Chương 116: Oan Hồn Cốc. Đứng ở miệng hang, bởi vì ánh mặt trời bị hai tòa núi lớn ngăn cản cho nên thoạt nhìn có vài phần u, hơn nữa cộng thêm tiếng gió khiến người nghe sởn hết gai ốc kia, Oan Hồn Cốc này cũng như kỳ danh, lộ ra thập phần trầm khủng bố. Bất quá Tần Phàm tự nhiên sợ mấy cái đó, mục đích chủ yếu đến đây là để tìm kiếm Dẫn Hồn Thảo, mặt khác là muốn Nguyên Hồn Thú để rèn luyện tinh thần ý chí của mình chút, bởi vì nghe Nguyên Hồn Thú hiểu tinh thần công kích, có thể khiến người sinh ra tinh thần ảo giác, phảng phất như đưa thân vào trong Địa phủ khủng bố vậy. Nhớ tới cái này, ngược lại cũng có chút mong đợi. vào trong cốc, Tần Phàm phát thổ địa bên dưới có chút hồng, giống như máu tươi vậy, có chút quỷ dị, Oan Hồn Cốc này quả nhiên nhiều thêm vài phần huyền bí. Tiếp tục vào trong, lại phát lúc này tuy rằng là ban ngày, nhưng tầm nhìn cực thấp, bốn phía sương mù bao phủ, vô cùng u, hoàn cảnh thậm chí còn phức tạp hơn trong Thú Sơn Mạch chút. Thông qua miệng hang hẹp dài chừng 50m, Tần Phàm tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn khỏi bị cảnh sắc trước mắt làm hoảng sợ. Chỉ bùn đất màu đỏ trước mắt có chút hương vị hư thối, khắp nơi ngừng nổi lên vũng nước đọng đục ngầu, các loại cây cối vặn vẹo hình thù kỳ quái, tất cả đều lộ ra rất trầm lặng, có chút thăng cấp, còn có thể ngẫu nhiên trông thấy ít bạch cốt lỏa lồ, càng tăng thêm vài phần quỷ dị khủng bố. Bất quá trước mắt thoạt nhìn khoáng đạt hơn nhiều, dõi mắt nhìn lại cũng thấy điểm cuối, mà trong cốc có cốc, còn có mấy toà núi , nhưng đều tối tăm lu mờ, cây cối cũng có chút xanh biếc. Tần Phàm nhíu mày. Vào lúc này, ở bên hồ nước bẩn, phát ra cỗ thi thể tử tướng cực kỳ khó coi, dáng người khôi ngô, giờ chỉ còn lại khung xương bên treo mấy khối thịt nhão, mà hết lần này tới lần khác phần đầu lại được bảo toàn tương đối hoàn hảo, tuy rằng còn diện mạo, nhưng đôi mắt người chết lại trợn ngược lên, trong mắt tràn đầy e ngại, giống như nhìn thấy vật kinh khủng nhất thiên hạ vậy. Trông thấy màn này, Tần Phàm hoàn toàn thu hồi tia nhõm lúc trước, toàn thân đề phòng, lại cẩn thận thêm vài phần, xem ra người này là gặp phải Nguyên Hồn thú, nhận lấy tinh thần công kích mà chết. - Chẳng lẽ Nguyên Hồn thú này có thể thôn phệ linh hồn người sao? Trong lòng Tần Phàm trầm xuống, Nguyên Hồn thú này quả nhiên đơn giản như nghĩ. Trách được khi Cốc Hà đến vẫn có cảm giác sợ hãi, trong lời hết sức kiêng kỵ. - Lỗ ―― Cũng vào lúc này, tiếng kêu nghe cực kỳ quỷ dị truyền đến, Tần Phàm lập tức biến sắc. sinh vật ngoại hình thoạt nhìn thập phần buồn nôn xuất ở cuối đầm lầy, ở ngay đối diện cách xa, bởi vì tầm nhìn trong cốc này cao cho nên thứ này đến gần hơn 50m Tần Phàm mới phát ra. - Nguyên Hồn thú? Tần Phàm kinh hồn chưa định nhìn sinh vật ghê tớm trước mắt, trong nội tâm nhảy dựng lên. Thứ này thoạt nhìn có chút tương tự Tri Chu, có sáu cọng lông chân dài , toàn thân mặt ngoài là màu nâu đen, nhưng toàn thân có sợi chỉ đỏ xuyên qua, giống như mạch máu nổi bật lên vậy. Mà kinh khủng nhất chính là mặt Nguyên Hồn thú này lại rất giống nhân loại, toàn bộ đầu đều dài khắp lông trắng dài nửa tấc, có thể thấy tai mắt mũi miệng, phần miệng là cái miệng máu lớn, hàm răng sắc bén, đó phun đầy nước bọt đỏ như máu, có lẽ gọi là Quỷ Diện chuẩn xác hơn. - Thứ này vậy mà vừa thấy thi triển tinh thần công kích với ta? Tần Phàm khỏi cảm thấy hồi khủng hoảng, tim đập cũng nhanh hơn bình thường, tất cả thứ này phảng phất như thể khống chế vậy! - Sáu chân, chỉ là Nguyên Hồn thú cấp thấp lợi hại như vậy! Tần Phàm rất dễ dàng thoát khỏi cảm xúc mặt trái trong lòng, tinh thần ý chí giữ vững tâm thần, dám có tia chủ quan. Nguyên Hồn thú chia làm tam đẳng, chân càng nhiều càng mạnh, sáu chân là cấp thấp, tám chân là trung đẳng, mười chân là cao đẳng. - Hô ―― lỗ ―― Nhưng vào lúc này, Nguyên Hồn thú phát ra tiếng kêu kỳ quái, mặt quỷ biểu lộ dữ tợn, sáu cọng lông chân dài bắt đầu cấp tốc di chuyển..., vừa chạy vừa nhảy, động tác quỷ dị vọt về phía Tần Phàm. Lập tức ngay khi tiếng kêu kỳ quái kia truyền vào tai, Tần Phàm cảm thấy tâm thần như bị va chạm, tinh thần ý chí trải qua nhiều lần rèn luyện của vậy mà mơ hồ có tia buông lỏng, quỷ dị sinh ra loại cảm giác tinh thần hoảng hốt. Tần Phàm lấy lại bình tĩnh, vừa định ứng chiến. Nhưng vào lúc này, từ trong sương khói kia, ngoài ý muốn xuất bóng người màu trắng, tỉnh táo thong dong trực tiếp chắn trước mặt Nguyên Hồn thú kia. - Ồ! Tần Phàm trông thấy bóng người này, vốn là khẽ giật mình, nhưng tiếp theo liền quá sợ hãi. Lần đầu trông thấy, Tần Phàm chỉ là cảm thấy bóng lưng này nhìn có chút quen mắt, nhưng lúc bạch y nhân kia ngăn trước Nguyên Hồn Thú, tiếp theo, vươn ra ngón tay! Cái tư thế này! ngón tay này! Khiến Tần Phàm như bị sấm đánh, sắc mặt đại biến! Nhớ lại khi linh hồn vừa đến thế giới này, chính là ngón tay kia vũ nhục đầu tiên! Chính là ngón tay kia vẫn mực treo đầu , là bóng mờ khiến đến nay vẫn thể hoàn toàn đánh tan! - Ngươi vẫn là tên phế vật, đống rác rưởi! vẫn còn nhớ ngày đó, người nọ cứ như vậy cao cao tại thượng đứng trước mặt , dùng ngón tay, khiến thể động đậy, hung hăng dầy xéo tôn nghiêm của ! Cảm giác kia, ngoại nhân khó có thể minh bạch, chỉ có trải qua mới biết được đó là vũ nhục khó quên đến cỡ nào! - Tần Tiến! Trong miệng Tần Phàm gian nan hộc ra cái tên này, cầm chặt nắm đấm. Tuy rằng Bạch y nhân giờ đưa lưng về phía , nhưng vẫn nhận ra được người khiến ghi hận cả đời này. Tần Phàm tuyệt đối thể tưởng được mình lại gặp chỗ này! Mà có thể xuất chỗ này, đồng thời cũng là loại căn cứ chứng minh thực lực! Mặt Tần Phàm chậm rãi chìm xuống, mờ mịt lùi về sau bước , hoàn toàn dấu mình trong bóng râm của cây đại thụ, sau đó lặng yên nhìn về phía trước. Nhưng vào lúc này, chỉ thấy Tần Tiến lăng duỗi ra ngón tay, cũng trực tiếp tiếp xúc với Nguyên Hồn thú, nhưng áp bách vô hình lại như núi lớn ngàn vạn tấn hung hăng đè lên đầu Nguyên Hồn thú kia. Đầu thú cực kỳ hung ác này vậy mà bỗng phát ra tiếng kêu cực kỳ khó nghe, hoảng sợ phủ phục mặt đất, sáu chân càng ngừng dãy dụa, nhưng thế nào cũng đứng dậy nổi. - vậy mà mạnh lên nhiều như vậy! Tần Phàm nhìn màn này, lông mày nhíu chặt, dùng ánh mắt của có thể nhìn ra ngón tay này của Tần Tiến cao minh hơn lúc trước thi triển người nhiều.
Chương 117: Gặp gỡ ngắn ngủi. từng nghe Tần Li đề cập qua, ngón tay này của Tần Tiến chính là loại võ kỹ lợi hại tên là Nhất Chỉ Nhiếp Hồn, trong công kích chứa tinh thần áp bách lợi hại, tinh thần ý chí người sử dụng càng mạnh, uy lực càng lớn. - Chẳng lẽ là lợi dụng Nguyên Hồn thú này để rèn luyện tinh thần ý chí của sao? Tần Phàm có thể thấy được tinh thần ý chí của Tần Tiến giờ so với mình chỉ có mạnh hơn chứ yếu! Tinh thần ý chí của trải qua hai đơn, hơn nữa mực vẫn tôi luyện, Tần Tiến làm sao cũng có được tinh thần ý chí cường đại thế được! Sâu trong mắt Tần Phàm lộ ra vòng khiếp sợ. Oanh! Ngón trỏ Tần Tiến đột nhiên thu lại, uốn lượn thành câu, sau đó liền thấy nơi đốt ngón tay xuất chỉ hoàn, bỗng nhiên duỗi ra cây gai, sau đó ra tay như điện, lãnh mang lên, đâm thẳng vào trán Nguyên Hồn thú phủ phục đất kia! Võ khí bộc phát! Thu tay lại, Tần Tiến nhàng bước. Tiếp theo tiếng trầm đục vang lên, thân thể Nguyên Hồn thú ầm ầm ngã xuống đất, mà mặt quỷ và đầu lâu của nó tróng nháy mắt cũng nổ tung lên, huyết nhục vãi đầy mặt đất. - Hừ. Tần Tiến hừ lạnh tiếng, vung ít cặn dính ống tay áo , sau đó mới xoay người nhặt lên Nguyên Hồn tinh màu xám trắng tỏa sáng mặt đất. Sau khắc, Tần Phàm liền trông thấy bóng người quen thuộc kia, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía mình thân. khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ cao ngạo, vẫn như nửa năm trước thay đổi, chỉ là trán cũng lộ ra thành thục hơn rất nhiều. Bởi vì bên trong Oan Hồn Cốc này tầm nhìn vốn rất thấp, huống hồ bóng người của Tần Phàm vừa vặn dấu dưới bóng cây đại thụ, cho nên có thể trông thấy Tần Tiến, mà Tần Tiến lại thể thấy . Nắm đấm nắm chặc, móng tay đâm vào lòng bàn tay truyền ra trận trận cảm giác co rút đau đớn, trong nội tâm Tần Phàm bỗng nhiên tuôn ra cỗ phẫn nộ khó có thể ngăn cản, thân thể run rẩy rất , cỗ lệ khí hiểu trong cơ thể tựa hồ cũng bỗng tăng vọt. Lúc này rất muốn đấu với người đối diện trận Hai mắt hồng nhìn người đối diện, Tần Phàm cảm giác mình có chút khó có thể khống chế, nhưng sau khi hít sâu hơi liền thanh tỉnh lại. Với thực lực vừa rồi Tần Tiến biểu ra ngoài mà xem, Tần Phàm chống lại cũng chắc thắng! Hơn nữa chiêu Nhất Chỉ Nhiếp Hồn này của Tần Tiến có tinh thần áp bách rất mạnh, Tần Phàm biết thể phách hơn xa thường nhân của mình ở trước mặt cũng mất ưu thế. Trừ phi vận dụng võ phù trong giới chỉ, nếu khả năng bại rất cao! Nếu là bình thường, đổi thành người khác, Tần Phàm cũng ngại vận dụng ngoại lực! Nhưng ân oán giữa và Tần Tiến lại bất đồng, lúc trước thực lực Tần Tiến tuyệt đối áp , mà ở trước mặt tộc nhân muốn vào trước ngày Triêu Thánh khiêu chiến Tần Tiến! Nếu như giờ Tần Phàm lợi dụng ngoại lực chiến thắng Tần Tiến, mà phải dựa vào thực lực chân của mình, như vậy, cái này có thể tạo thành bóng mờ khó có thể tiêu trừ con đường võ đạo sau này. Nhất định phải nhịn xuống! Đến lúc đó dùng thực lực tuyệt đối nhất cử đánh bại mới xem như thống khoái đầm đìa! Mới cảm thấy ý niệm thông suốt! Tần Phàm cắn răng, trong lòng . Huống chi nếu thực vận dụng võ phù, lấy thực lực Tần Tiến giờ, bị kích của Tiên Thiên Võ sư cũng chưa chắc chết! Hơn nữa cũng cách nào xác định Tần Tiến giờ còn át chủ bài gì, mực chỉ thấy dùng mỗi chiêu Nhất Chỉ Nhiếp Hồn! Bình tĩnh lại, Tần Phàm cúi đầu, cắn răng, nhịn đau, sau đó dùng thay thay đổi với Tần Tiến: - Tại hạ chỉ là muốn mượn đường Oan Hồn Cốc đến Lãnh Nguyệt thành thôi, hề có ý mạo phạm các hạ, càng có lòng cướp đoạt con mồi, kính xin các hạ giơ cao đánh khẽ, so đo với tại hạ! - Hừ, mượn đường Oan Hồn Cốc? Tần Tiến nhìn thoáng qua phía Tần Phàm, sau khi thấy thân thể người kia run nhè , cho rằng quá sợ hãi liền lộ ra vòng cười lạnh, thanh khinh thường truyền đến: - biết sống chết. xong, ống tay áo vung lên, thân ảnh rất nhanh vào trong sương khói. Đệ tử thế gia cao ngạo như rất ít khi làm ra chuyện cướp đoạt, cho nên cũng có lý do ra tay. - rất tiêu sái. Tần Phàm nhìn thân ảnh Tần Tiến rời , oán hận . thể tưởng được tốc độ tu luyện của mình nghịch thiên như thế, nhưng giờ ở trước mặt Tần Tiến vẫn phải nấp, nhượng bộ! - Khởi điểm quá thấp! Bây giờ còn xa xa đủ! Tần Phàm nắm chặc nắm đấm, oán hận đánh quyền lên cây đại thụ hình thù kỳ quái, phát tiết phiền muộn trong lòng. Lúc này, nhớ tới sinh hoạt lười nhác vài ngày trước đó, trong lòng vô cùng tiếc hận. Bởi vì nhất thời thực lực đại trướng, lòng tự tin của cũng bành trướng lớn, sau khi Cổ Mặc ngủ say, tuy rằng mỗi ngày vẫn kiên trì tu luyện, nhưng ràng bằng lúc trước nữa. Cũng như ba ngày kia ở khách sạn Thanh Thạch Trấn, giờ nghĩ tới, cảm thấy quá mức lãng phí thời gian. - Việc ta phải làm giờ là tìm được Dẫn Hồn Thảo, phục sinh lão đầu sau đó hung hăng tu luyện! Thời gian nhiều nữa, nhất định chỉ có thể tăng lên thực lực của mình! Tần Phàm lần này gặp gỡ ngắn ngủi với Tần Tiến lần nữa khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng, thậm chí còn nhiều hơn trước đây! Trong Oan Hồn Cốc trận trận gió lạnh, sương mù bao phủ khắp nơi, khi ánh mắt trời mãnh liệt nhất cũng thể chiếu xuống mặt đất. Ở chỗ này, tầm nhìn cực thấp, coi như có tu vị Võ sư cũng đừng mong nhìn được vật gì ngoài trăm mét. Hành tẩu trong Oan Hồn Cốc, nếu cẩn thận rất có thể bị Nguyên Hồn thú đột nhiên xuất trong sương mù bổ nhào vào. Xuyên qua Oan Hồn Cốc đích thất có thể đến Lãnh Nguyệt thành nhanh hơn, nhưng nếu muốn mượn đường ở đây để đến Lãnh Nguyệt thành, cho dù là Võ sư cũng khó có thể thông qua an toàn, cũng chỉ có đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Võ sư có thể bình yên vô . Ở đây thập phần nguy hiểm, nhưng vẫn có ít mạo hiểm giả để ý đến tánh mạng xâm nhập vào đây! Bởi vì nghe Nguyên Hồn Tinh của Nguyên Hồn Thú có thể gia tăng linh hồn chi lực! Chính là khiến cho tinh thần ý chí càng cường đại hơn! Bất quá những mạo hiểm giả này săn bắt Nguyên Hồn tinh phần lớn phải là để mình sử dụng, mà để cầm Nguyên Hồn tinh đến Luyện dược sư nào đó đổi lấy luyện dược mình cần. Dưới ngọn núi thể nhìn thấy lưng lúi, thân ảnh thiếu niên nhanh chóng bôn tẩu, ở phía sau có đầu Nguyên Hồn thú sáu chân vừa đuổi theo vừa phát ra tiếng kêu khó nghe . - Phiền chết rồi! Tần Phàm chỉ đành ngừng lại, quay người nhìn về phía quái vật khó coi kia. Nguyên Hồn thú này sau khi trông thấy Tần Tiến cũng gặp qua mấy lần, nhưng mỗi lần đều cảm thấy khó chơi cực kỳ.
Chương 119: Luyện chế Dưỡng Hồn Đan. - Hô.... Cắn nát miệng của mình, dưới kích kích từ máu tươi và đau đớn, lúc này Tần Phàm mới thanh tỉnh lại chút, nhưng lúc này chỉ nghe được hồi gió tanh vô cung tanh tưởi truyền đến, sau đó liền thấy đầu Nguyên Hồn thú kia nhào đến trước mặt, cái miệng máu lớn kia cắn về phía cổ mình! Hàm răng sắc bén kia giống như từng thanh dao lạnh, vô cùng rét lạnh và dữ tợn, coi như thể phách bản thân Tần Phàm hơn hẳn thương thường nhân cũng dám để nó cắm ngụm. Nếu như ở trạng thái kia có lẽ có khả năng trong lúc hoảng hốt bị cắn đứt cổ mà vẫn biết chuyện gì xảy, nhưng giờ thanh tỉnh lại, tự nhiên đứng đó chờ chết rồi. - Phanh! Tần Phàm đợi lúc Nguyên Hồn thú cách mình chưa đủ ba phân liền mãnh liệt gập người xuống, tránh khỏi đòn đoạt mệnh, mà thân hình của Nguyên Hồn thú lại trực tiếp đâm vào vách đá ở bên, đánh rơi ít đá vụn. - Rống. . . Lỗ. . . Đầu Nguyên Hồn thú kia xoay người lại, phát ra tiếng kêu phẫn nộ, tựa hồ đối với nhân loại này có thể tránh thoát kích của mình cảm thấy rất ngoài ý muốn, mặt quỷ cũng lộ ra vài phần dữ tợn. Sau đó trong miệng của nó phát ra tiếng kêu khủng bố, xen lẫn tinh thần công kích lần nữa phóng tới Tần Phàm. Tần Phàm lập tức cảm thấy trong lòng như nhận lấy va chạm mãnh liệt, khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa đứng vững. Nhưng thoáng sau khi lấy lại tinh thần, nhanh chóng lấy ra từ trong giới chỉ vò rượu Vô Ưu, lần này cũng có thời gian uống ngụm, trực tiếp quyền đánh vỡ, sau đó tửu thủy hóa thành đầu Kỳ Lân gào thét xông về phía Nguyên Hồn thú. Bành! Kỳ Lân khí kình do tửu thủy hóa thành đụng nhau với Nguyên Hồn thú trong gian hẹp, sau tiếng trầm đục, đầu Nguyên Hồn thú kia bị đụng ngã xuống đất, nhưng liền đứng lên lại. chiêu có thể trực tiếp giết chết Nguyên Hồn thú sơ đẳng này thoạt nhìn lại tạo thành tổn thương quá lớn cho Nguyên Hồn thú trung đẳng. - Hừ, ngươi muốn cắn ta cho ngươi cắn! Nhìn Nguyên Hồn thú lần nữa bổ nhào tới, Tần Phàm cắn răng cái, xem chuẩn thời cơ, Kỳ Lân Tí trực tiếp quyền nhét vào cái miệng máu lớn mặt quỷ. PHỐC! Máu tươi lập tức phun tung toé, cũng chia đâu là thuộc về Tần Phàm, đâu là thuộc về Nguyên Hồn thú. Hô! Chỉ chốc lát sau, Tần Phàm có chút thở dài hơi, nhìn thoáng qua Nguyên Hồn thú trừng trừng như chết nhắm mắt kia, sau đó tay còn lại dùng sức đẩy, rút Kỳ Lân Tí ra. Nhìn cánh tay phải máu chảy đầm đìa, Tần Phàm cũng thầm kinh hãi, vừa rồi cũng lo lắng Kỳ Lân Tí chịu nổi cắn xé của đầu Nguyên Hồn thú kia, nhưng may mắn là Kỳ Lân Tí cứng cỏi hơn mấy bộ phận thân thể khác nhiều, cho nên cuối cùng cũng vượt qua được. - Có thể thôn phệ linh hồn chi lực quả nhiên biến thái ah! Tần Phàm đào Nguyên Hồn tinh của Nguyên Hồn thú lên, trong nội tâm khỏi thầm sợ hãi thán phục, tương truyền bên trong Oan Hồn Cốc có hơn mười vạn oan hồn! Tinh thần công kích của Nguyên Hồn thú trung đẳng khiến cơ hồ nhịn được rồi, vậy Nguyên Hồn thú cao đẳng còn lợi hại hơn biết có thể đạt đến trình độ nào nữa! Dẫn Hồn Thảo, nghe có thể hấp dẫn du hồn lang thang tới, mà Nguyên Hồn thú tương truyền chính là hút linh hồn để gia tăng thực lực của mình, cho nên Nguyên Hồn thú xuất ở nơi có Dẫn Hồn Thảo cũng là bình thường, chỉ là Tần Phàmc cũng dám xác định Dẫn Hồn Thảo có còn ở đây nữa. - Lão đầu, xem tạo hóa của ngươi thôi! Tần Phàm cẩn thận vào trong sơn động, trong nội tâm khỏi có chút bận tâm, nhưng vất vả mới tìm được tin tức về Dẫn Hồn Thảo, nếu tìm kiếm từ đầu biết phải đến giờ phút nào mới được nữa. đường vào, Tần Phàm phát dưới mặt đất bắt ở ẩm ướt, bùn đất cũng là đỏ vàng giao nhau, lòng khỏi buông lỏng chút, đọc thuộc lòng dược thử, biết đây chính hoàn cảnh thích hợp cho Dẫn Hồn Thảo sinh trưởng. - Ồ? Lại vào tiếp đoạn liền phát phía trước có hào quang màu tím nhàn nhạt truyền đến. - Vẫn còn! Hai mắt Tần Phàm bắn ra thần thái kinh hỉ, vội vàng bước nhanh tới, liền thấy ở sâu trong sơn động đằng kia có tảng đá lớn, mà đó có cây linh thảo dài tấc sinh trưởng, rễ cây của linh thảo đều là hồng sắc, lá cây là bạch sắc, mà toàn thân lại lồ ra hào quang màu tím. Đây chính là Dẫn Hồn Thảo rồi! Đứng bên cạnh tảng đá, ánh mắt Tần Phàm đánh giá gốc thực vật đó hồi lâu, sau lúc lâu, mới thở dài hơi, sau đó nện quyền lên mặt ngoài cự thạch, luồng khí xoáy võ khí lập tức bạo phát, nghe được "Răng rắc" tiếng, mặt ngoài cự thạch vết rạn giống như mạng nhện, nhanh chóng lan tràn ra. Oanh! Bấm tay bắn lên cự thạch chằng chịt vết rạn kia, cự thạch lập tức chia năm xẻ bảy, sau đó chùm rễ dài của Dẫn Hồn Thảo liền lộ ra. Rễ của Dẫn Hồn Thảo ra có bộ phận phá đá mà ra đâm xuống mặt đất. Chậm rãi bình phục tâm tình kích động, Tần Phàm từ trong giới chỉ lấy ra dược đỉnh gia truyềncuar Tần gia, đây cũng là chỗ Cổ Mặc thân. Hô. Tần Phàm duỗi bàn tay phải ra, vòng đan hỏa đỏ vàng giao nhau liền xuất nơi lòng bàn tay, sau đó hít sâu hơi, nhanh chóng duỗi tay kia ra, trực tiếp nhổ Dẫn Hồn Thảo lên, cẩn thận cho vào dược đỉnh, tiếp theo vỗ vào cửa nhập hỏa thân đỉnh, đan hỏa truyền vào, dược đỉnh kia liền giống như tràn đầy sinh cơ vậy. Sau lúc lâu, trong dược đỉnh dâng lên sương mù tử sắc. - Là lúc này rồi. Tần Phàm trong lòng hơi ngân, lập tức quăng các dược liệu khác vào trong dược đỉnh, sau đó đan hỏa hai bàn tay đồng thời đều đặt vào cửa nhập hỏa, võ khí thôi phát, bắt đầu toàn lực luyện chế. Lần luyện dược này có thể xem như là lần gian nan nhất của Tần Phàm đến tận giờ, vẻn vẹn chỉ riêng luyện hóa linh dịch trọn vẹn dùng hơn canh giờ! Nếu như phải đột phá đến cảnh giới cửu cấp võ giả vậy nhất định duy trì nổi. Bất quá luyện chế Dưỡng Hồn Đan hơi đặc thù chút, cũng phải liên tục tiến hành, mà cần phải đợi linh dịch trở nên lạnh mới có thể tiếp tục tiến hành quá trình ngưng lộ, cái này cũng khiến phục hồi được chút võ khí trong cơ thể. Luyện hóa linh dịch thành công, Tần Phàm có chút mệt mỏi xuất ra khỏa hồi khí hoàn nuốt vào, thoáng đợi hồi, cảm ứng được linh dịch bên trong bắt đầu chậm rãi trở nên lạnh lại, lúc này mới lần nữa làm bước tiếp theo. Linh lộ, ngưng thể, cố thể, chú linh! Tần Phàm cẩn thận tỉ mỉ tiến hành từng trình tự, hao phí trọn vẹn 3 canh giờ, cuối cùng tới lúc thành đan! Ông! Nhưng vào lúc này, tiếng vang kì dị từ trong dược đỉnh truyền đến. - Hô. Mệt mỏi nhổ bải nước miếng trọc khí, sau đó lại từ từ nhìn về phía dược đỉnh, thấy dược đỉnh chỉ lẳng lặng phóng mặt đất, hồi lâu cũng truyền ra tiếng động gì.
Chương 120: Cổ Mặc tỉnh lại. Tần Phàm khẽ chau mày, trong miệng thử giọng kêu lên: - Lão đầu, tỉnh chưa? - Lão đầu, chết hay chưa ngươi cũng nên tiếng chứ... Tần Phàm lại mở miệng kêu lên, chỉ là trong sơn động ngoại trừ tiếng vọng thanh của tất cả đều im ắng. - Lão đầu, lão đầu? Lão đầu! Gọi thêm vài tiếng nữa, cũng có bất luận đáp lại nào cả. - có khả năng! Tần Phàm có chút nghi hoặc mở nắp dược đỉnh ra, nhìn thoáng qua phía dưới, sau đó trông thấy bên trong có khỏa dược hỏa màu đỏ xám hoàn toàn còn chút sáng bóng, đan khí của Dưỡng Hồn Đan ràng bị Cổ Mặc hấp thu sạch rồi. hấp thu đan khí Dưỡng Hồn Đan, thể nào vẫn chưa tỉnh lại được! - Lão đầu, kỳ ngươi tỉnh, là cố ý trêu đùa ta đúng ? Lông mày Tần Phàm nhíu lại, sau đó trầm giọng với dược đỉnh. có trả lời. - Ha ha, đừng giả bộ, xuất , ta biết ngươi tỉnh rồi. Tần Phàm ôm tay, bày ra bộ dáng như sớm biết . Vẫn có đáp lại. - Ngươi lừa được ta đâu, đan khí của Dưỡng Hồn Đan bị hấp thu, ngươi thể nào chưa tỉnh lại được, ta cảm ứng được ngươi rồi! Tần Phàm lại giả bộ như có chút khinh thường , hoài nghi Cổ Mặc chỉ là cố tình đùa . Vẫn có đáp lại. - chết đáp lời chứ... Thấy vẫn có bất kỳ trả lời nào, lúc này trong nội tâm Tần Phàm có chút lo lắng, dùng lực đánh cho mặt ngoài dược đỉnh kêu lên. Dược đỉnh kia bị Tần Phàm đánh vào khiến rung động, nhưng vẫn có động tĩnh dư thừa nào cả. - Chẳng lẽ luyện chế Dưỡng Hồn Đan xảy ra vấn đề sao? Tần Phàm chau mày, trong lòng có chút nghi hoặc, vì vậy liền cầm lên Dưỡng Hồn Hoàn trong đỉnh nhìn kĩ, lại hít hà, phát mùi và màu sắc cũng có bất kỳ vấn đề nào cả. - Hoặc là khỏa Dưỡng Hồn Đan vẫn chưa đủ để khiến lão đầu tỉnh lại. Nhớ tới tình hình trước khi Cổ Mặc ngủ say, trong nội tâm Tần Phàm mơ hồ có chút cảm giác xấu, muốn phát huy ra năng lượng khủng bổ như vậy, quả phải tiêu hao đại lượng năng lượng hạch tâm linh hồn mới được. Nhưng vất vả mới tìm được Dẫn Hồn Thảo luyện ra Dưỡng Hồn Đan, nếu vậy vẫn thể khiến Cổ Mặc tỉnh lại, nếu nếu lại phải thu thập phần tài liệu Dưỡng Hồn Đan nữa biết phải đến lúc nào mới xong. - Aizz. Thở dài tiếng, Tần Phàm mệt mỏi ngồi mặt đất, mà trong lòng cũng khỏi có chút ủ rũ. - Hắc hắc... Nhưng vào lúc này, tiếng tiếng cười quen thuộc vang lên trong sơn động. - Lão già chết tiệt, chết lại phát ra thanh sớm chút ! Nghe thấy tiếng cười kia, sắc mặt Tần Phàm vốn cực kỳ kinh hỉ, bất quá nghĩ đến hãy vẫn bị Cổ Mặc trêu đùa hồi liền có chút xấu hổ vỗ chưởng lên dược đỉnh. Bất quá kỳ trong lòng lại khỏi thở dài hơi. - Hắc hắc, tiểu tử ngươi trong mấy ngày bản Võ Thánh ngủ say có phải cảm thấy rất quải niệm Võ Thánh ? bóng người già nua mặc áo bào xanh chậm rãi ra dược đỉnh, đúng là Cổ Mặc Tần Phàm từ lâu gặp. Tuy rằng vẻ mặt tiều tụy, nhưng vào lúc này lại nhiều thêm vài phần thân thiết. - A, quải niệm ngươi? Tần Phàm có chút khinh thường cười cười, giả bộ như quan tâm : - có lão già chết tiệt ngươi lảm nhảm bên tai, ta biết thanh tỉnh biết bao nhiêu! Ngay cả ăn cơm cũng thấy thơm hơn ít, ngươi nhìn xem, người của ta còn rất thoái mái nữa. - Ha ha, ? Cổ Mặc đắc ý cười tiếng: - biết vừa rồi sao ta lại nghe được ở bên ngoài có người kêu gọi thê thảm như vậy, nếu như phải vì quấy rầy mộng đẹp của bản Võ Thánh ta còn chẳng muốn ra đấy! - Thôi ... lãng phí nhiều Linh Dược như vậy ta đau lòng được sao! Tần Phàm vẫn cứng miệng , sau đó giống như bỗng nhiên tỉnh lại: - Đúng rồi, lúc lão già chết ngươi ngủ say cũng hồn bất tán, biết hấp thu bao nhiêu đan khí của ta nữa, còn có, linh dược để luyện chế Dưỡng Hồn Đan có giá trị hơn mười vạn đấy, ngươi lấy mấy bộ võ kỹ Thiên giai ra mới bù được! - Hắc hắc, tiểu tử ngươi ngược lại nghĩ khá lắm. Cổ Mặc cười hắc hắc, sau đó linh thức đảo qua người Tần Phàm: - Ồ? Cũng tệ lắm, đạt tới Võ Giả cửu cấp đỉnh phong rồi, tùy thời cũng có thể đột phá đến cảnh giới Võ sư. - Nếu như phải vì chờ ngươi tỉnh lại, ta sớm đột phá đến cảnh giới Võ sư rồi. Tần Phàm chép miệng , dược lực lần trước phục dụng Sơ Võ Hoàn được luyện hóa, giờ cách cảnh giới Võ sư cảnh chỉ tia thôi, chỉ cần ăn vào Tiểu Linh Vận hoàn là có thể bước vào rồi! Thân thể được Ma Chủng cường hóa đủ để đột phá đến cảnh giới Võ sư! - Đợi ta? Cổ Mặc nao nao. - Ngươi phải lúc ta đột phá đại cảnh giới chung quanh thân thể xuất cỗ Thiên địa linh khí ngươi có thể hấp thu sao? Tần Phàm tùy ý . - Hắc hắc, coi như tiểu tử ngươi có tình. Cổ Mặc cười hắc hắc, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy có chút ấm áp, : - Được rồi, vậy chờ sau khi ngươi đột phá đến cảnh giới Võ sư bản Võ Thánh truyền cho ngươi Khiên Dẫn Thuật a! - Khiên Dẫn Thuật đích rất tệ, nhưng, cái kia, còn thứ khác ? Chờ ta đột phá đến cảnh giới Võ sư, có lẽ có ít võ kỹ lợi hại có thể học được a? Tần Phàm nghe thấy cái này, xoa xoa đôi bàn tay, lộ ra thần sắc kỳ vọng. - Tiểu tử, tham thâm ah! Cổ Mặc liếc xéo Tần Phàm . - nhiều lắm, nào có nhiều đâu chứ! Ta giờ ngoại trừ Huyền Trọng quyền, về cơ bản có thể sử dụng chỉ có Man Ngưu Trùng Kích và Lưu Tinh Bộ, ít đến thương cảm đây này! Tần Phàm lộ ra ngữ khí ủy khuất . - Hắc hắc, theo ta được biết, ngươi từ trong Ma Chủng hẳn cũng lĩnh ngộ được ít võ kỹ a? Cổ Mặc vạch trần bộ mặt Tần Phàm. - Khục khục, cũng có ít, nhưng vậy cũng đủ ah! Cộng lại cũng chỉ có ba bốn loại, ít võ kỹ như vậy rất dễ dàng khiến đối thủ thăm dò ra át chủ bài, ngày sau ta phải chịu thiệt đấy! Tần Phàm buông tha : - Chỉ môn thôi, lão đầu, ngươi dạy ta môn võ kỹ lợi hại ! - Hắc hắc, kỳ bản Võ Thánh đích còn môn võ kỹ dường như thích hợp cho ngươi tu luyện, lực cực lớn, bất quá nha... Cổ Mặc vuốt râu chút, mang theo tia nghiền ngẫm vui vẻ nhìn Tần Phàm: - Đúng rồi, ngày đó bản Võ Thánh ngủ say ngươi gọi ta là gì nhỉ? mặt Tần Phàm kéo ra. - Hắc hắc, chỉ cần ngươi gọi lại lần nữa bản Võ Thánh dạy cho ngươi! Cổ Mặc có chút đắc ý . - Khục khục, lão đầu ngươi cũng đừng làm kiêu vậy chứ, dùng giao tình của chúng ta, chẳng lẽ còn để ít chút hư danh kia sao? ra nhiều thẹn thùng ah... Tần Phàm đùn đẩy . - gọi dạy! Cổ Mặc nghiêng chân ngồi dược đỉnh, bộ dáng thoạt nhìn có chút vô sỉ.
Chương 121: Cảnh giới Võ sư. - Là võ kỹ phẩm giai gì? Tần Phàm thử hỏi. - A..., hẳn là Thiên giai a! - Sư phụ... - Ha ha ha... - Ách, võ kỹ đâu? - Hắc hắc, chờ ngươi đột phá đến cảnh giới Võ sư rồi sau! - Lão già chết tiệt! Lúc này ngoài trời hoàn toàn tối lại, mà trận trận tiếng gió như quỷ khóc vang lên khắp nơi trong Oan Hồn Cốc. Nhưng bởi vì lúc này Tần Phàm ở trong sơn động, xâm nhập sơn thể cho nên yên tĩnh hơn nhiều, ngược lại là nơi nghỉ đêm tệ. - Đêm nay đột phá đến cảnh giới Võ sư thôi! giờ Cổ Mặc tỉnh lại, Tần Phàm còn gì băn khoăn nữa, trong lòng hơi trầm ngâm, sau đó liền hạ quyết định. giờ chín cách Vũ Điền trong cơ thể tràn đầy, cách khác võ khí tăng trưởng đến cực hạn, tu luyện nữa cũng cách nào tăng lên, chỉ có thể đột phá đến cảnh giới Võ sư thôi. Vì vậy, tìm nơi sạch trong sơn động, xếp bằng ở đấy, ngũ tâm hướng lên trời, an tâm tĩnh khí, rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện. - Hắc hắc, xem ra là muốn đột phá đến cảnh giới Võ sư rồi. Lúc này thân ảnh Cổ Mặc xuất ở bên, nhìn thiếu niên nhắm hai mắt lại toàn tầm chuẩn bị, trong nội tâm mỉm cười, cũng quấy rầy . Cảm giác được trạng thái bản thân dần dần ổn định, đến khi trạng thái đạt đến lúc thích hợp nhất, Tần Phàm liền chậm rãi nuốt vào khỏa Tiểu Linh Vận hoàn. Theo Tiểu Linh Vận hoàn nhập vào cơ thể, tâm thân Tần Phàm đột nhiên đại động, nhưng vào lúc này Tiểu Linh Vận hoàn trong cơ thể bỗng nhiên hóa thành đầu Dược khí Giao Long màu vàng. Bành! Bành Bành ... Sau đó đầu Dược khí Giao Long kia liền bắt đầu mạnh mẽ đâm tới cơ thể ... ngừng trùng kích lấy thể phách , tình hình cũng giống lúc phục dụng Sơ võ hoàn, nhưng còn mãnh liệt hơn. Tần Phàm bảo vệ chặt lấy tâm thần, dám buông lỏng chút nào. Ông! Sau lát, tiếng chấn động yếu ớt đột nhiên vang lên trong người, tiếp theo Tần Phàm liền phát Dược khí Giao Long này cuối cùng quấn quanh Vũ Điền Khí Hải ! Oanh! Nháy mắt sau đó, đầu Dược khí Giao Long này trực tiếp đâm vào trong Vũ Điền! Tần Phàm khỏi cả kinh, tiếp theo phát khí bốn phía truyền đến trận trận chấn động, có loại lực lượng kỳ dị quấn lấy linh khí chung quanh, tất cả đều hấp dẫn về phía chung quanh . Sau đó liền cảm giác được linh khí bốn phía trở nên vô cùng nồng nặc, cả người phảng phất như ngâm trong linh dịch do linh khí hóa thành vậy. Nhưng theo năng lượng chung quanh thiên địa ngày càng mạnh, đến cuối cùng, thân thể Tần Phàm cơ hồ như biến thành động đáy, liên tục ngừng hấp thu lấy những Thiên địa linh khí điên cuồng tràn vào cơ thể. Sau đó linh khí bành trướng bắt đầu chậm rãi từ "Ngũ tâm" dũng mãnh tràn vào cơ thể Tần Phàm, sau đó năm đạo linh khí hóa thành dòng suối dài hẹn mà cùng chạy vào trong Vũ Điền của , giống trăm sông cuối cùng đổ về biển vậy! Cũng lúc đó, tâm thần Tần Phàm chìm vào cơ thể, bắt đầu chậm rãi dẫn dắt những Thiên Địa linh khí chui vào "Ngũ tâm", những năng lượng này tuy rằng khổng lồ, bất quá trong đó cũng chứa ít tạp chất, phải trải qua kinh mạch luyện hóa và tinh luyện mới có thể chứa vào trong Vũ Điền. Nếu , rất có thể sinh ra ít ảnh hưởng cho tu luyện sau này. Được Tần Phàm dốc lòng dẫn đạo, những năng lượng Thiên địa tràn vào cơ thể sau khi vận hành vòng khắp kinh mạch, rốt cục bị tinh luyện khiến càng thêm tinh thuần, tạp chất được luyện hóa sạch . Cũng dưới cọ rửa của năng lượng Thiên địa, Tần Phàm chợt phát kinh mạch cùng với cốt cách trong cơ thể cũng dần trở nên cứng cỏi hơn, thể phách cường đại hơn trước chỉ lần. Mà ngay sau đó, Tần Phàm liền cảm giác được mình tiến nhập vào trạng thái huyền diệu, tựa hồ như trở nên vô tri vô giác... nhưng lúc tỉnh phát ra tinh thần ý chí của mình cũng theo đó mạnh hơn rất nhiều. - Sau võ giả, mỗi lần tiến cảnh lớn đều là lần gia tăng đối với thể phách và tinh thần ý chí, quả nhiên giả. Tần Phàm kinh hỉ cảm giác biến hóa cơ thể, trong lòng hơi ngâm. Sau đó tinh thần của lần nữa chìm vào trong cơ thể, liền phát linh khí sau khi luyện hóa liền bắt đầu chảy qua huyệt khiếu quanh thân, chuyển hóa thành mảnh dòng suối linh khí dài hẹp, tiếp theo từ bốn phương tám hướng chảy tới Vũ Điền. Linh khí lưu kia rốt cục chậm rãi hội tụ thành đạo, sau đó liền bắt đầu ngừng trùng kích lấy Vũ Điền Khí Hải của Tần Phàm. Sau lúc lâu, rốt cục vọt vào, bao trùm toàn bộ chín cách Vũ Điền, sau đó những linh khí này liền ngừng đè ép, áp súc, dung hợp võ khí trong Vũ Điền trước kia. Ngay sau đó toàn bộ Vũ Điền Khí Hải của Tần Phàm bắt đầu trở nên nóng hổi! - Đây là đạo năng lượng nóng rực đến từ Độc Giác Giao Long bắt đầu dung hợp lần nữa với võ khí mới! Trong lòng Tần Phàmg khẽ chấn động, bất quá nhớ tới kinh nghiệm dung hợp lần trước, cũng rất nhanh trấn định lại. Cũng biết qua bao lâu, hồi cảm giác nghẹn khuất qua , giống như đột nhiên mây trôi nước chảy vậy, Tần Phàm cảm giác trong cơ thể chậm rãi bình tĩnh lại. Tâm thần lần nữa chìm vào cơ thể liền phát tất cả linh khí an ổn cũng sáp nhập toàn bộ vào trong võ khí, bất quá nguyên lai võ khí tràn đầy màu đỏ vàng, lúc này lại bị áp súc chỉ còn lại có nửa cách võ khí màu cam mang theo tia đỏ nhạt. Nhưng Tần Phàm có thể cảm giác được, năng lượng trong đó với võ khí đỏ vàng trong chín cách Vũ Điền trước kia còn cường đại hơn rất nhiều! Tần Phàm chậm rãi mở to mắt, chỉ thoáng, cỗ khí thế cường đại cường hoành hơn trước kia gấp bộ từ trong cơ thể đột nhiên phát tán ra bốn phía! - Hô! Tần Phàm phun ra ngụm tróc khí, tiếp theo nội tâm nổi lên từng đợt cuồng hỉ, có thể cảm giác được, mỗi khối cốt cách, huyết nhục của đều như được lột xác vậy, tràn ngập lực lượng phi thường hùng hồn. Võ Sư nhất cấp rồi! - Đây là cảnh giới Võ sư! Nắm đấm nắm chặt lại, cỗ cảm giác lực lượng dồi dào trước nay chưa từng có chảy xuôi tưng bộ vị trong thân thể, Tần Phàm đồng thời sinh ra cỗ hào khí. trở thành Võ sư, cũng có thể là thoáng tấn cấp con đường tu luyện! Tuy rằng chiến lực trước kia của cũng có thể so với Võ sư, nhưng thủy chung vẫn phải Võ sư, chỉ có cảnh giới Võ giả thôi. Về phần cảnh giới võ giả, ở Thanh Thạch Trấn có thể lấy ra bó to, rất là bình thường, mà Võ sư lại hơi cao cấp hơn chút, dong binh đoàn cũng chỉ có mười mấy người thôi. Chính yếu nhất chính là, đạp vào cảnh giới Võ sư, giờ và Tần Tiến đều cùng cảnh giới. - biết giờ ta so với Tần Tiến thế nào rồi? Tần Phàm cảm giác lực lượng trong cơ thể, tự tin mấy ngày trước vì gặp phải Tần Tiến mà bị áp xuống lại bắt đầu tăng vọt.