Đan Vũ Càn Khôn - Hỏa Thụ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 147: Sau khi trở về, cưới nàng!


      Thanh của Tần Hồng truyền khắp toàn trường cũng tuyên bố cuộc khảo nghiệm hôm nay đều kết thúc.


      Sau đó mấy vị trưởng lão khán đài đều đứng lên, bởi vì đại trưởng lão vì chuyện của Tần Tiến sớm rời khỏi, vì vậy do nhị trưởng lão phát biểu chuyện:


      - Lần này ngày triêu thánh quan hệ trọng đại, quan hệ tới việc Nam Phong Tần gia chúng ta có thể tiếp tục giữ vững được danh hiệu chân võ thế gia hay . Tần Phàm đại biểu cho Tần gia chúng tat ham gia, tiếp nhận chính là quang vinh của Tần gia chúng ta! Tần Tông ta đại biểu trưởng lão gia tộc tuyên bố, toàn bộ tài nguyên của gia tộc do Tần Phàm điều phối! Chỉ cần Tần Phàm cần thiết, vô luận là tài vật linh dược, vũ khí hay công quyết toàn bộ gia tộc đều toàn lực ủng hộ!


      Tần Phàm đứng dưới đài khỏi ngẩn ra, toàn bộ tài nguyên của gia tộc tùy ý cho điều phối? Đây là quyền hạn mà ngay cả tộc trưởng cũng có! Nhưng cũng hiểu được lời tuy như vậy, nhưng nếu quan hệ tới ít tài nguyên trọng yếu vẫn còn cần thông qua trưởng lão hội cùng tộc vụ viện đến quyết đoán.


      Nhưng chỉ tới việc tùy ý điều phối linh dược đối với Tần Phàm cũng còn gì tốt hơn, ngoài ra những thứ khác cũng có nhu cầu gì quá lớn. Sau này khi cần linh dược gì cơ bản đều có thể thông qua gia tộc lấy về, hơn nữa còn có được Thế mạo hiểm đoàn hiệp trợ, như vậy ngày sau cần thu thập tài liệu luyện dược đều dễ dàng hơn nhiều.


      Nếu gia tộc cho lời hứa hẹn lớn như vậy, Tần Phàm cũng thể có gì tỏ vẻ, vì thế nhìn qua Tần Li, sau đó khẽ nhún người nhảy lên đài.


      - Tần Phàm lúc này hướng chư vị tộc nhân cam đoan, lần này triêu thánh ta nhất định đem hết toàn lực tranh thủ quang vinh cho Tần gia, kéo dài huy hoàng của gia tộc chúng ta!


      Tần Phàm hít sâu hơi, thanh truyền khắp quảng trường.


      - Tần Phàm ca ca, chúng ta tin tưởng lần này ca ca có thể lấy được thành tích rất tốt!


      Dưới đài Tần Ti Ti cùng Tần Hân các nàng đều vui sướng kêu lên, các tộc nhân khác cũng lớn tiếng ủng hộ như sấm.


      Bởi vì lần này Tần Phàm biểu thực lực cường đại cũng làm các tộc nhân yên tâm hơn ít, lần này trong ngày lễ khảo nghiệm hàng năm, cứ như vậy kết thúc trong khí phấn khởi.


      - Tiểu Phàm, hai vị này chính là Điền tộc trưởng, Tiết tộc trưởng.


      Ngay khi lễ khảo nghiệm chấm dứt, Tần Li cùng Tần Phàm vừa định rời khỏi quảng trường liền thấy Tần Hồng cùng mấy vị trưởng lão, ngoài ra còn có Điền Phong và Tiết Trường Phong đều tới.


      - Gặp qua Điền tộc trưởng, Tiết tộc trưởng.


      Tần Phàm cùng Tần Li cùng nhau hành lễ.


      - Tần Phàm hiền chất, năm nay mười bảy tuổi đạt tới cảnh giới ngũ cấp võ sư, hơn nữa chẳng những khí lực cường đại mà tinh thần lực cũng tầm thường, lần này trong ngày triêu thánh ta xem ngươi có thể phát huy được kỳ tích.


      Điền Phong hí mắt nhìn Tần Phàm thưởng thức .


      - Ha ha, Điền tộc trưởng rất đúng, tin tưởng lần này Tần Phàm hiền chất nhất định có thể nổi tiếng.


      Tiết Trường Phong cũng cười .


      - Hai vị tộc trưởng khen quá lời rồi, Tần Phàm chỉ bất quá có chút cơ duyên, muốn so sánh với những đại gia tộc tại Kiền Kinh vẫn còn chênh lệch rất lớn, hơn nữa nghe công tử Điền Mông của Điền tộc trưởng cùng công tử Tiết Tuấn của Tiết tộc trưởng đều là trong Nam Phong Tứ Kiệt, đạt được lục cấp võ sư cảnh giới, Tần Phàm mặc cảm.


      Tần Phàm khiêm tốn tỏ vẻ, hai người còn lại của Nam Phong Tứ Kiệt chính là Tần Tiến cùng Ngô Phong.


      - Ha ha, công tử của Tiết tộc trưởng cùng khuyển tử chỉ bất quá là lớn hơn ngươi vài tuổi, nếu bàn về tiềm lực, như thế nào cũng theo kịp Tần Phàm hiền chất, nhưng tóm lại chúng ta đều là chân vũ gia tộc của Nam Phong Thành, lần này ngày triêu thánh mọi người nhất định nên chiếu ứng lẫn nhau mới phải.


      Điền Phong cười a a .


      - Nhất định, nhất định!


      Tần Phàm vội vàng đáp.


      - Nhưng bên trong chuyện này ra có quan hệ với ngày triêu thánh lần này, có chuyện cần phải với Tần Phàm hiền chất chút. Lần này lễ triêu thánh của Chân Vũ Thánh Điện được cử hành sớm hơn, là do có nguyên nhân trọng yếu, theo ta lấy được tình báo tại Kiền Kinh, lần này hành hương rất có thể bất đồng với dĩ vãng, chỉ dời lại mở sớm hơn nữa khó khăn càng thêm gia tăng, còn kéo theo thời gian tương đối dài, cho nên lần này ta phải nhắc nhở Tần Phàm hiền chất vô luận thực vật hay là luyện dược đều phải làm nhiều chút để chuẩn bị sẵn sàng.


      Điền Phong tiếp tục , vì nhìn trúng tiềm lực của Tần Phàm nên đem nhân tình lớn cũng này bán cho .


      - Đa tạ Điền tộc trưởng nhắc nhở!


      Tần Phàm vội vàng cảm tạ.


      Sau đó mọi người lại dặn dò Tần Phàm thêm vài chi tiết trong cuộc triêu thánh, lúc này mới tán .


      Ban đêm, bên cạnh Thanh Thủy hà của Tần gia, Tần Phàm cùng Tần Li sóng vai dạo bước.


      Dưới ánh trăng, nước sông gợn sóng lăn tăn, gió đêm hây hẩy, cảnh đêm như vậy ôn nhu mà yên tĩnh, rất động lòng người.


      Hai người cứ lẳng lặng tới, lâu gì.


      - Tiểu Phàm…


      - Tỷ tỷ…


      Hai người lại đột nhiên đồng thời lên tiếng, sau đó khỏi nhìn nhau cười.


      - Tỷ tỷ trước .


      Tần Phàm cười .


      - Đệ nhìn thấy hậu sơn đó ?


      Tần Li cười chỉ vào ngọn núi đối diện:


      - Trước khi đệ còn chưa ra ngoài lịch lãm, mấy tháng kia đệ luôn ở nơi đó tu luyện, đệ ở nơi kia, ta ở bên này, sau đó mỗi ngày đệ trở về đều tới nơi này nhìn trộm ta luyện tập rồi mới .


      - Nguyên lai tỷ tỷ luôn biết rồi sao!


      Tần Phàm có chút xấu hổ gãi gãi đầu, khi đó nghĩ mình thập phần cẩn thận, nghĩ ra cũng bị phát .


      - Nếu ta làm sao mỗi ngày đều chờ đợi rồi mới về đâu.


      Tần Li , sau đó chợt cảm thấy có chút thẹn thùng, mặt lên nét đỏ ửng.


      Tần Phàm nhìn thấy vẻ phong tình của Tần Li, nhịp tim chẳng biết tại sao lại càng nhanh hơn vài phần, cứ ngơ ngác nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, như thế nào cũng thể dời ánh mắt.


      - Tỷ tỷ đẹp mắt ?


      Tần Li nhìn thấy vẻ ngây ngốc của Tần Phàm, thẹn thùng cúi đầu khẽ sẵng giọng.


      - Đẹp, rất xinh đẹp!


      Tần Phàm vội vàng .


      - Ba hoa!


      Tần Li nhàng lườm , sau đó thoáng chần chờ, cúi đầu dựa vào lòng Tần Phàm, giờ hai người xác định quan hệ, nàng cũng lớn mật hơn ít.


      Thân thể Tần Phàm thoáng chấn động, sau đó có chút kích động ôm thân thể kiều. Trước kia tuy từng ôm qua Tần Li, nhưng đều là do chủ động, lần này lại do Tần Li chủ động, liền có loại cảm thụ bất đồng.


      Nhìn thấy hậu sơn đối diện bờ sông, khỏi hồi ức lại tình cảnh mình nhìn trộm Tần Li luyện công, trong lòng có cảm giác ấm áp, hai tay càng ôm chặt hơn.


      - Tiểu Phàm, lần này đệ đại biểu gia tộc chúng ta triêu thánh, tuy rằng đệ đạt tới ngũ cấp võ sư cảnh giới, nhưng ở Kiền Kinh có nhiều thiên tài thiên phú dị bẩm, hơn nữa chúng ta chỉ là cửu phẩm chân vũ thế gia, nội tình sánh kịp với kinh thành đại thế gia, cho nên đệ làm việc nhất định phải luôn cẩn thận.


      Tần Li ở trong lòng Tần Phàm giọng nỉ non, phảng phất giống như tiểu thê tử dặn dò trượng phu sắp viễn chinh.


      - Tỷ tỷ yên tâm , trải qua hơn năm lịch lãm, đệ đối với ngày triêu thánh này cũng nắm chắc hơn rất nhiều, tin tưởng đệ, đệ nhất định quang vinh trở về.


      Tần Phàm tự tin .


      Sau đó hít sâu hơi, cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Tần Li, thâm tình :


      - Sau khi trở về, cưới tỷ!


      Bên cạnh Thanh Thủy hà, ánh trăng đêm chứng kiến thời khắc ước định này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 148: Lên đường


      Sáng sớm ba hôm sau.


      Ngoài cửa Nam Phong Thành.


      Suốt mấy ngày nay, bởi vì quyền hạn của Tần Phàm trong Tần gia tăng lên lớn, vì vậy lấy được ít linh dược, tại chuẩn bị đầy đủ luyện dược trong trữ vật giới. Ngoài ra và Tần Li giống như đôi nam nữ trong thời kỳ đương cuồng nhiệt, cơ hồ đều ở chung chỗ. Ở chung, Tần Phàm có thể dễ dàng cảm nhận được quyến luyến cùng muốn xa rời, phân biệt hơn năm, chỉ mới ở chung vài ngày ngắn ngủi lại phải tách ra, đích xác làm cho người ta vô cùng khó chịu.


      Cho nên sáng sớm hôm nay Tần Phàm giấu diếm Tần Li, trực tiếp cùng Tần Hồng ra Tần gia, ra ngoài thành. Tần Hồng ước hẹn xong với vài gia tộc khác, để đại biểu mấy nhà cùng nhau Kiền Kinh, đường có thể chiếu ứng lẫn nhau tốt.


      Vừa ra khỏi cửa thành, đưa mắt nhìn qua liền thấy Điền gia tộc trưởng Điền Phong cùng Tiết gia tộc trưởng đều đứng chờ ở đó, mà bên cạnh họ đều có người đứng thẳng, chính là con trai của họ, người tên Điền Mông, người tên Tiết Tuấn.


      - ngại quá, làm cho hai vị tộc trưởng đợi lâu.


      Tần Hồng mang theo Tần Phàm tới, chào hỏi nhau, sau đó có chút ngoài ý muốn hỏi:


      - Di? Ngô lão đầu tới sao?


      - Ngô gia ở Kiền Kinh có người chiếu ứng, đoán chừng là cần cùng chúng ta.


      Tiết Trường Phong lắc đầu .


      - Ha ha, hơn nữa mấy ngày trước Ngô Phong bị nếm thiệt thòi lớn trong tay Tần Phàm hiền chất, phỏng chừng cũng ngượng ngùng chung thôi.


      Điền Phong cười , sau đó vỗ lên vai Điền Mông đứng bên cạnh, ý bảo tự giới thiệu mình.


      Con trai của Điền Phong là Điền Mông, cũng có dáng vóc hơi giống , gương mặt tròn mà thân thể hơi béo, nhưng nhìn vào lại có vẻ thập phần cường tráng. Mà Tiết Tuấn đứng bên cạnh Tiết Trường Phong người cũng như tên, bộ dạng khí khái hùng bất phàm, đồng thời lại có vẻ nho nhã như cha mình, đúng là mỹ nam tử chân chính, nghe ở Nam Phong Thành có nhiều người theo đuổi , ngay cả Tần Ti Ti cũng rất tôn sùng.


      - Ta gọi là Điền Mông, ngươi chính là Tần Phàm ?


      Thấy Tần Phàm đến, Điền Mông híp đôi mắt giống phụ thân mình mỉm cười, tùy tiện .


      - Chính là tại hạ.


      Tần Phàm hơi gật đầu .


      - Ta nghe lão đầu tử nhà ta cả ngày cứ ngươi có bao nhiêu lợi hại, có dám cùng ta thử xem mấy chiêu hay ?


      Điền Mông lại có chút bất đồng với tính khí của Điền Phong, vừa thấy mặt liền bộc phát ra cỗ chiến ý, xoa xoa tay, muốn cùng Tần Phàm đấu trận.


      - Thỏ tể tử!


      Điền Phong khỏi hổn hển vỗ chưởng lên đầu Điền Mông mắng:


      - Chỉ biết đánh nhau, mấy người các ngươi là người của Nam Phong Thành, đến Kiền Kinh nhất định phải chiếu ứng lẫn nhau mới phải!


      Tần Phàm khỏi có chút biết gì.


      - Tại hạ Tiết Tuấn.


      So sánh với Điền Mông, Tiết gia công tử Tiết Tuấn càng ôn văn nho nhã hơn rất nhiều, chỉ thấy mỉm cười vươn tay chào Tần Phàm:


      - Hạnh ngộ!


      - Tại hạ Tần Phàm, hạnh ngộ!


      Tần Phàm cũng đưa tay ra , thái độ của Tiết Tuấn khó làm người ta nảy sinh ác cảm.


      - Uy uy uy, Tần Phàm, rốt cục đánh hay đánh?


      Điền Mông thấy Tần Phàm để ý tới , có chút vui.


      - Ngươi muốn đánh đánh .


      Tần Phàm xòe tay, thản nhiên , có chút người đích là phải đánh nhau xong mới thành bằng hữu, đánh qua rồi mới có thể trở thành hữu nghị.


      - Hắc, Tần Phàm hiền chất, ngươi cần để ý tới tên tiểu tử này, từ nó luôn có tính cách như vậy, trời sinh hiếu chiến, dễ dàng xúc động, đường còn phải phiền toái ngươi cùng Tiết Tuấn hiền chất giúp ta cẩn thận trông chừng nó, đừng cho nó gây rắc rối là tốt nhất.


      Điền Phong híp mắt cười , nhưng nhìn ra được vẫn thập phần sủng nịch con trai của mình.


      - Ách, vậy Tần Phàm dám.


      Tần Phàm lộ ra biểu tình xấu hổ, tại tuổi của Điền Mông còn lớn hơn , hơn nữa còn là lục cấp võ sư, chính mình làm sao quản được người ta.


      - Ha ha, tiểu Mông tử, ngươi còn lớn hơn Tần huynh ba tuổi, hơn nữa cảnh giới còn cao hơn , đánh nhau công bình. Nếu như ngươi muốn đánh bằng đánh với ta , bản thân ta tùy thời phụng bồi.


      Lúc này Tiết Tuấn chợt thu lại chiết phiến trong tay, cười với Điền Mông.


      - Hừ, ngươi là tên nhát gan, mỗi lần đánh với ngươi mà ngươi chỉ biết tránh né đánh trả, thú vị gì.


      Điền Mông bất mãn làu bàu , tựa hồ cũng từng có giao thủ với Tiết Tuấn.


      - Vậy ngươi cũng cần phải đánh trúng ta mới được chứ.


      Tiết Tuấn cười , lại mở chiết phiến phe phẩy, nhìn qua có vài phần phong lưu phóng khoáng.


      - Điền huynh, nếu muốn luận bàn, đường có rất nhiều cơ hội.


      Tần Phàm thấy hai người chuyện thú vị, cũng nhịn được khẽ cười . Kỳ cũng phải là người thích im lặng, có người giao thủ cũng vừa ý , có thể tôi luyện thân thủ chút, cũng có thể sớm luyện hóa dược lực Trung Võ Hoàn trong cơ thể.


      - Ha ha, tốt, lời nghe hợp ý, ta nhận người bằng hữu như ngươi.


      Điền Mông thấy Tần Phàm như vậy, vui vẻ tới, gác tay lên bả vai Tần Phàm , rất nhanh liền có vẻ hữu hảo hòa thuận.


      - Ha ha, khi như vậy mọi người cùng lên đường tịch mịch.


      Tần Phàm cười , nhàng đẩy tay Điền Mông ra, cũng quá thói quen phương thức thân mật như vậy.


      - Vậy cha, chúng ta phải , mọi người cũng cần tiễn nữa.


      Điền Mông hưng phấn chà xát đôi tay, sau đó tùy tiện hướng Điền Phong hô to.


      Điền Phong cười khổ lắc lắc đầu.


      - khi như vậy, mọi người chuẩn bị lên đường .


      Lúc này Tiết Trường Phong gật đầu :


      - Lần này đường khá xa xôi, sớm xuất phát chút, có lẽ trước khi trời tối còn kịp chạy tới thành trì kế tiếp, nếu các ngươi phải ở dã ngoại rồi.


      Nhưng cũng biết mấy thiếu niên này từng xuất ngoại lịch lãm nên đối với việc này cũng cần quá mức lo lắng.


      Trước khi lên đường, Tần Hồng kéo Tần Phàm sang bên, sau đó đưa cho hai võ phù, giọng :


      - Lần này triêu thánh, có thể phi thường hung hiểm, đối thủ của con có thể là đại gia tộc Kiền Kinh, tuy rằng tại thực lực của con còn được, nhưng dù sao nội tình của chúng ta bằng người ta, hai võ phù này là do cha lợi dụng quyền hạn tộc trưởng vất vả mới thu thập về, cho con dùng phòng thân. Lần này triêu thánh chỉ cần bảo trụ danh hiệu cửu phẩm chân vũ thế gia của chúng ta là được, con cũng cần liều mạng quá mức, có số việc tranh được tranh, tranh được ngàn vạn lần đừng tranh đấu.


      Thu hồi hai võ phủ có uy lực dưới tiên thiên võ sư dưới cấp bậc võ tôn, Tần Phàm gật gật đầu, đối với hành động của Tần Hồng khỏi cảm thấy có chút ấm áp. Làm tộc trưởng làm sao hi vọng gia tộc càng thêm huy hoàng, nhưng làm phụ thân, lại lo lắng hơn cho an nguy của con mình, cho nên tâm tình mâu thuẫn phức tạp.


      Hai nhà còn lại cũng cáo biệt xong xuôi, vì thế ba người mang theo nỗi hưng phấn, mang theo chờ mong, cùng mang theo tia bất an với tương lai, rốt cục bước lên con đường triêu thánh ba mươi năm lần.


      xa khoảng cách, bỗng nhiên Tần Phàm quay đầu lại, quả nhiên chút bất ngờ nhìn thấy thủy lục sắc thân ảnh đứng tường thành xa xa. Tuy rằng cố ý thông tri với Tần Li, nhưng nàng vẫn đến, trong lòng chảy qua cỗ dòng nước ấm, nhàng vẫy vẫy tay, trong miệng than:


      - Chờ ta trở lại!


      Cánh chim thành, nên vỗ cánh bay cao. Nhưng nơi này là nơi mà vĩnh viễn quyến luyến.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 149: Bóng người trong hồ


      chạng vạng tối, ba người tới bên hồ nước lớn.


      Đây là ngày thứ ba bọn họ xuất phát từ Nam Phong Thành, đường này ba người cố ý vào thành trì, chỉ ở ngoài hoang dã làm vui, ngày ngày cũng ngoại lệ, bọn họ vừa lúc tới bên cạnh hồ nước lớn.


      - Oanh!


      tiếng vang lớn truyền ra bên cạnh hồ nước yên tĩnh, sau đó hai thân ảnh tráng gầy cùng nhau thối lui ra sau vài chục bước.


      - A…


      Thân ảnh cường tráng vừa đứng vững, lại đột nhiên hô lớn tiếng, nhưng giống như tiếng hô bị thương thống khổ, mà là tiếng hô áp lực.


      - đánh!


      Sau đó liền nghe Điền Mông thở phì phì :


      - Hai người các ngươi, tên đánh trúng, tên sợ đánh! Vậy còn bảo ta sống thế nào ah!


      Lúc này thân ảnh hơi gầy cũng chầm chậm ổn định, chính là Tần Phàm, sau đó liền cười :


      - Ha ha, tiểu Mông tử, đây là ngươi đúng, chính ngươi cũng rất chịu đánh đó thôi! Ta đánh vào thân của ngươi cũng rất đau.


      Tính cách ba người hợp nhau, mấy ngày cùng ở chung rất nhanh hữu hảo lên, vốn xưng hô Điền huynh Tần huynh sau trực tiếp gọi ngoại hiệu.


      Điền Mông tính hiếu chiến mỗi lần nghỉ ngơi đều tìm người so đấu phen, nhưng mặc dù mọi người dùng tới võ giáp nhưng thân thể Tần Phàm vốn cường hãn hơn người bình thường rất nhiều, đánh nhau vài ngày Điền Mông luôn chiếm được tiện nghi.


      - Ha ha, tiểu Phàm, ngươi cần để ý tiểu Mông tử, mỗi lần đánh lại đều phát cáu. Nhưng Điền gia có vũ kỹ dùng côn rất lợi hại, nếu sử dụng ra, ta cũng đánh được .


      Ở bên cạnh Tiết Tuấn tìm đống củi đốt lên, muốn đốt đống lửa cạnh bên hồ.


      - Hắc hắc, Điền gia chúng ta chiêu Đả Long Côn này chính là cả Liên Long cũng có thể đánh chết, lực sát thương lớn, bình thường ta dùng tới.


      Lúc này Điền Mông cũng có chút đắc ý, tựa hồ hết sức tự tin đối với chiêu kia, ra khiến cho Tần Phàm có chút tò mò.


      - Di? Trong hồ này thậm chí có ít cá, bằng chúng ta thử xem ai bắt nhiều nhất !


      Lúc này truyền lại thanh ngạc nhiên của Tiết Tuấn, Tần Phàm cùng Điền Mông qua nhìn xem, quả nhiên thấy trong hồ có ít cá tươi, hơn nữa nhìn vào còn màu mỡ.


      - Tốt, đêm nay ai thua phải chịu trách nhiệm nướng cá!


      Điền Mông liền nổi lên hứng thú.


      - Ha ha, nếu quả bàn về công phu trong nước, hai ngươi phải thua cho ta.


      Tần Phàm mỉm cười, luyện hóa ma chủng Thủy Kỳ Lân, đối với năng lực hoạt động trong nước lợi hại, muốn bắt cá quá dễ dàng.


      - Ha ha, rất ít nghe được tiểu Phàm ngươi khoe khoang như vậy, thân pháp của ta cũng tự nhận tệ, thế phải xem mới biết được.


      Tiết Tuấn cũng lộ ra nụ cười tự tin.


      - Vậy còn chờ cái gì?


      Điền Mông cởi áo nhanh, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra trường côn màu đen, gõ gõ trong tay:


      - Ha ha, các ngươi nhất định thể tưởng được Đả Long Côn của ta cũng dùng tới bắt cá , lần này các ngươi nhất định phải thua!


      - Uống!


      Tiếp theo liền nghe thấy Điền Mông quát to tiếng, cơ bắp toàn thân chẳng khác gì như cuộn sóng run rẩy lên, cỗ khí thế cường đại đột nhiên bộc phát từ người của .


      - Oanh!


      Điền Mông nhảy lên trung, sau đó hắc sắc trường côn trong tay liền hướng mặt hồ nặng nề đánh tới, nhất thời tiếng vang lớn truyền khắp bốn phương tám hướng, cả mặt hồ bị côn gõ thành mảnh , vô số cột nước phóng lên cao, nhiều cá cũng bị xung lên giữa trung, khi rơi xuống ít cá bị văng lên bờ hồ.


      - Ha ha…


      Lúc này Tiết Tuấn phát ra tiếng cười to, sau đó liền thấy thân hình của nhảy nhanh về phía mặt hồ, ngay lúc mấy cột nước còn chưa hoàn toàn rơi xuống thân hình di động cực nhanh trong trung, đem mấy con cá lớn đá lên bờ, cuối cùng còn mượn xung lượng của cột nước nhảy ngược trở về bờ hồ.


      - Tiểu Tuấn ngươi là tên vô lại! Thế nhưng dám cướp cá của ta!


      Điền Mông ở bên nhìn thấy màn như vậy, tức giận đến kêu to lên.


      Tần Phàm có chút vui vẻ, đồng thời cũng có chút kinh ngạc đối với thân pháp cao minh của Tiết Tuấn, cho dù có toàn lực thi triển Lưu Tinh Bộ cũng làm được điểm này, nhưng muốn bắt cá còn có phương pháp khác.


      - Chỗ này tổng cộng có mười con cá!


      Điền Mông nhặt cá của mình trở về, hưng phấn .


      - Chỗ này của ta cũng vừa lúc có mười con, ha ha, còn lại phải xem tiểu Phàm ngươi!


      Tiết Tuấn cũng cười .


      - Hắc hắc, chúng ta đều cần xuống nước, nếu tiểu Phàm ngươi cần xuống nước cũng bắt được cá ta mới phục ngươi.


      Điền Mông cười hắc hắc , muốn sử dụng phép khích tướng.


      - cần xuống nước cũng được.


      Tần Phàm mỉm cười, sau đó tới bên hồ, ngồi xổm xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người Điền Mông cùng Tiết Tuấn, bóng lưng của vừa vặn chắn lấy tầm mắt của bọn họ, vì thế liền đem cánh tay phải thò vào trong nước, Kỳ Lân Thủ trong chấn động, liền lộ ra lân giáp dữ tợn, nhất thời khiến Tần Phàm có cảm giác như nắm giữ hết thảy trong tay.


      - Oanh!


      tiếng nổ vang lớn từ trong hồ nước nổi lên, ngay sau đó liền nhìn thấy đầu Thủy Kỳ Lân lớn đột nhiên phóng lên cao, sau đó tiếp tục chui vào trong nước, tiếp theo cả mặt hồ bị quấy lên, cá tôm trong hồ liền bị ném ngược lên bờ.


      Tần Phàm cảm giác được có mấy chục con cá, lúc này mới thu thế, tay phải khôi phục lại bình thường.


      - Đây là…


      xoay người nhìn lại, thấy Điền Mông cùng Tiết Tuấn đều lộ ra biểu tình cực kỳ kinh ngạc.


      - Đây là môn vũ kỹ mà ta ngẫu nhiên lấy được, bình thường có gì dùng, nhưng ở trong nước có thể phát huy ra uy lực lớn, thể tưởng được dùng bắt cá lại sai!


      Tần Phàm cũng cảm thấy kinh ngạc khi mình có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy, nhưng lập tức liền giả vờ thoải mái cười :


      - Hắc hắc, xem ra tối nay ta cần phải nướng cá!


      Kỳ lâu Tần Phàm sử dụng qua năng lực của Kỳ Lân Thủ, tại đột phá tới cảnh giới võ sư hơn nữa luyện hóa viên ma chủng thứ hai, cho nên vừa rồi chỉ là muốn thí nghiệm chút năng lực của viên ma chủng thứ nhất có bị ảnh hưởng gì hay , tại xem ra quả nhiên là đúng như suy đoán của , luyện hóa ma chủng càng nhiều thân thể đối với việc nắm giữ năng lực đặc thù càng mạnh, lần này sử dụng uy lực tăng lớn hơn trước kia rất nhiều.


      Nhưng làm cho cách nào giải thích chính là luyện hóa hỏa nguyên ma chủng nhưng tựa hồ lại có được năng lực đặc thù như Thủy Kỳ Lân.


      - Tiểu Phàm, ngươi rất biến thái! Chẳng thể trách ngươi công phu xuống nước của ngươi lợi hại, nếu quả ở trong nước đánh với ngươi, phỏng chừng tiên thiên võ sư cũng phải là đối thủ của ngươi!


      Gương mặt Tiết Tuấn khỏi co rút, nhìn Tần Phàm giống như nhìn quái vật.


      - Nhưng mà chúng ta cũng có nhiều cơ hội giao thủ ở trong nước ?


      Tần Phàm bất đắc dĩ giang tay.


      - Oanh!


      Tần Phàm vừa dứt lời, trong hồ lại đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang, ngay sau đó liền thấy đạo hắc sắc thân ảnh phá nước bay ra, giẫm lên cột nước cao cao nhảy lên trung.


      Người kia tay cầm trường kiếm, thần sắc bất thiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người Tần Phàm đứng bờ.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 150: Cuộc chiến mặt hồ


      Người nọ mượn cột nước trôi nổi giữa trung, sau đó trường kiếm trong tay xoay chuyển vòng quanh người, tiếp theo liền thấy cột nước bị kiếm thế kéo lên, bày biện ra hình thái bát quái.


      - Cẩn thận!


      Lúc này Điền Mông rống to tiếng, thân hình lao về phía trước, chắn ngay trước mặt Tần Phàm cùng Tiết Tuấn, trường côn trong tay nhanh chóng vũ động, ở trước người kết thành luồng khí xoáy.


      - Hoa lạp…


      Hắc y thiếu niên vung trường kiếm trong tay về phía trước, liền thấy dòng nước hóa thành đạo thủy long dài mấy chục thước rống giận hướng ba người vọt tới.


      Thủy long dán sát mặt hồ, nháy mắt vọt tới bờ, trường côn của Điền Mông chắn phía trước lập tức đem thủy long quấy mạnh vỡ thành vài đoạn.


      - Hừ!


      Nhưng ngay sau đó Điền Mông chợt hừ tiếng trong cổ họng, thân hình trực tiếp bị cỗ lực đập cường đại đánh lui vài chục bước, nhìn qua như bị chút tổn thương.


      - Tiểu Mông tử, ngươi sao chứ?


      Tiết Tuấn vội vàng lao qua đỡ lấy Điền Mông, mà Tần Phàm cũng tiến lên vài bước chắn ngang phía trước, đồng thời võ giáp liền xuất người, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắc y thiếu niên trong hồ.


      - Ta sao.


      Điền Mông khụ tiếng, sau đó với Tần Phàm:


      - Tiểu Phàm cẩn thận chút, người này chí ít có được thực lực ngoài bát cấp võ sư.


      Mà hắc y thiếu niên bổ ra xong kiếm, thân hình chậm rãi rớt xuống, cuối cùng trực tiếp đứng ngay mặt hồ.


      Điền Mông cùng Tiết Tuấn liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ hoảng sợ, muốn đứng mặt nước ngoại trừ có được thân pháp cực kỳ cao minh, còn nhất định phải nắm giữ võ khí vô cùng hoàn mỹ, đem võ khí dán trong lòng bàn chân mới có thể làm được đến. Ngay cả Tiết Tuấn vốn luôn thỏa mãn với thân pháp của chính mình mà cũng chưa làm được tới mức trống rỗng đứng mặt nước như thế này.


      Chỉ dựa vào điểm này cũng có thể thấy được thiếu niên ở trước mắt thực lực hết sức kinh người!


      Tần Phàm thấy cảnh tượng kia trong lòng cũng đồng dạng thất kinh, xem ra hắc y thiếu niên còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của , cho dù bản thân muốn đối phó cũng phải cố hết sức.


      - Chẳng lẽ vừa rồi người này ở trong hồ luyện kiếm?


      Nghĩ tới hắc y thiếu niên đột nhiên từ trong hồ xuất , Tần Phàm khỏi kinh hãi, muốn ở trong nước tu luyện nhất định phải có công phu dưới nước cực kỳ cao minh, còn phải biết nắm giữ pháp môn bế khí trong nước, điều này vô cùng khó khăn, thể tưởng được thiếu niên kia tuổi tác xấp xỉ như mà cũng có thể làm được.


      - thân người này tuy bị nhiễm nước ướt đẫm, nhưng ta còn có thể cảm giác được người có huyết khí rất mạnh, hẳn trước đây lâu mới trải qua trận tàn sát lớn.


      Đúng lúc này thanh Cổ Mặc truyền vào trong tai Tần Phàm.


      - Huyết khí?


      Tần Phàm nhìn vào thiếu niên trong hồ, thấy diễn cảm người kia cực kỳ lãnh khốc, mày kiếm mắt sáng, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, mặt mang theo sát khí, nhưng loại sát khí kia phải cố ý phát ra mà là tự nhiên, giống như chiến sĩ từng trải qua vô số lần sinh tử chém giết.


      - Chúng ta quấy nhiễu việc tu luyện của các hạ, vô cùng có lỗi, nhưng chỉ là cử chỉ vô tâm, xin hãy tha lỗi cho!


      Tần Phàm nhìn ra được thực lực của đối phương kém, mặc dù mình có thể dốc toàn lực liều mạng với nhưng tại bản thân Tần Phàm cũng muốn đem toàn bộ lá bài tẩy của mình bại lộ ra, cho nên cuộc chiến này nếu có thể miễn cần đối chiến.


      xong Tần Phàm nhìn phản ứng của đối phương, nhưng đối phương vẫn cúi đầu, tiếng, trường kiếm vẽ vòng trong nước, vài đạo dòng nước theo võ khí kéo lên thành hình, nhìn ra được là muốn tiếp tục công kích tới.


      - Các hạ chớ có khinh người quá đáng!


      Ánh mắt Tần Phàm cũng nhịn được phát lạnh, cũng phải là người yếu đuối, nếu như đối phương thực bức bách tới cùng, ở trong nước Tần Phàm cũng e ngại kẻ nào, huống chi đối phương chỉ mới là võ sư mà thôi.


      - Tuy rằng thực lực các hạ cao hơn ba người chúng ta, nhưng nếu ba chúng ta hợp lực cùng ngươi đối chiến chưa chắc là thể liều mạng, chúng ta cũng có bao nhiêu thù hận, cần gì phải đối chiến sinh tử đây?


      Lúc này Tiết Tuấn cũng bình tĩnh .


      - Đánh liền đánh, sợ cái gì, ta cũng tin cả ba chúng ta còn đánh lại mình !


      Thấy đối phương cũng rên tiếng, Điền Mông liền phát tính tình, lại cầm trường côn bước lên phía trước, nhưng Tần Phàm lại ngăn chặn .


      - Để cho ta tới , ở trong nước ta lợi hại hơn.


      Tần Phàm , tiếp thân thân hình nhảy lên, lập tức rơi lên mặt hồ, đồng dạng cũng đứng mặt nước, xa xa đối diện thiếu niên kia.


      - Kháo, tiểu Phàm thế nhưng cũng lợi hại như vậy!


      Điền Mông nhìn thấy màn này, đôi mắt khỏi trừng lên, cảm thấy có chút khó tin.


      - Tiểu Mông tử, tiểu Phàm lợi hại hơn trong tưởng tượng của chúng ta rất nhiều, khi đối chiến với ngươi căn bản xuất toàn lực. Hơn nữa thân pháp của nếu cần toàn lực triển khai, tuyệt kém hơn Đạp Tuyết Bộ của Tiết gia chúng ta.




      Tiết Tuấn cũng quan sát rất cẩn thận, biết Tần Phàm mạnh mẽ hơn biểu bên ngoài ít, giang tay thản nhiên :


      - Tuy rằng ta muốn thừa nhận, nhưng thực tế chúng ta kém xa so với .


      - Chẳng thể trách lão đầu tử nhà ta cả ngày khen dứt miệng, giờ xem ra đúng là phải cố ý khoa trương.


      Vẻ mặt Điền Mông co rút đầy vẻ buồn cười, nhưng lại lập tức chịu thua :


      - Bất quá ta tin hai trăm cân thịt của ta còn đánh lại trăm cân của , ngày nào đó ta phải cùng chân chân chính chính đánh trận ta mới chịu phục!


      - Vậy nhìn xem !


      Tiết Tuấn cũng tranh cãi, sau đó liền đem ánh mắt nhìn lên hai người đối nghịch.


      - bằng ta ước định với các hạ, chúng ta đánh chỉ chiêu, như vậy xem như hóa giải trận hiểu lầm này như thế nào?


      Lúc này Tần Phàm lại , nhưng hề có chút tự ti hay khiêu khích. Tuy rằng tại có thể đứng mặt nước, nhưng bởi vì Kỳ Lân Thủ còn chưa thể ra đúng trạng thái nên cũng thể kiên trì được quá lâu, mà bí mật của Kỳ Lân Thủ tự nhiên thể bại lộ trước mặt người khác, cho nên muốn phải tốc chiến tốc thắng.


      Hắc y thiếu niên đối diện cũng chút biến hóa, trường kiếm trong tay hoàn thành xong chiêu thức, ba đường thủy long dài mấy chục trượng nhanh chóng thành hình, quấn quýt chung chỗ, rít gào lên, giống như muốn đem cả hồ nước lớn đều lật lên trở mình, sóng gió ngập trời như muốn nuốt tinh phệ vân, mãnh liệt hướng Tần Phàm phóng .


      Tần Phàm biết ba đạo thủy long đều chứa đựng thân võ khí của hắc y thiếu niên, dám khinh thị, hai mắt ngưng tụ, thân hình khẽ cong, hữu chưởng bí mật vỗ mạnh lên mặt nước, nhất thời loại cảm giác khống chế hết thảy truyền khắp toàn thân, ba đầu Thủy Kỳ Lân lớn lập tức thành hình trong nước, sau đó phóng lên cao hướng ba đầu thủy long đánh tới.


      Chỉ trong khoảnh khắc, nước hồ đầy trời rơi xuống, tích tích rơi lên người Tần Phàm, nhất thời đánh vỡ võ giáp người , nhưng phòng ngự thân thể của còn mạnh hơn cả võ giáp, lại hề bị thương tổn chút nào.


      - Hừ!


      Lúc này tiếng hừ vang mặt hồ, liền thấy hắc y thiếu niên xoay người qua bờ hồ bên kia, rất nhanh biến mất ở phương xa.


      - Hô…


      Lúc này Tần Phàm mới nhàng thở ra hơi, cũng quay về bờ, vừa rồi thiếu chút nữa muốn rơi vào trong mặt hồ, may mắn hắc y thiếu niên tiếp tục công kích, nếu chỉ có thể bại lộ bí mật của Kỳ Lân Thủ.


      - Tiểu Phàm, ngươi sao chứ?


      Thấy Tần Phàm trở lại bờ hồ, Tiết Tuấn cùng Điền Mông cuống quýt hỏi.


      - May mắn rồi, nếu ta còn kiên trì nổi.


      Tần Phàm cười khổ .


      - Vừa rồi nếu phải tiểu Tuấn giữ chặt ta, ta sớm lao lên liều mạng với .


      Điền Mông thở phì phì :


      - Tiểu tử kia là thấy ghét, đừng cho ta nhìn thấy lần nữa, nếu ta chắc chắc cho biết tay!


      - Hắc hắc, tiểu Mông tử, lần này ngươi tính sai, ta xem người kia cũng tham gia triêu thánh, xác suất chúng ta có thể gặp lại là rất lớn, như vậy ngươi cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng chút .


      Đây là Tiết Tuấn mang theo tia hài hước với Điền Mông.


      - Ách, phải chứ? Triêu thánh mà cũng có loại biến thái thế này sao!


      Gương mặt béo của Điền Mông khỏi đỏ lên, biến thành cực kỳ khó xem.


      - Đừng là bát cấp võ sư, đến lúc đó có cả tiên thiên võ sư, ngươi nên chuẩn bị nhiều chút .


      Tiết Tuấn , sau đó liền thấy nhóm lửa bắt đầu nướng cá.


      Tùy tiện gặp triêu thánh giả mà lợi hại như vậy, xem ra lần này triêu thánh đích là còn gian nan hơn trong tưởng tượng, Tần Phàm tự chủ được cũng cảm thấy ngưng trọng, trong lòng bắt đầu cân nhắc phải làm sao nhanh chóng tăng lên thực lực.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 151: Nguyên Thành

      Ngày hôm sau, ba người Tần Phàm tiếp tục chạy , khi đến thời điểm hoàng hôn, tầm nhìn của ba người xuất tòa thành trì cao lớn, mà thành trì này thoạt nhìn cũng cao lớn hơn Nam Phong Thành rất nhiều, cũng phồn hoa hơn ít.

      Người đến người , xe ngựa như nước chảy, chính là Nguyên Thành thông Kiền Kinh.

      Nguyên Thành là thành thị lớn nhất phía tây bắc Đại Kiền quốc, mà cả khu tây bắc cũng được xưng là Vân Châu, như vậy Nguyên Thành chính là châu thành của Vân Châu.

      Tần Phàm ba người thu được thông tri, chân võ thế gia cả Vân Châu cũng tụ tập trao đổi trong Nguyên Thành, sau đó mới tự đến Kiền Kinh.

      - Chúng ta cần phải tụ lại với những chân võ thế gia ở địa phương khác hay sao?

      Ba người con đường rộng lớn đông đúc, Điền Mông có chút quá nguyện ý :

      - Kỳ chúng ta cũng những người đó lại quen, những cấp cao thế gia kia đều là những kẻ kiêu ngạo tự mãn, đâu dễ dàng cùng chúng ta hợp tác. Cho dù có tụ lại có ích lợi gì, đến lúc đó cần triêu thánh phải cũng tranh nhau sống chết, ta xem hay là ba chúng ta trực tiếp Kiền Kinh còn tốt hơn.

      - cũng thể như vậy, thế nào chúng ta cũng là người Vân Châu, mọi người chào hỏi chút tới lúc đó cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau thôi. Hơn nữa đây là ngũ phẩm chân võ thế gia Hầu gia tự mình phái người tới Nam Phong Thành báo cho chúng ta biết, mặt mũi dù sao cũng phải cho người ta, gặp mặt chút cũng có gì, cần ngươi xem bọn như người nhà, khi tới thời gian triêu thánh chân chính hết thảy đều phải dựa vào chính mình.

      Lúc này Tiết Tuấn cũng bình tĩnh phân tích.

      - Tiểu Phàm, vậy ngươi cảm thấy thế nào?

      Điền Mông nhìn qua Tần Phàm hỏi, kỳ với tính cách của chịu nổi những đệ tử thế gia thích phô trương như thế. Tuy rằng cũng là thế gia đệ tử, nhưng lại đến từ bát phẩm chân võ thế gia, cũng cảm thấy mình có thể lộ ra vẻ ưu việt gì trước mặt người khác, tất cả mọi người chỉ ngang hang giao kết với nhau. Nhưng theo Điền Phong dẫn tiếp xúc qua ít chân võ thế gia khác, nhìn thấy đám đệ tử thế gia kia, lại cảm thấy cảm thụ khác hẳn hoàn toàn.

      - Tuấn ca đúng, chúng ta nên nhìn xem chút, dù sao thời gian vẫn còn đầy đủ.

      Tần Phàm gật đầu , trong Đại Kiền quốc có nhiều chân võ thế gia như vậy, nên sớm hiểu biết thực lực của những người này cũng tốt, mà cùng là người Vân Châu, lẫn nhau dù sao cũng có chút hảo cảm, có lẽ biết được chút tình báo quan hệ tới lần triêu thánh này cũng chừng, dù sao ít chân võ thế gia đều có phương pháp tìm hiểu tình báo so với Thế mạo hiểm đoàn tốt hơn rất nhiều.

      - Ân, lần này địa điểm ước hẹn chính là ở tầng bảy của Triêu Dương Lâu, nghe được Hầu gia bao xuống, hơn nữa còn bao tới mười ngày, chính là vì đón đợi những người của các chân võ thế gia như chúng ta, chậc chậc, hổ là ngũ phẩm chân võ thế gia, là khí phái.

      Tiết Tuấn chỉ vào tòa lầu các khí thế rộng lớn, trang hoàng xa hoa trước mặt, khỏi sợ hãi than thở .

      Tần Phàm nhìn thoáng qua, phát kiến trúc Nguyên Thành so với Nam Phong Thành có vẻ cao lớn khí phái hơn rất nhiều, chỉ về Triêu Dương Lâu, cả Nam Phong Thành cũng thể tìm ra được tòa tửu lâu nào lớn được như vậy, bao xuống cả tòa lầu ngày phỏng chừng cũng phải tiêu tốn trăm vạn kim nguyên , đây chính là doanh thủ nửa tháng của Tần gia.

      Đây chính là chênh lệch giữa cửu phẩm thế gia cùng ngũ phẩm thế gia.

      - Vậy được rồi, dù sao đều là miễn phí, chúng ta ăn chút lại lên đường.

      Điền Mông nhìn thấy tòa Triêu Dương Lâu xa hoa khí thế, lại có vẻ nguyện ý vào xem, còn dẫn đầu về phía trước.

      - Nhìn xem miệng thối của ngươi kia, lúc nào cũng chỉ biết điềm xấu!

      Tiết Tuấn cười khổ, mắng ngay sau lưng.

      Còn tới, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng chấn động lớn, ngay sau đó từng đạo tiếng quát truyền đến:

      - Tránh ra tránh ra! muốn chết tất cả đều tránh ra!

      Tiếng quát mắng đều có vẻ hung hãn mà bá đạo, mà đường lớn còn có nhiều quầy hàng rong, người đường cũng chen chúc vô cùng, người bình thường cho dù có cưỡi ngựa vào thành đến đây đều phải xuống ngựa bộ, nhưng Tần Phàm nghe được người cưỡi ngựa phía sau hề có chút ý tứ giảm chậm lại tốc độ chút nào.

      - Xem , đây chính là đệ tử của chân vũ thế gia cấp cao!

      Lúc này mặt Điền Mông vẻ vô cùng bất mãn, dừng phắt người lại, hề có chút ý tứ muốn nhường đường.

      - Đừng gây chuyện ở chỗ này!

      Tiết Tuấn vội vàng kéo sang bên.

      Tần Phàm cũng khỏi nhướng mày, nhưng cũng muốn xảy ra chuyện xung đột, liền theo Tiết Tuấn tránh sang bên, quay đầu nhìn lại liền thấy có bảy tám thiếu niên mặc hoa phục cẩm y cưỡi ngựa bay nhanh vọt vào cửa thành, sau đó tốc độ giảm hướng Triêu Dương Lâu chạy tới.

      Những con ngựa kia hoặc hồng hoặc trắng, nhưng lông bờm đều vô cùng tinh thuần, vả lại hình thể đều cao hơn ngựa thường rất nhiều, nhìn kỹ lại có thể thấy được trán của chúng còn có khối u hơi gồ lên, giống như cái sừng.

      Tần Phàm nhận ra được đây là Giác Uyển mã, tốc độ cực nhanh, sức chịu đựng phi thường, nghe là do Đại Uyển mã cùng thú tạp giao sinh ra, cực kỳ trân quý, mỗi con giá trị gần ngàn vạn, thế gia đệ tử bình thường cũng mua nổi.

      Nghe tiếng vó ngựa gào thét mà đến, thế phóng giảm, người đường vội vàng né tránh, bởi vậy ngươi đẩy ta xô, nhất thời rất nhiều quầy hàng tiểu thương đều bị đụng vỡ, mà ít người kịp né tránh bị đẩy ngã mặt đất, kêu thét thôi.

      - Ở đường cái mà còn phóng ngựa, đùa giỡn uy phong cái gì!

      Bên cạnh Tần Phàm có người bất hạnh bị đẩy té ngã xuống bất mãn kêu lên, nhưng ngay lập tức liền bị người quen bên cạnh vội vàng che miệng ý bảo đừng lên tiếng.

      Mà lại nhìn bên kia, trong đó có đại hán kịp im miệng liền bị thiếu niên cưỡi con ngựa màu đen vung roi ngựa về phía , lưu lại dấu đỏ dài mặt người kia, nhất thời máu thịt văng khắp nơi.

      roi kia ngờ lại dùng cả võ khí công kích, mặt Tần Phàm trầm xuống, chẳng thể trách Điền Mông thích tiếp xúc với những thế gia đệ tử kia, nguyên lai dám vô pháp vô thiên kiểu như thế, ngang ngược va chạm đánh người mà còn xem đó như trò chơi.

      Lần này kinh sợ quả nhiên còn ai dám tiếp tục lên tiếng, rất nhiều người đối với loại hành vi kia đều giận dữ nhưng dám gì.

      - Chúng ta đều là đệ tử chân võ thế gia vội vàng triêu thánh, nếu có gì chậm trễ để xem đám dân đen các ngươi có ai đảm đương nổi, ai còn dám lắm miệng, đánh chết tha!

      Thiếu niên mày rậm cưỡi hắc mã hừ lạnh tiếng quát.

      - là uy phong lớn!

      mặt Tần Phàm nổi lên tia chán ghét, đối với loại hành vi này cũng cực kỳ chướng mắt.

      Mà ở bên kia Điền Mông lại vô cùng tức giận, muốn tránh thoát ước thúc của Tiết Tuấn lao ra lý luận, nhưng bị Tiết Tuấn nắm chặt lại, ý bảo đừng nhiều chuyện, mấy người này ngồi được Giác Uyển mã, ràng phải đệ tử chân võ thế gia phẩm cấp thấp, địa vị cũng cao hơn ba người họ.

      - Cẩn thận!

      Đúng lúc này, Tần Phàm đột nhiên chứng kiến cách xa có vị lão phụ nhân đứng vững bị người chen chúc đẩy ra giữa đường, mắt thấy sắp bị cước của tuấn mã đạp trúng, vội vàng lớn tiếng quát to, thân hình đồng thời bay vọt ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :