Chương 127: năm. mặt xuất vẻ cuồng nhiệt, đó là loại khát vọng cực kỳ điên cuồng với lực lượng, thậm chí có chút vong ngã, trong mắt lúc này chỉ có khỏa ma chủng kia! Kia chính là bảo bối có thể giúp thực lực tăng tiến rất nhanh! Thế nhưng trong lúc này, bóng đen lên, Hỏa Linh Cầu kia đột nhiên biến mất, dĩ nhiên hỏa ma chủng cũng biến mất theo! Tần Phàm ngẩng đầu lên, trông thấy Cổ Mặc vận thân áo bào xanh phiêu phù ở cái bàn đối diện, mà Hỏa Linh Cầu lúc này ở trong tay . - Lão đầu, ngươi làm cái gì vậy? Tần Phàm lớn tiếng rít gào, lập tức muốn bổ nhào tới cướp Hỏa Linh Cầu về. - Tiểu tử, ngươi nhập ma rồi. Cổ Mặc nhàng né tranh, sau đó nhàn nhạt truyền vào tai Tần Phàm. - Nhập ma? Ta nhập ma cái gì? Tần Phàm khẽ giật mình. - Nhìn bộ dáng ngươi lúc này xem. Cổ Mặc tức giận quát. - Xem ra ngươi nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Võ sư nhưng tu vi tâm cảnh của ngươi còn xa đủ, dễ dàng bị tâm ma ảnh hưởng. - Ta... Tần Phàm đột nhiên bị tiếng gầm này đánh thức, ngẫm lại hành vi của mình, quả nhiên có chút phải. - Lão đầu, đây là chuyện gì? Vừa rồi ta bị làm sao? Nghĩ đến ý chí, tinh thần chiến đấu của mình bị ảnh hưởng, trong lòng khỏi nổi lên cảm giác bối rối, ngừng hướng về Cổ Mặc hỏi. Cổ Mặc liếc nhìn Tần Phàm, lắc đầu, lâu mới thở dài ra hơi, : - Thực lực của ngươi tăng lên quá nhanh, thậm chí vượt quá dự tính của ta. đầy năm từ võ đồ tam cấp thoáng cái thăng tiến đến cảnh giới Võ sư bây giờ. Tốc độ tu luyện như vậy, cho dù Vân Kinh Lan, người được xưng là đệ nhất thiên tài ngàn năm có ở đại lục Vũ Thiên chỉ sợ cũng còn kém xa ngươi! - Tuy rằng lúc ngươi đạt được ma chủng trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở nhưng đối với ngươi mà vẫn quá mức đơn giản nên trong lòng ngươi căn bản thăng tiến bao nhiêu. Mà ngươi cũng chỉ nghĩ đến làm cách nào để đề thăng cảnh giới càng nhanh càng tốt, thậm chí liều lĩnh chỉ để tăng cảnh giới lên. Cổ Mặc tiếp tục . - Nhưng thói quen của ngươi giống như tốc độ thực lực tăng lên. Ngươi có nghĩ tới ? Về sau nếu ngươi tạm thời tìm thấy ma chủng khác làm sao bây giờ? Ngươi có nghĩ tới khả năng sau này 8 năm 10 năm cũng cách nào đột phá cảnh giới? Tần Phàm khẽ giật mình, lâm vào trầm tư. Quả , trong năm này quen với cảm giác cảnh giới tăng lên nhanh chóng, lần trước vì đợi Cổ Mặc tỉnh lại mới đột phá cảnh giới Võ sư, kỳ trong nội tâm cảm thấy thập phần khó chịu, mấy lần đều thiếu chút nữa nhịn được muốn phục dụng Tiểu Linh vận hoàn rồi. Mà nghĩ đến 8 năm 10 năm cũng đột phá được cảnh giới, quả thực cách nào tưởng tượng được cảm giác tra tấn kia. - Tu vi tâm cảnh của ngươi còn chưa đủ a! Giống như ngươi vừa rồi, vừa tiếp xúc với ma chủng này bị nó ảnh hưởng, ngươi đừng quên lúc ngươi luyện hóa ma chủng thứ nhất gian nan như thế nào, lúc đó ngươi thiếu chút nữa mất mạng nhưng lúc này vì muốn cảnh giới tăng lên nhanh chóng mà ngươi suýt chút nữa quên cái này. Vừa rồi ngươi thiếu chút nữa chết rồi, biết hả? Thanh Cổ Mặc dần dần có chút nghiêm khắc. Tần Phàm nhớ lại lúc nãy, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh giọt. Quả , đến khả năng ma chủng này có thú hồn thủ hộ, chỉ dựa vào chút ý chí tinh thần của Thượng Cổ Ma Tôn lưu lại nhưng lệ khí hề yếu chút nào cũng đủ khiến đánh mất bản thân mình. Vậy mà hề cân nhắc đến chút nào. Nếu như phải Cổ Mặc đột nhiên mang Hỏa Linh Cầu hậu quả thể tưởng tượng nổi. - Trước hấp dẫn lớn như thế, phải dùng tâm tĩnh lặng để đối phó, thân thể bất vi sở động. Trước đại họa sát thân, gặp nguy vẫn loạn, phải trấn định tự nhiên. Loại tâm tình và trạng thái tinh thần này phải luyện dược có thể rèn luyện được mà phải dựa vào bản thân tu dưỡng, chính là tu vi tâm tình. Cổ Mặc chậm rãi ra. - Ngươi bây giờ vẫn còn xa xa đủ. Hoàn toàn có tâm tình của cường giả, nhất định phải hảo hảo rèn luyện thêm! - Ta phải rèn luyện như thế nào? Tần Phàm trầm xuống trong nội tâm, cũng minh bạch được tính nghiêm trọng của vấn đề này. - Trước hết để ta đảm bảo ma chủng này, trong thời gian năm kế tiếp, ngoại trừ những luyện dược thường dùng Hồi khí hoàn và chữa thương hoàn ngươi được phục dụng bất kỳ luyện dược giúp tăng cảnh giới nào khác, hảo hảo rèn luyện tâm cảnh bình tĩnh cho mình! Cổ Mặc nghiêm túc . - được phục dụng luyện dược trong năm? Tần Phàm nghe xong, cơ mặt khỏi co lại. Gió tây thỏi qua, mang theo cát vàng đầy trời. Trong sa mạc Hoàng Nguyện mênh mông rộng lớn này, thời tiết cực kỳ nóng bức, mặt trời điên cuồng chiếu xuống, từng hạt cát dưới chân đều nóng vô cùng, dù mang đôi ủng nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của nó, cái này rất khó chịu đựng. Đồng thời, ở chỗ này cả ngày cơ hồ đều là bão cát bay múa đầy trời, trong đó, trước mặt là cuồng phong xen lẫn cát mịn nện lên mặt, có chút đau nhức, phảng phất như là trong làn mưa bom bão đạn. Nếu là người bình thường có thể bị cát vàng thổi qua để lại vô số vết thương mặt rồi. - Ô ô ô... - năm rồi! thiếu niên mặc áo bào ngắn màu xanh cấp tốc chạy về hướng nam trong sa mạc Hoàng Nguyệt rộng lớn này, sau lưng của đeo thanh trường đao màu đen, quần áo dơ bẩn, đầu tóc rối bời, miệng hét lên tiếng thét dài, tựa hồ cực kỳ hưng phấn. - Hôm nay ta rời khỏi đây! Tần Phàm vừa chạy, vừa lớn tiếng quát với cát vàng vô tận. Nhưng bốn phía đều là bão cát gào thét, dù thanh của lớn như thế nào và gào khàn cả giọng ra sao thanh cũng truyền quá xa, ngược lại còn nuốt phải mấy ngụm cát vàng. Sa mạc Hoàng Nguyệt, tên như ý nghĩa, bốn phía sa mạc này đều là cát vàng vô tận, có chút màu xanh của lá nào, thậm chí muốn nghỉ đêm cũng chỉ có thể chôn mình trong cát vàng. Tần Phàm trải qua năm! Trải qua năm gian khổ tôi luyện, lột xác phi tốc rồi. Khuôn mặt của vốn có chút nhắn non nớt, hôm nay trở nên thành thục ổn trọng, trưởng thành rồi. Mày kiếm mắt sáng, có chút gọi là tuấn. Nếu như dùng ngôn ngữ kiếp trước của Địa Cầu chính là đẹp trai ràng! Làn da của vốn có chút trắng nõn, trải qua năm rèn luyện lúc này biến thành màu đồng rắn chắc, thậm chí có chút ngăm đen. THân thể của nhờ ma chủng cải tạo trong ngoài mà toàn thân cao thấp đều lộ ra vẻ thập phần hoàn mỹ, ngay cả vết sẹo đều có, thậm chí làn da màu đồng người còn toát ra cỗ mị lực của nam nhân.
Chương 128: Bí mật Tiên Thiên. (1) Về phương diện tu vi, được Cổ Mặc giám sát nghiêm khắc, quả chỉ phục dụng Hồi khí hoàn và chữa thương hoàn, nhưng thứ luyện dược khác hề đụng tới. Lúc mới bắt đầu, cách mỗi vài ngày đều nhịn được cầu Cổ Mặc chỉ điểm luyện hóa ma chủng, còn thề thốt sau khi luyện hóa ma chủng nhất định hảo hảo tôi luyện tâm tính nhưng Cổ Mặc tự nhiên tin tưởng . Thời gian dần qua, cứ vài ngày lần đến mấy tháng lần, cuối cùng cũng tôi luyện được bổn tính bình tĩnh, hết sức chuyên chú tôi luyện vũ kỹ của mình trong hoàn cảnh gian khổ, bất vi sở động với những hấp dẫn cám dỗ trước mắt, ngoài ra còn có thể đối mặt với những vòi rồng cát bạo nguy hiểm mà vẫn có thể cực kỳ trấn định tự nhiên. Trong năm này, có thể cải biến rất nhiều, thoát thai hoán cốt chỉ lần. - Phốc! Muốn ra khỏi sa mạc cũng phải chạy mất ngày, sớm biết như thế lúc trước vào sâu như vậy rồi! Tần Phàm hung hăng nhổ bãi nước bọt lên mặt cát, vừa muốn uống ngụm tịnh thủy trong giới chỉ nhưng sắc mặt bỗng nhiên khẽ biến, bàn tay bỗng nhiên đặt lên chuôi đao, sau đó mãnh liệt rút trường đao màu đen ra, cực kỳ nhanh chóng bổ phát trùng trùng điệp điệp lên mặt cát trước mặt. Đao khí cuồng bạo của đao này kẹp lấy luồng cát, kéo tất cả về phía trước như đào con kênh lớn trong sa mạc. - Rống! Trước mặt Tần Phàm chưa tới năm mét, con báo cát vàng toàn thân bao trùm bởi cát bị đao khí của Tần Phàm hung hăng đánh trúng, phẫn nộ cất lên tiếng thét thê lương chói tai, rất nhiều máu tươi đỏ thẫm vung lên cát vàng rồi thẩm thấu xuống, giống như là những đóa sen nở rộ sa mạc. - Đánh lén thành còn muốn chạy trốn sao? Tần Phàm có chút cười lạnh, triển khai Lưu tinh bộ, thân hình hóa thành tàn ảnh đuổi theo con báo cát vàng bị trọng thương kia. Trong sa mạc Hoàng Nguyệt rộng lớn này có rất nhiều thú, chúng thích nhất là trốn trong cát vàng sau đó đánh lén, nếu như phải hôm nay ngũ giác Tần Phàm được ma chủng tôi luyện khó có thể phát . Trải qua năm tu luyện, hôm nay Lưu tinh bộ của Tần Phàm chính thức bước vào cảnh giới Nhập vi, chịu trọng lực như 10 phiến lá cây rụng rồi. toàn lực thi triển ra, tốc độ kinh người, cơ hồ ngay lập tức chạy tới trước con báo cát vàng tận lực bỏ chạy kia! - Phá Nguyệt Trục Vân Đao! Theo tiếng quát khẽ của Tần Phàm, toàn thân bỗng nhiên dâng lên khí thế khủng bố, cát vang điên cuồng bay múa bị cỗ khí kình cường đại kia ngăn cách ra, trạng thái chân tròn như mặt trăng ra bên cạnh . Tay giơ cao trường đao màu đen, luồng khí cuồng bạo sống đao vờn quanh, bàn chân Tần Phàm đạp mạnh về phía trước, bản thân như lập tức nặng mấy ngàn cân, hai chân đạp mạnh vào cát, đồng thời trường đao trong tay bổ phát về con báo cát vàng kia. - Oanh! hồi tiếng xé gió đinh tai nhức óc vang lên, khí lưu hình trăng tròn vây quanh thân thể Tần Phàm lập tức bị phá vỡ, sau đó cỗ khí lưu kia liền dung hợp với đao khí cường đại kia, bổ tới hết thảy chướng ngại ở phía trước! - Hí! Con báo cát vàng vừa nhảy lên căn bản kịp né tránh, thú tương đương với cảnh giới võ sư tứ giai trung cấp liền bị đao chưa từng có từ trước đến nay chém thành hai nẳ, máu tươi vãi ra mặt đất, tạo thành nhiều đóa sen nở nộ sa mặc khô cằn. - Hắc hắc, lão đầu, Phá Nguyệt Trục Vân Đao của ta tệ lắm a? Tần Phàm trông thấy uy lực đạo kia, khỏi mỉm cười, truyền hỏi Cổ Mặc. Chiêu Phá Nguyệt Trục Vân Đao này chính là võ kỹ Cổ Mặc đáp ứng truyền cho năm trước, thuộc về võ kỹ Nhân giai cao cấp. Phải dùng võ khí mới có thể phát huy uy lực võ kỹ, so với vũ kỹ tay bình thường khó nắm giữ hơn rất nhiều nhưng đồng thời uy lực cũng cao hơn rất nhiều. Tần Phàm mực tôi luyện hơn 9 tháng mới có thể tụ đao khí lại mà tiêu tan và uy lực mạnh mẽ như thế kia chính là lần đầu tiên. - Ân, coi như tệ, cuối cùng có thể phát huy hai thành uy lực của Phá Nguyệt Trục Vân Đao. Thanh nhàn nhạt của Cổ Mặc truyền về bên người . - Hai thành? Cơ mặt Tần Phàm kéo ra, như vậy muốn phát huy toàn bộ uy lực chiêu này chẳng phải tiêu tốn năm sáu năm nữa? Bất quá nếu thực có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của Phá Nguyệt Trục VÂn Đao này đoán chừng có thể dùng cảnh giới Võ sư chống lại Võ sư Tiên Thiên a! - Đây chính là vũ khí kỹ hiếm thấy trong vũ kỹ, hơn nữa còn là Nhân giai cao cấp, tổng hợp mà so với võ kỹ Thiên Giai cấp thấp có chút chênh lệch, nếu như ngươi có thể nắm giữ toàn bộ trong năm ngắn ngủi ta mới cảm thấy kỳ quái! Cổ Mặc trợn mắt ra. - Thế giới này rất rộng lớn, ngươi bất quá chỉ là thiên tài của tiểu gia tộc nơi biên thùy, tầm mắt được bao nhiêu phần khoáng đạt? Vì thế ta mới chịu hảo hảo ma luyện bản thân và tâm tình của ngươi năm để sau này tiếp xúc các mặt khác của xã hội làm mất mặt bổn Võ Thánh. - Ách, khoa trương như vậy chứ... Tần Phàm bất đắc dĩ, nhún vai . - như thế nào nữa năm qua ta cũng cố gắng tu luyện đến cảnh giới Võ sư tam cấp. Hơn nữa tâm tình và định lực nhất định đề thăng rất cao rồi, còn có các mặt gì của xã hội khiến ta ngạc nhiên? - Hắc hắc, ? mặt Cổ Mặc lộ ra biểu lộ khinh thường vui vẻ. - Vây ngươi nhìn xem đao của ta như thế nào. Vừa dứt lời, trường đao trong tay Tần Phàm lập tức bị Cổ Mặc nhiếp lấy, chỉ tùy ý nắm chặt cái mà khí thế người biến đổi hoàn toàn! - Hừ. Cổ Mặc khẽ hừ tiếng, nghiêm sắc mặt, sau đó cử động trường đao trong tay về hướng hư , trong nháy mắt sau đó, đột nhiên đề khí, cỗ khí kình so với Tần Phàm vừa rồi khủng bố hơn gấp trăm nghìn lần đột nhiên bạo phát ra. Mà trong phạm vi trượng bên cạnh tràn ngập khí lưu cực kỳ cuồng bạo tất cả bão cát cách nào tới gần, đều bị khí lưu hình trăng tròn cách trở ở bên ngoài. Mà hai chân Cổ Mặc hề lâm sâu vào cát vàng như Tần Phàm mà giống như có hai luồng chí xoáy chèo vẩy cát vàng ra, khiến vẫn dẫm lên đất bằng, khí thế người càng ngày càng cuồng bạo nhưng bản thân Cổ Mặc đứng ở trung tâm vẫn vững vàng như núi, sừng sững bất động. Bão cát chung quanh điên cuồng bay múa, dưới khí thế cường đại kia, Tần PHàm buộc phải lùi ra xa ba trượng mới dám dừng lại. Dù là như thế vẫn cảm thấy cỗ sóng nhiệt đánh tới ình. - Phốc! Tần Phàm sờ lên khuôn mặt của mình, phát hiên tay có chút máu, chính là do bão cát bay sượt qua mặt để lại vết thương. - Đây là uy lực Tiên Thiên? Hai mắt Tần Phàm chăm chú nhìn bóng lưng Cổ Mặc phía trước, cỗ nóng rực lên từ sâu trong nội tâm.
Chương 129: Bí mật Tiên Thiên. (2) Người đứng trước mặt này mới là cường giả chân chính! Chỉ cần động tác cũng đủ khiến người khác biết là cường giả! Chỉ khí thế thôi cũng đủ khiến người nào có thể tới gần! - ngày nào đó, ta đạt tới trình độ này! Tần Phàm lẩm bẩm trong miệng, tin tưởng trong nội tâm ngày này quá xa. Nhìn lại Cổ Mặc trước mặt, chẳng hiểu sao hư ảnh có chút gầy yếu kia lại khiến Tần Phàm sinh ra loại ảo giác, giống như đột nhiên cao lớn hơn rất nhiều, như là người khổng lồ đứng sừng sững cát vàng mà bão cát điên cuồng gào thét kia cách nào rung chuyển được phần. - Phá Nguyệt Trục Vân! Cổ Mặc quát khẽ tiếng nhưng thanh như sấm rền, sau đó giơ trường đao trong tay lên quá đỉnh đầu! Tần Phàm chỉ cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn, làn da tựa hồ cũng bị cỗ sóng nhiệt này làm tổn thương. Lúc này kinh ngạc phát trường đao trong tay Cổ Mặc giống như vừa lấy từ trong hỏa lò ra, thân đao bắt đầu trở nên đỏ bừng, hồng mang lóng lánh khiến người nào có thể nhìn gần. - Phá! Trường đao trong tay Cổ Mặc đột nhiên bổ phát về phía dưới, khí lưu hình trăng tròn lập tức bị phá vỡ, khí kình cường đại nhanh chóng ngưng tụ về phía trước, sau đó dung hợp với đao khí cực kỳ cuồng bạo kia tạo thành cỗ uy lực mạnh mẽ chưa từng có, mãnh liệt chém về phía trước. - Oanh! sa mạc, cát vàng đầy trời đột nhiên bị hù dọa, nguyên đám cột cát che lấp cả nửa bầu trời, vô cùng đồ sộ. - Rầm rầm rầm! Dư kình vẫn chưa tiêu tan, ngay sau đó là trận trận tiếng rền vang giống như sấm rền dứt vang tai, đao khí cứ kéo dài kéo dài, bá đạo giảm. Đao khí qua, cát vàng kia mới thi nhau rơi xuống như mưa, lúc khói bụi tán trước mặt Cổ Mặc xuất khe rãnh cực lớn dài khoảng 10 trượng, rộng trượng, sâu thấy đáy! Tầm Phào nhìn màn này, mở to hai mắt, khiếp sợ nên lời. Cái này mới là uy lực chính thức của Phá Nguyệt Trục Vân Đao! Và cũng chính là uy lực đáng sợ của võ sư Tiên Thiên! - Ba! Đột nhiên, hồi kim thiết vỡ tan truyền đến, Tần Phàm có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền phát trường đao tay Cổ Mặc lúc này bị rạn nứt toàn thân, bão cát tùy tiện đánh lên cái liền lập tức bị nghiền nát, thanh đao to dài cứ như vậy biến thành từng mẩu sắt vụn. - Lão biến thái này... hồi lâu sau, Tần Phàm hít sâu hơi, miệng ấp úng ra. Quả nhiên khi tu luyện đến Tiên Thiên mới xem như chính thức thoát ly khỏi phàm thai! Ít nhất có thể dự cảm coi như mình đạt đến cảnh giới Võ sư đỉnh phong cũng thể phát huy được uy lực như dao kia! Cũng chính vào luc này, Tần Phàm cảm giác được tim của mình đập nhanh lên. Dưới kích thích như thế của Cổ Mặc, nghĩ cách tăng tiến thực lực nhanh. ra là bấy lâu nay giữ được thanh tỉnh nhưng lúc nãy lòng khẽ động. - Hắc, kỳ vừa rồi bổn Võ Thánh còn chưa sử hết toàn lực đấy. Lúc này Cổ Mặc ném chuôi đao trong tay , sau đó đột nhiên quay đầu, hướng về Tần Phàm cười đắc ý. Vẻ cao thâm mạt trắc vừa rồi thoáng cái trở nên còn sót lại chút gì. Tần Phàm có chút gì. - Hắc hắc, vừa rồi có phải ngươi cảm giác được có cỗ sóng nhiệt trùng kích tới mà lúc ngươi sử dụng lại có uy năng như vậy? Cổ MẶc hỏi, thấy Tần Phàm gật đầu, bộ dạng như rất muốn biết, lúc này tiếp tục . - Đó là vì Tiên Thiên có thể câu thông sử dụng uy năng thiên địa, vừa rồi chính là Hỏa nguyên lực, bất quá đây chỉ là chút Hỏa nguyên lực mà thôi, chỉ có thể khiến khí nóng rực lên. Nếu đột phá đến Linh Vũ Sư, chính là cảnh giới Dung Linh có thể trực tiếp dung nhập nguyên linh thiên địa vào trong Võ điền, sau khi dung hợp với võ khí chém ra đao có thể xuất lửa, đó mới chính là vô cùng cường đại! - Trong khí cũng có thể xuất ra lửa? Tần Phàm rung động trong nội tâm, nếu đao như vậy đánh xuống là phá núi ngăn sông cũng phải là chơi. - Hắc Hắc, bây giờ ngươi rất muốn đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên chứ gì? Cổ Mặc nhìn thấy bộ dạng kia của Tần Phàm. Loại thành tinh như như thế nào còn đoán được? - dối gạt ngươi... Cơ bắp khóe miệng Tần Phàm có chút co rút, bất đắc dĩ : - Tuy ta cảm giác mình đủ bình tĩnh rồi nhưng truy cầu cảnh giới cao hơn chính là thiên tính của tu luyện giả, làm sao có thể áp chế đây? - Ngươi vẫn chưa hoàn toàn minh bạch sao? Cổ Mặc khỏi lắc đầu, thu hồi thần sắc tùy ý mặt, đứng đắn : - Ta tâm bình tĩnh phải là khiến người mực áp chế truy cầu của mình mà là để ngươi nhìn thẳng vào vấn đề và dùng ý chí khống chế bản thân. Khi đối mặt với thời điểm sinh tử theo bản năng ai cũng đều có chút sợ hãi, nhưng cường giả chân chính có thể áp chế loại sợ hãi này, dùng ý chí của mình cải biến sinh tử. - Ý chí cao hơn hết thảy để các mặt trái cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán và suy nghĩ của ngươi, tâm luôn vững, gặp động vẫn tĩnh, có chút gợn sóng, đó chính là tĩnh tâm! Cổ Mặc nhàn nhạt tiếp tục : - Nếu minh bạch điểm này ngươi có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, nếu tâm tình vẫn bất ổn cuối cùng ngươi vẫn đạt đến đỉnh phong. - Cảnh giới Tiên Thiên... Tần Phàm nhàng đọc mấy từ này, hình như có ít hiểu ra. - Tiên Thiên, Tiên Thiên... Ta trước Thiên... ra là khiến bản thân mình bị bất kỳ vật gì làm thay đổi ý chí, thậm chí ý chí bao trùm cả trời đất, dù thiên biến tâm vẫn thay đổi. - Đúng vậy, khi bắt đầu tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, chính thức nhét nguyên khí thiên địa vào trong cơ thể, đồng thời câu thông thiên địa. Nhưng phải nhớ kỹ là chúng ta sử dụng thiên địa chứ thể để nó sử dụng ta. Nếu như thể bảo trì tĩnh tâm để câu thông ý chí thiên khi chống cự nổi hấp dẫn hoặc áp bách, ngươi vẫn lạc trong trời đất, vĩnh bất siêu sinh. Con đường tu luyện vốn là con đường nghịch thiên, ngươi càng khống chế thiên địa được nhiều càng cường đại. Cổ Mặc tiếp tục giải thích.. Tần Phàm bắt đầu cúi mình trầm tư, hình như có chút hiểu ra nhưng vẫn còn thiếu ít nữa. Tuy rằng có cảm giác minh bạch nhưng tâm tình vẫn kém chút đến mức có thể khống chế cách tự nhiên. - Hắc hắc, rời khỏi đây rồi sau. Nhìn khí trời chốc lát nữa có phong bạo sa mạc rồi. À , muộn rồi, ta nghĩ ngươi nên chui xuống dưới cát để tránh gió. Lúc này, thấy Tần Phàm suy tư, là người từng trải, hiểu được minh bạch là chuyện mà làm được lại là chuyện khác. Cho nên liền lên tiếng nhắc nhở . thực tế, năm qua biết Tần Phàm tiến bộ tệ, chỉ là còn thiếu chút nữa thôi, thể gấp gáp. - Ân, thời gian cũng còn bao nhiêu nữa rồi.. Tần Phàm gật đầu, thân hình chớp động, tiếp tục chạy về phía đông. Thời điểm và Tần Tiến ước hẹn cũng sắp đến rồi.
Chương 130: Mạo hiểm chi gia. - Hô... Rốt cục cũng ra khỏi! Tại biên giới đại sa mạc Hoàng Nguyệt, Tần Phàm ngửa mặt lên trời rống to, trong nội tâm vô cùng sảng khoái, nhìn bãi cát vàng mênh mông quen, hôm nay nhìn thấy mảnh màu xanh lá ở bên giới sa mạc khiến tâm tình trở nên rất tốt. - Ọt ọt ọt ọt... A... Tần Phàm lấy ra bình nước lớn, dốc sức liều mạng nốc từng ngụm lớn, uống hết liền cọ rửa thân thể. giờ ra khỏi sa mạc, cần phải giữ nước nữa nên uống và tắm lần cho thống khoái. - Hắc hắc, tiểu tử, uống chậm chút, trở lại thành trấn còn sợ có nước cho ngươi uống sao? Lúc này, Cổ Mặc cũng nhàng ra từ giới chỉ, mặt mỉm cười . có thể cảm nhận được tâm tình kia của Tần Phàm, người rèn luyện trường kỳ tại sa mạc, thể , đối với ý chí tinh thần, đối với tâm tính, năng lực thích ứng, ... Mỗi cái đều là khảo nghiệm lớn. Tuy tình huống trong đại sa mạc Hoàng Nguyệt rất ác liệt nhưng vẫn có ít mạo hiểm giả tiến vào bên trong. Bởi vì trong sa mạc rộng lớn như thế có ít thú, giống như báo cát vàng bị Tần Phàm đánh chết lúc trước, gan báo có thể làm thuốc và được ít Luyện dược sư thu mua. Bất quá, dù là những mạo hiểm giả kinh nghiệm phong phú cũng dám dừng lại trong sa mạc lâu như vậy. Mà Tần Phàm chỉ mới 16 17 tuổi làm được như vậy coi như thập phần khó có rồi. - Cái này mới chính thức gọi là gió a! Lúc này, hồi gió thổi qua, Tần Phàm ném bình nước trong tay , vươn hai tay ra ôm ấp làn gió mát nhu hòa trước mặt, trong miệng khỏi sợ hãi, than . Trong sa mạc, ngay cả gió cũng nóng, hơn nữa còn mang theo cát, đôi khi còn gặp thú có thể tạo nên phong bạo. Đều là gió nhưng quả thể đánh đồng chúng với nhau. Tìm nơi hẻo lánh để nấp, Tần Phàm trút bỏ bộ đoản bào vô cùng khó chịu người ra, thay vào bộ trường bào hợp thể màu xanh, thoạt nhìn cả người rất tiêu sái. - Lão đầu, ngươi biến đao của ta thành thiết vụn, phải đền cho ta cái khác a. Tần Phàm theo thói quen cột trường đao lên lưng nhưng lại phát trường đao bị Cổ Mặc hủy lúc trước. - Ngay cả nửa lực lượng của ta đều chịu được đống đồng nát sắt vụn đó làm được cái gì? Cổ Mặc khinh thường . - Đồng nát sắt vụn? Đây chính là vũ khí tốt nhất tiệm vũ khí Thanh Thạch Trấn a, ta phải bỏ ra mấy vạn mỹ kim mới mua được đấy. Cơ mặt Tần Phàm kéo ra, sau đó bất đắc dĩ : - Ngươi cho rằng loại bảo bối như bao tay linh hàn ở chỗ nào cũng có sao? Lão đầu, ngươi cũng quá được rồi nghe! - Ở cái nơi bé như Thanh Thạch trấn này, ngay cả Võ sư Tiên Thiên cũng được mấy người có tinh phẩm gì? Ngày sau nếu tìm được tài liệu tốt bổn Võ Thánh tự mình chế tạo kiện vũ khí cho ngươi, lúc đấy ngươi biết thế nào là đao. Cổ Mặc ôm hai tay trước ngực, khinh thường . - Ngươi biết luyện chế vũ khí? Tần Phàm khẽ giật mình, có chút ngoài ý muốn. - Hắc hắc, ngươi cho rằng danh tiếng Hắc Hỏa Võ Thánh ta là hư danh sao? Dưới hắc hỏa từ tay bổn Võ Thánh, có thứ gì thể tan chảy, luyện chế vũ khí cũng như ăn bữa mà thôi. Cổ Mặc đắc ý , nhưng lại lập tức cảm thấy xấu hổ, : - Bất quá, chỉ sợ phải chờ ta khôi phục đến cảnh giới Linh Vũ Sư mới có thể nắm giữ trở lại hắc hỏa này. Tần Phàm trợn trắng mắt, sau đó thèm để ý tới Cổ Mặc nữa, bắt đầu về phía Thanh Mộc thành. Thanh Mộc thành là tòa thành thị gần đại sa mạc Hoàng Nguyệt nhất, ở phía tây bắc sa mạc Hoàng Nguyệt. giờ, mặc dù sa mạc cách trở nhưng vùng hoang vắng này có dấu vết con người cũng phải đến ban ngày mới có thể trở về. định đến Thanh Mộc thành nghỉ đêm tốt rồi ngày hôm sau chạy về Nam Phong thành. Chạng vạng tối, tòa thành trì xuất trong tầm mắt của Tần Phàm. Thanh Mộc thành này có chỗ đặc biệt, chính là trung ương thành trì có gốc cây đại thụ che trời biết bao nhiêu tuổi rồi, tán cây vươn ra bao phủ hơn nửa thành trì, độ cao càng là vượt qua tường thành cao nhất. Cũng vì có cây đại thụ che trời này nên so với những nơi khác tòa thành này mát mẻ hơn rất nhiều, là nơi tốt để nghỉ ngơi và cái tên Thanh Mộc thành cũng xuất phát từ đó.. Tần Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa thành có chút đặc biệt hơn so với những tòa thành khác này, sau đó thong dong tiến vào cửa thành. - Ồ, thể tưởng được năm qua Trần Kỳ lại mang mạo hiểm chi gia đến Thanh Mộc thành này? Tần Phàm đột nhiên ngừng lại bên ngoài tòa kiến trúc tương đối mộc mạc đơn sơ, nhìn vào. Mạo hiểm chi gia này chính là trong những phương hướng phát triển của thế Mạo hiểm đoàn mà và Trần Kỳ thảo luận hơn năm trước, chính là ít địa phương cùng ít chủ cũ chuyên môn cung cấp tin tức và và mua bán tình báo cho những Mạo hiểm giả, cái này vừa có thể giúp thế mạo hiểm đoàn thu thập tình báo, vừa có thể lung lạc ít Mạo hiểm giả cường lực, tiềm lực phát triển thập phần cao. năm trước, mẠo hiểm chi gia chỉ là thử nghiệm tại Thanh thạch trấn. thể tưởng được chỉ qua năm mà có riêng cơ sở tại nơi đây, xem ra việc phát triển thập phần tệ. Tuy nhìn bề ngoài được tốt lắm, quy mô cũng lớn, đại sảnh bên trong lại cực kỳ đơn sơ nhưng như vậy lại khiến ít gia tộc lớn chú ý đến. Đứng hồi tại cửa ra vào, Tần Phàm vào, như vậy có thể thuận tiện thu hoạch ít tin tức mới. Vào lúc này, trong Mạo hiểm chi gia có khách nhân nào, chỉ có nhân viên tiếp đãi đứng ở quầy hàng. Có thể thấy nơi này vừa mở ra, còn chưa có danh khí gì. - Nếu rảnh rỗi phải trao đổi kế hoạch phát triển Mạo hiểm chi gia này với Trần Kỳ mới được. Tần Phàm nhíu mày, tuy kiếp trước là đệ tử Thế đan môn nhưng bất quá cũng sinh hoạt ở đô thị, tiếp xúc với vô số loại quảng cáo nên muốn đả thông ít cho Trần Kỳ có lẽ cũng khó. - Cho ta bản Đại Kiền Phong Vân mới nhất. Tần Phàm đến quầy hàng, gõ mặt bàn rồi với thiếu nữ ngủ gà ngủ gật ở quầy. Đại Kiền Phong Vân này tương đương với tạp chí ở kiếp trước của , tháng ra bản, chính là tin tức do người của Trần Kỳ phái đến từng thành phố lớn ở Đại Kiền quốc thu thập, sau đó biên tập lại thành bản hơi mỏng rồi đem bán. Đương nhiên, ít tin tức trọng yếu đăng mà chuyên môn báo cáo cho Tần Phàm biết. - 100 Mỹ kim. kia đột nhiên giật mình tỉnh lại, sau đó tức giận đưa ra quyển sách , thái độ cũng khác thường lắm. Tần Phàm tiếp nhận cuốn sách kia, nhíu mày, bất quá cũng lười ra thân phận của mình, chỉ sảng khoái thanh toán 100 Mỹ kim, sau đó trực tiếp rời khỏi Mạo hiểm chi gia. Kỳ cũng muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của Mạo hiểm chi gia, dù sao nữa việc coi trọng nhất vẫn là thực lực của mình. Vấn đề phương diện phục vụ này, chỉ cần ngày sau tùy tiện đề cập thoáng phát với Trần Kỳ là được rồi. - Ngày 12 tháng 7 năm 1987 lịch Đại Kiền, Triêu Thánh đại điển khởi động! Tần Phàm vừa ra ngoài, tùy ý lật ra tờ từ quyển sách tay, tin tức quan trọng đầu tiên liền đập vào mắt . - Từ giờ đến lúc đó vẫn còn tháng nữa. Tần Phàm dừng bước, thầm tính toán kết quả.
Chương 131: Đường về. - tháng thời gian, còn phải tính toán lộ trình đường, thời gian quá gấp gáp. Tần Phàm trầm tư, từ Thanh Mộc thành trở lại Nam Phong thành cũng phải tốn ba bốn ngày thời gian. Mà Chân Vũ thánh điện tọa lạc ngay gần bên Kiền Kinh, tuy rằng chưa từng qua Kiền Kinh nhưng biết muốn vào trong đó ít nhất phải dùng nửa tháng thời gian. Như vậy chỉ tính thời gian đường cũng phải mất hơn nửa tháng, thời gian còn lại còn dư được bao nhiêu, hơn nữa giữa cùng Tần Tiến còn có trận ước chiến. Vốn là ước hẹn ba năm, nhưng giờ ngày triêu thánh lại mở sớm hơn, ước chiến giữa bọn họ cũng phải tiến hành sớm. Trừ ước định giữa bọn họ, nếu người nào thua được tiếp tục dây dưa Tần Li, ngoài ra người thắng đại biểu Nam Phong Tần gia tham gia triêu thánh. - biết tại đạt tới trình độ nào rồi. Tần Phàm nhớ tới năm trước từng gặp Tần Tiến trong Oan Hồn Cốc, khi đó Tần Tiến rất mạnh, nhưng với thực lực bây giờ của tin tưởng rơi xuống hạ phong, nhưng biết trong năm này Tần Tiến tăng lên được thêm bao nhiêu. - Lần này trong ngày triêu thánh, khó khăn cao hơn dĩ vãng nhiều ? Tần Phàm tiếp tục nhìn xuống, bên có giới thiệu cuộc triêu thánh lần này chỉ thời gian đẩy sớm, hơn nữa nghe còn khó khăn hơn ngày trước rất nhiều. Theo phỏng chừng, đào thải phần mười cửu phẩm chân võ thế gia, hơn nữa chân võ thế gia cấp cao cũng rất có thể bị hạ phẩm chất. Nếu như vậy các đại gia tộc nhất định xuất ra hết tinh , cách khác con đường triêu thánh lần này phải gian nan hung hiểm hơn nhiều. Lắc đầu, Tần Phàm cũng tiếp tục nghĩ tới những chuyện này, khép lại quyển sách trực tiếp ra khỏi nhà mạo hiểm, sau đó tìm khách sạn vào. Thoải mái nằm lên giường lớn, Tần Phàm nhõm thầm nghĩ mình phải ngủ mấy ngày mấy đen, nhưng đáng tiếc có cơ hội như thế. Nhớ tới những ngày vượt qua gian nan trong sa mạc, cho dù đem cả người đều chôn dưới cát cũng khó thể cảm thấy an ổn, nửa đêm thời gian thường thường còn bị thú ngang qua làm bừng tỉnh. Nhưng thần kỳ chính là ngày tháng như vậy vẫn sống được qua ba trăm ngày đêm, tại nghĩ lại Tần Phàm vẫn có chút dám tin. Nhưng cũng bởi vì từng có kinh nghiệm trải qua như thế, tin tưởng ngày sau vô luận bản thân mình gặp phải hoàn cảnh gian khổ tồi tệ nào chăng nữa vẫn có thể rất nhanh thích ứng. thể , năm thời gian làm lực nhẫn nại của tăng cường hơn rất nhiều. Nửa nằm giường, tìm tư thế thoải mái, Tần Phàm lại lấy ra quyển “Đại Kiền Phong Vân” xem tiếp, bên trong còn ghi chép ít đại sư mới phát sinh gần đây, tỷ như cuộc chiến đấu giữa vài cường giả, tỷ như ít tin tức linh tinh bên ngoài. Ngoài ra còn làm bảng liệt kê cường giả, mỹ nhân bảng vân vân, đương nhiên tính chân nhất định thể cam đoan, nhưng vẫn có thể mang tới cho ít mạo hiểm giả ít niềm vui, như vậy nếu tiếp tục phát triển loại đồ vật này rất có thị trường. Mặt khác làm cho Tần Phàm chú ý chính là bên có miêu tả về cuộc chiến đấu giữa hai gã võ thánh đứng hàng thứ tám cùng thứ chín cường giả bảng, theo lời người vây xem, đêm hôm đó cuộc chiến đấu phát sinh đỉnh ngọn núi tên là Châu Phong, khi đó tình cảnh có thể là kinh thiên động địa, sấm sét vang trời, từ xa nhìn lại ánh sáng chiếu rọi như giữa ban ngày, mà nghe sau cuộc chiến ngọn núi kia bị đánh sụp mảng lớn. - Chậc chậc, ngay cả ngọn núi cũng bị tước bỏ mảng lớn, cuộc chiến đấu lợi hại! Tần Phàm khỏi thầm chắc lưỡi, với thực lực bây giờ của , muốn đánh ra cái hố mặt đất còn phải phí ít khí lực, đừng là đánh núi. - Vậy sao, vậy có gì chứ, nhớ năm đó lão phu còn là Hắc Hỏa võ thánh, Hắc Hỏa vừa ra, nửa con sông còn phải bốc hơi, đó mới gọi là lợi hại! Lúc này thanh có chút khinh thường của Cổ Mặc chợt truyền đến. - Bốc hơi nửa con sông? Khoác lác kiểu này có chút quá mức ? Vẻ mặt Tần Phàm rút rút, có chút tin. - Hắc hắc, biết ngươi có từng nghe qua câu “ cùng hạ trùng ngôn băng”? Ngươi xa xa còn chưa đạt tới cảnh giới kia, cho ngươi nhiều cũng vô dụng. Cổ Mặc có vài phần hài hước . Tần Phàm xòe tay gì, chỉ cất kỹ quyển “Đại Kiền Phong Vân”, sau đó ngáp cái, liền chuẩn bị ngủ, khó khăn mới có cơ hội ngủ được giấc như thế, nên lãng phí. Hơn nữa giờ đối với mà võ thánh đích là quá mức xa xôi, có lẽ cũng giống như ít mạo hiểm giả ở xa xa xem biểu diễn, còn chưa tới trình độ đứng gần ở cửa mà quan sát. tại cần có chính là cuộc chiến với Tần Tiến cùng đại điển triêu thánh. Hai chuyện này chuyện quan hệ tới đại cả đời , chuyện là quan hệ tới vận mệnh của Nam Phong Tần gia sau này, đều vô cùng trọng yếu! Trong đầu vẫn nghĩ ngợi những chuyện này, ánh mắt chậm rãi khép lại, rốt cục Tần Phàm an ổn tiến vào mộng đẹp, ngủ giấc mà cảm thấy thoải mái nhất trong suốt năm qua. Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Phàm rời giường, vui vẻ vươn vai, khi xuống lầu ăn điểm tâm lại nghe tiểu nhị báo tin tức làm vui vẻ, nguyên lai trong Thanh Mộc thành thậm chí có gia tộc tuần phục nhóm thú phi hành, có thể sử dụng để đưa đón khách. Như vậy có thể tiết kiệm thời gian về nhà, dù sao phi hành trung vẫn nhanh hơn chạy mặt đất rất nhiều. Xuyên qua vài con đường có chút xa lạ, thuận tiện hỏi thăm đường , khoảng nửa giờ sau Tần Phàm tới quảng trưởng rộng mở, quảng trường có hơn mười đầu thú thân thể mọc đầy thanh sắc vũ mao hình thể cực kỳ khổng lồ đứng trong đó. Tần Phàm nhận ra được loại phi hành thú này có tên là Thanh Vân Điểu, tuy là thú nhưng tính tình cực kỳ ôn hòa, có lực công kích, cho nên được chọn làm thú cấp ba, còn dễ dàng bị nhân loại tuần phục. Thanh Vân Điểu tuy tốc độ tính là quá nhanh, nhưng thân thể khổng lồ vừa dễ dàng chuyên chở hàng hóa hoặc là nhân loại, chỉ cần được ăn no, lần phi hành hai ba ngày quá khó khăn. Giao tiếp chút với người chủ , phát muốn ngồi Thanh Vân Điểu bay ngày là vạn kim nguyên, giá cả này làm cho có chút chắt lưỡi. Giá cả như thế bình dân muốn dùng là thể nào, ngay cả ít mạo hiểm giả cũng dùng nổi. Trong mạo hiểm giả phần lớn đều là võ giả hoặc võ sư cấp, thể giống như Tần Phàm tùy tiện liền có thể giết chết được tứ cấp thú, đối với bọn mà săn bắt tam cấp thú là cực hạn. Mà viên tinh hạch tam cấp thú cũng bất quá giá trị ngàn kim nguyên mà thôi. Võ giả tầng thấp dưới chót là có rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân tạo thành hoàn cảnh thực lực vi tôn của thế giới này. Tần Phàm tại muốn giết chết tứ cấp thú cũng có gì khó khăn, tự nhiên vượt khỏi tầng lớp bình thường, huống hồ tại trong giới chỉ của còn có đống lớn tinh hạch cùng tài liệu, thiếu tiền, vì tranh thủ thời gian cũng đành phải thuê con Thanh Vân Điểu. - Về nhà… Theo Thanh Vân Điểu chậm rãi bay lên trời, trái tim Tần Phàm cũng nhịn được có chút nhảy nhót.