Chương 122: Vô tình gặp gỡ. Nhưng vào lúc này, Cổ Mặc bên mang theo tia thanh nghiền ngẫm và đắc ý truyền đến: - Hắc hắc, tiểu tử, tệ lắm, đạt tới võ sư rồi! Tần Phàm quay người nhìn về phía Cổ Mặc, phát ra vẻ đắc ý kia, trong nội tâm suy đoán, vì vậy khỏi hỏi: - Lão đầu chẳng lẽ ngươi đột phá đến Tiên Thiên Võ sư rồi sao? giờ, đúng là lúc mặt trời lặn Ánh mặt trời mờ nhạt chiếu lên Thanh Thạch Trấn, khiến tòa thị trấn cổ này tăng thêm thêm vài phần lịch sử tang thương. - Lại về tới đây rồi. Tần Phàm trở về từ Oan Hồn Cốc xa xa nhìn thấy tòa thị trấn này, chạy suốt ngày đường, cũng có chút miệng đắng lưỡi khô, dưới chân khỏi nhanh hơn vài phần. Sau khi đột phá đến Võ sư, Tần Phàm vẫn mực ở trong Oan Hồn Cốc tôi luyện bản thân, mặt là hoàn toàn luyện hóa dược lực còn sót lại của Tiểu Linh Vận Hoàn, mặt khác là muốn lĩnh ngộ võ giáp thiết yếu sau khi đột phá đến cảnh giới Võ sư! Lại võ giáp chia làm ba cấp, nhưng lấy thuyết pháp của Cổ Mặc ra phải chia tới thập trọng! Võ khí ngưng giáp đếm tam trọng là đê cấp, từ tứ tới lục trọng là trung cấp, thất đến cửu trọng chính là võ giáp cao cấp. Ngoài ra, thập trọng giáp lại có chút đặc thù, cũng thuộc ba cấp kia. Nếu như có người chỉ điểm, chỉ dựa vào bản thân đọng, giống như mạo hiểm gia, có thể đọng võ khí đến tam trọng là cực hạn, có thể đọng thành trung cấp võ giáp cũng xem như thiên phú vô cùng tốt, cũng chỉ có người trong Chân Vũ thế gia được truyền thừa mới có pháp môn đọng ra võ giáp cao cấp. Mà thập trọng giáp rất khó truyền thừa, chỉ có sau khi ngưng luyện ra võ giáp cao cấp tự mình lĩnh ngộ mới được. Theo như lời Cổ Mặc , pháp môn ngưng giáp truyền cho Tần Phàm phi thường cao cấp, tỷ lệ ngày sau ngưng luyện ra thập trọng giáp rất cao. Nhưng trong thời gian chừng tháng này, Tần Phàm vất vả mới đọng ra võ giáp trung cấp ngũ trọng, cách đọng ra võ giáp cao cấp rất xa, càng đừng đến thập trọng giáp hoàn mỹ. Bất quá Tần Phàm cũng biết tu luyện võ đạo thể lần liền xong được, cho nên cũng vội. - Cũng biết Kim thúc bảo ta hôm nay trở về là có chuyện gì? Tần Phàm nhớ lại chuyện Tần Kim vào tháng trước, mà lương khô và nước uống người cũng hao hết, vì vậy liền tạm thời bỏ dở tôi luyện ở Oan Hồn Cốc, đuổi trở về. Rất nhanh, Tần Phàm đến nơi cách Thanh Thạch Trấn chỉ chừng hai ba dặm, cảnh sắc ven đường ở đây rất tệ, có đầu sông chảy qua bên cạnh, ven bờ mọc ra rất nhiều hoa dại đặc biệt xinh đẹp, ngược lại tạo thành phong cảnh rất đặc biệt. Dùng nước sông rửa mặt, uống hai phần, Tần Phàm lập tức cảm thấy nhàng khoan khoái hơn ít, vì vậy liền định tiếp tục chạy , nhưng vào lúc này lại nghe được ở trước truyền đến thanh ầm ĩ. Ở Thanh Thạch Trấn, mỗi ngày người đến người , tuy rằng là trấn , nhưng lưu lượng người lại có thể so được với đại thành, đồng thời, cũng vì lưu lượng người khổng lồ, ở chỗ này có thể là rồng rắn lẫn lộn. Mặc trấn này vì ước định của mấy mạo hiểm đoàn lớn nên tương đối ổn định, nhưng ở bên ngoài trấn chuyện đánh cướp thương gia vẫn thường xuyên xảy ra. Tần Phàm nhướng mày, bởi vì khi mới vào Thú Sơn Mạch gặp phải Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chuyện đánh cướp, còn thiếu chút nữa chết, cho nên đối với những mạo hiểm giả làm chuyện đánh cướp rất là phản cảm. Lại ngưng thần nhìn về phía trước, đợi khi trông thấy người bị vây trong trận, Tần Phàm lại đột nhiên lộ ra thần sắc ngạc nhiên. - Tần Ti Ti? Sao nàng lại ở chỗ này? Tần Phàm ban đầu còn cho là mình nhìn nhầm, lại nhìn mấy lần, mới xác định trong số mấy thiếu nữ bị vậy, có người đúng là Tần Ti Ti từng tỷ thí với trong gia tộc, mà ba thiếu nữ kia tựa hồ cũng là tộc nhân của Nam phong Tần gia. - Những người này cũng dám cướp lên đầu Tần gia ta. Ánh mắt Tần Phàm lạnh lẽo, lại nhìn bốn mạo hiểm giả kia, phục sức của bọn tương tự nhau, tựa hồ là người của cùng Mạo hiểm đoàn. Như vậy càng thể mặc kệ. - Tiểu Dĩnh các ngươi nhanh , ta ngăn cản bọn . Lúc này, Tần Ti Ti với tư cách là người lớn tuổi nhất trong mấy người đứng chắn ở trước. - ? Đều ngoan ngoãn lưu lại vui vẻ với đại gia chút ! mạo hiểm giả trong đó liếm liếm bờ môi, sờ lên cằm, trong miệng dâm tà , con mắt nhìn thẳng vào cặp đùi thon dài mê người của Tần Ti Ti. Người này lớn lên mặt đen mũi ưng, mặt rổ khắp người, hình dạng thập phần hèn mọn bỉ ổi, bất quá lại là người có thực lực cao nhất trong mấy người. - Nhiếp ca sao lại thô lỗ như vậy, ở đây cảnh sắc ưu mỹ, kỳ mấy ca ca chúng ta chẳng qua muốn cùng thưởng thức phong cảnh với mấy muội muội, tâm tình chuyện nhân sinh chút thôi. Mấy vị muội muội cũng cần vội vã như vậy a. Lúc này mạo hiểm giả đen gầy như hầu bên người lại cười tủm tỉm , bất quá lời này cũng hạ lưu đến cực điểm. - Ha ha, vẫn là khỉ ốm có lý, chính là như vậy, vừa rồi Nhiếp ca ngươi quá thô lỗ rồi, chút phong tình cũng , nương xinh đẹp như vậy bị ngươi làm sợ phải làm sao! Hai mạo hiểm giả khác cũng cười lớn ồn ào , vốn bọn chỉ muốn cướp giựt tiền vật, nhưng thấy mấy nương này đều xinh đẹp nên liền nổi sắc tâm. - Hắc hắc, mỗi tên đều là sắc quỷ, còn muốn phong tình, nàng chân dài này thuộc về ta, những người khác các ngươi tự phân. Bất quá các ngươi chơi chơi, nhất định thể khinh thường, nếu để những nàng này thoát , đến lúc gia tộc các nàng truy cứu tới, chỉ chúng ta chịu đựng nổi, mà còn liên lụy đến toàn bộ mạo hiểm đoàn. Mạo hiểm giả gọi là Nhiếp ca kia chỉ chỉ Tần Ti Ti, sau đó trầm . Lúc này tuy rằng cũng thập phần háo sắc, nhưng vẫn còn phần lý trí. Bất quá tại vừa rồi tiếp xúc phát mấy thiếu nữ này thực lực xa xa bằng bên mình, cho nên kỳ cũng cần lo lắng lắm. - Hắc hắc, Nhiếp ca yên tâm, người cũng thể ! như vậy nàng chân dài này thuộc về Nhiếp ca, còn lại chúng ta người nàng. Tên Khỉ ốm kia đối với dáng người của Tần Ti Ti kỳ cũng thèm thuồng thôi, bất quá thực lực bằng Nhiếp ca nên đành chịu. - Ti Ti tỷ, làm sao bây giờ... Mấy cái thiếu nữ đều mới ra khỏi gia tộc, nào từng gặp phải chuyện đáng ghê tớm như thế này, lập tức cả đám đều biết làm sao, có người thậm chí còn sắp khóc. - mau! Tần Ti Ti mới đầu còn trấn định,, nhưng nàng thấy mấy người này lộ ra bộ dáng dâm tà cũng sợ tới mức hoa dung thất sắc, lập tức chút chần chừ, đẩy thiếu nữ sau lưng, sau đó cùng nhau chạy về phía Thanh Thạch Trấn. - Hắc hắc, Võ Giả lục cấp nho mà cũng muốn thoát khỏi tay bổn đại gia sao?
Chương 123: nhõm. Mạo hiểm giả gọi là Nhiếp ca kia chính là Võ sư, mà thân pháp tập được cũng tệ, thân ảnh di động, thoáng cái chắn trước mặt Tần Ti Ti, mà ba thiếu nữ khác cũng bị cản lại. Thấy đường bị ngăn cản, mặt Tần Ti Ti và ba người khác đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. - như vậy lưu lại toàn bộ cho ta ... Mà đúng lúc này, thanh lạnh nhạt bỗng truyền đến bên tai, tiếp theo mọi người trong sân kể cả mấy người Tần Ti Ti đều cảm thấy thân thể trầm trọng hơn vài phần. - Đây là? Trong nội tâm Tần Ti Ti dâng lên loại cảm giác quen thuộc, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên áo bào xanh đột nhiên xuất trước mắt. - Các hạ là người nào? Ta khuyên các hạ nên xen vào chuyện của người khác tốt hơn, nếu vì vậy mà mất tánh mạng có hối cũng kịp. Lúc này Nhiếp ca nhìn thoáng qua thiếu niên áo bào xanh đột nhiên xuất , trong miệng trầm nói. Bất quá bởi vì dị biến trong sân, thân thể hiểu thấu trở nên trầm trọng hơn rất nhiều cũng khiến trong lòng có chút kiêng kị. - Huyết Hổ mạo hiểm đoàn? Tần Phàm thấy phục sức những người kia đều có đầu lão hổ màu đỏ, nhận ra đó là mạo hiểm đoàn lớn khác của Thanh Thạch Trấn, thực lực cũng coi như tệ. - Đúng vậy, nếu các hạ biết chúng ta là người của Huyết Hổ mạo hiểm đoàn, có lẽ cũng biết thế lực của mạo hiểm đoàn chúng ta ở Thanh Thạch Trấn, làm địch với chúng ta phải là chuyện sáng suốt, mong rằng các hạ nghĩ lại. Lúc này tên Khỉ ốm kia cũng mở miệng , cũng cảm thấy quái dị của thiếu niên trước mắt này, có thể xung đột là tốt nhất. Tần Phàm lộ ra tia cười lạnh. - Vị ca ca này, bọn họ đều là người xấu, ngươi nhất định phải cứu chúng ta ah... Lúc này thiếu nữ mặt còn vương nước mặt sợ Tần Phàm bị bọn dọa nên vội vàng . - Chúng ta là người của Nam phong Tần gia, vị công tử này chỉ cần cứu chúng ta, chúng ta chắc chắn đền đáp! Mà thiếu nữ khác liền nói. - Ngươi là... Tần Phàm ca ca? Tần Ti Ti rốt cục nhịn được mở miệng hỏi, nàng nhìn thân hình thiếu niên trước mắt, mặc dù nhìn chính diện, nhưng lờ mờ nhận ra đó chính là tộc nhân ngày xưa giao thủ cùng nàng. Nàng có thể là trông thấy kỳ tích Tần Phàm từ cái phế vật biến thành thiên tai khiếp sợ gia tộc, nàng thậm chí còn tham dự quá trình này, chẳng qua lần nữa thấy Tần Phàm, phát thay đổi hơn trước nhiều, cho nên cũng dám xác nhận. - Ha ha, Ti Ti muội muội, lâu gặp rồi! Tần Phàm quay đầu, mỉm cười. - Tần Phàm ca ca, là ngươi! Tần Ti Ti lộ ra tia thần sắc mừng rỡ, có thể là do tận mắt nhìn thấy sáng tạo kỳ tích, cho nên khi nàng trông thấy Tần Phàm, trong nội tâm bất tri bất giác trấn định hơn nhiều. - Mấy vị muội muội, các ngươi cũng đến đến sau ta , có ta ở đây, cá ngươi việc gì đâu! Tần Phàm gật đầu, sau đó nhìn mấy thiếu nữ khác cười . - Ta nhận ra ngươi, ngươi gọi là Tần Hân đúng ? Tần Phàm nhìn thoáng qua thiếu nữ khả ái nhịn được khóc nhè ban nãy vừa cười vừa , tuy rằng trước kia gì với nhau, nhưng tộc nhân cùng tuổi ngược lại phần lớn đều quen biết chút chút. - Còn ngươi nữa, gọi là Tần Mộng Mộng đúng Chỉ chính là thiếu nữ mắt to kia. - Ha ha, vị muội muội này ta ngược lại nhất thời nhớ nổi... Tần Phàm nhìn thiếu nữ muốn báo đáp kia, có chút có ý tứ sờ lên đầu . - Tần Phàm ca ca, ta gọi là Tần Linh. Thiếu nữ kia xấu hổ đáp, vừa rồi nàng cũng nhận ra Tần Phàm, còn lời ngốc nghếch nữa. - Xem ra hồi ác chiến thể tránh được rồi, các vị huynh đệ, hảo hảo chuẩn bị . Mạo hiểm giả gọi là Nhiếp ca thấy mấy người quen biết nhau, biết thiếu niên thần bí đột nhiên xuất này là đồng tộc với mấy thiếu nữ kia, tuyệt đối thể mình rời được. - Nhiếp ca, ta cảm thấy thân thể nặng hơn rất nhiều, bắt đầu chiến đấu chúng ta bất lợi đấy. Đám Khỉ ốm lúc này cũng trở về, mỗi người đều thần sắc ngưng trọng. - Ta cũng như thế, đoán chừng là tiểu tử này vừa rồi thi triển ra võ kỹ quái dị nào đó, bất quá ngươi cũng nghe bọn là người Nam phong Tần gia rồi đấy, chính là gia tộc sở hữu Xuân Hòa Đường Thanh Thạch Trấn kia, là Chân Vũ thế gia! Cho nên, cho dù mấy người chúng ta chết hết, cũng tuyệt đối thể để cho bọn rời người nào cả, nếu Huyết Hổ mạo hiểm đoàn chúng ta phải gặp nạn rồi. Nhiếp ca đè nặng thanh , coi như là trong những thành viên trung tâm của Huyết Hổ mạo hiểm đoàn, lúc này thể vì toàn bộ mạo hiểm đoàn mà cân nhắc chút được. - Chúng ta biết, Nhiếp ca. Mấy mạo hiểm giả cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, bọn vừa rồi do thấy mấy nàng kia thực lực coa, mà lại ở nơi dã ngoại hoang vu, cảm thấy tuyệt đối nuốt trôi mới dám động thủ đấy, nếu bọn tuyệt dám đắc tội Chân Vũ thế gia. Bất quá bọn sao nghĩ được mình lại xui xẻo gặp phải Tần Phàm. - Ta đến giải quyết tiểu tử kia, các ngươi nhanh giết chết mấy nàng kia, tránh có biến. Võ sư họ Nhiếp kia trầm giọng , sau đó hai tay chậm rãi thoáng hào quang màu cam, thầm chuẩn bị lấy võ kỹ công kích uy lực cường đại. - Sát! Võ sư họ Nhiếp kia quát lạnh tiếng, võ khí màu cam nhanh chóng tăng vọt trong cơ thể, đôi thiết quyền nắm chặt lại, gầm lên tiếng, thân hình về phía Tần Phàm. - Tần Phàm ca ca, cẩn thận! Lúc này Tần Phàm nghiêng thân tựa hồ để ý đến công kích, tiếp tục chuyện với mọi người, tiểu nương Tần Hân kia vừa vặn đối mặt công kích, sợ tới mức lớn tiếng kêu lên. - Nhanh như vậy chờ được muốn chết sao? Trong miệng Tần Phàm nhàn nhạt ra, ánh mắt lạnh dần, tùy ý vung lên, Huyền Trọng vực gấp 10 lần lập tức bao phủ qua. Kỳ cần Tần Hân nhắc nhở, ra vẫn mực thầm quan sát động tĩnh mấy người kia, Võ sư họ Nhiếp kia khẽ động là biết rồi. - Man Ngưu Trùng Kích! Vẫn là chiếu khiến Tần Phàm uy chấn luận võ tràng Tần gia kia, nhưng lúc này Tần Ti Ti các nàng lại mở to hai mắt, chỉ thấy đầu Man ngưu gầm thét dần hình thành mặt đấm của Tần Phàm, sau đó nộ xông mà ra, trực tiếp vọt với Võ sư họ nhiếp mãnh liệt lao tới kia! Sức lực cực lớn trực tiếp khiến võ giáp của Võ sư họ Nhiếp kia lập tức vỡ vụn, sau đó đột nhiên phun ngụm máu tươi về trước, thân thể cũng bị đấm cho bay về sau, nặng nề mà té mặt đất, sinh tử biết! - Võ khí ly thể? - Cảnh giới Võ sư? - Điều này sao có thể... Tần Ti Ti mở ra cái miệng nhắn, lâu vẫn khép lại.
Chương 124: Quà sinh nhật. Nàng còn nhớ sau trận tranh tài với Tần Phàm, nàng còn thầm hối hận, cho là nếu lúc ấy mình nhận thua có thể thắng được, vốn còn muốn tìm cơ hội so đấu hồi với Tần Phàm. Nhưng giờ... Tần Phàm đột phá đến cảnh giới Võ sư! Mặc dù lúc ấy sử dụng bí pháp đánh thắng Võ Giả bát cấp Tần Ninh, thắng được quán quân tranh tài võ giả, nhưng khi đó vừa mới đột phá cảnh giới võ giả trước mặt mọi người ah! Nửa năm từ cảnh giới võ giả đột phá đến cảnh giới Võ sư, cái này xem như là gì? Thiên tài? nghiệt? Mà đám tiểu nữ hài Tần Hân cũng vô cùng kinh ngạc, còn nhớ trước tranh tài niên trắc năm trước, trong gia tộc còn lan truyền danh tiếng phế vật của Tần Phàm ca ca, khi đó các nàng cũng muốn chuyện với Tần Phàm. Những sau tranh tài niên trắc khiến các nàng thay đổi cách nhìn, mà hôm nay các nàng nhưng lại hoàn toàn bị Tần Phàm ca ca truyền kỳ này làm cho rung động... - Coi như là Tần Tiến ca ca mực được gọi là thiên tài trong gia tộc so ra cũng kém a... Trong lòng của các nàng khỏi so sánh với thiên tài chói mắt nhất trước giờ của Tần gia, thầm đưa ra kết luận. Mà ở bên kia, thấy Võ sư họ Nhiếp thực lực cao nhất bị Tần Phàm chiêu đánh chết, ba gã mạo hiểm giả còn lại liền bị dọa bể mất, bọn tốc độ bằng Nhiếp ca, thân hình chỉ vọt tới nửa, lúc này cũng khỏi trì trệ... Nhưng thân hình Tần Phàm bỗng bắn ra, lập tức tới trước mặt mấy mạo hiểm giả này. Bành! Bành! Bành! Sau lát, Tần Phàm sửa sang lại quần áo, như có việc gì quay đầu ôn hòa cười cười với mấy thiếu nữ sau lưng: - Đúng rồi, các ngươi sao lại đến Thanh Thạch Trấn thế? - Còn phải vì ngươi sao... Tần Ti Ti hồi lâu mới kịp phản ứng lại từ trong khiếp sợ, tiếp theo liền chu cái miệng nhắn . - Bởi vì ta? Tần Phàm lộ ra tia ngạc nhiên. - Đúng vậy a, Tần Phàm ca ca, lần này chúng ta đến là vì ngươi đấy! Lúc này Tần Hân các nàng cũng vừa cười vừa . - Lần này chúng ta là cùng Tần Li tỷ tỷ đến đây. Tần Ti Ti giải thích . - Tỷ tỷ cũng tới? Vậy nàng đâu? Tần Phàm càng thêm kinh ngạc, nhưng nhìn chung quanh lần cũng trông thấy Tần Li, trong nội tâm khỏi có tia lo lắng. - Tần Li tỷ tỷ đương nhiên là ở trong Thanh Thạch Trấn, nếu có Tần Li tỷ tỷ ở đâu, chúng ta cũng đâu cần sợ mấy người xấu này. Tần Hân vểnh chiếc miểng nhắn lên . - Vậy sao các ngươi lại mình rời ? Tần Phàm lại kỳ hỏi. Quả , nếu như Tần Li ở đây, mấy cái mạo hiểm giả này tuyệt đối dám làm càn. Mà Tần Ti Ti các nàng kỳ thực lực cũng được, cũng đều tu tập võ kỹ lợi hại trong gia tộc, nhưng kinh nghiệm thực chiến quá nông cạn, vừa thấy mấy kẻ xấu kia liền luống cuống tay chân, nếu có lẽ còn có thể liều mạng phen. Thấy Tần Phàm hỏi, mấy thiếu nữ khỏi đỏ bừng mặt, cuối cùng Tần Ti Ti mới nhếch miệng : - Đều là Tiểu Hân, muốn ra xem phong cảnh bên ngoài Thanh Thạch Trấn, sau đó chúng ta liền vụng trộm chạy ra đây. - Ti Tỉ tỷ lúc đó chẳng phải cũng rất muốn sao? Còn Tần Li tỷ tỷ và Kim thúc bàn chuyện, chúng ta ở lại trong Thanh Thạch Trấn cũng quá buồn bực rồi. Thiếu nữ đáng Tần Hân cũng phục cong miệng lên . - Tốt rồi tốt rồi, giờ có việc gì tốt rồi, nhanh chóng quay lại Thanh Thạch Trấn thôi, tránh cho tỷ tỷ phải lo lắng, ở chỗ này thể so với Nam Phong thành, mấy người các ngươi tùy tiện chạy loạn rất nguy hiểm. Tần Phàm chỉ đành bất đắc dĩ , vốn còn muốn hỏi Tần Li sao lại đến Thanh Thạch Trấn tìm , bất quá giờ đợi đến khi gặp Tần Li rồi hỏi luôn. Sau đó Tần Phàm nhìn thoáng qua mấy cổ thi thể tán lạc ở xa xa, cau mày, thầm nghĩ trong lòng: - Xem ra Huyết Hổ mạo hiểm đoàn này cũng phải vật gì tốt, trở về bảo Trần Kỳ điều tra chút, nếu như đích là tội ác đầy trời, ta ngại để Thế mạo hiểm đoàn luyện tay phen. cho Trần Kỳ hai mươi khỏa Tiểu Linh vận hoàn, như vậy Thế mạo hiểm đoàn của có lẽ rất nhanh có hơn hai mươi Võ sư rồi, lại có thêm Tiên Thiên Võ sư Cốc Hà ở đó, thực lực như vậy, trong toàn bộ Thanh Thạch Trấn mà cũng coi như mạo hiểm đoàn đỉnh tiêm rồi. - Đúng rồi, Tần Phàm ca ca, ngươi nơi nào lịch lãm rèn luyện thế? Lúc này thiếu nữ gọi là Tần Linh kia hỏi, Tần Phàm nhớ vừa rồi nàng là người trấn định nhất trong mấy người ngoại trừ Tần Ti Ti, tuổi chừng 14, thoạt nhìn cũng thuộc về loại tương đối lớn gan. - Đúng đúng đúng, Tần Phàm ca ca sao lại đạt đến cảnh giới Võ sư nhanh như vậy? Tần Hân và Tần Mộng Mộng lúc này cũng tò mò vạn phần vây qua, bộ dáng Tần Ti Ti cũng có vẻ rất muốn biết. - Ách, cái này rất dài dòng, ta đến đều là nơi phi thường hung hiểm, về sau lại có chút ít kỳ ngộ, kỳ cũng chỉ vừa đột phá đến cảnh giới Võ sư thôi... Bất quá việc này, kính xin mấy vị muội muội nên ra ngoài, ha ha, các ngươi cũng biết ta và Tần Tiến có ước định, cho nên ta muốn thực lực bị người biết nhanh như vậy! Tần Phàm thấy phải giải thích cái này liền đau đầu, việc về Ma Chủng tuyệt đối thể cho các nàng biết đấy, chỉ đành tùy tiện ứng phó nói. - Chúng ta ra cũng có thể, bất quá Tần Phàm ca ca phải kể cho chúng ta chuyện lịch lãm rèn luyện... Tần Hân mở trừng hai mắt . - Ha ha, cái này có vấn đề. Tần Phàm cười , dù sao từ chỗ này quay về Thanh Thạch Trấn vẫn còn đoạn đường, vừa tiện với các nàng, cũng có thể khiến mấy tiểu nha đầu hiểu chuyện này biết thêm về hung hiểm ở thế giới bên ngoài, ngày sau làm ra chuyện gì lỗ mãng. - Vậy Tần Phàm ca ca qua Thú Hoang Nguyên sao? " - Thú ở đó có lợi hại ? - Cái gì, ngươi ngươi gặp được Thiên Dực Hổ, còn có Độc Giác Giao Long nữa? ... Tiếp theo mấy tiểu nha đầu này liền chi chi tra tra hỏi đống vấn đề lớn, Tần Phàm cũng đành phải kiên nhẫn giải đáp từng cái, thỏa mãn lòng tò mò của các nàng, bất quá cũng trọng điểm giảng thuật hung hiểm trong đó, miễn cho mấy nha đầu này lại vụng trộm chạy tới Thú Sơn Mạch, vậy có lỗi lớn rồi. Mấy người chậm chạp bước , đường cách Thanh Thạch Trấn hai ba dặm chừng giờ mới quay về được, mà mấy cái tiểu nha đầu kia ràng vẫn nghe chưa thỏa mãn. - Tần Phàm ca ca hồi cũng nên chuyện chúng ta gặp phải kẻ xấu cho Tần Li tỷ tỷ, nếu nàng trách phạt chúng ta đấy! Thấy cũng sắp đến Thanh Thạch Trấn, Tần Ti Ti liền vội mở miệng . - Đúng đúng đúng, nên cho Tần Li tỷ tỷ, nếu về sau chúng ta thể ra được nữa đâu. Lúc này Tần Hân kia cũng đáng thương , nhìn ra được Tần Li thập phần có uy tín.
Chương 125: Thỉnh cầu của Tần Ti. - Tốt, vậy chúng ta ước định các ngươi cũng được chuyện ta đột phá đến cảnh giới Võ sư ra! Tần Phàm khẽ cười , sau đó bọn liền đạt thành hiệp nghị. - Ah ... Tần Li tỷ tỷ và Kim thúc bọn tới tìm chúng ta. Khi sắp vào Thanh Thạch Trấn, Tần Hân đột nhiên hoảng sợ , sau đó nàng liền đáng thương núp sau lưng Tần Phàm. - "Tần Phàm ca ca, ngươi biết thế nào rồi chứ? Tần Ti Ti cũng kéo góc áo Tần Phàm . - Tỷ tỷ phải gần đây rất ôn nhu sao? Sao có thể trách mắng các ngươi được? Tần Phàm khỏi cười khổ tiếng, thể tưởng mấy tiểu nha đầu này lại sợ hãi Tần Li như vậy. - Ách, Tần Li tỷ tỷ mắng chửi người, nhưng nàng có rất nhiều biện pháp khiến chúng ta rất thảm hại! Tần Mộng Mộng cũng thè lưỡi . - Tiểu Phàm... Lúc này Tần Li cũng phát ra bọn Tần Phàm, trước là có chút kinh hỉ, bất quá đợi khi trông thấy mấy tiểu nha đầu kia, khỏi nhíu mày khẽ quát: - Các ngươi... - Tần Phàm ca ca, Tần Phàm ca ca... Mấy cái tiểu nha đầu vội vàng sợ hãi lôi kéo áo Tần Phàm xin giúp đỡ. - Tỷ tỷ, coi như xong, các nàng cũng nhất thời ham chơi nên mới ra ngoài chút, kỳ cũng bao xa, mà vừa hay lại gặp ta bên ngoài liền đồng thời trở về... Tần Phàm cười khổ lắc đầu, với Tần Li. - Đúng đúng đúng, chúng ta vừa mới ra ngoài gặp được Tần Phàm ca ca rồi... Mấy tiểu nha đầu kia liền vội vàng gật đầu . - Đúng vậy a, ai ôi!!! Chúng ta đói bụng rồi, chúng ta về trước ăn cơm đây... Tần Hân lúc này lại đáng vuốt ve bụng , sau đó mấy người liền cùng nhau nhánh chóng chạy vào Thanh Thạch Trấn. Do vậy, đường đá xanh rộng lớn của Thanh Thạch Trấn, chỉ còn lại Tần Phàm và Tần Li tương đối mà đứng. - Tỷ tỷ... Tần Phàm tinh tế đánh giá thiếu nữ tuyệt sắc lâu gặp trước mắt, phát nàng vẫn mặt thân quần áo màu xanh nhạt như thường ngày, khí chất ưu nhã, thanh lệ vô song, chỉ là giữa lông mày có tia ủ rũ, khiến khỏi có chút đau lòng. - Sinh nhật vui vẻ... Hai người lẳng lặng nhìn nhau hồi, Tần Li đột nhiên cười mở miệng , sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra hộp gấm, nhàng đưa cho Tần Phàm. - Sinh nhật? Tỷ tỷ ngàn dặm xa xôi từ Nam Phong thành chạy tới chính là vì sinh nhật ta sao? Trong nội tâm Tần Phàm nổi lên tia ấm áp. Trách được Tần Ti Ti các nàng là đến vì , nguyên lai hôm nay chính là sinh nhật , chỉ là ngay bản thân cũng quên thôi. - Tỷ tỷ, cám ơn ngươi. Tần Phàm chậm rãi tiếp nhận hộp gấm, trong nội tâm cảm động, sinh ra xúc động muốn ôm đối phương. Nhưng tiếp theo trong nháy mắt thân thể khẽ run lên, sau đó liền kinh ngạc phát bên trong hộp gấm lúc này đột nhiên truyền đến loại cảm ứng cực kỳ huyền diệu . - Tiểu Phàm, ngươi làm sao vậy? Tần Li phát Tần Phàm có điểm dị thường, khỏi lo lắng hỏi. - Hô... Ta sao. Tần Phàm thở ra hơi, đè nén cảm giác huyền diệu kia xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tần Li, hỏi: - Tỷ tỷ, trong hộp gấm này có vật gì vậy? - Ngươi mở ra xem biết. Tần Li dịu dàng cười . - Ách, trước mặt tỉ tỉ mà mở ra có vấn đề gì chứ? Tần Phàm gãi đầu, lộ ra có chút xấu hổ nhưng vẫn ngăn được lòng hiếu kỳ của mình, chậm rãi mở nắp hộp gấm kia ra. Hộp gấm kia vừa mở ra, vầng sáng màu đỏ nhạt liền ánh vào trong mắt, sau đó còn mơ hồ cảm thấy ít nhiệt khí lan truyền tới. - Đây là... Tần Phàm nhìn về phía hộp gấm, thấy bên trong có hình cầu tròn sáng long lanh, lớn cỡ nắm tay, biết chế tạo từ vật gì. Bên ngoài nhìn vào có thể phát bên trong quả cầu có hư ảnh màu đỏ thẫm mơ hồ, có chút thấy được hình dáng nhưng thể phân biệt đó là cái gì. Mà dưới tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt kia, hư ảnh màu đỏ thẫm càng lộ ra vẻ thập phần thần bí. - Vật này gia tộc chúng ta mua được từ gia tộc khác, nghe là tổ truyền chi bảo của bọn , tên là Hỏa Linh Cầu, nếu Luyện dược sư mang nó bên người có thể gia tăng xác xuất luyện thành Luyện dược. Bất quá lâu gia tộc bọn có Luyện dược sư nào xuất , hơn nữa gia đạo lại sa sút nên bán rẻ bảo bối này . Tần Li ra nguồn gốc xuất xứ của quả cầu thủy tinh này, giọng cười : - Ha ha, tỷ tỷ biết ngươi học tập luyện chế thuốc nên trước tiên giữ nó lại làm quà sinh nhật tặng cho ngươi. - Có thể gia tăng xác xuất thành công luyện dược? Tần Phàm nghe Tần Li , hơi có chút kinh ngạc. Theo biết quả có ít bảo vật có thể khiến Luyện dược sư càng thêm tập trung tinh thần, như vậy là gián tiếp gia tăng xác xuất luyện dược thành công. Bất quá những bảo vật này đều rất hiếm có, mỗi cái đều phi thường trân quý nhưng thể tưởng được Tần Li lại có thể có được cái này, nhất định là hao phí ít công sức. - Ồ? Tần Phàm vừa muốn thò tay cầm quả cầu thủy tinh kia lên nhìn kỹ cảm ứng huyền diệu quả cầu đó lại xuất lần nữa, cũng trở nên mãnh liệt hơn. Lần này thậm chí có thể ràng cảm giác được loại cảm ứng này tựa hồ tương liên với ma chủng Thủy Kỳ Lân ở cánh tay phải của . - Oanh! Tay phải Tần Phàm đụng vào quả cầu thủy tinh kia, trong đầu giống như đột nhiên xuất biển lửa, toàn thân lập tức đốt sáng lên, mà lúc này cánh tay phải của cũng bắt đầu khống chế được mà chấn động lên, loại cảm giác huyền diệu cách nào truyền khắp toàn thân. - Đây là... Đây là... Biểu lộ mặt Tần Phàm lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ vạn phần, giờ khắc này quá kích động rồi, kích động đến nỗi thiếu chút nữa khống chế được những lời trong lòng ra. Ma chủng! Có thể khiến ma chủng lớn như Thủy Kỳ Lân phản ứng chỉ có thể là ma chủng khác! Là bảo vật thần bí nhất trong thiên địa kia! Nếu gặp nhau chúng cảm ứng lẫn nhau, luyện hóa được ma chủng thứ nhất khi gặp những ma chủng khác tựa hồ sinh ra cộng minh! Chỉ là tuyệt đối ngờ hư ảnh bên trong Hỏa Linh Cầu này lại là ma chủng! có thể thấy được khí tức ma chủng bên trong Hỏa Linh Cầu này! Lúc tìm kiếm viên ma chủng thứ nhất, chuẩn bị rất nhiều nhưng cuối cùng suýt chút nữa mất mạng mới đạt được ma chủng. Nhưng hôm nay viên ma chủng khác lại xuất trước mặt mà hề có bất kỳ dấu hiệu nào. Có thể là hề uổng phí phần khí lực nào.. Cái này như thế nào khiến kích động cho được? - Như thế nào? Tuy tỷ tỷ hiểu việc luyện chế dược nhưng có thể cảm nhận được chỗ bất phàm của Hỏa Linh Cầu này, chỉ là biết có hữu dụng với Tiểu Phàm ngươi hay ? Tần Li thấy bộ dáng như vậy của Tần Phàm, khỏi khẽ mỉm cười, hỏi.
Chương 126: Cường giả chi tâm. - Rất hữu dụng! Tỷ tỷ, lễ vật này của ngươi quá lớn rồi! Quả thực là thể nào tốt hơn! Tỷ tỷ, ta ngươi chết mất! Tần Phàm nhất thời cực kỳ kích động, nhịn được dùng sức ôm Tần Li vào trong lòng, miệng những lời những người trẻ tuổi kiếp trước hay , đồng thời cũng có chút lộn xộn rồi. - Tiểu Phàm... Khuôn mặt tuyệt sắc của Tần Li lập tức ửng đỏ lên, trong nội tâm cũng khỏi lúng túng, theo bản năng muốn đẩy Tần Phàm ra nhưng lúc này Đại tiểu thư Tần gia rất có uy vọng, hai lời lại hề có chút khí lực nào, chỉ có thể để mặc cho Tần Phàm ôm vào trong ngực. Hồi lâu sau, Tần Phàm vất vả lắm mới kiềm chế được cơn kích động trong lòng, sau đó mới lưu luyến mà buông lỏng giai nhân trong ngực ra. - Tỷ tỷ, cám ơn ngươi, thứ này rất trọng yếu với ta. Tần Phàm cẩn thận đóng nắp hộp lại, thả bảo bối thập phần trọng yếu này vào trong giới chỉ, sau đó nắm lấy bàn tay ngọc ngà trắng mịn mềm như xương của Tần Li, thâm tình . Có được ma chủng chẳng khác nào có được khí lực cường đại, cũng có thể đề cao thực lực rất nhanh! cách khác có được ma chủng tương đương với có được thực lực. Đối với mà giá trị viên ma chủng thể nào lường được. - Nhìn ngươi kích động đến bộ dáng gì rồi kìa! Tần Li mắt trắng còn chút máu nhưng sắc mặt vẫn còn ửng hồng. - Kỳ , kích động như thế cũng quá đáng! Tần Phàm cười . khỏa ma chủng này, cộng với khỏa cảm ứng được trong thú Hoang Nguyên kia tổng cộng Tần Phàm nắm giữ được ba viên ma chủng, tâm tình của tự nhiên là tốt rồi. Lúc này, sắc trời đêm hoàn toàn giáng hạ thị trấn nơi biên giới này rồi, những cửa hàng hai bên đường cũng lên đèn. Cảnh vật Thanh Thạch Trấn ban đêm lúc này có vài phần hoa lệ. Hai người Tần Phàm và Tần Li sóng vai nhau đường, có thể cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ pha lẫn ghen ghét của những nam tử đường, trong nội tâm hơi có chút đắc ý. Cũng chẳng biết tại sao, mỗi lần ở cùng chỗ với Tần Li tâm cảnh của đều trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, phảng phất như hết thảy tình phiền não đều tan biến . - Tiểu Phàm, có phải vài ngày trước ngươi đến thú sơn mạch hem? Hai người lặng yên đường gì, lúc này Tần Li bỗng nhiên cất tiếng hỏi. - Ách, đúng vậy, ta dừng lại ở đó mấy tháng. Tần Phàm nao nao, lập tức đáp. - Tiểu Phàm, kỳ dù thực lực ngươi như thế nào cũng đều trọng yếu, ta cuối cùng vẫn là thê tử của ngươi, đây là ước định từ của hai chúng ta, suốt đời cải biến. Tần Li ngừng lại, cúi đầu giọng nỉ non . Tần Phàm cũng dừng bước. Tần Li đột nhiên đến cái này khiến khỏi có chút ngạc nhiên. - Từ ta đáp ứng mẫu thân, nhất định hảo hảo bảo hộ ngươi. Nhưng phải lúc nào ngươi cũng ở bên cạnh ta, còn đến nơi hung hiểm như thú sơn mạch, trong lòng ta thập phần bất an, lo lắng ngày nào đó sợ nhìn thấy được ngươi nữa... Tần Li tiếp tục , lộ ra có chút thương cảm. Tần Phàm im lặng, nhất thời cũng biết nên gì cho tốt. - Tiểu Phàm, chuyện Tần Tiến ta giải quyết, bây giờ ngươi trở về với ta được ? Tần Li bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhàng , hai con ngươi động lòng người của nàng mang theo khẩn cầu, khiến người đành lòng cự tuyệt. - Thực xin lỗi, tỷ tỷ. Có số việc, nam nhân nên tự mình làm lấy. Tần Phàm giọng ra, giờ còn là Tần Phàm lúc trước nữa, có khả năng đều mực để Tần Li bảo vệ, bắt đầu có chủ kiến của riêng mình. - Tỷ tỷ, yên tâm . Ta có hể chiếu cố tốt cho mình, năm sau ta trở về gia tộc, thực lời hứa của mình. Tần Phàm nở nụ cười tự tin, : - Ta khiến cho toàn bộ Tần gia biết rằng Tần Phàm ta xứng đôi với tỷ tỷ. - Tiểu Phàm... Tần Li có chút thất vọng, đồng thời cũng có chút vui mừng. Vừa rồi kỳ nàng cũng chỉ nhất thời đau lòng mà ra thôi. Nàng cũng biết giờ Tần Phàm thoát thai hoán cốt rồi, cần bảo hộ của nàng nữa. Nàng vì mà cao hứng nhưng trong nội tâm vẫn có chút mất mác, loại tâm lý phức tạp này người ngoài thể nào lý giải được. Hai người lại đoạn rất xa, Tần Phàm tận lực kể ít chuyện vui vẻ những vẫn đả động được Tần Li. biết con người Tần Li, nhìn nàng bề ngoài rất ôn nhu hiền hòa nhưng nội tâm lại vô cùng kiên định, suy nghĩ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa khi quyết định cái gì đó rất khó cải biến. Đêm càng về khuya, hai người trở về phòng của mình. - Hắc hắc, tiểu tử, có người mực bảo hộ phải tốt hơn sao? Chuyện gì cũng đều được giải quyết, nhõm nhiều a, sao ta nhìn ngươi lại vui thế kia? Trở lại phòng trong khách sạn, thân ảnh Cổ Mặc xuất ở cái bàn bên cạnh, mang theo tia nghiền ngẫm vui vẻ, ra. Tần Phàm cũng có tâm tình để ý tới Cổ Mặc, hôm nay điều duy nhất làm hưng phấn lên có lẽ chỉ có ma chủng thứ hai bên trong Hỏa Linh Cầu kia rồi. - Hô... thở hơi nhõm, sau đó cẩn thận từng li từng tí đem hộp gấm kia ra. Hỏa Linh Cầu kia tản ra nhiệt khí nhàn nhạt, đánh tới trước mặt nhưng lại khiến càng dâng lên thêm vài phần cuồng nhiệt. Dùng cường độ khí lực hôm nay có thể giúp tăng lên từ nhị cấp lên tam cấp, khiến đạt tới võ sư tam cấp hoặc tứ cấp. Mà sau khi luyện hóa hết khỏa ma chủng này thể phách khẳng định có thể đạt đến trình độ cực kỳ cường đại. Thậm chí có thể giúp đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, điều này cũng phải là có khả năng. Cảnh giới Tiên Thiên! Đó chính là thoát ly phàm thai chân chính, bước vào cảnh giới tu luyện thần bí! Nếu trong chưa đầy năm mà có thể thăng tiến từ Võ đồ tam cấp đến cảnh giới Tiên Thiên chỉ sợ toàn bộ đại lục cũng thể tìm ra người thứ hai a! Cái này khiến như thế nào hưng phấn cho được? Loại cảm giác thực lực tăng tiến như tên lửa bay này quá tốt! Nhờ vào viên ma chủng hệ thủy đầu tiên mà từ võ giả ngũ cấp đạt đến cảnh giới võ sư mất mấy tháng. Thời gian ngắn ngủi như vậy, đối với người bình thường mà muốn tăng lên cảnh giới chỉ sợ cũng còn khó khăn. Đối với tu luyện giả mà loại hấp dẫn này so với thuốc phiện thậm chí còn mê hoặc hơn vài phần, lực khống chế rất mạnh đến mức gì cưỡng lại được. Lúc này, hai tay Tần Phàm có chút run rẩy chạm vào Hỏa Linh Cầu kia. Kỳ lúc này trong mắt của hề có Hỏa Linh Cầu mà chính là ma chủng hệ hỏa bên trong Hỏa Linh Cầu. Chỉ Cần đánh vỡ quả cầu thủy tinh bên ngoài có thể lấy hỏa ma chủng ra rồi! Có thể có được khí lực cường đại, thực lực tăng tiến rất nhanh!