Đan Vũ Càn Khôn - Hỏa Thụ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 106: Quét ngang. (2)


      Oanh! Ngay sau đó, nắm đấm của Tần Phàm đánh tới trước ngực Võ Giả cửu cấp này, Man ngưu kình hoàn toàn bạo phát ra, trực tiếp phá ngực ra cái động lớn, huyết nhục bay tứ tung!


      Chết!


      Tần Phàm quát lạnh tiếng, giờ lực lượng thể phách cộng thêm võ khí của Võ Giả thất cấp bộc phát ra, coi như là Võ sư có võ giáp cũng chưa chắc chống đỡ được!


      Giết người, thân hình ngừng, ánh mắt quét qua trong đội ngũ, thân hình nhảy lên, tiếp tục đánh tới mục tiếp kế tiếp.


      Bành bành bành bành...


      - Ah ah ah ah...


      Tần Phàm nhanh chóng xuyên thẳng qua trong đám người, như Sói nhập bầy cừu, những nơi qua người ngã ngựa đổ, ai địch lại nổi! Mới qua lúc, võ giả chết dưới thiết quyền của có hơn mười gần hai mươi rồi!


      Cảnh giới võ giả căn bản phải là đối thủ của ! Coi như là Võ Giả cửu cấp cũng được!


      Quần công?


      Tần Phàm tuyệt đối sợ!


      Cho dù có võ giáp bảo hộ, nhưng mũi tên và công kích của những võ giả này căn bản thể tổn thương được ! Mà những võ giả này ở trước mặt , lại có người nào có thể đỡ nổi!


      Hành hạ đến chết!


      Hành hạ đến chết tuyệt đối!


      Căn bản phải là chiến đấu cùng cấp bậc! Đây chỉ là Tần Phàm đơn phương đồ sát!


      - Quá mạnh mẽ!


      Những mạo hiểm giả đoàn ba trợn mắt há hốc mồm nhìn màn này, nguyên đám chỉ cảm thấy sau lưng mảnh lạnh buốt, nín thở tĩnh khí, trong nội tâm chấn động dám tiếng nào, sợ cẩn thận chọc phải sát tinh kia.


      Đồng thời trong lòng bọn đối với quyết định sáng suốt của Trần Kỳ cảm thấy vô cùng cảm kích, nếu như bọn ở cùng những người này, có lẽ trở thành cỗ thi thể lạnh băng rồi.


      - Người này nhất định thể đắc tội...


      Mà lúc này trong nội tâm Trần Kỳ cũng khiếp sợ vạn phần, cường độ võ khí của Tần Phàm thoạt nhìn chỉ là Võ Giả thất cấp, nhưng lực công kích lại khiến cho thân là võ sư cũng cảm thấy bằng ... hơn nữa thể phách cường đại kia, thậm chí phòng ngự còn cao hơn cả võ giáp của !


      Võ Giả thất cấp lại đạt đến trình độ của Võ Sư thất cấp, đây là khái niệm gì! Sau lưng Trần Kỳ bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.


      - Lão tử trước hết giết ả tiểu tiện nhân này!


      Lúc này Tần Phàm đột nhiên quay đầu lại, trông thấy mạo hiểm giả giơ đại đao lên chém về phía Kỷ Huyên Nhi lâm vào trạng thái dị thường, vẫn nhúc nhích.


      - Coi chừng!


      Trong lòng Tần Phàm hơi gấp, quyền đánh chết tên mạo hiểm giả muốn đánh lén , sau đó thân hình vội vàng phóng về phía Kỷ Huyên Nhi.


      - Ah ―


      Nhưng đột nhiên lại truyền đến tiếng hét thảm, người công kích Kỷ Huyên Nhi nháy mắt sau đó toàn thân bốc cháy, rất nhanh liền bị đốt thành than đen.


      - Hai người này đều là Ác Ma! ! mau!


      Lúc này bốn mươi năm mươi mạo hiểm giả còn lại rốt cục hoàn toàn đánh mất chiến ý, bắt đầu phóng ngựa chuẩn bị chạy trốn.


      - Đâu dễ chạy như vậy!


      Tần Phàm lạnh lùng , người bất tri bất giác nhiều hơn tia lệ khí, sau đó toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ, tiến hành đuổi giết bọn người kia, giết người chỉ cần quyền!


      Quả thực là giết người như ngóe!


      Sau lát, đường này thiếu niên thân toàn máu đứng trong đó, chung quanh máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể người ngựa, còn có vài thớt ngựa còn sống thấp giọng rên rĩ, càng khiến tràng cảnh này tăng thêm vài phần khủng bố.


      Trông thấy màn này, những mạo hiểm giả ở cách xa hơn 100m kia giờ phút này đều cảm thấy mồ hôi lạnh giọt, bọn trải qua tôi luyện lâu dài ở thú sơn mạch, vậy mà lúc này thân thể đều khỏi khẽ run lên.


      - Hôm nay về sau, còn Thanh Ưng mạo hiểm đoàn nữa!


      - Ngươi sao chứ?


      Tần Phàm trở về bên người Kỷ Huyên Nhi hỏi, nhưng nàng vẫn lời.


      - Chẳng lẽ tu luyện Lãnh Nhiệt cực hạn chi đạo xảy ra vấn đề rồi sao?


      Tần Phàm nhướng mày, trong nội tâm thầm nghĩ, lại xem màu da Kỷ Huyên Nhi, vẫn biến ảo bất định như vừa rồi, nhìn kỹ, lọn tóc của nàng thậm chí xuất băng sương.


      - Ách.


      Tần Phàm vừa định vươn tay xem thử nhiệt độ của Kỷ Huyên Nhi thân thể nàng bỗng mềm nhũn, lung la lung lay vài cái, lập tức muốn ngã xuống đất.


      Tần Phàm liền vội vươn tay ra đỡ, nhưng tay vừa chạm vào vòng eo mềm mại, còn chưa kịp cảm giác được cảm xúc ôn nhu từ đó truyền đến mặt co lại, lập tức xuất thần sắc thống khổ, năng lượng lãnh nhiệt người Kỷ Huyên Nhi vào lúc này bỗng tự nhiên phát ra.


      Bất quá may mắn đây phải là do Kỷ Huyên Nhi chủ động điều khiển năng lượng công kích, hơn nữa giờ nàng suy yếu, nếu dù thể phách Tần Phàm có mạnh hơn thường nhân cũng phải chịu ít đau khổ.


      - Kỷ Huyên Nhi...


      Tần Phàm thử kêu hai tiếng, nhưng nàng lại nhắm nghiền hai mắt, giống như hôn mê vậy, sau đó năng lượng lãnh nhiệt người cũng giảm bớt rất nhiều, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.


      - Có lẽ là tu luyện xảy ra vấn đề rồi, đáng tiếc lão đầu giờ ngủ say, nếu có thể hỏi thêm nhiều về lãnh nhiệt chi đạo này rồi.


      Tần Phàm dò xét mạch đập của Kỷ Huyên Nhi chút, nhưng nhất thời cũng có đầu mối gì, trong nội tâm liền thầm suy nghĩ.


      - Vẫn nên về dược cốc tính sau!


      Tần Phàm nhíu mày, đỡ lấy Kỷ Huyên Nhi.


      - Trần Kỳ.


      Sau đó quay đầu lại kêu lên, thanh lớn, nhưng Trần Kỳ nhưng lại như sấm bên tai, lập tức phóng ngựa chạy tới.


      - Tần công tử.


      Sau khi Trần Kỳ phóng ngựa chạy tới cũng dám ngồi lưng ngựa chuyện, xuống ngựa thi lễ với Tần Phàm cái , tuy rằng là Võ Sư thất cấp, Tần Phàm chỉ là Võ Giả thất cấp, nhưng sau khi nhìn Tần Phàm đồ sát vừa rồi, lại sinh ra lòng dám chống cự. Hơn nữa giờ và Tần Phàm cũng có xung đột trực tiếp gì, thậm chí có thể là cùng trận tuyến.


      - Trong doanh địa của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn có phải giờ còn Võ sư nào ?


      Tần Phàm lại lạnh lùng hỏi.


      - Đúng vậy, Võ sư trong mạo hiểm đoàn ngoại trừ ta và Trương Tông, những người khác quả đều biến mất rồi.


      Trần kỳ có chút kỳ quái Tần Phàm sao lại biết chuyện này.


      - Ước chừng tháng trước, chuyện Phương Trọng mang theo tất cả Võ sư của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn tiến vào Thú Sơn Mạch có bao nhiêu người biết ?


      Tần Phàm trầm giọng hỏi.


      - Việc này chỉ có mấy thân tín bên người Phương Trọng biết , kỳ ta cũng biết.


      Trần kỳ lắc đầu .


      - Bọn đều chết cả rồi!


      Tần Phàm thản nhiên .


      - Toàn bộ chết rồi sao?


      Trần kỳ ngược lại hít hơi lạnh.


      - Đúng vậy, ngoại trừ Phương Trọng trốn đến nơi này, những người khác đều chết trong Thú Hoang Nguyên, cho nên hôm nay có thể Thanh Ưng mạo hiểm đoàn diệt vong rồi. Mấy nguwoif các ngươi có dự định gì ?


      Tần Phàm nhàn nhạt hỏi thăm.


      Trần kỳ khẽ giật mình, nhưng lập tức kịp phản ứng :


      - Tại hạ nguyện ý nghe Tần công tử phân phó.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 107: Thế mạo hiểm đoàn.


      - Ta muốn tổ kiến mạo hiểm đoàn khác, mấy người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn trước kia có bao nhiêu người có thể hấp thu?


      Tần Phàm nhìn Trần kỳ, trầm giọng .


      Trần Kỳ kịp phản ứng lại từ trong khiếp sợ, trầm ngâm hồi, lúc này mới mở miệng :


      - Có lẽ còn thừa lại hơn trăm người, nhưng có thể dùng chỉ có bảy tám chục người, đều là những người bị buộc gia nhập giống ta, đều là người có thân thể trong sạch cả.


      - Hôm nay đoàn ba của ngươi có bao nhiêu người là Võ Giả cửu cấp đỉnh phong nhưng cách nào đột phá đến cảnh giới Võ sư?


      Tần Phàm xoa xoa chiếc nhẫn trong tay, tùy ý hỏi thăm.


      - Có năm người.


      Trần kỳ đáp.


      - Đây là năm khỏa Tiểu Linh Vận hoàn, có thể khiến bọn đạt thành đạt võ sư, mà Thanh Ưng mạo hiểm đoàn giờ còn Võ sư nào nữa, có sáu Võ sư tin rằng đủ để ngươi chỉnh đốn tốt Thanh Ưng mạo hiểm đoàn còn sót lại, giúp ta tổ kiến mạo hiểm đoàn mới.


      Tần Phàm từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra bình ngọc đưa cho Trần kỳ .


      - Linh hoàn!


      Trần Kỳ mở to hai mắt, mạo hiểm giả bình thường như ngay cả linh dịch cũng thể sử dụng\, linh lộ hiếm thấy rồi, luyện dược cấp linh tán cũng chỉ may mắn được trông thấy lần! Mà linh hoàn này, chính là luyện dược cao cấp nhất được thấy trong mấy chục năm này! Mà nơi như Tàng Trân Các, những người bình thường như thậm chí còn dám vào.


      - Vấn đề này chỉ cần ngươi làm tốt, ta giúp ngươi đột phá đến Tiên Thiên Võ sư.


      Tần Phàm trong miệng nhàn nhạt , nhưng lại có loại tự tin khiến người tin phục.


      - Tiên Thiên Võ sư...


      Trần kỳ há hốc miệng , trong nội tâm lần nữa rung mạnh, thậm chí tim cũng đập nhanh hơn vài phần. Tuy rằng là Võ Sư thất cấp, nhưng đối với kiếp nầy có thể đột phá đến Tiên Thiên Võ sư cũng ôm hy vọng quá lớn, hào rộng giữa Võ sư và Tiên Thiên Võ sư rất khó vượt qua.


      Đồng thời địa vị của Tiên Thiên Võ sư cũng cao hơn võ sư nhiều lắm, đoàn trưởng của mạo hiểm đoàn mới là Tiên Thiên Võ sư! Trở thành Tiên Thiên Võ sư cũng có thể tiến vào ít Chân Vũ thế gia, kiếm được chức vị tệ, có thể đạt được võ kỹ cao cấp, cũng cần phải trải qua những ngày tháng lo lắng bất an thế này nữa!


      Mà người có thể tiện tay xuất ra năm khỏa linh hoàn, Trần kỳ biết Tần Phàm lời này cũng phải khoát lác. Tuy rằng biết Tần Phàm có phải là người luyện chế ra hay , nhưng nhất định có bối cảnh rất lớn. Theo biết, coi như Chân Vũ thế gia bình thường cũng có hào khí như vậy! Trừ phi là những Chân Vũ thế gia ngoài Tam phẩm!


      Trong nội tâm Trần Kỳ ngược lại càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng xa.


      - Đoàn trưởng yên tâm, Trần kỳ nhất định làm thỏa đáng việc này.


      Trần Kỳ dùng sức nắm lấy bình ngọc trong tay, liền vội cung kính , hôm nay chỉ lo làm sao để Tần Phàm được hài lòng thôi.


      - Phương Viễn Sơn ở nơi nào?


      Tần Phàm lại hỏi.


      - Nửa năm trước ra ngoài, đến giờ vẫn chưa quay lại.


      Trần Kỳ hồi đáp.


      - Nếu như trở về, ta nghĩ ngươi nên biết trả lời thế nào.


      Tần Phàm lạnh lùng :


      - Chỉ cần ngươi có thể quấn lấy , ta tự nhiên tự mình đến giải quyết .


      - Thuộc hạ minh bạch.


      Trần Kỳ lại cung kính đáp.


      Võ Giả thất cấp, lại với Võ Sư thất cấp là muốn giải quyết Tiên Thiên Võ sư, nếu trước đây, Trần Kỳ nghe được Tần Phàm vậy lập tức cười hông biết tự lượng sức, nhưng giờ lại tin tưởng nghi ngờ, biểu vừa rồi của Tần Phàm nào phải là Võ Giả thất cấp?


      - Mười ngày sau ta tìm ngươi, hi vọng ngươi làm ta thất vọng.


      Tần Phàm đạm mạc , sau đó ôm Kỷ Huyên Nhi vào ngực, về phía Thú Sơn Mạch.


      - Đoàn trưởng, thỉnh mệnh danh cho mạo hiểm đoàn chúng ta a.


      Trần kỳ vội vàng .


      - Gọi là Thế mạo hiểm đoàn ! Mạo hiểm đoàn chúng ta cấm đánh cướp, về phần phát triển thế nào, về sau ta cho người.


      Thanh Tần Phàm từ xa truyền đến.


      - Thế? xuất, xuất mà kinh thế...


      Trần Kỳ nhìn thân ảnh Tần Phàm rời xa, hơi suy nghĩ chút, trong miệng ấp úng , trong nội tâm tựa hồ minh bạch chút gì đó, sau đó tung người lên người quay về.


      - Đoàn trưởng, sao rồi?


      Thấy Trần Kỳ trở về, những mạo hiểm giả khác hỏi.


      - Từ hôm nay trở , ta còn là đoàn trưởng của các ngươi nữa rồi, đoàn trưởng các ngươi là !


      Trần Kỳ chỉ vào Tần Phàm xa :


      - Chúng ta mới thành lập mạo hiểm đoàn tên là Thế mạo hiểm đoàn, nguyên tắc đầu tiên là cấm đánh cướp, mà tạm thời thay mạo hiểm đoàn xây dựng. Đương nhiên, tất cả mọi người là huynh đệ, ta bắt buộc mọi người, nếu như muốn gia nhập vào Thế mạo hiểm đoàn, vậy giờ có thể rời .


      - Trần ca, giờ Thanh Ưng mạo hiểm đoàn vốn bị diệt, chúng ta vì sao còn phải ăn nhờ ở đậu chứ? Huống hồ Phương Viễn Sơn lão thất phu kia trở về phải làm sao?


      Có mạo hiểm giả mở miệng .


      - Nếu như các vị huynh đệ tin ta, ta có thể cho mọi người, Thế mạo hiểm đoàn tốt hơn Thanh Ưng mạo hiểm đoàn trước kia nhiều lắm! Ít nhấ trước kia, vật như vậy chúng ta ngay cả thấy cũng có cơ hội!


      Trần Kỳ , sau đó giơ cái lọ trong tay lên:


      - Đây là năm khỏa Tiểu Linh Vận hoàn, có thể khiến người từ Võ Giả cửu cấp đỉnh phong trực tiếp đột phá đến cảnh giới Võ sư! Về phần Phương Viễn Sơn, đoàn trưởng đích thân giải quyết .


      - Linh hoàn!


      Tất cả mạo hiểm giả đều phát ra thanh cực kỳ kinh ngạc, hơn nữa mấy mạo hiểm giả dừng ở Võ Giả cửu cấp đỉnh phong từ lâu vẫn đột phá nhịn được con mắt tỏa sáng, thầm nuốt nuốt nước miếng.


      - Lý Long! Vương Húc! Tiền Minh! Tôn Hồng! Dương Đông! Ra khỏi hàng!


      Trần Kỳ đột nhiên lớn tiếng:


      - Năm khỏa Tiểu Linh Vận hoàn các ngươi người khỏa, từ nay về sau các ngươi chính là Võ sư rồi!


      - Đa tạ đoàn trưởng!


      Năm mạo hiểm giả được gọi tên đều hưng phấn phóng ngựa ra khỏi hàng, trong bọn họ thậm chí có người dừng lại ở Võ Giả cửu cấp đỉnh phong hơn ba năm rồi, nhưng bởi vì các loại thời cơ thành thục cho nên đến nay vẫn thể đột phá! Hôm nay cơ hội bày trước mặt, bọn sao mừng rỡ như điên được.


      - Ân, đa tạ Tần đoàn trưởng.


      Trần Kỳ gật đầu :


      - Các huynh đệ chỉ cần ở lại Thế mạo hiểm đoàn, đoàn trưởng , chỉ cần lòng vì Thế mạo hiểm đoàn chúng ta đều có cơ hội đạt được luyện dược!


      - Chẳng lẽ tân đoàn trưởng của chúng ta là vị Luyện dược sư cấp linh hoàn?


      Có người khiếp sợ hỏi thăm.


      - Người có thể tùy tiện xuất ra năm khỏa Tiểu Linh Vận hoàn, ngươi cứ ?


      Trần Kỳ mịt mờ , tuy rằng cũng biết Tần Phàm có phải là Luyện dược sư luyện chế Tiểu Linh Vận hoàn hay , nhưng đây là lúc tụ lại nhân tâm, đối với chuyện gì nên chuyện gì trong lòng vẫn rất .
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 108: Thân thế Kỷ Huyên Nhi.


      Thú Sơn Mạch, sương mù khắp nơi, trong Linh Dược cốc bí , Tần Phàm ôm Kỷ Huyên Nhi đường mòn Linh Dược.


      Tần Phàm cúi đầu nhìn nhìn Kỷ Huyên Nhi trong ngực, phát thiếu nữ bình thường lạnh lùng mà kiên cường này, giờ khuôn mặt tuyệt sắc nhắm chặt, khẽ cau mày, thần sắc xuất tia kinh sợ, lộ ra thập phần yếu ớt, phảng phất giống như trong mộng trải qua chuyện gì đó thống khổ vậy.


      - Cha... Mẹ... Chớ , đừng bỏ Huyên Nhi...


      Tần Phàm vào lúc này bỗng nhiên nghe thấy thiếu nữ trong ngực khủng hoảng kêu lên, giống như nhớ lại chuyện cũ thống khổ vậy.


      Tần Phàm nao nao, đứng ở tại chỗ, sợ mình lại kinh sợ thiếu nữ trong ngực, biết vào lúc này nếu Kỷ Huyên Nhi đột nhiên bừng tỉnh đối với nàng mà chưa chắc là chuyện tốt.


      - Ca...


      Kỷ Huyên Nhi lại giọng kêu to, thanh lộ ra bất lực như thế.


      Tần Phàm lắc đầu, biết ca ca của nàng vừa tiến vào Thú Sơn Mạch lâu bị người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn giết chết, mà nàng vì báo thù chịu ít đau khổ, chẳng qua giờ Phương Trọng chết, Thanh Ưng mạo hiểm đoàn cũng diệt, nàng cuối cùng cũng báo được thù rồi.


      - Ô ô...


      Kỷ Huyên Nhi vào lúc này tựa hồ khóc ồ lên trong mộng, Tần Phàm ôn nàng cũng có thể cảm giác được thân thể nàng run nhè .


      Tần Phàm lại cúi đầu nhìn lại, phát sắc mặt Kỷ Huyên Nhi trắng như tờ giấy, yếu ớt như tơ, dung nhan vốn thanh lệ, hai mắt đóng chặt chảy ra nước mắt lạnh buốt, chậm rãi chảy xuôi xuống, khuôn mặt lê hoa đái vũ, thương tâm phong tình, nhưng lại động lòng người như thế.


      Rất lâu sau đó, Kỷ Huyên Nhi tựa hồ mới ngừng khóc, sau đó lại trầm mê.


      Tần Phàm hơi than tiếng, sau đó lại về phía thạch thất. Vừa rồi qua lời Kỷ Huyên Nhi trong mộng, cũng biết thân thế thiếu nữ đáng thường này, nàng từng chịu rất nhiều cực khổ. Nàng bình thường biểu lạnh lùng như thế kỳ cũng là do thiếu cảm giác an toàn, muốn bảo vệ mình thôi.


      Kỷ Huyên Nhi vốn sinh trưởng ở thị trấn xa xôi tên là "Kỷ trấn", trong nhà tuy rằng phải Chân Vũ thế gia, nhưng nhiều thế hệ doanh thương, gia cảnh coi như giàu có, ít nhất lo chuyện cơm áo, có cha mẹ sủng ái, dưới có huynh trưởng che chở, vốn là sinh hoạt vô cùng hạnh phúc. Nhưng có ngày, đám người thân phận lại đến phá hư thị trấn yên lặng, cũng hủy luôn gia đình hạnh phúc của nàng!


      Những khách mời này đều cưỡi tuấn mã màu đen, mặc áo giáp màu đen, đầu đội mũ sắt, bị Kỷ Huyên Nhi gọi là "Hắc Ác Ma". Những người này sau khi tiến vào Kỷ trấn gặp người liền giết, bọn họ muốn tàn sát toàn bộ Kỷ trấn, mà Kỷ Huyên Nhi và ca ca của nàng bị cha mẹ giấu trong cái giếng cạn nên tránh được kiếp về sau vì tránh né đuổi giết, trong lúc cuống quít ca ca của nàng mang theo nàng trốn vào trong Thú Sơn Mạch, nhưng vào lúc này lại gặp phải Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.


      Ca ca Kỷ Huyên Nhi gọi là Kỷ Quân, thiên phú vô cùng tốt, năm đó gần 16t là Võ Giả cửu cấp, nhưng gặp phải đám người Phương Trọng vây giết, song quyền nan địch tứ thủ, vì bảo hộ Kỷ Huyên Nhi đào tẩu nên cuối cùng chết.


      Giờ cả Kỷ trấn, chỉ sợ chỉ còn lại mình Kỷ Huyên Nhi sống sót.


      - Cũng biết những người này sao phải đồ sát trấn vô tội kia.


      Tần Phàm thông qua lời mờ của Kỷ Huyên Nhi về cơ bản hiểu chuyện cũ của nàng.


      Bế Kỷ Huyên Nhi vào thạch thất, Tần Phàm xoay đặt thân thể mềm mại kia lên giường đá.


      Nhưng vào lúc này, Tần Phàm vừa đặt Kỷ Huyên Nhi xuống cả người nàng liền vặn vẹo, tiếp theo run rẩy hồi, vậy mà đột nhiên lần nữa nhào vào ngực , chăm chú ôm lấy .


      Tần Phàm còn chưa kịp cảm thụ cảm giác mỹ diệu do thân thể Kỷ Huyên Nhi mang đến cỗ khí tức cực kỳ lạnh giá phát ra từ trong ngực, cơ hồ như muốn trong nháy kết thành khối băng vậy.


      - Lạnh...


      Kỷ Huyên Nhi phát ra thanh suy yếu, thân thể dính sát chỗ với Tần Phàm, càng ôm càng chặc, tựa hồ như muốn dung nhập cả người vào thân thể đối phương vậy.


      - Cái này...


      Tần Phàm vất vả lắm mới thở ra được vài hơi, cảm giác của lúc này giống như ôm phải khối băng lớn. Tuy lúc này Kỷ Huyên Nhi thập phần động lòng người nhưng ngay chút khinh niệm cũng có.


      - Này, uy...


      Tần Phàm thử kêu lại vài tiếng, lúc này tay chân của cũng có chút cứng ngắc rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng biết mình có thể duy trì được nữa.




      Nhưng Kỷ Huyên Nhi tựa hồ ôm chặt hơn nữa.


      Tần Phàm lộ ra nụ cười khổ, chỉ đành vận khởi võ khí trong cơ thể để chống lại cỗ hàn khí này, may mắn là trong cơ thể của đạo năng lượng nóng rực nên có thể miễn cưỡng chống đỡ được.


      Vận chuyển năng lượng nóng rực từ võ khí bí mật trong cơ thể ra, nhiệt độ thân thể Tần Phàm dần dần khôi phục lại bình thường nhưng hàn khí người Kỷ Huyên Nhi vẫn giảm bớt chút nào.


      - Tu luyện Lãnh Nhiệt cực hạn chi đạo này uy lực lớn nhưng nguy hiểm cũng lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy huyết dịch của nàng có khả năng bị đông lại, đến lúc đó...


      Tần Phàm nhìn thoáng qua người ngọc trong ngực mình, mặt lộ ra vẻ lo lắng. Thân thể Kỷ Huyên Nhi vốn đủ đau khổ rồi, hôm nay lại bị giày dò lớn như vậy, tuy ý chí Tần Phàm sắt đá nhưng trong lòng cũng khỏi dâng lên tia thương tiếc.


      Ở chung với Kỷ Huyên Nhi lâu như vậy, Tần Phàm rất có hảo cảm với nữ hài bề ngoài nhìn lạnh lùng hưng kỳ tâm địa rất thiện lương này, hơn nữa nàng còn tặng cả Linh Dược cốc nên trong nội tâm còn có phần cảm kích nàng, cũng vì vậy mà muốn nàng phải chịu cực khổ.


      Nếu như có thể mà Tần Phàm tình nguyện ngừng tu luyện công pháp nguy hiểm này.


      Nhìn mái tóc dài đen nhánh của Kỷ Huyên Nih kết tầng băng sương màu trắng, trong lòng Tần Phàm càng thêm lo lắng, cúi đầu trầm ngâm hồi, cuối cùng quyết định vận chuyển năng lượng nóng rực trong cơ thể thử xem có thể tạm thời ngăn khí lạnh như băng này lan tràn hay .


      Tần Phàm cắn răng, gian nan khống chế đạo năng lượng nóng rực hút từ trong Vũ Điền ra, vốn đạo năng lượng này cách nào khống chế được, chỉ có thể hỗn tạp cùng chỗ với võ khí công kích địch nhân nhưng đương nhiên dùng phương thức đó đưa năng lượng tiến vào trong cơ thể Kỷ Huyên Nhi. Sau khi tranh đấu ý chí tinh thần với Thủy Kỳ Lân, lực lượng tâm thần tăng nhiều, giờ có thể miễn cưỡng khống chế đạo năng lượng này rồi. Bất quá thời gian khống chế lại rất ngắn, hơn nữa mỗi lần như vậy mang lại cảm giác đau nứt, thống khổ vô cùng.


      Nêu như phải Kỷ Huyên Nhi trước mặt gặp nguy cơ cũng có ý định vận dụng đạo năng lượng này.


      Tụ tập đạo năng lượng về phía lòng bàn tay, Tần Phàm cẩn thận bắt chưởng, áp vào trái tim của Kỷ Huyên Nhi, sau đó vô cùng gian nan khống chế đạo năng lượng này truyền khắp tâm mạch toàn thân nàng.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 109: Cứu giúp.


      Vị trí tiếp xúc của bàn tay Tần Phàm có chút xấu hổ, chỉ cần lúc này Kỷ Huyên Nhi khẽ động chút ngay sau đó liền chiếm tiện nghi rồi. Kỳ , lúc này cũng có thể cảm nhận được vẻ mềm mại thập phần co dãn kia nhưng trong lúc nguy cấp này chút phân tâm, khinh niệm cũng nhanh chóng bị thống khổ giày vò đè ép xuống.


      Mười mấy giây đồng hồ sau, lúc này đầu Tần Phàm đổ đầy mồ hôi lạnh, có thể biết thống khổ như thế nào.


      - Ồ?


      Vào lúc đạo năng lượng nóng rực vận hành được vòng trong cơ thể Kỷ Huyên Nhi, nhiệt độ bên ngoài thân của nàng rốt cục cũng khôi phục lại chút, hơi thở lạnh như băng tựa hồ cũng giảm , chậm rãi tỉnh lại.


      - Hô...


      Rốt cục Tần Phàm cũng thở phào hơi nhõm, gian nan thu hồi đạo năng lượng nóng rực kia. Nhưng ngay tại lúc thu bàn tay lại đột nhiên cảm thấy tâm thần như bị cái chùy lớn giáng xuống, yết hầu cảm thấy ngòn ngọt, ngụm trọc huyết dâng lên. Lúc này bị cắn trả.


      - Phốc.


      Tần Phàm phun ngụm máu qua bên, lúc này cảm thấy khí huyết trong cơ thể vô cùng cuồn cuộn, khí tức nhiễu loạn, rất là khó chịu.


      Kỳ , nếu như ở lúc bình thường mà Kỷ Huyên Nhi nhất định ngăn cản hành vi nguy hiểm của . Hai cỗ năng lượng của hai người bất đồng đụng vào nhau khác gì đối chiến với nhau, hai người đều bị cắn trả, nặng năng lượng bài xích đến mức thân thể bị bạo tạc nổ tung mà chết. Bất quá may mắn là giờ hai đạo năng lượng của hai người lại dung hợp cách ly kỳ, cho nên mình Tần Phàm bị năng lượng nóng rực của mình cắn trả mà thôi.


      - Cái gì!


      Ngay tại lúc Tần Phàm vừa lau vết máu ở khóe miệng, muốn đặt Kỷ Huyên Nhi lên giường đá nằm nghỉ ngơi đột nhiên phát thân thể nàng từ trạng thái lạnh như băng chuyển sang nóng rực.


      - Nóng, nóng quá...


      Kỷ Huyên Nhi nhắm chặt hai mắt, miệng phát ra thanh suy yếu thống khổ, trong lúc hôn mê, thân thể bắt đầu trở nên vặn vẹo, vòng eo mảnh khảnh kia lại tản ra khí tức cực ky mê người.


      Mặt Tần Phàm khỏi bị kéo ra, vừa rồi vì bài trừ hàn khí trong cơ thể Kỷ Huyên Nhi mà bị giày vò khổ cực. Vậy mà bây giờ nàng lại là nóng, cái này đối với có chút trêu ngươi.


      - Nóng, nóng quá a...


      Lúc này Kỷ Huyên Nhi bắt đầu xé rách quần áo của mình, lộ ra mảng da thịt lớn, thân thể trắng như tuyết ra trước mắt khiến Tần Phàm lập tức có chút thất thần.


      Bất quá, cũng phải người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lập tức có phản ứng lại, vội vàng nâng Kỷ Huyên Nhi dậy, đột nhiên bị thân thể vô cùng nóng rực kia làm nóng tay đến mức suýt chút nữa buông lỏng tay. nhìn lại phát da thịt nàng đỏ hồng lên, vô cùng kiều mị.


      - Mới vừa rồi là cực lạnh sao bây giờ là cực nóng rồi? Thân thể suy yếu của nàng làm sao có thể chịu đựng được?


      Tần Phàm cau mày, nhất thời cũng biết nên làm thế nào cho phải.


      - Ai, cái này coi như báo đáp ân tình nàng tặng toàn bộ Dược Cốc cho ta.


      lát sau, Tần Phàm hơi thở dài tiếng, ngay sau đó cánh tay phải của xuất tầng lân phiến màu xanh biếc, hiển lộ ra trạng thái Kỳ Lân.


      Thủy Kỳ Lân chính là Ma Tôn thủy hệ, mà ma chủng biến thành chính là ma chủng thủy hệ. Thủy năng lượng và băng năng lượng vốn đồng nguyên, nếu thủy năng lượng phát huy đến mức cực hạn biến thành băng năng lượng.


      Dùng tu vi Tần Phàm tại, vốn thể biến nước lạnh thành băng nhưng nếu như mạnh mẽ sử dụng vẫn có thể kiên trì được chút, bất quá thân thể bị tổn thương.


      Lúc này Võ khí trong Vũ Điền cũng rất nhanh được tập trung đến cánh tay phải, sau đó cưỡng ép thúc dục năng lượng Thủy hệ chuyển hóa thành năng lượng băng hệ. Lúc bàn tay phải Tần Phàm nhàng đặt lên trái tim Kỷ Uyên Nhi khí tức mát lạnh liền chậm rãi tiến vào trong cơ thể nàng.


      Lúc này, bởi vì thân thể cực nóng nên phản ứng của Kỷ Uyên Nhi so với lúc đông cứng càng lớn hơn, tay phải Tần Phàm cơ hồ trùm lên ngực nàng, khiến rất là xấu hổ chuyên tâm khống chế bài trừ tạp niệm, vì vậy mà độ khó lại tăng thêm vài phần.


      Thời gian dần qua, thân thể Kỷ Huyên Nhi rốt cục cũng ngừng vặn vẹo, nhiệt độ cơ thể cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường, chỉ là lúc này sắc mặt Tần Phàm có chút tái nhợt, khí tức suy yếu, mà võ khí trong Vũ Điền cũng tiêu hao sạch trong chốc lát chuyển đổi băng năng lượng này.


      Lúc này, nếu có Tần Phàm mạo hiểm cứu giúp Kỷ Huyên Nhi có lẽ thoát khỏi kiếp này rồi. Mà sau khi trải qua áp chế thành công hai cỗ năng lượng nóng lạnh cùng phát tác càng có thêm chỗ tốt cho việc tu luyện ngày sau.


      Bất quá, Tần Phàm tự nhiên biết những cái này, chỉ biết tại thân thể vô cùng suy yếu. cười khổ lắc đầu, vươn tay dò xét tình huống thân thể Kỷ Huyên Nhi thoáng phát, sau khi phát hết thảy khôi phục lại bình thường như cũ cũng hề dừng ại, cẩn thận sửa sang quần áo Kỷ Huyên Nhi, sau đó về thạch thất của mình.


      Hôm nay, võ khí trong cơ thể tiêu hao sạch , nếu lúc này tăng cảnh giới lên có thể được lợi thêm nữa, tuy tại thân thể vô cùng suy yếu nhưng muốn lãng phí cơ hội này.


      Từ lần phục dụng Sơ võ hoàn đến nay hơn nửa tháng, trong nửa tháng này, ngoại trừ nghỉ ngơi ba ngày ở Thanh Thạch Trấn cơ hồ đều mực chiến đấu. Mà chiến đấu cường độ cao như vậy thân dược lực của cơ bản luyện hóa xong rồi.


      Cho nên, giờ Tần Phàm phục dụng sơ võ hoàn khó khăn và thống khổ hơn gấp bội rồi.


      Bất quá, khiến Tần Phàm dở khóc dở cười chính là vài ngày trước đó có ý định luyện chế Sơ Võ Đan, bất quá, tuy Cổ Mặc ngủ say nhưng ràng vẫn tiếp tục hấp thu đan khí như những ngày bình thường. Cho nên lúc này chỉ có thể phục dụng Sơ Võ hoàn.


      - hồn bất tán a.


      Tần Phàm cười mắng câu nhưng trong nội tâm lại có chút hoài niệm lão nhân thường xuyên làm lỗ tai khó chịu này. Tuy hai người thường xuyên đấu võ mồm nhưng như thế lại vui vẻ hơn.


      - Cũng biết giờ Kim thúc giúp ta thu thập được bao nhiêu dược liệu rồi...


      Tần Phầm thầm nghĩ, kỳ vội vã khiến Cổ Mặc tỉnh lại như vậy vì trong lòng vẫn có ý nghĩ mượn nhờ lực lượng của tìm kiếm tung tích viên ma chủng thứ hai kia. Tuy giờ tốc độ tăng tiến cảnh giới của thập phần kinh người nhưng khởi điểm quá thấp, luôn cảm thấy thực lực của mình đủ để đối phó với những tình huống xảy ra bất ngờ, cho nên trong lòng vẫn cảm thấy thiếu an toàn.


      Chỉ có thực lực cường đại mới có thể khống chế vận mệnh của mình, mới có thể để ít chuyện mình mong muốn xảy ra lần nữa.


      Tần Phàm luôn mực nghĩ đến cái này.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 110: Võ giả cửu cấp.


      giờ Tần Tiến là đệ nhất đạo khảm. Tuy dùng thực lực của bây giờ, so với võ giả bình thường khí lực cường đại hơn. Cho dù đấu với ít Võ sư ngũ cấp lục cấp bình thường cũng có tự tin đánh trận nhưng Tần Tiến cũng phải võ sư bình thường. sinh ra ở Chân Vũ thế gia, từ là thiên tài, lại được đại lực gia tộc bồi dưỡng, hơn nữa bản thân cũng có cơ duyên lớn nên rất khó đối phó, cho nên giờ Tần Phàm cũng tuyệt đối nắm chắc có thể đả bại .


      Mà gia tộc Triệu Thánh Tần Phàm ở đệ nhị đạo khảm, hơn nữa càng khó vượt cấp. Trong toàn bộ Chân Vũ thế gia tại Đại Kiền quốc, thiên tài có vô số, tụ tập dưới cùng mái nhà, toàn bộ đều thông qua gia tộc Triêu tHánh mà tụ tập lại cùng chỗ. Mặc dù mọi người đều là Chân Vũ thế gia nhưng thực tế Nam Phong Tần gia chỉ là Chân Vũ thế gia cửu phẩm, vốn ở trong hoàn cảnh xấu. ít thế gia lớn từ bắt đầu chọn lựa ra đệ tử có thiên phú tốt rồi đại lực bồi dưỡng, công quyết vũ kĩ, luyện dược vũ ngọc, hết thảy cái gì cần thiết đều đáp ứng đầy đủ, thậm chí đến lúc 21 tuổi được xưng là thiên tài Tiên Thiên võ sư Tần Phàm cũng cảm thấy kỳ lạ, càng quan trọng hơn là khởi điểm của bọn so với bọn người kia thấp hơn rất nhiều.


      Tóm lại, Nhị đạo khảm này kỳ là nguyên nhân chủ yếu Tần Phàm cảm thấy thiếu khuyết, mà chỉ có mực tăng thực lực của mình lên mới yên tâm được ít.


      Đối với tại mà luyện hóa ma chủng cường đại hơn chính là con đường tăng thực lực lên nhanh nhất, vì thế mà tiếc trả giá lớn.


      Lắc đầu, Tần Phàm gạt bỏ hết những suy nghĩ phức tạp, khiến lòng thanh tĩnh lại, chậm rãi điều chỉnh tâm tình của mình, khí tức và nhịp tim đều đạt đến trạng thái ổn định, sau đó mới lấy Sơ võ hoàn từ trong giới chỉ ra.


      Từ kinh nghiệm hai lần trước khỏa sơ võ hoàn có thể giúp đề thăng cấp, dùng thân thể của tối đa có thể phục dục hai khỏa, bây giờ là võ giả thất cấp, vũ khí trong vũ điền có được thất cách bán, cách khác, lần này có thể giúp tăng tiến tới cảnh giới võ giả cửu cấp đỉnh cao, cách cảnh giới võ sư cũng chỉ bước ngắn mà thôi.


      Viên sơ võ hoàn thứ nhất tiến vào trong cơ thể, dược lực bắt đầu chậm rãi phát huy, lực trùng kích quen thuộc kia bắt đầu xuất trong cơ thể. loại cảm giác xé rách thống khổ cũng truyền khắp toàn thân, nhưng Tần Phàm sớm quen với cảm giác này. Đối với cường độ đau đớn cỡ này thấm vào đâu, rất dễ dàng tiếp thụ, thậm chí còn duy trì tư thế bình tĩnh như cũ, tia dị động..


      Lúc dược lực chậm rãi tiến vào trong huyết mạch cơ thể , sau đó đoàn võ khí như dòng suối như dài hẹp liên tục ngừng rót vào trong vũ điền của . Vũ Điền của Tần Phàm nguyên vốn khô héo, lúc này chậm rãi tràn đầy trở lại. Bởi vì Vũ Điền cần thân vũ khí nên ít dược lực bị lực hấp dẫn đặc thù của Võ Điền trực tiếp chuyển hóa thành võ khí, giảm bớt thời gian cần thêm để luyện hóa.


      Rất nhanh, thất cách Vũ Điền dần dần tràn ngập, sau đó mượn nhờ dược lực phá vỡ bình chướng ô thứ tám, sau đó lại thêm vào khoảng nửa cách. Lúc này coi như luyện hóa sơ bộ khỏa sơ võ hoàn, mà Tần Phàm cũng đột phá đến cảnh giới võ giả bát cấp.


      chần chừ thêm, Tần Phàm lấy ra viên sơ võ hoàn thứ hai, hít sâu hơi rồi nhét vào mồm. Lúc này, dựa theo kinh nghiệm những lần trước biết lực trùng kích mang lại thống khổ hơn lần trước gấp 4 lần.


      Dược lực phát huy, lực trùng kích cường đại mãnh liệt va chạm với khí lực của Tần Phàm, rốt cục cũng khiến có phản ứng, cơ bắp mặt đều kéo hết ra, tựa hồ cảm giác được lực trùng kích lần này có chút vượt quá dự tính của , mơ hồ đạt đến cường độ gấp 6 lần viên thứ nhất.


      - Chuyện gì xảy ra?


      Tần Phàm nhịn được cắn chặt răng lại, trong nội tâm cũng lên tia nghi hoặc, bất quá trải qua ma chủng cải tạo khí lực nên cũng đủ đột phá đến võ sư rồi. Cho nên tuy lực trùng kích tăng cường vẫn có thể chịu được.


      Hai giọt mồ hôi lớn như hạt đầu xuất trước trán , có thể biết được thống khổ như thế nào. Cái này chính là cảm giác khó chịu đến từ lục phũ ngũ tạng, giống như ruột gan bị đứt đoạn vậy.


      - Hô...


      Rốt cục, hết thảy cũng yên tĩnh lại, dược lực hóa thành võ khí toát lên bát cách Vũ Điền, sau đó chậm rãi chảy vào Cửu cách đến khi Cửu cách hoàn toàn tràn ngập.


      Võ giả cửu cấp đỉnh phong!


      Hoàn toàn luyện hóa dược lực, chỉ cần phục dụng khỏa Tiểu linh vận hoàn là có thể đột phá đến cảnh giới võ sư!


      Tần Phàm đứng lên khỏi giường đá, giãn gân cốt ra thoáng phát, thanh thanh thúy ngừng truyền đến. Tuy rằng giờ quần áo của bị mồ hôi lạnh vừa rồi làm ướt đẫm nhưng Tần Phàm lại cảm giác tinh thần sảng khoái vô cùng.




      Cảnh giới tăng lên quả nhiên là chuyện vô cùng khoái cảm.


      Tần Phàm mỉm cười, từ lúc rời khỏi gia tộc đến nay chỉ hơn nửa năm mà tốc độ tăng tiến ai sánh bằng. Trong nội tâm nhịn được nổi lên tia hào khí, theo thực lực tăng lên cảm giác bất an trong lòng cũng yếu bớt.


      Nhìn Tần Phàm đột phá cảnh giới như hết sức dễ dàng nhưng thực tế, trước khi đột phá nếm phải ít đau khổ, riêng cái luyện hóa ma chủng thiếu chút nữa lấy tính mạng của . Có thể khí lực cường đại của lúc này chính là mạo hiểm tính mạng của mình để đánh đổi, cho nên có được tốc độ tăng tiến như thế này cũng xứng đáng.


      Đương nhiên, đây cùng là cơ duyên của , nếu đổi lại là những Luyện dược sư khác muốn như Tần Phàm, cơ hồ toàn bộ võ giả đều phải phục dụng Luyện dược để tăng tiến như căn bản có khả năng. thể số mệnh cũng chính là bộ phận trọng yếu cấu thành thực lực.


      - biết Kỷ Huyên Nhi tỉnh chưa nhỉ?


      Sau khi cảnh giới bản thân tăng lên, Tần Phàm khỏi nghĩ tới Kỷ Huyên Nhi hôn mê, trong nội tâm vốn còn có chút bận tâm, liền ra khỏi thạch thất về phía đối diện.


      - Ồ?


      Lúc Tần Phàm đến thạch thất của Kỷ Huyên Nhi phát nàng còn ở đó, khỏi có chút nghi hoặc nhưng dược cốc này vẫn thập phần an toàn, cho nên biết là Kỷ Huyên Nhi tỉnh lại và ra ngoài mà thôi.


      Quả nhiên, ra khỏi sơn động, Tần Phàm liền trông thấy Kỷ Huyên Nhi thay đổi thân quần áo trắng, duyên dáng kiều đứng trong dược điền, nhìn nàng giống như là thần nữ hàng lâm, phong thái trác tuyệt, hề có chút phù hoa. Lúc này nàng cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, thần sắc lại có chút đơn. Gió núi quét qua khiến mái tóc dài của nàng phiêu động, quần áo người nàng gợn sóng lên phập phồng, nhìn rất hấp dẫn, lại ra tư thái thướt tha yểu điệu.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :