm Tần Phàm thầm líu lưỡi, lần này cạnh tranh như thế nào liền có thể nghĩ. Ba người Tần Phàm tìm bàn ngồi xuống, ở nơi này nhìn ra bên ngoài còn có thể chứng kiến phong cảnh nửa Nguyên Thành, gió mát chạng vạng thổi qua, cảm giác cực kỳ sảng khoái. thể rượu cùng thức ăn của Triêu Dương Lâu quả tệ, mấy người vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh đêm của Nguyên Thành, tâm tình rất nhanh liền tốt hơn. - Chư vị! Rượu ba vòng, liền thấy ở bàn xa hoa nhất trung gian Hầu Vũ Bạch bưng chén rượu đứng lên, hướng khắp bốn phía kính kính: - Ta tin tưởng chư vị cũng biết lần này thí luyện triêu thánh so với trước kia cạnh tranh càng thêm kịch liệt, Hầu mỗ thông tri các vị tới nơi đây, chính là nghĩ mỗi chân võ thế gia tại Vân Châu có thể đoàn kết nhất trí, như vậy có thể có thêm đường cơ hội trong triều thánh thí luyện, nếu tất cả mọi người đều năm bè bảy mảng, đến lúc đó tại triều thánh tứ cố vô thân, chẳng phải làm cho người những châu khác đánh bại từng người chúng ta hay sao? - Vậy Hầu thiếu gia cho rằng chúng ta nên làm sao đoàn kết nhất trí? Lúc này có người lên tiếng hỏi, có vẻ phối hợp mười phần, xem ra là sớm hẹn trước. - Ha ha, ra Hầu mỗ có lời đề nghị, đó chính là toàn bộ chân võ thế gia Vân Châu cùng nhau kết thành công phòng liên minh, quần áo mỗi cá nhân làm dấu hiệu, đến lúc đó trong triều thánh gặp được nhau công kích nhau, vứt bỏ nhau, nhất trí đối ngoại. Hầu Vũ Bạch tiếp tục : - Vậy biết ý của các vị như thế nào? - Được rồi, phương pháp kia sai! - Tốt, Hầu thiếu gia rất đúng, ta xem chủ ý này đúng rồi! - sai, như vậy cơ hội giữ danh hiệu của chúng ta càng lớn hơn! - Chúng ta đều lấy Hầu thiếu gia cầm đầu, đều nghe theo Hầu thiếu gia. Hầu Vũ Bạch vừa xong, lập tức chiếm được nhiều người ủng hộ, kỳ mọi người đối với lần triêu thánh này trong lòng cũng nắm chắc, nếu quả có thể kết thành công phòng liên minh, là có thể gia tăng lòng tin của mọi người nhiều hơn. - Tốt, khi như vậy, mọi người uống qua chén này, xem như cùng là người phía. Hầu Vũ Bạch thấy mọi người hưởng ứng, cũng nhịn được cảm thấy tiền đồ rộng mở, hướng bốn phía mời rượu uống hơi cạn sạch. - Ha ha, người nhà? Tần Phàm đối với lời của Hầu Vũ Bạch cũng đồng ý, cho dù có kết thành liên minh, đến lúc đó ở trước mặt lợi ích có bao nhiêu người có thể tuân thủ ước định công kích lẫn nhau? Mà ở trước mặt đại địch, có thể vứt bỏ lẫn nhau sao? Chẳng qua nếu như kết thành công phòng liên minh, cũng là hoàn toàn vô dụng, ít nhất khi thế lực song phương ngang nhau, còn có thể liên hệ cùng chỗ, hệ số an toàn vẫn có rất nhiều. - Uy, người ta mời rượu nên cần có lễ phép. Tiết Tuấn thấy Điền Mông vẫn cắm đầu ăn uống, vội vàng dùng khuỷu tay đụng , ý bảo đừng nên thất lễ, nếu để mọi người hiểu lầm ba người họ có thành ý tốt. - Ân, người nhà, cạn ly! Điền Mông miệng cắn chân gà, tay giơ chén rượu tùy ý hô, bộ dáng làm người ta cảm thấy buồn cười. Đúng lúc này, Hầu Vũ Bạch cụng chén với vài đệ tử lục phẩm chân võ thế gia xong, mang theo vẻ mỉm cười ôn hòa, lại dẫn theo đoàn người tới chỗ bàn của ba người Tần Phàm. Mọi người lại khỏi thấy nao nao, ba tiểu tử đến từ Nam Phong Thành chẳng qua là cấp thấp chân võ thế gia mà thôi, hà đức hà năng khiến cho Hầu Vũ Bạch đến từ ngũ phẩm chân võ thế gia phải nhìn với ánh mắt khác?
Chương 154: Tình báo Tiết Tuấn thấy Hầu Vũ Bạch tới, vội vàng đứng lên, mà Điền Mông cũng thể buông xuống chân gà trong tay, khi Hầu Vũ Bạch tới cạnh bàn liền cùng Tần Phàm đứng lên, phải là họ sợ Hầu Vũ Bạch, mà chỉ là nếu có người tới mời rượu cần đứng lên đáp lễ, điểm ấy lễ nghi bọn họ vẫn hiểu được. - Điền huynh, Tiết huynh, Tần huynh… Hầu Vũ Bạch giơ cao chén rượu, hướng ba người chào hỏi: - Hầu mỗ mời ba vị chén, lần này Vân Châu tạo thành liên minh xin mời ba vị ủng hộ nhiều hơn. - Nhất định nhất định, đều là người Vân Châu, theo lý nên giúp đỡ lẫn nhau, lần này Tiết mỗ chúc các vị trong thí luyện triêu thánh đại phóng kỳ quang, phẩm cấp càng tiến hơn bước. Tiết Tuấn giơ cao chén rượu, hướng người chung quanh . Nhìn ra được trong ba người là người lõi đời nhất, thụ sâu ảnh hưởng của cha là Tiết Trường Phong. Mà Điền Mông gì, chỉ trực tiếp cầm chén rượu trong tay uống cạn. Tần Phàm cũng , nâng chén như mời, tiếp theo uống hơi cạn sạch, mặc dù như Tiết Tuấn, nhưng thể xem là thất lễ. - Ha ha, hôm nay xem thân thủ của Tần huynh lợi hại, Hầu mỗ tin tưởng lần này Tần huynh nhất định có thể làm rạng rỡ trong ngày triêu thánh, có lẽ thăng lên tới mấy cấp cũng chừng. Uống chén rượu, Hầu Vũ Bạch liếc mắt nhìn Tần Phàm, sau đó tươi cười ôn hòa . Hầu Vũ Bạch vừa dứt lời, sắc mặt Tiết Tuấn lập tức biến đổi. Mà con ngươi của Tần Phàm cũng co rụt lại, lên tia lãnh ý, Hầu Vũ Bạch tới mời rượu ràng là có ý tốt, câu này của nhìn qua giống như khen ngợi Tần Phàm, nhưng thực tế là hấp dẫn cừu hận cho Tần Phàm. Tần Phàm nhìn lướt qua những người của Vũ Thành cùng Châu Thành, quả nhiên nét mặt bọn họ lên vẻ oán độc, đặc biệt là Bành Uy, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lại tiếp tục nhìn nhìn Ngô Phong đứng sau lưng Hầu Vũ Bạch, thấy lộ ra thần sắc hài hước, biết quả nhiên đáp thuyền của Hầu Vũ Bạch. Hơn nữa có thể mời được Hầu Vũ Bạch ra mặt cho , mặc dù là để lại dấu vết, nhưng xem ra quan hệ giữa hai nhà Hầu Ngô cũng cạn. - Ngô Phong thoạt nhìn còn cười hiểm, biết làm sao cấu kết lại cùng Hầu Vũ Bạch. Thấy Hầu Vũ Bạch rời , Điền Mông nặng nề ngồi xuống, có chút tức giận . - Bất quá chỉ là tên tiểu nhân, cần gì quan tâm, có cơ hội cho biết tay. Tần Phàm lại rót chén rượu, trong miệng của thản nhiên , dựa theo quan sát của cùng tin tức mà Cổ Mặc thông báo, cả đám triêu thánh giả của Vân Châu thế nhưng cũng có ai là tiên thiên võ sư, điều này vừa làm cho cảm thấy ngoài ý muốn đồng thời cũng tự tin hơn rất nhiều. - Ba vị, biết tại hạ có may mắn ngồi xuống cùng nhau vài lời ? Nhưng vào lúc này, đột nhiên có đệ tử thế gia thoạt nhìn có chút gầy tới giơ chén rượu với ba người Tần Phàm, sắc mặt người này có chút vàng như nến, đôi mắt , thoạt nhìn lại linh động hơn Điền Mông rất nhiều. - Vị này chính là? Tiết Tuấn có chút nghi hoặc hỏi, đối với người này hề có bất kỳ ấn tượng. Tần Phàm nhìn nhưng gì, xã giao như vậy giao cho Tiết Tuấn vẫn thích hợp nhất. - Nga, ngượng ngùng, quên tự giới thiệu. Thiếu niên gầy vỗ vào đầu mình, mang theo vẻ xin lỗi : - Ta đến từ thất phẩm chân vũ thế gia Tô gia của Phù Thành, tên là Tô Dương, chủ yếu là thấy ba vị ăn ý cho nên mới mạo muội tới kết giao chút mà thôi. - Ha ha, nguyên lai là Tô huynh, mời ngồi. Tiết Tuấn đứng lên hoan nghênh , Tần Phàm cũng gật đầu như chào hỏi. - biết khi ba vị đến có ngang qua Ô Vân sơn ? Đôi bên khách khí phen, sau đó tự Tô Dương dẫn đầu hỏi trước. - Ô Vân sơn? Tần Phàm ba người có chút xa lạ đối với tên gọi này. - Ha ha, ta biết vài vị đến từ Nam Phong Thành, mà từ Nam Phong Thành đến Nguyên Thành vừa lúc phải ngang Ô Vân sơn, ở nơi đó xa có hồ lớn, cách nơi này chừng ngày lộ trình. Tô Dương giới thiệu. - sai, chúng ta có ngang qua hồ lớn kia, tối hôm qua chúng ta có tá túc ở đó đêm, nhưng biết nơi đó xảy ra chuyện gì? Tiết Tuấn có chút nghi hoặc hỏi. - Ba vị có điều biết, ở Ô Vân sơn nguyên bản có đám cường đạo, được xưng Ô Vân trại, tập trung tới mấy trăm cường đạo, nghe còn có cả tiên thiên võ sư, thực lực thập phần cường hãn. Đặc biệt chuyên cướp bóc khách thương lui tới dọc đường, cực kỳ tàn bạo cùng tỉnh táo, từng có quân đội Nguyên Thành tới nơi đó muốn tiêu diệt, nhưng bọn nhận được tin tức trước tiên bỏ chạy, chờ đợi quân đội rời quay về làm việc ác, trở thành u ác tính con đường từ Nam Phong Thành tới Nguyên Thành lâu. Tô Dương chậm rãi tiếp: - Nhưng vào ngày hôm qua, Ô Vân trại máu chảy thành sông, thi thể đầy khắp núi đồi, mấy trăm tên cường đạo ngờ bị người giết sạch, tên cũng để lại! Cả vị trại chủ thực lực tiên thiên võ sư cũng bị giết chết! - Ha ha, ta chỉ là biết ba vị hôm qua chắc ngang qua nơi đó, cho nên ý đặc biệt đến tìm hiểu chút tin tức. Tô Dương rất thành : - Đương nhiên, để báo đáp lại, ta cũng cung cấp tin tức khác cho ba vị. Tiết Tuấn cùng Tần Phàm liếc mắt nhìn nhau, đều nhớ lại người gặp được trong hồ lớn, người nọ huyết khí bao phủ khắp toàn thân dày đặc, hình như từng trải qua trận giết chóc, rất có thể chính là rửa sạch Ô Vân trại. Vì thế Tiết Tuấn liền đem bộ dáng của người kia miêu tả ra. - thân hắc y, cầm kiếm? Tô Dương mỉm cười trầm ngâm, sau đó chợt : - Nghe theo miêu tả của các vị, người này có thể đến từ lục phẩm chân võ thế gia Phiền Thành Mạnh gia triêu thánh giả, nếu như ta nhớ lầm, người kia hình như tên là Mạnh Thần, nhưng lại tới tham gia buổi tụ họp lần này như chúng ta. - Di? Tô huynh thế nhưng đều biết ràng về các triêu thánh giả của các thế gia sao? Tần Phàm nhịn được có chút nghi hoặc, tin tức của Tô Dương này thoạt nhìn so với Thế mạo hiểm đoàn của còn muốn linh thông hơn, ít nhất biết đại biểu của mỗi chân võ thế gia lại là ai. - Ha ha, dối gạt ba vị, tìm hiểu tin tức chính là thế mạnh của Tô gia chúng ta, giống như ba vị, ta đại khái đều có thể được bối cảnh sau lưng chư vị. Tô Dương cười : - Vị Điền huynh này tên là Điền Mông, Điền gia các vị am hiểu nhất chính là dùng côn, uy lực chiêu Đả Long Côn cương mãnh, luyện tới đại thành khi sử dụng quỷ khóc thần hào, hết sức lợi hại. Mà Tiết huynh tên là Tiết Tuấn, Đạp Tuyết Bộ của Tiết gia được xưng đạp tuyết vô ngân, quả là vũ kỹ thân pháp hết sức lợi hại, hai vị chính là lục cấp võ sư cảnh giới. Mà Tần huynh tên là Tần Phàm, đại biểu của Tần gia các vị vốn là Tần Tiến, nhưng cuối cùng ngươi đánh bại , liền trở thành triêu thánh giả đại biểu cho Nam Phong Tần gia, ngươi là ngũ cấp võ sư, nhưng nghe khí lực của ngươi thập phần cường hãn. Nghe được Tô Dương đem thân phận bối cảnh của ba người ra vô cùng tường tận, sắc mặt ba người Tần Phàm khỏi biến đổi, trong lòng khiếp sợ thôi. Đặc biệt Tần Phàm, đối với mạng lưới tình báo của Tô gia cảm thấy vừa hâm mộ lại đố kỵ, thầm nghĩ lần này sau ngày triêu thánh trở về nhất định phải chuyên tâm đầu tư vào Thế mạo hiểm đoàn, mạng lưới tình báo nhất định phải làm được như Tô gia mới xem là đủ tư cách! - Ha ha, biết các vị có muốn biết lần này trong ngày triêu thánh, thực lực cụ thể của các triêu thánh giả của các đại thế gia như thế nào ? Điều này ta cũng có thể cung cấp cho các vị. Tô Dương thấy ba người Tần Phàm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có vẻ vô cùng hài lòng, lúc này mới tiếp tục .
Chương 155: Thập đại triêu thánh giả - Ngươi ngươi biết thực lực của toàn bộ triêu thánh giả của các đại gia tộc tham dự ngày triêu thánh lần này? Ba người Tần Phàm đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn, cũng thể tưởng được Tô Dương thậm chí có được năng lượng lớn như vậy, đủ khiến kẻ khác hoảng sợ. - Ha ha, cho dù là thực lực của triêu thánh giả của nhất phẩm chân võ thế gia ta cũng có thể biết, mà ta muốn cho chư vị chính là thập đại triêu thánh giả có thực lực cao nhất trong lần triêu thánh này. Đương nhiên, đây chỉ là lời bình phán của Tô gia chúng ta, cũng phải tuyệt đối chuẩn xác, dù sao có chút đại thế gia luôn che giấu thực lực nên chúng ta cách nào biết đến, nhưng độ chuẩn xác cũng phải ngoài 80%. Tô Dương cười , đối với mạng lưới tình báo của gia tộc mình có chút tự tin. - Ách, vậy biết tin tức này của Tô huynh có cần lấy tiền hay ? Tiết Tuấn thử hỏi. - Hắc hắc, Tiết huynh là người biết chuyện, nếu như là người khác có thể cần phải lấy tiền, bất quá lần này ba vị cung cấp tin tức tệ cho tại hạ, hơn nữa tin tức này có thể giúp tại hạ kiếm được ít tiền, cho nên lần này ta cung cấp tin tức cho ba vị cũng cần lấy tiền, chỉ xem như là trao đổi tin tức. Tô Dương tiếp tục cười , nhưng lại hề có vẻ xấu hổ, trong nhận thức của , bán tin tức kiếm tiền cũng là cách kinh doanh, tuy rằng vừa rồi tiếp cận ba người Tần Phàm là có mục đích. - Ha ha, vậy chúng ta cần chăm chú lắng nghe. Tần Phàm đối với cách làm của Tô Dương có thể hiểu được, Thế mạo hiểm đoàn của làm “Đại Kiền Phong Vân” kỳ cũng là cách kinh doanh tin tức kiếm tiền, nhưng chỉ là kinh doanh ít tin tức tính là bí mật, chỉ từ dân gian cùng các thành thị lớn thu thập sửa sang lại mà thôi, tương lai làm tốt mới xem như trở thành đối thủ cạnh tranh với Tô gia. - Theo Tô gia chúng ta dò xét, lần này trong ngày triêu thánh các triêu thánh giả đạt tới tiên thiên võ sư cảnh giới tổng cộng có mười hai người! Đương nhiên, đây là những người mà chúng ta biết, khẳng định có người còn che giấu thực lực làm cho chúng ta dò xét đến! Tô Dương tới đây thanh có chút khàn khàn, liền uống ngụm rượu thông cổ họng. - Mười hai tiên thiên võ sư? Còn chỉ là công khai biết trước mà thôi? Tiết Tuấn cùng Điền Mông nhìn nhau, đều thầm nuốt ngụm nước bọt, phải biết rằng tuổi tác của triêu thánh giả đều phải thấp hơn hai mươi hai tuổi, mà ở trước hai mươi hai tuổi đạt tới tiên thiên, là nghiệt bao nhiêu chứ! Hai người bọn họ từ được gia tộc mạnh mẽ bồi dưỡng, cộng thêm thiên phú kém, nhưng tới nay khó khăn mới đạt tới cảnh giới võ sư lục cấp mà thôi! Về phần Tần Phàm lúc này chợt cúi đầu thoáng rơi vào trầm tư. Lần này triêu thánh chỉ tính tiên thiên võ sư còn có tới mười hai người, hơn nữa phỏng chừng thêm người che giấu thực lực cũng phải lên tới hai mươi người, số lượng này đích có chút vượt ngoài dự liệu của . Phải biết rằng như Điền Mông cùng Tiết Tuấn mới hai mươi tuổi đạt tới lục cấp võ sư cảnh giới, như vậy ở tại Nam Phong Thành được xem như thiên tài, nhưng so sánh với Kiền Kinh đại thế gia vậy cái gì cũng phải. Đây là chênh lệch nội tình giữa các thế gia, thậm chí quan hệ tới thiên phú. Nhưng vẫn còn thời gian tháng mới chính thức tới ngày khai mạc triêu thánh, tháng này đối với người khác mà có lẽ cũng sinh ra bao nhiêu thay đổi, nhưng đối với Tần Phàm mà khí lực tại của đủ cường đại, tháng thời gian chừng đủ cho đột phá tới tiên thiên cảnh giới! Mà đột phá tới tiên thiên võ sư cảnh giới, như vậy cho dù phải chống lại thập đại triêu thánh giả cũng có đủ tự tin của mình. - Lần này thập đại triêu thánh giả đều đến từ cả khu Trung Châu tập trung những chân võ thế gia cấp cao của Đại Kiền quốc. Trong đó bài danh thứ nhất chính là đến từ nhất phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Thái gia Thái Hiên, đứng hàng thứ hai là đến từ nhất phẩm chân võ thế gia Kiền Kinh Tần gia Tần Hạo Dương, thứ ba đồng dạng đến từ Kiền Kinh Tần gia Tần Nguyệt Minh, thứ tư đến từ nhất phẩm chân võ thế gia Vọng Thành Đông Phương gia Đông Phương Vũ…thứ mười là đến từ nhị phẩm chân võ thế gia Lạc Thành Lý gia Lý Hóa… - Trong mười người này trừ bỏ sắp xếp thứ nhất là Thái Hiên đạt tới tứ cấp tiên thiên võ sư, chín người khác đều là tam cấp tiên thiên võ sư. Mà sắp xếp cuối cùng là Lạc Thành Lý gia lại khá đặc thù, chính là nhị phẩm chân võ thế gia duy nhất trong mười người xếp hàng đầu, bất quá nghe vũ kỹ phi đao của bọn họ hết sức lợi hại, tuy rằng xuất thân từ nhị phẩm chân võ thế gia nhưng thực lực so sánh với nhất phẩm chân võ thế gia cũng kém hơn chút nào. Tô Dương đặt chén rượu xuống, chậm rãi đem tin tức về thập đại triêu thánh giả lần này kể ra từng người. - Kiền Kinh Tần gia? Nhất phẩm chân võ thế gia? Khi Tần Phàm nghe được sắp xếp vị trí thứ hai là Kiền Kinh Tần gia trong lòng chợt cả kinh, nhớ lại ban đầu ở Thú sơn mạch từng đánh chết Tần Hạo Bạch, lại liên hệ tới Tần Hạo Dương, khó tưởng tượng bọn xuất thân từ cùng thế gia! Hơn nữa còn là nhất phẩm chân võ thế gia! - Ha ha, các vị cũng biết ngũ phẩm chân võ thế gia nhiều nhất có thể phái ra ba gã đại biểu triêu thánh, mà lần này Kiền Kinh Tần gia có thể chiếm được hai vị trí trong thập đại triêu thánh giả chứng thực là thực lực mạnh mẽ! Tô Dương cười , sau đó chuyển hướng Tần Phàm hỏi: - Mặt khác thứ cho tại hạ mạo muội hỏi câu, biết Kiền Kinh Tần gia cùng Nam Phong Tần gia của Tần huynh có quan hệ thế nào? Tần Phàm chợt ngây ra, sau đó vội vàng lắc đầu, nở nụ cười khổ : - Tô huynh đùa, Nam Phong Tần gia chúng ta chỉ là cửu phẩm chân võ thế gia, người ta lại là nhất phẩm chân võ thế gia, quả thực là bé đáng kể, làm sao có thể nhấc lên được quan hệ gì. - Ha ha, vậy cũng đúng, cho dù là chi thứ của bọn họ cũng sớm dời qua Kiền Kinh rồi , gia tộc của Tần huynh nếu ở Nam Phong, dĩ nhiên là có quan hệ gì với bọn họ. Chẳng qua nếu như Tần huynh là người của nhất phẩm chân võ thế gia, Tô mỗ đúng là có cơ hội kết bạn với ngươi đâu, ha ha, đến, cạn chén! Tô Dương cười cười , tiếp theo giơ chén kính ba người. Tần Phàm mỉm cười, đối với vẻ thẳng thắn thành khẩn của Tô Dương cũng nhiều hơn phần hảo cảm. Đặt chén rượu xuống, tiếp theo thấy Tô Dương lấy trong trữ vật giới chỉ ra quyển sổ , đưa cho ba người tiếp tục : - Đây là do ta thấy ba vị ăn ý nên ngoài định mức đưa cho ba người. Bên trong quyển sổ này ghi chép lại ít tư liệu của triêu thánh giả lần này, đương nhiên, dù sao cả Đại Kiền quốc có tới mấy ngàn triêu thánh giả, chúng ta cũng khả năng đều viết xuống đầy đủ, hơn nữa các vị xem cũng phải tốn sức, cho nên chúng ta chỉ trích lục ít triêu thánh giả có đặc thù hoặc là lợi hại mà thôi. - Ha ha, giống như trình độ như những người chúng ta đây, bên trong đương nhiên là có tên rồi. Nhưng bởi vì ta muốn tìm hiểu tin tức về Ô Vân trại bị tiêu diệt cho nên mới đem chuyện của các vị ghi chép xuống mà thôi. Tô Dương chỉ chỉ bản thân mình cùng ba người Tần Phàm cười , nhưng lại có vẻ thập phần thản nhiên: - Ha ha, bất quá mục tiêu của ta chỉ là bảo vệ danh hiệu phẩm cấp mà thôi, cho nên tuy rằng lần này triêu thánh giả nào có thành tích xuất sắc nhất nhận được khen thưởng lớn, nhưng đây chỉ là chuyện của thập đại triêu thánh giả, dù sao ta có cách nào tranh đấu với bọn họ được rồi. Tiết Tuấn biết thực lực của chính mình, chỉ bất đắc dĩ cười khổ, mà Điền Mông tuy rằng lỗ mãng nhưng cũng tự mình hiểu lấy, tuy rằng trong lòng có chút khó chịu nhưng biểu ra cảm xúc gì bất phục. Mục tiêu của hai người họ kỳ chỉ muốn bảo vệ phẩm cấp của gia tộc mình, có cơ hội tăng lên phẩm cấp xem như niềm vui lớn, thập đại triêu thánh giả đích xác là cách bọn họ xa xôi. - Mặt khác ta muốn hỏi thăm Tô huynh chút, ngươi có biết Phiền Thành Mạnh Thần cùng thực lực của Hầu Vũ Bạch có thể sắp xếp ở vị trí nào trong những triêu thánh giả lần này ? Lúc này Tần Phàm có vẻ tò mò nhìn Tô Dương hỏi, phỏng chừng thực lực tại của bản thân mình sai biệt bao nhiêu với hai người kia, chỉ cần biết được tình huống thực lực của họ như vậy có thể biết được đại khái vị trí của mình trong những triêu thánh giả.
Chương 156: Nguyên mạch - Mạnh Thần chính là cửu cấp võ sư, mà Hầu Vũ Bạch là cửu cấp võ sư đỉnh phong, nhưng phân tích vũ kỹ của hai người bọn họ, ta cảm thấy được kỳ thực lực của họ cũng sai biệt bao nhiêu, lần này trong triêu thánh giả đại khái sắp xếp trước năm mươi ! Tô Dương nhìn qua hướng Hầu Vũ Bạch thoáng, sau đó hạ giọng . - Hắc hắc, đây phải tiểu Phàm ngươi cũng có thể sắp xếp vị trí trước năm mươi sao? Nghe Tô Dương như vậy, Điền Mông có chút cảm giác hưng phấn thay Tần Phàm, lỡ miệng . - Nga? Tô Dương có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Tần Phàm. - Ha ha, dối gạt Tô huynh, Tần huynh từng giao tay với Mạnh Thần ở hồ lớn gần Ô Vân trại, kết quả hai người sàn sàn lẫn nhau. Tiết Tuấn thấy Điền Mông ra, cũng đành phải giúp Tần Phàm giải thích. - Di? Tần huynh giao thủ với Mạnh Thần sao? Tô Dương khỏi kinh ngạc đánh giá lại Tần Phàm lần nữa. - Ách, là do Tiết huynh quá khen thôi, kỳ chẳng qua là vì công phu trong nước của tại hạ cũng tương đối khá nên mới có thể cùng Mạnh Thần miễn cưỡng giao thủ, nhưng nếu ở đất bằng, ta tất nhiên phải là đối thủ của . Tần Phàm khiêm tốn . - Ha ha, Tần huynh cần quá khiêm tốn, nghe Mạnh Thần ra tay rất ít lưu tình, Tần huynh có thể sống sót dưới tay vậy đủ chứng minh thực lực của Tần huynh. Tô Dương cười , tuy rằng tin Tần Phàm có thể đánh thắng được Mạnh Thần, nhưng chỉ có thể bảo trụ tính mạng dưới tay người kia xem như đáng kinh ngạc. - Ít nhất có thể xếp vào trong danh sách trăm triêu thánh giả đứng phía trước, như thế xem ra Tô gia chúng ta thống kê còn lọt đầu hắc mã như Tần huynh đâu! - Ách, việc này cần đến, kỳ ta có chút nghi vấn, nếu như Hầu Vũ Bạch đột phá tới cửu cấp võ sư đỉnh phong, vì sao dứt khoát đột phá tới tiên thiên cảnh giới đây? Là ngũ phẩm chân võ thế gia, ta nghĩ cho dù tìm được Linh Vận Đan, nhưng muốn tìm được viên Linh Vận Hoàn cũng khó khăn ? Tần Phàm muốn tiếp tục nhiều lời về thực lực của bản thân mình, chỉ nhìn thoáng qua Hầu Vũ Bạch, có chút nghi hoặc hỏi. - Tần huynh ngươi đùa sao? Lấy tiềm lực của Hầu Vũ Bạch, làm sao lại tự làm ra chuyện tự hủy tiền đồ của chính mình đây! Tô Dương cũng lộ ra tia biểu tình kinh ngạc, ngay cả Điền Mông cùng Tiết Tuấn cũng nghi hoặc nhìn Tần Phàm, tựa hồ tin vì sao lại hỏi ra câu hỏi nông cạn như vậy. Tần Phàm khỏi ngẩn ra. - phải đâu, xú tiểu tử, ngay cả thường thức đơn giản như vậy mà ngươi cũng biết? Ngươi làm mất mặt mũi của bổn võ thánh! Lúc này thanh bất mãn của Cổ Mặc vang lên bên tai Tần Phàm. - Đây là có chuyện gì? Tần Phàm lại giật mình. - phải ta qua với ngươi sao? Đột phá tới tiên thiên võ giả cảnh giới chẳng khác nào là cởi phàm thân, đó là bước tu luyện trọng yếu của mỗi người! Cũng chính là bắt đầu tại tiên thiên, tu luyện giả bắt đầu tiếp xúc tới nguyên khí, mà muốn hấp thu nguyên khí, đầu tiên phải cảm ứng được nguyên mạch giữa thiên địa! Bất quá nếu thông qua việc dùng Linh Vận Đan hay Linh Vận Hoàn, đích xác có thể giúp tu luyện giả đột phá tới tiên thiên cảnh giới, nhưng bởi vì còn chưa cảm ứng được nguyên mạch mà đột phá tới tiên thiên, như vậy từ nay về sau dừng bước tại tiên thiên! Hơn nữa thực lực chủ người đó so với người thông qua cảm ứng nguyên mạch đột phá tới tiên thiên võ sư kém xa. Cổ Mặc chậm rãi . - Nguyên mạch? Tần Phàm tinh tế suy nghĩ, trong trí nhớ của “Tần Phàm” tựa hồ từng nghe qua khi vừa mới tu tập võ đạo, nguyên mạch chính là bổn nguyên của thiên địa nguyên khí, mà nắm giữ nguyên khí mới có thể phát huy được lực lượng viễn siêu phàm nhân. Lúc mới nhìn dược phương của Linh Vận Đan, chỉ biết thứ này có thể giúp người đột phá tới tiên thiên cảnh giới, ngờ lại còn nguyên nhân như vậy. lúc sau thanh của Cổ Mặc lại truyền đến: - Cho nên thông qua Linh Vận luyện dược mà đột phá thường thường là do những kẻ có thiên phú tầm thường, tới ba bốn mươi tuổi vẫn thể tiến lên tiên thiên cảnh giới, mà ngươi Hầu Vũ Bạch kia năm nay mới hai mươi tuổi mà thôi, làm sao chịu buông tha tiền đồ tốt đẹp của mình mà dùng luyện dược đột phá đây? - Vậy lúc trước ta đưa Linh Vận Hoàn cho Cốc Hà, nhưng vậy chẳng phải là hại ? Sắc mặt Tần Phàm khẽ biến, hướng Cổ Mặc truyền . - Hắc, ngươi là cửu cấp võ sư mời ngươi đến Thế mạo hiểm đoàn đó sao? hơn ba mươi tuổi, vốn tự mình muốn tìm kiếm luyện dược đột phá, ra quan hệ gì tới ngươi. Kỳ những mạo hiểm giả kia, đại khái đều có phương pháp cảm ứng được nguyên mạch, hơn nữa công quyết vũ kỹ khuyết thiếu, cho nên đối với bọn mà có thể đột phá tới tiên thiên võ sư cảnh giới là tệ rồi, trong bọn họ đại bộ phận đều hề tham vọng quá đáng có thể đột phá tới linh võ sư cảnh giới. Cổ Mặc tiếp tục . Tần Phàm nghe xong lời của Cổ Mặc, khỏi hơi trầm ngâm. Thế giới này chính là như vậy, cũng hề có công bình gì đáng . Có chút người, bởi vì sinh ra ở chân võ thế gia trời sinh có ưu thế hơn so với người khác. Cho dù là chính bản thân Tần Phàm, nếu bởi vì bản thân nắm giữ được luyện dược thuật, nếu vì gặp được Cổ Mặc, nếu tìm được ma chủng, hoặc là trong ba dạng điều kiện này mà thiếu , như vậy cũng rất khó khăn so sánh với những đại thế gia khác! Hơn nữa cho dù là như vậy, bởi vì nguyên nhân cất bước chậm nên Tần Phàm cũng phải trả giá nhiều cố gắng cùng mấy lần hiểm trở sinh tử mới dần dần kéo lại được khoảng cách cùng các đệ tử đại thế gia. - Ha ha, bất quá câu hỏi của Tần huynh kỳ cũng phải là có nguyên nhân, theo Tô gia chúng ta biết được, lần này trong ngày triêu thánh cũng có đệ tử thế gia dưới áp lực của gia tộc mà dùng luyện dược mạnh mẽ đột phá tới tiên thiên cảnh giới, nhưng những người kia phải thông qua cảm ứng nguyên mạch đột phá tới tiên thiên, như vậy thực lực chỉ có thể cao hơn cửu cấp võ sư đỉnh phong bao nhiêu, cho nên nằm trong công tác thống kê của chúng ta lần này. Tô Dương thấy Tần Phàm hồi lâu gì, cũng giúp giải vây . - Cũng có loại chuyện này hay sao? Điền Mông cùng Tiết Tuấn đều có vẻ hết sức kinh ngạc. - Ha ha, như thế nào khi đột phá tới tiên thiên thực lực cũng cao hơn võ sư chút. Có chút gia tộc vì phải bảo vệ phẩm cấp của mình, tình gì mà làm được. Tô Dương cười , nhưng ba người Tần Phàm đều có thể nghe ra được tàn khốc trong lời của về ngày triêu thánh lần này. Đêm dần dần buông xuống, ba người Tần Phàm cùng Tô Dương lại trò chuyện hợp ý lâu, sau đó mới tách ra quay về phòng nghỉ ngơi. Triêu Dương Lâu tổng cộng có bảy tầng lầu, hai tầng dưới cùng để dùng cơm, năm tầng đều là phòng khách, đệ tử thất phẩm chân võ thế gia trở lên mỗi người phòng, mà bên dưới thấp hơn vài người phòng, như vậy xem như cũng đủ phòng ở lại. Khó được an ổn ngủ giấc, sáng sớm hôm sau ba người Tần Phàm điệu thấp ra khỏi thành, cũng muốn cùng đường với những người khác. - Tựa hồ có người theo dõi các ngươi, hơn nữa thực lực còn thấp. Nhưng ra khỏi thành bao xa, thanh của Cổ Mặc đột nhiên vang lên bên tai Tần Phàm, Tần Phàm tinh tế cảm giác chút, quả nhiên phát có người theo dõi phía sau bọn họ. - Tuấn ca, tiểu Mông tử, mặt sau có người theo dõi chúng ta, đoán chừng là người của Châu Thành cùng Vũ Thành. Tần Phàm giọng nhắc nhở Điền Mông cùng Tiết Tuấn, với thực lực của hai người bọn họ có lẽ còn chưa cảm giác được. - nhanh lên! Đừng nhìn lại! Bọn đuổi theo tới! Tần Phàm cảm giác được những người kia tăng nhanh bước chân, khoảng chừng bảy tám người, mỗi người thực lực thấp. - Còn có tiên thiên võ sư! Những người kia càng đuổi càng gần, Tần Phàm khỏi kinh hãi. Trong đó người tốc độ cực nhanh, xem khí thế ràng là gã tiên thiên võ sư. Mà tiên thiên võ sư đến từ đại thế gia cơ bản đều là thông qua cảm ứng nguyên mạch đột phá, với thực lực bây giờ của Tần Phàm đủ tin tưởng tất thắng.